• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới

  • vua-mua-sam-tam-gioi-171

Chương 171: Chuộc người




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81608.png

Xem ảnh 2
81608_2.png
Diện tích cô nhi viện không lớn lắm, chỉ là một khu tứ hợp viện nhỏ. Lão Viện trưởng cũng không phải Viện trưởng của một cô nhi viện do chính quyền cơ cấu gì, ông chỉ đơn thuần là một người dân bình thường, có một khu nhà nhỏ, dựa vào thu nhập của bản thân để chăm sóc, nhận nuôi những đứa trẻ đáng thương lưu lạc bên ngoài không nơi nương tựa.



Mạnh Tử nói: Bần cùng thì giữ đạo đức mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ.



Cũng giống như lão Viện trưởng, tuy không giàu nhưng vẫn nguyện dùng hết khả năng đi giúp đỡ những người nhỏ yếu, thì có thể gọi là hiền.



Một hiền giả như thế, còn là người thân của mình, Lý Hạo tuyệt không cho phép ông xảy ra chuyện gì.





Lý Hạo vẫn giữ bàn không cho hai người kia tiếp tục chuyển đồ, cũng đồng thời đối chọi gay gắt với người đàn ông đang đứng trước mặt, ánh mắt cậu bừng lên sự nguy hiểm. Cậu lạnh lùng hỏi: “Mày có tư cách gì mà động vào đồ đạc ở cô nhi viện này?”

“Nghe ngứa cả đít!”

Rõ ràng Chu Chí Cương đã bị ngôn từ của Lý Hạo chọc giận, gào thét nói: “Cái cô nhi viện chó má, đây chính là nhà của bọn tao. Lão già điên rồi mới nhận nuôi cả đống ranh con như vậy, cả chúng mày năm đó cũng thế! Fuck! Đây đều là đồ của nhà tao, mày nói tao không có tư cách để động tới?”

“Tao nói lại lần nữa, bỏ xuống!”

Hai mắt Lý Hạo hơi nheo lại. Cậu nhìn2cái bình cổ bằng sứ Thanh Hoa mà Chu Chí Cương đang cầm trong tay, cũng là một trong những thứ lão Viện trưởng thích nhất. Nhìn dáng vẻ của hắn có thể thấy hiển nhiên là hắn muốn bán đi, nhưng sao Lý Hạo có thể để hắn muốn làm gì thì làm?


“Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, một tiếng ồn ào từ trong phòng truyền ra, sau đó một tốp người chạy ra khỏi nhà, nói: “Nhẹ tay nhẹ chân cho tao một chút! Lỡ làm hỏng cái gì, chúng mày không đền nổi đâu!”

“Lý Hạo?”

Ngay lúc người đàn ông nhìn thấy Lý Hạo, hắn đột nhiên sững sờ, quay lại phía sau liếc mắt rồi nói: “Bành Đình đâu? Sao cô ấy không quay về cùng mày?”

“Chu Chí Cương? Sao mày2lại quay lại? Mày muốn làm gì?”


Còn chưa bước vào cô nhi viện, Lý Hạo đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn ầm ĩ bên trong, dường như còn lẫn tiếng đám trẻ con khóc trong đó. Điều này khiến toàn bộ những lo âu và phẫn nộ mà Lý Hạo đã đè nén trong lòng suốt dọc đường đi lập tức phát ra.

“Ầm!”

Cánh cửa chính của cô nhi viện bị cậu nặng nề đẩy ra từ bên ngoài. Hai mắt cậu như muốn phun lửa khi nhìn thấy cảnh đó. Trong sân là mấy tên đàn ông đang khuân đồ từ trong phòng ra ngoài, một đám con nít đang vừa gào khóc bất lực vừa ôm lấy chân và cánh tay chúng, cầu xin bọn chúng để đồ lại.

“Tất cả dừng tay hết lại cho tôi!”

Lý Hạo gầm9lên một câu, một bước nhảy đến trước mặt một người đang vác cái bàn gỗ Lê Hoa mà lão Viện trưởng thích nhất, nặng nề chống một tay xuống mặt bàn, dùng hết sức mạnh toàn thânđè hết sức xuống mặt bàn khiến đôi chân của hai người đàn ông lực lượng đang bê cái bàn run lên, cái bàn trong tay trượt khỏi tay rơi ầm xuống đất.

“Nghe ngứa cả đít!”



Rõ ràng Chu Chí Cương đã bị ngôn từ của Lý Hạo chọc giận, gào thét nói: “Cái cô nhi viện chó má, đây chính là nhà của bọn tao. Lão già điên rồi mới nhận nuôi cả đống ranh con như vậy, cả chúng mày năm đó cũng thế! Fuck! Đây đều là đồ của nhà tao, mày nói tao không có tư cách để động tới?”



“Tao nói4lại lần nữa, bỏ xuống!”



Hai mắt Lý Hạo hơi nheo lại. Cậu nhìn cái bình cổ bằng sứ Thanh Hoa mà Chu Chí Cương đang cầm trong tay, cũng là một trong những thứ lão Viện trưởng thích nhất. Nhìn dáng vẻ của hắn có thể thấy hiển nhiên là hắn muốn bán đi, nhưng sao Lý Hạo có thể để hắn muốn làm gì thì làm?



“Anh Lý Hạo, anh Lý Hạo, anh về rồi ạ?”



Tiểu Phong gào khóc từ trong phòng chạy ra. Trên mặt thằng bé rõ ràng có vết máu bầm, trên mũi còn nhét tạm hai mẩu giấy vệ sinh cuộn tròn, chắc chắn là vừa bị ai đó đánh cho chảy máu mũi.



“Ai đánh em?”



Ánh mắt Lý Hạo vô cùng sắc bén, hai mắt lại lần nữa nhìn từ đầu đến chân Chu Chí Cương một lượt, cắn răng hỏi: “Là mày?”



“Mày định làm gì?”



Trong phút chốc, Chu Chí Cương cảm giác giống như bị một con thú điên theo dõi, tóc tai trên người dựng hết cả lên.



“Không phải anh ấy đâu ạ, là đám người xấu mà anh ấy dẫn theo cơ.”



Sau khi bọn Lý Hạo đi khỏi nơi này học đại học, Tiểu Phong là đứa trẻ lớn nhất ở cô nhi viện, đã sắp đi học cấp 3 rồi. Nó cố kìm nước mắt, chạy ra sau lưng Lý Hạo nói: “Cái tên người toàn hình xăm đang ở trong phòng kia muốn lấy đi bức tranh ông nội Viện trưởng đã sưu tầm được. Em không cho, thế là hắn ta đánh em.”



“Chu Chí Cương, mày lề mề cái gì ở đây thế hả?”



Ngay lúc bọn Lý Hạo vẫn còn đang giằng co chưa dứt, lại một tên để tóc mào gà từ trong phòng đi ra, trong tay còn đang cầm một bức tranh, hùng hổ nói: “Mẹ kiếp! Tao thấy á, nhà chúng mày đúng là nghèo mạt hạng! Không chịu giao nơi này ra thì cũng phải chồng ít tiền đặt cọc, bằng không mày không đổi được ông già nhà mày về đâu!”



Từ sau khi trấn cổ Phong Kinh cải cách, quy hoạch lại, bây giờ tài nguyên phong phú, lượng khách từng năm cũng tăng theo. Ở đây còn có một căn tứ hợp viện diện tích không nhỏ, chí ít cũng phải đáng giá hai, ba triệu tệ. Cái tên này vừa mở mồm ra là đòi nhà, có thể thấy là dã tâm tham lam nhường nào.



Mà câu cuối của tên này càng khiến Lý Hạo nổi trận lôi đình. Hắn bắt Chu Chí Cương bán hết gia sản đương nhiên là để cho Chu Chí Cương đi chuộc cha mình. Cha Chu Chí Cương cũng là chủ của cái nhà này, Viện trưởng của cô nhi viện!



“Chúng mày làm gì lão Viện trưởng rồi?”



Lý Hạo nhìn chằm chằm cái tên xăm người kín mít kia, hít một hơi thật sâu, nhẫn nại hỏi.



Không còn cách nào, lão Viện trưởng còn đang ở trong tay đối phương. Cậu thực sự không muốn xung đột với đối phương, bằng không người chịu thiệt cũng chỉ là lão Viện trưởng.



“Mày cũng là đứa rẻ rách ở cô nhi viện này à?”



Đầu mào gà nhìn Lý Hạo một lượt nói: “Con trai của Viện trưởng của bọn mày nợ bọn tao một khoản tiền lớn. Nó không trả được thì cha nó trả, đạo lý ở đời cả thôi!”



“Tao biết rồi!”



Lý Hạo gật đầu một cái nói: “Hắn nợ chúng mày bao nhiêu tiền?”



“Lãi chồng lãi... Bây giờ tính thế nào cũng cỡ năm triệu đấy!”



Đầu mào gà sờ cằm, lần thứ hai giở công phu sư tử ngoạm.



“Được, để tao trả thay hắn!”



Lý Hạo quay lại vẫy vẫy Thần Hi. Cô mở túi mình ra, lấy từ trong ví tiền Lý Hạo gửi trong túi mình ra một cái thẻ ngân hàng màu bạc, đưa nó cho Lý Hạo.



“Trong này có một triệu, làm tiền đặt cọc trước. Mày cầm về, không được bạc đãi Viện trưởng, phải để ông ấy ăn no mặc ấm. Để lại địa chỉ, ngày mai tao mang đủ số tiền còn lại, rồi đến tìm bọn mày chuộc người sau.



Lý Hạo giơ tấm thẻ ngân hàng trong tay lên, lạnh lùng nói.



Nghe lời cậu nói, hai mắt tên đầu mào gà trợn tròn xoe, Chu Chí Cương cũng lập tức choáng váng. Từ nhỏ Lý Hạo đã lớn lên ở cô nhi viện, lúc nào cũng nghèo rớt mồng tơi, từ khi nào cậu ta lại có thể lập tức rút ra trong túi một triệu xa hoa như vậy?



“Nghe rồi!”



Thấy sự tham lam trong ánh mắt của tên đầu mào gà, giọng điệu Lý Hạo đột nhiên chuyển lạnh, búng tay một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như Viện trưởng thiếu một sợi tóc nào, chúng mày sẽ không chịu nổi đâu! Cút đi!”



“Vèo!”



Cậu vừa dứt lời, chiếc thẻ ngân hàng còn đang trong tay cậu kia đã cắm vào khung cửa gỗ trên đầu tên đầu mào gà trong nháy mắt. Đồng thời, hắn cảm giác hai bên gò má lành lạnh, liếc thấy vài sợi tóc mai của mình đang rơi lả tả trong không trung...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom