-
Chương 201-205
Chương 201: Nhà họ Ninh giận dữ
Vốn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ bị nhà họ Ninh chiêu hàng, kết quả đến cuối cùng lại bị một người cắt ngang.
Mà người lên tiếng, tất nhiên là Diệp Lâm.
“Không được quỳ!”
Lúc mọi người đang ngạc nhiên, Diệp Lâm tiếp tục nói:
“Các người còn trẻ, là trụ cột của gia tộc, đại biểu cho tương lai của nhà họ Diệp, đừng học theo tư thái hèn mọn của đám già sắp xuống mồ kia!”
“Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực!”
“Chỉ cần có tôi ở đây, tương lai nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu với bất cứ ai, nói chi là phải quỳ xuống!”
Dứt lời, Diệp Lâm kéo cha mình là Diệp Nguyên Cát đứng dậy.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình.
Bọn họ vốn tưởng rằng Ninh Vũ Triết đã cho Diệp Lâm một bậc thang để đi xuống rồi thì Diệp Lâm sẽ làm theo, nào ngờ Diệp Lâm lại dám tiếp tục cứng đối cứng, nói mạnh miệng?
Anh không chỉ không quỳ, mà anh còn lừa đám người trẻ tuổi tìm đường chết với anh?
Thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người.
Dưới sự tẩy não của Diệp Lâm, đám người trẻ tuổi quả nhiên không quỳ nữa.
Thậm chí vì sự ép buộc lúc nãy, bọn họ còn sôi nổi đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người thẳng tắp.
“Diệp Lâm!”
“Cái thằng bất hiếu này!”
“Mày muốn hại chết cả nhà họ Diệp chúng ta hả?”
Ông cụ Diệp thấy vậy thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ông ta vừa quỳ gối vừa quay đầu quát mắng Diệp Lâm.
Ông ta biết rõ cổ võ không thể chịu nhục.
Diệp Lâm tự mình tìm đường chết thì thôi đi, thế mà còn đi lừa đám trẻ tuổi trong tộc tìm chết với mình nữa!
Đúng là tai họa diệt tộc mà!
“Mấy đứa thật sự muốn đi đến đường cùng giống nó hả?”
“Còn con nữa, Nguyên Cát, cái đồ vô dụng này, ngay cả con trai mình cũng không quản được, còn có mặt mũi gì mà đứng lên? Con mau quỳ xuống cho cha!”
Diệp Nguyên Cát bị Diệp Lâm kéo dậy, vẫn còn đang ngơ ngác. Sau đó, ông lại bị cha mình mắng một hơi, càng thêm không biết phải làm sao.
Giờ phút này, sắc mặt của Ninh Vũ Triết hơi thay đổi, dường như đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Lâm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Diệp.
Bọn họ đi chuyến này, không chỉ vì xả giận cho nhà họ Chu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, thì một nhà họ Chu sao có thể đủ sức nặng mời nổi nhà họ Ninh?
Nhà họ Ninh chỉ là nhân cơ hội này ngầm mở rộng thế lực trong thế giới bình thường thôi. Bọn họ cần một đám người hầu làm việc cho mình.
Tuy rằng thế giới cổ võ và thế giới người thường đã có ranh giới rõ ràng, nhưng mà giữa hai bên vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má, ảnh hưởng lẫn nhau.
Hai người nhà họ Ninh thấy thực lực của Diệp Lâm không bình thường, liền muốn nhận hết một nhà vào dưới quyền của mình.
Tiếc là trong nhất thời, rất khó thuần phục được Diệp Lâm.
“Diệp Lâm, anh thật sự muốn tìm chết hả?”
“Anh cần phải suy nghĩ cho rõ ràng về hậu quả khi đối địch với nhà họ Ninh chúng tôi!”
“Toàn bộ nhà họ Diệp các anh đều phải chôn cùng với anh, trả giá cho sự vô tri của anh!”
Vừa nghe vậy, ông cụ Diệp vội vàng cúi đầu xin tha: “Đại nhân tha mạng, tôi lập tức đuổi đám người kia ra khỏi nhà, bọn họ không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa… Tha mạng đi…”
Ninh Vũ Triết mặc kệ ông cụ Diệp, chỉ chờ thái độ của Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm nói: “Người nào khom lưng uốn gối, quỳ xuống với người ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ đuổi hết ra khỏi nhà!”
“Nếu nhà họ Chu còn dám đến gây chuyện với tôi, dám tự tìm đường chết, thì không cần đợi bọn họ suy sụp nữa, tôi sẽ tự mình ra tay xử lý.”
“Về phần nhà họ Ninh các người… Tuy rằng tôi tạm thời chưa biết hang ổ của các người ở đâu, cũng không có rảnh dây dưa với các người. Nhưng mà chỉ cần các người dám đến đây, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết hai người!”
Anh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên yên lặng, sau đó trở nên xôn xao.
“Trời ạ! Tôi thấy thằng nhãi Diệp Lâm kia điên rồi!”
“Anh ta dám nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người ngay trước mặt cổ võ giả!”
“Cổ võ không thể chịu nhục! Nếu tôi thật sự là cổ võ giả, thì tôi sẽ giết hết như là giết gà giết vịt vậy! Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”
Các khách khứa ở hiện trường đều sôi nổi lắc đầu, cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.
“Haizz… Diệp tiên sinh… cần gì phải như thế chứ?”
Mọi người trong năm đại gia tộc đều cảm thấy tiếc thay cho Diệp Lâm.
Đồng thời, bọn họ không biết Diệp Lâm lấy đây ra tự tin mà đi đối đầu với cổ võ?
Nghe lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm, ông cụ Diệp sợ tới mức không biết nên làm gì, chỉ có thể liên tục dập đầu xin lỗi.
“Diệp Lâm?” Giờ phút này, có lẽ chỉ có một mình Susan là sẵn lòng chết chung với Diệp Lâm.
Bởi vì đây là con đường do chính cô chọn, và cô không hề hối hận.
“Cậu sợ không?” Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Sợ!” Susan nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu, thì tôi sẽ không sợ nữa!”
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Yên tâm, cứ ở bên cạnh tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao!”
Đúng lúc này…
“To gan!”
Ông cụ Ninh Tùng Sơn vẫn luôn kiệm lời đột nhiên hét to lên.
Thậm chí thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông ta cũng vang lên tiếng ầm ầm.
Giống như là đã nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, phát ra một luồng kiếm thế mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn trường.
“Ơ?”
Diệp Lâm chợt cẩm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Lâm nhìn thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông cụ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thanh kiếm kia đã từng được cất giữ bên trong hộp kiếm?
“Chú ơi!”
Thấy Ninh Tùng Sơn tức giận, định ra tay đánh Diệp Lâm, Ninh Vũ Triết vội vàng ngăn cản.
“Đối phó với loại con kiến này, cần gì chú phải ra tay?”
“Cứ để cho cháu là được rồi!”
Nghe vậy, Ninh Tùng Sơn cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thản nhiên vừa nãy, dường như là ngầm đồng ý Ninh Vũ Triết thỉnh chiến.
Rốt cuộc thì ông ta là người có thân có phận, cái loại trẻ trâu kiêu ngạo như Diệp Lâm không xứng để ông ta phải ra tay.
Thậm chí bảo Ninh Vũ Triết ra tay cũng là có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Dứt lời, Ninh Vũ Triết nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu mày tìm chết thì hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”
Tuy rằng Ninh Vũ Triết muốn tự mình ra tay, nhưng mà Diệp Lâm lại cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn, dường như trong mắt Diệp Lâm không hề có đối thủ là Ninh Vũ Triết.
Sắp vào trận chiến, đối thủ lại không nhìn mình một cái nào, đã hoàn toàn chọc giận Ninh Vũ Triết.
“Nhãi ranh, nạp mạng đi!”
Lúc Ninh Vũ Triết định ra tay…
“Dừng tay!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay sau đó, một vóc dáng thướt tha giống như tiên hạ phàm đi vào.
“Nhà họ Ninh… hãy nương tay đi!”
Chương 202: Tần Tuyết Dung
Một bộ đồ trắng, lả lướt như tiên.
Khuôn mặt xinh đẹp, phong thái vô song, giống như là tiên hạ phàm, khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người.
Nhất là đàn ông, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Còn phụ nữ thì đa số là ghen ghét. Thật sự khó có thể tin nổi trên thế giới này lại có một người xinh đẹp như vậy!
“Tiên nữ… Đây chính là tiên nữ trong truyền thuyết hay sao?”
“Xinh đẹp quá đi! Đúng là tiên hạ phàm mà!”
“Trong sáng và quyến rũ, đúng là một sự hóa thân hoàn mỹ của phái nữ! Chỉ có thần tiên mới có cái loại khí chất này!”
Không chỉ có khách khứa xung quanh nhìn đến mức ngơ ngác, mà ngay cả Ninh Vũ Triết nhà họ Ninh có xuất thân cổ võ, khoảnh khắc nhìn thấy người đẹp tuyệt trần giống như tiên nữ trước mắt, cũng có chút ngẩn ngơ, thậm chí còn quên là đang đánh nhau với Diệp Lâm nữa.
“Hả?”
Chỉ có Ninh Tùng Sơn nhìn một cái là nhận ra thân phận của cô ta.
Ông ta thầm khó hiểu vì sao cô ta lại đến đây?
“Người đẹp kia… trông hơi quen quen…”
Ninh Vũ Triết nhìn nhìn rồi chợt giật mình, cảm thấy là mình đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Hơn nữa, người có được khí chất và ngoại hình vượt mức bình thường như thế, không hề giống người trong thế giới người thường, mà giống như là đến từ cổ võ.
Ninh Vũ Triết vừa giật mình vừa vui mừng: “Chẳng lẽ… cô ấy cũng là cổ võ giả sao?”
“Đúng vậy!” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Cô ta cũng là tộc nhân của bảy thị giống chúng ta!”
Tuy rằng cô ta là người đẹp, vừa lên sân khấu là có thể hớp hồn chúng sinh. Nhưng mà đối với người tầm tuổi Ninh Tùng Sơn mà nói, thì mọi vẻ xinh đẹp cũng chỉ là lớp da bên ngoài bộ xương mà thôi.
“Thật ạ?” Ninh Vũ Triết cực kì vui mừng: “Là nhà nào vậy? Con nói trông quen quen mà, hóa ra cũng là cổ võ!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình.
“Thảo nào xinh đẹp như tiên nữ, hóa ra cũng là cổ võ giả!”
“Hôm nay cơn gió nào thổi vậy, lại có thêm một vị cổ võ giả đến đây nữa!”
“Nhà họ Diệp đúng là vẻ vang mà, có tới ba vị cổ võ giả tự mình đến đây!”
Lúc này, nghe mọi người bàn tán, ông cụ Diệp cảm thấy hơi mơ hồ, đầu óc không đủ dùng.
Lại thêm một người cổ võ giả?
Tới đây làm gì?
Là phúc hay họa?
Bị kẹp trong một đám võ giả, người nhà họ Diệp cảm thấy cực kì dày vò, giống như là con kiến trên chảo dầu vậy.
“Không biết em là nhà nào trong bảy thị?”
Lúc này, Ninh Vũ Triết bày ra dáng vẻ khiêm tốn phóng khoáng, chủ động đi lên hỏi thăm, thậm chí quên mất trận chiến với Diệp Lâm.
Người đẹp mỉm cười nói: “Nhà họ Tần… Tần Tuyết Dung!”
Tần Tuyết Dung?
Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên thuộc bảy thị.
Nghe vậy, Ninh Vũ Triết chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ cảm thấy em quen quen!”
“Hóa ra là em… Em chính là người nổi tiếng đẹp nhất nhà họ Tần!”
Ninh Vũ Triết nhớ rõ lúc còn nhỏ từng gặp cô ta một lần, khi ấy cô ta đã có được cái cốt mỹ nhân, nổi tiếng xa gần.
Không ngờ chỉ chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua. Người nổi danh đẹp nhất nhà họ Tần năm xưa, hiện giờ trưởng thành giống như là tiên nữ, khiến người ta ghen tị.
Ninh Vũ Triết chỉ muốn chạy như bay về nhà, cầu xin cha mình thay mình đi nhà họ Tần cầu hôn.
Có được một người vợ như thế, người chồng còn mong chờ gì nữa?
Các khách khứa xung quanh nghe nói người đẹp này thế mà lại đến từ nhà họ Tần cổ võ thì đều giật mình.
“Đầu tiên là nhà họ Ninh cổ võ, bây giờ lại có thêm một nhà họ Tần cổ võ nữa?”
“Có phải là hôm nay thế gia cổ võ có hẹn với nhau là đến đây để tụ họp không vậy?”
“Người đẹp cổ võ kia đến đây làm gì? Chẳng lẽ là… là vì Diệp Lâm nữa?”
Mọi người bàn tán đến đây thì nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy dường như chỉ có anh mới có năng lực thu hút nhiều cổ võ như vậy.
Thấy vậy, Diệp Lâm cười khổ một tiếng, thầm nói: Các người đoán đúng rồi, cô ta tới đây vì tôi đấy!
Có điều, cô ta chắc là mang mục đích giống như nhà họ Ninh cổ võ, tới đây để lấy mạng tôi!
Nhà họ Tần cổ võ?
Diệp Lâm từng giết một người thuộc nhà họ Tần cổ võ, thậm chí còn đoạt bảo kiếm của hắn nữa.
Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có thêm người nhà họ Tần đi tìm anh.
Anh chỉ là không ngờ bọn họ lại đến cùng một ngày với nhà họ Ninh cổ võ.
“Em Tuyết Dung.” Lúc này, Ninh Vũ Triết nho nhã lễ độ nói: “Vừa rồi em bảo tôi nương tay là sao?”
Ninh Vũ Triết thầm nghĩ, chẳng lẽ em Tuyết Dung và thằng nhãi kia quen biết nhau?
“Là như vậy đấy!” Tần Tuyết Dung không hề nói vòng vo, nhìn Diệp Lâm một cái rồi nói thẳng: “Nhà họ Ninh các người phải đối phó với anh ta hả?”
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Triết nói: “Thằng nhãi này ăn nói mạnh miệng, tôi đang định dạy dỗ một trận!”
“Thôi bỏ đi!” Tần Tuyết Dung nói: “Diệp Lâm có chút sâu xa với nhà họ Tần. Xin hãy nể mặt nhà họ Tần chúng tôi. Hai bên dừng tay lại đi!”
Chương 203: Để thanh kiếm lại
Cái gì?
Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.
Chuyện này là sao?
Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù?
Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tần?
Là mối quan hệ gì?
Sao mình lại không biết?
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tần muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.
Rốt cuộc thì nhà họ Tần có một người chết trong tay mình!
Thù giết con sao có thể không báo?
“Sâu xa?”
Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.
Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?
Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!
Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là sao hả?”
“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”
Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Tần Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”
Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.
Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.
Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.
Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.
Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.
Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.
Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.
Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.
Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.
Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng rồi nói: “Nếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể mặt rồi.”
“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”
“Diệp Lâm…” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”
Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.
Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.
Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.
Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tần chống lưng cho anh ta hay sao?
Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.
“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!” Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.
“Haizz… thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!” Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.
Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi.
Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.
Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.
“Phù…” Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.
Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.
Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!
Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.
“Cổ võ?”
Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Tần Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.
Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.
Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tần Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.
“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?” Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”
“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.” Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tần Tuyết Dung rồi định quay người đi.
“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!” Tần Tuyết Dung xin lỗi.
“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.” Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.
“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi.
Lúc hai người quay người đi…
“Đứng lại!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ai cho các người đi vậy?”
“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”
Ai nói vậy?
Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.
“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?”
Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.
“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tần chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!”
“Mày muốn giữ tao lại hả?”
Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.
Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?
Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
Chương 204: Tự mình ra tay
Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tần cũng được.
Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.
Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.
Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.
Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.
Người có thể đi…
Nhưng kiếm phải ở lại!
Cái gì?
Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.
Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!
“Diệp Lâm… điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”
“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”
“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tần cũng không bảo vệ được anh ta!”
Cổ võ không thể chịu nhục!
Huống chi là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.
Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?
Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.
“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”
“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”
“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”
Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.
Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tần Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích. Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!
Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!
“Ha ha…”
Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.
Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?
Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Lần này anh ta chết chắc rồi!” Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.
“Hầy… Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!” Tần Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.
Có điều, cô ta không định làm nhu vậy. Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?
Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.
Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?
Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.
Tần Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.
“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”
Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình. Lúc nãy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.
“Không cần!” Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.
Lần này không giống lần trước.
Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.
Còn lần này thì khác.
Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.
Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?
Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.
“Vâng!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.
“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”
Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.
Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.
Ong!!!
Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.
Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.
Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi. Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.
“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”
“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”
“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
Chương 205: Cự Khuyết kiếm
Ba chiêu!
Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.
Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.
Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.
Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.
Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.
“Được!” Diệp Lâm nói.
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”
“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.
Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?
Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?
Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?
Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?
Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!
“Ha ha… thằng nhãi này… đúng là biết nói đùa…”
Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tần các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”
“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”
“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.
Đoạt kiếm trong ba chiêu?
Sao có thể chứ?
“Hừ!”
Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.
“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”
“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”
Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.
Ầm!
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.
Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng khủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.
Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.
“Kiếm tên là Cự Khuyết!”
“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”
“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”
Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.
Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.
Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.
Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
Ninh Tùng Sơn sẵn lòng phá lệ một lần, đi giết một thằng nhãi vô danh.
“Chết đi!”
Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.
Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.
“Kiếm tốt!”
Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.
Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.
Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.
Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.
Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.
“Hộp kiếm Vô Tẫn?”
Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.
Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?
Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.
Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được… Kinh Hồng kiếm!
Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Oanh!
Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Hả?”
Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.
“Kinh Hồng kiếm?”
Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tần Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.
Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?
Rốt cuộc nhà họ Tần đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?
Có điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.
“Đây là…”
Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.
Hộp kiếm Vô Tẫn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.
“Sao có thể chứ?”
“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”
Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tẫn thôi.
“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.
Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.
Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.
Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.
Keng!
Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.
Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.
“Ha ha!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.
“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tần thì sao chứ?”
“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!”
“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”
Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gãy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.
Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện.
Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.
Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.
Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tẫn ra lần nữa.
Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.
Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.
Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.
Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.
Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.
Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương…
Vốn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ bị nhà họ Ninh chiêu hàng, kết quả đến cuối cùng lại bị một người cắt ngang.
Mà người lên tiếng, tất nhiên là Diệp Lâm.
“Không được quỳ!”
Lúc mọi người đang ngạc nhiên, Diệp Lâm tiếp tục nói:
“Các người còn trẻ, là trụ cột của gia tộc, đại biểu cho tương lai của nhà họ Diệp, đừng học theo tư thái hèn mọn của đám già sắp xuống mồ kia!”
“Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực!”
“Chỉ cần có tôi ở đây, tương lai nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu với bất cứ ai, nói chi là phải quỳ xuống!”
Dứt lời, Diệp Lâm kéo cha mình là Diệp Nguyên Cát đứng dậy.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình.
Bọn họ vốn tưởng rằng Ninh Vũ Triết đã cho Diệp Lâm một bậc thang để đi xuống rồi thì Diệp Lâm sẽ làm theo, nào ngờ Diệp Lâm lại dám tiếp tục cứng đối cứng, nói mạnh miệng?
Anh không chỉ không quỳ, mà anh còn lừa đám người trẻ tuổi tìm đường chết với anh?
Thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người.
Dưới sự tẩy não của Diệp Lâm, đám người trẻ tuổi quả nhiên không quỳ nữa.
Thậm chí vì sự ép buộc lúc nãy, bọn họ còn sôi nổi đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người thẳng tắp.
“Diệp Lâm!”
“Cái thằng bất hiếu này!”
“Mày muốn hại chết cả nhà họ Diệp chúng ta hả?”
Ông cụ Diệp thấy vậy thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ông ta vừa quỳ gối vừa quay đầu quát mắng Diệp Lâm.
Ông ta biết rõ cổ võ không thể chịu nhục.
Diệp Lâm tự mình tìm đường chết thì thôi đi, thế mà còn đi lừa đám trẻ tuổi trong tộc tìm chết với mình nữa!
Đúng là tai họa diệt tộc mà!
“Mấy đứa thật sự muốn đi đến đường cùng giống nó hả?”
“Còn con nữa, Nguyên Cát, cái đồ vô dụng này, ngay cả con trai mình cũng không quản được, còn có mặt mũi gì mà đứng lên? Con mau quỳ xuống cho cha!”
Diệp Nguyên Cát bị Diệp Lâm kéo dậy, vẫn còn đang ngơ ngác. Sau đó, ông lại bị cha mình mắng một hơi, càng thêm không biết phải làm sao.
Giờ phút này, sắc mặt của Ninh Vũ Triết hơi thay đổi, dường như đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Lâm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Diệp.
Bọn họ đi chuyến này, không chỉ vì xả giận cho nhà họ Chu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, thì một nhà họ Chu sao có thể đủ sức nặng mời nổi nhà họ Ninh?
Nhà họ Ninh chỉ là nhân cơ hội này ngầm mở rộng thế lực trong thế giới bình thường thôi. Bọn họ cần một đám người hầu làm việc cho mình.
Tuy rằng thế giới cổ võ và thế giới người thường đã có ranh giới rõ ràng, nhưng mà giữa hai bên vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má, ảnh hưởng lẫn nhau.
Hai người nhà họ Ninh thấy thực lực của Diệp Lâm không bình thường, liền muốn nhận hết một nhà vào dưới quyền của mình.
Tiếc là trong nhất thời, rất khó thuần phục được Diệp Lâm.
“Diệp Lâm, anh thật sự muốn tìm chết hả?”
“Anh cần phải suy nghĩ cho rõ ràng về hậu quả khi đối địch với nhà họ Ninh chúng tôi!”
“Toàn bộ nhà họ Diệp các anh đều phải chôn cùng với anh, trả giá cho sự vô tri của anh!”
Vừa nghe vậy, ông cụ Diệp vội vàng cúi đầu xin tha: “Đại nhân tha mạng, tôi lập tức đuổi đám người kia ra khỏi nhà, bọn họ không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa… Tha mạng đi…”
Ninh Vũ Triết mặc kệ ông cụ Diệp, chỉ chờ thái độ của Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm nói: “Người nào khom lưng uốn gối, quỳ xuống với người ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ đuổi hết ra khỏi nhà!”
“Nếu nhà họ Chu còn dám đến gây chuyện với tôi, dám tự tìm đường chết, thì không cần đợi bọn họ suy sụp nữa, tôi sẽ tự mình ra tay xử lý.”
“Về phần nhà họ Ninh các người… Tuy rằng tôi tạm thời chưa biết hang ổ của các người ở đâu, cũng không có rảnh dây dưa với các người. Nhưng mà chỉ cần các người dám đến đây, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết hai người!”
Anh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên yên lặng, sau đó trở nên xôn xao.
“Trời ạ! Tôi thấy thằng nhãi Diệp Lâm kia điên rồi!”
“Anh ta dám nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người ngay trước mặt cổ võ giả!”
“Cổ võ không thể chịu nhục! Nếu tôi thật sự là cổ võ giả, thì tôi sẽ giết hết như là giết gà giết vịt vậy! Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”
Các khách khứa ở hiện trường đều sôi nổi lắc đầu, cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.
“Haizz… Diệp tiên sinh… cần gì phải như thế chứ?”
Mọi người trong năm đại gia tộc đều cảm thấy tiếc thay cho Diệp Lâm.
Đồng thời, bọn họ không biết Diệp Lâm lấy đây ra tự tin mà đi đối đầu với cổ võ?
Nghe lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm, ông cụ Diệp sợ tới mức không biết nên làm gì, chỉ có thể liên tục dập đầu xin lỗi.
“Diệp Lâm?” Giờ phút này, có lẽ chỉ có một mình Susan là sẵn lòng chết chung với Diệp Lâm.
Bởi vì đây là con đường do chính cô chọn, và cô không hề hối hận.
“Cậu sợ không?” Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Sợ!” Susan nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu, thì tôi sẽ không sợ nữa!”
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Yên tâm, cứ ở bên cạnh tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao!”
Đúng lúc này…
“To gan!”
Ông cụ Ninh Tùng Sơn vẫn luôn kiệm lời đột nhiên hét to lên.
Thậm chí thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông ta cũng vang lên tiếng ầm ầm.
Giống như là đã nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, phát ra một luồng kiếm thế mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn trường.
“Ơ?”
Diệp Lâm chợt cẩm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Lâm nhìn thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông cụ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thanh kiếm kia đã từng được cất giữ bên trong hộp kiếm?
“Chú ơi!”
Thấy Ninh Tùng Sơn tức giận, định ra tay đánh Diệp Lâm, Ninh Vũ Triết vội vàng ngăn cản.
“Đối phó với loại con kiến này, cần gì chú phải ra tay?”
“Cứ để cho cháu là được rồi!”
Nghe vậy, Ninh Tùng Sơn cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thản nhiên vừa nãy, dường như là ngầm đồng ý Ninh Vũ Triết thỉnh chiến.
Rốt cuộc thì ông ta là người có thân có phận, cái loại trẻ trâu kiêu ngạo như Diệp Lâm không xứng để ông ta phải ra tay.
Thậm chí bảo Ninh Vũ Triết ra tay cũng là có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Dứt lời, Ninh Vũ Triết nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu mày tìm chết thì hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”
Tuy rằng Ninh Vũ Triết muốn tự mình ra tay, nhưng mà Diệp Lâm lại cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn, dường như trong mắt Diệp Lâm không hề có đối thủ là Ninh Vũ Triết.
Sắp vào trận chiến, đối thủ lại không nhìn mình một cái nào, đã hoàn toàn chọc giận Ninh Vũ Triết.
“Nhãi ranh, nạp mạng đi!”
Lúc Ninh Vũ Triết định ra tay…
“Dừng tay!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay sau đó, một vóc dáng thướt tha giống như tiên hạ phàm đi vào.
“Nhà họ Ninh… hãy nương tay đi!”
Chương 202: Tần Tuyết Dung
Một bộ đồ trắng, lả lướt như tiên.
Khuôn mặt xinh đẹp, phong thái vô song, giống như là tiên hạ phàm, khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người.
Nhất là đàn ông, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Còn phụ nữ thì đa số là ghen ghét. Thật sự khó có thể tin nổi trên thế giới này lại có một người xinh đẹp như vậy!
“Tiên nữ… Đây chính là tiên nữ trong truyền thuyết hay sao?”
“Xinh đẹp quá đi! Đúng là tiên hạ phàm mà!”
“Trong sáng và quyến rũ, đúng là một sự hóa thân hoàn mỹ của phái nữ! Chỉ có thần tiên mới có cái loại khí chất này!”
Không chỉ có khách khứa xung quanh nhìn đến mức ngơ ngác, mà ngay cả Ninh Vũ Triết nhà họ Ninh có xuất thân cổ võ, khoảnh khắc nhìn thấy người đẹp tuyệt trần giống như tiên nữ trước mắt, cũng có chút ngẩn ngơ, thậm chí còn quên là đang đánh nhau với Diệp Lâm nữa.
“Hả?”
Chỉ có Ninh Tùng Sơn nhìn một cái là nhận ra thân phận của cô ta.
Ông ta thầm khó hiểu vì sao cô ta lại đến đây?
“Người đẹp kia… trông hơi quen quen…”
Ninh Vũ Triết nhìn nhìn rồi chợt giật mình, cảm thấy là mình đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Hơn nữa, người có được khí chất và ngoại hình vượt mức bình thường như thế, không hề giống người trong thế giới người thường, mà giống như là đến từ cổ võ.
Ninh Vũ Triết vừa giật mình vừa vui mừng: “Chẳng lẽ… cô ấy cũng là cổ võ giả sao?”
“Đúng vậy!” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Cô ta cũng là tộc nhân của bảy thị giống chúng ta!”
Tuy rằng cô ta là người đẹp, vừa lên sân khấu là có thể hớp hồn chúng sinh. Nhưng mà đối với người tầm tuổi Ninh Tùng Sơn mà nói, thì mọi vẻ xinh đẹp cũng chỉ là lớp da bên ngoài bộ xương mà thôi.
“Thật ạ?” Ninh Vũ Triết cực kì vui mừng: “Là nhà nào vậy? Con nói trông quen quen mà, hóa ra cũng là cổ võ!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình.
“Thảo nào xinh đẹp như tiên nữ, hóa ra cũng là cổ võ giả!”
“Hôm nay cơn gió nào thổi vậy, lại có thêm một vị cổ võ giả đến đây nữa!”
“Nhà họ Diệp đúng là vẻ vang mà, có tới ba vị cổ võ giả tự mình đến đây!”
Lúc này, nghe mọi người bàn tán, ông cụ Diệp cảm thấy hơi mơ hồ, đầu óc không đủ dùng.
Lại thêm một người cổ võ giả?
Tới đây làm gì?
Là phúc hay họa?
Bị kẹp trong một đám võ giả, người nhà họ Diệp cảm thấy cực kì dày vò, giống như là con kiến trên chảo dầu vậy.
“Không biết em là nhà nào trong bảy thị?”
Lúc này, Ninh Vũ Triết bày ra dáng vẻ khiêm tốn phóng khoáng, chủ động đi lên hỏi thăm, thậm chí quên mất trận chiến với Diệp Lâm.
Người đẹp mỉm cười nói: “Nhà họ Tần… Tần Tuyết Dung!”
Tần Tuyết Dung?
Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên thuộc bảy thị.
Nghe vậy, Ninh Vũ Triết chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ cảm thấy em quen quen!”
“Hóa ra là em… Em chính là người nổi tiếng đẹp nhất nhà họ Tần!”
Ninh Vũ Triết nhớ rõ lúc còn nhỏ từng gặp cô ta một lần, khi ấy cô ta đã có được cái cốt mỹ nhân, nổi tiếng xa gần.
Không ngờ chỉ chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua. Người nổi danh đẹp nhất nhà họ Tần năm xưa, hiện giờ trưởng thành giống như là tiên nữ, khiến người ta ghen tị.
Ninh Vũ Triết chỉ muốn chạy như bay về nhà, cầu xin cha mình thay mình đi nhà họ Tần cầu hôn.
Có được một người vợ như thế, người chồng còn mong chờ gì nữa?
Các khách khứa xung quanh nghe nói người đẹp này thế mà lại đến từ nhà họ Tần cổ võ thì đều giật mình.
“Đầu tiên là nhà họ Ninh cổ võ, bây giờ lại có thêm một nhà họ Tần cổ võ nữa?”
“Có phải là hôm nay thế gia cổ võ có hẹn với nhau là đến đây để tụ họp không vậy?”
“Người đẹp cổ võ kia đến đây làm gì? Chẳng lẽ là… là vì Diệp Lâm nữa?”
Mọi người bàn tán đến đây thì nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy dường như chỉ có anh mới có năng lực thu hút nhiều cổ võ như vậy.
Thấy vậy, Diệp Lâm cười khổ một tiếng, thầm nói: Các người đoán đúng rồi, cô ta tới đây vì tôi đấy!
Có điều, cô ta chắc là mang mục đích giống như nhà họ Ninh cổ võ, tới đây để lấy mạng tôi!
Nhà họ Tần cổ võ?
Diệp Lâm từng giết một người thuộc nhà họ Tần cổ võ, thậm chí còn đoạt bảo kiếm của hắn nữa.
Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có thêm người nhà họ Tần đi tìm anh.
Anh chỉ là không ngờ bọn họ lại đến cùng một ngày với nhà họ Ninh cổ võ.
“Em Tuyết Dung.” Lúc này, Ninh Vũ Triết nho nhã lễ độ nói: “Vừa rồi em bảo tôi nương tay là sao?”
Ninh Vũ Triết thầm nghĩ, chẳng lẽ em Tuyết Dung và thằng nhãi kia quen biết nhau?
“Là như vậy đấy!” Tần Tuyết Dung không hề nói vòng vo, nhìn Diệp Lâm một cái rồi nói thẳng: “Nhà họ Ninh các người phải đối phó với anh ta hả?”
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Triết nói: “Thằng nhãi này ăn nói mạnh miệng, tôi đang định dạy dỗ một trận!”
“Thôi bỏ đi!” Tần Tuyết Dung nói: “Diệp Lâm có chút sâu xa với nhà họ Tần. Xin hãy nể mặt nhà họ Tần chúng tôi. Hai bên dừng tay lại đi!”
Chương 203: Để thanh kiếm lại
Cái gì?
Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.
Chuyện này là sao?
Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù?
Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tần?
Là mối quan hệ gì?
Sao mình lại không biết?
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tần muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.
Rốt cuộc thì nhà họ Tần có một người chết trong tay mình!
Thù giết con sao có thể không báo?
“Sâu xa?”
Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.
Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?
Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!
Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là sao hả?”
“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”
Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Tần Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”
Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.
Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.
Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.
Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.
Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.
Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.
Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.
Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.
Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.
Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng rồi nói: “Nếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể mặt rồi.”
“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”
“Diệp Lâm…” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”
Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.
Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.
Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.
Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tần chống lưng cho anh ta hay sao?
Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.
“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!” Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.
“Haizz… thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!” Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.
Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi.
Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.
Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.
“Phù…” Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.
Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.
Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!
Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.
“Cổ võ?”
Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Tần Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.
Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.
Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tần Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.
“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?” Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”
“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.” Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tần Tuyết Dung rồi định quay người đi.
“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!” Tần Tuyết Dung xin lỗi.
“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.” Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.
“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi.
Lúc hai người quay người đi…
“Đứng lại!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ai cho các người đi vậy?”
“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”
Ai nói vậy?
Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.
“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?”
Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.
“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tần chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!”
“Mày muốn giữ tao lại hả?”
Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.
Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?
Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
Chương 204: Tự mình ra tay
Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tần cũng được.
Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.
Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.
Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.
Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.
Người có thể đi…
Nhưng kiếm phải ở lại!
Cái gì?
Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.
Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!
“Diệp Lâm… điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”
“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”
“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tần cũng không bảo vệ được anh ta!”
Cổ võ không thể chịu nhục!
Huống chi là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.
Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?
Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.
“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”
“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”
“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”
Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.
Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tần Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích. Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!
Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!
“Ha ha…”
Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.
Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?
Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Lần này anh ta chết chắc rồi!” Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.
“Hầy… Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!” Tần Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.
Có điều, cô ta không định làm nhu vậy. Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?
Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.
Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?
Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.
Tần Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.
“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”
Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình. Lúc nãy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.
“Không cần!” Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.
Lần này không giống lần trước.
Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.
Còn lần này thì khác.
Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.
Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?
Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.
“Vâng!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.
“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”
Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.
Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.
Ong!!!
Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.
Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.
Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi. Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.
“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”
“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”
“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
Chương 205: Cự Khuyết kiếm
Ba chiêu!
Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.
Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.
Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.
Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.
Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.
“Được!” Diệp Lâm nói.
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”
“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.
Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?
Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?
Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?
Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?
Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!
“Ha ha… thằng nhãi này… đúng là biết nói đùa…”
Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tần các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”
“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”
“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.
Đoạt kiếm trong ba chiêu?
Sao có thể chứ?
“Hừ!”
Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.
“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”
“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”
Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.
Ầm!
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.
Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng khủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.
Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.
“Kiếm tên là Cự Khuyết!”
“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”
“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”
Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.
Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.
Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.
Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
Ninh Tùng Sơn sẵn lòng phá lệ một lần, đi giết một thằng nhãi vô danh.
“Chết đi!”
Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.
Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.
“Kiếm tốt!”
Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.
Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.
Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.
Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.
Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.
“Hộp kiếm Vô Tẫn?”
Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.
Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?
Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.
Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được… Kinh Hồng kiếm!
Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Oanh!
Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Hả?”
Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.
“Kinh Hồng kiếm?”
Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tần Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.
Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?
Rốt cuộc nhà họ Tần đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?
Có điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.
“Đây là…”
Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.
Hộp kiếm Vô Tẫn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.
“Sao có thể chứ?”
“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”
Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tẫn thôi.
“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.
Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.
Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.
Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.
Keng!
Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.
Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.
“Ha ha!”
Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.
“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tần thì sao chứ?”
“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!”
“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”
Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gãy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.
Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện.
Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.
Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.
Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tẫn ra lần nữa.
Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.
Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.
Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.
Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.
Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.
Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương…
Bình luận facebook