trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 14
Hạnh phúc ngắn ngủi có lẽ không phải nói hạnh phúc thực sự ngắn ngủi,mà là cảm nhận của ta về thời gian khi ta vui sống
Như đã từng 1 lần trải nghiệm thời gian đến gần như vô hạn,anh thấy từng ngày trôi qua nhanh chóng
Gió lào tràn sang từ tây trường sơn ngày càng dày đặc,gần như đánh bật cái lạnh ra khỏi mảnh đất này
Cũng đã lâu,cũng đã 4 năm Thi nhã học ở ngôi trường rộng lớn này,cũng đã một năm Văn minh chờ đợi để xử lí mọi chuyện
Một lần và mãi mãi
Bài luận tốt nghiệp của cô dĩ nhiên nhanh chóng được thông qua bởi ảnh hưởng của một người
Thậm chí cô còn không biết chút nào về chuyện này
Nếu cô biết được chắn chắn sẽ giận đó,nhưng anh đã giấu kĩ rồi
Trời biết,đất biết,anh biết,ngoài ra không ai biết
Đừng nghe anh ta,người viết không cho rằng anh ta có mặt mũi lớn như vậy trước mặt các thầy cô già khác đâu
ừ,quả vậy thật
-cái gì? Cậu muốn tôi sửa…
Thầy Phong kêu lên 1 cách kinh ngạc trong phòng giáo vụ,nhìn Văn minh đang đứng trước mặt mình
-thầy nói nhỏ chút!
Thầy Phong hạ giọng:
-không thể được!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên trước mặt,anh biết muốn nói cũng vô dụng
Thầy Phong chau mày,nhìn xuống bài luận văn tốt nghiệp trên tay,chăm chú đọc
Ông muốn xem thử là loại học sinh nào có thể khiến một giáo viên như thầy Minh xin giúp
Càng đọc,gương mặt ông lại càng dãn ra,đến khi đọc đến dòng cuối cùng,ông tặc lưỡi:
-chậc chậc,việc gì phải xin chứ,bài luận này dư sức đạt,tín chỉ cũng đủ
Văn minh của hiện tại hắt xì một cái,có cảm giác như quá khứ đen tối bị người ta lôi ra hết rồi vậy
Một tuần sau,buổi lễ tốt nghiệp chính thức diễn ra
Ngồi ở hàng ghế sinh viên khoa toán,Thi nhã cứ năm giây liếc về phía hàng ghế giảng viên 1 lần
Chỉ còn hôm nay,cách trở mà 2 người e ngại bấy lâu sẽ biến mất
Trừ khi một trong hai nói gì,chuyện này không có người thứ 3 biết
Cũng đã đến lượt cô rồi
Cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay,cô cảm thấy một sự hạnh phúc trào dâng
Cô tự do rồi
Cô tự do rồi
Khỏi mọi thứ
Khỏi nỗi những ngày tháng dùi mài kinh sử
Khỏi sự chờ mong đang ngày ngày héo mòn ruột gan cô mỗi ngày
Không cần phải chờ nữa!
Ngay tối hôm đó,nhóm bạn cùng phòng cô cùng với phòng của người mà Ngô vân mới quen được đã tổ chức 1 bữa tiệc chia tay
Tuy rất cảm động,nhưng thực sự cô là gà ăn cay,không thể nuốt nổi cái đống đồ tứ xuyên và đồ thái kia
Đứng qua 1 góc nhắn tin,gió trên ban công rọi vào mát rượi,tách biệt hẳn với cái nóng ban ngày
Lúc này,một bóng người đi về phía cô,hình như?
Không quen
Thực sự không nhớ nổi là ai
Anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống đất,giơ ra một bó hồng:
-Thi nhã,anh thích em,em làm bạn gái anh nhé!
Hả?
Tên này bị thần kinh chắc?
Cô cẩn thận hỏi lại:
-anh là ai thế?
Anh ta đơ ra,vân cố gắng chày cối:
-anh đây,anh là người năm hai em từng giúp ấy
Thi nhã lờ mờ đoán ra,dò hỏi:
-Thập toàn,phải không?
Anh ta tỏ vẻ mừng rỡ,vui vẻ nói:
-biết ngay là em còn nhớ anh!
Cô cạn lời,học bá nhất hạng toàn trường khoa học tự nhiên,ảnh dán đầy bảng thông cáo,có mù mới không nhận nổi
-ảnh anh có đầy trên bảng thông báo đó thôi
Anh ta không để vấn đề này tiếp tục,quay lại hỏi:
-vậy…em có muốn…
-thôi khỏi,tôi có bạn trai rồi
First blood!
Anh ta choáng váng,hỏi lại,ngỡ mình lãng đãng nên nghe nhầm:
-gì cơ?
-tôi-có-bạn-trai-rồi! học bá mà tiếng người cũng không nghe được à
Double kills!
-sao lại thế được? anh đã đi hỏi rất nhiều người,em là chưa có bạn trai mà
-anh có bị gì không? Tôi có bạn trai hay không do họ quyết định sao?
Triple kills!
-chắc là không phải chứ,em nói đùa à?
-dù có đùa tôi cũng chẳng thích anh!
Quadra kills!
Anh ta thẹn quá hóa giận,nổi khùng lên,nói lớn:
-bạn trai em là ai,anh không tin anh ta tốt hơn anh
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắn,giọng trầm vang lên sau lưng:
-là tôi
Penta kills!
Không ngờ thực sự là có,anh ta tức giận quay lại:
-anh có tài gì mà xứng với…
Nhìn thấy gương mặt đó,tông giọng của anh ta nhanh chóng hạ xuống đến một âm vực nhỏ như muỗi kêu
-…Thi nhã???
Sao thầy Minh lại ở đây cơ chứ,còn là…
Tình địch của mình lại là thần tượng của mình sao?
Thôi,cái này chơi không lại
Không ngoài dự đoán,sự xuất hiện của anh đã lật ngược thế cờ,biến cậu ta thành kẻ yếu thế
Thế này thì ai cũng phải chết tâm thôi!
Mega kills!
Quả thật,mvp trận này cũng nhờ Thi nhã biết gọi người
-sao anh đến nhanh vậy,em mới mở cuộc gọi được 2 phút mà
-em tự nhìn xem các em ăn ở đâu
-quán đối diện trường học ạ?
Cô chỉ vào cổng trường,anh bất lực lắc đầu,đưa tay cô qua bên phải 1 chút
Chỉ thẳng vào nhà anh
Cũng tại cô quên mất chuyện này,đành cười trừ
-chậc,bà chủ lại quên nhà mình ở đâu
Trúng 1 đòn bất ngờ,cô ngại ngùng chống chế:
-em…em là bà chủ từ khi nào thế?
Anh cười tinh nghịch:
-em đoán đi?
Thực ra anh cũng có biết đâu,có lẽ là từ một thời khắc xa xôi,từ lúc anh đụng phải cô đã bị mớ dây leo kia trói lại với cô rồi
Có khi lại là mấy tháng trước,khi 2 người cùng đi trên đường làng trăng sáng,có rất nhiều chuyện đã xảy ra
Dù sao nếu chưa cũng là chuyện sớm muộn,anh bận tâm làm chi
Thi nhã bĩu môi:
-anh nói thế cũng nói!
Anh nhăn đuôi mắt:
-bí mật mà…
Cô cảm giác anh ngày một lươn lẹo,ngày một ngọt ngào,cô thực muốn cắn cái miệng đó của anh một miếng cho hả dạ
Chết rồi,cô lại nghĩ gì vậy chứ?
Nhưng…chắc là có thể chứ
Tìm một thời điểm thích hợp vậy
Chắc có lẽ là đi xem phim?
-anh có muốn đi xem phim không?
Anh cười cười:
-muốn xem thì em cứ nói,anh đưa em đi xem
Cô vừa nhíu mày vừa cười mỉm,trông giận không ra giận,vui chẳng phải vui:
-anh hiểu em thật!
Anh hiểu cô thật,cô không biết có nên vui không
Đáng ra là vui,nhưng…
Ai bảo anh nói thẳng ra chứ!
Xấu hổ quá,cảm giác như trên người không có cái gì che chắn,bị nhìn thấu đến tận ruột ấy!
Cô cúi mặt xuống,đầu khé gật,mặt đỏ au
-được! vậy là đã định nhé!
Anh vui hẳn lên,bước chân nhẹ đi như gió,đi như chạy
Hai người tạm biệt một chút,Thi nhã trở về trường lấy quần áo
Kì lạ là cô lại lấy luôn cả vali,chăn gối,mỹ phẩm,sữa tắm,nói chung là mọi thứ cần thiết cho cuộc sống của 1 cô gái đôi mươi
Đám bạn cùng phòng của cô cùng nhau cười nói,kể lại chuyện xảy ra giữa họ trong 4 năm đại học,coi đó như chuyện phiếm mà rôm rả cười đùa
Có thể sau này còn rất lâu mới gặp lại
1 năm,hay 10 năm
Họ chưa đoán biết mình sẽ trôi về phương nào của cuộc đời,dù sao họ cũng có cơ may ở lại đây,trên tổ quốc này,nhưng là cách 1 thành phố,hay cách dọc cả đất nước?
Ít nhất thì có 1 cô bé họ Lý sẽ ở lại đây,vì đang có bến cầu buộc chặt lấy cô ở ngay cạnh ngôi trường này
Xong việc rồi cũng không còn lý do để nán lại miển kí ức nữa,từ nay ai đi đường nấy,biết đâu lại gặp nhau trên giao lộ của cuộc đời
Nhưng…
Có 1 vấn đề…
Thi nhã bố rối nhìn đống đồ trước mặt
Không đủ!
1 cái vali căn bản không đủ để chứa hết đống này
Cô bất lực nhìn đống đồ trước mắt,thở dài
Đúng rồi! cô còn phương án b
Nhờ sự trợ giúp của người thân!
(ad: cô bé này cũng thực không coi anh Minh của chúng ta là người ngoài)
Rất nhanh,chỉ với mấy trăm bước,Văn minh đã đến hiện trường vụ “án”
Có ai thắc mắc Thi nhã sẽ đi đâu không?
Đoán chắc là ai cũng biết là đâu rồi
Lại kéo 2 chiếc vali,với 1 chiếc anh vừa mang tới,trở lại nhà anh
Cửa nhà vừa mở ra,Thi nhã vội vàng nhảy vào sofa,trông như 1 con mèo nhỏ bé đáng yêu
Như đã từng 1 lần trải nghiệm thời gian đến gần như vô hạn,anh thấy từng ngày trôi qua nhanh chóng
Gió lào tràn sang từ tây trường sơn ngày càng dày đặc,gần như đánh bật cái lạnh ra khỏi mảnh đất này
Cũng đã lâu,cũng đã 4 năm Thi nhã học ở ngôi trường rộng lớn này,cũng đã một năm Văn minh chờ đợi để xử lí mọi chuyện
Một lần và mãi mãi
Bài luận tốt nghiệp của cô dĩ nhiên nhanh chóng được thông qua bởi ảnh hưởng của một người
Thậm chí cô còn không biết chút nào về chuyện này
Nếu cô biết được chắn chắn sẽ giận đó,nhưng anh đã giấu kĩ rồi
Trời biết,đất biết,anh biết,ngoài ra không ai biết
Đừng nghe anh ta,người viết không cho rằng anh ta có mặt mũi lớn như vậy trước mặt các thầy cô già khác đâu
ừ,quả vậy thật
-cái gì? Cậu muốn tôi sửa…
Thầy Phong kêu lên 1 cách kinh ngạc trong phòng giáo vụ,nhìn Văn minh đang đứng trước mặt mình
-thầy nói nhỏ chút!
Thầy Phong hạ giọng:
-không thể được!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên trước mặt,anh biết muốn nói cũng vô dụng
Thầy Phong chau mày,nhìn xuống bài luận văn tốt nghiệp trên tay,chăm chú đọc
Ông muốn xem thử là loại học sinh nào có thể khiến một giáo viên như thầy Minh xin giúp
Càng đọc,gương mặt ông lại càng dãn ra,đến khi đọc đến dòng cuối cùng,ông tặc lưỡi:
-chậc chậc,việc gì phải xin chứ,bài luận này dư sức đạt,tín chỉ cũng đủ
Văn minh của hiện tại hắt xì một cái,có cảm giác như quá khứ đen tối bị người ta lôi ra hết rồi vậy
Một tuần sau,buổi lễ tốt nghiệp chính thức diễn ra
Ngồi ở hàng ghế sinh viên khoa toán,Thi nhã cứ năm giây liếc về phía hàng ghế giảng viên 1 lần
Chỉ còn hôm nay,cách trở mà 2 người e ngại bấy lâu sẽ biến mất
Trừ khi một trong hai nói gì,chuyện này không có người thứ 3 biết
Cũng đã đến lượt cô rồi
Cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay,cô cảm thấy một sự hạnh phúc trào dâng
Cô tự do rồi
Cô tự do rồi
Khỏi mọi thứ
Khỏi nỗi những ngày tháng dùi mài kinh sử
Khỏi sự chờ mong đang ngày ngày héo mòn ruột gan cô mỗi ngày
Không cần phải chờ nữa!
Ngay tối hôm đó,nhóm bạn cùng phòng cô cùng với phòng của người mà Ngô vân mới quen được đã tổ chức 1 bữa tiệc chia tay
Tuy rất cảm động,nhưng thực sự cô là gà ăn cay,không thể nuốt nổi cái đống đồ tứ xuyên và đồ thái kia
Đứng qua 1 góc nhắn tin,gió trên ban công rọi vào mát rượi,tách biệt hẳn với cái nóng ban ngày
Lúc này,một bóng người đi về phía cô,hình như?
Không quen
Thực sự không nhớ nổi là ai
Anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống đất,giơ ra một bó hồng:
-Thi nhã,anh thích em,em làm bạn gái anh nhé!
Hả?
Tên này bị thần kinh chắc?
Cô cẩn thận hỏi lại:
-anh là ai thế?
Anh ta đơ ra,vân cố gắng chày cối:
-anh đây,anh là người năm hai em từng giúp ấy
Thi nhã lờ mờ đoán ra,dò hỏi:
-Thập toàn,phải không?
Anh ta tỏ vẻ mừng rỡ,vui vẻ nói:
-biết ngay là em còn nhớ anh!
Cô cạn lời,học bá nhất hạng toàn trường khoa học tự nhiên,ảnh dán đầy bảng thông cáo,có mù mới không nhận nổi
-ảnh anh có đầy trên bảng thông báo đó thôi
Anh ta không để vấn đề này tiếp tục,quay lại hỏi:
-vậy…em có muốn…
-thôi khỏi,tôi có bạn trai rồi
First blood!
Anh ta choáng váng,hỏi lại,ngỡ mình lãng đãng nên nghe nhầm:
-gì cơ?
-tôi-có-bạn-trai-rồi! học bá mà tiếng người cũng không nghe được à
Double kills!
-sao lại thế được? anh đã đi hỏi rất nhiều người,em là chưa có bạn trai mà
-anh có bị gì không? Tôi có bạn trai hay không do họ quyết định sao?
Triple kills!
-chắc là không phải chứ,em nói đùa à?
-dù có đùa tôi cũng chẳng thích anh!
Quadra kills!
Anh ta thẹn quá hóa giận,nổi khùng lên,nói lớn:
-bạn trai em là ai,anh không tin anh ta tốt hơn anh
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắn,giọng trầm vang lên sau lưng:
-là tôi
Penta kills!
Không ngờ thực sự là có,anh ta tức giận quay lại:
-anh có tài gì mà xứng với…
Nhìn thấy gương mặt đó,tông giọng của anh ta nhanh chóng hạ xuống đến một âm vực nhỏ như muỗi kêu
-…Thi nhã???
Sao thầy Minh lại ở đây cơ chứ,còn là…
Tình địch của mình lại là thần tượng của mình sao?
Thôi,cái này chơi không lại
Không ngoài dự đoán,sự xuất hiện của anh đã lật ngược thế cờ,biến cậu ta thành kẻ yếu thế
Thế này thì ai cũng phải chết tâm thôi!
Mega kills!
Quả thật,mvp trận này cũng nhờ Thi nhã biết gọi người
-sao anh đến nhanh vậy,em mới mở cuộc gọi được 2 phút mà
-em tự nhìn xem các em ăn ở đâu
-quán đối diện trường học ạ?
Cô chỉ vào cổng trường,anh bất lực lắc đầu,đưa tay cô qua bên phải 1 chút
Chỉ thẳng vào nhà anh
Cũng tại cô quên mất chuyện này,đành cười trừ
-chậc,bà chủ lại quên nhà mình ở đâu
Trúng 1 đòn bất ngờ,cô ngại ngùng chống chế:
-em…em là bà chủ từ khi nào thế?
Anh cười tinh nghịch:
-em đoán đi?
Thực ra anh cũng có biết đâu,có lẽ là từ một thời khắc xa xôi,từ lúc anh đụng phải cô đã bị mớ dây leo kia trói lại với cô rồi
Có khi lại là mấy tháng trước,khi 2 người cùng đi trên đường làng trăng sáng,có rất nhiều chuyện đã xảy ra
Dù sao nếu chưa cũng là chuyện sớm muộn,anh bận tâm làm chi
Thi nhã bĩu môi:
-anh nói thế cũng nói!
Anh nhăn đuôi mắt:
-bí mật mà…
Cô cảm giác anh ngày một lươn lẹo,ngày một ngọt ngào,cô thực muốn cắn cái miệng đó của anh một miếng cho hả dạ
Chết rồi,cô lại nghĩ gì vậy chứ?
Nhưng…chắc là có thể chứ
Tìm một thời điểm thích hợp vậy
Chắc có lẽ là đi xem phim?
-anh có muốn đi xem phim không?
Anh cười cười:
-muốn xem thì em cứ nói,anh đưa em đi xem
Cô vừa nhíu mày vừa cười mỉm,trông giận không ra giận,vui chẳng phải vui:
-anh hiểu em thật!
Anh hiểu cô thật,cô không biết có nên vui không
Đáng ra là vui,nhưng…
Ai bảo anh nói thẳng ra chứ!
Xấu hổ quá,cảm giác như trên người không có cái gì che chắn,bị nhìn thấu đến tận ruột ấy!
Cô cúi mặt xuống,đầu khé gật,mặt đỏ au
-được! vậy là đã định nhé!
Anh vui hẳn lên,bước chân nhẹ đi như gió,đi như chạy
Hai người tạm biệt một chút,Thi nhã trở về trường lấy quần áo
Kì lạ là cô lại lấy luôn cả vali,chăn gối,mỹ phẩm,sữa tắm,nói chung là mọi thứ cần thiết cho cuộc sống của 1 cô gái đôi mươi
Đám bạn cùng phòng của cô cùng nhau cười nói,kể lại chuyện xảy ra giữa họ trong 4 năm đại học,coi đó như chuyện phiếm mà rôm rả cười đùa
Có thể sau này còn rất lâu mới gặp lại
1 năm,hay 10 năm
Họ chưa đoán biết mình sẽ trôi về phương nào của cuộc đời,dù sao họ cũng có cơ may ở lại đây,trên tổ quốc này,nhưng là cách 1 thành phố,hay cách dọc cả đất nước?
Ít nhất thì có 1 cô bé họ Lý sẽ ở lại đây,vì đang có bến cầu buộc chặt lấy cô ở ngay cạnh ngôi trường này
Xong việc rồi cũng không còn lý do để nán lại miển kí ức nữa,từ nay ai đi đường nấy,biết đâu lại gặp nhau trên giao lộ của cuộc đời
Nhưng…
Có 1 vấn đề…
Thi nhã bố rối nhìn đống đồ trước mặt
Không đủ!
1 cái vali căn bản không đủ để chứa hết đống này
Cô bất lực nhìn đống đồ trước mắt,thở dài
Đúng rồi! cô còn phương án b
Nhờ sự trợ giúp của người thân!
(ad: cô bé này cũng thực không coi anh Minh của chúng ta là người ngoài)
Rất nhanh,chỉ với mấy trăm bước,Văn minh đã đến hiện trường vụ “án”
Có ai thắc mắc Thi nhã sẽ đi đâu không?
Đoán chắc là ai cũng biết là đâu rồi
Lại kéo 2 chiếc vali,với 1 chiếc anh vừa mang tới,trở lại nhà anh
Cửa nhà vừa mở ra,Thi nhã vội vàng nhảy vào sofa,trông như 1 con mèo nhỏ bé đáng yêu
Bình luận facebook