• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

  • Chương 1297: Có qua có lại

Dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ, Lưu Khải Minh bước ra khỏi cổng lớn của Ngân Sa. Hôm nay, anh ta phải đến Bác Hào để bàn bạc với người nhà họ Hà về phương án kinh doanh phối hợp của một vài khu giải trí.

Một chiếc xe sang màu đen từ từ chạy tới và dừng lại bên cạnh anh ta.

Vệ sĩ mở cửa xe: "Sếp Lưu, mời lên xe!"

Lưu Khải Minh gật đầu, vừa định bước lên xe thì khóe mắt bỗng trông thấy Elber đang quỳ gối lau xe ở bãi đỗ xe ngoài trời.

Elber cúi đầu, hai tay kẹp lấy giẻ lau xe, liên tục lau chùi thân xe.

Vì đã lau quá lâu, cánh tay không còn sức, các ngón tay cũng không thể nắm chặt, giẻ lau rơi xuống đất.

Ông ta bò rạp xuống đất, nâng giẻ lên, định tiếp tục lau thì bị một bảo vệ bên cạnh trông thấy, lập tức tung một cú đá ông ta ngã nhào xuống đất.

"Muốn chết à, giẻ rơi xuống đất mà cũng dám nhặt lên lau tiếp, lau trầy xe thì mày đền nổi không?" bảo vệ chửi lớn.

Elber nằm dài dưới đất, khó khăn xoay người, chuẩn bị bò dậy thì trông thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện ngay trước mắt.

Ông ta theo hướng chân ngước nhìn lên, chiếc quần âu phẳng phiu, áo khoác đen...

Rồi nhìn thấy gương mặt mà ông ta không muốn thấy nhất, Lưu Khải Minh - người từng bị ông ta chém đứt gân tay gân chân.

Elber cuối cùng cũng hiểu được đây là một loại khổ đau như thế nào.

Dù ông ta mới chỉ chịu đựng hai ngày thôi mà đã không thể trụ nổi, còn Lưu Khải Minh thì đã từng trải qua nhiều hơn thế rất nhiều.

Thế nhưng bây giờ, người ta lại đứng đó lành lặn, hơn nữa còn trở thành "thánh sòng bạc" đầy vinh quang.

Khi thấy gương mặt đó, Elber lẽ ra nên căm phẫn, nên đầy thù hận, nhưng bây giờ ông ta lại chẳng thể nào hận nổi. Không phải vì hối hận chuyện quá khứ, cũng chẳng phải vì lương tâm cắn rứt, mà là vì nỗi sợ hãi đối với tương lai.

Ông ta không biết khổ nạn này sẽ kéo dài bao lâu, cuộc đời dường như không còn hy vọng.

Ông ta như nhìn thấy chính mình cứ mãi quỳ gối thế này, lau xe, ngã xuống, bị chửi rủa, bị khinh bỉ, cho đến chết...

"Đang cảm thấy tuyệt vọng phải không?"

Elber nghe thấy Lưu Khải Minh hỏi.

"Trên đời này, không có gì đáng sợ hết. Ma không đáng sợ, người xấu không đáng sợ, tra tấn cũng không đáng sợ, chỉ có tuyệt vọng mới là thứ đáng sợ nhất."

Lưu Khải Minh nói với vẻ mặt vô cảm, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa nỗi đau không thể xóa nhòa trong ký ức.

"Tôi ổn hơn ông một chút, vì tôi biết Mã gia nhất định sẽ trở lại. Nên tôi mới gắng gượng vượt qua. Ông nhìn xem, bây giờ tôi chẳng phải rất tốt sao? Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, có phải ông cũng nhìn thấy hy vọng lần nữa rồi không?"

Trong mắt Elber lóe lên một tia sáng, ngọn lửa sinh mệnh như bùng cháy trở lại trong tim ông ta.

Không biết lấy sức lực từ đâu, ông ta bỗng lao tới, ôm chặt lấy hai chân của Lưu Khải Minh.

Đám vệ sĩ lập tức lao lên, nhưng bị Lưu Khải Minh ngăn cản.

"Cầu xin cậu, tha cho tôi! Cứu tôi với! Hãy nối lại tay chân cho tôi, tôi sẵn sàng làm người lại từ đầu! Không, làm chó! Tôi nguyện làm chó của cậu, cả đời làm con chó biết nghe lời!" Elber cầu xin.

Lưu Khải Minh gật đầu, rút chân khỏi cánh tay yếu ớt của Elber, khẽ phủi bụi trên ống quần.

"Ở Hoa Hạ chúng tôi có một câu 'Có qua phải có lại.' Ông làm gì với tôi, tôi nhất định sẽ trả lại y nguyên. Thế nên tôi mới chặt đứt gân tay gân chân của ông, rồi để ông ở đây lau xe, nếm trải tất cả khổ đau mà tôi từng nếm. Tôi quỳ ở đây bao lâu, thì ông cũng phải quỳ bấy lâu. Đến khi thời gian đủ rồi, sẽ không cần quỳ lau xe nữa."

Elber vui mừng khôn xiết, gật đầu như điên: "Được! Được! Tôi nhất định sẽ làm tốt!"

"Vậy thì làm việc cho tốt đi. Khi thời gian đủ rồi, tôi sẽ cho người đến, cho ông một cái chết nhẹ nhàng. Ông ở đây thật sự làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Ngân Sa."

Nói xong, Lưu Khải Minh quay người bước đi, không ngoảnh đầu lại lần nào.

Ngọn lửa vừa cháy lên trong mắt Elber cũng dần tắt.

...

"Hà thiếu gia, cậu nợ tiền mà không chịu trả thì lý lẽ gì cũng nói không xuôi tai đâu nhé!"

Trịnh Gia Hào ngồi trong sân biệt thự nhà họ Hà, sờ thân cây la hán tùng to lớn.

"Cây này chắc cũng đáng giá lắm nhỉ? Cây la hán tùng lớn như thế này, cả Hào Giang cũng hiếm có, bán đi chắc cũng được vài triệu đấy?"

"Đúng vậy đúng vậy, " Hà Quảng Chí cúi đầu khom lưng, "Anh Hào, anh cứ mang nó đi, coi như tôi trả nợ cho anh."

"Trả nợ?" Trịnh Gia Hào lắc đầu, "Tiếc là cái này đâu phải của cậu! Nhà này không phải của cậu, cây này đương nhiên cũng không phải của cậu. Chị cả Hà đã nói hết rồi, nhà họ Hà không nhận đứa cháu bất hiếu như cậu nữa, tôi thấy cậu cũng chẳng ở đây được bao lâu nữa đâu."

Hà Quảng Chí vội vàng nói: "Không đâu, bác cả chỉ nói vậy trong lúc tức giận thôi. Tôi là con cháu nhà họ Hà, sao lại không phải chứ!"

“Ồ? Vậy thì cậu mau trả tiền đi!” Đôi mắt của Trịnh Gia Hào trợn lên, “Cậu nên biết, nợ tiền cược là tính lãi theo ngày đấy! Mấy triệu tiền nợ, để tôi tính xem giờ thành bao nhiêu rồi...”

“Ấy ấy ấy, anh Hào anh Hào, anh gia hạn vài ngày nữa đi, gia hạn vài ngày nữa thôi, tôi nghĩ cách xoay tiền! Tôi nhất định... ái da…”

Lời của Hà Quảng Chí còn chưa dứt, đã bị Trịnh Gia Hào đá một cú ngã lăn ra đất.

“Gia hạn cái đầu mày! Nếu không phải Mã gia nhân từ, tao đã sớm làm thịt mày rồi! Tao thấy mày cũng trả không nổi nữa rồi, người đâu, chặt tay nó cho tao!”

Vài tên thuộc hạ xông tới, ấn Hà Quảng Chí xuống đất, rút ra lưỡi dao bóng loáng.

Hà Quảng Chí gào khóc như heo bị chọc tiết: “Đừng mà! Anh Hào tha cho tôi đi! Cha ơi! Cứu mạng với! Cha ơi! Con trai cha sắp bị chặt tay rồi này!”

Một tiếng “Cạch”, cửa bật mở, Hà Thành Tuấn xuất hiện ở cửa.

Trịnh Gia Hào sững lại. Mới không gặp bao lâu, Hà Thành Tuấn đã già đi đến mức cậu ta suýt không nhận ra.

“Cha! Cứu con!” Hà Quảng Chí vẫn còn kêu la.

Hà Thành Tuấn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cuối cùng như hạ quyết tâm, cúi người thật sâu trước Trịnh Gia Hào.

"Hào... Anh Hào..."

Hai chữ này, từ miệng Hà Thành Tuấn phát ra một cách vô cùng khó nhọc.

“Thằng nghiệt chủng này, tội đáng chết, có chết cũng không oan! Nhưng nó... nó dù sao cũng là huyết mạch nhà họ Hà, từng được ông nội nó cưng chiều bao nhiêu năm...”

Nhắc đến hai chữ cưng chiều, tim Hà Thành Tuấn như đang rỉ máu.

“Xin anh nể mặt ông cụ...”

Nói đến đây, ông ta không thể nói thêm được nữa.

Sân chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua tán lá.

"Được rồi!"

Nhìn dáng vẻ Hà Thành Tuấn như vậy, Trịnh Gia Hào cũng thấy không nỡ tiếp tục. Trước khi đến đây, cậu ta đã hỏi ý Mã Sơn, Mã Sơn đã nói, nếu Hà Thành Tuấn chịu cúi đầu, thì coi như chuyện này kết thúc.

Nợ nần chỉ là cái cớ, quan trọng là phải đòi lại công đạo cho cái chết của ông cụ, nhưng dù gì chuyện đó cũng là việc nội bộ nhà họ Hà bọn họ.

“Nợ tiền cược của tôi thì không trả cũng không sao, nhưng chuyện đầu độc ông cụ nếu không có lời giải thích, đừng nói tôi và Mã gia, toàn bộ dân Hào Giang cũng sẽ không tha thứ!”

Trịnh Gia Hào lấy từ trên người ra hai viên thuốc giống hệt nhau.

“Có câu rằng, 'Có qua phải có lại.', tôi có hai viên thuốc, một viên là thuốc độc, một viên chỉ là bột mì. Hà thiếu gia chọn một viên mà nuốt xuống, bất kể kết quả thế nào, chuyện trước đây coi như xí xóa. Sống hay chết, thì phải xem ông cụ trên trời có phù hộ cậu không.”

Hà Quảng Chí hoảng loạn, nào dám uống, kêu toáng lên: “Cha! Cứu con với! Con không muốn uống thuốc độc!”

Hà Thành Tuấn thở dài, lặng lẽ xoay người, quay về phòng.

Trịnh Gia Hào nhìn thấy bóng lưng còng của Hà Thành Tuấn, eo vẫn luôn khom lại, dường như cái cúi người vừa rồi đã dốc cạn toàn bộ sức lực cả đời ông ta, tấm lưng ấy chẳng thể nào thẳng lên được nữa.

Lúc này, một thuộc hạ hớt hải chạy đến:

“Anh Hào, có chuyện rồi, cậu Lý đang đối đầu với đám ngoại quốc ở Las Vegas, đám ngoại quốc còn phát sóng trực tiếp toàn cầu, tất cả sòng bạc đều xem được, tụi nó nói muốn để cả thế giới thấy dân da vàng chúng ta mất mặt.”

“Cái gì? Mau đi, đến xem sao!”

Trịnh Gia Hào lập tức quay người rời đi, nhưng chợt nhớ ra chuyện bên này chưa xử lý xong. Cậu ta tùy tiện chọn một viên thuốc trong hai viên, nhét đại vào miệng Hà Quảng Chí, không thèm nhìn lại một cái, rồi sải bước rời đi.

...

“Ha ha, Mr. Lý, cậu phải biết rằng, ở Las Vegas này, cậu là người đầu tiên được đãi ngộ cao cấp như vậy đấy!”

Duke cười lớn, làm một động tác mời.

“Mời nhé, trước khi mặt trời ngày mai mọc lên, xin hãy tận hưởng món quà mà chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu.”

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười, nhìn vào các ống kính quay phim mà nói: “Không tồi, ông làm thế này tiết kiệm cho tôi không ít phiền phức.”

“Hoa Hạ chúng tôi có câu 'Có qua phải có lại', ông khách sáo như thế, trên đường lại tặng tôi món quà quý giá như vậy, sao tôi có thể không có quà đáp lễ chứ.”

Nói xong, anh giơ tay chỉ lên trời.

Dưới mái vòm cao vút của sòng bạc, không gian đột nhiên xuất hiện một lỗ đen, từ trong đó, một quả tên lửa mang theo đuôi lửa rực sáng lao ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom