Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-222
Chương 222: Ba ngày sau tôi sẽ tới đập thêm lần nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tôi tới để phá quán, xin mời các vị dời bước đi trước. Tất cả chi phí của các vị hôm nay, tôi sẽ trả hết.”
Lý Hạo lướt mắt nhìn nét mặt hốt hoảng của đám nam nữ đang thả hồn trong quán, lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.
Người đến quán bar nhỏ như thế này, phần nhiều đều là thành phần kĩ sư, trí thức độc thân trong đô thị, hoặc cũng là đám con em khá giả quen biết với chủ quán. Thấy dáng vẻ đùng đùng khí thế này của Lý Hạo, nào còn ai dám có than phiền gì. Chưa đợi Lý Hạo phải nói, tất cả đã lập tức thức thời thu dọn đồ đạc bỏ đi.
“Ranh con, mày dám!”
Sau cuộc gặp với A Kiên hồi3trưa, Lý Hạo đã quyết định phải bắt đầu điên cuồng báo thù Hoa Lăng Đồng. Mà bước đầu tiên này, tất phải xuống tay từ Vương Học Thành, kẻ đã đánh A Kiên thành ra như thế.
Đám công nhân có sợ hãi từ chức Lý Hạo cũng không sợ, vì cậu biết bộ phận nòng cốt của xí nghiệp Hạo Thiên sẽ không rời bỏ mình. Còn về những thư kí, tiếp tân kia, chỉ cần cậu muốn tuyển thì sẽ nhanh chóng có người mới vào thay thế, vốn chẳng phải việc lớn gì cả.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo lập tức đi tới Như Ý Lầu, định nhờ mạng lưới tình báo rộng khắp của Như Ý Lầu để tìm kiếm Vương Học Thành.
Đồng thời, Trác Yến Vũ2và cô bé La Lê cũng quay về vận dụng quan hệ của mình. Còn Tả Phi Phi, bởi cô ấy chỉ đi theo cô mình tới Minh Châu làm ăn, còn gốc rễ của nhà họ Tả thì vẫn đặt tại Yên Kinh nên không thể giúp được gì về mặt tin tức.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, tất cả những thế lực nên biết đều đã nhận được một tin.
Gã và Vương Học Thành mỗi người chiếm 50% cổ phần của quán, hơn nữa quan hệ với bên chính quyền đã có Vương Học Thành lo liệu, bản thân gã thì nuôi dưỡng một đám đàn em cũ, ý đồ dùng mối quan hệ đã xây dựng được trong xã hội đen ngày trước để củng cố thêm việc3làm ăn của mình.
Bây giờ Lý Hạo dẫn người tới gây sự, Heo Béo còn đoan chắc đây là một đám oắt con không biết danh tiếng mình mới dám càn rỡ, vậy nên chẳng thèm nghĩ đã lệnh ngay cho đám đàn em xông lên, ý định cho Lý Hạo một bài học nhớ đời.
Nhưng đám Lý Hạo có phải đám nít ranh miệng còn hôi sữa không?
Đương nhiên không phải.
Đêm nay, nếu cậu đã xuất hiện ở đây, vậy đương nhiên đã có chuẩn bị chu toàn.
Thấy người bên Lý Hạo bắt đầu phá quán thật, hơn nữa lại còn đuổi hết khách khứa của mình đi, cơn giận của Heo Béo lan khắp từ đầu đến chân, quay sang phẫn nộ quát lớn: “Người đâu? Mẹ kiếp tụi bay9chết hết rồi hả? Có người tới đập phá mà còn không lên xử nó cho bố hả?”
Sau tiếng quát giận dữ của Heo Béo, tức khắc mười gã bặm trợn mình đầy hình xăm, hai tay để trần xông lên từ phía sau, trong tay mỗi người đều cầm ống thép đặc ruột hoặc một cây dao đã tuốt vỏ.
Công việc kinh doanh quán bar này phải tiếp xúc với đủ loại tầng lớp xã hội, bạch đạo hắc đạo gì cũng đều phải có chút quan hệ mới được. Bằng không, nếu muốn làm ăn phát đạt thì tuyệt không có khả năng.
Cái khác không nói, chỉ riêng con phố bar 1998 này thôi, đại đa số các chủ quán bar trên phố này hoặc nhiều hoặc ít đều có vài3cái ô dù phía trên.
Bản thân Heo Béo xuất thân từ thế giới ngầm, chỉ là không muốn sau này phải mạo hiểm làm những việc cùng đường liều mạng kia nên mới lập bọn với Vương Học Thành mở quán bar này.
Đám công nhân có sợ hãi từ chức Lý Hạo cũng không sợ, vì cậu biết bộ phận nòng cốt của xí nghiệp Hạo Thiên sẽ không rời bỏ mình. Còn về những thư kí, tiếp tân kia, chỉ cần cậu muốn tuyển thì sẽ nhanh chóng có người mới vào thay thế, vốn chẳng phải việc lớn gì cả.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo lập tức đi tới Như Ý Lầu, định nhờ mạng lưới tình báo rộng khắp của Như Ý Lầu để tìm kiếm Vương Học Thành.
Đồng thời, Trác Yến Vũ và cô bé La Lê cũng quay về vận dụng quan hệ của mình. Còn Tả Phi Phi, bởi cô ấy chỉ đi theo cô mình tới Minh Châu làm ăn, còn gốc rễ của nhà họ Tả thì vẫn đặt tại Yên Kinh nên không thể giúp được gì về mặt tin tức.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, tất cả những thế lực nên biết đều đã nhận được một tin.
Lý Hạo, Lý thiếu gia của công ty Hạo Thiên muốn tìm một người, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vinh - Vương Ngọc Thành.
Đương nhiên, trong những thế lực nên biết tin tức này, người của tập đoàn Hoa Vinh chắc chắn không được tính.
Mạng lưới tình báo của Như Ý Lầu cộng với hệ thống công an dưới sự điều động của Trác Yến Vũ, lại thêm quan hệ của Tiểu La Lê, thiên kim nhà Thị trưởng, cả ba thế lực này cộng lại thì phải mạnh mẽ nhường nào?
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ của một buổi chiều ngắn ngủi, tất cả tư liệu về Vương Học Thành đã được xếp ngay ngắn trước mặt Lý Hạo.
Gồm cả tài sản riêng, hành tung, hoàn cảnh gia đình, bạn bè người thân của anh ta, thậm chí đến cả mấy cô tình nhân anh ta bao nuôi và nơi ở của họ cũng không thiếu một thứ gì.
Khi biết tin Vương Học Thành chuẩn bị đến quán bar Phoebe - khoản đầu tư ngầm của anh ta vào tối nay để tiêu khiển, Lý Hạo lập tức quyết định không bỏ qua cơ hội này!
Vụ đập ly linh tinh trước đó chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch họ đã dàn xếp sẵn, chỉ là tìm một cái cớ để tiện động thủ thôi.
Thật không ngờ gã Heo Béo này lại cứ cắm đầu cố chui vào cái bẫy bọn Lý Hạo đã sắp đặt sẵn, rồi còn kêu người xông lên định đánh nữa chứ.
Nụ cười lạnh trên môi Lý Hạo càng sâu thêm.
Nếu chỉ định bảo bọn Đao Phong phá quán đơn giản như thế thì đúng là nhạt nhẽo vô vị phải biết? Có thêm mấy tên du thủ du thực này để luyện tay, há chẳng phải càng thích thú hơn sao?
“Lên cho tao!”
Thấy người bên mình đã tới, gan Heo Béo cũng to hơn hẳn. Gã vung tay ra lệnh: “Đánh toàn bộ bọn nó tàn phế hết cho tao, cấm nương tay cho bất cứ đứa nào!”
Bên Đao Phong chỉ có tám người, nhưng bên Heo Béo lại có đến mười mấy tên, vả lại tên nào tên nấy đều có vũ khí. Có thế nào Heo Béo cũng không tin mình lại thua cho được.
Thực ra số người Đao Phong không chỉ có nhiêu đây, chỉ là đa phần những người còn lại đã bị Lý Hạo sắp xếp cho bao vây bên ngoài quán bar để đề phòng Vương Học Thành cảm thấy không ổn nên chạy trước rồi.
“Cho bọn chúng tàn phế hết đi, đừng để ai chạy mất!”
Lý Hạo vẫn không chút mảy may hoảng loạn, lặp lại câu Heo Béo vừa nói với Đao Phong.
“Hây da!”
“A!”
“Rầm!”
Đám côn đồ thường ngày chỉ biết ức hiếp người hiền lành này nào có phải đối thủ của những quân nhân đã xuất ngũ, chỉ cần một chiêu trực diện với các quân nhân, cả đám đều đã được nếm mùi đau khổ.
Trong tay đám thuộc hạ của Đao Phong, những tên côn đồ này đều biến thành túi cát bằng thịt người, coi bọn chúng như món đồ quăng ném để phá quán còn dễ dàng hơn phá bằng tay không rất nhiều.
“Mẹ mày!”
Một tên xăm hình con rồng xanh kín người cầm con dao phay lao thẳng tới Lý Hạo.
Hình như gã cũng đã nhìn ra Lý Hạo là người cầm đầu cả đám Đao Phong, lòng nghĩ bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng đúng lúc người gã vẫn còn cách Lý Hạo tầm một mét thì Lý Hạo bỗng hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên nâng lên đánh ra một chưởng.
“Bịch!”
Sức gió vô hình vụt thoát xông ra, chớp mắt đã đánh tên côn đồ nọ bay ngược ra ngoài, sau khi xô đổ hai cái bàn mới ngã lăn ra đất như con chó chết.
Chỉ trong vỏn vẹn mấy phút, những tên xông lên theo lệnh Heo Béo đều đã lăn ra đất rên rỉ, mất sức chiến đấu toàn bộ, mà phía ngoài quán bar cũng đã bị đập phá thành một mớ hỗn loạn.
“Anh bạn, dừng tay đi!”
Mặt Heo Béo túa đầy mồ hôi lạnh. Gã nhìn Lý Hạo, nét mặt lúc này đã không còn chút giận dữ nào, thay vào đó là một vẻ khiêm tốn nhún nhường, miệng nở nụ cười méo xẹo: “Heo Béo tôi lỡ có chỗ nào đắc tội mà không biết thì hôm nay tôi xin nhận sai. Cậu đánh đã đánh rồi, quán cũng đập rồi, hẳn đã tiêu cơn giận rồi chứ?”
Lăn lộn xã hội đen bao năm, Heo Béo đã sớm tổng kết được một điều rằng: Làm người, cứ phải như thằng nhỏ của mình vậy, lúc cần cứng thì phải cứng, lúc cần mềm thì phải mềm. Bằng không, làm không khéo sẽ bị người ta bổ cho te tua mất!
Đây đã là lựa chọn duy nhất. Người Lý Hạo mang tới đều là cao thủ lấy một địch mười, gã biết dù mình có cho người xông lên nữa cũng vô dụng nên chỉ đành nhượng bộ.
“Anh không đắc tội tôi, kẻ hợp tác với anh mới là người đắc tội tôi.”
Lý Hạo cũng không định làm gì gã. Oan có đầu, nợ có chủ. Hôm nay cậu tới để tìm Vương Học Thành, đập cái bar này cũng chỉ vì Vương Học Thành có một nửa cổ phần của nó.
Trong lúc Lý Hạo đang nói, đàn em của Đao Phong đã áp giải một gã đàn ông nhếch nhác ra khỏi khu phòng riêng phía trong, nói: “Lão đại, anh Hạo, bắt được tên này trong nhà vệ sinh, hắn ta định nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.”
“Tổng giám đốc Vương, chào anh.”
Lý Hạo liếc nhìn Vương Học Thành đã bị giải đến trước mặt mình, sau đó mỉm cười vẫy tay với anh ta, bảo: “Đi thôi, tôi mời anh uống trà.”
Dứt lời, để lại hiện trường hỗn loạn và Heo Béo với gương mặt ngớ ra phía sau, đám Lý Hạo xoay người rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Phù...”
Thấy Lý Hạo định rời đi, Heo Béo quờ tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, cuối cùng trái tim cũng được yên ổn lại.
Nhưng gã không ngờ rằng, Lý Hạo đã ra đến cửa lại bỗng nhiên dừng bước.
“Đúng rồi, Heo Béo đúng không?”
Lý Hạo ngoảnh lại đánh giá Heo Béo, mỉm cười tiếp: “Cho anh thời gian ba ngày để trang hoàng bar này lại y như lúc trước. Ba ngày sau, tôi sẽ dẫn người tới đập thêm lần nữa.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Lý Hạo lướt mắt nhìn nét mặt hốt hoảng của đám nam nữ đang thả hồn trong quán, lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.
Người đến quán bar nhỏ như thế này, phần nhiều đều là thành phần kĩ sư, trí thức độc thân trong đô thị, hoặc cũng là đám con em khá giả quen biết với chủ quán. Thấy dáng vẻ đùng đùng khí thế này của Lý Hạo, nào còn ai dám có than phiền gì. Chưa đợi Lý Hạo phải nói, tất cả đã lập tức thức thời thu dọn đồ đạc bỏ đi.
“Ranh con, mày dám!”
Sau cuộc gặp với A Kiên hồi3trưa, Lý Hạo đã quyết định phải bắt đầu điên cuồng báo thù Hoa Lăng Đồng. Mà bước đầu tiên này, tất phải xuống tay từ Vương Học Thành, kẻ đã đánh A Kiên thành ra như thế.
Đám công nhân có sợ hãi từ chức Lý Hạo cũng không sợ, vì cậu biết bộ phận nòng cốt của xí nghiệp Hạo Thiên sẽ không rời bỏ mình. Còn về những thư kí, tiếp tân kia, chỉ cần cậu muốn tuyển thì sẽ nhanh chóng có người mới vào thay thế, vốn chẳng phải việc lớn gì cả.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo lập tức đi tới Như Ý Lầu, định nhờ mạng lưới tình báo rộng khắp của Như Ý Lầu để tìm kiếm Vương Học Thành.
Đồng thời, Trác Yến Vũ2và cô bé La Lê cũng quay về vận dụng quan hệ của mình. Còn Tả Phi Phi, bởi cô ấy chỉ đi theo cô mình tới Minh Châu làm ăn, còn gốc rễ của nhà họ Tả thì vẫn đặt tại Yên Kinh nên không thể giúp được gì về mặt tin tức.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, tất cả những thế lực nên biết đều đã nhận được một tin.
Gã và Vương Học Thành mỗi người chiếm 50% cổ phần của quán, hơn nữa quan hệ với bên chính quyền đã có Vương Học Thành lo liệu, bản thân gã thì nuôi dưỡng một đám đàn em cũ, ý đồ dùng mối quan hệ đã xây dựng được trong xã hội đen ngày trước để củng cố thêm việc3làm ăn của mình.
Bây giờ Lý Hạo dẫn người tới gây sự, Heo Béo còn đoan chắc đây là một đám oắt con không biết danh tiếng mình mới dám càn rỡ, vậy nên chẳng thèm nghĩ đã lệnh ngay cho đám đàn em xông lên, ý định cho Lý Hạo một bài học nhớ đời.
Nhưng đám Lý Hạo có phải đám nít ranh miệng còn hôi sữa không?
Đương nhiên không phải.
Đêm nay, nếu cậu đã xuất hiện ở đây, vậy đương nhiên đã có chuẩn bị chu toàn.
Thấy người bên Lý Hạo bắt đầu phá quán thật, hơn nữa lại còn đuổi hết khách khứa của mình đi, cơn giận của Heo Béo lan khắp từ đầu đến chân, quay sang phẫn nộ quát lớn: “Người đâu? Mẹ kiếp tụi bay9chết hết rồi hả? Có người tới đập phá mà còn không lên xử nó cho bố hả?”
Sau tiếng quát giận dữ của Heo Béo, tức khắc mười gã bặm trợn mình đầy hình xăm, hai tay để trần xông lên từ phía sau, trong tay mỗi người đều cầm ống thép đặc ruột hoặc một cây dao đã tuốt vỏ.
Công việc kinh doanh quán bar này phải tiếp xúc với đủ loại tầng lớp xã hội, bạch đạo hắc đạo gì cũng đều phải có chút quan hệ mới được. Bằng không, nếu muốn làm ăn phát đạt thì tuyệt không có khả năng.
Cái khác không nói, chỉ riêng con phố bar 1998 này thôi, đại đa số các chủ quán bar trên phố này hoặc nhiều hoặc ít đều có vài3cái ô dù phía trên.
Bản thân Heo Béo xuất thân từ thế giới ngầm, chỉ là không muốn sau này phải mạo hiểm làm những việc cùng đường liều mạng kia nên mới lập bọn với Vương Học Thành mở quán bar này.
Đám công nhân có sợ hãi từ chức Lý Hạo cũng không sợ, vì cậu biết bộ phận nòng cốt của xí nghiệp Hạo Thiên sẽ không rời bỏ mình. Còn về những thư kí, tiếp tân kia, chỉ cần cậu muốn tuyển thì sẽ nhanh chóng có người mới vào thay thế, vốn chẳng phải việc lớn gì cả.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo lập tức đi tới Như Ý Lầu, định nhờ mạng lưới tình báo rộng khắp của Như Ý Lầu để tìm kiếm Vương Học Thành.
Đồng thời, Trác Yến Vũ và cô bé La Lê cũng quay về vận dụng quan hệ của mình. Còn Tả Phi Phi, bởi cô ấy chỉ đi theo cô mình tới Minh Châu làm ăn, còn gốc rễ của nhà họ Tả thì vẫn đặt tại Yên Kinh nên không thể giúp được gì về mặt tin tức.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, tất cả những thế lực nên biết đều đã nhận được một tin.
Lý Hạo, Lý thiếu gia của công ty Hạo Thiên muốn tìm một người, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vinh - Vương Ngọc Thành.
Đương nhiên, trong những thế lực nên biết tin tức này, người của tập đoàn Hoa Vinh chắc chắn không được tính.
Mạng lưới tình báo của Như Ý Lầu cộng với hệ thống công an dưới sự điều động của Trác Yến Vũ, lại thêm quan hệ của Tiểu La Lê, thiên kim nhà Thị trưởng, cả ba thế lực này cộng lại thì phải mạnh mẽ nhường nào?
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ của một buổi chiều ngắn ngủi, tất cả tư liệu về Vương Học Thành đã được xếp ngay ngắn trước mặt Lý Hạo.
Gồm cả tài sản riêng, hành tung, hoàn cảnh gia đình, bạn bè người thân của anh ta, thậm chí đến cả mấy cô tình nhân anh ta bao nuôi và nơi ở của họ cũng không thiếu một thứ gì.
Khi biết tin Vương Học Thành chuẩn bị đến quán bar Phoebe - khoản đầu tư ngầm của anh ta vào tối nay để tiêu khiển, Lý Hạo lập tức quyết định không bỏ qua cơ hội này!
Vụ đập ly linh tinh trước đó chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch họ đã dàn xếp sẵn, chỉ là tìm một cái cớ để tiện động thủ thôi.
Thật không ngờ gã Heo Béo này lại cứ cắm đầu cố chui vào cái bẫy bọn Lý Hạo đã sắp đặt sẵn, rồi còn kêu người xông lên định đánh nữa chứ.
Nụ cười lạnh trên môi Lý Hạo càng sâu thêm.
Nếu chỉ định bảo bọn Đao Phong phá quán đơn giản như thế thì đúng là nhạt nhẽo vô vị phải biết? Có thêm mấy tên du thủ du thực này để luyện tay, há chẳng phải càng thích thú hơn sao?
“Lên cho tao!”
Thấy người bên mình đã tới, gan Heo Béo cũng to hơn hẳn. Gã vung tay ra lệnh: “Đánh toàn bộ bọn nó tàn phế hết cho tao, cấm nương tay cho bất cứ đứa nào!”
Bên Đao Phong chỉ có tám người, nhưng bên Heo Béo lại có đến mười mấy tên, vả lại tên nào tên nấy đều có vũ khí. Có thế nào Heo Béo cũng không tin mình lại thua cho được.
Thực ra số người Đao Phong không chỉ có nhiêu đây, chỉ là đa phần những người còn lại đã bị Lý Hạo sắp xếp cho bao vây bên ngoài quán bar để đề phòng Vương Học Thành cảm thấy không ổn nên chạy trước rồi.
“Cho bọn chúng tàn phế hết đi, đừng để ai chạy mất!”
Lý Hạo vẫn không chút mảy may hoảng loạn, lặp lại câu Heo Béo vừa nói với Đao Phong.
“Hây da!”
“A!”
“Rầm!”
Đám côn đồ thường ngày chỉ biết ức hiếp người hiền lành này nào có phải đối thủ của những quân nhân đã xuất ngũ, chỉ cần một chiêu trực diện với các quân nhân, cả đám đều đã được nếm mùi đau khổ.
Trong tay đám thuộc hạ của Đao Phong, những tên côn đồ này đều biến thành túi cát bằng thịt người, coi bọn chúng như món đồ quăng ném để phá quán còn dễ dàng hơn phá bằng tay không rất nhiều.
“Mẹ mày!”
Một tên xăm hình con rồng xanh kín người cầm con dao phay lao thẳng tới Lý Hạo.
Hình như gã cũng đã nhìn ra Lý Hạo là người cầm đầu cả đám Đao Phong, lòng nghĩ bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng đúng lúc người gã vẫn còn cách Lý Hạo tầm một mét thì Lý Hạo bỗng hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên nâng lên đánh ra một chưởng.
“Bịch!”
Sức gió vô hình vụt thoát xông ra, chớp mắt đã đánh tên côn đồ nọ bay ngược ra ngoài, sau khi xô đổ hai cái bàn mới ngã lăn ra đất như con chó chết.
Chỉ trong vỏn vẹn mấy phút, những tên xông lên theo lệnh Heo Béo đều đã lăn ra đất rên rỉ, mất sức chiến đấu toàn bộ, mà phía ngoài quán bar cũng đã bị đập phá thành một mớ hỗn loạn.
“Anh bạn, dừng tay đi!”
Mặt Heo Béo túa đầy mồ hôi lạnh. Gã nhìn Lý Hạo, nét mặt lúc này đã không còn chút giận dữ nào, thay vào đó là một vẻ khiêm tốn nhún nhường, miệng nở nụ cười méo xẹo: “Heo Béo tôi lỡ có chỗ nào đắc tội mà không biết thì hôm nay tôi xin nhận sai. Cậu đánh đã đánh rồi, quán cũng đập rồi, hẳn đã tiêu cơn giận rồi chứ?”
Lăn lộn xã hội đen bao năm, Heo Béo đã sớm tổng kết được một điều rằng: Làm người, cứ phải như thằng nhỏ của mình vậy, lúc cần cứng thì phải cứng, lúc cần mềm thì phải mềm. Bằng không, làm không khéo sẽ bị người ta bổ cho te tua mất!
Đây đã là lựa chọn duy nhất. Người Lý Hạo mang tới đều là cao thủ lấy một địch mười, gã biết dù mình có cho người xông lên nữa cũng vô dụng nên chỉ đành nhượng bộ.
“Anh không đắc tội tôi, kẻ hợp tác với anh mới là người đắc tội tôi.”
Lý Hạo cũng không định làm gì gã. Oan có đầu, nợ có chủ. Hôm nay cậu tới để tìm Vương Học Thành, đập cái bar này cũng chỉ vì Vương Học Thành có một nửa cổ phần của nó.
Trong lúc Lý Hạo đang nói, đàn em của Đao Phong đã áp giải một gã đàn ông nhếch nhác ra khỏi khu phòng riêng phía trong, nói: “Lão đại, anh Hạo, bắt được tên này trong nhà vệ sinh, hắn ta định nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.”
“Tổng giám đốc Vương, chào anh.”
Lý Hạo liếc nhìn Vương Học Thành đã bị giải đến trước mặt mình, sau đó mỉm cười vẫy tay với anh ta, bảo: “Đi thôi, tôi mời anh uống trà.”
Dứt lời, để lại hiện trường hỗn loạn và Heo Béo với gương mặt ngớ ra phía sau, đám Lý Hạo xoay người rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Phù...”
Thấy Lý Hạo định rời đi, Heo Béo quờ tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, cuối cùng trái tim cũng được yên ổn lại.
Nhưng gã không ngờ rằng, Lý Hạo đã ra đến cửa lại bỗng nhiên dừng bước.
“Đúng rồi, Heo Béo đúng không?”
Lý Hạo ngoảnh lại đánh giá Heo Béo, mỉm cười tiếp: “Cho anh thời gian ba ngày để trang hoàng bar này lại y như lúc trước. Ba ngày sau, tôi sẽ dẫn người tới đập thêm lần nữa.”
Bình luận facebook