• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

  • Chương 1293: Thuật Huyết Quỷ

Phần lớn người Hào Giang chẳng mấy bận tâm đến trận mưa đến rồi lại tạnh này, họ chỉ biết, sau một đêm Hào Giang đã đổi chủ, lũ Tây Dương đã bị quét sạch khỏi thành sòng bạc.

Mã Sơn ở lại giúp Hà Thanh Liên chỉnh đốn lại các sòng bạc ở Hào Giang, thêm vào đó Tra Na Lệ vẫn đang ở Đại Mã để hợp nhất thế lực của Huyền Hàng Môn, hai người còn phải hội hợp, nên Mã Sơn không đi Las Vegas với Lý Dục Thần.

Người đi cùng Lý Dục Thần là Lâm Thiên Hào.

Họ đi bằng máy bay, bởi vì đi theo còn có cả đội ngũ do Lang Dụ Văn và Hà Thanh Liên sắp xếp, bao gồm luật sư, kế toán và quản lý.

Lang Dụ Văn sắp xếp trực thăng riêng cho bọn họ, nên không cần phải đổi chuyến giữa đường, chỉ cần xin tuyến bay là có thể bay thẳng đến Las Vegas.

Trong khoang hạng nhất của máy bay, chỉ có hai người Lý Dục Thần và Lâm Thiên Hào.

Lâm Thiên Hào vốn dĩ không định quay lại Las Vegas nữa, ông ta đã một trăm hai mươi tuổi, chỉ muốn lá rụng về cội, trở về mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng mình để an hưởng tuổi già.

Nhưng lần này, Lý Dục Thần đã truyền cho ông ta tâm pháp của anh, giúp ông ta giải quyết được khúc mắc đã đeo bám suốt mấy chục năm, khiến con đường tu luyện có cơ hội tiến thêm bước nữa, đạt đến cảnh giới cao hơn nữa.

Quan trọng nhất là, ông ta đã nhìn thấy hy vọng về thế giới không sòng bạc trên người Lý Dục Thần.

Sâu trong lòng ông ta cũng mơ hồ cảm nhận được, hy vọng ấy không chỉ là hy vọng cá nhân, mà còn ẩn chứa ý nghĩa vô cùng to lớn, có lẽ vận mệnh của cả nhân loại cũng vì đó mà thay đổi.

Chính vì vậy, mà Lâm Thiên Hào chủ động xin đi cùng Lý Dục Thần đến Las Vegas.

Ông ta đã sống ở nơi này ba mươi năm, vô cùng am hiểu tình hình của các thành phố, đặc biệt là các sòng bạc lớn ở khu giải trí.

Lâm Thiên Hào nói với Lý Dục Thần, người đứng sau Elber tên là Duke, chính là ông chủ của khu giải trí sòng bạc lớn nhất ở Las Vegas.

Duke không chỉ kiểm soát tập đoàn Michael, mà còn nắm trong tay quỹ đầu tư sòng bạc lớn nhất thế giới. Quỹ này chi phối hơn một nửa số sòng bạc tại các thành phố sòng bạc nổi tiếng như Las Vegas, thành phố Atlan, Monten và Thái Dương Thành.

Lần này Stephin thua Lưu Khải Minh, theo lý mà nói thì Duke phải giao lại quỹ đầu tư sòng bạc và tập đoàn Michael.

“Nhưng Duke sẽ không chịu nhận thua đúng không?” Lý Dục Thần hỏi.

Lâm Thiên Hào gật đầu: “Chắc chắn ông ta sẽ không nhận thua, bởi vì hai bên chẳng ký kết bất kỳ hợp đồng đánh cuộc nào, chỉ là thỏa thuận miệng mà thôi.”

“Chẳng phải sòng bạc coi trọng nhất là uy tín và quy tắc sao? Tôi nhớ đâu có ván cược nào phải ký hợp đồng đâu?” Lý Dục Thần cười nói.

“Hừ” Lâm Thiên Hào cười khinh: “Từ lâu người phương Tây đã chê cười chúng ta là không có tinh thần thượng tôn hợp đồng, cho rằng lời hứa của chúng ta quá phụ thuộc vào đạo đức cá nhân, chứ không có quy tắc ràng buộc. Nhưng họ đâu biết rằng, hai chữ tín nghĩa đã khắc sâu vào xương tủy người Hoa Hạ chúng ta, là sự theo đuổi tinh thần vượt lên mọi lợi ích cá nhân. Cho nên lần trước thua Stephin, dù không ký kết hợp đồng, người họ Hà vẫn lập tức rút khỏi tất cả các sòng bạc, người dân Hào Giang cũng chấp nhận kết quả đó, cái này gọi là đã cá cược thì phải chịu thôi.”

“Nhưng người phương Tây thì không như vậy, trên sòng bạc họ tôn trọng quy tắc, dù chỉ là thỏa thuận miệng, mọi người cũng tuân theo, đó là vì để bảo vệ lợi ích của sòng bạc, bắt buộc phải đảm bảo quy tắc và hợp đồng được thực thi. Một khi lợi ích của sòng bạc bị tổn hại, thì hợp đồng cũng chẳng còn ai đứng ra duy trì hay tuân thủ nữa.”

Lần cá cược này đã chạm đến lợi ích cốt lõi của Duke và những tập đoàn tài phiệt đứng sau ông ta, đừng nói là không có hợp đồng, dù có ký hợp đồng đi nữa, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận. Cái mà họ gọi là tinh thần hợp đồng, bản chất không phải là tinh thần gì cả, mà chỉ là cơ chế bảo vệ quyền lợi ra đời trong xã hội tư bản. Tất cả luật pháp và quy tắc trong xã hội tư bản đều sinh ra để bảo vệ vốn liếng, khi nguồn vốn mất đi, thì thứ gọi là quyền lợi bảo đảm cũng chẳng còn giá trị.”

“Một khi hợp đồng mất đi đối tượng cần bảo vệ, thì nó cũng tự nhiên mất đi hiệu lực. Đó chính là sự khác biệt căn bản giữa tinh thần hợp đồng của phương Tây và tín nghĩa trong văn hóa của chúng ta.”

“Vậy theo ý kiến của ông Lâm, chuyến đi này chúng ta nên hành động thế nào?” Lý Dục Thần hỏi.

Lâm Thiên Hào nói: “Vẫn là nên coi trọng lễ nghĩa, rồi mới dùng đến vũ lực.”

“Không phải nên đánh cho ông ta trở tay không kịp sao?” – Lý Dục Thần mỉm cười.

Lâm Thiên Hào cũng bật cười, nói: “Với bản lĩnh của cậu Lý, e là chẳng cần đến mấy trò đánh úp ấy chứ? Trong Thái Dương Thánh Giáo tên Stephin kia có thân phận khá đặc biệt, thực lực cũng rất mạnh, lại được tín nhiệm sâu sắc, cho nên Duke mới dám để ông ta đại diện tham gia canh bạc này. Dĩ nhiên, dù thua thì ông ta cũng chẳng thiệt gì, cùng lắm chỉ mất Hào Giang. Nhưng giờ Stephin chết rồi, nhất định Duke sẽ rất kinh ngạc, có khi đã sắp đặt sẵn thiên la địa võng, đợi chúng ta chui đầu vào.”

“Trong giáo hội Thánh Quang, Duke có thân phận gì?”

“Thật ra Duke cũng không phải người của giáo hội Thánh Quang.”

“Ồ?” Lý Dục Thần cực kỳ kinh ngạc “Không phải người của giáo hội Thánh Quang, mà có thể sai khiến Stephin đánh cược thay ông ta sao?”

“Bởi vì giáo hội Thánh Quang là cổ đông lớn của quỹ đầu tư sòng bạc, mọi sòng bạc trên thế giới, giáo hội Thánh Quang đều có cổ phần. Theo tôi biết, sòng bạc chính là một trong những kênh quan trọng để giáo hội Thánh Quang tuyển mộ tín đồ cốt cán. Vì dân cờ bạc thường rất mê tín, dễ dàng tin vào các vị thần. Càng là con bạc cực đoan, lòng tin sẽ càng thuần khiết, sức mạnh thần linh mà họ nhận được cũng càng mạnh. Stephin chính là ví dụ điển hình, ông ta vốn là con bạc cực đoan, đã từng thua trắng tay.”

“Vậy Duke thì sao? Sao ông ta không bị thu nhận vào giáo hội?”

“Bởi vì sau lưng Duke còn có thế lực khác.” Lâm Thiên Hào nói: “Duke là người có thủ đoạn, giỏi trong việc thao túng các thế lực và tài nguyên khác nhau. Ngoài việc hợp tác với Thái Dương Thánh Giáo, ông ta còn bắt tay với các thế lực tôn giáo khác và cả những thế lực ngầm. Bản thân ông ta cũng là người tu hành, pháp môn ông ta tu luyện, rất có thể là một nhánh cổ xưa của thuật Huyết Quỷ truyền lại từ châu Âu.”

“Thuật Huyết Quỷ?” Lý Dục Thần hơi sững sờ “Tôi từng nghe nói pháp thuật cổ vu có môn pháp cũng gọi là thuật Huyết Quỷ, chỉ là đã thất truyền từ lâu, không biết có phải là thứ mà ông Lâm nhắc đến hay không?”

Lâm Thiên Hào lắc đầu nói: “Cái này tôi cũng không rõ. Thuật Huyết Quỷ mà tôi nói đến, thực ra trong dân gian người ta thường gọi là ma cà rồng. Nhưng cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, bởi theo truyền thuyết, ma cà rồng thường ẩn mình vào ban ngày, chỉ xuất hiện vào ban đêm, còn Duke thì bình thường, ban ngày cũng thường xuyên xuất hiện trước công chúng, nên suy đoán của tôi cũng chưa chắc đã đúng.”

“Vậy sao ông Lâm lại có suy đoán như thế?”

“Bởi vì bên cạnh Duke có một người phụ nữ, cô ta tên là Lilith…” Lâm Thiên Hào khẽ nhíu mày, như thể đang nhớ về đoạn ký ức cũ, trên gương mặt ông ta thoáng hiện lên nỗi buồn mơ hồ, không rõ là hoài niệm hay tiếc nuối.

Lý Dục Thần không hỏi gì thêm, vì chuyện này rất có thể liên quan đến đời tư của Lâm Thiên Hào.

Lâm Thiên Hào khẽ thở dài, cười tự giễu: “Đã mấy chục năm, không ngờ chỉ nhắc đến cái tên ấy thôi mà lòng tôi vẫn chưa thể buông bỏ được!”

“Nói ra cũng chẳng sợ cậu Lý chê cười, năm đó tôi từng có tình cảm với người phụ nữ tên Lilith ấy. Khi đó tôi còn rất trẻ, lần đầu gặp cô ấy là trong sòng bạc Bách Lạc Môn ở Thân Châu. Trên người cô ấy có vẻ đẹp rất đặc biệt, đầy phong vị dị vực, khiến tôi nhanh chóng say đắm. Tôi biết rõ cô ấy đến với tôi chỉ vì tiền, nhưng tôi không bận tâm. Chúng tôi cùng nhau càn quét mọi sòng bạc ở Thân Châu, cũng chính thời gian đó, tên tuổi của tôi bắt đầu vang xa.”

“Về sau, cô ấy ôm tiền bỏ trốn. Chuyện này tôi đã lường trước, nên cũng không thấy giận. Chỉ là tôi không ngờ, nhiều năm trôi qua rồi mà lòng vẫn không thể buông xuống được. Đúng lúc đó tình thế trong nước đầy biến động, tôi rời Thân Châu, trước là đến Hương Giang, sau lại sang châu Âu. Tôi bắt đầu đi khắp thế giới để tìm cô ấy. Tìm suốt gần hai mươi năm, cuối cùng cũng thấy cô ấy trong một sòng bạc ở nước H.”

“Đã hai mươi năm không gặp, cô ấy vẫn chẳng thay đổi gì, còn tôi thì đã ngoài năm mươi, trở thành lão già nửa mùa. Thế nhưng cô ấy cũng chẳng hề chê bai, chúng tôi lại sống cùng nhau thêm một lần nữa. Cho đến một ngày, cô ấy đề nghị chia tay, tôi không đồng ý, hai bên cãi nhau. Rồi cô ấy nói với tôi, cô ấy là ma cà rồng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom