-
Chương 611-615
Chương 611: Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết bá đạo
“Cửu U Đại Đế và Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn!”
Lý Dương Chiêu nói xong, trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Tất cả mọi người đều nói, kiếm thuật của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn siêu nhiên, xem ra kiếm thuật của Cửu U Đại Đế cũng cực kỳ bá đạo”, Thiên Đạo Nhất không nhịn được cảm thán nói.
Lý Dương Chiêu gật đầu nói: “Kiếm Âm Sơn trước đây tuy nói là đồ đệ của tôn giả Thanh Vân nhưng thực chất là do Cửu U Đại Đế một tay dạy dỗ”.
Cả đám người lúc này đều trầm mặc.
Đáng tiếc bọn họ không sinh ra vào thời kỳ đó, thời đại có nhiều tôn giả, lãnh đạo gia tộc, nhân tài kiệt xuất.
Quan trọng nhất là thời đại ấy có Cửu U Đại Đế khiến cho tất cả mọi người phải biến sắc kinh sợ.
Còn bây giờ đã là một thời đại mới.
Tần Ninh có lẽ sẽ dẫn dắt bọn họ đi đến đỉnh cao của thời đại mới.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết, Lôi Nguyên Hải!”
Tần Ninh lúc này thấp giọng quát một tiếng, linh kiếm Quy Nguyên trên tay bỗng xuất hiện vết nứt phát ra ánh sáng, linh kiếm Quy Nguyên thân là linh kiếm cửu phẩm nhưng bây giờ cũng không thể chống lại áp lực của sấm sét huy hoàng.
“Chém!”
Nháy mắt, Tần Ninh vung kiếm chém xuống.
Kiếm mang cường thịnh trong phút chốc bổ xuống.
Một đường kiếm này toả ra ánh sáng màu xanh ước chừng dài ngàn trượng, bổ thẳng về phía lão Đốc của Thánh Vương Phủ.
Phụt...
Nhất thời, cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển dù đã dốc toàn lực ngăn cản, thế nhưng một đường kiếm mang vẫn ngang ngược đánh xuống.
Cho dù là cấp độ ngũ chuyển cũng không thể nào ngăn cản được.
Tất cả mọi người lúc này đều khẽ giật mình, nhìn thi thể bị chém thành hai mảnh, im lặng không nói.
“Lôi Long Xà Triển!”
Kiếm lại một lần nữa chém ra, tiếng xát xát vang lên, lại có thêm hai người nữa cơ thể bị nổ tung.
Trong nháy mắt, Tần Ninh giống như Tu La, Lôi Thần tqqái thế, một kiếm lấy một mạng người.
“Đây mới thật sự là Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”, Lý Dương Chiêu lúc này không kiềm chế được, cơ thể run lên nói: “Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết chân chính, người thi triển giống như trọng tâm của quả tạ, còn thiên lôi giống như một đầu, sự uy nghiêm phóng thích ra lại như đầu còn lại”.
“Hai đầu sức mạnh bá đạo đến cực điểm, nhưng sức mạnh chịu lực ở giữa là nhỏ nhất, cảnh giới Thông Thiên có thể bộc phát ra sức công phá mạnh mẽ cảnh giới Hoá Thần!”
Cơ thể của Lý Dương Chiêu lúc này run lên: “Chính bởi vì uy lực bá đạo, cho nên trong vài vạn năm gần đây trong Thanh Vân tông không một ai tu luyện thành”.
Nghe thấy lời này của Lý Dương Chiêu, trong lòng mọi người cũng hiểu ra.
Tần Ninh dùng chính thực lực cảnh giới Thông Thiên của mình dẫn động một số lượng lớn thiên lôi, lấy linh kiếm Quy Nguyên làm vật dẫn rồi phóng ra một lần nữa.
Bản thân hắn tương đương với người dẫn đường.
Nhưng lại dẫn động thiên lôi cuồn cuộn.
Đạo lý này giống như lấy bốn lạng đẩy ngàn cân.
Thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, Cửu U Địa Đế sáng tạo ra bộ kiếm quyết này rốt cuộc phải là nhân vật dũng mãnh kiệt xuất đến nhường nào.
Tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, ở giữa sân, trong chớp mắt chỉ còn lại ba người là Thánh Vương, bà Tình và lão Tiết.
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển lúc này trông đáng thương như một đứa trẻ.
Hai mắt của Thánh Vương giờ phút này đã hoàn toàn đờ đẫn.
Trong lòng ông ta lo lắng nhất vẫn là lão Vệ bên cạnh Tần Ninh và U Động Thiên.
Thế nhưng không ngờ được rằng bản thân Tần Ninh lại có thể chống lại sự công kích của bọn họ, thậm chí còn có thể chém giết nghiền ép như thế.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi sao?
Bây giờ trong lòng của Thánh Vương đã hoàn toàn sững sờ.
“Chém!”
Lại thêm một kiếm được chém ra.
Bây giờ toàn thân Tần Ninh từ trên xuống dưới tiếng sấm cuồn cuộn, quả thật giống như Tu La diệt thế, Lôi Thần giáng thế, một kiếm chém thẳng về phía ba người nhóm Thánh Vương.
“Chủ phủ cẩn thận!”
“Chủ phủ cẩn thận!”
Hai người bà Tình và lão Tiết lập tức tiến lên cản lại.
Ầm...
Nhưng một tiếng nổ khác bỗng vang lên vào lúc này, giông tố đầy trời đã giáng xuống.
Trên bầu trời, sấm sét khuấy động kéo theo mây đen dày đặc, trời bắt đầu đổ mưa to.
Nhưng Thanh Vân tông dưới sự bảo vệ của lão rùa thì không hề bị ảnh hưởng.
Dù vậy thì phòng ngự linh lực do một vị cảnh giới Hoá Thần thất chuyển tạo ra lúc này cũng xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
U Động Thiên lúc này khoé miệng giật giật, không nhịn được nói: “Đây chính là thực lực thật sự của Tần Ninh sao?”
Nói thật, trước khi trận chiến này xảy ra, ông ta đã kính sợ Tần Ninh rồi, chủ yếu là bởi vì sự tồn tại của lão Vệ và lời phân phó của tổ tiên đời thứ ba.
Thế nhưng hôm nay, thực lực của Tần Ninh đừng nói là Thánh Vương, cho dù là bản thân ông ta cũng không thể cản nổi sức mạnh của sấm sét.
Tần Ninh kinh khủng không phải là bởi vì bên cạnh hắn có lão Vệ thâm sâu khó lường mà là chính bản thân hắn.
Thằng nhóc này bây giờ mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi đấy!
“Hả?”
Tia sét dần tản đi, mưa to như trút nước, Tần Ninh cầm linh kiếm Quy Nguyên trong tay, đứng vững ở giữa không trung, tóc trắng tung bay, toàn thân phát sáng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lông mày hơi nhíu lại.
Giữa vùng sáng le lói giống như có một mặt trời đang từ từ nhô lên, soi sáng xung quanh mờ ảo.
“Đại Nhật Thần Giáo, Đại Nhật thiên quyết!”
Ánh mắt của Tần Ninh bình thản nhìn về phía trước.
Biến động dần dần tiêu tan, Thánh Vương, bà Tình, lão Tiết lúc này vẻ mặt hoảng sợ, vừa đi đến trước cửa sinh tử một lần, cho dù có là cảnh giới Hoá Thần thì lúc này vẫn không thể bình tĩnh được.
“Không sao chứ? Thánh Vương!”
Một giọng nói ôn hoà đột nhiên vang lên.
Một hình bóng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Dương Đỉnh Thiên!”
Nhìn thấy nam tử một thân áo đỏ, vô số võ giả cảnh giới Hoá Thần và cảnh giới Thông Thiên đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Dương Đỉnh Thiên, giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo, danh tiếng không hề thua kém Thánh Vương.
“Đại Nhật Thần Giáo, Đại Nhật Thiên Quyết dung hợp sức mạnh chí dương, có thể khắc chế được sức mạnh của sấm sét”, Tần Ninh lúc này từ tốn nói: “Nhưng hình như chuyện giữa Thanh Vân tông ta và Thánh Vương Phủ không có liên quan gì đến Đại Nhật Thần Giáo thì phải?”
“Làm càn!”
Soạt soạt soạt, tiếng xé gió vang lên, bốn, năm thân ảnh lúc này đạp không bay đến.
Bốn năm người này, ngay cả mấy người Lý Dương Chiêu cũng chưa từng gặp bao giờ, thế nhưng chắc chắn đều là những nhân vật cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển, ngũ chuyển mạnh mẽ.
Một người phụ nữ xinh đẹp khẽ quát: “Tiểu tử, Thánh Vương Phủ chính là tông môn ở vùng đất Cửu U, hôm nay ngươi làm như này là muốn đối đầu với toàn bộ Cửu U Đại Lục sao?”
“Dừng!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng dựa vào Thánh Vương Phủ các ngươi, Đại Nhật Thần Giáo vẫn không thể thay thế được Cửu U Đại Lục, hơn nữa, cho dù ta muốn đối đầu với Cửu U Đại Lục thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”
Cho dù ta muốn đối đầu với Cửu U Đại Lục thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?
Câu nói này của Tần Ninh, một người giữ cửa quan, vạn người không thể công phá(*)!
(*) ý chỉ sức mạnh vô địch của Tần Ninh!
Vốn dĩ đối diện với mấy nhân vật này, Tần Ninh chẳng thèm để ý!
Nhưng kiếp này trở về, Minh Uyên bị giết, Thiên Thanh Thạch bị nhốt, nhất hồn của Tần Kinh Mặc bị huỷ, những chuyện này không đơn giản chỉ là nhắm vào Cửu U Đại Đế hắn.
Có một số người nếu như không khiến chúng khiếp sợ thì sẽ có một ngày bản thân hắn phải hối hận.
Nếu đã như thế, cho dù là mèo là chó, trêu chọc hắn thì đều phải giết!
Vẻ mặt của người phụ nữ xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, muốn xông ra.
“Khoan đã!”
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên mới từ tốn đi ra, mái tóc màu đỏ biểu lộ vẻ tiêu sái, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân như có nhật nguyệt đi theo, lộ ra tư thái nam tính và độc đoán.
Chương 612: Dương Đỉnh Thiên của Đại Nhật Thần Giáo
Dương Đỉnh Thiên lúc này vung tay lên, nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần tông chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”, ngữ khí của Dương Đỉnh Thiên vô cùng ôn hoà nói: “Lúc trước ngươi giết con trai của Thánh Vương, hôm nay Thánh Vương cũng chỉ là muốn đòi lại công bằng mà thôi!”
“Ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế?”
“Ông nói như vậy ý là vấn đề ở chỗ ta sao?”, Tần Ninh chế giễu nói: “Thứ mà ta ghét nhất ở trong tông môn các ông chính là cả ngày vênh váo tự đắc như Thiên Vương lão tử, không chấp nhận một chút khiêu khích!”
Lời này vừa được nói ra, hai người Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên đều sững sờ.
Tần Ninh từ tốn nói: “Vương Thanh Trạch muốn giết ta thì ta liền giết hắn, đây chính là đạo lý đơn giản nhất, đừng nói không thể giết người của Thánh Vương Phủ, Thánh Vương Phủ trước đây cũng bị Cửu U Đại Đế giết các thái thượng lão tổ, không phải mười người thì cũng phải đến tám người sao?”
“Thánh Vương Phủ đã làm gì? Giấu diếm tin tức để giữ tôn nghiêm, không dám để cho người khác biết vì sợ mất mặt”.
“Nếu như đã sợ mất mặt thì đừng trêu chọc người không nên trêu chọc, cứ truyền thừa lại tốt những gì cần truyền thừa là được”.
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt của Thánh Vương càng trở nên khó coi.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, còn có chuyện như thế sao?
Chuyện này căn bản không có bất cứ tin tức gì được truyền ra ngoài cả.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Hôm nay nói đến cùng cũng chỉ là do Thánh Vương Phủ cho rằng ta giết Vương Thanh Trạch, Thanh Vân tông không gánh nổi cơn thịnh nộ của Thánh Vương Phủ, Thánh Vương có lẽ cho rằng Tần Ninh ta lấy được vô số bảo bối tốt ở bên trong Thiên Thận Cung, nếu như bản thân ông ta không ra tay trước thì sẽ bị những thế gia truyền thừa, hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương cướp mất, Thánh Vương Phủ các ông sẽ không đoạt được lợi ích gì hết”.
“Thu lại mấy cái toan tính này của các ông, quanh co lòng vòng với ta, các ông còn non lắm!”
Vương Thanh Trạch cho dù là con trai của Thánh Vương thì người chết cũng đã chết rồi.
Cho dù Thánh Vương thân là chủ phủ của Thánh Vương Phủ cũng không thể điều động tất cả những người cấp cao, có thanh thế lớn trong Thánh Vương Phủ đến đây trả thù được.
Thứ duy nhất có thể khiến toàn bộ Thánh Vương Phủ không màng tất cả điều động đến đây chỉ có bảo vật trong Thiên Thận Cung mà thôi.
Mà Tần Ninh là người cuối cùng xuất hiện trong Thiên Thận Cung, chuyện liên quan đến báu vật trong Mặc Cốc chỉ có Tần Ninh mới biết.
Những bảo vật kia, chỉ một món đồ thôi cũng đủ để khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục phát cuồng chứ đừng nói đến hàng ngàn hàng vạn bảo vật.
Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: “Nói thật cho các ông biết, bảo vật ở bên trong Thiên Thận Cung... Hơn một nửa nằm ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ đến giết ta mà cướp”.
Tần Ninh vừa nói xong lời này, đám người Lý Dương Chiêu bỗng hít vào một hơi lạnh.
Ngày đó bọn họ tận mắt nhìn thấy những bảo vật quý giá ở bên trong Mặc Cốc, không hề khoa trương chút nào nếu nói những bảo vật ấy đủ khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục hoàn toàn điên cuồng.
Tần Ninh lại lớn tiếng hào phòng thừa nhận như thế?
Lời Tần Ninh nói cũng không phải là giả, những bảo vật kia, một phần đã bị tiêu hao trong lúc nỗ lực giúp Tần Kinh Mặc tỉnh lại thì phần lớn đều đã được phụ đế thu thập tập hợp ở bên trong Phong Thần Châu, ngưng kết thành viên Vạn Linh châu tụ tập khí tức sinh mạng.
Bên trong Vạn Linh châu có ẩn chứa linh khí sinh mạng mạnh mẽ, đủ để gọi là lượng lớn.
Mà trên thực tế, nếu không nhờ có Vạn Linh châu liên tục cung cấp khí tức sinh mạng cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Thuật Đại Tác Mệnh chính là một thần thuật mạnh mẽ mà phụ đế lúc trước đã tu luyện đến cấp cuối cùng.
Tiêu hao thọ nguyên không chỉ có thể nhận được thực lực mạnh mẽ mà còn có thể đổi mạng với trời.
Lúc trước hắn chính là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Tần Kinh Mặc, thế nhưng một hồn của Tần Kinh Mặc tiêu tan, kết quả thất bại.
Nhưng bởi vậy lại có thể gọi ra được một tia ý niệm của Tần Kinh Mặc, có thể khiến hắn nhìn thấy Tần Kinh Mặc.
Mà hiện tại, từ cảnh giới Thiên Võ thất biến đến cảnh giới Thông Thiên nhất bộ, tuổi thọ của hắn đã khôi phục được đôi chút nhưng so với thọ nguyên ngàn năm của cảnh giới Thông Thiên thì hắn chỉ có mấy chục năm đáng thương mà thôi.
Tóc bạc chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng có Vạn Linh châu liên tục bổ sung linh khí kéo dài sinh mạng, cho dù thọ nguyên không bằng cao thủ cảnh giới Thông Thiên thì sức sống của hắn không hề kém cạnh chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo không chịu khuất phục của Tần Ninh, sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên cũng trở nên khó coi.
Thằng nhãi này thật sự không sợ chết à?
Lời này vừa được nói ra, không chỉ hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương mà những thế gia cổ và cổ quốc cũng sẽ không từ bỏ.
Bên trong cổ quốc hùng mạnh có vô địch cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển trấn giữ.
“Xem ra ngươi thật sự muốn cầu xin cái chết!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này quát to một tiếng.
“Giết người của Đại Nhật Thần Giáo ta, Dương Đỉnh Thiên ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho ngươi được”.
“Bớt nói mấy lời đại nghĩa lẫm liệt đi được không?”, Tần Ninh nói thẳng: “Muốn cướp báu vật trên người ta thì cứ nói thẳng, còn phải dùng cái cớ báo thù rửa hận ngụỵ trang để bản thân có lý lẽ, muốn làm mình yên tâm thoải mái ra tay hơn đúng không?”
Tầm Ninh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía hai người, từ tốn nói: “Vốn nhớ đến mấy năm nay Tiểu Phi và Viên Viên ở bên trong Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo các ông mà khoan dung với các ông một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết rồi”.
“Hừ, cũng chỉ là một thiên tài thôi, Thánh Vương Phủ của ta thiếu nhân tài sao?”, Thánh Vương lạnh nhạt quát lớn.
Còn Dương Đỉnh Thiên lúc này mặt mày có hơi biến sắc, nhìn về phía Tần Ninh, vừa định lên tiếng, đột nhiên một tiếng vù vù vang lên.
Bên cạnh Dương Đỉnh Thiên xuất hiện một thân ảnh già nua, từng bước đi ra.
“Thằng nhãi con, ngươi biết Lăng Tiểu Phi? Ta hỏi ngươi, có phải Tiểu Phi bị ngươi bắt đi đúng không?”
Thân ảnh già nua vừa xuất hiện nhìn chằm chằm Tần Ninh, dường như muốn nhìn thấu tất cả về Tần Ninh.
“Hử?”
Tần Ninh lúc này hơi nhíu mày.
“Tiểu Phi bị bắt?”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe thấy lời này, cơ thể mềm mại khẽ run lên.
“Xong rồi…”
Vân Sương Nhi không kiềm chế được mà run rẩy.
“Sao vậy? Tiểu Phi là ai?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng không nhịn được mà hỏi dò.
Sau khi cậu ta đi theo Tần Ninh cũng chưa biết rõ về ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Văn Hiên cũng rất khó coi, nói: “Là một cô bé mà sư tôn gặp được, thiên phú khủng khiếp phi thường, có lẽ tất cả chúng ta ở đây cộng lại cũng không bằng cô bé ấy!”
“Hả?”
Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh cảm thấy kinh sợ.
Tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng một bé gái sao?
Không nói đến chuyện cậu ta nhận được truyền thừa kiếm thuật của lão tổ, mà Thẩm Văn Hiên tinh thông thuật luyện đan, Thiên Linh Lung thông minh sáng suốt, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại càng không phải bàn.
Cộng tất cả lại cũng không bằng một mình Lăng Tiểu Phi sao?
“Đúng vậy!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng lên tiếng nói: “Cô bé cùng lắm chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi nhưng lúc trước khi ta vẫn còn ở trong Thánh Vương Phủ, lúc đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì Lăng Tiểu Phi đã là cảnh giới Thông Thiên rồi”.
“Sau đó tin tức liên quan đến Lăng Tiểu Phi ngày một ít, không ngờ lại bị người khác bắt đi!”
Mười một, mười hai tuổi? Cảnh giới Thông Thiên sao?
Kiếm Tiểu Minh lúc này ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó chứ, vẫn còn là người sao?
Đâu chỉ riêng Kiếm Tiểu Minh, mà vẻ mặt của mấy người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung lúc này cũng rất kì lạ, trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn.
Nếu để mà so sánh thì bọn họ... con mẹ nó tứ kiệt Thanh Vân gì cơ chứ!
Giờ phút này, bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Loại cảm giác này đặt ở trong lòng mấy người, như thể tất cả mọi người đang cùng nhau tu hành, hai người bọn họ ba tuổi mới học được cách chạy thì người ta đã bắt đầu từ trong bụng mẹ đã chạy được rồi, sinh ra đã có thể ngâm thơ đọc từ, cảm giác chấn động này trong lúc nhất thời khiến mấy người bọn họ không thể tiếp nhận được.
Chương 613: Tiểu Phi bị bắt
“Vậy thì xong rồi cái gì?”, Lý Nhất Phàm lên tiếng đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc, nhịn không được hỏi.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều cười khổ một tiếng.
Vân Sương Nhi tiếp tục nói: “Các ngươi hẳn là biết, công tử có một người em trai tên là Tần Hâm Hâm, Tần Hâm Hầm lúc trước bị thượng quốc Cảnh Thiên giết chết, công tử liền trực tiếp tiêu diệt thượng quốc Cảnh Thiên”.
“Mà Lăng Tiểu Phi... lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, công tử đã coi cô bé như em gái mà che chở”.
“Trong tất cả chúng ta, nếu như nói ai có thể khiến công tử thay đổi quyết định của mình, e rằng chỉ có Tiểu Phi mà thôi...”
Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này, trong lòng của tất cả mọi người liền hiểu rõ.
Lăng Tiểu Phi chính là nghịch lân của Tần Ninh.
Cho dù bọn họ không biết tại sao Tần Ninh lại quan tâm Lăng Tiểu Phi như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, hiện tại Lăng Tiểu Phi bị bắt đi, e rằng Tần Ninh sẽ... bùng nổ mất!
Lúc này Tần Ninh nhìn lên trời, hỏi một lần nữa: “Ta hỏi ngươi đấy, lão già, Tiểu Phi đâu?”
“Làm càn!”
Dương Đỉnh Thiên quát lên: “Đây là lão giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo Dương Minh Hoàng đại nhân, há lại để ngươi lớn tiếng chất vấn như thế được hay sao?”
Dương Minh Hoàng!
Nghe thấy lời này, các võ giả ở dưới đều phát run.
Dương Minh Hoàng, giáo chủ Đại Nhật Thần Giáo, một nhân vật huy hoàng bất khả chiến bại vào vạn năm trước.
Thời điểm đó, Dương Minh Hoàng thân là giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo đã đánh nhau cùng với hai người lãnh đạo thế hệ trước của U Minh tông và Kiếm Các, lấy một chọi hai mà không rơi vào thế hạ phong, nhẹ nhàng rời đi.
Trận chiến ấy đã khiến thanh danh uy nghiêm của Dương Minh Hoàng cao vút.
Ngay cả hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, thế gia cổ cũng cảnh giác với Đại Nhật Thần Giáo, không muốn đắc tội với bọn họ.
Nhưng đó là nhân vật của vạn năm trước rồi, nghe nói Dương Minh Hoàng sớm đã toạ hoá, người này vậy mà lại không chết?
“Ta không quan tâm ông là ai!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Ta hỏi ông, Tiểu Phi đâu?”
“Tiểu tử, lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng chứ?”
Tiếng quát trầm thấp vang lên, hai mắt già nua của Dương Minh Hoàng lúc này bỗng loé lên, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Nếu như ngươi có quen biết Lăng Tiểu Phi vậy thì chuyện Tiểu Phi mất tích chắc chắn ngươi không thể thoát khỏi liên quan”.
“Lăng Tiểu Phi là đệ tử do Dương Minh Hoàng ta dốc toàn lực bồi dưỡng, bị người khác bắt đi, chuyện này ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan”.
Dương Minh Hoàng vênh mặt hất hàm độc đoán nói.
“Con mẹ nó!”
Tần Ninh chửi ầm lên: “Lão già, Tiểu Phi ở trong Đại Nhật Thần Giáo thì chính là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo các ông, bây giờ ông lại ném đi, trốn tránh trách nhiệm cũng lợi hại phết đấy!”
“Tiểu tử, chú ý lời nói của ngươi!”
Dương Minh Hoàng năm đó ở trên Cửu U Đại Lục chính là một thế hệ hào cường, Đại Nhật Thần Giáo lúc đó không hề thua kém so với các thế gia cổ.
Hôm nay tái xuất lại bị một thanh niên quát mắng, mặt mũi ông ta để vào đâu?
“Ta chú ý con mẹ ông ấy!”
Tần Ninh sải bước đi ra, một tay vung kiếm.
“Hôm nay nếu không cho nói rõ ràng cho ta thì ta huỷ diệt Đại Nhật Thần Giáo của các ông luôn!”
Tần Ninh đằng đằng sát khí xông ra.
“Cút đi!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này quát lớn một tiếng, vọt thẳng ra.
Một vòng mặt trời đỏ ở sau lưng từ từ dâng lên.
Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ, chiếu sáng xung quanh khiến trời đất tối tăm bỗng bừng sáng.
Tần Ninh lúc này tóc bạc phơ, tuỳ ý bay lên, cầm linh kiếm Quy Nguyên đầy vết nứt trong tay, hào quang rực rỡ, trực tiếp chém ra một luồng sáng màu xanh.
“Đại Nhật thiên quyết, Đại Nhật Chiếu Sơn Hà!”
Dương Đỉnh Thiên tu hành Đại Nhật Thiên Quyết, chí cương chí dương, đối mặt với sức mạnh sấm sét hoàn toàn không sợ.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất tựa như một vầng thái dương chân chính rơi xuống thế gian, rực rỡ chói loà.
“Chiếu? Ta để cho ông chiếu!”
Tần Ninh vung kiếm ra, ánh sáng màu xanh đại thịnh, sức mạnh của sấm sét nhấp nhô thành từng tia.
Rắc...
Ánh sáng trên linh kiếm Quy Nguyên bắn ra bốn phía, vết nứt lại rộng thêm.
“Linh kiếm Quy Nguyên không thể chịu được!”, Lý Dương Chiêu lúc này nói: “Cho dù chỉ là vật dẫn nhưng sức mạnh của sấm sét quá bá đạo, thanh kiếm này cũng không thể chống đỡ được...”
Một đám người lúc này hơi nheo mắt.
Ngay cả linh khí cửu phẩm cũng không thể chống đỡ được, sức mạnh của sấm sét rốt cuộc phải mạnh mẽ đến mức nào?
“Chém!”
Tần Ninh lúc này không quan tâm gì cả, trực tiếp vọt thẳng ra.
Bùm...
Hào quang chói lọi và sức mạnh của sấm sét lúc này va vào nhau, tiếng sấm cuồn cuộn nghiền ép trực tiếp lấn át.
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, bên trên Thanh Vân tông tia sáng và sấm rền va vào nhau nổ tung, vùng đất trong bán kính hàng nghìn dặm dường như bị bao phủ bởi ánh sáng.
Cơn mưa to dữ dội bây giờ bị tia sáng cản lại, phía trên không trung, một quả cầu ánh sáng không ngừng mở rộng, liên tục bành trướng, cuối cùng nổ tung, đinh tai nhức óc.
Phía dưới, những đệ tử nếu không có lưới linh khí bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu người rồi.
Nhưng cho dù vậy thì lưới linh khí do lão rùa thi triển bây giờ cũng không thể ngăn cản toàn bộ được.
U Động Thiên dẫn mấy vị trưởng lão U Minh tông đi đến trợ giúp lão rùa gia cố lưới linh khí.
Tiếng nổ kéo dài rồi bắt đầu bé lại, tia sáng từ từ biến mất, cơn mưa to lúc này cũng dần dần nhỏ xuống.
Một bóng người lúc này ngạo nghễ đứng ở giữa không trung.
Một mái tóc bạc vô cùng nổi bật.
Chính là Tần Ninh!
Còn Dương Đỉnh Thiên đứng ở phía trước lúc này thở hồng hộc, áo trước ngực rách tan, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Rắc rắc rắc...
Cùng lúc đó, linh kiếm Quy Nguyên trong tay của Tần Ninh cũng vỡ vụn.
Nhưng đối mặt với chuyện linh kiếm Quy Nguyên vỡ tan, sắc mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi, hai mắt sáng như đuốc, nhìn về phía đám người Đại Nhật Thần Giáo.
“Ta hỏi lại các ông một lần nữa, rốt cuộc Tiểu Phi bị bắt đi như thế nào?”
Hai mắt Tần Ninh nhìn chằm chằm Dương Minh Hoàng, đằng đằng sát khí.
“Làm càn!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này trầm giọng quát một tiếng, ngay lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng nói không nên lời.
Sức mạnh sấm sét cuồn cuộn kia quá kinh khủng.
Ông ta là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, lại tu luyện Đại Nhật thiên quyết.
Thế nhưng dù vậy vẫn thua ở trong tay của Tần Ninh.
“Nói thêm một câu nữa ta giết chết ngươi!”, Tần Ninh dời mắt, nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên, sát khí tuôn trào.
“Đủ rồi!”
Ánh mắt của Dương Minh Hoàng lúc này khoá chặt Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi hỏi ta Tiểu Phi ở đâu, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, Tiểu Phi là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo ta, là một người có thiên phú vô cùng, bị người khác bắt đi, hôm nay xem ra ngươi không thể thoát khỏi liên quan đâu”.
“Tần Ninh, theo ta trở về Đại Nhật Thần Giáo, hôm nay ta sẽ tha chết cho đám người Thanh Vân tông, chỉ cần ngươi buông hết tất cả đi theo ta”.
Dương Minh Hoàng vừa nói xong, xung quanh bỗng rơi vào im lặng.
“Ha ha...”
Đột nhiên một tiếng cười vang lên phá vỡ sự im ắng.
Tần Ninh bỗng cười ha ha thành tiếng.
“Ta biết tứ đại tông môn các ông vĩnh viễn sẽ không sửa đổi được tật xấu, một đám lão ngoan đồng lão ngoan cố gian trá xảo quyệt, Cửu U Đại Đế trước đây xem ra vẫn chưa để các ông hiểu rõ làm người phải biết thay đổi”.
Tần Ninh lại nói: “Ta cho các ông một cơ hội cuối cùng, Dương Minh Hoàng, Tiểu Phi là bị ai bắt đi?”
“Tiểu quỷ ngu dốt!”
Dương Minh Hoàng hừ một tiếng, trong tay xuất hiện một cây trượng.
Cây trượng cao hai mét, phần đỉnh có gắn một viên bảo thạch đỏ rực, viên bảo thạch trông thật nóng bỏng và hoàn hảo.
“Đại Nhật Linh châu!”
Nhìn thấy viên bảo thạch này, ngay cả U Động Thiên cũng phải biến sắc.
Đại Nhật Linh châu là bảo vật của Đại Nhật Thần Giáo, nghe nói là do lão tổ của Đại Nhật Thần Giáo trước đây phát hiện ra trong một tảng thiên thạch.
Đại Nhật Linh châu không chỉ cứng rắn mà còn ẩn chứa linh khí trời đất dồi dào, hơn nữa linh khí này còn mang theo khí thiêu đốt cuồn cuộn.
Chương 614: Sát thần tóc bạc
Nhưng nghe nói từ ba vạn năm trước Đại Nhật Linh châu này là do một vị giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo vì tu hành mà phá hủy.
Không ngờ vẫn tồn tại!
Đại Nhật Linh châu xuất hiện, khí tức mạnh mẽ của cảnh giới Hóa Thần lục chuyển Dương Minh Hoàng lúc này giống như nhận được thăng cấp lên gấp mấy lần.
Dương Minh Hoàng mở miệng nuốt Đại Nhật Linh châu đó vào bụng.
Thoáng chốc khí tức của Dương Minh Hoàng lại tăng vọt, phía sau lưng xuất hiện một mặt trời tròn trịa, giống như một mặt trời thu nhỏ, lửa cháy bừng bừng.
Nhìn thấy cảnh này, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều lo lắng.
“Lão Vệ, công tử…”
Dương Minh Hoàng vốn là cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển đến cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển có thể nói là một hạng, mà lục chuyển thì lại là một cấp độ mới.
Trên thực tế, bốn cấp cảnh giới lục chuyển, thất chuyển, bát chuyển, cửu chuyển đối với võ giả có thể nói là chuyển giao khác một trời một vực.
Tần Ninh có thể đánh tan tác võ giả cảnh giới ngũ chuyển đã được coi là kỳ tích rồi.
Đối mặt với Dương Minh Hoàng cảnh giới lục chuyển, hơn nữa còn cầm trong tay Đại Nhật Linh châu, tình cảnh của Tần Ninh sẽ rất gian nan.
Mặc dù nói Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết uy lực bá đạo, nhưng linh kiếm Quy Nguyên là linh khí cửu phẩm cũng không chịu nổi, Tần Ninh nhận lấy nhưng không thể thi triển loại linh quyết này.
“Không cần…”
Lão Vệ đương nhiên hiểu hai cô gái lo lắng cái gì, ông ta thản nhiên nói: “Để công tử cố gắng phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng đi, nếu không sẽ rất ngột ngạt…”
Nghe thấy vậy, hai cô gái cũng nghệt mặt ra.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Hoàng giữa không trung, trong lòng lại càng tức giận bùng cháy.
“Cho các ông con đường sống mà không chọn, cứ phải bước vào đường chết, tưởng ta không dám giết các ông sao?”
Lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay đột nhiên chỉ lên trời.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”
Một tiếng hô khẽ hạ xuống, tất cả mọi người đều ngây ra.
Cái gì!
Tần Ninh lại muốn lấy bản thân làm trung gian, thi triển Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!
Kiếm quyết này thiên lôi cuồn cuộn, ngay cả linh khí cửu phẩm linh kiếm Quy Nguyên cũng không thể chống lại, thân hình của Tần Ninh sao có thể chống lại được?
Ầm…
Từng đợt thiên lôi lúc này đang tập hợp lại, từ trên trời rơi xuống.
Tiếng sấm sét cuồn cuộn, thậm chí còn điên cuồng hơn so với vừa nãy, mưa xối xả khắp bầu trời, mưa rơi xuống che tầm nhìn của mọi người.
Trời đất này đã bị sức mạnh sấm sét làm cho biến dạng.
“Kiếm, ngưng!”
Một tay Tần Ninh nắm chặt, giữa lòng bàn tay lúc này có một thanh cự kiếm đang từ từ hình thành.
“Đây… mới là Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết thật sự sao?”, cơ thể đại trưởng lão run rẩy.
Nghe nói năm đó Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn với linh quyết này, tự lấy bản thân làm trung gian, khai triển Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đến trình độ cao nhất đủ để mở núi tách biển, trời đất đảo lộn.
Nhưng Kiếm Âm Sơn là Kiếm Thánh một thế hệ, lại là một vô địch cảnh giới Hóa Thần.
Tần Ninh chẳng qua chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi!
Vù…
Từng đoạn âm thanh vù vù vang lên, kiếm trong tay Tần Ninh lúc này chói rọi vạn trượng, kiếm quang đó không tới trăm trượng, nhưng ánh sáng lại liên tục rất lâu.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều rơi vào kinh hãi.
Cảnh giới Thông Thiên!
Đây e rằng là cảnh giới Thông Thiên mạnh nhất trong lịch sử?
“Cùng lên!”
Hai người Dương Đỉnh Thiên và Thánh Vương lúc này trầm giọng hô.
Soạt soạt soạt…
Ngay lúc này thân ảnh chư vị cảnh giới Hóa Thần của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo cũng xông ra.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo khinh thường, bàn tay múa xuống, kiếm Thanh Quang trong tay sáng rực, mà trên đỉnh đầu biển sấm cuồn cuộn, sinh sôi bất diệt, không có dấu vết diệt vong.
“Lôi kiếm, chém!”
Chớp mắt kiếm quang kia hạ xuống.
“Thánh Vương Khí Thiên Tượng!”
“Đại Nhật bất diệt trảm!”
Cùng lúc đó, hai người Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên đều xông tới.
Mấy vị trưởng lão cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển cũng lập tức xông lên.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo.
Uy lực của Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết có thể nói là vượt quá bốn lạng đánh bạt ngàn cân, hơn nữa hắn có bảo hộ của Ngọc Lôi thể và áo giáp Viêm Hoàng, cảnh giới ngũ chuyển đánh vào cũng không thể khiến hắn bị thương, ngược lại bọn họ…
Ầm…
Thoáng chốc, hàng loạt tiếng ầm vang truyền tới.
Phía dưới, lưới linh khổng lồ kia bị xé rách từng tấc, loại va chạm mạnh này cho dù là lão rùa cảnh giới Hóa Thần thất chuyển giữ lưới linh cũng không thể chống lại được.
Ầm ầm ầm…
Lúc này toàn bộ bầu trời gần như bị tiếng sấm sét che đậy hoàn toàn.
Thời gian giống như đang đứng im, không một chút dao động.
Mưa lớn tí tách, dần dần rơi xuống một lần nữa.
Vào lúc này mọi người lại phát hiện, đó cũng không phải là mưa lớn gì cả, mà là máu tươi nhỏ giọt.
Sấm sét tan đi, ánh sáng mờ dần, lúc này giữa không trung có vô số thân ảnh cơ thể chia thành hai, rơi bịch xuống đất.
Cơ thể Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên hiện giờ bị chém đứt thành hai mảnh, máu tươi trộn lẫn với nước mưa nhỏ giọt rơi xuống.
Chết!
Từ này đối với người thuộc cấp bậc tông chủ của Tứ đại tông môn như Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên mà nói là một từ cực kỳ xa vời.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đang ở bên bờ vực của cái chết.
Lúc này cơ thể dần dần lạnh lẽo, ý thức dần cảm thấy mơ hồ quét qua toàn thân.
“Đỉnh Thiên!”
Tim gan Dương Minh Hoàng hiện giờ muốn nứt ra, hai mắt nhô lên, cơ thể không ngừng run rẩy.
Chỉ là một tiếng phụt đột nhiên vang lên.
Sau lưng, một thanh kiếm quang đâm xuyên vào ngực, ngay cả Đại Nhật Linh châu cũng bị đâm vỡ!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Bàn tay Tần Ninh cắm vào tim Dương Minh Hoàng, gắt gao túm lấy.
Dương Minh Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Lời ông vừa nói, nói lại cho ta!”
Lúc này Tần Ninh hờ hững nói: “Tiểu Phi bị người nào bắt đi? Nói, ta chỉ giết ông, không nói thì ta tiêu diệt Đại Nhật Thần Giáo của ông!”
“Nếu ông không tin, ta có thể cho ông xem sự tàn nhẫn của Tần Ninh ta!”
Mái tóc bạc trắng xõa tung đón gió, một tay đâm xuyên ngực Dương Minh Hoàng, Tần Ninh bây giờ giống như sát thần.
Sát thần tóc bạc!
Toàn thân Dương Minh Hoàng run rẩy.
Thánh Vương chết rồi!
Dương Đỉnh Thiên cũng chết rồi.
Từ xưa đến này không kẻ nào to gan dám chém chết tông chủ của Tứ đại tông môn, nhưng hôm nay Tần Ninh, một thanh niên chỉ là cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại liều lĩnh ra tay tàn nhẫn.
Trong mắt hắn không có cái gọi là uy nghiêm của Tứ đại tông môn, không có sợ sệt, chỉ có nói là làm!
“Ta không biết!”
Lúc này giọng nói Dương Minh Hoàng thoáng run rẩy: “Kẻ ra tay đó thực lực hùng mạnh, hoàn toàn không nằm cùng một cấp độ với ta, hắn chỉ nói tên một thế lực trước giờ ta chưa từng nghe qua”.
“Thế lực gì?”
“Thiên Đế Các!”, Dương Minh Hoàng vùng vẫy nói.
Thiên Đế Các!
Lại là Thiên Đế Các!
Sát ý trong lòng Tần Ninh bây giờ càng sâu.
Nhất hồn kia của Tần Kinh Mặc bị Thiên Đế Các phá hủy, đến bây giờ Thiên Đế Các lại ra tay với Lăng Tiểu Phi.
Thiên Đế Các dường như rõ như lòng bàn tay về hắn.
Nhưng cho dù hắn đã từng là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh hay là khi trải qua chín đời chín kiếp, Tần Ninh chưa từng nghe qua sự tồn tại của thế lực này.
“Thiên Đế…”
Tần Ninh nhíu mày.
Hai chuyện này kết hợp lại, hắn không khỏi nghĩ nhiều, mấy tên đó rõ ràng đang nhắm vào hắn, thậm chí có thể biết nạn chín đời chín kiếp của Tần Ninh hắn.
“Ta nói thì phải giữ lời!”
Bàn tay Tần Ninh lúc này siết chặt.
Một tiếng bịch vang lên, thân thể đó của Dương Minh Hoàng mất đi cơ hội sống.
Trên không trung, vô số cảnh giới Hóa Thần lúc này lần lượt mất mạng.
Toàn bộ dãy núi Thanh Vân, ngoài mưa lớn đầy trời và tiếng sấm sét cuồn cuộn ra thì yên tĩnh đến đáng sợ!
Chương 615: Xuất phát, Viêm gia!
Tần Ninh đã giết tất cả vô địch cảnh giới Hóa Thần của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ.
Chuyện này nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.
Nhưng hôm nay cho dù là mắt thấy hết tất cả, bọn họ vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ.
Danh xưng sát thần tóc bạc có lẽ sẽ vang vọng khắp Cửu U Đại Lục!
Tần Ninh tuổi còn chưa đến hai mươi, không ai có thể ngờ thực lực hùng mạnh như vậy.
Cho dù là đám người ngày trước Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh hay Ngũ đại trưởng lão, Thiên Đạo Nhất bây giờ, Tần Ninh trong ấn tượng của bọn họ phần nhiều dựa vào thực lực hùng mạnh khó lường của lão Vệ để quét sạch mọi thứ.
Nhưng hôm nay Tần Ninh đã cho bọn họ thấy một bài học.
Bản thân Tần Ninh hắn rất mạnh, mạnh đến mức không theo lẽ tự nhiên, mạnh đến kinh khiếp đáng sợ!
Bắt đầu từ hôm nay, trên toàn bộ Cửu U đại lục, thế nào cũng sẽ gây nên làn sóng kinh thiên động địa.
Toàn bộ cao thủ hàng đầu cảnh giới Hóa Thần của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đều đã mất mạng, hai đại tông môn đứng đầu này có thể cứ như vậy mà kết thúc…
Tần Ninh đứng im lặng giữa không trung, hồi lâu không nói!
“Truyền lệnh của ta, đệ tử Thanh Vân tông trông coi sơn môn thật chặt, đợi trước khi ta quay về, không được rời đi!”
Tần Ninh vừa phất tay, cơ thể hạ xuống.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Lão Rùa, tốc độ của ông, đi cùng ta một chuyến!”
Tần Ninh nhìn lão rùa, chậm rãi nói.
“Công tử muốn đi đâu?”
“Viêm gia!”
Tần Ninh vốn không định đối phó với Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo, nhưng hai đại tông môn này rõ ràng không nhìn rõ phương hướng, cứ phải tự mình đụng vào miệng giáo!
Nghe đến đây, Ngũ đại trưởng lão và mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh sắc mặt đều thay đổi.
“Tông chủ, ngài vừa đánh một trận lớn, vẫn nên nghỉ ngơi đã”, đại trưởng lão khuyên nhủ.
Ông ta quả thực sợ rồi, nếu Tần Ninh đến chỗ hậu nhân của Viêm Hoàng một trong Tam Hoàng, chỉ sợ mấy lão đó sẽ hoàn toàn phát điên!
Mà Viêm gia thật sự phát điên, rốt cuộc sẽ bộc phát ra lực uy hiếp gì thì không ai biết!
Bởi vì mấy vạn năm nay, không ai dám đến chọc giận Viêm gia.
Cho dù là thế gia cổ hay cổ quốc truyền thừa cũng không muốn đụng vào bọn họ.
“Không cần”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Vốn dĩ đã chuẩn bị khiến bọn chúng trả giá, vậy mà lại không tới tìm ta, thế thì ta sẽ tìm bọn chúng”.
Viêm gia và Tuyệt Ninh tông không thoát khỏi có liên quan, cho dù như thế nào hắn cũng phải tóm được Tuyệt Ninh tông.
Hơn nữa mấy vạn năm trước, có những người lẽ ra phải xuất hiện để gánh vác trách nhiệm cương quốc Bắc Minh sa sút.
Đại trưởng lão lại nói: “Nếu đã như vậy, ta đi cùng tông chủ”.
“Không cần đâu”, Tần Ninh phất tay nói: “Nhiều người thì vướng víu, có lão Vệ, Viên Viên và Sương Nhi đi cùng ta là được rồi”.
Nhìn thấy Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh biểu cảm thất vọng, Tần Ninh chậm rãi nói: “Có lẽ đi cùng luôn thôi!”
Lập tức bốn người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung vội vàng đi ra.
Dù sao bọn họ còn trẻ, trẻ thì không sợ hãi gì.
Bọn họ không có lo lắng băn khoăn của thế hệ trước như đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất, mà thứ bọn họ muốn thấy chính là Tần Ninh ra oai thế nào!
Người của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo mặc dù có hàng ngàn hàng vạn cái cớ, nhưng mục đích cuối cùng ra tay với Thanh Vân tông, thật ra chỉ có một.
Vì báu vật lưu truyền trong Thiên Thận Cung.
Bọn họ cho rằng báu vật ở trên người Tần Ninh, vì vậy bất kể phải trả giá tất cả cũng phải có được.
Bọn họ cũng đã từng xem qua những báu vật đó, mỗi thứ đều có giá trị quý giá hiếm có.
Khi đó các cảnh giới Hóa Thần trong nháy mắt gần như đã nhìn thấy những kì trân dị bảo đó, đôi mắt luôn nhìn thẳng, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì ánh mắt của mấy người khi đó xem chừng có thể ăn hết sạch toàn bộ người của Cửu U đại lục.
Đến bây giờ Tần Ninh đã quyết định ra tay, vậy thì ắt sẽ đại sát bốn phương.
Đã giết chết hai cự phách trong Tứ đại tông môn, lại đi giết hậu nhân thế gia của Tam Hoàng, chuyện này ngẫm lại cũng khiến người ta máu nóng sôi ùng ục!
Mấy người leo lên lưng lão rùa.
Lão rùa đó nhìn U Động Thiên, dặn dò: “Ta và Tần công tử cùng nhau đi rồi quay về, ngươi cứ ở đây trông chừng Thanh Vân tông”.
“Vâng, đệ tử tuân lệnh!”
U Động Thiên chắp tay, vâng vâng dạ dạ vô cùng khiêm nhường.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chắc ông biết địa chỉ chứ? Xuất phát thôi”.
Thân hình rùa thần trăm trượng, lúc này hóa thành ánh sáng lấp lánh, trong phút chốc liền biến mất.
Cảnh này khiến rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngây ra.
Đây là con rùa sao?
Lúc này U Động Thiên đứng trên không trung nhìn về phía trước, trong lòng thở dài.
Tần Ninh lại muốn đến Viêm gia, vậy thì nhất định là muốn báo thù.
Đánh nhau với Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên khiến toàn thân Tần Ninh giống như sát thần, một sát thần sẽ không nhượng bộ.
“Viêm gia… Nhất định sẽ rất thú vị, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy, đáng tiếc…”
So với khát vọng trong lòng U Động Thiên bây giờ, đám người đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất lại lo lắng nhiều hơn.
Tần Ninh đang muốn chọc thủng bầu trời của toàn bộ Cửu U đại lục đây mà!
Nhưng ngộ nhỡ chọc cho nhiều người tức giận, nên làm thế nào cho phải?
Lão rùa cõng tám người Tần Ninh, cứ như vậy đi về hướng biên giới Tây Bắc Cửu U đại lục, dốc toàn lực bước đi.
Trên lưng lão rùa, đôi mắt Kiếm Tiểu Minh lén lút như kẻ trộm, hết nhìn Vân Sương Nhi rồi lại nhìn sang Diệp Viên Viên.
“Aiz, lão Thẩm”, Kiếm Tiểu Minh phá rối Thẩm Văn Hiên bên cạnh, cậu ta không nhịn được nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xinh đẹp như vậy, ca lại thu nhận làm tỳ nữ, huynh nói xem trong lòng ca ấy nghĩ cái gì?”
Thẩm Văn Hiên lắc đầu nói: “Suy nghĩ của sư tôn không ai đoán được, dù sao thì sư tôn cho làm cái gì thì làm cái đó là được”.
Kiếm Tiểu Minh biết Thẩm Văn Hiên là cái tên đầu gỗ, nói cũng không hiểu.
Cậu ta cũng không nghĩ hỏi được cái gì từ miệng của Thẩm Văn Hiên.
Chỉ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó đều là đệ nhất mỹ nhân đương thời, sao lại để ý đại ca nhà mình như vậy?
Mặc dù cậu ta chưa trải qua cuộc tình nào, nhưng cậu ta cũng biết nhất cử nhất động của hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó, bốn con mắt hầu như đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Nếu như cái này cũng không tính là yêu…
Trong lòng Kiếm Tiểu Minh than vãn một tiếng: Tại sao mỹ nữ trong thiên hạ đều không phát hiện ra vẻ đẹp trai của Kiếm Tiểu Minh mình chứ!
Lúc này Tần Ninh đứng khoanh tay phía trước lão rùa, hắn mặc áo đen, tóc trắng bồng bềnh, im lặng không nói.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải đứng bên cạnh.
Sau một trận đại chiến, mặc dù lượng tiêu hao của hắn rất lớn, nhưng có khí huyết lớn mạnh của Vạn Linh châu thì chút tiêu hao này cũng không tính là gì.
Sinh mệnh nồng đượm khí tức khiến bản thân hắn thoạt nhìn vẫn tràn trề cơ hội sống.
Ba năm không xuất hiện, vừa xuất hiện liền kinh thiên động địa.
Tần Ninh cũng không hề nghĩ tới dồn hết tâm trí đắp nặn hình tượng cho bản thân, chẳng qua là tùy theo ý mình mà làm. Kẻ nào muốn giết hắn thì cứ cố mà giết.
Cửu U Đại Đế năm đó hiện giờ đã quay về, bất cứ việc gì cũng không muốn tính toán, là phiền phức chứ không phải sợ.
Nhưng mấy kẻ đó rõ ràng cứ tưởng rằng hắn sợ.
Nếu đã như thế, vậy thì giết là được, giết đến long trời lở đất, trời đất mù mịt.
Tốc độ lão rùa cực nhanh, chính là trên người chỉ cần chút gió nhẹ thoảng qua đã đi như bay về phía vùng đất biên giới Tây Bắc…
“Cửu U Đại Đế và Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn!”
Lý Dương Chiêu nói xong, trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Tất cả mọi người đều nói, kiếm thuật của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn siêu nhiên, xem ra kiếm thuật của Cửu U Đại Đế cũng cực kỳ bá đạo”, Thiên Đạo Nhất không nhịn được cảm thán nói.
Lý Dương Chiêu gật đầu nói: “Kiếm Âm Sơn trước đây tuy nói là đồ đệ của tôn giả Thanh Vân nhưng thực chất là do Cửu U Đại Đế một tay dạy dỗ”.
Cả đám người lúc này đều trầm mặc.
Đáng tiếc bọn họ không sinh ra vào thời kỳ đó, thời đại có nhiều tôn giả, lãnh đạo gia tộc, nhân tài kiệt xuất.
Quan trọng nhất là thời đại ấy có Cửu U Đại Đế khiến cho tất cả mọi người phải biến sắc kinh sợ.
Còn bây giờ đã là một thời đại mới.
Tần Ninh có lẽ sẽ dẫn dắt bọn họ đi đến đỉnh cao của thời đại mới.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết, Lôi Nguyên Hải!”
Tần Ninh lúc này thấp giọng quát một tiếng, linh kiếm Quy Nguyên trên tay bỗng xuất hiện vết nứt phát ra ánh sáng, linh kiếm Quy Nguyên thân là linh kiếm cửu phẩm nhưng bây giờ cũng không thể chống lại áp lực của sấm sét huy hoàng.
“Chém!”
Nháy mắt, Tần Ninh vung kiếm chém xuống.
Kiếm mang cường thịnh trong phút chốc bổ xuống.
Một đường kiếm này toả ra ánh sáng màu xanh ước chừng dài ngàn trượng, bổ thẳng về phía lão Đốc của Thánh Vương Phủ.
Phụt...
Nhất thời, cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển dù đã dốc toàn lực ngăn cản, thế nhưng một đường kiếm mang vẫn ngang ngược đánh xuống.
Cho dù là cấp độ ngũ chuyển cũng không thể nào ngăn cản được.
Tất cả mọi người lúc này đều khẽ giật mình, nhìn thi thể bị chém thành hai mảnh, im lặng không nói.
“Lôi Long Xà Triển!”
Kiếm lại một lần nữa chém ra, tiếng xát xát vang lên, lại có thêm hai người nữa cơ thể bị nổ tung.
Trong nháy mắt, Tần Ninh giống như Tu La, Lôi Thần tqqái thế, một kiếm lấy một mạng người.
“Đây mới thật sự là Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”, Lý Dương Chiêu lúc này không kiềm chế được, cơ thể run lên nói: “Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết chân chính, người thi triển giống như trọng tâm của quả tạ, còn thiên lôi giống như một đầu, sự uy nghiêm phóng thích ra lại như đầu còn lại”.
“Hai đầu sức mạnh bá đạo đến cực điểm, nhưng sức mạnh chịu lực ở giữa là nhỏ nhất, cảnh giới Thông Thiên có thể bộc phát ra sức công phá mạnh mẽ cảnh giới Hoá Thần!”
Cơ thể của Lý Dương Chiêu lúc này run lên: “Chính bởi vì uy lực bá đạo, cho nên trong vài vạn năm gần đây trong Thanh Vân tông không một ai tu luyện thành”.
Nghe thấy lời này của Lý Dương Chiêu, trong lòng mọi người cũng hiểu ra.
Tần Ninh dùng chính thực lực cảnh giới Thông Thiên của mình dẫn động một số lượng lớn thiên lôi, lấy linh kiếm Quy Nguyên làm vật dẫn rồi phóng ra một lần nữa.
Bản thân hắn tương đương với người dẫn đường.
Nhưng lại dẫn động thiên lôi cuồn cuộn.
Đạo lý này giống như lấy bốn lạng đẩy ngàn cân.
Thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, Cửu U Địa Đế sáng tạo ra bộ kiếm quyết này rốt cuộc phải là nhân vật dũng mãnh kiệt xuất đến nhường nào.
Tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, ở giữa sân, trong chớp mắt chỉ còn lại ba người là Thánh Vương, bà Tình và lão Tiết.
Cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển lúc này trông đáng thương như một đứa trẻ.
Hai mắt của Thánh Vương giờ phút này đã hoàn toàn đờ đẫn.
Trong lòng ông ta lo lắng nhất vẫn là lão Vệ bên cạnh Tần Ninh và U Động Thiên.
Thế nhưng không ngờ được rằng bản thân Tần Ninh lại có thể chống lại sự công kích của bọn họ, thậm chí còn có thể chém giết nghiền ép như thế.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi sao?
Bây giờ trong lòng của Thánh Vương đã hoàn toàn sững sờ.
“Chém!”
Lại thêm một kiếm được chém ra.
Bây giờ toàn thân Tần Ninh từ trên xuống dưới tiếng sấm cuồn cuộn, quả thật giống như Tu La diệt thế, Lôi Thần giáng thế, một kiếm chém thẳng về phía ba người nhóm Thánh Vương.
“Chủ phủ cẩn thận!”
“Chủ phủ cẩn thận!”
Hai người bà Tình và lão Tiết lập tức tiến lên cản lại.
Ầm...
Nhưng một tiếng nổ khác bỗng vang lên vào lúc này, giông tố đầy trời đã giáng xuống.
Trên bầu trời, sấm sét khuấy động kéo theo mây đen dày đặc, trời bắt đầu đổ mưa to.
Nhưng Thanh Vân tông dưới sự bảo vệ của lão rùa thì không hề bị ảnh hưởng.
Dù vậy thì phòng ngự linh lực do một vị cảnh giới Hoá Thần thất chuyển tạo ra lúc này cũng xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
U Động Thiên lúc này khoé miệng giật giật, không nhịn được nói: “Đây chính là thực lực thật sự của Tần Ninh sao?”
Nói thật, trước khi trận chiến này xảy ra, ông ta đã kính sợ Tần Ninh rồi, chủ yếu là bởi vì sự tồn tại của lão Vệ và lời phân phó của tổ tiên đời thứ ba.
Thế nhưng hôm nay, thực lực của Tần Ninh đừng nói là Thánh Vương, cho dù là bản thân ông ta cũng không thể cản nổi sức mạnh của sấm sét.
Tần Ninh kinh khủng không phải là bởi vì bên cạnh hắn có lão Vệ thâm sâu khó lường mà là chính bản thân hắn.
Thằng nhóc này bây giờ mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi đấy!
“Hả?”
Tia sét dần tản đi, mưa to như trút nước, Tần Ninh cầm linh kiếm Quy Nguyên trong tay, đứng vững ở giữa không trung, tóc trắng tung bay, toàn thân phát sáng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lông mày hơi nhíu lại.
Giữa vùng sáng le lói giống như có một mặt trời đang từ từ nhô lên, soi sáng xung quanh mờ ảo.
“Đại Nhật Thần Giáo, Đại Nhật thiên quyết!”
Ánh mắt của Tần Ninh bình thản nhìn về phía trước.
Biến động dần dần tiêu tan, Thánh Vương, bà Tình, lão Tiết lúc này vẻ mặt hoảng sợ, vừa đi đến trước cửa sinh tử một lần, cho dù có là cảnh giới Hoá Thần thì lúc này vẫn không thể bình tĩnh được.
“Không sao chứ? Thánh Vương!”
Một giọng nói ôn hoà đột nhiên vang lên.
Một hình bóng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Dương Đỉnh Thiên!”
Nhìn thấy nam tử một thân áo đỏ, vô số võ giả cảnh giới Hoá Thần và cảnh giới Thông Thiên đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Dương Đỉnh Thiên, giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo, danh tiếng không hề thua kém Thánh Vương.
“Đại Nhật Thần Giáo, Đại Nhật Thiên Quyết dung hợp sức mạnh chí dương, có thể khắc chế được sức mạnh của sấm sét”, Tần Ninh lúc này từ tốn nói: “Nhưng hình như chuyện giữa Thanh Vân tông ta và Thánh Vương Phủ không có liên quan gì đến Đại Nhật Thần Giáo thì phải?”
“Làm càn!”
Soạt soạt soạt, tiếng xé gió vang lên, bốn, năm thân ảnh lúc này đạp không bay đến.
Bốn năm người này, ngay cả mấy người Lý Dương Chiêu cũng chưa từng gặp bao giờ, thế nhưng chắc chắn đều là những nhân vật cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển, ngũ chuyển mạnh mẽ.
Một người phụ nữ xinh đẹp khẽ quát: “Tiểu tử, Thánh Vương Phủ chính là tông môn ở vùng đất Cửu U, hôm nay ngươi làm như này là muốn đối đầu với toàn bộ Cửu U Đại Lục sao?”
“Dừng!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng dựa vào Thánh Vương Phủ các ngươi, Đại Nhật Thần Giáo vẫn không thể thay thế được Cửu U Đại Lục, hơn nữa, cho dù ta muốn đối đầu với Cửu U Đại Lục thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”
Cho dù ta muốn đối đầu với Cửu U Đại Lục thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?
Câu nói này của Tần Ninh, một người giữ cửa quan, vạn người không thể công phá(*)!
(*) ý chỉ sức mạnh vô địch của Tần Ninh!
Vốn dĩ đối diện với mấy nhân vật này, Tần Ninh chẳng thèm để ý!
Nhưng kiếp này trở về, Minh Uyên bị giết, Thiên Thanh Thạch bị nhốt, nhất hồn của Tần Kinh Mặc bị huỷ, những chuyện này không đơn giản chỉ là nhắm vào Cửu U Đại Đế hắn.
Có một số người nếu như không khiến chúng khiếp sợ thì sẽ có một ngày bản thân hắn phải hối hận.
Nếu đã như thế, cho dù là mèo là chó, trêu chọc hắn thì đều phải giết!
Vẻ mặt của người phụ nữ xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, muốn xông ra.
“Khoan đã!”
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên mới từ tốn đi ra, mái tóc màu đỏ biểu lộ vẻ tiêu sái, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân như có nhật nguyệt đi theo, lộ ra tư thái nam tính và độc đoán.
Chương 612: Dương Đỉnh Thiên của Đại Nhật Thần Giáo
Dương Đỉnh Thiên lúc này vung tay lên, nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần tông chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”, ngữ khí của Dương Đỉnh Thiên vô cùng ôn hoà nói: “Lúc trước ngươi giết con trai của Thánh Vương, hôm nay Thánh Vương cũng chỉ là muốn đòi lại công bằng mà thôi!”
“Ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế?”
“Ông nói như vậy ý là vấn đề ở chỗ ta sao?”, Tần Ninh chế giễu nói: “Thứ mà ta ghét nhất ở trong tông môn các ông chính là cả ngày vênh váo tự đắc như Thiên Vương lão tử, không chấp nhận một chút khiêu khích!”
Lời này vừa được nói ra, hai người Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên đều sững sờ.
Tần Ninh từ tốn nói: “Vương Thanh Trạch muốn giết ta thì ta liền giết hắn, đây chính là đạo lý đơn giản nhất, đừng nói không thể giết người của Thánh Vương Phủ, Thánh Vương Phủ trước đây cũng bị Cửu U Đại Đế giết các thái thượng lão tổ, không phải mười người thì cũng phải đến tám người sao?”
“Thánh Vương Phủ đã làm gì? Giấu diếm tin tức để giữ tôn nghiêm, không dám để cho người khác biết vì sợ mất mặt”.
“Nếu như đã sợ mất mặt thì đừng trêu chọc người không nên trêu chọc, cứ truyền thừa lại tốt những gì cần truyền thừa là được”.
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt của Thánh Vương càng trở nên khó coi.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, còn có chuyện như thế sao?
Chuyện này căn bản không có bất cứ tin tức gì được truyền ra ngoài cả.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Hôm nay nói đến cùng cũng chỉ là do Thánh Vương Phủ cho rằng ta giết Vương Thanh Trạch, Thanh Vân tông không gánh nổi cơn thịnh nộ của Thánh Vương Phủ, Thánh Vương có lẽ cho rằng Tần Ninh ta lấy được vô số bảo bối tốt ở bên trong Thiên Thận Cung, nếu như bản thân ông ta không ra tay trước thì sẽ bị những thế gia truyền thừa, hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương cướp mất, Thánh Vương Phủ các ông sẽ không đoạt được lợi ích gì hết”.
“Thu lại mấy cái toan tính này của các ông, quanh co lòng vòng với ta, các ông còn non lắm!”
Vương Thanh Trạch cho dù là con trai của Thánh Vương thì người chết cũng đã chết rồi.
Cho dù Thánh Vương thân là chủ phủ của Thánh Vương Phủ cũng không thể điều động tất cả những người cấp cao, có thanh thế lớn trong Thánh Vương Phủ đến đây trả thù được.
Thứ duy nhất có thể khiến toàn bộ Thánh Vương Phủ không màng tất cả điều động đến đây chỉ có bảo vật trong Thiên Thận Cung mà thôi.
Mà Tần Ninh là người cuối cùng xuất hiện trong Thiên Thận Cung, chuyện liên quan đến báu vật trong Mặc Cốc chỉ có Tần Ninh mới biết.
Những bảo vật kia, chỉ một món đồ thôi cũng đủ để khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục phát cuồng chứ đừng nói đến hàng ngàn hàng vạn bảo vật.
Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: “Nói thật cho các ông biết, bảo vật ở bên trong Thiên Thận Cung... Hơn một nửa nằm ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ đến giết ta mà cướp”.
Tần Ninh vừa nói xong lời này, đám người Lý Dương Chiêu bỗng hít vào một hơi lạnh.
Ngày đó bọn họ tận mắt nhìn thấy những bảo vật quý giá ở bên trong Mặc Cốc, không hề khoa trương chút nào nếu nói những bảo vật ấy đủ khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục hoàn toàn điên cuồng.
Tần Ninh lại lớn tiếng hào phòng thừa nhận như thế?
Lời Tần Ninh nói cũng không phải là giả, những bảo vật kia, một phần đã bị tiêu hao trong lúc nỗ lực giúp Tần Kinh Mặc tỉnh lại thì phần lớn đều đã được phụ đế thu thập tập hợp ở bên trong Phong Thần Châu, ngưng kết thành viên Vạn Linh châu tụ tập khí tức sinh mạng.
Bên trong Vạn Linh châu có ẩn chứa linh khí sinh mạng mạnh mẽ, đủ để gọi là lượng lớn.
Mà trên thực tế, nếu không nhờ có Vạn Linh châu liên tục cung cấp khí tức sinh mạng cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Thuật Đại Tác Mệnh chính là một thần thuật mạnh mẽ mà phụ đế lúc trước đã tu luyện đến cấp cuối cùng.
Tiêu hao thọ nguyên không chỉ có thể nhận được thực lực mạnh mẽ mà còn có thể đổi mạng với trời.
Lúc trước hắn chính là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Tần Kinh Mặc, thế nhưng một hồn của Tần Kinh Mặc tiêu tan, kết quả thất bại.
Nhưng bởi vậy lại có thể gọi ra được một tia ý niệm của Tần Kinh Mặc, có thể khiến hắn nhìn thấy Tần Kinh Mặc.
Mà hiện tại, từ cảnh giới Thiên Võ thất biến đến cảnh giới Thông Thiên nhất bộ, tuổi thọ của hắn đã khôi phục được đôi chút nhưng so với thọ nguyên ngàn năm của cảnh giới Thông Thiên thì hắn chỉ có mấy chục năm đáng thương mà thôi.
Tóc bạc chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng có Vạn Linh châu liên tục bổ sung linh khí kéo dài sinh mạng, cho dù thọ nguyên không bằng cao thủ cảnh giới Thông Thiên thì sức sống của hắn không hề kém cạnh chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo không chịu khuất phục của Tần Ninh, sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên cũng trở nên khó coi.
Thằng nhãi này thật sự không sợ chết à?
Lời này vừa được nói ra, không chỉ hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương mà những thế gia cổ và cổ quốc cũng sẽ không từ bỏ.
Bên trong cổ quốc hùng mạnh có vô địch cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển trấn giữ.
“Xem ra ngươi thật sự muốn cầu xin cái chết!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này quát to một tiếng.
“Giết người của Đại Nhật Thần Giáo ta, Dương Đỉnh Thiên ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho ngươi được”.
“Bớt nói mấy lời đại nghĩa lẫm liệt đi được không?”, Tần Ninh nói thẳng: “Muốn cướp báu vật trên người ta thì cứ nói thẳng, còn phải dùng cái cớ báo thù rửa hận ngụỵ trang để bản thân có lý lẽ, muốn làm mình yên tâm thoải mái ra tay hơn đúng không?”
Tầm Ninh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía hai người, từ tốn nói: “Vốn nhớ đến mấy năm nay Tiểu Phi và Viên Viên ở bên trong Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo các ông mà khoan dung với các ông một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết rồi”.
“Hừ, cũng chỉ là một thiên tài thôi, Thánh Vương Phủ của ta thiếu nhân tài sao?”, Thánh Vương lạnh nhạt quát lớn.
Còn Dương Đỉnh Thiên lúc này mặt mày có hơi biến sắc, nhìn về phía Tần Ninh, vừa định lên tiếng, đột nhiên một tiếng vù vù vang lên.
Bên cạnh Dương Đỉnh Thiên xuất hiện một thân ảnh già nua, từng bước đi ra.
“Thằng nhãi con, ngươi biết Lăng Tiểu Phi? Ta hỏi ngươi, có phải Tiểu Phi bị ngươi bắt đi đúng không?”
Thân ảnh già nua vừa xuất hiện nhìn chằm chằm Tần Ninh, dường như muốn nhìn thấu tất cả về Tần Ninh.
“Hử?”
Tần Ninh lúc này hơi nhíu mày.
“Tiểu Phi bị bắt?”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe thấy lời này, cơ thể mềm mại khẽ run lên.
“Xong rồi…”
Vân Sương Nhi không kiềm chế được mà run rẩy.
“Sao vậy? Tiểu Phi là ai?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng không nhịn được mà hỏi dò.
Sau khi cậu ta đi theo Tần Ninh cũng chưa biết rõ về ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Văn Hiên cũng rất khó coi, nói: “Là một cô bé mà sư tôn gặp được, thiên phú khủng khiếp phi thường, có lẽ tất cả chúng ta ở đây cộng lại cũng không bằng cô bé ấy!”
“Hả?”
Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh cảm thấy kinh sợ.
Tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng một bé gái sao?
Không nói đến chuyện cậu ta nhận được truyền thừa kiếm thuật của lão tổ, mà Thẩm Văn Hiên tinh thông thuật luyện đan, Thiên Linh Lung thông minh sáng suốt, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại càng không phải bàn.
Cộng tất cả lại cũng không bằng một mình Lăng Tiểu Phi sao?
“Đúng vậy!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng lên tiếng nói: “Cô bé cùng lắm chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi nhưng lúc trước khi ta vẫn còn ở trong Thánh Vương Phủ, lúc đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì Lăng Tiểu Phi đã là cảnh giới Thông Thiên rồi”.
“Sau đó tin tức liên quan đến Lăng Tiểu Phi ngày một ít, không ngờ lại bị người khác bắt đi!”
Mười một, mười hai tuổi? Cảnh giới Thông Thiên sao?
Kiếm Tiểu Minh lúc này ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó chứ, vẫn còn là người sao?
Đâu chỉ riêng Kiếm Tiểu Minh, mà vẻ mặt của mấy người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung lúc này cũng rất kì lạ, trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn.
Nếu để mà so sánh thì bọn họ... con mẹ nó tứ kiệt Thanh Vân gì cơ chứ!
Giờ phút này, bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Loại cảm giác này đặt ở trong lòng mấy người, như thể tất cả mọi người đang cùng nhau tu hành, hai người bọn họ ba tuổi mới học được cách chạy thì người ta đã bắt đầu từ trong bụng mẹ đã chạy được rồi, sinh ra đã có thể ngâm thơ đọc từ, cảm giác chấn động này trong lúc nhất thời khiến mấy người bọn họ không thể tiếp nhận được.
Chương 613: Tiểu Phi bị bắt
“Vậy thì xong rồi cái gì?”, Lý Nhất Phàm lên tiếng đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc, nhịn không được hỏi.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều cười khổ một tiếng.
Vân Sương Nhi tiếp tục nói: “Các ngươi hẳn là biết, công tử có một người em trai tên là Tần Hâm Hâm, Tần Hâm Hầm lúc trước bị thượng quốc Cảnh Thiên giết chết, công tử liền trực tiếp tiêu diệt thượng quốc Cảnh Thiên”.
“Mà Lăng Tiểu Phi... lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, công tử đã coi cô bé như em gái mà che chở”.
“Trong tất cả chúng ta, nếu như nói ai có thể khiến công tử thay đổi quyết định của mình, e rằng chỉ có Tiểu Phi mà thôi...”
Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này, trong lòng của tất cả mọi người liền hiểu rõ.
Lăng Tiểu Phi chính là nghịch lân của Tần Ninh.
Cho dù bọn họ không biết tại sao Tần Ninh lại quan tâm Lăng Tiểu Phi như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, hiện tại Lăng Tiểu Phi bị bắt đi, e rằng Tần Ninh sẽ... bùng nổ mất!
Lúc này Tần Ninh nhìn lên trời, hỏi một lần nữa: “Ta hỏi ngươi đấy, lão già, Tiểu Phi đâu?”
“Làm càn!”
Dương Đỉnh Thiên quát lên: “Đây là lão giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo Dương Minh Hoàng đại nhân, há lại để ngươi lớn tiếng chất vấn như thế được hay sao?”
Dương Minh Hoàng!
Nghe thấy lời này, các võ giả ở dưới đều phát run.
Dương Minh Hoàng, giáo chủ Đại Nhật Thần Giáo, một nhân vật huy hoàng bất khả chiến bại vào vạn năm trước.
Thời điểm đó, Dương Minh Hoàng thân là giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo đã đánh nhau cùng với hai người lãnh đạo thế hệ trước của U Minh tông và Kiếm Các, lấy một chọi hai mà không rơi vào thế hạ phong, nhẹ nhàng rời đi.
Trận chiến ấy đã khiến thanh danh uy nghiêm của Dương Minh Hoàng cao vút.
Ngay cả hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, thế gia cổ cũng cảnh giác với Đại Nhật Thần Giáo, không muốn đắc tội với bọn họ.
Nhưng đó là nhân vật của vạn năm trước rồi, nghe nói Dương Minh Hoàng sớm đã toạ hoá, người này vậy mà lại không chết?
“Ta không quan tâm ông là ai!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Ta hỏi ông, Tiểu Phi đâu?”
“Tiểu tử, lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng chứ?”
Tiếng quát trầm thấp vang lên, hai mắt già nua của Dương Minh Hoàng lúc này bỗng loé lên, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Nếu như ngươi có quen biết Lăng Tiểu Phi vậy thì chuyện Tiểu Phi mất tích chắc chắn ngươi không thể thoát khỏi liên quan”.
“Lăng Tiểu Phi là đệ tử do Dương Minh Hoàng ta dốc toàn lực bồi dưỡng, bị người khác bắt đi, chuyện này ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan”.
Dương Minh Hoàng vênh mặt hất hàm độc đoán nói.
“Con mẹ nó!”
Tần Ninh chửi ầm lên: “Lão già, Tiểu Phi ở trong Đại Nhật Thần Giáo thì chính là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo các ông, bây giờ ông lại ném đi, trốn tránh trách nhiệm cũng lợi hại phết đấy!”
“Tiểu tử, chú ý lời nói của ngươi!”
Dương Minh Hoàng năm đó ở trên Cửu U Đại Lục chính là một thế hệ hào cường, Đại Nhật Thần Giáo lúc đó không hề thua kém so với các thế gia cổ.
Hôm nay tái xuất lại bị một thanh niên quát mắng, mặt mũi ông ta để vào đâu?
“Ta chú ý con mẹ ông ấy!”
Tần Ninh sải bước đi ra, một tay vung kiếm.
“Hôm nay nếu không cho nói rõ ràng cho ta thì ta huỷ diệt Đại Nhật Thần Giáo của các ông luôn!”
Tần Ninh đằng đằng sát khí xông ra.
“Cút đi!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này quát lớn một tiếng, vọt thẳng ra.
Một vòng mặt trời đỏ ở sau lưng từ từ dâng lên.
Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ, chiếu sáng xung quanh khiến trời đất tối tăm bỗng bừng sáng.
Tần Ninh lúc này tóc bạc phơ, tuỳ ý bay lên, cầm linh kiếm Quy Nguyên đầy vết nứt trong tay, hào quang rực rỡ, trực tiếp chém ra một luồng sáng màu xanh.
“Đại Nhật thiên quyết, Đại Nhật Chiếu Sơn Hà!”
Dương Đỉnh Thiên tu hành Đại Nhật Thiên Quyết, chí cương chí dương, đối mặt với sức mạnh sấm sét hoàn toàn không sợ.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất tựa như một vầng thái dương chân chính rơi xuống thế gian, rực rỡ chói loà.
“Chiếu? Ta để cho ông chiếu!”
Tần Ninh vung kiếm ra, ánh sáng màu xanh đại thịnh, sức mạnh của sấm sét nhấp nhô thành từng tia.
Rắc...
Ánh sáng trên linh kiếm Quy Nguyên bắn ra bốn phía, vết nứt lại rộng thêm.
“Linh kiếm Quy Nguyên không thể chịu được!”, Lý Dương Chiêu lúc này nói: “Cho dù chỉ là vật dẫn nhưng sức mạnh của sấm sét quá bá đạo, thanh kiếm này cũng không thể chống đỡ được...”
Một đám người lúc này hơi nheo mắt.
Ngay cả linh khí cửu phẩm cũng không thể chống đỡ được, sức mạnh của sấm sét rốt cuộc phải mạnh mẽ đến mức nào?
“Chém!”
Tần Ninh lúc này không quan tâm gì cả, trực tiếp vọt thẳng ra.
Bùm...
Hào quang chói lọi và sức mạnh của sấm sét lúc này va vào nhau, tiếng sấm cuồn cuộn nghiền ép trực tiếp lấn át.
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, bên trên Thanh Vân tông tia sáng và sấm rền va vào nhau nổ tung, vùng đất trong bán kính hàng nghìn dặm dường như bị bao phủ bởi ánh sáng.
Cơn mưa to dữ dội bây giờ bị tia sáng cản lại, phía trên không trung, một quả cầu ánh sáng không ngừng mở rộng, liên tục bành trướng, cuối cùng nổ tung, đinh tai nhức óc.
Phía dưới, những đệ tử nếu không có lưới linh khí bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu người rồi.
Nhưng cho dù vậy thì lưới linh khí do lão rùa thi triển bây giờ cũng không thể ngăn cản toàn bộ được.
U Động Thiên dẫn mấy vị trưởng lão U Minh tông đi đến trợ giúp lão rùa gia cố lưới linh khí.
Tiếng nổ kéo dài rồi bắt đầu bé lại, tia sáng từ từ biến mất, cơn mưa to lúc này cũng dần dần nhỏ xuống.
Một bóng người lúc này ngạo nghễ đứng ở giữa không trung.
Một mái tóc bạc vô cùng nổi bật.
Chính là Tần Ninh!
Còn Dương Đỉnh Thiên đứng ở phía trước lúc này thở hồng hộc, áo trước ngực rách tan, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Rắc rắc rắc...
Cùng lúc đó, linh kiếm Quy Nguyên trong tay của Tần Ninh cũng vỡ vụn.
Nhưng đối mặt với chuyện linh kiếm Quy Nguyên vỡ tan, sắc mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi, hai mắt sáng như đuốc, nhìn về phía đám người Đại Nhật Thần Giáo.
“Ta hỏi lại các ông một lần nữa, rốt cuộc Tiểu Phi bị bắt đi như thế nào?”
Hai mắt Tần Ninh nhìn chằm chằm Dương Minh Hoàng, đằng đằng sát khí.
“Làm càn!”
Dương Đỉnh Thiên lúc này trầm giọng quát một tiếng, ngay lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng nói không nên lời.
Sức mạnh sấm sét cuồn cuộn kia quá kinh khủng.
Ông ta là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, lại tu luyện Đại Nhật thiên quyết.
Thế nhưng dù vậy vẫn thua ở trong tay của Tần Ninh.
“Nói thêm một câu nữa ta giết chết ngươi!”, Tần Ninh dời mắt, nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên, sát khí tuôn trào.
“Đủ rồi!”
Ánh mắt của Dương Minh Hoàng lúc này khoá chặt Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi hỏi ta Tiểu Phi ở đâu, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, Tiểu Phi là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo ta, là một người có thiên phú vô cùng, bị người khác bắt đi, hôm nay xem ra ngươi không thể thoát khỏi liên quan đâu”.
“Tần Ninh, theo ta trở về Đại Nhật Thần Giáo, hôm nay ta sẽ tha chết cho đám người Thanh Vân tông, chỉ cần ngươi buông hết tất cả đi theo ta”.
Dương Minh Hoàng vừa nói xong, xung quanh bỗng rơi vào im lặng.
“Ha ha...”
Đột nhiên một tiếng cười vang lên phá vỡ sự im ắng.
Tần Ninh bỗng cười ha ha thành tiếng.
“Ta biết tứ đại tông môn các ông vĩnh viễn sẽ không sửa đổi được tật xấu, một đám lão ngoan đồng lão ngoan cố gian trá xảo quyệt, Cửu U Đại Đế trước đây xem ra vẫn chưa để các ông hiểu rõ làm người phải biết thay đổi”.
Tần Ninh lại nói: “Ta cho các ông một cơ hội cuối cùng, Dương Minh Hoàng, Tiểu Phi là bị ai bắt đi?”
“Tiểu quỷ ngu dốt!”
Dương Minh Hoàng hừ một tiếng, trong tay xuất hiện một cây trượng.
Cây trượng cao hai mét, phần đỉnh có gắn một viên bảo thạch đỏ rực, viên bảo thạch trông thật nóng bỏng và hoàn hảo.
“Đại Nhật Linh châu!”
Nhìn thấy viên bảo thạch này, ngay cả U Động Thiên cũng phải biến sắc.
Đại Nhật Linh châu là bảo vật của Đại Nhật Thần Giáo, nghe nói là do lão tổ của Đại Nhật Thần Giáo trước đây phát hiện ra trong một tảng thiên thạch.
Đại Nhật Linh châu không chỉ cứng rắn mà còn ẩn chứa linh khí trời đất dồi dào, hơn nữa linh khí này còn mang theo khí thiêu đốt cuồn cuộn.
Chương 614: Sát thần tóc bạc
Nhưng nghe nói từ ba vạn năm trước Đại Nhật Linh châu này là do một vị giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo vì tu hành mà phá hủy.
Không ngờ vẫn tồn tại!
Đại Nhật Linh châu xuất hiện, khí tức mạnh mẽ của cảnh giới Hóa Thần lục chuyển Dương Minh Hoàng lúc này giống như nhận được thăng cấp lên gấp mấy lần.
Dương Minh Hoàng mở miệng nuốt Đại Nhật Linh châu đó vào bụng.
Thoáng chốc khí tức của Dương Minh Hoàng lại tăng vọt, phía sau lưng xuất hiện một mặt trời tròn trịa, giống như một mặt trời thu nhỏ, lửa cháy bừng bừng.
Nhìn thấy cảnh này, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều lo lắng.
“Lão Vệ, công tử…”
Dương Minh Hoàng vốn là cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển đến cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển có thể nói là một hạng, mà lục chuyển thì lại là một cấp độ mới.
Trên thực tế, bốn cấp cảnh giới lục chuyển, thất chuyển, bát chuyển, cửu chuyển đối với võ giả có thể nói là chuyển giao khác một trời một vực.
Tần Ninh có thể đánh tan tác võ giả cảnh giới ngũ chuyển đã được coi là kỳ tích rồi.
Đối mặt với Dương Minh Hoàng cảnh giới lục chuyển, hơn nữa còn cầm trong tay Đại Nhật Linh châu, tình cảnh của Tần Ninh sẽ rất gian nan.
Mặc dù nói Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết uy lực bá đạo, nhưng linh kiếm Quy Nguyên là linh khí cửu phẩm cũng không chịu nổi, Tần Ninh nhận lấy nhưng không thể thi triển loại linh quyết này.
“Không cần…”
Lão Vệ đương nhiên hiểu hai cô gái lo lắng cái gì, ông ta thản nhiên nói: “Để công tử cố gắng phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng đi, nếu không sẽ rất ngột ngạt…”
Nghe thấy vậy, hai cô gái cũng nghệt mặt ra.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Hoàng giữa không trung, trong lòng lại càng tức giận bùng cháy.
“Cho các ông con đường sống mà không chọn, cứ phải bước vào đường chết, tưởng ta không dám giết các ông sao?”
Lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay đột nhiên chỉ lên trời.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”
Một tiếng hô khẽ hạ xuống, tất cả mọi người đều ngây ra.
Cái gì!
Tần Ninh lại muốn lấy bản thân làm trung gian, thi triển Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!
Kiếm quyết này thiên lôi cuồn cuộn, ngay cả linh khí cửu phẩm linh kiếm Quy Nguyên cũng không thể chống lại, thân hình của Tần Ninh sao có thể chống lại được?
Ầm…
Từng đợt thiên lôi lúc này đang tập hợp lại, từ trên trời rơi xuống.
Tiếng sấm sét cuồn cuộn, thậm chí còn điên cuồng hơn so với vừa nãy, mưa xối xả khắp bầu trời, mưa rơi xuống che tầm nhìn của mọi người.
Trời đất này đã bị sức mạnh sấm sét làm cho biến dạng.
“Kiếm, ngưng!”
Một tay Tần Ninh nắm chặt, giữa lòng bàn tay lúc này có một thanh cự kiếm đang từ từ hình thành.
“Đây… mới là Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết thật sự sao?”, cơ thể đại trưởng lão run rẩy.
Nghe nói năm đó Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn với linh quyết này, tự lấy bản thân làm trung gian, khai triển Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đến trình độ cao nhất đủ để mở núi tách biển, trời đất đảo lộn.
Nhưng Kiếm Âm Sơn là Kiếm Thánh một thế hệ, lại là một vô địch cảnh giới Hóa Thần.
Tần Ninh chẳng qua chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi!
Vù…
Từng đoạn âm thanh vù vù vang lên, kiếm trong tay Tần Ninh lúc này chói rọi vạn trượng, kiếm quang đó không tới trăm trượng, nhưng ánh sáng lại liên tục rất lâu.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều rơi vào kinh hãi.
Cảnh giới Thông Thiên!
Đây e rằng là cảnh giới Thông Thiên mạnh nhất trong lịch sử?
“Cùng lên!”
Hai người Dương Đỉnh Thiên và Thánh Vương lúc này trầm giọng hô.
Soạt soạt soạt…
Ngay lúc này thân ảnh chư vị cảnh giới Hóa Thần của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo cũng xông ra.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo khinh thường, bàn tay múa xuống, kiếm Thanh Quang trong tay sáng rực, mà trên đỉnh đầu biển sấm cuồn cuộn, sinh sôi bất diệt, không có dấu vết diệt vong.
“Lôi kiếm, chém!”
Chớp mắt kiếm quang kia hạ xuống.
“Thánh Vương Khí Thiên Tượng!”
“Đại Nhật bất diệt trảm!”
Cùng lúc đó, hai người Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên đều xông tới.
Mấy vị trưởng lão cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển cũng lập tức xông lên.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo.
Uy lực của Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết có thể nói là vượt quá bốn lạng đánh bạt ngàn cân, hơn nữa hắn có bảo hộ của Ngọc Lôi thể và áo giáp Viêm Hoàng, cảnh giới ngũ chuyển đánh vào cũng không thể khiến hắn bị thương, ngược lại bọn họ…
Ầm…
Thoáng chốc, hàng loạt tiếng ầm vang truyền tới.
Phía dưới, lưới linh khổng lồ kia bị xé rách từng tấc, loại va chạm mạnh này cho dù là lão rùa cảnh giới Hóa Thần thất chuyển giữ lưới linh cũng không thể chống lại được.
Ầm ầm ầm…
Lúc này toàn bộ bầu trời gần như bị tiếng sấm sét che đậy hoàn toàn.
Thời gian giống như đang đứng im, không một chút dao động.
Mưa lớn tí tách, dần dần rơi xuống một lần nữa.
Vào lúc này mọi người lại phát hiện, đó cũng không phải là mưa lớn gì cả, mà là máu tươi nhỏ giọt.
Sấm sét tan đi, ánh sáng mờ dần, lúc này giữa không trung có vô số thân ảnh cơ thể chia thành hai, rơi bịch xuống đất.
Cơ thể Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên hiện giờ bị chém đứt thành hai mảnh, máu tươi trộn lẫn với nước mưa nhỏ giọt rơi xuống.
Chết!
Từ này đối với người thuộc cấp bậc tông chủ của Tứ đại tông môn như Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên mà nói là một từ cực kỳ xa vời.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đang ở bên bờ vực của cái chết.
Lúc này cơ thể dần dần lạnh lẽo, ý thức dần cảm thấy mơ hồ quét qua toàn thân.
“Đỉnh Thiên!”
Tim gan Dương Minh Hoàng hiện giờ muốn nứt ra, hai mắt nhô lên, cơ thể không ngừng run rẩy.
Chỉ là một tiếng phụt đột nhiên vang lên.
Sau lưng, một thanh kiếm quang đâm xuyên vào ngực, ngay cả Đại Nhật Linh châu cũng bị đâm vỡ!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Bàn tay Tần Ninh cắm vào tim Dương Minh Hoàng, gắt gao túm lấy.
Dương Minh Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Lời ông vừa nói, nói lại cho ta!”
Lúc này Tần Ninh hờ hững nói: “Tiểu Phi bị người nào bắt đi? Nói, ta chỉ giết ông, không nói thì ta tiêu diệt Đại Nhật Thần Giáo của ông!”
“Nếu ông không tin, ta có thể cho ông xem sự tàn nhẫn của Tần Ninh ta!”
Mái tóc bạc trắng xõa tung đón gió, một tay đâm xuyên ngực Dương Minh Hoàng, Tần Ninh bây giờ giống như sát thần.
Sát thần tóc bạc!
Toàn thân Dương Minh Hoàng run rẩy.
Thánh Vương chết rồi!
Dương Đỉnh Thiên cũng chết rồi.
Từ xưa đến này không kẻ nào to gan dám chém chết tông chủ của Tứ đại tông môn, nhưng hôm nay Tần Ninh, một thanh niên chỉ là cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lại liều lĩnh ra tay tàn nhẫn.
Trong mắt hắn không có cái gọi là uy nghiêm của Tứ đại tông môn, không có sợ sệt, chỉ có nói là làm!
“Ta không biết!”
Lúc này giọng nói Dương Minh Hoàng thoáng run rẩy: “Kẻ ra tay đó thực lực hùng mạnh, hoàn toàn không nằm cùng một cấp độ với ta, hắn chỉ nói tên một thế lực trước giờ ta chưa từng nghe qua”.
“Thế lực gì?”
“Thiên Đế Các!”, Dương Minh Hoàng vùng vẫy nói.
Thiên Đế Các!
Lại là Thiên Đế Các!
Sát ý trong lòng Tần Ninh bây giờ càng sâu.
Nhất hồn kia của Tần Kinh Mặc bị Thiên Đế Các phá hủy, đến bây giờ Thiên Đế Các lại ra tay với Lăng Tiểu Phi.
Thiên Đế Các dường như rõ như lòng bàn tay về hắn.
Nhưng cho dù hắn đã từng là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh hay là khi trải qua chín đời chín kiếp, Tần Ninh chưa từng nghe qua sự tồn tại của thế lực này.
“Thiên Đế…”
Tần Ninh nhíu mày.
Hai chuyện này kết hợp lại, hắn không khỏi nghĩ nhiều, mấy tên đó rõ ràng đang nhắm vào hắn, thậm chí có thể biết nạn chín đời chín kiếp của Tần Ninh hắn.
“Ta nói thì phải giữ lời!”
Bàn tay Tần Ninh lúc này siết chặt.
Một tiếng bịch vang lên, thân thể đó của Dương Minh Hoàng mất đi cơ hội sống.
Trên không trung, vô số cảnh giới Hóa Thần lúc này lần lượt mất mạng.
Toàn bộ dãy núi Thanh Vân, ngoài mưa lớn đầy trời và tiếng sấm sét cuồn cuộn ra thì yên tĩnh đến đáng sợ!
Chương 615: Xuất phát, Viêm gia!
Tần Ninh đã giết tất cả vô địch cảnh giới Hóa Thần của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ.
Chuyện này nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.
Nhưng hôm nay cho dù là mắt thấy hết tất cả, bọn họ vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ.
Danh xưng sát thần tóc bạc có lẽ sẽ vang vọng khắp Cửu U Đại Lục!
Tần Ninh tuổi còn chưa đến hai mươi, không ai có thể ngờ thực lực hùng mạnh như vậy.
Cho dù là đám người ngày trước Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh hay Ngũ đại trưởng lão, Thiên Đạo Nhất bây giờ, Tần Ninh trong ấn tượng của bọn họ phần nhiều dựa vào thực lực hùng mạnh khó lường của lão Vệ để quét sạch mọi thứ.
Nhưng hôm nay Tần Ninh đã cho bọn họ thấy một bài học.
Bản thân Tần Ninh hắn rất mạnh, mạnh đến mức không theo lẽ tự nhiên, mạnh đến kinh khiếp đáng sợ!
Bắt đầu từ hôm nay, trên toàn bộ Cửu U đại lục, thế nào cũng sẽ gây nên làn sóng kinh thiên động địa.
Toàn bộ cao thủ hàng đầu cảnh giới Hóa Thần của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đều đã mất mạng, hai đại tông môn đứng đầu này có thể cứ như vậy mà kết thúc…
Tần Ninh đứng im lặng giữa không trung, hồi lâu không nói!
“Truyền lệnh của ta, đệ tử Thanh Vân tông trông coi sơn môn thật chặt, đợi trước khi ta quay về, không được rời đi!”
Tần Ninh vừa phất tay, cơ thể hạ xuống.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Lão Rùa, tốc độ của ông, đi cùng ta một chuyến!”
Tần Ninh nhìn lão rùa, chậm rãi nói.
“Công tử muốn đi đâu?”
“Viêm gia!”
Tần Ninh vốn không định đối phó với Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo, nhưng hai đại tông môn này rõ ràng không nhìn rõ phương hướng, cứ phải tự mình đụng vào miệng giáo!
Nghe đến đây, Ngũ đại trưởng lão và mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh sắc mặt đều thay đổi.
“Tông chủ, ngài vừa đánh một trận lớn, vẫn nên nghỉ ngơi đã”, đại trưởng lão khuyên nhủ.
Ông ta quả thực sợ rồi, nếu Tần Ninh đến chỗ hậu nhân của Viêm Hoàng một trong Tam Hoàng, chỉ sợ mấy lão đó sẽ hoàn toàn phát điên!
Mà Viêm gia thật sự phát điên, rốt cuộc sẽ bộc phát ra lực uy hiếp gì thì không ai biết!
Bởi vì mấy vạn năm nay, không ai dám đến chọc giận Viêm gia.
Cho dù là thế gia cổ hay cổ quốc truyền thừa cũng không muốn đụng vào bọn họ.
“Không cần”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Vốn dĩ đã chuẩn bị khiến bọn chúng trả giá, vậy mà lại không tới tìm ta, thế thì ta sẽ tìm bọn chúng”.
Viêm gia và Tuyệt Ninh tông không thoát khỏi có liên quan, cho dù như thế nào hắn cũng phải tóm được Tuyệt Ninh tông.
Hơn nữa mấy vạn năm trước, có những người lẽ ra phải xuất hiện để gánh vác trách nhiệm cương quốc Bắc Minh sa sút.
Đại trưởng lão lại nói: “Nếu đã như vậy, ta đi cùng tông chủ”.
“Không cần đâu”, Tần Ninh phất tay nói: “Nhiều người thì vướng víu, có lão Vệ, Viên Viên và Sương Nhi đi cùng ta là được rồi”.
Nhìn thấy Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh biểu cảm thất vọng, Tần Ninh chậm rãi nói: “Có lẽ đi cùng luôn thôi!”
Lập tức bốn người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung vội vàng đi ra.
Dù sao bọn họ còn trẻ, trẻ thì không sợ hãi gì.
Bọn họ không có lo lắng băn khoăn của thế hệ trước như đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất, mà thứ bọn họ muốn thấy chính là Tần Ninh ra oai thế nào!
Người của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo mặc dù có hàng ngàn hàng vạn cái cớ, nhưng mục đích cuối cùng ra tay với Thanh Vân tông, thật ra chỉ có một.
Vì báu vật lưu truyền trong Thiên Thận Cung.
Bọn họ cho rằng báu vật ở trên người Tần Ninh, vì vậy bất kể phải trả giá tất cả cũng phải có được.
Bọn họ cũng đã từng xem qua những báu vật đó, mỗi thứ đều có giá trị quý giá hiếm có.
Khi đó các cảnh giới Hóa Thần trong nháy mắt gần như đã nhìn thấy những kì trân dị bảo đó, đôi mắt luôn nhìn thẳng, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì ánh mắt của mấy người khi đó xem chừng có thể ăn hết sạch toàn bộ người của Cửu U đại lục.
Đến bây giờ Tần Ninh đã quyết định ra tay, vậy thì ắt sẽ đại sát bốn phương.
Đã giết chết hai cự phách trong Tứ đại tông môn, lại đi giết hậu nhân thế gia của Tam Hoàng, chuyện này ngẫm lại cũng khiến người ta máu nóng sôi ùng ục!
Mấy người leo lên lưng lão rùa.
Lão rùa đó nhìn U Động Thiên, dặn dò: “Ta và Tần công tử cùng nhau đi rồi quay về, ngươi cứ ở đây trông chừng Thanh Vân tông”.
“Vâng, đệ tử tuân lệnh!”
U Động Thiên chắp tay, vâng vâng dạ dạ vô cùng khiêm nhường.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chắc ông biết địa chỉ chứ? Xuất phát thôi”.
Thân hình rùa thần trăm trượng, lúc này hóa thành ánh sáng lấp lánh, trong phút chốc liền biến mất.
Cảnh này khiến rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngây ra.
Đây là con rùa sao?
Lúc này U Động Thiên đứng trên không trung nhìn về phía trước, trong lòng thở dài.
Tần Ninh lại muốn đến Viêm gia, vậy thì nhất định là muốn báo thù.
Đánh nhau với Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên khiến toàn thân Tần Ninh giống như sát thần, một sát thần sẽ không nhượng bộ.
“Viêm gia… Nhất định sẽ rất thú vị, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy, đáng tiếc…”
So với khát vọng trong lòng U Động Thiên bây giờ, đám người đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất lại lo lắng nhiều hơn.
Tần Ninh đang muốn chọc thủng bầu trời của toàn bộ Cửu U đại lục đây mà!
Nhưng ngộ nhỡ chọc cho nhiều người tức giận, nên làm thế nào cho phải?
Lão rùa cõng tám người Tần Ninh, cứ như vậy đi về hướng biên giới Tây Bắc Cửu U đại lục, dốc toàn lực bước đi.
Trên lưng lão rùa, đôi mắt Kiếm Tiểu Minh lén lút như kẻ trộm, hết nhìn Vân Sương Nhi rồi lại nhìn sang Diệp Viên Viên.
“Aiz, lão Thẩm”, Kiếm Tiểu Minh phá rối Thẩm Văn Hiên bên cạnh, cậu ta không nhịn được nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xinh đẹp như vậy, ca lại thu nhận làm tỳ nữ, huynh nói xem trong lòng ca ấy nghĩ cái gì?”
Thẩm Văn Hiên lắc đầu nói: “Suy nghĩ của sư tôn không ai đoán được, dù sao thì sư tôn cho làm cái gì thì làm cái đó là được”.
Kiếm Tiểu Minh biết Thẩm Văn Hiên là cái tên đầu gỗ, nói cũng không hiểu.
Cậu ta cũng không nghĩ hỏi được cái gì từ miệng của Thẩm Văn Hiên.
Chỉ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó đều là đệ nhất mỹ nhân đương thời, sao lại để ý đại ca nhà mình như vậy?
Mặc dù cậu ta chưa trải qua cuộc tình nào, nhưng cậu ta cũng biết nhất cử nhất động của hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó, bốn con mắt hầu như đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Nếu như cái này cũng không tính là yêu…
Trong lòng Kiếm Tiểu Minh than vãn một tiếng: Tại sao mỹ nữ trong thiên hạ đều không phát hiện ra vẻ đẹp trai của Kiếm Tiểu Minh mình chứ!
Lúc này Tần Ninh đứng khoanh tay phía trước lão rùa, hắn mặc áo đen, tóc trắng bồng bềnh, im lặng không nói.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải đứng bên cạnh.
Sau một trận đại chiến, mặc dù lượng tiêu hao của hắn rất lớn, nhưng có khí huyết lớn mạnh của Vạn Linh châu thì chút tiêu hao này cũng không tính là gì.
Sinh mệnh nồng đượm khí tức khiến bản thân hắn thoạt nhìn vẫn tràn trề cơ hội sống.
Ba năm không xuất hiện, vừa xuất hiện liền kinh thiên động địa.
Tần Ninh cũng không hề nghĩ tới dồn hết tâm trí đắp nặn hình tượng cho bản thân, chẳng qua là tùy theo ý mình mà làm. Kẻ nào muốn giết hắn thì cứ cố mà giết.
Cửu U Đại Đế năm đó hiện giờ đã quay về, bất cứ việc gì cũng không muốn tính toán, là phiền phức chứ không phải sợ.
Nhưng mấy kẻ đó rõ ràng cứ tưởng rằng hắn sợ.
Nếu đã như thế, vậy thì giết là được, giết đến long trời lở đất, trời đất mù mịt.
Tốc độ lão rùa cực nhanh, chính là trên người chỉ cần chút gió nhẹ thoảng qua đã đi như bay về phía vùng đất biên giới Tây Bắc…
Bình luận facebook