-
Chương 116-120
Chương 116: Bất ngờ
Diệp Lâm đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc.
Đêm qua, lúc cứu bà ngoại của Susan, gia đình họ cũng không tin vào sự tồn tại của nấm linh chi nghìn năm.
Tuy nhiên, nhà họ Triệu trước mặt có vẻ ngang ngược hơn.
Họ không những không tin mà dường như còn định động tay động chân với anh?
"Hi Dao! Không được vô lễ với Diệp thần y!"
Ông Triệu thấy sắc mặt Diệp Lâm khẽ thay đổi, có vẻ không hài lòng nên nhanh chóng đứng dậy mắng cháu gái vì những lời nói và cách cư xử thô lỗ, đồng thời xin lỗi Diệp Lâm.
"Cháu gái của tôi vừa từ nước ngoài về, không biết gì nên mới đắc tội với Diệp thần y, xin cậu bỏ quá cho!"
Vừa nói, ông Triệu vừa cúi đầu thật sâu với Diệp Lâm, bày tỏ thái độ cung kính.
Nhìn thấy điều này, Triệu Hi Dao rất ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy khó chấp nhận.
Trong suy nghĩ của cô ta, ông nội dù gì vẫn là người đứng đầu gia tộc. Khi còn trẻ, ông cụ từng là một quan chức cấp cao rất được lòng dân. Tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng ông ấy vẫn có thể xây dựng một cơ ngơi khổng lồ.
Một ông chủ lớn có, mỗi bước đi đều có thể khiến Yến Kinh run rẩy lại khách khí với một người trẻ tuổi không rõ lai lịch như vậy, thậm chí còn xin lỗi thay cô ta nữa chứ.
Triệu Hi Dao không thể hiểu được.
"Ông nội, tại sao ông lại xin lỗi anh ta?"
Triệu Hi Dao thực sự không hiểu tên nhóc này đã cho ông nội mình ăn bùa mê thuốc lú gì.
"Cháu im miệng cho ông!" Ông Triệu lại mắng.
Những người khác có thể không biết, cho rằng Diệp Lâm chỉ giỏi về y thuật, nhưng thông qua Vương giáo đầu, ông Triệu biết rằng võ thuật của Diệp Lâm cũng rất xuất sắc, có sức mạnh sánh ngang với chiến thần.
Tuy nhiên, vì thể diện của Vương giáo đầu nên ông Triệu không nhắc đến chuyện ông ta thất bại trước Diệp Lâm.
Tuy không nói gì, nhưng trong lòng ông Triệu lại rất rõ ràng.
Cho dù không có cơ hội kết giao với người như Diệp Lâm cũng không được đắc tội anh. Huống chi Diệp Lâm còn cứu mạng ông ta, càng cần phải tôn trọng hơn.
Không chỉ vì bản thân ông ta mà còn vì tương lai của gia đình.
"Diệp thần y, cảm ơn thần dược của cậu." Nói xong, ông Triệu không do dự nữa, cầm lấy nấm linh chi ngàn năm, nuốt thẳng vào bụng.
Nhìn thấy điều này, mọi người trong nhà họ Triệu đều bị sốc.
Không ngờ ông cụ lại ăn dứt khoát như vậy, thậm chí còn không kịp ngăn cản.
"Ông nội!" Triệu Hi Dao kêu lên.
"Ông chủ, nhanh nhổ ra đi!" Peter cũng vội vàng khuyên nhủ.
"Cha, cha cảm thấy thế nào?" Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Thiên Minh cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy cha, quan tâm đến nhất cử nhất động của ông cụ.
Ông Triệu trấn tĩnh lại, mỉm cười vui vẻ: “Không sao đâu, cha thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Triệu Hi Dao vẫn lo lắng nói: "Hay là ông đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
“Không cần phiền toái như vậy.” Lúc này, Peter kiêu ngạo nói: “Thiết bị y tế ở Đại Hạ các người kém xa so với phương Tây của chúng tôi, e rằng còn không hiệu quả bằng máy kiểm tra sự sống của tôi.”
"Đúng vậy." Triệu Hi Dao vỗ trán, vội vàng nói: “Tôi quên mất còn có thiết bị này!"
"Ông ơi, chúng cháu kiểm tra lại lần nữa cho ông nhé!"
Vừa rồi, hộ đã kiểm tra một lần, phát hiện ra rằng ông cụ chỉ còn lại hai mươi bảy ngày cuối cùng trong cuộc đời.
Nếu làm lại bài kiểm tra và tuổi thọ giảm đi, điều đó có nghĩa là "thuốc" ông cụ vừa uống có vấn đề!
"Cái này chắc không cần đâu.” ông Triệu lập tức từ chối, nhìn về phía Diệp Lâm.
Suy cho cùng, vừa uống thần dược của Diệp Lâm đã đi kiểm tra ngay thì có hơi thiếu tôn trọng, dù là với bất kỳ bác sĩ nào cũng vậy.
“Vậy chúng ta thử xem.” Không ngờ Diệp Lâm lại chủ động yêu cầu: “Vừa hay tôi cũng muốn xem thiết bị này có thật sự có hiệu quả hay không.”
Sau khi uống linh chi ngàn năm, Diệp Lâm chắc chắn rằng ông Triệu có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm nữa.
Nếu thiết bị đó không phát hiện được thì có nghĩa thiết bị đó là giả.
"Hừ, anh dám nghi ngờ thiết bị của tôi sao?" Peter có hơi tức giận.
Một gã lang băm phương Đông có quyền gì mà nghi ngờ ông ta cơ chứ?
"Nếu như tuổi thọ của ông nội tôi không đến hai mươi bảy ngày nữa, tôi sẽ tính sổ với anh!" Triệu Hi Dao cũng tức giận nói.
Thế là, sau khi Diệp Lâm gật đầu đồng ý, ông Triệu cũng vui vẻ chấp nhận.
Ông ấy cũng muốn xem liệu phép lạ có thực sự xảy ra hay không.
Sau khi thiết bị được kết nối với tay, chân và não của ông Triệu, nó bắt đầu hoạt động bình thường.
Chẳng mấy chốc, số ngày sống đã được hiển thị trên màn hình.
“Bởi vì tuổi thọ của ông cụ chỉ còn lại không đến ba mươi ngày.” Peter giải thích: “Cho nên tôi đã điều chỉnh hiển thị thời gian tính bằng ngày.”
Máy có thể đếm theo năm, tháng, ngày tùy theo ý muốn, tính chính xác tính theo ngày.
Còn các máy kiểm tra thông thường chỉ tính theo năm mà thôi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Màn hình liên tục được làm mới.
Khi thời gian đến hai mươi bảy ngày.
Mọi người trong nhà họ Triệu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Vẫn giống như trước."
"Xem ra thuốc ông uống cũng không có ảnh hưởng gì."
"Ấy? Chuyện gì vậy? Mọi người nhìn kìa! Số ngày trên máy vẫn đang chạy!"
Hai mươi tám ngày!
Khi thời gian được làm mới thành hai mươi tám ngày, hiện trường đột nhiên trở nên im lặng.
Sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Chiếc máy không có dấu hiệu dừng lại.
Những con số tiếp tục tăng lên và nhanh chóng được làm mới.
Hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt!
“Ôi, Chúa ơi!” Peter đang định kết thúc kiểm tra, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng đáng ngạc nhiên này.
Một trăm, một trăm linh một, một trăm linh hai ngày!
Khi con số trên màn hình đạt đến ba chữ số, hiện trường náo động hẳn lên.
Mọi người vừa định thần sau cú sốc vừa rồi lại tiếp tục sửng sốt và sau cùng là vui sướng!
“Chẳng lẽ thần dược của Diệp thần y thực sự có tác dụng sao?”
"Kiểm tra vừa rồi là hai mươi bảy ngày, bây giờ đã hơn một trăm ngày rồi!"
"Nếu điều này là sự thật thì đúng là không thể tin được. Trên đời thực sự có loại thần dược có thể kéo dài tuổi thọ sao?"
Lúc này, vẻ mặt của Triệu Hi Dao cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý tuổi thọ của ông nội bị rút ngắn để tính sổ với tên lừa đảo Diệp Lâm này.
Cuối cùng không ngờ tuổi thọ của ông nội không những không giảm mà còn tăng lên nhanh chóng.
Chuỗi số nhảy trên màn hình giống như một cú tát điên cuồng vào mặt Triệu Hi Dao, đập tan mọi nghi ngờ vừa rồi của cô ta.
"Không... không thể nào!" Triệu Hi Dao vẫn không thể tin được: “Thầy, thiết bị hỏng rồi sao?"
“Hỏng?” Peter ngơ ngác lắc đầu, nhìn màn hình không chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Khi tới đây, tôi đã mang theo một cái mới, làm sao nó có thể hỏng nhanh như vậy được? Nhưng mà… Lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại xem sao.”
Lúc này, con số trên màn hình đã nhanh chóng được cập nhật thành ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Oa!
Mọi người trong nhà họ Triệu lại kêu lên.
"Một năm!"
"Những một năm!"
"Ông nội tăng thêm một năm tuổi thọ nữa!"
Triệu Uyển Đình vui sướng đến rơi lệ, cảm thấy mừng cho ông nội mình.
Ông Triệu đang nằm trên ghế sofa, tuy không nhìn thấy màn hình nhưng cũng không khỏi run lên vì phấn khích khi nghe tiếng reo hò và đếm số của con cháu.
Đó là cảm giác được tái sinh!
Chương 117: Kỳ tích mười năm
"1091 ngày!"
“1092 ngày!”
"1093 ngày..."
Khi số trên màn hình đạt đến bốn chữ số.
Tâm trạng của mọi người tại hiện trường dần thay đổi từ nhiệt tình trước đó sang thờ ơ, mất đi sự hứng thú, thậm chí trong thâm tâm còn muốn kết thúc sớm.
Nhưng xem ra số mệnh của ông cụ vẫn còn rất dài, con số vẫn tiếp tục thay đổi.
"Thầy à." Lúc này, Triệu Hi Dao đành phải nhắc nhở: "Thầy đổi đơn vị tính thành năm đi." Với tình hình bây giờ, nếu đếm theo ngày sẽ quá chậm, không biết khi nào mới kết thúc.
"Ồ, đúng rồi!" Peter đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng điều chỉnh thiết bị.
Khi đơn vị đếm thay đổi từ ngày sang năm.
Màn hình chuyển sang màu đen và sau đó tiếp tục làm mới.
Ba năm!
Bốn năm!
Năm năm!
Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lần nữa bị phá vỡ.
Mọi người chợt phấn khích trở lại.
Suy cho cùng, nếu nhìn vào số ngày sẽ tưởng chừng như rất xa, nhưng một khi đổi thành năm thì e rằng sẽ sớm thấy được con số cuối cùng.
Mỗi khi con số thay đổi, trái tim của mọi người trong nhà họ Triệu cũng nhảy lên theo.
Tám năm!
Chín năm!
Mười năm!
Cuối cùng, con số trên màn hình dừng lại ở con số mười năm.
Bíp, bíp!
Chiếc máy đã đưa ra lời nhắc để báo kết thúc quá trình kiểm tra.
"Mười năm!"
"Trời ạ! Ông nội còn sống thêm được mười năm nữa?"
"Đây không phải là mơ đấy chứ?"
Mọi người trong nhà họ Triệu vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
"Ừm." Diệp Lâm lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ cái này máy dò sự sống thật sự rất tốt, kết quả cũng không khác với tính toán của anh là bao.
Lúc trước, Diệp Lâm đã cứu mạng ông Triệu, nhưng cũng chỉ giúp ông ấy sống thêm một tháng nữa, thiết bị đã phát hiện chính xác.
Bây giờ, sau khi dùng linh chi ngàn năm, tuổi thọ của ông ấy đã được kéo dài thêm mười năm, chiếc máy này cũng lần nữa kiểm tra chính xác.
“Ông nội, thật tốt quá!” Triệu Uyển Đình nhào vào trong lòng ông nội, khóc trong sung sướng: “Ông còn có thể sống được mười năm nữa, tốt quá rồi!”
“Haha…” Ông Triệu cũng rất vui, mỉm cười vuốt tóc cháu gái: “Ông còn chưa thấy cháu kết hôn, sao có thể rời đi sớm như vậy được.”
Lúc này, tâm trạng của Triệu Hi Dao có hơi phức tạp.
Mặc dù cô ta rất vui vì ông nội đã sống thêm được mười năm nữa, nhưng cô lại lo lắng rằng chiếc máy này đã xảy ra vấn đề gì đó.
“Hi Dao.” Peter nói: “Em mau thử lại xem thiết bị có sai sót gì không.”
Peter cũng có hơi nghi ngờ, quyết định cho học trò thử lại lần nữa xem thiết bị có bình thường không.
"Vâng!" Triệu Hi Dao kết nối với thiết bị, bình tĩnh nằm xuống.
Hơn một phút trôi qua.
Bảy mươi tám năm.
Bảy mươi chín năm.
Tám mươi năm.
"Kết quả giống như lần trước!"
Triệu Hi Dao đứng dậy, nhìn vào thiết bị, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Theo thiết bị kiểm tra, cô ta có thể sống đến tám mươi tuổi.
Đã kiểm tra hai lần, cả hai đều như vậy.
Điều này có nghĩa là thiết bị không bị hỏng.
Mười năm tuổi thọ của ông nội cũng là chính xác.
"Dụng cụ này không có vấn đề gì." Peter thẳng thắn nói: "Chúc mừng ông Triệu, ông còn có thể sống được mười năm nữa!"
Với lời khẳng định của Peter, trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng đã hoàn toàn hạ xuống, họ sợ rằng thiết bị gặp trục trặc và niềm vui của họ sẽ là vô ích.
Lúc này đây, có người vui thì cũng có người buồn.
Triệu Hi Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nghĩ lại vừa rồi, cô ta liên tục hoài nghi, nhưng không ngờ sau khi uống thần dược, ông nội thực sự kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, thậm chí còn dùng máy kiểm tra sự sống tiên tiến nhất mà họ mang đến để kiểm tra.
Triệu Hi Dao lại nhìn Diệp Lâm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Chúa ơi, đây đúng là một phép lạ!"
Peter không khỏi kêu lên vì ngạc nhiên.
Sau đó, ông ta nói với Diệp Lâm: "Thưa cậu, rất xin lỗi cậu vì sự thất lễ vừa rồi."
"Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, cậu vẫn còn thuốc thần đó chứ? Cậu có thể cho tôi xem kỹ hơn được không?"
Vừa rồi, lúc nhận lấy linh chi ngàn năm, Peter vốn không coi trọng, bây giờ nghĩ lại, ông ta vô cùng hối hận.
"Hết rồi." Mặc dù Diệp Lâm còn có một khối linh chi lớn, nhưng anh không thể tùy tiện khoe ra, bởi vì tiền tài lúc nào cũng phải giấu kín.
"A, thật đáng tiếc." Peter lắc đầu nói: "Tôi định đưa thành phần của thần dược đó vào trong thiết bị này để lần sau tránh phạm sai lầm."
Lúc này, ông Triệu lại đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
"Diệp thần y, cậu lại cứu tôi thêm lần nữa, hơn nữa còn cho tôi thêm mười năm tuổi thọ."
"Ơn cứu mạng này khó lòng báo đáp, nếu sau này Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ nói, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ!"
Hai cha con Triệu Thiên Minh và Triệu Uyển Đình cũng trịnh trọng hứa hẹn với Diệp Lâm.
"Sau này, nếu có việc gì thì cậu cứ nói, mọi tài nguyên của nhà họ Triệu chúng tôi cũng sẽ để Diệp thần y tùy ý sử dụng."
Diệp Lâm mỉm cười đáp: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa, yêu cầu lúc trước của tôi, mọi người làm rất tốt, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Ông Triệu gật đầu, lập tức hiểu ý của Diệp Lâm. Anh đang nói đến việc họ nhờ vào quan hệ với bộ tài chính để điều tra thuế của nhà họ Diệp, từ đó dẫn đến sự sụp đổ cổ phiếu nhà họ Diệp ngày hôm nay.
Sau đó, ông Triệu lại nói với Triệu Hi Dao: "Hi Dao! Cháu lại đây!"
"Cháu còn không mau xin lỗi Diệp thần y đi!"
"Vừa rồi cháu liên tục chất vấn Diệp thần y, bây giờ cháu còn gì muốn nói nữa không?"
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa xấu hổ, vừa áy náy, cúi đầu đi tới trước mặt Diệp Lâm giống như một con gà trống bại trận, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn tiêu tan.
"Tôi xin lỗi... Diệp thần y... Tôi có mắt như mù... đã xúc phạm tới anh..."
Triệu Hi Dao thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Quên đi.” Diệp Lâm cũng lười tính toán với bọn họ về chuyện nhỏ nhặt này: “Không biết không có tội.”
"Diệp thần y." Lúc này, Peter lại bước tới, cười nói: "So với dụng cụ này của tôi, nếu có thể kéo dài tuổi thọ của một người sắp chết thêm mười năm, cậu có tư cách hơn để giành được giải thưởng Nobel y học năm nay hơn! Tôi sẽ đề cử cậu với ban tổ chức giải thưởng Nobel."
Diệp Lâm không mấy quan tâm đến giải thưởng Nobel, khó khăn lắm anh mới có được bảo vật này, chủ yếu vẫn phải dựa vào tu luyện của mình.
Cho dù giành được một trăm giải Nobel thì cũng chẳng thể so sánh với việc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay lập tức, mọi người trong nhà họ Triệu đều vây quanh Diệp Lâm, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Càng khiến Peter và Triệu Hi Dao trở nên dư thừa.
Nhìn thấy Triệu Hi Dao xấu hổ, Triệu Uyển Đình vội vàng tiến lên gỡ rối, mỉm cười đổi chủ đề.
"Oa, chị Hi Dao, hóa ra chị có thể sống đến tám mươi tuổi!" Triệu Uyển Đình nói với vẻ ghen tị.
"Nếu em muốn biết mình còn lại bao nhiêu năm tuổi thọ nữa thì có thể thử xem." Triệu Hi Dao nói.
“Thôi ạ.” Triệu Uyển Đình xua tay: “Biết những điều này, chẳng phải cuộc sống sẽ rất nhàm chán sao.”
Sau đó, nhà họ Triệu lại tổ chức một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi Diệp Lâm.
Sau khi đã ăn uống no say, ông Triệu bảo Triệu Uyển Đình tiễn Diệp Lâm ra về.
Nhìn thấy cháu gái và Diệp Lâm đi rất gần nhau, ông Triệu cảm thấy rất thích thú.
"Thiên Minh!" ông Triệu nhỏ giọng nói với con trai nhỏ: "Nếu có cơ hội, cha dự định gả Uyển Đình cho Diệp thần y, con nghĩ thế nào?"
Chương 118: Không đơn độc
Theo yêu cầu của Diệp Lâm, Triệu Uyển Đình lái xe đưa Diệp Lâm về nhà.
Diệp Lâm dự định tiếp tục luyện chế một ít đan dược phòng trường hợp khẩn cấp.
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở quân đội U Châu.
"Cha nuôi!"
Sự xuất hiện của Kim Lũ Y khiến Lý Úc Bạch vừa trở lại quân doanh có hơi ngạc nhiên.
Sau khi nghe con gái nuôi kể lại những gì đã xảy ra sau khi ông ấy rời Yến Kinh, Lý Úc Bạch thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
"Con nói... Con dẫn quân đánh sập Lê Viên?" Sắc mặt Lý Úc Bạch khẽ biến đổi.
"Vâng!" Sau đó, Kim Lũ Y lấy ra một danh sách, đưa cho cha nuôi: “Con còn lấy được cái này.”
Lý Úc Bạch cầm lấy danh sách, vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.
Đương nhiên ông ấy hiểu danh sách này có ý nghĩa gì.
"Con đã giao nộp danh sách này chưa? Có ai khác nhìn thấy nó không?" Lý Úc Bạch vội vàng hỏi.
"Cái này con giữ lại, chưa giao ra, cũng không có ai nhìn thấy." Kim Lũ Y không phải là kẻ ngốc, cô hiểu rằng danh sách này không thể dễ dàng tiết lộ cho người khác biết, càng ít người biết về nó thì càng tốt.
Nếu cô giao nó ra thì không chỉ gây náo động mà còn liên lụy đến những người có liên quan.
"Được rồi, con làm rất tốt!" Đứng trước hành vi đi trái quy với định này, Lý Úc Bạch lại lấy làm hài lòng.
Sau đó, không cần suy nghĩ nhiều, Lý Úc Bạch đặt bản danh sách lên ngọn nến đang cháy.
"Cha!" Nhìn thấy vậy, Kim Lũ Y nhanh chóng bước tới và giật lại.
Nhưng một phần ba số tên trong đó đã bị đốt cháy.
"Sao?" Lý Úc Bạch hỏi: "Con còn muốn tiếp tục điều tra sao? Chắc con cũng biết trên đó có một số cái tên mà ngay cả cha cũng phải nhượng bộ ba phần, đúng chứ?"
"Con không biết." Kim Lũ Y còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một vụ án lớn và liên quan rộng như vậy: “Cho nên con muốn hỏi ý kiến của cha."
"Ý kiến của cha?" Lý Úc Bạch cười nói: "Vậy con ở lại quân doanh của cha đi."
"Mặc dù lần này con đã chọc vào một tổ ong lớn, nhưng nếu ở đây thì không ai có thể đụng đến con đâu!"
Lý Úc Bạch nghĩ, vì danh sách không bị truyền ra ngoài nên Kim Lũ Y ở lại đây là an toàn nhất.
"Ở lại chỗ cha một thời gian, tránh đầu ngọn gió."
Nghe vậy, Kim Lũ Y không nói gì.
Cô không muốn trốn tránh.
"Con không thể trốn ở đây cả đời được." Kim Lũ Y bướng bỉnh nói: "Cha, cha cũng không thể bảo vệ con cả đời được."
Nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của con gái nuôi, Lý Úc Bạch bật cười vang.
"Cha và con tuy không cùng huyết thống, nhưng con lại có cái khí phách dũng mãnh hệt như cha khi còn trẻ!"
"Còn cha... Cha đã già rồi!"
"Nếu gặp phải loại chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của cha là trốn tránh! Haiz, đúng là anh hùng chí ngắn!"
Lý Úc Bạch thở dài, ông ấy không ngờ rằng một chiến thần như mình cũng có lúc phải sợ hãi.
"Mười năm trước, dù trời có sập thì cha cũng phải tranh thủ phá cho bằng được!"
Nói xong, Lý Úc Bạch vỗ vỗ vai con gái nuôi, động viên nói: “Con trở về đi!"
"Trong đầu con đã có đáp án rồi, còn cần hỏi cha làm gì! Cứ tiếp tục làm đi! Cha sẽ luôn ủng hộ con!"
Với sự ủng hộ của cha nuôi, gánh nặng tâm lý của Kim Lũ Y đã hoàn toàn được trút bỏ.
Sở dĩ Kim Lũ Y đến đây không phải vì sợ phiền phức mà vì lo lắng ảnh hưởng đến cha nuôi.
Nhưng bây giờ, cha nuôi cũng đã bày tỏ lập trường của mình, Kim Lũ Y cuối cùng cũng có thể quay trở lại, đối mặt với mọi giông bão.
"Cha, bảo trọng!" Nói xong, Kim Lũ Y bước ra khỏi quân doanh, không quay đầu lại.
"Nhớ kỹ!" Lúc này, giọng Lý Úc Bạch lại từ trong trại truyền đến: “Khi đối mặt với kẻ địch lớn mạnh, không chỉ phải dùng mỗi bạo lực mà còn phải dùng cả đầu óc nữa!"
"Mặc dù lần này con phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù, nhưng xung quanh con cũng có rất nhiều bạn bè! Con sẽ không bao giờ bước đi một mình!"
Sau khi rời trại quân sự, Kim Lũ Y lên trực thăng và lập tức bay về Yến Kinh.
Ngay sau khi chuyến bay trở lại Yến Kinh hạ cánh.
Kim Lũ Y nhận được cuộc gọi từ đội phó Ân Hồng Trang: "Đại nhân, không hay rồi."
"Vừa rồi, Mạnh Châu Huyền, chủ của Lê Viên đã bị ám sát trong tù!"
Chương 119: Thiên Phạt tập kích
Bên trong biệt thự.
Một nhóm sát thủ bất ngờ xông vào.
Dù hệ thống báo động đã được kích hoạt nhưng bọn họ vẫn ung dung giống như ở nhà mình vậy. Họ công khai đi vào, lục lọi khắp nơi.
Tuy nhiên, họ không tìm thấy thứ cần tìm cũng như không gặp một người nào.
"Không có người!"
"Chúng tôi đã tìm kiếm hết rồi ạ!"
Một vài người mặc đồ đen báo cáo với một ông già mặc áo choàng đen đang đứng trong đải sảnh.
Ông già đi vòng quanh đại sảnh.
Cuối cùng, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại.
"Mùi của cơ thể con người vẫn còn lưu lại ở đây... Có người vừa mới rời khỏi đây không lâu!"
"Là sau núi, đuổi theo!"
Ông già mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang loạng choạng chạy lên núi.
Cùng với mệnh lệnh, đám sát thủ mặc đồ đen xung quanh dường như biến mất trong không gian. Một giây tiếp theo, bọn họ đã xuất hiện ở sân sau, hướng thẳng về phía ngọn núi.
Bóng dáng ông già kia cũng lặng lẽ biến mất trong đại sảnh.
Nhóm người này chính là tổ chức Sát thủ Thiên Phạt đến từ Đông Hải.
Đây là một tổ chức sát thủ hàng đầu được nuôi dưỡng đặc biệt bởi chợ đen.
Sở dĩ chợ đen có thể thành lập ở hai thủ đô và mười ba thành phố, hoạt động cả trong tối ngoài sáng mà không ai dám gây rắc rối.
Ngoài việc có nền tảng vững chắc và mạng lưới quan hệ, bản thân họ còn có quyền lực rất lớn.
Và Thiên Phạt chính là con át chủ bài của chợ đen, là thứ họ dùng để đối phó với những kẻ dám đối đầu với chợ đen.
Bất cứ ai bị Thiên Phạt nhắm tới đều sẽ phải chết!
Chạy!
Chạy!
Chạy!
Trần Thơ Nhã dùng toàn bộ sức lực, trong đầu chỉ có một từ, chạy!
Chỉ cần chạy đến biệt thự ở lưng chừng núi thì cô sẽ an toàn.
Tuy nhiên, chân của Trần Thơ Nhã vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên chạy chỉ nhanh hơn đi bộ một chút.
Sau đó, Trần Thơ Nhã đột nhiên chậm lại.
Cô thầm nghĩ: “Nếu mình chạy đến chỗ thần Y Diệp Côn Luân, nhưng Diệp thần y không phải đối thủ của những người đó thì sao?”
“Vậy thì chẳng phải mình đã liên lụy đến Diệp thần y rồi sao?”
Trần Thơ Nhã hơi lo lắng về điều này.
Trong lúc đang phân tâm, Trần Thơ Nhã đột nhiên vấp phải một hòn đá.
“Đau quá...”
Trần Thơ Nhã muốn đứng dậy nhưng phát hiện đầu gối của mình đã chảy máu.
Giây tiếp theo, vài bóng đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.
Giống như những bóng ma, im lặng và đáng sợ.
Trần Thơ Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhóm người.
Mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng Trần Thơ Nhã chắc chắn rằng họ chính là những người vừa đột nhập vào biệt thự.
Quả đúng như dự đoán.
Một người trong số họ lạnh lùng hỏi: "Cô có quan hệ gì với Kim Lũ Y? Kim Lũ Y đã trốn đi đâu? Nói!"
Giọng nói của người đàn ông vô cùng hung dữ và độc đoán.
Trần Thơ Nhã sợ hãi đến mức lùi lại, cố gắng chạy về phía sau.
Kết quả vừa đứng dậy, chưa kịp chạy được hai bước, cô đã bị một ông già túm lấy cổ áo xách lên như một con gà con.
Trần Thơ Nhã chợt sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại có thể có sức mạnh to lớn như vậy?
"Cô bé, đừng sợ! Chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô!"
"Chúng tôi đến đây để tìm Kim Lũ Y và lấy lại một món đồ."
"Nói cho chúng tôi biết, cô ta đang ở đâu?"
Trần Thơ Nhã sợ đến mức không dám lên tiếng. Cô muốn phủ nhận rằng mình không biết Kim Lũ Y, nhưng lại không giỏi nói dối, biểu cảm trên mặt đã phản bội cô.
"Tôi... Tôi không biết..."
Trần Thơ Nhã chỉ có thể lắc đầu, kiên quyết không nói.
"Như vậy là không ngoan rồi..."
Lòng bàn tay thô ráp của ông già từ từ lướt qua má cô gái, giống như một vết dao, máu lập tức chảy ra.
"Tôi... Tôi thực sự không biết..."
Nỗi sợ hãi tột độ và cơn đau nhức nhối trên mặt khiến Trần Thơ Nhã bật khóc.
"Thật đáng tiếc..."
“Chúng tôi không muốn liên lụy đến những người vô tội…”
"Vì cô biết điều gì đó nhưng lại từ chối nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đành phải..."
Vừa nói, ông già vừa đẩy nhẹ.
Trần Thơ Nhã đột nhiên ngã về phía sau.
Ngã xuống dưới chân những người đàn ông mặc đồ đen.
"Diệt khẩu đi..."
Ông già quay lưng lại, như thể tất cả những điều này không liên quan gì đến ông ta.
Những người mặc đồ đen, giống như những tử thần, nhìn xuống Trần Thơ Nhã dưới chân, ánh mắt lạnh lùng, sát khí tràn ngập khắp nơi.
“Không, đừng...”
Trần Thơ Nhã vô cùng sợ hãi, cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế?
Hôm qua, cô còn tưởng Kim Lũ Y đang nói đùa.
Nhưng hôm nay, cô đã cận kề với cái chết?
"Ông Thái đã cho cô một cơ hội sống, nhưng đáng tiếc là cô không trân trọng!"
Một trong những người đàn ông mặc đồ đen từ từ giơ tay lên, một con dao găm sáng chói xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Sắc mặt Trần Thơ Nhã tái nhợt, trái tim cô đã chìm xuống đáy.
"Chẳng lẽ... Mình thực sự sẽ chết sao?"
"Tôi chưa muốn chết... Ai đó cứu tôi với!"
Vào thời điểm khi con dao sắp hạ xuống.
Đột nhiên, một tiếng gầm dài xuyên qua không trung, giống như một viên đạn không tiếng động, xuyên thẳng qua cổ tay của người đàn ông mặc đồ đen.
"A!" Người đàn ông hét lên, con dao găm trong tay rơi xuống đất.
"Hả? Ai đó?"
Ông già đột nhiên quay người lại, cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ bay từ trên núi xuống, như thể có một vị thần vừa giáng thế, mang lại cảm giác áp bức nặng nề cho những người đang có mặt.
Chương 120: Cắt cổ
Diệp Lâm vốn đang ở trên tầng cao nhất của biệt thự để luyện chế đan dược, thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy một vài luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ chân núi.
"Hửm?" Diệp Lâm hơi giật mình, cho rằng là nhắm vào mình.
Nhưng vừa leo lên mái nhà, nhìn xuống núi, anh đã nhìn thấy bóng dáng đáng loạng choạng của Trần Thơ Nhã.
"Hả?" Diệp Lâm lại nhẹ giọng kêu lên, cảm thấy khá kỳ lạ.
Trần Thơ Nhã chỉ là một người bình thường, sao có thể bị nhiều cao thủ như vậy truy lùng chứ?
Chuyện này là sao?
Ngay sau đó, Diệp Lâm đã nghĩ đến việc rắc rối có lẽ là do Kim Lũ Y gây ra.
Nhưng gần đó không có khí tức của Kim Lũ Y.
Có vẻ như bạn của cô sắp gặp chuyện rồi.
Diệp Lâm quan sát hết thảy mọi chuyện dưới núi.
Mặc dù Trần Thơ Nhã cũng là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó nhưng Diệp Lâm cũng đã chữa lành đôi chân của cô.
Có thể coi như hai bên đã giải quyết xong mối hận thù.
Vì vậy, Diệp Lâm không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vừa quay người lại, anh lại mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Trần Thơ Nhã.
Có hơi không đành lòng.
"Hừ, làm gián đoạn việc luyện đan của mình!"
Diệp Lâm bị phân tâm bởi tiếng ồn ào của đám người dưới núi.
Vì thế, trong nháy mắt, anh đã tới chân núi.
Anh đá một viên sỏi lên.
Nó ngay lập tức xuyên qua cổ tay của sát thủ và kịp thời cứu được Trần Thơ Nhã.
"Ai đó?"
Ông già quay lại, giật mình sợ hãi.
Không ngờ trên ngọn núi này lại có cao thủ như vậy?
Diệp Lâm chậm rãi đi tới, tiện tay xoa lên trên mặt, thay đổi dung mạo cho giống với lần đầu gặp Trần Thơ Nhã.
Anh xuất hiện dưới cái tên Diệp Côn Luân.
"Thần y Diệp Côn Luân?"
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Trần Thơ Nhã cảm giác như mình đang nằm mơ.
Dường như mỗi lúc cô bất lực và cần sự giúp đỡ nhất, anh luôn xuất hiện kịp thời để cứu cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
"Diệp Côn Luân?"
Ông già lẩm bẩm lặp lại cái tên xa lạ, rồi chợt giật mình.
"Hóa ra cậu chính là Diệp Côn Luân?"
Tình cờ thay, Diệp Lâm cũng dùng cái tên Diệp Côn Luân ở Lê Viên.
"Ồ? Ông có biết tên tôi sao?" Diệp Lâm giật mình.
Không có nhiều người biết cái tên này của anh.
Lúc này, Diệp Lâm đã mơ hồ đoán được lai lịch của đối phương.
“Cậu tham dự cuộc đấu giá ở Lê Viên mà không trả một xu nào, ngược lại còn lấy đi rất nhiều bảo vật.”
"Cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích cho chuyện này chứ?"
Ông già lạnh lùng mỉm cười, không ngờ chuyến đi này lại trùng hợp như vậy. Đúng là xa tận trân trời gần ngay trước mắt, không ngờ lại gặp được Diệp Côn Luân thần bí ở đây?
Vốn dĩ, mục tiêu trong chuyến đi lần này của Thiên Phạt không chỉ có Kim Lũ Y mà còn có cả Diệp Côn Luân.
Tuy nhiên, họ hầu như không có thông tin gì về Diệp Côn Luân, vì dù sao thì đó cũng chỉ là một bút danh mà thôi.
Vì vậy, khi đến Yến Kinh, tổ chức Thiên Phạt vừa phải ra tay với Kim Lũ Y, vừa phải âm thầm điều tra về Diệp Côn Luân.
"Vậy ra cậu chính là Diệp Côn Luân?"
"Chúng tôi khổ sở tìm kiếm mãi, hóa ra lại trốn ở chỗ này!"
"Xem ra chuyến đi lần này lại có thu hoạch ngoài ý muốn rồi!"
Các sát thủ áo đen đột nhiên trở nên phấn khích, định dùng kế đánh nhanh thắng nhanh để giải quyết mục tiêu này.
"Các người là người của chợ đen?" Diệp Lâm hiểu ra.
“Đúng vậy!” Ông già lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện ở Lê Viên thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
"Đúng vậy, tôi đã lấy đồ ở đó, vậy thì sao?" Diệp Lâm thẳng thắn thừa nhận, không hề cố gắng trốn tránh: “Hơn nữa, những thứ ở chợ đen của các người đều là đồ bẩn nên việc tôi lấy chúng cũng đâu có phạm pháp, đúng chứ?”
Ông già nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Không ngờ lại có người dám trộm bảo vật ở chợ đen mà còn dám hiên ngang như vậy?
Đúng là không biết sống chết!
"Lấy đồ của chợ đen đúng là không phạm pháp, nhưng sẽ mất mạng đấy!"
"Và nhiệm vụ của Thiên Phạt chúng tôi là xử lý những kẻ điên rồ không biết trời đất như cậu!"
Vừa nói, ông già vừa ra lệnh: “Làm đi!”
Còn chưa nói xong, đám người áo đen đã lập tức xông lên, bọn họ đều muốn lấy đầu Diệp Lâm trước để được nhận thưởng.
"Anh Diệp, cẩn thận!" Thấy bảy tám người vây quanh Diệp Lâm, Trần Thơ Nhã không khỏi lo lắng cho anh.
Dù sao đối phương có rất nhiều người, nhưng Diệp Lâm chỉ có một mình.
Ngay cả Trần Thơ Nhã cũng có thể thấy rằng những người này mạnh hơn rất nhiều so với nhóm xã hội đen đã bắt nạt cô lần trước.
Nhưng giây tiếp theo, con dao găm trên tay nhóm người còn chưa kịp giơ lên thì đã đồng loạt rơi xuống.
Từng người một ôm lấy cổ mình và lần lượt ngã xuống đất.
Trong tay Diệp Lâm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng, khi dính máu lại càng thêm chói mắt.
"Mạnh quá!"
Lúc này, ông già cũng bị choáng váng trước thân thủ nhanh nhẹn của Diệp Lâm.
Anh ra tay trong im lặng, giống như thần chết đột ngột xuất hiện, khiến người ta khó có thể đề phòng!
“Cậu... Cậu cũng là sát thủ?"
Ông già nhìn con dao găm trong tay Diệp Lâm và chiêu thức cắt cổ nhanh như chớp kia.
Hiển nhiên chỉ có sát thủ hàng đầu mới làm được.
"Cũng gần như vậy..." Dù sao thì Cửu sư phụ của Diệp Lâm cũng là sát thủ hàng đầu thế giới, anh đã học được các loại kỹ thuật ám sát từ ông ấy.
Nếu không phải muốn cho con dao găm mà sư phụ đưa ăn thì Diệp Lâm thậm chí còn không cần xuất hiện đã có thể giết chết tất cả trong nháy mắt rồi.
"Xem ra hôm nay đã gặp phải đồng nghiệp rồi nhỉ?" Thay vì tức giận, ông già lại mỉm cười, dần lấy lại tinh thần và ý chí chiến đấu, chậm rãi cởi áo choàng ra: “Vậy hãy để tôi học hỏi kỹ thuật ám sát của cậu nào!"
Diệp Lâm đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc.
Đêm qua, lúc cứu bà ngoại của Susan, gia đình họ cũng không tin vào sự tồn tại của nấm linh chi nghìn năm.
Tuy nhiên, nhà họ Triệu trước mặt có vẻ ngang ngược hơn.
Họ không những không tin mà dường như còn định động tay động chân với anh?
"Hi Dao! Không được vô lễ với Diệp thần y!"
Ông Triệu thấy sắc mặt Diệp Lâm khẽ thay đổi, có vẻ không hài lòng nên nhanh chóng đứng dậy mắng cháu gái vì những lời nói và cách cư xử thô lỗ, đồng thời xin lỗi Diệp Lâm.
"Cháu gái của tôi vừa từ nước ngoài về, không biết gì nên mới đắc tội với Diệp thần y, xin cậu bỏ quá cho!"
Vừa nói, ông Triệu vừa cúi đầu thật sâu với Diệp Lâm, bày tỏ thái độ cung kính.
Nhìn thấy điều này, Triệu Hi Dao rất ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy khó chấp nhận.
Trong suy nghĩ của cô ta, ông nội dù gì vẫn là người đứng đầu gia tộc. Khi còn trẻ, ông cụ từng là một quan chức cấp cao rất được lòng dân. Tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng ông ấy vẫn có thể xây dựng một cơ ngơi khổng lồ.
Một ông chủ lớn có, mỗi bước đi đều có thể khiến Yến Kinh run rẩy lại khách khí với một người trẻ tuổi không rõ lai lịch như vậy, thậm chí còn xin lỗi thay cô ta nữa chứ.
Triệu Hi Dao không thể hiểu được.
"Ông nội, tại sao ông lại xin lỗi anh ta?"
Triệu Hi Dao thực sự không hiểu tên nhóc này đã cho ông nội mình ăn bùa mê thuốc lú gì.
"Cháu im miệng cho ông!" Ông Triệu lại mắng.
Những người khác có thể không biết, cho rằng Diệp Lâm chỉ giỏi về y thuật, nhưng thông qua Vương giáo đầu, ông Triệu biết rằng võ thuật của Diệp Lâm cũng rất xuất sắc, có sức mạnh sánh ngang với chiến thần.
Tuy nhiên, vì thể diện của Vương giáo đầu nên ông Triệu không nhắc đến chuyện ông ta thất bại trước Diệp Lâm.
Tuy không nói gì, nhưng trong lòng ông Triệu lại rất rõ ràng.
Cho dù không có cơ hội kết giao với người như Diệp Lâm cũng không được đắc tội anh. Huống chi Diệp Lâm còn cứu mạng ông ta, càng cần phải tôn trọng hơn.
Không chỉ vì bản thân ông ta mà còn vì tương lai của gia đình.
"Diệp thần y, cảm ơn thần dược của cậu." Nói xong, ông Triệu không do dự nữa, cầm lấy nấm linh chi ngàn năm, nuốt thẳng vào bụng.
Nhìn thấy điều này, mọi người trong nhà họ Triệu đều bị sốc.
Không ngờ ông cụ lại ăn dứt khoát như vậy, thậm chí còn không kịp ngăn cản.
"Ông nội!" Triệu Hi Dao kêu lên.
"Ông chủ, nhanh nhổ ra đi!" Peter cũng vội vàng khuyên nhủ.
"Cha, cha cảm thấy thế nào?" Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Thiên Minh cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy cha, quan tâm đến nhất cử nhất động của ông cụ.
Ông Triệu trấn tĩnh lại, mỉm cười vui vẻ: “Không sao đâu, cha thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Triệu Hi Dao vẫn lo lắng nói: "Hay là ông đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
“Không cần phiền toái như vậy.” Lúc này, Peter kiêu ngạo nói: “Thiết bị y tế ở Đại Hạ các người kém xa so với phương Tây của chúng tôi, e rằng còn không hiệu quả bằng máy kiểm tra sự sống của tôi.”
"Đúng vậy." Triệu Hi Dao vỗ trán, vội vàng nói: “Tôi quên mất còn có thiết bị này!"
"Ông ơi, chúng cháu kiểm tra lại lần nữa cho ông nhé!"
Vừa rồi, hộ đã kiểm tra một lần, phát hiện ra rằng ông cụ chỉ còn lại hai mươi bảy ngày cuối cùng trong cuộc đời.
Nếu làm lại bài kiểm tra và tuổi thọ giảm đi, điều đó có nghĩa là "thuốc" ông cụ vừa uống có vấn đề!
"Cái này chắc không cần đâu.” ông Triệu lập tức từ chối, nhìn về phía Diệp Lâm.
Suy cho cùng, vừa uống thần dược của Diệp Lâm đã đi kiểm tra ngay thì có hơi thiếu tôn trọng, dù là với bất kỳ bác sĩ nào cũng vậy.
“Vậy chúng ta thử xem.” Không ngờ Diệp Lâm lại chủ động yêu cầu: “Vừa hay tôi cũng muốn xem thiết bị này có thật sự có hiệu quả hay không.”
Sau khi uống linh chi ngàn năm, Diệp Lâm chắc chắn rằng ông Triệu có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm nữa.
Nếu thiết bị đó không phát hiện được thì có nghĩa thiết bị đó là giả.
"Hừ, anh dám nghi ngờ thiết bị của tôi sao?" Peter có hơi tức giận.
Một gã lang băm phương Đông có quyền gì mà nghi ngờ ông ta cơ chứ?
"Nếu như tuổi thọ của ông nội tôi không đến hai mươi bảy ngày nữa, tôi sẽ tính sổ với anh!" Triệu Hi Dao cũng tức giận nói.
Thế là, sau khi Diệp Lâm gật đầu đồng ý, ông Triệu cũng vui vẻ chấp nhận.
Ông ấy cũng muốn xem liệu phép lạ có thực sự xảy ra hay không.
Sau khi thiết bị được kết nối với tay, chân và não của ông Triệu, nó bắt đầu hoạt động bình thường.
Chẳng mấy chốc, số ngày sống đã được hiển thị trên màn hình.
“Bởi vì tuổi thọ của ông cụ chỉ còn lại không đến ba mươi ngày.” Peter giải thích: “Cho nên tôi đã điều chỉnh hiển thị thời gian tính bằng ngày.”
Máy có thể đếm theo năm, tháng, ngày tùy theo ý muốn, tính chính xác tính theo ngày.
Còn các máy kiểm tra thông thường chỉ tính theo năm mà thôi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Màn hình liên tục được làm mới.
Khi thời gian đến hai mươi bảy ngày.
Mọi người trong nhà họ Triệu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Vẫn giống như trước."
"Xem ra thuốc ông uống cũng không có ảnh hưởng gì."
"Ấy? Chuyện gì vậy? Mọi người nhìn kìa! Số ngày trên máy vẫn đang chạy!"
Hai mươi tám ngày!
Khi thời gian được làm mới thành hai mươi tám ngày, hiện trường đột nhiên trở nên im lặng.
Sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Chiếc máy không có dấu hiệu dừng lại.
Những con số tiếp tục tăng lên và nhanh chóng được làm mới.
Hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt!
“Ôi, Chúa ơi!” Peter đang định kết thúc kiểm tra, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng đáng ngạc nhiên này.
Một trăm, một trăm linh một, một trăm linh hai ngày!
Khi con số trên màn hình đạt đến ba chữ số, hiện trường náo động hẳn lên.
Mọi người vừa định thần sau cú sốc vừa rồi lại tiếp tục sửng sốt và sau cùng là vui sướng!
“Chẳng lẽ thần dược của Diệp thần y thực sự có tác dụng sao?”
"Kiểm tra vừa rồi là hai mươi bảy ngày, bây giờ đã hơn một trăm ngày rồi!"
"Nếu điều này là sự thật thì đúng là không thể tin được. Trên đời thực sự có loại thần dược có thể kéo dài tuổi thọ sao?"
Lúc này, vẻ mặt của Triệu Hi Dao cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý tuổi thọ của ông nội bị rút ngắn để tính sổ với tên lừa đảo Diệp Lâm này.
Cuối cùng không ngờ tuổi thọ của ông nội không những không giảm mà còn tăng lên nhanh chóng.
Chuỗi số nhảy trên màn hình giống như một cú tát điên cuồng vào mặt Triệu Hi Dao, đập tan mọi nghi ngờ vừa rồi của cô ta.
"Không... không thể nào!" Triệu Hi Dao vẫn không thể tin được: “Thầy, thiết bị hỏng rồi sao?"
“Hỏng?” Peter ngơ ngác lắc đầu, nhìn màn hình không chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Khi tới đây, tôi đã mang theo một cái mới, làm sao nó có thể hỏng nhanh như vậy được? Nhưng mà… Lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại xem sao.”
Lúc này, con số trên màn hình đã nhanh chóng được cập nhật thành ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Oa!
Mọi người trong nhà họ Triệu lại kêu lên.
"Một năm!"
"Những một năm!"
"Ông nội tăng thêm một năm tuổi thọ nữa!"
Triệu Uyển Đình vui sướng đến rơi lệ, cảm thấy mừng cho ông nội mình.
Ông Triệu đang nằm trên ghế sofa, tuy không nhìn thấy màn hình nhưng cũng không khỏi run lên vì phấn khích khi nghe tiếng reo hò và đếm số của con cháu.
Đó là cảm giác được tái sinh!
Chương 117: Kỳ tích mười năm
"1091 ngày!"
“1092 ngày!”
"1093 ngày..."
Khi số trên màn hình đạt đến bốn chữ số.
Tâm trạng của mọi người tại hiện trường dần thay đổi từ nhiệt tình trước đó sang thờ ơ, mất đi sự hứng thú, thậm chí trong thâm tâm còn muốn kết thúc sớm.
Nhưng xem ra số mệnh của ông cụ vẫn còn rất dài, con số vẫn tiếp tục thay đổi.
"Thầy à." Lúc này, Triệu Hi Dao đành phải nhắc nhở: "Thầy đổi đơn vị tính thành năm đi." Với tình hình bây giờ, nếu đếm theo ngày sẽ quá chậm, không biết khi nào mới kết thúc.
"Ồ, đúng rồi!" Peter đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng điều chỉnh thiết bị.
Khi đơn vị đếm thay đổi từ ngày sang năm.
Màn hình chuyển sang màu đen và sau đó tiếp tục làm mới.
Ba năm!
Bốn năm!
Năm năm!
Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lần nữa bị phá vỡ.
Mọi người chợt phấn khích trở lại.
Suy cho cùng, nếu nhìn vào số ngày sẽ tưởng chừng như rất xa, nhưng một khi đổi thành năm thì e rằng sẽ sớm thấy được con số cuối cùng.
Mỗi khi con số thay đổi, trái tim của mọi người trong nhà họ Triệu cũng nhảy lên theo.
Tám năm!
Chín năm!
Mười năm!
Cuối cùng, con số trên màn hình dừng lại ở con số mười năm.
Bíp, bíp!
Chiếc máy đã đưa ra lời nhắc để báo kết thúc quá trình kiểm tra.
"Mười năm!"
"Trời ạ! Ông nội còn sống thêm được mười năm nữa?"
"Đây không phải là mơ đấy chứ?"
Mọi người trong nhà họ Triệu vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
"Ừm." Diệp Lâm lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ cái này máy dò sự sống thật sự rất tốt, kết quả cũng không khác với tính toán của anh là bao.
Lúc trước, Diệp Lâm đã cứu mạng ông Triệu, nhưng cũng chỉ giúp ông ấy sống thêm một tháng nữa, thiết bị đã phát hiện chính xác.
Bây giờ, sau khi dùng linh chi ngàn năm, tuổi thọ của ông ấy đã được kéo dài thêm mười năm, chiếc máy này cũng lần nữa kiểm tra chính xác.
“Ông nội, thật tốt quá!” Triệu Uyển Đình nhào vào trong lòng ông nội, khóc trong sung sướng: “Ông còn có thể sống được mười năm nữa, tốt quá rồi!”
“Haha…” Ông Triệu cũng rất vui, mỉm cười vuốt tóc cháu gái: “Ông còn chưa thấy cháu kết hôn, sao có thể rời đi sớm như vậy được.”
Lúc này, tâm trạng của Triệu Hi Dao có hơi phức tạp.
Mặc dù cô ta rất vui vì ông nội đã sống thêm được mười năm nữa, nhưng cô lại lo lắng rằng chiếc máy này đã xảy ra vấn đề gì đó.
“Hi Dao.” Peter nói: “Em mau thử lại xem thiết bị có sai sót gì không.”
Peter cũng có hơi nghi ngờ, quyết định cho học trò thử lại lần nữa xem thiết bị có bình thường không.
"Vâng!" Triệu Hi Dao kết nối với thiết bị, bình tĩnh nằm xuống.
Hơn một phút trôi qua.
Bảy mươi tám năm.
Bảy mươi chín năm.
Tám mươi năm.
"Kết quả giống như lần trước!"
Triệu Hi Dao đứng dậy, nhìn vào thiết bị, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Theo thiết bị kiểm tra, cô ta có thể sống đến tám mươi tuổi.
Đã kiểm tra hai lần, cả hai đều như vậy.
Điều này có nghĩa là thiết bị không bị hỏng.
Mười năm tuổi thọ của ông nội cũng là chính xác.
"Dụng cụ này không có vấn đề gì." Peter thẳng thắn nói: "Chúc mừng ông Triệu, ông còn có thể sống được mười năm nữa!"
Với lời khẳng định của Peter, trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng đã hoàn toàn hạ xuống, họ sợ rằng thiết bị gặp trục trặc và niềm vui của họ sẽ là vô ích.
Lúc này đây, có người vui thì cũng có người buồn.
Triệu Hi Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nghĩ lại vừa rồi, cô ta liên tục hoài nghi, nhưng không ngờ sau khi uống thần dược, ông nội thực sự kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, thậm chí còn dùng máy kiểm tra sự sống tiên tiến nhất mà họ mang đến để kiểm tra.
Triệu Hi Dao lại nhìn Diệp Lâm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Chúa ơi, đây đúng là một phép lạ!"
Peter không khỏi kêu lên vì ngạc nhiên.
Sau đó, ông ta nói với Diệp Lâm: "Thưa cậu, rất xin lỗi cậu vì sự thất lễ vừa rồi."
"Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, cậu vẫn còn thuốc thần đó chứ? Cậu có thể cho tôi xem kỹ hơn được không?"
Vừa rồi, lúc nhận lấy linh chi ngàn năm, Peter vốn không coi trọng, bây giờ nghĩ lại, ông ta vô cùng hối hận.
"Hết rồi." Mặc dù Diệp Lâm còn có một khối linh chi lớn, nhưng anh không thể tùy tiện khoe ra, bởi vì tiền tài lúc nào cũng phải giấu kín.
"A, thật đáng tiếc." Peter lắc đầu nói: "Tôi định đưa thành phần của thần dược đó vào trong thiết bị này để lần sau tránh phạm sai lầm."
Lúc này, ông Triệu lại đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
"Diệp thần y, cậu lại cứu tôi thêm lần nữa, hơn nữa còn cho tôi thêm mười năm tuổi thọ."
"Ơn cứu mạng này khó lòng báo đáp, nếu sau này Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ nói, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ!"
Hai cha con Triệu Thiên Minh và Triệu Uyển Đình cũng trịnh trọng hứa hẹn với Diệp Lâm.
"Sau này, nếu có việc gì thì cậu cứ nói, mọi tài nguyên của nhà họ Triệu chúng tôi cũng sẽ để Diệp thần y tùy ý sử dụng."
Diệp Lâm mỉm cười đáp: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa, yêu cầu lúc trước của tôi, mọi người làm rất tốt, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Ông Triệu gật đầu, lập tức hiểu ý của Diệp Lâm. Anh đang nói đến việc họ nhờ vào quan hệ với bộ tài chính để điều tra thuế của nhà họ Diệp, từ đó dẫn đến sự sụp đổ cổ phiếu nhà họ Diệp ngày hôm nay.
Sau đó, ông Triệu lại nói với Triệu Hi Dao: "Hi Dao! Cháu lại đây!"
"Cháu còn không mau xin lỗi Diệp thần y đi!"
"Vừa rồi cháu liên tục chất vấn Diệp thần y, bây giờ cháu còn gì muốn nói nữa không?"
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa xấu hổ, vừa áy náy, cúi đầu đi tới trước mặt Diệp Lâm giống như một con gà trống bại trận, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn tiêu tan.
"Tôi xin lỗi... Diệp thần y... Tôi có mắt như mù... đã xúc phạm tới anh..."
Triệu Hi Dao thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Quên đi.” Diệp Lâm cũng lười tính toán với bọn họ về chuyện nhỏ nhặt này: “Không biết không có tội.”
"Diệp thần y." Lúc này, Peter lại bước tới, cười nói: "So với dụng cụ này của tôi, nếu có thể kéo dài tuổi thọ của một người sắp chết thêm mười năm, cậu có tư cách hơn để giành được giải thưởng Nobel y học năm nay hơn! Tôi sẽ đề cử cậu với ban tổ chức giải thưởng Nobel."
Diệp Lâm không mấy quan tâm đến giải thưởng Nobel, khó khăn lắm anh mới có được bảo vật này, chủ yếu vẫn phải dựa vào tu luyện của mình.
Cho dù giành được một trăm giải Nobel thì cũng chẳng thể so sánh với việc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay lập tức, mọi người trong nhà họ Triệu đều vây quanh Diệp Lâm, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Càng khiến Peter và Triệu Hi Dao trở nên dư thừa.
Nhìn thấy Triệu Hi Dao xấu hổ, Triệu Uyển Đình vội vàng tiến lên gỡ rối, mỉm cười đổi chủ đề.
"Oa, chị Hi Dao, hóa ra chị có thể sống đến tám mươi tuổi!" Triệu Uyển Đình nói với vẻ ghen tị.
"Nếu em muốn biết mình còn lại bao nhiêu năm tuổi thọ nữa thì có thể thử xem." Triệu Hi Dao nói.
“Thôi ạ.” Triệu Uyển Đình xua tay: “Biết những điều này, chẳng phải cuộc sống sẽ rất nhàm chán sao.”
Sau đó, nhà họ Triệu lại tổ chức một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi Diệp Lâm.
Sau khi đã ăn uống no say, ông Triệu bảo Triệu Uyển Đình tiễn Diệp Lâm ra về.
Nhìn thấy cháu gái và Diệp Lâm đi rất gần nhau, ông Triệu cảm thấy rất thích thú.
"Thiên Minh!" ông Triệu nhỏ giọng nói với con trai nhỏ: "Nếu có cơ hội, cha dự định gả Uyển Đình cho Diệp thần y, con nghĩ thế nào?"
Chương 118: Không đơn độc
Theo yêu cầu của Diệp Lâm, Triệu Uyển Đình lái xe đưa Diệp Lâm về nhà.
Diệp Lâm dự định tiếp tục luyện chế một ít đan dược phòng trường hợp khẩn cấp.
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở quân đội U Châu.
"Cha nuôi!"
Sự xuất hiện của Kim Lũ Y khiến Lý Úc Bạch vừa trở lại quân doanh có hơi ngạc nhiên.
Sau khi nghe con gái nuôi kể lại những gì đã xảy ra sau khi ông ấy rời Yến Kinh, Lý Úc Bạch thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
"Con nói... Con dẫn quân đánh sập Lê Viên?" Sắc mặt Lý Úc Bạch khẽ biến đổi.
"Vâng!" Sau đó, Kim Lũ Y lấy ra một danh sách, đưa cho cha nuôi: “Con còn lấy được cái này.”
Lý Úc Bạch cầm lấy danh sách, vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.
Đương nhiên ông ấy hiểu danh sách này có ý nghĩa gì.
"Con đã giao nộp danh sách này chưa? Có ai khác nhìn thấy nó không?" Lý Úc Bạch vội vàng hỏi.
"Cái này con giữ lại, chưa giao ra, cũng không có ai nhìn thấy." Kim Lũ Y không phải là kẻ ngốc, cô hiểu rằng danh sách này không thể dễ dàng tiết lộ cho người khác biết, càng ít người biết về nó thì càng tốt.
Nếu cô giao nó ra thì không chỉ gây náo động mà còn liên lụy đến những người có liên quan.
"Được rồi, con làm rất tốt!" Đứng trước hành vi đi trái quy với định này, Lý Úc Bạch lại lấy làm hài lòng.
Sau đó, không cần suy nghĩ nhiều, Lý Úc Bạch đặt bản danh sách lên ngọn nến đang cháy.
"Cha!" Nhìn thấy vậy, Kim Lũ Y nhanh chóng bước tới và giật lại.
Nhưng một phần ba số tên trong đó đã bị đốt cháy.
"Sao?" Lý Úc Bạch hỏi: "Con còn muốn tiếp tục điều tra sao? Chắc con cũng biết trên đó có một số cái tên mà ngay cả cha cũng phải nhượng bộ ba phần, đúng chứ?"
"Con không biết." Kim Lũ Y còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một vụ án lớn và liên quan rộng như vậy: “Cho nên con muốn hỏi ý kiến của cha."
"Ý kiến của cha?" Lý Úc Bạch cười nói: "Vậy con ở lại quân doanh của cha đi."
"Mặc dù lần này con đã chọc vào một tổ ong lớn, nhưng nếu ở đây thì không ai có thể đụng đến con đâu!"
Lý Úc Bạch nghĩ, vì danh sách không bị truyền ra ngoài nên Kim Lũ Y ở lại đây là an toàn nhất.
"Ở lại chỗ cha một thời gian, tránh đầu ngọn gió."
Nghe vậy, Kim Lũ Y không nói gì.
Cô không muốn trốn tránh.
"Con không thể trốn ở đây cả đời được." Kim Lũ Y bướng bỉnh nói: "Cha, cha cũng không thể bảo vệ con cả đời được."
Nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của con gái nuôi, Lý Úc Bạch bật cười vang.
"Cha và con tuy không cùng huyết thống, nhưng con lại có cái khí phách dũng mãnh hệt như cha khi còn trẻ!"
"Còn cha... Cha đã già rồi!"
"Nếu gặp phải loại chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của cha là trốn tránh! Haiz, đúng là anh hùng chí ngắn!"
Lý Úc Bạch thở dài, ông ấy không ngờ rằng một chiến thần như mình cũng có lúc phải sợ hãi.
"Mười năm trước, dù trời có sập thì cha cũng phải tranh thủ phá cho bằng được!"
Nói xong, Lý Úc Bạch vỗ vỗ vai con gái nuôi, động viên nói: “Con trở về đi!"
"Trong đầu con đã có đáp án rồi, còn cần hỏi cha làm gì! Cứ tiếp tục làm đi! Cha sẽ luôn ủng hộ con!"
Với sự ủng hộ của cha nuôi, gánh nặng tâm lý của Kim Lũ Y đã hoàn toàn được trút bỏ.
Sở dĩ Kim Lũ Y đến đây không phải vì sợ phiền phức mà vì lo lắng ảnh hưởng đến cha nuôi.
Nhưng bây giờ, cha nuôi cũng đã bày tỏ lập trường của mình, Kim Lũ Y cuối cùng cũng có thể quay trở lại, đối mặt với mọi giông bão.
"Cha, bảo trọng!" Nói xong, Kim Lũ Y bước ra khỏi quân doanh, không quay đầu lại.
"Nhớ kỹ!" Lúc này, giọng Lý Úc Bạch lại từ trong trại truyền đến: “Khi đối mặt với kẻ địch lớn mạnh, không chỉ phải dùng mỗi bạo lực mà còn phải dùng cả đầu óc nữa!"
"Mặc dù lần này con phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù, nhưng xung quanh con cũng có rất nhiều bạn bè! Con sẽ không bao giờ bước đi một mình!"
Sau khi rời trại quân sự, Kim Lũ Y lên trực thăng và lập tức bay về Yến Kinh.
Ngay sau khi chuyến bay trở lại Yến Kinh hạ cánh.
Kim Lũ Y nhận được cuộc gọi từ đội phó Ân Hồng Trang: "Đại nhân, không hay rồi."
"Vừa rồi, Mạnh Châu Huyền, chủ của Lê Viên đã bị ám sát trong tù!"
Chương 119: Thiên Phạt tập kích
Bên trong biệt thự.
Một nhóm sát thủ bất ngờ xông vào.
Dù hệ thống báo động đã được kích hoạt nhưng bọn họ vẫn ung dung giống như ở nhà mình vậy. Họ công khai đi vào, lục lọi khắp nơi.
Tuy nhiên, họ không tìm thấy thứ cần tìm cũng như không gặp một người nào.
"Không có người!"
"Chúng tôi đã tìm kiếm hết rồi ạ!"
Một vài người mặc đồ đen báo cáo với một ông già mặc áo choàng đen đang đứng trong đải sảnh.
Ông già đi vòng quanh đại sảnh.
Cuối cùng, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại.
"Mùi của cơ thể con người vẫn còn lưu lại ở đây... Có người vừa mới rời khỏi đây không lâu!"
"Là sau núi, đuổi theo!"
Ông già mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang loạng choạng chạy lên núi.
Cùng với mệnh lệnh, đám sát thủ mặc đồ đen xung quanh dường như biến mất trong không gian. Một giây tiếp theo, bọn họ đã xuất hiện ở sân sau, hướng thẳng về phía ngọn núi.
Bóng dáng ông già kia cũng lặng lẽ biến mất trong đại sảnh.
Nhóm người này chính là tổ chức Sát thủ Thiên Phạt đến từ Đông Hải.
Đây là một tổ chức sát thủ hàng đầu được nuôi dưỡng đặc biệt bởi chợ đen.
Sở dĩ chợ đen có thể thành lập ở hai thủ đô và mười ba thành phố, hoạt động cả trong tối ngoài sáng mà không ai dám gây rắc rối.
Ngoài việc có nền tảng vững chắc và mạng lưới quan hệ, bản thân họ còn có quyền lực rất lớn.
Và Thiên Phạt chính là con át chủ bài của chợ đen, là thứ họ dùng để đối phó với những kẻ dám đối đầu với chợ đen.
Bất cứ ai bị Thiên Phạt nhắm tới đều sẽ phải chết!
Chạy!
Chạy!
Chạy!
Trần Thơ Nhã dùng toàn bộ sức lực, trong đầu chỉ có một từ, chạy!
Chỉ cần chạy đến biệt thự ở lưng chừng núi thì cô sẽ an toàn.
Tuy nhiên, chân của Trần Thơ Nhã vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên chạy chỉ nhanh hơn đi bộ một chút.
Sau đó, Trần Thơ Nhã đột nhiên chậm lại.
Cô thầm nghĩ: “Nếu mình chạy đến chỗ thần Y Diệp Côn Luân, nhưng Diệp thần y không phải đối thủ của những người đó thì sao?”
“Vậy thì chẳng phải mình đã liên lụy đến Diệp thần y rồi sao?”
Trần Thơ Nhã hơi lo lắng về điều này.
Trong lúc đang phân tâm, Trần Thơ Nhã đột nhiên vấp phải một hòn đá.
“Đau quá...”
Trần Thơ Nhã muốn đứng dậy nhưng phát hiện đầu gối của mình đã chảy máu.
Giây tiếp theo, vài bóng đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.
Giống như những bóng ma, im lặng và đáng sợ.
Trần Thơ Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhóm người.
Mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng Trần Thơ Nhã chắc chắn rằng họ chính là những người vừa đột nhập vào biệt thự.
Quả đúng như dự đoán.
Một người trong số họ lạnh lùng hỏi: "Cô có quan hệ gì với Kim Lũ Y? Kim Lũ Y đã trốn đi đâu? Nói!"
Giọng nói của người đàn ông vô cùng hung dữ và độc đoán.
Trần Thơ Nhã sợ hãi đến mức lùi lại, cố gắng chạy về phía sau.
Kết quả vừa đứng dậy, chưa kịp chạy được hai bước, cô đã bị một ông già túm lấy cổ áo xách lên như một con gà con.
Trần Thơ Nhã chợt sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại có thể có sức mạnh to lớn như vậy?
"Cô bé, đừng sợ! Chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô!"
"Chúng tôi đến đây để tìm Kim Lũ Y và lấy lại một món đồ."
"Nói cho chúng tôi biết, cô ta đang ở đâu?"
Trần Thơ Nhã sợ đến mức không dám lên tiếng. Cô muốn phủ nhận rằng mình không biết Kim Lũ Y, nhưng lại không giỏi nói dối, biểu cảm trên mặt đã phản bội cô.
"Tôi... Tôi không biết..."
Trần Thơ Nhã chỉ có thể lắc đầu, kiên quyết không nói.
"Như vậy là không ngoan rồi..."
Lòng bàn tay thô ráp của ông già từ từ lướt qua má cô gái, giống như một vết dao, máu lập tức chảy ra.
"Tôi... Tôi thực sự không biết..."
Nỗi sợ hãi tột độ và cơn đau nhức nhối trên mặt khiến Trần Thơ Nhã bật khóc.
"Thật đáng tiếc..."
“Chúng tôi không muốn liên lụy đến những người vô tội…”
"Vì cô biết điều gì đó nhưng lại từ chối nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đành phải..."
Vừa nói, ông già vừa đẩy nhẹ.
Trần Thơ Nhã đột nhiên ngã về phía sau.
Ngã xuống dưới chân những người đàn ông mặc đồ đen.
"Diệt khẩu đi..."
Ông già quay lưng lại, như thể tất cả những điều này không liên quan gì đến ông ta.
Những người mặc đồ đen, giống như những tử thần, nhìn xuống Trần Thơ Nhã dưới chân, ánh mắt lạnh lùng, sát khí tràn ngập khắp nơi.
“Không, đừng...”
Trần Thơ Nhã vô cùng sợ hãi, cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế?
Hôm qua, cô còn tưởng Kim Lũ Y đang nói đùa.
Nhưng hôm nay, cô đã cận kề với cái chết?
"Ông Thái đã cho cô một cơ hội sống, nhưng đáng tiếc là cô không trân trọng!"
Một trong những người đàn ông mặc đồ đen từ từ giơ tay lên, một con dao găm sáng chói xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Sắc mặt Trần Thơ Nhã tái nhợt, trái tim cô đã chìm xuống đáy.
"Chẳng lẽ... Mình thực sự sẽ chết sao?"
"Tôi chưa muốn chết... Ai đó cứu tôi với!"
Vào thời điểm khi con dao sắp hạ xuống.
Đột nhiên, một tiếng gầm dài xuyên qua không trung, giống như một viên đạn không tiếng động, xuyên thẳng qua cổ tay của người đàn ông mặc đồ đen.
"A!" Người đàn ông hét lên, con dao găm trong tay rơi xuống đất.
"Hả? Ai đó?"
Ông già đột nhiên quay người lại, cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ bay từ trên núi xuống, như thể có một vị thần vừa giáng thế, mang lại cảm giác áp bức nặng nề cho những người đang có mặt.
Chương 120: Cắt cổ
Diệp Lâm vốn đang ở trên tầng cao nhất của biệt thự để luyện chế đan dược, thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy một vài luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ chân núi.
"Hửm?" Diệp Lâm hơi giật mình, cho rằng là nhắm vào mình.
Nhưng vừa leo lên mái nhà, nhìn xuống núi, anh đã nhìn thấy bóng dáng đáng loạng choạng của Trần Thơ Nhã.
"Hả?" Diệp Lâm lại nhẹ giọng kêu lên, cảm thấy khá kỳ lạ.
Trần Thơ Nhã chỉ là một người bình thường, sao có thể bị nhiều cao thủ như vậy truy lùng chứ?
Chuyện này là sao?
Ngay sau đó, Diệp Lâm đã nghĩ đến việc rắc rối có lẽ là do Kim Lũ Y gây ra.
Nhưng gần đó không có khí tức của Kim Lũ Y.
Có vẻ như bạn của cô sắp gặp chuyện rồi.
Diệp Lâm quan sát hết thảy mọi chuyện dưới núi.
Mặc dù Trần Thơ Nhã cũng là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó nhưng Diệp Lâm cũng đã chữa lành đôi chân của cô.
Có thể coi như hai bên đã giải quyết xong mối hận thù.
Vì vậy, Diệp Lâm không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vừa quay người lại, anh lại mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Trần Thơ Nhã.
Có hơi không đành lòng.
"Hừ, làm gián đoạn việc luyện đan của mình!"
Diệp Lâm bị phân tâm bởi tiếng ồn ào của đám người dưới núi.
Vì thế, trong nháy mắt, anh đã tới chân núi.
Anh đá một viên sỏi lên.
Nó ngay lập tức xuyên qua cổ tay của sát thủ và kịp thời cứu được Trần Thơ Nhã.
"Ai đó?"
Ông già quay lại, giật mình sợ hãi.
Không ngờ trên ngọn núi này lại có cao thủ như vậy?
Diệp Lâm chậm rãi đi tới, tiện tay xoa lên trên mặt, thay đổi dung mạo cho giống với lần đầu gặp Trần Thơ Nhã.
Anh xuất hiện dưới cái tên Diệp Côn Luân.
"Thần y Diệp Côn Luân?"
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Trần Thơ Nhã cảm giác như mình đang nằm mơ.
Dường như mỗi lúc cô bất lực và cần sự giúp đỡ nhất, anh luôn xuất hiện kịp thời để cứu cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
"Diệp Côn Luân?"
Ông già lẩm bẩm lặp lại cái tên xa lạ, rồi chợt giật mình.
"Hóa ra cậu chính là Diệp Côn Luân?"
Tình cờ thay, Diệp Lâm cũng dùng cái tên Diệp Côn Luân ở Lê Viên.
"Ồ? Ông có biết tên tôi sao?" Diệp Lâm giật mình.
Không có nhiều người biết cái tên này của anh.
Lúc này, Diệp Lâm đã mơ hồ đoán được lai lịch của đối phương.
“Cậu tham dự cuộc đấu giá ở Lê Viên mà không trả một xu nào, ngược lại còn lấy đi rất nhiều bảo vật.”
"Cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích cho chuyện này chứ?"
Ông già lạnh lùng mỉm cười, không ngờ chuyến đi này lại trùng hợp như vậy. Đúng là xa tận trân trời gần ngay trước mắt, không ngờ lại gặp được Diệp Côn Luân thần bí ở đây?
Vốn dĩ, mục tiêu trong chuyến đi lần này của Thiên Phạt không chỉ có Kim Lũ Y mà còn có cả Diệp Côn Luân.
Tuy nhiên, họ hầu như không có thông tin gì về Diệp Côn Luân, vì dù sao thì đó cũng chỉ là một bút danh mà thôi.
Vì vậy, khi đến Yến Kinh, tổ chức Thiên Phạt vừa phải ra tay với Kim Lũ Y, vừa phải âm thầm điều tra về Diệp Côn Luân.
"Vậy ra cậu chính là Diệp Côn Luân?"
"Chúng tôi khổ sở tìm kiếm mãi, hóa ra lại trốn ở chỗ này!"
"Xem ra chuyến đi lần này lại có thu hoạch ngoài ý muốn rồi!"
Các sát thủ áo đen đột nhiên trở nên phấn khích, định dùng kế đánh nhanh thắng nhanh để giải quyết mục tiêu này.
"Các người là người của chợ đen?" Diệp Lâm hiểu ra.
“Đúng vậy!” Ông già lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện ở Lê Viên thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
"Đúng vậy, tôi đã lấy đồ ở đó, vậy thì sao?" Diệp Lâm thẳng thắn thừa nhận, không hề cố gắng trốn tránh: “Hơn nữa, những thứ ở chợ đen của các người đều là đồ bẩn nên việc tôi lấy chúng cũng đâu có phạm pháp, đúng chứ?”
Ông già nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Không ngờ lại có người dám trộm bảo vật ở chợ đen mà còn dám hiên ngang như vậy?
Đúng là không biết sống chết!
"Lấy đồ của chợ đen đúng là không phạm pháp, nhưng sẽ mất mạng đấy!"
"Và nhiệm vụ của Thiên Phạt chúng tôi là xử lý những kẻ điên rồ không biết trời đất như cậu!"
Vừa nói, ông già vừa ra lệnh: “Làm đi!”
Còn chưa nói xong, đám người áo đen đã lập tức xông lên, bọn họ đều muốn lấy đầu Diệp Lâm trước để được nhận thưởng.
"Anh Diệp, cẩn thận!" Thấy bảy tám người vây quanh Diệp Lâm, Trần Thơ Nhã không khỏi lo lắng cho anh.
Dù sao đối phương có rất nhiều người, nhưng Diệp Lâm chỉ có một mình.
Ngay cả Trần Thơ Nhã cũng có thể thấy rằng những người này mạnh hơn rất nhiều so với nhóm xã hội đen đã bắt nạt cô lần trước.
Nhưng giây tiếp theo, con dao găm trên tay nhóm người còn chưa kịp giơ lên thì đã đồng loạt rơi xuống.
Từng người một ôm lấy cổ mình và lần lượt ngã xuống đất.
Trong tay Diệp Lâm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng, khi dính máu lại càng thêm chói mắt.
"Mạnh quá!"
Lúc này, ông già cũng bị choáng váng trước thân thủ nhanh nhẹn của Diệp Lâm.
Anh ra tay trong im lặng, giống như thần chết đột ngột xuất hiện, khiến người ta khó có thể đề phòng!
“Cậu... Cậu cũng là sát thủ?"
Ông già nhìn con dao găm trong tay Diệp Lâm và chiêu thức cắt cổ nhanh như chớp kia.
Hiển nhiên chỉ có sát thủ hàng đầu mới làm được.
"Cũng gần như vậy..." Dù sao thì Cửu sư phụ của Diệp Lâm cũng là sát thủ hàng đầu thế giới, anh đã học được các loại kỹ thuật ám sát từ ông ấy.
Nếu không phải muốn cho con dao găm mà sư phụ đưa ăn thì Diệp Lâm thậm chí còn không cần xuất hiện đã có thể giết chết tất cả trong nháy mắt rồi.
"Xem ra hôm nay đã gặp phải đồng nghiệp rồi nhỉ?" Thay vì tức giận, ông già lại mỉm cười, dần lấy lại tinh thần và ý chí chiến đấu, chậm rãi cởi áo choàng ra: “Vậy hãy để tôi học hỏi kỹ thuật ám sát của cậu nào!"
Bình luận facebook