-
Chương 641-645
Chương 641: Ông có đủ tư cách sao?
Tần Ninh, cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại giết chết cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển giống như giết chó?
Đám người xung quanh chỉ cảm thấy một trận khí lạnh quét qua toàn thân.
Tu luyện mấy năm nay của bọn họ thật sự đều tu luyện đến mức đi trên thân chó rồi!
Lời tuy nói như vậy nhưng Kiếm Tiểu Minh vẫn xông lên.
Vào thời khắc này trên không trung, vài thân ảnh đan xen tung hoành ngang dọc.
Bây giờ Diệp Viên Viên đã là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, đối mặt với cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, toàn thân ngưng kết thành một thế thiên địa, lại không hề bị uy lực của cảnh giới Hóa Thần có thể nghiền ép.
Mà đòn tấn công này cũng đang mãnh liệt bá đạo, không phù hợp với dáng người mảnh khảnh ấy.
Ở bên khác, Vân Sương Nhi cũng như vậy.
Hỗn độn thể chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, nhưng không phải chuyển hóa bình thường, mà là nâng cao một lần sức mạnh, đạt đến đỉnh điểm.
Sức mạnh lúc này của Vân Sương Nhi chính là đang ở đỉnh điểm, rõ ràng là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, nhưng khí thế lại giống như cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.
Hai cô gái đối mặt với hai đại cảnh giới Hóa Thần mà không bị lép vế.
Ngoài miệng Kiếm Tiểu Minh tùy tiện cẩu thả, nhưng khi bắt đầu ra tay thì sẽ không như vậy.
Cuộc giao chiến giữa các võ giả không để ý một chút là chết.
Cho dù cậu ta là hậu nhân của Kiếm Âm Sơn, giành được truyền thừa của lão tổ Kiếm Đạo, nhưng nếu bản thân không cố gắng, vậy thì vẫn chỉ có thể đạt được một nửa trạng thái của lão tổ mà thôi.
Hiện giờ đi theo bên cạnh Tần Ninh có Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên, đâu có ai không có tư chất cao ngất?
Nếu như cậu ta không nỗ lực tu hành thì sẽ bị trượt dốc, bị đào thải.
Tương lai của Tần Ninh không thuộc về Cửu U đại lục, mà cậu ta muốn bắt kịp Tần Ninh thì càng phải nỗ lực.
“Kiếm Tiểu Minh ta không chỉ dựa vào kiếm thuật truyền thừa của lão tổ nhà mình”.
Kiếm Tiểu Minh vừa dứt lời, cậu ta hô lên môt tiếng: “Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm!”
Một kiếm chém ra, kiếm quang đột nhiên phiêu tán giống như hồ điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, tốc độ cực chậm, nhưng lại như gió mạnh tia chớp, đằng đằng sát khí.
Ầm ầm ầm…
Sát khí mạnh mẽ khiến hai cao thủ cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ kia sắc mặt đều nghiêm nghị, không thể không lùi bước.
Tầng tầng công kích sát phạt xuất ra, kiếm khí chồng lên cũng đủ đến trăm tầng.
Lúc này Tần Ninh cũng gật đầu, chỉ cần là một cách thức này, Kiếm Tiểu Minh hiện giờ thực sự đã vượt qua Kiếm Âm Sơn ban đầu.
Bây giờ đám người Minh Ung, Thiên Ám, Diệp Thông Nguyên và Vân Khánh Tiêu đã không biết nên nói gì.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hiện giờ nhìn đâu cũng không thấy giống con gái họ, càng như là… Cửu Thiên Tiên Tử, ngồi tít trên cao.
Thực lực hùng mạnh không nói, nhưng cảnh giới Thông Thiên lại chống lại được cảnh giới Hóa Thần.
Chuyện này mà ở bốn năm trước có đánh chết bọn họ cũng không dám tin.
Thiếu niên đó ban đầu rõ ràng có chút non nớt, thần thái hờ hững, giọng điệu bình thản nói muốn thu nhận con gái họ làm tỳ nữ. Loại điệu bộ đó quả thật là khiến người ta cảm thấy mắc cười.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi giống như cành vàng lá ngọc, sao có thể làm tỳ nữ cho một tiểu thiếu gia đến từ thành Lăng Vân?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tần Ninh năm đó không hề kiêu căng ngạo mạn, mà là thật sự tự tin.
Trái lại bọn họ tầm nhìn hạn hẹp.
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Viên Viên, Cửu Chuyển Linh Lung thể vẫn là Hoàng thể, tương lai cô sẽ bước vào cảnh giới Tam Vị, có thể tấn thăng lên Đế thể, thể chất này có thể tăng lên vì bá đạo của nó”.
“Đối phương là cảnh giới Hóa Thần thì làm sao? Cô là Hoàng thể, vượt cấp chém giết, giết ông ta như giết chó. Tâm trí cô không phân định, Cửu Chuyển Linh Lung thể làm sao phát huy được giá trị lớn nhất?”
Tần Ninh vừa nói lời này, Diệp Viên Viên gật đầu, ngay sau đó liều lĩnh xông lên, thi triển toàn bộ thực lực.
Lần này, Vân Chá Thiên đối mặt với áp lực tăng lên đột ngột.
Chẳng qua chỉ là một nữ tử cảnh giới Thông Thiên tứ bộ mà lại có thể khiến ông ta nhiều lần kinh ngạc.
Chỉ là lúc này ánh mắt Vân Chá Thiên thoáng liếc qua Tần Ninh.
Quan trọng nhất là Tần Ninh.
Giết Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhất định sẽ đại loạn.
Lúc này Vân Chá Thiên cắn răng, thấp giọng hừm một tiếng.
“Đạp Thiên Cước!”
Ông ta sải bước đến, áp lực của cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển Vân Chá Thiên bộc phát đến cực hạn, Diệp Viên Viên hơi ngẩn ra, sắc mặt nhất thời hoảng hốt, nhưng nàng lập tức nhảy qua.
Nhưng lúc này Vân Chá Thiên lại biến mất không thấy, đi đến trực diện chỗ Tần Ninh.
“Tiểu tử, người chính là kẻ cầm đầu lũ này, giết ngươi thì tất cả đều kết thúc!”
Vân Chá Thiên hừm một tiếng, đánh về phía tường thành.
Nhìn thấy Vân Chá Thiên xông tới, mấy người Minh Ung và Thiên Ám vội vàng ngăn cản.
Chỉ là lúc này Tần Ninh nhanh hơn.
“Giết ta? Ông có đủ tư cách sao?”
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ giơ một cước lên.
Ầm…
Một cước đó trực tiếp nghênh đón Vân Chá Thiên.
Cảnh này khiến mấy người Minh Ung tim đều nhảy lên cổ họng.
Bọn họ có thể hiểu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có khả năng chống lại cảnh giới Hóa Thần, dù sao cũng là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, vẫn còn có chút cơ hội.
Nhưng Tần Ninh… cảnh giới Thông Thiên nhị bộ chống lại cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, đùa cái gì vậy?
Lúc này Vân Chá Thiên cũng không ngờ, Tần Ninh lại không chạy không tránh, ngược lại trực tiếp nghênh đón, nhất thời trong lòng ông ta vui mừng, toàn thân thi triển một trăm phần trăm sức mạnh.
“Giết!”
Vân Chá Thiên gào lên một tiếng, một quyền ầm vang, cảnh giới Hóa Thần nhất quyền, linh khí phong phú ra sao, sát khí hùng mạnh thế nào?
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ cười một tiếng.
Ầm…
Ngay lập tức một quyển và một cước đụng nhau.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng nổ nứt toác truyền ra.
Đám người vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ bị thương nặng, nhưng khi một quyền đó đấm hết sức xuống lại truyền đến một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.
Lúc này toàn bộ cánh tay phải của Vân Chá Thiên chìa ra đã nổ thành bọt máu, từ trên xuống dưới cơ thể máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Ninh đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Đã bảo ông không đủ tư cách”.
Đám người Minh Ung lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến rớt cằm.
Trong thời gian một ngày này quả thật là lúc thì giống như bay lên chín tầng mây, lúc lại như rơi xuống địa ngục. Bọn họ thật sự có phần không chịu nổi.
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, một cước đạp đứt cánh tay của đối phương?
Đây còn là con người sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng xông lên, linh khí chưởng ấn đánh ngã Vân Chá Thiên xuống đất. Ông ta muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.
Mấy người Vân Thao Thiên và Dương Thừa Minh đều hoàn toàn sửng sốt.
Một lão tổ cự vô phách trong mắt bọn họ lúc này lại bị người ta đánh đến mức như một con chó già, ông ta nằm úp sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Phía bên này, Kiếm Tiểu Minh cũng đang gào thét kiếm khí, giết đến hăng say.
Vân Sương Nhi thủ đoạn nhiều vô tận, căn bản không hề rơi vào thế yếu.
“Dừng tay!”
Ngay chính lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.
Trên không trung có hơn chục thân ảnh đang cưỡi một con phi cầm, thần tốc lao tới.
Người đứng đầu một tay đưa ra sau, một thân mặc khinh sam, dáng người cao lớn, mày dài mắt đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cho người ta có cảm giác nhói nhói xé toạc không gian.
Các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai!
Mười mấy võ giả đi theo phía sau Lâm Thiên Nhai nhìn kĩ đều là khí tức cảnh giới Hóa Thần vô cùng hùng mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mấy người Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ nhất thời vui mừng.
Còn đám người Minh U và Thiên Ám sắc mặt lại khẽ thay đổi.
Đây là… cứu trợ của mấy người đó đã đến?
Chương 642: Thị uy
Khí tức của Lâm Thiên Nhai cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển quả thực cao hơn Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên gấp mấy chục lần.
Hơn nữa khí huyết của mười mấy người ở xung quanh cũng mạnh hơn so với hai tên cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Cái này cũng đủ để chứng minh thực lực của những người này cũng đều vượt cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Đây đây đây...
Bây giờ, trái tim của đám người Minh Ung cũng nhảy vọt lên tận cổ họng.
Không ngờ những quốc gia bên ngoài đại lục tranh đấu lại liên quan đến chuyện điều động võ giả của vùng đất Cửu U.
Đây chính là cảnh giới Hoá Thần, ai nấy đều giống như một vị thần.
“Ông nói dừng tay thì phải dừng tay sao? Vậy thì mặt mũi của ta biết để ở đâu?”
Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, nói: “Ta khổ sở nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, bây giờ có người muốn tiêu diệt, ta muốn giết người có ý định huỷ diệt thượng quốc Bắc Minh thì có gì sai sao? Lâm Thiên Nhai!”
Lâm Thiên Nhai!
Tần Ninh gọi ra cái tên này khiến tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Bên ngoài Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như nấm, thực lực của bọn họ không lớn, không thể xâm nhập vào bên trong vùng đất Cửu U nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết những thế lực tồn tại ở bên trong vùng đất Cửu U.
Lâm Thiên Nhai có khí tức của cảnh giới Hoá Thần, như vậy rõ ràng chỉ có duy nhất một người được mệnh danh là đệ nhất kiếm, các chủ của Kiếm Các ở Cửu U mà thôi!
Các chủ của Kiếm Các đích thân đến đây!
Sắc mặt của tất cả mọi người lúc này đều vàng như nghệ, kinh ngạc không thốt ra lời.
Mà điều khiến đám người Minh Ung, Thiên Ám kinh ngạc hơn cả đó chính là thái độ Tần Ninh nói chuyện với Lâm Thiên Nhai.
Thái độ ngạo mạn cuồng vọng như vậy, hắn thật sự coi Lâm Thiên Nhai là các chủ của Kiếm Các sao?
Minh Ung lúc này không nhịn được kéo ống tay của Tần Ninh, nói: “Vị kia chính là các chủ của Kiếm Các Lâm Thiên Nhai ư? Tần công tử... vẫn là nên khách khí một chút”.
“Khách khí? Vì sao? Cũng không phải do ta gây sự trước!”
Tần Ninh cao giọng nói: “Ta chẳng quan tâm ông ta là ai, trêu chọc ta khiến ta không thoải mái thì cho dù là các chủ ta cũng giết”.
Lời này vừa nói ra, trên tường thành một số tướng lĩnh cảnh giới Địa Võ không chịu đựng được liền choáng váng.
Nếu như nói cảnh giới Hoá Thần đối với bọn họ giống như một vị thần cao cao tại thượng thì không còn phải nghi ngờ gì nữa, Lâm Thiên Nhai kia chính là vị thần đứng đầu.
Tần Ninh nói như thế thật sự đã đắc tội sâu sắc với Kiếm Các, cho dù hiện tại Thanh Vân tông có lớn đến mấy cũng không thể nào so sánh được với Kiếm Các, chẳng phải vậy sao?
“Đúng vậy, các chủ của Kiếm Các cũng giết!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng đã đánh cho hai tên cao thủ cảnh giới Thông Thiên ngã nằm trên đất, thần thái phi phàm đáp xuống bên cạnh Tần Ninh, cười hì hì nói: “Ca, bọn chúng thua rồi!”
“Không tồi!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Minh, cho ngươi một cơ hội khiêu chiến với Lâm Thiên Nhai, cái danh xưng đệ nhất kiếm ở Cửu U sẽ thuộc về ngươi”.
“Khụ khụ...”
Kiếm Tiểu Minh lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Đệ cảm thấy mất sức hơi nhiều, đệ phải nghỉ ngơi một lát...”
Kiếm Tiểu Minh rất thức thời lui về một góc khác.
Nói đùa, bây giờ cậu ta mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên, còn Lâm Thiên Nhai đã là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, khiêu chiến? Chẳng phải sẽ bị Lâm Thiên Nhai một kiếm đâm chết sao.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng lùi về bên cạnh Tần Ninh.
Hạng Khí Vũ bây giờ toàn thân chật vật không chịu nổi, quát: “Các chủ, tên điên này giết chết hậu nhân Hạng gia ta, bây giờ còn muốn tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ta!”
“Ta điên cuồng, ta kiêu ngạo, ông làm gì được ta?”
Tần Ninh cười lạnh nói tiếp: “Vốn ta không có ý định tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ông đâu, được thôi, ông cũng đã nói như thế, nếu ta không diệt thì có lỗi với ông rồi, từ hôm nay trở đi, ở trên Cửu U đại lục sẽ không còn Hạng gia, không còn cương quốc Thiên Tượng nữa”.
Lời này vừa nói ra, Hạng Khí Vũ tức muốn ói máu.
Thế nhưng vừa nãy Vân Chá Thiên bị Tần Ninh một cước đá bay đã lọt vào mắt ông ta, bây giờ ông ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các chủ mà thôi.
Hạng Khí Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương: “Các chủ, ngài phải làm chủ cho ta”.
Lâm Thiên Nhai lúc này một câu cũng không thốt được thành lời.
Ông ta nhận được tin hai vị trưởng lão xuất quan, nhưng không ngờ vừa xuất quan lại đụng phải Tần Ninh.
Đây chính là Tần Ninh đó!
Bây giờ đừng nói là ông ta, mà toàn bộ vùng đất Cửu U làm gì có ai dám trêu chọc Tần Ninh cơ chứ.
Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Tần tông chủ, hai vị trưởng lão không biết đã xảy ra chuyện, nếu đã như này thì lãnh thổ của cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải đều sát nhập vào thượng quốc Bắc Minh, thiệt hại của thượng quốc Bắc Minh lần này sẽ do Kiếm Các của ta gánh chịu!”
Lâm Thiên Nhai vừa nói xong, ngay lập tức khiến vô số người kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất.
Đám người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu hai mắt cũng trợn tròn.
Hạng Khí Vũ cũng sững sờ, còn Vân Chá Thiên đang giãy dụa đứng lên lúc này cũng ngưng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là các chủ nhà mình sao?
Tại sao lại phải cung kính với Tần Ninh như thế?
“Như thế không được!”
Tần Ninh nhìn về phía Lâm Thiên Nhai vừa định mở miệng, nhưng ngay lập tức lại chuyển ý, chậm rãi nói: “Ông đứng cao như thế nói chuyện với ta, không thấy mệt à?”
Lâm Thiên Nhai nghe thấy vậy, khuôn mặt lộ ra lúng túng, lập tức chủ động hạ người xuống ngang với độ cao của Tần Ninh trên tường thành.
Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc Lâm Thiên Nhai vẫn đáp xuống mặt đất trước tường thành, ngẩng đầu nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, hai vị trưởng lão thật sự không biết chuyện, đại nhân ngài đừng so đo với tiểu nhân làm gì!”
Lâm Thiên Nhai thật sự sợ rồi.
Không sợ không được!
Thi thể của Dương Đỉnh Thiên của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương của Thánh Vương Phủ lạnh vẫn chưa được mấy ngày đâu.
Ông ta tự biết bản thân mình cũng chẳng mạnh hơn hai người đó là bao.
Còn nữa, ngũ đại gia tộc nói đi đời liền đi đời luôn, Tuyệt Ninh tông bị Tần Ninh nói thu liền thu, ngay cả quốc quân của cổ quốc Đại Hạ, cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng phải kiêng dè Tần Ninh, bản thân ông ta chỉ là một cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển nào dám khiêu chiến với Tần Ninh chứ.
Giọng điệu khẩn cầu của Lâm Thiên Nhai khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chuyện này còn khó tin hơn cả nằm mơ giữa ban ngày!
Đường đường là các chủ của Kiếm Các, của thế lực hàng đầu mà bây giờ lại cầu xin Tần Ninh!
Một cảnh tượng không thể xảy ra lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ, vào chính lúc này đây.
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Không biết? Người không biết thì không có tội à? Hôm nay là do ta đến sớm nên không xảy ra chuyện gì, nếu như ta không đến thì thượng quốc Bắc Minh chẳng phải sẽ bị người khác đạp đổ sao, một câu không biết của ông thì không có chuyện gì sao?”
“Mỗi một cảnh giới Hoá Thần đối với Kiếm Các của ông mà nói đều quý giá, thì thượng quốc Bắc Minh đối với Tần Ninh ta mà nói chính là vật trong tim, ta một tay nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì thì già trẻ Tần gia ta sẽ đều sẽ chết trong trận chiến này”.
“Lâm Thiên Nhai, ông nhớ cho kỹ, hôm nay may là ta đến, nếu như ta không đến, đế đô thượng quốc Bắc Minh bị diệt, một người của Tần gia ta mà thiếu mất một sợi lông tơ thì Kiếm Các của ông chắc chắn sẽ bị Tần Ninh ta huyết tẩy, ông có tin không?”
Tần Ninh nói xong mấy câu này, khí tức càng thêm lạnh lẽo.
Hôm nay lão Vệ đi điều tra tin tức, không có ở đây.
U Phần Thiên trấn giữ Tuyệt Ninh tông nên cũng không ở đây.
Tần Ninh hắn đứng ở chỗ này, để xem Lâm Thiên Nhai có dám động đến hắn không!
Trước đây, nếu không phải do hắn quá nhân từ thì Tần Hâm Hâm cũng sẽ không chết, bây giờ có lẽ vẫn ở cạnh mình gọi một tiếng ca hai tiếng ca, nghịch ngợm náo loạn như Kiếm Tiểu Minh, tiếp tục sống cuộc sống đơn thuần, như một tên dở người ở bên cạnh hắn.
Trước đây, nếu không phải do hắn nhân từ thì Tần Kinh Mặc sẽ không chết.
Tất cả đều do hắn đến muộn.
Nhưng một câu đến muốn càng thể hiện rõ sự bất lực của hắn.
Thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, là thế lực mạnh nhất trong vạn giới, Tần Ninh trải qua chín đời chín kiếp có thể nói là nhân vật vô địch.
Thế nhưng vô địch mà ngay cả người mà mình muốn bảo vệ cũng đều không bảo vệ được thì vô địch có nghĩa lý gì?
Ngày trước hắn trợ giúp Bắc Minh phát triển, hắn tưởng rằng đã để lại đủ thị uy khiến tất cả mọi người đều không dám động đến Bắc Minh.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Hôm nay thượng quốc Bắc Minh vẫn có người đến tận cửa đánh phá.
Thị uy của hắn chưa đủ!
Như hắn đã nói, nếu hôm nay đến muộn thì Bắc Minh không còn, tâm huyết của hai đồ tôn của mình sẽ hoá thành hư không.
Không chỉ vậy mà Tần gia cũng sẽ biến mất.
Hắn không muốn lại phát điên huyết tẩy Cửu U thêm một lần nữa, cho nên để tránh tất cả những chuyện này xảy ra, việc phải làm đó chính là thị uy.
Chương 643: Câu trả lời hài lòng
Đương nhiên thị uy là việc cần thiết phải làm ngay lúc này!
Tần Ninh sải bước đi ra, đứng ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới nói: “Hôm nay Tần Ninh ta để lại lời ở đây, thượng quốc Bắc Minh sau này sẽ thành cương quốc Bắc Minh, vượt qua thời kì hùng mạnh nhất của cương vương Minh Uyên!”
“Thanh Vân tông cũng sẽ trở thành tông môn số một ở Cửu U, ai dám động đến Bắc Minh và Thanh Vân ta sẽ giết chết kẻ đó, nếu không tin thì cứ thử xem”.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tần Ninh.
Ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vậy.
Lời này kích động vô số người, rất bá đạo, không nói lý lẽ.
Thế nhưng Tần Ninh là một người biết phải trái sao? Hắn không phải, hắn chỉ nói ra tiếng lòng của mình mà thôi.
Hai cô gái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ninh cuồng bạo như này, ý chí mạnh mẽ bộc lộ lòng mình như vậy.
Tần Ninh trước đây không so đo, nhưng bây giờ, Tần Ninh bắt đầu so đo rồi.
Mà một khi Tần Ninh đã tính toán... vậy thì chính là xảy ra chuyện lớn!
Sắc mặt của hai cường giả cảnh giới Thông Thiên là Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên lúc này đều vô cùng khó coi.
Tần Ninh ngạo mạn như thế mà các chủ lại chẳng hề có biểu hiện tức giận một chút nào.
Điều này rất không bình thường!
Tần Ninh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước tường thành.
Lâm Thiên Nhai bây giờ đang đứng ở đó, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thế nhưng ông ta biết, nếu như hôm nay không cho Tần Ninh một câu trả lời hài lòng thì sau này Kiếm Các tồn tại ở trên đại lục Đại Lục sẽ rất khó khăn.
“Tần tông chủ, chuyện này là do Kiếm Các bọn ta không đúng, không quản giáo tốt thuộc hạ, ta sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng!”
Lâm Thiên Nhai vừa nói xong liền quay sang nhìn về phía bốn người Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên, quát: “Hôm nay bốn người các ngươi tự ý làm xằng làm bậy, ta thân là các chủ của Kiếm Các không thể bỏ qua cho các ngươi được!”
Dứt lời, Lâm Thiên Nhai liền vung tay lên, bốn luồng linh khí uốn lượn đánh ra.
Tiếng nổ tung ầm ầm ầm vang lên, cơ thể của bốn người lúc này trực tiếp nổ tung, hoá thành sương máu.
Hai tên cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, hai tên cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.
Đặt ở bất kì tông môn nào cũng đều là sức mạnh hàng đầu không thể coi thường.
Lúc này trong lòng của Lâm Thiên Nhai đang rỉ máu.
Bốn người này bế quan trăm năm mới đạt đến trình độ này, lúc chuẩn bị góp sức cho tông môn thì lại đắc tội với Tần Ninh, ông ta không thể không tự mình ra tay giết chết được.
Dù đau lòng đến mấy cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt bình tĩnh từ tốn nói: “Tần tông chủ, chuyện này là Kiếm Các bọn ta không đúng, Lâm Thiên Nhai ta đã trừng trị rồi, sau này nếu như đệ tử của Kiếm Các dám xâm phạm Thanh Vân tông và thượng quốc Bắc Minh, Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ giết không tha!”
Tần Ninh gật đầu, không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai nói tiếp: “Lần này Thanh Vân tông thu nhận Tuyệt Ninh tông làm môn hạ chắc chắn sẽ được thăng một bậc, đến lúc đó Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ đến chúc mừng, chuẩn bị trăm loại linh khí cửu phẩm và linh đan cửu phẩm đưa đến phái đưa đến Thanh Vân tông, mong rằng Tần tông chủ không chê”.
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Biết cách làm người thật đấy, nhưng ông cứ yên tâm đi, Tần Ninh ta sẽ không làm xằng làm bậy đâu, ông không chọc ta ta sẽ không động ông, ông cứ phát triển Kiếm Các của ông cho tốt là được”.
Lam Thiên Nhai gật gật đầu.
Lần này thiệt hại hai vị cảnh giới Hoá Thần nhưng vẫn còn tốt hơn so với cái chết của tầng lớp cấp cao ở Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ.
Có lời cam đoan của Tần Ninh, từ nay về sau Kiếm Các sẽ không gây chuyện, Tần Ninh cũng không phải là người không nói đạo lý.
Lâm Thiên Nhai chắp tay dẫn theo mười mấy người của Kiếm Các rời khỏi đế đô.
Cùng lúc đó, nhóm quốc chủ của những cương quốc và thượng quốc lớn ở phía dưới đều kinh hãi run sợ, mặt như gan heo.
Các chủ của Kiếm Các là người như thế nào chứ?
Là một nhân vật tựa thần linh, thế mà bây giờ lại cung kính nhún nhường trước Tần Ninh.
Lần này bọn họ thật sự đã chọc vào rắc rối lớn rồi.
“Tần tông chủ tha mạng, đầu óc bọn ta nhất thời bị mụ mị, bị cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải lợi dụng, xin Tần tông chủ tha cho một con đường sống”.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Tần tông chủ tha mạng!”
Một đám quốc chủ lúc này hận không thể lấy đầu xuống đưa cho Tần Ninh.
“Việc này các ông thấy sao?”, Tần Ninh nhìn về phía Minh Ung nói.
Minh Ung bây giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như mơ vậy.
“Cứ làm theo những gì đã nói lúc trước, bảo bọn họ bồi thường tổn thất, hơn nữa hàng năm phải cống nạp cống phẩm!”, Minh Ung lúc này gật đầu: “Ngài thấy sao?”
“Cũng được!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng năm nay phải lấy hết tiền tích góp trong kho bạc ra cống nạp!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Không muốn nộp cũng được, bây giờ nói ra luôn, tránh đến lúc ấy ta lại đến tìm các ngươi đòi mạng!”
“Không dám không dám!”
Cả đám quốc chủ lúc này vội vàng quỳ rạp xuống đất lễ bái.
Không chết đã là may mắn vạn phần rồi.
Đối diện với thực lực tuyệt đối trước mặt, bọn họ không hề có bất cứ năng lực phản kháng nào hết.
“Còn không đi chuẩn bị đi, ở chỗ này làm gì?”
Tần Ninh vừa nói xong, một đám người lúc này mới lần lượt rời đi.
Thiên quân vạn mã, toàn bộ đế đô đụng đến cũng đất rung núi chuyển.
Đám người Minh Ung, Thiên Ám nhìn thấy cảnh này mới thật sự yên lòng, tất cả đều không phải là mơ.
Tần Ninh thật sự giống như một vị thần trở về giải quyết tất cả mọi chuyện.
Dường như lần nào gặp lại Tần Ninh, hắn cũng đều khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh lúc này không nói gì thêm, xoay người đi xuống tường thành.
Minh Ung lập tức nói: “Tất cả tướng sĩ của chúng ta đã vất vả rồi, toàn bộ giải tán về nhà nghỉ ngơi!”
Thiên phú của Minh Ung tuy không mạnh, tu vi cũng chẳng được xem là lợi hại nhưng thực sự là một vị minh quân, trước đây một lòng quyết tâm muốn mở rộng Bắc Minh nhưng lại không có cách nào cả.
Bây giờ sự xuất hiện Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái tuỳ ý làm chuyện mà bản thân luôn muốn làm.
Nghe thấy lời này của Minh Ung, một vị tướng quân không nhịn được bèn hỏi: “Bệ hạ, tất cả đều về nhà thì bảo vệ đế đô...”
“Ngươi cho rằng đế đô cần phải bảo vệ nữa sao?”
Thái tử Minh Vũ lúc này bỗng dưng mở miệng, tên tướng quân kia lập tức sững sờ, liên tục gật đầu.
Không sai, bây giờ đế đô cần gì phải bảo vệ nữa chứ?
Cho những tên kia một trăm lá gan, e rằng bọn chúng cũng không dám quay lại, đừng nói là bây giờ, mà cả đời này những tên kia cũng không dám đặt chân vào thượng quốc Bắc Minh một bước.
Minh Ung và Minh Vũ lúc này lập tức đi theo Tần Ninh rời khỏi tường thành, các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Suốt khoảng thời gian này liên tục giao chiến thật sự khiến bọn họ mệt muốn chết.
Bây giờ cuối cùng cũng được thở ra một hơi rồi.
Tần Ninh cất bước rời khỏi tường thành, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sải bước đi theo.
Hai cô gái xuất hiện ở trong quân doanh giống như hai đoá hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ giữa biển máu, quả thật quá chói lọi.
Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Một mình ta đi được rồi, các cô cũng về đoàn tụ với người nhà đi!”
Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Kiếm Tiểu Minh bây giờ đi theo Tần Ninh, phía sau là hai cha con Minh Ung và Minh Vũ, những người khác không có đi theo.
Đi dạo trong hoàng cung Bắc Minh, tâm tình của Tần Ninh trở nên khoan khoái.
Đây chính là nơi mà hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đập tay quyết định thành lập ra đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần.
Thời điểm đó, hai người tuổi vẫn còn trẻ nhưng lòng mang theo đầy nhiệt huyết quyết tâm.
Mà bây giờ, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn đã trở về.
“Đến địa cung!”
Tần Ninh mở miệng, Minh Ung lập tức dẫn đường.
Chương 644: Một người một trăm viên?
Trong một toà cung điện dưới lòng đất hoàng cung Bắc Minh.
Bức tượng đứng vững vàng được đặt sẵn ở đó, Tần Ninh đứng phía trước pho tượng, chậm rãi nói: “Cái này, nếu như các ông biết vận dụng thì tương lai có thể bảo vệ các ông tránh khỏi kiếp nạn”.
“Cho nên bây giờ ta truyền lại cho các ông phương pháp sử dụng”.
“Nhưng nhớ lấy, sức mạnh của pho tượng này chỉ được dùng để phòng thủ trong tình huống khẩn cấp như ngày hôm nay, không được dùng để dụng binh bên ngoài, nếu không, đừng nói người khác mà chính ta cũng sẽ không tha cho các ông”.
“Chắc chắn!”
Minh Ung và Minh Vũ đương nhiên không dám quên.
Lúc trước Tần Ninh có dặn bọn họ chỗ này không được động chạm lung tung, hơn nữa nơi đây còn là thánh điện thờ phụng tổ tiên Minh gia.
Lúc này Tần Ninh vung tay ra, một ít linh văn tản ra bên ngoài, bức tượng thứ năm được triệu hồi.
Pho tượng của Cửu U Đại Đế.
Tần Ninh cử động tay, pho tượng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Ta sẽ để lại mấy pho tượng kia, còn pho tượng này ta sẽ mang đi”.
Tần Ninh thành thật nói: “Bốn pho tượng kia đủ cho hai cha con nhà ông sử dụng, đảm bảo Bắc Minh sẽ bất diệt, thịnh vượng!”
“Nhưng ta hi vọng mỗi một thời đại đế vương Minh gia các ông đều sẽ tiếp tục kế thừa di chỉ của tổ tiên, nhất định không được trị quốc bằng chính sách tàn bạo, bằng không, vẫn câu nói cũ, không cần những người khác phải ra tay mà chính ta sẽ tự tay tiêu diệt các ông”.
Hai người Minh Ung và Minh Vũ đương nhiên là gật đầu liên tục.
Trong địa cung, Tần Ninh truyền đạt lại phương pháp điều khiển pho tượng cho hai cha con rồi rời đi.
Kiếm Tiểu Minh đã chờ đợi một lúc lâu, sớm đã không còn kiên nhẫn.
Ba người đi vào bên trong địa cung, không dẫn cậu ta theo cũng không nói cho cậu ta biết đi vào đó làm gì.
Lúc này, nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, Kiếm Tiểu Minh lập tức chạy đến nghênh đón.
“Ngươi cũng quay về nhà mình đi!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, nói: “Nhân tiện sắp xếp một chút!”
“Sắp xếp cái gì?”
Tần Ninh chân thành nói: “Thật ra Cửu U đại lục vốn không có nội vi, xét về ngoại vi thì chẳng qua cũng chỉ có những tông môn mạnh mẽ ẩn dật và những quốc gia tách biệt này mà thôi”.
“Kể từ bây giờ, các đế quốc, thượng quốc, cương quốc lớn đều có thể gửi đệ tử ưu tú vào bên trong Thanh Vân tông tu luyện”.
“Trong ngoài hợp nhất, như thế thì thực lực tổng hợp của Cửu U Đại Lục mới có thể càng lớn mạnh được”.
Kiếm Tiểu Minh ngay lập tức hiểu được ý của Tần Ninh, gật đầu một cái.
“Đúng rồi, còn một việc nữa!”
Tần Ninh nói tiếp: “Bảo đế vương của tam đại cương quốc Nam Yến, Đại Sở và Hoả Hầu đừng đến, phiền phức, nói với bọn họ một tiếng, tu sửa mộ phần của Hâm Hâm là có lòng rồi”.
Nghe đến đây, Kiếm Tiểu Minh cũng hiểu ra ngay, lại gật đầu, bóng dáng lập tức bay lên không trung, biến mất không dấu vết...
Kiếm Tiểu Minh thật sự đã hiểu ra, Tần Ninh bảo cậu ta đến trước xử lý việc cấp bách, còn bản thân dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đến thăm Tần Hâm Hâm.
Trong lòng của hắn, cái chết của Tần Hâm Hâm khiến hắn không thể nào ngừng tự trách bản thân.
Tần Ninh cô đơn lẻ bóng rời khỏi cung điện Bắc Minh, đi về phía thành Lăng Vân.
Bên trong Uyên Cốc dãy núi Lăng Vân.
Trước lối vào dãy núi Lăng Vân bây giờ đã phát triển thành một toà thành trì với dân số trăm vạn người.
Mà ở chỗ sâu chính là Uyên Cốc.
Nhưng Uyên Cốc hôm nay sớm đã có thay đổi lớn.
Phần lớn người của gia tộc Tần ở chỗ này, Minh Uyên đương nhiên cũng có ban thưởng nhà cửa trạch viện ở trong đế đô, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình, thật sự không thoải mái nên đa số người trong tộc vẫn ở nội thành Lăng Vân.
Một thành trì mới với hàng trăm vạn dân, nơi đâu cũng mới mẻ và phồn hoa.
Thành trì mặc dù không lớn nhưng lại rất sung túc.
Tần Ninh đi vào thành, ngắm nhìn xung quanh, nói chung vẫn như trước nhưng giờ đã tráng lệ hơn chút.
Tần Ninh cũng hiểu, cái này hơn nửa là do hai cha con Minh Ung cố tình làm vậy.
Hắn bây giờ chính là thần bảo vệ của Bắc Minh, mà Tần gia chính là thứ mà hắn lo lắng nhất.
Ở đây, hắn chưa thức tỉnh được kí ức của chín đời chín kiếp, mười sáu năm sinh sống quả thật có rất nhiều chuyện khó có thể quên được.
Tần gia mặc dù nằm trong Uyên Cốc, thế nhưng một phần phủ đệ vẫn nằm ở nội thành Lăng Vân.
Trong mấy năm nay, Tần gia cũng chiêu mộ không ít thị vệ ngoại tộc, những đệ tử ở bên trong Tần phủ, bốn tuổi đã bắt đầu học văn học võ.
Tần Ninh sải bước đi trên đường phố, trong lòng chưa từng cảm thấy bình yên như lúc này.
“Tửu lâu Lăng Yên Các!”
Nhìn thấy năm chữ này, trong lòng của Tần Ninh rất bồi hồi xúc động.
Lúc trước khi hắn trở về từ bên trong núi Lăng Vân, hai người Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm ở chỗ này dây dưa với mấy đệ tử Lăng gia và Sở gia, vừa khéo bị hắn nhìn thấy, hắn liền giết chết những tên kia, bởi vậy mà gây ra hỗn chiến...
Tất cả đều giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Đi vào bên trong tửu lâu, Tần Ninh tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi thịt rượu tự uống một mình, đã rất lâu rồi hắn chưa từng tự do tiêu dao như này.
Mà đúng lúc này, mấy bóng người lần lượt bước vào bên trong tửu lâu.
“Tiểu nhị, dọn thức ăn mang rượu lên đây!”
Khí tức của những người này đều không tầm thường, là cảnh giới Linh Hải tầng thứ nhất, tu vi tầng thứ hai, ở nội thành Lăng Vân, người có tu vi như vậy đúng là không tồi.
Nhưng điểm khiến Tần Ninh chú ý chính là trên vai mấy người này đều có khắc một chữ Tần.
Người của Tần gia sao?
Thế nhưng Tần Ninh lại chưa gặp bao giờ, có lẽ Tần gia bây giờ phát triển, là hộ vệ chiêu mộ cũng nên.
Mấy người ngồi xuống quát nạt, không hề để ý đến cảm nhận của những người xung quanh.
“Mấy cái tên này, ầm ĩ ồn ào như thế, có để cho bọn ta ăn cơm nữa không thế”.
Một người không phục lên tiếng.
“Ngươi bị ngu à!”, một người khác vội vàng bịt miệng bạn của mình lại, nói: “Đó là hộ vệ của Tần gia, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, tộc trưởng Tần Thương Sinh được thượng quốc Bắc Minh đích thân phong là Vân Thương Hầu, mấy người đấy không chọc được đâu”.
Nhưng mấy người kia đã nghe thấy lời nói vừa rồi.
“Này, hai người các ngươi nói cái gì đấy?”
Một tên hộ vệ lúc này đứng dậy, khẽ nói: “Dám nói Tần gia không đúng? Ta thấy các ngươi chán sống rồi đấy”.
“Vị này, thật sự xin lỗi, bạn học của tôi không biết ăn nói, thật sự xin lỗi...”
“Xin lỗi là xong sao?”
Tên hộ vệ kia không buông tha nói: “Bồi thường một trăm viên linh thạch, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
Một trăm viên linh thạch!
Nghe đến đây, khuôn mặt của hai thanh niên lập tức tái nhợt.
Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Tứ Môn hoặc cảnh giới Ngũ Môn biết lấy đâu ra một trăm viên linh thạch cơ chứ!
“Không có phải không?”
Tên hộ vệ kia cười nhạo nói: “Không có vậy thì không cần phải nhiều lời nữa, tự mình đánh gãy một chân rồi cút ra ngoài đi!”
“Ta có!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy, hắn hất tay, một túi linh thạch bay ra.
Mấy tên hộ vệ thấy cảnh này, hai mắt sáng quắc, vẻ mặt mừng rỡ vạn phần.
Lại nhìn Tần Ninh, dáng vẻ trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hơn nữa cả người nhìn nho nhã, không giống phong thái của một võ giả, trái lại mái tóc bạc trắng lại rất đặc biệt.
“Tiểu tử, lúc nãy ta vừa mới nói hai người bọn họ mỗi người một trăm viên linh thạch, nếu ngươi muốn giải quyết êm đẹp thì mau lấy ra hai trăm viên linh thạch”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lập tức nở một nụ cười châm biếm.
Con đê dài trăm dặm bị phá huỷ bởi một tổ kiến, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, hoàng thất thượng quốc Bắc Minh cũng phải khách khí với Tần gia, điều này cũng dẫn đến việc lúc Tần gia bành trướng thì trong gia tộc xuất hiện không ít sâu mọt.
“Một người một trăm viên sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Các ngươi không sợ ta tố cao với Tần gia, Tần gia sẽ xử phạt các ngươi sao?”
“Hả?”
Nghe thấy lời này, mấy tên hộ vệ đều biến sắc.
Chương 645: Tỷ đệ gặp lại
Bình thường uy nghiêm của bọn họ ở nội thành Lăng Vân rất cao, nhưng bên trong Tần gia có đặt ra quy định, ở bên ngoài bá đạo khinh người, gây chuyện thị phi thì cũng sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc.
Nếu như tộc trưởng và phó tộc trưởng biết chuyện này thì bọn họ nhất định chết chắc.
Ngay lập tức, mấy người bao vây Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
“Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu à? Đang có rất nhiều người chứng kiến đấy!”
Tần Ninh nhấp một chén rượu, cười ha ha nói.
“Để xem thế nào? Nội thành Lăng Vân ai dám cáo trạng? Tiểu tử, ta thấy ngươi rất lạ mặt, ngươi không phải người thành Lăng Vân đúng không?”
“Ta là người thành Lăng Vân, chỉ là nhiều năm không về mà thôi”.
“Phải thì tốt, nếu như ngươi dám ăn nói lung tung, có tin bọn ta sẽ lột da của ngươi ra không!”
Mấy tên hộ vệ lúc này hung ác nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự uy hiếp.
Nếu như Tần Ninh không phải là người nội thành Lăng Vân thì cứ giết là xong, nhưng Tần Ninh là người nội thành Lăng Vân về thăm nhà, nếu chẳng may bị bọn chúng giết, còn bị nhiều người nhìn thấy như này không tránh khỏi sẽ có phiền phức.
Nhưng không ra tay bây giờ thì một lúc nữa cũng phải tiêu diệt Tần Ninh.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì, nhà ở đâu?”, một người đàn ông lúc này hỏi dò.
Tần Ninh cười nói: “Đây là cảm thấy bây giờ có quá nhiều người nên không tiện ra tay, định giết cả nhà ta sao?”
“Tiểu tử, ăn nói hàm hồ!”, tên hộ vệ kia chân thành nói: “Bọn ta thân là hộ vệ của Tần gia sao có thể lạm sát vô tội được, chẳng qua bọn ta nghi ngờ ngươi không phải là người thành Lăng Vân, ai mà biết được ngươi đến đây có ý đồ xấu gì không!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh mỉm cười nói: “Các ngươi rất có trách nhiệm, vậy thì ta không dối gạt các ngươi, ta chính là người của Tần gia thành Lăng Vân, tên Tần Ninh”.
Lời này vừa nói ra, bên trong tửu lâu lập tức im lặng như tờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
“Ha ha ha...”
Một tên hộ vệ trong số đó đột nhiên cười lớn nói: “Tần gia? Tần Ninh? Ha ha...”
“Tiểu tử thối, ngươi mạo danh ai không mạo danh, lại đi mạo danh thiếu chủ Tần gia”.
“Ha ha ha... Ngươi thật đúng là không sợ chết!”
“Mấy ca đừng nói nữa, áp giải hắn về bên trong Tần phủ của chúng ta để người trong phủ xử lý hắn”.
Mấy người lúc này cưới lấy cười để, không hề kiêng dè chút nào.
Tần Ninh bất lực nói: “Nói mà các ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào hết”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy bóng dáng bước vào bên trong tửu lâu.
Người dẫn đầu toàn thân mặc một bộ váy xanh nhạt, khoác lên mình một bộ áo giáp mềm mại màu bạc tôn lên vóc dáng xinh đẹp, bộ dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, như một bông sen nở rộ rung động lòng người.
Bên cạnh là một thanh niên bộ dáng phong độ nhanh nhẹn, nhất cử nhất động đều lấy nữ tử kia làm trung tâm.
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
Mấy tên hộ vệ lập tức nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía nữ tử kia, ánh mắt mang theo sự kính sợ.
“Đại tiểu thư, tên tiểu tử này mạo danh thiếu chủ, tội không thể tha, bọn ta đang chuẩn bị đem hắn...”
“Tiểu Ninh...”
Đột nhiên một tiếng hô kinh ngạc vang lên, nữ tử sải bước đi đến, nhìn Tần Ninh một lượt từ trên xuống dưới, một tay ôm chầm Tần Ninh vào lòng, vui mừng không thôi.
Rất lâu sau nữ tử mới buông Tần Ninh ra, nhìn cẩn thận kĩ càng một lượt, không nhịn được nói: “Đệ làm sao mà... tóc bạc trắng hết cả thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Mới có bốn năm năm mà ta sắp không nhận ra đệ rồi, trưởng thành rồi, thành một đứa nhóc to xác”.
“Tâm Duyệt tỷ, tỷ có thể để đệ nói một câu không?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ tử mặc áo giáp mềm, xinh đẹp động lòng người chính là Tần Tâm Duyệt.
Tần Tâm Duyệt nhìn về phía mấy tên hộ vệ, hỏi một lần nữa.
Lần này, mấy tên hộ vệ đã hoàn toàn sững sờ.
Đám người ở trong tửu lâu lúc này cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Người thanh niên này thật sự là thiếu chủ của Tần gia Tần Ninh sao?
Nhân vật tương đối truyền kỳ đó!
Đã trở về rồi!
Bây giờ nhắc đến Tần Ninh, đừng nói là toàn bộ thành Lăng Vân mà ngay cả toàn bộ thượng quốc Bắc Minh ai mà không biết, ai mà không hiểu cơ chứ?
Lúc này đứng trước mặt họ là một Tần Ninh sống sờ sờ bằng da bằng thịt vậy mà lại chẳng ai nhận ra.
“Mấy tên này ỷ thế hiếp người, đệ thấy trực tiếp đánh gãy chân bọn chúng rồi ném ra bên ngoài, tránh làm Tần gia mất mặt!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, Tần Tâm Duyệt nhíu mày, quát khẽ: “Không nghe thấy thiếu chủ nói gì sao?”
Ngay lập tức, mấy bóng hình đi ra, tiếng đứt gãy răng rắc vang lên, mấy người trực tiếp bị phế tu vi, ném ra ngoài tửu lâu.
Tần Tâm Duyệt nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ quan sát Tần Ninh, nhịn không được cười nói: “Dáng dấp cũng cao như ta, nhưng nhìn yếu ớt nho nhã quá, có phải thời gian ở bên ngoài chẳng dễ chịu đúng không?”
“Sao có thể như thế được, ở bên ngoài chỉ có đệ đệ của tỷ bắt nạt người khác, bọn chúng không ức hiếp được đệ đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Ngược lại là tỷ ấy, sao tỷ không đến học viện Thiên Thần tu luyện?”
“Không cần đâu!”, Tần Tâm Duyệt nói, kéo Tần Ninh rời khỏi tửu lâu, vừa đi vừa giải thích: “Học viện Thiên Thần định kì sẽ cử một vài giảng sư đến Tần phủ của chúng ta giảng bài, không chỉ có học viện Thiên Thần thôi đâu mà những cương quốc khác cũng phái cao thủ trong nước đến giảng bài, cho nên không cần thiết phải đến đó!”
“Ta dẫn đệ về nhà trước, tộc trưởng và cha biết đệ trở về nhất định sẽ rất vui vẻ”.
Hai tỷ đệ đi dọc theo con phố tiến về Tần phủ, Đỗ Tư Viễn lúc này đi theo sau, biểu hiện không được tự nhiên.
Trước đây hắn ta bị Tần Ninh giáo huấn cho một trận, bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng hắn ta vẫn có bóng ma.
Nhưng hắn ta cũng biết, Tần Ninh bây giờ đã khác xưa rồi.
Thánh Đan Các căn dặn phụ thân hắn ta Đỗ Triết rất nhiều lần có thể cho Tần gia bao nhiêu đan dược thì cứ cho.
Là cho chứ không phải bán.
Tần Ninh lúc này quay lại nhìn Đỗ Tư Viễn, kéo Tần Tâm Duyệt, nói: “Tỷ, chuyện này là sao?”
“Ách…”
Tim của Đỗ Tư Viễn lúc này cũng nhảy lên tận họng, so với việc Tần Tâm Duyệt dẫn hắn ta ra mắt cha mẹ lần đầu còn căng thẳng hơn.
“Ngươi thân là một đại lão gia, sao cứ nhăn nhăn nhó nhó thế nhở?”
Tần Tâm Duyệt liếc nhìn Đỗ Tư Viễn, không nhịn được quát lên.
“Khụ khụ...”
Đỗ Tư Viễn không nhịn được kịch liệt ho khan.
Hắn ta có thể không ngại được sao? Đừng nói Đỗ Tư Viễn hắn ta, thậm chí hoàng đế Bắc Minh, viện trưởng học viện Thiên Thần ở đây cũng sẽ ngại ngùng thôi.
Đỗ Tư Viễn lúc này hắng giọng, đột nhiên mở miệng nói: “Tần công tử, ta thích Tần Tâm Duyệt, ta đã quyết định cưới nàng ấy làm vợ, hy vọng ngươi có thể đồng ý!”
Lời này vừa nói ra, tất cả những người trên đường phố nhìn về phía này đều sững sờ.
Khuôn mặt của Đỗ Tư Viễn đỏ lên.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không phải là cha mẹ của Tâm Duyệt tỷ, lời này ngươi nên nói với nhị thúc và nhị thẩm của ta thì hơn”.
Đỗ Tư Viễn lúc này xúc động nở nụ cười.
Tần Tâm Duyệt thì cười đến run người.
Hai tỷ đệ bọn họ cười nói suốt dọc đường đi, trở về Tần phủ.
Hai người Tần Ninh và Tần Tâm Duyệt trực tiếp đi vào bên trong phủ đệ, Đỗ Tư Viễn lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, nói: “Mau đi bẩm báo với phụ thân, Tần Ninh trở về rồi!”
“Vâng!”
Vừa nói xong, Đỗ Tư Viễn nhanh như chớp đuổi theo.
Mà giờ phút này, ở bên trong Tần phủ.
Trong khu luyện võ trước viện, mấy chục thân ảnh lúc này đang đồng thanh hô lớn.
Xem xét mấy chục thân ảnh này, nhỏ thì khoảng bốn, năm tuổi mà lớn thì hơn hai mươi tuổi, tất cả đều đang vô cùng nghiêm túc.
Phía trước hơn họ cũng có mấy thân ảnh đang cẩn thận giám sát.
Trong đó có một giáo quan võ giả có tu vi cảnh giới Linh Phách, cũng không yếu.
Xem ra Minh Ung thật sự rất có tâm.
Tần Ninh, cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại giết chết cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển giống như giết chó?
Đám người xung quanh chỉ cảm thấy một trận khí lạnh quét qua toàn thân.
Tu luyện mấy năm nay của bọn họ thật sự đều tu luyện đến mức đi trên thân chó rồi!
Lời tuy nói như vậy nhưng Kiếm Tiểu Minh vẫn xông lên.
Vào thời khắc này trên không trung, vài thân ảnh đan xen tung hoành ngang dọc.
Bây giờ Diệp Viên Viên đã là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, đối mặt với cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, toàn thân ngưng kết thành một thế thiên địa, lại không hề bị uy lực của cảnh giới Hóa Thần có thể nghiền ép.
Mà đòn tấn công này cũng đang mãnh liệt bá đạo, không phù hợp với dáng người mảnh khảnh ấy.
Ở bên khác, Vân Sương Nhi cũng như vậy.
Hỗn độn thể chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, nhưng không phải chuyển hóa bình thường, mà là nâng cao một lần sức mạnh, đạt đến đỉnh điểm.
Sức mạnh lúc này của Vân Sương Nhi chính là đang ở đỉnh điểm, rõ ràng là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, nhưng khí thế lại giống như cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.
Hai cô gái đối mặt với hai đại cảnh giới Hóa Thần mà không bị lép vế.
Ngoài miệng Kiếm Tiểu Minh tùy tiện cẩu thả, nhưng khi bắt đầu ra tay thì sẽ không như vậy.
Cuộc giao chiến giữa các võ giả không để ý một chút là chết.
Cho dù cậu ta là hậu nhân của Kiếm Âm Sơn, giành được truyền thừa của lão tổ Kiếm Đạo, nhưng nếu bản thân không cố gắng, vậy thì vẫn chỉ có thể đạt được một nửa trạng thái của lão tổ mà thôi.
Hiện giờ đi theo bên cạnh Tần Ninh có Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên, đâu có ai không có tư chất cao ngất?
Nếu như cậu ta không nỗ lực tu hành thì sẽ bị trượt dốc, bị đào thải.
Tương lai của Tần Ninh không thuộc về Cửu U đại lục, mà cậu ta muốn bắt kịp Tần Ninh thì càng phải nỗ lực.
“Kiếm Tiểu Minh ta không chỉ dựa vào kiếm thuật truyền thừa của lão tổ nhà mình”.
Kiếm Tiểu Minh vừa dứt lời, cậu ta hô lên môt tiếng: “Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm!”
Một kiếm chém ra, kiếm quang đột nhiên phiêu tán giống như hồ điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, tốc độ cực chậm, nhưng lại như gió mạnh tia chớp, đằng đằng sát khí.
Ầm ầm ầm…
Sát khí mạnh mẽ khiến hai cao thủ cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ kia sắc mặt đều nghiêm nghị, không thể không lùi bước.
Tầng tầng công kích sát phạt xuất ra, kiếm khí chồng lên cũng đủ đến trăm tầng.
Lúc này Tần Ninh cũng gật đầu, chỉ cần là một cách thức này, Kiếm Tiểu Minh hiện giờ thực sự đã vượt qua Kiếm Âm Sơn ban đầu.
Bây giờ đám người Minh Ung, Thiên Ám, Diệp Thông Nguyên và Vân Khánh Tiêu đã không biết nên nói gì.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hiện giờ nhìn đâu cũng không thấy giống con gái họ, càng như là… Cửu Thiên Tiên Tử, ngồi tít trên cao.
Thực lực hùng mạnh không nói, nhưng cảnh giới Thông Thiên lại chống lại được cảnh giới Hóa Thần.
Chuyện này mà ở bốn năm trước có đánh chết bọn họ cũng không dám tin.
Thiếu niên đó ban đầu rõ ràng có chút non nớt, thần thái hờ hững, giọng điệu bình thản nói muốn thu nhận con gái họ làm tỳ nữ. Loại điệu bộ đó quả thật là khiến người ta cảm thấy mắc cười.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi giống như cành vàng lá ngọc, sao có thể làm tỳ nữ cho một tiểu thiếu gia đến từ thành Lăng Vân?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tần Ninh năm đó không hề kiêu căng ngạo mạn, mà là thật sự tự tin.
Trái lại bọn họ tầm nhìn hạn hẹp.
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Viên Viên, Cửu Chuyển Linh Lung thể vẫn là Hoàng thể, tương lai cô sẽ bước vào cảnh giới Tam Vị, có thể tấn thăng lên Đế thể, thể chất này có thể tăng lên vì bá đạo của nó”.
“Đối phương là cảnh giới Hóa Thần thì làm sao? Cô là Hoàng thể, vượt cấp chém giết, giết ông ta như giết chó. Tâm trí cô không phân định, Cửu Chuyển Linh Lung thể làm sao phát huy được giá trị lớn nhất?”
Tần Ninh vừa nói lời này, Diệp Viên Viên gật đầu, ngay sau đó liều lĩnh xông lên, thi triển toàn bộ thực lực.
Lần này, Vân Chá Thiên đối mặt với áp lực tăng lên đột ngột.
Chẳng qua chỉ là một nữ tử cảnh giới Thông Thiên tứ bộ mà lại có thể khiến ông ta nhiều lần kinh ngạc.
Chỉ là lúc này ánh mắt Vân Chá Thiên thoáng liếc qua Tần Ninh.
Quan trọng nhất là Tần Ninh.
Giết Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhất định sẽ đại loạn.
Lúc này Vân Chá Thiên cắn răng, thấp giọng hừm một tiếng.
“Đạp Thiên Cước!”
Ông ta sải bước đến, áp lực của cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển Vân Chá Thiên bộc phát đến cực hạn, Diệp Viên Viên hơi ngẩn ra, sắc mặt nhất thời hoảng hốt, nhưng nàng lập tức nhảy qua.
Nhưng lúc này Vân Chá Thiên lại biến mất không thấy, đi đến trực diện chỗ Tần Ninh.
“Tiểu tử, người chính là kẻ cầm đầu lũ này, giết ngươi thì tất cả đều kết thúc!”
Vân Chá Thiên hừm một tiếng, đánh về phía tường thành.
Nhìn thấy Vân Chá Thiên xông tới, mấy người Minh Ung và Thiên Ám vội vàng ngăn cản.
Chỉ là lúc này Tần Ninh nhanh hơn.
“Giết ta? Ông có đủ tư cách sao?”
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ giơ một cước lên.
Ầm…
Một cước đó trực tiếp nghênh đón Vân Chá Thiên.
Cảnh này khiến mấy người Minh Ung tim đều nhảy lên cổ họng.
Bọn họ có thể hiểu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có khả năng chống lại cảnh giới Hóa Thần, dù sao cũng là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, vẫn còn có chút cơ hội.
Nhưng Tần Ninh… cảnh giới Thông Thiên nhị bộ chống lại cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, đùa cái gì vậy?
Lúc này Vân Chá Thiên cũng không ngờ, Tần Ninh lại không chạy không tránh, ngược lại trực tiếp nghênh đón, nhất thời trong lòng ông ta vui mừng, toàn thân thi triển một trăm phần trăm sức mạnh.
“Giết!”
Vân Chá Thiên gào lên một tiếng, một quyền ầm vang, cảnh giới Hóa Thần nhất quyền, linh khí phong phú ra sao, sát khí hùng mạnh thế nào?
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ cười một tiếng.
Ầm…
Ngay lập tức một quyển và một cước đụng nhau.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng nổ nứt toác truyền ra.
Đám người vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ bị thương nặng, nhưng khi một quyền đó đấm hết sức xuống lại truyền đến một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.
Lúc này toàn bộ cánh tay phải của Vân Chá Thiên chìa ra đã nổ thành bọt máu, từ trên xuống dưới cơ thể máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Ninh đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Đã bảo ông không đủ tư cách”.
Đám người Minh Ung lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến rớt cằm.
Trong thời gian một ngày này quả thật là lúc thì giống như bay lên chín tầng mây, lúc lại như rơi xuống địa ngục. Bọn họ thật sự có phần không chịu nổi.
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, một cước đạp đứt cánh tay của đối phương?
Đây còn là con người sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng xông lên, linh khí chưởng ấn đánh ngã Vân Chá Thiên xuống đất. Ông ta muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.
Mấy người Vân Thao Thiên và Dương Thừa Minh đều hoàn toàn sửng sốt.
Một lão tổ cự vô phách trong mắt bọn họ lúc này lại bị người ta đánh đến mức như một con chó già, ông ta nằm úp sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Phía bên này, Kiếm Tiểu Minh cũng đang gào thét kiếm khí, giết đến hăng say.
Vân Sương Nhi thủ đoạn nhiều vô tận, căn bản không hề rơi vào thế yếu.
“Dừng tay!”
Ngay chính lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.
Trên không trung có hơn chục thân ảnh đang cưỡi một con phi cầm, thần tốc lao tới.
Người đứng đầu một tay đưa ra sau, một thân mặc khinh sam, dáng người cao lớn, mày dài mắt đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cho người ta có cảm giác nhói nhói xé toạc không gian.
Các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai!
Mười mấy võ giả đi theo phía sau Lâm Thiên Nhai nhìn kĩ đều là khí tức cảnh giới Hóa Thần vô cùng hùng mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mấy người Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ nhất thời vui mừng.
Còn đám người Minh U và Thiên Ám sắc mặt lại khẽ thay đổi.
Đây là… cứu trợ của mấy người đó đã đến?
Chương 642: Thị uy
Khí tức của Lâm Thiên Nhai cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển quả thực cao hơn Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên gấp mấy chục lần.
Hơn nữa khí huyết của mười mấy người ở xung quanh cũng mạnh hơn so với hai tên cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Cái này cũng đủ để chứng minh thực lực của những người này cũng đều vượt cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Đây đây đây...
Bây giờ, trái tim của đám người Minh Ung cũng nhảy vọt lên tận cổ họng.
Không ngờ những quốc gia bên ngoài đại lục tranh đấu lại liên quan đến chuyện điều động võ giả của vùng đất Cửu U.
Đây chính là cảnh giới Hoá Thần, ai nấy đều giống như một vị thần.
“Ông nói dừng tay thì phải dừng tay sao? Vậy thì mặt mũi của ta biết để ở đâu?”
Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, nói: “Ta khổ sở nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, bây giờ có người muốn tiêu diệt, ta muốn giết người có ý định huỷ diệt thượng quốc Bắc Minh thì có gì sai sao? Lâm Thiên Nhai!”
Lâm Thiên Nhai!
Tần Ninh gọi ra cái tên này khiến tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Bên ngoài Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như nấm, thực lực của bọn họ không lớn, không thể xâm nhập vào bên trong vùng đất Cửu U nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết những thế lực tồn tại ở bên trong vùng đất Cửu U.
Lâm Thiên Nhai có khí tức của cảnh giới Hoá Thần, như vậy rõ ràng chỉ có duy nhất một người được mệnh danh là đệ nhất kiếm, các chủ của Kiếm Các ở Cửu U mà thôi!
Các chủ của Kiếm Các đích thân đến đây!
Sắc mặt của tất cả mọi người lúc này đều vàng như nghệ, kinh ngạc không thốt ra lời.
Mà điều khiến đám người Minh Ung, Thiên Ám kinh ngạc hơn cả đó chính là thái độ Tần Ninh nói chuyện với Lâm Thiên Nhai.
Thái độ ngạo mạn cuồng vọng như vậy, hắn thật sự coi Lâm Thiên Nhai là các chủ của Kiếm Các sao?
Minh Ung lúc này không nhịn được kéo ống tay của Tần Ninh, nói: “Vị kia chính là các chủ của Kiếm Các Lâm Thiên Nhai ư? Tần công tử... vẫn là nên khách khí một chút”.
“Khách khí? Vì sao? Cũng không phải do ta gây sự trước!”
Tần Ninh cao giọng nói: “Ta chẳng quan tâm ông ta là ai, trêu chọc ta khiến ta không thoải mái thì cho dù là các chủ ta cũng giết”.
Lời này vừa nói ra, trên tường thành một số tướng lĩnh cảnh giới Địa Võ không chịu đựng được liền choáng váng.
Nếu như nói cảnh giới Hoá Thần đối với bọn họ giống như một vị thần cao cao tại thượng thì không còn phải nghi ngờ gì nữa, Lâm Thiên Nhai kia chính là vị thần đứng đầu.
Tần Ninh nói như thế thật sự đã đắc tội sâu sắc với Kiếm Các, cho dù hiện tại Thanh Vân tông có lớn đến mấy cũng không thể nào so sánh được với Kiếm Các, chẳng phải vậy sao?
“Đúng vậy, các chủ của Kiếm Các cũng giết!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng đã đánh cho hai tên cao thủ cảnh giới Thông Thiên ngã nằm trên đất, thần thái phi phàm đáp xuống bên cạnh Tần Ninh, cười hì hì nói: “Ca, bọn chúng thua rồi!”
“Không tồi!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Minh, cho ngươi một cơ hội khiêu chiến với Lâm Thiên Nhai, cái danh xưng đệ nhất kiếm ở Cửu U sẽ thuộc về ngươi”.
“Khụ khụ...”
Kiếm Tiểu Minh lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Đệ cảm thấy mất sức hơi nhiều, đệ phải nghỉ ngơi một lát...”
Kiếm Tiểu Minh rất thức thời lui về một góc khác.
Nói đùa, bây giờ cậu ta mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên, còn Lâm Thiên Nhai đã là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, khiêu chiến? Chẳng phải sẽ bị Lâm Thiên Nhai một kiếm đâm chết sao.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng lùi về bên cạnh Tần Ninh.
Hạng Khí Vũ bây giờ toàn thân chật vật không chịu nổi, quát: “Các chủ, tên điên này giết chết hậu nhân Hạng gia ta, bây giờ còn muốn tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ta!”
“Ta điên cuồng, ta kiêu ngạo, ông làm gì được ta?”
Tần Ninh cười lạnh nói tiếp: “Vốn ta không có ý định tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ông đâu, được thôi, ông cũng đã nói như thế, nếu ta không diệt thì có lỗi với ông rồi, từ hôm nay trở đi, ở trên Cửu U đại lục sẽ không còn Hạng gia, không còn cương quốc Thiên Tượng nữa”.
Lời này vừa nói ra, Hạng Khí Vũ tức muốn ói máu.
Thế nhưng vừa nãy Vân Chá Thiên bị Tần Ninh một cước đá bay đã lọt vào mắt ông ta, bây giờ ông ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các chủ mà thôi.
Hạng Khí Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương: “Các chủ, ngài phải làm chủ cho ta”.
Lâm Thiên Nhai lúc này một câu cũng không thốt được thành lời.
Ông ta nhận được tin hai vị trưởng lão xuất quan, nhưng không ngờ vừa xuất quan lại đụng phải Tần Ninh.
Đây chính là Tần Ninh đó!
Bây giờ đừng nói là ông ta, mà toàn bộ vùng đất Cửu U làm gì có ai dám trêu chọc Tần Ninh cơ chứ.
Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Tần tông chủ, hai vị trưởng lão không biết đã xảy ra chuyện, nếu đã như này thì lãnh thổ của cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải đều sát nhập vào thượng quốc Bắc Minh, thiệt hại của thượng quốc Bắc Minh lần này sẽ do Kiếm Các của ta gánh chịu!”
Lâm Thiên Nhai vừa nói xong, ngay lập tức khiến vô số người kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất.
Đám người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu hai mắt cũng trợn tròn.
Hạng Khí Vũ cũng sững sờ, còn Vân Chá Thiên đang giãy dụa đứng lên lúc này cũng ngưng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là các chủ nhà mình sao?
Tại sao lại phải cung kính với Tần Ninh như thế?
“Như thế không được!”
Tần Ninh nhìn về phía Lâm Thiên Nhai vừa định mở miệng, nhưng ngay lập tức lại chuyển ý, chậm rãi nói: “Ông đứng cao như thế nói chuyện với ta, không thấy mệt à?”
Lâm Thiên Nhai nghe thấy vậy, khuôn mặt lộ ra lúng túng, lập tức chủ động hạ người xuống ngang với độ cao của Tần Ninh trên tường thành.
Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc Lâm Thiên Nhai vẫn đáp xuống mặt đất trước tường thành, ngẩng đầu nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, hai vị trưởng lão thật sự không biết chuyện, đại nhân ngài đừng so đo với tiểu nhân làm gì!”
Lâm Thiên Nhai thật sự sợ rồi.
Không sợ không được!
Thi thể của Dương Đỉnh Thiên của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương của Thánh Vương Phủ lạnh vẫn chưa được mấy ngày đâu.
Ông ta tự biết bản thân mình cũng chẳng mạnh hơn hai người đó là bao.
Còn nữa, ngũ đại gia tộc nói đi đời liền đi đời luôn, Tuyệt Ninh tông bị Tần Ninh nói thu liền thu, ngay cả quốc quân của cổ quốc Đại Hạ, cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng phải kiêng dè Tần Ninh, bản thân ông ta chỉ là một cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển nào dám khiêu chiến với Tần Ninh chứ.
Giọng điệu khẩn cầu của Lâm Thiên Nhai khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chuyện này còn khó tin hơn cả nằm mơ giữa ban ngày!
Đường đường là các chủ của Kiếm Các, của thế lực hàng đầu mà bây giờ lại cầu xin Tần Ninh!
Một cảnh tượng không thể xảy ra lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ, vào chính lúc này đây.
Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Không biết? Người không biết thì không có tội à? Hôm nay là do ta đến sớm nên không xảy ra chuyện gì, nếu như ta không đến thì thượng quốc Bắc Minh chẳng phải sẽ bị người khác đạp đổ sao, một câu không biết của ông thì không có chuyện gì sao?”
“Mỗi một cảnh giới Hoá Thần đối với Kiếm Các của ông mà nói đều quý giá, thì thượng quốc Bắc Minh đối với Tần Ninh ta mà nói chính là vật trong tim, ta một tay nâng đỡ thượng quốc Bắc Minh đi lên, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì thì già trẻ Tần gia ta sẽ đều sẽ chết trong trận chiến này”.
“Lâm Thiên Nhai, ông nhớ cho kỹ, hôm nay may là ta đến, nếu như ta không đến, đế đô thượng quốc Bắc Minh bị diệt, một người của Tần gia ta mà thiếu mất một sợi lông tơ thì Kiếm Các của ông chắc chắn sẽ bị Tần Ninh ta huyết tẩy, ông có tin không?”
Tần Ninh nói xong mấy câu này, khí tức càng thêm lạnh lẽo.
Hôm nay lão Vệ đi điều tra tin tức, không có ở đây.
U Phần Thiên trấn giữ Tuyệt Ninh tông nên cũng không ở đây.
Tần Ninh hắn đứng ở chỗ này, để xem Lâm Thiên Nhai có dám động đến hắn không!
Trước đây, nếu không phải do hắn quá nhân từ thì Tần Hâm Hâm cũng sẽ không chết, bây giờ có lẽ vẫn ở cạnh mình gọi một tiếng ca hai tiếng ca, nghịch ngợm náo loạn như Kiếm Tiểu Minh, tiếp tục sống cuộc sống đơn thuần, như một tên dở người ở bên cạnh hắn.
Trước đây, nếu không phải do hắn nhân từ thì Tần Kinh Mặc sẽ không chết.
Tất cả đều do hắn đến muộn.
Nhưng một câu đến muốn càng thể hiện rõ sự bất lực của hắn.
Thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, là thế lực mạnh nhất trong vạn giới, Tần Ninh trải qua chín đời chín kiếp có thể nói là nhân vật vô địch.
Thế nhưng vô địch mà ngay cả người mà mình muốn bảo vệ cũng đều không bảo vệ được thì vô địch có nghĩa lý gì?
Ngày trước hắn trợ giúp Bắc Minh phát triển, hắn tưởng rằng đã để lại đủ thị uy khiến tất cả mọi người đều không dám động đến Bắc Minh.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Hôm nay thượng quốc Bắc Minh vẫn có người đến tận cửa đánh phá.
Thị uy của hắn chưa đủ!
Như hắn đã nói, nếu hôm nay đến muộn thì Bắc Minh không còn, tâm huyết của hai đồ tôn của mình sẽ hoá thành hư không.
Không chỉ vậy mà Tần gia cũng sẽ biến mất.
Hắn không muốn lại phát điên huyết tẩy Cửu U thêm một lần nữa, cho nên để tránh tất cả những chuyện này xảy ra, việc phải làm đó chính là thị uy.
Chương 643: Câu trả lời hài lòng
Đương nhiên thị uy là việc cần thiết phải làm ngay lúc này!
Tần Ninh sải bước đi ra, đứng ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới nói: “Hôm nay Tần Ninh ta để lại lời ở đây, thượng quốc Bắc Minh sau này sẽ thành cương quốc Bắc Minh, vượt qua thời kì hùng mạnh nhất của cương vương Minh Uyên!”
“Thanh Vân tông cũng sẽ trở thành tông môn số một ở Cửu U, ai dám động đến Bắc Minh và Thanh Vân ta sẽ giết chết kẻ đó, nếu không tin thì cứ thử xem”.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tần Ninh.
Ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vậy.
Lời này kích động vô số người, rất bá đạo, không nói lý lẽ.
Thế nhưng Tần Ninh là một người biết phải trái sao? Hắn không phải, hắn chỉ nói ra tiếng lòng của mình mà thôi.
Hai cô gái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ninh cuồng bạo như này, ý chí mạnh mẽ bộc lộ lòng mình như vậy.
Tần Ninh trước đây không so đo, nhưng bây giờ, Tần Ninh bắt đầu so đo rồi.
Mà một khi Tần Ninh đã tính toán... vậy thì chính là xảy ra chuyện lớn!
Sắc mặt của hai cường giả cảnh giới Thông Thiên là Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên lúc này đều vô cùng khó coi.
Tần Ninh ngạo mạn như thế mà các chủ lại chẳng hề có biểu hiện tức giận một chút nào.
Điều này rất không bình thường!
Tần Ninh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước tường thành.
Lâm Thiên Nhai bây giờ đang đứng ở đó, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thế nhưng ông ta biết, nếu như hôm nay không cho Tần Ninh một câu trả lời hài lòng thì sau này Kiếm Các tồn tại ở trên đại lục Đại Lục sẽ rất khó khăn.
“Tần tông chủ, chuyện này là do Kiếm Các bọn ta không đúng, không quản giáo tốt thuộc hạ, ta sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng!”
Lâm Thiên Nhai vừa nói xong liền quay sang nhìn về phía bốn người Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên, quát: “Hôm nay bốn người các ngươi tự ý làm xằng làm bậy, ta thân là các chủ của Kiếm Các không thể bỏ qua cho các ngươi được!”
Dứt lời, Lâm Thiên Nhai liền vung tay lên, bốn luồng linh khí uốn lượn đánh ra.
Tiếng nổ tung ầm ầm ầm vang lên, cơ thể của bốn người lúc này trực tiếp nổ tung, hoá thành sương máu.
Hai tên cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, hai tên cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.
Đặt ở bất kì tông môn nào cũng đều là sức mạnh hàng đầu không thể coi thường.
Lúc này trong lòng của Lâm Thiên Nhai đang rỉ máu.
Bốn người này bế quan trăm năm mới đạt đến trình độ này, lúc chuẩn bị góp sức cho tông môn thì lại đắc tội với Tần Ninh, ông ta không thể không tự mình ra tay giết chết được.
Dù đau lòng đến mấy cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt bình tĩnh từ tốn nói: “Tần tông chủ, chuyện này là Kiếm Các bọn ta không đúng, Lâm Thiên Nhai ta đã trừng trị rồi, sau này nếu như đệ tử của Kiếm Các dám xâm phạm Thanh Vân tông và thượng quốc Bắc Minh, Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ giết không tha!”
Tần Ninh gật đầu, không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai nói tiếp: “Lần này Thanh Vân tông thu nhận Tuyệt Ninh tông làm môn hạ chắc chắn sẽ được thăng một bậc, đến lúc đó Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ đến chúc mừng, chuẩn bị trăm loại linh khí cửu phẩm và linh đan cửu phẩm đưa đến phái đưa đến Thanh Vân tông, mong rằng Tần tông chủ không chê”.
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Biết cách làm người thật đấy, nhưng ông cứ yên tâm đi, Tần Ninh ta sẽ không làm xằng làm bậy đâu, ông không chọc ta ta sẽ không động ông, ông cứ phát triển Kiếm Các của ông cho tốt là được”.
Lam Thiên Nhai gật gật đầu.
Lần này thiệt hại hai vị cảnh giới Hoá Thần nhưng vẫn còn tốt hơn so với cái chết của tầng lớp cấp cao ở Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ.
Có lời cam đoan của Tần Ninh, từ nay về sau Kiếm Các sẽ không gây chuyện, Tần Ninh cũng không phải là người không nói đạo lý.
Lâm Thiên Nhai chắp tay dẫn theo mười mấy người của Kiếm Các rời khỏi đế đô.
Cùng lúc đó, nhóm quốc chủ của những cương quốc và thượng quốc lớn ở phía dưới đều kinh hãi run sợ, mặt như gan heo.
Các chủ của Kiếm Các là người như thế nào chứ?
Là một nhân vật tựa thần linh, thế mà bây giờ lại cung kính nhún nhường trước Tần Ninh.
Lần này bọn họ thật sự đã chọc vào rắc rối lớn rồi.
“Tần tông chủ tha mạng, đầu óc bọn ta nhất thời bị mụ mị, bị cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải lợi dụng, xin Tần tông chủ tha cho một con đường sống”.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Tần tông chủ tha mạng!”
Một đám quốc chủ lúc này hận không thể lấy đầu xuống đưa cho Tần Ninh.
“Việc này các ông thấy sao?”, Tần Ninh nhìn về phía Minh Ung nói.
Minh Ung bây giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như mơ vậy.
“Cứ làm theo những gì đã nói lúc trước, bảo bọn họ bồi thường tổn thất, hơn nữa hàng năm phải cống nạp cống phẩm!”, Minh Ung lúc này gật đầu: “Ngài thấy sao?”
“Cũng được!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng năm nay phải lấy hết tiền tích góp trong kho bạc ra cống nạp!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Không muốn nộp cũng được, bây giờ nói ra luôn, tránh đến lúc ấy ta lại đến tìm các ngươi đòi mạng!”
“Không dám không dám!”
Cả đám quốc chủ lúc này vội vàng quỳ rạp xuống đất lễ bái.
Không chết đã là may mắn vạn phần rồi.
Đối diện với thực lực tuyệt đối trước mặt, bọn họ không hề có bất cứ năng lực phản kháng nào hết.
“Còn không đi chuẩn bị đi, ở chỗ này làm gì?”
Tần Ninh vừa nói xong, một đám người lúc này mới lần lượt rời đi.
Thiên quân vạn mã, toàn bộ đế đô đụng đến cũng đất rung núi chuyển.
Đám người Minh Ung, Thiên Ám nhìn thấy cảnh này mới thật sự yên lòng, tất cả đều không phải là mơ.
Tần Ninh thật sự giống như một vị thần trở về giải quyết tất cả mọi chuyện.
Dường như lần nào gặp lại Tần Ninh, hắn cũng đều khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh lúc này không nói gì thêm, xoay người đi xuống tường thành.
Minh Ung lập tức nói: “Tất cả tướng sĩ của chúng ta đã vất vả rồi, toàn bộ giải tán về nhà nghỉ ngơi!”
Thiên phú của Minh Ung tuy không mạnh, tu vi cũng chẳng được xem là lợi hại nhưng thực sự là một vị minh quân, trước đây một lòng quyết tâm muốn mở rộng Bắc Minh nhưng lại không có cách nào cả.
Bây giờ sự xuất hiện Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái tuỳ ý làm chuyện mà bản thân luôn muốn làm.
Nghe thấy lời này của Minh Ung, một vị tướng quân không nhịn được bèn hỏi: “Bệ hạ, tất cả đều về nhà thì bảo vệ đế đô...”
“Ngươi cho rằng đế đô cần phải bảo vệ nữa sao?”
Thái tử Minh Vũ lúc này bỗng dưng mở miệng, tên tướng quân kia lập tức sững sờ, liên tục gật đầu.
Không sai, bây giờ đế đô cần gì phải bảo vệ nữa chứ?
Cho những tên kia một trăm lá gan, e rằng bọn chúng cũng không dám quay lại, đừng nói là bây giờ, mà cả đời này những tên kia cũng không dám đặt chân vào thượng quốc Bắc Minh một bước.
Minh Ung và Minh Vũ lúc này lập tức đi theo Tần Ninh rời khỏi tường thành, các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Suốt khoảng thời gian này liên tục giao chiến thật sự khiến bọn họ mệt muốn chết.
Bây giờ cuối cùng cũng được thở ra một hơi rồi.
Tần Ninh cất bước rời khỏi tường thành, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sải bước đi theo.
Hai cô gái xuất hiện ở trong quân doanh giống như hai đoá hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ giữa biển máu, quả thật quá chói lọi.
Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Một mình ta đi được rồi, các cô cũng về đoàn tụ với người nhà đi!”
Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Kiếm Tiểu Minh bây giờ đi theo Tần Ninh, phía sau là hai cha con Minh Ung và Minh Vũ, những người khác không có đi theo.
Đi dạo trong hoàng cung Bắc Minh, tâm tình của Tần Ninh trở nên khoan khoái.
Đây chính là nơi mà hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đập tay quyết định thành lập ra đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần.
Thời điểm đó, hai người tuổi vẫn còn trẻ nhưng lòng mang theo đầy nhiệt huyết quyết tâm.
Mà bây giờ, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn đã trở về.
“Đến địa cung!”
Tần Ninh mở miệng, Minh Ung lập tức dẫn đường.
Chương 644: Một người một trăm viên?
Trong một toà cung điện dưới lòng đất hoàng cung Bắc Minh.
Bức tượng đứng vững vàng được đặt sẵn ở đó, Tần Ninh đứng phía trước pho tượng, chậm rãi nói: “Cái này, nếu như các ông biết vận dụng thì tương lai có thể bảo vệ các ông tránh khỏi kiếp nạn”.
“Cho nên bây giờ ta truyền lại cho các ông phương pháp sử dụng”.
“Nhưng nhớ lấy, sức mạnh của pho tượng này chỉ được dùng để phòng thủ trong tình huống khẩn cấp như ngày hôm nay, không được dùng để dụng binh bên ngoài, nếu không, đừng nói người khác mà chính ta cũng sẽ không tha cho các ông”.
“Chắc chắn!”
Minh Ung và Minh Vũ đương nhiên không dám quên.
Lúc trước Tần Ninh có dặn bọn họ chỗ này không được động chạm lung tung, hơn nữa nơi đây còn là thánh điện thờ phụng tổ tiên Minh gia.
Lúc này Tần Ninh vung tay ra, một ít linh văn tản ra bên ngoài, bức tượng thứ năm được triệu hồi.
Pho tượng của Cửu U Đại Đế.
Tần Ninh cử động tay, pho tượng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Ta sẽ để lại mấy pho tượng kia, còn pho tượng này ta sẽ mang đi”.
Tần Ninh thành thật nói: “Bốn pho tượng kia đủ cho hai cha con nhà ông sử dụng, đảm bảo Bắc Minh sẽ bất diệt, thịnh vượng!”
“Nhưng ta hi vọng mỗi một thời đại đế vương Minh gia các ông đều sẽ tiếp tục kế thừa di chỉ của tổ tiên, nhất định không được trị quốc bằng chính sách tàn bạo, bằng không, vẫn câu nói cũ, không cần những người khác phải ra tay mà chính ta sẽ tự tay tiêu diệt các ông”.
Hai người Minh Ung và Minh Vũ đương nhiên là gật đầu liên tục.
Trong địa cung, Tần Ninh truyền đạt lại phương pháp điều khiển pho tượng cho hai cha con rồi rời đi.
Kiếm Tiểu Minh đã chờ đợi một lúc lâu, sớm đã không còn kiên nhẫn.
Ba người đi vào bên trong địa cung, không dẫn cậu ta theo cũng không nói cho cậu ta biết đi vào đó làm gì.
Lúc này, nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, Kiếm Tiểu Minh lập tức chạy đến nghênh đón.
“Ngươi cũng quay về nhà mình đi!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, nói: “Nhân tiện sắp xếp một chút!”
“Sắp xếp cái gì?”
Tần Ninh chân thành nói: “Thật ra Cửu U đại lục vốn không có nội vi, xét về ngoại vi thì chẳng qua cũng chỉ có những tông môn mạnh mẽ ẩn dật và những quốc gia tách biệt này mà thôi”.
“Kể từ bây giờ, các đế quốc, thượng quốc, cương quốc lớn đều có thể gửi đệ tử ưu tú vào bên trong Thanh Vân tông tu luyện”.
“Trong ngoài hợp nhất, như thế thì thực lực tổng hợp của Cửu U Đại Lục mới có thể càng lớn mạnh được”.
Kiếm Tiểu Minh ngay lập tức hiểu được ý của Tần Ninh, gật đầu một cái.
“Đúng rồi, còn một việc nữa!”
Tần Ninh nói tiếp: “Bảo đế vương của tam đại cương quốc Nam Yến, Đại Sở và Hoả Hầu đừng đến, phiền phức, nói với bọn họ một tiếng, tu sửa mộ phần của Hâm Hâm là có lòng rồi”.
Nghe đến đây, Kiếm Tiểu Minh cũng hiểu ra ngay, lại gật đầu, bóng dáng lập tức bay lên không trung, biến mất không dấu vết...
Kiếm Tiểu Minh thật sự đã hiểu ra, Tần Ninh bảo cậu ta đến trước xử lý việc cấp bách, còn bản thân dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đến thăm Tần Hâm Hâm.
Trong lòng của hắn, cái chết của Tần Hâm Hâm khiến hắn không thể nào ngừng tự trách bản thân.
Tần Ninh cô đơn lẻ bóng rời khỏi cung điện Bắc Minh, đi về phía thành Lăng Vân.
Bên trong Uyên Cốc dãy núi Lăng Vân.
Trước lối vào dãy núi Lăng Vân bây giờ đã phát triển thành một toà thành trì với dân số trăm vạn người.
Mà ở chỗ sâu chính là Uyên Cốc.
Nhưng Uyên Cốc hôm nay sớm đã có thay đổi lớn.
Phần lớn người của gia tộc Tần ở chỗ này, Minh Uyên đương nhiên cũng có ban thưởng nhà cửa trạch viện ở trong đế đô, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình, thật sự không thoải mái nên đa số người trong tộc vẫn ở nội thành Lăng Vân.
Một thành trì mới với hàng trăm vạn dân, nơi đâu cũng mới mẻ và phồn hoa.
Thành trì mặc dù không lớn nhưng lại rất sung túc.
Tần Ninh đi vào thành, ngắm nhìn xung quanh, nói chung vẫn như trước nhưng giờ đã tráng lệ hơn chút.
Tần Ninh cũng hiểu, cái này hơn nửa là do hai cha con Minh Ung cố tình làm vậy.
Hắn bây giờ chính là thần bảo vệ của Bắc Minh, mà Tần gia chính là thứ mà hắn lo lắng nhất.
Ở đây, hắn chưa thức tỉnh được kí ức của chín đời chín kiếp, mười sáu năm sinh sống quả thật có rất nhiều chuyện khó có thể quên được.
Tần gia mặc dù nằm trong Uyên Cốc, thế nhưng một phần phủ đệ vẫn nằm ở nội thành Lăng Vân.
Trong mấy năm nay, Tần gia cũng chiêu mộ không ít thị vệ ngoại tộc, những đệ tử ở bên trong Tần phủ, bốn tuổi đã bắt đầu học văn học võ.
Tần Ninh sải bước đi trên đường phố, trong lòng chưa từng cảm thấy bình yên như lúc này.
“Tửu lâu Lăng Yên Các!”
Nhìn thấy năm chữ này, trong lòng của Tần Ninh rất bồi hồi xúc động.
Lúc trước khi hắn trở về từ bên trong núi Lăng Vân, hai người Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm ở chỗ này dây dưa với mấy đệ tử Lăng gia và Sở gia, vừa khéo bị hắn nhìn thấy, hắn liền giết chết những tên kia, bởi vậy mà gây ra hỗn chiến...
Tất cả đều giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Đi vào bên trong tửu lâu, Tần Ninh tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi thịt rượu tự uống một mình, đã rất lâu rồi hắn chưa từng tự do tiêu dao như này.
Mà đúng lúc này, mấy bóng người lần lượt bước vào bên trong tửu lâu.
“Tiểu nhị, dọn thức ăn mang rượu lên đây!”
Khí tức của những người này đều không tầm thường, là cảnh giới Linh Hải tầng thứ nhất, tu vi tầng thứ hai, ở nội thành Lăng Vân, người có tu vi như vậy đúng là không tồi.
Nhưng điểm khiến Tần Ninh chú ý chính là trên vai mấy người này đều có khắc một chữ Tần.
Người của Tần gia sao?
Thế nhưng Tần Ninh lại chưa gặp bao giờ, có lẽ Tần gia bây giờ phát triển, là hộ vệ chiêu mộ cũng nên.
Mấy người ngồi xuống quát nạt, không hề để ý đến cảm nhận của những người xung quanh.
“Mấy cái tên này, ầm ĩ ồn ào như thế, có để cho bọn ta ăn cơm nữa không thế”.
Một người không phục lên tiếng.
“Ngươi bị ngu à!”, một người khác vội vàng bịt miệng bạn của mình lại, nói: “Đó là hộ vệ của Tần gia, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, tộc trưởng Tần Thương Sinh được thượng quốc Bắc Minh đích thân phong là Vân Thương Hầu, mấy người đấy không chọc được đâu”.
Nhưng mấy người kia đã nghe thấy lời nói vừa rồi.
“Này, hai người các ngươi nói cái gì đấy?”
Một tên hộ vệ lúc này đứng dậy, khẽ nói: “Dám nói Tần gia không đúng? Ta thấy các ngươi chán sống rồi đấy”.
“Vị này, thật sự xin lỗi, bạn học của tôi không biết ăn nói, thật sự xin lỗi...”
“Xin lỗi là xong sao?”
Tên hộ vệ kia không buông tha nói: “Bồi thường một trăm viên linh thạch, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
Một trăm viên linh thạch!
Nghe đến đây, khuôn mặt của hai thanh niên lập tức tái nhợt.
Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Tứ Môn hoặc cảnh giới Ngũ Môn biết lấy đâu ra một trăm viên linh thạch cơ chứ!
“Không có phải không?”
Tên hộ vệ kia cười nhạo nói: “Không có vậy thì không cần phải nhiều lời nữa, tự mình đánh gãy một chân rồi cút ra ngoài đi!”
“Ta có!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy, hắn hất tay, một túi linh thạch bay ra.
Mấy tên hộ vệ thấy cảnh này, hai mắt sáng quắc, vẻ mặt mừng rỡ vạn phần.
Lại nhìn Tần Ninh, dáng vẻ trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hơn nữa cả người nhìn nho nhã, không giống phong thái của một võ giả, trái lại mái tóc bạc trắng lại rất đặc biệt.
“Tiểu tử, lúc nãy ta vừa mới nói hai người bọn họ mỗi người một trăm viên linh thạch, nếu ngươi muốn giải quyết êm đẹp thì mau lấy ra hai trăm viên linh thạch”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lập tức nở một nụ cười châm biếm.
Con đê dài trăm dặm bị phá huỷ bởi một tổ kiến, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, hoàng thất thượng quốc Bắc Minh cũng phải khách khí với Tần gia, điều này cũng dẫn đến việc lúc Tần gia bành trướng thì trong gia tộc xuất hiện không ít sâu mọt.
“Một người một trăm viên sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Các ngươi không sợ ta tố cao với Tần gia, Tần gia sẽ xử phạt các ngươi sao?”
“Hả?”
Nghe thấy lời này, mấy tên hộ vệ đều biến sắc.
Chương 645: Tỷ đệ gặp lại
Bình thường uy nghiêm của bọn họ ở nội thành Lăng Vân rất cao, nhưng bên trong Tần gia có đặt ra quy định, ở bên ngoài bá đạo khinh người, gây chuyện thị phi thì cũng sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc.
Nếu như tộc trưởng và phó tộc trưởng biết chuyện này thì bọn họ nhất định chết chắc.
Ngay lập tức, mấy người bao vây Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
“Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu à? Đang có rất nhiều người chứng kiến đấy!”
Tần Ninh nhấp một chén rượu, cười ha ha nói.
“Để xem thế nào? Nội thành Lăng Vân ai dám cáo trạng? Tiểu tử, ta thấy ngươi rất lạ mặt, ngươi không phải người thành Lăng Vân đúng không?”
“Ta là người thành Lăng Vân, chỉ là nhiều năm không về mà thôi”.
“Phải thì tốt, nếu như ngươi dám ăn nói lung tung, có tin bọn ta sẽ lột da của ngươi ra không!”
Mấy tên hộ vệ lúc này hung ác nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự uy hiếp.
Nếu như Tần Ninh không phải là người nội thành Lăng Vân thì cứ giết là xong, nhưng Tần Ninh là người nội thành Lăng Vân về thăm nhà, nếu chẳng may bị bọn chúng giết, còn bị nhiều người nhìn thấy như này không tránh khỏi sẽ có phiền phức.
Nhưng không ra tay bây giờ thì một lúc nữa cũng phải tiêu diệt Tần Ninh.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì, nhà ở đâu?”, một người đàn ông lúc này hỏi dò.
Tần Ninh cười nói: “Đây là cảm thấy bây giờ có quá nhiều người nên không tiện ra tay, định giết cả nhà ta sao?”
“Tiểu tử, ăn nói hàm hồ!”, tên hộ vệ kia chân thành nói: “Bọn ta thân là hộ vệ của Tần gia sao có thể lạm sát vô tội được, chẳng qua bọn ta nghi ngờ ngươi không phải là người thành Lăng Vân, ai mà biết được ngươi đến đây có ý đồ xấu gì không!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh mỉm cười nói: “Các ngươi rất có trách nhiệm, vậy thì ta không dối gạt các ngươi, ta chính là người của Tần gia thành Lăng Vân, tên Tần Ninh”.
Lời này vừa nói ra, bên trong tửu lâu lập tức im lặng như tờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
“Ha ha ha...”
Một tên hộ vệ trong số đó đột nhiên cười lớn nói: “Tần gia? Tần Ninh? Ha ha...”
“Tiểu tử thối, ngươi mạo danh ai không mạo danh, lại đi mạo danh thiếu chủ Tần gia”.
“Ha ha ha... Ngươi thật đúng là không sợ chết!”
“Mấy ca đừng nói nữa, áp giải hắn về bên trong Tần phủ của chúng ta để người trong phủ xử lý hắn”.
Mấy người lúc này cưới lấy cười để, không hề kiêng dè chút nào.
Tần Ninh bất lực nói: “Nói mà các ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào hết”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy bóng dáng bước vào bên trong tửu lâu.
Người dẫn đầu toàn thân mặc một bộ váy xanh nhạt, khoác lên mình một bộ áo giáp mềm mại màu bạc tôn lên vóc dáng xinh đẹp, bộ dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, như một bông sen nở rộ rung động lòng người.
Bên cạnh là một thanh niên bộ dáng phong độ nhanh nhẹn, nhất cử nhất động đều lấy nữ tử kia làm trung tâm.
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
Mấy tên hộ vệ lập tức nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía nữ tử kia, ánh mắt mang theo sự kính sợ.
“Đại tiểu thư, tên tiểu tử này mạo danh thiếu chủ, tội không thể tha, bọn ta đang chuẩn bị đem hắn...”
“Tiểu Ninh...”
Đột nhiên một tiếng hô kinh ngạc vang lên, nữ tử sải bước đi đến, nhìn Tần Ninh một lượt từ trên xuống dưới, một tay ôm chầm Tần Ninh vào lòng, vui mừng không thôi.
Rất lâu sau nữ tử mới buông Tần Ninh ra, nhìn cẩn thận kĩ càng một lượt, không nhịn được nói: “Đệ làm sao mà... tóc bạc trắng hết cả thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Mới có bốn năm năm mà ta sắp không nhận ra đệ rồi, trưởng thành rồi, thành một đứa nhóc to xác”.
“Tâm Duyệt tỷ, tỷ có thể để đệ nói một câu không?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ tử mặc áo giáp mềm, xinh đẹp động lòng người chính là Tần Tâm Duyệt.
Tần Tâm Duyệt nhìn về phía mấy tên hộ vệ, hỏi một lần nữa.
Lần này, mấy tên hộ vệ đã hoàn toàn sững sờ.
Đám người ở trong tửu lâu lúc này cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Người thanh niên này thật sự là thiếu chủ của Tần gia Tần Ninh sao?
Nhân vật tương đối truyền kỳ đó!
Đã trở về rồi!
Bây giờ nhắc đến Tần Ninh, đừng nói là toàn bộ thành Lăng Vân mà ngay cả toàn bộ thượng quốc Bắc Minh ai mà không biết, ai mà không hiểu cơ chứ?
Lúc này đứng trước mặt họ là một Tần Ninh sống sờ sờ bằng da bằng thịt vậy mà lại chẳng ai nhận ra.
“Mấy tên này ỷ thế hiếp người, đệ thấy trực tiếp đánh gãy chân bọn chúng rồi ném ra bên ngoài, tránh làm Tần gia mất mặt!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, Tần Tâm Duyệt nhíu mày, quát khẽ: “Không nghe thấy thiếu chủ nói gì sao?”
Ngay lập tức, mấy bóng hình đi ra, tiếng đứt gãy răng rắc vang lên, mấy người trực tiếp bị phế tu vi, ném ra ngoài tửu lâu.
Tần Tâm Duyệt nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ quan sát Tần Ninh, nhịn không được cười nói: “Dáng dấp cũng cao như ta, nhưng nhìn yếu ớt nho nhã quá, có phải thời gian ở bên ngoài chẳng dễ chịu đúng không?”
“Sao có thể như thế được, ở bên ngoài chỉ có đệ đệ của tỷ bắt nạt người khác, bọn chúng không ức hiếp được đệ đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Ngược lại là tỷ ấy, sao tỷ không đến học viện Thiên Thần tu luyện?”
“Không cần đâu!”, Tần Tâm Duyệt nói, kéo Tần Ninh rời khỏi tửu lâu, vừa đi vừa giải thích: “Học viện Thiên Thần định kì sẽ cử một vài giảng sư đến Tần phủ của chúng ta giảng bài, không chỉ có học viện Thiên Thần thôi đâu mà những cương quốc khác cũng phái cao thủ trong nước đến giảng bài, cho nên không cần thiết phải đến đó!”
“Ta dẫn đệ về nhà trước, tộc trưởng và cha biết đệ trở về nhất định sẽ rất vui vẻ”.
Hai tỷ đệ đi dọc theo con phố tiến về Tần phủ, Đỗ Tư Viễn lúc này đi theo sau, biểu hiện không được tự nhiên.
Trước đây hắn ta bị Tần Ninh giáo huấn cho một trận, bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng hắn ta vẫn có bóng ma.
Nhưng hắn ta cũng biết, Tần Ninh bây giờ đã khác xưa rồi.
Thánh Đan Các căn dặn phụ thân hắn ta Đỗ Triết rất nhiều lần có thể cho Tần gia bao nhiêu đan dược thì cứ cho.
Là cho chứ không phải bán.
Tần Ninh lúc này quay lại nhìn Đỗ Tư Viễn, kéo Tần Tâm Duyệt, nói: “Tỷ, chuyện này là sao?”
“Ách…”
Tim của Đỗ Tư Viễn lúc này cũng nhảy lên tận họng, so với việc Tần Tâm Duyệt dẫn hắn ta ra mắt cha mẹ lần đầu còn căng thẳng hơn.
“Ngươi thân là một đại lão gia, sao cứ nhăn nhăn nhó nhó thế nhở?”
Tần Tâm Duyệt liếc nhìn Đỗ Tư Viễn, không nhịn được quát lên.
“Khụ khụ...”
Đỗ Tư Viễn không nhịn được kịch liệt ho khan.
Hắn ta có thể không ngại được sao? Đừng nói Đỗ Tư Viễn hắn ta, thậm chí hoàng đế Bắc Minh, viện trưởng học viện Thiên Thần ở đây cũng sẽ ngại ngùng thôi.
Đỗ Tư Viễn lúc này hắng giọng, đột nhiên mở miệng nói: “Tần công tử, ta thích Tần Tâm Duyệt, ta đã quyết định cưới nàng ấy làm vợ, hy vọng ngươi có thể đồng ý!”
Lời này vừa nói ra, tất cả những người trên đường phố nhìn về phía này đều sững sờ.
Khuôn mặt của Đỗ Tư Viễn đỏ lên.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không phải là cha mẹ của Tâm Duyệt tỷ, lời này ngươi nên nói với nhị thúc và nhị thẩm của ta thì hơn”.
Đỗ Tư Viễn lúc này xúc động nở nụ cười.
Tần Tâm Duyệt thì cười đến run người.
Hai tỷ đệ bọn họ cười nói suốt dọc đường đi, trở về Tần phủ.
Hai người Tần Ninh và Tần Tâm Duyệt trực tiếp đi vào bên trong phủ đệ, Đỗ Tư Viễn lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, nói: “Mau đi bẩm báo với phụ thân, Tần Ninh trở về rồi!”
“Vâng!”
Vừa nói xong, Đỗ Tư Viễn nhanh như chớp đuổi theo.
Mà giờ phút này, ở bên trong Tần phủ.
Trong khu luyện võ trước viện, mấy chục thân ảnh lúc này đang đồng thanh hô lớn.
Xem xét mấy chục thân ảnh này, nhỏ thì khoảng bốn, năm tuổi mà lớn thì hơn hai mươi tuổi, tất cả đều đang vô cùng nghiêm túc.
Phía trước hơn họ cũng có mấy thân ảnh đang cẩn thận giám sát.
Trong đó có một giáo quan võ giả có tu vi cảnh giới Linh Phách, cũng không yếu.
Xem ra Minh Ung thật sự rất có tâm.
Bình luận facebook