• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 506-510

Chương 506 Thân phận bị vạch trần (2)

- Ý của ngươi là không muốn tham gia?

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên lúc này khẽ biến đổi.

- Không phải là không muốn tham gia, chỉ là không dám đảm đương trọng trách mà thôi. Thực lực đệ tử còn thấp, cũng nghe sư phụ nói qua tầm quan trọng của lần đại hội này với Vân Dương Tông chúng ta.

Lục Lâm Thiên nói, cũng không dám nói quá tuyệt. Ít nhất, cũng không thể chọc giận vị chuẩn nhạc phụ này. Sau khi để Thúy Ngọc nhìn thấy một màn giữa hắn và Vân Hồng Lăng, Lục Lâm Thiên cũng đã chấp nhận rằng Vân Hồng Lăng là nữ nhân của mình.

- Tiểu tặc, ngươi không tham gia sao?

Lúc này Vân Hồng Lăng đã không nhịn được nữa, quát lớn với Lục Lâm Thiên. Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng không đồng ý, thế nhưng hiện tại nghe ý tứ của phụ thân dường như đã ngầm đồng ý, không ngờ tiểu tặc này lại ấp úng không nghe.

- Ta sợ không thể đảm đương trọng trách.

Lục Lâm Thiên nói.

- Lục Lâm Thiên, nếu như ta phái ngươi tham gia thì sao?

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, ánh mắt rơi vào trên người Lục Lâm Thiên.

- Tông chủ có lệnh, đệ tử đương nhiên sẽ tham gia. Nếu như đệ tử không gánh nổi trọng trách đến lúc đó tông chủ đừng trách đệ tử là được.

Lục Lâm Thiên đáp, ý tứ trong đó rất rõ ràng, ra bao nhiêu lực đó lại là chuyện của hắn.

Nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt Vân Khiếu Thiên có chút biến hóa, dưới ánh mắt này, Lục Lâm Thiên nhanh chóng cảm giác được có một cỗ lực lượng vô hình đang áp chế trên người hắn.

- Ha ha.

Một lát sau, Vân Khiếu Thiên cười ha hả nói:

- Nói thật đi, sao lại không muốn tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, ta cần nghe lời nói thật.

- Những lời đệ tử nói vẫn là thật, không dám nói lung tung trước mặt tông chủ.

Lục Lâm Thiên nói, vừa rồi dưới áp lực kia toàn thân Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Lẽ nào ngươi chưa từng nói dối trước mặt ta?

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.

Dưới dáng tươi cười này toàn thân Lục Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy mát lạnh, dường như bản thân mình đã bị nhìn thấu vậy.

- Đệ tử đương nhiên không dám nói điêu trước mặt tông chủ.

Lục Lâm Thiên nói.

- Thật không?

Vân Khiếu Thiên cười rồi nói:

- Vậy không biết ta nên gọi ngươi là Lục chưởng môn hay Lục Lâm Thiên đây? Phi Linh môn kia tuy rằng chỉ là một môn phái tam lưu, thế nhưng tốt xấu gì cũng là môn sơn môn diệt Cửu Hoa Môn, La Sát Môn, Hắc Kiếm Môn, Lục chưởng môn trên Quỷ Vũ Tông cũng tỏa sáng, thanh danh không nhỏ mà.

Nghe Vân Khiếu Thiên nói vậy, trong nháy mắt Lục Lâm Thiên ngẩn ra, trong lòng run lên, không nói thành lời. Trong đầu hiện giờ chỉ có một ý niệm đó là:

- Vân Dương Tông có người trong Cổ Vực, thậm chí là có người trong Phi Linh môn, bằng không vì sao lại biết tất cả mọi thứ về hắn, hoặc là nói Vân Dương Tông đã điều tra hắn.

Lục Lâm Thiên không nghĩ tới mình vẫn bị người khác tìm hiểu được, thế nhưng bản thân hắn lại nghĩ rằng còn chưa có ai biết, quả thực giống như một vở hài kịch vậy.

- Cái gì mà Phi Linh môn? Cha rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vân Hồng Lăng lúc này vô cùng ngạc nhiên hỏi.

- Không nghĩ tới tông chủ đều đã biết. Đệ tử còn đang muốn tìm một cơ hội nói cho tông chủ, nếu như trong tông quy của Vân Dương Tông có quy định đệ tử Vân Dương Tông không thể đảm nhiệm chưởng môn phái khác bên ngoài thì đệ tử sẽ lập tức xin rút khỏi.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên vô cùng bình tĩnh nói. Chỉ là trong lòng từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại. Hắn là chưởng môn Phi Linh Môn thì làm sao? Chuyện này cũng không liên quan tới Vân Dương Tông. Hơn nữa Phi Linh môn và Vân Dương Tông lại không có bất kỳ xung đột nào.

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên lúc này ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Phản ứng của tiểu tử Lục Lâm Thiên này quả thực khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn hắn đang đắc ý vì mình bắt được điểm yếu của Lục Lâm Thiên, thế nào cũng khiến cho Lục Lâm Thiên bối rối một trận. Ai ngờ Lục Lâm Thiên căn bản không có phản ứng gì, ngược lại còn đem tông quy Vân Dương Tông ra mà nói.

Trên tông quy Vân Dương Tông không có quy định về việc đệ tử trong tông không được phép đầu nhập vào sơn môn khác, cũng không có quy định không cho phép đệ tử làm chưởng môn phái khác. Cho nên việc này quả thực Vân Dương Tông không xen vào.

(Đoạn này kỳ kỳ, môn phái gì mà môn quy lại thả cho đệ tử có thể gia nhập môn phái khác...)

Mà ngay từ đầu Vân Khiếu Thiên cho rằng dùng nữ nhi mình làm mồi là có thể khiến cho Lục Lâm Thiên tận tâm tận lực tham gia đại hội Tam tông Tứ môn. Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không có phản ứng gì, ngược lại khiến cho hắn có cảm giác nhưu cố ý muốn đem nữ nhi gả cho tên tiểu tử Lục Lâm Thiên này vậy.

Vân Khiếu THiên biết nếu muốn để cho tên tiểu tử Lục Lâm Thiên này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn cũng không khó, chỉ cần hắn hạ lệnh Lục Lâm Thiên còn không dám làm trái, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng đã biểu hiện, tham gia và đem hết toàn lực xuất trận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại Vân Khiếu Thiên tính toán, nếu như muốn Lục Lâm Thiên dùng hết toàn lực tham gia đại hội Tam tông Tứ môn mà không phải chỉ biểu hiện ra chút thực lực bên ngoài đó. Đại hội Tam tông Tứ môn lần này đối với Vân Dương Tông mà nói, đã tới trình độ vô cùng quan trọng, Vân Dương Tông phải có một đệ tử tiến vào top ba.

Đệ tử trên Long bảng, Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt, Đổng Phàn, Triệu Kình Thiên. Thực lực đám người này Vân Khiếu Thiên đều hiểu rõ, bao gồm cả nữ nhi Vân Hồng Lăng của mình, thực lực tuy rằng đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ thế nhưng để tiến vào top ba trong đại hội Tam tông Tứ môn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Mà Lục Lâm Thiên, ngày hôm qua trên Địa Long đỉnh đã biểu hiện ra thực lực càng khiến cho Vân Khiếu Thiên coi trọng hắn. Mà điều quang trọng nhất chính là Lục Lâm Thiên ẩn giấu thực lực của hắn, ngay từ đầu Vân Khiếu Thiên có thể cảm giác được Lục Lâm Thiên ẩn tàng thực lực, ẩn tàng cực sâu. Nếu như có thể khiến cho Lục Lâm Thiên toàn tâm toàn ý tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, vậy thì trong Vân Dương Tông có lẽ sẽ thực sự xuất hiện một đầu hắc mã.

Nhìn vẻ mặt không biến đổi của Lục Lâm Thiên kia, Vân khiếu Thiên cũng chỉ có thể than nhẹ, trước mặt hắn mà có thể làm được một bước này, định lực với khí độ của tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là kẻ bình thường có thể làm được. Lúc này thậm chí Vân Khiếu Thiên còn nghĩ, vốn hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, một người tâm khí cao ngạo như Hồng Lăng nhà hắn tại sao lại coi trọng tiểu tử Lục Lâm Thiên này. Hiện giờ xem ra, nữ nhi hắn nhìn người tuyệt đối chuẩn xác, không hổ là nữ nhi hắn, ánh mắt thật độc.

- Như thế không cần. Ngươi là chưởng môn Phi Linh môn, nhưng vẫn là đệ tử Vân Dương Tông ta, coi như làm vẻ vang cho Vân Dương Tông ta.

Nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên nói.

- Vậy là tốt rồi, đệ tử còn lo lắng tông quy lại không cho phép điều này chứ.

Lục Lâm Thiên nói.

- Hồng Lăng, con về trước đi. Ta và Lục Lâm Thiên nói chuyện một chút.

Vân Khiếu Thiên nói với Vân Hồng Lăng.

- Cha, chuyện gì mà ngay cả con cũng không thể nghe vậy?
Chương 507 Nói chuyện về chỗ tốt

Vân Hồng Lăng có chút không cam lòng hỏi, cũng không có ý tứ muốn rời đi.

- Về trước đi, có một số việc sau này nói với con.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Vâng.

Vân Hồng Lăng có chút không tình nguyện lên tiếng nói:

- Cha, người không được khi dễ Lâm Thiên nha.

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi mới chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh.

- Nữ nhân tới tuổi gả chồng rôi a.

Nhìn nữ nhi mình Vân Khiếu Thiên không khỏi thầm than một tiếng.

- Được rồi, Lục Lâm Thiên, hiện giờ cũng chỉ có hai người chúng ta, cũng không có người thứ ba nghe được cuộc nói chuyện này, hiện giờ ngươi có thể nói thật với ta chứ?

Vân Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên nói.

- Tông chủ muốn nói thật cái gì? Đệ tử quả thực có chút không rõ.

Lục Lâm Thiên nói.

- Lục Lâm Thiên, bằng vào sự hiểu biết của ta với ngươi, ngươi không giống như người không dám nói thật. Nói đi, vì sao không có hứng thú tham dự đại hội Tam tông Tứ môn? Những đệ tử khác đều muốn đi mà không có cơ hội. Ngươi phải biết rằng đây chính là một việc náo nhiệt nhất trên Linh Vũ đại lục chúng ta. Người có thể tham gia chỉ cần đạt được thành tích không tồi là có thể một đêm dương danh. Ta rất ngạc nhiên vì sao ngươi lại không muốn tham gia.

Vân Khiếu Thiên nghiêm túc nói.

- Tông chủ muốn nghe lời nói thật sao?

Lục Lâm Thiên nói.

- Nói đi.

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nói.

- Đệ tử có một cái tật đó là chuyện không có lợi đệ tử không có hứng thú cho nên mới lo lắng phụ trọng trách của tông chủ.

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói, ý niệm trong đầu không ngừng chuyển động. Chuyện Phi Linh môn cũng bị Vân Dương Tông biết, nếu như hắn không nói thật chỉ sợ sẽ thực sự chọc giận Vân Khiếu Thiên.

- Ha Ha ha.

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy Vân Khiếu Thiên tức thì cười to nói:

- Tham gia đại hội Tam tông Tứ mông chỉ cần đạt được thành tích không tồi là có thể dương danh thiên hạ, đây chẳng lẽ không phải là chỗ tốt sao?

Lục Lâm Thiên khẽ lắc đầu nói:

- Đệ tử đối với danh tiếng này không cảm thấy hứng thú, nói cách khác, có đôi khi danh tiếng sẽ hại người.

Nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt Vân Khiếu Thiên có chút nghi hoặc biến ảo bất định, một lát sau hắn nghiêm túc nói:

- Lần đại hội Tam tông Tứ môn lần này, tầm quan trọng của nó đối với Vân Dương Tông ta ngươi có biết không?

- Sư phụ đệ tử đã nói qua với đệ tử cho nên có biết một chút.

Lục Lâm Thiên đáp.

- Nếu cho ngươi đủ chỗ tốt, ngươi sẽ dùng toàn lực chứ?

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.

- Hắc hắc, nếu như tông chủ chiếu cố đệ tử như vậy, đệ tử vô cùng cảm kích.

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc, nếu như có đủ chỗ tốt, không đi mới là kẻ ngu.

- Nếu như ngươi đi tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, có thể đạt được thành tích không tồi thì ta sẽ cho ngươi một bộ vũ kỹ Huyền cấp trung giai.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Vũ kỹ Huyền cấp trung giai?

Lục Lâm Thiên không có chút cảm xúc nào, trong lòng thầm nghĩ, lần này nếu như Vân Dương Tông bị thua thì sẽ mất bao mươi khỏa đan dược thất phẩm, mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai mà chỉ cho hắn một bộ vũ kỹ Huyền cấp trung giai, quá keo kiệt.

Tuy rằng vũ kỹ Huyền cấp trung giai tuyệt đối được coi là kỳ bảo, thế nhưng so với đám vũ kỹ Huyền cấp cao giai kia chỉ là chín trâu mất một sợi lông nha.

- Vũ kỹ Huyền cấp trung giai, đệ tử chỉ sợ lúc đó không đủ thực lực phụ sự tin tưởng của tông chủ.

Lục Lâm Thiên nói.

Ý tứ trong lời nói của Lục Lâm Thiên ra sao Vân Khiếu Thiên là ai sao lại không hiểu, Lục Lâm Thiên này rõ ràng đang cảm thấy chỗ tốt hắn cấp cho tiểu tử này còn ít.

- Lá gan ngươi quả thực không nhỏ, dám cùng ta cò kè mặc cả.

Vẻ mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, trong lòng có chút bực tức. Theo đạo lý mà nói, hắn đường đường là tông chủ Vân Dương Tông một trong Tam tông Tứ môn, hiện giờ tìm một đệ tử tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, đã hạ thấp tư thế rồi, thế nhưng tên đệ tử trước mắt này được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc.

- Đệ tử không dám, vừa rồi tông chủ quả thực cấp cho đệ tử đủ chỗ tốt, bằng không đệ tử sao dám mở miệng với tông chủ. Chỉ cần tông chủ hạ lệnh đệ tử sẽ đi tham gia đại hội Tam tông Tứ môn.

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng cũng nhận ra Vân Khiếu Thiên lúc này cũng có chút mất kiên nhẫn.

- Tốt, vậy thì ta cho ngươi đủ chỗ tốt, chỉ cần ngươi có thể tiến vào top ba thì ngươi muốn cái gì ta có thể cho ngươi cái đó. Thế nhưng nếu như ngươi không vào được top ba ta cũng sẽ thu thập ngươi. Đến lúc đó cho dù có sư phụ ngươi là hậu trường cũng vô dụng.

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.

- Tông chủ nói phải giữ lời, đệ tử muốn cái gì tông chủ sẽ cấp thứ đó chứ?

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi cắn răng nói.

- Không sai, thế nhưng tiền đề là ngươi phải tiến vào top ba, bằng không, ngươi dám cò kè mặc cả với ta, ta cũng sẽ thu thập ngươi.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến hóa, một lát sau, ánh mắt khẽ đổi rồi nói:

- Nếu như đệ tử có thể tiến vào top ba, đến lúc đó tông chủ đáp ứng đệ tử ba chuyện là được.

- Ba chuyện? Khẩu vị của ngươi quả thực không nhỏ.

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nói:

- Ngươi tiến vào top ba, ta đáp ứng ngươi một chuyện, nếu như ngươi có thể tiến vào top hai ta đáp ứng với ngươi hai việc. Nếu như ngươi đạt được quán quân ta đáp ứng với ngươi ba việc. Ngươi muốn bao nhiêu chỗ tốt vậy thì phải dựa vào thực lực của mình mà đi lấy.

- Quán quân sao?

Lục Lâm Thiên nhíu mày, tiến vào top ba, hắn phải cắn răng đáp ứng. Đại hội Tam tông Tứ môn này quy tụ những đệ tử nổi bật trong đám đệ tử thân truyền Tam tông Tứ môn, muốn lấy được quán quân quá khó.

- Ta nói đến lúc đó ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì sẽ có bấy nhiêu chỗ tốt.

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên mỉm cười nói. Trong mắt có chút tiếu ý cùng gian xảo.

- Tông chủ chỉ cần giữ lời là được, đệ tử đáp ứng.

Lục Lâm Thiên cắn răng nói.

- Chẳng lẽ ta lại nuốt lời với ngươi sao?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Tông chủ đương nhiên sẽ không làm như vậy, lần đại hội Tam tông Tứ môn này đệ tử nhất định sẽ dùng hết sức.

Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên nụ cười.

- Được rồi, ngươi lui đi, còn năm mươi ba ngày nữa chính là đại hội Tam tông Tứ môn, không còn xa nữa, một tháng sau chúng ta xuất phát. Thời gian còn có một tháng, nhanh chóng đi chuẩn bị đi.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Đệ tử xin cáo lui.

Lục Lâm Thiên nói rồi lập tức rời khỏi đình viện.

Trong sảnh, Vân Khiếu Thiên sau khi Lục Lâm Thiên rời đi khẽ mỉm cười.

- Tông chủ, người thực sự đáp ứng ba điều kiện của Lục Lâm Thiên sao? Vạn nhất đến lúc đó tiểu tử này sử dụng công phu sư tử ngoạm thì làm sao bây giờ?

Trong đại sảnh một đạo thân ảnh lóe lên chính là vị Đại hộ pháp mặc y phục màu đen.
Chương 508 Tu luyện Hàn Băng Ấn (1)

- Nếu như quả thực hắn có thể tiến vào top ba, để hắn ngoạm một chút cũng tốt hơn so với việc mặt mũi Vân Dương Tông ta bị mất hết trên đại hội Tam tông Tứ môn.

Vân Khiếu Thiên khẽ cươi nói:

- HIện tại ta muốn nhìn một chút, tiểu tử này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu thực lực. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, cũng chỉ có việc đem cho hắn chỗ tốt mới khiến cho hắn xuất toàn lực cho Vân Dương Tông ta.

Ngoài đình viện, Lục Lâm Thiên vừa mới đi ra ngoài thì gặp được Vân Hồng Lăng, xem ra nha đầu Vân Hồng Lăng này vẫn đứng ở bên ngoài chờ.

- Tiểu tặc, cha ta nói với ngươi chuyện gì đó? Có khi dễ ngươi không?

Vân Hồng Lăng vội vàng hỏi.

- Không có, tông chủ nói, chỉ cần ta tham gia đại hội Tam tông Tứ môn là sẽ gả nàng cho ta.

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói.

- Vậy ngươi đáp ứng chưa?

Vân Hồng Lăng lập tức nhìn Lục Lâm Thiên hỏi, trên khuôn mặt lúc này hiện lên vẻ đỏ ửng, có chút e thẹn.

- Đương nhiên là đáp ứng rồi.

Lục Lâm Thiên vuốt mũi, khẽ cười nói.

- Coi như ngươi thức thời, hừ.

Vân Hồng Lăng yêu kiều hừ một tiếng, chu miệng, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Lục Lâm Thiên trở lại ngọn núi của mình, Vũ Ngọc Tiền bị kích động cũng đã tới ngọn núi. Sau khi biết được đồ đệ bảo bối của mình liên tiếp đánh bại ba đệ tử top mười trên Long bảng, đánh bại cả Khuất Đao Tuyệt, hắn vô cùng hưng phấn, hiện tại trên Vân Dương Tông, mặt mũi hắn vô cùng lớn.

Lục Lâm Thiên cũng báo cho sư phụ mình biết, mình sẽ tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, đồng thời cũng nói việc Vân Khiếu Thiên đáp ứng với hắn ba điều kiện, có sư phụ làm chứng, đến lúc đó vạn nhất Vân Khiếu Thiên có muốn nuốt lời cũng không được.

Tuy rằng Lục Lâm Thiên cũng hiểu được mình lo lắng quá mức, Vân Khiếu Thiên đã đáp ứng hắn rồi, còn chưa tới mức sẽ đổi ý. Chỉ là cũng không thể không đề phòng, bởi vì trong những điều kiện kia, có một điều kiện là muốn Vạn Niên Xích Đồng, là một trong trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông, sợ rằng đến lúc đó có lẽ Vân Khiếu Thiên sẽ đổi ý.

Biết đồ đệ của bản thân sẽ tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, Vũ Ngọc Tiền tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng dưới nước bọt văng tứ tung nửa ngày lại lấy ra ba bộ vũ kỹ Hoàng cấp cao giai và mấy khỏa đan dược tứ phẩm giao cho Lục Lâm Thiên. Có người nói ra nói vào thế nhưng Vũ Ngọc Tiền vẫn mạnh mẽ trực tiếp lấy từ trong kho của Vân Dương Tông ra đưa cho đồ đệ của mình.

Sau khi Vũ Ngọc Tiền vui vẻ rời đi, Lục Lâm Thiên đứng trên ngọn núi, lúc này trong đầu có không ít chuyện để suy nghĩ. Chuyện Phi Linh môn của hắn không nghĩ tới Vân Dương Tông lại biết vô cùng rõ ràng, không biết lão độc vật và Quỷ tiên tử, hai người này có bị Vân Dương Tông điều tra ra hay không.

Chuyện Phi Linh môn, Vân Dương Tông đã biết được, cũng không có ý kiến gì, Lục Lâm Thiên cũng mơ hồi cảm giác được, dường như trong chuyện này có chút không bình thường.

Từ chuyện Phi Linh môn mà đoán, Lục Lâm Thiên hơn phân nửa đã có thể xác định, Vân Dương Tông đã điều tra về hắn, thế nhưng vì nguyên nhân gì, hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không biết.

- Dưới mái hiên người khác, quả thực không có cảm giác an toàn a.

Nhìn dãy núi liên miên, Lục Lâm Thiên khẽ than.

Vẻ mặt trầm xuống, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng có quyết định. Chí ít chuyện thứ nhất là hắn phải lấy được Vạn Niên Xích Đồng, vậy thì đầu tiên phải tiến vào top ba đại hội Tam tông Tứ môn kia, điều này không hề đơn giản một chút nào.

Trong mắt Lục Lâm Thiên có tinh mang bắn ra, thời gian còn có một tháng, trong một tháng này thực lực của hắn phải được đề thăng. Đến lúc đó cũng không phải là không có cơ hội, vì Vạn Niên Xích Đồng hắn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Vào đêm, khi trời cao bị màn đêm bao phủ, trong phòng, lúc này Lục Lâm Thiên đang cầm trong tay một ngọc giản, một cỗ khí tức thuộc tính thủy nồng nặc đang lưu động, đây chính là một bộ vũ kỹ thuộc tính thủy Huyền cấp sơ giai mà hắn đã lấy được trong mật địa.

Không có một chút do dự nào, một giọt máu được trích vào bề mặt ngọc giản, tâm thần bắn ra, tức thì có một cỗ quang mang chói mắt tiến vào trong đầu Lục Lâm Thiên rồi hóa thành một cỗ tin tức khổng lồ.

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản biến mất, ngọc giản cũng trở nên ảm đạm vốn nồng nặc năng lượng thuộc tính thủy lúc này cũng đã biến mất.

- Hàn Băng Ấn.

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, từ tin tức trong đầu hắn, vũ kỹ Huyền cấp sơ giải thuộc tính thủy này có tên là Hàn Băng Ấn, uy lực vô cùng lớn, khi thi triển tới mức tận cùng đóng băng ngàn dặm cũng không phải không thể làm được.

- Tu luyện.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên bắn ra sự kiên nghị.

Dưới đêm tối, trong một đình viện tinh xảo, Thúy Ngọc lúc này đang mỉm cười.

- Thúy Ngọc, ngươi thực sự và Lục Lâm Thiên...

Độc Cô Băng Lan nhìn Thúy Ngọc nói.

- Lúc này, ta muốn vì chính mình mà quyết định.

Thúy Ngọc nói.

- Thế nhưng trong tộc, chỉ sợ sẽ không đồng ý, ngươi hẳn biết rõ, trong tộc đối với ngươi vô cùng coi trọng không gì sánh được.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Ta biết, thế nhưng ta tin Lâm Thiên sẽ làm cho người trong tộc đồng ý.

Thúy Ngọc mở miệng cười nói.

- Lẽ nào thân phận của ngươi đã nói cho Lục Lâm Thiên rồi?

Độc Cô Băng Lan hỏi.

- Không.

Thúy Ngọc lắc đấu nói:

- Bây giờ còn chưa phải lúc nói cho hắn, ta không muốn gây ra ảnh hưởng không tốt cho hắn, đợi thời gian thích hợp nói cho hắn cũng không muộn.

- Chỉ mong hắn có thể khiến cho đám người trong tộc thỏa mãn. Ta lo lắng nếu như người trong tộc biết, chỉ sợ sẽ đưa tới không ít phong ba, thậm chí Lục Lâm Thiên cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngươi cũng biết tác phong của đám người trong tộc là như thế nào rồi đấy.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Hừ, nếu như trong tộc dám làm ra điều gì bất lợi với Lục Lâm Thiên, ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận. Lúc này ta nhất định phải vì chính bản thân mình mà lựa chọn.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thúy Ngọc hiện lên sự kiên định.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lục Lâm Thiên đã cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới Vũ Linh ảo cảnh, lúc này Lục Lâm Thiên trực tiếp tiếp vào nhất trọng của đệ ngũ trọng, mục đích là tu luyện Hàn Băng Ấn.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, ban ngày Lục Lâm Thiên tu luyện trong Vũ Linh ảo cảnh, ban đêm thì tu luyện trên ngọn núi của mình. Đêm khuya, Vân Dương Tông lại tiếp tục vang lên tiếng ầm ầm.

Sau đó không lâu, trong Vân Dương Tông, tông chủ Vân Khiếu Thiên cũng tuyên bố danh sách năm đệ tử tham dự đại hội Tam tông Tứ môn. Năm người phân biệt là, Vân Hồng Lăng, Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Lục Lâm Thiên, Khuất Đao Tuyệt.

Năm người này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn cũng không khiến cho ai cảm thấy ngoài ý muốn, cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người. Dù sao đây đều là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Vân Dương Tông.

Năm người sắp tham gia đại hội Tam tông Tứ môn đều tự bế quan tu luyện, ngay cả Vân Hồng Lăng cũng không đi tìm Lục Lâm Thiên nữa.
Chương 509 Tu luyện Hàn Băng Ấn (2)

Trong đoạn thời gian kế tiếp, Vân Dương Tông vô cùng yên bình, đề tài nói chuyện của mọi người cũng chuyển tới đại hội Tam tông Tứ môn, có thể tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, những đệ tử này cũng trở thành đối tượng ước ao của tất cả đệ tử. Có thể dương danh trên đại hội Tam tông Tứ môn không phải là một chuyện bình thường. Đại hội Tam tông tứ môn chính là sự kiện mà toàn bộ đại lục nhìn vào.

Nếu có thể đạt được thành tích nhất định trên đại hội Tam tông Tứ môn, vậy thì có thể nói là dương danh thiên hạ, đối với những đệ tử bình thường này mà nói là mê hoặc lớn lao.

Trong đoạn thời gian này Lục Lâm Thiên đều tu luyện, mãi đến hai mươi ngày sau, lúc Lục Lâm Thiên rời khỏi Vũ Linh ảo cảnh, khóe miệng hắn nở nụ cười.

- Tuyết Sư, chúng ta trở về thôi.

Nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên nhanh chóng trở về ngọn núi của mình.

Vừa tới ngọn núi của mình, Lục Lâm Thiên nhanh chóng gặp được Độc Cô Băng Lan, dường như nàng cũng đã đợi thời gian không ngắn, vẻ mặt có chút bối rối.

- Lâm Thiên, ta đang tìm ngươi.

Độc Cô Băng Lan nhìn thấy Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói.

- Băng Lan, có việc gì thế?

Lục Lâm Thiên hỏi.

- Có người muốn gặp ngươi, nhanh đi cùng ta, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Ai?

Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc hỏi.

- Đi là biết.

Độc Cô Băng Lan dường như có chút sốt ruột.

Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc, lập tức để Độc Cô Băng Lan ngồi lên trên lưng Thiên Sí TUyết Sư rồi dẫn đường.

Sau một lát, hai người tới chủ phong Vân Dương Tông, Lục Lâm Thiên lại càng nghi hoặc. Ngọn núi này không phải là một địa phương bình thượng, nếu như Vân Khiếu Thiên muốn gặp hắn cũng sẽ không để cho Độc Cô Băng Lan đi thông báo cho hắn nha.

Trên ngọc núi cao nhất, chu vi chung quanh lúc này được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, cái sân rộng trước đại điện cũng bị tuyết trắng bao trùm.

- Băng Lan, rốt cuộc là ai muốn gặp ta?

Tới sân rộng, Lục Lâm Thiên hỏi.

- Ngươi đợi thì sẽ biết, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi vào trước.

Độc Cô Băng Lan nói xong lập tức tiến vào đại điện.

Lục Lâm Thiên nghi hoặc, cũng không biết là ai muốn gặp bản thân hắn.

- Lâm Thiên.

Chỉ trong chốc lát, trong đại điện có một thân ảnh vội vã chạy tới, dáng người linh lung, đường cong mê hoặc, đó chính là Thúy Ngọc.

- Thúy Ngọc, chẳng lẽ nàng muốn gặp ta sao?

Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc hỏi. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này không nhịn được mà nở nụ cười.

- Đúng.

Nhìn Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc mở miệng nói:

- Ta chuẩn bị phải trở về rồi.

- Trở về nhà sao?

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, trong mật địa Thúy Ngọc cũng từng nói tới chuyện trở về nhà, thế nhưng không nghĩ tới lại nhanh tới như vậy.

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, Lục Lâm Thiên nói:

- Sau khi nàng trở về, ta có thể tới nhà gặp nàng hay không?

Nhìn Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc mỉm cười:

- Muốn gặp ta, chỉ sợ cũng không vào được nhà của ta. Lần này đi cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại được ngươi.

- Lẽ nào nhà nàng là long đầm hổ huyệt hay sao? Muốn gặp nàng lại khó như vậy?

Lục Lâm Thiên nghi hoặc nói.

- Lâm Thiên, có một số việc ta cũng nên nói cho ngươi biết, chỉ là ngươi phải đáp ứng ta, không được tức giận.

Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên nói.

- Nói đi.

Lục Lâm Thiên mỉm cười.

- Ta không phải là Thúy Ngọc. Tên của ta là Độc Cô Cảnh Văn. Ta không phải là nha hoàn của Độc Cô Băng Lan, kỳ thực Băng Lan mới là nha hoàn của ta.

Nhìn Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc nói.

Lục Lâm Thiên rất khiếp sợ, thế nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nhiều lắm. Thân phận nha hoàn của Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên đã sớm cảm thấy hoài nghi, lúc này chỉ có một chút kinh ngạc mà thôi.

- Có lẽ ta phải sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng.

Lục Lâm Thiên cười nói:

- Vậy sau này có khi ta phải gọi nàng là Cảnh Văn tiểu thư nha.

- Đừng ba hoa nữa, ta lập tức phải rời khỏi đây, không biết lúc nào mới có thể gặp ngươi. Gia tộc của ta không giống như những gia tộc khác. Vì vậy không có thực lực tuyệt đối căn bản ngươi sẽ không gặp được ta. Chuyện này đối với ngươi cũng coi như một chuyện tốt, nhưng mà, ta vẫn sẽ tìm biện pháp đi gặp ngươi.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Sau khi trở về chăm sóc bản thân mình cho tốt.

Lục Lâm Thiên nói.

- Lâm Thiên, hiện tại ta hỏi ngươi, ta chờ ngươi, thế nhưng ngươi có thể chờ ta một đoạn thời gian được không?

Nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Cảnh Văn cũng hiện lên vẻ không nỡ.

- Sẽ như vậy.

Lục Lâm Thiên khẳng định nói:

- Tuy rằng hiện tại ta không biết gia tộc nàng ở đâu. Thế nhưng ta có thể đảm bảo, sau khi có đủ thực lực ta sẽ đi tìm nàng.

- Có những lời này của ngươi là được rồi.

Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên người, lập tức nhào tới trong lòng Lục Lâm Thiên, một thanh âm khẽ lọt vào tai Lục Lâm Thiên:

- Lâm Thiên, trong Lục gia có một kiện bảo vật, ngươi phải nghĩ biện pháp lấy nó. Về phần Triệu gia, thậm chí là Lục gia, chưa từng đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu, làm mọi việc phải chú ý một chút.

Nói xong, Độc Cô Cảnh Văn từ trong lòng Lục Lâm Thiên lùi ra, vẻ mặt khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ.

- Tiểu thư, chúng ta phải đi rồi.

Cũng vào lúc này Lục Lâm Thiên cảm nhận được từng đạo khí tức cường hãn từ trong đại điện đang đi ra, phóng mắt nhìn lại thì thấy chín đạo thân ảnh đang xuất hiện trong tầm mắt hắn.

- Khí tức thật mạnh mẽ.

Ngay lúc này, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, trong chín đạo thân ảnh từ đại điện đi ra, ngoại trừ Vân Khiếu Thiên, Vân Hồng Lăng, Độc Cô Băng Lan ra, khí tức sáu người còn lại đều vô cùng cường hãn, thấp nhất cũng đã đạt tới Vũ Suất, mà sáu người này Lục Lâm Thiên chưa gặp qua bao giờ.

Dẫn đầu sáu người này là một lão giả tóc dài màu đen, khí tức thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung từ trên người hắn tỏa ra một cỗ khí tức không kém Vân Khiếu Thiên chút nào.

- Cường giả Vũ Vương.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, thực lực của lão giả tóc đen này tuyệt đối đã tới Vũ Vương. Trong năm người còn lại, khí tức quanh người tuy rằng đã thu liễm, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không khó nhận ra tu vi thực lực của năm người này tuyệt đối đã đến Vũ Suất. Chỉ sợ thực lực đã tới bát trọng, cửu trọng Vũ Suất rồi. So với đám trưởng lão Vân Dương Tông không kém một chút nào.

- Ta biết rồi.

Độc Cô Cảnh Văn đi tới trước mặt lão giả tóc đen kia nói.

- Tiểu thư, bên ngoài có một số người tiểu thư cũng không nên quen biết. Đó là một số người vô dụng và phế vật.

Lão giả tóc đen kia chăm chú nhìn vào Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên sự kinh thường, ý tứ trong lời nói này đương nhiên chỉ Lục Lâm Thiên.

- Cửu trưởng lão, vị này chính là Lục Lâm Thiên, là bằng hữu của ta, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút.

Độc Cô Cảnh Văn nhướng mày nói.

- Tiểu thư, ta cũng chỉ có ý tốt như vậy thôi. Tiểu thư còn trẻ, cũng không biết sự đáng sợ của thế gian hiểm ác, không phải ai cũng có thể trở thành bằng hữu với tiểu thư được.
Chương 510 Cường giả Vũ Vương

Ánh mắt lão giả tóc đen lại liếc về phía Lục Lâm Thiên, không chút coi trọng, thản nhiên nói:

- Ngươi gọi là Lục Lâm Thiên sao?

Lục Lâm Thiên đã sớm nhìn về phía lão giả này, trong lòng vô cùng tức giận, cũng không thể phát tác, người ta là cường giả Vũ Vương, hắn có thể làm gì bây giờ? Phỏng chừng người ta chỉ cần ho khan một tiếng là có thể đánh bay hắn.

Thế nhưng Lục Lâm Thiên há là người can tâm tình nguyện bị người khác kinh bỉ, thế nhưng đây lại là cường giả Vũ Vương nha, hắn cũng không cần để ý tới, lập tức không nhìn cường giả Vũ Vương kia, hắn quay về phía Độc Cô Cảnh Văn nói:

- Cảnh Văn, trở về nhất định phải chiếu cố cho bản thân thật tốt, có một ngày nhất định ta sẽ đi tìm nàng.

- Ta biết, nếu ta không đi tìm ngươi, ta nhất định sẽ chờ ngươi.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Tiểu tử thật to gan.

Lão giả tóc đen mặt mũi sầm xuống, tiểu tử này không ngờ lại không thèm để ý tới hắn, trong lòng vô cùng tức giận, lúc này một cỗ khí tức cường hãn, vô hình nhanh chóng khuếch tán về phía Lục Lâm Thiên.

- Tiểu thư há là người mà ngươi nói muốn tìm là có thể tìm được sao? Ngươi xứng sao?

- Cửu trưởng lão, ngươi đường đường là trưởng lão, thế nhưng lại đánh mất mặt mũi của tộc ta rồi.

Sắc mặt Độc Cô Cảnh Văn trầm xuống, vẻ mặt giận dữ, thân ảnh nhanh chóng đứng chắn trước người Lục Lâm Thiên.

Xuy!

Sắc mặt lão giả tóc đen tức thì nhăn nhó, cỗ khí tức vô hình bắn về phía Lục Lâm Thiên trong nháy mắt được thu lại, nói:

- Tiểu thư, ta hoàn toàn suy nghĩ cho gia tộc, tiểu thư hẳn cũng biết thân phận của mình, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào ăn nói với gia tộc.

- Cửu trưởng lão, Lục Lâm Thiên là đệ tử Vân Dương Tông, tiểu bối có chỗ nào đắc tội mong trưởng lão không nên tính toán.

Lúc này Vân Khiếu Thiên cũng tiến tới bên cạnh Lục Lâm Thiên.

- Hừ.

Trưởng lão tóc đen kia nhàn nhạt liếc nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói với Độc Cô Cảnh Văn:

- Tiểu thư, chúng ta cần phải đi rồi.

Vừa nói xong, xa trên không trung đột nhiên xuất hiện tiếng xé gió, trên ngọn núi một đám tuyết lớn bị đánh bay, giống như từ giữa không trung xuất hiện một cơn gió lớn.

Ngao.

Một tiếng gầm gừ xuyên thấu không gian, giữa không trung, một đầu yêu thú khổng lồ đang phá không lao tới.

- Hàn Băng Thiên Lang, Hàn Băng Thiên Lang lục giai.

Nhìn đầu yêu thú khổng lồ trên không trung, Lục Lâm Thiên cũng không nhịn được mà sợ hãi than, yêu thú khổng lồ này chừng trăm thước, có lẽ là kích thước lớn nhất của bản thể, tuy rằng lăng không trên trời, thế nhưng cũng không có hai cánh, cả người trắng như tuyết, quanh thân tỏa ra khí tức lạnh lẽ, hai mắt đỏ sậm, trên bốn chân có lợi trảo sắc bén, miệng mơ hồ còn có răng nanh bén nhọn.

- Dượng, Cảnh Văn cáo từ, trong khoảng thời gian này làm phiền dượng rồi.

Độc Cô Cảnh Văn thi lễ với Vân Khiếu Thiên, lại nói với Vân Hồng Lăng:

- Hồng Lăng, tỷ về đây, có thời gian qua thăm ta.

- Dượng?

Nghe thấy Độc Cô Cảnh Văn nói vậy, Lục Lâm Thiên tức thì cả kinh, trong lòng lại thầm cười khổ. Lúc ở trấn Thanh Vân hắn từng hoài nghị, Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc này sao lại có thể thuận lợi gia nhập Vân Dương Tông, mà Độc Cô Cảnh Văn còn dùng thân phận nha hoàn ở lại Vân Dương Tông, hóa ra Vân Khiếu Thiên là dượng của Độc Cô Cảnh Văn.

- Cảnh Văn, sao lại phiền phức chứ, chỉ là con không nên ẩn dấu thân phận làm nha hoàn, quả thực ủy khuất cho con rồi.

Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói.

- Biểu tỷ, nếu không phải tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, muội sẽ đi cùng với tỷ.

Vân Hồng Lăng lưu luyến không rời nói.

- Nha đầu ngốc này.

Độc Cô Băng Lan đi tới bên người Vân Hồng Lăng rồi nói thầm:

- Có nhớ kỹ những gì ta dặn không?

- Biểu tỷ, muội nhớ rồi.

Khuôn mặt Vân Hồng Lăng đỏ lên, liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên cách đó không xa liền chu miệng nói với Độc Cô Cảnh Văn.

- Lâm Thiên, ta đi đây.

Cuối cùng Độc Cô Cảnh Văn đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.

- Ta nên tìm nàng thế nào?

Lục Lâm Thiên hỏi.

- Chờ sau khi ngươi có thực lực nhất định, tự nhiên sẽ biết tìm ta thế nào.

Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút giảo hoạt nói:

- Ta không ở đây ngươi phải thành thật một chút, ta đã bảo Hồng Lăng canh chừng ngươi rồi.

- Chờ ta nhé, có một ngày ta nhất định sẽ tìm được nàng.

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt Lục Lâm Thiên đột nhiên có cảm giác không nỡ.

Nhìn Lục Lâm Thiên, Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên cười, gật đầu nói:

- Ta sẽ chờ ngươi.

Nói xong, trong ánh mắt thâm tình Độc Cô Cảnh Văn đột nhiên hôn lên mặt Lục Lâm Thiên. Thân thể mềm mại khẽ động, quanh thân có một cỗ linh lực khẽ bùng ra, trong nháy mắt nhảy lên bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống lưng yêu thú Hàn Băng Thiên Lang lục giai trên bầu trời kia. Tóc đen khẽ bay, cộng thêm khí chất dung nhan của bản thân khiến cho Lục Lâm Thiên có chút đau lòng.

-Lâm Thiên, khi nào ngươi có thực lực cường hãn nhất định phải tới tìm tiểu thư, đừng làm cho tiểu thư phải chờ ngươi lâu quá.

Độc Cô Băng Lan chậm rãi đi tới bên người Lục Lâm Thiên, nói xong, bóng hình xinh đẹp cũng đi tới trên lưng Hàn Băng Thiên Lang.

- Chúng ta đi.

Lão giả tóc đen nói một tiếng, ánh mắt coi thường khẽ đảo qua trên người Lục Lâm Thiên, sáu người trong nháy mắt nhảy lên không trung, không gian chung quanh khẽ chấn động, giống như là gấp khúc vậy.

- Tiểu tử, ngươi đừng ảo tưởng cóc mà ăn thịt thiên nga, ngươi còn chưa đủ tư cách. Lần này ta cảnh cáo ngươi, nếu như dám quấn lấy tiểu thư nhà ta, ta giết ngươi so với giết một con kiến không khác gì nhau.

Một thanh âm truyền tới trong tai Lục Lâm Thiên, chính là của lão giả tóc đen kia.

Ngao.

Một tiếng rít gào vang lên, bốn chân Hàn Băng Thiên Lang khẽ nhún một cái, thân ảnh trong nháy mắt bay về phía trước.

Trên lưng Hàn Băng Thiên Lang, thân ảnh tuyệt mỹ nhìn chăm chú vào người thanh niên áo xanh đang đứng phía dưới, cánh tay ngọc vung lên, ánh mắt vô cùng không nỡ, thế nhưng cự ly càng ngày càng xa.

- Lâm Thiên, ta sẽ nhớ chàng.

Thanh âm ôn nhu truyền tới trong tai Lục Lâm Thiên, thân ảnh đã không nhìn rõ, cuối cùng khi thân ảnh đầu Hàn Băng Thiên Lan kia biến mất cũng biến mất theo.

- Cảnh Văn, nàng đối với ta như vậy ta sẽ không phụ nàng.

Nhìn vào thân ảnh tuyệt mỹ biến mất trên không trung, Lục Lâm Thiên thầm nói, ánh mắt lạnh lùng lẩm bẩm:

- Lão thất phu, có một ngày Lục Lâm Thiên ta cũng sẽ giết ngươi như giết một con kiến.

- Tiểu tặc, sau này còn có thể gặp được biểu tỷ mà.

Vân Hồng Lăng đi tới bên người Lục Lâm Thiên nói.

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên rơi vào trên người Lục Lâm Thiên, lại nhìn chăm chú vào Vân Hồng Lăng, khẽ cười khổ.

Nhìn chăm chú vào phương hướng Độc Cô Cảnh Văn rời đi, Lục Lâm Thiên đứng trên ngọn núi thật lâu rồi mới rời đi.

Lúc màn đêm buông xuống Lục Lâm Thiên mới trở lại ngọn núi của mình.

- Lão đại, huynh làm sao vậy? Dường như tâm tình của huynh không tốt lắm.

Trong đình viện, Tiểu Long đi tới trên vai Lục Lâm Thiên rồi hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom