• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới

  • vua-mua-sam-tam-gioi-172

Chương 172: Mày dám cược không?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81609.png

Xem ảnh 2
81609_2.png
Lúc Mào Gà chạy đến cửa tiểu viện, Lý Hạo uể oải lên tiếng.



“Ờ, đúng rồi!”



Đầu Mào Gà ngây ra, sau đó hắng giọng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Tao chỉ là muốn thử xem mày có tự giác không thôi, ừ, rất tốt, mày cũng rất thức thời đó.”



Hắn ta sẽ không thừa nhận vì sợ hãi mà quên hỏi mật mã đâu, nếu không sẽ ngại chết mất.




“Lý Hạo, thằng nhóc mày chắc không phải ăn cứt mà măn ra đậu vàng chứ, sao đột nhiên lại hào phóng vậy?”

Đợi sau khi những người đó đều đi hết, lúc này Chu Chí Cương mới tỉnh lại từ hành động vung tiền qua cửa sổ của Lý Hạo lúc nãy,lẩm bẩm sờ cằm nhìn Lý Hạo, lòng3thầm lấy làm lạ.

Nghe câu này của hắn, Thần Hi và Ninh Vỹ đứng đằng sau đều cau mày.

Miệng chó không mọc ra ngà voi, Lý Hạo vừa mới giúp hắn đuổi đám đòi nợ mà cái tên này chẳng có lấy một câu cảm ơn, ngược lại còn phun ra lời dung tục, quả thực khiến người ta khinh bỉ.

“Anh lại đi đánh bạc?”

Sau khi Đầu Mào Gà rời đi, những tên mà hắn gọi đến dọn đồ đạc cũng ỉu xìu theo sau hắn.

“Tiểu Phong, đưa các anh chị em dọn đồ đạc về chỗ cũ đi.”

Sau khi Đầu Mào Gà đi, Lý Hạo đưa tay bấm nhẹ vào mấy huyệt đạo trên đầu Tiểu Phong, máu mũi lập tức ngừng chảy.

“Dạ!”

Tiểu Phong sùng bái nhìn Lý Hạo,2cái tuổi của mấy cô cậu nhóc học sinh cấp hai này là lúc sùng bái thần tượng nhất, Lý Hạo vừa trở về đã ổn định cục diện lập tức khiến cho hình tượng Lý Hạo trong mắt mấy cô cậu này trở nên lợi hại như các đại anh hùng không gì không làm được trong phim!

“Mật mã là sáu số đầu số Pi.”

Lý Hạo liếc nhìn hắn một cái thật sâu, lạnh lùng nói: “Nếu mày không biết số Pi là gì, có thể trở về lên điện thoại hỏi Baidu. Còn nữa, bỏ bức tranh trong tay mày xuống.”

“Stop! Mày khinh ai đấy hả?”

Tên Mào Gà hừ một tiếng: “Ai không biết số Pi hả? Ông đây cũng học lên cấp hai đấy nhá!”

Nói xong hắn2nhìn lướt qua gương mặt âm trầm của Lý Hạo rồi lần nữa quay người đi, vứt bức tranh thủy mặc trong tay xuống, rời khỏi tiểu viện không quay đầu.

Đợi sau khi những người đó đều đi hết, lúc này Chu Chí Cương mới tỉnh lại từ hành động vung tiền qua cửa sổ của Lý Hạo lúc nãy,lẩm bẩm sờ cằm nhìn Lý Hạo, lòng thầm lấy làm lạ.



Nghe câu này của hắn, Thần Hi và Ninh Vỹ đứng đằng sau đều cau mày.



Miệng chó không mọc ra ngà voi, Lý Hạo vừa mới giúp hắn đuổi đám đòi nợ mà cái tên này chẳng có lấy một câu cảm ơn, ngược lại còn phun ra lời dung tục, quả thực khiến người ta khinh bỉ.



“Anh lại đi đánh9bạc?”



Lý Hạo không đáp lời của Chu Chí Cương mà lạnh lùng nhìn hắn, hỏi ngược lại.



“Mày dám quản tao?”



Chu Chí Cương trừng mắt huơ nắm đấm về phía Lý Hạo.



Chu Chí Cương là con trai độc nhất của Viện trưởng Chu, cũng phải lớn hơn bọn Lý Hạo mười mấy tuổi. Lúc nhỏ đã nhiều lần ăn hiếp Lý Hạo, khi lớn lên cũng học hành kém cỏi, khó khăn lắm mới lấy được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba liền ra xã hội lăn lộn.



Ban đầu chỉ là một tên ăn bám, tuy là một phiền phức, nhưng cũng không phải Viện trưởng không nuôi nổi hắn, nhưng sau đó hắn lại dần ham mê cờ bạc, thường bị mắc món nợ lớn, cũng từng trộm tiền trong nhà,4sau đó bị lão Viện trưởng phát hiện, hung hăng mắng cho một trận.



Trong lúc tức giận hắn lại ăn cắp của nhà mười mấy ngàn tệ rồi bỏ đi, khiến lão Viện trưởng tức đến nỗi bệnh nặng một hồi, sau đó sức khỏe ngày càng kém. Lúc đó, Lý Hạo vẫn chưa có y thuật thần kỳ như bây giờ nên chỉ có thể lo lắng suông, không biết làm gì.



Đã nhiều năm Chu Chí Cương chưa từng liên lạc với gia đình, Lý Hạo còn cho rằng hắn ta trôi nổi ngoài đời nhiều năm như vậy hẳn đã thay đổi tự lực cánh sinh làm lại cuộc đời rồi. Kết quả thật không ngờ bây giờ Chu Chí Cương đột nhiên trở lại, còn ngang nhiên thẳng tay lấy tất cả tài sản trong nhà lão Viện trưởng bán lấy liền trả nợ cờ bạc, hơn nữa còn để người khác bắt Viện trưởng làm con tin!



Vừa nghĩ lão Viện trưởng có thể phải chịu khổ sở khi bị bọn chúng bắt đi, vành mắt Lý Hạo liền sắp nứt, chỉ hận không thể lập tức xông tới cứu ông về.



Nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần, lúc nãy cậu cũng nhịn được không manh động, cái tên ngu Mào gà lúc nãy vừa nhìn đã biết không phải nhân vật quan trọng trong băng đảng cho vay nặng lãi, cho dù cậu khống chế được hắn cũng không cách nào lấy hắn ra đặt cược để trao đổi con tin.



Đối với lão đại của băng đảng cho vay nặng lãi đó, giữa năm triệu và một thằng em, Lý Hạo tin đây không hề là một vấn đề khó chọn lựa.



Cho nên cậu vẫn quyết định lấy một triệu ra làm kế hoãn binh để bọn chúng yên tâm, bày ra bộ dạng một kẻ ngu ngốc lắm tiền cho bọn chúng thấy để từ đó buông lỏng cảnh giác, sau đó lại liên lạc với cảnh sát để một mẻ hốt gọn!



“Anh vẫn muốn ức hiếp tôi như lúc nhỏ à?”



Thấy tay Chu Chí Cương nắm thành quyền, Lý Hạo bỗng cảm thấy hiện tại trong mắt mình anh ta lại nực cười đến vậy.



Đời người ba chìm bảy nổi thật khó đoán. Lúc mới đến cô nhi viện, trong mắt cậu Chu Chí Cương đúng là một tên ác móakhông bao giờ thắng nổi, anh ta muốn bắt nạt cậu thế nào là bắt nạt cậu thế ấy.



Nhưng bây giờ, nếu muốn thì chỉ cần một tay thôi cậu cũng có thể khiến Chu Chí Cương ngã nhào trên đất, thậm chí nếu lười động tay động chân thì chỉ cần một cú điện thoại cũng đã có vô số cách để giải quyết cái loại cặn bã này.



Lý Hạo từng có rất nhiều đối thủ, Vương Doãn, Lã Tư Viễn, còn hiện giờ có Hoa Lăng Đồng, nhưng chắc chắn Chu Chí Cương sẽ không bao giờ là đối thủ của cậu.



“Mẹ nó, giờ mày có lắm tiền đến mấy thì không phải cũng nhờ nhà tao nuôi lớn sao!”



Từ nhỏ Chu Chí Cương đã quen ức hiếp Lý Hạo, giờ thấy dáng vẻ Lý Hạo khinh miệt nhìn mình như vậy bỗng chốc tức sôi máu, liền gầm lên đấm một quyền vào mặt Lý Hạo!



“Bốp!”



Nắm đấm đánh tới, nhưng Chu Chí Cương lại cảm giác một cơn đau đớn trên tay truyền về, nắm đấm của anh ta bị Lý Hạo chuẩn xác nắm lấy, sau đó không đợi anh ta mở miệng mắng chửi, một bàn tay to nháy mắt bóp chặt cổ anh ta, ấn cả thân thể gần trăm ký lên trên tường!



“Chu Chí Cương, không phải anh thích đánh cược à?”



Ánh mắt Lý Hạo lạnh lẽo nhìn thẳng vào Chu Chí Cương đang bị cậu bóp cổ không nói được lời nào, lạnh nhạt nói: “Vậy chúng ta cược một lần, anh có tin nếu anh còn giở giọng phách lối thêm một câu nữa, tôi sẽ lập tức bóp chết anh, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì sau khi bóp chết anh!”



Nghe thấy câu này, Chu Chí Cương cảm thấy không khí trong phổi ngày càng rút đi, trên gương mặt đỏ bừng cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.



“Chu Chí Cương, anh dám cược vậy không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom