trường giang lưu đông
Tác giả VW
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- đô thị,học đường,thanh xuân,tình cảm
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 13
- Cập nhật
Văn minh đang uể oải trượt dài trên chiếc ghế công thái học,lướt qua trang nhật báo trên cái màn hình sáng lên trước mặt
giá vàng tăng,giá gạo dầu muối đều tăng,thiên tai miền trung,sản xuất được UAV thế hệ mới,thiên tài vật lý đạt giải trong kỳ olympic thế giới…
Đọc đến đây,anh bất giác nhếch mép, “thiên tài vật lý” ấy à,từ năm 13 tuổi anh đã nhận được cái danh xưng giẻ rách này rồi
giỏi mấy thì được chứ,cuộc sống vẫn nhàm chán như mọi người,bán mình cho tư bản,nếu không vì học sinh,anh đã nghỉ làm rồi
Anh là giảng viên đại học nông nghiệp,năm nay 23 tuổi,năm tuổi nghề đầu tiên trong đời lại là dạy 1 đám sinh viên năm tư,áp lực không lớn
nhưng vì vậy anh cũng thấy nhàm chán,không biết làm gì cho qua cái thời gian trống ở giữa
anh chỉ có logic,không có một chút tâm lý nào,đến giờ vẫn độc bóng một mình,vấn đề cuối cùng vẫn là EQ thấp đáng báo động của anh
kéo lê thân thể nặng nề khỏi căn phòng chứa đầy công thức và giáo án đó,anh đi ra chỗ hàng chậu cây bấm lấy nút trên chiếc máy pha cà phê,im lặng chờ từng giọt nước đen sậm nhỏ giọt xuống cốc
cửa hàng cây cảnh này của nhà anh,ở phía tây hà thành,còn trường anh lại gần rìa đông hơn
anh về chơi trước ngày khai giảng,bà nga -mẹ anh- đang tưới cây sáng,thấy anh từ phòng đi ra,cau mày:
-con làm gì mà giờ này mới dậy? ngủ từ sớm mà cứ dậy muộn!
Anh suýt phun cafe trong miệng ra,lau miệng,anh thực ra hôm qua 3 rưỡi sáng mới ngủ,chỉ là mẹ anh không biết đó thôi,mẹ anh tò mò hỏi:
-con sao thế? Từ từ uống thôi
-dạ không sao ạ,con quên cho đường,hơi đắng ạ!
-pha cafe cũng không biết,lớn tướng mà như con nít
Anh không nói,chỉ cười rồi cầm theo cốc cà phê mà anh vừa thực sự quên cho đường -tuy không phải lý do thực sự làm anh phải phun ra- lúc này đã có vị ngọt hẳn hoi từ hộp sữa đặc ngôi sao phương nam anh vừa cầm lên mấy phút trước
Anh vào phòng mình,chúi đầu đọc hồ sơ sinh viên,từ sáng đến gần trưa,chỉ nhận biết thời gian qua dòng giờ giấc nhỏ xíu dưới góc máy tính
anh chỉ bước ra ngoài sau khi đã nhớ hết hồ sơ của 43 sinh viên trong lớp
anh là vậy,mọi thứ phải hoàn hảo
Bước ra khỏi phòng khi nắng đang đứng bóng,anh tất nhiên lựa chọn ở lại ăn cơm nhà 1 bữa rồi về
vì bây giờ về cũng chỉ có mì gói và đồ ăn ngoài thôi,không có gì đáng để ăn như cơm mẹ nấu
Quần áo chỉnh tề,sơ mi thắt nút,cổ áo bẻ,áo complet ngoài,trông rất có khí chất giáo sư
hoặc là do 2 miếng thủy tinh tổ chảng trên đôi mắt thực ra không cận của anh,kính không độ,đeo cho đẹp thôi
Bước ra đến cửa,chưa chào mẹ,anh đã mải ngắm hàng cây,ngắm chúng rất thư giãn,đỡ mỏi mắt,khoa học chứng minh như thế nên anh tin như thế
anh chưa bao giờ phản khoa học
Thấy một cây leo,anh hỏi mẹ:
-mẹ cho con cái cây này đi! Được không ạ?
-ít khi thấy con để mắt tới cây cối,cứ lấy đi
Anh vâng 1 tiếng rồi vui vẻ cho cái cây nhỏ xíu vào túi đựng,có chút vui hơn,đung đưa 2 tay ra ngoài
Đột nhiên có một cô gái,không biết là do thị lực hay lơ đễnh mà đâm sầm vào cái thứ cao 1 m 85 đang tung tăng từ nhà đi ra,làm cho cả 2 chậu cây mà anh và cô cầm rơi cả xuống đất,nghe xoảng một cái muốn sụm chân
Thi nhã vừa gãi đầu vừa kêu đau,dù không va phải thứ gì cứng,cô thấy một chàng trai cao ráo trước mặt,cô đã biết là con trai ông bà chủ,đợi mãi không thấy đối phương đưa tay đỡ mình,đành lảo đảo tự đứng dậy,cô nói với giọng áy náy:
-xin lỗi anh quá…
Anh cố cười,trông thật gượng gạo:
-không sao
Thi nhã nhìn đống lanh tanh bành dưới đất,may mắn 2 cái cây không sao,không chết được,nhưng thế này ai dám bán,chết thôi! Cô mất việc mất!
Thấy có vẻ cô nhân viên này đang lo lắng,nhìn xuống 2 cái cây,dùng bộ óc logic phân tích khô khan hơn sa mạc đưa ra kết luận trực quan nhất:
-có vẻ cô sắp bị đuổi
Thi nhã càng như muốn khóc,nhìn tôi cầu cứu
Thoáng chốc với 2 điểm EQ cuối cùng,anh định giúp cô gái nhỏ này 1 lần,vì theo trí nhớ mà anh chắc chắn không sai,cô ấy là lý thi nhã,lớp anh dạy,năm tư
Anh không nói,nhìn vào nhà,hét vào trong:
-mẹ! con lấy 1 cây nữa nhé!
Trong nhà vọng ra tiếng đáp:
-đã bảo cứ lấy đi,cứ hỏi,con không định đi à?
-dạ! vâng!
anh cúi xuống,nói với cây nấm lùn trước mặt:
-xong rồi,gói chúng lên đi
-sẽ không chết chứ?
-sẽ không
Thi nhã không ngờ lại có người lạnh từ ngoài vào trong như vậy,nhìn bóng dáng cao lớn,phản ứng của mùa xuân lại đến rồi,tim cô không nhịn được cứ đập nhanh
-sao? Cô còn muốn không,tôi sẽ nói với bà ấy
-cảm ơn anh lần này,tôi sẽ mời anh ăn một bữa,anh có muốn không
Văn minh không nói,chỉ mở điện thoại,giơ ra một mã QR
Thi nhã chưa hiểu anh muốn gì,tò mò hỏi:
-anh làm gì thế?
-kết bạn zalo với tôi,tối mai đi ăn,tôi sẽ gọi cô
-à,được rồi…
Đến khi anh rời đi,cô vẫn ngơ ngác,không nói đến việc thời nay còn có đàn ông không tỏ ra 1 chút hứng thú nào với cô,chỉ riêng lúc tim đập khi nãy…đều lạ lùng với cô,người chưa có lấy 1 mảnh tình vắt vai trong 22 năm tồn tại như một nhân vật phụ,một npc của thế giới này…
Cô còn chưa biết đâu-lời tác giả nói vậy đấy-cô cũng sẽ có 1 vai chính trong thể loại ngôn tình mà cô yêu thích nhất. vũ trụ sẽ bẻ cong để hợp ý biên kịch,dù không cũng phải là có thôi…
Chiều về anh chỉ trồng cây,lần đầu tiên trồng cây,anh trồng một cây leo lên cây sứ trong sân,cây còn lại leo lên một thanh trúc không biết anh tha từ đâu trong các công trình về,1 đầu cắm đất,một đầu buộc vào cành sứ
Hôm sau anh có tiết,vật lý ở tiết 1 và toán ở tiết 2,3. Cũng khá bận,nhưng với người khác. Không phải với anh
Chủ nhiệm lớp này là lớp chuyên khoa học tự nhiên,anh không lo không hợp với chuyên ngành,còn môn văn sử,đừng hòng anh mó tới,trình văn của anh chưa dưới trung bình đã là ông bà độ vẹo cột sống,
hoặc là do ông bà căn bản không độ một thằng cứ khăng khăng theo chủ nghĩa duy vật như anh
nhớ năm anh 5 tuổi,có 1 tên cậy lớn dụ anh ra nghĩa trang ở cả đêm,anh trực tiếp tìm mộ bà mà ngủ,vì đó là đất nhà anh,anh sợ gì chứ. Hôm đó,anh làm tên kia há hốc miệng vì không ngờ có đứa trẻ mẫu giáo nào gan như vậy
chuyển cảnh về lại thực tại,anh bước vào lớp với bộ dạng chỉnh tề hệt hôm qua
thi nhã đang cầm cây bút vẽ vòng tròn tròn trên bàn,mặc dù cô biết bút không vẽ được lên mặt bàn phủ bóng,cô vẫn vẽ như vậy,cô đang nghĩ chuyện khác
tận đến khi cô bạn bên cạnh vỗ vỗ vai cô,cô mới giật mình tỉnh lại
chưa kịp bình tĩnh,cô đã lại giật mình lần thứ 2,vì thấy…anh-văn minh,đang bước vào với bộ trang phục hệt hôm qua,suýt nữa thì reo lên gọi “anh minh đấy à!”
may là cô đã kìm được
Văn minh liếc mắt qua cả lớp,đụng phải thi vũ ở hàng ngoài cùng,bất giác cười,anh không nghĩ cô lại ngồi ngay đó,rất nhanh mặc kệ mà bắt đầu điểm danh
học sinh nhiều,tên nhiều,cái nào cũng hay,nhưng anh không quan tâm lắm,nếu không để nhận diện có lẽ anh còn chẳng cần 1 cái tên,cái tên không giúp đỡ anh dưới bất kì định dạng vật lý nào,anh không cần biết
nhưng mà,cái tên duy nhất anh thấy đẹp,là lý thi nhã,chắc là vì mang ý học thuật “thơ có nhã ý”,dù không phải lĩnh vực anh quan tâm
anh liếc sang cô gái ngồi bên cửa sổ,vô thức nhìn,lại thu ánh mắt về bảng tên dài còn lâu mới hết
định đề euclid đột nhiên không còn đúng nữa,giờ 2 đường thẳng song song lại đồng thời đang cắt nhau
dù là 1 điểm cực xa,dù là 1 góc cực nhỏ
đường t hạ xuống nửa độ,đường m nâng lên nửa độ,từ giờ,chúng đã cắt nhau rồi...
giá vàng tăng,giá gạo dầu muối đều tăng,thiên tai miền trung,sản xuất được UAV thế hệ mới,thiên tài vật lý đạt giải trong kỳ olympic thế giới…
Đọc đến đây,anh bất giác nhếch mép, “thiên tài vật lý” ấy à,từ năm 13 tuổi anh đã nhận được cái danh xưng giẻ rách này rồi
giỏi mấy thì được chứ,cuộc sống vẫn nhàm chán như mọi người,bán mình cho tư bản,nếu không vì học sinh,anh đã nghỉ làm rồi
Anh là giảng viên đại học nông nghiệp,năm nay 23 tuổi,năm tuổi nghề đầu tiên trong đời lại là dạy 1 đám sinh viên năm tư,áp lực không lớn
nhưng vì vậy anh cũng thấy nhàm chán,không biết làm gì cho qua cái thời gian trống ở giữa
anh chỉ có logic,không có một chút tâm lý nào,đến giờ vẫn độc bóng một mình,vấn đề cuối cùng vẫn là EQ thấp đáng báo động của anh
kéo lê thân thể nặng nề khỏi căn phòng chứa đầy công thức và giáo án đó,anh đi ra chỗ hàng chậu cây bấm lấy nút trên chiếc máy pha cà phê,im lặng chờ từng giọt nước đen sậm nhỏ giọt xuống cốc
cửa hàng cây cảnh này của nhà anh,ở phía tây hà thành,còn trường anh lại gần rìa đông hơn
anh về chơi trước ngày khai giảng,bà nga -mẹ anh- đang tưới cây sáng,thấy anh từ phòng đi ra,cau mày:
-con làm gì mà giờ này mới dậy? ngủ từ sớm mà cứ dậy muộn!
Anh suýt phun cafe trong miệng ra,lau miệng,anh thực ra hôm qua 3 rưỡi sáng mới ngủ,chỉ là mẹ anh không biết đó thôi,mẹ anh tò mò hỏi:
-con sao thế? Từ từ uống thôi
-dạ không sao ạ,con quên cho đường,hơi đắng ạ!
-pha cafe cũng không biết,lớn tướng mà như con nít
Anh không nói,chỉ cười rồi cầm theo cốc cà phê mà anh vừa thực sự quên cho đường -tuy không phải lý do thực sự làm anh phải phun ra- lúc này đã có vị ngọt hẳn hoi từ hộp sữa đặc ngôi sao phương nam anh vừa cầm lên mấy phút trước
Anh vào phòng mình,chúi đầu đọc hồ sơ sinh viên,từ sáng đến gần trưa,chỉ nhận biết thời gian qua dòng giờ giấc nhỏ xíu dưới góc máy tính
anh chỉ bước ra ngoài sau khi đã nhớ hết hồ sơ của 43 sinh viên trong lớp
anh là vậy,mọi thứ phải hoàn hảo
Bước ra khỏi phòng khi nắng đang đứng bóng,anh tất nhiên lựa chọn ở lại ăn cơm nhà 1 bữa rồi về
vì bây giờ về cũng chỉ có mì gói và đồ ăn ngoài thôi,không có gì đáng để ăn như cơm mẹ nấu
Quần áo chỉnh tề,sơ mi thắt nút,cổ áo bẻ,áo complet ngoài,trông rất có khí chất giáo sư
hoặc là do 2 miếng thủy tinh tổ chảng trên đôi mắt thực ra không cận của anh,kính không độ,đeo cho đẹp thôi
Bước ra đến cửa,chưa chào mẹ,anh đã mải ngắm hàng cây,ngắm chúng rất thư giãn,đỡ mỏi mắt,khoa học chứng minh như thế nên anh tin như thế
anh chưa bao giờ phản khoa học
Thấy một cây leo,anh hỏi mẹ:
-mẹ cho con cái cây này đi! Được không ạ?
-ít khi thấy con để mắt tới cây cối,cứ lấy đi
Anh vâng 1 tiếng rồi vui vẻ cho cái cây nhỏ xíu vào túi đựng,có chút vui hơn,đung đưa 2 tay ra ngoài
Đột nhiên có một cô gái,không biết là do thị lực hay lơ đễnh mà đâm sầm vào cái thứ cao 1 m 85 đang tung tăng từ nhà đi ra,làm cho cả 2 chậu cây mà anh và cô cầm rơi cả xuống đất,nghe xoảng một cái muốn sụm chân
Thi nhã vừa gãi đầu vừa kêu đau,dù không va phải thứ gì cứng,cô thấy một chàng trai cao ráo trước mặt,cô đã biết là con trai ông bà chủ,đợi mãi không thấy đối phương đưa tay đỡ mình,đành lảo đảo tự đứng dậy,cô nói với giọng áy náy:
-xin lỗi anh quá…
Anh cố cười,trông thật gượng gạo:
-không sao
Thi nhã nhìn đống lanh tanh bành dưới đất,may mắn 2 cái cây không sao,không chết được,nhưng thế này ai dám bán,chết thôi! Cô mất việc mất!
Thấy có vẻ cô nhân viên này đang lo lắng,nhìn xuống 2 cái cây,dùng bộ óc logic phân tích khô khan hơn sa mạc đưa ra kết luận trực quan nhất:
-có vẻ cô sắp bị đuổi
Thi nhã càng như muốn khóc,nhìn tôi cầu cứu
Thoáng chốc với 2 điểm EQ cuối cùng,anh định giúp cô gái nhỏ này 1 lần,vì theo trí nhớ mà anh chắc chắn không sai,cô ấy là lý thi nhã,lớp anh dạy,năm tư
Anh không nói,nhìn vào nhà,hét vào trong:
-mẹ! con lấy 1 cây nữa nhé!
Trong nhà vọng ra tiếng đáp:
-đã bảo cứ lấy đi,cứ hỏi,con không định đi à?
-dạ! vâng!
anh cúi xuống,nói với cây nấm lùn trước mặt:
-xong rồi,gói chúng lên đi
-sẽ không chết chứ?
-sẽ không
Thi nhã không ngờ lại có người lạnh từ ngoài vào trong như vậy,nhìn bóng dáng cao lớn,phản ứng của mùa xuân lại đến rồi,tim cô không nhịn được cứ đập nhanh
-sao? Cô còn muốn không,tôi sẽ nói với bà ấy
-cảm ơn anh lần này,tôi sẽ mời anh ăn một bữa,anh có muốn không
Văn minh không nói,chỉ mở điện thoại,giơ ra một mã QR
Thi nhã chưa hiểu anh muốn gì,tò mò hỏi:
-anh làm gì thế?
-kết bạn zalo với tôi,tối mai đi ăn,tôi sẽ gọi cô
-à,được rồi…
Đến khi anh rời đi,cô vẫn ngơ ngác,không nói đến việc thời nay còn có đàn ông không tỏ ra 1 chút hứng thú nào với cô,chỉ riêng lúc tim đập khi nãy…đều lạ lùng với cô,người chưa có lấy 1 mảnh tình vắt vai trong 22 năm tồn tại như một nhân vật phụ,một npc của thế giới này…
Cô còn chưa biết đâu-lời tác giả nói vậy đấy-cô cũng sẽ có 1 vai chính trong thể loại ngôn tình mà cô yêu thích nhất. vũ trụ sẽ bẻ cong để hợp ý biên kịch,dù không cũng phải là có thôi…
Chiều về anh chỉ trồng cây,lần đầu tiên trồng cây,anh trồng một cây leo lên cây sứ trong sân,cây còn lại leo lên một thanh trúc không biết anh tha từ đâu trong các công trình về,1 đầu cắm đất,một đầu buộc vào cành sứ
Hôm sau anh có tiết,vật lý ở tiết 1 và toán ở tiết 2,3. Cũng khá bận,nhưng với người khác. Không phải với anh
Chủ nhiệm lớp này là lớp chuyên khoa học tự nhiên,anh không lo không hợp với chuyên ngành,còn môn văn sử,đừng hòng anh mó tới,trình văn của anh chưa dưới trung bình đã là ông bà độ vẹo cột sống,
hoặc là do ông bà căn bản không độ một thằng cứ khăng khăng theo chủ nghĩa duy vật như anh
nhớ năm anh 5 tuổi,có 1 tên cậy lớn dụ anh ra nghĩa trang ở cả đêm,anh trực tiếp tìm mộ bà mà ngủ,vì đó là đất nhà anh,anh sợ gì chứ. Hôm đó,anh làm tên kia há hốc miệng vì không ngờ có đứa trẻ mẫu giáo nào gan như vậy
chuyển cảnh về lại thực tại,anh bước vào lớp với bộ dạng chỉnh tề hệt hôm qua
thi nhã đang cầm cây bút vẽ vòng tròn tròn trên bàn,mặc dù cô biết bút không vẽ được lên mặt bàn phủ bóng,cô vẫn vẽ như vậy,cô đang nghĩ chuyện khác
tận đến khi cô bạn bên cạnh vỗ vỗ vai cô,cô mới giật mình tỉnh lại
chưa kịp bình tĩnh,cô đã lại giật mình lần thứ 2,vì thấy…anh-văn minh,đang bước vào với bộ trang phục hệt hôm qua,suýt nữa thì reo lên gọi “anh minh đấy à!”
may là cô đã kìm được
Văn minh liếc mắt qua cả lớp,đụng phải thi vũ ở hàng ngoài cùng,bất giác cười,anh không nghĩ cô lại ngồi ngay đó,rất nhanh mặc kệ mà bắt đầu điểm danh
học sinh nhiều,tên nhiều,cái nào cũng hay,nhưng anh không quan tâm lắm,nếu không để nhận diện có lẽ anh còn chẳng cần 1 cái tên,cái tên không giúp đỡ anh dưới bất kì định dạng vật lý nào,anh không cần biết
nhưng mà,cái tên duy nhất anh thấy đẹp,là lý thi nhã,chắc là vì mang ý học thuật “thơ có nhã ý”,dù không phải lĩnh vực anh quan tâm
anh liếc sang cô gái ngồi bên cửa sổ,vô thức nhìn,lại thu ánh mắt về bảng tên dài còn lâu mới hết
định đề euclid đột nhiên không còn đúng nữa,giờ 2 đường thẳng song song lại đồng thời đang cắt nhau
dù là 1 điểm cực xa,dù là 1 góc cực nhỏ
đường t hạ xuống nửa độ,đường m nâng lên nửa độ,từ giờ,chúng đã cắt nhau rồi...
Last edited:
Bình luận facebook