Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-221
Chương 221: Quán bar phoebe
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vì sao có người tốn hết tâm sức trang điểm trải chuốt cho mình, lại vẫn không che giấu được sự hèn mọn trong xương tủy?
Đó là khí chất, khí thế!
Tục ngữ nói rằng có khoác long bào cũng không giống thái tử, chính là lý lẽ đó.
Lúc trước, tuy rằng Lý Hạo có trí tuệ và mưu kế hơn người, đồng thời mọi việc đều thuận lợi, nhưng khi cậu tức giận cũng không có khí thế khiếp người như thế này.
Tuy cậu là thánh nhân trời sinh, nhưng để rèn giũa sự cứng cỏi và trái tim không kiêng kỵ gì, Lý Gia Kỳ đã phụng mệnh cha vứt Lý Hạo vào trong hồng trần cuồn cuộn từ khi còn nhỏ, để cậu nếm3trải đau khổ nhân gian.
Nhưng khó khăn tuy có thể giúp Lý Hạo rèn đúc ra ý chí bền bỉ và tâm thái thành thục hiểu đời, thì việc đó cũng là con dao hai lưỡi, sự tầm thường từ nhỏ đến lớn khiến trên người Lý Hạo vẫn không có phong phạm khí độ của người bề trên.
Tuy điểm này đã được cải thiện từ khi cậu nổi lên thành lập công ty Hạo Thiên, nhưng vẫn là một khuyết điểm không rõ ràng của Lý Hạo.
Lúc trước ngay cả khí thế Lý Hạo cũng không đủ, chứ nói gì đến chuyện vừa giận là đất bằng nổi sét, khí thế động trời như bây giờ?
Vậy mà lúc này, bất tri bất giác, tu luyện Ngũ Khí2Thiên Tâm Quyết đã khiến cậu nuôi dưỡng thành một thứ khí thế hoàn toàn tự nhiên!
Đây chính là tâm pháp gia truyền độc hữu của đạo môn Lý thị, nuôi dưỡng tinh thần bất khuất, trường tồn trong thân thể!
“Này này! Đây là bệnh viện, ồn ào gì đấy? Muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài!”
Một cô y tá từ bên đường tức giận đi về phía mấy người Lý Hạo, chỉ vào cậu nói: “Không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác nghỉ ngơi sao?”
Lý Hạo quay người sang, hít sâu một hơi, vừa định nói xin lỗi. Nhưng một giây sau, cô y tá nhìn thấy mặt Lý Hạo, biểu cảm từ tức giận nháy mắt biến thành mừng rỡ3và... mê trai!
“Lý Hạo! Cậu là Lý Hạo!”
Cô y tá kích động chạy đến, dùng giọng nói còn to hơn cả Lý Hạo vừa rồi hét lên: “A a a! Tôi là fan của cậu đấy! Tôi từng đọc tin tức về cậu trong tạp chí y học! Thật lợi hại, bản thân cậu còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp trên mạng và tạp chí!”
“Ơ...”
Lý Hạo và hai người Tả Phi Phi đều sững sờ, không ngờ trong bệnh viện vẫn đụng phải fan của mình, càng không ngờ sau những tiếng tăm hoặc vô tình hoặc cố ý tạo ra từ Trung y và Ngưng Chân Lộ lúc trước, Lý Hạo lại đã có fan riêng của mình.
“Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút.”
Lần này đến9phiên Lý Hạo ra hiệu im lặng với cô gái đang kích động.
“Ơ...”
Lý Hạo và hai người Tả Phi Phi đều sững sờ, không ngờ trong bệnh viện vẫn đụng phải fan của mình, càng không ngờ sau những tiếng tăm hoặc vô tình hoặc cố ý tạo ra từ Trung y và Ngưng Chân Lộ lúc trước, Lý Hạo lại đã có fan riêng của mình.
“Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút.”
Lần này đến phiên Lý Hạo ra hiệu im lặng với cô gái đang kích động.
“Vâng.”
Cô y tá cầm cánh tay Lý Hạo không buông, gật mạnh đầu, nói: “Cậu có thể ký cho tôi một chữ không?”
Quán bar Phoebe, nằm khá gần trung tâm phố bar 1998. Việc làm ăn cũng cực kỳ sôi động, nguyên3nhân chỉ có một, bởi vì ông chủ đứng sau chủ quán bar này có lai lịch lớn, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vinh, cũng là tâm phúc trước mặt chủ tịch Hoa Lăng Đồng của tập đoàn Hoa Vinh - Vương Học Thành!
Sâu trong phòng riêng của quán bar, Vương Học Thành đang cùng nhả khói nuốt mây với mấy đối tác của mình.
“Anh Thành, hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt thì phải?”
Một tên phương phi rót cho Vương Học Thành một chén rượu, cười nói: “Nghe nói gần đây tập đoàn Hoa Vinh xảy ra chuyện không nhỏ, anh Thành không bị ảnh hưởng gì đấy chứ?”
“Chuyện lớn cũng là chuyện trên đầu mấy nhân vật lớn, anh chẳng qua chỉ là một quân cờ, trời sập xuống thì có người cao to đỡ, anh có thể có chuyện gì được chứ?”
Vương Học Thành rít một hơi thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Ngược lại, lần này có khi còn là cơ hội của anh.”
“Phải phải, thằng ranh mày có biết nói chuyện không thế? Anh Thành là nhân vật thế nào chứ? Chắc chắn là xem xét thời thế, càng lên càng cao! Làm sao mà xảy ra chuyện được?”
Bên cạnh lại có một người đứng lên, nâng chén với Vương Học Thành: “Anh Thành, em mời anh!”
“Ha ha, mấy anh em yên tâm đi, tôi sống tốt, các anh chắc chắn cũng được thơm lây!”
Vương Học Thành bóp tắt tàn thuốc, nhấc chén lên.
Giai cấp và địa vị giữa người với người đều là tương đối, lúc Vương Học Thành trước mặt Hoa Lăng Đồng chỉ là một con chó, mặc cho đánh mắng không đáp trả. Nhưng trước mặt đám đàn em cùng anh ta lăn lộn, anh ta chính là đại ca, là người đáng tin cậy, là nhân vật có thể thản nhiên ngồi để những người khác khách sáo đứng lên mời rượu!
“Rầm!”
Ngay lúc mấy người bọn họ đang hào hứng, trong quán bar bỗng vang lên một tiếng giòn giã, sau đó âm nhạc sống động khiến máu huyết người ta sôi trào đột nhiên ngừng lại!
“Chuyện gì vậy?”
Vương Học Thành nhướng mày, gần đây anh ta quá nhiều áp lực, hôm nay muốn tới đây thả lỏng uống chút rượu, lát nữa lại tìm mấy cô gái gọi thuận mắt quay về mây mưa một phen, trút hết bực dọc trong mình. Nhưng bây giờ âm nhạc đột nhiên dừng lại, nhất thời khiến lòng anh ta dâng lên chút khó chịu.
“Anh Thành đợi chút, em đi xem sao.”
Tên mập vừa rót rượu cho Vương Học Thành đứng lên vừa cười gượng đi ra khỏi phòng riêng.
Heo Béo là bạn thân của Vương Học Thành khi còn bé, quan hệ với anh ta không tệ. Gã vốn tên là Chu Phi, chỉ vì bản thân phương phi nên sau này bạn bè bên ngoài cũng gọi gã là Heo Béo.
Heo Béo đi ra ngoài. Bởi vì âm nhạc đã dừng nên đám trai gái quẩy bar đang điên cuồng uốn éo cơ thể trên sàn nhảy đều ngừng động tác của mình, lẳng lặng nhìn người thanh niên đột nhiên tiến tới đạp vỡ loa.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi lại xa lạ ấy, Heo Béo đi đến nói với vẻ không thân thiện: “Anh bạn lăn lộn ở đâu? Cũng dám đến chỗ tôi gây sự, con mẹ nó, ăn gan hùm mật gấu phải không?”
“Sao không phải là Vương Học Thành?”
Lý Hạo ngẩng đầu, thấy là Heo Béo, vẻ mặt dường như hơi thất vọng, nhún vai nói: “Một người bạn của tôi uống nhiều, không cẩn thận đập vỡ một cái ly của các anh, tôi đền một trăm tệ, kết quả phục vụ của các anh nói không đủ, bảo tôi đi hỏi thăm xem, nói ở chỗ các anh, bình thường một ly rượu phải năm trăm tệ!”
Lý Hạo ngừng một lát lại nói tiếp: “Tôi nghĩ âm nhạc ồn ào quá nên nghe nhầm, nên đập bàn DJ của các anh, còn đá vỡ loa sàn nhảy ở bên ngoài, muốn nghe kỹ hơn xem rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền?”
“Mẹ mày, muốn chết đúng không?”
Nghe Lý Hạo nói xong, Heo Béo tức giận đến mức thịt mỡ trên mặt cũng rung lên, hét: “Con mẹ mày, hôm nay tao không phế một chân của mày thì không gọi là Heo Béo!”
“Anh chửi tôi?”
Lý Hạo dường như rất vui khi thấy Heo Béo nói vậy, quay đầu nhìn về phía Đao Phong mặc thường phục và nhóm vũ trang tư nhân của Như Ý Lầu, nói: “Các anh ghi âm hết rồi chứ? Tôi với anh ta phân rõ phải trái, nhưng anh ta chửi tôi, không thể trách tôi được.”
Nói xong, nụ cười trên mặt Lý Hạo cũng lạnh đi trong nháy mắt.
Cậu vung tay lên, lạnh giọng nói với đám người Đao Phong: “Đập nát quán bar này cho tôi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Đó là khí chất, khí thế!
Tục ngữ nói rằng có khoác long bào cũng không giống thái tử, chính là lý lẽ đó.
Lúc trước, tuy rằng Lý Hạo có trí tuệ và mưu kế hơn người, đồng thời mọi việc đều thuận lợi, nhưng khi cậu tức giận cũng không có khí thế khiếp người như thế này.
Tuy cậu là thánh nhân trời sinh, nhưng để rèn giũa sự cứng cỏi và trái tim không kiêng kỵ gì, Lý Gia Kỳ đã phụng mệnh cha vứt Lý Hạo vào trong hồng trần cuồn cuộn từ khi còn nhỏ, để cậu nếm3trải đau khổ nhân gian.
Nhưng khó khăn tuy có thể giúp Lý Hạo rèn đúc ra ý chí bền bỉ và tâm thái thành thục hiểu đời, thì việc đó cũng là con dao hai lưỡi, sự tầm thường từ nhỏ đến lớn khiến trên người Lý Hạo vẫn không có phong phạm khí độ của người bề trên.
Tuy điểm này đã được cải thiện từ khi cậu nổi lên thành lập công ty Hạo Thiên, nhưng vẫn là một khuyết điểm không rõ ràng của Lý Hạo.
Lúc trước ngay cả khí thế Lý Hạo cũng không đủ, chứ nói gì đến chuyện vừa giận là đất bằng nổi sét, khí thế động trời như bây giờ?
Vậy mà lúc này, bất tri bất giác, tu luyện Ngũ Khí2Thiên Tâm Quyết đã khiến cậu nuôi dưỡng thành một thứ khí thế hoàn toàn tự nhiên!
Đây chính là tâm pháp gia truyền độc hữu của đạo môn Lý thị, nuôi dưỡng tinh thần bất khuất, trường tồn trong thân thể!
“Này này! Đây là bệnh viện, ồn ào gì đấy? Muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài!”
Một cô y tá từ bên đường tức giận đi về phía mấy người Lý Hạo, chỉ vào cậu nói: “Không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác nghỉ ngơi sao?”
Lý Hạo quay người sang, hít sâu một hơi, vừa định nói xin lỗi. Nhưng một giây sau, cô y tá nhìn thấy mặt Lý Hạo, biểu cảm từ tức giận nháy mắt biến thành mừng rỡ3và... mê trai!
“Lý Hạo! Cậu là Lý Hạo!”
Cô y tá kích động chạy đến, dùng giọng nói còn to hơn cả Lý Hạo vừa rồi hét lên: “A a a! Tôi là fan của cậu đấy! Tôi từng đọc tin tức về cậu trong tạp chí y học! Thật lợi hại, bản thân cậu còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp trên mạng và tạp chí!”
“Ơ...”
Lý Hạo và hai người Tả Phi Phi đều sững sờ, không ngờ trong bệnh viện vẫn đụng phải fan của mình, càng không ngờ sau những tiếng tăm hoặc vô tình hoặc cố ý tạo ra từ Trung y và Ngưng Chân Lộ lúc trước, Lý Hạo lại đã có fan riêng của mình.
“Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút.”
Lần này đến9phiên Lý Hạo ra hiệu im lặng với cô gái đang kích động.
“Ơ...”
Lý Hạo và hai người Tả Phi Phi đều sững sờ, không ngờ trong bệnh viện vẫn đụng phải fan của mình, càng không ngờ sau những tiếng tăm hoặc vô tình hoặc cố ý tạo ra từ Trung y và Ngưng Chân Lộ lúc trước, Lý Hạo lại đã có fan riêng của mình.
“Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút.”
Lần này đến phiên Lý Hạo ra hiệu im lặng với cô gái đang kích động.
“Vâng.”
Cô y tá cầm cánh tay Lý Hạo không buông, gật mạnh đầu, nói: “Cậu có thể ký cho tôi một chữ không?”
Quán bar Phoebe, nằm khá gần trung tâm phố bar 1998. Việc làm ăn cũng cực kỳ sôi động, nguyên3nhân chỉ có một, bởi vì ông chủ đứng sau chủ quán bar này có lai lịch lớn, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vinh, cũng là tâm phúc trước mặt chủ tịch Hoa Lăng Đồng của tập đoàn Hoa Vinh - Vương Học Thành!
Sâu trong phòng riêng của quán bar, Vương Học Thành đang cùng nhả khói nuốt mây với mấy đối tác của mình.
“Anh Thành, hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt thì phải?”
Một tên phương phi rót cho Vương Học Thành một chén rượu, cười nói: “Nghe nói gần đây tập đoàn Hoa Vinh xảy ra chuyện không nhỏ, anh Thành không bị ảnh hưởng gì đấy chứ?”
“Chuyện lớn cũng là chuyện trên đầu mấy nhân vật lớn, anh chẳng qua chỉ là một quân cờ, trời sập xuống thì có người cao to đỡ, anh có thể có chuyện gì được chứ?”
Vương Học Thành rít một hơi thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Ngược lại, lần này có khi còn là cơ hội của anh.”
“Phải phải, thằng ranh mày có biết nói chuyện không thế? Anh Thành là nhân vật thế nào chứ? Chắc chắn là xem xét thời thế, càng lên càng cao! Làm sao mà xảy ra chuyện được?”
Bên cạnh lại có một người đứng lên, nâng chén với Vương Học Thành: “Anh Thành, em mời anh!”
“Ha ha, mấy anh em yên tâm đi, tôi sống tốt, các anh chắc chắn cũng được thơm lây!”
Vương Học Thành bóp tắt tàn thuốc, nhấc chén lên.
Giai cấp và địa vị giữa người với người đều là tương đối, lúc Vương Học Thành trước mặt Hoa Lăng Đồng chỉ là một con chó, mặc cho đánh mắng không đáp trả. Nhưng trước mặt đám đàn em cùng anh ta lăn lộn, anh ta chính là đại ca, là người đáng tin cậy, là nhân vật có thể thản nhiên ngồi để những người khác khách sáo đứng lên mời rượu!
“Rầm!”
Ngay lúc mấy người bọn họ đang hào hứng, trong quán bar bỗng vang lên một tiếng giòn giã, sau đó âm nhạc sống động khiến máu huyết người ta sôi trào đột nhiên ngừng lại!
“Chuyện gì vậy?”
Vương Học Thành nhướng mày, gần đây anh ta quá nhiều áp lực, hôm nay muốn tới đây thả lỏng uống chút rượu, lát nữa lại tìm mấy cô gái gọi thuận mắt quay về mây mưa một phen, trút hết bực dọc trong mình. Nhưng bây giờ âm nhạc đột nhiên dừng lại, nhất thời khiến lòng anh ta dâng lên chút khó chịu.
“Anh Thành đợi chút, em đi xem sao.”
Tên mập vừa rót rượu cho Vương Học Thành đứng lên vừa cười gượng đi ra khỏi phòng riêng.
Heo Béo là bạn thân của Vương Học Thành khi còn bé, quan hệ với anh ta không tệ. Gã vốn tên là Chu Phi, chỉ vì bản thân phương phi nên sau này bạn bè bên ngoài cũng gọi gã là Heo Béo.
Heo Béo đi ra ngoài. Bởi vì âm nhạc đã dừng nên đám trai gái quẩy bar đang điên cuồng uốn éo cơ thể trên sàn nhảy đều ngừng động tác của mình, lẳng lặng nhìn người thanh niên đột nhiên tiến tới đạp vỡ loa.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi lại xa lạ ấy, Heo Béo đi đến nói với vẻ không thân thiện: “Anh bạn lăn lộn ở đâu? Cũng dám đến chỗ tôi gây sự, con mẹ nó, ăn gan hùm mật gấu phải không?”
“Sao không phải là Vương Học Thành?”
Lý Hạo ngẩng đầu, thấy là Heo Béo, vẻ mặt dường như hơi thất vọng, nhún vai nói: “Một người bạn của tôi uống nhiều, không cẩn thận đập vỡ một cái ly của các anh, tôi đền một trăm tệ, kết quả phục vụ của các anh nói không đủ, bảo tôi đi hỏi thăm xem, nói ở chỗ các anh, bình thường một ly rượu phải năm trăm tệ!”
Lý Hạo ngừng một lát lại nói tiếp: “Tôi nghĩ âm nhạc ồn ào quá nên nghe nhầm, nên đập bàn DJ của các anh, còn đá vỡ loa sàn nhảy ở bên ngoài, muốn nghe kỹ hơn xem rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền?”
“Mẹ mày, muốn chết đúng không?”
Nghe Lý Hạo nói xong, Heo Béo tức giận đến mức thịt mỡ trên mặt cũng rung lên, hét: “Con mẹ mày, hôm nay tao không phế một chân của mày thì không gọi là Heo Béo!”
“Anh chửi tôi?”
Lý Hạo dường như rất vui khi thấy Heo Béo nói vậy, quay đầu nhìn về phía Đao Phong mặc thường phục và nhóm vũ trang tư nhân của Như Ý Lầu, nói: “Các anh ghi âm hết rồi chứ? Tôi với anh ta phân rõ phải trái, nhưng anh ta chửi tôi, không thể trách tôi được.”
Nói xong, nụ cười trên mặt Lý Hạo cũng lạnh đi trong nháy mắt.
Cậu vung tay lên, lạnh giọng nói với đám người Đao Phong: “Đập nát quán bar này cho tôi!”
Bình luận facebook