-
Chương 191-195
Chương 191: Giấu đủ sâu
“Hả? Là ai vậy? Ở ngay đây sao?”
Ông cụ Diệp mặt mày chứa vẻ mờ mịt.
Ông ta thầm nghĩ mình chưa thấy có nhân vật lớn nào đến đây mà?
Nếu có thì cả hội trường đã ầm ĩ lên từ lâu rồi.
“Con có thấy là ai không?” Hứa Như Vân hỏi con trai Diệp Trạch.
Bảo anh ta ở bên ngoài tiếp khách, chính là vì quan sát khách khứa qua lại, nếu có nhân vật lớn đến thì phải nhanh chóng báo tin.
“Không có…” Diệp Trạch cũng mờ mịt mà lắc đầu.
Hứa Như Vân tức giận trừng con trai một cái, dường như đang trách móc con ở bên ngoài làm gì không biết nữa.
Diệp Trạch cũng rất vô tội. Bởi vì ngoài người của năm đại gia tộc ra, thì anh ta không gặp một vị đại lão nào cả.
“Còn chưa tới nữa hả?”
Lúc này, đám người ông Tô cũng nhìn quanh tìm kiếm.
Đám khách khứa cũng nhìn trái nhìn phải, xem bên cạnh mình có vị đại lão nào không.
“Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ?”
Lúc ông Cát đề nghị đi ra ngoài, ông Tô lại cười chỉ về phía Diệp Lâm đang đứng: “Diệp tiên sinh đang ở bên kia kìa!”
Diệp tiên sinh?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên.
Bởi vì chủ nhà hôm nay là nhà họ Diệp.
Bây giờ lại có một vị Diệp tiên sinh đến nữa?
Trùng hợp vậy sao?
Có điều… ở Yến Kinh, ngoài người nhà họ Diệp ra, thì còn có nhà họ Diệp quan to chức lớn nào nữa hả?
Bọn họ chưa từng nghe nói mà!
Hơn nữa, mọi người nhìn theo hướng mà ông Tô chỉ, cũng không thấy có gì lạ.
Diệp tiên sinh gì chứ?
Thậm chí, những người ở hướng bên đó đều sôi nổi tránh ra. Bởi vì bọn họ tự hiểu lấy mình, biết không phải là mình.
Một ngón tay của ông Tô khiến mọi người tản ra.
Bên đó chỉ còn lại một mình Diệp Lâm đứng thẳng người tại chỗ.
“Tên bất hiếu kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Đúng là chướng mắt!” Hứa Như Vân thấy vậy thì lập tức quát lớn: “Còn không mau cút qua chỗ khác đi!”
Các khách khứa xung quanh đều lộ vẻ mặt khinh thường, thầm nghĩ người ta gọi Diệp tiên sinh, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì?
Không phải người họ Diệp nào cũng có thể được gọi một tiếng tiên sinh.
Huống chi tiếng tiên sinh ấy còn được thốt ra từ miệng của các tộc trưởng năm đại gia tộc. Vậy nên tiếng tiên sinh ấy rất có sức nặng.
Có điều, lúc này, các tộc trưởng của năm đại gia tộc nhìn thấy Diệp Lâm liền đi lên chào hỏi.
“Diệp tiên sinh!”
“Diệp tiên sinh, ngài tới sớm vậy sao?”
“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới hơi muộn, trên đường bị kẹt xe…”
Các tộc trưởng năm đại gia tộc lần lượt đi về phía Diệp Lâm.
Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.
“Ơ… chuyện gì thế này? Không phải là tôi bị hoa mắt đấy chứ?”
“Đại công tử nhà họ Diệp, thế mà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng của năm đại gia tộc? Không phải là nhận lầm người đấy chứ?”
“Lạ thật đấy! Chắc chắn là có chỗ nào sai rồi! Nếu không… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Các khách khứa ở hiện trường nói sao cũng không muốn tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
“Các vị… nó chỉ là cháu trai Diệp Lâm của tôi… không phải Diệp tiên sinh gì hết…”
Ông cụ Diệp tất nhiên cũng không tin tưởng, đứa cháu trai bị đuổi ra khỏi nhà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng năm đại gia tộc.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là các tộc trưởng lớn tuổi rồi, nhìn không rõ, nhận lầm người.
“Ơ, thằng bất hiếu kia là Diệp tiên sinh hả? Nói đùa cái gì vậy?” Hứa Như Vân liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói thầm.
Vốn tưởng rằng được sự nhắc nhở của người nhà họ Diệp, các tộc trưởng năm đại gia tộc sẽ phát hiện là mình nhận lầm người.
Nào ngờ người trong năm đại gia tộc dường như là không nghe thấy, tiếp tục tụ tập bên cạnh Diệp Lâm, hỏi han ân cần, thái độ cung kính.
Khiêm tốn như là tôi tớ gặp chủ nhân vậy.
Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Cái cảnh này lại khiến cho mọi người chấn động.
Nhất là người nhà họ Diệp, bọn họ giật mình, ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Cho dù không thể hiểu nổi, nhưng mà sự thật chính là sự thật, không phải cứ không tin là được… Diệp Lâm bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, lại là Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Sao đại công tử nhà họ Diệp lại trở thành Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc vậy?”
“Rốt cuộc là chúng ta đã bỏ lỡ cái gì? Sao chưa từng nghe ai nói tới vậy?”
“Anh ta mới ra tù mà?”
Các khách khứa vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu.
Còn người nhà họ Diệp cũng không hiểu ra sao, ai nấy đều có rất nhiều điều muốn hỏi.
Chỉ là, mọi người ở đây chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng…
“Thảo nào lúc nãy Diệp Lâm… nói mạnh miệng như vậy… Hóa ra là người ta có vốn liếng để nói mạnh miệng!”
“Nếu nói mọi chuyện đều do Diệp Lâm đứng sau tính toán, hiện nay năm đại gia tộc đang nghe theo lệnh của Diệp Lâm, thì chẳng phải là Diệp Lâm đã trở thành cổ đông lớn nhất nhà họ Diệp hay sao?
“Cái câu nói sau này anh ta sẽ làm chủ nhà nhà họ Diệp… dường như không phải là nói đùa!”
Sau khi nhận ra điều này, mọi người lại cảm thán liên tục.
Không ai ngờ rằng lời nói mạnh miệng mới vừa rồi của Diệp Lâm lại trở thành sự thật.
Lúc nãy mọi người còn đang cười Diệp Lâm điên rồi, kết quả vai hề lại là chính mình?
Vả mặt tới một cách nhanh chóng, khiến người ta thật sự bất ngờ.
“Nó…nó… nó là…”
Lúc này, sắc mặt ông cụ Diệp cũng thay đổi thất thường.
Ngay cả mình cũng phải nịnh bợ lấy lòng các tộc trưởng năm đại gia tộc, lúc này lại tụ tập bên cạnh Diệp Lâm với dáng vẻ cung kính.
Cái khuôn mặt già của ông cụ Diệp thật sự là không biết giấu đi đâu cho ổn.
Đến tận bây giờ, ông ta mới hiểu được tại sao Diệp Lâm lại tự tin như vậy, và tại sao Diệp Lâm lại dám nói ra cái lời cực kì mạnh miệng là sau này nhà họ Diệp phải nghe theo lời Diệp Lâm.
“Ha ha… hóa ra là vậy…” Ông cụ Diệp nặng nề thở dài: “Hay lắm nhóc con… giấu đủ sâu…”
Có điều, với tuổi tác và kinh nghiệm của ông, ông không thể nào tưởng tượng nổi đứa cháu trai mới vừa ra tù của mình, rốt cuộc đã làm loại chuyện chấn động đất trời thế nào, mà có thể khiến cho năm đại gia tộc phải nghe theo lời nó.
“Sao có thể chứ?” Hứa Như Vân cắn chặt răng, hoảng sợ mà trừng Diệp Lâm.
Bà ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm đã không còn đường sống, không đáng phải lo lắng, nào ngờ đối phương lại đánh cho bà ta một cái không kịp trở tay.
“Tên bất hiếu kia… sao có thể là Diệp tiên sinh… Năm đại gia tộc kia… có phải là già lú lẩn rồi không…”
Cho đến tận bây giờ, Hứa Như Vân vẫn không cam lòng, không muốn tin tưởng mọi thứ trước mắt.
“Mẹ… làm sao bây giờ?”
Thấy cái cảnh này, Diệp Trạch hoảng hốt.
Anh ta nhớ đến hôm qua, ngay cả đám nhị đại đứng đầu như Hoa Quốc Đống và Hàn Anh cũng gọi Diệp Lâm là Diệp tiên sinh.
Lúc này, anh ta chợt nhận ra được một sự thật đáng sợ.
Đó là Diệp Lâm của hiện tại, đã đứng ở một độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Và trở thành kẻ địch với anh, chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
Chương 192: Cháu thắng!
“Phong nhi… con…”
Lúc này, Diệp Nguyên Cát hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
Ông ta vẫn còn một chút không tin nổi khi thân phận của con trai mình thay đổi lớn như vậy.
Thằng nhóc này… sao đột nhiên lại biến thành Diệp tiên sinh trong miệng đám đại lão vậy?
“Chẳng lẽ…”
Diệp Nguyên Cát nghĩ tới một khả năng không thể nào xảy ra liền thay đổi sắc mặt.
Có điều, ngay sau đó, ông ta liền lắc đầu, cho rằng không thể nào.
Đám người kia chết hết rồi, không ai có thể biết chuyện kia được.
Giờ phút này, trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Tô là nhảy nhót nhất.
Bởi vì thư ký Susan đi theo bên cạnh Diệp Lâm chính là người nhà họ Tô bọn họ.
“San San, chúc mừng con trở thành thư ký của Diệp tiên sinh, sau này con phải làm việc thật tốt cho Diệp tiên sinh, rồi học thêm một số thứ hữu dụng nữa.”
“Không phải ai cũng có loại cơ hội này đâu.”
Ông Tô nói bằng giọng điệu người lớn trong nhà, thân thiết bắt chuyện với Susan, thậm chí ám chỉ cô tranh thủ nắm bắt cơ hội đi cao hơn nữa.
Đồng thời còn mời một nhà bọn họ cuối tuần về bổn tộc chơi, qua lại nhiều hơn, dù sao cũng là người một nhà.
Đúng là nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.
Hiện giờ Susan may mắn được đi theo bên cạnh Diệp Lâm, trở thành người của Diệp Lâm, khiến cho cả nhà họ Tô dần dần coi trọng một nhà Susan.
Bốn nhà khác thấy vậy thì hâm mộ ghen ghét nhà họ Tô tóm được vận may, trong tộc lại có con cháu là bạn học của Diệp tiên sinh, đoạt được một vị trí thân thiết như là thư ký của Diệp Lâm.
Giờ phút này, năm đại gia tộc đã tụ tập chào hỏi xong.
Bọn họ đi theo Diệp Lâm, cùng nhìn về phía người nhà họ Diệp. Diệp Lâm không còn cô đơn một mình, bên cạnh anh là mấy chục người ăn mặc trang trọng của năm đại gia tộc.
Nếu cộng hết sức nặng và giá trị con người của bọn họ thì cũng đủ để nghiền áp hết tất cả mọi người ở đây.
Trong nhất thời, dường như không cần nói cũng biết là ai mạnh ai yếu.
Đám khách khứa lại nhìn về phía Diệp Lâm, chỉ là lần này trong mắt đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà ngược lại có vẻ sợ hãi tôn sùng, không dám qua loa một chút nào.
Diệp Lâm dẫn đám người đi lên.
Mọi người xung quanh đều tự giác mà nhường ra đường đi.
Lại một lần nữa đối mặt với người nhà họ Diệp, Diệp Lâm không chỉ có thể cùng ăn cùng ngồi, mà còn có thể đè lên bọn họ một đầu.
Cho dù là ông cụ Diệp, khi gặp lại Diệp Lâm lần nữa, cũng cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời, khiến ông ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.
Còn hai mẹ con Hứa Như Vân thì không dám mặt đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng sợ hãi, chột dạ mà quay sang chỗ khác.
Bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình, để tránh Diệp Lâm chủ động gây chuyện với hai mẹ con bọn họ.
Hai bên giằng co một lát, ông cụ Diệp rốt cuộc khó khăn mà mở miệng: “Haizz… cháu thắng!”
Cục diện hiện nay không còn là nhà họ Diệp đuổi Diệp Lâm đi nữa, mà là không thể không chấp nhận sự vinh quang trở về của Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì người ta nắm trong tay hơn 30% cổ phần tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Nhà họ Diệp chỉ có một đường là tuyên bố Diệp Lâm thắng, chứ không có bất cứ tư cách phản kháng nào hết.
“Không phải là tôi thắng.” Diệp Lâm chưa từng chờ những lời kia: “Bởi vì tôi chưa từng thua.”
Từ khoảnh khắc Diệp Lâm ra tù, liền không có một người nào có thể làm cho anh thua.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, các người có phục không?” Diệp Lâm hỏi.
Nghe vậy, người trong nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại trắng trợn như thế, vừa lên là phải đoạt quyền, trực tiếp lấy đi vị trí chủ một nhà!
“Ông còn chưa chết đâu!” Ông cụ Diệp cắn răng nói.
Ông ta vốn định nhường bước, để Diệp Lâm trở về gia tộc, giao cho địa vị và quyền lực nhất định, có quyền góp ý các chuyện lớn nhỏ trong tộc, từ đây trở thành một trong các thành viên trung tâm của gia tộc, có địa vị và đãi ngộ giống như cha nó.
Không ngờ rằng nó còn trẻ tuổi mà dã tâm lại lớn đến như vậy.
Vừa ra là phải thay thế?
Sao ông cụ Diệp có thể nhịn được nữa?
“Ha ha…” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão đi thôi.”
“Hãy giao nhà họ Diệp cho cháu, cháu sẽ khiến nhà họ Diệp mạnh hơn khi ở trong tay ông!”
Hiện giờ, đứng sau lưng Diệp Lâm là năm đại gia tộc Yến Kinh.
Nếu dung hợp luồng sức mạnh này, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Diệp một bước lên trời, thậm chí có khả năng trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc.
Tất cả những thứ này là ông cụ Diệp có nằm mơ cũng không dám mơ, và tuyệt đối không làm được.
Đúng vậy, Diệp Lâm nói không hề sai.
Nhưng mà ở trước mặt nhiều người, bị cháu trai mình buộc phải nhường chức… còn là đứa cháu trai mà chính miệng mình mắng là bất hiếu rồi đuổi ra khỏi nhà…
Sao ông cụ Diệp có thể tiếp thu được cái loại hiện thực tàn nhẫn này được chứ?
“Ông có thể ký di chúc lập cháu làm người thừa kế đời tiếp theo.”
Ông cụ Diệp khó khăn mà mở miệng.
Đây đã là sự nhường bước và hứa hẹn lớn nhất mà ông ta có thể làm được.
Tuyên bố với bên ngoài, cộng thêm thế lực hiện giờ của Diệp Lâm, chắc là không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, dù chỉ là một sự chuyển giao ổn định, một sự bàn giao có mặt mũi, thì Diệp Lâm cũng không đồng ý.
“Ông nội, ông không có lựa chọn khác.” Diệp Lâm cười nói: “Nếu nhà họ Diệp không nghe theo cháu, thì tuần sau, cháu sẽ dựa vào thân phận đại cổ đông mở cuộc họp hội đồng quản trị, tước bỏ tư cách giám đốc của các thành viên nhà họ Diệp, đồng thời đuổi ra khỏi hội đồng quản trị.”
Đến lúc ấy, nhà họ Diệp cũng sẽ rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến, và tộc nhân nhà họ Diệp cũng sẽ mất đi mọi thứ đang có.
“Ông Diệp… hay là ông cứ nhường chỗ cho Diệp Lâm đi!”
“Đúng vậy, nếu cháu Diệp có tài thế này rồi, có thể dẫn dắt nhà họ Diệp chúng ta nâng cao một bước, thì sao lại không làm chứ?”
“Người có năng lực sẽ được làm chủ nhà họ Diệp. Tôi tán thành Diệp Lâm lập tức trở thành gia chủ!”
Trong nhất thời, các cổ đông lớn nhỏ trong nhà họ Diệp đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ cần phải lựa chọn một phe.
Nếu đứng về phe ông cụ Diệp, thì khi mở cuộc họp cổ đông, bọn họ sẽ mất đi tất cả.
Ích lợi trước mắt khiến bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần với Diệp Lâm.
Ai bảo người ta mới là cổ đông lớn nhất hiện nay của Diệp Thị chứ?
“Các người… các người…”
Ông cụ Diệp nhìn từng khuôn mặt quen thuộc kia, không ngờ bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Bạn bè xa lánh, thói đời nóng lạnh, khiến ông cụ Diệp cực kì buồn lòng.
Dưới cơn giận dữ, trong miệng chợt nóng lên, một ngụm máu tươi phún ra…
Chương 193: Sự bàn giao giữa mới và cũ
“Phụt!” Ông cụ Diệp giống như là bị dồn đến bên bờ vực thẳm, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
“Ông nội!”
“Cha!”
Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.
Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.
Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.
“Cha!”
Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế.
“Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”
“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”
“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.
Tới đây được rồi hả?
Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?
Là ông nội?
Là cha?
Hay là những người khác trong tộc?
Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.
Năm năm mài sắc bén một kiếm!
Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này!
Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định!
Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!
“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói.
Anh cười một cách phúc hậu và vô hại. Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.
“Đúng vậy… Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”
“Gia chủ… ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”
“Nên nhường quyền đi thôi.”
Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.
Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.
Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.
“Haizz…”
“Diệp Lâm… cháu thắng!”
“Nhà họ Diệp… là của cháu!”
Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ.
Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.
Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!
Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.
Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.
Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhẫn khống chế mọi thứ trong nhà họ Diệp.
“Nhà họ Diệp… đến cùng vẫn thay đổi…”
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.
Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.
Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.
Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!
E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.
Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất.
“Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!”
Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng.
“Chào mừng tân tộc trưởng!”
Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”.
“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”
“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”
“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”
Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.
Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Không có một người nào không phục.
“Ơ kìa…”
Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.
Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.
Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.
Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?
Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!
Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình.
Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nên tới thì vẫn tới!
Có muốn trốn cũng trốn không được!
Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.
“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”
“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”
“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
Chương 194: Tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?
Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.
Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ?
Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả?
Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.
Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.
Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.
“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.
Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy.
“Đứng lại!”
Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.
“Bà muốn đi thì đi hả?”
“Đâu có dễ dàng như vậy?”
Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.
“Sao hả? Mày muốn sao nữa?”
Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao.
“Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.
“Hừ!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”
“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.
Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?
Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?
Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.
Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.
Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.
Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.
“Hãm hại mày cái gì?”
Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”
“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”
Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghi ngờ ba bộ hả?”
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.
Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.
Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghi ngờ tính công bằng bên trong.
Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?
Anh ta có tự tin quá không?
“Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!”
Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”
“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”
“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?
“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”
Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.
Nào ngờ chỉ là hãm hại!
Đúng là buồn cười mà!
“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”
“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”
“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!”
“Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!”
Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.
Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.
Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.
Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.
Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.
“Diệp tiên sinh…”
Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa.
Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.
“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”
Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”
Ơ…
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.
“Ông đừng nghe nó nói bậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe, tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”
Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.
Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.
“Phong Nhi…” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mà!”
Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”
“Ha ha…” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.
Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi.
Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù.
Có thể nói là chết không đối chứng.
“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”
“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!”
“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứ!”
Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”
“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”
Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì…
“Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!”
Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.
Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.
Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
Chương 195: Vật chứng mấu chốt
Ai là Hứa Như Vân?
Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.
Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?
Tra án?
Tra án gì?
Sao lại tra tới chỗ mình?
Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.
Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.
Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.
“Ơ kìa, người dẫn đội… chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”
“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?”
“Hóa ra Ân phó quan!”
Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.
Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?
“Ai là Hứa Như Vân?”
Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.
Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.
Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.
Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?
Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn.
Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.
Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.
“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.
“Tôi… tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân…”
Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.
Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”
A Báo?
Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.
Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”
“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp chết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.
Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.
“Haizz…” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ơ…” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.
Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là chú cháu vậy.
Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.
Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.
“À… thật ra thì cũng bình thường thôi…” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân…”
Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.
“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lẽ có manh mối mới về cái chết của ông ta?”
Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.
“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”
Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.
Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.
“Đây là…”
Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình.
Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.
Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.
Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.
Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình?
Kim cương không có mất?
Quả nhiên… Ân Hồng Trang tiếp tục nói: “Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.
Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.
Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.
Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.
Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?
Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.
“Tên khốn kiếp này!” Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”
“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.
“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”
“Chắc là… một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.
“Vậy thì lạ ghê!” Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”
“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện… trong vụ tai nạn xe năm năm trước!”
“Hả? Là ai vậy? Ở ngay đây sao?”
Ông cụ Diệp mặt mày chứa vẻ mờ mịt.
Ông ta thầm nghĩ mình chưa thấy có nhân vật lớn nào đến đây mà?
Nếu có thì cả hội trường đã ầm ĩ lên từ lâu rồi.
“Con có thấy là ai không?” Hứa Như Vân hỏi con trai Diệp Trạch.
Bảo anh ta ở bên ngoài tiếp khách, chính là vì quan sát khách khứa qua lại, nếu có nhân vật lớn đến thì phải nhanh chóng báo tin.
“Không có…” Diệp Trạch cũng mờ mịt mà lắc đầu.
Hứa Như Vân tức giận trừng con trai một cái, dường như đang trách móc con ở bên ngoài làm gì không biết nữa.
Diệp Trạch cũng rất vô tội. Bởi vì ngoài người của năm đại gia tộc ra, thì anh ta không gặp một vị đại lão nào cả.
“Còn chưa tới nữa hả?”
Lúc này, đám người ông Tô cũng nhìn quanh tìm kiếm.
Đám khách khứa cũng nhìn trái nhìn phải, xem bên cạnh mình có vị đại lão nào không.
“Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ?”
Lúc ông Cát đề nghị đi ra ngoài, ông Tô lại cười chỉ về phía Diệp Lâm đang đứng: “Diệp tiên sinh đang ở bên kia kìa!”
Diệp tiên sinh?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên.
Bởi vì chủ nhà hôm nay là nhà họ Diệp.
Bây giờ lại có một vị Diệp tiên sinh đến nữa?
Trùng hợp vậy sao?
Có điều… ở Yến Kinh, ngoài người nhà họ Diệp ra, thì còn có nhà họ Diệp quan to chức lớn nào nữa hả?
Bọn họ chưa từng nghe nói mà!
Hơn nữa, mọi người nhìn theo hướng mà ông Tô chỉ, cũng không thấy có gì lạ.
Diệp tiên sinh gì chứ?
Thậm chí, những người ở hướng bên đó đều sôi nổi tránh ra. Bởi vì bọn họ tự hiểu lấy mình, biết không phải là mình.
Một ngón tay của ông Tô khiến mọi người tản ra.
Bên đó chỉ còn lại một mình Diệp Lâm đứng thẳng người tại chỗ.
“Tên bất hiếu kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Đúng là chướng mắt!” Hứa Như Vân thấy vậy thì lập tức quát lớn: “Còn không mau cút qua chỗ khác đi!”
Các khách khứa xung quanh đều lộ vẻ mặt khinh thường, thầm nghĩ người ta gọi Diệp tiên sinh, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì?
Không phải người họ Diệp nào cũng có thể được gọi một tiếng tiên sinh.
Huống chi tiếng tiên sinh ấy còn được thốt ra từ miệng của các tộc trưởng năm đại gia tộc. Vậy nên tiếng tiên sinh ấy rất có sức nặng.
Có điều, lúc này, các tộc trưởng của năm đại gia tộc nhìn thấy Diệp Lâm liền đi lên chào hỏi.
“Diệp tiên sinh!”
“Diệp tiên sinh, ngài tới sớm vậy sao?”
“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới hơi muộn, trên đường bị kẹt xe…”
Các tộc trưởng năm đại gia tộc lần lượt đi về phía Diệp Lâm.
Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.
“Ơ… chuyện gì thế này? Không phải là tôi bị hoa mắt đấy chứ?”
“Đại công tử nhà họ Diệp, thế mà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng của năm đại gia tộc? Không phải là nhận lầm người đấy chứ?”
“Lạ thật đấy! Chắc chắn là có chỗ nào sai rồi! Nếu không… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Các khách khứa ở hiện trường nói sao cũng không muốn tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
“Các vị… nó chỉ là cháu trai Diệp Lâm của tôi… không phải Diệp tiên sinh gì hết…”
Ông cụ Diệp tất nhiên cũng không tin tưởng, đứa cháu trai bị đuổi ra khỏi nhà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng năm đại gia tộc.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là các tộc trưởng lớn tuổi rồi, nhìn không rõ, nhận lầm người.
“Ơ, thằng bất hiếu kia là Diệp tiên sinh hả? Nói đùa cái gì vậy?” Hứa Như Vân liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói thầm.
Vốn tưởng rằng được sự nhắc nhở của người nhà họ Diệp, các tộc trưởng năm đại gia tộc sẽ phát hiện là mình nhận lầm người.
Nào ngờ người trong năm đại gia tộc dường như là không nghe thấy, tiếp tục tụ tập bên cạnh Diệp Lâm, hỏi han ân cần, thái độ cung kính.
Khiêm tốn như là tôi tớ gặp chủ nhân vậy.
Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Cái cảnh này lại khiến cho mọi người chấn động.
Nhất là người nhà họ Diệp, bọn họ giật mình, ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Cho dù không thể hiểu nổi, nhưng mà sự thật chính là sự thật, không phải cứ không tin là được… Diệp Lâm bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, lại là Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Sao đại công tử nhà họ Diệp lại trở thành Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc vậy?”
“Rốt cuộc là chúng ta đã bỏ lỡ cái gì? Sao chưa từng nghe ai nói tới vậy?”
“Anh ta mới ra tù mà?”
Các khách khứa vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu.
Còn người nhà họ Diệp cũng không hiểu ra sao, ai nấy đều có rất nhiều điều muốn hỏi.
Chỉ là, mọi người ở đây chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng…
“Thảo nào lúc nãy Diệp Lâm… nói mạnh miệng như vậy… Hóa ra là người ta có vốn liếng để nói mạnh miệng!”
“Nếu nói mọi chuyện đều do Diệp Lâm đứng sau tính toán, hiện nay năm đại gia tộc đang nghe theo lệnh của Diệp Lâm, thì chẳng phải là Diệp Lâm đã trở thành cổ đông lớn nhất nhà họ Diệp hay sao?
“Cái câu nói sau này anh ta sẽ làm chủ nhà nhà họ Diệp… dường như không phải là nói đùa!”
Sau khi nhận ra điều này, mọi người lại cảm thán liên tục.
Không ai ngờ rằng lời nói mạnh miệng mới vừa rồi của Diệp Lâm lại trở thành sự thật.
Lúc nãy mọi người còn đang cười Diệp Lâm điên rồi, kết quả vai hề lại là chính mình?
Vả mặt tới một cách nhanh chóng, khiến người ta thật sự bất ngờ.
“Nó…nó… nó là…”
Lúc này, sắc mặt ông cụ Diệp cũng thay đổi thất thường.
Ngay cả mình cũng phải nịnh bợ lấy lòng các tộc trưởng năm đại gia tộc, lúc này lại tụ tập bên cạnh Diệp Lâm với dáng vẻ cung kính.
Cái khuôn mặt già của ông cụ Diệp thật sự là không biết giấu đi đâu cho ổn.
Đến tận bây giờ, ông ta mới hiểu được tại sao Diệp Lâm lại tự tin như vậy, và tại sao Diệp Lâm lại dám nói ra cái lời cực kì mạnh miệng là sau này nhà họ Diệp phải nghe theo lời Diệp Lâm.
“Ha ha… hóa ra là vậy…” Ông cụ Diệp nặng nề thở dài: “Hay lắm nhóc con… giấu đủ sâu…”
Có điều, với tuổi tác và kinh nghiệm của ông, ông không thể nào tưởng tượng nổi đứa cháu trai mới vừa ra tù của mình, rốt cuộc đã làm loại chuyện chấn động đất trời thế nào, mà có thể khiến cho năm đại gia tộc phải nghe theo lời nó.
“Sao có thể chứ?” Hứa Như Vân cắn chặt răng, hoảng sợ mà trừng Diệp Lâm.
Bà ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm đã không còn đường sống, không đáng phải lo lắng, nào ngờ đối phương lại đánh cho bà ta một cái không kịp trở tay.
“Tên bất hiếu kia… sao có thể là Diệp tiên sinh… Năm đại gia tộc kia… có phải là già lú lẩn rồi không…”
Cho đến tận bây giờ, Hứa Như Vân vẫn không cam lòng, không muốn tin tưởng mọi thứ trước mắt.
“Mẹ… làm sao bây giờ?”
Thấy cái cảnh này, Diệp Trạch hoảng hốt.
Anh ta nhớ đến hôm qua, ngay cả đám nhị đại đứng đầu như Hoa Quốc Đống và Hàn Anh cũng gọi Diệp Lâm là Diệp tiên sinh.
Lúc này, anh ta chợt nhận ra được một sự thật đáng sợ.
Đó là Diệp Lâm của hiện tại, đã đứng ở một độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Và trở thành kẻ địch với anh, chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
Chương 192: Cháu thắng!
“Phong nhi… con…”
Lúc này, Diệp Nguyên Cát hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
Ông ta vẫn còn một chút không tin nổi khi thân phận của con trai mình thay đổi lớn như vậy.
Thằng nhóc này… sao đột nhiên lại biến thành Diệp tiên sinh trong miệng đám đại lão vậy?
“Chẳng lẽ…”
Diệp Nguyên Cát nghĩ tới một khả năng không thể nào xảy ra liền thay đổi sắc mặt.
Có điều, ngay sau đó, ông ta liền lắc đầu, cho rằng không thể nào.
Đám người kia chết hết rồi, không ai có thể biết chuyện kia được.
Giờ phút này, trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Tô là nhảy nhót nhất.
Bởi vì thư ký Susan đi theo bên cạnh Diệp Lâm chính là người nhà họ Tô bọn họ.
“San San, chúc mừng con trở thành thư ký của Diệp tiên sinh, sau này con phải làm việc thật tốt cho Diệp tiên sinh, rồi học thêm một số thứ hữu dụng nữa.”
“Không phải ai cũng có loại cơ hội này đâu.”
Ông Tô nói bằng giọng điệu người lớn trong nhà, thân thiết bắt chuyện với Susan, thậm chí ám chỉ cô tranh thủ nắm bắt cơ hội đi cao hơn nữa.
Đồng thời còn mời một nhà bọn họ cuối tuần về bổn tộc chơi, qua lại nhiều hơn, dù sao cũng là người một nhà.
Đúng là nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.
Hiện giờ Susan may mắn được đi theo bên cạnh Diệp Lâm, trở thành người của Diệp Lâm, khiến cho cả nhà họ Tô dần dần coi trọng một nhà Susan.
Bốn nhà khác thấy vậy thì hâm mộ ghen ghét nhà họ Tô tóm được vận may, trong tộc lại có con cháu là bạn học của Diệp tiên sinh, đoạt được một vị trí thân thiết như là thư ký của Diệp Lâm.
Giờ phút này, năm đại gia tộc đã tụ tập chào hỏi xong.
Bọn họ đi theo Diệp Lâm, cùng nhìn về phía người nhà họ Diệp. Diệp Lâm không còn cô đơn một mình, bên cạnh anh là mấy chục người ăn mặc trang trọng của năm đại gia tộc.
Nếu cộng hết sức nặng và giá trị con người của bọn họ thì cũng đủ để nghiền áp hết tất cả mọi người ở đây.
Trong nhất thời, dường như không cần nói cũng biết là ai mạnh ai yếu.
Đám khách khứa lại nhìn về phía Diệp Lâm, chỉ là lần này trong mắt đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà ngược lại có vẻ sợ hãi tôn sùng, không dám qua loa một chút nào.
Diệp Lâm dẫn đám người đi lên.
Mọi người xung quanh đều tự giác mà nhường ra đường đi.
Lại một lần nữa đối mặt với người nhà họ Diệp, Diệp Lâm không chỉ có thể cùng ăn cùng ngồi, mà còn có thể đè lên bọn họ một đầu.
Cho dù là ông cụ Diệp, khi gặp lại Diệp Lâm lần nữa, cũng cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời, khiến ông ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.
Còn hai mẹ con Hứa Như Vân thì không dám mặt đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng sợ hãi, chột dạ mà quay sang chỗ khác.
Bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình, để tránh Diệp Lâm chủ động gây chuyện với hai mẹ con bọn họ.
Hai bên giằng co một lát, ông cụ Diệp rốt cuộc khó khăn mà mở miệng: “Haizz… cháu thắng!”
Cục diện hiện nay không còn là nhà họ Diệp đuổi Diệp Lâm đi nữa, mà là không thể không chấp nhận sự vinh quang trở về của Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì người ta nắm trong tay hơn 30% cổ phần tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Nhà họ Diệp chỉ có một đường là tuyên bố Diệp Lâm thắng, chứ không có bất cứ tư cách phản kháng nào hết.
“Không phải là tôi thắng.” Diệp Lâm chưa từng chờ những lời kia: “Bởi vì tôi chưa từng thua.”
Từ khoảnh khắc Diệp Lâm ra tù, liền không có một người nào có thể làm cho anh thua.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, các người có phục không?” Diệp Lâm hỏi.
Nghe vậy, người trong nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại trắng trợn như thế, vừa lên là phải đoạt quyền, trực tiếp lấy đi vị trí chủ một nhà!
“Ông còn chưa chết đâu!” Ông cụ Diệp cắn răng nói.
Ông ta vốn định nhường bước, để Diệp Lâm trở về gia tộc, giao cho địa vị và quyền lực nhất định, có quyền góp ý các chuyện lớn nhỏ trong tộc, từ đây trở thành một trong các thành viên trung tâm của gia tộc, có địa vị và đãi ngộ giống như cha nó.
Không ngờ rằng nó còn trẻ tuổi mà dã tâm lại lớn đến như vậy.
Vừa ra là phải thay thế?
Sao ông cụ Diệp có thể nhịn được nữa?
“Ha ha…” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão đi thôi.”
“Hãy giao nhà họ Diệp cho cháu, cháu sẽ khiến nhà họ Diệp mạnh hơn khi ở trong tay ông!”
Hiện giờ, đứng sau lưng Diệp Lâm là năm đại gia tộc Yến Kinh.
Nếu dung hợp luồng sức mạnh này, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Diệp một bước lên trời, thậm chí có khả năng trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc.
Tất cả những thứ này là ông cụ Diệp có nằm mơ cũng không dám mơ, và tuyệt đối không làm được.
Đúng vậy, Diệp Lâm nói không hề sai.
Nhưng mà ở trước mặt nhiều người, bị cháu trai mình buộc phải nhường chức… còn là đứa cháu trai mà chính miệng mình mắng là bất hiếu rồi đuổi ra khỏi nhà…
Sao ông cụ Diệp có thể tiếp thu được cái loại hiện thực tàn nhẫn này được chứ?
“Ông có thể ký di chúc lập cháu làm người thừa kế đời tiếp theo.”
Ông cụ Diệp khó khăn mà mở miệng.
Đây đã là sự nhường bước và hứa hẹn lớn nhất mà ông ta có thể làm được.
Tuyên bố với bên ngoài, cộng thêm thế lực hiện giờ của Diệp Lâm, chắc là không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, dù chỉ là một sự chuyển giao ổn định, một sự bàn giao có mặt mũi, thì Diệp Lâm cũng không đồng ý.
“Ông nội, ông không có lựa chọn khác.” Diệp Lâm cười nói: “Nếu nhà họ Diệp không nghe theo cháu, thì tuần sau, cháu sẽ dựa vào thân phận đại cổ đông mở cuộc họp hội đồng quản trị, tước bỏ tư cách giám đốc của các thành viên nhà họ Diệp, đồng thời đuổi ra khỏi hội đồng quản trị.”
Đến lúc ấy, nhà họ Diệp cũng sẽ rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến, và tộc nhân nhà họ Diệp cũng sẽ mất đi mọi thứ đang có.
“Ông Diệp… hay là ông cứ nhường chỗ cho Diệp Lâm đi!”
“Đúng vậy, nếu cháu Diệp có tài thế này rồi, có thể dẫn dắt nhà họ Diệp chúng ta nâng cao một bước, thì sao lại không làm chứ?”
“Người có năng lực sẽ được làm chủ nhà họ Diệp. Tôi tán thành Diệp Lâm lập tức trở thành gia chủ!”
Trong nhất thời, các cổ đông lớn nhỏ trong nhà họ Diệp đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ cần phải lựa chọn một phe.
Nếu đứng về phe ông cụ Diệp, thì khi mở cuộc họp cổ đông, bọn họ sẽ mất đi tất cả.
Ích lợi trước mắt khiến bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần với Diệp Lâm.
Ai bảo người ta mới là cổ đông lớn nhất hiện nay của Diệp Thị chứ?
“Các người… các người…”
Ông cụ Diệp nhìn từng khuôn mặt quen thuộc kia, không ngờ bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Bạn bè xa lánh, thói đời nóng lạnh, khiến ông cụ Diệp cực kì buồn lòng.
Dưới cơn giận dữ, trong miệng chợt nóng lên, một ngụm máu tươi phún ra…
Chương 193: Sự bàn giao giữa mới và cũ
“Phụt!” Ông cụ Diệp giống như là bị dồn đến bên bờ vực thẳm, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
“Ông nội!”
“Cha!”
Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.
Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.
Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.
“Cha!”
Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế.
“Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”
“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”
“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.
Tới đây được rồi hả?
Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?
Là ông nội?
Là cha?
Hay là những người khác trong tộc?
Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.
Năm năm mài sắc bén một kiếm!
Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này!
Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định!
Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!
“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói.
Anh cười một cách phúc hậu và vô hại. Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.
“Đúng vậy… Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”
“Gia chủ… ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”
“Nên nhường quyền đi thôi.”
Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.
Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.
Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.
Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.
“Haizz…”
“Diệp Lâm… cháu thắng!”
“Nhà họ Diệp… là của cháu!”
Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ.
Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.
Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!
Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.
Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.
Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhẫn khống chế mọi thứ trong nhà họ Diệp.
“Nhà họ Diệp… đến cùng vẫn thay đổi…”
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.
Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.
Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.
Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!
E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.
Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất.
“Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!”
Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng.
“Chào mừng tân tộc trưởng!”
Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”.
“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”
“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”
“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”
Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.
Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Không có một người nào không phục.
“Ơ kìa…”
Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.
Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.
Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.
Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?
Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!
Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình.
Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nên tới thì vẫn tới!
Có muốn trốn cũng trốn không được!
Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.
“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”
“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”
“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
Chương 194: Tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?
Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.
Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ?
Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả?
Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.
Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.
Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.
“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.
Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy.
“Đứng lại!”
Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.
“Bà muốn đi thì đi hả?”
“Đâu có dễ dàng như vậy?”
Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.
“Sao hả? Mày muốn sao nữa?”
Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao.
“Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.
“Hừ!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”
“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.
Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?
Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?
Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.
Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.
Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.
Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.
“Hãm hại mày cái gì?”
Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”
“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”
Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghi ngờ ba bộ hả?”
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.
Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.
Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghi ngờ tính công bằng bên trong.
Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?
Anh ta có tự tin quá không?
“Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!”
Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”
“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”
“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?
“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”
Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.
Nào ngờ chỉ là hãm hại!
Đúng là buồn cười mà!
“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”
“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”
“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!”
“Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!”
Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.
Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.
Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.
Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.
Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.
“Diệp tiên sinh…”
Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa.
Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.
“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”
Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”
Ơ…
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.
“Ông đừng nghe nó nói bậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe, tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”
Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.
Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.
“Phong Nhi…” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mà!”
Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”
“Ha ha…” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.
Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi.
Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù.
Có thể nói là chết không đối chứng.
“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”
“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!”
“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứ!”
Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”
“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”
Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì…
“Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!”
Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.
Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.
Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
Chương 195: Vật chứng mấu chốt
Ai là Hứa Như Vân?
Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.
Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?
Tra án?
Tra án gì?
Sao lại tra tới chỗ mình?
Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.
Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.
Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.
“Ơ kìa, người dẫn đội… chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”
“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?”
“Hóa ra Ân phó quan!”
Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.
Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?
“Ai là Hứa Như Vân?”
Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.
Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.
Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.
Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?
Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn.
Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.
Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.
“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.
“Tôi… tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân…”
Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.
Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”
A Báo?
Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.
Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”
“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp chết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.
Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.
“Haizz…” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ơ…” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.
Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là chú cháu vậy.
Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.
Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.
“À… thật ra thì cũng bình thường thôi…” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân…”
Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.
“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lẽ có manh mối mới về cái chết của ông ta?”
Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.
“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”
Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.
Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.
“Đây là…”
Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình.
Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.
Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.
Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.
Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình?
Kim cương không có mất?
Quả nhiên… Ân Hồng Trang tiếp tục nói: “Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.
Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.
Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.
Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.
Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?
Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.
“Tên khốn kiếp này!” Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”
“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.
“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”
“Chắc là… một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.
“Vậy thì lạ ghê!” Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”
“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện… trong vụ tai nạn xe năm năm trước!”
Bình luận facebook