-
Chương 606-610
Chương 606: Tứ linh trận Tử Diễm
Tiếng xé gió soạt soạt soạt vang lên, mấy thân ảnh lúc này bay đến.
Khí tức toàn thân từ trên xuống dưới của người cầm đầu ba người hoàn toàn vượt qua Thần Bắc.
“Người của Thánh Vương Phủ!”, Thiên Đạo Nhất nhíu mày kiếm nói.
Ba bóng dáng kia chẳng xa lạ gì với ông ta.
Sau khi đạt đến cảnh giới Hoá Thần, ông ta cũng biết chút ít về sự tồn tại của cảnh giới Hoá Thần ở trên Cửu U đại lục.
Ba người này có danh tiếng uy chấn ở trên Cửu U đại lục, chính là cánh tay đắc lực của Thánh Vương Phủ.
“Tứ đại thánh hộ, Ngô Vấn Đông, cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển!”
“Sở Lưu Tây, cảnh giới Hoá Thần tam chuyển!”
“Lý Hướng Nam, cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển!”
“Thần Bắc, cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển!”
Lần này, Tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ đều tập trung đông đủ ở đây.
Lần này, Thánh Vương Phủ thật sự có ý định tiêu diệt Thanh Vân tông.
Trong vạn năm nay, chưa bao giờ xuất hiện tình huống tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ cùng tập trung một chỗ.
Mà đây là lần đầu tiên trong vạn năm qua.
Tứ đại thánh hộ lúc này ngạo nghễ đứng ở trên không trung, bốn người mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
Khí tức toàn thân từ trên xuống dưới của những người đi theo tam đại thánh hộ đến đây cũng cực kỳ kinh khủng, đa số đều là cảnh giới Hoá Thần.
“Vinh uy của Thánh Vương Phủ há lại để cho ngươi khiêu khích sao?”
Ngô Vấn Đông mặc một bộ trường sam lúc này mới lạnh lùng hỏi.
“Vinh uy? Vẫn cần phải có chút mặt mũi nữa!”
Tần Ninh bấy giờ lạnh lùng nói: “Nhưng mà Thánh Vương Phủ cũng xứng để nói chuyện vinh quang uy nghiêm sao?”
“Tần Ninh, ngươi có hơi ngông cuồng rồi đấy!”
Sở Lưu Tây cũng khàn giọng quát: “Thánh Vương Phủ của ta đã đứng ở trong Cửu U mấy vạn năm, há lại để cho ngươi khiêu khích sao?”
“Thanh Vân tông của ta cũng đã thành lập được mấy vạn năm, há lại để cho các ngươi khiêu khích?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Muốn tiêu diệt Thanh Vân tông của ta, ngươi cho rằng bản thân mình đủ trình sao?”
“Tần Ninh, người đừng quá đáng!”, thánh hộ Lý Hướng Nam lúc này cũng mở miệng quát: “Lúc trước ngươi giết trưởng lão và đệ tử của Thánh Vương Phủ, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được chuyện này sao? Giết người thì phải đền mạng đó là đạo lý hiển nhiên, Thanh Vân tông người vì vậy sẽ phải trả một cái giá đắt”.
“Nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh lúc này trực tiếp ngắt lời bọn họ, mở miệng nói: “Người của Thánh Vương Phủ là do ta giết, ngươi có thể làm gì được ta?”
“Đừng nói là Thánh Vương Phủ, ngay cả trưởng lão trong thế gia, hoàng tử, vương gia của cổ quốc Đại Hạ ta cũng vẫn như cũ giết không tha, động vào Tần Ninh ta, ta không cần biết các ngươi là ai, tất cả đều giết không tha!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, không chỉ người của Thánh Vương Phủ sững sờ mà đệ tử của Thanh Vân tông cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
Năm vị trưởng lão lớn lúc này thì lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Gia, Tần đại gia!
Cho dù là do ngài giết thì ngài cũng không cần thiết phải lớn tiếng thừa nhận trước mặt nhiều người như thế này đâu.
Bọn nhãi này đâu phải là người lương thiện gì đâu? Chuyện hôm nay đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài, đến khi ấy nếu các thế gia lớn, các cổ quốc đến tìm tính sổ, nên giải quyết như thế nào?
Rất nhiều đệ tử và trưởng lão Thanh Vân tông đều không dám tin.
Thế gia, cổ quốc là gì chứ?
Ở bên trong vùng đất Cửu U đều ẩn chứa thế lực mạnh mẽ phía sau điều khiển tất cả.
Tần Ninh... phải làm như thế nào đây?
Vẻ mặt của Thần Bắc bây giờ lạnh lẽo, khẽ nói: “Nếu ngươi đã thừa nhận thì Thanh Vân tông lại càng không cần thiết phải tồn tại nữa”.
“Một đám không biết trời cao đất rộng”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này, sắc mặt của Tứ đại thánh hộ lập tức trở nên khó coi.
Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết trời cao đất rộng đây?
Thánh Vương Phủ truyền thừa lâu đời, Thanh Vân tông là cái thá gì chứ?
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như ta đã xuất quan thì đương nhiên sẽ chém giết sảng khoái thoải mái, toàn bộ vùng đất Cửu U cũng đừng mong sẽ được yên ổn!”
“Thánh Vương Phủ của các ngươi không biết điều nhất, không nhịn được động thủ trước, vậy thì ta sẽ bắt đầu từ Thánh Vương Phủ các ngươi, làm thịt cảnh giới Hoá Thần ở Thánh Vương Phủ các ngươi xong, ta nghĩ những cái khác ta cũng chẳng cần phải ra tay, Thánh Vương Phủ các ngươi cũng tự xong đời”.
“Làm càn!”
“Không biết điều!”
“Nực cười!”
“Ngông cuồng!”
Lúc này giữa mi tâm của Tứ đại thánh hộ tràn ngập sự giận dữ.
Bao nhiêu năm qua, chưa có một ai có gan dám ăn nói như thế với Thánh Vương Phủ.
Cho dù là những trưởng lão thế gia, cổ kia thì đối xử với Thánh Vương Phủ cũng rất khách khí, dù sao thì Thánh Vương Phủ cũng là một thế lực siêu cấp, không phải ai cũng có thể trêu chọc được.
Thế nhưng hôm nay, đường đường là Thánh Vương Phủ lại bị một tông chủ cảnh giới Thông Thiên một bước uy hiếp?
Hôm nay cho dù như thế nào thì Tần Ninh nhất định phải chết.
“Cùng xông lên!”
Thần Bắc khẽ nói: “Thằng nhãi này có hơi khác thường”.
“Được!”
Nghe thấy vậy, Thiên Đạo Nhất không nhịn được bước ra.
“Tự ta có thể giải quyết được!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói, nhìn về các đệ tử phía dưới, hô lớn: “Nhìn kỹ, uy nghiêm của Thanh Vân tông chúng ta vĩnh viễn không cho phép người khác mạo phạm!”
Bùm!
Cùng lúc đó, Tần Ninh từng bước đi đến, tia sáng toàn thân từ trên xuống dưới bắn ra xung quanh.
“Ngọc Lôi thể, tầng thứ bảy, Ngọc Lôi Chi thể, mở!”
Bỗng chốc, toàn thân của Tần Ninh xuất hiện ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh ấy giống một thần binh phòng vệ, bao bọc quanh người Tần Ninh.
Tần Ninh đã tu luyện xong Ngọc Lôi thể, cường độ của thân thể hoàn toàn không thua kém cảnh giới Hoá Thần, còn sức công kích thì...
“Lôi Hồ Quang!”
Hai tay hắn hất lên, từng luồng sáng màu xanh giống như mặt trăng lưỡi liềm, trực tiếp lao ra.
“Không giống với vừa nãy...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này cũng hơi giật mình.
“Đây mới thật sự là Ngọc Lôi thể hoàn hảo, Ngọc Lôi Chi thể”, lão Vệ giải thích: “Công tử chuyên tu thuật luyện thể, từ Âm Dương Ly Hợp Kim thể cho đến Ngọc Lôi thể, cơ thể được rèn giũa vô cùng bá đạo, bộc phá Ngọc Lôi thể đến cực hạn có thể khiến sấm sét xuất hiện, còn về sức công kích... thì mọi người quan sát là sẽ thấy rõ thôi”.
Nghe thấy lời này của lão Vệ, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới hiểu được, cái mà Tần Ninh gọi là kiểm tra lúc trước căn bản không dùng hết toàn lực mà mới chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh mà thôi.
Cảnh giới Thông Thiên nhất bộ có thể biểu hiện ra thực lực như này e rằng cũng chỉ có những người toàn năng thời kì viễn cổ mà thôi.
Giờ phút này, Tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ dốc toàn lực chém giết, cẩn thận từng chút một nhìn chằm chằm lão Vệ.
Nếu nói trong toàn bộ Thanh Vân tông này, người khiến bọn họ phải kiêng kị nhất e rằng chỉ có lão Vệ mà thôi.
Nhưng lão già đó vẫn luôn biểu hiện bình thản, rốt cuộc là mạnh đến mức nào thì hoàn toàn không một ai biết được, nhưng thực lực mà ông ta thể hiện ra bên ngoài chắc chắn phải trên cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển.
Nhưng bây giờ, lão Vệ hiển nhiên không có ý định ra tay.
Đã như thế thì bọn họ chẳng còn gì phải bận tâm nữa.
Bốn người mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Bây giờ lão Vệ không nhúng tay vào, đối phó với Tần Ninh bọn họ hoàn toàn có đủ tự tin.
Vì vậy bọn họ chỉ có một cơ hội, giết chết Tần Ninh trong nháy mắt, khiến lão Vệ cũng không có cơ hội ra tay.
“Bày trận!”
Ngô Vấn Đông thấp giọng quát, thân ảnh lao ra.
Soạt soạt soạt...
Bốn thân ảnh trong chớp mắt đã vây quanh Tần Ninh.
Khí tức mạnh mẽ lần lượt trào ra ngoài.
“Tứ linh trận Tử Diễm!”
Bốn thân ảnh lúc này đồng thời quát khẽ một tiếng, giọng nói ồm ồm vang lên, một linh trận màu tím hình vuông bao vây Tần Ninh.
“Tử Diễm giết!”
Bốn thân ảnh, tám cánh tay cùng một lúc đánh về phía Tần Ninh.
Một luồng khí tức bành trướng, kết hợp với ngọn lửa màu tím trực tiếp đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Chốc lát, tám ngọn lửa màu tím trực tiếp bao vây Tần Ninh, bộc phát ra sức mạnh cuồng bạo của ngọn lửa.
Thấy cảnh này, trong lòng của tất cả mọi người đều trùng xuống.
Chương 607: Thánh Vương xuất hiện
Tốc độ ra tay của tứ đại Thánh Hộ thật sự quá nhanh, hơn nữa không ai ngờ rằng bốn người này lại tấn công bằng những sát chiêu như thế.
E là đến cả lão Vệ cũng không có cách cứu Tần Ninh ngay lúc này.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi căng thẳng vô cùng.
Tứ đại Thánh Hộ tấn công với tốc độ quá nhanh, đến lúc lão Vệ kịp phản ứng lại thì sợ cũng khó mà ngăn cản được.
Nhưng Tần Ninh thì sao?
Mặc dù bọn họ cực kỳ tự tin về Tần Ninh, nhưng chưa đến mức cho rằng Tần Ninh có thể ngăn được tất cả các công kích.
Tứ đại Thánh Hộ gồm Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam và Thần Bắc lúc này mắt sáng như đuốc, nhìn luồng lửa tím bao trùm cả khu vực.
Bốn bọn họ hợp thành một trận pháp tấn công, tứ linh trận Tử Diễm này, cho dù là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển cũng không ngăn lại được chứ đừng nói là Tần Ninh.
Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Thông Thiên một bước, mặc dù sức mạnh cơ thể có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể so sánh với cảnh giới Hóa Thần năm chuyển được.
“Đắc tội Thánh Vương Phủ ta sẽ có kết cục như vậy đó!”
Ngô Vấn Đông kiêu ngạo nói: “Dù có là thiên thần thì cũng sẽ bị đánh ngã xuống thôi!”
“Thánh Vương Phủ các ngươi nói chuyện nghe ghê gớm thật, thiên thần cũng bị đánh gã xuống à? Tự trọng chút được không?”
Tần Ninh nói xong, nhìn phía trước, thần sắc lạnh nhạt.
Mà lúc này, lửa tím ở bốn phía cứ như khói lửa lập lờ, vây quanh Tần Ninh, tuy nhiên lại không thể tiến gần đến Tần Ninh.
Tần Ninh lại nói: “Lần sau mà còn dùng cái trận pháp này nữa, thì quay về hỏi mấy lão cổ hủ ở Thánh Vương Phủ các ngươi xem là ai tạo ra trận pháp này rồi hãy sử dụng!”
Rầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, Tần Ninh vung tay lên, từng tiếng vang lúc này phát ra.
Trong lúc đó, kèm theo cả tiếng vỡ vụn truyền ra. Ngọn lửa tím lúc này bị Tần Ninh thúc đẩy, tấn công lại tứ đại Thánh Hộ.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Bốn bóng người lúc này như diều đứt dây, bị lửa tím nhuộm vào, toàn thân dính lửa, gào thét không ngừng.
Nhất thời, năm đại trưởng lão cùng nhóm Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên đã sửng sốt hoàn toàn.
Cảnh tượng này cũng không xa lạ gì lắm.
Lúc ở trong Mặc cốc, Tần Ninh cũng đã thao túng Viêm Hoàng lệnh thuẫn của con cháu Viêm Hoàng và Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ.
Mà ngày hôm nay, Tần Ninh lại khiến linh trận bắn ngược lại.
Rốt cuộc đây là thủ đoạn thần thánh gì?
Bốn bóng người bị lửa tím đốt cháy không ngừng, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn khắp dãy núi Thanh Vân, khiến người ta hoảng sợ trong lòng.
Đây là cảnh giới Thông Thiên một bước à?
Bốn vị Thánh Hộ cảnh giới Hóa Thần bốn chuyển, ba chuyển, hai chuyển uy danh hiển hách của Thánh Vương Phủ mà lại bị đánh lui như thế.
“Tiêu diệt Thanh Vân tông của ta, Thánh Vương Phủ các ngươi hôm nay sẽ chết hết ở đây”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Khốn kiếp!”
Bị lửa tím thiêu đốt, Ngô Vấn Đông bóp nát lệnh bài trong tay.
Soạt soạt soạt...
Mà đột nhiên, trên khoảng không của đại điện Thanh Vân có bảy bóng người lúc này trực tiếp giáng xuống như bảy tia chớp.
Người đứng giữa trong số đó, mái tóc dài bay lượn, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt không có chút kinh sợ nào.
Mà sáu người bên cạnh đều không ngoại lệ, tóc trắng xóa, nhìn rất già cả, nhưng hơi thở trong cơ thể không hề khiến bọn họ trở thành những người già tầm thường.
“Thánh Vương!”
Nhìn thấy người đứng giữa, Diệp Viên Viên đột nhiên lên tiếng.
Đi vào Thánh Vương Phủ, Diệp Viên Viên thể hiện thiên phú độc nhất vô nhị, được Thánh Vương nhận làm đệ tử cuối cùng, giao cho mấy lão cổ hủ trong tôn giáo dục.
Mà sáu người già kia chính là sáu vị lão tổ dạy dỗ nàng.
“Viên Viên!”
Một bà lão nhìn thấy Diệp Viên Viên, cũng sửng sốt, nói: “Ngươi và Thanh Vân tông cùng làm loạn cái gì đấy?”
“Bà Tình, ta...”, Diệp Viên Viên thở ra, khí phách nói: “Ta vốn chính là tỳ nữ thiếp thân của công tử, công tử chỉ đưa ta đến Thánh Vương Phủ tu luyện mà thôi!”
Nghe vậy, không chỉ có bà Tình mà năm lão tổ khác cũng thay đổi sắc mặt.
“Viên Viên, ý ngươi là, lần này, ngươi đứng về phe Tần Ninh à?”
Lại một ông già khác trầm giọng nói: “Không lẽ mấy năm qua chúng ta dạy dỗ ngươi, ngươi lại coi chúng ta làm công cụ để lợi dụng à?”
“Lão Tiết, ta...”
“Dừng lại!”
Một giọng nói không hợp thời lúc này xen vào.
Tần Ninh lúc này mở miệng: “Thánh Vương Phủ các ngươi đã khai tông lập phủ, đương nhiên là ai cũng có thể đến. Diệp Viên Viên có thiên phú dị bẩm, đến tu hành không làm sao cả, mà bây giờ đã đạt cảnh giới Thông Thiên, đương nhiên là có thể rời đi”.
“Hơn nữa, đây là chuyện của Thánh Vương Phủ các người với Thanh Vân tông chúng ta, Viên Viên là tỳ nữ riêng của ta, chuyện này, cô ấy sẽ không tham gia vào!”
“Còn chúng ta, ai sống ai chết thì phải xem bản lãnh của mỗi người”.
Tần Ninh nhìn bảy người, từ từ nói: “Chuyện ngày hôm nay, sẽ bày tỏ thái độ của Thanh Vân tông ta, nếu không, ai cũng sẽ coi Thanh Vân tông chúng ta là loại dễ bắt nạt, giẫm đạp chúng ta”.
“Tỳ nữ của ngươi? Thứ khốn kiếp, ngươi xứng à?”, lão Tiết kia mắng: “Viên Viên là Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, sau này sẽ trở thành thể chất Thần thể, ngươi là cái thá gì? Phàm thể, không Tinh Môn, ngươi cũng xứng?”
“Xứng hay không liên quan đếch gì đến ông!”
Tần Ninh không chút khách khí nói: “Lão bất tử, ông quan tâm ít thôi”.
Lúc này, Thánh Vương của Thánh Vương Phủ vung tay lên, bốn bóng người từ từ chạm đất.
Cả bốn người Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam, Thần Bắc lúc này bị lửa tím đốt cháy hơn phân nửa, chỉ hít vào chứ không thở ra được.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Thánh Vương cũng khẽ giật.
Thân là người lãnh đạo Thánh Vương Phủ, nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, ông ta đương nhiên giận dữ không ít.
“Tần Ninh, ngươi chắc chắn phải thế này sao?”
Thánh Vương lạnh lùng nói: “Ngươi giết trưởng lão cùng đệ tử Thánh Vương Phủ ta lúc trước, chuyện này, Thanh Vân tông và ngươi đều nên đưa ra một lời giải thích chứ?”
“Giải thích?”
Lúc này Tần Ninh cười lạnh lùng, khóe miệng tà ác.
“Giải thích một cách đúng đắn thì là, mấy tên ngu xuẩn đó muốn giết ta, nên ta giết chết chúng!”
“Còn giải thích một cách vô lý thì... thấy chúng ngứa mắt, nên ta cứ giết đấy, ông làm gì được ta?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, võ giả tại đây đều hít vào một luồng khí lạnh.
Trên đời này, ở Cửu U, người dám can đảm nói như vậy với Thánh Vương e là cũng chỉ có Tần Ninh.
Cái tên này thật sự không sợ chết!
Đây chính là Thánh Vương của Thánh Vương Phủ, tông chủ của một trong bốn tông môn lớn.
Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, đây còn là một cảnh giới Hóa Thần năm chuyển vô địch.
Cảnh giới Hóa Thần, một chuyển một tầng trời.
Mà khi đạt đến bốn chuyển thì coi như cấp thấp trong cảnh giới Hóa Thần, năm chuyển thì là cấp trung. Còn cảnh giới Hóa Thần năm chuyển ở Cửu U này đã là sự tồn tại ngang với thần rồi.
Thực lực, lực bộc phát mạnh mẽ, đủ để vượt qua cảnh giới Hóa Thần bốn chuyển mấy lần!
Lần này Tần Ninh thật sự muốn đâm thủng trời đất đấy.
Chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ truyền đến tứ hải bát hoang, từng khu vực của Cửu U đại lục. Đến lúc ấy, Tần Ninh và Thanh Vân tông sẽ hoàn toàn nổi danh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là hóa giải tai nạn lần này đã.
Chương 608: Liêm sỉ chút đi?
Giọng nói của Tần Ninh bình tĩnh mà bá đạo, ánh mắt Thánh Vương dần trở nên lạnh nhạt.
Không cần suy nghĩ cũng biết, nhân vật lớn này e là đã giận dữ đến cùng cực.
“Thánh Vương Phủ ta truyền thừa hơn mười vạn năm, sừng sững ở Cửu U đại lục, từng đời Thánh Vương nhận sứ mệnh cho đến nay, có mạnh có yếu, năm đó còn uy nghiêm hơn cả cổ quốc. Hiện nay tuy có nền tảng không bằng những cổ quốc và thế gia cổ, nhưng cũng không phải để cho ngươi bắt nạt như thế này được!”
“Haha, liêm sỉ chút đi?”, Tần Ninh nói: “Các người gióng trống khua chiêng đến Thanh Vân tông của ta, rồi bảo ta bắt nạt các người?”
Tần Ninh cười nói: “Xem ra truyền thừa Thánh Vương Phủ các người, không học được sự kiêu ngạo khó thuần của mấy lão già kia mà lại học được sự vô liêm sỉ đấy”.
“Thằng nhãi ranh ngông cuồng!”
Bà Tình kia lúc này sải bước ra, hơi thở mạnh mẽ quấn quanh đầu ngón tay, chỉ vào Tần Ninh.
“Thánh Vương Phủ, đừng có khinh người quá đáng!”
Một tiếng quát tức giận vang lên, trong nháy mắt, một bóng dáng xuất hiện ở dưới chân Tần Ninh, ngăn trước mặt Tần Ninh, bàn tay của thân thể khổng lồ kia vỗ một cái, đỡ lấy chiêu kia.
Rùa!
Một con rùa vàng chói lọi.
“Rùa Huyền Minh Kim Giáp!”
Thánh Vương cùng sáu đại trưởng lão quanh người thấy cảnh đó, đều vô cùng sửng sốt.
Rùa Huyền Minh Kim Giáp không phải linh thú, mà nghe nói là huyền thú!
Huyền thú này trời sinh có linh trí mạnh mẽ hơn linh thú, hơn nữa còn có phương pháp tu hành cố định, vô cùng huyền ảo.
Nhưng chưa ai nghe nói là Cửu U đại lục có huyền thú cả.
Dù sao, huyền thú vượt qua cả linh thú cấp chín, cấp bậc thành niên còn mạnh hơn cả cảnh giới Hóa Thần. Nếu Cửu U đại lục có huyền thú thì không thể không ai biết được.
Nhưng lúc này rõ ràng lại có một con huyền thú!
Rùa Huyền Minh Kim Giáp!
Thánh Vương biết, dù mình có nhận sai thì sáu vị lão tổ nhà mình cũng sẽ không nhận.
“Thanh Vân tông lại có huyền thú tồn tại sao”.
Mấy người Thiên Đạo Nhất, Lý Dương Chiêu lúc này cũng sửng sốt.
Nếu sớm biết Thanh Vân tông có huyền thú siêu cấp tọa trấn thì sao lại bị suy tàn đến mức này chứ?
Nhưng trên đỉnh Huyền Ninh của dãy núi Thanh Vân cũng chỉ có một con rùa đá mà thôi, rùa vàng ở đâu ra thế này?
Những người có mặt ở đây, ngoại trừ lão Vệ ra thì đều cảm thấy chấn động không thôi.
Và kinh ngạc vạn phần.
Một con huyền thú, cho dù là cảnh giới Hóa Thần nhìn thấy cũng muốn tránh đi thật xa.
“Không cần sợ!”
Bà Tình kia lúc này phất tay nói: “Rùa Huyền Minh Kim Giáp này cũng không ở thực lực đỉnh phong mà chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thôi, không phải vượt qua cảnh giới Hóa Thần như trong ghi chép”.
Nghe vậy, lão Tiết với mấy người Thánh Vương cũng trấn định lại.
“Con nhóc nhà ngươi nhạy cảm phết đấy nhỉ”.
Lão rùa mở miệng, cười khà khà: “Có điều, cho dù không phải trên cảnh giới Hóa Thần thì thực lực của lão hủ cũng đủ để đối phó các ngươi”.
“Trời ạ, con mẹ nó...”
Kiếm Tiểu Minh ở bên dưới kéo Thẩm Văn Hiên như điên, kinh hoảng nói: “Lão rùa nói chuyện kìa trời, ta không nghe lầm chứ? Hay là ta tự nhiên hiểu tiếng thú vậy?”
Linh thú cửu giai mạnh mẽ còn không nói được tiếng người, thế mà lão rùa này lại nói lưu loát thế kia!
Thánh Vương Phủ thì bình tĩnh hơn: “Nghe sư tôn nói, huyền thú trải qua nhật nguyệt thì sẽ nói được tiếng người, hơn nữa có người nói, thánh thú mạnh mẽ còn hóa được thành hình người cơ”.
“Thánh thú... không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thật sự tồn tại à?”, Kiếm Tiểu Minh sửng sốt nói: “Vậy thần thú cũng có thật sao?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy tam quan của mình đổ vỡ hoàn toàn.
Trong Cửu U đại lục, cảnh giới Hóa Thần có thể nói là như thần, có thể dời non lấp biển, xoay vần thế sự, không gì không thể.
Nếu thận sự có tồn tại thần thì sẽ đến đẳng cấp nào chứ?
Thổi bay bọn họ chỉ trong một hơi?
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy mình thật sự bé nhỏ, hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
“Gọi ta là con nhóc?”, bà Tình của Thánh Vương Phủ giễu cợt nói: “Ta thấy, năm đó tôn giả Thanh Vân cho ngươi ở lại chẳng qua là để kéo chút hơi tàn cho nội tình của Thanh Vân tông mà thôi”.
“Cho đến ngày nay, Thanh Vân tông có chút hơi thở, lão rùa nhà ngươi mới dám hiện ra để làm bộ làm tịch hả?”
“Dù sao thì, nếu bị những thế gia cổ, cổ quốc biết Thanh Vân tông có một con rùa Huyền Minh Kim Giáp còn sống, lại không có thực lực của tôn giả Thanh Vân, thì chắc chắn Thanh Vân tông sẽ không bảo vệ nổi ngươi”.
“Huyền thú là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện chế ra huyền khí, ta nghĩ, đám thế gia cổ và cổ quốc đó sẽ không...”
Phịch...
Mà trong lúc ấy, bà Tình còn chưa nói xong thì đã có một tiếng phịch trầm thấp vang lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy mặt của bà Tình kia phảng phất như bị ai đá một cái, cả gương mặt biến dạng.
“Ít nhất cũng phải tôn trọng người lớn khi nói chuyện chứ, Thánh Vương, đây là cách ngươi cai quản người của Thánh Vương Phủ đấy à?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên vào lúc này.
“Ai đó?”
Bà Tình kia vô duyên vô cớ bị đánh một cú, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, phẫn nộ hét.
“Ta, tông chủ U Minh Tông, U Động Thiên!”
Mấy bóng người lúc này đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông mặc áo đen ở đầu chính là U Động Thiên, tông chủ U Minh Tông.
Lúc này, sắc mặt U Động Thiên tái xanh, nhìn cực kỳ không vui.
Thánh Vương thấy U Động Thiên tới, ánh mắt hơi co lại, vẫn chưa nói gì.
Mà U Động Thiên quay sang nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Xin lỗi Tần tông chủ, ta tới hơi muộn”.
“Không sao, ta vốn cũng không trông cậy ông giúp đỡ cái gì”.
Nghe giọng nói khách khí đó, U Động Thiên lúng túng mỉm cười, không nói nhiều.
Với tính nết của Tần Ninh, có lẽ là không cần ông ta giúp thật.
U Động Thiên nhìn lão rùa đang lơ lửng dưới chân Tần Ninh, đứng lễ bái trên không, nghiêm nghị nói: “Đệ tử tham kiến lão tổ đời thứ ba”.
Cảnh này khiến toàn bộ khu vực xung quanh dãy núi Thanh Vân hóa đá.
Lượng tin tức này lớn quá!
Lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông?
Đó chẳng phải U Phần Thiên thanh danh hiển hách hay sao? Có người nói, U Phần Thiên năm đó vốn nổi danh như các nhân vật tôn giả Đại Hoang, Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, tôn giả Thanh Vân.
Nhưng không biết vì sao mà lại chết bất đắc kỳ tử, khiến toàn bộ Cửu U đại lục thở dài tiếc hận.
Nhưng sao bây giờ...
Lại thành một con rùa thế này?
Kiếm Tiểu Minh lúc này ôm đầu, cảm giác muốn sụp đổ.
“U Phần Thiên, ta nghe nói là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, sớm chết rồi cơ mà? Sao lại thành một con rùa thế này?”, Kiếm Tiểu Minh không ngừng nói: “Không lẽ lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông vốn là một con rùa? Toàn bộ U Minh Tông bị một con rùa lãnh đạo?”
Thiên Lôi thấy Kiếm Tiểu Minh sụp đổ như thế, không khỏi quát khẽ: “Đừng nói linh tinh, U Phần Thiên chính là vị tông chủ kiệt xuất nhất của U Minh Tông, có thể so sánh với sư tổ khai sáng, chính là niềm kiêu ngạo của U Minh Tông!”
Thật ra cô ta cũng kinh ngạc không kém gì Kiếm Tiểu Minh.
Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì, sợ rằng chỉ có U Phần Thiên và U Động Thiên biết, đương nhiên, ngoài ra cũng phải có một người nữa biết.
Thiên Linh Lung nhìn Tần Ninh, im lặng thật lâu. Thanh niên này tồn tại thật nhiều bí mật.
Chương 609: Không đến phiên các người nhúng tay vào
Một số bí mật đang luẩn quẩn trong lòng Thiên Linh Lung, nhưng cô ta lại cảm thấy không thể tin được.
Mà giải thích duy nhất trong lòng cô ta chính là, Tần Ninh có liên quan đến Cửu U Đại Đế.
Cô ta thậm chí còn cho rằng Tần Ninh chính là Cửu U Đại Đế.
Nhưng như vậy lại có một điểm khó hiểu.
Cửu U Đại Đế tinh thông luyện khí, nhưng chưa nghe nói là Cửu U Đại Đế cũng tinh thông thuật linh trận và linh đan.
Nhưng Tần Ninh... lại biết hết tất cả.
Cô ta không ngừng đoán, nhưng lại chỉ có thể không ngưng phủ định giả thiết và phỏng đoán của mình.
Lúc này, kể cả người của Thánh Vương Phủ cũng hoàn toàn sửng sốt.
U Động Thiên dẫn mấy vị lão tổ trong U Minh Tông đến, cung kính thi lễ.
Lão rùa nhìn bọn họ, nói: “Ta đã sớm là người chết rồi, kéo dài chút hơi tàn đến giờ là do trời cao thương tiếc, các ngươi không cần như vậy đâu”.
U Động Thiên vội vã nói: “Ngài vĩnh viễn là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, bất kể là ở hình dáng gì”.
Lão rùa không nói gì, chỉ nhìn đám Thánh Vương.
Lúc này, ánh mắt của Thánh Vương trở nên khó hiểu.
Lão tổ đời thứ ba? U Phần Thiên?
Lão tổ của U Minh Tông, người từng thôi diễn U Minh Quỷ quyết của U Minh Tông đến gần như hoàn mỹ!
Nhưng tại sao lại vẫn còn sống đến giờ,
Hơn nữa, còn hóa thành một con rùa, rốt cuộc là có chuyện gì đây.
“U Động Thiên, Thánh Vương Phủ cùng U Minh Tông trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chuyện hôm nay không liên quan đến U Minh Tông của ngươi, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào”.
Thánh Vương từ từ nói.
Nghe vậy, U Động Thiên nhìn rùa Huyền Minh Kim Giáp.
Lão rùa từ từ nói: “Không liên quan đến U Minh Tông nhưng liên quan đến ta! Lão hủ ở đỉnh Huyền Ninh trên Thanh Vân tông bao nhiêu vạn năm, không thể nhìn Thanh Vân tông bị ức hiếp được”.
Lão rùa nói xong, U Động Thiên lập tức nói: “Lão tổ đời thứ ba nói có liên quan đến ngài ấy, vậy cũng là có liên quan đến U Minh Tông chúng ta”.
“Mọi người nghĩ sao?”, U Động Thiên nhìn về mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng.
“Tông chủ nói phải”.
“Không sai, lão tổ đời thứ ba ở ngoài lâu năm, trải bao nhiêu đao khổ, đời con cháu vẫn chưa được hầu hạ, hôm nay sao có thể nhìn lão tổ bị ức hiếp?”
“Chúng ta ủng hộ lão tổ đời thứ ba!”
Nhất thời, các trưởng lão đều mang bộ dạng căm phẫn.
Thánh Vương lúc này trông khó coi vô cùng.
Nếu U Minh Tông tham gia vào, chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết rồi.
Mặc dù không biết vì sao U Phần Thiên xuất hiện ở Thanh Vân tông, nhưng thái độ của U Minh Tông rất rõ ràng, là muốn giúp đỡ Tần Ninh.
Nếu thật sự đánh tiếp thì e là sẽ biến thành chiến tranh của hai tông môn lớn tại Cửu U.
“Chuyện của ta không đến phiên các người nhúng tay vào!”
Mà lúc này, một âm thanh không mặn không nhạt đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những đệ tử của Thanh Vân tông còn chưa kịp vui vẻ vì U Minh Tông chịu chìa tay giúp đỡ thì lời nói của Tần Ninh đã khiến bọn họ há hốc mồm.
Nói như vậy với tông chủ của một trong bốn tông môn lớn được sao?
Nhưng U Động Thiên lúc này lại không nổi giận.
Ông ta biết Tần Ninh tâm cao khí ngạo, lúc trước là thế, bây giờ cũng vậy.
Nhưng lần này thì lại khác.
U Động Thiên nhìn lão tổ nhà mình, dò hỏi.
Tần Ninh từ từ nói: “Lão U Quỷ, giúp ta bảo vệ đệ tử Thanh Vân tông là được, mấy tên lâu la này không cần ông ra tay đâu”.
Lão rùa gật đầu, bay xuống phía dưới.
Ông....
Trong nháy mắt, một luồng biển linh khí bện thành võng, phân tán khắp trăm mét bên trên Thanh Vân tông.
“Đây là...”
“Lấy linh khí bện thành võng, chống đỡ công kích bên trên sao?”
“Đây là thực lực bậc nào chứ?”
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông đều há hốc mồm.
Thánh Vương lúc này nhướng mày.
Năng lực và thủ đoạn cỡ này, mặc dù ông ta là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển cũng không làm được, chỉ nguyên điểm này, cũng đủ để nhìn ra vị lão tổ đời thứ ba U Minh Tông này có thực lực mạnh hơn ông ta.
Cũng may Tần Ninh tâm cao khí ngạo, không cần người khác nhúng tay.
U Động Thiên chắp tay nói: “Tần tông chủ muốn đích thân giải quyết, chúng ta liền trợ giúp Tần tông chủ bảo vệ đệ tử tông môn vậy”.
U Động Thiên dẫn mấy vị trưởng lão phi xuống dưới.
“Tông chủ”.
Vân Sương Nhi lúc này cũng gọi một tiếng.
Mấy năm này, cô ấy ở trong U Minh Tông tu hành, U Động Thiên rất quan tâm đến cô ấy.
Nếu U Động Thiên mà giống Thánh Vương, tấn công Tần Ninh thì cô ấy sẽ rất bối rối.
Cũng may, U Động Thiên lại cực kỳ tôn kính công tử nhà mình.
“Ừ, Sương Nhi, chăm chỉ ở bên cạnh Tần tông chủ tu luyện nhé”.
“Vâng!”
U Động Thiên biết Vân Sương Nhi có thiên phú kinh khủng, cũng biết vì sao Vân Sương Nhi tiến vào U Minh Tông.
Có điều, ông ta còn cảm thấy vinh hạnh.
Chính vì có Vân Sương Nhi, chính vì có lão tổ đời thứ ba mà U Minh Tông không ở thế đối lập với Tần Ninh.
Ông ta không biết mức độ đáng sợ của Tần Ninh là cỡ nào.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã dám một mình đối mặt với đám Thánh Vương thì đủ để nói ra, hắn có năng lực này.
Lúc này, cảnh tượng trở nên cực kỳ hồi hộp.
Chúng đệ tử của Thanh Vân tông đều lo lắng.
Tần Ninh đạt cảnh giới Thông Thiên một bước, chém giết Vạn Kiếm Nhất cảnh giới Hóa Thần một chuyển đã là chấn động lắm rồi.
Bọn họ thật sự không có năng lực để suy nghĩ tiếp nữa, nếu đi suy đoán nữa, Tần Ninh cảnh giới Thông Thiên một bước làm sao mà đối phó được với cảnh giới Hóa Thần năm chuyển đây!
Với bọn họ, chuyện này không có chút khả năng nào cả.
“Nhóc con, ngươi thật sự quyết định vậy à?”
Thánh Vương lúc này nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên.
“Yên tâm, hôm nay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Thánh Vương Phủ”.
Tần Ninh từ từ nói: “Tuyệt đối sẽ không có ai giúp ta, mà các người thậm chí cũng có thể tìm người giúp đỡ”.
Nghe vậy, không chỉ có Thánh Vương mà sắc mặt của mấy trưởng lão như bà Tình, lão Tiết cũng trở nên khó coi.
Bọn họ là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển.
Tần Ninh là cái quái gì? Cảnh giới Thông Thiên một bước nho nhỏ, thế mà lại coi thường bọn họ!
“Đã vậy thì cũng không cần nói nhảm nữa!”
Thánh Vương lúc này bước ra, khí huyết ngưng tụ.
Cảnh giới Hóa Thần năm chuyển tỏa ra sóng linh khí cực mạnh khiến tất cả cảm nhận được một sự áp bách đến từ tận bên trong cơ thể.
Sự áp bách đó quá là kinh khủng.
Bọn họ mạnh mẽ như thế thì sợ gì ai trên Cửu U đại lục nữa, nói gì đến Tần Ninh?
Oanh...
Trong nháy mắt, Thánh Vương trực tiếp đập một quyền xuống dưới.
Khi quyền ảnh tuôn ra, cả người Thánh Vương có khí thế vương giả mênh mông nghiền ép về phía Tần Ninh.
“Khí thế Thánh Vương ngưng tụ từ tuyệt học của Thánh Vương Phủ!”
Một vài võ giả có kiến thức kinh ngạc hô lên.
Ở bên dưới, sắc mặt của Diệp Viên Viên cũng thay đổi.
Đó là tuyệt học của Thánh Vương Phủ, bí kỹ truyền thừa, thân là phủ chủ, Thánh Vương đương nhiên tinh thông.
Giống như tứ đại Thánh Hộ, Thánh Vương Phủ vừa ra tay đã vung sát chiêu xuống, không cho bất kỳ ai cứu được Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn thấy khí thế Thánh Vương ầm ầm mà đến, sắc mặt không đổi.
Hai tay niệm chú, ấn ký hiện ra.
“Viêm Hoàng lệnh thuẫn!”
Phanh...
Một cái khiên ầm ầm rơi xuống trước người Tần Ninh, khí thế Thánh Vương hung hăng kia lúc này bị Viêm Hoàng lệnh thuẫn ngăn trở.
“Thần binh Viêm Hoàng – Viêm Hoàng lệnh thuẫn, sao lại ở trong tay của ngươi?”, thấy vậy, Thánh Vương hơi thay đổi sắc mặt.
Chương 610: Áo giáp Viêm Hoàng
“Lấy từ trong tay người Viêm gia chứ đâu!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nói chính xác thì là... cướp được!”
Viêm Hoàng lệnh thuẫn khuếch tán ra cao hơn một thước, vắt ngang trước người Tần Ninh, như là cửa đá trước thần miếu vậy, phong cách cổ xưa vô cùng.
Linh khí này vốn do Tần Ninh chế tạo, hắn cho Minh Uyên sử dụng.
Mà Minh Uyên đem linh khí này khen thưởng cho một trong tam Hoàng – Viêm Hoàng.
Cho đến giờ, Viêm Hoàng lệnh thuẫn một lần nữa quay lại với Tần Ninh, cảm giác phát ra từ cơ thể đó lại một lần nữa hiện ra.
“Chí bảo truyền thừa của Viêm gia mà ngươi cũng cướp?”, Thánh Vương cười giễu: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra ngày chết của ngươi sắp đến gần rồi!”
“Ngươi tưởng trốn đi, tu luyện đến cảnh giới Thông Thiên một bước là có thể làm mưa làm gió à?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhếch miệng cười: “Bớt nói lại đi, ta cảm giác cảnh giới này thật sự có thể làm mưa làm gió đấy, ít nhất là ông cũng chẳng làm gì được ta!”
Tần Ninh nói vậy, vung tay lên, cái khiên kia vào lúc này sáng lên.
“Hôm nay, ta sẽ dùng Viêm Hoàng lệnh thuẫn lấy mạng các người, để cho các người phải trả giá thật lớn vì sự ngông cuồng của mình!”
“Rốt cuộc là ai ngông cuồng còn chưa biết đâu!”
Thánh Vương lạnh lùng không thôi, sải bước ra, mấy vị trưởng lão phía sau cũng đi theo.
Rầm...
Trong nháy mắt, bảy bóng người trực tiếp chém giết Tần Ninh.
Bảy cự phách cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển dùng toàn lực, hòng tiêu diệt Tần Ninh.
“Vô dụng thôi!”
Lúc này Tần Ninh khẽ vuốt qua Viêm Hoàng lệnh thuẫn.
Oanh...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.
Một tiếng gầm mạnh mẽ vang vọng liên tục.
“Áo giáp Viêm Hoàng!”
Cái khiên kia lúc này biến thành áo giáp, bám vào bên ngoài thân thể Tần Ninh, hóa thành một áo giáp bao quanh Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh mặc một bộ kình phục màu đen, tóc trắng khẽ bay trong gió. Bộ chiến giáp này hơi tỏa ra ánh lửa đỏ, còn có sự uy vũ của trụ kim giáp.
Nhất thời, mọi người thậm chí còn cảm thấy ngơ ngẩn.
Đứng trước họ dường như không phải Tần Ninh mà là một chiến thần ngạo nghễ thiên hạ.
Tất cả đều biến đổi sắc mặt.
Lão Vệ lúc này kinh ngạc xuất thần, nhìn bóng người ở nửa khoảng không, lẩm bẩm: “Ngài ấy trở về rồi!”
Ánh mắt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lóe lên sự kinh diễm, trống ngực đập thình thịch, kích động vô cùng.
Cả hai không khỏi hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt Tần Ninh.
Lúc ấy, Diệp Viên Viên vẫn là con cháu thế gia cao cao tại thượng, lạnh lùng băng giá, xinh đẹp diễm lệ, còn Tần Ninh chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lúc nói chuyện lại mang cảm giác già nua.
Lúc ấy, Vân Sương Nhi thân là công chúa đế quốc, địa vị cao quý, nhưng không thể tu hành.
Đều không ngoại lệ, câu đầu tiên Tần Ninh nói khi thấy các cô chính là muốn nhận hai cô làm tỳ nữ.
Mãi cho đến hôm nay, các cô vẫn cảm thấy như là mơ vậy.
Lúc ấy, các cô cũng đồng ý một cách thần kỳ.
Mà lúc này, xem ra sự lựa chọn của các cô đúng là chính xác.
Sự thật đã chứng minh, trở thành tỳ nữ của Tần Ninh không khiến các cô thấp hèn đi mà các cô còn được nhiễm chút hào quang.
Nếu không thì, mặc dù là Cửu Chuyển Linh Lung thể cùng Hỗn Độn thể thì họ cũng không thể đi được đến ngày hôm nay!
Tần Ninh thật sự là một sự tồn tại thần kỳ, khiến các cô vui vẻ phục tùng.
“Ngọc Lôi thể phối hợp với áo giáp Viêm Hoàng, chắc là đủ rồi đấy!”
Tần Ninh lúc này cầm trong tay linh kiếm Quy Nguyên, nhìn mấy người đó, hờ hững nói: “Hôm nay, ta sẽ lấy máu của các người, cho Cửu U xem xem, lời nói của Tần Ninh ta rốt cuộc có trọng lượng hay không!”
Cửu U Đại Đế năm đó, lời nói như pháp lệnh, thiên hạ không ai dám không nghe theo.
Mà ngày nay, hắn cũng phải nói cho Cửu U đại lục rằng Tần Ninh hắn là Cửu U Đại Đế, cho dù là thay hình đổi dạng, nhưng hắn đã về, hắn là vua!
Soạt...
Trong nháy mắt, tốc độ của Tần Ninh tăng lên mấy lần.
Lực bộc phát cuồng bạo, sóng sau mạnh hơn sóng trước, trùng kích xông ra.
Keng...
Có tiếng kim loại giao nhau vang lên, một vị trưởng lão cầm đao đã đỡ được kiếm của Tần Ninh.
Nhưng trưởng lão đó còn chưa kịp xoay người lại rút đao ra thì một sức mạnh sấm sét mênh mông đã nổ tới ầm ầm.
Đùng...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, lỗ mũi trưởng lão kia chảy máu, thân ảnh lảo đảo lui về sau.
“Lão Đốc!”
Thấy cảnh này, Thánh Vương lập tức tuôn ra.
“Cút ra!”
Linh kiếm Quy Nguyên chém ra trong nháy mắt, bên trong linh kiếm ẩn chứa lực sấm sét dư thừa, vung kiếm ra, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Chỉ mỗi Ngọc Lôi thể sẽ không thể chống đỡ được công kích của cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, nhưng phối hợp Viêm Hoàng lệnh thuẫn hóa thành áo giáp Viêm Hoàng, thì công kích của đám Thánh Vương căn bản không phá được lớp phòng ngự của Tần Ninh.
Mà việc Tần Ninh cần làm, chính là giết người.
Vương giả quay về, giết người lập uy!
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”
Tay hắn hướng lên trời, từng tiếng nổ mãnh liệt đột ngột vang lên.
Mà khi nghe thấy tiếng quát này, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu cũng lập tức kinh ngạc.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết, linh quyết bất thế của tôn giả Thanh Vân!”, Lý Dương Chiêu mở miệng, Thiên Đạo Nhất cùng mấy vị trưởng lão và Lý Nhất Phàm đều không hiểu vì sao.
Lý Dương Chiêu không khỏi run rẩy, nói: “Kiếm quyết này chính là lấy kiếm tụ linh khí, linh khí xông thiên, dẫn động sức mạnh sấm sét từ trên trời rơi xuống, từ đó kéo xuống thiên lôi, khống chế thiên lôi, thi triển ra công kích mang tính hủy diệt tuyệt đối”.
“Bộ kiếm quyết này từng ở trong truyền thừa của Thanh Vân tông ta, nhưng theo lịch sử thì đã không còn sót lại chút gì”.
Lý Dương Chiêu nó vậy, Thiên Đạo Nhất không khỏi hỏi: “Cũng bị trộm đi rồi sao?”
“Không phải!”
Lý Dương Chiêu tiếp tục nói: “Mà là do các đời tông chủ Thanh Vân tông hủy đi”.
Hủy đi?
Một linh quyết mạnh mẽ bá đạo như thế sao lại hủy đi?
Lý Dương Chiêu cười khổ nói: “Các ngươi không biết đâu, Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đó uy lực mạnh mẽ đáng sợ, dẫn thiên lôi, chủ sát phạt, mà uy lực có thể đạt được đến mức nào còn phải xem người thi triển thừa nhận được bao nhiêu sức mạnh thiên lôi”.
“Thanh Vân tông ta cũng từng huy hoàng, nên không ít đệ tử muốn tu luyện kiếm quyết này, thậm chí một vài đệ tử lĩnh ngộ được kiếm ý cũng tu luyện thuật này”.
“Nhưng kết quả, không một ngoại lệ, là chết thảm!”
Thiên Đạo Nhất liền hiểu được, nói: “Lực thiên lôi đến từ cửu thiên, thiên uy huy hoàng, sức mạnh sấm sét là mạnh mẽ nhất, e là không thể thừa nhận nổi!”
“Chính xác”, Lý Dương Chiêu cười khổ: “Kiếm quyết này cần phải chịu được lực sấm sét cực mạnh, ngoài ra chính là lực khống chế tinh diệu, nhưng rất nhiều đệ tử, thậm chí là trưởng lão đều không khống chế được, rơi vào kết cục bỏ mình, không một ai tu luyện thành công, thương vong vô số, cuối cùng, chỉ có thể hủy đi!”
“Nhưng cũng không thể xóa đi được sự mạnh mẽ của nó. Có người nói, khi tu luyện đến cực hạn, thân thể võ giả chỉ là một điểm dẫn mà thôi, chịu cực ít công kích của sấm sét, từ đó dẫn động lực sấm sét bộc phá”.
“Từ xưa đến nay, theo ta được biết, chỉ có hai người là tu hành được linh quyết này”.
Đại trưởng lão nói vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Hai người? Là ai?
Tiếng xé gió soạt soạt soạt vang lên, mấy thân ảnh lúc này bay đến.
Khí tức toàn thân từ trên xuống dưới của người cầm đầu ba người hoàn toàn vượt qua Thần Bắc.
“Người của Thánh Vương Phủ!”, Thiên Đạo Nhất nhíu mày kiếm nói.
Ba bóng dáng kia chẳng xa lạ gì với ông ta.
Sau khi đạt đến cảnh giới Hoá Thần, ông ta cũng biết chút ít về sự tồn tại của cảnh giới Hoá Thần ở trên Cửu U đại lục.
Ba người này có danh tiếng uy chấn ở trên Cửu U đại lục, chính là cánh tay đắc lực của Thánh Vương Phủ.
“Tứ đại thánh hộ, Ngô Vấn Đông, cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển!”
“Sở Lưu Tây, cảnh giới Hoá Thần tam chuyển!”
“Lý Hướng Nam, cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển!”
“Thần Bắc, cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển!”
Lần này, Tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ đều tập trung đông đủ ở đây.
Lần này, Thánh Vương Phủ thật sự có ý định tiêu diệt Thanh Vân tông.
Trong vạn năm nay, chưa bao giờ xuất hiện tình huống tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ cùng tập trung một chỗ.
Mà đây là lần đầu tiên trong vạn năm qua.
Tứ đại thánh hộ lúc này ngạo nghễ đứng ở trên không trung, bốn người mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
Khí tức toàn thân từ trên xuống dưới của những người đi theo tam đại thánh hộ đến đây cũng cực kỳ kinh khủng, đa số đều là cảnh giới Hoá Thần.
“Vinh uy của Thánh Vương Phủ há lại để cho ngươi khiêu khích sao?”
Ngô Vấn Đông mặc một bộ trường sam lúc này mới lạnh lùng hỏi.
“Vinh uy? Vẫn cần phải có chút mặt mũi nữa!”
Tần Ninh bấy giờ lạnh lùng nói: “Nhưng mà Thánh Vương Phủ cũng xứng để nói chuyện vinh quang uy nghiêm sao?”
“Tần Ninh, ngươi có hơi ngông cuồng rồi đấy!”
Sở Lưu Tây cũng khàn giọng quát: “Thánh Vương Phủ của ta đã đứng ở trong Cửu U mấy vạn năm, há lại để cho ngươi khiêu khích sao?”
“Thanh Vân tông của ta cũng đã thành lập được mấy vạn năm, há lại để cho các ngươi khiêu khích?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Muốn tiêu diệt Thanh Vân tông của ta, ngươi cho rằng bản thân mình đủ trình sao?”
“Tần Ninh, người đừng quá đáng!”, thánh hộ Lý Hướng Nam lúc này cũng mở miệng quát: “Lúc trước ngươi giết trưởng lão và đệ tử của Thánh Vương Phủ, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được chuyện này sao? Giết người thì phải đền mạng đó là đạo lý hiển nhiên, Thanh Vân tông người vì vậy sẽ phải trả một cái giá đắt”.
“Nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh lúc này trực tiếp ngắt lời bọn họ, mở miệng nói: “Người của Thánh Vương Phủ là do ta giết, ngươi có thể làm gì được ta?”
“Đừng nói là Thánh Vương Phủ, ngay cả trưởng lão trong thế gia, hoàng tử, vương gia của cổ quốc Đại Hạ ta cũng vẫn như cũ giết không tha, động vào Tần Ninh ta, ta không cần biết các ngươi là ai, tất cả đều giết không tha!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, không chỉ người của Thánh Vương Phủ sững sờ mà đệ tử của Thanh Vân tông cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
Năm vị trưởng lão lớn lúc này thì lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Gia, Tần đại gia!
Cho dù là do ngài giết thì ngài cũng không cần thiết phải lớn tiếng thừa nhận trước mặt nhiều người như thế này đâu.
Bọn nhãi này đâu phải là người lương thiện gì đâu? Chuyện hôm nay đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài, đến khi ấy nếu các thế gia lớn, các cổ quốc đến tìm tính sổ, nên giải quyết như thế nào?
Rất nhiều đệ tử và trưởng lão Thanh Vân tông đều không dám tin.
Thế gia, cổ quốc là gì chứ?
Ở bên trong vùng đất Cửu U đều ẩn chứa thế lực mạnh mẽ phía sau điều khiển tất cả.
Tần Ninh... phải làm như thế nào đây?
Vẻ mặt của Thần Bắc bây giờ lạnh lẽo, khẽ nói: “Nếu ngươi đã thừa nhận thì Thanh Vân tông lại càng không cần thiết phải tồn tại nữa”.
“Một đám không biết trời cao đất rộng”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này, sắc mặt của Tứ đại thánh hộ lập tức trở nên khó coi.
Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết trời cao đất rộng đây?
Thánh Vương Phủ truyền thừa lâu đời, Thanh Vân tông là cái thá gì chứ?
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như ta đã xuất quan thì đương nhiên sẽ chém giết sảng khoái thoải mái, toàn bộ vùng đất Cửu U cũng đừng mong sẽ được yên ổn!”
“Thánh Vương Phủ của các ngươi không biết điều nhất, không nhịn được động thủ trước, vậy thì ta sẽ bắt đầu từ Thánh Vương Phủ các ngươi, làm thịt cảnh giới Hoá Thần ở Thánh Vương Phủ các ngươi xong, ta nghĩ những cái khác ta cũng chẳng cần phải ra tay, Thánh Vương Phủ các ngươi cũng tự xong đời”.
“Làm càn!”
“Không biết điều!”
“Nực cười!”
“Ngông cuồng!”
Lúc này giữa mi tâm của Tứ đại thánh hộ tràn ngập sự giận dữ.
Bao nhiêu năm qua, chưa có một ai có gan dám ăn nói như thế với Thánh Vương Phủ.
Cho dù là những trưởng lão thế gia, cổ kia thì đối xử với Thánh Vương Phủ cũng rất khách khí, dù sao thì Thánh Vương Phủ cũng là một thế lực siêu cấp, không phải ai cũng có thể trêu chọc được.
Thế nhưng hôm nay, đường đường là Thánh Vương Phủ lại bị một tông chủ cảnh giới Thông Thiên một bước uy hiếp?
Hôm nay cho dù như thế nào thì Tần Ninh nhất định phải chết.
“Cùng xông lên!”
Thần Bắc khẽ nói: “Thằng nhãi này có hơi khác thường”.
“Được!”
Nghe thấy vậy, Thiên Đạo Nhất không nhịn được bước ra.
“Tự ta có thể giải quyết được!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói, nhìn về các đệ tử phía dưới, hô lớn: “Nhìn kỹ, uy nghiêm của Thanh Vân tông chúng ta vĩnh viễn không cho phép người khác mạo phạm!”
Bùm!
Cùng lúc đó, Tần Ninh từng bước đi đến, tia sáng toàn thân từ trên xuống dưới bắn ra xung quanh.
“Ngọc Lôi thể, tầng thứ bảy, Ngọc Lôi Chi thể, mở!”
Bỗng chốc, toàn thân của Tần Ninh xuất hiện ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh ấy giống một thần binh phòng vệ, bao bọc quanh người Tần Ninh.
Tần Ninh đã tu luyện xong Ngọc Lôi thể, cường độ của thân thể hoàn toàn không thua kém cảnh giới Hoá Thần, còn sức công kích thì...
“Lôi Hồ Quang!”
Hai tay hắn hất lên, từng luồng sáng màu xanh giống như mặt trăng lưỡi liềm, trực tiếp lao ra.
“Không giống với vừa nãy...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này cũng hơi giật mình.
“Đây mới thật sự là Ngọc Lôi thể hoàn hảo, Ngọc Lôi Chi thể”, lão Vệ giải thích: “Công tử chuyên tu thuật luyện thể, từ Âm Dương Ly Hợp Kim thể cho đến Ngọc Lôi thể, cơ thể được rèn giũa vô cùng bá đạo, bộc phá Ngọc Lôi thể đến cực hạn có thể khiến sấm sét xuất hiện, còn về sức công kích... thì mọi người quan sát là sẽ thấy rõ thôi”.
Nghe thấy lời này của lão Vệ, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới hiểu được, cái mà Tần Ninh gọi là kiểm tra lúc trước căn bản không dùng hết toàn lực mà mới chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh mà thôi.
Cảnh giới Thông Thiên nhất bộ có thể biểu hiện ra thực lực như này e rằng cũng chỉ có những người toàn năng thời kì viễn cổ mà thôi.
Giờ phút này, Tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ dốc toàn lực chém giết, cẩn thận từng chút một nhìn chằm chằm lão Vệ.
Nếu nói trong toàn bộ Thanh Vân tông này, người khiến bọn họ phải kiêng kị nhất e rằng chỉ có lão Vệ mà thôi.
Nhưng lão già đó vẫn luôn biểu hiện bình thản, rốt cuộc là mạnh đến mức nào thì hoàn toàn không một ai biết được, nhưng thực lực mà ông ta thể hiện ra bên ngoài chắc chắn phải trên cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển.
Nhưng bây giờ, lão Vệ hiển nhiên không có ý định ra tay.
Đã như thế thì bọn họ chẳng còn gì phải bận tâm nữa.
Bốn người mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Bây giờ lão Vệ không nhúng tay vào, đối phó với Tần Ninh bọn họ hoàn toàn có đủ tự tin.
Vì vậy bọn họ chỉ có một cơ hội, giết chết Tần Ninh trong nháy mắt, khiến lão Vệ cũng không có cơ hội ra tay.
“Bày trận!”
Ngô Vấn Đông thấp giọng quát, thân ảnh lao ra.
Soạt soạt soạt...
Bốn thân ảnh trong chớp mắt đã vây quanh Tần Ninh.
Khí tức mạnh mẽ lần lượt trào ra ngoài.
“Tứ linh trận Tử Diễm!”
Bốn thân ảnh lúc này đồng thời quát khẽ một tiếng, giọng nói ồm ồm vang lên, một linh trận màu tím hình vuông bao vây Tần Ninh.
“Tử Diễm giết!”
Bốn thân ảnh, tám cánh tay cùng một lúc đánh về phía Tần Ninh.
Một luồng khí tức bành trướng, kết hợp với ngọn lửa màu tím trực tiếp đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Chốc lát, tám ngọn lửa màu tím trực tiếp bao vây Tần Ninh, bộc phát ra sức mạnh cuồng bạo của ngọn lửa.
Thấy cảnh này, trong lòng của tất cả mọi người đều trùng xuống.
Chương 607: Thánh Vương xuất hiện
Tốc độ ra tay của tứ đại Thánh Hộ thật sự quá nhanh, hơn nữa không ai ngờ rằng bốn người này lại tấn công bằng những sát chiêu như thế.
E là đến cả lão Vệ cũng không có cách cứu Tần Ninh ngay lúc này.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi căng thẳng vô cùng.
Tứ đại Thánh Hộ tấn công với tốc độ quá nhanh, đến lúc lão Vệ kịp phản ứng lại thì sợ cũng khó mà ngăn cản được.
Nhưng Tần Ninh thì sao?
Mặc dù bọn họ cực kỳ tự tin về Tần Ninh, nhưng chưa đến mức cho rằng Tần Ninh có thể ngăn được tất cả các công kích.
Tứ đại Thánh Hộ gồm Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam và Thần Bắc lúc này mắt sáng như đuốc, nhìn luồng lửa tím bao trùm cả khu vực.
Bốn bọn họ hợp thành một trận pháp tấn công, tứ linh trận Tử Diễm này, cho dù là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển cũng không ngăn lại được chứ đừng nói là Tần Ninh.
Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Thông Thiên một bước, mặc dù sức mạnh cơ thể có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể so sánh với cảnh giới Hóa Thần năm chuyển được.
“Đắc tội Thánh Vương Phủ ta sẽ có kết cục như vậy đó!”
Ngô Vấn Đông kiêu ngạo nói: “Dù có là thiên thần thì cũng sẽ bị đánh ngã xuống thôi!”
“Thánh Vương Phủ các ngươi nói chuyện nghe ghê gớm thật, thiên thần cũng bị đánh gã xuống à? Tự trọng chút được không?”
Tần Ninh nói xong, nhìn phía trước, thần sắc lạnh nhạt.
Mà lúc này, lửa tím ở bốn phía cứ như khói lửa lập lờ, vây quanh Tần Ninh, tuy nhiên lại không thể tiến gần đến Tần Ninh.
Tần Ninh lại nói: “Lần sau mà còn dùng cái trận pháp này nữa, thì quay về hỏi mấy lão cổ hủ ở Thánh Vương Phủ các ngươi xem là ai tạo ra trận pháp này rồi hãy sử dụng!”
Rầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, Tần Ninh vung tay lên, từng tiếng vang lúc này phát ra.
Trong lúc đó, kèm theo cả tiếng vỡ vụn truyền ra. Ngọn lửa tím lúc này bị Tần Ninh thúc đẩy, tấn công lại tứ đại Thánh Hộ.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Bốn bóng người lúc này như diều đứt dây, bị lửa tím nhuộm vào, toàn thân dính lửa, gào thét không ngừng.
Nhất thời, năm đại trưởng lão cùng nhóm Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên đã sửng sốt hoàn toàn.
Cảnh tượng này cũng không xa lạ gì lắm.
Lúc ở trong Mặc cốc, Tần Ninh cũng đã thao túng Viêm Hoàng lệnh thuẫn của con cháu Viêm Hoàng và Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ.
Mà ngày hôm nay, Tần Ninh lại khiến linh trận bắn ngược lại.
Rốt cuộc đây là thủ đoạn thần thánh gì?
Bốn bóng người bị lửa tím đốt cháy không ngừng, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn khắp dãy núi Thanh Vân, khiến người ta hoảng sợ trong lòng.
Đây là cảnh giới Thông Thiên một bước à?
Bốn vị Thánh Hộ cảnh giới Hóa Thần bốn chuyển, ba chuyển, hai chuyển uy danh hiển hách của Thánh Vương Phủ mà lại bị đánh lui như thế.
“Tiêu diệt Thanh Vân tông của ta, Thánh Vương Phủ các ngươi hôm nay sẽ chết hết ở đây”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Khốn kiếp!”
Bị lửa tím thiêu đốt, Ngô Vấn Đông bóp nát lệnh bài trong tay.
Soạt soạt soạt...
Mà đột nhiên, trên khoảng không của đại điện Thanh Vân có bảy bóng người lúc này trực tiếp giáng xuống như bảy tia chớp.
Người đứng giữa trong số đó, mái tóc dài bay lượn, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt không có chút kinh sợ nào.
Mà sáu người bên cạnh đều không ngoại lệ, tóc trắng xóa, nhìn rất già cả, nhưng hơi thở trong cơ thể không hề khiến bọn họ trở thành những người già tầm thường.
“Thánh Vương!”
Nhìn thấy người đứng giữa, Diệp Viên Viên đột nhiên lên tiếng.
Đi vào Thánh Vương Phủ, Diệp Viên Viên thể hiện thiên phú độc nhất vô nhị, được Thánh Vương nhận làm đệ tử cuối cùng, giao cho mấy lão cổ hủ trong tôn giáo dục.
Mà sáu người già kia chính là sáu vị lão tổ dạy dỗ nàng.
“Viên Viên!”
Một bà lão nhìn thấy Diệp Viên Viên, cũng sửng sốt, nói: “Ngươi và Thanh Vân tông cùng làm loạn cái gì đấy?”
“Bà Tình, ta...”, Diệp Viên Viên thở ra, khí phách nói: “Ta vốn chính là tỳ nữ thiếp thân của công tử, công tử chỉ đưa ta đến Thánh Vương Phủ tu luyện mà thôi!”
Nghe vậy, không chỉ có bà Tình mà năm lão tổ khác cũng thay đổi sắc mặt.
“Viên Viên, ý ngươi là, lần này, ngươi đứng về phe Tần Ninh à?”
Lại một ông già khác trầm giọng nói: “Không lẽ mấy năm qua chúng ta dạy dỗ ngươi, ngươi lại coi chúng ta làm công cụ để lợi dụng à?”
“Lão Tiết, ta...”
“Dừng lại!”
Một giọng nói không hợp thời lúc này xen vào.
Tần Ninh lúc này mở miệng: “Thánh Vương Phủ các ngươi đã khai tông lập phủ, đương nhiên là ai cũng có thể đến. Diệp Viên Viên có thiên phú dị bẩm, đến tu hành không làm sao cả, mà bây giờ đã đạt cảnh giới Thông Thiên, đương nhiên là có thể rời đi”.
“Hơn nữa, đây là chuyện của Thánh Vương Phủ các người với Thanh Vân tông chúng ta, Viên Viên là tỳ nữ riêng của ta, chuyện này, cô ấy sẽ không tham gia vào!”
“Còn chúng ta, ai sống ai chết thì phải xem bản lãnh của mỗi người”.
Tần Ninh nhìn bảy người, từ từ nói: “Chuyện ngày hôm nay, sẽ bày tỏ thái độ của Thanh Vân tông ta, nếu không, ai cũng sẽ coi Thanh Vân tông chúng ta là loại dễ bắt nạt, giẫm đạp chúng ta”.
“Tỳ nữ của ngươi? Thứ khốn kiếp, ngươi xứng à?”, lão Tiết kia mắng: “Viên Viên là Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, sau này sẽ trở thành thể chất Thần thể, ngươi là cái thá gì? Phàm thể, không Tinh Môn, ngươi cũng xứng?”
“Xứng hay không liên quan đếch gì đến ông!”
Tần Ninh không chút khách khí nói: “Lão bất tử, ông quan tâm ít thôi”.
Lúc này, Thánh Vương của Thánh Vương Phủ vung tay lên, bốn bóng người từ từ chạm đất.
Cả bốn người Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam, Thần Bắc lúc này bị lửa tím đốt cháy hơn phân nửa, chỉ hít vào chứ không thở ra được.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Thánh Vương cũng khẽ giật.
Thân là người lãnh đạo Thánh Vương Phủ, nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, ông ta đương nhiên giận dữ không ít.
“Tần Ninh, ngươi chắc chắn phải thế này sao?”
Thánh Vương lạnh lùng nói: “Ngươi giết trưởng lão cùng đệ tử Thánh Vương Phủ ta lúc trước, chuyện này, Thanh Vân tông và ngươi đều nên đưa ra một lời giải thích chứ?”
“Giải thích?”
Lúc này Tần Ninh cười lạnh lùng, khóe miệng tà ác.
“Giải thích một cách đúng đắn thì là, mấy tên ngu xuẩn đó muốn giết ta, nên ta giết chết chúng!”
“Còn giải thích một cách vô lý thì... thấy chúng ngứa mắt, nên ta cứ giết đấy, ông làm gì được ta?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, võ giả tại đây đều hít vào một luồng khí lạnh.
Trên đời này, ở Cửu U, người dám can đảm nói như vậy với Thánh Vương e là cũng chỉ có Tần Ninh.
Cái tên này thật sự không sợ chết!
Đây chính là Thánh Vương của Thánh Vương Phủ, tông chủ của một trong bốn tông môn lớn.
Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, đây còn là một cảnh giới Hóa Thần năm chuyển vô địch.
Cảnh giới Hóa Thần, một chuyển một tầng trời.
Mà khi đạt đến bốn chuyển thì coi như cấp thấp trong cảnh giới Hóa Thần, năm chuyển thì là cấp trung. Còn cảnh giới Hóa Thần năm chuyển ở Cửu U này đã là sự tồn tại ngang với thần rồi.
Thực lực, lực bộc phát mạnh mẽ, đủ để vượt qua cảnh giới Hóa Thần bốn chuyển mấy lần!
Lần này Tần Ninh thật sự muốn đâm thủng trời đất đấy.
Chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ truyền đến tứ hải bát hoang, từng khu vực của Cửu U đại lục. Đến lúc ấy, Tần Ninh và Thanh Vân tông sẽ hoàn toàn nổi danh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là hóa giải tai nạn lần này đã.
Chương 608: Liêm sỉ chút đi?
Giọng nói của Tần Ninh bình tĩnh mà bá đạo, ánh mắt Thánh Vương dần trở nên lạnh nhạt.
Không cần suy nghĩ cũng biết, nhân vật lớn này e là đã giận dữ đến cùng cực.
“Thánh Vương Phủ ta truyền thừa hơn mười vạn năm, sừng sững ở Cửu U đại lục, từng đời Thánh Vương nhận sứ mệnh cho đến nay, có mạnh có yếu, năm đó còn uy nghiêm hơn cả cổ quốc. Hiện nay tuy có nền tảng không bằng những cổ quốc và thế gia cổ, nhưng cũng không phải để cho ngươi bắt nạt như thế này được!”
“Haha, liêm sỉ chút đi?”, Tần Ninh nói: “Các người gióng trống khua chiêng đến Thanh Vân tông của ta, rồi bảo ta bắt nạt các người?”
Tần Ninh cười nói: “Xem ra truyền thừa Thánh Vương Phủ các người, không học được sự kiêu ngạo khó thuần của mấy lão già kia mà lại học được sự vô liêm sỉ đấy”.
“Thằng nhãi ranh ngông cuồng!”
Bà Tình kia lúc này sải bước ra, hơi thở mạnh mẽ quấn quanh đầu ngón tay, chỉ vào Tần Ninh.
“Thánh Vương Phủ, đừng có khinh người quá đáng!”
Một tiếng quát tức giận vang lên, trong nháy mắt, một bóng dáng xuất hiện ở dưới chân Tần Ninh, ngăn trước mặt Tần Ninh, bàn tay của thân thể khổng lồ kia vỗ một cái, đỡ lấy chiêu kia.
Rùa!
Một con rùa vàng chói lọi.
“Rùa Huyền Minh Kim Giáp!”
Thánh Vương cùng sáu đại trưởng lão quanh người thấy cảnh đó, đều vô cùng sửng sốt.
Rùa Huyền Minh Kim Giáp không phải linh thú, mà nghe nói là huyền thú!
Huyền thú này trời sinh có linh trí mạnh mẽ hơn linh thú, hơn nữa còn có phương pháp tu hành cố định, vô cùng huyền ảo.
Nhưng chưa ai nghe nói là Cửu U đại lục có huyền thú cả.
Dù sao, huyền thú vượt qua cả linh thú cấp chín, cấp bậc thành niên còn mạnh hơn cả cảnh giới Hóa Thần. Nếu Cửu U đại lục có huyền thú thì không thể không ai biết được.
Nhưng lúc này rõ ràng lại có một con huyền thú!
Rùa Huyền Minh Kim Giáp!
Thánh Vương biết, dù mình có nhận sai thì sáu vị lão tổ nhà mình cũng sẽ không nhận.
“Thanh Vân tông lại có huyền thú tồn tại sao”.
Mấy người Thiên Đạo Nhất, Lý Dương Chiêu lúc này cũng sửng sốt.
Nếu sớm biết Thanh Vân tông có huyền thú siêu cấp tọa trấn thì sao lại bị suy tàn đến mức này chứ?
Nhưng trên đỉnh Huyền Ninh của dãy núi Thanh Vân cũng chỉ có một con rùa đá mà thôi, rùa vàng ở đâu ra thế này?
Những người có mặt ở đây, ngoại trừ lão Vệ ra thì đều cảm thấy chấn động không thôi.
Và kinh ngạc vạn phần.
Một con huyền thú, cho dù là cảnh giới Hóa Thần nhìn thấy cũng muốn tránh đi thật xa.
“Không cần sợ!”
Bà Tình kia lúc này phất tay nói: “Rùa Huyền Minh Kim Giáp này cũng không ở thực lực đỉnh phong mà chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thôi, không phải vượt qua cảnh giới Hóa Thần như trong ghi chép”.
Nghe vậy, lão Tiết với mấy người Thánh Vương cũng trấn định lại.
“Con nhóc nhà ngươi nhạy cảm phết đấy nhỉ”.
Lão rùa mở miệng, cười khà khà: “Có điều, cho dù không phải trên cảnh giới Hóa Thần thì thực lực của lão hủ cũng đủ để đối phó các ngươi”.
“Trời ạ, con mẹ nó...”
Kiếm Tiểu Minh ở bên dưới kéo Thẩm Văn Hiên như điên, kinh hoảng nói: “Lão rùa nói chuyện kìa trời, ta không nghe lầm chứ? Hay là ta tự nhiên hiểu tiếng thú vậy?”
Linh thú cửu giai mạnh mẽ còn không nói được tiếng người, thế mà lão rùa này lại nói lưu loát thế kia!
Thánh Vương Phủ thì bình tĩnh hơn: “Nghe sư tôn nói, huyền thú trải qua nhật nguyệt thì sẽ nói được tiếng người, hơn nữa có người nói, thánh thú mạnh mẽ còn hóa được thành hình người cơ”.
“Thánh thú... không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thật sự tồn tại à?”, Kiếm Tiểu Minh sửng sốt nói: “Vậy thần thú cũng có thật sao?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy tam quan của mình đổ vỡ hoàn toàn.
Trong Cửu U đại lục, cảnh giới Hóa Thần có thể nói là như thần, có thể dời non lấp biển, xoay vần thế sự, không gì không thể.
Nếu thận sự có tồn tại thần thì sẽ đến đẳng cấp nào chứ?
Thổi bay bọn họ chỉ trong một hơi?
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy mình thật sự bé nhỏ, hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
“Gọi ta là con nhóc?”, bà Tình của Thánh Vương Phủ giễu cợt nói: “Ta thấy, năm đó tôn giả Thanh Vân cho ngươi ở lại chẳng qua là để kéo chút hơi tàn cho nội tình của Thanh Vân tông mà thôi”.
“Cho đến ngày nay, Thanh Vân tông có chút hơi thở, lão rùa nhà ngươi mới dám hiện ra để làm bộ làm tịch hả?”
“Dù sao thì, nếu bị những thế gia cổ, cổ quốc biết Thanh Vân tông có một con rùa Huyền Minh Kim Giáp còn sống, lại không có thực lực của tôn giả Thanh Vân, thì chắc chắn Thanh Vân tông sẽ không bảo vệ nổi ngươi”.
“Huyền thú là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện chế ra huyền khí, ta nghĩ, đám thế gia cổ và cổ quốc đó sẽ không...”
Phịch...
Mà trong lúc ấy, bà Tình còn chưa nói xong thì đã có một tiếng phịch trầm thấp vang lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy mặt của bà Tình kia phảng phất như bị ai đá một cái, cả gương mặt biến dạng.
“Ít nhất cũng phải tôn trọng người lớn khi nói chuyện chứ, Thánh Vương, đây là cách ngươi cai quản người của Thánh Vương Phủ đấy à?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên vào lúc này.
“Ai đó?”
Bà Tình kia vô duyên vô cớ bị đánh một cú, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, phẫn nộ hét.
“Ta, tông chủ U Minh Tông, U Động Thiên!”
Mấy bóng người lúc này đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông mặc áo đen ở đầu chính là U Động Thiên, tông chủ U Minh Tông.
Lúc này, sắc mặt U Động Thiên tái xanh, nhìn cực kỳ không vui.
Thánh Vương thấy U Động Thiên tới, ánh mắt hơi co lại, vẫn chưa nói gì.
Mà U Động Thiên quay sang nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Xin lỗi Tần tông chủ, ta tới hơi muộn”.
“Không sao, ta vốn cũng không trông cậy ông giúp đỡ cái gì”.
Nghe giọng nói khách khí đó, U Động Thiên lúng túng mỉm cười, không nói nhiều.
Với tính nết của Tần Ninh, có lẽ là không cần ông ta giúp thật.
U Động Thiên nhìn lão rùa đang lơ lửng dưới chân Tần Ninh, đứng lễ bái trên không, nghiêm nghị nói: “Đệ tử tham kiến lão tổ đời thứ ba”.
Cảnh này khiến toàn bộ khu vực xung quanh dãy núi Thanh Vân hóa đá.
Lượng tin tức này lớn quá!
Lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông?
Đó chẳng phải U Phần Thiên thanh danh hiển hách hay sao? Có người nói, U Phần Thiên năm đó vốn nổi danh như các nhân vật tôn giả Đại Hoang, Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, tôn giả Thanh Vân.
Nhưng không biết vì sao mà lại chết bất đắc kỳ tử, khiến toàn bộ Cửu U đại lục thở dài tiếc hận.
Nhưng sao bây giờ...
Lại thành một con rùa thế này?
Kiếm Tiểu Minh lúc này ôm đầu, cảm giác muốn sụp đổ.
“U Phần Thiên, ta nghe nói là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, sớm chết rồi cơ mà? Sao lại thành một con rùa thế này?”, Kiếm Tiểu Minh không ngừng nói: “Không lẽ lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông vốn là một con rùa? Toàn bộ U Minh Tông bị một con rùa lãnh đạo?”
Thiên Lôi thấy Kiếm Tiểu Minh sụp đổ như thế, không khỏi quát khẽ: “Đừng nói linh tinh, U Phần Thiên chính là vị tông chủ kiệt xuất nhất của U Minh Tông, có thể so sánh với sư tổ khai sáng, chính là niềm kiêu ngạo của U Minh Tông!”
Thật ra cô ta cũng kinh ngạc không kém gì Kiếm Tiểu Minh.
Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì, sợ rằng chỉ có U Phần Thiên và U Động Thiên biết, đương nhiên, ngoài ra cũng phải có một người nữa biết.
Thiên Linh Lung nhìn Tần Ninh, im lặng thật lâu. Thanh niên này tồn tại thật nhiều bí mật.
Chương 609: Không đến phiên các người nhúng tay vào
Một số bí mật đang luẩn quẩn trong lòng Thiên Linh Lung, nhưng cô ta lại cảm thấy không thể tin được.
Mà giải thích duy nhất trong lòng cô ta chính là, Tần Ninh có liên quan đến Cửu U Đại Đế.
Cô ta thậm chí còn cho rằng Tần Ninh chính là Cửu U Đại Đế.
Nhưng như vậy lại có một điểm khó hiểu.
Cửu U Đại Đế tinh thông luyện khí, nhưng chưa nghe nói là Cửu U Đại Đế cũng tinh thông thuật linh trận và linh đan.
Nhưng Tần Ninh... lại biết hết tất cả.
Cô ta không ngừng đoán, nhưng lại chỉ có thể không ngưng phủ định giả thiết và phỏng đoán của mình.
Lúc này, kể cả người của Thánh Vương Phủ cũng hoàn toàn sửng sốt.
U Động Thiên dẫn mấy vị lão tổ trong U Minh Tông đến, cung kính thi lễ.
Lão rùa nhìn bọn họ, nói: “Ta đã sớm là người chết rồi, kéo dài chút hơi tàn đến giờ là do trời cao thương tiếc, các ngươi không cần như vậy đâu”.
U Động Thiên vội vã nói: “Ngài vĩnh viễn là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, bất kể là ở hình dáng gì”.
Lão rùa không nói gì, chỉ nhìn đám Thánh Vương.
Lúc này, ánh mắt của Thánh Vương trở nên khó hiểu.
Lão tổ đời thứ ba? U Phần Thiên?
Lão tổ của U Minh Tông, người từng thôi diễn U Minh Quỷ quyết của U Minh Tông đến gần như hoàn mỹ!
Nhưng tại sao lại vẫn còn sống đến giờ,
Hơn nữa, còn hóa thành một con rùa, rốt cuộc là có chuyện gì đây.
“U Động Thiên, Thánh Vương Phủ cùng U Minh Tông trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chuyện hôm nay không liên quan đến U Minh Tông của ngươi, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào”.
Thánh Vương từ từ nói.
Nghe vậy, U Động Thiên nhìn rùa Huyền Minh Kim Giáp.
Lão rùa từ từ nói: “Không liên quan đến U Minh Tông nhưng liên quan đến ta! Lão hủ ở đỉnh Huyền Ninh trên Thanh Vân tông bao nhiêu vạn năm, không thể nhìn Thanh Vân tông bị ức hiếp được”.
Lão rùa nói xong, U Động Thiên lập tức nói: “Lão tổ đời thứ ba nói có liên quan đến ngài ấy, vậy cũng là có liên quan đến U Minh Tông chúng ta”.
“Mọi người nghĩ sao?”, U Động Thiên nhìn về mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng.
“Tông chủ nói phải”.
“Không sai, lão tổ đời thứ ba ở ngoài lâu năm, trải bao nhiêu đao khổ, đời con cháu vẫn chưa được hầu hạ, hôm nay sao có thể nhìn lão tổ bị ức hiếp?”
“Chúng ta ủng hộ lão tổ đời thứ ba!”
Nhất thời, các trưởng lão đều mang bộ dạng căm phẫn.
Thánh Vương lúc này trông khó coi vô cùng.
Nếu U Minh Tông tham gia vào, chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết rồi.
Mặc dù không biết vì sao U Phần Thiên xuất hiện ở Thanh Vân tông, nhưng thái độ của U Minh Tông rất rõ ràng, là muốn giúp đỡ Tần Ninh.
Nếu thật sự đánh tiếp thì e là sẽ biến thành chiến tranh của hai tông môn lớn tại Cửu U.
“Chuyện của ta không đến phiên các người nhúng tay vào!”
Mà lúc này, một âm thanh không mặn không nhạt đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những đệ tử của Thanh Vân tông còn chưa kịp vui vẻ vì U Minh Tông chịu chìa tay giúp đỡ thì lời nói của Tần Ninh đã khiến bọn họ há hốc mồm.
Nói như vậy với tông chủ của một trong bốn tông môn lớn được sao?
Nhưng U Động Thiên lúc này lại không nổi giận.
Ông ta biết Tần Ninh tâm cao khí ngạo, lúc trước là thế, bây giờ cũng vậy.
Nhưng lần này thì lại khác.
U Động Thiên nhìn lão tổ nhà mình, dò hỏi.
Tần Ninh từ từ nói: “Lão U Quỷ, giúp ta bảo vệ đệ tử Thanh Vân tông là được, mấy tên lâu la này không cần ông ra tay đâu”.
Lão rùa gật đầu, bay xuống phía dưới.
Ông....
Trong nháy mắt, một luồng biển linh khí bện thành võng, phân tán khắp trăm mét bên trên Thanh Vân tông.
“Đây là...”
“Lấy linh khí bện thành võng, chống đỡ công kích bên trên sao?”
“Đây là thực lực bậc nào chứ?”
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông đều há hốc mồm.
Thánh Vương lúc này nhướng mày.
Năng lực và thủ đoạn cỡ này, mặc dù ông ta là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển cũng không làm được, chỉ nguyên điểm này, cũng đủ để nhìn ra vị lão tổ đời thứ ba U Minh Tông này có thực lực mạnh hơn ông ta.
Cũng may Tần Ninh tâm cao khí ngạo, không cần người khác nhúng tay.
U Động Thiên chắp tay nói: “Tần tông chủ muốn đích thân giải quyết, chúng ta liền trợ giúp Tần tông chủ bảo vệ đệ tử tông môn vậy”.
U Động Thiên dẫn mấy vị trưởng lão phi xuống dưới.
“Tông chủ”.
Vân Sương Nhi lúc này cũng gọi một tiếng.
Mấy năm này, cô ấy ở trong U Minh Tông tu hành, U Động Thiên rất quan tâm đến cô ấy.
Nếu U Động Thiên mà giống Thánh Vương, tấn công Tần Ninh thì cô ấy sẽ rất bối rối.
Cũng may, U Động Thiên lại cực kỳ tôn kính công tử nhà mình.
“Ừ, Sương Nhi, chăm chỉ ở bên cạnh Tần tông chủ tu luyện nhé”.
“Vâng!”
U Động Thiên biết Vân Sương Nhi có thiên phú kinh khủng, cũng biết vì sao Vân Sương Nhi tiến vào U Minh Tông.
Có điều, ông ta còn cảm thấy vinh hạnh.
Chính vì có Vân Sương Nhi, chính vì có lão tổ đời thứ ba mà U Minh Tông không ở thế đối lập với Tần Ninh.
Ông ta không biết mức độ đáng sợ của Tần Ninh là cỡ nào.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã dám một mình đối mặt với đám Thánh Vương thì đủ để nói ra, hắn có năng lực này.
Lúc này, cảnh tượng trở nên cực kỳ hồi hộp.
Chúng đệ tử của Thanh Vân tông đều lo lắng.
Tần Ninh đạt cảnh giới Thông Thiên một bước, chém giết Vạn Kiếm Nhất cảnh giới Hóa Thần một chuyển đã là chấn động lắm rồi.
Bọn họ thật sự không có năng lực để suy nghĩ tiếp nữa, nếu đi suy đoán nữa, Tần Ninh cảnh giới Thông Thiên một bước làm sao mà đối phó được với cảnh giới Hóa Thần năm chuyển đây!
Với bọn họ, chuyện này không có chút khả năng nào cả.
“Nhóc con, ngươi thật sự quyết định vậy à?”
Thánh Vương lúc này nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên.
“Yên tâm, hôm nay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Thánh Vương Phủ”.
Tần Ninh từ từ nói: “Tuyệt đối sẽ không có ai giúp ta, mà các người thậm chí cũng có thể tìm người giúp đỡ”.
Nghe vậy, không chỉ có Thánh Vương mà sắc mặt của mấy trưởng lão như bà Tình, lão Tiết cũng trở nên khó coi.
Bọn họ là cảnh giới Hóa Thần năm chuyển.
Tần Ninh là cái quái gì? Cảnh giới Thông Thiên một bước nho nhỏ, thế mà lại coi thường bọn họ!
“Đã vậy thì cũng không cần nói nhảm nữa!”
Thánh Vương lúc này bước ra, khí huyết ngưng tụ.
Cảnh giới Hóa Thần năm chuyển tỏa ra sóng linh khí cực mạnh khiến tất cả cảm nhận được một sự áp bách đến từ tận bên trong cơ thể.
Sự áp bách đó quá là kinh khủng.
Bọn họ mạnh mẽ như thế thì sợ gì ai trên Cửu U đại lục nữa, nói gì đến Tần Ninh?
Oanh...
Trong nháy mắt, Thánh Vương trực tiếp đập một quyền xuống dưới.
Khi quyền ảnh tuôn ra, cả người Thánh Vương có khí thế vương giả mênh mông nghiền ép về phía Tần Ninh.
“Khí thế Thánh Vương ngưng tụ từ tuyệt học của Thánh Vương Phủ!”
Một vài võ giả có kiến thức kinh ngạc hô lên.
Ở bên dưới, sắc mặt của Diệp Viên Viên cũng thay đổi.
Đó là tuyệt học của Thánh Vương Phủ, bí kỹ truyền thừa, thân là phủ chủ, Thánh Vương đương nhiên tinh thông.
Giống như tứ đại Thánh Hộ, Thánh Vương Phủ vừa ra tay đã vung sát chiêu xuống, không cho bất kỳ ai cứu được Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn thấy khí thế Thánh Vương ầm ầm mà đến, sắc mặt không đổi.
Hai tay niệm chú, ấn ký hiện ra.
“Viêm Hoàng lệnh thuẫn!”
Phanh...
Một cái khiên ầm ầm rơi xuống trước người Tần Ninh, khí thế Thánh Vương hung hăng kia lúc này bị Viêm Hoàng lệnh thuẫn ngăn trở.
“Thần binh Viêm Hoàng – Viêm Hoàng lệnh thuẫn, sao lại ở trong tay của ngươi?”, thấy vậy, Thánh Vương hơi thay đổi sắc mặt.
Chương 610: Áo giáp Viêm Hoàng
“Lấy từ trong tay người Viêm gia chứ đâu!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nói chính xác thì là... cướp được!”
Viêm Hoàng lệnh thuẫn khuếch tán ra cao hơn một thước, vắt ngang trước người Tần Ninh, như là cửa đá trước thần miếu vậy, phong cách cổ xưa vô cùng.
Linh khí này vốn do Tần Ninh chế tạo, hắn cho Minh Uyên sử dụng.
Mà Minh Uyên đem linh khí này khen thưởng cho một trong tam Hoàng – Viêm Hoàng.
Cho đến giờ, Viêm Hoàng lệnh thuẫn một lần nữa quay lại với Tần Ninh, cảm giác phát ra từ cơ thể đó lại một lần nữa hiện ra.
“Chí bảo truyền thừa của Viêm gia mà ngươi cũng cướp?”, Thánh Vương cười giễu: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra ngày chết của ngươi sắp đến gần rồi!”
“Ngươi tưởng trốn đi, tu luyện đến cảnh giới Thông Thiên một bước là có thể làm mưa làm gió à?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhếch miệng cười: “Bớt nói lại đi, ta cảm giác cảnh giới này thật sự có thể làm mưa làm gió đấy, ít nhất là ông cũng chẳng làm gì được ta!”
Tần Ninh nói vậy, vung tay lên, cái khiên kia vào lúc này sáng lên.
“Hôm nay, ta sẽ dùng Viêm Hoàng lệnh thuẫn lấy mạng các người, để cho các người phải trả giá thật lớn vì sự ngông cuồng của mình!”
“Rốt cuộc là ai ngông cuồng còn chưa biết đâu!”
Thánh Vương lạnh lùng không thôi, sải bước ra, mấy vị trưởng lão phía sau cũng đi theo.
Rầm...
Trong nháy mắt, bảy bóng người trực tiếp chém giết Tần Ninh.
Bảy cự phách cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển dùng toàn lực, hòng tiêu diệt Tần Ninh.
“Vô dụng thôi!”
Lúc này Tần Ninh khẽ vuốt qua Viêm Hoàng lệnh thuẫn.
Oanh...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.
Một tiếng gầm mạnh mẽ vang vọng liên tục.
“Áo giáp Viêm Hoàng!”
Cái khiên kia lúc này biến thành áo giáp, bám vào bên ngoài thân thể Tần Ninh, hóa thành một áo giáp bao quanh Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh mặc một bộ kình phục màu đen, tóc trắng khẽ bay trong gió. Bộ chiến giáp này hơi tỏa ra ánh lửa đỏ, còn có sự uy vũ của trụ kim giáp.
Nhất thời, mọi người thậm chí còn cảm thấy ngơ ngẩn.
Đứng trước họ dường như không phải Tần Ninh mà là một chiến thần ngạo nghễ thiên hạ.
Tất cả đều biến đổi sắc mặt.
Lão Vệ lúc này kinh ngạc xuất thần, nhìn bóng người ở nửa khoảng không, lẩm bẩm: “Ngài ấy trở về rồi!”
Ánh mắt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lóe lên sự kinh diễm, trống ngực đập thình thịch, kích động vô cùng.
Cả hai không khỏi hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt Tần Ninh.
Lúc ấy, Diệp Viên Viên vẫn là con cháu thế gia cao cao tại thượng, lạnh lùng băng giá, xinh đẹp diễm lệ, còn Tần Ninh chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lúc nói chuyện lại mang cảm giác già nua.
Lúc ấy, Vân Sương Nhi thân là công chúa đế quốc, địa vị cao quý, nhưng không thể tu hành.
Đều không ngoại lệ, câu đầu tiên Tần Ninh nói khi thấy các cô chính là muốn nhận hai cô làm tỳ nữ.
Mãi cho đến hôm nay, các cô vẫn cảm thấy như là mơ vậy.
Lúc ấy, các cô cũng đồng ý một cách thần kỳ.
Mà lúc này, xem ra sự lựa chọn của các cô đúng là chính xác.
Sự thật đã chứng minh, trở thành tỳ nữ của Tần Ninh không khiến các cô thấp hèn đi mà các cô còn được nhiễm chút hào quang.
Nếu không thì, mặc dù là Cửu Chuyển Linh Lung thể cùng Hỗn Độn thể thì họ cũng không thể đi được đến ngày hôm nay!
Tần Ninh thật sự là một sự tồn tại thần kỳ, khiến các cô vui vẻ phục tùng.
“Ngọc Lôi thể phối hợp với áo giáp Viêm Hoàng, chắc là đủ rồi đấy!”
Tần Ninh lúc này cầm trong tay linh kiếm Quy Nguyên, nhìn mấy người đó, hờ hững nói: “Hôm nay, ta sẽ lấy máu của các người, cho Cửu U xem xem, lời nói của Tần Ninh ta rốt cuộc có trọng lượng hay không!”
Cửu U Đại Đế năm đó, lời nói như pháp lệnh, thiên hạ không ai dám không nghe theo.
Mà ngày nay, hắn cũng phải nói cho Cửu U đại lục rằng Tần Ninh hắn là Cửu U Đại Đế, cho dù là thay hình đổi dạng, nhưng hắn đã về, hắn là vua!
Soạt...
Trong nháy mắt, tốc độ của Tần Ninh tăng lên mấy lần.
Lực bộc phát cuồng bạo, sóng sau mạnh hơn sóng trước, trùng kích xông ra.
Keng...
Có tiếng kim loại giao nhau vang lên, một vị trưởng lão cầm đao đã đỡ được kiếm của Tần Ninh.
Nhưng trưởng lão đó còn chưa kịp xoay người lại rút đao ra thì một sức mạnh sấm sét mênh mông đã nổ tới ầm ầm.
Đùng...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, lỗ mũi trưởng lão kia chảy máu, thân ảnh lảo đảo lui về sau.
“Lão Đốc!”
Thấy cảnh này, Thánh Vương lập tức tuôn ra.
“Cút ra!”
Linh kiếm Quy Nguyên chém ra trong nháy mắt, bên trong linh kiếm ẩn chứa lực sấm sét dư thừa, vung kiếm ra, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Chỉ mỗi Ngọc Lôi thể sẽ không thể chống đỡ được công kích của cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, nhưng phối hợp Viêm Hoàng lệnh thuẫn hóa thành áo giáp Viêm Hoàng, thì công kích của đám Thánh Vương căn bản không phá được lớp phòng ngự của Tần Ninh.
Mà việc Tần Ninh cần làm, chính là giết người.
Vương giả quay về, giết người lập uy!
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”
Tay hắn hướng lên trời, từng tiếng nổ mãnh liệt đột ngột vang lên.
Mà khi nghe thấy tiếng quát này, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu cũng lập tức kinh ngạc.
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết, linh quyết bất thế của tôn giả Thanh Vân!”, Lý Dương Chiêu mở miệng, Thiên Đạo Nhất cùng mấy vị trưởng lão và Lý Nhất Phàm đều không hiểu vì sao.
Lý Dương Chiêu không khỏi run rẩy, nói: “Kiếm quyết này chính là lấy kiếm tụ linh khí, linh khí xông thiên, dẫn động sức mạnh sấm sét từ trên trời rơi xuống, từ đó kéo xuống thiên lôi, khống chế thiên lôi, thi triển ra công kích mang tính hủy diệt tuyệt đối”.
“Bộ kiếm quyết này từng ở trong truyền thừa của Thanh Vân tông ta, nhưng theo lịch sử thì đã không còn sót lại chút gì”.
Lý Dương Chiêu nó vậy, Thiên Đạo Nhất không khỏi hỏi: “Cũng bị trộm đi rồi sao?”
“Không phải!”
Lý Dương Chiêu tiếp tục nói: “Mà là do các đời tông chủ Thanh Vân tông hủy đi”.
Hủy đi?
Một linh quyết mạnh mẽ bá đạo như thế sao lại hủy đi?
Lý Dương Chiêu cười khổ nói: “Các ngươi không biết đâu, Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đó uy lực mạnh mẽ đáng sợ, dẫn thiên lôi, chủ sát phạt, mà uy lực có thể đạt được đến mức nào còn phải xem người thi triển thừa nhận được bao nhiêu sức mạnh thiên lôi”.
“Thanh Vân tông ta cũng từng huy hoàng, nên không ít đệ tử muốn tu luyện kiếm quyết này, thậm chí một vài đệ tử lĩnh ngộ được kiếm ý cũng tu luyện thuật này”.
“Nhưng kết quả, không một ngoại lệ, là chết thảm!”
Thiên Đạo Nhất liền hiểu được, nói: “Lực thiên lôi đến từ cửu thiên, thiên uy huy hoàng, sức mạnh sấm sét là mạnh mẽ nhất, e là không thể thừa nhận nổi!”
“Chính xác”, Lý Dương Chiêu cười khổ: “Kiếm quyết này cần phải chịu được lực sấm sét cực mạnh, ngoài ra chính là lực khống chế tinh diệu, nhưng rất nhiều đệ tử, thậm chí là trưởng lão đều không khống chế được, rơi vào kết cục bỏ mình, không một ai tu luyện thành công, thương vong vô số, cuối cùng, chỉ có thể hủy đi!”
“Nhưng cũng không thể xóa đi được sự mạnh mẽ của nó. Có người nói, khi tu luyện đến cực hạn, thân thể võ giả chỉ là một điểm dẫn mà thôi, chịu cực ít công kích của sấm sét, từ đó dẫn động lực sấm sét bộc phá”.
“Từ xưa đến nay, theo ta được biết, chỉ có hai người là tu hành được linh quyết này”.
Đại trưởng lão nói vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Hai người? Là ai?
Bình luận facebook