• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

  • Chương 1292: Kiến thức cần được chia sẻ

Nhìn đường phố sạch bóng, mọi người hơi ngơ ngác, không khỏi hoài nghi vừa rồi rốt cuộc có mưa thật không.

Hoắc Lôi là người đầu tiên vỗ tay, tiếng vỗ tay giòn tan khiến mọi người bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc.

"Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời! Đây là ván cược đặc sắc nhất mà tôi từng thấy trong hơn nửa đời người này!"

Hoắc Lôi vừa tán thưởng vừa bước lên vài bước, đi ra khỏi hành lang, nhưng không vượt qua Lý Dục Thần, chỉ đứng ở bậc thềm bên cạnh, phía sau Lý Dục Thần.

"Có một vị vĩ nhân từng nói, đấu với trời, vui vô cùng. Tôi từng lấy câu đó làm châm ngôn, tự nhắc nhở mình phải không ngừng phấn đấu, cho dù gặp phải nghịch cảnh gì cũng không được lùi bước. Nhưng hôm nay, tôi mới nhận ra tầm vóc mình quá nhỏ bé, sự phấn đấu của tôi cùng lắm chỉ là đấu với người mà thôi. Cậu Lý đã cho tôi thấy thế nào mới thật sự là 'đấu với trời'!"

Rất nhiều nhân vật máu mặt có mặt ở đó đều hiểu, nhưng vẫn có người không hiểu, chẳng hạn như quý phu nhân đang ôm chó trong lòng kia.

"Vậy rốt cuộc ai thắng?" Bà ta tò mò hỏi.

Lang Dụ Văn cười đáp: "Lâm Thiên Vương thắng, cậu Lý cũng thắng."

Người phụ nữ mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, kinh ngạc hỏi: "Tại sao vậy? Cược thì phải có kẻ thắng người thua chứ? Cùng lắm thì hòa, sao lại có chuyện cả hai đều thắng được?"

Mọi người nghe vậy đều phá lên cười ha hả.

Con chó nhỏ trong lòng người phụ nữ cũng sủa hai tiếng gâu gâu.

Người đàn ông bên cạnh khẽ kéo áo người phụ nữ.

Người phụ nữ không vui nói: "Anh kéo tôi làm gì? Tôi thật sự không hiểu mà, không hiểu thì phải hỏi chứ!"

Người đàn ông lộ vẻ lúng túng, cười theo mọi người.

Lâm Thiên Hào bước lên hai bước, cúi người thật sâu trước Lý Dục Thần: "Cậu Lý, cả đời này Lâm mỗ chưa từng phục ai, hôm nay tôi phục rồi!"

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: "Ông Lâm khách sáo rồi, ông ở chốn giang hồ hiểm ác mà vẫn giữ lòng trắc ẩn, thiện căn chưa diệt, thật là hiếm có."

Lâm Thiên Hào cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình đỡ lấy thân thể ông ta, khiến ông ta đứng thẳng dậy.

"Cậu Lý khen quá lời rồi, tôi nào có thiện căn gì, cả đời lăn lộn trong chốn cờ bạc, tuy không có ý hại người, nhưng thực ra cũng đã làm không ít chuyện tổn hại người khác. Cả đời tôi tội nghiệt sâu nặng, chỉ mong thiên hạ không còn cờ bạc, đừng để ai vì cờ bạc mà tan cửa nát nhà, cũng đừng có ai như tôi, lún quá sâu rồi không thể quay đầu."

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Người nếu không còn lòng ham cược, thì cũng không còn để số phận phó mặc cho ý trời nữa. Thiên hạ không có cờ bạc, e rằng không vừa lòng một số người đâu!"

Lâm Thiên Hào hiểu anh đang nói gì, trong lòng chấn động, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn ngậm miệng.

Ông ta cảm thấy cả đời mình đúng là sống uổng rồi, chàng trai trẻ trước mặt, mới ngoài hai mươi thôi, đã đang đấu với trời rồi, còn mình thì hơn trăm năm nay, chỉ biết đấu với người trong sòng bạc.

Đấu với trời...

Thật sự có thể thắng sao?

Vừa rồi hình như là thắng thật, nhưng cũng chỉ là một trận mưa gió mà thôi.

Giống như vào sòng bạc, thắng một ván bài Baccarat, dù có thắng rất lớn.

Chỉ cần còn ở trong sòng, sớm muộn gì cũng sẽ thua sạch số tiền đó.

Trời, giống như một sòng bạc khổng lồ.

Mỗi một người trong thiên hạ đều là khách đánh bạc.

Một số ít người thắng, phần lớn người thua, dường như ai cũng chấp nhận thực tế ấy.

Nhưng với tư cách là một Thiên Vương cả đời lăn lộn trong sòng bạc, Lâm Thiên Hào hiểu rất rõ, trong sòng bạc thực sự, chỉ có một người thắng mà thôi, đó chính là nhà cái.

Hơn nữa cái nhà cái ấy phải do chính sòng bạc nắm.

Nếu là người khác làm nhà cái, thì cuối cùng vẫn sẽ thua sạch.

Người thắng cuối cùng, chỉ có chính sòng bạc.

Muốn thắng được sòng bạc, cách duy nhất là lật bàn, không chơi theo luật của sòng.

Nhưng ai có thể lật được cái bàn của ông trời đây?

Lâm Thiên Hào nhìn Lý Dục Thần, không khỏi trong lòng dậy sóng.

"Cậu Lý, nếu Lâm mỗ trẻ lại được vài chục tuổi, nhất định sẽ đi theo cậu. Chỉ tiếc là tôi đã già, hôm nay được tận mắt thấy dung nhan thần tiên của công tử, cũng coi như ông trời không bạc đãi tôi rồi..."

Nói đến đây, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, bật cười ha hả, tự giễu nói, "Hầy, phàm phu tục tử vẫn không thoát được lòng bàn tay ông trời mà!"

Lý Dục Thần cũng bật cười: "Ông Lâm không cần tự hạ mình, ông xuất thân từ Thiên Môn, tập hợp đủ thiên thuật, võ thuật, ngũ quỷ bàn vận thuật, học hỏi đủ thứ mà vẫn dung hòa được tất cả, đã là điều phi thường. Lúc trước khi tôi gặp Thái Hòa Trung, đã rất kinh ngạc vì ông ta có thể dung hợp võ hồn vào thiên thuật, chỉ tiếc tâm tính tham lam, khó thành đại đạo. Bởi vậy tôi mới đoán, ông ta có một người thầy cao minh."

Lâm Thiên Hào kinh hãi thốt lên: "Thiên thuật và võ đạo thì không nói, cậu Lý làm sao nhìn ra được tôi từng tu luyện ngũ quỷ bàn vận thuật? Tôi đã ba mươi năm không dùng đến thuật này rồi mà!"

Lý Dục Thần mỉm cười: "Ngũ quỷ bàn vận thuật bắt nguồn từ phép dời núi thượng cổ, vốn là cổ đạo chính tông, chỉ là về sau lưu truyền ra ngoài bị bóp méo, lại bị tà tăng vu cổ Nam Dương sửa đổi, gây hại không ít. Trên người ông còn sót lại khí âm tà của ngũ quỷ trong nội tạng, bởi vậy tôi đoán ông từng luyện thuật này. Hơn nữa ông còn từng cải tiến nó, nếu không thì đã sớm bị phản phệ mà chết rồi."

Lâm Thiên Hào bội phục đến mức cúi đầu sát đất, nói: "Ngũ quỷ bàn vận thuật của tôi là học từ cậu của tôi. Ông ấy có một quyển sách cổ, tên là Thiên Môn Tông Yếu, bên trong có ghi chép pháp môn ngũ quỷ. Nhưng cậu tôi chỉ học được chút da lông, sau khi ông ấy qua đời, quyển sách đó rơi vào tay tôi."

"Trong sách, thâm ảo nhất chính là ngũ quỷ thuật này, tôi luyện mấy chục năm mới có chút thành tựu. Nhưng trong sách cũng nói rõ, thuật này tổn âm đức, không nên dùng nhiều. Mỗi lần tôi sử dụng, đều bị bệnh một trận, càng luyện cao thì thời gian hồi phục càng lâu. Sau này tôi nhiều lần cải tiến, tuy không còn phát bệnh nữa, nhưng tinh khí vẫn hao tổn nghiêm trọng, vì thế sau bảy mươi tuổi tôi không dùng đến nữa."

Lý Dục Thần nói: "Cũng bởi trong lòng ông còn thiện niệm, ít dùng thuật này. Vậy đi, tôi truyền cho ông một bộ cổ pháp dời núi chính tông, ông hãy chăm chỉ tu luyện, ắt có thể chữa khỏi căn bệnh tích tụ. Còn có thể thoát khỏi xác phàm hay không, thì phải xem ngộ tính của ông rồi."

Anh bèn dùng thần niệm truyền cho Lâm Thiên Hào một bộ khẩu quyết tâm pháp.

Lâm Thiên Hào nào ngờ tuổi đã gần đất xa trời mà vẫn có thể gặp được kỳ ngộ như vậy, lập tức muốn quỳ xuống tại chỗ.

Lý Dục Thần đỡ lấy ông ta: "Đừng có động chút là quỳ, tôi đã nói rồi, chúng sinh bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Tôi truyền khẩu quyết cho ông, cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực, có thành tựu hay không, vẫn phải dựa vào bản thân ông. Loài người chỉ có chia sẻ tri thức mới có thể tiến bộ, mới có thể hướng tới tinh tú biển sao. Nếu khư khư giữ của riêng, cho dù hôm nay xưng vương xưng bá, suy bại cũng là điều tất yếu."

Mọi người nghe vậy đều không ngừng gật đầu.

Nguyễn Hướng Đông bỗng nhiên đề nghị: "Cậu Lý, cậu đã từng truyền đạo ở Hòa Thành và thủ đô, ai cũng nói nghe cậu giảng như sấm động bên tai. Nay hiếm khi được dịp cậu tới Nam Dương, sau này không biết bao giờ mới đến lại, chi bằng nhân dịp này, cũng làm một buổi phổ cập đạo pháp đi."

Mọi người đều đồng loạt tán thành.

Lý Dục Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Được thôi, nhưng hôm nay ván cược vừa kết thúc, chúng ta vẫn phải đi lấy lại những gì đã thắng. Tôi phải tới Las Vegas một chuyến trước đã, đợi tôi trở lại rồi truyền đạo được chứ?"

Nguyễn Hướng Đông nói: "Cũng được, vậy chúng tôi có thể tranh thủ chuẩn bị một chút. Địa điểm thì vẫn nên chọn ở Hương Giang, ở đó có thể tụ tập được nhiều người hơn."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom