-
Chương 66-70
Chương 66 Đặt cược
Trong Thiên Bảo Môn người ta ra vào hối hả, sinh ý vẫn nóng bỏng, người lựa chọn mua sắm trong này nhiều hơn không ít.
Nhìn thấy tất cả, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng có suy nghĩ, chính mình luyện đan dược cũng không chiếm nhiều lợi nhuận bằng Thiên Bảo Môn, giai cấp lao động vĩnh viễn không giàu bằng giai cấp tư sản, chính mình tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết cần có tài lực hùng hậu chèo chống, xem ra chính mình có cơ hội cũng cần phải tìm đường ra mới được, thực lực một người cho dù mạnh hơn nữa cũng có hạn so với thế lực, mặc kệ ở nơi nào, không nên làm anh hùng đoản mạng.
- Lục thiếu gia, ngài đến ah, xin mời lên lầu hai!
Người Thiên Bảo Môn đã sớm quen thuộc Lục Lâm Thiên, lúc này dẫn Lục Lâm Thiên lên lầu hai.
Vẫn là gian phòng nhỏ lúc trước, sau khi Lục Lâm Thiên ngồi xuống không bao lâu, hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, ngửi được hương thơm thoang thoảng, Lục Lâm Thiên không cần nhìn cũng biết là Độc Cô Băng Lan và nha hoàn Thúy Ngọc.
- Lâm Thiên, còn ba ngày nữa chính là thời gian tỉ thí danh ngạch Vân Dương Tông, ngươi không hảo hảo chuẩn bị một phen, còn rảnh rỗi đi tới Thiên Bảo Môn, chẳng lẽ tự tin như thế sao?
Độc Cô Băng Lan tươi cười hỏi thăm.
- Không có biện pháp, ta là người thiếu nợ thì cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ một tiếng, lập tức móc mấy bình đan dược đã chuẩn bị sẵn ra, bên trong chính là một trăm viên Quán Đính Đan.
- Tính toán một chút, ta còn thiếu nợ bao nhiêu?
- Không vội, Vũ chấp sự một hồi sẽ tới, Lục thiếu gia chờ một chút a.
Độc Cô Băng Lan nói ra.
- Không có vấn đề, dù sao ta cũng không vội.
Lục Lâm Thiên nói ra.
- Lục Lâm Thiên, lần này tiểu thư nhà ta cũng muốn tự mình tham gia tỷ thí Vân Dương Tông tại trấn Thanh Vân này, đến lúc đó Lục thiếu gia cần phải chiếu cố nhiều mới được.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói ra.
- Băng Lan tiểu thư cũng muốn tham gia tỷ thí Vân Dương Tông?
Lục Lâm Thiên nhìn qua Độc Cô Băng Lan, thật khiến người ngoài ý, Lục Lâm Thiên nhớ rõ Nam thúc đã từng nói qua, thế lực đằng sau Thiên Bảo Môn không nhỏ, Độc Cô Băng Lan còn muốn đi Vân Dương Tông làm cái gì.
- Đúng vậy, ta cũng muốn đi học hỏi một phen, đến lúc đó có thể cùng ngươi tiến vào Vân Dương Tông cũng không tệ, chẳng lẽ ngươi không chào đón sao?
Độc Cô Băng Lan cười lúm đồng tiền nở rộ, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
- Tiểu thư, Lục thiếu gia, ta đến.
Đúng lúc này Vũ chấp sự đi vào gian phòng nhỏ.
- Vũ chấp sự mau giúp ta tính toán một chút a, ta còn thiếu nợ bao nhiêu tiền?
Lục Lâm Thiên cầm một trăm viên Quán Đính Đan giao cho Vũ chấp sự, lập tức hỏi.
Vũ chấp sự tiếp nhận Quán Đính Đan, lập tức nói ra:
- Trừ tiền mua tài liệu ra, Lục thiếu gia vốn mua sắm Thanh Nguyệt Kiếm là tám ngàn sáu trăm kim tệ, nhưng Lục thiếu gia chính là khách quý Thiên Bảo Môn chúng ta, mua sắm bất cứ vật phẩm gì đều có thể được tính 80% giá, cũng chính là chỉ cần sáu ngàn tám trăm tám mươi kim tệ.
Lục Lâm Thiên lấy ra tổng cộng một trăm sáu mươi sáu viên Quán Đính Đan, một viên Đề Khí Đan, còn có một viên Tăng Nguyên Đan, khấu trừ thành phẩm hiện tại Thiên Bảo Môn còn cần đưa cho Lục thiếu gia ba trăm kim tệ.
- Nói như vậy hiện tại ta không còn thiếu nợ?
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, khó trách trước kia người khác đều nói không nợ toàn thân nhẹ nhàng, đúng là nói đúng.
- Lục thiếu gia, đây là ba trăm kim tệ của ngươi.
Vũ chấp sự móc một ngọc tinh tạp đưa cho Lục Lâm Thiên, lập tức hỏi:
- Lục thiếu gia, có thể thương lượng với ngươi một chuyện hay không?
Lục Lâm Thiên tiếp nhận ngọc tinh tạp, nói:
- Vũ chấp sự mời nói?
- Lần trước Lục thiếu gia lấy Tăng Nguyên Đan ra, không biết có còn hay không, nghe nói Thiên Bảo Môn có bán Tăng Nguyên Đan, trên thị trấn có không ít gia tộc đặt trước với Thiên Bảo Môn chúng ta, người bình thường, ta dễ cự tuyệt, nhưng mà có ba khách quen không thể cự tuyệt, không cần nhiều, chỉ cần ba khỏa Tăng Nguyên Đan là tốt rồi, không biết Lục Lâm Thiên trên người có hay không, phương diện giá tiền, ta ra bốn trăm năm mươi kim tệ một viên, về sau Lục thiếu gia bán cho Thiên Bảo Môn cũng sẽ là cái giá này.
- Cái này...
Lục Lâm Thiên hơi do dự một chút, tự luyện chế mười viên Tăng Nguyên Đan, phục dụng một viên vẫn còn chín viên, đều là dự bị cho mình, nhưng bây giờ Thiên Bảo Môn hỏi mình mua, hắn không dễ cự tuyệt.
- Cái này không có vấn đề.
Lục Lâm Thiên lập tức nói ra, móc ba viên Tăng Nguyên Đan ra, Thiên Bảo Môn xem như rất tốt với mình, chính mình cũng không lỗ cái gì, ngược lại không nghĩ tới tự luyện Tăng Nguyên Đan lại được hoan nghênh như vậy.
- Đa tạ Lục thiếu gia.
Vũ chấp sự tiếp nhận Tăng Nguyên Đan, lập tức giao cho Lục Lâm Thiên một ngàn ba trăm năm mươi kim tệ, đây cũng không phải con số nhỏ.
Lục Lâm Thiên phát hiện đan dược là món lợi kếch sù, thành phẩm Tăng Nguyên Đan chưa tới tám mươi kim tệ, nhưng lúc này lại bán ra bốn trăm năm mươi kim tệ, loại món lợi kếch sù này quả nhiên là dọa người.
- Về sau có cơ hội, chính mình sẽ tự bán đan dược.
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng.
- Lâm Thiên, chúng ta ba ngày sau gặp lại, đến lúc đó cần phải chiếu cố nhiều một chút a.
Độc Cô Băng Lan nói ra.
- Ta xem thực lực Băng Lan tiểu thư đã đủ tiến vào Vân Dương Tông a.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói, thực lực Độc Cô Băng Lan này mình không cách nào nhìn thấu, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ yếu, Lục Lâm Thiên cảm giác Độc Cô Băng Lan tiến vào top năm không có vấn đề.
Rời khỏi Thiên Bảo Môn, Lục Lâm Thiên một thân nhẹ nhõm, hắn đã trả hết nợ, một đường đi về Lục gia, Lục Lâm Thiên cũng không quen chú ý chung quanh, miễn bị đánh lén.
- Mau đặt đi, ba ngày sau công bố, mua lớn bồi lớn, mọi người mau đặt đi.
- Lục Lâm Thiên Lục gia, mười lăm bồi một, Tần Thiên Hạo Tần gia mười lăm bồi một, Vương Quang Vương gia một bồi tám, mau tới đặt đi.
Một tiếng thét to khiến Lục Lâm Thiên chú ý, bên tay phải có một cửa hàng đang có hơn mười người cúi xem, nghe được còn có tên của mình, Lục Lâm Thiên cũng hiếu kỳ đi vào cửa hàng.
- Vị thiếu gia này, tới đặt cược sao, tùy tiện nhìn xem, chúng ta nơi này có giới thiệu kỹ càng về người tham gia thi đấu của các đại gia tộc, tùy tiện xem, mua nhiều bồi nhiều.
Một đại hán Vũ Đồ nhị trọng nhìn thấy quần áo Lục Lâm Thiên tinh tế, lập tức mở miệng giới thiệu.
Lục Lâm Thiên nhìn vào trong cửa hàng này, vách tường bốn phía có không ít tư liệu, đầu tiên chính diện viết Tần Thiên Hạo Tần gia, niên kỷ mười tám tuổi, Linh Sĩ tứ trọng, tiến vào top năm, mười lăm bồi một.
Lục Lâm Thiên Lục gia, niên kỷ mười sáu tuổi, Vũ Sĩ tam trọng, vũ giả tam hệ, phong hệ, hỏa hệ, thổ hệ, tiến vào top năm, mười lăm bồi một.
Dương Diệu Dương gia, niên kỷ mười bảy tuổi, Vũ Sĩ tam trọng, vũ giả song hệ, hỏa hệ, thủy hệ, tiến vào top năm, mười bồi một.
Lục gia Lục Thiếu Hổ, niên kỷ............
Chương 67 Thực lực Lục Vô Song
Trên vách tường còn có thêm tư liệu của những người khác, cũng không biết những người này lấy tư liệu từ đâu, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, đúng là chuột có đường chuột, rắn có đường rắn, mình ở đây tìm được không ít tư liệu, xem ra đối thủ cạnh tranh của mình không ít.
Độc Cô Băng Lan, niên kỷ mười tám, thực lực không biết, thuộc tính không biết, một bồi mười.
Mà tài liệu cuối cùng, Lục Lâm Thiên nhìn thấy tư liệu Độc Cô Băng Lan, tư liệu cũng không tỉ mỉ, cũng đại biểu cho những người này không cách nào tra tư liệu của Độc Cô Băng Lan.
- Một bồi mười.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, người khác không biết Độc Cô Băng Lan, nhưng mà mình biết rõ, đây không phải là đưa tiền cho mình sao, Độc Cô Băng Lan muốn đi vào top năm, tuyệt đối không có vấn đề.
- Độc Cô Băng Lan tiến vào top năm, mua một ngàn năm trăm kim tệ.
Lục Lâm Thiên tới quần trên cửa hàng, móc ngọc tinh tạp ra.
- Mua một ngàn năm trăm kim tệ.
Chung quanh lập tức có không ít người kinh ngạc nhìn qua Lục Lâm Thiên, đặt cược này đúng là lớn rồi, trong những năm qua có ít người thua táng gia bại sản cũng không ít, nhưng mà mua một ngàn kim tệ trở lên lại rất ít, cũng xem như tiến vào hàng ngũ đánh bạc lớn, người bình thường làm gì có nhiều kim tệ như thế.
- Không có vấn đề, đây là bằng chứng, thiếu gia cầm đi.
Trung niên mập mạp nhìn Lục Lâm Thiên nói, rồi cho Lục Lâm Thiên một tờ bằng chứng, lập tức lấy ra một rương ngọc, thu ngọc tinh tạp của Lục Lâm Thiên ném vào bên trong.
- Một bồi mười, ba ngày sau chính là một vạn năm nghìn kim tệ a.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức rời khỏi cửa hàng, trong nội tâm không có quá nhiều lo lắng, dùng thực lực Thiên Bảo Môn, Độc Cô Băng Lan không có thực lực tiến vào top năm hắn không tin.
Một đường trở lại Lục gia cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, mà Lục Lâm Thiên lần này cũng trực tiếp đi vào từ cửa chính.
- Bái kiến Lâm Thiên thiếu gia.
Hai đại hán ở cửa nhìn thấy là Lục Lâm Thiên, lập tức bối rối hành lễ, khẩn trương run rẩy lên.
- Hừ.
Lục Lâm Thiên hừ nhẹ một tiếng, hai đại hán này chính là cẩu nô tài lúc trước mình xuyên việt vào Lục gia không cho mình qua cửa, tuy Lục Lâm Thiên trong lòng không có ý so đo với những người hầu này, nhưng trong nội tâm vẫn mang theo tức giận.
Lục Lâm Thiên cũng không có làm khó hai tên cẩu nô tài này, lập tức trở lại trong đình viện, mẫu thân đã chuẩn bị cơm tối chờ hắn, chuyện này làm cho Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác ấm áp, sau khi ăn xong lại trò chuyện với mẫu thân mới quay về gian phòng của mình.
Tốc độ làm việc của Lục Tiểu Bạch cũng không chậm, bức tường bị thủng đã sửa xong, trở lại gian phòng, Lục Lâm Thiên lại móc ra một viên Tăng Nguyên Đan ăn vào, lần trước luyện hóa một Tăng Nguyên Đan đột phá đến Vũ Sĩ tứ trọng, hiện tại cũng hoàn toàn tiêu hao hết, có thể lần nữa luyện hóa, thực lực càng cao thì càng có cơ hội tiến vào top năm.
Đan dược vào miệng lập tức hóa thành năng lượng phân tán khắp toàn thân, Lục Lâm Thiên ngựa quen đường cũ vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết, bắt đầu luyện hóa năng lượng này chuyển hóa thành chân khí, sau một lát hào quang sáng ngời quanh quẩn bên thân, thân thể bao phủ trong ánh sáng.
Sáng sớm hôm sau, hào quang quanh người Lục Lâm Thiên đã thu liễm, hắn phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt ra, nói nhỏ:
- Quả là thế, một viên Tăng Nguyên Đan cũng không giúp ta đột phá lên Vũ Sĩ ngũ trọng, càng về sau năng lượng cần đột phá càng nhiều.
Đi ra khỏi cửa phòng, ăn xong bữa sáng, Lục Vô Song cùng Lục Mị hai nữ đang ở trong đình viện.
- Lâm Thiên, còn có hai ngày nữa là thời gian đọ sức, chuẩn bị thế nào rồi.
Lục Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên hỏi.
- Không có gì cần chuẩn bị, đến lúc đó lại nhìn a, thích ứng trong mọi tình cảnh.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ.
- Đệ đúng là nhẹ nhõm, không bằng đệ hôm nay tập luyện với ta đi.
Lục Vô Song cười nói.
Lục Lâm Thiên nói:
- Như thế vừa vặn, vậy phải vất vả Vô Song tỷ.
Có người luyện tập, Lục Lâm Thiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, Nộ Diễm Quyền của mình cần phải thuần thục và kiểm tra một chút mới được, miễn cho đến lúc đó khi đọ sức với đối thủ lại ăn thiệt thòi.
Lục gia diễn vũ trường, Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song, Lục Mị, Lục Tiểu Bạch bốn người xuất hiện, muốn luyện tay, Lục gia diễn vũ trường mới là nơi thích hợp nhất.
- Lâm Thiên ca, ca phải cẩn thận một chút, thực lực Vô Song tỷ rất mạnh đấy.
Lục Mị cười nói, nhìn qua Lục Lâm Thiên, nàng vẫn dính bên người Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên, đệ dùng toàn lực đi, không cần cố kỵ, như vậy mới có thể phát huy trạng thái thực lực của đệ lên mức tốt nhất.
Lục Vô Song nói ra.
- Vô Song tỷ, đệ sẽ không khách khí.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ một tiếng, thực lực Lục Vô Song đã đạt tới cấp Vũ Sư, chính mình dùng toàn lực chỉ sợ cũng không phải là đối thủ, cho nên cũng không cần cố kỵ cái gì.
Chân khí run run, thân ảnh Lục Lâm Thiên lướt tới, chưởng ảnh trong tay mang theo tiếng xé gió ầm ầm, không khí chung quanh bị xé rách.
Thần sắc Lục Vô Song biến hóa, thân hình mềm mại uốn éo, cổ ngọc trắng nõn hơi nghiêng, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi tránh né một chưởng của Lục Lâm Thiên, có thể cảm nhận được chưởng phong chỉ lướt qua chóp mũi của nàng mà thôi.
Cũng vào lúc này, thủ ấn trong tay Lục Vô Song ngưng kết lại, bước chân rất nhẹ nhàng, bàn tay ngọc mang theo chân khí dày đặc, quanh người có chân khí màu xanh bao phủ, mười ngón tay mang theo khí kình bén nhọn tấn công Lục Lâm Thiên.
- Thật mạnh!
Lục Lâm Thiên không có chút do dự, thân hình lập tức lùi lại thật nhanh, chân khí tuôn ra ngoài, tốc độ của hắn càng nhanh hơn vài phần, cảm giác thực lực Lục Vô Song mạnh hơn mình, nếu ngạnh kháng mình chỉ ăn thiệt thòi mà thôi.
- Tốc độ nhanh, nhưng mà phải dự phòng đối thủ có chuẩn bị, có thể tính toán phương hướng đối thủ khi lách mình.
Giọng của Lục Vô Song truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, đồng thời bóng dáng uyển chuyển xinh đẹp lướt tới trước mặt Lục Lâm Thiên, dường như đã tính ra phương hướng tránh né của Lục Lâm Thiên.
Lục Vô Song vô cùng xảo diệu xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên, mũi chân điểm một cái, thả người bay lên, một cước đá vào Lục Lâm Thiên.
Phản ứng của Lục Vô Song làm cho ánh mắt Lục Lâm Thiên đầy kinh ngạc, xem ra kinh nghiệm giao thủ của Lục Vô Song còn mạnh hơn mình không ít, thân hình đột nhiên trầm xuống, tay của hắn hơi xoay tròn, trong tay xuất hiện một đám hỏa diễm.
- Nộ Diễm Quyền.
Lục Lâm Thiên ngưng tụ một quyền đánh vào mũi chân của Lục Vô Song, lập tức quyền cước va chạm với nhau.
Phanh!
Khí kình hung mãnh va chạm với nhau, kình lực bắn ra từ vị trí va chạm của hai người, trong lúc giao thủ, không gian như khuếch tán ra, hỏa diễm bắn ra tứ phía, thân hình Lục Lâm Thiên lảo đảo lui ra sau mấy bước, trên nắm tay xuất hiện từng cơn đau đớn kịch liệt, Lục Vô Song dù không có dùng toàn lực nhưng cũng không phải mình có thể chống lại.
- Nộ Diễm Quyền mới tu luyện hơn mười ngày đã đạt tới mức này, không tệ.
Chương 68 Dương gia, Vương gia
Lục Vô Song dường như không xa lạ gì Nộ Diễm Quyền, mới mười ngày Lục Lâm Thiên có thể tu luyện Nộ Diễm Quyền tới trạng thái như thế, rõ ràng cho thấy đã vượt qua dự kiến của nàng.
Thân hình Lục Lâm Thiên lảo đảo lui về phía sau, nhưng vừa ổn định thân hình thì thả người lao tới, chân khí hùng hồn trong người tuôn ra, chân khí bốc lên và điều động Thanh Linh Khải Giáp, Thanh Linh Khải Giáp màu vàng nhạt xuất hiện bên ngoài thân thể.
Đối với khải giáp màu vàng của Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song đã nhìn thấy trong khi Lục Lâm Thiên đọ sức với Chu Hải Minh, nàng hơi kinh ngạc nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Khởi động Thanh Linh Khải Giáp, Lục Lâm Thiên lại lướt tới, chân phải đạp xuống đất, thân ảnh rất nhanh hiện lên, Khai Sơn Chưởng bổ tới, mặt đất dưới chân phải xuất hiện khe nứt đầy vết nứt, mang theo kình phong bén nhọn, vũ kỹ thổ hệ vốn thiên về lực lượng.
- Đến tốt.
Lục Vô Song khen một tiếng, thủ ấn biến hóa, cổ tay trắng duỗi ra, trên tay ngưng tụ một chưởng ấn, trên chưởng ấn xuất hiện một cây xương rồng, xuất hiện không ít gai nhọn hoắt.
Phanh!
Dường như Lục Vô Song cũng quyết định ngạnh kháng Lục Lâm Thiên, hai đạo chưởng ấn giao thoa với nhau, lực lượng quét ngang, không khí dao động, kình phong bắn ra bốn phía.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến đổi liên tục, bàn tay của hắn đau đớn kịch liệt, giống như bị kim đâm vào người, không ngờ Lục Vô Song vẫn còn thủ đoạn như thế.
- Thế nào, có đau không.
Lục Vô Song mỉm cười nói ra:
- Ta là vũ giả mộc hệ, có chút thủ đoạn cũng không kỳ quái, đệ về sau nếu đυ.ng phải vũ giả mộc hệ phải cẩn thận đấy.
- Lại đến.
Lục Lâm Thiên nói, xem ra bản thân mình cần phải học thêm không ít, chân khí run run, thân ảnh của hắn tiếp tục lao về phía Lục Vô Song.
- Đến đây đi, cứ dùng toàn lực.
Lục Vô Song nói xong, thân ảnh của nàng nhanh như thiểm điện liền biến mất, tốc độ còn nhanh hơn Lục Lâm Thiên không ít.
Lập tức Lục Vô Song xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, tay ngọc đánh tới, trên năm đầu ngón tay có kình phong màu xanh bắn ra ngoài, đánh thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
Khí kình màu xanh phá tan không khí, giống như xé rách không gian, năm âm thanh xé gió vang vọng.
- Nộ Diễm Quyền.
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, hóa chưởng thành quyền, trên quyền pháp mang theo hỏa diễm, nhiệt độ chung quanh quyền pháp cực cao, mang theo kình phong vô cùng nóng bỏng đánh thẳng vào khí kình màu xanh của Lục Vô Song.
Bành!
Tiếng nổ tung vang vọng, trên nắm đấm của Lục Lâm Thiên có hỏa diễm phát tán ra ngoài, thân hình lảo đảo lui ra sau, mỗi một bước của hắn in hình dấu chân trên đá, trên mu bàn tay có năm đạo cương khí đánh vào, lập tức sưng đỏ lên.
- Mạnh thật!
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm, bản thân mình vốn không phải đối thủ của nàng, ngay cả tốc độ cũng không nhanh bằng Lục Vô Song.
- Ta vừa rồi mới dùng vũ kỹ tốc độ, phối hợp lực công kích nên uy lực tăng thêm nhiều, đệ hai ngày sau cũng phải chú ý điểm này, tuy bọn họ không có khả năng có vũ kỹ tốc độ, nhưng mà cũng phải phòng vạn nhất.
Lục Vô Song thu tay lại, lúc này giải thích với Lục Lâm Thiên một phen.
- Ân.
Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, tiếp tục thả người lao tới.
- Lại đến.
Hai người Lục Mị cùng Lục Tiểu Bạch nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song luận bàn với nhau, nhưng mà cũng chỉ nhìn ra một phần, với thực lực Lục Mị vẫn còn xa mới đủ, tuy thiên phú của nàng thật tốt, nhưng thực lực dù sao cũng chỉ là Vũ Đồ mà thôi.
Sau ba canh giờ, Lục Lâm Thiên thở hồng hộc, rốt cục hắn tiêu hao không thể nào chịu nổi nữa, cũng học được không ít kinh nghiệm.
Về phần Lục Vô Song thì vô cùng kinh ngạc, dựa theo đạo lý, cấp độ Vũ Sĩ không thể chèo chống lâu như thế, nhưng mà dường như chân khí trong người Lục Lâm Thiên sử dụng không hết, vẫn còn chèo chống tới khi nàng cảm thấy mệt mỏi.
- Lâm Thiên, được rồi, nghỉ ngơi đi, hai ngày sau chính là thời gian đọ sức, đệ không nên để thân thể quá mức mệt nhọc, phải nghỉ ngơi dưỡng thần chuẩn bị mới được.
Lục Vô Song nói ra.
- Ân.
Lục Lâm Thiên đáp nhẹ một tiếng, bây giờ hắn cũng không còn lực để tái chiến rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Lục Lâm Thiên trở lại trong đình viện, lập tức bắt đầu điều tức, khôi phục chân khí trong cơ thể của mình.
Ngày hôm sau Lục Lâm Thiên lại tới diễn vũ trường luận bàn với Lục Vô Song ba canh giờ, Nộ Diễm Quyền và Khai Sơn Chưởng đạt tới tiến bộ thật lớn, đặc biệt là Nộ Diễm Quyền cũng đã khống chế thành thục.
- Lâm Thiên, chuẩn bị thật tốt đi, ngày mai chính là lúc đệ phải thể hiện mình rồi.
Lục Vô Song hơi mệt mỏi nói ra.
- Ân.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ngày mai chính là ngày trọng yếu với mình.
- Ta nhận được tin tức, lần này Vân Dương Tông sẽ có một ngoại sự trưởng lão tới, còn đi cùng với chấp sự tới trấn Thanh Vân, ta đang muốn đi hỏi thăm một chút, xem ra lần này Vân Dương Tông cũng rất xem trọng lần thi đấu này của trấn Thanh Vân, có lẽ các đệ rất có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, nhất định phải cố gắng, trong khi đọ sức phải tận lực biểu hiện, như vậy đệ muốn trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông có cơ hội lớn hơn rất nhiều.
Lục Vô Song nói ra.
- Đệ tử thân truyền và đệ tử khác có gì khác nhau sao?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Khác nhau rất lớn, trong lúc nhất thời nói rất dài dòng, chờ đệ đến Vân Dương Tông thì đệ sẽ biết chỗ tốt thế nào.
Lục Vô Song nói ra.
Lục Lâm Thiên cũng không hỏi nhiều, Lục Vô Song nói như vậy, đệ tử thân truyền tự nhiên đạt được chỗ tốt lớn hơn đệ tử thường, danh ngạch đệ tử bình thường của Vân Dương Tông đã làm cho không ít người tranh nhau vỡ đầu, đệ tử thân truyền tất nhiên sẽ phải tốt hơn rất nhiều.
Sau khi trở lại đình viện, Lục Lâm Thiên lại điều tức lần nữa, sau đó nói chuyện với mẫu thân một hồi, nhưng mà đối với việc thi đấu ngày mai cũng không có khẩn trương.
Màn đêm buông xuống, sau khi cơm nước xong, Lục Lâm Thiên trở lại trong phòng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nghênh đón ngày mai sẽ tới, về phần những chuyện khác đã sớm có Lục gia an bài.
Mà một đêm này, đối với không ít người trong trấn Thanh Vân này mà nói nhất định là một đêm khẩn trương, trong một đình viện yên tĩnh, trong phòng có ba đạo thân ảnh, một người trong đó nếu Lục Lâm Thiên có ở đây, hẳn là có thể nhận ra chính là Dương Mạn Dương gia từng tranh chấp với Lục Vô Song trong Thiên Bảo Môn.
Hai người khác là một nam tử trung niên mặc áo dài, ánh mắt thâm thúy, quanh thân tỏa ra khí tức thâm trầm, vừa nhìn đã biết không phải kẻ yếu.
Một người khác mặc cẩm phục, là mỹ nhân đường cong uyển chuyển mê người, tuổi chừng mười sáu mười bảy, khuôn mặt phình phình, hồng hồng giống như hoa đào vừa nở, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai.
- Diệu nhi, ngày mai con phải cẩn thận chú ý một chút, con che dấu nhiều năm như vậy, lần này nhất định phải tiến vào top năm, nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông thì càng tốt.
Chương 69 Xuất phát (1)
Nam tử trung niên nói ra, trong ánh mắt nhìn qua nữ tử diễm lệ kia với thần thái kiêu ngạo.
Nam tử trung niên không phải người khác, chính là một gia chủ Dương gia một trong năm đại gia tộc trấn Thanh Vân, Dương Hướng Phong, tại trấn Thanh Vân cũng là nhân vật dậm chân một cái cả trấn Thanh Vân cũng run lên vài lần.
- Phụ thân, con biết rồi, tiến vào top năm không phải là vấn đề.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cười nói, bộ dáng mang theo ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, một phần yêu mị.
Mà nàng không phải là ai khác, chính là nhị tiểu thư nổi danh thiên tài của Dương gia Dương Diệu, vũ giả song hệ, mười bảy tuổi đạt tới Vũ Sĩ tam trọng, tăng thêm song hệ thuộc tính, không thể nghi ngờ là thiên tài khó gặp.
- Muội muội, ngươi cũng không thể chủ quan, lần này Lục gia chui ra hai huynh đệ Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ kia, Tần gia lại có Tần Thiên Hạo, đúng là khó đối phó.
Dương Mạn nói ra.
- Tỷ, muội biết rõ, muội sẽ hết sức chú ý.
Dương Diệu khẽ cười nói.
Trên trấn Thanh Vân, trong một căn phòng lớn đèn đuốc sáng trưng, trong phòng có mấy đạo thân ảnh, trong đó có Vương Lương.
- Quang nhi, ngày mai con cần phải chú ý một chút, lúc này không nghĩ tới gia tộc khác cũng xuất hiện nhiều thiên tài vậy, congươi che dấu lâu như thế, ngày mai nhất định phải áp chế bọn chúng xuống.
Một nam tử mặc áo bào vàng nói nhỏ.
- Phụ thân, ngày mai con sẽ dùng toàn lực, sẽ không để Vương gia mất mặt.
Một thiếu niên có ba phần tương tự Vương Lương nói ra, tuổi chừng mười bảy mười tám, trong ánh mắt mang theo tự tin nhàn nhạt.
- Hừ, Lục gia, Tần gia đang đắc ý đấy, ngày mai nhị đệ ra tay, đoán chừng bọn chúng sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Vương Lương khẽ cười nói ra.
Một đêm này đối với rất nhiều người trên trấn Thanh Vân mà nói là một đêm khẩn trương, tia nắng ban mai vừa lên, trấn Thanh Vân không ngừng có người tiến tới quảng trường, hôm nay các đại gia tộc đọ sức cử hành ngay trên quảng trường của trấn, nếu đi trễ tới lúc đó sẽ không có chỗ mà ngồi.
Thời điểm sắc trời vừa sáng, trên quảng trường cũng đã có người ta tấp nập, nhìn qua ít nhất có mấy vạn người, nam nữ già trẻ đều có, cũng có không ít người đang chạy tới.
Hô...
Lục Lâm Thiên phun ra một ngụm trọc khí, thu thủ ấn lại, mở hai mắt ra, trong ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời.
- Có thể tiến vào Vân Dương Tông hay không, phải xem ngày hôm nay.
Cảm giác khí tức hùng hậu trong cơ thể, Lục Lâm Thiên nói nhỏ.
Thời gian trôi qua từ từ, giữa không trung có ánh mặt trời chiếu xuống, bầu trời xanh thẩm không mây, ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua mang theo xuân ý nồng đậm, ngày đông giá rét vừa qua, đại địa như sống lại, hương thơm của cỏ cây không ngừng quanh quẩn các nơi.
Chung quanh quảng trường người ra ra vào vào tấp nập, nhưng lại không gây tiếng động lớn nào, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người vẫn chờ mong lần đọ sức này, đặc biệt là những người đặt cược táng gia bại sản cũng đang khẩn trương chờ đợi kết quả.
Ở trong đám người vây xem, nhìn kỹ thì rất dễ dàng nhìn thấy có vũ giả lẫn lộn trong đó, ngay cả linh giả cũng có một ít.
Giống như dân chúng bình thường, trong mắt của những vũ giả và linh giả này đều có chờ mong và hâm mộ, trở thành hai loại người này chính là nhân thượng nhân, cho dù là một vũ giả thực lực thấp cũng tốt hơn là người bình thường, thế giới này hoàn toàn là thực lực vi tôn.
Hôm nay các cửa hàng trong trấn Thanh Vân sẽ không mở cửa, sáng sớm năm đại gia tộc trên trấn Thanh Vân, Tần gia, Lục gia, Dương gia, Vương gia, La gia đã xuất động không ít người để giữ gìn trật tự.
Tràng diện hôm nay không nghi ngờ là lúc náo nhiệt nhất trấn Thanh Vân trong vài năm qua, rất nhiều người tới trấn Thanh Vân chỉ để thấy tràng diện ba năm một lần này.
- Lâm Thiên, nhanh ăn điểm tâm, mẫu thân cố ý chuẩn bị thức ăn con thích nhất đấy.
Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng đã nhìn thấy mẫu thân La Lan thị đang vội vàng làm bữa sáng
- Cảm ơn mẫu thân!
Lục Lâm Thiên nói ra, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn ngập nội tâm của hắn, đây không thể nghi ngờ là thu hoạch lớn nhất khi hắn xuyên việt tới thế giới này.
- Ngày hôm nay con phải cẩn thận, mẫu thân tin tưởng con có thể chiến thắng, con cũng như phụ thân của con, về sau đều trở thành cường giả.
La Lan thị nói.
Lục Lâm Thiên không nói thêm gì, xem ra trong nội tâm mẫu thân vẫn yêu thương phụ thân ah, loại chuyện này mình là hậu bối, cũng không nói được gì.
- Công tử, hôm nay ngươi cần phải cố gắng lên, nếu ngươi không tiến vào top năm thì ta xong đời.
Lục Tiểu Bạch nói ra.
- Ta không tiến vào top năm thì liên quan gì tới ngươi?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.
- Ta nói với không ít người hầu trong nội viện, thực lực công tử tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta hơn hai trăm người gom góp được ba trăm kim tệ đặt cược ngươi sẽ vào top năm, nếu ngươi không tiến vào thì ta xong đời rồi chứ sao.
Lục Tiểu Bạch nói ra.
- Ngươi đồ gà mờ.
Lục Lâm Thiên trừng Lục Tiểu Bạch, hai trăm người hầu mua ba trăm kim tệ mình thắng, đây chính là toàn bộ giá trị của hai trăm người, nhưng nếu ném ba trăm kim tệ mua Độc Cô Băng Lan thắng thì có thể thắng ba ngàn kim tệ, mua chính mình căn bản không lời.
- Công tử, cái gì là đồ gà mờ.
Lục Tiểu Bạch khó hiểu, trừng mắt nhỏ hỏi.
Lục Lâm Thiên nói:
- Đồ gà mờ là nói ngươi anh minh thần vũ.
Lục Tiểu Bạch lập tức xấu hổ cười cười, sờ sờ cái ót, nói:
- Ta không gà mờ bằng công tử, công tử mới thật sựu là đồ gà mờ.
- Ngươi...
Lục Lâm Thiên lập tức phun ra bữa sáng, mặt của hắn biến thành màu gan heo.
- Lâm Thiên, chuẩn bị cho tốt chưa, chúng ta nên xuất phát thôi.
Hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, ngửi được hai mùi hương thơm, Lục Lâm Thiên cũng biết người đang tới là hai mỹ nữ Lục Mị cùng Lục Vô Song.
Hai mỹ nữ hôm nay đều ăn mặc rất tỉ mỉ, Lục Mị càng trở nên vô cùng hấp dẫn, dáng người như ẩn như hiện và đường cong lung linh, Lục Vô Song thì hiển lộ khí khái oai hùng, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, cho người ta cảm giác khó tiếp cận, chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn.
- Ân, cũng tới lúc rồi.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ợ một cái, hắn đã ăn no.
- Lâm Thiên ca, ngươi cần phải cố gắng lên nha.
Lục Mị đi tới bên người Lục Lâm Thiên, hương thơm nồng đậm làm cho cái mũi Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa thì hắt xì.
- Lâm Thiên, đi thôi, mẫu thân chờ tin tốt của con.
La Lan thị nhìn Lục Lâm Thiên nói ra.
Lục Lâm Thiên nói vài câu với mẫu thân, lập tức rời khỏi đình viện, người khác trong Lục gia lúc này đều chờ ở cửa Lục gia.
Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song, Lục Mị, Lục Tiểu Bạch ba người đến cửa Lục gia thì nhìn thấy hơn mười người đang chờ ở cửa, nhìn qua có Triệu Tuệ, Lục Thiếu Hổ, còn có đại bá Lục Đông, tứ thúc Lục Tây. Còn có nhị cô Lục Nam, Chu Lập Hưng, Chu Hải Minh và mấy trưởng lão Lục gia ở đây, còn lại đều là tộc nhân trong Lục gia.
Chương 70 Xuất phát (2)
- Hừ.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ hừ lạnh một tiếng, mà Chu Hải Minh nhìn chằm chằm vào Lục Mị bên cạnh Lục Lâm Thiên, thần sắc âm trầm, từ trong ánh mắt mà nhìn, Chu Hải Minh dường như rất thích Lục Mị.
- Lâm Thiên, thả lỏng một chút, không cần quá khẩn trương.
Lục Đông nói với Lục Lâm Thiên, nhìn ra được Lục gia lần này rất cao hứng vì có hai người Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ, bởi vì Lục gia lần này tiến vào top năm không có vấn đề gì.
Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, hắn vốn không có khẩn trương, tốt xấu mình cũng là người hai thế giới, chút bình tĩnh này hắn vẫn có, cho dù tiến hay không tiến vào cũng không có vấn đề gì.
- Mang theo cái này.
Lục Đông móc hai ngọc bài ra, phía trên có sợi dây màu trắng đưa tới trong tay Lục Lâm Thiên, trên đó viết chính là tên và tuổi của Lục Lâm Thiên.
- Chúng ta đi thôi.
Lục Tây nói ra, người Lục gia chậm rãi đi ra ngoài, đi trên đường cái, trên đường đi không ít người nhìn Lục gia với ánh mắt kính sợ.
Mà ở hai bên đường có không ít thiếu nữ dáng người thướt tha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ, thấp giọng nghị luận gì đó, mà ngẫu nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo thẹn thùng cùng sùng bái.
Nhìn thấy những thiếu nữ này, Lục Mị lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, dựa vào người Lục Lâm Thiên đi tới, cơ hồ là dán lên người Lục Lâm Thiên, làm cho không ít thiếu nữ ở hai bên đường thất vọng, tư sắc của các nàng đúng là không thể vượt qua Lục Mị.
Trên đường phố cũng có không ít nam nhân hâm mộ nhìn qua hai người Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ.
- Lần này người tới nhiều hơn lúc trước a...
Trên đường đi, Lục Đông nói.
- Đúng thế, trên trấn Thanh Vân lần này xuất hiện không ít thiên tài, cơ hồ tất cả thành trấn gần trấn Thanh Vân đều có người tới xem.
Lục Tây nói ra.
- Không biết lần đọ sức này có hắc mã nào xuất hiện hay không, nếu có thì thú vị rồi.
Một trưởng lão Lục gia nói.
- Đã có nhiều thiên tài như thế, hắc mã xuất hiện sợ rằng không có khả năng, nhưng mà không loại trừ khả năng này.
Lục Đông nói.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hơi mĩm cười, theo những gì mình biết, hắc mã này chính là Độc Cô Băng Lan a, tin tưởng đến lúc đó nhất định sẽ làm cho không ít người kinh ngạc.
Sau một lát, Lục Lâm Thiên theo người Lục gia đi vào quảng trường, đến gần quảng trường nhìn thấy cửa vào quảng trường bị tắc nghẽn, Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, trên thế giới này cũng giống kiếp trước, ở đâu có náo nhiệt thì ở đó người rất đông.
- Chúng ta đi vào từ phía sau thôi.
Lục Đông nói, thân là một trong năm đại gia tộc trấn Thanh Vân này, lại là gia tộc dự thi, vào sáng sớm đã lưu lại cửa phía sau.
- Bái kiến đại gia.
Tới cửa phía sau sớm có đệ tử Lục gia đi ra chào đón.
Mọi người xuyên qua cửa sau tới quảng trường, cửa sau này yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy bên ngoài quảng trường người ra vào tấp nập, nội tâm bình tĩnh của Lục Lâm Thiên cũng sinh ra gợn sóng, người tới thật sự quá nhiều, nhìn qua chẳng khác gì buổi hòa nhạc của minh tinh, nhưng mà cũng chưa chắc nhiều người như ở đây, ở đây có chừng vài chục ngàn người a.
- Lục Đông, sao ngươi bây giờ mới tới.
Thời điểm này có một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lục gia, người tới bộ dáng trung niên, dáng người thô kệch, mặc trường bào, khí độ bất phàm, đặc biệt là có cặp lông mi gây chú ý cho người ta, lông mi không ngờ lại là màu trắng, sau lưng người này có bốn người, ba năm một nữ, đều là bộ dáng trung niên, khí tức của năm người đều bất phàm.
- Bạch Mi trưởng lão, sao ngươi tới sớm thế.
Lục Đông mỉm cười nói ra.
- Là ngươi tới muộn thì có, đây là Lục Lâm Thiên và Lục Thiếu Hổ Lục gia sao, con của Lục Trung quả nhiên không đơn giản.
Nam tử lông mi trắng nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ hai người nói ra.
- Đệ tử bái kiến Bạch Mi trưởng lão.
Lúc này Lục Vô Song lập tức đi lên hành lễ với người trung niên có đôi lông mi trắng.
- Vô Song ah, mấy tháng này không có lười biếng đấy chứ, lần này trở về ngươi rất có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền, nên hảo hảo cố gắng, ta rất xem trọng ngươi.
Nam tử lông mi trắng cười nói.
- Đệ tử không dám lười biếng.
Lục Vô Song trả lời.
- Lâm Thiên, Thiếu Hổ, mau chào Bạch Mi trưởng lão, đây là Bạch Mi trưởng lão của Vân Dương Tông, cũng là người trực tiếp phụ trách đưa các ngươi đi Vân Dương Tông.
Lục Đông lập tức nói ra.
- Bái kiến Bạch Mi trưởng lão.
Lục Lâm Thiên lập tức hành lễ, thì ra là trưởng lão Vân Dương Tông, khó trách khí tức bất phàm như thế.
Lục Thiếu Hổ lúc này tôn kính hành lễ, những người khác của Lục gia cũng không dám vô lễ, nhao nhao tới chào, trước mặt trưởng lão Vân Dương Tông, bọn họ không dám có chút thất lễ.
- Ngươi chính là Lục Lâm Thiên a, vũ giả tam hệ, không tệ, thiên phú này kém nha đầu kia một chút, ta xem trọng ngươi.
Bạch Mi nhìn qua Lục Lâm Thiên nói ra.
- Tiểu tử sẽ cố hết sức.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhìn thấy thần thái và khí độ của Lục Lâm Thiên, trong lòng Bạch Mi trưởng lão âm thầm gật đầu.
Nghe thấy Bạch Mi trưởng lão tán dương Lục Lâm Thiên, sắc mặt hai người Lục Thiếu Hổ cùng Triệu Tuệ trở nên lúng túng, nhưng cũng không dám nói gì.
- Bạch Mi trưởng lão, gia tộc khác đã tới chưa?
Lục Đông hỏi.
Bạch Mi nói:
- Đến một ít, nhưng mà năm đại gia tộc mới chỉ có Lục gia các ngươi tới.
Lục Lâm Thiên đánh giá chung quanh quảng trường, lúc này bên ngoài quảng trường có không ít người năm đại gia tộc dang duy trì trật tự, nhiều người như vậy, trong đó có không ít vũ giả, nếu như có rối loạn thì phiền toái, cho nên năm đại gia tộc cũng không dám khinh thường.
Những người duy trì trật tự này, thực lực đều ngoài Vũ Đồ nhất trọng, đều là vũ giả chân chính, Lục Lâm Thiên còn nhìn thấy trong Lục gia cùng gia tộc khác còn có vài Vũ Sư, đây cũng là đại biểu thế lực năm đại gia tộc ở mức nào đó.
- Lâm Thiên, Thiếu Hổ, các ngươi vào đi thôi, nhớ kỹ không thể chủ quan.
Lục Đông nói với hai người, tiến về phía cửa nhỏ phía trước, chỗ đó chỉ có người đọ sức mới được vào.
Lục Lâm Thiên gật đầu tiến vào cửa nhỏ, lập tức tiến vào vũ trường chính thức, liếc nhìn qua toàn trường, quảng trường hình tròn, hai bên quảng trường còn có mấy ngàn ghế, lúc này đã ngồi hơn phân nửa, nhìn qua, Lục Lâm Thiên không khó đoán ra đây là những nhân vật có một ít uy tín ở trấn Thanh Vân.
Những ghế khác là lưu lại cho người năm đại gia tộc, mà phía sau chính mình là một bệ đá, có chừng mười cái ghế trang trí xa hoa đặt ở đó, có lẽ chính là vị trí của trọng tài.
Trên đường đi, Lục Vô Song đã nói với Lục Lâm Thiên, trọng tài lần này có trưởng lão và chấp sự Vân Dương Tông tới trấn Thanh Vân.
Vào lúc này trong sân rộng đã có ba mươi thiếu nam thiếu nữ ở một góc, đang ngồi trên ghế đá được an bài tốt, đang chờ bắt đầu đọ sức, Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ hai người xuất hiện cũng khiến không ít người nhìn qua.
Trong Thiên Bảo Môn người ta ra vào hối hả, sinh ý vẫn nóng bỏng, người lựa chọn mua sắm trong này nhiều hơn không ít.
Nhìn thấy tất cả, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng có suy nghĩ, chính mình luyện đan dược cũng không chiếm nhiều lợi nhuận bằng Thiên Bảo Môn, giai cấp lao động vĩnh viễn không giàu bằng giai cấp tư sản, chính mình tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết cần có tài lực hùng hậu chèo chống, xem ra chính mình có cơ hội cũng cần phải tìm đường ra mới được, thực lực một người cho dù mạnh hơn nữa cũng có hạn so với thế lực, mặc kệ ở nơi nào, không nên làm anh hùng đoản mạng.
- Lục thiếu gia, ngài đến ah, xin mời lên lầu hai!
Người Thiên Bảo Môn đã sớm quen thuộc Lục Lâm Thiên, lúc này dẫn Lục Lâm Thiên lên lầu hai.
Vẫn là gian phòng nhỏ lúc trước, sau khi Lục Lâm Thiên ngồi xuống không bao lâu, hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, ngửi được hương thơm thoang thoảng, Lục Lâm Thiên không cần nhìn cũng biết là Độc Cô Băng Lan và nha hoàn Thúy Ngọc.
- Lâm Thiên, còn ba ngày nữa chính là thời gian tỉ thí danh ngạch Vân Dương Tông, ngươi không hảo hảo chuẩn bị một phen, còn rảnh rỗi đi tới Thiên Bảo Môn, chẳng lẽ tự tin như thế sao?
Độc Cô Băng Lan tươi cười hỏi thăm.
- Không có biện pháp, ta là người thiếu nợ thì cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ một tiếng, lập tức móc mấy bình đan dược đã chuẩn bị sẵn ra, bên trong chính là một trăm viên Quán Đính Đan.
- Tính toán một chút, ta còn thiếu nợ bao nhiêu?
- Không vội, Vũ chấp sự một hồi sẽ tới, Lục thiếu gia chờ một chút a.
Độc Cô Băng Lan nói ra.
- Không có vấn đề, dù sao ta cũng không vội.
Lục Lâm Thiên nói ra.
- Lục Lâm Thiên, lần này tiểu thư nhà ta cũng muốn tự mình tham gia tỷ thí Vân Dương Tông tại trấn Thanh Vân này, đến lúc đó Lục thiếu gia cần phải chiếu cố nhiều mới được.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói ra.
- Băng Lan tiểu thư cũng muốn tham gia tỷ thí Vân Dương Tông?
Lục Lâm Thiên nhìn qua Độc Cô Băng Lan, thật khiến người ngoài ý, Lục Lâm Thiên nhớ rõ Nam thúc đã từng nói qua, thế lực đằng sau Thiên Bảo Môn không nhỏ, Độc Cô Băng Lan còn muốn đi Vân Dương Tông làm cái gì.
- Đúng vậy, ta cũng muốn đi học hỏi một phen, đến lúc đó có thể cùng ngươi tiến vào Vân Dương Tông cũng không tệ, chẳng lẽ ngươi không chào đón sao?
Độc Cô Băng Lan cười lúm đồng tiền nở rộ, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
- Tiểu thư, Lục thiếu gia, ta đến.
Đúng lúc này Vũ chấp sự đi vào gian phòng nhỏ.
- Vũ chấp sự mau giúp ta tính toán một chút a, ta còn thiếu nợ bao nhiêu tiền?
Lục Lâm Thiên cầm một trăm viên Quán Đính Đan giao cho Vũ chấp sự, lập tức hỏi.
Vũ chấp sự tiếp nhận Quán Đính Đan, lập tức nói ra:
- Trừ tiền mua tài liệu ra, Lục thiếu gia vốn mua sắm Thanh Nguyệt Kiếm là tám ngàn sáu trăm kim tệ, nhưng Lục thiếu gia chính là khách quý Thiên Bảo Môn chúng ta, mua sắm bất cứ vật phẩm gì đều có thể được tính 80% giá, cũng chính là chỉ cần sáu ngàn tám trăm tám mươi kim tệ.
Lục Lâm Thiên lấy ra tổng cộng một trăm sáu mươi sáu viên Quán Đính Đan, một viên Đề Khí Đan, còn có một viên Tăng Nguyên Đan, khấu trừ thành phẩm hiện tại Thiên Bảo Môn còn cần đưa cho Lục thiếu gia ba trăm kim tệ.
- Nói như vậy hiện tại ta không còn thiếu nợ?
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, khó trách trước kia người khác đều nói không nợ toàn thân nhẹ nhàng, đúng là nói đúng.
- Lục thiếu gia, đây là ba trăm kim tệ của ngươi.
Vũ chấp sự móc một ngọc tinh tạp đưa cho Lục Lâm Thiên, lập tức hỏi:
- Lục thiếu gia, có thể thương lượng với ngươi một chuyện hay không?
Lục Lâm Thiên tiếp nhận ngọc tinh tạp, nói:
- Vũ chấp sự mời nói?
- Lần trước Lục thiếu gia lấy Tăng Nguyên Đan ra, không biết có còn hay không, nghe nói Thiên Bảo Môn có bán Tăng Nguyên Đan, trên thị trấn có không ít gia tộc đặt trước với Thiên Bảo Môn chúng ta, người bình thường, ta dễ cự tuyệt, nhưng mà có ba khách quen không thể cự tuyệt, không cần nhiều, chỉ cần ba khỏa Tăng Nguyên Đan là tốt rồi, không biết Lục Lâm Thiên trên người có hay không, phương diện giá tiền, ta ra bốn trăm năm mươi kim tệ một viên, về sau Lục thiếu gia bán cho Thiên Bảo Môn cũng sẽ là cái giá này.
- Cái này...
Lục Lâm Thiên hơi do dự một chút, tự luyện chế mười viên Tăng Nguyên Đan, phục dụng một viên vẫn còn chín viên, đều là dự bị cho mình, nhưng bây giờ Thiên Bảo Môn hỏi mình mua, hắn không dễ cự tuyệt.
- Cái này không có vấn đề.
Lục Lâm Thiên lập tức nói ra, móc ba viên Tăng Nguyên Đan ra, Thiên Bảo Môn xem như rất tốt với mình, chính mình cũng không lỗ cái gì, ngược lại không nghĩ tới tự luyện Tăng Nguyên Đan lại được hoan nghênh như vậy.
- Đa tạ Lục thiếu gia.
Vũ chấp sự tiếp nhận Tăng Nguyên Đan, lập tức giao cho Lục Lâm Thiên một ngàn ba trăm năm mươi kim tệ, đây cũng không phải con số nhỏ.
Lục Lâm Thiên phát hiện đan dược là món lợi kếch sù, thành phẩm Tăng Nguyên Đan chưa tới tám mươi kim tệ, nhưng lúc này lại bán ra bốn trăm năm mươi kim tệ, loại món lợi kếch sù này quả nhiên là dọa người.
- Về sau có cơ hội, chính mình sẽ tự bán đan dược.
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng.
- Lâm Thiên, chúng ta ba ngày sau gặp lại, đến lúc đó cần phải chiếu cố nhiều một chút a.
Độc Cô Băng Lan nói ra.
- Ta xem thực lực Băng Lan tiểu thư đã đủ tiến vào Vân Dương Tông a.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói, thực lực Độc Cô Băng Lan này mình không cách nào nhìn thấu, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ yếu, Lục Lâm Thiên cảm giác Độc Cô Băng Lan tiến vào top năm không có vấn đề.
Rời khỏi Thiên Bảo Môn, Lục Lâm Thiên một thân nhẹ nhõm, hắn đã trả hết nợ, một đường đi về Lục gia, Lục Lâm Thiên cũng không quen chú ý chung quanh, miễn bị đánh lén.
- Mau đặt đi, ba ngày sau công bố, mua lớn bồi lớn, mọi người mau đặt đi.
- Lục Lâm Thiên Lục gia, mười lăm bồi một, Tần Thiên Hạo Tần gia mười lăm bồi một, Vương Quang Vương gia một bồi tám, mau tới đặt đi.
Một tiếng thét to khiến Lục Lâm Thiên chú ý, bên tay phải có một cửa hàng đang có hơn mười người cúi xem, nghe được còn có tên của mình, Lục Lâm Thiên cũng hiếu kỳ đi vào cửa hàng.
- Vị thiếu gia này, tới đặt cược sao, tùy tiện nhìn xem, chúng ta nơi này có giới thiệu kỹ càng về người tham gia thi đấu của các đại gia tộc, tùy tiện xem, mua nhiều bồi nhiều.
Một đại hán Vũ Đồ nhị trọng nhìn thấy quần áo Lục Lâm Thiên tinh tế, lập tức mở miệng giới thiệu.
Lục Lâm Thiên nhìn vào trong cửa hàng này, vách tường bốn phía có không ít tư liệu, đầu tiên chính diện viết Tần Thiên Hạo Tần gia, niên kỷ mười tám tuổi, Linh Sĩ tứ trọng, tiến vào top năm, mười lăm bồi một.
Lục Lâm Thiên Lục gia, niên kỷ mười sáu tuổi, Vũ Sĩ tam trọng, vũ giả tam hệ, phong hệ, hỏa hệ, thổ hệ, tiến vào top năm, mười lăm bồi một.
Dương Diệu Dương gia, niên kỷ mười bảy tuổi, Vũ Sĩ tam trọng, vũ giả song hệ, hỏa hệ, thủy hệ, tiến vào top năm, mười bồi một.
Lục gia Lục Thiếu Hổ, niên kỷ............
Chương 67 Thực lực Lục Vô Song
Trên vách tường còn có thêm tư liệu của những người khác, cũng không biết những người này lấy tư liệu từ đâu, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, đúng là chuột có đường chuột, rắn có đường rắn, mình ở đây tìm được không ít tư liệu, xem ra đối thủ cạnh tranh của mình không ít.
Độc Cô Băng Lan, niên kỷ mười tám, thực lực không biết, thuộc tính không biết, một bồi mười.
Mà tài liệu cuối cùng, Lục Lâm Thiên nhìn thấy tư liệu Độc Cô Băng Lan, tư liệu cũng không tỉ mỉ, cũng đại biểu cho những người này không cách nào tra tư liệu của Độc Cô Băng Lan.
- Một bồi mười.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, người khác không biết Độc Cô Băng Lan, nhưng mà mình biết rõ, đây không phải là đưa tiền cho mình sao, Độc Cô Băng Lan muốn đi vào top năm, tuyệt đối không có vấn đề.
- Độc Cô Băng Lan tiến vào top năm, mua một ngàn năm trăm kim tệ.
Lục Lâm Thiên tới quần trên cửa hàng, móc ngọc tinh tạp ra.
- Mua một ngàn năm trăm kim tệ.
Chung quanh lập tức có không ít người kinh ngạc nhìn qua Lục Lâm Thiên, đặt cược này đúng là lớn rồi, trong những năm qua có ít người thua táng gia bại sản cũng không ít, nhưng mà mua một ngàn kim tệ trở lên lại rất ít, cũng xem như tiến vào hàng ngũ đánh bạc lớn, người bình thường làm gì có nhiều kim tệ như thế.
- Không có vấn đề, đây là bằng chứng, thiếu gia cầm đi.
Trung niên mập mạp nhìn Lục Lâm Thiên nói, rồi cho Lục Lâm Thiên một tờ bằng chứng, lập tức lấy ra một rương ngọc, thu ngọc tinh tạp của Lục Lâm Thiên ném vào bên trong.
- Một bồi mười, ba ngày sau chính là một vạn năm nghìn kim tệ a.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức rời khỏi cửa hàng, trong nội tâm không có quá nhiều lo lắng, dùng thực lực Thiên Bảo Môn, Độc Cô Băng Lan không có thực lực tiến vào top năm hắn không tin.
Một đường trở lại Lục gia cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, mà Lục Lâm Thiên lần này cũng trực tiếp đi vào từ cửa chính.
- Bái kiến Lâm Thiên thiếu gia.
Hai đại hán ở cửa nhìn thấy là Lục Lâm Thiên, lập tức bối rối hành lễ, khẩn trương run rẩy lên.
- Hừ.
Lục Lâm Thiên hừ nhẹ một tiếng, hai đại hán này chính là cẩu nô tài lúc trước mình xuyên việt vào Lục gia không cho mình qua cửa, tuy Lục Lâm Thiên trong lòng không có ý so đo với những người hầu này, nhưng trong nội tâm vẫn mang theo tức giận.
Lục Lâm Thiên cũng không có làm khó hai tên cẩu nô tài này, lập tức trở lại trong đình viện, mẫu thân đã chuẩn bị cơm tối chờ hắn, chuyện này làm cho Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác ấm áp, sau khi ăn xong lại trò chuyện với mẫu thân mới quay về gian phòng của mình.
Tốc độ làm việc của Lục Tiểu Bạch cũng không chậm, bức tường bị thủng đã sửa xong, trở lại gian phòng, Lục Lâm Thiên lại móc ra một viên Tăng Nguyên Đan ăn vào, lần trước luyện hóa một Tăng Nguyên Đan đột phá đến Vũ Sĩ tứ trọng, hiện tại cũng hoàn toàn tiêu hao hết, có thể lần nữa luyện hóa, thực lực càng cao thì càng có cơ hội tiến vào top năm.
Đan dược vào miệng lập tức hóa thành năng lượng phân tán khắp toàn thân, Lục Lâm Thiên ngựa quen đường cũ vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết, bắt đầu luyện hóa năng lượng này chuyển hóa thành chân khí, sau một lát hào quang sáng ngời quanh quẩn bên thân, thân thể bao phủ trong ánh sáng.
Sáng sớm hôm sau, hào quang quanh người Lục Lâm Thiên đã thu liễm, hắn phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt ra, nói nhỏ:
- Quả là thế, một viên Tăng Nguyên Đan cũng không giúp ta đột phá lên Vũ Sĩ ngũ trọng, càng về sau năng lượng cần đột phá càng nhiều.
Đi ra khỏi cửa phòng, ăn xong bữa sáng, Lục Vô Song cùng Lục Mị hai nữ đang ở trong đình viện.
- Lâm Thiên, còn có hai ngày nữa là thời gian đọ sức, chuẩn bị thế nào rồi.
Lục Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên hỏi.
- Không có gì cần chuẩn bị, đến lúc đó lại nhìn a, thích ứng trong mọi tình cảnh.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ.
- Đệ đúng là nhẹ nhõm, không bằng đệ hôm nay tập luyện với ta đi.
Lục Vô Song cười nói.
Lục Lâm Thiên nói:
- Như thế vừa vặn, vậy phải vất vả Vô Song tỷ.
Có người luyện tập, Lục Lâm Thiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, Nộ Diễm Quyền của mình cần phải thuần thục và kiểm tra một chút mới được, miễn cho đến lúc đó khi đọ sức với đối thủ lại ăn thiệt thòi.
Lục gia diễn vũ trường, Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song, Lục Mị, Lục Tiểu Bạch bốn người xuất hiện, muốn luyện tay, Lục gia diễn vũ trường mới là nơi thích hợp nhất.
- Lâm Thiên ca, ca phải cẩn thận một chút, thực lực Vô Song tỷ rất mạnh đấy.
Lục Mị cười nói, nhìn qua Lục Lâm Thiên, nàng vẫn dính bên người Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên, đệ dùng toàn lực đi, không cần cố kỵ, như vậy mới có thể phát huy trạng thái thực lực của đệ lên mức tốt nhất.
Lục Vô Song nói ra.
- Vô Song tỷ, đệ sẽ không khách khí.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ một tiếng, thực lực Lục Vô Song đã đạt tới cấp Vũ Sư, chính mình dùng toàn lực chỉ sợ cũng không phải là đối thủ, cho nên cũng không cần cố kỵ cái gì.
Chân khí run run, thân ảnh Lục Lâm Thiên lướt tới, chưởng ảnh trong tay mang theo tiếng xé gió ầm ầm, không khí chung quanh bị xé rách.
Thần sắc Lục Vô Song biến hóa, thân hình mềm mại uốn éo, cổ ngọc trắng nõn hơi nghiêng, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi tránh né một chưởng của Lục Lâm Thiên, có thể cảm nhận được chưởng phong chỉ lướt qua chóp mũi của nàng mà thôi.
Cũng vào lúc này, thủ ấn trong tay Lục Vô Song ngưng kết lại, bước chân rất nhẹ nhàng, bàn tay ngọc mang theo chân khí dày đặc, quanh người có chân khí màu xanh bao phủ, mười ngón tay mang theo khí kình bén nhọn tấn công Lục Lâm Thiên.
- Thật mạnh!
Lục Lâm Thiên không có chút do dự, thân hình lập tức lùi lại thật nhanh, chân khí tuôn ra ngoài, tốc độ của hắn càng nhanh hơn vài phần, cảm giác thực lực Lục Vô Song mạnh hơn mình, nếu ngạnh kháng mình chỉ ăn thiệt thòi mà thôi.
- Tốc độ nhanh, nhưng mà phải dự phòng đối thủ có chuẩn bị, có thể tính toán phương hướng đối thủ khi lách mình.
Giọng của Lục Vô Song truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, đồng thời bóng dáng uyển chuyển xinh đẹp lướt tới trước mặt Lục Lâm Thiên, dường như đã tính ra phương hướng tránh né của Lục Lâm Thiên.
Lục Vô Song vô cùng xảo diệu xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên, mũi chân điểm một cái, thả người bay lên, một cước đá vào Lục Lâm Thiên.
Phản ứng của Lục Vô Song làm cho ánh mắt Lục Lâm Thiên đầy kinh ngạc, xem ra kinh nghiệm giao thủ của Lục Vô Song còn mạnh hơn mình không ít, thân hình đột nhiên trầm xuống, tay của hắn hơi xoay tròn, trong tay xuất hiện một đám hỏa diễm.
- Nộ Diễm Quyền.
Lục Lâm Thiên ngưng tụ một quyền đánh vào mũi chân của Lục Vô Song, lập tức quyền cước va chạm với nhau.
Phanh!
Khí kình hung mãnh va chạm với nhau, kình lực bắn ra từ vị trí va chạm của hai người, trong lúc giao thủ, không gian như khuếch tán ra, hỏa diễm bắn ra tứ phía, thân hình Lục Lâm Thiên lảo đảo lui ra sau mấy bước, trên nắm tay xuất hiện từng cơn đau đớn kịch liệt, Lục Vô Song dù không có dùng toàn lực nhưng cũng không phải mình có thể chống lại.
- Nộ Diễm Quyền mới tu luyện hơn mười ngày đã đạt tới mức này, không tệ.
Chương 68 Dương gia, Vương gia
Lục Vô Song dường như không xa lạ gì Nộ Diễm Quyền, mới mười ngày Lục Lâm Thiên có thể tu luyện Nộ Diễm Quyền tới trạng thái như thế, rõ ràng cho thấy đã vượt qua dự kiến của nàng.
Thân hình Lục Lâm Thiên lảo đảo lui về phía sau, nhưng vừa ổn định thân hình thì thả người lao tới, chân khí hùng hồn trong người tuôn ra, chân khí bốc lên và điều động Thanh Linh Khải Giáp, Thanh Linh Khải Giáp màu vàng nhạt xuất hiện bên ngoài thân thể.
Đối với khải giáp màu vàng của Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song đã nhìn thấy trong khi Lục Lâm Thiên đọ sức với Chu Hải Minh, nàng hơi kinh ngạc nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Khởi động Thanh Linh Khải Giáp, Lục Lâm Thiên lại lướt tới, chân phải đạp xuống đất, thân ảnh rất nhanh hiện lên, Khai Sơn Chưởng bổ tới, mặt đất dưới chân phải xuất hiện khe nứt đầy vết nứt, mang theo kình phong bén nhọn, vũ kỹ thổ hệ vốn thiên về lực lượng.
- Đến tốt.
Lục Vô Song khen một tiếng, thủ ấn biến hóa, cổ tay trắng duỗi ra, trên tay ngưng tụ một chưởng ấn, trên chưởng ấn xuất hiện một cây xương rồng, xuất hiện không ít gai nhọn hoắt.
Phanh!
Dường như Lục Vô Song cũng quyết định ngạnh kháng Lục Lâm Thiên, hai đạo chưởng ấn giao thoa với nhau, lực lượng quét ngang, không khí dao động, kình phong bắn ra bốn phía.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến đổi liên tục, bàn tay của hắn đau đớn kịch liệt, giống như bị kim đâm vào người, không ngờ Lục Vô Song vẫn còn thủ đoạn như thế.
- Thế nào, có đau không.
Lục Vô Song mỉm cười nói ra:
- Ta là vũ giả mộc hệ, có chút thủ đoạn cũng không kỳ quái, đệ về sau nếu đυ.ng phải vũ giả mộc hệ phải cẩn thận đấy.
- Lại đến.
Lục Lâm Thiên nói, xem ra bản thân mình cần phải học thêm không ít, chân khí run run, thân ảnh của hắn tiếp tục lao về phía Lục Vô Song.
- Đến đây đi, cứ dùng toàn lực.
Lục Vô Song nói xong, thân ảnh của nàng nhanh như thiểm điện liền biến mất, tốc độ còn nhanh hơn Lục Lâm Thiên không ít.
Lập tức Lục Vô Song xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, tay ngọc đánh tới, trên năm đầu ngón tay có kình phong màu xanh bắn ra ngoài, đánh thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
Khí kình màu xanh phá tan không khí, giống như xé rách không gian, năm âm thanh xé gió vang vọng.
- Nộ Diễm Quyền.
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, hóa chưởng thành quyền, trên quyền pháp mang theo hỏa diễm, nhiệt độ chung quanh quyền pháp cực cao, mang theo kình phong vô cùng nóng bỏng đánh thẳng vào khí kình màu xanh của Lục Vô Song.
Bành!
Tiếng nổ tung vang vọng, trên nắm đấm của Lục Lâm Thiên có hỏa diễm phát tán ra ngoài, thân hình lảo đảo lui ra sau, mỗi một bước của hắn in hình dấu chân trên đá, trên mu bàn tay có năm đạo cương khí đánh vào, lập tức sưng đỏ lên.
- Mạnh thật!
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm, bản thân mình vốn không phải đối thủ của nàng, ngay cả tốc độ cũng không nhanh bằng Lục Vô Song.
- Ta vừa rồi mới dùng vũ kỹ tốc độ, phối hợp lực công kích nên uy lực tăng thêm nhiều, đệ hai ngày sau cũng phải chú ý điểm này, tuy bọn họ không có khả năng có vũ kỹ tốc độ, nhưng mà cũng phải phòng vạn nhất.
Lục Vô Song thu tay lại, lúc này giải thích với Lục Lâm Thiên một phen.
- Ân.
Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, tiếp tục thả người lao tới.
- Lại đến.
Hai người Lục Mị cùng Lục Tiểu Bạch nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song luận bàn với nhau, nhưng mà cũng chỉ nhìn ra một phần, với thực lực Lục Mị vẫn còn xa mới đủ, tuy thiên phú của nàng thật tốt, nhưng thực lực dù sao cũng chỉ là Vũ Đồ mà thôi.
Sau ba canh giờ, Lục Lâm Thiên thở hồng hộc, rốt cục hắn tiêu hao không thể nào chịu nổi nữa, cũng học được không ít kinh nghiệm.
Về phần Lục Vô Song thì vô cùng kinh ngạc, dựa theo đạo lý, cấp độ Vũ Sĩ không thể chèo chống lâu như thế, nhưng mà dường như chân khí trong người Lục Lâm Thiên sử dụng không hết, vẫn còn chèo chống tới khi nàng cảm thấy mệt mỏi.
- Lâm Thiên, được rồi, nghỉ ngơi đi, hai ngày sau chính là thời gian đọ sức, đệ không nên để thân thể quá mức mệt nhọc, phải nghỉ ngơi dưỡng thần chuẩn bị mới được.
Lục Vô Song nói ra.
- Ân.
Lục Lâm Thiên đáp nhẹ một tiếng, bây giờ hắn cũng không còn lực để tái chiến rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Lục Lâm Thiên trở lại trong đình viện, lập tức bắt đầu điều tức, khôi phục chân khí trong cơ thể của mình.
Ngày hôm sau Lục Lâm Thiên lại tới diễn vũ trường luận bàn với Lục Vô Song ba canh giờ, Nộ Diễm Quyền và Khai Sơn Chưởng đạt tới tiến bộ thật lớn, đặc biệt là Nộ Diễm Quyền cũng đã khống chế thành thục.
- Lâm Thiên, chuẩn bị thật tốt đi, ngày mai chính là lúc đệ phải thể hiện mình rồi.
Lục Vô Song hơi mệt mỏi nói ra.
- Ân.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ngày mai chính là ngày trọng yếu với mình.
- Ta nhận được tin tức, lần này Vân Dương Tông sẽ có một ngoại sự trưởng lão tới, còn đi cùng với chấp sự tới trấn Thanh Vân, ta đang muốn đi hỏi thăm một chút, xem ra lần này Vân Dương Tông cũng rất xem trọng lần thi đấu này của trấn Thanh Vân, có lẽ các đệ rất có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, nhất định phải cố gắng, trong khi đọ sức phải tận lực biểu hiện, như vậy đệ muốn trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông có cơ hội lớn hơn rất nhiều.
Lục Vô Song nói ra.
- Đệ tử thân truyền và đệ tử khác có gì khác nhau sao?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Khác nhau rất lớn, trong lúc nhất thời nói rất dài dòng, chờ đệ đến Vân Dương Tông thì đệ sẽ biết chỗ tốt thế nào.
Lục Vô Song nói ra.
Lục Lâm Thiên cũng không hỏi nhiều, Lục Vô Song nói như vậy, đệ tử thân truyền tự nhiên đạt được chỗ tốt lớn hơn đệ tử thường, danh ngạch đệ tử bình thường của Vân Dương Tông đã làm cho không ít người tranh nhau vỡ đầu, đệ tử thân truyền tất nhiên sẽ phải tốt hơn rất nhiều.
Sau khi trở lại đình viện, Lục Lâm Thiên lại điều tức lần nữa, sau đó nói chuyện với mẫu thân một hồi, nhưng mà đối với việc thi đấu ngày mai cũng không có khẩn trương.
Màn đêm buông xuống, sau khi cơm nước xong, Lục Lâm Thiên trở lại trong phòng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nghênh đón ngày mai sẽ tới, về phần những chuyện khác đã sớm có Lục gia an bài.
Mà một đêm này, đối với không ít người trong trấn Thanh Vân này mà nói nhất định là một đêm khẩn trương, trong một đình viện yên tĩnh, trong phòng có ba đạo thân ảnh, một người trong đó nếu Lục Lâm Thiên có ở đây, hẳn là có thể nhận ra chính là Dương Mạn Dương gia từng tranh chấp với Lục Vô Song trong Thiên Bảo Môn.
Hai người khác là một nam tử trung niên mặc áo dài, ánh mắt thâm thúy, quanh thân tỏa ra khí tức thâm trầm, vừa nhìn đã biết không phải kẻ yếu.
Một người khác mặc cẩm phục, là mỹ nhân đường cong uyển chuyển mê người, tuổi chừng mười sáu mười bảy, khuôn mặt phình phình, hồng hồng giống như hoa đào vừa nở, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai.
- Diệu nhi, ngày mai con phải cẩn thận chú ý một chút, con che dấu nhiều năm như vậy, lần này nhất định phải tiến vào top năm, nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông thì càng tốt.
Chương 69 Xuất phát (1)
Nam tử trung niên nói ra, trong ánh mắt nhìn qua nữ tử diễm lệ kia với thần thái kiêu ngạo.
Nam tử trung niên không phải người khác, chính là một gia chủ Dương gia một trong năm đại gia tộc trấn Thanh Vân, Dương Hướng Phong, tại trấn Thanh Vân cũng là nhân vật dậm chân một cái cả trấn Thanh Vân cũng run lên vài lần.
- Phụ thân, con biết rồi, tiến vào top năm không phải là vấn đề.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cười nói, bộ dáng mang theo ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, một phần yêu mị.
Mà nàng không phải là ai khác, chính là nhị tiểu thư nổi danh thiên tài của Dương gia Dương Diệu, vũ giả song hệ, mười bảy tuổi đạt tới Vũ Sĩ tam trọng, tăng thêm song hệ thuộc tính, không thể nghi ngờ là thiên tài khó gặp.
- Muội muội, ngươi cũng không thể chủ quan, lần này Lục gia chui ra hai huynh đệ Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ kia, Tần gia lại có Tần Thiên Hạo, đúng là khó đối phó.
Dương Mạn nói ra.
- Tỷ, muội biết rõ, muội sẽ hết sức chú ý.
Dương Diệu khẽ cười nói.
Trên trấn Thanh Vân, trong một căn phòng lớn đèn đuốc sáng trưng, trong phòng có mấy đạo thân ảnh, trong đó có Vương Lương.
- Quang nhi, ngày mai con cần phải chú ý một chút, lúc này không nghĩ tới gia tộc khác cũng xuất hiện nhiều thiên tài vậy, congươi che dấu lâu như thế, ngày mai nhất định phải áp chế bọn chúng xuống.
Một nam tử mặc áo bào vàng nói nhỏ.
- Phụ thân, ngày mai con sẽ dùng toàn lực, sẽ không để Vương gia mất mặt.
Một thiếu niên có ba phần tương tự Vương Lương nói ra, tuổi chừng mười bảy mười tám, trong ánh mắt mang theo tự tin nhàn nhạt.
- Hừ, Lục gia, Tần gia đang đắc ý đấy, ngày mai nhị đệ ra tay, đoán chừng bọn chúng sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Vương Lương khẽ cười nói ra.
Một đêm này đối với rất nhiều người trên trấn Thanh Vân mà nói là một đêm khẩn trương, tia nắng ban mai vừa lên, trấn Thanh Vân không ngừng có người tiến tới quảng trường, hôm nay các đại gia tộc đọ sức cử hành ngay trên quảng trường của trấn, nếu đi trễ tới lúc đó sẽ không có chỗ mà ngồi.
Thời điểm sắc trời vừa sáng, trên quảng trường cũng đã có người ta tấp nập, nhìn qua ít nhất có mấy vạn người, nam nữ già trẻ đều có, cũng có không ít người đang chạy tới.
Hô...
Lục Lâm Thiên phun ra một ngụm trọc khí, thu thủ ấn lại, mở hai mắt ra, trong ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời.
- Có thể tiến vào Vân Dương Tông hay không, phải xem ngày hôm nay.
Cảm giác khí tức hùng hậu trong cơ thể, Lục Lâm Thiên nói nhỏ.
Thời gian trôi qua từ từ, giữa không trung có ánh mặt trời chiếu xuống, bầu trời xanh thẩm không mây, ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua mang theo xuân ý nồng đậm, ngày đông giá rét vừa qua, đại địa như sống lại, hương thơm của cỏ cây không ngừng quanh quẩn các nơi.
Chung quanh quảng trường người ra ra vào vào tấp nập, nhưng lại không gây tiếng động lớn nào, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người vẫn chờ mong lần đọ sức này, đặc biệt là những người đặt cược táng gia bại sản cũng đang khẩn trương chờ đợi kết quả.
Ở trong đám người vây xem, nhìn kỹ thì rất dễ dàng nhìn thấy có vũ giả lẫn lộn trong đó, ngay cả linh giả cũng có một ít.
Giống như dân chúng bình thường, trong mắt của những vũ giả và linh giả này đều có chờ mong và hâm mộ, trở thành hai loại người này chính là nhân thượng nhân, cho dù là một vũ giả thực lực thấp cũng tốt hơn là người bình thường, thế giới này hoàn toàn là thực lực vi tôn.
Hôm nay các cửa hàng trong trấn Thanh Vân sẽ không mở cửa, sáng sớm năm đại gia tộc trên trấn Thanh Vân, Tần gia, Lục gia, Dương gia, Vương gia, La gia đã xuất động không ít người để giữ gìn trật tự.
Tràng diện hôm nay không nghi ngờ là lúc náo nhiệt nhất trấn Thanh Vân trong vài năm qua, rất nhiều người tới trấn Thanh Vân chỉ để thấy tràng diện ba năm một lần này.
- Lâm Thiên, nhanh ăn điểm tâm, mẫu thân cố ý chuẩn bị thức ăn con thích nhất đấy.
Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng đã nhìn thấy mẫu thân La Lan thị đang vội vàng làm bữa sáng
- Cảm ơn mẫu thân!
Lục Lâm Thiên nói ra, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn ngập nội tâm của hắn, đây không thể nghi ngờ là thu hoạch lớn nhất khi hắn xuyên việt tới thế giới này.
- Ngày hôm nay con phải cẩn thận, mẫu thân tin tưởng con có thể chiến thắng, con cũng như phụ thân của con, về sau đều trở thành cường giả.
La Lan thị nói.
Lục Lâm Thiên không nói thêm gì, xem ra trong nội tâm mẫu thân vẫn yêu thương phụ thân ah, loại chuyện này mình là hậu bối, cũng không nói được gì.
- Công tử, hôm nay ngươi cần phải cố gắng lên, nếu ngươi không tiến vào top năm thì ta xong đời.
Lục Tiểu Bạch nói ra.
- Ta không tiến vào top năm thì liên quan gì tới ngươi?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.
- Ta nói với không ít người hầu trong nội viện, thực lực công tử tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta hơn hai trăm người gom góp được ba trăm kim tệ đặt cược ngươi sẽ vào top năm, nếu ngươi không tiến vào thì ta xong đời rồi chứ sao.
Lục Tiểu Bạch nói ra.
- Ngươi đồ gà mờ.
Lục Lâm Thiên trừng Lục Tiểu Bạch, hai trăm người hầu mua ba trăm kim tệ mình thắng, đây chính là toàn bộ giá trị của hai trăm người, nhưng nếu ném ba trăm kim tệ mua Độc Cô Băng Lan thắng thì có thể thắng ba ngàn kim tệ, mua chính mình căn bản không lời.
- Công tử, cái gì là đồ gà mờ.
Lục Tiểu Bạch khó hiểu, trừng mắt nhỏ hỏi.
Lục Lâm Thiên nói:
- Đồ gà mờ là nói ngươi anh minh thần vũ.
Lục Tiểu Bạch lập tức xấu hổ cười cười, sờ sờ cái ót, nói:
- Ta không gà mờ bằng công tử, công tử mới thật sựu là đồ gà mờ.
- Ngươi...
Lục Lâm Thiên lập tức phun ra bữa sáng, mặt của hắn biến thành màu gan heo.
- Lâm Thiên, chuẩn bị cho tốt chưa, chúng ta nên xuất phát thôi.
Hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, ngửi được hai mùi hương thơm, Lục Lâm Thiên cũng biết người đang tới là hai mỹ nữ Lục Mị cùng Lục Vô Song.
Hai mỹ nữ hôm nay đều ăn mặc rất tỉ mỉ, Lục Mị càng trở nên vô cùng hấp dẫn, dáng người như ẩn như hiện và đường cong lung linh, Lục Vô Song thì hiển lộ khí khái oai hùng, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, cho người ta cảm giác khó tiếp cận, chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn.
- Ân, cũng tới lúc rồi.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ợ một cái, hắn đã ăn no.
- Lâm Thiên ca, ngươi cần phải cố gắng lên nha.
Lục Mị đi tới bên người Lục Lâm Thiên, hương thơm nồng đậm làm cho cái mũi Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa thì hắt xì.
- Lâm Thiên, đi thôi, mẫu thân chờ tin tốt của con.
La Lan thị nhìn Lục Lâm Thiên nói ra.
Lục Lâm Thiên nói vài câu với mẫu thân, lập tức rời khỏi đình viện, người khác trong Lục gia lúc này đều chờ ở cửa Lục gia.
Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song, Lục Mị, Lục Tiểu Bạch ba người đến cửa Lục gia thì nhìn thấy hơn mười người đang chờ ở cửa, nhìn qua có Triệu Tuệ, Lục Thiếu Hổ, còn có đại bá Lục Đông, tứ thúc Lục Tây. Còn có nhị cô Lục Nam, Chu Lập Hưng, Chu Hải Minh và mấy trưởng lão Lục gia ở đây, còn lại đều là tộc nhân trong Lục gia.
Chương 70 Xuất phát (2)
- Hừ.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ hừ lạnh một tiếng, mà Chu Hải Minh nhìn chằm chằm vào Lục Mị bên cạnh Lục Lâm Thiên, thần sắc âm trầm, từ trong ánh mắt mà nhìn, Chu Hải Minh dường như rất thích Lục Mị.
- Lâm Thiên, thả lỏng một chút, không cần quá khẩn trương.
Lục Đông nói với Lục Lâm Thiên, nhìn ra được Lục gia lần này rất cao hứng vì có hai người Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ, bởi vì Lục gia lần này tiến vào top năm không có vấn đề gì.
Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, hắn vốn không có khẩn trương, tốt xấu mình cũng là người hai thế giới, chút bình tĩnh này hắn vẫn có, cho dù tiến hay không tiến vào cũng không có vấn đề gì.
- Mang theo cái này.
Lục Đông móc hai ngọc bài ra, phía trên có sợi dây màu trắng đưa tới trong tay Lục Lâm Thiên, trên đó viết chính là tên và tuổi của Lục Lâm Thiên.
- Chúng ta đi thôi.
Lục Tây nói ra, người Lục gia chậm rãi đi ra ngoài, đi trên đường cái, trên đường đi không ít người nhìn Lục gia với ánh mắt kính sợ.
Mà ở hai bên đường có không ít thiếu nữ dáng người thướt tha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ, thấp giọng nghị luận gì đó, mà ngẫu nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo thẹn thùng cùng sùng bái.
Nhìn thấy những thiếu nữ này, Lục Mị lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, dựa vào người Lục Lâm Thiên đi tới, cơ hồ là dán lên người Lục Lâm Thiên, làm cho không ít thiếu nữ ở hai bên đường thất vọng, tư sắc của các nàng đúng là không thể vượt qua Lục Mị.
Trên đường phố cũng có không ít nam nhân hâm mộ nhìn qua hai người Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ.
- Lần này người tới nhiều hơn lúc trước a...
Trên đường đi, Lục Đông nói.
- Đúng thế, trên trấn Thanh Vân lần này xuất hiện không ít thiên tài, cơ hồ tất cả thành trấn gần trấn Thanh Vân đều có người tới xem.
Lục Tây nói ra.
- Không biết lần đọ sức này có hắc mã nào xuất hiện hay không, nếu có thì thú vị rồi.
Một trưởng lão Lục gia nói.
- Đã có nhiều thiên tài như thế, hắc mã xuất hiện sợ rằng không có khả năng, nhưng mà không loại trừ khả năng này.
Lục Đông nói.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hơi mĩm cười, theo những gì mình biết, hắc mã này chính là Độc Cô Băng Lan a, tin tưởng đến lúc đó nhất định sẽ làm cho không ít người kinh ngạc.
Sau một lát, Lục Lâm Thiên theo người Lục gia đi vào quảng trường, đến gần quảng trường nhìn thấy cửa vào quảng trường bị tắc nghẽn, Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, trên thế giới này cũng giống kiếp trước, ở đâu có náo nhiệt thì ở đó người rất đông.
- Chúng ta đi vào từ phía sau thôi.
Lục Đông nói, thân là một trong năm đại gia tộc trấn Thanh Vân này, lại là gia tộc dự thi, vào sáng sớm đã lưu lại cửa phía sau.
- Bái kiến đại gia.
Tới cửa phía sau sớm có đệ tử Lục gia đi ra chào đón.
Mọi người xuyên qua cửa sau tới quảng trường, cửa sau này yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy bên ngoài quảng trường người ra vào tấp nập, nội tâm bình tĩnh của Lục Lâm Thiên cũng sinh ra gợn sóng, người tới thật sự quá nhiều, nhìn qua chẳng khác gì buổi hòa nhạc của minh tinh, nhưng mà cũng chưa chắc nhiều người như ở đây, ở đây có chừng vài chục ngàn người a.
- Lục Đông, sao ngươi bây giờ mới tới.
Thời điểm này có một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lục gia, người tới bộ dáng trung niên, dáng người thô kệch, mặc trường bào, khí độ bất phàm, đặc biệt là có cặp lông mi gây chú ý cho người ta, lông mi không ngờ lại là màu trắng, sau lưng người này có bốn người, ba năm một nữ, đều là bộ dáng trung niên, khí tức của năm người đều bất phàm.
- Bạch Mi trưởng lão, sao ngươi tới sớm thế.
Lục Đông mỉm cười nói ra.
- Là ngươi tới muộn thì có, đây là Lục Lâm Thiên và Lục Thiếu Hổ Lục gia sao, con của Lục Trung quả nhiên không đơn giản.
Nam tử lông mi trắng nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lục Thiếu Hổ hai người nói ra.
- Đệ tử bái kiến Bạch Mi trưởng lão.
Lúc này Lục Vô Song lập tức đi lên hành lễ với người trung niên có đôi lông mi trắng.
- Vô Song ah, mấy tháng này không có lười biếng đấy chứ, lần này trở về ngươi rất có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền, nên hảo hảo cố gắng, ta rất xem trọng ngươi.
Nam tử lông mi trắng cười nói.
- Đệ tử không dám lười biếng.
Lục Vô Song trả lời.
- Lâm Thiên, Thiếu Hổ, mau chào Bạch Mi trưởng lão, đây là Bạch Mi trưởng lão của Vân Dương Tông, cũng là người trực tiếp phụ trách đưa các ngươi đi Vân Dương Tông.
Lục Đông lập tức nói ra.
- Bái kiến Bạch Mi trưởng lão.
Lục Lâm Thiên lập tức hành lễ, thì ra là trưởng lão Vân Dương Tông, khó trách khí tức bất phàm như thế.
Lục Thiếu Hổ lúc này tôn kính hành lễ, những người khác của Lục gia cũng không dám vô lễ, nhao nhao tới chào, trước mặt trưởng lão Vân Dương Tông, bọn họ không dám có chút thất lễ.
- Ngươi chính là Lục Lâm Thiên a, vũ giả tam hệ, không tệ, thiên phú này kém nha đầu kia một chút, ta xem trọng ngươi.
Bạch Mi nhìn qua Lục Lâm Thiên nói ra.
- Tiểu tử sẽ cố hết sức.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhìn thấy thần thái và khí độ của Lục Lâm Thiên, trong lòng Bạch Mi trưởng lão âm thầm gật đầu.
Nghe thấy Bạch Mi trưởng lão tán dương Lục Lâm Thiên, sắc mặt hai người Lục Thiếu Hổ cùng Triệu Tuệ trở nên lúng túng, nhưng cũng không dám nói gì.
- Bạch Mi trưởng lão, gia tộc khác đã tới chưa?
Lục Đông hỏi.
Bạch Mi nói:
- Đến một ít, nhưng mà năm đại gia tộc mới chỉ có Lục gia các ngươi tới.
Lục Lâm Thiên đánh giá chung quanh quảng trường, lúc này bên ngoài quảng trường có không ít người năm đại gia tộc dang duy trì trật tự, nhiều người như vậy, trong đó có không ít vũ giả, nếu như có rối loạn thì phiền toái, cho nên năm đại gia tộc cũng không dám khinh thường.
Những người duy trì trật tự này, thực lực đều ngoài Vũ Đồ nhất trọng, đều là vũ giả chân chính, Lục Lâm Thiên còn nhìn thấy trong Lục gia cùng gia tộc khác còn có vài Vũ Sư, đây cũng là đại biểu thế lực năm đại gia tộc ở mức nào đó.
- Lâm Thiên, Thiếu Hổ, các ngươi vào đi thôi, nhớ kỹ không thể chủ quan.
Lục Đông nói với hai người, tiến về phía cửa nhỏ phía trước, chỗ đó chỉ có người đọ sức mới được vào.
Lục Lâm Thiên gật đầu tiến vào cửa nhỏ, lập tức tiến vào vũ trường chính thức, liếc nhìn qua toàn trường, quảng trường hình tròn, hai bên quảng trường còn có mấy ngàn ghế, lúc này đã ngồi hơn phân nửa, nhìn qua, Lục Lâm Thiên không khó đoán ra đây là những nhân vật có một ít uy tín ở trấn Thanh Vân.
Những ghế khác là lưu lại cho người năm đại gia tộc, mà phía sau chính mình là một bệ đá, có chừng mười cái ghế trang trí xa hoa đặt ở đó, có lẽ chính là vị trí của trọng tài.
Trên đường đi, Lục Vô Song đã nói với Lục Lâm Thiên, trọng tài lần này có trưởng lão và chấp sự Vân Dương Tông tới trấn Thanh Vân.
Vào lúc này trong sân rộng đã có ba mươi thiếu nam thiếu nữ ở một góc, đang ngồi trên ghế đá được an bài tốt, đang chờ bắt đầu đọ sức, Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ hai người xuất hiện cũng khiến không ít người nhìn qua.
Bình luận facebook