• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276: Chỉ có một viên kẹo, anh có muốn ăn không?

Đêm hôm khuya khoắt, đàn ông, giấy vệ sinh. Đặt ba cụm từ này đặt cạnh nhau sẽ khiến người ta liên tưởng tới một số điều kỳ quặc 'đáng yêu' ~

Bạc Hạc Hiên từ từ rút một tờ giấy ra để lau tay dù chẳng có chút bụi nào rồi bình tĩnh đưa tay về phía Khương Tử Mặc.

"Xin chào."

Khương Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tay anh rồi nói: "Tôi không ổn lắm."

(Nǐ hǎo trong tiếng TRung có nghĩa là xin chào mà từ hǎo còn có nghĩa là ổn, tốt, khoẻ…)

Sau khoảng ba giây im lặng, Khương Tử Mặc vẫn nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh: "Tại sao 12 giờ đêm anh lại xuất hiện trong phòng em gái tôi. Tôi cần một lời giải thích hợp lý."

Bạc Hạc Hiên vẫn nở nụ cười: "Dù tôi có nói thật e rằng anh cũng sẽ không tin đâu."

"Không sao cả."

"Lấy giấy..."

Vẻ mặt của Khương Tử Mặc hơi thay đổi: "Con bé đâu?"

Bạc Hạc Hiên: "Tầng dưới, bụi cỏ."

"Tại sao anh không vào tầng 1?"

"Cửa khóa rồi mà cô ấy đang cần gấp."

Cơ mặt của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, vừa không thể diễn tả được.

Đêm khuya, bụi cỏ, giấy vệ sinh, cần gấp… Bốn yếu tố này có thể tạo nên một tác phẩm 'độc và lạ'!

Khương Tử Mặc mím môi: "Đi đi, đừng bắt con bé phải chờ lâu."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Anh cảm thấy Khương Tử Mặc có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không biết phải giải thích từ đâu.

Khương Tử Mặc: "Đừng nói với con bé là tôi đã nhìn thấy anh để tránh ngại ngùng."

Bạc Hạc Hiên: Tại sao lại ngại ngùng?

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em gái tôi thích cậu."

Bạc Hạc Hiên: "... ừm." Khóe môi anh khẽ cong lên: "Tôi cũng rất thích cô ấy."

"Chuyện concert tôi còn chưa kịp cảm ơn anh một cách nghiêm túc." Vẻ mặt Khương Tử Mặc nghiêm túc:

"Hy vọng anh Bạc có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh vào lần sau. Còn bây giờ với tư cách là anh trai của Tiểu Mạn, có một số chuyện tôi nhất định phải tự mình tìm hiểu."

Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu.

“Anh mau đi xuống đi.” Sắc mặt Khương Tử Mặc không được tự nhiên, anh ta nói thêm:

“Đừng để Tiểu Mạn chờ lâu.” Nói xong anh ta cũng vội vàng xoay người rời đi.

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, sự hiểu lầm này có lẽ thành chuyện lớn rồi!

Khi anh chuẩn bị theo đường cũ đi xuống thì thấy một cái đầu ló vào cửa sổ.

Một tay cô nắm vào ống dẫn nước rồi leo lên, đôi mắt đẹp như chuông đồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ở trong phòng!

Không đợi Bạc Hạc Hiên kịp phản ứng, Khương Mạn đã nhanh chóng trèo vào, giật lấy giấy trên tay anh, xoay người xì mũi không còn chút hình tượng nào! Những cũng coi như đã được giải quyết một chuyện mất mặt.

Cô như trút được một gánh nặng, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Trong phòng của em có vàng, anh ở đây đào kho báu, đào đến mức quên đi xuống luôn à!" Cô ở chỗ thuận hướng gió nên tóc bị thổi đến mức rối tung lên!

"Anh sai rồi, anh sai rồi."

Bạc ảnh đế nhanh chóng xin lỗi, thấy cô tức đến sắp biến thành cá nóc, tóc tai bù xù, càng nhìn càng thấy cô thực sự rất đáng yêu.

Anh phá lên cười, sau đó ôm mặt cô, cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.

Đó hoàn toàn một nụ hôn theo bản năng...

Khương Mạn đang nói kháy bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn anh.

“Danh phận của anh đâu?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.

Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đã ôm hôn rồi mà vẫn còn đòi danh phận, anh thật cổ hủ."

Bạc Hạc Hiên nhướng mày, nhéo mũi cô rồi nheo mắt: "Em học cách nói này ở đâu vậy?"

“Anh đoán xem?” Khương Mạn bị anh nhéo mũi nhưng không né tránh, không quên nháy mắt nói.

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Chắc là em lại đọc trộm tiểu thuyết kỳ lạ nào đó chứ gì."

"Vậy mà anh cũng đoán được à."

Khương Mạn ngạc nhiên, cô hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Phát hiện mới nhất của kho tàng tiểu thuyết" Hoa trong vườn của bản vương đều là hoa thơm"!"

Ánh mắt của anh bỗng trở nên nguy hiểm.

Hoa? Vườn hoa?

Tên của cuốn tiểu thuyết này nghe có vẻ 'dữ dội và kỳ quặc' hơn cuốn "Báu vật trong tay" ...

"Hoa, vườn hoa gì đó cũng... chẳng tốt đẹp gì... đàn ông mà…quá tốn kém, nếu có nhiều quá thì không thể nuôi nổi." Khương Mạn đột nhiên đẩy anh ra rồi lùi lại hai bước rồi đột nhiên nói ra một tràng:

"Tối nay em ăn chưa no."

"Cua, tôm hùm gì đó có quá ít thịt, ăn không no!"

"Nếu có sủi cảo thì tốt rồi, nếu không ăn một tô mì hải sản cũng được..."

Bạc Hạc Hiên nghe cô lải nhải một hồi.

Khương Mạn lẩm bẩm một lúc rồi nhìn anh, cô lại bĩu môi như muốn tìm một cái cớ: "Hoặc là ăn chút hoa quả cũng được rồi..."

"Ăn no rồi thì đầu óc mới tỉnh táo, mới có thể đưa ra những quyết định sáng suốt nhất!" Khương Mạn nói rồi nhìn anh chằm chằm.

Bình thường người đàn ông này rất thông minh! Tại sao hôm nay lại ngốc như vậy? Cô nói rõ ràng như vậy rồi mà, anh vẫn không biết phải làm thế nào sao!

Hoa quả đổi lấy danh phận, anh còn không nhanh chân lên!

Khương Mạn thấp giọng nói: "Phòng khách ở tầng 1 có hoa quả."

Nghe vậy mắt Bạc Hạc Hiên sáng lên. Anh bước ra ngoài, đột nhiên quay lại, nâng mặt cô lên rồi hôn lên trán cô một cái thật mạnh.

"Cho anh mười lăm phút."

"Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh!" Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khương Mạn sờ sờ trán mình, mặt nóng rực, mím môi, lén cười, lẩm bẩm nói:

"Tại sao lấy hoa quả thôi mà mất những mười lăm phút..."

Lúc này, thời gian trôi qua cực kì chậm.

Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại. Đã 13 phút 45 giây trôi qua rồi!

14 phút 12 giây…

14 phút 35 giây…

14 phút 51 giây…

Khương Mạn liếm răng hàm sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cô lập tức lao ra cửa, lúc mở cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.

Người đàn ông đứng trước cửa, trên tay bưng một cái khay, trên đó có một tô mì hải sản nóng hổi.

“14 phút 59 giây, vừa kịp giờ.” Bạc Hạc Hiên cười nói.

Khương Mạn kinh ngạc: "Anh lấy mì hải sản ở đâu vậy?"

Bạc Hạc Hiên đi vào phòng, đặt mì xuống, nhẹ giọng nói: "Ban ngày anh thấy trong tủ lạnh ở tầng 1 có nguyên liệu." Anh nhướng mắt nhìn cô cười: "Em qua đây đi."

Khương Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bát mì thơm phức, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh lại dung túng cho sự tuỳ hứng của cô rồi.

Cô cầm đũa lên, không ngẩng đầu lên nói: "Bữa tối anh vì giúp em lột cua mà chẳng ăn gì, anh cùng ăn với em đi."

"Anh không đói."

"Bảo anh ăn thì anh ăn đi."

Bạc Hạc Hiên: "Ờ."

Hai người cùng nhau ăn một tô mì hải sản.

Khương Mạn sờ sờ bụng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. Dường như cô không cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đang nhìn mình.

“Em vẫn muốn ăn kẹo, kẹo bạc hà anh làm ý.” Cô nhìn chằm chằm vào ngón chân và nói: “Kẹo lần trước em đã ăn hết rồi.”

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, móc ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô.

Khương Mạn ngước mắt nhìn viên kẹo như một viên đá quý. Cô khẽ dời mắt, bắt gặp ánh mắt bất lực và cưng chiều của người đàn ông.

Trong lòng Khương Mạn thở dài, đầu hơi hướng về phía trước, mở miệng ngậm lấy viên kẹo.

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên bối rối.

Khương Mạn ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, vị ngọt lành lạnh lan tỏa giữa môi và răng, tim đập mạnh.

Cô nhìn sang hướng khác và hỏi: "Anh còn có nữa không?"

"Anh chỉ mang theo một viên thôi."

Khương Mạn ồ một tiếng rồi nói: "Anh có muốn ăn không?"

Bạc Hạc Hiên hơi giật mình. Ngay sau đó, cô đột ngột nắm lấy cổ áo của anh và kéo anh lại gần...

Đêm hôm khuya khoắt, đàn ông, giấy vệ sinh. Đặt ba cụm từ này đặt cạnh nhau sẽ khiến người ta liên tưởng tới một số điều kỳ quặc 'đáng yêu' ~

Bạc Hạc Hiên từ từ rút một tờ giấy ra để lau tay dù chẳng có chút bụi nào rồi bình tĩnh đưa tay về phía Khương Tử Mặc.

"Xin chào."

Khương Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tay anh rồi nói: "Tôi không ổn lắm."

(Nǐ hǎo trong tiếng TRung có nghĩa là xin chào mà từ hǎo còn có nghĩa là ổn, tốt, khoẻ…)

Sau khoảng ba giây im lặng, Khương Tử Mặc vẫn nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh: "Tại sao 12 giờ đêm anh lại xuất hiện trong phòng em gái tôi. Tôi cần một lời giải thích hợp lý."

Bạc Hạc Hiên vẫn nở nụ cười: "Dù tôi có nói thật e rằng anh cũng sẽ không tin đâu."

"Không sao cả."

"Lấy giấy..."

Vẻ mặt của Khương Tử Mặc hơi thay đổi: "Con bé đâu?"

Bạc Hạc Hiên: "Tầng dưới, bụi cỏ."

"Tại sao anh không vào tầng 1?"

"Cửa khóa rồi mà cô ấy đang cần gấp."

Cơ mặt của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, vừa không thể diễn tả được.

Đêm khuya, bụi cỏ, giấy vệ sinh, cần gấp… Bốn yếu tố này có thể tạo nên một tác phẩm 'độc và lạ'!

Khương Tử Mặc mím môi: "Đi đi, đừng bắt con bé phải chờ lâu."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Anh cảm thấy Khương Tử Mặc có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không biết phải giải thích từ đâu.

Khương Tử Mặc: "Đừng nói với con bé là tôi đã nhìn thấy anh để tránh ngại ngùng."

Bạc Hạc Hiên: Tại sao lại ngại ngùng?

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em gái tôi thích cậu."

Bạc Hạc Hiên: "... ừm." Khóe môi anh khẽ cong lên: "Tôi cũng rất thích cô ấy."

"Chuyện concert tôi còn chưa kịp cảm ơn anh một cách nghiêm túc." Vẻ mặt Khương Tử Mặc nghiêm túc:

"Hy vọng anh Bạc có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh vào lần sau. Còn bây giờ với tư cách là anh trai của Tiểu Mạn, có một số chuyện tôi nhất định phải tự mình tìm hiểu."

Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu.

“Anh mau đi xuống đi.” Sắc mặt Khương Tử Mặc không được tự nhiên, anh ta nói thêm:

“Đừng để Tiểu Mạn chờ lâu.” Nói xong anh ta cũng vội vàng xoay người rời đi.

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, sự hiểu lầm này có lẽ thành chuyện lớn rồi!

Khi anh chuẩn bị theo đường cũ đi xuống thì thấy một cái đầu ló vào cửa sổ.

Một tay cô nắm vào ống dẫn nước rồi leo lên, đôi mắt đẹp như chuông đồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ở trong phòng!

Không đợi Bạc Hạc Hiên kịp phản ứng, Khương Mạn đã nhanh chóng trèo vào, giật lấy giấy trên tay anh, xoay người xì mũi không còn chút hình tượng nào! Những cũng coi như đã được giải quyết một chuyện mất mặt.

Cô như trút được một gánh nặng, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Trong phòng của em có vàng, anh ở đây đào kho báu, đào đến mức quên đi xuống luôn à!" Cô ở chỗ thuận hướng gió nên tóc bị thổi đến mức rối tung lên!

"Anh sai rồi, anh sai rồi."

Bạc ảnh đế nhanh chóng xin lỗi, thấy cô tức đến sắp biến thành cá nóc, tóc tai bù xù, càng nhìn càng thấy cô thực sự rất đáng yêu.

Anh phá lên cười, sau đó ôm mặt cô, cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.

Đó hoàn toàn một nụ hôn theo bản năng...

Khương Mạn đang nói kháy bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn anh.

“Danh phận của anh đâu?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.

Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đã ôm hôn rồi mà vẫn còn đòi danh phận, anh thật cổ hủ."

Bạc Hạc Hiên nhướng mày, nhéo mũi cô rồi nheo mắt: "Em học cách nói này ở đâu vậy?"

“Anh đoán xem?” Khương Mạn bị anh nhéo mũi nhưng không né tránh, không quên nháy mắt nói.

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Chắc là em lại đọc trộm tiểu thuyết kỳ lạ nào đó chứ gì."

"Vậy mà anh cũng đoán được à."

Khương Mạn ngạc nhiên, cô hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Phát hiện mới nhất của kho tàng tiểu thuyết" Hoa trong vườn của bản vương đều là hoa thơm"!"

Ánh mắt của anh bỗng trở nên nguy hiểm.

Hoa? Vườn hoa?

Tên của cuốn tiểu thuyết này nghe có vẻ 'dữ dội và kỳ quặc' hơn cuốn "Báu vật trong tay" ...

"Hoa, vườn hoa gì đó cũng... chẳng tốt đẹp gì... đàn ông mà…quá tốn kém, nếu có nhiều quá thì không thể nuôi nổi." Khương Mạn đột nhiên đẩy anh ra rồi lùi lại hai bước rồi đột nhiên nói ra một tràng:

"Tối nay em ăn chưa no."

"Cua, tôm hùm gì đó có quá ít thịt, ăn không no!"

"Nếu có sủi cảo thì tốt rồi, nếu không ăn một tô mì hải sản cũng được..."

Bạc Hạc Hiên nghe cô lải nhải một hồi.

Khương Mạn lẩm bẩm một lúc rồi nhìn anh, cô lại bĩu môi như muốn tìm một cái cớ: "Hoặc là ăn chút hoa quả cũng được rồi..."

"Ăn no rồi thì đầu óc mới tỉnh táo, mới có thể đưa ra những quyết định sáng suốt nhất!" Khương Mạn nói rồi nhìn anh chằm chằm.

Bình thường người đàn ông này rất thông minh! Tại sao hôm nay lại ngốc như vậy? Cô nói rõ ràng như vậy rồi mà, anh vẫn không biết phải làm thế nào sao!

Hoa quả đổi lấy danh phận, anh còn không nhanh chân lên!

Khương Mạn thấp giọng nói: "Phòng khách ở tầng 1 có hoa quả."

Nghe vậy mắt Bạc Hạc Hiên sáng lên. Anh bước ra ngoài, đột nhiên quay lại, nâng mặt cô lên rồi hôn lên trán cô một cái thật mạnh.

"Cho anh mười lăm phút."

"Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh!" Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khương Mạn sờ sờ trán mình, mặt nóng rực, mím môi, lén cười, lẩm bẩm nói:

"Tại sao lấy hoa quả thôi mà mất những mười lăm phút..."

Lúc này, thời gian trôi qua cực kì chậm.

Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại. Đã 13 phút 45 giây trôi qua rồi!

14 phút 12 giây…

14 phút 35 giây…

14 phút 51 giây…

Khương Mạn liếm răng hàm sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cô lập tức lao ra cửa, lúc mở cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.

Người đàn ông đứng trước cửa, trên tay bưng một cái khay, trên đó có một tô mì hải sản nóng hổi.

“14 phút 59 giây, vừa kịp giờ.” Bạc Hạc Hiên cười nói.

Khương Mạn kinh ngạc: "Anh lấy mì hải sản ở đâu vậy?"

Bạc Hạc Hiên đi vào phòng, đặt mì xuống, nhẹ giọng nói: "Ban ngày anh thấy trong tủ lạnh ở tầng 1 có nguyên liệu." Anh nhướng mắt nhìn cô cười: "Em qua đây đi."

Khương Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bát mì thơm phức, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh lại dung túng cho sự tuỳ hứng của cô rồi.

Cô cầm đũa lên, không ngẩng đầu lên nói: "Bữa tối anh vì giúp em lột cua mà chẳng ăn gì, anh cùng ăn với em đi."

"Anh không đói."

"Bảo anh ăn thì anh ăn đi."

Bạc Hạc Hiên: "Ờ."

Hai người cùng nhau ăn một tô mì hải sản.

Khương Mạn sờ sờ bụng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. Dường như cô không cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đang nhìn mình.

“Em vẫn muốn ăn kẹo, kẹo bạc hà anh làm ý.” Cô nhìn chằm chằm vào ngón chân và nói: “Kẹo lần trước em đã ăn hết rồi.”

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, móc ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô.

Khương Mạn ngước mắt nhìn viên kẹo như một viên đá quý. Cô khẽ dời mắt, bắt gặp ánh mắt bất lực và cưng chiều của người đàn ông.

Trong lòng Khương Mạn thở dài, đầu hơi hướng về phía trước, mở miệng ngậm lấy viên kẹo.

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên bối rối.

Khương Mạn ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, vị ngọt lành lạnh lan tỏa giữa môi và răng, tim đập mạnh.

Cô nhìn sang hướng khác và hỏi: "Anh còn có nữa không?"

"Anh chỉ mang theo một viên thôi."

Khương Mạn ồ một tiếng rồi nói: "Anh có muốn ăn không?"

Bạc Hạc Hiên hơi giật mình. Ngay sau đó, cô đột ngột nắm lấy cổ áo của anh và kéo anh lại gần...
Chương 277: Ba điều quy ước giữa bạn trai và bạn gái

Nụ hôn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn chạm nước, cô lập tức buông anh ra, ngồi về vị trí ban đầu, lưng thẳng, cằm hơi ngước lên. Cao quý, quyến rũ và điềm tĩnh! Nhưng trong mắt vẫn mang chút kiêu ngạo và đắc ý!

Bạc Hạc Hiên kinh ngạc nhìn cô.

Nụ hôn vừa rồi nhanh giống như chỉ là ảo giác. Sự thích thú và cảm giác không chân thực sau đó khiến anh sững sờ mất nửa phút.

Khương Mạn cũng giả vờ nửa phút, thấy anh không có phản ứng mới trộm liếc nhìn một cái:

"Sao anh anh lại ngơ ra vậy?"

Cô đưa tay lên, khua khua trước mắt anh.

Đột nhiên tay cô bị nắm chặt, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn đến trước mặt cô, đặt tay lên hai tay vịn của ghế, nhìn cô chằm chằm.

"Vừa rồi anh chưa nếm được vị ngọt." Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô, cạy môi và răng cô, theo đuổi ngọt nơi cô.

Khương Mạn cảm thấy thứ mình đang ăn hình như không phải kẹo bạc hà, mà là socola rượu được làm bằng rượu cao cấp.

Hơi chóng mặt, âm ấm. Vị ngọt lan tỏa, sự mát lạnh đan xen giữa hơi thở của hai người.

Cảm giác cũng… không tệ lắm.

Sau khi tách môi nhau ra, người đàn ông lấy viên kẹo từ miệng cô.

Đôi mi dài khẽ run lên, cô mở mắt ra nhìn thấy hình dáng của chính mình trong mắt anh. Khi nhìn thấy nụ cười không che giấu ở khóe mắt anh, nhìn thấy môi anh nhếch lên đầy thích thú, Khương Mạn vô thức nói:

"... Anh lại phạm quy rồi."

"Lần này là do em khiêu khích trước."

Bạc Hạc Hiên lại gần, khẽ xoa lên môi cô, đặt tay vào sau đầu cô, tham lam áp đầu mình vào trán cô.

"Bạn trai hôn bạn gái mình không phạm pháp đúng không?"

Khương Mạn đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: "Không phạm pháp, nhưng đây là anh đang dựa vào nhan sắc để phạm tội, em nghi ngờ anh có động cơ xấu!"

“Không được, chúng ta phải quy ước ba điều, tốt nhất là nên có thời gian thực tập!” Khương Mạn nói đùa.

Khi Bạc Hạc Hiên nghe thấy những lời này, suýt bật cười thành tiếng.

Anh đứng lên, cau mày nhìn cô: "Hình như e rất thích ra đề khó với anh nhỉ."

Trong mắt Khương Mạn lóe lên sự xảo quyệt, cô mím môi nói: "Anh không bằng lòng à?"

Anh biết cô đang nói đùa nên cũng vui vẻ diễn cùng cô: "Em nói xem, thời gian thực tập là bao lâu?"

“Một… năm?” Cô ngập ngừng nói.

Ánh mắt người đàn ông trẻ nên nguy hiểm.

"Vậy thì nửa năm?"

Bạc Hạc Hiên hơi nheo mắt lại: "Em có thể tìm hiểu về luật hợp đồng lao động chút được không?"

"Ba tháng! Không được phép mặc cả!"

Anh cười nửa miệng, nhìn cô, nắm lấy tay cô: "Được, sau khi chuyển sang chính thức thì kết hôn à?"

Khương Mạn: "..."

Cô đẩy anh ra, đứng dậy, muốn bỏ chạy nhưng đã bị người đàn ông khóa chặt eo từ phía sau.

"Em lại muốn chạy đi đâu?"

“Em không chạy!” Khương Mạn giải thích: “Em thấy khát, đi rót nước thôi.”

Bạc Hạc Hiên vẫn không thả tay ra, anh ôm cô đi đến phía bên kia bàn, giam cô trong vòng tay mình.

Sau khi rót cho cô một cốc nước, anh đưa lên miệng cô: "Em uống đi."

Khương Mạn dở khóc dở cười, cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Cô vừa đặt cốc xuống, cảm giác như cả người như treo lơ lửng trên không, bị cô ôm vào lòng.

"Bạc Hạc Hiên!"

Anh ngồi trên giường, đặt cô lên chân mình, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cô: "Em sợ rồi à?"

Hai mắt Khương Mạn tròn xoe, đùa à, em mà biết sợ à?

Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Khương Mạn nuốt nước bọt, né tránh ánh mắt quyết liệt đó.

Lúc này, Bạc Hạc Hiên vẫn chưa buông cô ra, anh nhìn chằm chằm vào cô. Mặt Khương Mạn cảm giác như muốn bốc hỏa. Đặc biệt là tư thế này, cô chỉ là một em bé khổng lồ được anh ôm vào lòng.

Cô nâng mặt anh lên rồi hôn anh một cái, hùng hổ nói:

"Anh nhìn gì mà nhìn? Anh chưa từng nhìn thấy bạn gái đẹp như vậy bao giờ à? Dopamine của em lại tăng lên rồi, em cũng không biết mình sẽ làm gì anh đâu!"

"Bạc Peppa, em cảnh cáo anh, anh phải chú ý một chút!"

"Nếu em dùng vũ lực thì anh không phải đối thủ của em đâu!"

Woa…

Bạc Hạc Hiên lập tức cười thành tiếng, cười đến nỗi không thể ngừng được.

Khương Mạn: "..."

Ơ... cô... bị coi thường à?

Cô liếm liếm răng hàm sau, sự mềm yếu của cô lập tức trở lại thành thanh thép.

Người đàn ông này, anh hơi quá rồi đấy!

Ngay sau đó, Bạc Hạc Hiên từ từ cởi áo khoác ra, chậm rãi cởi cúc áo, Khương Mạn lập tức giữ tay anh lại: "Anh làm gì vậy?"

"Em không cần dùng vũ lực, thân là bạn trai anh biết mình nên làm gì."

Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt tà mị đến cực điểm:

"Em muốn làm gì? Anh sẽ dốc hết sức để phối hợp với em."

Khương Mạn nghiến răng hàm sau.

Cô cảm thấy… choáng váng! Rung động rồi! ! ! Cô đã bị người đàn ông này mê hoặc! ! !

Nhưng lúc này… cô cười hì hì, sự ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.

Khương Mạn túm lấy cổ anh, hùng hổ nói:

"Cái này anh chơi bẩn nhé!"

Bạc Hạc Hiên cười phản bác: "Sai rồi, rõ ràng là anh đang dụ dỗ em mà."

Khương Mạn: "..."

Mười phút sau.

Bạc ảnh đế bắt chéo chân ngồi trên ghế, ngón tay thon dài vuốt nhẹ môi dưới, môi hơi sưng như vừa bị ai đó cắn. Trên gương mặt điển trai đó vẫn nở nụ cười.

Khương Mạn ngồi xếp bằng trên sô pha, đối mặt với anh, cũng tự sờ vào miệng mình.

Cái miệng nhỏ đó sưng lên như thể cô vừa tiêm hai mũi axit hyaluronic, đôi môi của cô trề ra.

(axit hyaluronic là một glycosaminoglycan tự nhiên được tìm thấy trong mô liên kết của cơ thể. Nó là thành phần chính tạo nên cấu trúc da giúp duy trì làn da căng bóng và mịn màng. Ngoài ra, còn đóng vai trò quan trọng trong quá trình chữa lành vết thương)

Lúc này, ánh mắt cô rất hung dữ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở phía đối diện, giống như đang nhìn thấy kẻ thù!

"Em nhất định phải quy ước với anh ba điều!"

Bạc Hạc Hiên mỉm cười: "Em thử nói anh nghe xem."

"Sau này không được hôn quá năm phút!"

Người đàn ông không chút do dự gật đầu: "Được."

Khương Mạn sửng sốt, nhanh gọn như vậy sao?

Bạc ảnh đế vẫn mỉm cười: Hôn năm phút, nghỉ ba giây, sau đó lại hôn tiếp.

“Còn gì nữa?” Anh hỏi với giọng dịu dàng.

Cô mím môi, nghiêm mặt nói: "Không được công khai mối quan hệ của chúng ta."

Điều này... Bạc Hạc Hiên nhíu mày: "Tại sao?"

Khương Mạn trịnh trọng nói: "Sẽ rất phiền phức. Trong khoảng thời gian này, em sẽ là tâm điểm chú ý của giới truyền thông, em không muốn có rắc rối nào liên luỵ đến anh."

Cô vẫn luôn nhớ rằng Bạc Hạc Hiên là một người rất ghét phiền phức!

Bạc Hạc Hiên thở dài bất lực. Trước giờ, đối với anh mà nói, những việc liên quan đến cô chưa bao giờ là phiền phức.

"Điều thứ ba thì sao?"

Khương Mạn nhảy dựng lên, xông tới trước mặt rồi ngồi lên trên người anh.

Lúc này, cô cười theo nhiều kiểu khác nhau giống như một con yêu tinh nhỏ muốn hút tinh khí của con người.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông, cô cúi đầu xuống, dí sát môi vào tai anh rồi nói: "Điều thứ ba em sẽ nhường cho anh."

"Em sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào anh đưa ra..."
Chương 278: Bạc Peppa, anh chơi không đẹp

"Bất cứ yêu cầu nào à... Món quà này quá lớn." Hai mắt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám, anh vòng tay qua, từ từ siết chặt eo cô lại:

"Nếu yêu cầu anh đưa ra quá đáng hoặc làm em khó xử thì sao?"

Khương Mạn gẩy gẩy cằm anh, nheo mắt nói: "Chỉ có người đàn ông thấp hèn mới có quyền phóng túng, đồi bại."

"Bạc Peppa, anh là loại dung tục như vậy sao?"

Bạc Hạc Hiên nhìn cô: "Hay là em đổi cách xưng hô trước đi?"

“Được.” Trong mắt Khương Mạn đầy sự gian xảo: “Vậy điều thứ ba là anh muốn em đổi cách xưng, anh chắc chứ?

Bạc Hạc Hiên: Làm sao mà có thể!

"Thôi, giữ nguyên như vậy đi, yêu cầu này quan trọng, anh cần phải cân nhắc kỹ càng."

Khương Mạn có chút tiếc nuối.

Một người đàn ông quá gian xảo cũng không tốt.

Khương Mạn thoải mái nép vào vòng tay anh, dùng ngón tay nghịch mái tóc của anh, xoắn lại một chút:

"Sao anh lại có thể thuyết phục được đồng chí lão Vân để đến tham gia chương trình vậy?"

"Địa điểm quay phim cuối cùng là ở Quỳnh Thành, vừa hay gameshow của bọn em cũng livestream ở đây nên anh tiện đường tới thôi."

Khương Mạn nghe vậy, cười nửa miệng nhìn anh: "Ồ, thật trùng hợp."

"Ừ" Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên thoải mái: "Có lẽ vì ông trời không nỡ để anh không có danh phận?"

Khương Mạn lại bị chọc cười.

"Bạc Peppa, em phát hiện ra anh thực sự..."

Cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi ấm áp của người đàn ông đã khẽ áp xuống. Ngón tay anh luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng giữ phía sau đầu cô, hôn một cách dịu dàng, quyến luyến, triền miên, đuổi theo nhịp thở của cô.

Cảm giác tê dại lan toả chầm chậm từ môi, răng đến toàn thân làm ấm lòng người.

Dopamine trong não điên cuồng tiết ra khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể con người đều như đang nhảy múa vì sung sướng.

Dưới tiếng thở nặng nhọc của cả hai sợi dây lý trí như dần trở nên mỏng manh hơn, không cố định trên vực thẳm đứt đoạn.

Bên dưới vực thẳm là dục vọng … Bất giác, cả hai ngã xuống giường.

Khương võ thần ngồi trên người Bạc Hạc Hiên với tư thế uy lực và ngang ngược. Một lúc lâu sau, bọn họ mới tách môi nhau ra.

Hóa ra đây là cảm giác bị dopamine khuất phục, chìm đắm trong dục vọng. Cảm giác vui sướng đó giống như một thứ thuốc phiện gây nghiện, biết rõ là có độc nhưng không thể dứt ra được ...

Khương Mạn nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông, ngón tay cô khẽ lướt qua ngũ quan của anh, từ lông mày đến sống mũi cho đến đôi môi… Sau đó lướt qua đường quai hàm thanh tú rồi từ từ chạm vào yết hầu của anh.

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, hai tay ôm chặt lấy eo cô, chuẩn bị nắm lấy bàn tay lỗ mãng của cô thì đột nhiên Khương Mạn cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào yết hầu của anh.

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy thế giới như bị đảo lộn, cô và Bạc Hạc Hiên đổi vị trí cho nhau, sau đó cô bị cắn một cái thật mạnh vào môi.

"Anh làm bậy!" Cô đau đớn hét lên, đang định cắn lại thì Bạc Hạc Hiên đã đứng thẳng dậy, quay lưng về phía cô.

"Anh đi về đây, em nghỉ ngơi sớm đi."

Giọng anh khàn khàn và bối rối, muốn rời đi thật nhanh như sợ rằng chậm chân sẽ để lộ điều gì đó...

Khương Mạn không cảm nhận được điều đó, cô nắm chặt nắm đấm, hét lên:

"Bạc Peppa, anh chơi bẩn, cắn em rồi định bỏ chạy à, anh đứng lại cho em!"

Cô bật dậy đuổi theo nhưng không ngờ anh đột nhiên quay người lại, cả người anh lao vào trong lòng cô. Khương Mạn thuận thế ôm chặt lấy anh, cô đắc ý ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt vô cùng u ám của anh.

Ánh mắt anh u ám một cách đáng sợ giống như đang trấn áp một con quái thú muốn xông ra ngoài.

Bạc Hạc Hiên mỉm cười, cúi đầu, dùng mũi mình cọ cọ vào chóp mũi của cô: "Em có chắc là muốn anh đứng lại không?"

Khương Mạn hiểu ra, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười hi hi.

Bạc Hạc Hiên tinh nghịch nhìn cô.

Khương Mạn nuốt nước bọt, miệng khô khốc, vẻ mặt vô cùng khí khái:

"Người trẻ tuổi, đừng bực tức như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."

Bạc Hạc Hiên: "...?"

Cô ồ một tiếng, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình giúp anh vuốt phẳng quần áo dù chẳng có nếp gấp nào, sau đó vỗ vai anh nói:

"Tuổi trẻ hừng hực, tràn đầy nhiệt huyết, em có thể hiểu được~"

"Cục cưng, anh ngủ sớm đi ~" Cô ngáp một cái rồi quay người rời đi: "Em buồn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải dậy làm việc lớn nữa."

Nói xong, cô nhảy lên giường, dùng chăn quấn mình thành một con nhộng chỉ sau hai giây ngắn ngủi. Sau đó cô thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra nói với Bạc Hạc Hiên:

"Chắc anh ngủ ngon,, tắt đèn giúp em với, cảm ơn anh!" Nói xong, cô lập tức giấu đầu đi.

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, bước đến chọc vào đầu cô qua lớp chăn bông: "Rốt cuộc ai mới là người chơi không đẹp hả?"

Con nhộng Khương không nói gì, bực dọc đập đập hai cái.

Bạc Hạc Hiên bó tay với cô, cũng không nhẫn tâm bắt nạt cô nên anh chỉ có thể thích nghi thôi..

Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái qua lớp chăn bông.

"Chúc em ngủ ngon, Yêu Nhi xấu xa."

Trong chăn, mặt Khương Mạn nóng bừng, không nhịn được mà mỉm cười.

Đợi khi đã nghe thấy tiếng đóng cửa, đèn tắt thì cô mới thò đầu ra.

Khương Mạn sờ sờ môi mình, như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười tắt ngúm:

"Không đúng, tại sao anh lại đi ra bằng cửa chính, lỡ như bị bắt gặp..."

Trong thực tế… Bạc Hạc Hiên vừa đi ra khỏi phòng của cô,đi tới cửa cầu thang thì gặp Khương Vân Sênh.

Đồng từ Khương Vân Sênh giãn ra, nhìn anh rồi nhìn về hướng anh đi tới.

Anh ta từ từ giơ tay lên, môi hé mở, một lúc sau vẫn không biết nên nói gì.

“Cô ấy ngủ rồi.”Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.

Khương Vân Sênh: "... Anh..."

“Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.” Bạc ảnh đế lại nở một nụ cười đầy mê hoặc, khẽ gật đầu với Khương Vân Sênh:

"Chúc anh hai ngủ ngon."

Cơ thể Khương Vân Sênh run lên, trong cổ họng có ngàn vạn lời muốn nói mà nghẹn không nói ra được.

Chỉ có thể trách anh hai nhà họ Khương không giỏi mắng chửi người khác, về phương diện mặt dày cũng không qua được người ta...

Khi kẻ bắt cóc em gái mình rời đi rồi, anh ta vẫn còn đứng đó với dáng vẻ vô cùng đau đớn!

Xem xét tình hình đêm nay, e rằng thực sự toang rồi… Cây cải bao nhà mình thực sự bị Bạc Peppa này lấy đi mất rồi!

Khương Vân Sênh ủ rũ trở về phòng, Nam Mục đã ngủ say, chỉ còn Khương Tử Mặc vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm bản nhạc phổ viết viết vẽ vẽ như đang sáng tác bài hát mới.

Khi thấy Khương Vân Sênh đi vào, anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

“Có phải em đã biết rồi không?”Khương Vân Sênh hỏi.

Khương Tử Mặc tháo tai nghe ra và gật đầu.

Khương Vân Sênh thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh ta với biểu cảm vô cùng phức tạp...

"Có lẽ anh ta và Tiểu Mạn đã ở bên nhau rồi."

“Có lẽ là vậy.” Khương Tử Mặc liếc anh ta một cái rồi hỏi: “Anh hai cảm thấy Bạc Hạc Hiên là người như thế nào?

Khương Vân Sênh không hề do dự, trả lời: "Anh ta rất tốt và xứng đáng được Tiểu Mạn thích."

Khương Tử Mặc sửng sốt, rõ ràng câu trả lời của Khương Vân Sênh nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng mà ... cũng có lý vì vốn dĩ anh hai không phải là người thô lỗ và không hiểu đạo lý.

"Lúc trước, anh không chắc về tình cảm của Tiểu Mạn đối với anh ta nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn rồi..."

"Vậy anh hai đang lo lắng điều gì?"

"Anh không nỡ, không phải em cũng vậy sao?"

Khương Tử Mặc im lặng.

Khương Vân Sênh hít sâu một hơi, xoa xoa lông mày: "Bây giờ bắt đầu chuẩn bị mong là vẫn kịp, đây là một chuyện lớn..."

Lần này, đến lượt Khương Tử Mặc sững sờ: "Chuẩn bị cái gì?"

“Đương nhiên là váy cưới rồi.” Khương Vân Sênh nói một cách nghiêm túc: “Anh định sẽ tự tay thiết kế váy cưới cho em gái, trang sức và những thứ khác cũng cần phải lựa chọn cẩn thận...”

Khương Vân Sênh nói xong, anh ta đứng dậy đi lấy iPad và cọ vẽ, có vẻ như đang định vẽ bản thảo.

Khương Tử Mặc nhìn bóng lưng của anh hai, hồi lâu sau mới định thần lại.

Anh hai, có phải anh ... nghĩ quá xa rồi không? !

Khương Tử Mặc rất muốn cười, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Trong mười mấy hai mươi năm qua, anh ta đã tự giam mình trong một thế giới nhỏ cô độc, từ chối tiếp cận với bất cứ ai. Thậm chí ngay cả dáng vẻ của những người thân thiết nhất với mình thực sự trông như thế nào anh ta cũng không biết rõ...

Cho đến bây giờ, anh ta mới nhận ra rằng, hóa ra anh hai của mình lại dễ thương đến vậy...
Chương 279: Người bạn trai như anh thật quá đáng

Ngày hôm sau.

Khi Khương Mạn chạy bộ buổi sáng, cô vẫn đang nghe điện thoại, chị Lam đang đọc thông tin của Dương Na Ni cho cô qua tai nghe bluetooth.

"Bảo bối, sếp Khương, em đã giữ Lam Tâm lại, kí được hợp đồng với Lăng Tuyết và Nam Mục. Chị không có ý kiến gì về những chuyện này, em làm rất tốt!"

"Nhưng, không phải em có ý đồ gì với Dương Na Ni đó chứ?"

Khương Mạn chạy chậm lại, nhìn sóng vỗ vào vách đá, cô vặn vẹo cổ: "Ý đồ?"

Chị Lam phớt lờ cô, giọng đầy chê bai: "Chị thấy trên gameshow em cứ làm phiền cô ta, không lẽ tất cả đều là giả à?"

"Nếu là Dương Na Ni thì thôi đi. Giá trị thương mại của cô ta chỉ ở mức trung bình. Trong giới này còn có rất nhiều người giỏi hơn cô ta nên sẽ không có sức cạnh tranh! Hơn nữa chuyện của cô ta và Dương Dũng..." Chị Lam nói:

"Tâm tư cô ta quá phức tạp, loại người này không đáng để ký hợp đồng, rủi ro quá cao."

Bây giờ chị Lam đã được thăng chức làm sếp của bộ phận quản lý nghệ sĩ, là quản lý của boss, chỉ có Khương Mạn mới đủ tư cách để cô ấy phụ trách toàn bộ công ty.

Về phương diện quản lý nghệ sĩ, chắc chắn bây giờ chị Lam có quyền phát ngôn.

Khương Mạn cười: "Chị bình tĩnh đi, cũng đã được thăng chức và tăng lương rồi, chị hãy học cách điềm tĩnh một chút đi."

Chị Lam: "Tuỳ em, dù sao em cũng là sếp. À đúng rồi, hiệu quả quảng cáo miễn phí của em ngày hôm qua rất tốt, e tiếp tục quảng cáo thêm đi!"

Khương Mạn: "???"

Chị Lam: "Phong dầu gió và các nhân viên điều hành cấp cao của Thiên Phong Entertainment trước đây đều là những tên khốn nạn. Trừ Lam Tâm ra, không có nghệ sĩ nào trong công ty có thể quảng cáo được! Em hãy mau chóng đi lừa đi ... à ... đi tìm kiếm những hạt giống mới... "

Khương Mạn im lặng: "Châu Dã lừa em. Anh ta nói công ty rất giỏi kiếm tiền. Xem ra em phải hỏi tội anh ta mới được."

Chị Lam đột nhiên kích động: "Liên quan gì đến Châu tổng! Em đừng vu oan cho người trung thực. Kiếm tiền thì có thể kiếm, nhưng mục tiêu của chúng ta là ngày càng lớn mạnh hơn! Thống trị làng giải trí này!!!"

Khi nghe lời nói hùng hồn này, Khương Mạn chậc chậc vài lần, không trêu chọc cô ấy nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Mạn lẩm bẩm nói: "Nói có mấy ngày mà đã nói đỡ cho Châu Dã rồi..."

Vốn dĩ cô muốn báo cáo chuyện của cô với Bạc Hạc Hiên yêu nhau cho quản lý của mình là chị Lam biết.

Cô thề là mình không cố tình giở trò, muốn kích thích chị Lam - một fan cứng của Bạc Thần (chắc là vậy).

Sau khi chạy bộ buổi sáng, trên đường về biệt thự, cô gặp Bạc Hạc Hiên.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen trắng, dáng người cao, trên đầu có đeo một chiếc băng đô, chóp mũi có chút mồ hôi.

Hai người gặp nhau ở ngã ba đường, nhìn nhau một lúc rồi cả hai cùng bật cười.

Hai tay Khương Mạn chống nạnh: "Chạy thể dục buổi sáng mà không gọi em, người bạn trai như anh thật quá đáng!"

Bạc Hạc Hiên kéo chiếc khăn lau mồ hôi thể thao đang quấn trên cổ mình, bước lên trước, giúp cô lau mồ hôi.

Chiếc khăn khô ráo giống như chưa qua sử dụng, còn có một một chút hương bạc hà nhè nhẹ.

"Chủ yếu là vì tìm bạn gái của anh khó quá. Điện thoại toàn báo máy bận, anh đã chạy quanh đảo một vòng, đến đây mới tìm thấy cô ấy."

Bạc Hạc Hiên lau sạch mồ hôi cho cô rồi nheo mắt nhìn cô: "Anh đi đâu đòi công lý đây?"

Khương Mạn ho khan hai tiếng, ôm lấy cánh tay của anh: "Vậy thị em miễn tội chết cho anh."

"Còn tội sống thì sao?"

“Phạt anh làm bữa sáng cho em, em muốn ăn mì hải sản!” Khương Mạn nhướng mày nói: “Em muốn có bốn con tôm ta, ba con bào ngư, hai trứng chần!

Bạc Hạc Hiên nhịn cười, cau mày giả vờ khó xử: "Hình phạt này khó quá..."

"Khá khó đó, anh nhớ làm ba phần nhé."

Bạc Hạc Hiên: "???"

"Anh tư của em viết bài hát mới đã cả đêm không ngủ. Sáng nay trước khi chạy bộ em đã gặp anh ấy, bọn em đã nói chuyện một lúc."

Nụ cười của Bạc Hạc Hiên có chút ý vị sâu xa, cả đêm không ngủ sao?

"Anh hai của em thì sao? Cũng cả đêm không ngủ à?"

Khương Mạn nhìn anh: "Làm sao anh biết? Hình như anh ấy đang viết kịch bản cho phim mới, còn giấu giếm không cho em xem"

Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Đó cũng là điều bình thường, sáng tác kịch bản là như vậy mà."

Khương Mạn mím môi, cô tin mới là lạ đấy.

"Dù sao hai người bọn họ đã cả đêm không ngủ, tới tìm em nói chuyện rồi em đã buột miệng nói tối hôm qua anh nấu bữa đêm cho em, sau đó..."

Cô liếc trộm anh một cái: "Bọn họ cũng muốn nếm thử tay nghề của anh."

"Không vấn đề gì."

Bạc Hạc Hiên có lẽ có thể đoán được hai anh trai vợ đã trải qua một đêm khó khăn như thế nào.

"Tối hôm qua một hồi lâu mà anh vẫn chưa xuống là vì gặp anh tư của em, đúng không?"

Đột nhiên Khương Mạn nhéo vào eo anh rồi hỏi: "Anh và anh ấy đã nói những gì?"

Sáng nay, vẻ mặt anh tư khi nhìn thấy cô là vô cùng ngại ngùng nhưng lại cố để không ngại ngùng.

Còn dặn dò cô sau này ăn thứ gì cũng phải học cách kiểm soát, nếu không sẽ rất dễ bị đau bụng ...

Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy liệu có phải mình đã bị hiểu lầm rồi không! Nghi phạm lớn nhất là Bạc xảo quyệt!

“Nói chuyện bình thường thôi.” Bạc Hạc Hiên nhanh chóng chuyển đề tài, cầm lấy bàn tay cô đang đặt ở eo mình rồi cúi xuống lên mu bàn tay của cô: “Khi về anh sẽ làm bữa sáng, sẽ cho em thêm một quả trứng!"

Mắt Khương Mạn sáng lên: "Em muốn trứng lòng đào!"

Không cần biết trên đường về hai người dính nhau như thế nào nhưng khi sắp về tới gần biệt thự thì lập tức cách xa nhau vài mét.

Vẻ mặt Khương võ đế lạnh lùng, đút tay vào túi, nghênh ngang đi phía trước, mắt liếc ngang liếc dọc, khắc họa một cách tinh tế và sống động một người phụ nữ xinh đẹp, xấu xa, máu lạnh vô tình!

Bạc hoàng hậu đi phía sau, trên mặt nở một nụ cười nhạt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô với vẻ bất lực.

Hai người, một người đi trước một người đi sau. Cô bước một bước thì anh cũng bước theo một bước. Khi cô giẫm vào vạch kẻ đường, anh cũng lần theo dấu chân cô rồi bước theo. Ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua những kẽ lá tạo thành những đốm loang lổ giữa bóng của hai người.

Đột nhiên,Bạc Hạc Hiên gọi cô:

"Yêu Nhi, chờ một chút!"

“Hả?” Khương Mạn quay đầu nhìn lại.

Ánh sáng nhiều màu xen vào nhau tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, gió thổi luồn qua mái tóc của cô rồi thổi về phía anh. Khoảnh khắc đó, Bạc Hạc Hiên đã quên mất mình định nói gì.

Một cảnh đẹp trước nay chưa từng có vắt ngang giữa anh và Khương Mạn. Cô nhìn cảnh đẹp, anh nhìn cô!

Khương Mạn sững sờ, vô thức đưa tay ra: "Đây là ...
Chương 280: Xuyên qua thời gian và không gian để đến với anh

Cơn gió dịu dàng thổi qua.

Khương Mạn đứng ngược gió, ở phía trước mặt cô, có những chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống, tạo thành một bức màn sáng, và bụi mịn trong không khí trở nên rõ ràng dưới bức màn ánh sáng.

Cô dùng đầu ngón tay chạm vào ánh sáng, vô tình xuyên qua tấm rèm sáng, cùng lúc đó, Bạc Hạc Hiên đưa tay chạm vào đầu ngón tay của cô.

Chầm chậm đẩy ngón tay cô về phía sau.

Ngón tay hai người chạm vào nhau, ngăn cách ở giữa là một màn ánh sáng vô hình, nhưng lại hữu hình.

“Hiệu ứng Tyndall.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.

“Ánh sáng đi qua chất keo, tạo ra 'đường đi' để có thể nhìn thấy ánh sáng.” Khương Mạn thì thầm: “Mây, sương mù và khói trong rừng đều là chất keo. Người trong giới nhiếp ảnh thích gọi hiện tượng này là ‘ánh sáng Jesus’.”

Bạc Hạc Hiên khẽ ừ một tiếng, “Giống như em, vượt qua ‘chất keo’ không gian và thời gian để đến bên anh.”

Khương Mạn sững sờ, đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm và dịu dàng của anh. Tất cả mọi vỏ bọc và áo giáp lúc này đều hóa thành dịu dàng, không cần phải phòng bị gì nữa.

Cô từ từ vươn bàn tay chạm áp vào lòng bàn tay anh, dán chặt vào màn ánh sáng, xuyên qua từng ngón tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Khương Mạn mím môi, che giấu nụ cười: “Có ánh sáng Jesus, nhưng em lại không phải Bồ Tát, có phải là đã phụ lòng nó rồi không?”

(*Ánh sáng Jesus giống như vầng hào quang tỏa ra từ Bồ Tát)

“Vậy thì làm nữ thần của anh là được.” Bạc Hạc Hiên nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, “Để anh làm tín đồ của em.”

Khương Mạn nhỏ giọng mắng yêu: “Mồm miệng ngọt sớt.”

“Anh cố gắng cải thiện.” Bạc Hạc Hiên khẽ cúi xuống: “Lần sau đổi sang nói mấy lời tán tỉnh mà em không hiểu để thử em.”

“Vậy thì em sẽ chờ xem, tín đồ của em.”

Khương Mạn nói xong, mắt liếc trái liếc phải, sau khi xác nhận không có ai, nhón chân hôn lướt trên môi anh.

Chụt một cái.

Hơi mạnh một chút, răng va cả vào môi, khiến Bạc Hạc Hiên hơi đau, nhưng lại không nhịn được mà muốn cười.

Khương Mạn hôn lén xong, hay tay chắp đằng sau lưng, ném cho anh một ám hiệu giữ im lặng, rồi nhảy chân sáo chạy đi xa.

Bạc Hạc Hiên nhìn bóng lưng của cô, bất giác bật cười.

……

Khương Mạn sau khi trở về thì tắm rửa rồi thay một chiếc áo phông trắng đơn giản, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn, tóc buộc đuôi ngựa.

Ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại đẹp không nói nên lời.

Vẻ đẹp từ trong xương cốt, những thứ hào nhoáng phù phiếm bên ngoài không thể nào so bì được!

Sau khi cô xuống lầu, livestream đã bắt đầu rồi.

Phòng bếp đã bắt đầu nổi lửa lên rồi.

Sở Khiên Hồng dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho mình và mẹ chồng, còn bữa sáng của những người khác cũng đã chuẩn bị một ít, Dương Dũng và Dương Na Ni nói hai tiếng cảm ơn, sau đó bắt đầu ngồi vào hưởng thụ thành quả của người khác.

Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc ngồi cách đó hơi xa, hai anh em một người thì đang xem tin tức trên mạng, một người khác cầm chiếc đàn ukulele.

Hai anh em không hề nói chuyện nhưng cảnh tượng lại vô cùng tự nhiên, so với âm thanh cười đùa của cặp ‘cha và con gái’, ‘mẹ chồng nàng dâu’ thì……

Trong nháy mắt mọi người đều cảm nhận được sự khác biệt giữa đường thiên nhiên và đường hóa học.

(Không phải tôi đang mơ đấy chư? Ekip vẫn dám livestream tiếp à?)

(Chuyện của Lăng Tuyết và Hứa Thuần Hoa hôm qua đã ầm ĩ hết cả lên rồi, sao mấy khách mời này vẫn như không có chuyện gì xảy ra vậy?)

(Chương trình ‘Gia đình’ có kịch bản thật rồi, vẫn còn diễn tiếp cơ à?)

(Khương võ thần đâu? Mau tới gây chuyện đi!)

(Lầu trên có biết nói chuyện không vậy? Trên mạng đã có bài phân tích rõ ràng, cư dân mạng đang nghi ngờ Khương võ thần cố ý tới để lột bộ mặt thật của chương trình này đó!)

(Vợ chồng là giả, tôi muốn biết cặp cha con và mẹ chồng nàng dâu còn lại có phải cũng là giả không?)

(Vở kịch có độ thảo luận cao nhất năm ‘Một ngày của gia đình’, bạn xứng đáng có một bản!)

Trong trận cãi vã kịch tính của cư dân mạng.

Khương Mạn từ trên lầu đi xuống, cô vừa xuất hiện, khung bình luận của kênh livestream lập tức hòa bình, trật tự.

(Mặt trời mọc đằng đông, chỉ có ta là bất bại! Võ thần vừa ra tay, yêu ma quỷ quái đều tan biến!)

(Chuyên viên chống hàng giả chuyên nghiệp với kinh nghiệm 100 năm, xé mặt trà xanh, giám định cặn bã, hãy tới tìm Khương Mạn! Chú ý: Không lừa già dối trẻ!)

Khương Mạn sau khi xuống lầu cũng không chào hỏi với những khách mời còn lại, đi thẳng tới chỗ các anh mình hỏi:

“Bữa sáng đâu anh?”

Khương Tử Mặc ngẩng đầu: “Đầu bếp vẫn chưa đưa tới.”

Khương Vân Sênh buông ipad xuống: “Tiểu Mạn đói rồi à? Hay là anh làm cho em cái gì đó để ăn lót dạ nhé.”

Khương Mạn lắc đầu, “Không cần đâu, anh ấy chắc cũng sắp tới rồi.”

(Tò mò nên hỏi: Đầu bếp là ai vậy?)

(Dám chắc là Nine và đạo diễn Khương vẫn luôn đợi ở đây để được cho ăn!)

(Xin phép đoán mò: Chắc không phải là Bạc thần đấy chứ?)

Dưới sự trông đợi của quần chúng, Bạc Hạc Hiên tới rồi.

Đằng sau còn có hai cái đuôi đi theo, là Tự Thiên Sách và Vân Chí Sam.

Ba người họ hôm qua nghỉ ngơi ở một căn biệt thự khác.

Khương Mạn nhìn ba người họ, ánh mắt rơi vào hai người đàn ông phía sau, buột miệng hỏi: “Hai người sao còn chưa đi?”

Lời này Thiên Sách và đồng chí lão Vân chẳng muốn nghe chút nào!

“Này em gái, ý gì đấy, trong mắt em thì chỉ có Hiên Hiên là nên ở lại, còn anh và lão Vân vô dụng nên phải biến đi sao?”

Tự Thiên Sách chống tay vào eo, bày ra thế hung hãn!

Đồng chí lão Vân cũng gật đầu: “Lời này nghe quen thế, sáng nay cũng có người nói câu y chang à?”

Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên: “Anh nói à?”

Bạc Hạc Hiên búng tay vào trán cô: “Anh không có nhỏ nhen vậy nhé.”

Động tác của hai người thuần thục tự nhiên.

Khương Mạn sau đó mới chợt nhận ra, liếc anh: Đồng chí Bạc Hạc Hiên, anh sao thế! Đã nói là giữ khoảng cách cơ mà!

Bạc ảnh đế khẽ bĩu môi, quên mất, cái chuyện giữ khoảng cách quái quỷ này, ai mà nhớ được chứ?

Các fan trên kênh livetream lại kích động lên.

(A~~Bạc Khương đứng chung một khung hình, khắp nơi đều trở thành màu hồng, quá tuyệt vời!)

(Quá cưng chiều, quá ngọt, nhìn xem, cái búng trán một cách tự nhiên này, Khương võ thần lại còn dung túng cho anh ấy nữa? Quả nhiên là Bạc hoàng hậu trong hậu cung của tôi!)

(Lại là một ngày nhớ tới Điềm quý phi và Tôn quý phi, nhắm chừng sau này hậu cung còn có thêm một vị Tuyết quý nhân nữa rồi.)

(Hoàng đế cặn bã Khương võ thần còn chưa bị diệt trừ, tôi liền cắm cọc ở đây, tôi muốn xem xem cô ấy có bản lĩnh reo rắc tai họa cho những người đẹp trong giới giải trí hay không!)

(Chợt chờ mong xem cọc của lầu trên có thể cắm ở đó trong bao lâu.)

“Hầy, tôi thật đáng thương mà, không ai thương xót...lão Vân à, bác nói xem hai bác cháu ta có phải là người thừa không.”

Đồng chí Thiên Sách lại bắt đầu diễn rồi, anh ta ôm vai bá cổ lão Vân như người không xương, vẻ mặt kỳ quái, sờ mặt mình nói:

“Cháu đang suy nghĩ, cháu cũng đẹp trai tựa tựa như Hiên Hiên, thế mà sao không ai phát hiện ra vẻ đẹp của cháu nhỉ?”

Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.

(Thiên Sách! Ngồi xuống! Ngồi xuống!)

(Thiên Sách thực sự không tầm thường, nhưng lại rất tự tin nhỉ.)

(Đẹp trai tựa tựa như Bạc thần? Wow, anh zai à, sao anh không bay lên trời luôn đi!)

(Thiên Sách nói: Anh đây vẫn luôn ở trên trời, đám phàm nhân các người cứ bình tĩnh!)

(Cười chết mất, cả cái giới giải trí này chỉ có một mình Thiên Sách dám gọi Bạc thần là Hiên Hiên thôi……Chậc……Đột nhiên lại hơi hơi muốn ship cặp này.)

Vị thần thanh cao vs người đàn ông hoang dại ngu ngốc? Tổ hợp này.... ship lại có cảm giác thô kệch……)

Nơi có anh zai Tự Thiên Sách xác định là không thiếu tiếng cười.

Bầu không khí nặng nề trên livestream đã được xua tan bớt.

Không nghĩ tới, đồng chí lão Vân lại bẻ ngược vấn đề: “Cháu không được yêu thích chắc không liên quan gì tới khuôn mặt đâu, ai bảo cát xê của cháu cao qua làm gì?”

“Lão Vân, bác hủy hoại danh tiếng của cháu rồi, cát xê của cháu sao mà cao bằng bác với Hiên Hiên? Hai người địa chủ này sao không có lương tâm vậy!”

Đồng chí lão Vân ngang ngược hừ một tiếng, chỉ vào tổ đạo diễn nói: Cát xê của cháu mà không cao, thì tại sao mới sáng sớm cái đám kia đã tới đuổi hai chúng ta đi vậy?”

Đạo diễn Châu khó khăn lắm mới nở được nụ cười thì lúc này cũng câm nín luôn rồi, ông ta nghiến răng kèn kẹt.

Kiếm chuyện à! Hai người này sao không xử sự như thông thường vậy?

(Cái chương trình này lại giở trò à? Lại dám đuổi khách mời?)

(Hahaha! ‘Gia đình’ thật là càng ngày càng thú vị rồi đấy, tôi cũng thật là muốn xem xem cái ekip này còn có thể gây sóng gió đến mức nào nữa!)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom