• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3036-3040

Chương 3036: Trông như thế này sao?

Nghe đến chỗ này, Tần Ninh cau mày lại.

Ngọc Ngâm Tuyết thấy cường giả Biến Cảnh như Tần Ninh có vẻ rất để ý đến nhà họ Dương thì lập tức nói: "Nhưng mà nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương có quan hệ cũng không tệ, những năm gần đây, nhà họ Ngọc nhà họ Dương đã liên hiệp đối đầu với nhà họ Hồ, nhà họ Cố ở tây nam vực, có thắng có bại, nhìn chung vẫn tạm ổn".

"Dẫu sao trong tứ đại gia tộc, nếu như nhà họ Dương sa sút, vậy nhà họ Ngọc chúng ta cũng sẽ không tốt lắm".

Tần Ninh gật đầu một cái.

Ngọc Ngâm Tuyết tiếp tục nói: "Ngoài ra, vài năm gần đây còn có Thanh Viêm Tông mới vươn lên, cũng được chúng ta lôi kéo làm bạn".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Ngươi là người nhà họ Ngọc, nếu đã có quan hệ không tệ với nhà họ Dương, làm phiền ngươi dẫn ta đến nhà họ Dương".

"Yên tâm, sẽ không sai sử ngươi không công đâu, cũng sẽ không nhìn ngươi không công!"

Ngọc Ngâm Tuyết nghe thấy vậy, khuôn mặt đỏ lên, đến gần Tần Ninh thấp giọng nói: "Làm phiền công tử đừng nhắc lại chuyện này...", "Ặc...", Tần Ninh gật đầu một cái.

"Ngươi dẫn ta đến nhà họ Dương, trên đường đi ta sẽ giúp ngươi từ cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đến Biến Cảnh".

Ngọc Ngâm Tuyết có khí huyết thịnh vượng, nhìn một cái là biết đang ở cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa sẽ đến Biến Cảnh.

Mà nghe được lời này của Tần Ninh, Ngọc Ngâm Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía hắn.

"Làm sao?

Không muốn sao?"

Tần Ninh đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: "Bên dưới đầm nước trong ngọn núi này có Nguyên Dương linh mạch, ngươi muốn mượn nơi đây để tăng lên đến Biến Cảnh, nhưng nó lại không phù hợp với ngươi".

"Ngươi không cần bất kỳ ngoại lực gì để tăng cấp cả, chỉ cần quy nạp chỉnh sửa lại khí huyết bản thân ngươi là được".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Nếu như đồng ý vậy thì đi, nếu như không muốn... tự ta đi tìm cũng được, chỉ là hơi phiền toái một chút...", "Đồng ý đồng ý".

Ngọc Ngâm Tuyết vội vàng gật đầu nói.

"Nếu như vậy thì lên đường đi!"

Tần Ninh nói rồi đi ra bên ngoài sơn cốc.

Chẳng qua là lúc Tần Ninh đi tới cửa sơn cốc, đám người Ngọc Ngâm Tuyết cũng đi theo sau lưng, đột nhiên hắn lại dừng lại.

"Sao vậy?"

"Xem ra lúc các ngươi tới đã bị người ta bám theo rồi!"

Tần Ninh nhìn về phía cửa sơn cốc, nói: "Là người nhà họ Cố, Hồ gia mà ngươi nói đúng không?"

Ngọc Ngâm Tuyết khẽ thay đổi sắc mặt.

"Bọn khốn kiếp kia, gần đây thường xuyên có hành động, không biết rốt cuộc là muốn giở trò quỷ gì".

"Dãy núi Tây Hoang này ở trong tây nam vực, xuyên qua nam bắc, cũng ngăn cách nhà họ Ngọc chúng ta với nhà họ Dương, nhà họ Cố, nhà họ Hồ, coi như là một khu vực hòa hoãn, những người này liên tục vượt qua dãy núi Tây Hoang, chắc chắn là có ý đồ không tốt".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Có cấp bậc Biến Cảnh".

Nghe thấy vậy, sắc mặt Ngọc Ngâm Tuyết biến đổi.

Cô ta không biết Tần Ninh là cảnh giới mấy biến, nhưng nếu đối phương phái ra mấy vị Biến Cảnh, mà Tần Ninh chỉ là cảnh giới nhất biến nhị biến thì… nên làm thế nào cho phải đây?

Tần Ninh tùy tiện nói: "Tới giết ngươi đúng không?"

"Chắc thế...", Tần Ninh day trán, tiếp tục nói: "Chuyện giữa các ngươi, ta cũng không muốn nhúng tay vào, tốt nhất là đứng yên đó đừng cử động".

Nói rồi Tần Ninh đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt, từng trận văn ngưng tụ ra.

Với cấp bậc Biến Cảnh của hắn bây giờ, trận pháp ngưng tụ ra đã đủ để bố trí được thiên trận! Chuyện mấy gia tộc tranh đấu không thể nói xấu hay tốt, mọi người đều là phía đối lập với nhau mà thôi, không có liên quan gì đến Tần Ninh thì hắn cũng lười giết người.

Chỉ trong chốc lát, một ảo trận đã hiện ra, tràn ngập bên trong sơn cốc.

Mười mấy người ở trong ảo trận, chỉ cảm thấy vô cùng huyền diệu.

Tần Ninh nói: "Không nên động đậy".

Lúc này, đám người Ngọc Ngâm Tuyết lần lượt đứng nép vào trong sơn cốc, không một ai nhúc nhích.

Không lâu sau, mấy chục bóng người đi vào sơn cốc.

Mười mấy người này đứng cách bọn họ chưa đến trăm thước, nhưng mấy chục người kia cứ như căn bản không thấy bọn họ vậy.

Dẫn đầu là một người trung niên đàn ông râu dài, tay cầm một cây trường thương, vô cùng cẩn thận.

Ở bên cạnh ông ta là một nam một nữ trẻ tuổi, cũng rất thận trọng.

"Hồ Vân Ly!"

"Hồ Nguyệt Ly!"

Người đàn ông trung niên kia mở miệng nói: "Chắc chắn là ở chỗ này?"

"Chắc chắn".

Thanh niên bên trái mở miệng nói: "Khiêm thúc, sẽ không sai được!"

Lúc này, Khiêm thúc kia nhìn bốn phía, hừ một tiếng nói: "Người đâu?"

Mấy chục người rối rít tản ra tìm kiếm bên trong sơn cốc, chẳng qua là xem xét nửa ngày cũng không thấy bất kỳ bóng người nào.

Sắc mặt hai người Hồ Vân Ly và Hồ Nguyệt Ly cũng vô cùng khó coi.

Rõ ràng là ở chỗ này mà! Làm sao lại không thấy.

"Hừ!"

Khiêm thúc kia quát lên: "Vô dụng".

"Chắc chắn Ngọc Ngâm Tuyết ở nơi này, Khiêm thúc, nhất định là bọn họ đã nhận được tin tức trước nên đã chạy...", "Người của chúng ta bao vây ở xung quanh, cô ta chạy đi đâu cũng không thể hoàn toàn không có tin tức được".

Người đàn ông được gọi là Khiêm thúc nói: "Đáng chết!"

"Khiêm thúc, làm sao bây giờ?"

Thanh niên hỏi.

"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?"

Khiêm thúc hừ một tiếng nói: "Đi thôi, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa!"

Khiêm thúc hùng hùng hổ hổ nói: "Nhà họ Ngọc bên này, nếu như có thể giết Ngọc Ngâm Tuyết vậy thì có thể để Ngọc Minh Hoàng không kịp ra tay, đến lúc đó nhà họ Hồ chúng ta và nhà họ Cố có thể bắt tay tiêu diệt Thanh Viêm Tông trước!"

Hồ Vân Ly liền nói ngay: "Sẽ ra tay với Thanh Viêm Tông sao?"

"Ừm".

Khiêm thúc bình tĩnh nói: "Mấy năm gần đây Thanh Viêm Tông phát triển nhanh chóng, đã tạo thành uy hiếp ở bên trong tây nam vực rồi".

Hồ Vân Ly hừ một tiếng nói: "Ta đã sớm muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông".

"Nếu không phải Ôn Hiến Chi kia có bản lĩnh ngự thú, Thanh Viêm Tông căn bản sẽ không sống tới bây giờ!"

Khiêm thúc nói: "Người kinh khủng thật sự chính là Dương Thanh Vân kia, thiên phú võ đạo không tầm thường, hơn nữa còn giỏi xử lý công việc trong tông môn, ánh mắt cay độc, thủ đoạn lão luyện, rất được lòng người. Nếu không phải vậy, Thanh Viêm Tông làm sao có thể phát triển ở trong địa bàn của tứ đại gia tộc chúng ta được?"

"Khiêm thúc nói cực phải".

Hồ Nguyệt Ly tùy tiện nói: "Ta đã từng đánh nhau với Dương Thanh Vân kia, người này... thiên phú quả thực rất kinh khủng, hơn nữa tâm trí lại vô cùng vững vàng thành thục, hành động không dông dài, lại biết suy tính rất toàn diện".

Ba người đứng ở bên trong sơn cốc nói chuyện.

"Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi mà các ngươi nói trông như thế này sao?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng.

Sau lưng ba người lập tức đổ mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh toát, đột nhiên xoay người, đồng thời xông ra.

Keng... Chẳng qua là bóng người vừa xuất hiện sau lưng kia lại nắm chặt bàn tay lại, thần binh của ba người đều bị chặn lại vững vàng.

Chỉ thấy một cái tay khác của thanh niên mặc quần áo trắng kia đang giơ hai bức tranh lên, trong tranh có hai người đàn ông, một người trông vô cùng trẻ tuổi, một người khác thì có khuôn mặt hơi yêu dị.

Hồ Khiêm, Hồ Vân Ly, Hồ Nguyệt Ly thi nhau thay đổi sắc mặt.

Người trẻ tuổi này xuất hiện từ bao giờ, bọn họ lại không phát hiện chút nào! Nhất là Hồ Khiêm, bản thân ông ta là cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, nhưng lại không hề có chút cảm giác nào cả.

"Ngươi là ai?"

Hồ Khiêm lùi ra sau, nhìn về phía Tần Ninh, trong giọng có chút cẩn thận và kinh hoàng.
Chương 3037: Nói sớm không phải xong rồi sao

"Tại hạ là Tần Ninh".

Tần Ninh cười nói: "Hai người mà các ngươi nói là hai người này sao?"

Tần Ninh hỏi lại lần nữa.

Hồ Vân Ly kia quát lên: "Phải hay không phải thì có liên quan gì tới ngươi?"

"Rất có liên quan đến ta".

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Hai người này là đệ tử của ta thất lạc nhiều năm, ta nhận ra được ngay!"

Hồ Khiêm lại nhướng mày một cái.

Ông ta nhìn về phía hai bức tranh trong tay Tần Ninh, hai người bên trong rất sống động, chính là hai tông chủ của Thanh Viêm Tông.

Dương Thanh Vân! Ôn Hiến Chi! Hồ Khiêm nói: "Anh bạn, vì sao ngươi lại ở chỗ này nghe trộm chúng ta nói chuyện?"

"Nghe trộm?"

Sắc mặt Tần Ninh đã có chút không nhịn được, nói: "Ta không nghe lén, ta vẫn luôn ở chỗ này, là các ngươi tới sau".

Nói rồi Tần Ninh vung tay lên, ảo trận giải trừ, đám người Ngọc Ngâm Tuyết lần lượt xuất hiện.

"Ngọc Ngâm Tuyết!"

Hồ Vân Ly và Hồ Nguyệt Ly thấy Ngọc Ngâm Tuyết thì lập tức bùng nổ sát khí.

Lúc này Hồ Khiêm đưa mắt nhìn Tần Ninh từ đầu đến cuối.

Thanh niên trước mặt không đơn giản, mang đến cho ông ta áp lực cực lớn.

Hồ Khiêm nói: "Anh bạn, Ngọc Ngâm Tuyết này là người mà nhà họ Hồ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, cô ta giết con em nhà họ Hồ chúng ta, lần này chúng ta muốn bắt cô ta trở về".

"Nếu như ngươi đồng ý giao cô gái này cho chúng ta, ta có thể nói cho ngươi tin tức về hai người kia".

Nghe thấy vậy, Ngọc Ngâm Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt.

Tần Ninh cứ thoải mái đi ra, còn muốn để cô ta bị bại lộ là muốn làm gì?

"Ông ta nói bậy!"

Ngọc Ngâm Tuyết hừ một tiếng nói: "Người nhà họ Ngọc ta và nhà họ Hồ ngươi vẫn luôn bất hòa, bàn về việc giết người, nhà họ Hồ các ngươi cũng giết không ít con cháu nhà họ Ngọc chúng ta".

"Vậy sao?"

Hồ Khiêm nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Vị Tần công tử này, ý ngươi như thế nào?"

Tần Ninh lại bước ra một bước, nói: "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, hai người này có phải là Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi trong miệng các ngươi hay không!"

"Chỉ cần trả lời là được".

Giờ phút này, sắc mặt Hồ Khiêm căng thẳng, nắm chặt trường thương, cười ha hả nói: "Anh bạn, cái gì cũng phải từ từ...", ầm! Nhưng Hồ Khiêm vừa dứt lời, Tần Ninh đưa trực tiếp đưa tay ra bắt lấy cổ Hồ Vân Ly gần như trong nháy mắt.

Một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên.

Hồ Vân Ly nghiêng đầu một cái, tất cả hồn phách đều bị Tần Ninh trực tiếp nghiền nát.

Một tiếng bịch vang lên, thi thể ngã xuống đất.

Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh nói: "Hỏi ngươi một lần nữa, là bọn họ sao?"

Giờ phút này sắc mặt Hồ Khiêm vô cùng khó coi.

Hồ Vân Ly là cảnh giới Vô Ngã thất trọng, lại có cơ hội bước vào Biến Cảnh, cũng là một trong những người được chọn để quản lý nhà họ Hồ sau này.

Nhưng Tần Ninh…

"Anh bạn, ngươi thật là quá đáng".

Chẳng qua Hồ Khiêm vừa dứt lời, Tần Ninh đã trực tiếp bắt lấy Hồ Nguyệt Ly.

Tần Ninh cảnh giới tam biến, cảnh giới Vô Ngã đối mặt với hắn giống như một kẻ yếu tay trói gà không chặt vậy.

"Ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta".

"Là bọn họ!"

Hồ Khiêm lập tức nói: "Chính là hai người bọn họ, mở ra Thanh Viêm Tông ở bên trong tây nam vực, phát triển rất nhiều năm, bây giờ đã thành thế lực lớn".

"Nói sớm không phải xong rồi sao".

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Hồ Nguyệt Ly kia trợn hai mắt lên, hoàn toàn bỏ mình.

"Ngươi...", Hồ Khiêm quát lên: "Ta đã nói cho ngươi, ngươi còn giết người!"

"Ta mới nghe được nhà họ Hồ các ngươi muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông?"

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Thanh Viêm Tông là tâm huyết của hai đệ tử ta, các ngươi còn muốn tiêu diệt, ta khách khí với các ngươi làm gì?"

"Ngươi...", Tần Ninh không rảnh để ý, hai tay nắm đao kiếm, cả người tràn ngập sát khí.

Bên trong sơn cốc, hơn mười vị võ giả nhà họ Hồ thi nhau thay đổi sắc mặt.

Hồ Khiêm biết người này muốn giết toàn bộ bọn họ.

"Hừ!"

Hồ Khiêm hừ lạnh một tiếng, xách trường thương lao về hướng Tần Ninh.

Ông ta là cường giả cảnh giới nhị biến, tuy thanh niên này nhìn không đơn giản, nhưng cũng không thể mạnh hơn ông ta được.

"Cút!"

Tần Ninh hét lên một câu, căn bản không hề sử dụng võ quyết nào cả, kiếm Độ Sinh trong tay lập tức ném ra, trường kiếm kia vạch qua một kiếm khí, bắn thủng ngực Hồ Khiêm, nhân tiện ghim cơ thể ông ta vào trên vách đá “rầm” một tiếng.

Hồ Khiêm phun ra búng máu tươi lớn, sắc mặt trắng bệch.

Chênh lệch quá lớn.

Mà lúc này, đám người nhà họ Hồ còn lại thi nhau chạy trốn, chẳng qua là không làm gì được, đối mặt với Tần Ninh căn bản không thể trốn thoát.

Chênh lệch thật sự quá lớn! Tần Ninh cảnh giới tam biến đối mặt với những người này căn bản không thành vấn đề.

Thi thể nằm trong vũng máu la liệt đầy đất.

Lúc này Tần Ninh mới đi từng bước một vào trong sơn cốc, nhìn Hồ Khiêm bị đóng vào vách đá, mở miệng nói: "Vậy thì làm phiền ngươi dẫn ta đi Thanh Viêm Tông xem một chút".

Hồ Khiêm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Ninh, nhưng không nói được một lời.

Mà lúc này, Ngọc Ngâm Tuyết lại đi tới trước người Tần Ninh, hơi có chút sợ hãi nói: "Tần... công tử, ngươi thật sự biết Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi kia?"

"Ừm".

Ngọc Ngâm Tuyết tùy tiện nói: "Thanh Viêm Tông ở phía đông dãy núi Tây Hoang, nhà họ Cố, nhà họ Hồ cũng ở phía đông, nó đã phát triển nhiều năm, căn cơ cũng tạm được. Những năm gần đây, nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương, nhà họ Hồ, nhà họ Cố cũng muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông".

"Theo lời của Hồ Khiêm thì chỉ sợ nhà họ Hồ và nhà họ Cố đã không còn kiên nhẫn gì với Thanh Viêm Tông nữa...", Tần Ninh gật đầu nói: "Ta biết ý của ngươi".

Tần Ninh nhìn Hồ Khiêm, mở miệng nói: "Hồ Khiêm đúng không?

Lên đường đi".

Hồ Khiêm biết mình chắc chắn sẽ phải chết, Tần Ninh sẽ không thể nào bỏ qua cho ông ta.

"Hừ, Tần Ninh, nếu Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi là đệ tử của ngươi, vậy ngươi cứ chuẩn bị nhặt xác cho bọn họ đi!"

Hồ Khiêm giễu cợt cười, nhìn thi thể Hồ Nguyệt Ly và Hồ Vân Ly dưới đất, lại nhìn thi thể của con em nhà họ Hồ, giận dữ hét lên với Tần Ninh: "Ngươi chết đi".

"Nhà họ Hồ ta đã ra tay với Thanh Viêm Tông rồi, chờ đến khi ngươi tới, Thanh Viêm Tông đã bị tiêu diệt, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi cũng đã chết không có chỗ chôn".

"Vậy sao?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu như thế thật thì từ người già đến trẻ nhỏ trong nhà họ Hồ, ta cũng sẽ không buông tha cho một ai cả".

Hắn nắm chặt tay lại, kiếm Độ Sinh xoay tròn trong ngực Hồ Khiêm.

"A...", tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hồ Khiêm tức giận mắng: "Tần Ninh, ngươi sẽ chết không được tử tế, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi cũng sẽ chết không được tử tế, chết không được tử tế...", ầm! Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Cả người Hồ Khiêm nổ tung thành mưa máu bay trong sơn cốc này... Thấy một màn này, Ngọc Ngâm Tuyết và đám người nhà họ Ngọc đều vô cùng sợ hãi.

Tần Ninh mang đến cho người ta cảm giác thật sự quá kinh khủng.

"Ngọc Ngâm Tuyết, xem ra việc đi đến nhà họ Dương phải hoãn lại rồi, ngươi dẫn ta đến Thanh Viêm Tông trước đi!"

Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi cũng biết Thanh Viêm Tông ở nơi nào đúng không?"

Ngọc Ngâm Tuyết ngây ngốc gật đầu một cái.

"Ừm... Hả?"

Chẳng qua là ngay sau đó, Ngọc Ngâm Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: "Tần công tử, nếu như Hồ Khiêm nói là sự thật, vậy nhà họ Hồ đã có sát ý với Thanh Viêm Tông, nhất định là có cả nhà họ Cố ra tay nữa".

"Trong hai gia tộc này có tổng cộng hơn ba mươi vị cường giả Biến Cảnh, còn có mấy trăm cao thủ cảnh giới Vô Ngã, nếu như chúng ta tùy tiện đến đó...", "Không sao cả".

Tần Ninh cắt đứt lời Ngọc Ngâm Tuyết, cười nói: "Yên tâm đi".
Chương 3038: Ôn Hiến Chi là một con chó

Không sao cả?

Yên tâm đi?

Làm sao có thể yên tâm được! Tộc trường nhà họ Hồ - Hồ Tông Nghĩa là cường giả Vạn Nguyên Biến tứ biến.

Tộc trường nhà họ Cố - Cố Dương cũng là Vạn Nguyên Biến tứ biến.

Hơn nữa còn có mười mấy vị Biến Cảnh, nếu Tần Ninh muốn đến đó một mình thì chắc chắn là đi vào hang hổ, nói không chừng còn chưa cứu được người đã khiến mình bị liên lụy rồi.

Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Tần công tử, không bằng ngươi và ta cùng nhau về nhà họ Ngọc trước, ta sẽ nói việc này cho cha ta, để cha ta và tộc trưởng nhà họ Dương đi cùng với ngươi...", "Ta sợ không kịp".

Tần Ninh nói thẳng: "Được rồi, ta lại không phải kẻ ngu, đi thôi!"

Thấy Tần Ninh cố ý phải đi, Ngọc Ngâm Tuyết biết mình không thay đổi được quyết định của hắn, liền lập tức sai người lấy phi cầm của nhà họ Ngọc ra.

Con chim khổng lồ vỗ cánh bay cao lên tận vạn trượng, vượt qua dãy núi Tây Hoang với tốc độ cực nhanh, bay về hướng đông... Trên đường, Ngọc Ngâm Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, hiếu kỳ nói: "Tần công tử hình như là người Thương Vân Thiên, lại không giống như là người Thương Vân Thiên?"

"Trước kia ta là người ở Thương Vân Thiên, sau đó đi Vô Tương Thiên".

"Vô Tương Thiên!"

Lúc này ánh mắt Ngọc Ngâm Tuyết sáng ngời nói: "Vậy ngươi có biết chuyện lớn xảy ra ở Vô Tương Thiên hơn một ngàn hai trăm năm trước không?"

Một ngàn hai trăm năm trước?

"Ngươi muốn chỉ cái gì?"

Tần Ninh thuận miệng nói.

"Vô Tương Thiên, Lâm tộc bị diệt, Tần Ninh do Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần xuất hiện đó!"

Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Ồ, lại nói, ngươi cũng tên là Tần Ninh...", Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Người mà ngươi nói chính là ta".

Lúc này Ngọc Ngâm Tuyết nhìn Tần Ninh, hơi sững sờ, ngay sau đó không nhịn được bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Ta cười ngươi... đúng là biết đùa".

"Chuyện kia vô cùng ồn ào, không nói đến việc Lâm tộc bị tiêu diệt, sau đó Tần Ninh kia còn đến Vô Tương Phật Tự, vào tháp Vô Tương để tiến vào A Tị Địa Ngục nữa".

"A Tị Địa Ngục là chỗ nào?

Chắc chắn là không thể ra khỏi chỗ đó được đâu".

"Ngươi cũng đừng làm ta buồn cười".

Tần Ninh không biết làm sao.

A Tị Địa Ngục chỉ có vào chứ không có ra, đây là điều mà mọi người đều công nhận.

Chẳng qua là hắn cũng không ngờ tới, Ma tộc lại có thủ đoạn có thể ra vào đó, tuy nói chính hắn cũng có thể đi ra, nhưng quả thật phải tốn rất nhiều công sức.

Nhưng ở trong Trung Tam Thiên này, đối với tất cả mọi người mà nói, A Tị Địa Ngục chính là nơi chỉ có thể vào chứ không thể ra.

"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả...", Ngọc Ngâm Tuyết nhìn Tần Ninh cũng không giống cường giả cao cao tại thượng lắm, cách trò chuyện cũng rất tùy ý, liền nói tiếp: "Đừng tưởng rằng ngươi cùng tên với Tần Ninh là có thể lừa ta".

"Trung Tam Thiên có hàng tỷ hàng vạn sinh linh, cũng không biết có bao nhiêu người tên là Tần Ninh đâu".

"Được rồi...", thấy Ngọc Ngâm Tuyết không tin, Tần Ninh cũng không giải thích thêm.

"Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi kia thật sự là đồ đệ của ngươi?"

"Đúng vậy".

Ngọc Ngâm Tuyết thở dài nói: "Ngươi đúng là lợi hại, ta nghe nói hai người bọn họ đã xuất hiện ở tây nam vực này từ lâu, từng bước một đi tới cấp bậc Biến Cảnh, thành lập Thanh Viêm Tông".

"Nghe nói Dương Thanh Vân kia có thiên phú võ tu cực giỏi, mà Ôn Hiến Chi kia, ta nghe nói không phải là người!"

Không phải là người?

Vậy là gì?

Ngọc Ngâm nói: "Nghe nói Ôn Hiến Chi kia là một con chó!"

Chó?

Tần Ninh ngẩn người.

Đó là... Phệ Thiên Giảo mà?

Phệ Thiên Giảo được hắn thu phục ở đời thứ hai, chẳng qua là sau đó linh thú của Ôn Hiến Chi bỏ mình, hắn liền đưa Phệ Thiên Giảo cho Ôn Hiến Chi.

Ngọc Ngâm Tuyết thần bí nói: "Nghe nói Dương Thanh Vân này trời sinh tuấn tú, là một công tử đẹp trai, cưỡi trên lưng Phệ Thiên Giảo".

"Tuy ta biết Thanh Viêm Tông đại khái ở nơi nào, nhưng dẫu sao nhà họ Ngọc chúng ta cũng ở phía tây dãy núi Tây Hoang, nhà họ Hồ, nhà họ Cố ở phía đông dãy núi Tây Hoang, vẫn phải đi qua không ít dãy núi...", "Nhưng ta cũng rất là tò mò, hai nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở tây nam vực rốt cuộc có lai lịch thế nào!"

Linh thú tăng nhanh tốc độ phi hành, mọi người đi về phía đông của dãy núi Tây Hoang... Nhoáng một cái, từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên đã qua bao nhiêu năm rồi?

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc và mấy đệ tử Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch đều có thể gặp thường xuyên.

Mà Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, ba vị đệ tử này lại không biết tung tích.

Theo lý mà nói, mình gây ra động tĩnh lớn như thế ở Vô Tương Thiên, Ngọc Ngâm Tuyết còn biết, bọn họ cũng phải biết mới đúng.

Còn nữa, cho tới bây giờ cũng không tin tức gì của Cốc Tân Nguyệt.

Mà U Tiêu Tiêu, kể từ năm đó chia tay ở đại lục Vạn Thiên, tới bây giờ cũng không biết đang ở nơi nào... Chỉ có thể nói là Trung Tam Thiên quá lớn.

Trừ khi đến cấp bậc Biến Cảnh, nếu không cho dù là cảnh giới Tam Ngã, bốn Cực Cảnh, nếu cả đời muốn đi khắp Trung Tam Thiên, cũng có thể nói là chuyện không thể xảy ra.

Ngay cả Biến Cảnh, nếu như muốn đi qua từng đại thiên thì chỉ sợ cũng phải tốn không biết bao nhiêu năm.

Một câu mênh mông như khói cũng không thể khiến người ta hình dung được sự rộng lớn của Trung Tam Thiên.

Lúc này Tần Ninh đứng ở trên lưng phim cầm, thở ra một hơi.

"Sắp tới rồi".

Giờ phút này Ngọc Ngâm Tuyết cũng nhìn về phía trước, nói: "Vị trí của Thanh Viêm Tông đại khái là ở gần một dãy núi con của dãy núi Tây Hoang".

"Nhiều năm qua, nhà họ Hồ và nhà họ Cố vô cùng căm ghét Thanh Viêm Tông, luôn muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông, nhưng bọn họ lại lo lắng nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương sẽ bay qua dãy núi Tây Hoang, nhân cơ hội đó để ra tay với hai nhà bọn họ".

"Cho nên hai nhà vẫn luôn muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, nhà họ Ngọc chúng ta cùng với nhà họ Dương cũng muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, không hy vọng bọn họ và nhà họ Cố, nhà họ Hồ hợp tác với nhau".

"Nhưng nghe lời của Hồ Khiêm thì chỉ sợ nhà họ Hồ và nhà họ Cố đã mất kiên nhẫn rồi".

"Ừm".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Nhanh lên chút...", "Thế này đã nhanh lắm rồi".

Vượt qua dãy núi Tây Hoang, phi cầm hạ độ cao xuống không ít, mà ngay sau đó lại đổi hướng bay về phía nam.

Đứng trên cao vạn trượng nhìn xuống phía dưới, có thể thấy dãy núi Tây Hoang kia vốn nối liền nam bắc, giống như một con rồng lớn trùng điệp nằm trên mặt đất.

Mà ở hướng nam, dường như rồng lớn đang vương một cái móng vuốt về phía đông.

Lúc này, phi cầm đang bay về hướng đó.

Nửa ngày sau, phi cầm dần dần giảm tốc độ.

"Đến rồi".

Ngọc Ngâm Tuyết dặn dò: "Ngọc Hằng, dẫn người đi xem tình huống một chút".

"Vâng".

Mấy vị võ giả nhà họ Ngọc rối rít bay lên trời, rơi xuống đất.

Lúc này phi cầm cũng dừng lại, Tần Ninh và Ngọc Ngâm Tuyết đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bên ngoài.

Ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy trên đỉnh núi có từng lầu các tháp cao, như ẩn như hiện trong đám cây cối um tùm.

"Đây chính là Thanh Viêm Tông".

Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Năm xưa ta đã từng tới Thanh Viêm Tông, nhưng chưa được gặp Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi".

Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn.

Mà lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy được Ngọc Hằng đã dẫn mấy người trở lại.
Chương 3039: Thanh Viêm Tông

"Tiểu thư!"

Ngọc Hằng rơi xuống, khom người nói: "Chúng ta đã đi xung quanh Thanh Viêm Tông, không thấy có gì dị thường".

"Bên trong bên ngoài tông môn có vẻ vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn có lính gác khắp nơi giống như thường ngày, không giống như bị người khác tấn công".

Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Vậy hẳn là nhà họ Cố, nhà họ Hồ còn chưa ra tay".

"Theo lời Hồ Khiêm nói, có thể là nhà họ Hồ và nhà họ Cố còn chưa bắt đầu...", Ngọc Ngâm Tuyết nhìn về phía Ngọc Hằng, nói: "Ngươi dẫn mọi người ngụy trang một chút, đừng để bị người nhà họ Hồ, nhà họ Cố phát hiện, đến nhà họ Hồ, nhà họ Cố bên điều tra một chút. Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay thì không thể không có chút chuẩn bị nào được".

"Vâng".

Mấy người rời đi.

Lúc này Ngọc Ngâm Tuyết mới nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, nếu nhà họ Cố và nhà họ Hồ còn chưa tới, vậy thì chúng ta có thể tới Thanh Viêm Tông trước để thông báo cho Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi".

"Không cần".

Tần Ninh lại không nóng nảy.

"Không phải ngươi đã bảo Ngọc Hằng đi điều tra nhà họ Hồ và nhà họ Cố rồi sao?

Vậy cứ chờ ở đây là được rồi".

Tần Ninh cười ha hả nói: "Nếu bây giờ Thanh Viêm Tông còn chưa gặp nguy hiểm, vậy thì chờ đi".

Chờ?

Chờ cái gì?

Chờ nhà họ Hồ và nhà họ Cố ra tay với Thanh Viêm Tông?

Ngọc Ngâm Tuyết thật sự có chút không hiểu Tần Ninh.

Lúc trước người vội vàng muốn tới Thanh Viêm Tông chính là hắn, bây giờ đến Thanh Viêm Tông rồi lại bình thản ngồi đây chờ cũng là hắn.

Điều này đúng là kỳ quái! Tần Ninh nói: "Ngọc Ngâm Tuyết, ngươi ở cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong, chỉ cách Biến Cảnh một bước, vừa vặn nhân lúc này, ta sẽ giúp ngươi đột phá".

"Cũng không coi là sai sử ngươi không công".

Nghe thấy vậy, ánh mắt Ngọc Ngâm Tuyết lập tức sáng ngời.

Tần Ninh nhìn trẻ tuổi như cô ta, nhưng đã là một vị cường giả Hồn Phách Biến tam biến, nếu như được cường giả cảnh giới chỉ bảo, nói không chừng mình thật sự có thể bước vào Khí Huyết Biến nhất biến.

Ở trong Trung Tam Thiên mênh mông này, chưa tới Biến Cảnh thì vẫn chưa được tính là cường giả võ đạo chân chính.

Cảnh giới Chí Tôn! Cảnh giới Tứ Cực! Cảnh giới Tam Ngã! Biến Cảnh! Nấc thang võ đạo ở Trung Tam Thiên là từng tầng chặt chẽ, chỉ có Biến Cảnh mới là nấc thang đứng ở hàng ngũ cường giả hàng đầu, cho dù chỉ là đội sổ thì đó cũng là điều mà hàng vạn võ giả mơ ước.

"Ngươi nuốt cái này vào trước đi!"

Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan, đưa cho Ngọc Ngâm Tuyết.

"Sau đó hợp nhất tâm thần, lòng bàn tay hướng lên trời, trước tiên là cẩn thận lĩnh ngộ linh khí đến từ trong trời đất vận chuyển...", nghe Theo Tần Ninh giải thích, Ngọc Ngâm Tuyết dần dần tiến vào trạng thái tu hành.

...Thương Vân Thiên là một đại thiên mạnh nhất trong chín đại thiên của Trung Tam Thiên.

Được phân chia thành tám khu vực lớn, những thế lực tọa lạc trên đó cũng vô cùng mạnh mẽ.

Bên này, Tần Ninh và Ngọc Ngâm Tuyết dừng lại ở dãy núi Tây Hoang cách Thanh Viêm Tông mười mấy dặm.

Mà bên kia, trong Thanh Viêm Tông.

Giữa từng ngọn núi cao là từng đình đài lầu các sừng sững, khung cảnh đẹp đẽ, khí hậu ấm áp.

Từng con nguyên thú hoặc là bay vùn vụt ở trên không, hoặc là nghỉ ngơi ở giữa sườn núi, hoặc là nhô đầu híp mắt ở trong nước.

Mà võ giả bên trong Thanh Viêm Tông lại không hề cảm thấy lạ lẫm gì với đám nguyên thú này, ai nấy đều làm việc của mình.

Lúc này ở trong Thanh Viêm Tông có một đại điện trung tâm cao trăm trượng, vô cùng khí phách, bảng hiệu trước đại điện viết ba chữ to.

Thanh Viêm Điện! Lúc này, trong đại điện có hơn hai mươi người đang đứng ngay ngắn.

Ở phía trước hai mươi mấy người đó có ba nam nữ trung niên bình tĩnh đứng.

Lúc này, người phụ nữ bên trái khẽ nói: "Đỗ Vân, Phương Viễn, các ngươi nhận được tin tức gì chưa?"

Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ, trong giọng nói có mấy phần khí chất yểu điệu dịu dàng.

"Tin tức gì?"

Đỗ Vân nhìn có vẻ khôi ngô hiếu kỳ nói.

"Nghe nói nhà họ Hồ gần đây đã bắt đầu tập trung võ giả tiến về hướng dãy núi Tây Hoang...", "Vậy thì làm sao?"

Đỗ Vân buồn bực nói.

Dãy núi Tây Hoang là dãy núi lớn nhất trong cả tây nam vực, những gia tộc như nhà họ Cố, nhà họ Hồ sẽ thường xuyên phái võ giả vào dãy núi rèn luyện, đây là chuyện thường xảy ra.

"Lần này không giống trước kia, số lượng có chút nhiều... Hơn nữa, nhà họ Cố bên kia cũng rất kỳ quái... Hình như là chạy về hướng Thanh Viêm Tông chúng ta".

Nghe thấy vậy, Phương Viễn sắc mặt ôn hòa đứng ở một bên nhíu mày nói: "Chắc chắn chứ?"

"Mới chỉ là suy đoán, nhưng lần này Dương tông chủ triệu tập chúng ta, có lẽ có liên quan đến chuyện này".

Trong lúc ba người nói chuyện, chỉ thấy trên bậc thang phía trên, một bóng người đi đến.

Đó là một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ đồ màu xanh hoa văn mây, bên hông buộc một cái đai lưng màu xanh tường vân, đeo một miếng ngọc bội trắng.

Cổ áo trường bào màu xanh nhạt, ống tay áo cũng thêu hoa văn mây bạc, mái tóc đen buộc lên, đỉnh đầu khảm ngọc quan.

Đôi mắt trong trẻo, làn da mịn màng, dáng vẻ chưa đến hai mươi tuổi, khiến người ta nhìn một cái chỉ cảm thấy giống như một miếng thịt tươi vậy, hận không thể cắn một cái.

Tuấn mỹ và phiêu dật.

"Tham kiến Dương tông chủ".

"Tham kiến Dương tông chủ".

Mọi người thấy thanh niên kia xuất hiện thì rối rít chắp tay hành lễ.

Thanh niên kia chính là một trong hai tông chủ của Thanh Viêm Tông - Dương Thanh Vân.

"Đều đến cả rồi sao?"

"Khởi bẩm tông chủ, ba vị trưởng lão, hai mươi vị đường chủ đều ở nơi này".

Lý Hồi khom người nói.

"Ừm".

Dương Thanh Vân gật đầu một cái, tiếp đó nói: "Gần đây Ôn tông chủ có tinh tiến trong đạo ngự thú, hôm nay không tới".

"Ban đầu Thanh Viêm Tông thành lập chỉ là tông môn nho nhỏ vài chục đến trăm người, sinh tồn giữa những kẽ hở, cho tới bây giờ, hơn hai ngàn năm qua đi, đã trở thành một lực lượng không thể coi nhẹ trên vùng đất tây nam vực, tông môn có mấy ngàn võ giả, phần lớn đều là cảnh giới Tam Ngã".

"Chẳng qua là gần đây, ta nhận được tin tức, nhà họ Hồ và nhà họ Cố thường xuyên có hành động, có vẻ đang cố ý tóm thâu chúng ta".

Nghe thấy vậy, không ít người đều xôn xao.

"Vì sao nhà họ Hồ, nhà họ Cố lại ra tay với Thanh Viêm Tông chúng ta?"

"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ trong Thanh Viêm Tông chúng ta chỉ có năm vị cường giả Biến Cảnh là hai tông chủ đại nhân, cùng với Lý Hồi trưởng lão, Phương Viễn trưởng lão, Đỗ Vân trưởng lão. Trong nhà họ Hồ bên kia phải có ít nhất hai ba chục Biến Cảnh, lại thêm nhà họ Cố...", "Vậy phải làm thế nào đây?"

Dương Thanh Vân bình tĩnh ngồi xuống, cũng không cắt đứt mọi người nghị luận.

Qua một hồi lâu, tiếng nghị luận mới giảm bớt.

Lúc này Dương Thanh Vân mới nói: "Thảo luận xong chưa?"

Lý Hồi trưởng lão đi ra, chắp tay nói: "Tông chủ, chuyện này rất lớn, nếu như nhà họ Cố và nhà họ Hồ thật sự trở mặt muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông chúng ta, vậy Thanh Viêm Tông chúng ta lấy sức một mình rất khó mà chống lại!"

"Lý Hồi trưởng lão, nói thẳng xem ngươi có ý gì".

"Có lẽ, chúng ta có thể... đầu hàng nhà họ Cố và nhà họ Hồ...", "Không thể!"

Lý Hồi vừa mới dứt lời, Đỗ Vân trưởng lão nói thẳng: "Phục tùng?

Những năm gần đây, nhà họ Cố và nhà họ Hồ áp chế chúng ta khắp nơi, đã giết bao nhiêu đệ tử trong Thanh Viêm Tông chúng ta rồi?

Phục tùng bọn họ?

Tuyệt đối không được".

Đỗ Vân trưởng lão chắp tay nói: "Tông chủ, thuộc hạ đề nghị tìm sự giúp đỡ".
Chương 3040: Là đệ tử của ngươi thật sao?

"Tìm sự giúp đỡ sao?"

Dương Thanh Vân nói: "Vậy Đỗ Vân trưởng lão có ý gì?"

"Ở trên vùng đất tây nam vực này, nhà họ Dương và nhà họ Ngọc từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa với nhà họ Cố nhà họ Hồ, không bằng chúng ta liên thủ với nhà họ Dương nhà họ Ngọc để chống lại nhà họ Hồ nhà họ Cố".

Nghe thấy lời này, mọi người rối rít gật đầu phụ họa.

"Dẫn sói chống hổ sao?"

Dương Thanh Vân cười một tiếng.

Mà lúc này, Phương Viễn đi ra, khom người nói: "Ta cho rằng đều không được".

"Phương Viễn, ngươi có ý gì?"

"Khởi bẩm tông chủ".

Phương Viễn nói thẳng: "Thuộc hạ đề nghị liều mạng với bọn họ".

Phương Viễn vừa dứt lời, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Dương Thanh Vân cười tủm tỉm nhìn Phương Viễn, nói: "Liều mạng?

Liều mạng như thế nào?"

Phương Viễn nói thẳng: "Tông chủ, hiện nay ngươi và Ôn tông chủ đều là cảnh giới nhị biến, chúng ta đều biết thực lực của hai vị tông chủ, không hề kém tam biến một chút nào, còn có thể liều mạng cả với tứ biến".

"Lần này nếu quả thật nhà họ Hồ và nhà họ Cố ra tay, chắc chắn hai tộc trưởng của hai gia tộc cùng nhau đến, dẫu sao bọn họ vẫn phải phòng bị nhà họ Ngọc, nhà họ Dương".

"Tộc trưởng nhà họ Hồ - Hồ Tông Nghĩa, Tộc trưởng nhà họ Cố - Cố Dương đều là cảnh giới tứ biến, hai vị tông chủ ra tay, lại thêm Phệ Thiên Giảo đại nhân bên cạnh Ôn tông chủ, hai người bọn họ đến cũng sẽ có cơ hội giết được".

"Một khi cảnh giới tứ biến chết, vậy Thanh Viêm Tông chúng ta căn bản không sợ nhà họ Hồ, nhà họ Cố".

"Nếu bọn họ muốn liều chết đến cùng để thôn tính Thanh Viêm Tông chúng ta, bản thân họ cũng sẽ phải mất một miếng thịt".

"Nếu thật sự như vậy, cho dù Thanh Viêm Tông chúng ta bị tiêu diệt, nhà họ Hồ và nhà họ Cố cũng phải tổn thương nguyên khí nặng nề, đến lúc đó nhà họ Ngọc và nhà họ Dương há sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này?"

"Chúng ta quyết đánh đến cùng, thề đánh một trận, nếu nhà họ Hồ và nhà họ Cố bọn họ cũng dám, vậy mọi người cùng nhau chết, nếu như không dám, Thanh Viêm Tông chúng ta sẽ có thể sống sót".

Giờ phút này, bên trong đại sảnh vô cùng an tĩnh.

Phương Viễn nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt nóng bỏng.

"Không thể".

Lúc này, Lý Hồi trưởng lão lại nói: "Nhà họ Hồ và nhà họ Cố có rất nhiều Biến Cảnh, hai vị tông chủ sao có thể chống lại tộc trưởng hai gia tộc được!"

"Đúng thế".

Đỗ Vân cũng nói: "Cơ hội này rất khó...", Phương Viễn nghe vậy thì không nói thêm gì nữa.

Mà giờ phút này, Dương Thanh Vân lại cười nói: "Được rồi, ta đã hiểu hết ý của mọi người rồi".

"Ta sẽ thảo luận lại với Ôn Hiến Chi rồi sẽ nói cho các ngươi biết".

"Vâng!"

"Vâng!"

Mọi người rối rít khom người hành lễ.

Nhưng đúng lúc này, mấy bóng người vội vàng đi vào từ bên ngoài đại điện.

"Tông chủ, tông chủ, không xong rồi".

Sắc mặt một người trong đó khó coi nói: "Võ giả nhà họ Cố tới!"

Nhà họ Cố! Vẻ mặt Dương Thanh Vân vô cùng lạnh lẽo.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn ta lạnh lùng nói.

"Mấy trạm gác của Thanh Viêm Tông chúng ta bên ngoài sơn môn đều đã bị lặng lẽ tiêu diệt, võ giả nhà họ Cố đột nhiên xông ra, đã đánh nhau ở bên ngoài sơn môn rồi".

"Dẫn đầu là ai?"

"Tộc trường nhà họ Cố - Cố Dương!"

Giờ phút này, sắc mặt mọi người trong đại điện đều biến đổi.

"Đến nhanh thật đấy".

Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: "Xem ra, chúng ta đã không còn lựa chọn khác rồi".

"Lý Hồi, Đỗ Vân, Phương Viễn, ba người các ngươi dẫn tinh nhuệ trong tông môn chuẩn bị nghênh địch đi!"

"Rõ!"

Từng bóng người lập tức rời đi.

Ngay sau đó Dương Thanh Vân nhìn về phía một người, mở miệng nói: "Lập tức đi tìm Ôn Hiến Chi, bảo hắn ta xuất quan đi".

"Rõ!"

Thanh Viêm Tông, bên ngoài sơn môn.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Khoảng hơn ngàn vị võ giả cảnh giới Tam Ngã dưới sự cầm đầu của mấy vị cường giả Biến Cảnh tiến vào bên trong Thanh Viêm Tông.

Biến cố đột ngột này khiến đệ tử của Thanh Viêm Tông vô cùng hoảng loạn.

Chẳng qua là khi ba người Lý Hồi, Đỗ Vân, Phương Viễn xuất hiện, mọi người đã lập tức tổ chức chống cự.

"Cố Dương tộc trưởng!"

Trong đám người, bóng người Lý Hồi trưởng lão đứng giữa không trung, lạnh lùng nói: "Thanh Viêm Tông đang bình yên ở mép dãy núi Tây Hoang, cũng không đắc tội nhà họ Cố, ngươi có ý gì?"

"Ý gì ư?"

Cầm đầu võ giả nhà họ Cố là một người đàn ông trung niên tóc hoa tiêu.

Người đàn ông giễu cợt nói: "Ngươi hỏi ta có ý gì ư?"

"Những năm gần đây, Thanh Viêm Tông ngươi phát triển nhanh".

"Nhà họ Cố ta ba lần bốn lượt mời chào, Thanh Viêm Tông ngươi lại không biết điều, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng nhà họ Cố ta sẽ cứ nhìn Thanh Viêm Tông lớn mạnh, để trên vùng đất tây nam vực này xuất hiện thế lực lớn thứ năm sao?"

Lý Hồi lạnh lùng nói: "Cố tộc trưởng, ngươi đúng là biết tính toán!"

"Hừ, hãy bớt nói nhảm đi".

Cố Dương lạnh lùng nói: "Dương Thanh Vân đâu?

Bảo hắn ta đi ra, hôm nay nếu không phục tùng nhà họ Cố, vậy Thanh Viêm Tông hãy chuẩn bị bị tiêu diệt đi!"

"Vậy phải xem răng nhà họ Cố có sắc bén như vậy hay không đã".

Lý Hồi rút kiếm, sát khí ngưng tụ.

"Chỉ bằng ngươi?"

Cố Dương cười lạnh một tiếng, khí tức trong cơ thể bộc phát ra.

Ầm... Cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến.

Từng đỉnh núi hoàn toàn sụp đổ dưới sự chèn ép của Cố Dương, phát ra những tiếng động rung thiên động địa.

Tiếng nổ kinh khủng không ngừng vang lên.

Nhưng đúng lúc này, một kiếm quang đột nhiên đánh tới trước người Cố Dương, va chạm vào khí tức quanh người ông ta, phát ra những tiếng ầm ầm ngột ngạt.

Mà ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người bỗng xuất hiện.

"Cố Dương, ngươi thật sự cho rằng Thanh Viêm Tông ta sẽ để mặc cho người gây khó dễ sao?"

Lúc bóng người kia xuất hiện, đông đảo đệ tử Thanh Viêm Tông đều có lòng tin hơn nhiều.

Thanh Viêm Tông.

Một trong hai tông chủ - Dương Thanh Vân tông chủ! Thanh Viêm Tông có thể nói là có lịch sử nội tình nông cạn nhất ở trên vùng đất tây nam vực.

Nhưng gần ngàn năm qua, tốc độ phát triển của nó lại càng lúc càng nhanh, đây chính là sự lợi hại của hai vị tông chủ.

Dương Thanh Vân tông chủ đã đi từng bước một từ cảnh giới Chí Tôn đến cảnh giới Tứ Cực, vượt qua cảnh giới Tam Ngã, trở thành cường giả Biến Cảnh.

Có thể nói là một vị nhân vật truyền kỳ.

Vị Ôn Hiến Chi tông chủ cực ít lộ diện kia cũng như vậy.

"Dương Thanh Vân!"

Cố Dương đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh Vân, mang theo mấy phần lạnh lùng.

Dương Thanh Vân này thật sự là quá đáng ghét, trong lúc vô tình đã trở thành tai họa trong đầu nhà họ Cố ông ta.

"Cố Dương tộc trưởng, chèn ép người ta như thế không phải là chuyện tốt đâu".

"Vậy sao?"

Cố Dương cười lạnh nói: "Vậy ta phải nhìn xem ngươi có tư cách gì mà nói lời này".

Chỉ là cảnh giới nhị biến thôi.

Cố Dương nhạo báng, bàn tay nắm chặt, một trường đao xuất hiện, trong nháy mắt một ánh đao đã chợt lóe lên, trực tiếp chém tới trước người Dương Thanh Vân.

Keng... Đao kiếm va chạm, sát khí bùng nổ.

Giờ phút này, khí tức làm người ta sợ hãi lan ra.

Hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Mà ở cách Thanh Viêm Tông mười mấy dặm, trên một ngọn núi cao, nhìn xuống phía dưới có thể thấy trong ngoài Thanh Viêm Tông rộng lớn, khắp nơi đều là chiến hỏa.

Mà hai bóng người đang đánh nhau trên không hiển nhiên là mạnh mẽ nhất.

"Vị kia chính là tông chủ Dương Thanh Vân của Thanh Viêm Tông...", lúc này Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Lợi hại, cảnh giới nhị biến chống lại cảnh giới tứ biến".

Sau đó cô ta đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh ở một bên, nói: "Là đệ tử của ngươi thật sao?"

"Ừ".

"Vậy ngươi còn ở đây xem cuộc vui?"

Ngọc Ngâm Tuyết hiếu kỳ nói.

Lúc Thanh Viêm Tông sắp bị Cố Dương đánh, Tần Ninh mới bắt đầu vội vã chạy tới, bây giờ bắt đầu đánh nhau rồi thì Tần Ninh lại không gấp gáp gì nữa, quá kỳ quái!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom