-
Chương 486-490
Chương 486 Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng (2)
Mức tiêu hao chân khí đối với người sử dụng cực kỳ lớn, theo tin tức trong Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng thì người cùng tu vi nếu trúng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hai lần sẽ bị tiêu hao hết sạch chân khí.
Lục Lâm Thiên cười khổ, nếu hắn sử dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hai lần, sợ là hắn sẽ kiệt sức trước đối thủ.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng biết khi hắn đột phá đến Vũ Tướng thì dễ dàng vận dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hơn nhiều.
Giọng Thúy Ngọc vang bên tai Lục Lâm Thiên:
- Thế nào? Lại thất bại sao?
Phía xa, Thúy Ngọc và Tiểu Long đang ngồi trên nhánh một cây to cao vυ"t, đôi chân thon dài đung đưa dưới nhánh cây. Thúy Ngọc luôn yên lặng quan sát Lục Lâm Thiên tu luyện.
Thúy Ngọc đã biết Lục Lâm Thiên là linh vũ song tu nhưng không biết hắn là Vũ Giả ngũ hệ. Thúy Ngọc luôn nghĩ Lục Lâm Thiên là Vũ Giả tam hệ hỏa, phong, thổ. Khi biết Lục Lâm Thiên tu luyện vũ kỹ mộc hệ thì Thúy Ngọc kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó Lục Lâm Thiên nói thật cho nàng biết là hắn tu ngũ hệ, Thúy Ngọc la to quái vật, thật lâu sau nàng mới chấp nhận sự thật này. Vũ Giả toàn hệ, linh vũ song tu, thiên phú biếи ŧɦái khiến Thúy Ngọc hút một ngụm khí lạnh.
- Ừm!
Lục Lâm Thiên cười khổ lắc đầu:
- Vũ kỹ huyền cấp sơ giai thật khó tu luyện.
Thúy Ngọc nói:
- Ngươi như thế đã là rất giỏi rồi, xem bộ dạng của ngươi chắc sắp tu luyện thành công. Nên biết Vũ Phách bình thường có muốn tu luyện vũ kỹ huyền cấp sơ giai cũng không thể thành công. Dù một số người thiên phú không tệ nhưng không tốn nửa năm thì đừng mơ tu luyện thành công, mà ngươi lại chỉ mất có nửa tháng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Tiếp tục.
Lục Lâm Thiên lại ngưng tụ các thủ ấn huyền ảo. Tính cách của hắn là dù chuyện khó khăn đến mấy cũng không sợ hãi.
Lục Lâm Thiên lại kết thủ ấn, điều động chân khí trong người, chân khí dồi dào lao nhanh trong kinh mạch. Chân khí cần để khởi động vũ kỹ huyền cấp sơ giai tốn rất nhiều, dù hiện tại Lục Lâm Thiên có kinh mạch rộng mà chắc khỏe cũng thấy đau nhức trướng căng.
Lục Lâm Thiên nghiến răng thầm nghĩ:
- Lần này phải thành công!
Đao Hồn kỹ cũng là đẳng cấp huyền cấp, nếu Lục Lâm Thiên tu luyện Đao Hồn kỹ được thì Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng cũng không thành vấn đề.
Tinh thần khống chế chân khí và thủ ấn ngưng kết, khí thế quanh thân Lục Lâm Thiên trướng lên. Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần bình tĩnh, hắn như tiến vào trạng thái kỳ diệu, bắt đầu ngưng tụ Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng. Chưởng ấn màu lục lại tụ tập trong tay Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên thầm quát:
- Ngưng tụ!
Các thủ ấn phức tạp đột phá kết và thu lại, chân khí lao nhanh ra từ mấy kinh mạch tụ tập trong lòng bàn tay hắn. Lỗ chân lông toàn thân Lục Lâm Thiên có các tia chân khí tràn ra ngoài, cuối cùng bị lực lượng vô hình điều khiển tựa sợi tóc từ bốn phương tám hướng gộp chung lại.
Thủ ấn lại thay đổi, ánh sáng lục chói lòa quanh thân Lục Lâm Thiên, khí thế tăng vọt. Thúy Ngọc ở phía xa biến sắc mặt. Tiểu Long căng thẳng ngóc cao đầu quên cả thò thụt cái lưỡi của mình.
Chưởng ấn gần thành hình, chân khí cường đại trong người Lục Lâm Thiên đột phá bị thủ ấn trong tay hắn hút ra. Chưởng ấn tỏa ánh sáng màu xanh chói mắt, uy lực tăng vọt. Một chưởng ấn to cỡ nửa thước, bóng loáng như ngọc phỉ thúy dính vào bàn tay Lục Lâm Thiên.
Chưởng ấn vỗ ra, không gian nổi sóng gợn, từng đợt sóng không gian khuếch tán tràn ngập khí tức uy hϊếp to lớn. Khí thế đó hơn xa vũ kỹ hoàng cấp cao giai, nếu là người tu vi thực lực thấp cảm nhận khí thế này vô hình trung sẽ bị ức chế tuyệt đối.
Mắt Lục Lâm Thiên bắn ra tia sáng:
- Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng!
Cùng lúc đó, Lục Lâm Thiên đẩy thủ ấn. Chưởng ấn sáng bóng như ngọc phỉ thúy bay ra biến thành biến thành ánh sáng màu xanh lục đón gió biến thành to bay tới trước.
Chưởng ấn chấn mở tất cả gợn sóng không gian. Trong không gian sóng gợn sôi trào rít gào bay lên. Sóng không gian cùng với chưởng ấn ánh sáng xanh giáng xuống, sóng dao động cuồng bạo nổ vang trong không trung đinh tai nhức óc.
Bùm!
Tiếng nổ vang lên điếc tai giữa không trung, năng lượng khổng lồ khủng bố đến cực độ tựa trái bom nổ tung.
Kình phong tán loạn bao trùm cả ngàn thước không khí. Kình phong tàn phá, mỗi đợt kình phong rạch từng đường cong huyền diệu. Kình phong khủng bố liên miên chồng chất không dứt như vòm sáng màu lục thiên la địa võng bao phủ không gian ngàn thước.
Thúy Ngọc biến sắc mặt nói:
- Tiểu Long, chúng ta đi mau!
Thúy Ngọc nhanh chóng thụt lùi, nàng cách Lục Lâm Thiên chưa đến ngàn thước, vừa lúc trong phạm vi vòng sáng bao phủ.
Trong khi Thúy Ngọc, Tiểu Long nhanh như tia chớp thụt lùi thì vòm sáng từ trên trời giáng xuống, không mang theo uy thế cuồng bạo mà lặng lẽ đè xuống. Nhưng khí thế nhẹ nhàng này lại làm Thúy Ngọc kinh hoàng.
Khi vòm sáng sắp đè xuống mặt đất, không gian ngàn thước nhăn nhúm như gấp khúc lại. Sóng gợn vô hình thoáng chốc khuếch tán lan tràn dấy lên gợn sóng. Sóng lan tràn xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.
Trong phạm vi sóng năng lượng lan tỏa, cây cối thoáng chốc khô vàng rồi bị kình phong cuốn đi xa ngay. Mặt đất lặng lẽ nứt nẻ, đá to vỡ vụn.
Vù vù vù!
Khi năng lượng tan biến trong không khí, Thúy Ngọc ở phía xa trợn mắt há hốc mồm nhìn. Năng lượng lan đến, trong ngàn thước trống rỗng, mấy cái cây to cao héo tàn, đất đai nứt nẻ, vô số khe nứt lan rộng ra. Không gian ngàn thước không chút sự sống.
Lục Lâm Thiên đứng chính giữa nhìn chằm chằm tình hình mình tạo ra, khó tin lẩm bẩm:
- Đã thành công sao?
Tiểu Long đến bên cạnh Lục Lâm Thiên:
- Lão đại, chưởng của lão đại khủng bố quá!
Lực công kích này làm Tiểu Long sửng sốt.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng rất tốn chân khí.
Có lẽ vì vừa rồi Lục Lâm Thiên miễn cưỡng vận dụng nên mới sử dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng một lần đã làm hắn hoàn toàn kiệt sức. Lục Lâm Thiên biết hắn chỉ miễn cưỡng vận dụng được một chưởng này, nếu luyện tập nhiều hơn thì uy lực của Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng sẽ càng cường đại rất nhiều.
Thúy Ngọc đến bên Lục Lâm Thiên:
- Ngươi kinh khủng thật, trong nửa tháng đã tu luyện thành công vũ kỹ huyền cấp sơ giai.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Chưa hoàn toàn tu luyện thành công, uy lực còn rất nhỏ.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên Lục Lâm Thiên vận dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng, uy lực chưa tới mức độ lớn nhất.
Thúy Ngọc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Ngươi mới tu luyện nửa tháng, vậy mà còn chưa vừa lòng?
Lục Lâm Thiên cười cười, thật tình không phải hắn bất mãn gì chẳng qua thói quen yêu cầu bản thân rất cao. Trong sự ngạc nhiên của Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên lại bắt đầu tu luyện.
Thúy Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Cái tên cuồng tu luyện này.
Mấy ngày tiếp theo tính thời gian thì ngày càng gần tới lúc đi ra ngoài. Lục Lâm Thiên hơi lo, lỡ như không kịp đi ra ngoài thì rắc rối to, bị nhốt trong này ba năm chắc sẽ không vui vẻ gì.
Trong hiệp cốc, trên một thác nước có hai người cùng ngồi trên tảng đá bóng loáng, chính là Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc.
Chương 487 Uy lực khủng bố
Phong cảnh hiệp cốc thay đổi khiến người thoải mái hơn. Hiệp cốc âm u tạo thành bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt hút hồn người, khuyết điểm duy nhất là bầu trời xám xịt.
Thúy Ngọc khẽ nói:
- Hiếm khi có lúc nào ngươi không tu luyện.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Thì cũng cần nghỉ ngơi một lúc.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm phương xa bên dưới thác nước, chỗ cung điện cổ xưa toát ra khí tức xa xưa tang thương. Trong lòng Lục Lâm Thiên luôn suy nghĩ một điều, khi nào thì Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh mới xuất quan?
Thúy Ngọc đầy ẩn ý nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Sắp tới ngày ra ngoài rồi, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
- Đúng rồi, sắp qua nửa năm.
Nửa năm trôi qua thật nhanh.
Thúy Ngọc cúi đầu nhìn thác nước đổ ào ào bên dưới, khẽ nói:
- Sau khi trở lại Vân Dương tông rất có thể ta sẽ rời đi ngay.
Lục Lâm Thiên hỏi tới:
- Rời khỏi Vân Dương tông? Nàng định trở về trấn Thanh Vân?
Thúy Ngọc nói:
- Không, là đi một nơi thật xa, có lẽ sau này khó thể đi ra ngoài.
Lục Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, ậm ừ:
- À.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cúi mặt, đường nét mặt mày tinh xảo vẫn động lòng người. Biết tin Thúy Ngọc sắp đi, không hiểu sao lòng Lục Lâm Thiên ngơ ngẩn, cảm giác là lạ.
Cảm giác ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn mình đăm đăm, Thúy Ngọc ngước đầu lên, mắt đẹp nhìn thẳng hắn:
- Đang nhìn cái gì?
Lục Lâm Thiên cười nói:
- Ta đang nghĩ nàng chờ khi nào mới lau vết bớt đỏ trên mặt đi.
- Ngươi hy vọng mặt của ta không có vết bớt?
Thúy Ngọc cười:
- Trước kia ngươi không ngại nó, người ta gọi ta là sửu bát quái, chỉ có ngươi là không trốn tránh ta.
Lục Lâm Thiên thanh minh:
- Mỗi người đều có lòng thích cái đẹp. Biết vết bớt là nàng cố ý làm ra cho nên ta thích xem bộ dạng không có vết bớt đỏ kia của nàng hơn, cái này không liên quan gì đến để ý tới nó hay không.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chăm chú, bất chợt nàng nhét một viên đan dược vào miệng:
- Nếu ngươi thích thì sau này ta không cần vết bớt này nữa.
Thúy Ngọc uống đan dược vào vết bớt đỏ trên mặt lóe ánh sáng, Lục Lâm Thiên nửa thấy khối bớt to cỡ bàn tay đang chậm rãi tan biến.
Cùng với vết bớt đỏ biến mất, khuôn mặt đẹp đến tột độ xuất hiện trước mắt Lục Lâm Thiên. Khuôn mặt quá đẹp, đẹp cực độ. Mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không cần thoa phấn, miệng nhỏ môi hồng. Đặc biệt là đôi mắt ướt nước trong suốt khiến người nhìn lâu sẽ bị hút hồn. Khuôn mặt tuyệt đẹp tựa tiên nữ lạc trần gian.
- Đẹp quá.
Lục Lâm Thiên đã từng thấy vẻ đẹp này nhưng lúc này vẫn giật nảy mình. Sắc đẹp này không thua gì Lục Vô Song thậm chí trội hơn một chút, nếu muốn tìm người so sánh thì chỉ có bộ dạng khuynh thành tuyệt thế Cửu Vĩ Yêu Hồ biến ra là ngang ngửa.
Thấy Lục Lâm Thiên nhìn mặt mình đăm đăm, Thúy Ngọc liếc xéo hắn:
- Nam nhân đều thích đẹp.
Lục Lâm Thiên cười:
- Ha ha.
Sợ là không nam nhân nào cưỡng lại được sắc đẹp này.
Thúy Ngọc nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:
- Mới rồi là ngươi muốn ta không giữ vết bớt. Trước kia ta đã thể nếu ta chịu để cho một nam nhân thấy bộ dạng hiện tại thì ngươi đó chắc chắn là phu quân sau này của ta.
Lục Lâm Thiên cứng người, mắt trân trân nhìn nữ nhân trước mặt, không biết nên nói cái gì.
Thúy Ngọc vẫn nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trong suốt chất chứa mong chờ:
- Ta là nữ giới mà đã biểu thị đến mức này, chẳng lẽ ngươi vẫn cứ thờ ơ, muốn ta nói thẳng ra sao?
- Ta...
Lục Lâm Thiên hiểu tấm lòng Thúy Ngọc, hắn không phải người gỗ, được nữ nhân này nhìn trúng là phúc hắn tu nghìn năm mới được.
Bùm bùm bùm!
Khi Lục Lâm Thiên hé môi định nói gì thì trên cung điện ở hòn đảo đằng trước truyền đến một chuỗi tiếng nổ năng lượng, khí thế khổng lồ bắn lên cao.
Cùng với khí thế tuôn ra ồ ạt, Lục Lâm Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào cung điện cổ kia. Khí thế đè ép kèm theo khí tức uy hϊếp hùng hồn.
Khí thế hùng mạnh xuất hiện, trên bầu trời, mặt đất hiệp cốc run rẩy vì khí thế cường đại đó.
Cùng lúc đó, một bóng sáng trắng tinh như tuyết bay ra từ cung điện cổ vọt lên cao như đột nhiên xuất hiện trong không gian, mang theo uy thế tuyệt đối đứng lơ lửng bên trên cung điện.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng sáng khổng lồ trong không trung:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Bóng sáng to ngàn thước, trong bóng sáng trắng tinh là bản thể to lớn của Bạch Linh. Da lông trắng như tuyết, mềm mượt, sau lưng có sáu cái đuôi to mấy trăm thước bắn ra kình phong xuyên thấu không gian.
Bên ngoài bóng sáng tinh khiết, trong không gian gợn sóng lăn tăn, uy thế khϊếp người lan tràn.
- Grao!
Trong hiệp cốc muôn thú cùng gầm rống, khí tức uy hϊếp to lớn, vạn thú run rẩy. Hiện tại chỉ có Tiểu Long là đối kháng lại uy thế cường đại này được.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm thân hình khổng lồ trên bầu trời của Cửu Vĩ Yêu Hồ, hắn cảm nhận khí tức uy hϊếp kinh người kia. Bản thể Bạch Linh trắng tinh, thân mình tỏa ánh sáng nhạt, khí tức uy hϊếp làm không gian cũng bị vặn vẹo, khí thế đáng sợ khϊếp hồn.
Lúc này bản thể Bạch Linh, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ to lớn há mồm rống to:
- Grao!
Những sợi lông trắng tinh mềm mại thoáng chốc dựng đứng, kình phong vô tận khuếch tán tuôn ra từ người Cửu Vĩ Yêu Hồ làm cả không gian dao động kịch liệt.
Tiếng gầm như sói tru, trầm thấp mà sắc nhọn tựa như có thể xé rách không gian.
Sóng âm dao động thật lâu không tán đi. Phía xa, Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc biến sắc mặt hoàn toàn, màng tai đau nhức. Thanh âm như xuyên thủng linh hồn khiến hai người kinh sợ vội vã vận công đối kháng.
Khi thanh âm sắc nhọn xuyên thấu không khí biến mất, Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Trên bầu trời, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ thu về ánh sáng biến ra hình người.
Ánh sáng tan biến, khí thế thu về. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Lâm Thiên, Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ biến thành thân hình quyến rũ đến tột đỉnh.
Thân hình đó yểu điệu vô song, khuôn mặt tuyệt trần lại tăng khí chất yêu diễm quyến rũ, loại ma mị không dâʍ đãиɠ mà phong tình vô vàn.
- Sao có thể như vậy? Chẳng phải chỉ có yêu thú thất giai mới biến ra hình người sao?
Bóng sáng trên bầu trời tán đi hết, thân hình quyến rũ rõ ràng đập vào mắt Lục Lâm Thiên.
Đó là bóng dáng yêu kiều hoàn chỉnh, không còn kiểu nửa người nửa hồ như trước kia. Thân hình ấy quyến rũ, yêu diễm, lạnh băng rồi lại đẹp tuyệt, làm cả thiên địa rung động.
Thân hình trên bầu trời rạch pahs hư không xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc:
- Các ngươi xem giúp ta bộ dạng bây giờ của ta có được không?
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên. Cái gì là họa thủy? Chính là đây. Trong kiếp trước của Lục Lâm Thiên có người nói hồ yêu cực kỳ xinh đẹp, họa quốc ương dân, hắn không tin, hiện tại thì tin sái cổ. Nữ nhân trước mắt thật đẹp, quyến rũ động lòng người, đẹp kinh tâm động phách. Trong xinh đẹp có sự lạnh lùng ngăn cách người ngàn dặm, lạnh lùng lười biếng, lạnh uy nghiêm, tất cả tụ tập vào một người.
Chương 488 Biến thành người
Lục Lâm Thiên bật thốt:
- Đẹp, rất đẹp.
Vẻ đẹp này Lục Lâm Thiên chỉ biết lấy Thúy Ngọc ra so sánh, nhưng hai người khí chất khác hẳn nhau. Nếu nhất định muốn tìm điểm tương đồng thì cả hai nữ nhân có chung khí chất ngạo nghễ.
Thúy Ngọc kinh ngạc nói:
- Bạch Linh tiểu thư đẹp quá.
Khiến một nữ nhân xinh đẹp khen ngợi sắc đẹp của nữ nhân khác, có thể thấy Bạch Linh đẹp tới mức nào.
Bạch Linh nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, nàng kinh ngạc kêu lên:
- Không ngờ ngươi cũng rất đẹp, sao không thấy vết bớt đỏ trước kia nữa?
Thúy Ngọc trả lời:
- Vết bớt đó là giả.
Bạch Linh tấm tắc:
- Thì ra là vậy, lần đầu tiên ta thấy người đẹp như ngươi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư đã đột phá thất giai rồi sao? Vậy là có thể...
Lục Lâm Thiên thấy Bạch Linh hoàn toàn là hình người, chỉ có yêu thú thất giai mới làm được điều này.
- Ngươi nghĩ đột phá thất giai dễ vậy sao?
Bạch Linh liếc Lục Lâm Thiên:
- Biến thành hình người phải đến đẳng cấp thất giai mới được. Linh thú biến hình người cần đến lục giai, hiện tại ta giống linh thú, là biến ảo chứ không phải biến hóa.
Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư là yêu thú nhưng tại sao ở đẳng cấp lục giai vẫn có thể biến ảo ra?
Bạch Linh trả lời:
- Dù là linh thú hay yêu thú muốn biến hình người khó khăn hơn Vũ Giả nhân loại đột phá Vũ Vương, Linh Vương rất nhiều. Thân thể yêu thú biến thành người phải qua đau đớn tổng thể, gân cốt, huyết mạch toàn thân đều thay đổi mới thật sự biến hình người. Nếu biến hóa thành nhân loại thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh. Hiện tại ta chỉ có thể ngắn ngủi biến hình người, tối đa một canh giờ là ta sẽ trở về bản thể.
Lục Lâm Thiên ngu người:
- Ta nghe vẫn không hiểu được.
Bạch Linh mỉm cười nói:
- Ta ở trong này sáu ngàn năm, mỗi ba năm chỉ có thể tu luyện một tháng, thời gian khác thì không tu luyện được. Tuy lúc khác không thể tu luyện nhưng ta có thể tôi luyện tâm tính, đối với yêu thú chúng ta thì tâm tính vô cùng quan trọng. Trong sáu ngàn năm tâm tính của ta đã đến trình độ nhất định, hoặc nên nói là miễn cưỡng tới yêu thú bát giai.
- Tâm tính!
Lục Lâm Thiên hiểu, tâm tính không chỉ vô cùng quan trọng với yêu thú mà Vũ Giả, Linh Giả cũng cũng thế. Vũ Giả cấp thấp tu luyện chân khí, đến đẳng cấp nhất định thì đa số tu luyện tâm cảnh.
Một vài cường giả thường kẹt lại ở đẳng cấp đỉnh phong nào đó mấy chục năm, hàng trăm năm mà không tiến bộ thêm được một bước vì không đủ chân khí. Mấy chục năm, trăm năm đó chân khí sớm được tu luyện đầy đủ, hoặc dựa vào linh dược rồi sẽ có ngày lấp đầy.
Những cường giả này không thể đột phá là bởi vì tâm cảnh, khi tâm cảnh chưa đến thì mãi mãi không thể đột phá.
Bạch Linh nói:
- Tâm tính của ta không tệ cộng với sáu ngàn năm toàn tu luyện dựa vào năng lượng trong thánh trì, dùng thánh quả, mới rồi đột phá đến trung kỳ lục giai nên mới làm được điều này. Nhưng biến hình người chỉ có mỗi lần khoảng một canh giờ, cũng không che giấu khí tức được. Cường giả nhân loại bình thường rất dễ nhìn ra thân yêu thú của ta.
Lục Lâm Thiên hiểu ra:
- Thì ra là thế.
Sáu ngàn năm là con số rất khủng bố, trong sáu ngàn năm đó dù không tu luyện thì tâm tính cũng sẽ đến trình độ rất cao. Trong sáu ngàn năm qua Bạch Linh ở trong mật địa chỉ có thể tu luyện tâm tính, có thể tưởng tượng trình độ tâm tính lên tới cỡ nào.
Thúy Ngọc giật mình kêu lên:
- Tu vi tâm tính của Bạch Linh tiểu thư cao như thế nếu đi ra ngoài thì tốc độ đột phá thực lực sẽ nhanh khủng khϊếp, ước chừng nhiều lắm hai trăm năm sau là đột phá đến bát giai.
- Hai trăm năm.
Bạch Linh giương đôi mắt hút hồn lên:
- Hai trăm năm quá lâu. Trăm năm chắc đủ đến đẳng cấp bát giai rồi, hoặc có lẽ sẽ sớm hơn.
Thúy Ngọca luôn bình tĩnh lúc này không kiềm được kinh ngạc kêu lên:
- Một trăm năm là có thể đột phá đẳng cấp bát giai...
Lục Lâm Thiên thót tim:
- Đẳng cấp bát giai.
Bát giai tương đương với Vũ Tôn, Linh Tôn. Loại đẳng cấp này là cường giả trong cường giả.
Bạch Linh dịu dàng nói:
- Tu vi tâm tính của ta đã đến đẳng cấp bát giai cộng thêm yêu thú chúng ta khó tu luyện tâm cảnh nhất, thực lực thì dễ tu luyện hơn. Cho nên miễn là có đủ năng lượng để ta tu luyện là ta sẽ luôn đột phá, trừ lúc đột phá thất giai hơi trục trặc một chút.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư, ý của người là chỉ cần có năng lượng liên tục cung cấp cho Bạch Linh tiểu thư tu luyện thì người sẽ đột phá mãi?
Bạch Linh nhẹ gật đầu, nói:
- Có thể nói vậy.
Lục Lâm Thiên hóa đá:
- Khủng bố vậy?
Nhanh còn hơn khả năng thôn phệ của Âm Dương Linh Vũ quyết của Lục Lâm Thiên. Tâm tính của Bạch Linh đến đẳng cấp bát giai tựa như Âm Dương Linh Vũ quyết, miễn là thôn phệ liền đột phá, không có tác dụng phụ gì bởi tâm tính của Bạch Linh đã đến bát giai. Có thể tưởng tượng tốc độ tu luyện đó sẽ khủng khϊếp cỡ nào.
Bạch Linh nói thêm:
- Không chỉ mình ta, còn có Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, chúng nó đều như thế. Chúng nó ở trong này hơn ba ngàn năm, tu vi tâm tính đều đến đẳng cấp thất giai, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh.
Lục Lâm Thiên lần nữa chết đứng:
- Đẳng cấp thất giai tức là tương đương Linh Vương, Vũ Vương trong Vũ Giả, Linh Giả, cường giả tuyệt đối? Chuyến này phát tài rồi!
Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, bốn con yêu thú ngũ giai đã thần phục Tiểu Long, cái này không khác gì thần phục Lục Lâm Thiên. Bốn con yêu thú khủng bố như thế chờ khi đột phá thất giai, bên cạnh hắn sẽ có bốn Vũ Vương sẽ khủng đến cỡ nào?
Bạch Linh nhẹ nhàng nói:
- Lối ra chắc sắp mở? Chúng ta nên đi ra ngoài thôi.
Lục Lâm Thiên mở miệng nói:
- Ừm! Còn bảy ngày là ngày lối ra mở.
Bạch Linh thì thào:
- Bảy ngày, vậy là còn sớm. Với tốc độ của Nghịch Lân Yêu Bằng chắc hai ngày là đến nơi.
Năm ngày sau, bên ngoài hiệp cốc, tảng đá cao ngàn thước đứng thẳng như tấm bai thông thiên. Trên bia đá có hai chữ cấm địa.
Ba bóng người, bốn bóng thú, Tiểu Long cùng xuất hiện bên ngoài hiệp cốc.
Bạch Linh nhìn hiệp cốc đăm đăm, ánh mắt lưu luyến.
Thúy Ngọc đã trở về khuôn mặt xinh đẹp vốn có hỏi Bạch Linh:
- Bạch Linh tiểu thư luyến tiếc rời khỏi đây đúng không?
Bạch Linh khẽ thở dài:
- Sáu ngàn năm luôn sống ở đây nên dĩ nhiên không nỡ.
Đôi mắt Bạch Linh u buồn.
Thúy Ngọc nói:
- Sau này có cơ hội lại đến xem là được.
Bạch Linh đáp:
- Chắc không có cơ hội gì, nơi này đã rơi vào tay nhân loại. Có mấy nhân loại từng đi vào rất mạnh, ta không trêu vào nổi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư, thánh trì trong đó thì làm sao?
Ao nước năng lượng kia là thứ tốt, tiếc rằng Lục Lâm Thiên không thể mang đi nếu không đã giàu to.
Chương 489 Rời khỏi mật địa (1)
- Chỉ có ta biết vị trí trùng động, hơn nữa các cường giả nhân loại đi vào hiệp cốc rất nhiều lần, lần nào cũng không thể xông vào. Thánh trì tạm thời an toàn, coi như ta để lại cho yêu thú khác. Hy vọng tương lai có ngày có yêu thú nhờ vào thánh trì đột phá, rồi phá tan phong ấn.
Lục Lâm Thiên nói:
- Vậy chúng ta đi, nhưng không biết có thể mang các người ra được không.
Không thể mang ao nước năng lượng theo cũng đành chịu, nhưng Lục Lâm Thiên đã thỏa mãn chuyến đi mật địa. Giờ Lục Lâm Thiên phải mang đám yêu thú Bạch Linh, Nghịch Lân Yêu Bằng ra ngoài, về mặt lý luận không thành vấn đề, hắn đã mang Tiểu Long vào đây nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo âu.
Lần này ra ngoài Lục Lâm Thiên quyết định chỉ mang theo bốn con yêu thú ngũ giai, Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh. Lúc đi đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh giấu không cho yêu thú khác biết.
Lục Lâm Thiên không muốn bị Vân Dương tông phát hiện ngay hắn mang đi hết yêu thú, không muốn bị Vân Dương tông biết chuyện thánh quả Vũ Linh, âm thầm mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài là đã quá đủ rồi.
Bạch Linh khẽ thở dài:
- Hy vọng có thể ra ngoài được, sáu ngàn năm... Ta không muốn ở lại đây thêm nữa.
- Két!
Nghịch Lân Yêu Bằng đập cánh bay lên, thân hình biến to mười mấy thước xoay quanh giữa không trung.
Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc, Tiểu Long, Bạch Linh, nhóm yêu thú Huyết Ngọc Yêu Hổ nhảy lên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng.
Nghịch Lân Yêu Bằng vỗ cánh bay lên vạch dòng khí trong không khí, nhanh như tia chớp biến mất tại chỗ.
Ngồi trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng, Thúy Ngọc bỗng im lặng. Lần này Lục Lâm Thiên mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài, không lâu sau các yêu thú này sẽ cực kỳ cường đại. Trên đại lục này về sau sẽ có trò hay để xem.
Trong không gian xám toát ra tĩnh lặng, mấy chục bóng người đến một chỗ sơn cốc.
- Rốt cuộc đến lối ra.
Mấy chục bóng người đáp xuống sơn cốc, khí thế cực kỳ cường đại, là đám người Khuất Đao Tuyệt, Vân Hồng Lăng, Hàn Phong, Lăng Phong.
Nhóm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên đi chung với cả đám chứ không xé lẻ nữa. Không được trái thánh quả Vũ Linh nào, dọc đường đi mọi người rất là buồn bực.
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Lần này sư muội đột phá làm chậm nhiều thời gian, tưởng đâu không kịp chạy tới lối ra, giờ vừa kịp lúc.
Lần này chỉ có Vân Hồng Lăng được một trái thánh quả Vũ Linh, nàng ăn nó và luyện hóa tốn nhiều thời gian. Cho nên lúc vội vàng chạy về mọi người dốc hết sức ra, sợ bỏ lỡ thời gian ra ngoài.
Vân Hồng Lăng chu môi nói:
- Các người chỉ chờ ta sao? Bản thân các người tu luyện cũng được nhiều ích lợi. Khuất Đao Tuyệt, ngươi đã đột phá Vũ Tướng tam trọng đấy thôi.
Trong nửa năm nay có một nửa đệ tử đột phá, đẳng cấp Vũ Tướng thì chỉ có một người từ nhất trọng đến nhị trọng. Còn có Khuất Đao Tuyệt từ Vũ Tướng nhị trọng đột phá đến tam trọng.
Vốn trong mật địa muốn đột phá nhanh nhất thì chỉ có nước cướp được thánh quả Vũ Linh. Đệ tử xếp tốp mười Long Bảng tràn trề tự tin sẽ giành được một trái thánh quả Vũ Linh nhưng kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Khuất Đao Tuyệt nhìn Vân Hồng Lăng chằm chằm:
- Nhưng không sánh bằng nàng, đi mật địa một chuyến bây giờ là Vũ Tướng nhị trọng.
Trong mắt Khuất Đao Tuyệt tràn ngập giật mình, hắn đột phá Vũ Tướng tam trọng là bình thường, dù sao tu luyện trong mật địa tăng tốc gấp năm lần. Vân Hồng Lăng thì tăng tốc độ gấp mười lăm lần, nàng lại có thánh quả Vũ Linh, lại đột phá, liên tục từ Vũ Phách lục trọng đột phá đến Vũ Tướng nhị trọng. Chỉ mới nửa năm qua đi, sự khủng bố của Vũ Giả tam hệ khiến người ngạc nhiên.
Bá Đao Long Tam nói:
- Tiếc rằng hiện tại năng lượng trong mật địa đã biến mất, có tu luyện cũng vô dụng.
- Ài.
Một thanh niên tu vi Vũ Phách bát trọng khẽ thở dài:
- Tiếc rằng chuyến này có sáu trái thánh quả Vũ Linh đều bị yêu thú cướp đi.
Nhắc đến thánh quả Vũ Linh là mọi người tràn đầy bất đắc dĩ, cười khổ. Đặc biệt là Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên sắc mặt oán hận. Hai tên này không vớt vát được chút gì, ban đầu bọn họ truy sát Lục Lâm Thiên nhưng đến cuối cùng lại phải né tránh hắn.
Đi chung với đám người Vân Hồng Lăng, Hàn Phong là vì bọn hắn sợ bị Lục Lâm Thiên âm thầm truy sát nên đành kết nhóm. Trước mắt bao người chắc chắn Lục Lâm Thiên không dám làm gì hai người.
Nhưng hiện tại Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không biết rằng nếu Lục Lâm Thiên thật sự muốn gϊếŧ hai người trong mật địa thì không cần tự ra tay, kêu đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng hành động là được.
Lục Lâm Thiên từng nghĩ đến điều này, để yêu thú gϊếŧ nhóm Triệu Kình Hải thì không sợ bị Vân Dương tông điều tra ra hắn. Nhưng yêu thú gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rồi Lục Lâm Thiên lo dẫn đến Triệu gia, thậm chí Vân Dương tông vây bắt yêu thú trong mật địa. Không thấy năm yêu thú ngũ giai trong mật địa, Lục Lâm Thiên thì mang mấy con yêu thú ra ngoài, sẽ có ngày bị người ta biết, khi đó không cách nào giải thích được.
Việc chặn gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên thì từ khi thực lực tăng lên, hắn không vội vã nữa. Với sức mạnh hiện tại của Lục Lâm Thiên và Tiểu Long, gϊếŧ hai tên này không thành vấn đề.
Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không hay biết suy tính của Lục Lâm Thiên.
Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần nói:
- Chắc sắp mở lối ra rồi.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn bầu trời, nói:
- Lục Lâm Thiên này tại sao mỗi lần đều xuất hiện trễ nhất, chẳng lẽ hắn định đợi tới khi nào lối ra mở mới đến sao?
Mắt Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt rực cháy chiến ý:
- Lục Lâm Thiên cũng có một trái thánh quả Vũ Linh, không biết đã đột phá Vũ Tướng chưa.
Nghe đến tên Lục Lâm Thiên là Vân Hồng Lăng bực tức:
- Tiểu tặc gian manh!
Đương nhiên nghe tên Lục Lâm Thiên làm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rất khó chịu. Tằng Sở Hùng cũng vậy, gã đứng sau lưng Triệu Kình Hải, nửa bên mặt khét đen, là vết sẹo bị lửa đốt, đây là kiệt tác Tiểu Long để lại. Tuy Tằng Sở Hùng nhặt về một mạng nhưng khuôn mặt đã bị hủy.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt mới nói xong chợt có tiếng cười vang lên:
- Ha ha ha! Hình như ta nghe có ai nhắc đến mình?
Nghe thanh âm này trong lòng mọi người nghĩ ngay đến một người:
- Lục Lâm Thiên!
Mọi người ngoái đầu lại, hai bóng người đập vào mắt cả đám.
Khi thấy hai người kia, cả đám hóa đá.
Một nữ nhân tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Khuôn mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không thoa phấn nhưng trời sinh lệ chất, có chút quyến rũ. Mũi nhỏ xinh cao, môi nhỏ đỏ hồng. Mắt long lanh ướt nước khiến người nhìn bị hút mất hồn phách. Khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ lạc vào trần gian.
Sắc đẹp này đã đến cực độ, đẹp không lời nào để miêu tả. Mọi người nhìn trân trân, trợn mắt há hốc mồm.
Phi Ưng Lăng Phong thì thào:
- Nữ nhân đẹp quá.
Trong đám người chỉ có Vân Hồng Lăng là không ngạc nhiên, nàng chạy nhanh đến trước mặt Thúy Ngọc, nghi hoặc hỏi:
- Thúy Ngọc, sao ngươi phục hồi khuôn mặt cũ? Chẳng phải ngươi...
Chương 490 Rời khỏi mật địa (2)
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao, sau này ta cứ giữ như vậy.
Thúy Ngọc cảm nhận khí thế từ người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc hỏi:
- Hồng Lăng, ngươi đột phá Vũ Tướng nhị trọng?
Giờ mọi người cũng nhận ra Thúy Ngọc.
- Đây là Thúy Ngọc...
Thúy Ngọc thay đổi làm tập thể câm nín.
Phi Ưng Lăng Phong chạy ngay đến bên Thúy Ngọc, khuôn mặt điển trai tràn ngập biểu tình kinh diễm vì nàng:
- Thúy Ngọc tiểu thư, không ngờ tiểu thư xinh đẹp như vậy. Trước kia Lăng Phong ta không có mắt, xin thứ lỗi.
Bá Đao Long Tam tuy cao to thô kệch giờ cũng nặn ra nụ cười dịu dàng đến gần Thúy Ngọc:
- Thúy Ngọc tiểu thư, trước kia ta không biết tiểu thư đẹp thế này, làm ta được mở rộng tầm mắt.
Phi Ưng Lăng Phong nói với Bá Đao Long Tam:
- Long Tam, ngươi định giành với ta phải không?
Bá Đao Long Tam cao to giậm chân xuống đất, khí thế hùng hổ:
- Lăng Phong, là ta thấy Thúy Ngọc tiểu thư trước!
Mọi người đã quen với việc Phi Ưng Lăng Phong và Bá Đao Long Tam cãi cọ. Trước kia khi hai người theo đuổi Lục Vô Song thì thường hay so kè nhau trên đỉnh Địa Long, rất nhiều lần.
Phi Ưng Lăng Phong không cam lòng yếu thế, gã trừng mắt nhìn Long Tam:
- Long Tam, tưởng lớn giọng thì ghê gớm lắm sao? Có giỏi thì bây giờ chúng ta quyết đấu đi!
Trước mặt mỹ nhân không thể thua khí thế, huống chi Phi Ưng Lăng Phong chẳng hề sợ Bá Đao Long Tam.
Bá Đao Long Tam nói:
- Được thôi, quyết đấu thì quyết đấu, chỉ sợ ngươi thua thôi. Nếu ai thua thì từ nay về sau hãy tránh xa Thúy Ngọc tiểu thư một chút được chứ?
Phi Ưng Lăng Phong nói:
- Một lời đã định!
Thúy Ngọc mỉm cười nhìn hai người:
- Long Tam, Lăng Phong, các ngươi thật sự muốn quyết đấu vì ta?
Nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, khiến mọi người lại say mê.
Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đồng thanh kêu lên:
- Đúng!
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Vậy tốt, nếu ai thắng thì ta sẽ tặng một món quà cho người đó.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
- Nhưng các ngươi phải so với hắn mới được, ai thắng là ta tặng quà cho người đó.
Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong ngạc nhiên:
- Quyết đấu với Lục Lâm Thiên?
Đám người cũng thắc mắc.
Lục Lâm Thiên sửng sốt sau đó cười thầm, hắn đã hiểu ý Thúy Ngọc. Xem ra hắn không tỏ thái độ thì không được, Thúy Ngọc đang mượn cơ hội ép Lục Lâm Thiên biểu thị tình cảm của mình.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, gã nói ngay:
- Lục Lâm Thiên, ta muốn khiêu chiến với ngươi!
Bá Đao Long Tam cũng nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, sau khi ra ngoài là chúng ta bắt đầu so tài.
Ba tháng trước Bá Đao Long Tam đã ước chiến cùng Lục Lâm Thiên, giờ gã càng nôn nóng hơn.
Lục Lâm Thiên nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, bốn mắt ngóng nhìn, chỉ có hai người mới hiểu ẩn ý trong ánh mắt.
Lục Lâm Thiên nhìn Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, bình tĩnh nói:
- Vậy thì năm ngày sau trên đỉnh Địa Long đồng ý không?
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Được, không thành vấn đề!
Lục Lâm Thiên quay sang nhìn Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, nói:
- Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, cuộc chiến của chúng ta cũng ở đỉnh Địa Long vào năm ngày sau được không?
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nhìn Lục Lâm Thiên đăm đăm:
- Ngươi muốn so tài với ba chúng ta trong cùng một ngày? Một tháng trước ta đã đột phá đến Vũ Tướng tam trọng, nếu ngươi không nắm chắc thì có thể lui ngày lại một chút.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không cần dây dưa, cứ để năm ngày sau đi.
Lục Lâm Thiên sớm chú ý thấy Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đột phá.
Thực lực Vũ Tướng tam trọng, lúc này Lục Thiếu Du cũng rất muốn biết thực lực của mình đã tới một bước kia hay chưa? Nếu như Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt này chỉ là Vũ Tướng nhị trọng mà nói, Lục Thiếu Du cũng không có bao nhiêu chiến ý. Lúc này chỉ có Vũ Tướng tam trọng mới có thể kích thích chiến ý của Lục Thiếu Du được. Vũ Tướng tam trọng, thực lực bình thường của hắn nếu như chống lại Vũ Tướng tam trọng cũng không có bất kỳ một vấn đề nào cả.
- Được, năm ngày sau trên Địa Long Đỉnh, ta sẽ đến đúng giờ.
Chiến ý của Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nổi lên.
Nhìn Lục Thiếu Du, lúc này Thúy Ngọc cũng không khỏi nở nụ cười quyến rũ, thanh âm truyền tới tai Lục Thiếu Du:
- Lục Thiếu Du, ngươi đang biểu thị với ta sao?
Lục Thiếu Du nở nụ cười bất đắc dĩ, không nói gì. Trong lòng cũng có chút lo lắng về Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh ở trong không gian thú nang. Lại còn Nghịch Lân Yêu Bằng, không biết sau này có thể thuận lợi ra khỏi mật địa hay không? Nếu như có thể, vậy thì sau này bên người hắn đã có thêm một lực lượng ẩn giấu. Đặc biệt là Bạch Linh, nàng ta có tu vi Lục giai trung kỳ, tương đương với cường giả Vũ Suất lục trọng, hơn nữa huyết mạch của Bạch Linh cực cao, thực lực tuyệt đối so với yêu thú bình thường cao hơn nhiều, trải qua một đoạn thời gian củng cố tu vi nữa, hẳn là đối phó với cường giả Vũ Suất thất trọng cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua trên người mọi người, lúc ánh mắt đảo qua đám người Triệu Kình Hải, cũng không để ý nhiều, sau khi ra ngoài mật địa đối phó với ba người này cũng không muộn.
- Hồng Lăng, chúng mừng nàng đột phá Vũ Tướng nhị trọng.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiếu Du rơi vào trên người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc vì nàng đột phá, đồng thời nhìn ánh mắt oán hận của nữ nhân điêu ngoa này, trong lòng không khỏi cười khổ một cái.
- Hừ, rốt cuộc ngươi cũng để ý tới ta sao?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta muốn ngươi xin lỗi ta.
- Được rồi, ta xin lỗi nàng là được chứ gì.
Lục Thiếu Du cười yếu ớt, sờ cái mũi của mình, dường như chính mình cũng không đắc tội với nha đầu này nha, hoàn toàn là tự bản thân nàng hờn dỗi mà thôi.
- Vậy ngươi đồng ý với ta, sau này không được chọc giận ta nữa.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du lúc này sắc mặt mới khá hơn một
chút, nàng khẽ chu miệng, trang phục màu xanh kia bao vây lấy thân thể linh lung càng có vẻ mê người. Tuy rằng trên phương diện khí chất thì thua Thúy Ngọc một bậc, thế nhưng so với Thúy Ngọc lại nhiều hơn một phần khả ái, cũng có thể là do địa vị của Thúy Ngọc cao hơn.
- Chuyện này, được rồi, ta đáp ứng với nàng.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này tức giận đến rất nhanh, khó có thể bảo đảm được. Chỉ là Vô Song lại bảo hắn ở trong mật địa này dỗ dành cô nàng này, nghe chừng rất khó nha.
- Thật sao?
Vân Hồng Lăng dường như còn có chút không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thiếu Du.
- Thật.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
- Vậy ta tha thứ cho ngươi.
Vân Hồng Lăng chu miệng, khóe miệng hiện lên tiếu ý nói. Nàng nhanh chóng đi tới bên người Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi, bại hoại, lâu như vậy mới nói chuyện với ta, lần sau ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Không thèm cố kỵ mọi người, trước mặt bao nhiêu người Vân Hồng Lăng kéo cánh tay Lục Thiếu Du nói:
- Chờ sau khi ra ngoài, chúng ta đi nói chuyện với ta cha về việc thành hôn.
Mức tiêu hao chân khí đối với người sử dụng cực kỳ lớn, theo tin tức trong Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng thì người cùng tu vi nếu trúng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hai lần sẽ bị tiêu hao hết sạch chân khí.
Lục Lâm Thiên cười khổ, nếu hắn sử dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hai lần, sợ là hắn sẽ kiệt sức trước đối thủ.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng biết khi hắn đột phá đến Vũ Tướng thì dễ dàng vận dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng hơn nhiều.
Giọng Thúy Ngọc vang bên tai Lục Lâm Thiên:
- Thế nào? Lại thất bại sao?
Phía xa, Thúy Ngọc và Tiểu Long đang ngồi trên nhánh một cây to cao vυ"t, đôi chân thon dài đung đưa dưới nhánh cây. Thúy Ngọc luôn yên lặng quan sát Lục Lâm Thiên tu luyện.
Thúy Ngọc đã biết Lục Lâm Thiên là linh vũ song tu nhưng không biết hắn là Vũ Giả ngũ hệ. Thúy Ngọc luôn nghĩ Lục Lâm Thiên là Vũ Giả tam hệ hỏa, phong, thổ. Khi biết Lục Lâm Thiên tu luyện vũ kỹ mộc hệ thì Thúy Ngọc kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó Lục Lâm Thiên nói thật cho nàng biết là hắn tu ngũ hệ, Thúy Ngọc la to quái vật, thật lâu sau nàng mới chấp nhận sự thật này. Vũ Giả toàn hệ, linh vũ song tu, thiên phú biếи ŧɦái khiến Thúy Ngọc hút một ngụm khí lạnh.
- Ừm!
Lục Lâm Thiên cười khổ lắc đầu:
- Vũ kỹ huyền cấp sơ giai thật khó tu luyện.
Thúy Ngọc nói:
- Ngươi như thế đã là rất giỏi rồi, xem bộ dạng của ngươi chắc sắp tu luyện thành công. Nên biết Vũ Phách bình thường có muốn tu luyện vũ kỹ huyền cấp sơ giai cũng không thể thành công. Dù một số người thiên phú không tệ nhưng không tốn nửa năm thì đừng mơ tu luyện thành công, mà ngươi lại chỉ mất có nửa tháng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Tiếp tục.
Lục Lâm Thiên lại ngưng tụ các thủ ấn huyền ảo. Tính cách của hắn là dù chuyện khó khăn đến mấy cũng không sợ hãi.
Lục Lâm Thiên lại kết thủ ấn, điều động chân khí trong người, chân khí dồi dào lao nhanh trong kinh mạch. Chân khí cần để khởi động vũ kỹ huyền cấp sơ giai tốn rất nhiều, dù hiện tại Lục Lâm Thiên có kinh mạch rộng mà chắc khỏe cũng thấy đau nhức trướng căng.
Lục Lâm Thiên nghiến răng thầm nghĩ:
- Lần này phải thành công!
Đao Hồn kỹ cũng là đẳng cấp huyền cấp, nếu Lục Lâm Thiên tu luyện Đao Hồn kỹ được thì Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng cũng không thành vấn đề.
Tinh thần khống chế chân khí và thủ ấn ngưng kết, khí thế quanh thân Lục Lâm Thiên trướng lên. Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần bình tĩnh, hắn như tiến vào trạng thái kỳ diệu, bắt đầu ngưng tụ Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng. Chưởng ấn màu lục lại tụ tập trong tay Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên thầm quát:
- Ngưng tụ!
Các thủ ấn phức tạp đột phá kết và thu lại, chân khí lao nhanh ra từ mấy kinh mạch tụ tập trong lòng bàn tay hắn. Lỗ chân lông toàn thân Lục Lâm Thiên có các tia chân khí tràn ra ngoài, cuối cùng bị lực lượng vô hình điều khiển tựa sợi tóc từ bốn phương tám hướng gộp chung lại.
Thủ ấn lại thay đổi, ánh sáng lục chói lòa quanh thân Lục Lâm Thiên, khí thế tăng vọt. Thúy Ngọc ở phía xa biến sắc mặt. Tiểu Long căng thẳng ngóc cao đầu quên cả thò thụt cái lưỡi của mình.
Chưởng ấn gần thành hình, chân khí cường đại trong người Lục Lâm Thiên đột phá bị thủ ấn trong tay hắn hút ra. Chưởng ấn tỏa ánh sáng màu xanh chói mắt, uy lực tăng vọt. Một chưởng ấn to cỡ nửa thước, bóng loáng như ngọc phỉ thúy dính vào bàn tay Lục Lâm Thiên.
Chưởng ấn vỗ ra, không gian nổi sóng gợn, từng đợt sóng không gian khuếch tán tràn ngập khí tức uy hϊếp to lớn. Khí thế đó hơn xa vũ kỹ hoàng cấp cao giai, nếu là người tu vi thực lực thấp cảm nhận khí thế này vô hình trung sẽ bị ức chế tuyệt đối.
Mắt Lục Lâm Thiên bắn ra tia sáng:
- Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng!
Cùng lúc đó, Lục Lâm Thiên đẩy thủ ấn. Chưởng ấn sáng bóng như ngọc phỉ thúy bay ra biến thành biến thành ánh sáng màu xanh lục đón gió biến thành to bay tới trước.
Chưởng ấn chấn mở tất cả gợn sóng không gian. Trong không gian sóng gợn sôi trào rít gào bay lên. Sóng không gian cùng với chưởng ấn ánh sáng xanh giáng xuống, sóng dao động cuồng bạo nổ vang trong không trung đinh tai nhức óc.
Bùm!
Tiếng nổ vang lên điếc tai giữa không trung, năng lượng khổng lồ khủng bố đến cực độ tựa trái bom nổ tung.
Kình phong tán loạn bao trùm cả ngàn thước không khí. Kình phong tàn phá, mỗi đợt kình phong rạch từng đường cong huyền diệu. Kình phong khủng bố liên miên chồng chất không dứt như vòm sáng màu lục thiên la địa võng bao phủ không gian ngàn thước.
Thúy Ngọc biến sắc mặt nói:
- Tiểu Long, chúng ta đi mau!
Thúy Ngọc nhanh chóng thụt lùi, nàng cách Lục Lâm Thiên chưa đến ngàn thước, vừa lúc trong phạm vi vòng sáng bao phủ.
Trong khi Thúy Ngọc, Tiểu Long nhanh như tia chớp thụt lùi thì vòm sáng từ trên trời giáng xuống, không mang theo uy thế cuồng bạo mà lặng lẽ đè xuống. Nhưng khí thế nhẹ nhàng này lại làm Thúy Ngọc kinh hoàng.
Khi vòm sáng sắp đè xuống mặt đất, không gian ngàn thước nhăn nhúm như gấp khúc lại. Sóng gợn vô hình thoáng chốc khuếch tán lan tràn dấy lên gợn sóng. Sóng lan tràn xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.
Trong phạm vi sóng năng lượng lan tỏa, cây cối thoáng chốc khô vàng rồi bị kình phong cuốn đi xa ngay. Mặt đất lặng lẽ nứt nẻ, đá to vỡ vụn.
Vù vù vù!
Khi năng lượng tan biến trong không khí, Thúy Ngọc ở phía xa trợn mắt há hốc mồm nhìn. Năng lượng lan đến, trong ngàn thước trống rỗng, mấy cái cây to cao héo tàn, đất đai nứt nẻ, vô số khe nứt lan rộng ra. Không gian ngàn thước không chút sự sống.
Lục Lâm Thiên đứng chính giữa nhìn chằm chằm tình hình mình tạo ra, khó tin lẩm bẩm:
- Đã thành công sao?
Tiểu Long đến bên cạnh Lục Lâm Thiên:
- Lão đại, chưởng của lão đại khủng bố quá!
Lực công kích này làm Tiểu Long sửng sốt.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng rất tốn chân khí.
Có lẽ vì vừa rồi Lục Lâm Thiên miễn cưỡng vận dụng nên mới sử dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng một lần đã làm hắn hoàn toàn kiệt sức. Lục Lâm Thiên biết hắn chỉ miễn cưỡng vận dụng được một chưởng này, nếu luyện tập nhiều hơn thì uy lực của Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng sẽ càng cường đại rất nhiều.
Thúy Ngọc đến bên Lục Lâm Thiên:
- Ngươi kinh khủng thật, trong nửa tháng đã tu luyện thành công vũ kỹ huyền cấp sơ giai.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Chưa hoàn toàn tu luyện thành công, uy lực còn rất nhỏ.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên Lục Lâm Thiên vận dụng Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng, uy lực chưa tới mức độ lớn nhất.
Thúy Ngọc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Ngươi mới tu luyện nửa tháng, vậy mà còn chưa vừa lòng?
Lục Lâm Thiên cười cười, thật tình không phải hắn bất mãn gì chẳng qua thói quen yêu cầu bản thân rất cao. Trong sự ngạc nhiên của Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên lại bắt đầu tu luyện.
Thúy Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Cái tên cuồng tu luyện này.
Mấy ngày tiếp theo tính thời gian thì ngày càng gần tới lúc đi ra ngoài. Lục Lâm Thiên hơi lo, lỡ như không kịp đi ra ngoài thì rắc rối to, bị nhốt trong này ba năm chắc sẽ không vui vẻ gì.
Trong hiệp cốc, trên một thác nước có hai người cùng ngồi trên tảng đá bóng loáng, chính là Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc.
Chương 487 Uy lực khủng bố
Phong cảnh hiệp cốc thay đổi khiến người thoải mái hơn. Hiệp cốc âm u tạo thành bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt hút hồn người, khuyết điểm duy nhất là bầu trời xám xịt.
Thúy Ngọc khẽ nói:
- Hiếm khi có lúc nào ngươi không tu luyện.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Thì cũng cần nghỉ ngơi một lúc.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm phương xa bên dưới thác nước, chỗ cung điện cổ xưa toát ra khí tức xa xưa tang thương. Trong lòng Lục Lâm Thiên luôn suy nghĩ một điều, khi nào thì Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh mới xuất quan?
Thúy Ngọc đầy ẩn ý nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Sắp tới ngày ra ngoài rồi, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
- Đúng rồi, sắp qua nửa năm.
Nửa năm trôi qua thật nhanh.
Thúy Ngọc cúi đầu nhìn thác nước đổ ào ào bên dưới, khẽ nói:
- Sau khi trở lại Vân Dương tông rất có thể ta sẽ rời đi ngay.
Lục Lâm Thiên hỏi tới:
- Rời khỏi Vân Dương tông? Nàng định trở về trấn Thanh Vân?
Thúy Ngọc nói:
- Không, là đi một nơi thật xa, có lẽ sau này khó thể đi ra ngoài.
Lục Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, ậm ừ:
- À.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cúi mặt, đường nét mặt mày tinh xảo vẫn động lòng người. Biết tin Thúy Ngọc sắp đi, không hiểu sao lòng Lục Lâm Thiên ngơ ngẩn, cảm giác là lạ.
Cảm giác ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn mình đăm đăm, Thúy Ngọc ngước đầu lên, mắt đẹp nhìn thẳng hắn:
- Đang nhìn cái gì?
Lục Lâm Thiên cười nói:
- Ta đang nghĩ nàng chờ khi nào mới lau vết bớt đỏ trên mặt đi.
- Ngươi hy vọng mặt của ta không có vết bớt?
Thúy Ngọc cười:
- Trước kia ngươi không ngại nó, người ta gọi ta là sửu bát quái, chỉ có ngươi là không trốn tránh ta.
Lục Lâm Thiên thanh minh:
- Mỗi người đều có lòng thích cái đẹp. Biết vết bớt là nàng cố ý làm ra cho nên ta thích xem bộ dạng không có vết bớt đỏ kia của nàng hơn, cái này không liên quan gì đến để ý tới nó hay không.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chăm chú, bất chợt nàng nhét một viên đan dược vào miệng:
- Nếu ngươi thích thì sau này ta không cần vết bớt này nữa.
Thúy Ngọc uống đan dược vào vết bớt đỏ trên mặt lóe ánh sáng, Lục Lâm Thiên nửa thấy khối bớt to cỡ bàn tay đang chậm rãi tan biến.
Cùng với vết bớt đỏ biến mất, khuôn mặt đẹp đến tột độ xuất hiện trước mắt Lục Lâm Thiên. Khuôn mặt quá đẹp, đẹp cực độ. Mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không cần thoa phấn, miệng nhỏ môi hồng. Đặc biệt là đôi mắt ướt nước trong suốt khiến người nhìn lâu sẽ bị hút hồn. Khuôn mặt tuyệt đẹp tựa tiên nữ lạc trần gian.
- Đẹp quá.
Lục Lâm Thiên đã từng thấy vẻ đẹp này nhưng lúc này vẫn giật nảy mình. Sắc đẹp này không thua gì Lục Vô Song thậm chí trội hơn một chút, nếu muốn tìm người so sánh thì chỉ có bộ dạng khuynh thành tuyệt thế Cửu Vĩ Yêu Hồ biến ra là ngang ngửa.
Thấy Lục Lâm Thiên nhìn mặt mình đăm đăm, Thúy Ngọc liếc xéo hắn:
- Nam nhân đều thích đẹp.
Lục Lâm Thiên cười:
- Ha ha.
Sợ là không nam nhân nào cưỡng lại được sắc đẹp này.
Thúy Ngọc nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:
- Mới rồi là ngươi muốn ta không giữ vết bớt. Trước kia ta đã thể nếu ta chịu để cho một nam nhân thấy bộ dạng hiện tại thì ngươi đó chắc chắn là phu quân sau này của ta.
Lục Lâm Thiên cứng người, mắt trân trân nhìn nữ nhân trước mặt, không biết nên nói cái gì.
Thúy Ngọc vẫn nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trong suốt chất chứa mong chờ:
- Ta là nữ giới mà đã biểu thị đến mức này, chẳng lẽ ngươi vẫn cứ thờ ơ, muốn ta nói thẳng ra sao?
- Ta...
Lục Lâm Thiên hiểu tấm lòng Thúy Ngọc, hắn không phải người gỗ, được nữ nhân này nhìn trúng là phúc hắn tu nghìn năm mới được.
Bùm bùm bùm!
Khi Lục Lâm Thiên hé môi định nói gì thì trên cung điện ở hòn đảo đằng trước truyền đến một chuỗi tiếng nổ năng lượng, khí thế khổng lồ bắn lên cao.
Cùng với khí thế tuôn ra ồ ạt, Lục Lâm Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào cung điện cổ kia. Khí thế đè ép kèm theo khí tức uy hϊếp hùng hồn.
Khí thế hùng mạnh xuất hiện, trên bầu trời, mặt đất hiệp cốc run rẩy vì khí thế cường đại đó.
Cùng lúc đó, một bóng sáng trắng tinh như tuyết bay ra từ cung điện cổ vọt lên cao như đột nhiên xuất hiện trong không gian, mang theo uy thế tuyệt đối đứng lơ lửng bên trên cung điện.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng sáng khổng lồ trong không trung:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Bóng sáng to ngàn thước, trong bóng sáng trắng tinh là bản thể to lớn của Bạch Linh. Da lông trắng như tuyết, mềm mượt, sau lưng có sáu cái đuôi to mấy trăm thước bắn ra kình phong xuyên thấu không gian.
Bên ngoài bóng sáng tinh khiết, trong không gian gợn sóng lăn tăn, uy thế khϊếp người lan tràn.
- Grao!
Trong hiệp cốc muôn thú cùng gầm rống, khí tức uy hϊếp to lớn, vạn thú run rẩy. Hiện tại chỉ có Tiểu Long là đối kháng lại uy thế cường đại này được.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm thân hình khổng lồ trên bầu trời của Cửu Vĩ Yêu Hồ, hắn cảm nhận khí tức uy hϊếp kinh người kia. Bản thể Bạch Linh trắng tinh, thân mình tỏa ánh sáng nhạt, khí tức uy hϊếp làm không gian cũng bị vặn vẹo, khí thế đáng sợ khϊếp hồn.
Lúc này bản thể Bạch Linh, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ to lớn há mồm rống to:
- Grao!
Những sợi lông trắng tinh mềm mại thoáng chốc dựng đứng, kình phong vô tận khuếch tán tuôn ra từ người Cửu Vĩ Yêu Hồ làm cả không gian dao động kịch liệt.
Tiếng gầm như sói tru, trầm thấp mà sắc nhọn tựa như có thể xé rách không gian.
Sóng âm dao động thật lâu không tán đi. Phía xa, Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc biến sắc mặt hoàn toàn, màng tai đau nhức. Thanh âm như xuyên thủng linh hồn khiến hai người kinh sợ vội vã vận công đối kháng.
Khi thanh âm sắc nhọn xuyên thấu không khí biến mất, Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Trên bầu trời, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ thu về ánh sáng biến ra hình người.
Ánh sáng tan biến, khí thế thu về. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Lâm Thiên, Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ biến thành thân hình quyến rũ đến tột đỉnh.
Thân hình đó yểu điệu vô song, khuôn mặt tuyệt trần lại tăng khí chất yêu diễm quyến rũ, loại ma mị không dâʍ đãиɠ mà phong tình vô vàn.
- Sao có thể như vậy? Chẳng phải chỉ có yêu thú thất giai mới biến ra hình người sao?
Bóng sáng trên bầu trời tán đi hết, thân hình quyến rũ rõ ràng đập vào mắt Lục Lâm Thiên.
Đó là bóng dáng yêu kiều hoàn chỉnh, không còn kiểu nửa người nửa hồ như trước kia. Thân hình ấy quyến rũ, yêu diễm, lạnh băng rồi lại đẹp tuyệt, làm cả thiên địa rung động.
Thân hình trên bầu trời rạch pahs hư không xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc:
- Các ngươi xem giúp ta bộ dạng bây giờ của ta có được không?
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên. Cái gì là họa thủy? Chính là đây. Trong kiếp trước của Lục Lâm Thiên có người nói hồ yêu cực kỳ xinh đẹp, họa quốc ương dân, hắn không tin, hiện tại thì tin sái cổ. Nữ nhân trước mắt thật đẹp, quyến rũ động lòng người, đẹp kinh tâm động phách. Trong xinh đẹp có sự lạnh lùng ngăn cách người ngàn dặm, lạnh lùng lười biếng, lạnh uy nghiêm, tất cả tụ tập vào một người.
Chương 488 Biến thành người
Lục Lâm Thiên bật thốt:
- Đẹp, rất đẹp.
Vẻ đẹp này Lục Lâm Thiên chỉ biết lấy Thúy Ngọc ra so sánh, nhưng hai người khí chất khác hẳn nhau. Nếu nhất định muốn tìm điểm tương đồng thì cả hai nữ nhân có chung khí chất ngạo nghễ.
Thúy Ngọc kinh ngạc nói:
- Bạch Linh tiểu thư đẹp quá.
Khiến một nữ nhân xinh đẹp khen ngợi sắc đẹp của nữ nhân khác, có thể thấy Bạch Linh đẹp tới mức nào.
Bạch Linh nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, nàng kinh ngạc kêu lên:
- Không ngờ ngươi cũng rất đẹp, sao không thấy vết bớt đỏ trước kia nữa?
Thúy Ngọc trả lời:
- Vết bớt đó là giả.
Bạch Linh tấm tắc:
- Thì ra là vậy, lần đầu tiên ta thấy người đẹp như ngươi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư đã đột phá thất giai rồi sao? Vậy là có thể...
Lục Lâm Thiên thấy Bạch Linh hoàn toàn là hình người, chỉ có yêu thú thất giai mới làm được điều này.
- Ngươi nghĩ đột phá thất giai dễ vậy sao?
Bạch Linh liếc Lục Lâm Thiên:
- Biến thành hình người phải đến đẳng cấp thất giai mới được. Linh thú biến hình người cần đến lục giai, hiện tại ta giống linh thú, là biến ảo chứ không phải biến hóa.
Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư là yêu thú nhưng tại sao ở đẳng cấp lục giai vẫn có thể biến ảo ra?
Bạch Linh trả lời:
- Dù là linh thú hay yêu thú muốn biến hình người khó khăn hơn Vũ Giả nhân loại đột phá Vũ Vương, Linh Vương rất nhiều. Thân thể yêu thú biến thành người phải qua đau đớn tổng thể, gân cốt, huyết mạch toàn thân đều thay đổi mới thật sự biến hình người. Nếu biến hóa thành nhân loại thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh. Hiện tại ta chỉ có thể ngắn ngủi biến hình người, tối đa một canh giờ là ta sẽ trở về bản thể.
Lục Lâm Thiên ngu người:
- Ta nghe vẫn không hiểu được.
Bạch Linh mỉm cười nói:
- Ta ở trong này sáu ngàn năm, mỗi ba năm chỉ có thể tu luyện một tháng, thời gian khác thì không tu luyện được. Tuy lúc khác không thể tu luyện nhưng ta có thể tôi luyện tâm tính, đối với yêu thú chúng ta thì tâm tính vô cùng quan trọng. Trong sáu ngàn năm tâm tính của ta đã đến trình độ nhất định, hoặc nên nói là miễn cưỡng tới yêu thú bát giai.
- Tâm tính!
Lục Lâm Thiên hiểu, tâm tính không chỉ vô cùng quan trọng với yêu thú mà Vũ Giả, Linh Giả cũng cũng thế. Vũ Giả cấp thấp tu luyện chân khí, đến đẳng cấp nhất định thì đa số tu luyện tâm cảnh.
Một vài cường giả thường kẹt lại ở đẳng cấp đỉnh phong nào đó mấy chục năm, hàng trăm năm mà không tiến bộ thêm được một bước vì không đủ chân khí. Mấy chục năm, trăm năm đó chân khí sớm được tu luyện đầy đủ, hoặc dựa vào linh dược rồi sẽ có ngày lấp đầy.
Những cường giả này không thể đột phá là bởi vì tâm cảnh, khi tâm cảnh chưa đến thì mãi mãi không thể đột phá.
Bạch Linh nói:
- Tâm tính của ta không tệ cộng với sáu ngàn năm toàn tu luyện dựa vào năng lượng trong thánh trì, dùng thánh quả, mới rồi đột phá đến trung kỳ lục giai nên mới làm được điều này. Nhưng biến hình người chỉ có mỗi lần khoảng một canh giờ, cũng không che giấu khí tức được. Cường giả nhân loại bình thường rất dễ nhìn ra thân yêu thú của ta.
Lục Lâm Thiên hiểu ra:
- Thì ra là thế.
Sáu ngàn năm là con số rất khủng bố, trong sáu ngàn năm đó dù không tu luyện thì tâm tính cũng sẽ đến trình độ rất cao. Trong sáu ngàn năm qua Bạch Linh ở trong mật địa chỉ có thể tu luyện tâm tính, có thể tưởng tượng trình độ tâm tính lên tới cỡ nào.
Thúy Ngọc giật mình kêu lên:
- Tu vi tâm tính của Bạch Linh tiểu thư cao như thế nếu đi ra ngoài thì tốc độ đột phá thực lực sẽ nhanh khủng khϊếp, ước chừng nhiều lắm hai trăm năm sau là đột phá đến bát giai.
- Hai trăm năm.
Bạch Linh giương đôi mắt hút hồn lên:
- Hai trăm năm quá lâu. Trăm năm chắc đủ đến đẳng cấp bát giai rồi, hoặc có lẽ sẽ sớm hơn.
Thúy Ngọca luôn bình tĩnh lúc này không kiềm được kinh ngạc kêu lên:
- Một trăm năm là có thể đột phá đẳng cấp bát giai...
Lục Lâm Thiên thót tim:
- Đẳng cấp bát giai.
Bát giai tương đương với Vũ Tôn, Linh Tôn. Loại đẳng cấp này là cường giả trong cường giả.
Bạch Linh dịu dàng nói:
- Tu vi tâm tính của ta đã đến đẳng cấp bát giai cộng thêm yêu thú chúng ta khó tu luyện tâm cảnh nhất, thực lực thì dễ tu luyện hơn. Cho nên miễn là có đủ năng lượng để ta tu luyện là ta sẽ luôn đột phá, trừ lúc đột phá thất giai hơi trục trặc một chút.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư, ý của người là chỉ cần có năng lượng liên tục cung cấp cho Bạch Linh tiểu thư tu luyện thì người sẽ đột phá mãi?
Bạch Linh nhẹ gật đầu, nói:
- Có thể nói vậy.
Lục Lâm Thiên hóa đá:
- Khủng bố vậy?
Nhanh còn hơn khả năng thôn phệ của Âm Dương Linh Vũ quyết của Lục Lâm Thiên. Tâm tính của Bạch Linh đến đẳng cấp bát giai tựa như Âm Dương Linh Vũ quyết, miễn là thôn phệ liền đột phá, không có tác dụng phụ gì bởi tâm tính của Bạch Linh đã đến bát giai. Có thể tưởng tượng tốc độ tu luyện đó sẽ khủng khϊếp cỡ nào.
Bạch Linh nói thêm:
- Không chỉ mình ta, còn có Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, chúng nó đều như thế. Chúng nó ở trong này hơn ba ngàn năm, tu vi tâm tính đều đến đẳng cấp thất giai, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh.
Lục Lâm Thiên lần nữa chết đứng:
- Đẳng cấp thất giai tức là tương đương Linh Vương, Vũ Vương trong Vũ Giả, Linh Giả, cường giả tuyệt đối? Chuyến này phát tài rồi!
Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, bốn con yêu thú ngũ giai đã thần phục Tiểu Long, cái này không khác gì thần phục Lục Lâm Thiên. Bốn con yêu thú khủng bố như thế chờ khi đột phá thất giai, bên cạnh hắn sẽ có bốn Vũ Vương sẽ khủng đến cỡ nào?
Bạch Linh nhẹ nhàng nói:
- Lối ra chắc sắp mở? Chúng ta nên đi ra ngoài thôi.
Lục Lâm Thiên mở miệng nói:
- Ừm! Còn bảy ngày là ngày lối ra mở.
Bạch Linh thì thào:
- Bảy ngày, vậy là còn sớm. Với tốc độ của Nghịch Lân Yêu Bằng chắc hai ngày là đến nơi.
Năm ngày sau, bên ngoài hiệp cốc, tảng đá cao ngàn thước đứng thẳng như tấm bai thông thiên. Trên bia đá có hai chữ cấm địa.
Ba bóng người, bốn bóng thú, Tiểu Long cùng xuất hiện bên ngoài hiệp cốc.
Bạch Linh nhìn hiệp cốc đăm đăm, ánh mắt lưu luyến.
Thúy Ngọc đã trở về khuôn mặt xinh đẹp vốn có hỏi Bạch Linh:
- Bạch Linh tiểu thư luyến tiếc rời khỏi đây đúng không?
Bạch Linh khẽ thở dài:
- Sáu ngàn năm luôn sống ở đây nên dĩ nhiên không nỡ.
Đôi mắt Bạch Linh u buồn.
Thúy Ngọc nói:
- Sau này có cơ hội lại đến xem là được.
Bạch Linh đáp:
- Chắc không có cơ hội gì, nơi này đã rơi vào tay nhân loại. Có mấy nhân loại từng đi vào rất mạnh, ta không trêu vào nổi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư, thánh trì trong đó thì làm sao?
Ao nước năng lượng kia là thứ tốt, tiếc rằng Lục Lâm Thiên không thể mang đi nếu không đã giàu to.
Chương 489 Rời khỏi mật địa (1)
- Chỉ có ta biết vị trí trùng động, hơn nữa các cường giả nhân loại đi vào hiệp cốc rất nhiều lần, lần nào cũng không thể xông vào. Thánh trì tạm thời an toàn, coi như ta để lại cho yêu thú khác. Hy vọng tương lai có ngày có yêu thú nhờ vào thánh trì đột phá, rồi phá tan phong ấn.
Lục Lâm Thiên nói:
- Vậy chúng ta đi, nhưng không biết có thể mang các người ra được không.
Không thể mang ao nước năng lượng theo cũng đành chịu, nhưng Lục Lâm Thiên đã thỏa mãn chuyến đi mật địa. Giờ Lục Lâm Thiên phải mang đám yêu thú Bạch Linh, Nghịch Lân Yêu Bằng ra ngoài, về mặt lý luận không thành vấn đề, hắn đã mang Tiểu Long vào đây nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo âu.
Lần này ra ngoài Lục Lâm Thiên quyết định chỉ mang theo bốn con yêu thú ngũ giai, Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh. Lúc đi đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh giấu không cho yêu thú khác biết.
Lục Lâm Thiên không muốn bị Vân Dương tông phát hiện ngay hắn mang đi hết yêu thú, không muốn bị Vân Dương tông biết chuyện thánh quả Vũ Linh, âm thầm mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài là đã quá đủ rồi.
Bạch Linh khẽ thở dài:
- Hy vọng có thể ra ngoài được, sáu ngàn năm... Ta không muốn ở lại đây thêm nữa.
- Két!
Nghịch Lân Yêu Bằng đập cánh bay lên, thân hình biến to mười mấy thước xoay quanh giữa không trung.
Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc, Tiểu Long, Bạch Linh, nhóm yêu thú Huyết Ngọc Yêu Hổ nhảy lên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng.
Nghịch Lân Yêu Bằng vỗ cánh bay lên vạch dòng khí trong không khí, nhanh như tia chớp biến mất tại chỗ.
Ngồi trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng, Thúy Ngọc bỗng im lặng. Lần này Lục Lâm Thiên mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài, không lâu sau các yêu thú này sẽ cực kỳ cường đại. Trên đại lục này về sau sẽ có trò hay để xem.
Trong không gian xám toát ra tĩnh lặng, mấy chục bóng người đến một chỗ sơn cốc.
- Rốt cuộc đến lối ra.
Mấy chục bóng người đáp xuống sơn cốc, khí thế cực kỳ cường đại, là đám người Khuất Đao Tuyệt, Vân Hồng Lăng, Hàn Phong, Lăng Phong.
Nhóm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên đi chung với cả đám chứ không xé lẻ nữa. Không được trái thánh quả Vũ Linh nào, dọc đường đi mọi người rất là buồn bực.
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Lần này sư muội đột phá làm chậm nhiều thời gian, tưởng đâu không kịp chạy tới lối ra, giờ vừa kịp lúc.
Lần này chỉ có Vân Hồng Lăng được một trái thánh quả Vũ Linh, nàng ăn nó và luyện hóa tốn nhiều thời gian. Cho nên lúc vội vàng chạy về mọi người dốc hết sức ra, sợ bỏ lỡ thời gian ra ngoài.
Vân Hồng Lăng chu môi nói:
- Các người chỉ chờ ta sao? Bản thân các người tu luyện cũng được nhiều ích lợi. Khuất Đao Tuyệt, ngươi đã đột phá Vũ Tướng tam trọng đấy thôi.
Trong nửa năm nay có một nửa đệ tử đột phá, đẳng cấp Vũ Tướng thì chỉ có một người từ nhất trọng đến nhị trọng. Còn có Khuất Đao Tuyệt từ Vũ Tướng nhị trọng đột phá đến tam trọng.
Vốn trong mật địa muốn đột phá nhanh nhất thì chỉ có nước cướp được thánh quả Vũ Linh. Đệ tử xếp tốp mười Long Bảng tràn trề tự tin sẽ giành được một trái thánh quả Vũ Linh nhưng kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Khuất Đao Tuyệt nhìn Vân Hồng Lăng chằm chằm:
- Nhưng không sánh bằng nàng, đi mật địa một chuyến bây giờ là Vũ Tướng nhị trọng.
Trong mắt Khuất Đao Tuyệt tràn ngập giật mình, hắn đột phá Vũ Tướng tam trọng là bình thường, dù sao tu luyện trong mật địa tăng tốc gấp năm lần. Vân Hồng Lăng thì tăng tốc độ gấp mười lăm lần, nàng lại có thánh quả Vũ Linh, lại đột phá, liên tục từ Vũ Phách lục trọng đột phá đến Vũ Tướng nhị trọng. Chỉ mới nửa năm qua đi, sự khủng bố của Vũ Giả tam hệ khiến người ngạc nhiên.
Bá Đao Long Tam nói:
- Tiếc rằng hiện tại năng lượng trong mật địa đã biến mất, có tu luyện cũng vô dụng.
- Ài.
Một thanh niên tu vi Vũ Phách bát trọng khẽ thở dài:
- Tiếc rằng chuyến này có sáu trái thánh quả Vũ Linh đều bị yêu thú cướp đi.
Nhắc đến thánh quả Vũ Linh là mọi người tràn đầy bất đắc dĩ, cười khổ. Đặc biệt là Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên sắc mặt oán hận. Hai tên này không vớt vát được chút gì, ban đầu bọn họ truy sát Lục Lâm Thiên nhưng đến cuối cùng lại phải né tránh hắn.
Đi chung với đám người Vân Hồng Lăng, Hàn Phong là vì bọn hắn sợ bị Lục Lâm Thiên âm thầm truy sát nên đành kết nhóm. Trước mắt bao người chắc chắn Lục Lâm Thiên không dám làm gì hai người.
Nhưng hiện tại Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không biết rằng nếu Lục Lâm Thiên thật sự muốn gϊếŧ hai người trong mật địa thì không cần tự ra tay, kêu đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng hành động là được.
Lục Lâm Thiên từng nghĩ đến điều này, để yêu thú gϊếŧ nhóm Triệu Kình Hải thì không sợ bị Vân Dương tông điều tra ra hắn. Nhưng yêu thú gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rồi Lục Lâm Thiên lo dẫn đến Triệu gia, thậm chí Vân Dương tông vây bắt yêu thú trong mật địa. Không thấy năm yêu thú ngũ giai trong mật địa, Lục Lâm Thiên thì mang mấy con yêu thú ra ngoài, sẽ có ngày bị người ta biết, khi đó không cách nào giải thích được.
Việc chặn gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên thì từ khi thực lực tăng lên, hắn không vội vã nữa. Với sức mạnh hiện tại của Lục Lâm Thiên và Tiểu Long, gϊếŧ hai tên này không thành vấn đề.
Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không hay biết suy tính của Lục Lâm Thiên.
Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần nói:
- Chắc sắp mở lối ra rồi.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn bầu trời, nói:
- Lục Lâm Thiên này tại sao mỗi lần đều xuất hiện trễ nhất, chẳng lẽ hắn định đợi tới khi nào lối ra mở mới đến sao?
Mắt Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt rực cháy chiến ý:
- Lục Lâm Thiên cũng có một trái thánh quả Vũ Linh, không biết đã đột phá Vũ Tướng chưa.
Nghe đến tên Lục Lâm Thiên là Vân Hồng Lăng bực tức:
- Tiểu tặc gian manh!
Đương nhiên nghe tên Lục Lâm Thiên làm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rất khó chịu. Tằng Sở Hùng cũng vậy, gã đứng sau lưng Triệu Kình Hải, nửa bên mặt khét đen, là vết sẹo bị lửa đốt, đây là kiệt tác Tiểu Long để lại. Tuy Tằng Sở Hùng nhặt về một mạng nhưng khuôn mặt đã bị hủy.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt mới nói xong chợt có tiếng cười vang lên:
- Ha ha ha! Hình như ta nghe có ai nhắc đến mình?
Nghe thanh âm này trong lòng mọi người nghĩ ngay đến một người:
- Lục Lâm Thiên!
Mọi người ngoái đầu lại, hai bóng người đập vào mắt cả đám.
Khi thấy hai người kia, cả đám hóa đá.
Một nữ nhân tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Khuôn mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không thoa phấn nhưng trời sinh lệ chất, có chút quyến rũ. Mũi nhỏ xinh cao, môi nhỏ đỏ hồng. Mắt long lanh ướt nước khiến người nhìn bị hút mất hồn phách. Khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ lạc vào trần gian.
Sắc đẹp này đã đến cực độ, đẹp không lời nào để miêu tả. Mọi người nhìn trân trân, trợn mắt há hốc mồm.
Phi Ưng Lăng Phong thì thào:
- Nữ nhân đẹp quá.
Trong đám người chỉ có Vân Hồng Lăng là không ngạc nhiên, nàng chạy nhanh đến trước mặt Thúy Ngọc, nghi hoặc hỏi:
- Thúy Ngọc, sao ngươi phục hồi khuôn mặt cũ? Chẳng phải ngươi...
Chương 490 Rời khỏi mật địa (2)
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao, sau này ta cứ giữ như vậy.
Thúy Ngọc cảm nhận khí thế từ người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc hỏi:
- Hồng Lăng, ngươi đột phá Vũ Tướng nhị trọng?
Giờ mọi người cũng nhận ra Thúy Ngọc.
- Đây là Thúy Ngọc...
Thúy Ngọc thay đổi làm tập thể câm nín.
Phi Ưng Lăng Phong chạy ngay đến bên Thúy Ngọc, khuôn mặt điển trai tràn ngập biểu tình kinh diễm vì nàng:
- Thúy Ngọc tiểu thư, không ngờ tiểu thư xinh đẹp như vậy. Trước kia Lăng Phong ta không có mắt, xin thứ lỗi.
Bá Đao Long Tam tuy cao to thô kệch giờ cũng nặn ra nụ cười dịu dàng đến gần Thúy Ngọc:
- Thúy Ngọc tiểu thư, trước kia ta không biết tiểu thư đẹp thế này, làm ta được mở rộng tầm mắt.
Phi Ưng Lăng Phong nói với Bá Đao Long Tam:
- Long Tam, ngươi định giành với ta phải không?
Bá Đao Long Tam cao to giậm chân xuống đất, khí thế hùng hổ:
- Lăng Phong, là ta thấy Thúy Ngọc tiểu thư trước!
Mọi người đã quen với việc Phi Ưng Lăng Phong và Bá Đao Long Tam cãi cọ. Trước kia khi hai người theo đuổi Lục Vô Song thì thường hay so kè nhau trên đỉnh Địa Long, rất nhiều lần.
Phi Ưng Lăng Phong không cam lòng yếu thế, gã trừng mắt nhìn Long Tam:
- Long Tam, tưởng lớn giọng thì ghê gớm lắm sao? Có giỏi thì bây giờ chúng ta quyết đấu đi!
Trước mặt mỹ nhân không thể thua khí thế, huống chi Phi Ưng Lăng Phong chẳng hề sợ Bá Đao Long Tam.
Bá Đao Long Tam nói:
- Được thôi, quyết đấu thì quyết đấu, chỉ sợ ngươi thua thôi. Nếu ai thua thì từ nay về sau hãy tránh xa Thúy Ngọc tiểu thư một chút được chứ?
Phi Ưng Lăng Phong nói:
- Một lời đã định!
Thúy Ngọc mỉm cười nhìn hai người:
- Long Tam, Lăng Phong, các ngươi thật sự muốn quyết đấu vì ta?
Nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, khiến mọi người lại say mê.
Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đồng thanh kêu lên:
- Đúng!
Thúy Ngọc mỉm cười nói:
- Vậy tốt, nếu ai thắng thì ta sẽ tặng một món quà cho người đó.
Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:
- Nhưng các ngươi phải so với hắn mới được, ai thắng là ta tặng quà cho người đó.
Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong ngạc nhiên:
- Quyết đấu với Lục Lâm Thiên?
Đám người cũng thắc mắc.
Lục Lâm Thiên sửng sốt sau đó cười thầm, hắn đã hiểu ý Thúy Ngọc. Xem ra hắn không tỏ thái độ thì không được, Thúy Ngọc đang mượn cơ hội ép Lục Lâm Thiên biểu thị tình cảm của mình.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, gã nói ngay:
- Lục Lâm Thiên, ta muốn khiêu chiến với ngươi!
Bá Đao Long Tam cũng nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, sau khi ra ngoài là chúng ta bắt đầu so tài.
Ba tháng trước Bá Đao Long Tam đã ước chiến cùng Lục Lâm Thiên, giờ gã càng nôn nóng hơn.
Lục Lâm Thiên nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, bốn mắt ngóng nhìn, chỉ có hai người mới hiểu ẩn ý trong ánh mắt.
Lục Lâm Thiên nhìn Bá Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, bình tĩnh nói:
- Vậy thì năm ngày sau trên đỉnh Địa Long đồng ý không?
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Được, không thành vấn đề!
Lục Lâm Thiên quay sang nhìn Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, nói:
- Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, cuộc chiến của chúng ta cũng ở đỉnh Địa Long vào năm ngày sau được không?
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nhìn Lục Lâm Thiên đăm đăm:
- Ngươi muốn so tài với ba chúng ta trong cùng một ngày? Một tháng trước ta đã đột phá đến Vũ Tướng tam trọng, nếu ngươi không nắm chắc thì có thể lui ngày lại một chút.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không cần dây dưa, cứ để năm ngày sau đi.
Lục Lâm Thiên sớm chú ý thấy Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đột phá.
Thực lực Vũ Tướng tam trọng, lúc này Lục Thiếu Du cũng rất muốn biết thực lực của mình đã tới một bước kia hay chưa? Nếu như Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt này chỉ là Vũ Tướng nhị trọng mà nói, Lục Thiếu Du cũng không có bao nhiêu chiến ý. Lúc này chỉ có Vũ Tướng tam trọng mới có thể kích thích chiến ý của Lục Thiếu Du được. Vũ Tướng tam trọng, thực lực bình thường của hắn nếu như chống lại Vũ Tướng tam trọng cũng không có bất kỳ một vấn đề nào cả.
- Được, năm ngày sau trên Địa Long Đỉnh, ta sẽ đến đúng giờ.
Chiến ý của Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nổi lên.
Nhìn Lục Thiếu Du, lúc này Thúy Ngọc cũng không khỏi nở nụ cười quyến rũ, thanh âm truyền tới tai Lục Thiếu Du:
- Lục Thiếu Du, ngươi đang biểu thị với ta sao?
Lục Thiếu Du nở nụ cười bất đắc dĩ, không nói gì. Trong lòng cũng có chút lo lắng về Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh ở trong không gian thú nang. Lại còn Nghịch Lân Yêu Bằng, không biết sau này có thể thuận lợi ra khỏi mật địa hay không? Nếu như có thể, vậy thì sau này bên người hắn đã có thêm một lực lượng ẩn giấu. Đặc biệt là Bạch Linh, nàng ta có tu vi Lục giai trung kỳ, tương đương với cường giả Vũ Suất lục trọng, hơn nữa huyết mạch của Bạch Linh cực cao, thực lực tuyệt đối so với yêu thú bình thường cao hơn nhiều, trải qua một đoạn thời gian củng cố tu vi nữa, hẳn là đối phó với cường giả Vũ Suất thất trọng cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua trên người mọi người, lúc ánh mắt đảo qua đám người Triệu Kình Hải, cũng không để ý nhiều, sau khi ra ngoài mật địa đối phó với ba người này cũng không muộn.
- Hồng Lăng, chúng mừng nàng đột phá Vũ Tướng nhị trọng.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiếu Du rơi vào trên người Vân Hồng Lăng, kinh ngạc vì nàng đột phá, đồng thời nhìn ánh mắt oán hận của nữ nhân điêu ngoa này, trong lòng không khỏi cười khổ một cái.
- Hừ, rốt cuộc ngươi cũng để ý tới ta sao?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta muốn ngươi xin lỗi ta.
- Được rồi, ta xin lỗi nàng là được chứ gì.
Lục Thiếu Du cười yếu ớt, sờ cái mũi của mình, dường như chính mình cũng không đắc tội với nha đầu này nha, hoàn toàn là tự bản thân nàng hờn dỗi mà thôi.
- Vậy ngươi đồng ý với ta, sau này không được chọc giận ta nữa.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du lúc này sắc mặt mới khá hơn một
chút, nàng khẽ chu miệng, trang phục màu xanh kia bao vây lấy thân thể linh lung càng có vẻ mê người. Tuy rằng trên phương diện khí chất thì thua Thúy Ngọc một bậc, thế nhưng so với Thúy Ngọc lại nhiều hơn một phần khả ái, cũng có thể là do địa vị của Thúy Ngọc cao hơn.
- Chuyện này, được rồi, ta đáp ứng với nàng.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này tức giận đến rất nhanh, khó có thể bảo đảm được. Chỉ là Vô Song lại bảo hắn ở trong mật địa này dỗ dành cô nàng này, nghe chừng rất khó nha.
- Thật sao?
Vân Hồng Lăng dường như còn có chút không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thiếu Du.
- Thật.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
- Vậy ta tha thứ cho ngươi.
Vân Hồng Lăng chu miệng, khóe miệng hiện lên tiếu ý nói. Nàng nhanh chóng đi tới bên người Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi, bại hoại, lâu như vậy mới nói chuyện với ta, lần sau ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Không thèm cố kỵ mọi người, trước mặt bao nhiêu người Vân Hồng Lăng kéo cánh tay Lục Thiếu Du nói:
- Chờ sau khi ra ngoài, chúng ta đi nói chuyện với ta cha về việc thành hôn.
Bình luận facebook