• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

  • Chương 1296: Chào đón

Cả nhóm nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày, để điều chỉnh chênh lệch múi giờ, đến khi màn đêm buông xuống, Lý Dục Thần và Lâm Thiên Hào cùng nhau dẫn theo các thành viên trong nhóm, khí thế hùng hổ tiến thẳng đến khu giải trí Mễ Cao.

Ánh đèn neon nhấp nháy trong đêm tối, còn rực rỡ hơn cả những vì sao. Tại đây, thời gian dường như mất đi ý nghĩa, ban đêm còn náo nhiệt hơn cả ban ngày. Tiền tài và dục vọng đan xen tạo thành tấm lưới khổng lồ, chực chờ vây bắt linh hồn của bất kỳ ai đặt chân lên mảnh đất này.

Trên quảng trường, một nhóm thanh niên đang ca hát nhảy múa, tiếng cười cùng tiếng hò reo hòa thành khúc nhạc cuồng nhiệt nhất của đêm nay.

Trong góc khuất, một ông lão đang co ro ngồi đó, bên cạnh là mấy vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Đôi mắt ông ta đờ đẫn vô hồn, bàn tay run rẩy từ trong chiếc áo rách nát lần ra một đồng chip bẩn thỉu, khi ánh mắt chạm vào đồng chip, trong đôi mắt vẩn đục ấy bỗng lóe lên tia sáng.

Lilith xuất hiện ngay trước cửa sòng bạc để tiếp đón bọn họ.

“Ông Duke đã chuẩn bị buổi lễ chào đón đặc biệt dành cho các vị, mời mọi người đi theo tôi.”

Lilith dẫn mọi người tiến vào sòng bạc xa hoa bậc nhất thế giới.

Bên trong hội trường đã chật kín người, sự xuất hiện của nhóm người Lý Dục Thần cũng không khiến họ bọn họ chú ý, mỗi ngày, có rất nhiều người ra vào nơi này.

Ngón tay của người chia bài rất linh hoạt giống như được phù phép, thẻ đánh bạc và quân bài như biết nhảy múa trong tay họ.

Trên khuôn mặt mỗi con bạc đều viết đầy câu chuyện, có kẻ tham lam, có kẻ tuyệt vọng, có ánh mắt lạnh lùng đầy tập trung, cũng có người chỉ mù quáng cuốn theo dòng chảy.

Nơi đây là thế giới mà thiên đường và địa ngục cùng tồn tại, không ai còn nhớ Nữ thần Tự do đứng trên bờ biển phía Đông lục địa, người ta chỉ sùng bái Nữ thần May mắn, chỉ yêu những đồng chip đã được quỷ dữ hôn qua trong tay mình.

Máy lọc không khí có thể loại bỏ mùi khói thuốc và hơi men của rượu, nhưng không thể nào lọc sạch được không khí cuồng nhiệt cùng sa đọa nơi đây.

“Anh Lý, có muốn chơi vài ván không?” Lilith ghé sát lại hỏi.

“Đừng lãng phí thời gian nữa.” Lý Dục Thần đứng giữa sảnh, thản nhiên nói, “Hôm nay chúng tôi đến để tiếp quản nơi này, không phải để chơi.”

Lilith cảm thấy hơi cụt hứng, khẽ cười, nói: “Anh Lý, không phải tôi coi thường các anh, ở Hào Giang, các anh muốn chơi thế nào cũng được, nhưng ở đây, tôi e là các anh không dễ dàng xoay chuyển cục diện đâu. Đừng tưởng thắng được Stephin, thì đã trở thành thiên hạ vô địch. Ông ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi, nhưng ngài Duke thì không giống vậy.”

“Thế à? Có gì không giống?” Lý Dục Thần hỏi.

“Gặp rồi, anh sẽ biết thôi. Có điều…” Trong mắt Lilith thoáng hiện lên vẻ thương hại “Có lẽ các anh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa. Vậy nên, tôi khuyên các anh tối nay cứ vui chơi thỏa thích, muốn bao nhiêu chip tôi cũng có thể đưa, muốn ăn gì cứ gọi, toàn bộ chi phí ở Mễ Cao hôm nay đều miễn phí.”

“Lilith!” Bên cạnh, Lâm Thiên Hào giận dữ, định lên tiếng quở trách.

Lý Dục Thần giơ tay ngăn lại, nói: “Không sao, tôi nghĩ cô ta nói vậy cũng là nể mặt ông nên mới nhắc nhở. Nhiệm vụ mà Duke giao cho cô ta chắc chắn không đơn giản chỉ là tiếp đón chúng ta, nên không cần làm khó cô ta.”

Lilith bất ngờ nhìn Lý Dục Thần: “Tuy anh Lý không hiểu phong tình, nhưng lại rất sáng suốt. Vậy thì tôi càng cảm thấy đáng tiếc. Thật ra…”

Cô ta nghiêng người lại gần, thì thầm: “Thật ra bây giờ các anh có thể rời đi, tôi bảo đảm các anh có thể rời khỏi đây an toàn. Nhưng trước khi anh đi, có thể cho tôi xem máu của anh không, rốt cuộc là đỏ hay trắng?”

Lý Dục Thần cười lớn: “Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng e rằng phải khiến cô thất vọng rồi, chúng tôi sẽ không đi. Hơn nữa, cô cũng không cần lo cho chúng tôi, nhất định ngày mai chúng tôi sẽ thấy được mặt trời. Dĩ nhiên, nếu cô Lilith cũng muốn ngắm mặt trời, thì sáng mai, chúng ta có thể cùng đi ngắm bình minh.”

Lilith cau mày, rõ ràng là hơi tức giận.

Điểm yếu lớn nhất của Huyết tộc, là sợ ánh sáng mặt trời, đây cũng là nỗi đau sâu kín trong lòng bọn họ. Lời nói của Lý Dục Thần đã chạm đúng nỗi đau ấy, khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng ánh mắt của Lâm Thiên Hào bỗng sáng lên, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Nhưng ngay sau đó, lại lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Lilith không nói thêm gì nữa, quay người về phía camera, làm kí hiệu.

Ngay lập tức, ánh đèn trong hội trường vụt tắt, cả sòng bài chìm vào bóng tối.

Đám con bạc la hét ầm ĩ, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, kể từ khi sòng bạc Mễ Cao khai trương đến nay, chưa từng có hiện tượng mất điện.

Ngay sau đó, ánh sáng từ đỉnh trần chiếu thẳng xuống, bao phủ Lý Dục Thần và các thành viên trong nhóm, tựa như những ngôi sao bước lên sân khấu.

Mọi người lập tức im bặt, thi nhau đoán xem những người này là ai, rồi vô thức lùi ra khỏi vùng sáng, như sợ vô tình bị kéo vào trung tâm của sự chú ý.

Hội trường vốn đã rộng, nay nhờ đám đông tự giác tránh xa mà càng trở nên trống trải hơn.

Lý Dục Thần bình thản đứng trong tia sáng, không hề nhúc nhích.

“Cái tên Duke này, đang làm trò gì vậy?” – Lâm Thiên Hào nhíu mày nói.

“Có lẽ, là nghi thức chào đón đặc biệt ấy mà!” – Lý Dục Thần mỉm cười đáp.

Lâm Thiên Hào biết Lý Dục Thần đang nói đùa, Duke không thể nào có ý định chào đón bọn họ, Lilith đã nói rõ, bọn họ sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai, nghĩa là Duke đã bố trí một cái bẫy chết người.

Bỗng nhiên hàng loạt âm thanh sôi động vang lên, tia sáng từ khắp nơi rọi xuống, cửa phụ của hội trường, một ban nhạc bước ra, đồng loạt sải bước theo nhịp trống.

Ngay sau đó, toàn bộ ánh đèn trong hội trường được bật lên.

Sau khoảnh khắc tăm tối ngắn ngủi, ánh sáng bất ngờ ập xuống khiến mọi người có cảm giác ấm áp thiêng liêng, tựa như ánh sáng từ thánh địa chiếu rọi xuống.

Người đàn ông cao gầy, mặc trên mình bộ âu phục cắt may tinh xảo, thần thái sáng láng, bước ra trong vòng vây của đoàn tùy tùng.

“Ông Duke đến!” Trong đám đông, có người thì thầm đầy kinh ngạc.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, người đàn ông trước mặt chính là ông chủ lừng lẫy của Mễ Cao, là thượng đế trong mắt các con bạc – Duke.

“Cậu Lý, chào mừng đến với Las Vegas!”

Duke nở một nụ cười đầy tự tin, dang rộng hai tay, như đang chào đón người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Lý Dục Thần vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, không hề nhúc nhích.

Duke từ từ thu tay về, nhún vai.

“Lilith, hình như cô không tiếp đãi các vị khách đến từ xa đúng như yêu cầu của tôi thì phải, họ trông có vẻ không vui lắm.”

Lilith biết Duke đang nói gì, trong lòng dâng lên sợ hãi, khuôn mặt vốn đã trắng bệch, nay lại càng thêm tái nhợt.

“Ông Duke…”

“À, không sao cả, tôi biết khả năng của cô có hạn, nên tôi đã tự chuẩn bị nghi thức đón tiếp đặc biệt rồi. Ở Hoa Hạ có câu “Bạn từ nơi xa đến, chẳng phải là chuyện vui sao?” Cậu Lý nổi danh khắp thiên hạ, sao tôi có thể không chuẩn bị kỹ chứ!”

Duke cười đầy bí hiểm, sau đó nâng giọng nói.

“Quý vị, mọi người có biết những vị khách da vàng này là ai không? Họ đến từ Hào Giang. À, có lẽ vài người trong các bạn chưa nghe đến Hào Giang, để tôi giải thích, đó là một thành phố của Hoa Hạ, được mệnh danh là Las Vegas phương Đông.”

“Gần đây, có nhóm tài phiệt người da vàng, đã tổ chức một canh bạc lớn ở Hào Giang, sau đó bọn họ tuyên bố rằng mình đã thắng toàn bộ các sòng bạc trên thế giới. Bọn họ nói rằng từ Las Vegas, thành phố Atlan, Monten, đến Thái Dương Thành tất cả đều thuộc về bọn họ! Và bây giờ, bọn họ dẫn theo đội ngũ của mình đến đây để thu nợ.”

Lời của Duke khiến cả khán phòng bật cười ầm ĩ.

Mọi người khi nhìn sang đội ngũ của Lý Dục Thần thì ánh mắt tràn đầy chế giễu, như đang nhìn đám hề nhảy nhót.

Duke giơ tay ra hiệu cho đám đông im lặng.

“Thế nào, cậu Lý, cậu có hài lòng với màn chào đón đặc biệt mà tôi chuẩn bị không? Yên tâm, phần hấp dẫn nhất vẫn còn ở phía sau!”

“À đúng rồi,” Duke cười tươi chỉ tay lên màn hình lớn xung quanh, “Chương trình tối nay, tôi sẽ phát sóng trực tiếp cho tất cả đồng bạn trong vòng cờ bạc trên toàn thế giới. Hiện giờ, tại các sòng bạc lớn ở thành phố Atlan, Monten, Thái Dương Thành lễ chào đón của chúng ta đang được phát sóng đồng thời trên màn hình. Cả thế giới sẽ chứng kiến vinh quang của các vị, tối nay, sẽ là đêm huy hoàng nhất của người da vàng!”

Duke vừa dứt lời, trong mắt các con bạc xung quanh lập tức ánh lên vẻ tham lam và phấn khích.

Bọn họ đâu có ngốc, ai cũng hiểu rõ ý của Duke, ông ta chuẩn bị ra tay dằn mặt những kẻ này, lại còn phát trực tiếp cho toàn thế giới xem, để mọi người cùng chiêm ngưỡng cảnh đám người Hoa Hạ bị sỉ nhục rồi rơi vào kết cục thê thảm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom