• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới

  • vua-mua-sam-tam-gioi-170

Chương 170: Về nhà




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81607.png

Xem ảnh 2
81607_2.png
Tổng giám đốc Vương Học Thành đứng trong văn phòng của Hoa Lăng Đồng, vui sướng báo cáo: “Tiêu thụ Ngưng Chân Lộ vẫn ổn định, tuy nhiên Ngưng Thật Dịch lại rất thảm hại. Vốn dĩ mỗi ngày đều có thể bán hết được sản phẩm, thế nhưng nay lại bị chúng ta chèn ép nên rất khó bán. Cuối cùng bọn họ cũng đến những ngày khó sống rồi!”



“Ha ha, mấy lão già bên Hội đồng quản trị tầm nhìn thì hạn hẹp, lúc đầu còn không tán thành với cách này của tôi!”



Hoa Lăng Đồng cười mãn nguyện, chỉ chỉ màn hình máy tính trước mặt nói: “Cậu xem, bọn Lý Hạo còn thanh minh cái gì mà nguyên nhân không hạ giá,3cái gì mà đặt lòng tin vào tôi. Ha ha, vẫn theo cái bài đánh vào lương tâm. Thật là ngây thơ! Thời buổi này, làm gì còn có nhiều tin với không tin thế chứ? Nói thẳng ra, ai ưu đãi cho người dân, bọn họ sẽ tin người đó thôi!”



“Đúng vậy, đúng vậy. Mấy lão ngoan cố bên Hội đồng quản trị đều già cả rồi, sao tầm nhìn có thể sánh bằng thiếu gia đây được?”




Hoa Lăng Đồng rít một hơi xì gà, tựa như chợt nhớ ra điều gì, lạnh nhạt hỏi.

“Cũng không có gì khác thường cả. Vẫn là cả ngày ở trong biệt thự hoặc là tụ tập đi theo mấy tên hồ bằng cẩu hữu ăn chơi2chè chén.”

Vương Học Thành khom người báo cáo: “Lúc cậu ta đi ra ngoài vẫn có A Mai ở bên cạnh chằm chằm theo dõi. Nếu như cậu ấy không dẫn theo A Mai đi cùng thì chúng tôi cũng sắp xếp người quan sát. Cậu ta thật sự không có lui tới hay dính dáng gì với Lý Hạo. Dường như cậu ta cũng biết thiếu gia muốn ra tay với Lý Hạo, vậy nên cũng có chút ý tứ lảng tránh.”

“Ha ha, tốt lắm!”

Hoa Lăng Đồng hài lòng gật đầu, phất phất tay nói: “Cậu lui ra đi, kêu Mạn Lệ vào đây một lát.”

Vương Học Thành nhìn Hoa Lăng Đồng mở ngăn kéo lấy ra một hộp Durex liền lập tức khom2người đi. Bởi anh ta biết, bây giờ tâm trạng của ông chủ vô cùng tốt, e rằng lại muốn cùng cô thư ký kiêm bồ nhí mây mưa một trận ra trò. Có việc thư ký làm, không việc “làm” luôn thư ký. Câu nói này cũng không phải không có lý.

“Lý Hạo, nghỉ hè này con đã chuẩn bị đi đâu chưa?”

Tại căn biệt thự của ông cụ Thần Dục, bà nội Thần Hi nhìn Lý Hạo cười híp mắt, vừa nhìn bát cơm đầy rau của cậu, vừa ôn tồn hỏi.

“Con định về cô nhi viện thăm Viện trưởng và bọn nhỏ ạ.”

Lý Hạo cười cười đáp.

Vương Học Thành thừa dịp Hoa Lăng Đồng đang vui vẻ liền nói mấy lời nịnh9nọt, sau đó nói: “Theo tôi thấy, cơ bản không cần đến nửa năm, nếu cứ đà này, bọn Lý Hạo sẽ không chịu nổi quá ba tháng. Đến lúc đó, thằng nhóc đó nhất định sẽ lại tới đây khóc hu hu xin cầu hòa với anh.”

“Cầu hòa?”

Hoa Lăng Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Dựa vào sự thông minh của cậu ta, cậu ta nên biết, giữa tôi và cậu ta đã không còn đường cầu hòa từ lâu rồi.”

Vương Học Thành trầm mặc không nói gì. Anh ta cũng nghe được chuyện Lý Hạo đánh vào đầu Hoa Lăng Đồng trước mặt mọi người trong bữa tiệc rượu ngày hôm đó, cũng biết chuyện này nhất định là cấm kỵ với ông chủ4của mình. Vì lẽ đó đương nhiên anh ta sẽ không ngu ngốc mở mồm lắm chuyện gì thêm.

“Đúng rồi, cái thằng em phế vật của tôi còn là bạn tốt của Lý Hạo nhỉ? Gần đây có tin gì về nó không?”

“Lý Hạo, nghỉ hè này con đã chuẩn bị đi đâu chưa?”



Tại căn biệt thự của ông cụ Thần Dục, bà nội Thần Hi nhìn Lý Hạo cười híp mắt, vừa nhìn bát cơm đầy rau của cậu, vừa ôn tồn hỏi.



“Con định về cô nhi viện thăm Viện trưởng và bọn nhỏ ạ.”



Lý Hạo cười cười đáp.



“Bà nhớ lần trước con đã từng nói, cô nhi viện chỗ con là ở trấn cổ Phong Kinh đúng không?”



Bà nội Thần Hi cười hiền từ, nói: “Vừa hay nghỉ hè Thần Hi cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng bảo nó đi theo con chơi một chuyến. Con thấy thế nào?”



“Ơ... Vậy còn hai ông bà thì sao ạ?”



Lý Hạo hơi khựng lại, kinh ngạc nói: “Ông bà nỡ để Thần Hi rời xa bên mọi người ạ?”



“Nỡ chứ, có gì mà không nỡ?”



Bà nội Thần Hi cười nói: “Hai ông bà già an hưởng tuổi già, còn hai con trẻ tuổi thì phải sống lãng mạn chứ. Bà thoáng lắm đó! Hơn nữa còn có con chăm sóc Thần Hi, đương nhiên bà yên tâm rồi!”



Nghe bà nói xong, ánh mắt Lý Hạo hướng sang Thần Hi ngồi bên. Cô chỉ cúi đầu ăn cơm khôngnói câu nào, nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng như gấc từ bao giờ.



Cụ Thần Dục ngồi bên cạnh cũng uống một hụm rượu ngon, không hề phát biểu ý kiến gì về ý kiến trên.



“Nếu như Thần Hi đã đồng ý đi chơi, đương nhiên con không thành vấn đề.”



Lý Hạo cười cười, nói: “Sau khi quy hoạch cải tạo, Phong Kinh vốn là vùng nghèo khó cũ nát ban đầu giờ đã trở thành nơi phong cảnh trữ tình, quả thực cũng đáng đi một chuyến đấy ạ!”



“Thần Hi, con đồng ý đi!



Nghe thấy câu trả lời của Lý Hạo, bà nội cười vui híp mắt, vội vàng lấy tay chọc chọc cháu gái mình.



“Được thôi, vậy thì đi chơi một chút!”



Thần Hi vốn tính lạnh lùng, hơn nữa chuyện cô nghỉ hè đi riêng với Lý Hạo lại chọc đúng chỗ ngượng của con gái, lại càng làm cô kiệm lời hơn.



“Ok! Cứ quyết như vậy đi!”



Bà nội vỗ bốp xuống bàn, quyết định luôn chuyện này, cảm giác giống như đã lo xong chuyện chung thân cả đời cho hai người họ vậy.



Vốn dĩ Lý Hạo còn định ở lại Minh Châu thêm mấy ngày, đợi xử lý xong cuộc chiến với Hoa Lăng Đồng rồi mới trở về. Thế nhưng sáng sớm hôm sau, cậu lại nhận được một cuộc điện thoại, khiến cậu nháy mắt đổi ý, lập tức quyết định dẫn theo Thần Hi về cô nhi viện.



Điện thoại do một đứa trẻ tên Tiểu Phong ở cô nhi viện gọi tới. Lý Hạo nhấc điện thoại lên, Tiểu Phong chỉ nức nở nói một câu.



“Anh Lý Hạo, anh mau về đi, cô nhi viện gặp chuyện rồi, ông nội Viện trưởng gặp chuyện rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom