trường giang lưu đông
Tác giả VW
		- 
	
	
		
	
	
	
        
		
		
		
kỳ 2
 
suốt cả buổi,mặc đám sinh viên ngủ nghê chơi bời phía sau,anh vẫn thao thao bất tuyệt,đợi còn 5 phút hết tiết vật lý,anh quay lại,chọn đại 1 nam sinh đang lúi húi gì đó trong ngăn bàn,xem điện thoại là chắc!
-em có vẻ học xong hết rồi nhỉ?
-vâng…,thưa…thầy?
Anh ta nói với vẻ nghi hoặc,nhìn khuôn mặt trẻ trung của Văn Minh,cảm thấy tiếng thầy này có chút gượng gạo
-rồi thì tốt,giải thích cho tôi xem có bao nhiêu nhánh của thuyết tương đối,mỗi nhánh có bao nhiêu hệ quả?
Cậu nam sinh lập tức xịt keo cứng ngắc,văn minh chuyển mặt lạnh,nói vẻ đe dọa:
-sau này nghe giảng tốt,ngồi xuống!
Một màn này trực tiếp dẹp yên tiếng ồn của cả lớp,tất nhiên-chỉ trong 1 quãng ngắn,đủ để kết thúc giờ vật lý
Tiếng chuông reo,hết giờ,anh liền chạy ra căng-tin,tất nhiên là để mua cơm,con người đơn thuần của anh chẳng để ý gì đến hương vị cho lắm,chỉ khi ở nhà anh mới kén chọn,còn lại miễn nhai được nuốt được,anh không ý kiến,dù mùi vị đồ ăn ở đây thực ra dở tệ,được mỗi cái rẻ và gần
Tẻ nhạt nhai cái bánh bột cho có lệ,ăn cốt cũng để thay bữa sáng mà anh chưa ăn ở nhà,dù sao bánh bột và mì tôm sẽ ngang nhau về thứ duy nhất anh quan tâm-lượng calo và giá trị dinh dưỡng
Một nguời kéo ghế đối diện anh,bản năng,anh mời ngồi xuống
-anh minh
Anh giật bắn,lần đầu mất bình tĩnh như vậy,chỉ vì cái giọng quá quen này,quả nhiên-là thi nhã
Thi vũ ngồi đó,cười nhìn anh ăn,thấy thế này hơi bất lịch sự,anh bèn mời cô xem cô muốn ăn gì,cô nói không cần,anh tưởng thật là không cần,ăn vội rồi từ biệt cô
Thi nhã khi này chắc chỉ có suy nghĩ:quả nhiên là thẳng nam siêu hợp kim! 1 mililit ga lăng cũng không có!
Anh trở về phòng giáo viên,thu xếp giáo trình cho tiết toán,dù thực ra không có bài mới,chỉ có ôn tập qua kiến thức một lần,nhưng anh vẫn cứ thích làm giáo án,thế mới lạ!
Sau 10 phút giải lao,có người ngồi im đọc sách,có người đi dạo trò chuyện,có người phì phèo “nhang khói”,cũng có người đi ăn vặt,điểm chung là tất cả đã dừng công việc mình đang làm,rục rịch trở về lớp
Văn minh cũng vừa kịp bước vào,khi sinh viên cuối cùng lẻn vào lớp thành công,anh không quan tâm,miễn anh chưa bắt đầu giảng
À không
Dù họ không nghe anh cũng không quan tâm,anh dám dạy,bọn họ không dám học anh cũng mặc kệ
Giờ giấc sinh hoạt hè của mọi học sinh dường như đều rất “lành mạnh” đang tái phát khiến ai cũng ngáp ngắn ngáp dài
Thi nhã cũng vậy,cô vốn đã buồn ngủ,định bụng học thêm tiết này sẽ cúp học trốn về kí túc,nhưng thực sự,cô không thể chịu được
Chẳng quá nửa tiết,những công thức khô khan và cách giải chán chết của một ông thầy siêu thẳng nam đã đánh gục cô,dập đầu cô lên xuống khiến cô trông như bổ củi,tầm nhìn cứ lờ mà lờ mờ
Chút sức cuối cùng,cô vùng dậy bằng tất cả sức mạnh,cái cô không liệu trước nhất…
Chính là nghị lực của cô
Quyết tâm quá độ khiến cô chuyển từ ngồi thẳng dậy thành đứng thẳng dậy,tay đập bàn đánh cái “rầm!”,vượt chỉ tiêu một cách khá không vui và không mong muốn
Cả lớp vốn dĩ đang buồn ngủ,từng cái đầu,từng ánh mắt như kim la bàn gần đá nam châm,quay ngoắt về phía cô,tỉnh như sáo
Cô đạt được mực tiêu khiến bản thân tỉnh táo,nhưng lại hơi quá mức rồi!
Sự hổ thẹn hóa thành luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên cổ cô,má cô rồi tai cô,thi nhã cảm thấy mình sắp bị nướng chín rồi
Động tĩnh phía sau khiến Văn Minh quay lại phía sau chính xác 122°,nhìn về phía âm thanh kia
Lúc này,từng tràng cười rúc rích thoát ra từ kẽ tay mọi người trong lớp,vẫn cái thói tám chuyện kinh điển
Anh không nói,khóe mắt lộ ra ý cười
Anh không phải vô cảm,tuy khô khan nhưng anh vẫn biết cười
Anh bình thường vẫn xem toàn dark joke,khẳng định bất kì ai nhìn điện thoại anh sẽ xuống địa ngục ngay tắp lự!
Anh cố nén cười kêu Thi Nhã ngồi xuống,rồi làm như không có gì tiếp tục bài giảng
Chỉ là khi anh quay lại,miệng đã không kìm được mà nhếch lên tận trời,gu hài hước của đám trẻ này và anh cũng gần nhau quá,dù sao cũng chỉ cách 1 tuổi
Những tiếng cười vẫn tiếp tục phía sau,để bảo vệ danh tiếng của mình và bảo vệ cô bé ngốc nghếch kia,anh đành phải lên tiếng
Ai bảo cô ấy là nhân viên của bố mẹ anh chứ
-có gì mà cười! tập trung vào bài giảng đi,lát tôi sẽ gọi nhắc lại!
Cả lớp im bặt,nhắc lại ở đây không phải 1 câu mà là cả bài giảng,không ai đỡ nổi
43 con người đồng loạt nhất tâm “ngậm bồ hòn làm ngọt”
Thấy đã yên tĩnh,anh mới yên tâm giảng bài tiếp,tiết toán đầu tiên này kết thúc êm đẹp
Tiết hai này anh không định dạy nữa,tuần báo Time science đang thúc anh viết bài
Đã cả tháng nay không viết bài nào,anh cũng có chút ngứa tay
Trong khi anh ngồi gõ lạch cạch trên con Nexus mới 8 phần thì dám học trò bên dưới đã bắt đầu không yên thân,chuyện trò,đàn đúm,chỉ có một số ít đang đọc lại bài,còn một số đã cúp hẳn tiết,chạy về kí túc hưởng khí mát điều hòa
Thi nhã đang chăm chú đọc sách giáo khoa thì bị cô bạn bên cạnh,cũng là bạn thân của cô -dương chí thanh- huých vào tay 2 cái,cô nhận được một mẩu giấy
Dương chí thanh:cậu tự nhiên đứng lên làm gì vậy? haha [emoji mặt cười]
Thi nhã viết nguệch ngoạc gì đó trên mẩu giấy,rồi đưa trả lại cho Chí thanh
Thi nhã:cậu đừng nhắc lại làm gì [emoji tức giận]
Chí thanh:thôi,thôi,tớ không nhắc,nhưng hôm nay cậu đột nhiên sao thế?
Thi nhã:tớ vốn định ép bản thân tỉnh táo một chút,ai ngờ dồn sức quá đà mới nên cơ sự này,tớ cũng đâu muốn thế!!
Chí thanh:bỏ qua đi,mà này
Thi nhã:sao cơ
Chí thanh:cậu có thấy thầy ấy đẹp trai không?
Thi nhã:cậu thấy thế à?
Chí thanh:cũng có,nhưng không phải chủ ý của tớ,nữ sinh trong lớp đều nói vậy!
Thi nhã: thế á?
Thi nhã nhìn lại vào tôi,so với bộ dạng lôi thôi lếch thếch,bộ dạng đi dạy đúng là gọn gàng đẹp trai hơn nhiều so với Văn minh mà cô thường thấy ra ngoài rót cà phê trong cửa hàng
Một cảm giác báo động dâng lên trong lòng,sao nhỉ? Không biết sao lại thế,nhưng cô cố lờ đi,cũng không trả lời cô bạn cứ huých huých tay cô bên cạnh nữa,tập trung đọc sách toán
Tiết toán thứ 2 nhanh chóng kết thúc,để lại bọn học trò trong nỗi tiếc nuối khi phải học tiết văn sáng và tiết lịch sử
Không khô khan lắm,nhưng dài dòng văn hoa quá,dễ ngủ hơn cả tiết toán,sinh viên dưới bục cứ ngủ hàng loạt
Còn Thi nhã,cô đã sớm cúp tiết này rồi,biết khó mà lui mới là bậc chính nhân quân tử!-cô nghĩ như vậy
Văn minh xong việc rồi,trừ lớp chủ nhiệm ra anh không còn tiết nào,nhưng vẫn nhàn nhã ngồi điện hưởng quạt của nhà trường
Vì anh chính là kẻ thực dụng nhất quả đất,chủ nghĩa thực dụng tư lợi là quan điểm của anh về kinh tế
Trong khi nhà tư bản đang ngồi hưởng điều hòa bấm máy tính thì ở bên kia,tầng lớp vô sản,hoặc cụ thể hơn 1 chút là
Đám sinh viên cực kì trung thành với chủ nghĩa mác-lênin
Cả bọn nằm dài trên giường kí,cả phòng chung 1 cái quạt,không ai chịu ai,nhưng lại không ai chịu trả tiền điện,đành chịu nóng ở chốn hỏa diệm sơn này vậy
Tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của 1 vị nữ hiệp giải phóng đám lê dân bách tính này khỏi chảo lửa
Ngô vân đột nhiên đạp cửa lao vào trong sự đón mừng của tất cả với xô đá lạnh trong tay,mới đi mua túi loại 5 nghìn ở cổng trường,quả là thánh vật cứu nóng của đám học sinh nghèo như họ
Vui vẻ đổ đá vào túi chườm lạnh,thoải mái nói cười tám chuyện nhảm nhí
Tuổi thanh xuân thật tốt,không giống như đi làm nô lệ tư bản trong thế giới người lớn mệt mỏi ngoài kia
Chỉ tiếc đứt ruột là không thể quay về lần nữa,tiếc ông trời không thể cho ta sống lại một thanh xuân tươi đẹp trong ký ức ngày xưa...
				
			-em có vẻ học xong hết rồi nhỉ?
-vâng…,thưa…thầy?
Anh ta nói với vẻ nghi hoặc,nhìn khuôn mặt trẻ trung của Văn Minh,cảm thấy tiếng thầy này có chút gượng gạo
-rồi thì tốt,giải thích cho tôi xem có bao nhiêu nhánh của thuyết tương đối,mỗi nhánh có bao nhiêu hệ quả?
Cậu nam sinh lập tức xịt keo cứng ngắc,văn minh chuyển mặt lạnh,nói vẻ đe dọa:
-sau này nghe giảng tốt,ngồi xuống!
Một màn này trực tiếp dẹp yên tiếng ồn của cả lớp,tất nhiên-chỉ trong 1 quãng ngắn,đủ để kết thúc giờ vật lý
Tiếng chuông reo,hết giờ,anh liền chạy ra căng-tin,tất nhiên là để mua cơm,con người đơn thuần của anh chẳng để ý gì đến hương vị cho lắm,chỉ khi ở nhà anh mới kén chọn,còn lại miễn nhai được nuốt được,anh không ý kiến,dù mùi vị đồ ăn ở đây thực ra dở tệ,được mỗi cái rẻ và gần
Tẻ nhạt nhai cái bánh bột cho có lệ,ăn cốt cũng để thay bữa sáng mà anh chưa ăn ở nhà,dù sao bánh bột và mì tôm sẽ ngang nhau về thứ duy nhất anh quan tâm-lượng calo và giá trị dinh dưỡng
Một nguời kéo ghế đối diện anh,bản năng,anh mời ngồi xuống
-anh minh
Anh giật bắn,lần đầu mất bình tĩnh như vậy,chỉ vì cái giọng quá quen này,quả nhiên-là thi nhã
Thi vũ ngồi đó,cười nhìn anh ăn,thấy thế này hơi bất lịch sự,anh bèn mời cô xem cô muốn ăn gì,cô nói không cần,anh tưởng thật là không cần,ăn vội rồi từ biệt cô
Thi nhã khi này chắc chỉ có suy nghĩ:quả nhiên là thẳng nam siêu hợp kim! 1 mililit ga lăng cũng không có!
Anh trở về phòng giáo viên,thu xếp giáo trình cho tiết toán,dù thực ra không có bài mới,chỉ có ôn tập qua kiến thức một lần,nhưng anh vẫn cứ thích làm giáo án,thế mới lạ!
Sau 10 phút giải lao,có người ngồi im đọc sách,có người đi dạo trò chuyện,có người phì phèo “nhang khói”,cũng có người đi ăn vặt,điểm chung là tất cả đã dừng công việc mình đang làm,rục rịch trở về lớp
Văn minh cũng vừa kịp bước vào,khi sinh viên cuối cùng lẻn vào lớp thành công,anh không quan tâm,miễn anh chưa bắt đầu giảng
À không
Dù họ không nghe anh cũng không quan tâm,anh dám dạy,bọn họ không dám học anh cũng mặc kệ
Giờ giấc sinh hoạt hè của mọi học sinh dường như đều rất “lành mạnh” đang tái phát khiến ai cũng ngáp ngắn ngáp dài
Thi nhã cũng vậy,cô vốn đã buồn ngủ,định bụng học thêm tiết này sẽ cúp học trốn về kí túc,nhưng thực sự,cô không thể chịu được
Chẳng quá nửa tiết,những công thức khô khan và cách giải chán chết của một ông thầy siêu thẳng nam đã đánh gục cô,dập đầu cô lên xuống khiến cô trông như bổ củi,tầm nhìn cứ lờ mà lờ mờ
Chút sức cuối cùng,cô vùng dậy bằng tất cả sức mạnh,cái cô không liệu trước nhất…
Chính là nghị lực của cô
Quyết tâm quá độ khiến cô chuyển từ ngồi thẳng dậy thành đứng thẳng dậy,tay đập bàn đánh cái “rầm!”,vượt chỉ tiêu một cách khá không vui và không mong muốn
Cả lớp vốn dĩ đang buồn ngủ,từng cái đầu,từng ánh mắt như kim la bàn gần đá nam châm,quay ngoắt về phía cô,tỉnh như sáo
Cô đạt được mực tiêu khiến bản thân tỉnh táo,nhưng lại hơi quá mức rồi!
Sự hổ thẹn hóa thành luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên cổ cô,má cô rồi tai cô,thi nhã cảm thấy mình sắp bị nướng chín rồi
Động tĩnh phía sau khiến Văn Minh quay lại phía sau chính xác 122°,nhìn về phía âm thanh kia
Lúc này,từng tràng cười rúc rích thoát ra từ kẽ tay mọi người trong lớp,vẫn cái thói tám chuyện kinh điển
Anh không nói,khóe mắt lộ ra ý cười
Anh không phải vô cảm,tuy khô khan nhưng anh vẫn biết cười
Anh bình thường vẫn xem toàn dark joke,khẳng định bất kì ai nhìn điện thoại anh sẽ xuống địa ngục ngay tắp lự!
Anh cố nén cười kêu Thi Nhã ngồi xuống,rồi làm như không có gì tiếp tục bài giảng
Chỉ là khi anh quay lại,miệng đã không kìm được mà nhếch lên tận trời,gu hài hước của đám trẻ này và anh cũng gần nhau quá,dù sao cũng chỉ cách 1 tuổi
Những tiếng cười vẫn tiếp tục phía sau,để bảo vệ danh tiếng của mình và bảo vệ cô bé ngốc nghếch kia,anh đành phải lên tiếng
Ai bảo cô ấy là nhân viên của bố mẹ anh chứ
-có gì mà cười! tập trung vào bài giảng đi,lát tôi sẽ gọi nhắc lại!
Cả lớp im bặt,nhắc lại ở đây không phải 1 câu mà là cả bài giảng,không ai đỡ nổi
43 con người đồng loạt nhất tâm “ngậm bồ hòn làm ngọt”
Thấy đã yên tĩnh,anh mới yên tâm giảng bài tiếp,tiết toán đầu tiên này kết thúc êm đẹp
Tiết hai này anh không định dạy nữa,tuần báo Time science đang thúc anh viết bài
Đã cả tháng nay không viết bài nào,anh cũng có chút ngứa tay
Trong khi anh ngồi gõ lạch cạch trên con Nexus mới 8 phần thì dám học trò bên dưới đã bắt đầu không yên thân,chuyện trò,đàn đúm,chỉ có một số ít đang đọc lại bài,còn một số đã cúp hẳn tiết,chạy về kí túc hưởng khí mát điều hòa
Thi nhã đang chăm chú đọc sách giáo khoa thì bị cô bạn bên cạnh,cũng là bạn thân của cô -dương chí thanh- huých vào tay 2 cái,cô nhận được một mẩu giấy
Dương chí thanh:cậu tự nhiên đứng lên làm gì vậy? haha [emoji mặt cười]
Thi nhã viết nguệch ngoạc gì đó trên mẩu giấy,rồi đưa trả lại cho Chí thanh
Thi nhã:cậu đừng nhắc lại làm gì [emoji tức giận]
Chí thanh:thôi,thôi,tớ không nhắc,nhưng hôm nay cậu đột nhiên sao thế?
Thi nhã:tớ vốn định ép bản thân tỉnh táo một chút,ai ngờ dồn sức quá đà mới nên cơ sự này,tớ cũng đâu muốn thế!!
Chí thanh:bỏ qua đi,mà này
Thi nhã:sao cơ
Chí thanh:cậu có thấy thầy ấy đẹp trai không?
Thi nhã:cậu thấy thế à?
Chí thanh:cũng có,nhưng không phải chủ ý của tớ,nữ sinh trong lớp đều nói vậy!
Thi nhã: thế á?
Thi nhã nhìn lại vào tôi,so với bộ dạng lôi thôi lếch thếch,bộ dạng đi dạy đúng là gọn gàng đẹp trai hơn nhiều so với Văn minh mà cô thường thấy ra ngoài rót cà phê trong cửa hàng
Một cảm giác báo động dâng lên trong lòng,sao nhỉ? Không biết sao lại thế,nhưng cô cố lờ đi,cũng không trả lời cô bạn cứ huých huých tay cô bên cạnh nữa,tập trung đọc sách toán
Tiết toán thứ 2 nhanh chóng kết thúc,để lại bọn học trò trong nỗi tiếc nuối khi phải học tiết văn sáng và tiết lịch sử
Không khô khan lắm,nhưng dài dòng văn hoa quá,dễ ngủ hơn cả tiết toán,sinh viên dưới bục cứ ngủ hàng loạt
Còn Thi nhã,cô đã sớm cúp tiết này rồi,biết khó mà lui mới là bậc chính nhân quân tử!-cô nghĩ như vậy
Văn minh xong việc rồi,trừ lớp chủ nhiệm ra anh không còn tiết nào,nhưng vẫn nhàn nhã ngồi điện hưởng quạt của nhà trường
Vì anh chính là kẻ thực dụng nhất quả đất,chủ nghĩa thực dụng tư lợi là quan điểm của anh về kinh tế
Trong khi nhà tư bản đang ngồi hưởng điều hòa bấm máy tính thì ở bên kia,tầng lớp vô sản,hoặc cụ thể hơn 1 chút là
Đám sinh viên cực kì trung thành với chủ nghĩa mác-lênin
Cả bọn nằm dài trên giường kí,cả phòng chung 1 cái quạt,không ai chịu ai,nhưng lại không ai chịu trả tiền điện,đành chịu nóng ở chốn hỏa diệm sơn này vậy
Tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của 1 vị nữ hiệp giải phóng đám lê dân bách tính này khỏi chảo lửa
Ngô vân đột nhiên đạp cửa lao vào trong sự đón mừng của tất cả với xô đá lạnh trong tay,mới đi mua túi loại 5 nghìn ở cổng trường,quả là thánh vật cứu nóng của đám học sinh nghèo như họ
Vui vẻ đổ đá vào túi chườm lạnh,thoải mái nói cười tám chuyện nhảm nhí
Tuổi thanh xuân thật tốt,không giống như đi làm nô lệ tư bản trong thế giới người lớn mệt mỏi ngoài kia
Chỉ tiếc đứt ruột là không thể quay về lần nữa,tiếc ông trời không thể cho ta sống lại một thanh xuân tươi đẹp trong ký ức ngày xưa...
				
						
			
Bình luận facebook