• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 1306-1310

Chương 1306: Thờ ơ đứng nhìn

“Không dám, chỉ là Cực Kiếm các tạm thời không cần cung phụng nữa”, Bạch Bào ngưng giọng đáp, nếu ông lão Âm Hoang không giở công phu sư tử ngoạm, cho dù hiện tại có một núi dựa lớn mạnh là Tô Minh, ông ta cũng cảm thấy có thêm một ông lão Âm Hoang cũng là một việc không tồi, nhưng cái giá mà ông ta đưa ra thật quá đáng, cái được gọi là điều kiện cung phụng quả là điên rồ, nếu thực sự đồng ý, sợ rằng chưa tới 10.000 năm, nền móng hàng tỷ năm tuổi của toàn bộ Cực Kiếm các có thể sẽ bị một mình ông lão Âm Hoang đào rỗng mất.

“Không cần thiết? Ha ha ha ha… Bạch Bào, Cực Kiếm các của ông nói cần thiết liền là cần thiết, không cần liền vứt bỏ sao? Muốn chơi đùa lão phu à? Bạch Bào, lời nói của lão phu vẫn để đó, nếu ông không thể đưa ra mức bồi thường khiến lão phu hài lòng, vậy thì lão phu liền diệt sạch Cực Kiếm các của ông!”, ông lão Âm Hoang nhe răng trợn mắt, giọng nói khản đặc tràn ngập tàn nhẫn, cây gậy kim loại màu đen trên tay hung ác dậm mạnh xuống nền đất.

Luồng khí tức khủng bố phát ra từ cây gậy lập tức giống như một cơn lốc xoáy càn quét bốn phía.

Chỉ trong phút chốc, gần như toàn bộ đệ tử của Cực Kiếm các, đặc biệt là đệ tử ngoại viện và đệ tử tạp dịch đều chịu ảnh hưởng mà nôn ra máu, gặp phải thương tổn nặng nề, toàn thân đầm đìa máu tươi, giống như vừa bị hàng ngàn lưỡi gió băm vằm qua vậy.

Không chỉ như vậy, khí tức trên người ông lão Âm Hoang càng thêm cuồng bạo, rõ ràng ông ta đang ngưng kết một tuyệt chiêu đáng sợ nào đó.

Dáng vẻ hung tơn, tàn nhẫn tới cực điểm, tay nắm cây gậy kim loại màu đen liên tục gõ xuống sân võ đạo tạo ra những khe nứt sâu hoắm dưới mặt đất giống như vừa trải qua một cơn địa chấn lớn, một bên vừa tạo ra cơn cuồng phong chém giết ra xung quanh, mà bản thân ông ta thì tích trữ lấy đà, ngưng luyện ra ‘Đại Ma Thiên Giáng’, một bộ thần thông vô cùng khủng bố, đáng tiếc cũng vì nó quá mạnh nên cho đến thời điểm hiện tại, ông ta mới chỉ nắm được phần da lông bên ngoài, khi thi triển vẫn phải mất một khoảng thời gian nhất định.

Có thể thấy rõ ràng, trên đầu chiếc gậy kim loại màu đen kia dường như có ánh sáng chớp tắt màu đen đang không ngừng dao động, ngưng kết rồi tụ hợp lại, hình thành lên một quả cầu năng lượng xương sọ màu đen vô cùng gian tà và sống động, quả cầu năng lượng đó có răng nanh và năm móng vuốt, dường như có linh trí mà mờ ảo tái hiện ra một gương mặt đầu lâu, trắng trợn lộ ra một nụ cười quỷ dị với thuộc tính hủy diệt.

“Toàn bộ đệ tử Cực Kiếm các nghe lệnh, lùi lại chín bước, kết trận!”, Bạch Bào trầm giọng quát lên một tiếng: “Cùng nhau công kích, cắt ngang chiêu thức của ông ta!”

Trong lòng Bạch Bào kinh hồn táng đảm, ông ta rất chắc chắn rằng ông lão Âm Hoang đang ngưng kết một chiêu thức lớn hủy đất diệt trời nào đó, nếu thực sự hoàn thành, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trong lúc Bạch Bào thét lớn, thanh kiếm trong tay cũng không nhàn rỗi, một kiếm nối tiếp một kiếm, không ngừng dao động, bay vút về phía ông lão Âm Hoang.

Thậm chí bản thân ông ta cũng muốn tiếp cận ông lão Âm Hoang để tấn công ở cự ly gần, nhưng chiếc gậy kim loại màu đen trong tay Âm Hoang vẫn đang không ngừng đập xuống nền đất, cả tầng võ đều đã hỗn loạn theo từng nhịp gõ, không gian đã rung chấn, rối loạn và vỡ lìa, ông ta muốn đến gần nhưng không tìm được lối đi và nắm bắt được mục tiêu.

Điều càng đáng sợ hơn nữa là trong cơn cuồng phong giết chóc, bóng dáng của ông lão Âm Hoang vẫn chuyển động không ngừng, giống như dịch chuyển tức thời, cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí như dung hợp vào trong luồng cuồng phong đó, dễ dàng né tránh từng đợt công kích kiếm quang từ Bạch Bào.

“Ầm ầm ầm….”, tốc độ cây gậy kim loại màu đen gõ xuống đất ngày càng nhanh, toàn bộ quảng trường cũng theo đó liên tục biến thành bột phấn, không ngừng sụp đổ, đã chìm xuống dưới mặt đất hàng nghìn, mười nghìn, trăm nghìn mét, dường như muốn đâm xuyên qua địa phủ vậy, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Kiếm các bị thương nặng và chôn vùi.

“Chết tiệt! Tính… tính toán sai cả rồi, đúng là đã coi thường lão già đó, ông ta là có chuẩn bị mà tới, cây gậy kim loại màu đen trong tay ông ta kia là chí bảo đỉnh cấp, căn bản không phải là chí bảo mà loại người như ông ta có thể sở hữu, cây gậy đó rốt cuộc là tới từ đâu?”, gương mặt Bạch Bào tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hết lần này tới lần khác tìm cách lại gần công kích ông lão Âm Hoang nhưng đều thất bại.

Cùng lúc đó.

Giữa không trung.

Bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Cốc Ngưng Băng.

Cốc Ngưng Băng quang minh chính đại xuất hiện giữa khung trời, một chân giẫm lên không gian hư thực, mắt đẹp kiêu ngạo liếc nhìn phía dưới.

Sau lưng cô ta là Thập Nhị Băng Túc trầm tĩnh đứng thẳng tắp.

Tại khoảnh khắc nhóm người Cốc Ngưng Băng xuất hiện, ông lão Âm Hoang liền cảm nhận được, ông ta không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bối rối, không lẽ cô gái đột ngột ghé thăm này là đồng minh của Cực Kiếm các? Nhưng ông ta lại không nhận thấy bất kỳ tia thù địch nào từ trên người Cốc Ngưng Băng, chỉ thuần túy lạnh như băng, ngược lại an tâm hơn rất nhiều.

Bạch Bào cũng phát giác ra sự xuất hiện của mấy người Cốc Ngưng Băng, trái tim liền vui mừng, đồ nhi trở lại rồi.

Mặc dù ông ta nhìn không thấu rốt cuộc thực lực Cốc Ngưng Băng mạnh mẽ tới đâu? Nhưng xử lý ông lão Âm Hoang hẳn là dễ như trở bàn tay?

“Cung chủ, Cực Kiếm các quả nhiên gặp phải kiếp nạn sinh tử, bởi vậy mới triệu hồi người trở lại, hiện tại ra tay luôn sao?”, một thập nhị Băng Túc cung kính dò hỏi.

“Cứ xem trước đã”, Cốc Ngưng Băng thờ ơ đáp, về việc cô ta không hành động vào lúc này có thể dẫn tới việc một bộ phận đệ tử của Cực Kiếm các với thực lực yếu kém kia sẽ chết trong tay ông lão Âm Hoang hay không, cô ta không quan tâm, cũng chẳng thiết tha.

“Băng Nhi, còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau ra tay?”, đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện gấp gáp gào to.

Cốc Ngưng Băng quét mắt nhìn Vương Kiếm Hiện một cái, cũng không đáp lại.

Phớt lờ.
Chương 1307: Phản đồ?

“Đợi Cực Kiếm các cùng đường, rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, bổn cung ra tay mới được tính là cứu vớt sinh tử, mới được coi là bù đắp nhân quả”, Cốc Ngưng Băng tự nhủ, về phần liệu có dấy lên cơn phẫn nộ, oán hận từ kẻ trên người dưới của Cực Kiếm các, có khiến sư tôn Bạch Bào thất vọng…. hay không, cô ta hoàn toàn không để tâm tới, suy cho cùng, cô ta và Cực Kiếm các đã không còn người trong cùng một thế giới nữa, sau khi vụ việc lần này kết thúc, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, một con phượng hoàng có lẽ sau khi ra đời vì rèn giũa mà phải lớn lên giữa một đàn gà, nhưng đợi khi phượng hoàng khôn lớn, chắc chắn không thể ở lại chuồng gà đó nữa, mặc dù tàn khốc nhưng theo góc nhìn của Cốc Ngưng Băng, đây chính là thế giới võ đạo, chính là hiện thực.

Cũng đúng lúc này.

Tô Minh đã tiến vào phạm vi hư không của tầng võ nơi Cực Kiếm các tọa lạc.

“Không tốt!”, ánh mắt anh ngưng trọng: “Cực Kiếm các gặp phải nguy cơ tồn vong rồi”, đôi tay anh buông lỏng, buông hai người phụ nữ ra: “Thanh Nhạn, Mộ Cẩn, các em ở lại hư không, anh sẽ tự mình đi xuống!”

Cực Kiếm các giờ phút này đã là một mảnh thê thảm.

Ông lão Âm Hoang hiển nhiên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ra tay với khí thế sét đánh, lầu gác phòng ở xung quanh Cực Kiếm các đều đã đổ nát giống như một bãi phế tích, sân võ đạo vẫn không ngừng chìm xuống, cuồng phong với sức tàn phá long trời lở đất kia vẫn đang gào thét.

Ánh sáng vờn quanh cây gậy kim loại màu đen trong tay ông lão Âm Hoang càng thêm chói lòa, giống như có những bóng ma đang lưu chuyển rồi dao động phía trên đầu cây gậy, nó như lưỡi liềm của thần chết đang khuếch tán ra mọi phía, số đệ tử tử vong và bị thương nặng của Cực Kiếm các đã vô cùng nghiêm trọng, ít nhất trong số hơn 100.000 đệ tử tạp dịch và ngoại viện lúc này đã có 30.000 đến 50.000 người thiệt mạng, hơn nữa, mỗi một giây qua đi, con số này vẫn đang điên cuồng gia tăng, đây vẫn là trong tình huống Bạch Bào và rất nhiều quản lý cấp cao của Cực Kiếm các liều mạng dồn toàn lực bảo vệ họ.

“Băng Nhi, mau ra tay đi mà!”, Bạch Bào rút ra một giây nghỉ ngơi ngắn ngủi hét lên với Cốc Ngưng Băng đang đứng giữa trời, trong giọng nói mang theo chút đau thương căm giận, chút thất vọng, van nài cùng cay đắng.

Trên không trung, đôi mắt của Cốc Ngưng Băng khẽ lóe lên một tia không đành lòng, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi, lại khôi phục lại nét băng sương lúc đầu.

Ngay cả thập nhị Băng Túc phía sau cô ta cũng đã có chút lo lắng, theo ý kiến của họ, thời gian không còn sai biệt nhiều nữa.

Nhưng cung chủ vẫn không lên tiếng, vậy bọn họ cũng không thể hành động.

“Sư tôn, mặc dù rất tàn nhẫn nhưng Băng Nhi rất muốn chặt đứt nhân quả với người, còn có cả Cực Kiếm các, cho dù phải khiến người đau lòng cũng đáng giá”, Cốc Ngưng Băng thầm nghĩ trong lòng, theo lương tâm mà nói, không có Bạch Bào cũng không có cô ta của ngày hôm nay, Bạch Bào không chỉ cứu sống cô ta vào năm đó, hơn nữa nhiều năm sau đó còn thực sự nuôi dưỡng cô ta giống như con gái ruột của mình, nhưng thế giới võ đạo chính là tàn nhẫn như vậy.

Cốc Ngưng Băng rất lý trí.

Cô ra sẽ làm theo nguyên tắc lý trí nhất.

Trì hoãn cho đến thời điểm Cực Kiếm các tuyệt vọng nhất, phải đứng trên bờ vực diệt vong mới ra tay, không chỉ có thể hoàn trả nhân quả ở mức độ cao nhất, cũng có thể khiến sư tôn triệt để thất vọng với bản thân, thuận tiện cắt đứt nhân quả giữa cô ta và sư tôn, không làm sư tôn tổn thương, làm sao có thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ với ông đây?

Cốc Ngưng Băng vẫn luôn cảm thấy rằng võ đạo của cô ta nếu muốn đạt tới đỉnh cao thì càng phải lạnh nhạt, càng vô tình, vì vậy, tự tay cắt đứt những tình cảm chân thành tha thiết nhất kia có lẽ là phương pháp chính đạo.

Ừm, trong vô thức, cô ta đã đã cố ý coi hành vi đoạn tuyệt quan hệ với sư tôn Bạch Bào lần này như một vòng xác minh võ đạo, không thể không nói cô ta đã trở nên điên rồ trên con đường võ đạo này.

“Đáng chết…”, phía dưới, Bạch Bào đã bắt đầu thiêu đốt kiếm nguyên của bản thân, một tay cầm kiếm đã là không đủ nữa, mà biến thành hai tay nắm kiếm, Cốc Ngưng Băng không chút động lòng ông cũng chỉ có thể từ bỏ, đè nén lại sự cay đắng cùng cảm xúc căm giận nơi đáy lòng lại, chuyển sang dồn hết sức lực và tinh thần lên việc tấn công ông lão Âm Hoang.

Nhìn chằm chằm võ trường bị bao bọc trong vô số luồng khí tức hủy diệt cùng giết chóc, mà ông lão Âm Hoang lại giống như ma thần tái thế, Bạch Bào vừa kinh hãi vừa phẫn uất.

Cũng hối hận!

Vô cùng hối hận.

Ông ta đã tính sai nước đi này rồi.

Bản thân đã đánh giá thấp ông lão Âm Hoang, cũng càng đề cao bản thân cùng Cực Kiếm các.

Bạch Bào hận không thể cho mình hai cái bạt tai, tim gan ông ta run rẩy dữ dội, hàm răng đã nghiến chặt tới bật máu, tuy rằng không thể tin được, nhưng sự thật chính là biểu hiện bên ngoài của ông lão Âm Hoang mà mọi người đều biết là cảnh giới bán bộ Tru Vận hoàn toàn là giả.

Lão già khốn kiếp này căn bản đã bước vào cảnh giới Tru Vận chân chính, mặc dù chỉ là Tru Vận tầng một, nhưng Tru Vận tầng một và bán bộ Tru Vận là hai khái niệm.

Ngoài ra, điều khiến Bạch Bào càng phẫn nộ, thậm chí phẫn hận chính là, Cực Kiếm các nhất định là có phản đồ, nếu không tại sao đại trận phòng ngự của Cực Kiếm các lại không kích hoạt được? Giống như gặp phải quỷ vậy.

Đại trận hỏng rồi sao?

Không thể nào.

Vậy thì chỉ có thể là mắt trận quan trọng của đại trận phòng ngự bị đã bị phá hủy trước đó.

Mà người biết rõ mắt trận then chốt của đại trận phòng ngự của Cực Kiếm các không nhiều, cũng chỉ có những quản lý cấp cao của Cực Kiếm các, số lượng không quá năm người, cũng có nghĩa là, trong số năm người này, chắc chắn có người đã phản bội Cực Kiếm các để nương nhờ vào ông lão Âm Hoang.

“Phụt!”, bởi vì quá tức giận mà Bạch Bào lại phun ra một ngụm máu, cộng thêm việc liều mạng ra tay, đồng thời còn phải phân tâm tận sức bảo vệ các đệ tử của Cực Kiếm các khiến ông ta đã có chút không thể chống đỡ nổi nữa, đó là điều bình thường.

Trong khi Bạch Bào nôn ra máu, Vương Kiếm Hiện đã xích lại gần.
Chương 1308: Kịp thời

Vương Kiếm Hiện cũng không khá hơn là bao, trên khuôn mặt tái nhợt tràn ngập sự tuyệt vọng và hận thù, còn có kiên định, ông ta đến bên Bạch Bào, cùng Bạch Bào hình thành lên thế lưng đối lưng, trầm giọng nói: “Các chủ, năm đó chúng ta không nên cứu Cốc Ngưng Băng, thật là không nên mà! Ha ha ha ha…”

Vương Kiếm Hiện cố nuốt xuống máu tươi trong miệng, giọng nói vang lên đầy thê lương.

Cơ thể Bạch Bào run lên, đôi mắt giăng kín sự bi thương.

Kỳ thật tính cách của Cốc Ngưng Băng từ đầu đến cuối vẫn luôn vô cùng lãnh đạm, từ khi cô ta còn rất nhỏ đã biểu hiện ra ngoài, ông ta cũng luôn cố ý xem nhẹ điểm này, chỉ cảm thấy tâm tính cô ta bị ảnh hưởng bởi võ đạo thuộc tính băng hàn, về bản chất vẫn là lương thiện.

Nhưng thực tế ...

“Các chủ, hơn 600.000 năm nay, đồ vô ơn Cốc Ngưng Băng này chưa từng liên lạc với người, huống chi trở lại Cực Kiếm các, chúng ta hẳn là nên hiểu rõ. Trên thực tế, ngoại trừ Các chủ người không nguyện ý tin tưởng, nhưng chúng tôi đều hiểu, cô ta chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa, người nhìn xem, cô ta lúc này ngạo nghễ đứng trên cao nhìn xuống giống như đang xem diễn kịch, cũng không có chút ý định muốn ra tay trợ giúp. Lão già này biết, cô ta muốn đợi tới khi Cực Kiếm các chúng ta cùng đường bí lối, gần như bị lão khốn kiếp Âm Hoang kia diệt toàn quân, là khoảnh khắc chúng ta tuyệt vọng nhất mới hành động, như vậy có thể coi là cứu vớt Cực Kiếm các một cách chân chính từ đó biểu lộ công lao và tầm quan trọng của bản thân, và cũng trực tiếp báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Các chủ và nhân quả tình nghĩa mà Cực Kiếm các đã dốc lòng bồi dưỡng cô ta. Ha ha ha ha… tính toán thật là hay mà!”, Vương Kiếm Hiện toàn thân run rẩy, gần như tẩu hỏa nhập ma, con ngươi ông ta đã đỏ như máu, giọng nói tràn ngập thê lương và điên cuồng.

Bạch Bào trầm mặc.

“Các chủ, người hãy bảo trọng, lão đây muốn liều mạng với lão khốn Âm Hoang kia rồi! Cho dù lão có chết, cũng không cần tới sự cứu giúp giả tạo của Cốc Ngưng Băng! Không cần!”, Vương Kiếm Hiện bỗng nhiên gầm lên một tiếng, khí tức trên người bạo phát kinh người, đan điền nơi bụng dưới càng thêm sáng rực, không màng tất cả mà vận hành, đứng trên bờ vực tự bạo.

“Đại trưởng lão…”, Bạch Bào vừa muốn nói gì đó nhưng Vương Kiếm Hiện lại giống như một tia la-de, lao vút về phía ông lão Âm Hoang.

“Thứ kiến cỏ nực cười”, tuy nhiên, ngay khi thân hình Vương Kiến Hiện vừa động, ông lão Âm Hoang liền quay ngoắt nhìn về phía này rồi khóa chặt ông ta.

Đồng thời, tùy ý giơ lên cây gậy kim loại màu đen trong tay.

Đầu cây gậy chỉ vào Vương Kiếm Hiện đang lao nhanh về phía mình.

Chớp mắt.

Từ trên đỉnh cây gậy đó giống như vươn ra một cây hồ mạn đằng màu đen phong tỏa lấy Vương Hiện Kiếm.

Dòng khí giống như cây mạn đằng màu đen đó đâm xuyên đất trời, quét qua không gian, nhanh, nhanh đến kinh hoàng, hơn nữa còn ấn ký hình đầu lâu được ngưng tụ từ pháp nguyên hủy diệt khiến người ta phải lạnh thấu tim cùng công kích từ móng vuốt kia, dường như muốn cắn xé Vương Kiếm Hiện thành từng mảnh vụn.

Trong quá trình xung kích về hướng ông lão Âm Hoang, khoảnh khắc Vương Kiếm Hiện bị luồng khí mạn đằng màu đen khóa chặt, toàn thân ông ta run lên, gần như nổ tung.

Vương Kiếm Hiện kinh hãi và tuyệt vọng tột độ.

Ông ta cảm nhận được tử vong cận kề.

Cảm nhận được cách biệt khó có thể hình dung.

“Mạnh… mạnh quá!”, Vương Kiếm Hiện thầm nhủ, nếu cảm giác của ông ta không sai, luồng khí màu đen vấn vít giống như cây mạn đằng phát ra từ trên đầu cây gậy của lão khốn Âm Hoang, ừm, đã gần ngay trước mắt, pháp nguyên hủy diệt được bao hàm trong luồng khí màu đen muốn chôn vùi bản thân kia ít nhất cũng là cấp bậc giai đoạn bảy hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong.

Từng cảnh tượng trong quá khứ giống như một bộ phim lần lượt tái hiện lại trong tâm trí của Vương Kiếm Hiện.

Ông ta biết, qua 1/10.000 nhịp thở nữa thôi, bản thân sẽ tan thành mây khói, cùng đi vào chỗ chết với lão khốn Âm Hoang gì đó căn bản đều là ảo tưởng của bản thân ông.

Tuy nhiên.

Cũng đúng lúc này.

Không biết có phải là ảo ảnh hay không, Vương Kiếm Hiện vậy mà không giải thích được nhìn thấy một bóng người, xuất hiện kỳ lạ bên cạnh ông ta.

Là bóng dáng của một người thanh niên.

Vương Kiếm Hiện vừa muốn nói gì đó, người thanh niên kia lại nhấc tay chỉ vào luồng khí mạn đằng màu đen đã tới ngay trước mắt kia, sau đó một màn không thể tưởng tượng được xảy ra- luồng khí mạn đằng màu đen trong nháy mắt ngưng trệ, chẳng hề xê dịch, tiếp đó liền hóa thành bột phấn.

Chỉ vậy mà thôi.

Sau đó.

Vương Kiếm Hiện cứ như vậy nhìn chăm chú vào người thanh niên bên cạnh mỉm cười với bản thân, tiếp đó, anh lại đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai ông.

Chỉ một cái vỗ thoáng qua như vậy, Vương Kiếm Hiện liền cảm thấy cơ thể vốn đã hoạt động đến cực điểm và khí tức đã đứng trên bờ phát nổ kia trong giây lát liền ổn định lại, giống như nồi nước đang sôi trào được thêm một gáo nước lạnh.

“Tiền bối, tôi là Tô Minh. Thực xin lỗi, tôi đến muộn một chút rồi”, Tô Minh mở lời.

Chính là Tô Minh.

Trên bầu trời.

Cốc Ngưng Băng cau mày.

Nhìn chòng chọc vào Tô Minh.

“Anh ta là ai?”, Cốc Ngưng Băng có chút nghi hoặc, một người thanh niên vô duyên vô cớ bước ra từ hư không, xem ra còn có chút thực lực!

Mặc dù theo đánh giá của Cốc Ngưng Băng, ông lão Âm Hoang chỉ là một con kiến có thể thuận tay kẹp nát nhưng cây gậy trên tay ông ta vẫn có chút uy lực, đòn công kích xuyên thấu đất trời vào Vương Kiếm Hiện giống như mạn đằng ẩn chứa ánh sáng diệt vong ngưng tụ từ pháp nguyên hủy diệt trên đầu cây gậy kia cũng là một chiêu thức ấn tượng, người thanh niên này xem chừng chỉ tầm 10.000 tuổi, hơn nữa còn chỉ là thứ rác rưởi nhỏ nhoi ở cảnh giới Hồng Mông, lại dễ dàng ngăn cản được?

Có chút không thể tin được.

Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

“Chút ngoài ý muốn tầm thường mà thôi, cũng nên hành động rồi”, Cốc Ngưng băng hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm một mình, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay cứu lấy sư tôn cùng Cực Kiếm các.

“Sư tôn, tiếp theo giao lại cho con đi”, thân hình Cốc Ngưng Băng lóe lên, trực tiếp sải bước ra giữa không trung, thập nhị Băng Túc phía sau theo sát cô ta, trong chớp mắt, Cốc Ngưng Băng đã đến bên cạnh Bạch Bào, ngưng giọng nói.
Chương 1309: Vô ơn

Tuy nhiên.

Điều khiến Cốc Ngưng Băng ngạc nhiên, điều mà cô ta không bao giờ nghĩ tới chính là... Bạch Bào không hề nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng kích động nào.

Cốc Ngưng Băng vô thức nhìn về phía sư tôn Bạch Bào, nhưng lại chỉ thấy Bạch Bào nhìn về phía một thanh niên mười ngàn tuổi.

“Cậu Tô, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”. Lúc này Bạch Bào mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy kính nể, tràn đầy kích động, tràn đầy sùng bái, tràn đầy cảm kích, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh.

Không chỉ ông ta mà tất cả đệ tử Cực Kiếm các và những quản lý cấp cao chưa chết, vẫn còn sống sót kia giữa đống đổ nát đều đang vô cùng xúc động, họ nhìn về phía Tô Minh, không một lời nào có thể diễn tả cảm xúc của bọn họ đang dao động như thế nào.

Cốc Ngưng Băng hơi sững sờ.

Dường như, mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ.

Cô ta nghĩ mình thong dong đến muộn, thấy chết không cứu thì sư tôn và Cực Kiếm các sẽ phẫn nộ hoặc là châm chọc khiêu khích. Nhưng không hề có… sư tôn và Cực Kiếm các dường như đang phớt lờ cô ta.

Trong lòng Cốc Ngưng Băng dâng lên một cảm xúc cực kỳ hiếm thấy, cô ta cảm thấy hơi khó chịu và ủy khuất.

Hiện tại, Bạch Bào nói: “Cốc Ngưng Băng, không cần nữa, cậu Tô đã tới rồi, có cậu ấy ở đây, dù nguy hiểm hay bất kỳ kẻ địch nào cũng chỉ là muỗi mà thôi. Không cần làm phiền cô Cốc nữa”.

Bạch Bào nghiêm túc và bình tĩnh nói.

Thậm chí giọng nói của ông ta còn có chút thả lỏng.

Tất nhiên, cũng có chút tự ti.

“Sư tôn, người nói đùa gì thế. Anh ta chỉ là một tên cảnh giới Hồng Mông mà thôi, vừa rồi cứu được đại trưởng lão có lẽ dùng cách đặc biệt nào đó thôi? Sao có thể là đối thủ của ông già kia được?”, Cốc Ngưng Băng thản nhiên nói. Cô ta cảm thấy hơi bất bình, cũng hơi xem thường Tô Minh, sư tôn già nên hồ đồ rồi à? Hay là vì Cực Kiếm các đột nhiên gặp nạn, đến mức tâm tình trở nên thất thường, đầu óc có vấn đề rồi.

“Cô không hiểu”. Bạch Bào nhìn về phía Cốc Ngưng Băng, ánh mắt lóe lên tia thương hại. Đúng thế, chính là thương hại! Vốn dĩ ông ta muốn gọi Cốc Ngưng Băng về, mục đích ban đầu là để giới thiệu cô ta với Tô Minh!

Nếu như thật sự thành công thì đối với Cốc Ngưng Băng, chắc chắn đây là cơ duyên không gì sánh được.

Về mặt thiên phú thì Tô Minh là kẻ vô địch.

Tiếc là Cốc Ngưng Băng không trân trọng.

“Con không hiểu?”, Cốc Ngưng Băng cười khẩy nói: “Vậy đệ tử xin chống mắt lên nhìn xem cậu Tô này cứu Cực Kiếm các thế nào?”

Cô ta hơi tức giận.

Nếu sư tôn và Cực Kiếm các đã có vấn đề về đầu óc, xem một tên rác rưởi cảnh giới Hồng Mông là cứu tinh thì cứ đợi xem kết quả là được.

Phải đợi sau khi tên cảnh giới Hồng Mông đó bị ông lão Âm Hoang giết chết, sư tôn và Cực Kiếm các mới biết thế nào là đáng sợ, hối hận nhỉ? Đến lúc đó, họ cầu xin cô ta thì cô ta mới ra tay!

Cốc Ngưng Băng không khỏi nhìn về phía Tô Minh.

Bạch Bào biết Cốc Ngưng Băng đang nghĩ đến điều gì, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Kiêu ngạo khiến người ta bị mờ mắt, núi này cao thì còn có núi cao hơn, trên đời này còn có Tô Minh. Có võ đạo băng hàn thì vốn phải là người bình tĩnh nhất, nhưng lúc này lại bị rối loạn trong lòng. Nếu không, chính Cốc Ngưng Băng cô có thể sẽ nhìn ra được là lúc này, từ khi cậu Tô đến đây, ông lão Âm Hoang thậm chí còn không dám gõ cây gậy trong tay xuống đất nữa, từ đấy cũng có thể nhìn ra được chút cảm xúc hoảng loạn của ông lão Âm Hoang mà”.

Đúng lúc đó.

“Cộp cộp cộp…”. Tiếng bước chân của Tô Minh đi về phía ông lão Âm Hoang. Rất kỳ lạ, khi anh đi về phía ông lão Âm Hoang, ông ta như biến thành pho tượng, không thể cử động, bởi vì ông ta đã bị Tô Minh khóa chặt, chỉ vậy thôi.

“Giả thần giả quỷ”. Cốc Ngưng Băng nhìn chằm chằm bóng lưng đang rảo bước của Tô Minh, cô ta bất bình hừ một tiếng, cô ta muốn xem tên rác rưởi cảnh giới Hồng Mông này có thể làm trò gì?

Về mặt thiên phú thì Tô Minh là kẻ vô địch.
Chương 1310: Giết

Bây giờ, trong số võ đạo mà Tô Minh nắm giữ thì thứ anh không thể lấy ra dùng là ngọn lửa, vì dù Thái U Hỏa của anh là ách hỏa nhưng chỉ là trung phẩm.

Mà uy lực của ách hỏa trung phẩm chỉ bằng kiếm nguyên, lôi nguyên ngũ, lục đoạn mà lôi nguyên và kiếm nguyên của Tô Minh cũng đã là bát, cửu đoạn rồi.

Thế càng đừng nói đến pháp nguyên không gian, gần như sắp chạm đến cửu đoạn! Nếu phải so, Thái U Hỏa không sánh được.

Huống gì anh còn có át chủ bài như Ma La Kiếm, kiếm tâm.

Nói thế này, Tô Minh chỉ dùng một phần mười ngàn công lực của mình là có thể giết ông lão Âm Hoang rồi.

Có thể nói là giết chết trong tích tắc.

Lúc này…

“Cung chủ, bây giờ phải làm sao? Người này đã phá hỏng kế hoạch, hay là…”, một người trong Thập Nhị Băng Túc đứng phía sau Cốc Ngưng Băng hạ thấp giọng nói, giọng điệu còn chứa sự tức giận và thù địch đối với Tô Minh.

“Đừng manh động, người này không đơn giản”, Cốc Ngưng Băng nói.

Sau đó Cốc Ngưng Băng hít sâu một hơi, đè nén rất nhiều cảm xúc của mình xuống nhìn Tô Minh nói: “Tôi là Cốc Ngưng Băng, đến từ nền văn minh Hàn Uyên – nền văn minh cấp tám, không biết anh đến…”

Tô Minh nhìn Cốc Ngưng Băng.

Lười để ý đối phương!

Ngược lại anh có hứng thú với “nền văn minh Hàn Uyên” mà Cốc Ngưng Băng nói, dù sao thì đây cũng là nơi tiếp theo mình phải đến.

Tất nhiên, dù có hứng thú với nền văn minh Hàn Uyên, anh cũng không muốn biết tin tức gì về nền văn minh Hàn Uyên từ Cốc Ngưng Băng. Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của anh tăng lên, nhất là sau khi đã hấp thụ nguyên thạch không gian, luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, sự tự tin của anh cũng tăng theo. Tô Minh thật sự cảm thấy mình không cần phải biết tin tức gì về nền văn minh Hàn Uyên thì cũng có thể đi thẳng đến đó, không còn cách nào khác, thực lực quá mạnh, tự tin có thừa mà!

Hơn nữa, rõ ràng anh có thể cảm nhận được tất cả những người của Cực Kiếm các hình như đều không có thiện cảm tốt gì với Cốc Ngưng Băng.

Mà Tô Minh lại là bạn của Cực Kiếm các.

Như thế không để Cốc Ngưng Băng vào mắt cũng hợp tình hợp lý.

Tô Minh không để ý đến cô ta, Cốc Ngưng Băng dĩ nhiên là nổi giận, đã lâu rồi cô ta chưa từng bị đối xử như thế. Nhưng không đợi cô ta lên tiếng, đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện nói: “Cốc Ngưng Băng, Cực Kiếm các không chào đón người đến từ nền văn minh cấp tám mà thái độ lại kiêu ngạo như cô, nếu không còn chuyện gì khác thì còn rời khỏi Cực Kiếm các”.

“Rời khỏi Cực Kiếm các”.

“Cực Kiếm các không chào đón cô!”

“Cút khỏi Cực Kiếm các!”



Vương Kiếm Hiện vừa lên tiếng, các đệ tử của Cực Kiếm các bị thương nặng đứng trong đống phế tích hay đệ tử Cực Kiếm các không bị thương tổn gì cũng bỗng gào lên, giọng nói còn mang theo sát ý và hàn ý, nhìn chằm chằm vào Cốc Ngưng Băng.

Sắc mặt Cốc Ngưng Băng hơi khó coi, đáy mắt lóe lên tia bất lực và phẫn nộ.

Nhưng không hề có chút hối hận.

“Láo xược!”. Lúc này một người trong Thập Nhị Băng Túc hét lên, đồng thời cũng ra tay. Cả người hắn như một sóng băng bùng nổ đánh về phía Vương Kiếm Hiện, cơ thể lao đến cực nhanh, tàn ảnh cũng chuyển động, màu trắng bạc chói mắt. Hơn nữa trên đường lao đến trước, hơi thở lạnh băng trên người đóng băng thành con đường không gian, một tay cầm kiếm băng chĩa về phía Vương Kiếm Hiện, sát khí kết hợp với hơi thở lạnh băng ngưng kết lại với nhau, tạo thành lạnh thấu xương không thể nói thành lời, không khí xung quanh đều giảm xuống mấy độ. Người này là tầng thứ bảy cảnh giới Tru Mệnh. Trên cảnh giới, ngoài Bạch Bào ra thì không ai trong Cực Kiếm các so được với hắn, mà Bạch Bào vốn dĩ vì trước đó đối đầu với ông lão Âm Hoang mà bị thương, còn tiêu tốn nhiều sức lực, cộng thêm lúc này cũng không đề phòng gì nên không kịp ngăn lại, còn đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện càng không thể địch lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom