-
Chương 490-495
Chương 490 Rời khỏi mật địa (2)
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao, sau này ta cứ giữ như vậy.
Thúy Ngọc cảm nhận khí thế từ người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc hỏi:
- Hồng Lăng, ngươi đột phá Vũ Tướng nhị trọng?
Giờ mọi người cũng nhận ra Thúy Ngọc.
- Đây là Thúy Ngọc...
Thúy Ngọc thay đổi làm tập thể câm nín.
Phi Ưng Lăng Phong chạy ngay đến bên Thúy Ngọc, khuôn mặt điển trai tràn ngập biểu tình kinh diễm vì nàng:
- Thúy Ngọc tiểu thư, không ngờ tiểu thư xinh đẹp như vậy. Trước kia Lăng Phong ta không có mắt, xin thứ lỗi.
Bá Đao Long Tam tuy cao to thô kệch giờ cũng nặn ra nụ cười dịu dàng đến gần Thúy Ngọc:
- Thúy Ngọc tiểu thư, trước kia ta không biết tiểu thư đẹp thế này, làm ta được mở rộng tầm mắt.
Phi Ưng Lăng Phong nói với Bá Đao Long Tam:
- Long Tam, ngươi định giành với ta phải không?
Bá Đao Long Tam cao to giậm chân xuống đất, khí thế hùng hổ:
- Lăng Phong, là ta thấy Thúy Ngọc tiểu thư trước!
Mọi người đã quen với việc Phi Ưng Lăng Phong và Bá Đao Long Tam cãi cọ. Trước kia khi hai người theo đuổi Lục Vô Song thì thường hay so kè nhau trên đỉnh Địa Long, rất nhiều lần.
Phi Ưng Lăng Phong không cam lòng yếu thế, gã trừng mắt nhìn Long Tam:
- Long Tam, tưởng lớn giọng thì ghê gớm lắm sao? Có giỏi thì bây giờ chúng ta quyết đấu đi!
Trước mặt mỹ nhân không thể thua khí thế, huống chi Phi Ưng Lăng Phong chẳng hề sợ Bá Đao Long Tam.
Bá Đao Long Tam nói:
- Được thôi, quyết đấu thì quyết đấu, chỉ sợ ngươi thua thôi. Nếu ai thua thì từ nay về sau hãy tránh xa Thúy Ngọc tiểu thư một chút được chứ?
Phi Ưng Lăng Phong nói:
- Một lời đã định!
Thúy Ngọc mỉm cười nhìn hai người:
- Long Tam, Lăng Phong, các ngươi thật sự muốn quyết đấu vì ta?
Nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, khiến mọi người lại say mê.
Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đồng thanh kêu lên:
- Đúng!
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Vậy tốt, nếu ai thắng thì ta sẽ tặng một món quà cho người đó.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
- Nhưng các ngươi phải so với hắn mới được, ai thắng là ta tặng quà cho người đó.
Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong ngạc nhiên:
- Quyết đấu với Lục Lâm Thiên?
Đám người cũng thắc mắc.
Lục Lâm Thiên sửng sốt sau đó cười thầm, hắn đã hiểu ý Thúy Ngọc. Xem ra hắn không tỏ thái độ thì không được, Thúy Ngọc đang mượn cơ hội ép Lục Lâm Thiên biểu thị tình cảm của mình.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, gã nói ngay:
- Lục Lâm Thiên, ta muốn khiêu chiến với ngươi!
Bá Đao Long Tam cũng nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, sau khi ra ngoài là chúng ta bắt đầu so tài.
Ba tháng trước Bá Đao Long Tam đã ước chiến cùng Lục Lâm Thiên, giờ gã càng nôn nóng hơn.
Lục Lâm Thiên nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, bốn mắt ngóng nhìn, chỉ có hai người mới hiểu ẩn ý trong ánh mắt.
Lục Lâm Thiên nhìn Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, bình tĩnh nói:
- Vậy thì năm ngày sau trên đỉnh Địa Long đồng ý không?
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Được, không thành vấn đề!
Lục Lâm Thiên quay sang nhìn Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, nói:
- Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, cuộc chiến của chúng ta cũng ở đỉnh Địa Long vào năm ngày sau được không?
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nhìn Lục Lâm Thiên đăm đăm:
- Ngươi muốn so tài với ba chúng ta trong cùng một ngày? Một tháng trước ta đã đột phá đến Vũ Tướng tam trọng, nếu ngươi không nắm chắc thì có thể lui ngày lại một chút.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không cần dây dưa, cứ để năm ngày sau đi.
Lục Lâm Thiên sớm chú ý thấy Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đột phá.
Thực lực Vũ Tướng tam trọng, lúc này Lục Thiếu Du cũng rất muốn biết thực lực của mình đã tới một bước kia hay chưa? Nếu như Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt này chỉ là Vũ Tướng nhị trọng mà nói, Lục Thiếu Du cũng không có bao nhiêu chiến ý. Lúc này chỉ có Vũ Tướng tam trọng mới có thể kích thích chiến ý của Lục Thiếu Du được. Vũ Tướng tam trọng, thực lực bình thường của hắn nếu như chống lại Vũ Tướng tam trọng cũng không có bất kỳ một vấn đề nào cả.
- Được, năm ngày sau trên Địa Long Đỉnh, ta sẽ đến đúng giờ.
Chiến ý của Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nổi lên.
Nhìn Lục Thiếu Du, lúc này Thúy Ngọc cũng không khỏi nở nụ cười quyến rũ, thanh âm truyền tới tai Lục Thiếu Du:
- Lục Thiếu Du, ngươi đang biểu thị với ta sao?
Lục Thiếu Du nở nụ cười bất đắc dĩ, không nói gì. Trong lòng cũng có chút lo lắng về Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh ở trong không gian thú nang. Lại còn Nghịch Lân Yêu Bằng, không biết sau này có thể thuận lợi ra khỏi mật địa hay không? Nếu như có thể, vậy thì sau này bên người hắn đã có thêm một lực lượng ẩn giấu. Đặc biệt là Bạch Linh, nàng ta có tu vi Lục giai trung kỳ, tương đương với cường giả Vũ Suất lục trọng, hơn nữa huyết mạch của Bạch Linh cực cao, thực lực tuyệt đối so với yêu thú bình thường cao hơn nhiều, trải qua một đoạn thời gian củng cố tu vi nữa, hẳn là đối phó với cường giả Vũ Suất thất trọng cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua trên người mọi người, lúc ánh mắt đảo qua đám người Triệu Kình Hải, cũng không để ý nhiều, sau khi ra ngoài mật địa đối phó với ba người này cũng không muộn.
- Hồng Lăng, chúng mừng nàng đột phá Vũ Tướng nhị trọng.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiếu Du rơi vào trên người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc vì nàng đột phá, đồng thời nhìn ánh mắt oán hận của nữ nhân điêu ngoa này, trong lòng không khỏi cười khổ một cái.
- Hừ, rốt cuộc ngươi cũng để ý tới ta sao?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta muốn ngươi xin lỗi ta.
- Được rồi, ta xin lỗi nàng là được chứ gì.
Lục Thiếu Du cười yếu ớt, sờ cái mũi của mình, dường như chính mình cũng không đắc tội với nha đầu này nha, hoàn toàn là tự bản thân nàng hờn dỗi mà thôi.
- Vậy ngươi đồng ý với ta, sau này không được chọc giận ta nữa.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du lúc này sắc mặt mới khá hơn một
chút, nàng khẽ chu miệng, trang phục màu xanh kia bao vây lấy thân thể linh lung càng có vẻ mê người. Tuy rằng trên phương diện khí chất thì thua Thúy Ngọc một bậc, thế nhưng so với Thúy Ngọc lại nhiều hơn một phần khả ái, cũng có thể là do địa vị của Thúy Ngọc cao hơn.
- Chuyện này, được rồi, ta đáp ứng với nàng.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này tức giận đến rất nhanh, khó có thể bảo đảm được. Chỉ là Vô Song lại bảo hắn ở trong mật địa này dỗ dành cô nàng này, nghe chừng rất khó nha.
- Thật sao?
Vân Hồng Lăng dường như còn có chút không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thiếu Du.
- Thật.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
- Vậy ta tha thứ cho ngươi.
Vân Hồng Lăng chu miệng, khóe miệng hiện lên tiếu ý nói. Nàng nhanh chóng đi tới bên người Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi, bại hoại, lâu như vậy mới nói chuyện với ta, lần sau ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Không thèm cố kỵ mọi người, trước mặt bao nhiêu người Vân Hồng Lăng kéo cánh tay Lục Thiếu Du nói:
- Chờ sau khi ra ngoài, chúng ta đi nói chuyện với ta cha về việc thành hôn.
Đang tải...
Chương 492 Tam tông Tứ môn
- Sáu trái Thánh quả Linh Vũ còn lại bị yêu thú cướp đoạt sao?
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên đại biến.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Lúc này những trưởng lão có mặt đều từ trong miệng đệ tử mình biết được chuyện tình của Thánh quả Linh Vũ. Thánh quả Linh Vũ là bảo vật quan trọng nhất của mật địa. Chúng trưởng lão hầu như đều hỏi chuyện tình về Thánh quả Linh Vũ đầu tiên, mà sau khi biết chuyện Thánh quả Linh Vũ, sắc mặt đám trưởng lão lập tức đại biến.
- Các trưởng lão, đệ tử, trước tiên về đại điện rồi nói.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống rồi nói.
- Lâm Thiên, chúng ta trở về đại điện thôi.
Vũ Ngọc Tiền cười vui vẻ, dù sao đi nữa đệ tử của hắn đã dùng Thánh quả Linh Vũ, những người khác có được dùng hay không đối với hắn không có quan hệ.
Trên bầu trời, Lam Ngọc Lang Ưng đang bay xung quanh, Lục Lâm Thiên và sư phụ Vũ Ngọc Tiền nhảy lên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, lúc này chúng trưởng lão cũng cưỡi yêu thú của mình hướng về đại điện.
Tâm tình của tất cả trưởng lão đều không tốt lắm. Sắc mặt Triệu Vô Cùng lại càng thêm âm trầm, một đệ tử và hai tôn tử của hắn cũng không có một ai được dùng Thánh quả Linh Vũ. Tử miệng Triệu Kình Hải mà hắn biết được sự tình trong mật địa, ánh mắt nhìn thân ảnh Lục Lâm Thiên phía trước lúc này càng thêm âm hàn.
Trên lưng Lam Ngọc Lang ưng, tâm tình hiện tại của Lục Lâm Thiên vô cùng vui vẻ. Nhìn vào bóng lưng Lục Vô Song phía sau Tạ trưởng lão có chút nhớ nhung.
Phía dưới, sơn mạch chạy dài, ngọn núi biến hóa khác nhau nhưng đều toát lên vẻ nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi trong mây mù như ẩn như hiện, dãy núi liên miên trập chùng, sau một lát không ít kiến trúc hiện lên trước mặt bọn họ.
Phù.
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, bên ngoài so với trong mật địa thoải mái hơn không ít, không khí cũng tốt hơn. Mà sau khi tiến vào mật địa, Lục Lâm Thiên càng thêm cảm giác được rõ ràng, bình thường hắn căn bản không chú ý tới thiên địa lại có một đạo năng lượng vô hình.
Lúc này từ trong mật địa đi ra, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được trong thiên địa có một loại năng lượng vô hình. Vạn vật trong thiên địa tu luyện đều dựa vào loại năng lượng này, mà ở trong mật địa cũng không có loại năng lượng này tồn tại.
Không bao lâu sau, đám người tới chủ phong Vân Dương Tông, trong cung điện nguy nga khổng lồ, sắc mặt chư vị trưởng lão đều vô cùng bất đắc dĩ.
Chư vị trưởng lão lần lượt ngồi xuống, mà chúng đệ tử lúc này thì đứng sau bọn họ.
Trên đại điện, Hàn Phong đem chuyện Thánh quả Linh Vũ từ đầu tới cuối nói một lần. Dưới bốn đầu yêu thú ngũ giai còn có một đầu ngũ giai hậu kỳ, chín khỏa Thánh quả Linh Vũ rốt cuộc cũng chỉ có thể giữ lại ba, ba khỏa Thánh quả Linh Vũ được chia đều cho Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc, Vân Hồng Lăng.
Ánh mắt những trưởng lão khác lúc này lập tức nhìn về phía ba người Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng, THúy Ngọc.
- Yêu thú trong mật địa thật to gan.
Triệu Vô Cực gầm lên một tiếng:
- Xem ra, mấy đầu yêu thú ngũ giai kia chúng ta không thể để chúng sống sót nữa được rồi.
- Năm trước, những yêu thú này cũng không tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ, năm nay có chút không bình thường.
Tạ trưởng lão nói.
- Quả thực có chút không bình thường. Yêu thú cướp đi sáu khỏa Thánh quả Linh Vũ, có thể là trong mật địa có biến cố khác. Tông chủ, không bằng để cường giả trong tông vào xem.
Dương trưởng lão nói.
- Dương trưởng lão, chuyện này ta và mấy vị Linh đường trưởng lão sau khi thương nghị rồi mới quyết định được.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên vẫn có chút ngưng trọng nói:
- Còn hai tháng sau chính là đại hội Tam tông Tứ môn, chư vị trưởng lão nghĩ xem, lúc này Vân Dương Tông chúng ta có bao nhiêu cơ hội?
- Chuyện này...
Nghe thấy đại hội Tam tông Tứ môn, ánh mắt chúng trưởng lão lập tức hướng về những đệ tử tiến vào mật địa.
- Đại hội Tam tông Tứ môn này rốt cuộc là cái gì?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, nghe mọi người không ngừng bàn luận.
- Tông chủ, dựa theo tình huống những năm trước, trên đại hội Tam tông Tứ môn, thực lực đệ tử trẻ tuổi của các môn phái khác cũng mạnh mẽ không ít, thế nhưng Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt của chúng ta cũng có thể chống lại.
Ánh mắt Dương trưởng lão đảo qua đám đệ tử rồi nói với Vân Khiếu Thiên.
- Chư vị trưởng lão, theo ta được biết, lúc này những sơn môn khác đã có sự chuẩn bị từ trước. Đại hội Tam tông Tứ môn này Vân Dương Tông ta đã không tiến vào top ba bốn lần liên tục. Nếu như lần này không tiến vào top ba được, mặt mũi của Vân Dương Tông chúng ta tới lúc đó sẽ mất hết.
Ánh mắt Vân Khiếu Thiên đảo qua trên người chúng trưởng lão.
- Chuyện này, tiến vào top ba chỉ sợ có chút khó khăn.
Tạ trưởng lão nói.
Nhắc tới top ba, những trưởng lão này đều nhíu mày nhăn mặt. Đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, đặc biệt mà top mười Long bảng, ai không phải là cường giả đứng đầu trong đám người trẻ tuổi, thực lực tuyệt đối kinh khủng.
Thế nhưng những trưởng lão này cũng rất rõ ràng, trong Tam tông Tứ môn, những sơn môn khác cũng không phải ngồi không. Thực lực đệ tử thân truyền của bọn họ tuyệt đối không kém Vân Dương Tông, muốn tiến vào top ba vô cùng khó khăn.
- Còn có hai tháng chính là đại hội Tam tông Tứ môn, lần này tiến vào mật địa cũng chỉ chiếm được ba khỏa Thánh quả Linh Vũ, xem ra lần đại hội Tam tông Tứ môn này đối với Vân Dương Tông chúng ta vô cùng khó khăn.
Vân Khiếu Thiên nhướng mày nói.
- Cha, đại hội Tam tông Tứ môn còn có con mà.
Vân Hồng Lăng nói.
- Nha đầu nhà con, con cho rằng bằng vào thực lực Vũ Tướng nhị trọng của con là có thể nắm chắc sao? Trong những sơn môn khác, không có kẻ nào yếu cả.
Vân Khiếu Thiên nói. Lúc này nhìn thấy nữ nhi mình đã là Vũ Tướng nhị trọng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Thực lực của nữ nhi mình, hắn đương nhiên hiểu rõ rất, thực lực tuy rằng bề ngoài chỉ có Vũ Tướng nhị trọng, thế nhưng Vũ Tướng tam trọng cũng không phải là đối thủ của nó.
- Tông chủ, vậy lúc này Vân Dương Tông chúng ta vẫn phái năm đệ tử tham gia đại hội Tam tông Tứ môn chứ?
Tạ trưởng lão nói.
- Ta còn phải nghĩ một chút, đến lúc đó rồi quyết định sau.
Vân Khiếu Thiên do dự một chút rồi lập tức nói:
- Chư vị trưởng lão, giải tán.
Mọi người lui ra, Lục Lâm Thiên cũng theo sư phụ Vũ Ngọc Tiền quay về. Dọc đường Vũ Ngọc Tiền có chút kích động, hơn hai mươi đệ tử tiến vào chỉ chiếm được ba khỏa Thánh quả Linh Vũ, đệ tử của hắn lại chiếm được một khỏa, khiến cho mặt mũi của hắn tăng lên không ít.
- Sư phụ, đại hội Tam tông Tứ môn là thứ gì?
Trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, Lục Lâm Thiên hỏi Vũ Ngọc Tiền. Đại hội Tam tông Tứ môn này có lẽ liên quan tới mấy thế lực cực mạnh trên đại lục Linh Vũ, cho nên Lục Lâm Thiên vô cùng hiếu kỳ.
- Tam tông Tứ môn con có biết không?
Vũ Ngọc TIền mỉm cười hỏi Lục Lâm Thiên.
- Vân Dương Tông, Vạn Thú Tông, Thiên Kiếm Tông, Huyễn Hồn môn, Quy Nguyên môm, Địa Linh môn, Huyền sơn môn.
Bảy thế lực siêu cấp Tam tông Tứ môn này Lục Lâm Thiên đã từng nghe qua.
- Đúng, đó chính là Tam tông Tứ môn.
Chương 493 Chỉ là một cái nhấc tay (1)
Vũ Ngọc Tiền gật đầu nói:
- Đại hội Tam tông Tứ môn tồn tại đã lâu. Trên đại lục Linh Vũ, bảy môn phái có thực lực mạnh nhất này liên thủ tổ chức ra. Mỗi mười lăm năm tổ chức một lần. Thứ nhất là tượng trưng cho việc Tam tông Tứ môn chúng ta chính là một thể, đề phòng thế lực khác tiến vào. Thứ hai là cũng nhìn thực lực của thế hệ trẻ tuổi trong các môn phái.
- Thì ra là thế.
Lục Lâm Thiên thầm nói, trong đầu lập tức nghĩ tới một việc, bản thân Tam tông Tứ môn cũng đã là thế lực siêu cấp, nhưng lại phải liên thủ đề phòng những thế lực khác, xem ra trên đại lục này, quả thực không đơn giản một chút nào.
- Đại hội Tam tông Tứ môn lần này đối với Vân Dương Tông chúng ta càng không bình thường, liên quan tới mặt mũi Vân Dương Tông chúng ta. Vân Dương Tông đã bốn lần liên tiếp không có đệ tử tiến vào top ba, dựa theo quy củ đại hội Tam tông Tứ môn, nếu như tông môn nào liên tục năm lần không có đệ tử tiến vào top ba vậy thì phải cấp cho mỗi một sơn môn khác ba bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, đồng thời mỗi một sơn môn năm khỏa đan dược thất phẩm.
Vũ Ngọc Tiền khẽ thở dài nói:
- Cho nên mới nói, Vân Dương Tông ta nếu như lần này không tiến vào được top ba sẽ mất cho những tông môn khác mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm.
- Cái gì?
Tim Lục Lâm Thiên bỗng nhiên đập nhanh hơn. Mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm. Đại hội Tam tông Tứ môn này hoàn toàn là một cuộc đánh bạc giữa Tam tông Tứ môn nha. So với mấy thứ này, những thứ hắn kiếm được trong mật địa chỉ là cái rắm. Chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng thầm than nội tình của Tam tông Tứ môn. Đệ tử trẻ tuổi tranh đấu bọn họ lại có thể cược lớn như vậy, có thể thấy nội tình của những tông môn này cực kỳ cường hãn.
- Không sao, những vũ kỹ đan dược này đối với Vân Dương Tông chúng ta mà nói, tuy rằng không phải là số lượng nhỏ, thế nhưng so với nó mặt mũi của tông môn càng thêm trọng yếu. Vì vậy lúc này nhất định phải tiến vào top ba.
Vũ Ngọc Tiền nói.
- Mặt mũi tính cái rắm, ta tình nguyện muốn vũ kỹ và đan dược.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm. Nếu như cấp cho hắn, vậy thì phát tài rồi.
Sau một lát đã tới ngọn núi của mình, Lục Lâm Thiên cáo từ sư phụ Vũ Ngọc Tiền rồi đáp xuống ngọn núi. Trong nháy mắt đã trôi qua nửa năm, thời gian quả thực vô cùng nhanh chóng.
- Tham kiến chủ nhân.
Khi Lục Lâm Thiên trở lại ngọn núi của mình, một đạo thân ảnh huyết sắc tiến đến, chính là Huyết Tích Dịch.
- Huyết Tích Dịch, Thiên Sí Tuyết Sư đâu?
Lục Lâm Thiên hỏi, không thấy Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện, lúc này trên núi cũng không thấy khí tức của Thiên Sí Tuyết Sư.
- Chủ nhân Thiên Sí Tuyết Sư mười ngày trước đã rời khỏi sơn mạch để chuẩn bị đột phá, phỏng chừng cần vài ngày nữa mới về được.
Huyết Tích Dịch nói.
- Thiên Sí Tuyết Sư đột phá sao?
Trong lòng Lục Lâm Thiên lập tức vui vẻ, Thiên Sí Tuyết Sư đột phá lần hai, ngưng tụ yêu đan đạt tới tứ giai. Vốn hắn muốn để cho Thiên Sí Tuyết Sư dùng Thánh quả Linh Vũ đột phá tới tứ giai. Hiện tại xem ra, chờ sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá tới tứ giai, lại dùng Thánh quả Linh Vũ đủ để đột phá tới tứ giai trung kỳ. Về phần tứ giai hậu kỳ, sợ rằng có chút khó khăn. Tiểu Long dùng một khỏa Thánh quả Linh Vũ cũng chỉ từ tứ giai sơ kỳ đột phá tới tứ giai trung kỳ mà thôi.
Từ trong miệng Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh Lục Lâm Thiên biết được, tác dụng của Thánh quả Linh Vũ đối với nhân loại dường như tốt hơn không ít đối với yêu thú.
Vào đêm, sắc trời tối dần, lúc màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo sự lạnh lẽo thổi qua, sơn mạch bao phủ trong đêm tối.
Trên ngọn núi, tâm thần Lục Lâm Thiên tỏa ra bốn phía, sau đó tay đặt lên Không gian thú nang, sáu đạo quang mang trong nháy mắt xuất hiện.
Sưu Sưu.
Sáu đạo quang mang xuất hiện trong nháy mắt rồi hóa thành sáu đạo thú ảnh. Trong khoảnh khắc, Tiểu Long, Bạch Linh, Nghịch Lân Yêu Bằng, THái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Yêu Giao, Huyết Ngọc Yêu Hổ xuất hiện trên ngọn núi.
- Đi ra rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đi ra.
- Hơn ba nghìn năm, chúng ta rốt cuộc đã từ địa phương quỷ quái kia đi ra.
Từng tiếng hoan hô từ trong miệng Huyết Ngọc Yêu Hổ, Nghịch Lân Yêu Bằng truyền ra bên ngoài.
Bản thể của Bạch Linh hóa thành thân thể yêu hồ, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cảm giác năng lượng trong thiên địa lúc này, toàn thân vô cùng kích động tới mức run rẩy.
- Rốt cuộc cũng đi ra. Sáu ngàn năm, ta rốt cuộc cũng rời khỏi chỗ đó.
Quang mang trên thân thể Bạch Linh chợt lóe, lập tức hóa thành một thân ảnh tuyệt mỹ. Tầng lông màu trắng hóa thành y phục trắng tóa, đứng ở trên núi, gió đêm nhè nhẹ thổi khiến cho y phục bay phất phới, giống như thần tiên hạ phàm.
Ánh mắt đẹp nhìn lên trời cao, một lúc lâu sau Bạch Linh mới thu hồi ánh mắt.
- Lục Lâm Thiên, cảm ơn ngươi.
Lát sau, Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên nói. Trong ánh mắt quyến rũ hiện lên sự cảm kích vô hạn. Bị vây trong mật địa sáu ngàn năm, lúc này rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đó. Phần ân tình này có thể đối với Lục Lâm Thiên mà nói cũng không tính là gì, thế nhưng đối với nàng mà nói thì lại khác hoàn toàn.
- Bạch Linh tiểu thư, không cần cảm ơn ta. Ta chỉ nhấc tay một cái mà thôi. Huống chi lại là điều kiện giữa hai chúng ta, vì vậy ngươi không cần phải cảm ơn ta.
Lục Lâm Thiên nói.
- Sau này gọi ta là Bạch Linh đi.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Bạch Linh nói nhỏ:
- Tuy rằng đối với ngươi chỉ là nhấc tay nhấc chân, thế nhưng đối với ta là ân tình cực lớn.
- Khí tức thật mạnh mẽ.
Lúc này Huyết Tích Dịch nhìn vào đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng cũng kinh ngạc không ngớt. Huyết mạch trong cơ thể vô hình trung đã bị áp chế, mỗi một đầu yêu thú trước mặt khiến cho nó có cảm giác khí tức hơn xa nó.
- Bạch Linh, ta còn một khoảng thời gian nữa mới rời khỏi đây được, cho nên đoạn thời gian gần đây ngươi cũng chỉ có thể ở trên núi này mà thôi, đồng thời khí tức phải thu liễm lại, ở nơi này cường giả không ít, khí tức lộ ra ngoài rất dễ bị phát hiện ra.
Lục Lâm Thiên nói.
- Ta biết, cho dù ở trên núi này so với mật địa kia còn khá hơn. Yên tâm đi, ta không để lộ khí tức của bản thân đâu. Người bình thường tuyệt đối không phát hiện ra ta.
Bạch Linh nói.
- Nghịch Lân Yêu Bằng, các ngươi cũng chỉ có thể ở trong Không gian thú nang mà thôi, để tránh cho người khác phát hiện ra.
Lục Lâm Thiên nói với đám Nghịch Lân Yêu Bằng. Lúc tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ, tất cả mọi người đều thấy bốn đầu yêu thú này, nếu như bị mọi người phát hiện ra thì hắn phiền phức lớn.
- Vâng chủ nhân.
Bốn đầu yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng đáp.
Màn đêm, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng ở đó, một lát sau, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trên bầu trời không khỏi mỉm cười.
Chương 494 Chỉ là một cái nhấc tay (2)
Sưu.
Lục Lâm Thiên thu hồi Phong chi dực đáp xuống ngọn núi, nhìn Lục Vô Song trước mặt nói:
- Lẽ nào tỷ biết đệ đến hay sao?
- Ta biết đệ tới hay không để làm gì?
Lục Vô Song trừng mắt rồi nói:
- Thiên Sí Tuyết Sư đâu? Sao đệ lại tự mình tới đây?
- Thiên Sí Tuyết Sư đang đột phá, đệ lại nhớ tỷ cho nên tự mình tới đây.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
- Ba hoa.
Trong lòng Lục Vô Song vô cùng ngọt ngào, nói:
- Thực lực đột phá thế nào rồi.
- Cũng không tệ lắm. Vũ Phách cửu trọng, Linh Phách cũng vậy.
Lục Lâm Thiên nói.
- Đột phá nhanh như vậy sao?
Lục Vô Song biết trước khi đi vào mật địa Lục Lâm Thiên mới chỉ là Vũ Phách tứ trọng mà thôi, thời gian nửa năm mà đột phá như vậy quả thực vô cùng kinh người.
Lúc này, trong một đình viên trên Vân Dương chủ phong, Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp mặc hắc bào đều đang ngồi đó, hai hàng lông mày nhíu lại, có thể nhìn ra được tâm tình của Vân Khiếu Thiên rất là ngưng trọng.
- Tông chủ, chuyện trong mật địa lần này quả thực không bình thường chút nào.
Đại hộ pháp nhíu mày nói.
- Rất không bình thường, ta muốn để mấy vị trưởng lão vào xem. Thế nhưng đại hội Tam tông Tứ môn trước mắt lại khiến ta vô cùng đau đầu.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt, Triệu Kình Thiên. Thực lực năm người này có thể coi là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ. Tiểu thư cũng là Vũ Tướng nhị trọng, bằng vào con bài chưa lật có lẽ ngay cả Vũ Tướng tứ trọng cũng không phải là đối thủ của tiểu thư. Vân Dương Tông chúng ta cũng không phải là không có cơ hội.
Đại hộ pháp nói.
- Hồng Lăng có con bài ẩn dấu lẽ nào đệ tử những môn phái khác cũng không có? Dựa theo lời Hàn Phong nói, Triệu Kình Thiên và Triệu Kình Hải lúc tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ đã bị Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên đánh bại. Hiện giờ Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên đã dùng Thánh quả Linh Vũ. Ngươi nghĩ xem, Triệu Kình Hải và Triệu Kình Thiên kia có phải là đối thủ của Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên không?
Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói.
- Thúy Ngọc này quả thực kinh khủng, bình thường không khiến người ta chú ý đến, thế nhưng vừa ra tay khiến cho người khác giật mình kinh hãi.
Nhắc tới Thúy Ngọc, đại hộ pháp cũng không khỏi hít sâu một hơi.
- Thực lực của Thúy Ngọc ta không cảm thấy chút nào, Triệu Kình Hải là đối thủ của nó ta mới thấy là lạ.
Vân Khiếu Thiên nở nụ cười thần bí, lại nói:
- Chỉ là thực lực của Lục Lâm Thiên, tiến bộ khiến cho ta cảm thấy kỳ quái.
- Tông chủ, chúng ta có thể để cho Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên, tiểu thư, ba người này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, lúc đó hy vọng cũng lớn hơn không ít.
Đại hộ pháp nói.
- Thúy Ngọc không thể tham gia, về phần Lục Lâm Thiên, mặc kệ hắn là mãnh hổ hay nghịch long, chí ít lúc này phải vì Vân Dương Tông ta mà xuất lực.
Vân Khiếu Thiên nói.
Trong đình viện, Lục Lâm Thiên móc ra một hộp ngọc giao cho Lục Vô Song rồi nghiêm túc nói:
- Vô Song, mau chóng bế quan ăn Thánh quả Linh Vũ vào, càng sớm luyện hóa hiệu quả càng tốt với tỷ.
- Cái gì? Thánh quả Linh Vũ?
Mở hộp ngọc trong tay nhìn thấy vật trong suốt tràn ngập khí tức bàng bạc bên trong, Lục Vô Song tức thì ngây người ra, sắc mặt đại biến.
- Đệ lấy được Thánh quả Linh Vũ sao không dùng?
Lục Vô Song dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Lâm Thiên. Sáu khỏa Thánh quả Linh Vũ khác rơi vào trong tay yêu thú. Lúc này lại thấy Lục Lâm Thiên lấy ra một khỏa Thánh quả Linh Vũ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Lục Lâm Thiên không dùng Thánh quả Linh Vũ mà để lại cho nàng. Thế nhưng nàng lại không ngờ tới, Lục Lâm Thiên một mình chiếm được bảy khỏa Thánh quả Linh Vũ.
- Chuyện này nói tới thì có chút dài dòng, thế nhưng nàng mau chóng ăn vào đi.
Lục Lâm Thiên nói, về phần chuyện tình Thánh quả Linh Vũ này, Lục Lâm Thiên cũng không phải không tin được Lục Vô Song. Loại chuyện như thế này bây giờ càng ít người biết càng tốt.
- Ta không ăn, đệ ăn vào đi. Thứ này đối với con đường tu luyện sau này của đệ có lợi hơn.
Lục Vô Song nói, lại đem Thánh quả Linh Vũ giao cho Lục Lâm Thiên.
- Đệ dùng thêm nữa cũng không có hiệu quả gì, tỷ mau chóng ăn vào đi. Còn nữa, việc này ngàn vạn lần không thể để cho kẻ nào biết được.
Lục Lâm Thiên nói xong lập tức rời khỏi đình viện, cũng để cho Lục Vô Song sớm ăn Thánh quả Linh Vũ.
Trở lại ngọn núi của riêng mình, nhìn lên trên trời cao, vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống. Bất tri bất giác hắn đã đến Vân Dương Tông được một năm. Trong thời gian một năm này tu vi tiến bộ không tồi. Sau khi rời khỏi Lục gia cũng được hai năm, sắp được ba năm rồi.
- Mẫu thân, không bao lâu nữa con có thể về gặp người rồi.
Nhìn vào không trung, Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Vân Dương Tông cứ mỗi ba năm là đệ tử có thể trở về thăm nhà. Mặt khác, đệ tử đạt tới Vũ Tướng có thể tự do rời đi, chờ sau khi lấy được Vạn Niên Xích Đồng hắn có thể trở về vấn an mẫu thân.
Thế nhưng nhớ tới Vạn Niên Xích Đồng, Lục Lâm Thiên lại có chút đau đầu. Một năm rồi, Vạn Niên Xích Đồng cũng không có bất kỳ tin tức nào, cũng không biết khi nào mới có thể lấy được nó.
- Nam thúc à, người không phải đang cố ý làm khó ta đó chứ?
Lục Lâm Thiên than vãn, Vạn Niên Xích Đồng chính là một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương TÔng, đâu có thể thu được dễ dàng như vậy.
Hít sâu một hơi, Lục Lâm Thiên nhíu mày rồi lập tức tiến vào phòng tu luyện.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, cảm giác tu vi trong cơ thể đã được củng cố không ít, lúc này hắn mới triệt để yên tâm.
Nhóm đệ tử trong mật địa đi ra, đám đệ tử thân truyền cũng lập tức biết được chuyện xảy ra với Thánh quả Linh Vũ, khiến cho không ít đệ tử khi nhìn thấy Thúy Ngọc đều kinh hãi.
Mặc kệ là Thánh quả Linh Vũ hay dung nhan của Thúy Ngọc, đối với chúng đệ tử mà nói chỉ có thể sợ hãi than mà thôi. Dù sao chuyện tình Thánh quả Linh Vũ bị yêu thú cướp đi cũng không có quan hệ với bọn họ, cũng không tới phiên bọn họ quản. Lần này Thánh quả Linh Vũ không được dùng, ngược lại khiến cho đại bộ phận đệ tử thân truyền mừng không ngớt, chí ít, chênh lệch giữa bọn họ và đệ tử tiến vào mật địa cũng không ngày càng xa như những năm trước.
Mà đối với Thúy Ngọc, các đệ tử lại càng kinh hãi vì dung mạo của nàng, người theo đuổi nàng vô số, không ít các đệ tử cũng biết mình không có cơ hội nhưng vẫn theo đuổi.
Lúc này đại bộ phận đệ tử thân truyền đều quan tâm tới một việc khác. Năm ngày sau trên Địa Long đỉnh, Lục Lâm Thiên muốn cùng một ngày tiếp chiến Phi Ưng Lăng PHong, Phách Đao Long Tam, còn có Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt. Trong vòng một ngày ứng chiến ba trận, tất cả đều là cường giả trong Long bảng, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trên Long bảng, điều này khiến cho không ít đệ tử đều vô cùng chờ mong.
« Chương Trước
Chương 495 Yêu đương vụng trộm
Không ít đệ tử đều chờ mong trận chiến đặc sắc trên Địa Long đỉnh năm ngày sau, lúc này Lục Lâm Thiên cũng đang nghỉ ngơi trên ngọn núi của mình.
- Rốt cuộc cũng có được ngày nhàn nhã.
Trên một tảng đá lớn, Lục Lâm Thiên nằm trên tảng đá phơi nắng, toàn thân vô cùng thoải mái, loại cảm giác thoải mái này quả thực không nhiều lắm.
- Trong đó ngay cả không khí cũng không giống như bên ngoài.
Bên người Lục Lâm Thiên lúc này có một tiểu bạch hồ cao chừng hai mươi thước đang hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía dưới ngọn núi, trong mắt có chút hưng phấn.
- Lão đại, hôm nay huynh không tu luyện sao?
Thân ảnh của Tiểu Long cũng xuất hiện trên tảng đá, dáng vẻ lười biếng, lúc nói, thân thể của nó cũng không hề nhúch nhích lấy một cái.
- Nghỉ ngơi một ngày thả lỏng một chút.
Lục Lâm Thiên vặn thắt lưng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn lên bầu trời, cảm giác lười biếng này quả thực khiến cho hắn không muốn động đậy.
- Có người tới, ta đi trước.
Trong nháy mắt, thân ảnh Bạch Linh biến mất.
- Lục Lâm Thiên, ngươi nằm ở đây làm gì vậy?
Một thanh âm nũng nịu rơi vào trong tai Lục Lâm Thiên, nghe thấy thanh âm này da đầu Lục Lâm Thiên có chút tê dại.
- Hồng Lăng, sao nàng lại tới đây.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thân ảnh màu xanh trước mặt, mái tóc dài được búi về phía sau, nhìn nữ tử trước mặt này trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nữ nhân điêu ngoa này đến đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
- Lẽ nào ta không thể đến đây sao?
Trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, Vân Hồng Lăng trực tiếp ngồi bên cạnh Lục Lâm Thiên. Một mùi hương nhàn nhạt tràn ra khiến cho Lục Lâm Thiên ngây người, mùi hương này quả thực vô cùng thơm.
- Đương nhiên không phải.
Lục Lâm Thiên vội vã nói, lúc này hắn cũng không dám đắc tội nữ nhân điêu ngoa này.
- Vài ngày nữa ngươi ứng chiến Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam, ngươi có nắm chắc không?
Vân Hồng Lăng nói.
- Hắc hắc, đến lúc đó mới biết được.
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói, trong lòng đang suy nghĩ, hẳn là không thành vấn đề.
- Ta hỏi cha ta chuyện đại hội Tam tông Tứ môn, cha ta cố ý hỏi tới ngươi, dường như là có ý định để ngươi tham gia, ngươi phải biểu hiện cho tốt.
VÂn Hồng Lăng nói.
- Tông chủ muốn ta tham gia đại hội Tam tông Tứ môn sao?
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói.
- Dường như cha ta có ý như vậy. Vừa rồi còn hỏi không ít chuyện của ngươi.
Nhìn Vân Hồng Lăng, Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Ta không muốn đi.
- Cái gì? Bao nhiêu người muốn đi còn không có tư cách, không ngờ ngươi lại không muốn đi?
Vân Hồng Lăng lập tức hỏi Lục Lâm Thiên.
- Không đi.
Lục Lâm Thiên nói, thầm nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là xã hội cũ, phải làm vẻ vang cho tập thể, chuyện không có lợi hắn tuyệt đối không đi.
- Vì sao?
Vân Hồng Lăng hỏi.
- Không có vì sao cả, chỉ là không muốn đi mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
- Được rồi, ta đi nói cho cha ta biết, ngươi không muốn đi.
Vân Hồng Lăng có chút thất vọng nói. Vốn nàng vô cùng cao hứng đến thông báo cho Lục Lâm Thiên, lúc đó hai người có thể cùng nhau đi tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, thế nhưng lúc này hắn lại không muốn đi.
- Hồng Lăng, nàng có biết gì về Vạn Niên Xích Đồng không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên xoay chuyển, lập tức hỏi Vân Hồng Lăng.
- Vạn Niên Xích Đồng? Đó là một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông ta. Ngươi hỏi cái này làm gì?
Vân Hồng Lăng vô cùng nghi hoặc hỏi Lục Lâm Thiên.
- Hiếu kỳ thôi, ta nghe nói Vân Dương TÔng có bảo vật này cho nên tùy tiện hỏi một chút.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói:
- Vậy nàng có biết Vạn Niên Xích Đồng ở đâu không?
- Đương nhiên là ở trong tay cha ta. Loại chuyện thế này ngươi hỏi tới làm gì?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Lâm Thiên rồi nói nhỏ:
- Ta từng nghĩ qua, ngươi đã có Vô Song tỷ, cũng không sao cả, chỉ cần sau này không có nữ nhân khác ngoài ta với tỷ ấy là được.
Cảm nhận mùi hương thơm ngát bên cạnh, xúc cảm kia khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên rung động, cánh tay đi tới đôi vai của Vân Hồng Lăng rồi lập tức ôm nàng vào lòng.
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý tới ta nữa.
Thấy Lục Lâm Thiên ôm mình vào lòng, Vân Hồng Lăng khẽ nói một tiếng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười không nói gì. Trên Vân Dương Tông này dường như số đào hoa của hắn đặt biệt tốt nha.
- A.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đang nghĩ ngợi lung tung, trên vai truyền đến cảm giác đau đớn. Lúc này Vân Hồng Lăng đang cắn vai hắn.
- Đây chính là hình phạt cho tội trong mật địa không để ý tới ta.
Vân Hồng Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, sau đó lại nhìn dấu răng mờ nhạt trên vai hắn, nàng liền nở nụ cười thỏa mãi, lại có chút yêu thương hỏi:
- Có đau không? Có lẽ là ta hơi quá sức một chút.
- Nàng nói xem có đau không?
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Vân Hồng Lăng. Trong lòng giận dữ, nữ nhân điêu ngoa này quả thực là cầm tinh con chó mà, rất thích cắn người. Dưới sự giận dữ tya hắn lập tức đánh lên mông Vân Hồng Lăng.
Ba.
Một âm hưởng giòn tan vang lên.
- Tiểu tặc, đau quá.
Vân Hồng Lăng lập tức cảm thấy đau đớn, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Đau sao? Để ta xoa cho nàng.
Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác dường như vừa rồi mình hơi quá tay. Lập tức nở nụ cười tà, ban tay di chuyển tới bờ mông của Vân Hồng Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn.
- Sắc lang.
Khuôn mặt Vân Hồng Lăng đỏ bừng, vừa rồi trên mông truyền tới cảm giác đau đớn, lúc này trong nháy mắt trở nên tê dại. Ánh mắt không còn bình tĩnh được nữa, trong lòng nhảy dựng lên, thế nhưng nàng lại không giãy dụa, ngược lại càng dán sát vào người Lục Lâm Thiên.
Nhìn thấy Vân Hồng Lăng như vậy, sắc tâm Lục Lâm Thiên lập tức nổi lên, nhẹ nhàng xoa bóp, từ mông chậm rãi di chuyển.
Vân Hồng Lăng lập tức khẽ kêu lên một tiếng, một cỗ cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân nàng. Thân thể như nhũn ra, khuôn mặt lúc này đỏ bừng vô cùng kiều diễm.
Xúc cảm mềm mại khiến cho Lục Lâm Thiên ngày càng làm càn, cảm giác một tay có vẻ thiếu thốn cho nên cánh tay thứ hai lập tức được trưng thu, trong nháy mắt rời khỏi người Vân Hồng Lăng, từ cái eo nhỏ nhắn chậm rãi đi lên trên.
Lúc này Vân Hồng Lăng triệt để mềm nhũn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Nàng chưa từng trải qua việc nam nữ, giờ phút này có chút tê dại, cũng không biết phải làm sao, tùy ý để cho Lục Lâm Thiên làm gì thì làm.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng có có cảm giác sắp không nhịn được. Bàn tay xuyên qua quần áo Vân Hồng Lăng chạm tới da thịt mềm mại trước bụng Vân Hồng Lăng. Ngay khi bàn tay Lục Lâm Thiên chạm tới địa phương mềm mại nhất phía trên thì Lục Lâm Thiên vô tình nhìn thấy có một thân ảnh tuyệt mỹ đang đứng ở đình viện cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thúy Ngọc.
Nhìn thấy thân ảnh kia, lửa nóng trong người Lục Lâm Thiên lập như như bị hắt vào một chậu nước lạnh, có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
- Biểu.... Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao, sau này ta cứ giữ như vậy.
Thúy Ngọc cảm nhận khí thế từ người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc hỏi:
- Hồng Lăng, ngươi đột phá Vũ Tướng nhị trọng?
Giờ mọi người cũng nhận ra Thúy Ngọc.
- Đây là Thúy Ngọc...
Thúy Ngọc thay đổi làm tập thể câm nín.
Phi Ưng Lăng Phong chạy ngay đến bên Thúy Ngọc, khuôn mặt điển trai tràn ngập biểu tình kinh diễm vì nàng:
- Thúy Ngọc tiểu thư, không ngờ tiểu thư xinh đẹp như vậy. Trước kia Lăng Phong ta không có mắt, xin thứ lỗi.
Bá Đao Long Tam tuy cao to thô kệch giờ cũng nặn ra nụ cười dịu dàng đến gần Thúy Ngọc:
- Thúy Ngọc tiểu thư, trước kia ta không biết tiểu thư đẹp thế này, làm ta được mở rộng tầm mắt.
Phi Ưng Lăng Phong nói với Bá Đao Long Tam:
- Long Tam, ngươi định giành với ta phải không?
Bá Đao Long Tam cao to giậm chân xuống đất, khí thế hùng hổ:
- Lăng Phong, là ta thấy Thúy Ngọc tiểu thư trước!
Mọi người đã quen với việc Phi Ưng Lăng Phong và Bá Đao Long Tam cãi cọ. Trước kia khi hai người theo đuổi Lục Vô Song thì thường hay so kè nhau trên đỉnh Địa Long, rất nhiều lần.
Phi Ưng Lăng Phong không cam lòng yếu thế, gã trừng mắt nhìn Long Tam:
- Long Tam, tưởng lớn giọng thì ghê gớm lắm sao? Có giỏi thì bây giờ chúng ta quyết đấu đi!
Trước mặt mỹ nhân không thể thua khí thế, huống chi Phi Ưng Lăng Phong chẳng hề sợ Bá Đao Long Tam.
Bá Đao Long Tam nói:
- Được thôi, quyết đấu thì quyết đấu, chỉ sợ ngươi thua thôi. Nếu ai thua thì từ nay về sau hãy tránh xa Thúy Ngọc tiểu thư một chút được chứ?
Phi Ưng Lăng Phong nói:
- Một lời đã định!
Thúy Ngọc mỉm cười nhìn hai người:
- Long Tam, Lăng Phong, các ngươi thật sự muốn quyết đấu vì ta?
Nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, khiến mọi người lại say mê.
Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đồng thanh kêu lên:
- Đúng!
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Vậy tốt, nếu ai thắng thì ta sẽ tặng một món quà cho người đó.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
- Nhưng các ngươi phải so với hắn mới được, ai thắng là ta tặng quà cho người đó.
Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong ngạc nhiên:
- Quyết đấu với Lục Lâm Thiên?
Đám người cũng thắc mắc.
Lục Lâm Thiên sửng sốt sau đó cười thầm, hắn đã hiểu ý Thúy Ngọc. Xem ra hắn không tỏ thái độ thì không được, Thúy Ngọc đang mượn cơ hội ép Lục Lâm Thiên biểu thị tình cảm của mình.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, gã nói ngay:
- Lục Lâm Thiên, ta muốn khiêu chiến với ngươi!
Bá Đao Long Tam cũng nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, sau khi ra ngoài là chúng ta bắt đầu so tài.
Ba tháng trước Bá Đao Long Tam đã ước chiến cùng Lục Lâm Thiên, giờ gã càng nôn nóng hơn.
Lục Lâm Thiên nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, bốn mắt ngóng nhìn, chỉ có hai người mới hiểu ẩn ý trong ánh mắt.
Lục Lâm Thiên nhìn Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, bình tĩnh nói:
- Vậy thì năm ngày sau trên đỉnh Địa Long đồng ý không?
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Được, không thành vấn đề!
Lục Lâm Thiên quay sang nhìn Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, nói:
- Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, cuộc chiến của chúng ta cũng ở đỉnh Địa Long vào năm ngày sau được không?
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nhìn Lục Lâm Thiên đăm đăm:
- Ngươi muốn so tài với ba chúng ta trong cùng một ngày? Một tháng trước ta đã đột phá đến Vũ Tướng tam trọng, nếu ngươi không nắm chắc thì có thể lui ngày lại một chút.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không cần dây dưa, cứ để năm ngày sau đi.
Lục Lâm Thiên sớm chú ý thấy Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đột phá.
Thực lực Vũ Tướng tam trọng, lúc này Lục Thiếu Du cũng rất muốn biết thực lực của mình đã tới một bước kia hay chưa? Nếu như Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt này chỉ là Vũ Tướng nhị trọng mà nói, Lục Thiếu Du cũng không có bao nhiêu chiến ý. Lúc này chỉ có Vũ Tướng tam trọng mới có thể kích thích chiến ý của Lục Thiếu Du được. Vũ Tướng tam trọng, thực lực bình thường của hắn nếu như chống lại Vũ Tướng tam trọng cũng không có bất kỳ một vấn đề nào cả.
- Được, năm ngày sau trên Địa Long Đỉnh, ta sẽ đến đúng giờ.
Chiến ý của Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nổi lên.
Nhìn Lục Thiếu Du, lúc này Thúy Ngọc cũng không khỏi nở nụ cười quyến rũ, thanh âm truyền tới tai Lục Thiếu Du:
- Lục Thiếu Du, ngươi đang biểu thị với ta sao?
Lục Thiếu Du nở nụ cười bất đắc dĩ, không nói gì. Trong lòng cũng có chút lo lắng về Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh ở trong không gian thú nang. Lại còn Nghịch Lân Yêu Bằng, không biết sau này có thể thuận lợi ra khỏi mật địa hay không? Nếu như có thể, vậy thì sau này bên người hắn đã có thêm một lực lượng ẩn giấu. Đặc biệt là Bạch Linh, nàng ta có tu vi Lục giai trung kỳ, tương đương với cường giả Vũ Suất lục trọng, hơn nữa huyết mạch của Bạch Linh cực cao, thực lực tuyệt đối so với yêu thú bình thường cao hơn nhiều, trải qua một đoạn thời gian củng cố tu vi nữa, hẳn là đối phó với cường giả Vũ Suất thất trọng cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua trên người mọi người, lúc ánh mắt đảo qua đám người Triệu Kình Hải, cũng không để ý nhiều, sau khi ra ngoài mật địa đối phó với ba người này cũng không muộn.
- Hồng Lăng, chúng mừng nàng đột phá Vũ Tướng nhị trọng.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiếu Du rơi vào trên người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc vì nàng đột phá, đồng thời nhìn ánh mắt oán hận của nữ nhân điêu ngoa này, trong lòng không khỏi cười khổ một cái.
- Hừ, rốt cuộc ngươi cũng để ý tới ta sao?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta muốn ngươi xin lỗi ta.
- Được rồi, ta xin lỗi nàng là được chứ gì.
Lục Thiếu Du cười yếu ớt, sờ cái mũi của mình, dường như chính mình cũng không đắc tội với nha đầu này nha, hoàn toàn là tự bản thân nàng hờn dỗi mà thôi.
- Vậy ngươi đồng ý với ta, sau này không được chọc giận ta nữa.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du lúc này sắc mặt mới khá hơn một
chút, nàng khẽ chu miệng, trang phục màu xanh kia bao vây lấy thân thể linh lung càng có vẻ mê người. Tuy rằng trên phương diện khí chất thì thua Thúy Ngọc một bậc, thế nhưng so với Thúy Ngọc lại nhiều hơn một phần khả ái, cũng có thể là do địa vị của Thúy Ngọc cao hơn.
- Chuyện này, được rồi, ta đáp ứng với nàng.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này tức giận đến rất nhanh, khó có thể bảo đảm được. Chỉ là Vô Song lại bảo hắn ở trong mật địa này dỗ dành cô nàng này, nghe chừng rất khó nha.
- Thật sao?
Vân Hồng Lăng dường như còn có chút không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thiếu Du.
- Thật.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
- Vậy ta tha thứ cho ngươi.
Vân Hồng Lăng chu miệng, khóe miệng hiện lên tiếu ý nói. Nàng nhanh chóng đi tới bên người Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi, bại hoại, lâu như vậy mới nói chuyện với ta, lần sau ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Không thèm cố kỵ mọi người, trước mặt bao nhiêu người Vân Hồng Lăng kéo cánh tay Lục Thiếu Du nói:
- Chờ sau khi ra ngoài, chúng ta đi nói chuyện với ta cha về việc thành hôn.
Đang tải...
Chương 492 Tam tông Tứ môn
- Sáu trái Thánh quả Linh Vũ còn lại bị yêu thú cướp đoạt sao?
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên đại biến.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Lúc này những trưởng lão có mặt đều từ trong miệng đệ tử mình biết được chuyện tình của Thánh quả Linh Vũ. Thánh quả Linh Vũ là bảo vật quan trọng nhất của mật địa. Chúng trưởng lão hầu như đều hỏi chuyện tình về Thánh quả Linh Vũ đầu tiên, mà sau khi biết chuyện Thánh quả Linh Vũ, sắc mặt đám trưởng lão lập tức đại biến.
- Các trưởng lão, đệ tử, trước tiên về đại điện rồi nói.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống rồi nói.
- Lâm Thiên, chúng ta trở về đại điện thôi.
Vũ Ngọc Tiền cười vui vẻ, dù sao đi nữa đệ tử của hắn đã dùng Thánh quả Linh Vũ, những người khác có được dùng hay không đối với hắn không có quan hệ.
Trên bầu trời, Lam Ngọc Lang Ưng đang bay xung quanh, Lục Lâm Thiên và sư phụ Vũ Ngọc Tiền nhảy lên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, lúc này chúng trưởng lão cũng cưỡi yêu thú của mình hướng về đại điện.
Tâm tình của tất cả trưởng lão đều không tốt lắm. Sắc mặt Triệu Vô Cùng lại càng thêm âm trầm, một đệ tử và hai tôn tử của hắn cũng không có một ai được dùng Thánh quả Linh Vũ. Tử miệng Triệu Kình Hải mà hắn biết được sự tình trong mật địa, ánh mắt nhìn thân ảnh Lục Lâm Thiên phía trước lúc này càng thêm âm hàn.
Trên lưng Lam Ngọc Lang ưng, tâm tình hiện tại của Lục Lâm Thiên vô cùng vui vẻ. Nhìn vào bóng lưng Lục Vô Song phía sau Tạ trưởng lão có chút nhớ nhung.
Phía dưới, sơn mạch chạy dài, ngọn núi biến hóa khác nhau nhưng đều toát lên vẻ nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi trong mây mù như ẩn như hiện, dãy núi liên miên trập chùng, sau một lát không ít kiến trúc hiện lên trước mặt bọn họ.
Phù.
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, bên ngoài so với trong mật địa thoải mái hơn không ít, không khí cũng tốt hơn. Mà sau khi tiến vào mật địa, Lục Lâm Thiên càng thêm cảm giác được rõ ràng, bình thường hắn căn bản không chú ý tới thiên địa lại có một đạo năng lượng vô hình.
Lúc này từ trong mật địa đi ra, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được trong thiên địa có một loại năng lượng vô hình. Vạn vật trong thiên địa tu luyện đều dựa vào loại năng lượng này, mà ở trong mật địa cũng không có loại năng lượng này tồn tại.
Không bao lâu sau, đám người tới chủ phong Vân Dương Tông, trong cung điện nguy nga khổng lồ, sắc mặt chư vị trưởng lão đều vô cùng bất đắc dĩ.
Chư vị trưởng lão lần lượt ngồi xuống, mà chúng đệ tử lúc này thì đứng sau bọn họ.
Trên đại điện, Hàn Phong đem chuyện Thánh quả Linh Vũ từ đầu tới cuối nói một lần. Dưới bốn đầu yêu thú ngũ giai còn có một đầu ngũ giai hậu kỳ, chín khỏa Thánh quả Linh Vũ rốt cuộc cũng chỉ có thể giữ lại ba, ba khỏa Thánh quả Linh Vũ được chia đều cho Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc, Vân Hồng Lăng.
Ánh mắt những trưởng lão khác lúc này lập tức nhìn về phía ba người Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng, THúy Ngọc.
- Yêu thú trong mật địa thật to gan.
Triệu Vô Cực gầm lên một tiếng:
- Xem ra, mấy đầu yêu thú ngũ giai kia chúng ta không thể để chúng sống sót nữa được rồi.
- Năm trước, những yêu thú này cũng không tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ, năm nay có chút không bình thường.
Tạ trưởng lão nói.
- Quả thực có chút không bình thường. Yêu thú cướp đi sáu khỏa Thánh quả Linh Vũ, có thể là trong mật địa có biến cố khác. Tông chủ, không bằng để cường giả trong tông vào xem.
Dương trưởng lão nói.
- Dương trưởng lão, chuyện này ta và mấy vị Linh đường trưởng lão sau khi thương nghị rồi mới quyết định được.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên vẫn có chút ngưng trọng nói:
- Còn hai tháng sau chính là đại hội Tam tông Tứ môn, chư vị trưởng lão nghĩ xem, lúc này Vân Dương Tông chúng ta có bao nhiêu cơ hội?
- Chuyện này...
Nghe thấy đại hội Tam tông Tứ môn, ánh mắt chúng trưởng lão lập tức hướng về những đệ tử tiến vào mật địa.
- Đại hội Tam tông Tứ môn này rốt cuộc là cái gì?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, nghe mọi người không ngừng bàn luận.
- Tông chủ, dựa theo tình huống những năm trước, trên đại hội Tam tông Tứ môn, thực lực đệ tử trẻ tuổi của các môn phái khác cũng mạnh mẽ không ít, thế nhưng Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt của chúng ta cũng có thể chống lại.
Ánh mắt Dương trưởng lão đảo qua đám đệ tử rồi nói với Vân Khiếu Thiên.
- Chư vị trưởng lão, theo ta được biết, lúc này những sơn môn khác đã có sự chuẩn bị từ trước. Đại hội Tam tông Tứ môn này Vân Dương Tông ta đã không tiến vào top ba bốn lần liên tục. Nếu như lần này không tiến vào top ba được, mặt mũi của Vân Dương Tông chúng ta tới lúc đó sẽ mất hết.
Ánh mắt Vân Khiếu Thiên đảo qua trên người chúng trưởng lão.
- Chuyện này, tiến vào top ba chỉ sợ có chút khó khăn.
Tạ trưởng lão nói.
Nhắc tới top ba, những trưởng lão này đều nhíu mày nhăn mặt. Đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, đặc biệt mà top mười Long bảng, ai không phải là cường giả đứng đầu trong đám người trẻ tuổi, thực lực tuyệt đối kinh khủng.
Thế nhưng những trưởng lão này cũng rất rõ ràng, trong Tam tông Tứ môn, những sơn môn khác cũng không phải ngồi không. Thực lực đệ tử thân truyền của bọn họ tuyệt đối không kém Vân Dương Tông, muốn tiến vào top ba vô cùng khó khăn.
- Còn có hai tháng chính là đại hội Tam tông Tứ môn, lần này tiến vào mật địa cũng chỉ chiếm được ba khỏa Thánh quả Linh Vũ, xem ra lần đại hội Tam tông Tứ môn này đối với Vân Dương Tông chúng ta vô cùng khó khăn.
Vân Khiếu Thiên nhướng mày nói.
- Cha, đại hội Tam tông Tứ môn còn có con mà.
Vân Hồng Lăng nói.
- Nha đầu nhà con, con cho rằng bằng vào thực lực Vũ Tướng nhị trọng của con là có thể nắm chắc sao? Trong những sơn môn khác, không có kẻ nào yếu cả.
Vân Khiếu Thiên nói. Lúc này nhìn thấy nữ nhi mình đã là Vũ Tướng nhị trọng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Thực lực của nữ nhi mình, hắn đương nhiên hiểu rõ rất, thực lực tuy rằng bề ngoài chỉ có Vũ Tướng nhị trọng, thế nhưng Vũ Tướng tam trọng cũng không phải là đối thủ của nó.
- Tông chủ, vậy lúc này Vân Dương Tông chúng ta vẫn phái năm đệ tử tham gia đại hội Tam tông Tứ môn chứ?
Tạ trưởng lão nói.
- Ta còn phải nghĩ một chút, đến lúc đó rồi quyết định sau.
Vân Khiếu Thiên do dự một chút rồi lập tức nói:
- Chư vị trưởng lão, giải tán.
Mọi người lui ra, Lục Lâm Thiên cũng theo sư phụ Vũ Ngọc Tiền quay về. Dọc đường Vũ Ngọc Tiền có chút kích động, hơn hai mươi đệ tử tiến vào chỉ chiếm được ba khỏa Thánh quả Linh Vũ, đệ tử của hắn lại chiếm được một khỏa, khiến cho mặt mũi của hắn tăng lên không ít.
- Sư phụ, đại hội Tam tông Tứ môn là thứ gì?
Trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, Lục Lâm Thiên hỏi Vũ Ngọc Tiền. Đại hội Tam tông Tứ môn này có lẽ liên quan tới mấy thế lực cực mạnh trên đại lục Linh Vũ, cho nên Lục Lâm Thiên vô cùng hiếu kỳ.
- Tam tông Tứ môn con có biết không?
Vũ Ngọc TIền mỉm cười hỏi Lục Lâm Thiên.
- Vân Dương Tông, Vạn Thú Tông, Thiên Kiếm Tông, Huyễn Hồn môn, Quy Nguyên môm, Địa Linh môn, Huyền sơn môn.
Bảy thế lực siêu cấp Tam tông Tứ môn này Lục Lâm Thiên đã từng nghe qua.
- Đúng, đó chính là Tam tông Tứ môn.
Chương 493 Chỉ là một cái nhấc tay (1)
Vũ Ngọc Tiền gật đầu nói:
- Đại hội Tam tông Tứ môn tồn tại đã lâu. Trên đại lục Linh Vũ, bảy môn phái có thực lực mạnh nhất này liên thủ tổ chức ra. Mỗi mười lăm năm tổ chức một lần. Thứ nhất là tượng trưng cho việc Tam tông Tứ môn chúng ta chính là một thể, đề phòng thế lực khác tiến vào. Thứ hai là cũng nhìn thực lực của thế hệ trẻ tuổi trong các môn phái.
- Thì ra là thế.
Lục Lâm Thiên thầm nói, trong đầu lập tức nghĩ tới một việc, bản thân Tam tông Tứ môn cũng đã là thế lực siêu cấp, nhưng lại phải liên thủ đề phòng những thế lực khác, xem ra trên đại lục này, quả thực không đơn giản một chút nào.
- Đại hội Tam tông Tứ môn lần này đối với Vân Dương Tông chúng ta càng không bình thường, liên quan tới mặt mũi Vân Dương Tông chúng ta. Vân Dương Tông đã bốn lần liên tiếp không có đệ tử tiến vào top ba, dựa theo quy củ đại hội Tam tông Tứ môn, nếu như tông môn nào liên tục năm lần không có đệ tử tiến vào top ba vậy thì phải cấp cho mỗi một sơn môn khác ba bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, đồng thời mỗi một sơn môn năm khỏa đan dược thất phẩm.
Vũ Ngọc Tiền khẽ thở dài nói:
- Cho nên mới nói, Vân Dương Tông ta nếu như lần này không tiến vào được top ba sẽ mất cho những tông môn khác mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm.
- Cái gì?
Tim Lục Lâm Thiên bỗng nhiên đập nhanh hơn. Mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm. Đại hội Tam tông Tứ môn này hoàn toàn là một cuộc đánh bạc giữa Tam tông Tứ môn nha. So với mấy thứ này, những thứ hắn kiếm được trong mật địa chỉ là cái rắm. Chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng thầm than nội tình của Tam tông Tứ môn. Đệ tử trẻ tuổi tranh đấu bọn họ lại có thể cược lớn như vậy, có thể thấy nội tình của những tông môn này cực kỳ cường hãn.
- Không sao, những vũ kỹ đan dược này đối với Vân Dương Tông chúng ta mà nói, tuy rằng không phải là số lượng nhỏ, thế nhưng so với nó mặt mũi của tông môn càng thêm trọng yếu. Vì vậy lúc này nhất định phải tiến vào top ba.
Vũ Ngọc Tiền nói.
- Mặt mũi tính cái rắm, ta tình nguyện muốn vũ kỹ và đan dược.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, mười tám bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ba mươi khỏa đan dược thất phẩm. Nếu như cấp cho hắn, vậy thì phát tài rồi.
Sau một lát đã tới ngọn núi của mình, Lục Lâm Thiên cáo từ sư phụ Vũ Ngọc Tiền rồi đáp xuống ngọn núi. Trong nháy mắt đã trôi qua nửa năm, thời gian quả thực vô cùng nhanh chóng.
- Tham kiến chủ nhân.
Khi Lục Lâm Thiên trở lại ngọn núi của mình, một đạo thân ảnh huyết sắc tiến đến, chính là Huyết Tích Dịch.
- Huyết Tích Dịch, Thiên Sí Tuyết Sư đâu?
Lục Lâm Thiên hỏi, không thấy Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện, lúc này trên núi cũng không thấy khí tức của Thiên Sí Tuyết Sư.
- Chủ nhân Thiên Sí Tuyết Sư mười ngày trước đã rời khỏi sơn mạch để chuẩn bị đột phá, phỏng chừng cần vài ngày nữa mới về được.
Huyết Tích Dịch nói.
- Thiên Sí Tuyết Sư đột phá sao?
Trong lòng Lục Lâm Thiên lập tức vui vẻ, Thiên Sí Tuyết Sư đột phá lần hai, ngưng tụ yêu đan đạt tới tứ giai. Vốn hắn muốn để cho Thiên Sí Tuyết Sư dùng Thánh quả Linh Vũ đột phá tới tứ giai. Hiện tại xem ra, chờ sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá tới tứ giai, lại dùng Thánh quả Linh Vũ đủ để đột phá tới tứ giai trung kỳ. Về phần tứ giai hậu kỳ, sợ rằng có chút khó khăn. Tiểu Long dùng một khỏa Thánh quả Linh Vũ cũng chỉ từ tứ giai sơ kỳ đột phá tới tứ giai trung kỳ mà thôi.
Từ trong miệng Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh Lục Lâm Thiên biết được, tác dụng của Thánh quả Linh Vũ đối với nhân loại dường như tốt hơn không ít đối với yêu thú.
Vào đêm, sắc trời tối dần, lúc màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo sự lạnh lẽo thổi qua, sơn mạch bao phủ trong đêm tối.
Trên ngọn núi, tâm thần Lục Lâm Thiên tỏa ra bốn phía, sau đó tay đặt lên Không gian thú nang, sáu đạo quang mang trong nháy mắt xuất hiện.
Sưu Sưu.
Sáu đạo quang mang xuất hiện trong nháy mắt rồi hóa thành sáu đạo thú ảnh. Trong khoảnh khắc, Tiểu Long, Bạch Linh, Nghịch Lân Yêu Bằng, THái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Yêu Giao, Huyết Ngọc Yêu Hổ xuất hiện trên ngọn núi.
- Đi ra rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đi ra.
- Hơn ba nghìn năm, chúng ta rốt cuộc đã từ địa phương quỷ quái kia đi ra.
Từng tiếng hoan hô từ trong miệng Huyết Ngọc Yêu Hổ, Nghịch Lân Yêu Bằng truyền ra bên ngoài.
Bản thể của Bạch Linh hóa thành thân thể yêu hồ, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cảm giác năng lượng trong thiên địa lúc này, toàn thân vô cùng kích động tới mức run rẩy.
- Rốt cuộc cũng đi ra. Sáu ngàn năm, ta rốt cuộc cũng rời khỏi chỗ đó.
Quang mang trên thân thể Bạch Linh chợt lóe, lập tức hóa thành một thân ảnh tuyệt mỹ. Tầng lông màu trắng hóa thành y phục trắng tóa, đứng ở trên núi, gió đêm nhè nhẹ thổi khiến cho y phục bay phất phới, giống như thần tiên hạ phàm.
Ánh mắt đẹp nhìn lên trời cao, một lúc lâu sau Bạch Linh mới thu hồi ánh mắt.
- Lục Lâm Thiên, cảm ơn ngươi.
Lát sau, Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên nói. Trong ánh mắt quyến rũ hiện lên sự cảm kích vô hạn. Bị vây trong mật địa sáu ngàn năm, lúc này rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đó. Phần ân tình này có thể đối với Lục Lâm Thiên mà nói cũng không tính là gì, thế nhưng đối với nàng mà nói thì lại khác hoàn toàn.
- Bạch Linh tiểu thư, không cần cảm ơn ta. Ta chỉ nhấc tay một cái mà thôi. Huống chi lại là điều kiện giữa hai chúng ta, vì vậy ngươi không cần phải cảm ơn ta.
Lục Lâm Thiên nói.
- Sau này gọi ta là Bạch Linh đi.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Bạch Linh nói nhỏ:
- Tuy rằng đối với ngươi chỉ là nhấc tay nhấc chân, thế nhưng đối với ta là ân tình cực lớn.
- Khí tức thật mạnh mẽ.
Lúc này Huyết Tích Dịch nhìn vào đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng cũng kinh ngạc không ngớt. Huyết mạch trong cơ thể vô hình trung đã bị áp chế, mỗi một đầu yêu thú trước mặt khiến cho nó có cảm giác khí tức hơn xa nó.
- Bạch Linh, ta còn một khoảng thời gian nữa mới rời khỏi đây được, cho nên đoạn thời gian gần đây ngươi cũng chỉ có thể ở trên núi này mà thôi, đồng thời khí tức phải thu liễm lại, ở nơi này cường giả không ít, khí tức lộ ra ngoài rất dễ bị phát hiện ra.
Lục Lâm Thiên nói.
- Ta biết, cho dù ở trên núi này so với mật địa kia còn khá hơn. Yên tâm đi, ta không để lộ khí tức của bản thân đâu. Người bình thường tuyệt đối không phát hiện ra ta.
Bạch Linh nói.
- Nghịch Lân Yêu Bằng, các ngươi cũng chỉ có thể ở trong Không gian thú nang mà thôi, để tránh cho người khác phát hiện ra.
Lục Lâm Thiên nói với đám Nghịch Lân Yêu Bằng. Lúc tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ, tất cả mọi người đều thấy bốn đầu yêu thú này, nếu như bị mọi người phát hiện ra thì hắn phiền phức lớn.
- Vâng chủ nhân.
Bốn đầu yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng đáp.
Màn đêm, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng ở đó, một lát sau, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trên bầu trời không khỏi mỉm cười.
Chương 494 Chỉ là một cái nhấc tay (2)
Sưu.
Lục Lâm Thiên thu hồi Phong chi dực đáp xuống ngọn núi, nhìn Lục Vô Song trước mặt nói:
- Lẽ nào tỷ biết đệ đến hay sao?
- Ta biết đệ tới hay không để làm gì?
Lục Vô Song trừng mắt rồi nói:
- Thiên Sí Tuyết Sư đâu? Sao đệ lại tự mình tới đây?
- Thiên Sí Tuyết Sư đang đột phá, đệ lại nhớ tỷ cho nên tự mình tới đây.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
- Ba hoa.
Trong lòng Lục Vô Song vô cùng ngọt ngào, nói:
- Thực lực đột phá thế nào rồi.
- Cũng không tệ lắm. Vũ Phách cửu trọng, Linh Phách cũng vậy.
Lục Lâm Thiên nói.
- Đột phá nhanh như vậy sao?
Lục Vô Song biết trước khi đi vào mật địa Lục Lâm Thiên mới chỉ là Vũ Phách tứ trọng mà thôi, thời gian nửa năm mà đột phá như vậy quả thực vô cùng kinh người.
Lúc này, trong một đình viên trên Vân Dương chủ phong, Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp mặc hắc bào đều đang ngồi đó, hai hàng lông mày nhíu lại, có thể nhìn ra được tâm tình của Vân Khiếu Thiên rất là ngưng trọng.
- Tông chủ, chuyện trong mật địa lần này quả thực không bình thường chút nào.
Đại hộ pháp nhíu mày nói.
- Rất không bình thường, ta muốn để mấy vị trưởng lão vào xem. Thế nhưng đại hội Tam tông Tứ môn trước mắt lại khiến ta vô cùng đau đầu.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt, Triệu Kình Thiên. Thực lực năm người này có thể coi là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ. Tiểu thư cũng là Vũ Tướng nhị trọng, bằng vào con bài chưa lật có lẽ ngay cả Vũ Tướng tứ trọng cũng không phải là đối thủ của tiểu thư. Vân Dương Tông chúng ta cũng không phải là không có cơ hội.
Đại hộ pháp nói.
- Hồng Lăng có con bài ẩn dấu lẽ nào đệ tử những môn phái khác cũng không có? Dựa theo lời Hàn Phong nói, Triệu Kình Thiên và Triệu Kình Hải lúc tranh đoạt Thánh quả Linh Vũ đã bị Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên đánh bại. Hiện giờ Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên đã dùng Thánh quả Linh Vũ. Ngươi nghĩ xem, Triệu Kình Hải và Triệu Kình Thiên kia có phải là đối thủ của Thúy Ngọc và Lục Lâm Thiên không?
Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói.
- Thúy Ngọc này quả thực kinh khủng, bình thường không khiến người ta chú ý đến, thế nhưng vừa ra tay khiến cho người khác giật mình kinh hãi.
Nhắc tới Thúy Ngọc, đại hộ pháp cũng không khỏi hít sâu một hơi.
- Thực lực của Thúy Ngọc ta không cảm thấy chút nào, Triệu Kình Hải là đối thủ của nó ta mới thấy là lạ.
Vân Khiếu Thiên nở nụ cười thần bí, lại nói:
- Chỉ là thực lực của Lục Lâm Thiên, tiến bộ khiến cho ta cảm thấy kỳ quái.
- Tông chủ, chúng ta có thể để cho Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên, tiểu thư, ba người này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, lúc đó hy vọng cũng lớn hơn không ít.
Đại hộ pháp nói.
- Thúy Ngọc không thể tham gia, về phần Lục Lâm Thiên, mặc kệ hắn là mãnh hổ hay nghịch long, chí ít lúc này phải vì Vân Dương Tông ta mà xuất lực.
Vân Khiếu Thiên nói.
Trong đình viện, Lục Lâm Thiên móc ra một hộp ngọc giao cho Lục Vô Song rồi nghiêm túc nói:
- Vô Song, mau chóng bế quan ăn Thánh quả Linh Vũ vào, càng sớm luyện hóa hiệu quả càng tốt với tỷ.
- Cái gì? Thánh quả Linh Vũ?
Mở hộp ngọc trong tay nhìn thấy vật trong suốt tràn ngập khí tức bàng bạc bên trong, Lục Vô Song tức thì ngây người ra, sắc mặt đại biến.
- Đệ lấy được Thánh quả Linh Vũ sao không dùng?
Lục Vô Song dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Lâm Thiên. Sáu khỏa Thánh quả Linh Vũ khác rơi vào trong tay yêu thú. Lúc này lại thấy Lục Lâm Thiên lấy ra một khỏa Thánh quả Linh Vũ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Lục Lâm Thiên không dùng Thánh quả Linh Vũ mà để lại cho nàng. Thế nhưng nàng lại không ngờ tới, Lục Lâm Thiên một mình chiếm được bảy khỏa Thánh quả Linh Vũ.
- Chuyện này nói tới thì có chút dài dòng, thế nhưng nàng mau chóng ăn vào đi.
Lục Lâm Thiên nói, về phần chuyện tình Thánh quả Linh Vũ này, Lục Lâm Thiên cũng không phải không tin được Lục Vô Song. Loại chuyện như thế này bây giờ càng ít người biết càng tốt.
- Ta không ăn, đệ ăn vào đi. Thứ này đối với con đường tu luyện sau này của đệ có lợi hơn.
Lục Vô Song nói, lại đem Thánh quả Linh Vũ giao cho Lục Lâm Thiên.
- Đệ dùng thêm nữa cũng không có hiệu quả gì, tỷ mau chóng ăn vào đi. Còn nữa, việc này ngàn vạn lần không thể để cho kẻ nào biết được.
Lục Lâm Thiên nói xong lập tức rời khỏi đình viện, cũng để cho Lục Vô Song sớm ăn Thánh quả Linh Vũ.
Trở lại ngọn núi của riêng mình, nhìn lên trên trời cao, vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống. Bất tri bất giác hắn đã đến Vân Dương Tông được một năm. Trong thời gian một năm này tu vi tiến bộ không tồi. Sau khi rời khỏi Lục gia cũng được hai năm, sắp được ba năm rồi.
- Mẫu thân, không bao lâu nữa con có thể về gặp người rồi.
Nhìn vào không trung, Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Vân Dương Tông cứ mỗi ba năm là đệ tử có thể trở về thăm nhà. Mặt khác, đệ tử đạt tới Vũ Tướng có thể tự do rời đi, chờ sau khi lấy được Vạn Niên Xích Đồng hắn có thể trở về vấn an mẫu thân.
Thế nhưng nhớ tới Vạn Niên Xích Đồng, Lục Lâm Thiên lại có chút đau đầu. Một năm rồi, Vạn Niên Xích Đồng cũng không có bất kỳ tin tức nào, cũng không biết khi nào mới có thể lấy được nó.
- Nam thúc à, người không phải đang cố ý làm khó ta đó chứ?
Lục Lâm Thiên than vãn, Vạn Niên Xích Đồng chính là một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương TÔng, đâu có thể thu được dễ dàng như vậy.
Hít sâu một hơi, Lục Lâm Thiên nhíu mày rồi lập tức tiến vào phòng tu luyện.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, cảm giác tu vi trong cơ thể đã được củng cố không ít, lúc này hắn mới triệt để yên tâm.
Nhóm đệ tử trong mật địa đi ra, đám đệ tử thân truyền cũng lập tức biết được chuyện xảy ra với Thánh quả Linh Vũ, khiến cho không ít đệ tử khi nhìn thấy Thúy Ngọc đều kinh hãi.
Mặc kệ là Thánh quả Linh Vũ hay dung nhan của Thúy Ngọc, đối với chúng đệ tử mà nói chỉ có thể sợ hãi than mà thôi. Dù sao chuyện tình Thánh quả Linh Vũ bị yêu thú cướp đi cũng không có quan hệ với bọn họ, cũng không tới phiên bọn họ quản. Lần này Thánh quả Linh Vũ không được dùng, ngược lại khiến cho đại bộ phận đệ tử thân truyền mừng không ngớt, chí ít, chênh lệch giữa bọn họ và đệ tử tiến vào mật địa cũng không ngày càng xa như những năm trước.
Mà đối với Thúy Ngọc, các đệ tử lại càng kinh hãi vì dung mạo của nàng, người theo đuổi nàng vô số, không ít các đệ tử cũng biết mình không có cơ hội nhưng vẫn theo đuổi.
Lúc này đại bộ phận đệ tử thân truyền đều quan tâm tới một việc khác. Năm ngày sau trên Địa Long đỉnh, Lục Lâm Thiên muốn cùng một ngày tiếp chiến Phi Ưng Lăng PHong, Phách Đao Long Tam, còn có Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt. Trong vòng một ngày ứng chiến ba trận, tất cả đều là cường giả trong Long bảng, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trên Long bảng, điều này khiến cho không ít đệ tử đều vô cùng chờ mong.
« Chương Trước
Chương 495 Yêu đương vụng trộm
Không ít đệ tử đều chờ mong trận chiến đặc sắc trên Địa Long đỉnh năm ngày sau, lúc này Lục Lâm Thiên cũng đang nghỉ ngơi trên ngọn núi của mình.
- Rốt cuộc cũng có được ngày nhàn nhã.
Trên một tảng đá lớn, Lục Lâm Thiên nằm trên tảng đá phơi nắng, toàn thân vô cùng thoải mái, loại cảm giác thoải mái này quả thực không nhiều lắm.
- Trong đó ngay cả không khí cũng không giống như bên ngoài.
Bên người Lục Lâm Thiên lúc này có một tiểu bạch hồ cao chừng hai mươi thước đang hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía dưới ngọn núi, trong mắt có chút hưng phấn.
- Lão đại, hôm nay huynh không tu luyện sao?
Thân ảnh của Tiểu Long cũng xuất hiện trên tảng đá, dáng vẻ lười biếng, lúc nói, thân thể của nó cũng không hề nhúch nhích lấy một cái.
- Nghỉ ngơi một ngày thả lỏng một chút.
Lục Lâm Thiên vặn thắt lưng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn lên bầu trời, cảm giác lười biếng này quả thực khiến cho hắn không muốn động đậy.
- Có người tới, ta đi trước.
Trong nháy mắt, thân ảnh Bạch Linh biến mất.
- Lục Lâm Thiên, ngươi nằm ở đây làm gì vậy?
Một thanh âm nũng nịu rơi vào trong tai Lục Lâm Thiên, nghe thấy thanh âm này da đầu Lục Lâm Thiên có chút tê dại.
- Hồng Lăng, sao nàng lại tới đây.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thân ảnh màu xanh trước mặt, mái tóc dài được búi về phía sau, nhìn nữ tử trước mặt này trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nữ nhân điêu ngoa này đến đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
- Lẽ nào ta không thể đến đây sao?
Trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, Vân Hồng Lăng trực tiếp ngồi bên cạnh Lục Lâm Thiên. Một mùi hương nhàn nhạt tràn ra khiến cho Lục Lâm Thiên ngây người, mùi hương này quả thực vô cùng thơm.
- Đương nhiên không phải.
Lục Lâm Thiên vội vã nói, lúc này hắn cũng không dám đắc tội nữ nhân điêu ngoa này.
- Vài ngày nữa ngươi ứng chiến Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam, ngươi có nắm chắc không?
Vân Hồng Lăng nói.
- Hắc hắc, đến lúc đó mới biết được.
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói, trong lòng đang suy nghĩ, hẳn là không thành vấn đề.
- Ta hỏi cha ta chuyện đại hội Tam tông Tứ môn, cha ta cố ý hỏi tới ngươi, dường như là có ý định để ngươi tham gia, ngươi phải biểu hiện cho tốt.
VÂn Hồng Lăng nói.
- Tông chủ muốn ta tham gia đại hội Tam tông Tứ môn sao?
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói.
- Dường như cha ta có ý như vậy. Vừa rồi còn hỏi không ít chuyện của ngươi.
Nhìn Vân Hồng Lăng, Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Ta không muốn đi.
- Cái gì? Bao nhiêu người muốn đi còn không có tư cách, không ngờ ngươi lại không muốn đi?
Vân Hồng Lăng lập tức hỏi Lục Lâm Thiên.
- Không đi.
Lục Lâm Thiên nói, thầm nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là xã hội cũ, phải làm vẻ vang cho tập thể, chuyện không có lợi hắn tuyệt đối không đi.
- Vì sao?
Vân Hồng Lăng hỏi.
- Không có vì sao cả, chỉ là không muốn đi mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
- Được rồi, ta đi nói cho cha ta biết, ngươi không muốn đi.
Vân Hồng Lăng có chút thất vọng nói. Vốn nàng vô cùng cao hứng đến thông báo cho Lục Lâm Thiên, lúc đó hai người có thể cùng nhau đi tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, thế nhưng lúc này hắn lại không muốn đi.
- Hồng Lăng, nàng có biết gì về Vạn Niên Xích Đồng không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên xoay chuyển, lập tức hỏi Vân Hồng Lăng.
- Vạn Niên Xích Đồng? Đó là một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông ta. Ngươi hỏi cái này làm gì?
Vân Hồng Lăng vô cùng nghi hoặc hỏi Lục Lâm Thiên.
- Hiếu kỳ thôi, ta nghe nói Vân Dương TÔng có bảo vật này cho nên tùy tiện hỏi một chút.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói:
- Vậy nàng có biết Vạn Niên Xích Đồng ở đâu không?
- Đương nhiên là ở trong tay cha ta. Loại chuyện thế này ngươi hỏi tới làm gì?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Lâm Thiên rồi nói nhỏ:
- Ta từng nghĩ qua, ngươi đã có Vô Song tỷ, cũng không sao cả, chỉ cần sau này không có nữ nhân khác ngoài ta với tỷ ấy là được.
Cảm nhận mùi hương thơm ngát bên cạnh, xúc cảm kia khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên rung động, cánh tay đi tới đôi vai của Vân Hồng Lăng rồi lập tức ôm nàng vào lòng.
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý tới ta nữa.
Thấy Lục Lâm Thiên ôm mình vào lòng, Vân Hồng Lăng khẽ nói một tiếng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười không nói gì. Trên Vân Dương Tông này dường như số đào hoa của hắn đặt biệt tốt nha.
- A.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đang nghĩ ngợi lung tung, trên vai truyền đến cảm giác đau đớn. Lúc này Vân Hồng Lăng đang cắn vai hắn.
- Đây chính là hình phạt cho tội trong mật địa không để ý tới ta.
Vân Hồng Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, sau đó lại nhìn dấu răng mờ nhạt trên vai hắn, nàng liền nở nụ cười thỏa mãi, lại có chút yêu thương hỏi:
- Có đau không? Có lẽ là ta hơi quá sức một chút.
- Nàng nói xem có đau không?
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Vân Hồng Lăng. Trong lòng giận dữ, nữ nhân điêu ngoa này quả thực là cầm tinh con chó mà, rất thích cắn người. Dưới sự giận dữ tya hắn lập tức đánh lên mông Vân Hồng Lăng.
Ba.
Một âm hưởng giòn tan vang lên.
- Tiểu tặc, đau quá.
Vân Hồng Lăng lập tức cảm thấy đau đớn, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Đau sao? Để ta xoa cho nàng.
Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác dường như vừa rồi mình hơi quá tay. Lập tức nở nụ cười tà, ban tay di chuyển tới bờ mông của Vân Hồng Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn.
- Sắc lang.
Khuôn mặt Vân Hồng Lăng đỏ bừng, vừa rồi trên mông truyền tới cảm giác đau đớn, lúc này trong nháy mắt trở nên tê dại. Ánh mắt không còn bình tĩnh được nữa, trong lòng nhảy dựng lên, thế nhưng nàng lại không giãy dụa, ngược lại càng dán sát vào người Lục Lâm Thiên.
Nhìn thấy Vân Hồng Lăng như vậy, sắc tâm Lục Lâm Thiên lập tức nổi lên, nhẹ nhàng xoa bóp, từ mông chậm rãi di chuyển.
Vân Hồng Lăng lập tức khẽ kêu lên một tiếng, một cỗ cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân nàng. Thân thể như nhũn ra, khuôn mặt lúc này đỏ bừng vô cùng kiều diễm.
Xúc cảm mềm mại khiến cho Lục Lâm Thiên ngày càng làm càn, cảm giác một tay có vẻ thiếu thốn cho nên cánh tay thứ hai lập tức được trưng thu, trong nháy mắt rời khỏi người Vân Hồng Lăng, từ cái eo nhỏ nhắn chậm rãi đi lên trên.
Lúc này Vân Hồng Lăng triệt để mềm nhũn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Nàng chưa từng trải qua việc nam nữ, giờ phút này có chút tê dại, cũng không biết phải làm sao, tùy ý để cho Lục Lâm Thiên làm gì thì làm.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng có có cảm giác sắp không nhịn được. Bàn tay xuyên qua quần áo Vân Hồng Lăng chạm tới da thịt mềm mại trước bụng Vân Hồng Lăng. Ngay khi bàn tay Lục Lâm Thiên chạm tới địa phương mềm mại nhất phía trên thì Lục Lâm Thiên vô tình nhìn thấy có một thân ảnh tuyệt mỹ đang đứng ở đình viện cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thúy Ngọc.
Nhìn thấy thân ảnh kia, lửa nóng trong người Lục Lâm Thiên lập như như bị hắt vào một chậu nước lạnh, có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
- Biểu.... Thúy Ngọc.
Bình luận facebook