-
Chương 636-640
Chương 636: Thanh Vân tông chấn động
Mà cùng lúc đó, U Động Thiên dẫn theo U Hồn và U Quỷ rời khỏi Thanh Vân tông, quay về U Minh tông.
U Hồn không nhịn được mà nói: “Lão tổ không chịu quay về, U Minh Tông ta ít đi một vị cảnh giới Hóa Thần thất cảnh, tông chủ, chuyện này rất không tốt cho U Minh Tông chúng ta”.
U Quỷ cũng không khỏi nói: “Hay là lão tổ sợ Tần Ninh...”
“Ngu dốt!”
“Câm miệng!”
U Động Thiên mắng liền hai câu, lườm U Hồn và U Quỷ, khẽ quát: “Lão tổ không muốn về là vì U Minh Tông chúng ta, các ngươi còn dám ở đây oán thán à, ngu si”.
Thấy U Động Thiên nổi giận như thế, cả hai tức thì rụt cổ lại, không dám nói nhiều.
Dần dần, U Động Thiên mới lên tiếng: “Không phải ta bảo các ngươi điều tra Tuyệt Ninh tông à, tin tức ra sao rồi?”
“Khởi bẩm tông chủ, đệ tử Tuyệt Ninh tông có bảy vạn người, trưởng lão thuộc cảnh giới Thông Thiên là ba trăm bảy mươi tám người, trưởng lão thuộc cảnh giới Hóa Thần là mười bảy người”.
“Cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trở lên, theo suy đoán là khoảng mười bảy người”.
U Quỷ lúc này không dám chậm trễ mà vội vàng đáp, nhưng trong lòng cũng khó hiểu. Chuyện này ông ta đã báo rồi cơ mà?
“Đám Ma tộc mà Tần Ninh tiêu diệt chắc đều từ cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trở lên chứ?”, Tần Ninh lúc này lại nói: “Đám người của Tuyệt Ninh tông đó, vì nhân vật cao cấp toàn là Ma tộc, cho nên có khả năng không biết được gì. Nếu không cẩn thận có khi sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người ấy chứ”.
“Mà Tần Ninh lúc này thu phục Tuyệt Ninh tông, cho bọn họ một chỗ dung thân, lại thêm sự mạnh mẽ của chính bản thân hắn nữa, còn ai dám trách móc Tuyệt Ninh tông?”
“Như vậy, Thanh Vân tông có thêm Tuyệt Ninh tông, thống nhất lại, Thanh Vân tông hoàn toàn có thể trở thành tông môn lớn thứ năm”.
Nghe U Động Thiên nói vậy, hai người U Hồn U Quỷ cũng đều run lên.
Tuy tông chủ nói vậy, nhưng thành viên cấp cao trong Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đều đã chết sạch, không thể khôi phục lại như năm xưa, rất có khả năng xuống dốc.
Vậy thì chỉ còn Thanh Vân tông, U Minh Tông và Kiếm Các là ba thế lực lớn.
Mà Thanh Vân tông có Tần Ninh không sợ thế gia và cổ quốc.
Như vậy, U Minh Tông và Kiếm Các sẽ phải chịu uy hiếp cực lớn...
U Động Thiên nhìn cả hai, nói: “Nếu lão tổ quay về, vậy thì U Minh Tông chúng ta sẽ không còn chút ràng buộc vào với Thanh Vân tông nữa, tương lai Thanh Vân tông mà giao đấu với U Minh Tông, ngươi nói chúng ta có thắng nổi không?”
“Lão tổ ở lại nơi ấy chính là một loại ràng buộc, thì sẽ không xuất hiện viễn cảnh giao đấu đó. Các ngươi giờ vẫn chưa nhìn rõ Tần Ninh là một người rất nặng tình cảm hay sao?”
“Tần Hâm Hâm năm đó cùng với hiện giờ nghe tin Lăng Tiểu Phi bị người bắt đi, Tần Ninh liền giết sạch người của Đại Nhật Thần Giáo”.
U Động Thiên nghiêm túc nói: “Các ngươi thật sự cho rằng, lão tổ ở lại Thanh Vân tông, ở lại bên cạnh Tần Ninh là vì chính mình à?”
Nghe vậy, cả hai đều im lặng.
Tần Ninh bây giờ quá mức đáng sợ.
Không nói đến hắn đang ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ, à không, giờ đã là Thông Thiên nhị bộ rồi.
Không nói đến việc hắn ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ đi chém giết cảnh giới Hóa Thần cấp cao, chỉ riêng lão Vệ bên người thôi cũng gần như là vô địch Cửu U rồi.
Gây sự thế nào?
Ai dám gây sự?
Bất kể là Tần Ninh dựa vào Cửu Hoang chiến xa mà trở nên như hiện giờ hay thế nào, nhưng cổ quốc Đại Hạ giữ Cửu Hoang chiến xa vài vạn năm trong tay, cũng đâu có làm được việc đó?
Đó chính là thực lực, năng lực!
Cộng thêm lão Vệ, đôi chủ tớ này thật sự là vô địch.
Thanh Vân tông muốn không mạnh cũng không được.
Đối mặt với suy nghĩ của U Động Thiên lần này, toàn bộ Thanh Vân tông lúc này cũng sôi trào.
Trong lòng các đệ tử lúc này chỉ vang vọng hai chữ!
Quá – đỉnh!!!
Nếu thêm hai chữ nữa thì chính là, Tần Ninh quá – đỉnh!
Làm chuyện mà tất cả mọi người đều không dám nghĩ tới, mà hết lần này đến lần khác, cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại làm được!
Hôm nay, toàn bộ Thanh Vân tông đều chỉ quanh quẩn mỗi mấy câu: Gì? Ngươi nói sao? Ngươi nói lại lần nữa đi? Không thể nào! Làm sao có thể!
Các trưởng lão từ trên xuống dưới đều kinh hãi, các đệ tử từ trên xuống dưới cũng chấn động một hồi.
Thậm chí một vài trưởng lão lâu năm và đệ tử nhỏ tuổi đã ngất luôn.
Những chuyện Tần Ninh làm có chấn động không?
Đã không thể nói là chấn động nữa rồi, mà là không thể tưởng tượng nổi, không cách nào tưởng tượng được.
Rất nhiều người hối hận vì không tận mắt nhìn thấy cảnh đó.
Mà Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung là bốn vị lãnh tụ trẻ tuổi thì đã bị đám đệ tử vây quanh hỏi chuyện, căn bản không đi được.
Thẩm Văn Hiên cười khổ nói: “Ta đã nói nhiều lần lắm rồi mà các ngươi vẫn muốn nghe hả?”
Lý Nhất Phàm thì bất lực: “Ta còn nhiều chuyện phải xử lý lắm đây”.
Tần Ninh làm tông chủ nhưng mặc kệ đời, hắn ta là tông chủ tạm thời, chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tay, nhiều đến tê cả đầu.
Còn bên Thiên Linh Lung thì ổn hơn chút, dù sao nữ đệ tử cũng nhiều.
Có điều nhìn ánh mắt nữ đệ tử nào cũng sáng như sao, Thiên Linh Lung chỉ cười khổ trong lòng.
Tần Ninh, các ngươi đừng nghĩ đến nữa, ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mà Tần Ninh còn thu làm tỳ nữ, thì nói gì đến làm người phụ nữ của hắn.
Thiên Linh Lung cũng cảm thấy bất lực trong lòng.
Hình như lần đầu Tần Ninh nhìn thấy cô ta thì cũng không có định nhận cô ta làm tỳ nữ.
Nói đi nói lại, cũng chỉ có người như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới có tư cách ở bên cạnh Tần Ninh.
Còn Kiếm Tiểu Minh.
Lúc này Kiếm Tiểu Minh đang ở trong viện kiếm đạo, đứng trên đài cao, trong viện đã dày đặc người.
Cậu ta đứng trên đài, nước bọt văng tung tóe vào mặt các đệ tử, nhưng không một ai quan tâm.
Kiếm Tiểu Minh lúc này tâng bốc, kể đến mức Tần Ninh thành thần luôn.
“Lúc ấy, ca của ta vung tay một cái, và chỉ nói một câu thôi, một câu thôi mọi người hiểu không?”
“Chém!”
“Chỉ một chữ đơn giản đó thôi, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, chết, mà là cả hai người cùng chết”.
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngực phập phồng, giống như kiểu chính cậu ta chém chết hai cảnh giới Hóa Thần vậy.
“Thật vậy chăng?”
Một đệ tử không khỏi nói: “Đây chính là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển đó... cảnh giới Thông Thiên nhất bộ sao có thể làm được chứ...”
Một nhóm đệ tử lúc này không dám tin.
“Thật, là thật đấy!”, Kiếm Tiểu Minh trịnh trọng nói: “Ta lấy danh nghĩa viện trưởng viện kiếm đạo thề rằng, ta nói những câu kia là thật. Hơn nữa, qua hôm nay, khắp Cửu U đại lục sẽ truyền ra tin tức này, sao có thể là giả cho được?”
Lúc này, toàn bộ Thanh Vân tông đều đề cập đến chuyện Tần Ninh giết chết cảnh giới Hóa Thần!
Tất cả các đệ tử đều như được tiêm một liều thuốc trợ tim vậy, chấn động đến vô cùng.
Mà so với sự hỗn độn bên trong Thanh Vân tông, đỉnh Huyền Ninh thì lại yên lặng vô cùng.
Tần Ninh lúc này hít thở, buông tay ra.
Trước mặt hắn, trên thân lão rùa, có một bóng người mờ ảo xuất hiện.
U Phần Thiên tóc trắng đầy đầu, cúi người bái Tần Ninh một cái: “Cảm ơn Tần tông chủ đã khiến cho lão hủ có cơ hội bước vào cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.
Tần Ninh phất tay đáp: “Cái này là lựa chọn của ông, đi theo ta mà thực lực quá thấp thì sao dốc sức cho ta được? Ta cần người có năng lực, chứ không phải là kẻ tầm thường".
“Vâng!”
Tần Ninh xoa mi tâm, nói: “Được rồi, mai ông đến Tuyệt Ninh tông rồi tọa trấn ở đó đi. Ta lo rằng Tuyệt Ninh tông sẽ có biến cố gì, có ông là cảnh giới Hóa Thần bát chuyển tọa trấn thì cũng bớt đi phiền phức.
“Tuân lệnh!”
Bóng dáng U Phần Thiên biến mất, rùa Huyền Minh Kim Giáp lúc này leo ra ngoài cửa đình viện, bình chân như vại, nhắm mắt, không động đậy.
Trong đình viện, lão Vệ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng đó.
“Viên Viên, Sương Nhi, mau ra bóp chân xoa đầu cho công tử”.
Nếu là lúc trước, cả hai chắc chắn sẽ nhăn nhó, nhưng bây giờ, bọn họ đã quen, một người đứng ở sau Tần Ninh, một người ngồi xổm trước người Tần Ninh.
Lão Vệ thì đứng một bên, chỉ cười không nói.
Dần dần, nửa ngày trôi đi, Tần Ninh mới đột nhiên lên tiếng: “Lão Vệ, ông đi điều tra xem Bắc Thương tông ở đại lục Bắc Thương có còn hay không”.
Nghe vậy, lão Vệ hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu, rời khỏi đình viện...
Chương 637: Tặng lễ
Mà Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì không hiểu gì.
Tần Ninh dò hỏi tin tức của Thiên Thanh Thạch, rõ ràng là muốn đi cứu vị đồ tôn đó của Cửu U Đại Đế.
Nhưng tin tức nói rằng Thiên Thanh Thạch bị nhốt ở lăng Thiên Long ở đại lục Thiên Long cơ mà.
Đến thăm dò Bắc Thương tông ở đại lục Bắc Thương làm gì?
Tần Ninh không nói, hai cô cũng không hỏi.
Với những chuyện Tần Ninh nói và làm, hai cô đã dần quen. Có vài chuyện có hỏi cũng chưa chắc đã hiểu, vậy thà không hỏi còn hơn.
Thanh Vân tông hôm nay xác định là một đêm ngủ không yên giấc.
Mà ngày hôm sau, toàn bộ Cửu U đại lục bắt đầu sôi trào.
Kiếm Các!
Lâm Thiên Nhai mặc đồ xanh, lúc này ngồi trên ghế các chủ, nhìn bên dưới, lấy tay đỡ trán, có vẻ khá là đau đầu.
“Tin tức đáng tin chứ?”
“Mấy vạn đệ tử Tuyệt Ninh tông đều chứng kiến, rất đáng tin!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiên Nhai liền trở nên rất khó coi.
Thanh Vân tông, Tần Ninh, tiêu diệt cảnh giới Hóa Thần của hai tông môn lớn càng là giết chết cao thủ trên cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển của năm gia tộc lớn, hơn nữa phát hiện Ma tộc là thành viên cao cấp trong Tuyệt Ninh tông và cũng giết sạch.
Tên kia rốt cuộc làm sao mà đi được đến bước ấy vậy!
Lâm Thiên Nhai phất tay, nói: “Đến Bảo Tàng các, chọn ra một trăm món linh khí cửu phẩm, một ngàn món linh khí bát phẩm, tặng đến Thanh Vân tông làm quà chúc mừng!”
“Tông chủ!”
Nghe Lâm Thiên Nhai nói vậy, đám trưởng lão Kiếm Các tái mặt.
Một trăm món linh khí cửu phẩm!
Một ngàn món linh khí bát phẩm!
Quà chúc mừng này có quý trọng quá không vậy?
Lâm Thiên Nhai xua tay: “Thế này vẫn hơi ít quá, lại thêm ba trăm viên linh đan nữa đi, biểu thị thành ý của Kiếm Các chúng ta!”
Ông ta nói ra khiến toàn bộ đại điện yên lặng.
“Đi đi, còn ngẩn ra làm cái gì?”
Lâm Thiên Nhai lúc này đang rất không ổn, quát lên: “Lẽ nào chờ đến lúc người ta có ý định thôn tính chúng ta thì mới tặng lễ à? Hiện giờ tổn thất số này còn hơn là sau này tông môn bị diệt đúng không?”
Lâm Thiên Nhai nói vậy làm cho trái tim mọi người đều nảy mạnh một cái.
Họ đều hiểu được, chuyện này đã không thể vãn hồi.
Thanh Vân tông đã định là sẽ phải quật khởi, Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ và U Minh Tông nhất định sẽ bị đạp ở dưới.
“Chúng thuộc hạ đã hiểu!”
Một nhóm trưởng lão lúc này rời đi, Lâm Vi Vũ tiến vào đại điện, nhìn cha mình mặt ủ mày chau, an ủi: “Cha yên tâm đi, chúng ta không gây sự với Tần Ninh, thì hắn... chắc sẽ không ra tay với chúng ta đâu”.
Lâm Thiên Nhai vô lực đáp: “Chỉ mong là như vậy thôi!”
Mặc dù nói vậy, nhưng ví dụ về Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ vẫn còn ở trước mắt kia kìa.
Giờ nghĩ lại, từng câu nói của Tần Ninh lúc trước đều chứa đầy vẻ ngông cuồng và miệt thị.
Nhưng xem ra, đó không phải ngông cuồng miệt thị mà Tần Ninh chỉ nói ra những cảm giác của bản thân mình. Bốn tông môn lớn trong mắt hắn chính xác không là gì cả.
“Vũ Nhi...”
Lâm Thiên Nhai nhìn Lâm Vi Vũ, chậm rãi nói: “Món quà này con đem đi nhé!”
“Vâng!”
Lâm Vi Vũ hiểu những gì Lâm Thiên Nhai đang nghĩ.
Ngày đó, ở trong Mặc cốc, Tần Ninh giết rất nhiều người, nhưng lại không giết cô ta. Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh vẫn có chút ít thân thiện với cô ta.
Chuyện này để cô ta ra mặt có lẽ sẽ khiến Tần Ninh không thù hằn gì Kiếm Các.
Đường đường là một trong bốn tông môn lớn, hôm nay Kiếm Các lại phải cúi đầu tặng quà, ăn nói khép nép, để đảm bảo cho an nguy sau này.
Ngày này, đừng nói là Lâm Thiên Nhai, chính là toàn bộ Cửu U đại lục cũng không có một ai nghĩ đến.
Mà cùng lúc đó, Hoàng Phủ gia và Vũ gia cũng âm thầm chuẩn bị.
Tần Ninh đã thể hiện ra năng lực của mình, vậy cũng phải đưa cho hắn sự đãi ngộ xứng đáng.
Mà không chỉ có thế gia truyền thừa, các cổ quốc cũng vì vậy mà rung động.
Tần Ninh là ai? Đến từ đâu? Vì sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Nhất thời,gần như toàn bộ Cửu U đại lục đều bàn tán về Tần Ninh, Thanh Vân tông...
Bên ngoài Cửu U đại lục.
Thượng quốc Bắc Minh!
Hiện nay thượng quốc Bắc Minh có quốc lực hưng thịnh, dù ở trong hàng ngũ các thượng quốc thì cũng không hề tầm thường.
Mà sau lưng lại có cương quốc Đại Sở, Hỏa Địch và Nam Yến hỗ trợ, cho nên phát triển mạnh mẽ.
Mà hôm nay, trong hoàng cung Bắc Minh của thành Bắc Minh, Đế Đô của thượng quốc Bắc Minh.
Hoàng đế Minh Ung, Thái tử Minh Vũ, Thiên Động Tiên, bao gồm cả các thành viên nòng cốt như Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ cũng ở đây.
Nhưng thần sắc của bọn họ lại không thoải mái chút nào.
Minh Ung thân là đế vương của thượng quốc Bắc Minh, khí tức mạnh mẽ, giống như phong phạm của cảnh giới Thiên Võ. Lúc này ông ta nhìn xuống, từ từ nói: “Các vị, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng chiến đấu một trận thôi!”
“Phụ hoàng!”
Nghe vậy, Minh Vũ lúc này hơi tái mặt, nói: “Truyền tin đến Thanh Vân tông vẫn chưa nhận được hồi âm, hay là chờ thêm đi ạ, hơn nữa chắc viện binh của cương quốc Đại Sở, Hỏa Địch và Nam Yến sẽ đến nhanh thôi!”
Một tháng trước, nhóm các cương quốc lớn bao gồm Thiên Tượng, Vân Hải, Tam Dương, Bách Xuyên và Thiên Hà, lấy cương quốc Thiên Tượng dẫn đầu, liên hợp với vài chục thượng quốc khác, đột nhiên gây khó dễ, phát binh đến thượng quốc Bắc Minh.
Mà chỉ một tháng thời gian, quốc sĩ của thượng quốc Bắc Minh tổn thất hơn phân nửa, phần lớn binh lực chỉ đành thối lui đến Đế Đô, bảo vệ hy vọng cuối cùng.
Bá chủ cương quốc Thiên Tượng năm đó là Hạng Đế bị Tần Ninh chém giết, đám người cương quốc Vân Hải và Tam Dương tiến vào Đại Hoang Cổ cũng đã bị Tần Ninh giết hại không ít.
Mối thù này, bọn họ sợ Tần Ninh cho nên không dám báo.
Mà không biết những tên kia hay tin ở đâu là Tần Ninh đi vào Thiên Thận cung, biến mất ba năm.
Bây giờ, Thanh Vân tông còn khó tự bảo vệ chính mình, nói gì đến bảo vệ thượng quốc Bắc Minh bọn họ.
Ba cương quốc lớn hữu tâm vô lực, cố gắng hết sức phái binh tới cứu trợ, nhưng lại bị binh mã của mấy cương quốc lớn chặn lại, một tháng liền không phá được vòng vây của các cương quốc và thượng quốc liên kết lại, cuối cùng lại tự mình tổn thất.
Mấy năm nay thượng quốc Bắc Minh phát triển thần tốc, khiến không ít người đồ kỵ. Hiện nay, bọn họ chuẩn bị tấn công thượng quốc Bắc Minh.
Lúc này, thật sự là không có cách nào khác.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu lúc này đều sầu não không thôi.
“Vũ Nhi, trận chiến này con không thể chết, con phải chạy trốn đi, đến Thanh Vân tông thì sẽ an toàn. Dòng dõi Minh gia chúng ta không thể bị đứt đoạn được, con hiểu không?”
Minh Ung lúc này nghiêm trọng nói.
Tuy là nói vậy, nhưng Thanh Vân tông hiện tại thật sự an toàn sao?
Thanh Vân tông không có Tần Ninh, làm sao mà bảo vệ được chính mình được nữa.
Không lẽ con đường quật khởi của thượng quốc Bắc Minh sẽ phải bị đứt đoạn ở đây sao?
Minh Ung lúc này đau đớn không thôi.
Sự huy hoàng của tổ tiên ngày xưa, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể đạt đến nổi!
Cửu U đại lục chính là một nơi như thế. Tình thế thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Những người đó thường ngày không dám gây sự với thượng quốc Bắc Minh, nhưng chỉ khi thượng quốc Bắc Minh mất đi chỗ dựa, bọn họ liền vội vã tới cắn nuốt Bắc Minh.
Minh Ung rất hận, nhưng không thể làm gì!
“Báo!”
Bên ngoài đại điện, một tiếng quát lúc này vang lên: “Liên minh quân đội đến bên ngoài thành Bắc Minh rồi. Các tướng quân xin lệnh quyết một trận tử chiến!”
Tới rồi à?
Minh Ung trầm giọng quát: “Phê chuẩn!”
“Các vị, cùng ta chiến một trận đi, Minh Ung ta trước giờ không sợ chết!”
“Chiến!”
Trong đại điện, từng luồng sát khí xông thẳng lên trời.
Chương 638: Quỳ sập thành lầu
Lúc này, ngoài cửa thành Đế Đô Bắc Minh, hàng ngàn vạn quân đội đang chen chúc chờ đó.
Mà phía trước quân đội, có hơn mười hơi thở mạnh mẽ vượt qua cảnh giới Thiên Võ đang đứng vững.
Nhìn thấy cảnh này, các chiến sĩ Bắc Minh đứng trên tường thành đều mang vẻ mặt khó coi, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Trận thế lớn như thế, cả đời bọn họ cũng không được thấy lần nào, nhưng hôm nay lại phải đối mặt.
Liên quân các cương quốc cùng mười mấy thượng quốc lúc này đều đứng trước Đế Đô Bắc Minh.
Đế Đô của một thượng quốc giống như trái tim con người, trái tim mà hỏng thì cả thượng quốc sẽ chết.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, trên tường thành, nhóm Minh Ung, Thiên Ám lần lượt xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, mọi người đều tái mặt.
Đây chính là liên quân của các cương quốc lớn và thượng quốc sao? Uy thế như thế, thượng quốc Bắc Minh làm sao mà không thua cho được.
Minh Ung xuất hiện, sĩ khí của các tướng sĩ mạnh lên gấp bội.
Minh Ung trầm giọng quát lên: “Các tướng sĩ Bắc Minh, Minh gia ta, Minh Ung ta có lỗi với mọi người, không hoàn thành được lời hứa”.
“Cuộc chiến hôm nay, có lẽ Bắc Minh sẽ biến mất trong biển người mênh mông, các chiến sĩ nào có gia đình xin hãy lùi về sau!”
Nghe Minh Ung nói vậy, các tướng sĩ liền sửng sốt.
“Các tướng sĩ không có gia đình, nếu muốn cùng Minh gia chiến một trận, hôm nay, Minh Ung ta không kịp nhớ mặt từng người, nhưng ở nơi chín suối, Minh Ung ta nhất định sẽ cùng mọi người nâng cốc uống rượu!”
Nghe vậy, các chiến sĩ trên tường thành đều nắm chặt hai tay.
“Chúng thuộc hạ nguyện ý cùng bệ hạ đồng sinh cộng tử!”
“Những gì Lục Hà ta có đều là nhờ bệ hạ ban tặng, hôm nay sao ta có thể làm hạng người tham sống sợ chết cho được”.
“Sống là người Bắc Minh, chết cũng sẽ là hồn Bắc Minh”.
Từng tiếng ầm ĩ lúc này vang lên.
Minh Ung thở ra, quát lên: “Đã vậy thì các vị hãy cùng Minh Ung ta chiến đấu thôi!”
Nhất thời, tiếng sát phạt vang vọng khắp trời đất.
“Dương Thừa Minh!”
“Vân Thao Thiên!”
Minh Ung trầm giọng quát: “Tới đi!”
Lúc này, liên quân các cương quốc và thượng quốc, đứng đầu là hai cương quốc lớn Thiên Tượng – Vân Hải.
Hai cương quốc lớn này có thể nói là phẫn hận đan xen khi nghĩ đến Tần Ninh.
Hiện nay Tần Ninh biến mất, sống chết không rõ, chờ đợi ba năm, bọn họ rốt cục không thể kiên trì đợi thêm nữa.
Minh Ung nói xong, hơn mười vị đế vương cương quốc, quốc chủ thượng quốc, lúc này lần lượt đi ra, tới trước cửa thành.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Một tiếng quát vào lúc này vang lên, Minh Ung cũng phất tay, ý bảo không cần.
Thực lực của những người này đã đạt đến mức cung tiên thủ không thể làm gì nổi.
Mười mấy người kia đều là quốc chủ cương quốc, thượng quốc, ai cũng đều ở cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên.
Đây là chuẩn bị trực tiếp chém đầu luôn à?
Minh Ung lúc này cẩn thận từng chút, bảo vệ Minh Vũ ở phía sau.
Rầm rầm rầm...
Trong giây lát, gần như là cùng một lúc, hơn mười vị cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên vào lúc này cùng khom gối, ầm ầm quỳ xuống.
Tiếng rầm rầm vang lên, mười mấy người này dập đầu xuống đất, dập đến mức quỳ sập thành lầu.
Minh Ung ngơ ngác!
Các tướng sĩ trên thành lầu cũng há hốc mồm!
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Những người này đang thi triển công kích kết hợp gì mạnh mẽ đây? Chuẩn bị quỳ sập thành lâu à?
Minh Ung lập tức quát lên: “Mọi người chuẩn bị”.
Các cường giả cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên lúc này quỳ một hàng, bất chấp tất cả mà dập đầu ầm ầm, đây là thao tác gì?
Hai người đứng đầu chính là Dương Thừa Minh và Vương Thao Thiên.
Lúc này, Dương Thừa Minh nhúc nhích hai đầu gối, nhìn nhóm người Minh Ung trên cổng thành, tức thì lên tiếng: “Hoàng đế Minh Ung, Dương Thừa Minh ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với ngài. Cái quỳ này, là sự xin lỗi từ tận đáy lòng của Dương Thừa Minh ta đối với ngài và thượng quốc Bắc Minh!”
“Đúng vậy đúng vậy, Vương Thao Thiên ta cũng ngông cuồng tự đại, tội đáng muôn chết, mong rằng bệ hạ Minh Ung có thể bỏ qua cho chúng ta!”
Vương Thao Thiên lúc này cũng vội vã nói.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Minh Ung nhìn cả hai, trầm giọng quát: “Các ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì? Muốn giết thì giết, sao phải làm chuyện thừa thãi?”
“Không không không!”, lại một quốc chủ cương quốc khác vội vã nói: “Trước đó là chúng ta sai lầm, chúng ta kiêu ngạo tự đại, tội đáng chết vạn lần, mong Minh Ung huynh tha mạng!”
Lúc này, không chỉ có Minh Ung mà nhóm người Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu cũng không hiểu điều gì.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?
“Hôm nay, nếu ngài không tha thứ cho chúng ta, chúng ta sẽ dập đầu đến chết ở đây!”
Tiếng rầm rầm lại vang lên, chấn động mặt đất, thường thành rung chuyển, Minh Ung lúc này thật sự sững sờ.
Rốt cuộc là như nào đây!
Một tháng vừa qua, liên minh quân đội thề phải quyết tâm tiêu diệt thượng quốc Bắc Minh, có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Hiện tại từng người lại quỳ xuống dập đầu, xin ông ta tha thứ?
“Minh Ung huynh!”
Dương Thừa Minh kia lại nói: “Chỉ cần ngài tha thứ cho ta, Dương Thừa Minh ta tình nguyện chia một nửa lãnh thổ cương quốc Thiên Tượng ra, cống hiến cho thượng quốc Bắc Minh!”
“Đúng đúng, cương quốc Vân Hải ta cũng vậy!”
“Thượng quốc Bắc Dục ta cũng thế...”
Nhất thời, quốc chủ của các cương quốc, thượng quốc đâu còn dáng vẻ thảo phạt nữa, mà giống như tiến cống vậy.
Minh Ung lúc này hoàn toàn chết lặng, không khỏi gần lên: “Rốt cuộc các ngươi định làm gì? Muốn làm vậy để sỉ nhục thượng quốc Bắc Minh, sỉ nhục Minh gia ta à?”
“Hì hì, có cho bọn họ mười cái gan thì cũng không dám sỉ nhục ông đâu, bọn họ đến để xin lỗi ông đó!”
Một giọng cười hài hước lúc này đột nhiên vang lên.
Trên không trung có một thanh niên mặc kính phục màu xanh lam, dáng người hơi mập, ngồi trên một con linh thú biết bay, sau lưng là một thanh kiếm dài.
“Linh thú cấp tám – Viêm Chuẩn Linh Ưng!”
Linh thú cấp tám, vô địch mạnh mẽ cảnh giới Thông Thiên, lúc này lại phục tùng và đàng hoàng làm thú cưỡi của một người thanh niên.
Minh Vũ nhìn thanh niên đó, sửng sốt, rồi đột nhiên nói: “Ngươi là... Kiếm Tiểu Minh!”
Kiếm Tiểu Minh đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đứng trên thân của Viêm Chuẩn Linh Ưng, bất khuất nói: “Không sai, tại hạ chính là viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông, tương lai chính là Kiếm Thánh số một Cửu U, Kiếm Tiểu Minh!”
Kiếm Tiểu Minh nói xong, đôi mắt của Viêm Chuẩn Linh Ưng đột nhiên lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, rung động thân mình.
“Oái... Này này này, nhãi con, đừng có chuyển động, ta bảo ngươi mà, đừng có làm loạn...”
“Áaaaa...”
Kiếm Tiểu Minh một bước không vững, bộp một cái, rơi từ trên không trung xuống đất.
Độ cao mấy trăm mét, dù là cảnh giới Thiên Nguyên mà không cẩn thận thì cũng sẽ bị trọng thương.
Rầm...
Tiếng trầm thấp vang lên, mặt đất xuất hiện một hố sâu, từng vết rách lan tràn ra.
Kiếm Tiểu Minh lúc này đứng dậy, nhìn con Chuẩn Ưng, mắng mỏ: “Ông đây ra oai một tí, làm dáng một tí thì làm sao, ngươi có cần làm vậy không hả? Rồi ta sẽ về ăn canh chim ưng...”
Kiếm Tiểu Minh kêu gào hò hét, người dính đầy bùn đất, làm gì còn vẻ đẹp trai như trước nữa.
Nhóm Minh Ung, Minh Vũ đều lấy tay đỡ trán.
Cái tên này... đến để tấu hài đấy à?
Chương 639: Nghe ông cả
Nhưng đám người Dương Thừa Minh, Vương Thao Thiên lại tái mặt khi nhìn thấy Kiếm Tiểu Minh, không dám thở mạnh.
Chính là thanh niên thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi này, một tay cầm kiếm vọt vào bên trong đại doanh, lấy một chống trăm.
Không!
Mà là lấy một địch vạn, mười vạn, trăm vạn. Cậu ta như đi vào nơi không người, vọt thẳng đến lều lớn trong quân, kéo tất cả bọn họ ra, đánh cho to đầu.
Khí tức đó là cảnh giới Thông Thiên!
Đơn giản là đáng sợ tới mức phát run.
Vì thế, lúc này bọn họ không thể không đến Đế Đô Bắc Minh xin lỗi.
Còn trẻ như thế mà đã là cảnh giới Thông Thiên, coi như trên toàn Cửu U đại lục còn chưa nghe nói đến, ấy thế mà lại xuất hiện một người.
Kiếm Tiểu Minh!
Kiếm Tiểu Minh lúc này vỗ hết bụi bặm trên người, ho khan nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thất thố quá, thất thố quá”.
“Ông chính là hoàng đế Minh Ung đúng không?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn Minh Ung, chắp tay nói: “Tin tức cầu cứu đó Thanh Vân tông đã nhận được, nhưng là hơi muộn chút, ngày hôm qua mới tới. Ta liền đến luôn quân doanh của đám liên quân gì đó trước!”
“Cũng may là chưa quá muộn”.
Minh Ung lúc này vẫn đang ngơ ngác.
“Ngươi là...”
“Ta, Kiếm Tiểu Minh, viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông, tương lai sẽ là Kiếm Thánh số một Cửu U”, Kiếm Tiểu Minh vô sỉ tự giới thiệu một phen, rồi nói: “Tần đại ca nói, bất kể là ai, châm ngòi thổi gió, cứ bắt lại đã rồi tính, muốn chém giết hay róc thịt thì tùy ông”.
Minh Ung nghe vậy, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
“Vậy Tần công tử đâu rồi?”
“Đại ca ta hả? Chắc huynh ấy sắp tới rồi...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này nâng kiếm lên, nói: “Ông nói đi, giết ai, tha ai, nghe ông cả”.
“Những tên này quá yếu, đánh không đã”.
Nghe Kiếm Tiểu Minh nói thế, quốc chủ cương quốc, thượng quốc đều là mặt xám như tro, càng dập đầu mạnh mẽ hơn.
“Không thể giết, không thể giết”, Minh Ung vội vàng nói.
Nếu thật sự giết chết đám người đó, vậy thì thượng quốc Bắc Minh sẽ bị các quốc gia xung quanh làm thịt mất.
“Ông đừng sợ!”
Kiếm Tiểu Minh biết Minh Ung lo lắng, bèn nói: “Hiện nay Thanh Vân tông chuẩn bị sáp nhập thêm Tuyệt Ninh tông,
“Đại ca ta giết cả giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo và phủ chủ Thánh Vương Phủ rồi, Cửu U đại lục này còn ai dám động vào thượng quốc Bắc Minh nữa thì cứ chờ chết đi”.
“Không phải sợ, chuyện này là ca ca ta dặn ta làm đấy, nếu làm không tốt, huynh ấy còn mắng ta ấy chứ!”
Nhất thời, Kiếm Tiểu Minh bô lô ba la một loạt sự việc, khiến cho nhóm Minh Ung chỉ càng thấy trời đất đảo điên.
Tần Ninh giết chết giáo chủ Đại Nhật Thần Giáo và phủ chủ Thánh Vương Phủ?
Thanh Vân tông có thể sánh vai với bốn tông môn lớn?
Đây là đang nằm mơ sao?
Bốn tông môn lớn là sự tồn tại bậc nào? Đó là thần, cao cao tại thượng, chỉ một trưởng lão cũng tiêu diệt được thượng quốc Bắc Minh.
Minh Ung lúc này thở gấp, nhóm Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám cũng chưa thể tiếp nhận nổi.
Thật sự rất khó chấp nhận.
Mới có mấy năm qua đi chứ? Nghe ý tứ của Kiếm Tiểu Minh thì Tần Ninh đang xưng vương xưng bá ở trong vùng đất Cửu U à?
Thái tử Minh Vũ kích động không thôi, nói: “Vị huynh đệ này, ý ngươi là, không một ai dám gây sự với Tần công tử ở trong vùng đất Cửu U sao?
Nhìn thấy Thái tử Minh Vũ, Kiếm Tiểu Minh cười đáp: “Sai rồi, không phải là không ai dám gây sự, mà là trốn hết rồi, ai dám làm gì huynh ấy thì đúng là muốn chết”.
Thái tử Minh Vũ tức thì kích động không thôi, lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, hắn không tầm thường, thật sự không tầm thường...”
Từ lần đầu nhìn thấy Tần Ninh, hắn ta đã lựa chọn tin tưởng Tần Ninh.
Mà hiện giờ, hắn vô cùng vinh hạnh vì sự lựa chọn của mình.
Nếu không Bắc Minh hôm nay đã có một hình dạng khác rồi.
“Bỏ đi, ta thấy mọi người chắc chưa thể tiêu hóa được tin tức này đâu, đã vậy thì ta giết hết bọn họ nhé, sau đó mấy người từ từ thu thập các quốc gia đó đi!”
Kiếm Tiểu Minh nói rồi động thủ ngay được.
“Đừng đừng đừng!”
Minh Ung lúc này đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, Tần công tử đã giao cho ta xử lý thì cứ để ta làm cho”.
Ông ta thật sự rất sợ Kiếm Tiểu Minh vung kiếm xuống chặt đứt đầu cả đám.
Nếu là vậy thì các cương quốc, thượng quốc chắc chắn sẽ làm loạn, đến lúc đó, Cửu U đại lục rối ren vô cùng, hoàn toàn xong đời.
Minh Ung lúc này nói: “Các ngươi nghe kỹ đây, phát binh với thượng quốc Bắc Minh chúng ta, chúng ta tổn hại những gì, các ngươi phải tự bù lấy”.
“Nhất định nhất định, bù lại gấp đôi, gấp đôi!”, Vương Thao Thiên vội vàng nói.
Nhưng thấy ánh mắt của Kiếm Tiểu Minh, ông ta liền sửa lại: “Mười lần, bù lại gấp mười!”
Thấy Kiếm Tiểu Minh gật đầu, mọi người mới an tâm trở lại.
Minh Ung cũng gật đầu nói: “Tiếp theo, sau này mỗi năm các cương quốc, thượng quốc các ngươi phải tiến cống một nửa thu nhập cho thượng quốc Bắc Minh chúng ta”.
Nghe vậy, các quốc quân đều thấy đau xót trong lòng.
Một nửa thu nhập!
Như thế đủ để cho thượng quốc Bắc Minh trong mấy năm, mười mấy năm nữa trở thành cương quốc đứng đầu mất.
“Làm sao? Không chịu à? Thế thì để ta giết nhé!”, Kiếm Tiểu Minh nâng kiếm đi ra.
“Chịu chứ, chịu chứ, cực kỳ tình nguyện!”, một vị quốc chủ lập tức chắp tay nói: “Thu nhập của thượng quốc Lộc Thiên ta hàng năm sẽ đều nộp cho thượng quốc Bắc Minh xem qua, xác nhận không sai thì sẽ bắt đầu cống nạp từ năm sau!”
“Năm sau? Năm sau không được!”, Kiếm Tiểu Minh nói chắc nịch: “Năm nay, ngay lập tức, ngày mai phải đưa tới, hơn nữa phải cống nạp toàn bộ tích lũy trong quốc khố!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, không muốn à? Thế thì giết...”
“Muốn, rất tình nguyện!”
Một đám quốc chủ giờ này đã hoàn toàn sợ hãi.
Một vị cảnh giới Thông Thiên đủ để khiến bọn họ theo phục.
Lúc này, Vương Thao Thiên cùng Dương Thừa Minh nhìn qua nhau, ánh mắt có một tia giao lưu.
Kiếm Tiểu Minh phất tay nói: “Vậy từ hôm nay, các người bắt đầu cống nạp đi. Lần này là cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải dẫn đầu à?”
“Hai cương quốc lớn các ngươi sẽ phải cống nạp gấp đôi”.
Nghe vậy, Vương Thao Thiên và Dương Thừa Minh hận đến nghiến răng, nhưng lúc này cũng chẳng dám phản bác câu nào.
Tuy bọn họ mạnh, nhưng mới ở cảnh giới Thiên Nguyên mà thôi, đối diện với cảnh giới Thông Thiên khác nào đi tìm cái chết.
“Cống nạp gấp đôi? Ở đâu ra thằng oắt con miệng lưỡi ngông cuồng như vậy hả, muốn chết à!”
Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Soạt...
Một bóng người lúc này vụt bay tới, một ánh kém chém thẳng về phía Kiếm Tiểu Minh.
Cùng lúc đó, một ấn chưởng từ trên trời giáng xuống, chém về phía Kiếm Tiểu Minh.
“Con mẹ nó, cảnh giới Hóa Thần!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này căng thẳng, tránh né trong nháy mắt, nhưng dù gì cậu ta cũng mới ở cảnh giới Thông Thiên, đối phương đánh lén, tốc độ vẫn bị chậm chút.
Phập phập.
Hai tiếng đập vang lên, tay trái Kiếm Tiểu Minh trúng kiếm, ngực dính chưởng, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Lần này là thật sự ngã xuống, dính chặt vào mặt đất.
Mà lúc này, ở trên khoảng không có bốn người lần lượt đi ra.
Bốn người đó có khí tức mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy áp bách, vô cùng lớn mạnh. Đến mức các tướng sĩ trước cửa thành đều không thể chống lại nổi.
Vô địch cảnh giới Hóa Thần!
Nhóm người Minh Ung liền tái mặt.
Chương 640: Nghe nói ông muốn chém ta?
Cảnh giới Hóa Thần là gì?
Là sự tồn tại cánh hóa thành thần.
Đối với ngoại vi Cửu U đại lục thì cảnh giới Thiên Nguyên đã là mạnh nhất, cảnh giới Thông Thiên là vô địch, còn cảnh giới Hóa Thần chính là thần.
Mà lúc này, có đến bốn cảnh giới Hóa Thần, hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ xuất hiện ở đây.
“Thật to gan, dám sỉ nhục con cháu của Vân Chá Thiên ta. Ngươi mới ở cảnh giới Thông Thiên mà thôi, cũng xứng à?”, ông già tóc bạc tay cầm kiếm lạnh lùng nói.
“Ngươi thật sự cho là cương quốc Thiên Tượng ta hết người rồi à?”
Một vị cảnh giới Hóa Thần khác cũng trầm giọng nói: “Hạng Khí Vũ ta cũng chưa có chết!”
Bốn người lúc này thi triển ra khí tức, một sức mạnh chấn nhiếp áp chế tất cả mọi người, khiến ai cũng phải thở dốc.
“Hạng tổ!”
Dương Thừa Minh đột nhiên bước ra, cúi đầu bái lạy, khóc lóc nói: “Hạng Đế bị Tần Ninh chém giết, lúc này ta thay thế Thái tử mới hai mươi tuổi quản lý cương quốc Thiên Tượng. Ai mà ngờ được thượng quốc Bắc Minh lại coi khinh người ta đến mức này!”
Nghe Dương Thừa Minh nói vậy, Hạng Khí Vũ lại càng giận hơn.
Ông ta bế quan nhiều năm, không biết Cửu U đại lục xảy ra chuyện gì. Lần này vừa mới xuất quan thì lại nghe được tin tức này.
Con cháu hoàng triều nhà mình phải cống nạp cho kẻ khác, mà quốc chủ cũng bị giết chết.
Thật sự vô cùng nhục nhã!
Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên lúc này đều hoàn toàn mở ra khí tức mạnh mẽ.
“Ôi chao, ôi chao...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này bò dậy, nhìn bốn người, chỉ vào
Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên, mắng mỏ: “Các người là ai, muốn chết à?”
“Lão phu là trưởng lão Kiếm Các, Hạng Khí Vũ”.
“Lão phu là trưởng lão Kiếm Các, Vân Chá Thiên”.
“Kiếm Các?”
Kiếm Tiểu Minh lơ đễnh nói: “Nếu là Kiếm Các thì dễ nói rồi, cầu xin đại gia ta tha thứ đi, đại gia ta đây sẽ tha tội cho”.
Nghe vậy, cả hai tức thì giận không kềm được.
“Muốn chết à!”
Vân Chá Thiên kia liền nâng kiếm chém về phía Kiếm Tiểu Minh.
“Cái lão già nhà ông, ông làm cái gì đó?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này vội vã nhảy lên.
“Không lẽ ông không biết ca ca của ta là ai à?”, Kiếm Tiểu Minh hét lên: “Ca ca của ta là Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông”.
“Thanh Vân tông?”
Vân Chá Thiên kia ngẩn ra.
Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Khà khà, giờ thì biết sợ chưa? Nhưng cũng không phải là muộn, hãy...”
“Sợ?”
Vân Chá Thiên đột nhiên cười nói: “Lão phu biết Thanh Vân tông, chẳng qua chỉ là một tông môn đang ở giai đoạn thoái trào của Cửu U đại lục mà thôi. Tông môn chắc có vài tên cảnh giới Thông Thiên chứ gì. Hôm nay cho dù tông chủ Thanh Vân tông ở đây thì lão phu cũng sẽ chém chết!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sửng sốt.
“Lão già nhà ông có biết tình hình hiện giờ ở vùng đất Cửu U là gì không hả? Đã bao lâu ông chưa xuất hiện rồi?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này thật sự muốn chửi um lên.
“Lão phu vốn ở cảnh giới Thông Thiên, bế quan trăm năm, đột phá cảnh giới Hóa Thần, lần này bị con cháu mạnh mẽ gọi dậy, nên mới ở đây!”, Vân Chá Thiên hừ nói: “Vốn dĩ lúc trước cũng bị gọi rồi, nhưng đang ở bước đột phá quan trọng, lại không ngờ rằng cương quốc Vân Hải ta gặp cái nạn này!”
“Lần này ta quay về Kiếm Các, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, sẽ được phong làm chủ một ngọn núi. Thanh Vân tông nho nhỏ là cái thá gì? Tông chủ của tông môn nho nhỏ cũng là cái đếch gì?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngẩn ngơ.
Con mẹ nó chứ!
Xuất hiện hai cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, hóa ra đều là mấy lão già xuất quan không ra ngoài, nên không biết chuyện tình dạo này ở vùng đất Cửu U.
Thế này thì toi rồi!
“Nghe nói ông muốn chém ta?”
Một giọng nói bình tĩnh lúc này từ từ vang lên.
Có ba bóng người chậm rãi xuất hiện.
Tần Ninh toàn thân áo trắng, đứng vững ở tường thành, Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên đứng hai bên trái phải.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám tức thì sửng sốt.
Ba người Tần Ninh xuất hiện ở cạnh họ lúc nào vậy.
Mà lúc này, Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhìn phía trước và nói: “Thanh Vân tông của ta mà ông cũng diệt được à?”
Nghe vậy, ánh mắt của Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ phát lạnh lên.
“Một cảnh giới Thông Thiên nhị bộ nho nhỏ cũng dám ngông cuồng à?”
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ!
Nghe Hạng Khí Vũ nói vậy, nhóm Minh Ung, Thiên Ám đều chết sững.
Ba năm trước, Tần Ninh mới ở cảnh giới gì? Mới là Thiên Võ mà thôi!
Hiện giờ, đã là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ.
Chuyện này... thật sự quá khó tin.
Nhưng một vị cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển sao có thể nói sai được.
“Ca, cuối cùng huynh cũng tới!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này vỗ quần áo trên người, nói: “Huynh mà không đến nữa thì sẽ phải nhặt xác ta đó”.
“Nếu thật sự nhặt xác của ngươi, ta còn phải giẫm hai cái lên thi thể ngươi nữa cơ!”, Kiếm Tiểu Minh tuy cảnh giới không cao nhưng có truyền thừa của Kiếm Âm Sơn. Trong thời gian ngắn, dù là cảnh giới Hóa Thần cũng không giết chết được cậu ta. Nếu không, ban nãy cậu ta đã chết từ lúc bị đánh lén rồi.
“Thằng nhãi ngu si nhà ngươi e là không biết đến sự đáng sợ của Kiếm Các”, Hạng Khí Vũ kia trầm giọng quát.
“Ông mới ngu si, cả nhà ông đều ngu si!”, Kiếm Tiểu Minh tức thì hét lên: “Giờ ông đi nghe ngóng tin tức về Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông đi, ta đảm bảo ông sẽ sợ đến tè ra quần”.
Tần Ninh phất tay, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, thản nhiên nói: “Vừa hay có thể xem tiến bộ của hai cô dạo này!”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Lúc này, trên tường thành, trưởng tộc Diệp gia là Diệp Thông Nguyên cùng mẹ Diệp Viên Viên là Cốc Nguyệt Hàn đều có mặt, Vân Khánh Tiêu cũng nhìn thấy con gái Vân Sương Nhi.
Cho nên bọn họ đều lo lắng.
Minh Ung cũng chú ý đến việc này.
Diệp gia và Vân gia đều quy vào thượng quốc Bắc Minh, là thế lực gia tộc có quyền cao chức trọng. Nếu hai cô gái xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà xử lý nổi.
Minh Ung chắp tay nói: “Tần công tử, đó là cảnh giới Hóa Thần...”
“Ta biết mà!”
Tần Ninh đương nhiên nói: “Chỉ là cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển mà thôi, để Viên Viên với Sương Nhi luyện tay một tí, vừa vặn xem khoảng thời gian vừa qua hai cô ấy tiến bộ ra sao”.
Chỉ là cảnh giới Hóa Thần, nhất chuyển mà thôi...
Minh Ung lúc này thấy đáng tiếc.
Cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ như vậy, sao ở trong miệng Tần Ninh lại thành mấy mớ rau cải nhỉ.
Kiếm Tiểu Minh cũng vỗ vai Minh Ung, cười nói: “Ông yên tâm, hai người phụ nữ của ca ca ta vô cùng mạnh mẽ. Đừng thấy trước mặt ca ca ta thì ngoan như thỏ, đến lúc giao đấu mới biết, hai lão già kia sẽ ăn đủ ngay”.
Kiếm Tiểu Minh vừa mở miệng là liến thoắng không ngừng, nói: “Bọn họ còn giỏi hơn ta kìa, đang ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển không làm gì được đâu!”
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...”
Nghe Kiếm Tiểu Minh nói vậy, Vân Khánh Tiêu, Diệp Thông Nguyên cùng Cốc Nguyệt Hàn thiếu chút nữa thì sặc.
Cảnh giới Thông Thiên tứ bộ!
Con gái bọn họ, chưa đến năm năm, mà đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên tứ bộ rồi.
Tần Ninh nhăn mày nói: “Đừng ngạc nhiên thế, Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể nên đến cảnh giới Hóa Thần mới phải, bọn họ còn đang tiến bộ hơi chậm đấy”.
“...”
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám lúc này đã chán lắm rồi.
Cả bốn người lúc này giao đấu, trên không trung có linh khí mạnh mẽ dao động khiến người ta chấn động đến mức câm nín.
Tần Ninh đá Kiếm Tiểu Minh, nói: “Còn hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ kia là của ngươi đó!”
“Sao cơ?”
Kiếm Tiểu Minh khổ sở đáp: “Ca, ta mới là cảnh giới Thông Thiên tam bộ mà”.
“Có đi hay không?”
“Đi, ta đi mà...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này đau khổ nâng kiếm lên.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám đã hoàn toàn cạn lời. Cảnh giới Thông Thiên tứ bộ đối chiến với cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, cảnh giới Thông Thiên tam bộ đối chiến với cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, lại còn là một địch hai, có biến thái quá không vậy?
Kiếm Tiểu Minh lầu bầu: “Ca, rõ ràng huynh ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ giết chết cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển như làm thịt chó vậy, giờ đạt đến cảnh giới Hóa Thần nhị chuyển, giết cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ chẳng phải không khác gì thái rau hay sao, việc gì phải bắt ta đi chứ...”
Lời này nói ra, có một cơn gió thổi qua thành lầu, tất cả mọi người hoàn toàn im lặng.
Lời nói này là thật sao?
Mà cùng lúc đó, U Động Thiên dẫn theo U Hồn và U Quỷ rời khỏi Thanh Vân tông, quay về U Minh tông.
U Hồn không nhịn được mà nói: “Lão tổ không chịu quay về, U Minh Tông ta ít đi một vị cảnh giới Hóa Thần thất cảnh, tông chủ, chuyện này rất không tốt cho U Minh Tông chúng ta”.
U Quỷ cũng không khỏi nói: “Hay là lão tổ sợ Tần Ninh...”
“Ngu dốt!”
“Câm miệng!”
U Động Thiên mắng liền hai câu, lườm U Hồn và U Quỷ, khẽ quát: “Lão tổ không muốn về là vì U Minh Tông chúng ta, các ngươi còn dám ở đây oán thán à, ngu si”.
Thấy U Động Thiên nổi giận như thế, cả hai tức thì rụt cổ lại, không dám nói nhiều.
Dần dần, U Động Thiên mới lên tiếng: “Không phải ta bảo các ngươi điều tra Tuyệt Ninh tông à, tin tức ra sao rồi?”
“Khởi bẩm tông chủ, đệ tử Tuyệt Ninh tông có bảy vạn người, trưởng lão thuộc cảnh giới Thông Thiên là ba trăm bảy mươi tám người, trưởng lão thuộc cảnh giới Hóa Thần là mười bảy người”.
“Cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trở lên, theo suy đoán là khoảng mười bảy người”.
U Quỷ lúc này không dám chậm trễ mà vội vàng đáp, nhưng trong lòng cũng khó hiểu. Chuyện này ông ta đã báo rồi cơ mà?
“Đám Ma tộc mà Tần Ninh tiêu diệt chắc đều từ cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trở lên chứ?”, Tần Ninh lúc này lại nói: “Đám người của Tuyệt Ninh tông đó, vì nhân vật cao cấp toàn là Ma tộc, cho nên có khả năng không biết được gì. Nếu không cẩn thận có khi sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người ấy chứ”.
“Mà Tần Ninh lúc này thu phục Tuyệt Ninh tông, cho bọn họ một chỗ dung thân, lại thêm sự mạnh mẽ của chính bản thân hắn nữa, còn ai dám trách móc Tuyệt Ninh tông?”
“Như vậy, Thanh Vân tông có thêm Tuyệt Ninh tông, thống nhất lại, Thanh Vân tông hoàn toàn có thể trở thành tông môn lớn thứ năm”.
Nghe U Động Thiên nói vậy, hai người U Hồn U Quỷ cũng đều run lên.
Tuy tông chủ nói vậy, nhưng thành viên cấp cao trong Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đều đã chết sạch, không thể khôi phục lại như năm xưa, rất có khả năng xuống dốc.
Vậy thì chỉ còn Thanh Vân tông, U Minh Tông và Kiếm Các là ba thế lực lớn.
Mà Thanh Vân tông có Tần Ninh không sợ thế gia và cổ quốc.
Như vậy, U Minh Tông và Kiếm Các sẽ phải chịu uy hiếp cực lớn...
U Động Thiên nhìn cả hai, nói: “Nếu lão tổ quay về, vậy thì U Minh Tông chúng ta sẽ không còn chút ràng buộc vào với Thanh Vân tông nữa, tương lai Thanh Vân tông mà giao đấu với U Minh Tông, ngươi nói chúng ta có thắng nổi không?”
“Lão tổ ở lại nơi ấy chính là một loại ràng buộc, thì sẽ không xuất hiện viễn cảnh giao đấu đó. Các ngươi giờ vẫn chưa nhìn rõ Tần Ninh là một người rất nặng tình cảm hay sao?”
“Tần Hâm Hâm năm đó cùng với hiện giờ nghe tin Lăng Tiểu Phi bị người bắt đi, Tần Ninh liền giết sạch người của Đại Nhật Thần Giáo”.
U Động Thiên nghiêm túc nói: “Các ngươi thật sự cho rằng, lão tổ ở lại Thanh Vân tông, ở lại bên cạnh Tần Ninh là vì chính mình à?”
Nghe vậy, cả hai đều im lặng.
Tần Ninh bây giờ quá mức đáng sợ.
Không nói đến hắn đang ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ, à không, giờ đã là Thông Thiên nhị bộ rồi.
Không nói đến việc hắn ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ đi chém giết cảnh giới Hóa Thần cấp cao, chỉ riêng lão Vệ bên người thôi cũng gần như là vô địch Cửu U rồi.
Gây sự thế nào?
Ai dám gây sự?
Bất kể là Tần Ninh dựa vào Cửu Hoang chiến xa mà trở nên như hiện giờ hay thế nào, nhưng cổ quốc Đại Hạ giữ Cửu Hoang chiến xa vài vạn năm trong tay, cũng đâu có làm được việc đó?
Đó chính là thực lực, năng lực!
Cộng thêm lão Vệ, đôi chủ tớ này thật sự là vô địch.
Thanh Vân tông muốn không mạnh cũng không được.
Đối mặt với suy nghĩ của U Động Thiên lần này, toàn bộ Thanh Vân tông lúc này cũng sôi trào.
Trong lòng các đệ tử lúc này chỉ vang vọng hai chữ!
Quá – đỉnh!!!
Nếu thêm hai chữ nữa thì chính là, Tần Ninh quá – đỉnh!
Làm chuyện mà tất cả mọi người đều không dám nghĩ tới, mà hết lần này đến lần khác, cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại làm được!
Hôm nay, toàn bộ Thanh Vân tông đều chỉ quanh quẩn mỗi mấy câu: Gì? Ngươi nói sao? Ngươi nói lại lần nữa đi? Không thể nào! Làm sao có thể!
Các trưởng lão từ trên xuống dưới đều kinh hãi, các đệ tử từ trên xuống dưới cũng chấn động một hồi.
Thậm chí một vài trưởng lão lâu năm và đệ tử nhỏ tuổi đã ngất luôn.
Những chuyện Tần Ninh làm có chấn động không?
Đã không thể nói là chấn động nữa rồi, mà là không thể tưởng tượng nổi, không cách nào tưởng tượng được.
Rất nhiều người hối hận vì không tận mắt nhìn thấy cảnh đó.
Mà Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung là bốn vị lãnh tụ trẻ tuổi thì đã bị đám đệ tử vây quanh hỏi chuyện, căn bản không đi được.
Thẩm Văn Hiên cười khổ nói: “Ta đã nói nhiều lần lắm rồi mà các ngươi vẫn muốn nghe hả?”
Lý Nhất Phàm thì bất lực: “Ta còn nhiều chuyện phải xử lý lắm đây”.
Tần Ninh làm tông chủ nhưng mặc kệ đời, hắn ta là tông chủ tạm thời, chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tay, nhiều đến tê cả đầu.
Còn bên Thiên Linh Lung thì ổn hơn chút, dù sao nữ đệ tử cũng nhiều.
Có điều nhìn ánh mắt nữ đệ tử nào cũng sáng như sao, Thiên Linh Lung chỉ cười khổ trong lòng.
Tần Ninh, các ngươi đừng nghĩ đến nữa, ngay cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mà Tần Ninh còn thu làm tỳ nữ, thì nói gì đến làm người phụ nữ của hắn.
Thiên Linh Lung cũng cảm thấy bất lực trong lòng.
Hình như lần đầu Tần Ninh nhìn thấy cô ta thì cũng không có định nhận cô ta làm tỳ nữ.
Nói đi nói lại, cũng chỉ có người như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới có tư cách ở bên cạnh Tần Ninh.
Còn Kiếm Tiểu Minh.
Lúc này Kiếm Tiểu Minh đang ở trong viện kiếm đạo, đứng trên đài cao, trong viện đã dày đặc người.
Cậu ta đứng trên đài, nước bọt văng tung tóe vào mặt các đệ tử, nhưng không một ai quan tâm.
Kiếm Tiểu Minh lúc này tâng bốc, kể đến mức Tần Ninh thành thần luôn.
“Lúc ấy, ca của ta vung tay một cái, và chỉ nói một câu thôi, một câu thôi mọi người hiểu không?”
“Chém!”
“Chỉ một chữ đơn giản đó thôi, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, chết, mà là cả hai người cùng chết”.
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngực phập phồng, giống như kiểu chính cậu ta chém chết hai cảnh giới Hóa Thần vậy.
“Thật vậy chăng?”
Một đệ tử không khỏi nói: “Đây chính là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển đó... cảnh giới Thông Thiên nhất bộ sao có thể làm được chứ...”
Một nhóm đệ tử lúc này không dám tin.
“Thật, là thật đấy!”, Kiếm Tiểu Minh trịnh trọng nói: “Ta lấy danh nghĩa viện trưởng viện kiếm đạo thề rằng, ta nói những câu kia là thật. Hơn nữa, qua hôm nay, khắp Cửu U đại lục sẽ truyền ra tin tức này, sao có thể là giả cho được?”
Lúc này, toàn bộ Thanh Vân tông đều đề cập đến chuyện Tần Ninh giết chết cảnh giới Hóa Thần!
Tất cả các đệ tử đều như được tiêm một liều thuốc trợ tim vậy, chấn động đến vô cùng.
Mà so với sự hỗn độn bên trong Thanh Vân tông, đỉnh Huyền Ninh thì lại yên lặng vô cùng.
Tần Ninh lúc này hít thở, buông tay ra.
Trước mặt hắn, trên thân lão rùa, có một bóng người mờ ảo xuất hiện.
U Phần Thiên tóc trắng đầy đầu, cúi người bái Tần Ninh một cái: “Cảm ơn Tần tông chủ đã khiến cho lão hủ có cơ hội bước vào cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.
Tần Ninh phất tay đáp: “Cái này là lựa chọn của ông, đi theo ta mà thực lực quá thấp thì sao dốc sức cho ta được? Ta cần người có năng lực, chứ không phải là kẻ tầm thường".
“Vâng!”
Tần Ninh xoa mi tâm, nói: “Được rồi, mai ông đến Tuyệt Ninh tông rồi tọa trấn ở đó đi. Ta lo rằng Tuyệt Ninh tông sẽ có biến cố gì, có ông là cảnh giới Hóa Thần bát chuyển tọa trấn thì cũng bớt đi phiền phức.
“Tuân lệnh!”
Bóng dáng U Phần Thiên biến mất, rùa Huyền Minh Kim Giáp lúc này leo ra ngoài cửa đình viện, bình chân như vại, nhắm mắt, không động đậy.
Trong đình viện, lão Vệ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng đó.
“Viên Viên, Sương Nhi, mau ra bóp chân xoa đầu cho công tử”.
Nếu là lúc trước, cả hai chắc chắn sẽ nhăn nhó, nhưng bây giờ, bọn họ đã quen, một người đứng ở sau Tần Ninh, một người ngồi xổm trước người Tần Ninh.
Lão Vệ thì đứng một bên, chỉ cười không nói.
Dần dần, nửa ngày trôi đi, Tần Ninh mới đột nhiên lên tiếng: “Lão Vệ, ông đi điều tra xem Bắc Thương tông ở đại lục Bắc Thương có còn hay không”.
Nghe vậy, lão Vệ hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu, rời khỏi đình viện...
Chương 637: Tặng lễ
Mà Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì không hiểu gì.
Tần Ninh dò hỏi tin tức của Thiên Thanh Thạch, rõ ràng là muốn đi cứu vị đồ tôn đó của Cửu U Đại Đế.
Nhưng tin tức nói rằng Thiên Thanh Thạch bị nhốt ở lăng Thiên Long ở đại lục Thiên Long cơ mà.
Đến thăm dò Bắc Thương tông ở đại lục Bắc Thương làm gì?
Tần Ninh không nói, hai cô cũng không hỏi.
Với những chuyện Tần Ninh nói và làm, hai cô đã dần quen. Có vài chuyện có hỏi cũng chưa chắc đã hiểu, vậy thà không hỏi còn hơn.
Thanh Vân tông hôm nay xác định là một đêm ngủ không yên giấc.
Mà ngày hôm sau, toàn bộ Cửu U đại lục bắt đầu sôi trào.
Kiếm Các!
Lâm Thiên Nhai mặc đồ xanh, lúc này ngồi trên ghế các chủ, nhìn bên dưới, lấy tay đỡ trán, có vẻ khá là đau đầu.
“Tin tức đáng tin chứ?”
“Mấy vạn đệ tử Tuyệt Ninh tông đều chứng kiến, rất đáng tin!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiên Nhai liền trở nên rất khó coi.
Thanh Vân tông, Tần Ninh, tiêu diệt cảnh giới Hóa Thần của hai tông môn lớn càng là giết chết cao thủ trên cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển của năm gia tộc lớn, hơn nữa phát hiện Ma tộc là thành viên cao cấp trong Tuyệt Ninh tông và cũng giết sạch.
Tên kia rốt cuộc làm sao mà đi được đến bước ấy vậy!
Lâm Thiên Nhai phất tay, nói: “Đến Bảo Tàng các, chọn ra một trăm món linh khí cửu phẩm, một ngàn món linh khí bát phẩm, tặng đến Thanh Vân tông làm quà chúc mừng!”
“Tông chủ!”
Nghe Lâm Thiên Nhai nói vậy, đám trưởng lão Kiếm Các tái mặt.
Một trăm món linh khí cửu phẩm!
Một ngàn món linh khí bát phẩm!
Quà chúc mừng này có quý trọng quá không vậy?
Lâm Thiên Nhai xua tay: “Thế này vẫn hơi ít quá, lại thêm ba trăm viên linh đan nữa đi, biểu thị thành ý của Kiếm Các chúng ta!”
Ông ta nói ra khiến toàn bộ đại điện yên lặng.
“Đi đi, còn ngẩn ra làm cái gì?”
Lâm Thiên Nhai lúc này đang rất không ổn, quát lên: “Lẽ nào chờ đến lúc người ta có ý định thôn tính chúng ta thì mới tặng lễ à? Hiện giờ tổn thất số này còn hơn là sau này tông môn bị diệt đúng không?”
Lâm Thiên Nhai nói vậy làm cho trái tim mọi người đều nảy mạnh một cái.
Họ đều hiểu được, chuyện này đã không thể vãn hồi.
Thanh Vân tông đã định là sẽ phải quật khởi, Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ và U Minh Tông nhất định sẽ bị đạp ở dưới.
“Chúng thuộc hạ đã hiểu!”
Một nhóm trưởng lão lúc này rời đi, Lâm Vi Vũ tiến vào đại điện, nhìn cha mình mặt ủ mày chau, an ủi: “Cha yên tâm đi, chúng ta không gây sự với Tần Ninh, thì hắn... chắc sẽ không ra tay với chúng ta đâu”.
Lâm Thiên Nhai vô lực đáp: “Chỉ mong là như vậy thôi!”
Mặc dù nói vậy, nhưng ví dụ về Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ vẫn còn ở trước mắt kia kìa.
Giờ nghĩ lại, từng câu nói của Tần Ninh lúc trước đều chứa đầy vẻ ngông cuồng và miệt thị.
Nhưng xem ra, đó không phải ngông cuồng miệt thị mà Tần Ninh chỉ nói ra những cảm giác của bản thân mình. Bốn tông môn lớn trong mắt hắn chính xác không là gì cả.
“Vũ Nhi...”
Lâm Thiên Nhai nhìn Lâm Vi Vũ, chậm rãi nói: “Món quà này con đem đi nhé!”
“Vâng!”
Lâm Vi Vũ hiểu những gì Lâm Thiên Nhai đang nghĩ.
Ngày đó, ở trong Mặc cốc, Tần Ninh giết rất nhiều người, nhưng lại không giết cô ta. Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh vẫn có chút ít thân thiện với cô ta.
Chuyện này để cô ta ra mặt có lẽ sẽ khiến Tần Ninh không thù hằn gì Kiếm Các.
Đường đường là một trong bốn tông môn lớn, hôm nay Kiếm Các lại phải cúi đầu tặng quà, ăn nói khép nép, để đảm bảo cho an nguy sau này.
Ngày này, đừng nói là Lâm Thiên Nhai, chính là toàn bộ Cửu U đại lục cũng không có một ai nghĩ đến.
Mà cùng lúc đó, Hoàng Phủ gia và Vũ gia cũng âm thầm chuẩn bị.
Tần Ninh đã thể hiện ra năng lực của mình, vậy cũng phải đưa cho hắn sự đãi ngộ xứng đáng.
Mà không chỉ có thế gia truyền thừa, các cổ quốc cũng vì vậy mà rung động.
Tần Ninh là ai? Đến từ đâu? Vì sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Nhất thời,gần như toàn bộ Cửu U đại lục đều bàn tán về Tần Ninh, Thanh Vân tông...
Bên ngoài Cửu U đại lục.
Thượng quốc Bắc Minh!
Hiện nay thượng quốc Bắc Minh có quốc lực hưng thịnh, dù ở trong hàng ngũ các thượng quốc thì cũng không hề tầm thường.
Mà sau lưng lại có cương quốc Đại Sở, Hỏa Địch và Nam Yến hỗ trợ, cho nên phát triển mạnh mẽ.
Mà hôm nay, trong hoàng cung Bắc Minh của thành Bắc Minh, Đế Đô của thượng quốc Bắc Minh.
Hoàng đế Minh Ung, Thái tử Minh Vũ, Thiên Động Tiên, bao gồm cả các thành viên nòng cốt như Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ cũng ở đây.
Nhưng thần sắc của bọn họ lại không thoải mái chút nào.
Minh Ung thân là đế vương của thượng quốc Bắc Minh, khí tức mạnh mẽ, giống như phong phạm của cảnh giới Thiên Võ. Lúc này ông ta nhìn xuống, từ từ nói: “Các vị, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng chiến đấu một trận thôi!”
“Phụ hoàng!”
Nghe vậy, Minh Vũ lúc này hơi tái mặt, nói: “Truyền tin đến Thanh Vân tông vẫn chưa nhận được hồi âm, hay là chờ thêm đi ạ, hơn nữa chắc viện binh của cương quốc Đại Sở, Hỏa Địch và Nam Yến sẽ đến nhanh thôi!”
Một tháng trước, nhóm các cương quốc lớn bao gồm Thiên Tượng, Vân Hải, Tam Dương, Bách Xuyên và Thiên Hà, lấy cương quốc Thiên Tượng dẫn đầu, liên hợp với vài chục thượng quốc khác, đột nhiên gây khó dễ, phát binh đến thượng quốc Bắc Minh.
Mà chỉ một tháng thời gian, quốc sĩ của thượng quốc Bắc Minh tổn thất hơn phân nửa, phần lớn binh lực chỉ đành thối lui đến Đế Đô, bảo vệ hy vọng cuối cùng.
Bá chủ cương quốc Thiên Tượng năm đó là Hạng Đế bị Tần Ninh chém giết, đám người cương quốc Vân Hải và Tam Dương tiến vào Đại Hoang Cổ cũng đã bị Tần Ninh giết hại không ít.
Mối thù này, bọn họ sợ Tần Ninh cho nên không dám báo.
Mà không biết những tên kia hay tin ở đâu là Tần Ninh đi vào Thiên Thận cung, biến mất ba năm.
Bây giờ, Thanh Vân tông còn khó tự bảo vệ chính mình, nói gì đến bảo vệ thượng quốc Bắc Minh bọn họ.
Ba cương quốc lớn hữu tâm vô lực, cố gắng hết sức phái binh tới cứu trợ, nhưng lại bị binh mã của mấy cương quốc lớn chặn lại, một tháng liền không phá được vòng vây của các cương quốc và thượng quốc liên kết lại, cuối cùng lại tự mình tổn thất.
Mấy năm nay thượng quốc Bắc Minh phát triển thần tốc, khiến không ít người đồ kỵ. Hiện nay, bọn họ chuẩn bị tấn công thượng quốc Bắc Minh.
Lúc này, thật sự là không có cách nào khác.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu lúc này đều sầu não không thôi.
“Vũ Nhi, trận chiến này con không thể chết, con phải chạy trốn đi, đến Thanh Vân tông thì sẽ an toàn. Dòng dõi Minh gia chúng ta không thể bị đứt đoạn được, con hiểu không?”
Minh Ung lúc này nghiêm trọng nói.
Tuy là nói vậy, nhưng Thanh Vân tông hiện tại thật sự an toàn sao?
Thanh Vân tông không có Tần Ninh, làm sao mà bảo vệ được chính mình được nữa.
Không lẽ con đường quật khởi của thượng quốc Bắc Minh sẽ phải bị đứt đoạn ở đây sao?
Minh Ung lúc này đau đớn không thôi.
Sự huy hoàng của tổ tiên ngày xưa, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể đạt đến nổi!
Cửu U đại lục chính là một nơi như thế. Tình thế thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Những người đó thường ngày không dám gây sự với thượng quốc Bắc Minh, nhưng chỉ khi thượng quốc Bắc Minh mất đi chỗ dựa, bọn họ liền vội vã tới cắn nuốt Bắc Minh.
Minh Ung rất hận, nhưng không thể làm gì!
“Báo!”
Bên ngoài đại điện, một tiếng quát lúc này vang lên: “Liên minh quân đội đến bên ngoài thành Bắc Minh rồi. Các tướng quân xin lệnh quyết một trận tử chiến!”
Tới rồi à?
Minh Ung trầm giọng quát: “Phê chuẩn!”
“Các vị, cùng ta chiến một trận đi, Minh Ung ta trước giờ không sợ chết!”
“Chiến!”
Trong đại điện, từng luồng sát khí xông thẳng lên trời.
Chương 638: Quỳ sập thành lầu
Lúc này, ngoài cửa thành Đế Đô Bắc Minh, hàng ngàn vạn quân đội đang chen chúc chờ đó.
Mà phía trước quân đội, có hơn mười hơi thở mạnh mẽ vượt qua cảnh giới Thiên Võ đang đứng vững.
Nhìn thấy cảnh này, các chiến sĩ Bắc Minh đứng trên tường thành đều mang vẻ mặt khó coi, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Trận thế lớn như thế, cả đời bọn họ cũng không được thấy lần nào, nhưng hôm nay lại phải đối mặt.
Liên quân các cương quốc cùng mười mấy thượng quốc lúc này đều đứng trước Đế Đô Bắc Minh.
Đế Đô của một thượng quốc giống như trái tim con người, trái tim mà hỏng thì cả thượng quốc sẽ chết.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, trên tường thành, nhóm Minh Ung, Thiên Ám lần lượt xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, mọi người đều tái mặt.
Đây chính là liên quân của các cương quốc lớn và thượng quốc sao? Uy thế như thế, thượng quốc Bắc Minh làm sao mà không thua cho được.
Minh Ung xuất hiện, sĩ khí của các tướng sĩ mạnh lên gấp bội.
Minh Ung trầm giọng quát lên: “Các tướng sĩ Bắc Minh, Minh gia ta, Minh Ung ta có lỗi với mọi người, không hoàn thành được lời hứa”.
“Cuộc chiến hôm nay, có lẽ Bắc Minh sẽ biến mất trong biển người mênh mông, các chiến sĩ nào có gia đình xin hãy lùi về sau!”
Nghe Minh Ung nói vậy, các tướng sĩ liền sửng sốt.
“Các tướng sĩ không có gia đình, nếu muốn cùng Minh gia chiến một trận, hôm nay, Minh Ung ta không kịp nhớ mặt từng người, nhưng ở nơi chín suối, Minh Ung ta nhất định sẽ cùng mọi người nâng cốc uống rượu!”
Nghe vậy, các chiến sĩ trên tường thành đều nắm chặt hai tay.
“Chúng thuộc hạ nguyện ý cùng bệ hạ đồng sinh cộng tử!”
“Những gì Lục Hà ta có đều là nhờ bệ hạ ban tặng, hôm nay sao ta có thể làm hạng người tham sống sợ chết cho được”.
“Sống là người Bắc Minh, chết cũng sẽ là hồn Bắc Minh”.
Từng tiếng ầm ĩ lúc này vang lên.
Minh Ung thở ra, quát lên: “Đã vậy thì các vị hãy cùng Minh Ung ta chiến đấu thôi!”
Nhất thời, tiếng sát phạt vang vọng khắp trời đất.
“Dương Thừa Minh!”
“Vân Thao Thiên!”
Minh Ung trầm giọng quát: “Tới đi!”
Lúc này, liên quân các cương quốc và thượng quốc, đứng đầu là hai cương quốc lớn Thiên Tượng – Vân Hải.
Hai cương quốc lớn này có thể nói là phẫn hận đan xen khi nghĩ đến Tần Ninh.
Hiện nay Tần Ninh biến mất, sống chết không rõ, chờ đợi ba năm, bọn họ rốt cục không thể kiên trì đợi thêm nữa.
Minh Ung nói xong, hơn mười vị đế vương cương quốc, quốc chủ thượng quốc, lúc này lần lượt đi ra, tới trước cửa thành.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Một tiếng quát vào lúc này vang lên, Minh Ung cũng phất tay, ý bảo không cần.
Thực lực của những người này đã đạt đến mức cung tiên thủ không thể làm gì nổi.
Mười mấy người kia đều là quốc chủ cương quốc, thượng quốc, ai cũng đều ở cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên.
Đây là chuẩn bị trực tiếp chém đầu luôn à?
Minh Ung lúc này cẩn thận từng chút, bảo vệ Minh Vũ ở phía sau.
Rầm rầm rầm...
Trong giây lát, gần như là cùng một lúc, hơn mười vị cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên vào lúc này cùng khom gối, ầm ầm quỳ xuống.
Tiếng rầm rầm vang lên, mười mấy người này dập đầu xuống đất, dập đến mức quỳ sập thành lầu.
Minh Ung ngơ ngác!
Các tướng sĩ trên thành lầu cũng há hốc mồm!
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Những người này đang thi triển công kích kết hợp gì mạnh mẽ đây? Chuẩn bị quỳ sập thành lâu à?
Minh Ung lập tức quát lên: “Mọi người chuẩn bị”.
Các cường giả cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên lúc này quỳ một hàng, bất chấp tất cả mà dập đầu ầm ầm, đây là thao tác gì?
Hai người đứng đầu chính là Dương Thừa Minh và Vương Thao Thiên.
Lúc này, Dương Thừa Minh nhúc nhích hai đầu gối, nhìn nhóm người Minh Ung trên cổng thành, tức thì lên tiếng: “Hoàng đế Minh Ung, Dương Thừa Minh ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với ngài. Cái quỳ này, là sự xin lỗi từ tận đáy lòng của Dương Thừa Minh ta đối với ngài và thượng quốc Bắc Minh!”
“Đúng vậy đúng vậy, Vương Thao Thiên ta cũng ngông cuồng tự đại, tội đáng muôn chết, mong rằng bệ hạ Minh Ung có thể bỏ qua cho chúng ta!”
Vương Thao Thiên lúc này cũng vội vã nói.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Minh Ung nhìn cả hai, trầm giọng quát: “Các ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì? Muốn giết thì giết, sao phải làm chuyện thừa thãi?”
“Không không không!”, lại một quốc chủ cương quốc khác vội vã nói: “Trước đó là chúng ta sai lầm, chúng ta kiêu ngạo tự đại, tội đáng chết vạn lần, mong Minh Ung huynh tha mạng!”
Lúc này, không chỉ có Minh Ung mà nhóm người Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu cũng không hiểu điều gì.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?
“Hôm nay, nếu ngài không tha thứ cho chúng ta, chúng ta sẽ dập đầu đến chết ở đây!”
Tiếng rầm rầm lại vang lên, chấn động mặt đất, thường thành rung chuyển, Minh Ung lúc này thật sự sững sờ.
Rốt cuộc là như nào đây!
Một tháng vừa qua, liên minh quân đội thề phải quyết tâm tiêu diệt thượng quốc Bắc Minh, có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Hiện tại từng người lại quỳ xuống dập đầu, xin ông ta tha thứ?
“Minh Ung huynh!”
Dương Thừa Minh kia lại nói: “Chỉ cần ngài tha thứ cho ta, Dương Thừa Minh ta tình nguyện chia một nửa lãnh thổ cương quốc Thiên Tượng ra, cống hiến cho thượng quốc Bắc Minh!”
“Đúng đúng, cương quốc Vân Hải ta cũng vậy!”
“Thượng quốc Bắc Dục ta cũng thế...”
Nhất thời, quốc chủ của các cương quốc, thượng quốc đâu còn dáng vẻ thảo phạt nữa, mà giống như tiến cống vậy.
Minh Ung lúc này hoàn toàn chết lặng, không khỏi gần lên: “Rốt cuộc các ngươi định làm gì? Muốn làm vậy để sỉ nhục thượng quốc Bắc Minh, sỉ nhục Minh gia ta à?”
“Hì hì, có cho bọn họ mười cái gan thì cũng không dám sỉ nhục ông đâu, bọn họ đến để xin lỗi ông đó!”
Một giọng cười hài hước lúc này đột nhiên vang lên.
Trên không trung có một thanh niên mặc kính phục màu xanh lam, dáng người hơi mập, ngồi trên một con linh thú biết bay, sau lưng là một thanh kiếm dài.
“Linh thú cấp tám – Viêm Chuẩn Linh Ưng!”
Linh thú cấp tám, vô địch mạnh mẽ cảnh giới Thông Thiên, lúc này lại phục tùng và đàng hoàng làm thú cưỡi của một người thanh niên.
Minh Vũ nhìn thanh niên đó, sửng sốt, rồi đột nhiên nói: “Ngươi là... Kiếm Tiểu Minh!”
Kiếm Tiểu Minh đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đứng trên thân của Viêm Chuẩn Linh Ưng, bất khuất nói: “Không sai, tại hạ chính là viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông, tương lai chính là Kiếm Thánh số một Cửu U, Kiếm Tiểu Minh!”
Kiếm Tiểu Minh nói xong, đôi mắt của Viêm Chuẩn Linh Ưng đột nhiên lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, rung động thân mình.
“Oái... Này này này, nhãi con, đừng có chuyển động, ta bảo ngươi mà, đừng có làm loạn...”
“Áaaaa...”
Kiếm Tiểu Minh một bước không vững, bộp một cái, rơi từ trên không trung xuống đất.
Độ cao mấy trăm mét, dù là cảnh giới Thiên Nguyên mà không cẩn thận thì cũng sẽ bị trọng thương.
Rầm...
Tiếng trầm thấp vang lên, mặt đất xuất hiện một hố sâu, từng vết rách lan tràn ra.
Kiếm Tiểu Minh lúc này đứng dậy, nhìn con Chuẩn Ưng, mắng mỏ: “Ông đây ra oai một tí, làm dáng một tí thì làm sao, ngươi có cần làm vậy không hả? Rồi ta sẽ về ăn canh chim ưng...”
Kiếm Tiểu Minh kêu gào hò hét, người dính đầy bùn đất, làm gì còn vẻ đẹp trai như trước nữa.
Nhóm Minh Ung, Minh Vũ đều lấy tay đỡ trán.
Cái tên này... đến để tấu hài đấy à?
Chương 639: Nghe ông cả
Nhưng đám người Dương Thừa Minh, Vương Thao Thiên lại tái mặt khi nhìn thấy Kiếm Tiểu Minh, không dám thở mạnh.
Chính là thanh niên thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi này, một tay cầm kiếm vọt vào bên trong đại doanh, lấy một chống trăm.
Không!
Mà là lấy một địch vạn, mười vạn, trăm vạn. Cậu ta như đi vào nơi không người, vọt thẳng đến lều lớn trong quân, kéo tất cả bọn họ ra, đánh cho to đầu.
Khí tức đó là cảnh giới Thông Thiên!
Đơn giản là đáng sợ tới mức phát run.
Vì thế, lúc này bọn họ không thể không đến Đế Đô Bắc Minh xin lỗi.
Còn trẻ như thế mà đã là cảnh giới Thông Thiên, coi như trên toàn Cửu U đại lục còn chưa nghe nói đến, ấy thế mà lại xuất hiện một người.
Kiếm Tiểu Minh!
Kiếm Tiểu Minh lúc này vỗ hết bụi bặm trên người, ho khan nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thất thố quá, thất thố quá”.
“Ông chính là hoàng đế Minh Ung đúng không?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn Minh Ung, chắp tay nói: “Tin tức cầu cứu đó Thanh Vân tông đã nhận được, nhưng là hơi muộn chút, ngày hôm qua mới tới. Ta liền đến luôn quân doanh của đám liên quân gì đó trước!”
“Cũng may là chưa quá muộn”.
Minh Ung lúc này vẫn đang ngơ ngác.
“Ngươi là...”
“Ta, Kiếm Tiểu Minh, viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông, tương lai sẽ là Kiếm Thánh số một Cửu U”, Kiếm Tiểu Minh vô sỉ tự giới thiệu một phen, rồi nói: “Tần đại ca nói, bất kể là ai, châm ngòi thổi gió, cứ bắt lại đã rồi tính, muốn chém giết hay róc thịt thì tùy ông”.
Minh Ung nghe vậy, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
“Vậy Tần công tử đâu rồi?”
“Đại ca ta hả? Chắc huynh ấy sắp tới rồi...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này nâng kiếm lên, nói: “Ông nói đi, giết ai, tha ai, nghe ông cả”.
“Những tên này quá yếu, đánh không đã”.
Nghe Kiếm Tiểu Minh nói thế, quốc chủ cương quốc, thượng quốc đều là mặt xám như tro, càng dập đầu mạnh mẽ hơn.
“Không thể giết, không thể giết”, Minh Ung vội vàng nói.
Nếu thật sự giết chết đám người đó, vậy thì thượng quốc Bắc Minh sẽ bị các quốc gia xung quanh làm thịt mất.
“Ông đừng sợ!”
Kiếm Tiểu Minh biết Minh Ung lo lắng, bèn nói: “Hiện nay Thanh Vân tông chuẩn bị sáp nhập thêm Tuyệt Ninh tông,
“Đại ca ta giết cả giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo và phủ chủ Thánh Vương Phủ rồi, Cửu U đại lục này còn ai dám động vào thượng quốc Bắc Minh nữa thì cứ chờ chết đi”.
“Không phải sợ, chuyện này là ca ca ta dặn ta làm đấy, nếu làm không tốt, huynh ấy còn mắng ta ấy chứ!”
Nhất thời, Kiếm Tiểu Minh bô lô ba la một loạt sự việc, khiến cho nhóm Minh Ung chỉ càng thấy trời đất đảo điên.
Tần Ninh giết chết giáo chủ Đại Nhật Thần Giáo và phủ chủ Thánh Vương Phủ?
Thanh Vân tông có thể sánh vai với bốn tông môn lớn?
Đây là đang nằm mơ sao?
Bốn tông môn lớn là sự tồn tại bậc nào? Đó là thần, cao cao tại thượng, chỉ một trưởng lão cũng tiêu diệt được thượng quốc Bắc Minh.
Minh Ung lúc này thở gấp, nhóm Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám cũng chưa thể tiếp nhận nổi.
Thật sự rất khó chấp nhận.
Mới có mấy năm qua đi chứ? Nghe ý tứ của Kiếm Tiểu Minh thì Tần Ninh đang xưng vương xưng bá ở trong vùng đất Cửu U à?
Thái tử Minh Vũ kích động không thôi, nói: “Vị huynh đệ này, ý ngươi là, không một ai dám gây sự với Tần công tử ở trong vùng đất Cửu U sao?
Nhìn thấy Thái tử Minh Vũ, Kiếm Tiểu Minh cười đáp: “Sai rồi, không phải là không ai dám gây sự, mà là trốn hết rồi, ai dám làm gì huynh ấy thì đúng là muốn chết”.
Thái tử Minh Vũ tức thì kích động không thôi, lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, hắn không tầm thường, thật sự không tầm thường...”
Từ lần đầu nhìn thấy Tần Ninh, hắn ta đã lựa chọn tin tưởng Tần Ninh.
Mà hiện giờ, hắn vô cùng vinh hạnh vì sự lựa chọn của mình.
Nếu không Bắc Minh hôm nay đã có một hình dạng khác rồi.
“Bỏ đi, ta thấy mọi người chắc chưa thể tiêu hóa được tin tức này đâu, đã vậy thì ta giết hết bọn họ nhé, sau đó mấy người từ từ thu thập các quốc gia đó đi!”
Kiếm Tiểu Minh nói rồi động thủ ngay được.
“Đừng đừng đừng!”
Minh Ung lúc này đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, Tần công tử đã giao cho ta xử lý thì cứ để ta làm cho”.
Ông ta thật sự rất sợ Kiếm Tiểu Minh vung kiếm xuống chặt đứt đầu cả đám.
Nếu là vậy thì các cương quốc, thượng quốc chắc chắn sẽ làm loạn, đến lúc đó, Cửu U đại lục rối ren vô cùng, hoàn toàn xong đời.
Minh Ung lúc này nói: “Các ngươi nghe kỹ đây, phát binh với thượng quốc Bắc Minh chúng ta, chúng ta tổn hại những gì, các ngươi phải tự bù lấy”.
“Nhất định nhất định, bù lại gấp đôi, gấp đôi!”, Vương Thao Thiên vội vàng nói.
Nhưng thấy ánh mắt của Kiếm Tiểu Minh, ông ta liền sửa lại: “Mười lần, bù lại gấp mười!”
Thấy Kiếm Tiểu Minh gật đầu, mọi người mới an tâm trở lại.
Minh Ung cũng gật đầu nói: “Tiếp theo, sau này mỗi năm các cương quốc, thượng quốc các ngươi phải tiến cống một nửa thu nhập cho thượng quốc Bắc Minh chúng ta”.
Nghe vậy, các quốc quân đều thấy đau xót trong lòng.
Một nửa thu nhập!
Như thế đủ để cho thượng quốc Bắc Minh trong mấy năm, mười mấy năm nữa trở thành cương quốc đứng đầu mất.
“Làm sao? Không chịu à? Thế thì để ta giết nhé!”, Kiếm Tiểu Minh nâng kiếm đi ra.
“Chịu chứ, chịu chứ, cực kỳ tình nguyện!”, một vị quốc chủ lập tức chắp tay nói: “Thu nhập của thượng quốc Lộc Thiên ta hàng năm sẽ đều nộp cho thượng quốc Bắc Minh xem qua, xác nhận không sai thì sẽ bắt đầu cống nạp từ năm sau!”
“Năm sau? Năm sau không được!”, Kiếm Tiểu Minh nói chắc nịch: “Năm nay, ngay lập tức, ngày mai phải đưa tới, hơn nữa phải cống nạp toàn bộ tích lũy trong quốc khố!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, không muốn à? Thế thì giết...”
“Muốn, rất tình nguyện!”
Một đám quốc chủ giờ này đã hoàn toàn sợ hãi.
Một vị cảnh giới Thông Thiên đủ để khiến bọn họ theo phục.
Lúc này, Vương Thao Thiên cùng Dương Thừa Minh nhìn qua nhau, ánh mắt có một tia giao lưu.
Kiếm Tiểu Minh phất tay nói: “Vậy từ hôm nay, các người bắt đầu cống nạp đi. Lần này là cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải dẫn đầu à?”
“Hai cương quốc lớn các ngươi sẽ phải cống nạp gấp đôi”.
Nghe vậy, Vương Thao Thiên và Dương Thừa Minh hận đến nghiến răng, nhưng lúc này cũng chẳng dám phản bác câu nào.
Tuy bọn họ mạnh, nhưng mới ở cảnh giới Thiên Nguyên mà thôi, đối diện với cảnh giới Thông Thiên khác nào đi tìm cái chết.
“Cống nạp gấp đôi? Ở đâu ra thằng oắt con miệng lưỡi ngông cuồng như vậy hả, muốn chết à!”
Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Soạt...
Một bóng người lúc này vụt bay tới, một ánh kém chém thẳng về phía Kiếm Tiểu Minh.
Cùng lúc đó, một ấn chưởng từ trên trời giáng xuống, chém về phía Kiếm Tiểu Minh.
“Con mẹ nó, cảnh giới Hóa Thần!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này căng thẳng, tránh né trong nháy mắt, nhưng dù gì cậu ta cũng mới ở cảnh giới Thông Thiên, đối phương đánh lén, tốc độ vẫn bị chậm chút.
Phập phập.
Hai tiếng đập vang lên, tay trái Kiếm Tiểu Minh trúng kiếm, ngực dính chưởng, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Lần này là thật sự ngã xuống, dính chặt vào mặt đất.
Mà lúc này, ở trên khoảng không có bốn người lần lượt đi ra.
Bốn người đó có khí tức mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy áp bách, vô cùng lớn mạnh. Đến mức các tướng sĩ trước cửa thành đều không thể chống lại nổi.
Vô địch cảnh giới Hóa Thần!
Nhóm người Minh Ung liền tái mặt.
Chương 640: Nghe nói ông muốn chém ta?
Cảnh giới Hóa Thần là gì?
Là sự tồn tại cánh hóa thành thần.
Đối với ngoại vi Cửu U đại lục thì cảnh giới Thiên Nguyên đã là mạnh nhất, cảnh giới Thông Thiên là vô địch, còn cảnh giới Hóa Thần chính là thần.
Mà lúc này, có đến bốn cảnh giới Hóa Thần, hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ xuất hiện ở đây.
“Thật to gan, dám sỉ nhục con cháu của Vân Chá Thiên ta. Ngươi mới ở cảnh giới Thông Thiên mà thôi, cũng xứng à?”, ông già tóc bạc tay cầm kiếm lạnh lùng nói.
“Ngươi thật sự cho là cương quốc Thiên Tượng ta hết người rồi à?”
Một vị cảnh giới Hóa Thần khác cũng trầm giọng nói: “Hạng Khí Vũ ta cũng chưa có chết!”
Bốn người lúc này thi triển ra khí tức, một sức mạnh chấn nhiếp áp chế tất cả mọi người, khiến ai cũng phải thở dốc.
“Hạng tổ!”
Dương Thừa Minh đột nhiên bước ra, cúi đầu bái lạy, khóc lóc nói: “Hạng Đế bị Tần Ninh chém giết, lúc này ta thay thế Thái tử mới hai mươi tuổi quản lý cương quốc Thiên Tượng. Ai mà ngờ được thượng quốc Bắc Minh lại coi khinh người ta đến mức này!”
Nghe Dương Thừa Minh nói vậy, Hạng Khí Vũ lại càng giận hơn.
Ông ta bế quan nhiều năm, không biết Cửu U đại lục xảy ra chuyện gì. Lần này vừa mới xuất quan thì lại nghe được tin tức này.
Con cháu hoàng triều nhà mình phải cống nạp cho kẻ khác, mà quốc chủ cũng bị giết chết.
Thật sự vô cùng nhục nhã!
Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên lúc này đều hoàn toàn mở ra khí tức mạnh mẽ.
“Ôi chao, ôi chao...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này bò dậy, nhìn bốn người, chỉ vào
Hạng Khí Vũ và Vân Chá Thiên, mắng mỏ: “Các người là ai, muốn chết à?”
“Lão phu là trưởng lão Kiếm Các, Hạng Khí Vũ”.
“Lão phu là trưởng lão Kiếm Các, Vân Chá Thiên”.
“Kiếm Các?”
Kiếm Tiểu Minh lơ đễnh nói: “Nếu là Kiếm Các thì dễ nói rồi, cầu xin đại gia ta tha thứ đi, đại gia ta đây sẽ tha tội cho”.
Nghe vậy, cả hai tức thì giận không kềm được.
“Muốn chết à!”
Vân Chá Thiên kia liền nâng kiếm chém về phía Kiếm Tiểu Minh.
“Cái lão già nhà ông, ông làm cái gì đó?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này vội vã nhảy lên.
“Không lẽ ông không biết ca ca của ta là ai à?”, Kiếm Tiểu Minh hét lên: “Ca ca của ta là Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông”.
“Thanh Vân tông?”
Vân Chá Thiên kia ngẩn ra.
Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Khà khà, giờ thì biết sợ chưa? Nhưng cũng không phải là muộn, hãy...”
“Sợ?”
Vân Chá Thiên đột nhiên cười nói: “Lão phu biết Thanh Vân tông, chẳng qua chỉ là một tông môn đang ở giai đoạn thoái trào của Cửu U đại lục mà thôi. Tông môn chắc có vài tên cảnh giới Thông Thiên chứ gì. Hôm nay cho dù tông chủ Thanh Vân tông ở đây thì lão phu cũng sẽ chém chết!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sửng sốt.
“Lão già nhà ông có biết tình hình hiện giờ ở vùng đất Cửu U là gì không hả? Đã bao lâu ông chưa xuất hiện rồi?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này thật sự muốn chửi um lên.
“Lão phu vốn ở cảnh giới Thông Thiên, bế quan trăm năm, đột phá cảnh giới Hóa Thần, lần này bị con cháu mạnh mẽ gọi dậy, nên mới ở đây!”, Vân Chá Thiên hừ nói: “Vốn dĩ lúc trước cũng bị gọi rồi, nhưng đang ở bước đột phá quan trọng, lại không ngờ rằng cương quốc Vân Hải ta gặp cái nạn này!”
“Lần này ta quay về Kiếm Các, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, sẽ được phong làm chủ một ngọn núi. Thanh Vân tông nho nhỏ là cái thá gì? Tông chủ của tông môn nho nhỏ cũng là cái đếch gì?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngẩn ngơ.
Con mẹ nó chứ!
Xuất hiện hai cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, hóa ra đều là mấy lão già xuất quan không ra ngoài, nên không biết chuyện tình dạo này ở vùng đất Cửu U.
Thế này thì toi rồi!
“Nghe nói ông muốn chém ta?”
Một giọng nói bình tĩnh lúc này từ từ vang lên.
Có ba bóng người chậm rãi xuất hiện.
Tần Ninh toàn thân áo trắng, đứng vững ở tường thành, Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên đứng hai bên trái phải.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám tức thì sửng sốt.
Ba người Tần Ninh xuất hiện ở cạnh họ lúc nào vậy.
Mà lúc này, Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhìn phía trước và nói: “Thanh Vân tông của ta mà ông cũng diệt được à?”
Nghe vậy, ánh mắt của Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ phát lạnh lên.
“Một cảnh giới Thông Thiên nhị bộ nho nhỏ cũng dám ngông cuồng à?”
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ!
Nghe Hạng Khí Vũ nói vậy, nhóm Minh Ung, Thiên Ám đều chết sững.
Ba năm trước, Tần Ninh mới ở cảnh giới gì? Mới là Thiên Võ mà thôi!
Hiện giờ, đã là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ.
Chuyện này... thật sự quá khó tin.
Nhưng một vị cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển sao có thể nói sai được.
“Ca, cuối cùng huynh cũng tới!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này vỗ quần áo trên người, nói: “Huynh mà không đến nữa thì sẽ phải nhặt xác ta đó”.
“Nếu thật sự nhặt xác của ngươi, ta còn phải giẫm hai cái lên thi thể ngươi nữa cơ!”, Kiếm Tiểu Minh tuy cảnh giới không cao nhưng có truyền thừa của Kiếm Âm Sơn. Trong thời gian ngắn, dù là cảnh giới Hóa Thần cũng không giết chết được cậu ta. Nếu không, ban nãy cậu ta đã chết từ lúc bị đánh lén rồi.
“Thằng nhãi ngu si nhà ngươi e là không biết đến sự đáng sợ của Kiếm Các”, Hạng Khí Vũ kia trầm giọng quát.
“Ông mới ngu si, cả nhà ông đều ngu si!”, Kiếm Tiểu Minh tức thì hét lên: “Giờ ông đi nghe ngóng tin tức về Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông đi, ta đảm bảo ông sẽ sợ đến tè ra quần”.
Tần Ninh phất tay, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, thản nhiên nói: “Vừa hay có thể xem tiến bộ của hai cô dạo này!”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Lúc này, trên tường thành, trưởng tộc Diệp gia là Diệp Thông Nguyên cùng mẹ Diệp Viên Viên là Cốc Nguyệt Hàn đều có mặt, Vân Khánh Tiêu cũng nhìn thấy con gái Vân Sương Nhi.
Cho nên bọn họ đều lo lắng.
Minh Ung cũng chú ý đến việc này.
Diệp gia và Vân gia đều quy vào thượng quốc Bắc Minh, là thế lực gia tộc có quyền cao chức trọng. Nếu hai cô gái xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà xử lý nổi.
Minh Ung chắp tay nói: “Tần công tử, đó là cảnh giới Hóa Thần...”
“Ta biết mà!”
Tần Ninh đương nhiên nói: “Chỉ là cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển mà thôi, để Viên Viên với Sương Nhi luyện tay một tí, vừa vặn xem khoảng thời gian vừa qua hai cô ấy tiến bộ ra sao”.
Chỉ là cảnh giới Hóa Thần, nhất chuyển mà thôi...
Minh Ung lúc này thấy đáng tiếc.
Cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ như vậy, sao ở trong miệng Tần Ninh lại thành mấy mớ rau cải nhỉ.
Kiếm Tiểu Minh cũng vỗ vai Minh Ung, cười nói: “Ông yên tâm, hai người phụ nữ của ca ca ta vô cùng mạnh mẽ. Đừng thấy trước mặt ca ca ta thì ngoan như thỏ, đến lúc giao đấu mới biết, hai lão già kia sẽ ăn đủ ngay”.
Kiếm Tiểu Minh vừa mở miệng là liến thoắng không ngừng, nói: “Bọn họ còn giỏi hơn ta kìa, đang ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển không làm gì được đâu!”
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...”
Nghe Kiếm Tiểu Minh nói vậy, Vân Khánh Tiêu, Diệp Thông Nguyên cùng Cốc Nguyệt Hàn thiếu chút nữa thì sặc.
Cảnh giới Thông Thiên tứ bộ!
Con gái bọn họ, chưa đến năm năm, mà đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên tứ bộ rồi.
Tần Ninh nhăn mày nói: “Đừng ngạc nhiên thế, Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể nên đến cảnh giới Hóa Thần mới phải, bọn họ còn đang tiến bộ hơi chậm đấy”.
“...”
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám lúc này đã chán lắm rồi.
Cả bốn người lúc này giao đấu, trên không trung có linh khí mạnh mẽ dao động khiến người ta chấn động đến mức câm nín.
Tần Ninh đá Kiếm Tiểu Minh, nói: “Còn hai cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ kia là của ngươi đó!”
“Sao cơ?”
Kiếm Tiểu Minh khổ sở đáp: “Ca, ta mới là cảnh giới Thông Thiên tam bộ mà”.
“Có đi hay không?”
“Đi, ta đi mà...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này đau khổ nâng kiếm lên.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám đã hoàn toàn cạn lời. Cảnh giới Thông Thiên tứ bộ đối chiến với cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, cảnh giới Thông Thiên tam bộ đối chiến với cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, lại còn là một địch hai, có biến thái quá không vậy?
Kiếm Tiểu Minh lầu bầu: “Ca, rõ ràng huynh ở cảnh giới Thông Thiên nhất bộ giết chết cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển như làm thịt chó vậy, giờ đạt đến cảnh giới Hóa Thần nhị chuyển, giết cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ chẳng phải không khác gì thái rau hay sao, việc gì phải bắt ta đi chứ...”
Lời này nói ra, có một cơn gió thổi qua thành lầu, tất cả mọi người hoàn toàn im lặng.
Lời nói này là thật sao?
Bình luận facebook