• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 1301-1305

Chương 1301: Luyện hóa được Thì Không Châu

Nhưng tầm hơn 600000 năm trước, Cốc Ngưng Băng đột nhiên nói muốn rời khỏi Cực Kiếm các, đúng là quá bất ngờ.

Lúc đó, tất cả mọi người của Cực Kiếm các đều tức giận. Dù sao thì Cốc Ngưng Băng cũng được Các chủ cứu sống. Các chủ cũng như bố của cô ta, chứ đừng nói mấy năm nay Cực Kiếm các và Các chủ ra sức đào tạo cô ta. Không có Các chủ và Cực Kiếm các thì Cốc Ngưng Băng có sống được đến ngày nay hay không, chứ đừng nói đến thành tựu hiện giờ. Thế mà giờ vừa mới tu luyện thành công đã định rời khỏi Cực Kiếm các rồi? Đúng là vong ân bội nghĩa.

Cũng may Cốc Ngưng Băng trịnh trọng bày tỏ, sở dĩ cô ta muốn rời khỏi Cực Kiếm các chỉ vì muốn kiếm tìm tầng võ đạo cao hơn phù hợp hơn, còn cô ta mãi mãi là đệ tử của Cực Kiếm các.

Mặc dù ai nấy ở Cực Kiếm các đều cảm thấy không vui nhưng cũng không nói được gì. Dù sao thì võ đạo của Cốc Ngưng Băng cũng đi trước Cực Kiếm các, Cực Kiếm các cũng không thể đào tạo cô ta được nữa. Ngoài ra, Cốc Ngưng Băng thật sự có thiên phú ở thuộc tính băng hàn. Nói không quá, võ đạo của cô ta trước tiên là băng hàn, sau đó mới là kiếm đạo.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng Các chủ cũng đồng ý cho Cốc Ngưng Băng rời đi.

Trước khi Cốc Ngưng Băng đi, Các chủ còn cho cô ta một số đồ bảo mệnh, còn có cả chú đưa tin để dễ liên lạc.

Chỉ có điều, trong vòng hơn 600.000 năm sau đó Cốc Ngưng Băng chưa từng quay về một lần, thậm chí còn không chủ động liên lạc với Cực Kiếm các.

Dần dần, ngoài một phần nhỏ đệ tử ở Cực Kiếm các còn nhớ là ở Cực Kiếm các từng có một yêu nghiệt siêu cấp tên là Cốc Ngưng Băng thì phần lớn mọi người đều quên rồi.

Mấy ngày nay, từ lúc Các chủ tiếp xúc với Tô Minh thì bắt đầu nghĩ đủ cách để liên lạc với Cốc Ngưng Băng.

Vương Kiếm Hiện hiểu rõ, sở dĩ trước nay Các chủ không liên lạc với Cốc Ngưng Băng mà giờ mới liên lạc, chính là vì suy nghĩ cho cô ta.

Nếu trước đây liên hệ với Cốc Ngưng Băng cũng chỉ là để cô ta báo đáp Cực Kiếm các mà thôi. Các chủ cũng có kiêu hãnh của riêng mình, hơn nữa ông ta dạy dỗ đào tạo Cốc Ngưng Băng bao nhiêu năm, nên đã coi cô ta như con gái nuôi, vì vậy cũng không có ý muốn Cốc Ngưng Băng phải báo đáp. Vì vậy trước đó ông ta không liên hệ.

Nhưng bây giờ ông ta lại thấy, nếu có thể tác hợp cho Cốc Ngưng Băng và Tô Minh, một mặt sẽ là chuyện tốt đối với Cực Kiếm các. Mặt khác Tô Minh thật sự quá xuất sắc, nếu như Cốc Ngưng Băng bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.

“Các chủ! Tôi có câu này không biết có nên nói hay không?”, Vương Kiếm Hiện trầm ngâm một lát rồi ngưng giọng nói.

“Nói đi!”

“Lần này khó khăn lắm mới liên lạc được với Cốc Ngưng Băng, biết được cô ta ở nền văn minh Hàn Uyên rồi nhưng thái độ của cô ta với chúng ta rất lạnh nhạt và theo kiểu miễn cưỡng. Hơn nữa, cộng với thái độ trong suốt 6000.00 của cô ta thì chắc chắn ông cũng đã rõ tính tình của cô ta rồi, hà tất phải…”, Vương Kiếm Hiện có chút buồn bực, nói.

Rõ ràng Các chủ suy nghĩ cho Cốc Ngưng Băng, muốn cho cô ta cơ hội làm quen với yêu nghiệt siêu cấp, anh tài hiếm có như Tô Minh.

Vậy mà Cốc Ngưng Băng lại có thái độ dường như Cực Kiếm các gặp phải chuyện gì nên phải đi cầu cạnh cô ta, cứ như Cực Kiếm các muốn cô ta phải báo đáp ân nghĩa năm xưa vậy.

“Không sao đâu! Mặc dù con bé đó tính tình lập dị nhưng không phải người xấu. Tính khí đó có liên quan rất lớn đến thể chất của nó. Chắc nó vốn có thể chất đặc biệt thuộc tính băng hàn nên tính lạnh lùng cũng dễ hiểu thôi”, Các chủ nói với giọng bất lực: “Băng Nhi là do tôi cứu về năm đó, lúc đưa về nó mới sáu bảy tuổi, cũng coi như con gái tôi. Tôi tự nhủ không hổ thẹn với lòng mình là được, còn nó nghĩ thế nào thì tùy nó”.

“Vâng tông chủ! Tôi hiểu rồi”, Vương Kiếm Hiện hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc buồn bực trong lòng mình rồi gật đầu đáp lại.

“Lui xuống đi!”, Các chủ khoát tay, nói. Dường như vì chuyện của Cốc Ngưng Băng mà cảm xúc của ông ta có chút nặng nề.



Ở Chúng Sinh các…

“Rầm!”

Tu luyện mấy ngày liền, lấy kho tàng huyết mạch làm cơ sở, trấn áp luyện hóa Thì Không Châu. Mỗi lúc Tô Minh lại thấy thần kinh căng thẳng. Mỗi lúc anh đều dốc hết sức, dùng tất cả mọi cách. Vì vậy, kiên trì bốn ngày ba đêm, lúc này thần hồn mới đột nhiên bước vào một không gian khác.

Đã luyện hóa được Thì Không Châu rồi!

Lúc này, Tô Minh chỉ cảm thấy, thần hồn của mình có mối liên hệ chặt chẽ với Thì Không Châu.

Tô Minh ngồi khoanh chân tại chỗ, thoạt nhìn như đang tu luyện nhưng lúc này thần hồn của anh hoàn toàn bước vào trong Thì Không Châu.

Anh đang bước đi trong Thì Không Châu đó, thật đúng là vi diệu.

Trong Thì Không Châu, rõ ràng là hư không vô tận, dưới chân cũng đều là hư vô. Nhưng mỗi bước đi thì dưới chân đều xuất hiện những tầng mây như nâng đỡ anh đi về phía trước.

Phía trước là hư không vô tận.

Đột nhiên Tô Minh dừng bước chân rồi mắt sáng lên.

“Không gian Cửu Tinh!”, Tô Minh lẩm bẩm.

Trong không gian vô tận trước mặt lại xuất hiện chín đệm tròn vô cùng quái dị.

Dường như mỗi đệm tròn đó đều ứng với một không gian, đủ để một người ngồi trong đó.

Từ xa nhìn lại, không gian trong chín đệm tròn đó đều nối liền với nhau như chín ngôi sao.

Lúc này, trong chín đệm tròn đó có ba cái là sáng, sáu cái còn lại là tối hơn.

“Cái nào sáng thì chứng tỏ mình có thể ngồi lên trên đó”, Tô Minh đã hiểu ra: “Đệm tròn thứ nhất tượng trưng cho thời gian và không gian gấp 10 lần, và có thể ngồi tu luyện ở đó 10 ngày, còn thế giới bên ngoài tương ứng là 1 ngày. Đệm tròn thứ hai là 100 lần, đệm tròn thứ ba là 1000 lần”.

Tô Minh có chút phấn khích. Hiện giờ anh đã có thể sử dụng thời gian và không gian gấp 1000 lần.

Điều đó có nghĩa là gì?

Mình bế quan tu luyện ở đây 1000 năm thì bên ngoài mới chỉ là 1 năm mà thôi, đúng là kỳ diệu.
Chương 1302: Trả món nợ ân tình năm xưa

Đúng là sướng phát điên lên rồi!

Hơn nữa, chỉ vì hiện giờ thực lực của mình chưa đủ, chứ nếu như đủ mạnh thì có thể thắp sáng cả đệm tròn thứ tư, thứ năm nữa chăng?

“Cứ thử xem!”, một giây sau Tô Minh ngồi xuống đệm tròn thứ ba, quả nhiên là dễ dàng ngồi được.

“Ừm! Tâm tĩnh một chút thì hiệu quả của đệm tròn này sẽ rất đáng sợ”, lúc ngồi xuống, Tô Minh lẩm bẩm rồi cảm thấy đây là niềm vui bất ngờ với anh.

Sau đó anh bắt đầu tu luyện.

Dùng thần hồn của mình để nuốt trọn tiên nguyên mạch cực phẩm, coi như thử sức, vậy mà mười tiên nguyên mạch cực phẩm liền xuất hiện ở trước mặt.

“Nuốt!”, Tô Minh không nói nhiều rồi trực tiếp nuốt trọn. Kể cả là trạng thái thần hồn thì anh cũng có thể hoàn toàn dùng tất cả chiêu bài của mình, ví dụ như kho tàng huyết mạch. Có kho tàng huyết mạch kết hợp cùng thì có thể dễ dàng trấn áp mười tiên nguyên mạch cực phẩm rồi nuốt trọn.

Thời gian dần trôi, chừng nửa tiếng sau…

“Phù…!”, Tô Minh thở dài một tiếng.

Cảnh giới võ đạo đã đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông rồi, tiến bộ quả không nhỏ.

Tô Minh không tiếp tục nuốt trọn nữa mà bước ra khỏi Thì Không Châu.

Vừa mới bước ra thì cảm giác đó giống như anh vừa bước ra từ một không gian khác.

Tô Minh mở hai mắt ra, toàn thân anh dường như sóng thần gào rú. Cảnh giới bán bộ Hồng Mông đang chảy khắp toàn thân anh.

“Quả nhiên!”, Tô Minh vui mừng. Sở dĩ muốn thử cảnh giới đột phá ban nãy là vì anh muốn biết thần hồn của mình đạt đến cảnh giới đột phá trong Thì Không Châu có thể hoàn toàn bị đưa ra khỏi không gian và thời gian và sử dụng bình thường không?

Nếu như không thể thì tác dụng của Thì Không Châu cũng không phải quá lớn. Cùng lắm là sau này có thể dùng để lĩnh ngộ một số phương diện võ kỹ thôi.

Nhưng nếu như có thể đột phá cảnh giới võ đạo trong Thì Không Châu dùng cho bản thân mình thì tác dụng của Thì Không Châu sẽ vô cùng lớn.

Kết quả rất đáng mừng… Có thể đem ra ngoài.

“Ha ha…”, Tô Minh bật cười, đúng là phấn khích quá đi.

Tô Minh vui đến nỗi không kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

Không phải tâm ý không ổn định mà thật sự là Thì Không Châu quá nghịch thiên.

“Khá khen cho Thì Không Châu, đúng là chí bảo xếp tốp đầu chư thiên vạn giới”, Tô Minh khen một câu.

Một giây sau, thần hồn lại một lần nữa quay vào Thì Không Châu.

Sau đó Tô Minh lại ngồi xuống đệm tròn thứ ba, nguyên thạch không gian lập tức xuất hiện trước mặt mình.

“Nuốt cho ta!”, Tô Minh sáng mắt lên, không kiêng kị mà điều khiển kho tàng huyết mạch rồi nuốt trọn nguyên thạch không gian.

Thoắt cái, nguyên thạch không gian run rẩy, năng lượng không gian, chấn lý không gian đều bổ nhào về phía Tô Minh.

Toàn thân Tô Minh như chìm trong lĩnh ngộ không gian đó.



Trong băng cung vô cùng hoa lệ rộng lớn của nền văn minh Hàn Uyên…

Một cô gái có nhan sắc xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp toát lên ánh sáng màu xanh. Cô ta đang ngồi trên ghế điêu khắc bằng băng, toát ra khí tức khiến người khác lạnh buốt người. Có thể thấy, tất cả mọi đồ dùng trong băng cung này đều được làm bằng băng.

Còn có một đại trận băng linh vô cùng khủng khiếp ở chính giữa cung điện, toát ra khí tức lạnh băng vô cùng thuần khiết mà cao cấp.

Cô gái ngồi đó mà chau mày chặt, trong ánh mắt đẹp toát lên vẻ kích động và hoài niệm.

Ban nãy Cực Kiếm các vừa liên hệ với cô ta, còn do đích thân đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện gửi chú đưa tin đến.

Cốc Ngưng Băng đã không nhớ đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện trông như thế nào nữa rồi?

“Vương Kiếm Hiện lại muốn mình về Cực Kiếm các một chuyến, nhưng hình như là ý của sư tôn?”, Cốc Ngưng Băng lẩm bẩm, có chút buồn bực: “Lẽ nào Cực Kiếm các gặp phải phiền phức gì rồi?”

Nếu nói đến Cốc Ngưng Băng có tình cảm với Cực Kiếm các thì đúng như Vương Kiếm Hiện nói, tính tình cô ta vô cùng lạnh lùng.

Nhưng cũng không đến mức không có chút tình cảm nào. Ít nhất là vẫn vô cùng cảm kích với sư tôn của mình.

“Nếu đã vậy thì phải quay về một chuyến để trả mối ân tình Cực Kiếm các dạy dỗ mình, như vậy cũng được. Nếu như nhân cơ hội này cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các thì cũng là chuyện tốt”, Cốc Ngưng Băng hạ quyết tâm.

Sau đó cô ta lạnh lùng quát: “Thập Nhị Băng Túc! Mau đến đây!”

Một giây sau, điều kỳ quái là trong cung điện có một khí tức hàn băng giống như làn khói đầy màu sắc ngưng tụ lại, rất nhanh đã hình thành mười hai bóng hình.

Mười hai người trẻ tuổi không ai quá 100 triệu tuổi, có cả nam lẫn nữ.

Họ đều có chung một đặc điểm là trên trán có dấu ấn hai chữ ‘Băng Cung’.

Ngoài ra, khí tức trên người họ vô cùng thuần khiết và lạnh lùng.

Sau khi mười hai người này xuất hiện thì đều quỳ gối, nhìn Cốc Ngưng Băng ngồi trên ghế băng với ánh mắt vô cùng cung kính và sùng bái, sau đó đồng thanh nói: “Tham kiến cung chủ”.

“Chắc các người đều biết rõ lai lịch của bổn cung rồi chứ?”, Cốc Ngưng Băng lạnh lùng nói.

“Rồi ạ!”, Thập Nhị Băng Túc đều gật đầu. Cung chủ đến từ một nền văn minh rác rưởi, hình như có tên là Cực Kiếm các. Trong mắt họ thì đây chính là nền văn minh rác rưởi. Dù sao thì chưa đến cấp tám thì đều là rác hết. Đây là điều mà tất cả tu giả võ đạo ở nền văn minh cấp tám đều thừa nhận. Nhưng điều này cũng chứng tỏ cung chủ yêu nghiệt đến nhường nào.

Đến từ một nền văn minh rác rưởi mà trong vòng 600.000 năm đã điên cuồng phất lên rồi tạo nên thế lực băng cung trong nền văn minh Hàn Uyên. Mặc dù hiện giờ băng cung không có thế lực gì nhưng cũng coi như có chút danh tiếng trong nền văn minh Hàn Uyên, chiến tích cũng vô cùng đáng sợ.

Đặc biệt là cung chủ Cốc Ngưng Băng, 140.000 năm trước ở cảnh giới Tru Mệnh tầng bảy mà trấn áp được cường giả ở cảnh giới Tru Vận tầng bốn. Và hiện giờ, 140.000 năm qua đi, cảnh giới của cung chủ Cốc Ngưng Băng đã lên đến cảnh giới Tru Vận tầng hai, sức chiến đấu thực tế cũng không biết khủng khiếp đến đâu? Thập Nhị Băng Túc không rõ nhưng họ cảm thấy, hiện giờ chắc cung chủ không sợ bất cứ cường giả nào ở cảnh giới Tru Vận chăng, kể cả là cảnh giới Tru Vận tầng chín? Nghĩ đến thôi đã khiến người ta như muốn phát điên rồi.
Chương 1303: Cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các

Còn 12 người trong Thập Nhị Băng Túc đều do Cốc Ngưng Băng đích thân chiêu mộ.

Những người này đều được lựa chọn kỹ lưỡng, đều là yêu nghiệt siêu cấp, hơn nữa đều là thuộc tính băng hàn.

Lúc 12 người được Cốc Ngưng Băng chiêu mộ thì ai nấy đều ra vẻ coi thường nhưng cuối cùng đều bị Cốc Ngưng Băng khuất phục…

Hiện giờ, Thập Nhị Băng Túc đều ở cảnh giới Tru Mệnh tầng năm đến tầng chín, sức chiến đấu còn vượt qua cả cảnh giới, về cơ bản đều vượt ba đến bốn cảnh giới nhỏ.

“Bổn cung được Cực Kiếm các nuôi dưỡng thành người, còn được sư tôn cứu sống. Hiện giờ Cực Kiếm các gọi bổn cung về thì chắc là gặp chuyện gì rồi. Các người hãy cùng bổn cung quay về Cực Kiếm các một chuyến”, Cốc Ngưng Băng lại nói: “Chuyến này bổn cung sẽ cố gắng cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các…”.

“Rõ!”, Thập Nhị Băng Túc không do dự, thậm chí trong lòng đều vô cùng kích động. Cuối cùng cung chủ cũng hạ quyết tâm cắt đứt nhân quả với nền văn minh rác rưởi kia rồi sao? Đúng là chuyện tốt!

Nhưng một giây sau…

Có một cô gái trong Thập Nhị Băng Túc do dự một lát rồi cung kính hỏi: “Thần Diệu Vương còn mấy ngày nữa là sẽ đến băng cung, nếu như cung chủ và chúng tôi đều đến Cực Kiếm các thì chẳng phải là…”.

Đó là Thần Diệu Vương trong truyền thuyết.

Trong nền văn minh Hàn Uyên có ai mà không biết danh tiếng của Thần Diệu Vương chứ?

Đó là người xếp trong tốp 10 trên bảng xếp hạng Hàn Uyên Thiên Địa. Phải biết rằng, một người mạnh như cung chủ mà cũng chỉ có thể nằm trong top 100 mà thôi.

Vì vậy Thần Diệu Vương được coi là cường giả mạnh nhất trong nền văn minh Hàn Uyên.

Là cường giả nhất tôn vạn cổ.

Ngay cả cung chủ cũng phải vô cùng cẩn thận đối đãi với người này. Nhưng tin tốt lành là Thần Diệu Vương rất ngưỡng mộ cung chủ và còn đang theo đuổi cung chủ nữa.

Vì vậy, kể cả cung chủ có làm gì quá thì Thần Diệu Vương chắc sẽ không diệt băng cung trong lúc tức giận chăng?

“Đừng bận tâm đến Thần Diệu Vương nữa”, Cốc Ngưng Băng thản nhiên nói.

Có câu ‘Người được cưng chiều thì chẳng sợ bất cứ ai’.

Có lẽ trong mắt người khác thì Thần Diệu Vương có danh tiếng vô cùng lớn. Nhưng đối với Cốc Ngưng Băng mà nói, cô ta là người mà Thần Diệu Vương thích và theo đuổi mãi không được, vậy thì có chút đãi ngộ đặc biệt đã làm sao?

Cô ta cảm thấy, nếu như sắp tới Thần Diệu Vương đến băng cung mà mình không ở đây, đến lúc đó có thể nhìn thái độ của hắn để đoán xem hắn thích mình đến đâu?

Nếu như hắn thể hiện khiến mình hài lòng thì có thể nghĩ đến việc cho hắn cơ hội được theo đuổi mình.

Cốc Ngưng Băng vốn là người kiêu ngạo, điểm này thì ai cũng biết.

Cô ta cảm thấy, mình đã không tìm người yêu thì thôi, nhưng đã tìm thì phải tìm người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới.

Và Thần Diệu Vương cũng được coi là một trong những người ưu tú trong những người đàn ông theo đuổi cô ta.

Nhưng đến tận bây giờ Cốc Ngưng Băng vẫn không đồng ý. Lý do là, mặc dù Thần Diệu Vương rất ưu tú nhưng vẫn chưa đạt đến cấp bậc cao nhất trong vạn người. Dù sao thì hắn cũng chỉ trong top 10 trên bảng xếp hạng thôi chứ không phải số 1.

Tất nhiên, Cốc Ngưng Băng kiêu ngạo nhưng vẫn có lý trí. Có lúc, mong đợi cũng chỉ là mong đợi, còn thực tế vẫn bày ra trước mặt.

Nếu như Thần Diệu Vương qua được thử thách thì cô ta thật sự sẽ quyết định làm người phụ nữ của hắn.

Tất cả cứ đợi khi mình từ Cực Kiếm các quay về và cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các rồi tính tiếp.

“Xuất phát!”, một giây sau Cốc Ngưng Băng quát lớn.

Cô ta và Thập Nhị Băng Túc hóa thành một chùm sáng hàn băng biến mất trong băng cung rồi hòa vào hư không đi về phía hư không của Cực Kiếm các.



“Có chút đáng sợ!”, Tô Minh tay cầm Ma La Kiếm trong mật thất nuốt nước bọt ừng ực, đầu óc tê dại, tất nhiên cũng thấy vui mừng trong lòng.

Ở trong Thì Không Châu tiêu tốn mất mấy ngày, chắc bên ngoài mới qua mấy phút thôi. Anh đã hoàn toàn luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, hơn nữa dự tính của anh không hề sai, dường như Ma La Kiếm có thể kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt.

Hai cái chồng chéo lên nhau, hiệu quả vô cùng tốt.

Ma La Kiếm lúc này thoạt nhìn không phải là màu đen mà màu trắng bạc, đặc biệt là trên mũi kiếm còn có những màu sắc khác nhau.

Tô Minh tay cầm Ma La Kiếm, cảm nhận đầu tiên là nó vô cùng mạnh.

Phải nói thế nào được nhỉ?

Kể cả tay cầm kiếm nhưng vẫn có cảm giác thật giả lẫn lộn.

Sở dĩ có cảm giác này là do Kiếm Y Không Tuyệt mang lại.

“Xoẹt!”, Tô Minh khẽ vung tay một cái, dường như Ma La Kiếm khẽ động dường như lại không nhúc nhích, đúng là khiến người ta đầu óc tê dại. Kể cả là Tô Minh dùng mắt nhìn, thậm chí là kết hợp với thần hồn thì cũng không bắt được mũi kiếm của Ma La Kiếm. Nhưng trên thực tế, Tô Minh có thể chắc chắn, ban nãy lúc mình vung tay thì Ma La Kiếm xoẹt một cái dài tầm 10m.

Cái này nếu tấn công thì mức độ khủng khiếp vô cùng lớn.

Chỉ e là 99,9% tu giả võ đạo không thể cảm nhận được là cổ họng bị chém đứt rồi chăng? Chắc chỉ còn một ít tu giả võ đạo có thực lực mạnh có thể cảm nhận được đòn tấn công của Ma La Kiếm nhưng muốn né tránh thì cũng phải tốn rất nhiều sức lực. Ít nhất là tốc độ né tránh phải đến mức hoàn hảo của pháp nguyên không gian Bát Đoạn, nếu không thì vẫn phải chết.
Chương 1304: Tô Minh nuốt trọn nguyên thạch không gian

“Ma La Kiếm vốn dĩ có cấp bậc vô cùng khủng khiếp về sức tấn công. Trước đây, những kẻ thù có thực lực mạnh hơn mình khi đối mặt với Ma La Kiếm thì chọn cách đối kháng là né tránh Ma La Kiếm, sau đó tiêu hao thời gian, tiêu hao đến mức hôm đó mình không thể phát huy được uy lực của Ma La Kiếm nữa. Nhưng hiện giờ trong chư thiên vạn giới có mấy người có thể tránh được Ma La Kiếm?”, Tô Minh rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.

“Tự dưng có niềm tin đi đến nền văn minh Tạo Hóa để cứu Thiên Nữ quá”, nghĩ đến đây trong lòng Tô Minh lập tức dấy lên sự tự tin chưa từng có.

“Chủ nhân! Kiếm Y Không Tuyệt kết hợp với Ma La Kiếm đúng là đáng sợ”, ngay cả hồn Xương Kiếm cũng lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ kích động: “Sức tấn công tối cao kết hợp với tốc độ tấn công đúng là không cho kẻ địch đường sống”.

Huyền Võ Tiên Quy cũng lên tiếng nói: “Chủ nhân! Thanh Ma La Kiếm của người kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt… Sau này… Sau này ít dùng thì hơn, nó đáng sợ quá”.

“Ha ha…”, Tô Minh bật cười, trong lòng chấn động, sau đó Ma La Kiếm hóa thành chiếc vòng nằm gọn trong tay Tô Minh.

“Tiếp theo đến lượt nguyên thạch không gian rồi. Hấp thụ được nguyên thạch không gian thì mức độ nắm bắt pháp nguyên không gian của mình lại tăng lên rõ rệt. Như vậy thì mình có thể sử dụng Ma La Kiếm kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt bất cứ lúc nào”, Tô Minh sáng mắt lên với vẻ mong đợi. Hiện giờ pháp nguyên không gian của anh chỉ nắm bắt đến Tứ Đoạn, thoạt nhìn cũng ổn rồi nhưng nếu so với lôi nguyên và kiếm nguyên thì vẫn còn ít. Đã đến lúc nuốt trọn nguyên thạch không gian rồi.

Trong lòng Tô Minh chấn động, thần hồn đến Thì Không Châu, ngồi vào đệm tròn thứ ba, hiện giờ nguyên thạch không gian cũng nổi lên.

Kho tàng huyết mạch hóa thành chùm sáng khóa chặt nguyên thạch không gian.

Sau đó, nó lại hóa thành con đường rồi điên cuồng nuốt chửng.

Tô Minh không ngừng xoay tròn, thần hồn như đang du ngoạn trong thế giới không gian vô tận với tâm trạng chấn động. Vô số mảnh vỡ không gian, vô số lĩnh ngộ không gian đều như nước lũ không ngừng chảy xuống.

Còn Tô Minh trôi bồng bềnh ở đó rồi điên cuồng hấp thụ, điên cuồng nuốt trọn, vận chuyển thần hồn. Mỗi giây, Tô Minh đều không ngừng lĩnh ngộ được nhiều lần.

Thời gian dần trôi, ở bên ngoài đã một tiếng trôi qua, còn bên trong Thì Không Châu đã là hơn 10 ngày.

Cuối cùng Tô Minh cũng mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra thì thần hồn đã từ Thì Không Châu quay về thể xác của Tô Minh.

Tô Minh thở dài một cái, hai mắt sáng lên, còn không gian trước mặt thì sập xuống từng tầng một.

Tô Minh giơ tay lên, bóp nhẹ ngón cái và ngón trỏ một cái, không gian trước mặt dường như nát thành hàng tỷ mảnh. Mỗi mảnh đều có kích thước bằng phân tử không gian. Sau đó, mảnh vỡ không gian dường như cũng bị liên lụy, tốc độ ngưng tụ cực nhanh về một vị trí không gian bên trong. Trong thoáng chốc, hàng tỷ mảnh vỡ không gian ngưng tụ thành quả cầu không gian có kích thước bằng ngón tay cái. Sau đó, Tô Minh lại tiện tay bóp nhẹ ngón cái và ngón trỏ, quả cầu không gian lập tức vỡ tung, khí tức hủy diệt cuồn cuộn tràn vào hư không, phá vỡ hư không với bán kính 10000 mét.

“Pháp nguyên không gian Bát Đoạn đỉnh phong đúng là khủng khiếp”, Tô Minh lẩm bẩm với vẻ hài lòng.

Việc nắm bắt về không gian lại ‘một bước lên tiên’ rồi.

Hiệu quả của nguyên thạch không gian vô cùng khủng khiếp, quả nhiên là chí bảo đáng sợ nhất về phương diện không gian trong chư thiên vạn giới.

Sau đó Tô Minh lại thử những thần thông pháp nguyên không gian như ‘không gian Sụp Đổ’, ‘không gian Bóp Méo’, ‘không gian Bão Táp’, ‘không gian Xé Rách’, ‘không gian Đè Nén’.

Pháp nguyên không gian Bát Đoạn đỉnh phong dưới uy lực của những thần thông pháp nguyên không gian này đúng là vô cùng chấn động.

Phải nói thế nào được nhỉ?

Dù sao thì hiện giờ dưới cảnh giới Tru Thần là bán bộ Tru Thần thì chỉ cần Tô Minh tùy ý lấy ra một thần thông pháp nguyên không gian là có thể tiêu diệt được, chỉ vậy thôi.

Cảnh giới Tru Thần thật sự ít nhất cũng phải ở trên cảnh giới Tru Thần tầng năm mới có thể đối kháng lại thần thông pháp nguyên không gian của mình. Đây chỉ là thần thông pháp nguyên không gian, ngoài ra Tô Minh còn có những thủ đoạn khủng khiếp khác.

“Chủ nhân! Rốt cuộc người muốn làm gì? Đúng là tôi sắp phát điên rồi”, Huyền Võ Tiên Quy kêu lên: “Chí bảo như nguyên thạch không gian nếu đổi lại là tôi thì cũng phải mất trăm triệu năm mới nuốt trọn luyện hóa được. Đây là nhanh lắm rồi đó. Kể cả là chủ của nền văn minh Không Gian trong truyền thuyết thì tôi dám nói một câu, ông ta cũng phải mất 10 ngày đến nửa tháng mới có thể hoàn toàn nuốt trọn luyện hóa được. Vậy mà chủ nhân chỉ mất một tiếng đồng hồ?”

Đúng vậy! Huyền Võ Tiên Quy như sắp phát điên!

Tô Minh ở cấp bậc quá khủng khiếp về Kiếm Y Không Tuyệt, nguyên thạch không gian và Thì Không Châu. Đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới…

Theo như Huyền Võ Tiên Quy thấy, kể cả Tô Minh là cường giả mạnh nhất trong chư thiên vạn giới, mạnh đến nỗi có thể đánh bại tất cả chủ của chín nền văn minh nhưng muốn nuốt trọn luyện hóa được nguyên thạch không gian làm sao một tiếng là xong chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Chẳng phải là phá vỡ tam quan rồi sao?

Huyền Võ Tiên Quy có chút điên đảo, sợ đến nỗi tinh thần cũng ảnh hưởng theo.
Chương 1305: Cho thể diện mà không nhận

“Cứ làm bình thường thôi!”, Tô Minh tiện miệng nói.

Một giây sau, anh đi ra khỏi mật thất rồi truyền âm cho Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cẩn.

“Anh Tô Minh! Anh xuất quan rồi ư?”, Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn vui mừng nói. Có vẻ hai cô gái này sống với nhau rất hòa thuận, lại đều có nhan sắc hơn người nên lúc này sánh vai đi tới khiến Tô Minh sáng mắt lên, dù sao cũng là bản năng của đàn ông mà.

Khi thi triển pháp nguyên không gian, Tô Minh nhanh như chớp đến bên cạnh hai cô gái, tay trái tay phải ôm chặt eo họ rồi thơm lên trán mỗi người một cái.

Ha ha…

Diệp Mộ Cẩn còn đỡ, vì dù sao thì khi còn ở trái đất thì Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh cũng có danh vợ chồng, còn Mạc Thanh Nhạn thì đỏ ửng mặt lên. Dù sao thì cô và Tô Minh chỉ còn thiếu bước cuối cùng nhưng dù sao chưa đến mức đó thì vẫn khiến cô ngại ngùng, bước chân cũng không vững, thân người mềm nhũn ra.

“Đồ tồi này! Anh làm cái gì vậy?”, Mạc Thanh Nhạn mắng nhẹ một câu.

“Ha ha! Tâm trạng tốt mà!”, Tô Minh ha ha cười lớn: “Lần này bế quan đúng là thu hoạch lớn”.

“Biến thái!”, Diệp Mộ Cẩn mắng yêu một câu. Tất nhiên, sâu thẳm trong tim cô vẫn có chút tự hào, chỉ có bản thân cô biết là được.

“Hai người sao rồi? Mộ Cẩn! Chín tinh huyết Tổ Phượng của em luyện hóa được chưa? Thanh Nhạn! Em đã luyện hóa được gương đó chưa?”, Tô Minh hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa ạ!”, hai cô gái có chút lúng túng, không phải ai cũng có kho tàng huyết mạch như Tô Minh. Trên thực tế, mấy ngày này Tô Minh bế quan, mặc dù hai cô gái đã cố gắng tu luyện nhưng đến giờ chín tinh huyết Tổ Phượng và gương đều còn lâu mới có thể hoàn toàn luyện hóa.

“Không vội!”, Tô Minh gật đầu, nói: “Luyện từ từ cũng được”.

“Anh Tô Minh! Có phải là nên đến Cực Kiếm các rồi không?”, Mạc Thanh Nhạn hỏi. Mấy ngày nay Tô Minh bế quan, hai cô gái luôn dạo chơi ở Chúng Sinh các, coi như lượn hết lượt rồi nên muốn đến nền văn minh khác xem sao. Đặc biệt là Cực Kiếm các, dù sao thì đây cũng là nền văn minh cấp tám trong truyền thuyết.

“Bây giờ đi luôn!”, tay phải tay trái của Tô Minh ôm chặt Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn, sau đó xoay người một cái rồi đi lên hư không.

“Anh Tô Minh! Tốc độ của anh… Sao nhanh dữ vậy? Đúng là khủng khiếp! Em cảm giác như thần hồn vẫn còn ở dưới đất mà thân xác đã lên hư không rồi”, giọng nói Diệp Mộ Cẩn run rẩy, nói: “Anh đi chậm chút!”

Mạc Thanh Nhạn gật đầu nói: “Đúng rồi! Sợ quá đi! Anh Tô Minh! Đây là thân pháp mới của anh sao? Tốc độ nhanh quá, tư duy cũng không nhanh như này? Em không cảm nhận được bất cứ chuyển động nào của không khí, cảm giác thoắt cái đã đi đến mấy chục ngàn mét rồi? Anh Tô Minh! Khủng khiếp quá đi! Anh không cho người khác đường sống à. Lần này bế quan có mấy ngày mà anh đã thu hoạch được lớn thế sao?”

Hai cô gái nhìn Tô Minh với vẻ sùng bái. Đúng thế! Họ sùng bái đến tận xương tủy.

“Ha ha… Chẳng phải là anh luôn không cho người khác đường sống sao? Không phải là bây giờ mới thế mà”, Tô Minh có chút đùa giỡn, đưa hai cô gái đi về Cực Kiếm các với tốc độ nhanh như chớp.

Tại Cực Kiếm các lúc này…

“Bạch Bào! Cút ra đây!”, một ông lão tóc dài trên sân võ đạo sầm mặt lại, trên mặt còn đeo nửa chiếc mặt nạ đầu lâu, trong tay cầm gậy kim loại màu đen. Ông ta đứng giữa sân võ đạo của Cực Kiếm các quát lớn, âm thanh như sấm sét vang vọng khiến những tòa nhà ở trong Cực Kiếm các gần như sụp đổ.

“Rầm, rầm, rầm…”, một giây sau, từ đệ tử tạp dịch đến đệ tử nòng cốt, ngay cả chấp kiếm giả đến Các chủ Bạch Bào tay cầm kiếm dồn dập đi ra. Chớp mắt cái họ đã đứng chật sân võ đạo.

Nhất thời, mọi người đứng vây quanh ông lão đeo mặt nạ đầu lâu kia.

“Bạch Bào tham kiến Âm Hoang lão nhân!”, Bạch Bào dẫn đầu chắp tay nói. Ông ta biết, nếu từ chối ông lão Âm Hoang thì ông ta sẽ không hài lòng nhưng thật không ngờ ông lão Âm Hoang lại tìm đến tận nơi thế này.

“Bạch Bào! Ông đã biết tội chưa?”, đôi mắt ông lão Âm Hoang trầm đục, có chút vàng vọt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, thậm chí có chút tàn nhẫn.

“Âm Hoang lão nhân nói đùa rồi!”, Bạch Bào cười nói nhưng ngầm cảnh giác, chuẩn bị sẵn tâm lý ra tay.

Những người khác của Cực Kiếm các, từ đệ tử đến các lãnh đạo cấp cao cũng đều như vậy. Họ đều chuẩn bị sẵn tâm lý, đều nắm chặt kiếm trong tay. Là kiếm tu khi đối mặt với kẻ thù, kể cả đối phương vô cùng mạnh thì cũng sẽ không sợ hãi. Đây chính là phong thái của kiếm tu, không hề sợ chết.

“Nói đùa ư? Tôi không có tâm trạng đâu mà nói đùa với ông. Bạch Bào! Mấy chục ngàn năm nay, Cực Kiếm các của các người hết lần này đến lần khác cầu xin tôi vào Cực Kiếm các làm cung phụng, tôi đều không thèm để ý. Nhưng niệm tình Cực Kiếm các các người kiên trì và thành tâm mấy chục ngàn năm nay nên gần đây cũng thấy mềm lòng rồi, định cho Cực Kiếm các một cơ hội, đồng ý vào Cực Kiếm các làm Đại cung phụng. Nhưng ông lại không biết điều, cho thể diện mà không thèm nhận, không ngờ lại từ chối? Sao? Đang đùa tôi sao?”, khí tức của ông lão Âm Hoang mang theo sát khí lạnh lùng khiến không khí xung quanh dường như tràn ngập trong ngọn lửa mạnh và mũi kiếm sắc nhọn. Cảm giác như hít một hơi là toàn thân như nổ tung. Đúng là đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom