• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 104: Tàn Dư Huyết Tế

“Không thể nào là ngẫu nhiên…”

Ác mộng thường xảy ra khi mắc căng thẳng, chấn thương tâm lý kéo dài. Hay nói cách khác chính là tổn thương về mặt tinh thần. Lý Uyển Như sở hữu linh hồn, tinh thần mạnh hơn thường nhân rất nhiều, về lý thuyết thì cô không thể gặp ác mộng mới phải.

Lý Uyển Như cắn chặt môi, cố gắng trấn tĩnh lại tâm thần đang hỗn loạn. Cô không dám chần chừ, lập tức ngồi xếp bằng ngay trên nền đất lạnh, hai tay kết ấn đặt trước đan điền, nhắm mắt lại, chìm sâu vào nội thị.

Linh thức của cô như một dòng suối trong trẻo, nhanh chóng quét qua toàn bộ cơ thể. Kinh mạch vẫn thông suốt, nguyên khí trong đan điền mới hình thành vẫn ổn định, không có dấu hiệu bị ngoại lực xâm nhập. Dấu ấn Dục Vọng nơi hạ thân cũng nằm im lìm, chỉ tỏa ra một luồng khí tức ấm áp quen thuộc. Mọi thứ dường như hoàn toàn bình thường.

Nhưng chính sự bình thường đó lại khiến cô càng thêm bất an. Cô biết, có thứ gì đó không đúng, một thứ mà linh thức thông thường không thể chạm tới.

Tập trung toàn bộ ý chí, cô dẫn linh thức đi sâu hơn, tiến vào nơi mà bốn tháng qua cô chưa từng dám dò xét kỹ lưỡng kể từ khi nó trở về trạng thái bình thường: tử cung – cái "kén" đã từng ấp ủ Trùng Thánh.

Và rồi, cô nhìn thấy nó.

Một cảnh tượng khiến linh hồn cô run rẩy.

Thành tử cung, nơi từng ấm áp và tràn đầy sinh khí, giờ đây loang lổ một vùng tối mờ ảo, giống như một vết sẹo tâm linh không thể xóa nhòa. Nó không phải một thực thể, mà là một luồng khí tức âm hàn, lạnh lẽo, bám chặt vào từng thớ thịt như rêu độc. Từ vùng tối đó tỏa ra mùi máu tanh tưởi, oán khí của vô số sinh linh, và cả thứ dục vọng méo mó, bệnh hoạn của đám cuồng tín trong buổi huyết tế kinh hoàng ngày đó.

Những sợi tà khí đen tuyền, mảnh như tơ nhện, đang từ từ len lỏi ra từ "vết sẹo" đó. Chúng không tấn công trực diện, mà như những con đỉa vô hình, lặng lẽ quấn lấy các kinh mạch xung quanh, âm thầm gặm nhấm từng tia nguyên khí tinh thuần của cô. Mỗi một tia nguyên khí bị nuốt chửng, chúng lại phình to hơn một chút, và luồng khí âm hàn lại càng đậm đặc hơn.

Giấc ác mộng đêm qua… chính là do chúng gây ra. Lợi dụng lúc tâm trí cô thả lỏng nhất, chúng đã xâm chiếm thần trí, khuấy động những ký ức đau thương nhất, biến chúng thành một huyễn cảnh tra tấn linh hồn.

“Chết tiệt!”

Lý Uyển Như kinh hãi. Cô lập tức điều động một luồng nguyên khí tinh thuần từ đan điền, muốn dùng nó để thanh tẩy, quét sạch vùng tối dơ bẩn kia.

Nhưng vô ích.

Nguyên khí của cô vừa chạm vào luồng tà khí, nó liền bị nuốt chửng trong nháy mắt. Vùng tối không những không bị suy yếu mà còn sáng lên một cách tà dị, như thể vừa được nếm một món ăn ngon. Những sợi tơ đen càng vươn dài ra, tham lam hơn, hung hãn hơn.

Dùng nguyên khí để dập tắt nó, chẳng khác nào lấy dầu dập lửa!

Hoảng loạn và bất lực, Lý Uyển Như vội vàng gào thét trong tâm thức:

“Hoan! Hoan! Mau tỉnh lại! Có chuyện rồi!”

Trong không gian ý thức mờ ảo, bóng hình tiểu cô nương hiện ra, khuôn mặt xinh xắn không còn vẻ ngái ngủ thường thấy mà trở nên nghiêm trọng cực độ. Nàng chỉ cần liếc nhìn vào vùng tối trong tử cung Lý Uyển Như, sắc mặt liền tái đi.

“Tàn Dư Huyết Tế!” Hoan thốt lên, giọng nói trong trẻo giờ đây mang theo sự kinh hoàng không thể che giấu.

“Khốn kiếp! Đám cuồng tín đó… chúng đã biến tử cung của ngươi thành một cái lò luyện tà khí!”

Hoan giải thích với giọng gấp gáp, từng lời như búa tạ giáng xuống tâm trí Lý Uyển Như:

“Nghi lễ huyết tế đó đã dùng sinh mệnh và oán khí của vạn vật làm dinh dưỡng. Năng lượng khổng lồ ấy không chỉ nuôi kén Trùng Thánh, mà còn để lại thứ tàn dư này – một khối tạp chất tâm linh, chứa đầy sát khí, oán niệm và dục vọng méo mó của tất cả những kẻ bị hiến tế!”

“Khi Trùng Thánh còn trong bụng ngươi, khí tức thần thánh của nó đã vô tình áp chế và phong ấn luồng tà khí. Nhưng giờ nó đã rời đi, phong ấn không còn. Tà khí này sẽ bắt đầu làm loạn, nó sẽ từ từ gặm nhấm cơ thể và linh hồn ngươi từ bên trong!”

Lý Uyển Như cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô run rẩy hỏi: “Vậy... phải làm sao đây?”

“Không thể thanh tẩy,” Hoan lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Nguyên khí của ngươi quá yếu so với nguồn gốc của nó. Càng cố gắng, ngươi càng nuôi nó lớn mạnh hơn.”

“Vậy ta phải tìm ngoại lực? Tìm đến các thánh địa Phật môn?”

“Không kịp đâu!” Hoan ngắt lời.

“Tà khí này đã ăn sâu vào tử cung, nơi từng là đan điền dị chủng và giờ liên kết chặt chẽ với Dấu ấn Dục Vọng của ngươi. Nó sẽ lớn lên rất nhanh. Nếu không xử lý sớm, hậu quả sẽ khôn lường!”

Tiểu cô nương đi qua đi lại trong không gian ý thức, vẻ mặt đăm chiêu.

“Tâm trí ngươi sẽ bị ảnh hưởng, ngày càng dễ mất kiểm soát. Tu vi của ngươi sẽ bị ăn mòn, thậm chí thụt lùi. Và đáng sợ nhất, khi nó đủ mạnh, nó sẽ bùng nổ, phá hủy đan điền, biến ngươi thành một con quái vật chỉ biết giết chóc!”

Sự im lặng bao trùm. Lý Uyển Như cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực. Con đường tu luyện vừa mới tìm lại được, giờ lại xuất hiện một ngã rẽ chết chóc.

Sau một hồi lâu, Hoan đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Nàng nhìn thẳng vào Lý Uyển Như, giọng nói trầm xuống, vừa mang theo hy vọng, vừa đầy rủi ro.

“Hấp thụ những vật chí cương chí dương là lựa chọn duy nhất.”

“Chỉ dương chí cương?”

Lý Uyển Như không khỏi thắc mắc, trong ký ức thiếu sót của cô không hề có khái niệm về thứ này.

“Có thể là linh dược mang thuộc tính hỏa chẳng hạn, hay những thứ ẩn chứa thuộc tính quang đều là lựa chọn có thể sử dụng”

“Hoặc hợp với ngươi nhất là tìm đến một nam nhân có thể chất thuần dương cực hạn. Dùng tinh huyết và nguyên dương của hắn, kết hợp với bí pháp hấp thụ của ngươi, để trấn áp và trung hòa tà khí. Nhưng tìm được người như vậy khó như mò kim đáy bể.”

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, một tiếng động nhỏ đột ngột kéo cô trở về thực tại.

"Khặc... khặc..."

Tiếng ho khan, nhưng không phải tiếng ho của người già yếu, mà là thứ âm thanh ghê rợn, như có gì đó đang cựa quậy, trào ra từ cổ họng.

Lý Uyển Như lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh quét về phía lão già.

Lão vẫn đang ngồi đó, lưng gù xuống, nhưng cả người đang co giật một cách kỳ lạ. Làn da nhăn nheo của lão bỗng sậm lại, nổi lên những đường gân đen sì như mạng nhện. Đôi mắt đục ngầu giờ đây đỏ rực, con ngươi tan rã, chỉ còn lại một màu máu điên dại.

"Ngươi... ngươi đã làm gì ta...?" Lão gầm gừ, giọng nói không còn là của một con người, mà như tiếng rít của ác quỷ.

Cùng lúc đó, đứa bé đang nằm trong lòng lão bỗng bật khóc ré lên. Tiếng khóc không phải của trẻ sơ sinh đói sữa, mà là một âm thanh chói tai, sắc lẻm, như tiếng móng tay cào vào kim loại. Đôi mắt trong veo của nó cũng biến thành màu đen kịt, không còn chút sinh khí. Nó không còn là một đứa trẻ, mà như một con rối bị điều khiển.

Nó không tấn công bằng tay chân. Thay vào đó, tiếng khóc của nó như một loại âm công vô hình, đánh thẳng vào tâm trí Lý Uyển Như. Mỗi tiếng khóc ré lên, cô lại cảm thấy đầu óc đau nhói, thần trí hỗn loạn, và Tàn Dư Huyết Tế trong tử cung lại càng thêm rạo rực, như được tiếp thêm sức mạnh.

Lão già lao tới, động tác không còn chậm chạp, mà nhanh như một con thú săn mồi. Móng tay lão đã biến dài, đen kịt và sắc nhọn, cào một đường gió rít về phía cổ cô.

Lý Uyển Như kinh hãi, vội lách người né tránh. Móng tay lão sượt qua vai cô, để lại năm vệt cào sâu hoắm, máu tươi lập tức túa ra. Nhưng vết thương không chỉ đau rát, mà còn lan ra một cảm giác lạnh lẽo, tê dại.

Tà khí!

Cô nhận ra ngay lập tức. Tà khí trong cơ thể cô đã lây nhiễm sang lão già và đứa bé từ đêm qua, có lẽ qua những giọt sữa, hoặc qua chính hơi thở của cô. Giờ đây, chúng đã hoàn toàn bị tà khí khống chế, biến thành những con quái vật chỉ biết giết chóc.

Tiếng khóc của đứa bé ngày càng chói tai, khiến Lý Uyển Như càng thêm choáng váng. Lão già lại tiếp tục lao vào, tấn công điên cuồng, không có kỹ năng, chỉ có bản năng xé xác con mồi.

Lý Uyển Như cắn chặt môi, cơn đau từ vết thương và sự hỗn loạn trong tâm trí khiến cô không thể tập trung. Cô biết, nếu không ra tay dứt khoát, người chết sẽ là mình.

“Ta xin lỗi…”

Cô thì thầm, không phải với lão già hay đứa bé, mà với chính bản thân mình. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, không còn chút do dự.

Né một cú vồ của lão già, cô lướt ra sau lưng hắn, tay cầm thanh dao găm mà Lâm Vũ để lại, đâm một nhát gọn ghẽ vào gáy lão. Lão khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu vẫn trừng trừng nhìn cô, rồi từ từ đổ gục xuống.

Nhưng đứa bé vẫn không ngừng khóc. Tiếng khóc như mũi khoan xoáy sâu vào đầu cô, khiến thứ tà khí trong tử cung càng thêm náo động.

Lý Uyển Như bước tới, nhìn sinh linh bé nhỏ đang quằn quại trong tã lót. Đôi mắt đen kịt của nó nhìn cô, không còn chút ngây thơ.

Cô nhắm mắt lại. Bàn tay siết chặt.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, trong căn chòi chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ.

Lý Uyển Như đứng giữa căn phòng, máu vương trên tay, trên áo. Cô không còn thời gian để suy nghĩ hay hối hận. Cô biết tà khí này có khả năng lây nhiễm, không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô lật tung đống đồ đạc cũ nát, tìm thấy một bộ quần áo thôn nữ còn lành lặn, có lẽ là của người mẹ đã khuất của đứa bé. Cô nhanh chóng thay bộ đồ rách rưới của mình ra, cảm nhận làn vải thô ráp nhưng sạch sẽ trên da thịt.

Sau đó, Lý Uyển Như bước ra ngoài, tiện tay cầm lấy bình dầu và đá đánh lửa đặt trong góc phòng. Cô tưới dầu lên căn chòi nhỏ, châm lửa hủy đi toàn bộ thứ tà khí nguy hiểm này.

Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, rồi nhanh chóng lan ra, liếm láp những bức tường gỗ mục nát. Ngọn lửa bốc cao, nuốt chửng cả căn chòi, cả hai cái xác, và cả những dấu vết tội lỗi của cô vào trong biển lửa.

Lý Uyển Như đứng nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội, ánh lửa hắt lên khuôn mặt vô cảm của cô. Khói đen cuộn lên trời, mang theo mùi khét của gỗ mục và… mùi cháy của da thịt.

Cô quay lưng, không ngoảnh lại. Bước chân vững vàng tiến về phía Đông Lĩnh trấn.

Từ giây phút này, con đường phía trước của Lý Uyển Như sẽ không còn chỗ cho sự yếu đuối hay do dự. Chỉ có sinh tồn, và bất cứ ai cản đường, đều sẽ bị thiêu rụi như căn chòi này.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom