-
Chương 1295: Thay đổi
Lâm Thiên Hào có thị lực rất tốt, mặc dù luồng sáng đó di chuyển rất nhanh nhưng ông ta vẫn nhìn thấy nó.
"Cậu Lý, cẩn thận!"
Ông ta hét lên rồi bật người ra khỏi ghế, chân khí trên người tăng lên, bảo vệ lấy cơ thể ông ta.
Ban đầu, ông ta còn định bảo vệ Lý Dục Thần, nhưng suy nghĩ đó vừa nảy ra đã lập tức bị dập tắt, rõ ràng là Lý Dục Thần mạnh hơn ông ta rất nhiều, không cần ông ta phải đi bảo vệ.
Thứ rắc rối ở đây là những người khác trên chiếc máy bay này đều là người bình thường. Ở độ cao mười ngàn mét này, nếu muốn chống lại vụ nổ dữ dội do tên lửa gây ra thì đừng nói là bọn họ, ngay cả đó là một võ giả có võ hồn đạt đến đỉnh cao cũng không thể làm được.
Lâm Thiên Hào cũng chỉ có thể dốc hết sức bảo vệ bản thân mình,nhưng ông ta cũng không chắc là mình có còn sống hay không nữa.
Thế nhưng, ông ta lại nhận ra Lý Dục Thần vẫn đang ngồi yên trên ghế và mỉm cười, chăm chú dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ như đang thưởng thức phong cảnh ngoài đó.
Luồng sáng ấy đã áp sát máy bay. Máy bay đang bay về phía trước, nên tên lửa đã tạo thành vòng cung chết chóc tuyệt đẹp trên những đám mây khiến người ta kinh hãi.
Lâm Thiên Hào vô cùng căng thẳng.
Ông ta rất muốn nhắc nhở Lý Dục Thần, nhưng thực tế thì đã không kịp nữa, vì chỉ trong chớp mắt, tên lửa đó đã bay tới sát bên cửa sổ rồi.
Thế nhưng, điều khiến Lâm Thiên Hào kinh ngạc là tên lửa không hề đâm vào máy bay, mà bằng một cách thần kỳ nào đó nó lại đổi hướng bay song song với máy bay.
Nhìn ra khỏi cửa sổ có thể thấy trọn vẹn hình dáng của tên lửa: đầu đạn màu trắng, không có cánh bên, thân màu đỏ, dáng thon dài, sau cánh đuôi hình thang là một vệt lửa kéo dài.
"Ông nhìn xem, họ còn cho tên lửa hộ tống chúng ta nữa này, nở mày nở mặt quá!" Lý Dục Thần nói.
Lâm Thiên Hào kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Ông ta biết chắc chắn rằng nước N sẽ không bao giờ phóng tên lửa chỉ để hộ tống bọn họ, trên thế giới này cũng không có loại tên lửa hộ tống đó.
Vậy cũng chỉ còn một khả năng, đó là Lý Dục Thần đã khống chế được quả tên lửa đó.
Không tài nào tưởng tượng ra đó là loại sức mạnh gì. Máy bay đang bay với tốc độ gần Mach 1 ở độ cao mười ngàn mét, vậy mà ở bên trong khoang, Lý Dục Thần lại có thể khống chế một quả tên lửa đang lao đến với tốc độ có lẽ Mach 3 hoặc hơn thế nữa ở ngoài kia, rồi khiến cho nó bay song song với máy bay.
Một nữ tiếp viên hàng không lảo đảo lao vào, mặt mày đầy sợ hãi, sốt sắng nói: "Hai quý khách đừng sợ, cơ trưởng đang báo cáo việc bị tên lửa tấn công với mặt đất, đã xin phép hạ cánh khẩn cấp ở sân bay gần nhất, xin hãy thắt dây an toàn..."
Cô ta thấy vẻ mặt Lý Dục Thần và Lâm Thiên Hào vẫn rất ung dung, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra thì hơi ngạc nhiên.
"Tên lửa?" Lý Dục Thần mỉm cười chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Cô nói nó à?"
Nữ tiếp viên hàng không nhìn quả tên lửa vẫn đang bay song song với máy bay bên ngoài cửa sổ, hoảng loạn gật đầu.
"Không cần sợ, đó chỉ là ảo giác của mấy người thôi. Cô xem này..."
Lý Dục Thần chìa tay ra, chạm ngón tay lên kính cửa sổ, chỉ về phía đầu đạn của tên lửa rồi kéo một đường về phía đuôi, tên lửa chợt biến mất một cách kỳ diệu.
Nữ tiếp viên hàng không trừng to mắt, không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Sao... Chuyện gì thế này?”
Lâm Thiên Hào cũng không rõ Lý Dục Thần đã làm cái gì, nhưng đến nước này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ông ta cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Đã có thể khiến cho tên lửa bay song song với máy bay ắt cũng có thể khiến nó biến mất. Có khi vào lúc này đã có một vụ nổ rất lớn xảy ra bên dưới tầng mây.
"Cứ coi như đó là ảo ảnh đi." Lý Dục Thần nói: "Nói với cơ trưởng là không cần hạ cánh, cứ bay thẳng đến đích."
"Vâ... vâng!"
Nữ tiếp viên hàng không trả lời rồi mang theo vẻ nghi hoặc rời đi.
Một lúc sau, nữ tiếp viên hàng không mang theo ít hoa quả và đồ ăn vặt quay lại, nói: "Xin lỗi hai quý khách, vừa rồi chúng tôi xử lý quá thiếu chuyên nghiệp, khiến hai vị chê cười rồi."
Sau khi nữ tiếp viên hàng không rời đi, Lâm Thiên Hào thở dài một tiếng.
Lý Dục Thần hỏi: "Sao ông cụ Lâm lại thở dài?"
Lâm Thiên Hào nói: "Tôi đang cảm thán, nếu hôm nay không có cậu Lý ở trên máy bay này, có lẽ là lại có thêm một vụ mất liên lạc không rõ nguyên do rồi."
...
Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay.
Lúc này mặt trời ở đằng đông vẫn chưa mọc, mà đèn đuốc trong sòng bạc lại đang dần tắt đi tựa như những kỹ nữ mỏi mệt sau một đêm dài, là thời khắc đen tối nhất trước bình minh.
Vừa xuống máy bay, Lâm Thiên Hào đã nhìn thấy Lilith đứng trong màn đêm.
"Sao cô lại tới đây?"
"Sao, anh không muốn em đến đón à?" Lilith khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Lâm Thiên Hào rồi lại nhìn qua Lý Dục Thần đang bước xuống máy bay với ông ta.
"Duke sai cô đến sao?" Lâm Thiên Hào nhíu mày hỏi.
"Đúng. Ông ta bảo em moi mớ tình báo ở chỗ anh, thôi thì anh cứ nói đại cho em chút chút trong mớ tin anh biết là được." Lilith chẳng hề giấu giếm, ngược lại còn bật cười.
Cô ta bước tới rồi khoác lấy tay Lâm Thiên Hào: "Đi nhanh lên, em đã đặt sẵn phòng cho các anh rồi. Không đi ngay, lỡ mặt trời vừa lên là em phải chui vào vali của anh đấy."
Lâm Thiên Hào dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là khắc tinh của cuộc đời ông ta.
Đúng lúc ông ta còn đang lúng túng, Lý Dục Thần đã bước tới nói: "Ông cụ Lâm, nếu đã vậy thì chúng tôi xin hưởng ké chút lợi của ông vậy. Mọi người ngồi máy bay cả ngày chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đã. Cô Lilith, tôi không khách sáo nữa."
"Anh ta là ai vậy?" Lilith nhìn Lâm Thiên Hào hỏi: "Em nhớ anh đâu phải kiểu người thích nói nhiều, nếu anh đã kể chuyện của hai ta cho anh ta nghe thì chắc hẳn anh ta cũng rất quan trọng nhỉ?"
"Cậu ấy là Lý Dục Thần." Lâm Thiên Hào nói.
"Ối, em có nghe nói tới vị tiên nhân phương Đông đầy màu sắc truyền kỳ, mấy năm nay có rất nhiều truyền thuyết về anh ta. Nghe nói máu của họ là màu trắng, cái đó có thật không?"
Đôi mắt Lilith mở to, tò mò nhìn Lý Dục Thần.
“Cô muốn uống thử sao?" Lý Dục Thần cười há há lên rồi bước qua người Lilith đi ra khỏi sân bay: "Đi nhanh lên, mặt trời sắp mọc rồi đấy."
Lilith hơi nhíu mày, hai mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận nhưng nhanh chóng bị sự tò mò thay thế.
"Thiên Hào, em muốn nếm thử máu của anh ta." Cô ta ghé tai Lâm Thiên Hào nói.
"Cô không uống được đâu." Lâm Thiên Hào quả quyết nói.
"Thật sao?" Lilith làm như thể tiếc lắm mà thở dài: "Anh nói đúng, em không uống máu của người chết. Nếu anh ta chết rồi thì em cũng có uống được nữa đâu. Tới tận bây giờ, em vẫn chưa được thử máu của tiên nhân phương Đông lần nào cả!"
"Chết ư?" Lâm Thiên Hào bật cười: "Cô nên lo cho ông chủ của mình thì hơn."
"Duke sao?" Mặt Lilith đầy ngạc nhiên: "Thiên Hào, anh già nên lú lẫn rồi sao? Anh biết Duke là người như thế nào không? Ông ta không chỉ có giàu, có thế lực, mà còn là..."
Lilith nói tới đây thì ngưng bặt.
"Không cần biết ông ta là cái thá gì, lần này ông ta xong đời rồi. Đây là thông tin giá trị nhất mà hôm nay tôi có thể cung cấp cho cô, hãy về báo lại với ông chủ của cô đi."
Lâm Thiên Hào nói xong cũng hất tay Lilith ra, sải bước bỏ đi.
Lilith sững người.
Cô ta phát hiện, dường như Lâm Thiên Hào đã thay đổi. Họ hợp rồi lại ly suốt hơn nửa thế kỷ, đây là lần đầu tiên ông ta hất tay cô ta ra.
Chuyện gì vậy chứ?
Chẳng lẽ đổi luôn cả xu hướng tính dục rồi? Một trăm hai mươi tuổi rồi mà vẫn "cong" nổi sao?
Nhớ lại hình ảnh của Lý Dục Thần, trong đầu Lilith lóe lên đủ loại suy nghĩ kỳ quái.
Lúc này, phía đông đã le lói ánh sáng của bình minh.
Lilith cảm thấy da bắt đầu ngứa ran, ngẩng đầu nhìn lên, người cô ta vụt một cái rồi biến mất vào bóng tối ở sân bay.
"Cậu Lý, cẩn thận!"
Ông ta hét lên rồi bật người ra khỏi ghế, chân khí trên người tăng lên, bảo vệ lấy cơ thể ông ta.
Ban đầu, ông ta còn định bảo vệ Lý Dục Thần, nhưng suy nghĩ đó vừa nảy ra đã lập tức bị dập tắt, rõ ràng là Lý Dục Thần mạnh hơn ông ta rất nhiều, không cần ông ta phải đi bảo vệ.
Thứ rắc rối ở đây là những người khác trên chiếc máy bay này đều là người bình thường. Ở độ cao mười ngàn mét này, nếu muốn chống lại vụ nổ dữ dội do tên lửa gây ra thì đừng nói là bọn họ, ngay cả đó là một võ giả có võ hồn đạt đến đỉnh cao cũng không thể làm được.
Lâm Thiên Hào cũng chỉ có thể dốc hết sức bảo vệ bản thân mình,nhưng ông ta cũng không chắc là mình có còn sống hay không nữa.
Thế nhưng, ông ta lại nhận ra Lý Dục Thần vẫn đang ngồi yên trên ghế và mỉm cười, chăm chú dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ như đang thưởng thức phong cảnh ngoài đó.
Luồng sáng ấy đã áp sát máy bay. Máy bay đang bay về phía trước, nên tên lửa đã tạo thành vòng cung chết chóc tuyệt đẹp trên những đám mây khiến người ta kinh hãi.
Lâm Thiên Hào vô cùng căng thẳng.
Ông ta rất muốn nhắc nhở Lý Dục Thần, nhưng thực tế thì đã không kịp nữa, vì chỉ trong chớp mắt, tên lửa đó đã bay tới sát bên cửa sổ rồi.
Thế nhưng, điều khiến Lâm Thiên Hào kinh ngạc là tên lửa không hề đâm vào máy bay, mà bằng một cách thần kỳ nào đó nó lại đổi hướng bay song song với máy bay.
Nhìn ra khỏi cửa sổ có thể thấy trọn vẹn hình dáng của tên lửa: đầu đạn màu trắng, không có cánh bên, thân màu đỏ, dáng thon dài, sau cánh đuôi hình thang là một vệt lửa kéo dài.
"Ông nhìn xem, họ còn cho tên lửa hộ tống chúng ta nữa này, nở mày nở mặt quá!" Lý Dục Thần nói.
Lâm Thiên Hào kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Ông ta biết chắc chắn rằng nước N sẽ không bao giờ phóng tên lửa chỉ để hộ tống bọn họ, trên thế giới này cũng không có loại tên lửa hộ tống đó.
Vậy cũng chỉ còn một khả năng, đó là Lý Dục Thần đã khống chế được quả tên lửa đó.
Không tài nào tưởng tượng ra đó là loại sức mạnh gì. Máy bay đang bay với tốc độ gần Mach 1 ở độ cao mười ngàn mét, vậy mà ở bên trong khoang, Lý Dục Thần lại có thể khống chế một quả tên lửa đang lao đến với tốc độ có lẽ Mach 3 hoặc hơn thế nữa ở ngoài kia, rồi khiến cho nó bay song song với máy bay.
Một nữ tiếp viên hàng không lảo đảo lao vào, mặt mày đầy sợ hãi, sốt sắng nói: "Hai quý khách đừng sợ, cơ trưởng đang báo cáo việc bị tên lửa tấn công với mặt đất, đã xin phép hạ cánh khẩn cấp ở sân bay gần nhất, xin hãy thắt dây an toàn..."
Cô ta thấy vẻ mặt Lý Dục Thần và Lâm Thiên Hào vẫn rất ung dung, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra thì hơi ngạc nhiên.
"Tên lửa?" Lý Dục Thần mỉm cười chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Cô nói nó à?"
Nữ tiếp viên hàng không nhìn quả tên lửa vẫn đang bay song song với máy bay bên ngoài cửa sổ, hoảng loạn gật đầu.
"Không cần sợ, đó chỉ là ảo giác của mấy người thôi. Cô xem này..."
Lý Dục Thần chìa tay ra, chạm ngón tay lên kính cửa sổ, chỉ về phía đầu đạn của tên lửa rồi kéo một đường về phía đuôi, tên lửa chợt biến mất một cách kỳ diệu.
Nữ tiếp viên hàng không trừng to mắt, không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Sao... Chuyện gì thế này?”
Lâm Thiên Hào cũng không rõ Lý Dục Thần đã làm cái gì, nhưng đến nước này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ông ta cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Đã có thể khiến cho tên lửa bay song song với máy bay ắt cũng có thể khiến nó biến mất. Có khi vào lúc này đã có một vụ nổ rất lớn xảy ra bên dưới tầng mây.
"Cứ coi như đó là ảo ảnh đi." Lý Dục Thần nói: "Nói với cơ trưởng là không cần hạ cánh, cứ bay thẳng đến đích."
"Vâ... vâng!"
Nữ tiếp viên hàng không trả lời rồi mang theo vẻ nghi hoặc rời đi.
Một lúc sau, nữ tiếp viên hàng không mang theo ít hoa quả và đồ ăn vặt quay lại, nói: "Xin lỗi hai quý khách, vừa rồi chúng tôi xử lý quá thiếu chuyên nghiệp, khiến hai vị chê cười rồi."
Sau khi nữ tiếp viên hàng không rời đi, Lâm Thiên Hào thở dài một tiếng.
Lý Dục Thần hỏi: "Sao ông cụ Lâm lại thở dài?"
Lâm Thiên Hào nói: "Tôi đang cảm thán, nếu hôm nay không có cậu Lý ở trên máy bay này, có lẽ là lại có thêm một vụ mất liên lạc không rõ nguyên do rồi."
...
Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay.
Lúc này mặt trời ở đằng đông vẫn chưa mọc, mà đèn đuốc trong sòng bạc lại đang dần tắt đi tựa như những kỹ nữ mỏi mệt sau một đêm dài, là thời khắc đen tối nhất trước bình minh.
Vừa xuống máy bay, Lâm Thiên Hào đã nhìn thấy Lilith đứng trong màn đêm.
"Sao cô lại tới đây?"
"Sao, anh không muốn em đến đón à?" Lilith khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Lâm Thiên Hào rồi lại nhìn qua Lý Dục Thần đang bước xuống máy bay với ông ta.
"Duke sai cô đến sao?" Lâm Thiên Hào nhíu mày hỏi.
"Đúng. Ông ta bảo em moi mớ tình báo ở chỗ anh, thôi thì anh cứ nói đại cho em chút chút trong mớ tin anh biết là được." Lilith chẳng hề giấu giếm, ngược lại còn bật cười.
Cô ta bước tới rồi khoác lấy tay Lâm Thiên Hào: "Đi nhanh lên, em đã đặt sẵn phòng cho các anh rồi. Không đi ngay, lỡ mặt trời vừa lên là em phải chui vào vali của anh đấy."
Lâm Thiên Hào dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là khắc tinh của cuộc đời ông ta.
Đúng lúc ông ta còn đang lúng túng, Lý Dục Thần đã bước tới nói: "Ông cụ Lâm, nếu đã vậy thì chúng tôi xin hưởng ké chút lợi của ông vậy. Mọi người ngồi máy bay cả ngày chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đã. Cô Lilith, tôi không khách sáo nữa."
"Anh ta là ai vậy?" Lilith nhìn Lâm Thiên Hào hỏi: "Em nhớ anh đâu phải kiểu người thích nói nhiều, nếu anh đã kể chuyện của hai ta cho anh ta nghe thì chắc hẳn anh ta cũng rất quan trọng nhỉ?"
"Cậu ấy là Lý Dục Thần." Lâm Thiên Hào nói.
"Ối, em có nghe nói tới vị tiên nhân phương Đông đầy màu sắc truyền kỳ, mấy năm nay có rất nhiều truyền thuyết về anh ta. Nghe nói máu của họ là màu trắng, cái đó có thật không?"
Đôi mắt Lilith mở to, tò mò nhìn Lý Dục Thần.
“Cô muốn uống thử sao?" Lý Dục Thần cười há há lên rồi bước qua người Lilith đi ra khỏi sân bay: "Đi nhanh lên, mặt trời sắp mọc rồi đấy."
Lilith hơi nhíu mày, hai mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận nhưng nhanh chóng bị sự tò mò thay thế.
"Thiên Hào, em muốn nếm thử máu của anh ta." Cô ta ghé tai Lâm Thiên Hào nói.
"Cô không uống được đâu." Lâm Thiên Hào quả quyết nói.
"Thật sao?" Lilith làm như thể tiếc lắm mà thở dài: "Anh nói đúng, em không uống máu của người chết. Nếu anh ta chết rồi thì em cũng có uống được nữa đâu. Tới tận bây giờ, em vẫn chưa được thử máu của tiên nhân phương Đông lần nào cả!"
"Chết ư?" Lâm Thiên Hào bật cười: "Cô nên lo cho ông chủ của mình thì hơn."
"Duke sao?" Mặt Lilith đầy ngạc nhiên: "Thiên Hào, anh già nên lú lẫn rồi sao? Anh biết Duke là người như thế nào không? Ông ta không chỉ có giàu, có thế lực, mà còn là..."
Lilith nói tới đây thì ngưng bặt.
"Không cần biết ông ta là cái thá gì, lần này ông ta xong đời rồi. Đây là thông tin giá trị nhất mà hôm nay tôi có thể cung cấp cho cô, hãy về báo lại với ông chủ của cô đi."
Lâm Thiên Hào nói xong cũng hất tay Lilith ra, sải bước bỏ đi.
Lilith sững người.
Cô ta phát hiện, dường như Lâm Thiên Hào đã thay đổi. Họ hợp rồi lại ly suốt hơn nửa thế kỷ, đây là lần đầu tiên ông ta hất tay cô ta ra.
Chuyện gì vậy chứ?
Chẳng lẽ đổi luôn cả xu hướng tính dục rồi? Một trăm hai mươi tuổi rồi mà vẫn "cong" nổi sao?
Nhớ lại hình ảnh của Lý Dục Thần, trong đầu Lilith lóe lên đủ loại suy nghĩ kỳ quái.
Lúc này, phía đông đã le lói ánh sáng của bình minh.
Lilith cảm thấy da bắt đầu ngứa ran, ngẩng đầu nhìn lên, người cô ta vụt một cái rồi biến mất vào bóng tối ở sân bay.
Bình luận facebook