Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286-290
Chương 286: Cảm giác thua trong tay những kẻ bị vứt bỏ thấy thế nào
Bên phía biệt thự.
Từng kẻ một trong ekip chương trình, toàn bộ đều không chạy thoát.
Đạo diễn Châu trực tiếp bị giam giữ, những người khác cũng bị đưa về thẩm vấn.
Bà Kim Lan đương nhiên cũng không thể rút lui an toàn, Sở Khiên Hồng là con dâu bà ta, cũng bị đưa về thẩm vấn.
Mục hot search tối nay chắc chắn là bùng nổ rồi.
Các anh em lập trình viên lại sắp hói đầu rồi!
#Nhân viên của ‘Người nhà’ toàn kẻ ác#
#Dương Dũng, Hứa Thuần Hoa-ác quỷ nhân gian#
#Evergreen Capital là thứ ma quỷ gì#
Nhưng chủ để khiến người ta cảm khái nhất lại là #Gia cảnh thật của Dương Na Ni#
Vào nửa đêm, quá khứ của Dương Na Ni đã bị moi ra toàn bộ.
Tên thật: Dương Nhị Nha
Tuổi thơ của Dương Na Ni cũng gọi là hạnh phúc, lúc năm tuổi, ba cô mất do tai nạn giao thông, mẹ cô tái giá cho người chồng hiện tại.
Sau đó, bi kịch đã bắt đầu.
Mẹ là một con ma men, cha dượng là kẻ nghiện cờ bạc, lại còn thường xuyên bạo lực gia đình.
Thành tích thời cấp hai của Dương Na Ni rất xuất sắc, ngoại trừ đi học, còn đi làm thêm khắp nơi để kiếm tiền trả học phí, chăm sóc người mẹ và người cha dượng như quỷ hút máu.
Vốn cho rằng, sau khi lên đại học, bản thân có thể rời bỏ hoàn cảnh này.
Nhưng giấy báo nhập học của cô bị cha dượng xé bỏ, năm ấy cô ta vừa tròn 18 tuổi, mẹ và cha dượng của cô ta chỉ vì mấy vạn tiền sính lễ nhỏ nhoi mà muốn gả cô cho một kẻ ngốc!
Cho nên Dương Na Ni chạy trốn……
Từ bỏ đại học, chạy trốn đi thật xa, vừa khéo gặp được Dương Dũng.
Người đàn ông thay đổi cả cuộc đời cô ta, lại là người đàn ông định sẵn sẽ hại cô rơi xuống địa ngục, không thể trở mình.
(Đúng là không biết phải đánh giá thế nào về Dương Na Ni, chuyện lừa gạt quần chúng một cách vô đạo đức là không thể nào phủ nhận được.)
(Dương Dũng bị lộ thông tin khi còn là ông trùm ngành than đã hại chết không ít người, thật đáng ăn vài phát đạn! Nếu cô ta không tham gia vào những vụ phạm tội của Dương Dũng thì hi vọng sau này cô ta có thể thay đổi, sống một cuộc đời mới.)
(Gia đình thật đã hại cô ta rất nhiều, nhưng sau này đi còn đường nào, chẳng phải đều do bản thân mình chọn lựa hay sao, quá khứ bi thảm không thể nào trở thành cái cớ cho tội ác được ……)
(Theo quan điểm của tôi thì căn nguyên của tội ác chính là Evergreen Capital, chẳng phải thế sao? Hứa Thuần Hoa, Dương Dũng, còn có đạo diễn Châu kia nữa, đều có liên quan tới cái công ty khốn nạn kia ……)
(Chỉ có tôi chú ý tới một điểm là Khương võ thần lại phá hỏng một gameshow nữa rồi hay sao?)
(Khương Mạn-sát thủ gameshow, cảm thấy các đạo diễn gameshow sau này nhìn thấy cô ấy đều phải sợ rồi ……)
Evergreen Capital lần này toi đời là cái chắc.
Danh tiếng nát bét thì chưa nói tới, tập đoàn Hoàn Vũ của Khương Lệ Sính cũng đồng thời tấn công.
Lần phối hợp đầu tiên của các anh em!
Toàn thắng!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi họp video của ban lãnh đạo cấp cao Evergreen Capital, hai bên dãy bàn dài đều chật kín người ngồi, lúc này tất cả đều đổ mồ hôi hột.
Ở trên màn hình chiếu đối diện đầu bàn phía trước, một người phụ nữ đang ngồi nghiêm túc.
Sắc mặt cô ta tối sầm, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, trông cả người toát ra vẻ sắc bén và can trường.
Chính là người chủ đứng sau Evergreen Capital, con gái thứ hai, chi thứ hai nhà họ Khương——Khương Mỹ Lâm!
Trong cuộc họp vô cùng áp lực.
“Trúng kế của kẻ khác mà không hề biết gì hết, chỉ vài con kiến nhỏ bé trong ngành giải trí cũng có thể hủy hoại danh tiếng của Evergreen, các người có bản lĩnh nhỉ!”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh, nói: “Tập đoàn Hoàn Vũ làm thế nào mà biết được nguồn vốn lưu động của Evergreen?”
Các lãnh đạo cấp cao đều toát hết cả mồ hôi, mặt đối mặt, không ai dám trả lời.
Một bầu không khí im phăng phắc, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Một đám người lao vào.
“Các người là ai?”
“Bảo vệ đâu? Mau lôi đám người này ra ngoài!”
“Đây là cuộc hội nghị cấp cao của Evergreen, các người coi đây là đâu hả?”
Các lãnh đạo cấp cao lần lượt đứng dậy, lớn tiếng quát.
Sau khi nhóm người áo đen tiến vào, tiếng bước chân giòn giã lọt vào tai bọn họ.
Từng bước như giẫm vào lòng người.
Một bóng dáng cao lớn sải bước vào phòng họp.
Chiếc áo len cổ lọ màu đen tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, quần tây bó sát được phối cùng bốt.
Chiếc áo khoác len dài màu đen khoác hờ trên vai.
Sao lại là cô ta?
“Các vị, chào buổi sáng, lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Mạn”
Khương Mạn bước thẳng tới phía đầu dãy bàn, tiện tay đẩy vị lãnh đạo cấp cao ở vị trí này ra.
Người đàn ông bên cạnh cô kéo một cái ghế tới, cô thản nhiên ngồi vắt chân xuống, dựa vào lưng ghế một cách lười biếng.
Vẻ lười biếng nhưng lại bá đạo!
Hai bàn tay cô đan vào nhau, để trên đùi, khẽ cười nói: “Bây giờ có ba phút, các người có thể tự mình rời đi.”
“Khương Mạn! Đây là Evergreen, cô tưởng cô là ai mà dám tới đây làm loạn?”
Một vị lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đứng ra quát.
“Năm phút trước, tập đoàn Hoàn Vũ đã thu mua toàn bộ cổ phần của Evergreen, các vị đang ngồi đây lẽ nào không biết?”
Khương Mạn cười chế giễu: “Việc trước kia Evergreen Capital thao túng thị trường và những sản nghiệp phi pháp mà công ty các người đầu tư, sẽ nhanh chóng được các ban ngành liên quan tới hỏi thăm thôi.”
Các lãnh đạo cấp cao đồng thời biến sắc.
“Nếu tôi là các vị, thì bây giờ sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích nữa, tranh thủ thời gian hít thở không khí thêm một chút đi.”
Cô nở nụ cười vô cùng sáng lạn: “Không khí của sự tự do không còn nhiều nữa đâu.”
Không bao lâu sau khi cô nói xong, điện thoại của những vị lãnh đạo cấp cao này đều reo lên, sau khi từng người một nghe máy thì đều luống cuống tay chân, chạy hết ra ngoài.
Trong nháy mắt, các lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đều đi hết.
Cuộc gọi video vẫn đang tiếp tục, trên màn hình chiếu đối diện chiếc bàn dài, Khương Mỹ Lâm lạnh lùng nhìn Khương Mạn.
“Cô chính là Khương Mạn?”
Khương Mỹ Lâm nhìn cô một cách khinh thường: “Cô cho rằng chỉ cần phá hủy một Evergreen Capital nhỏ bé là có thể làm lung lay cốt lõi của nhà họ Khương sao? Thế thì thật là ngây thơ.”
Khương Mạn vẫn tươi cười, chỉ nói ba từ: “Cô thua rồi.”
Khương Mỹ Lâm trầm mặt xuống: “Đây là Đế Quốc, không tới lượt mấy kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương tới chỉ đạo!”
Khương Mạn chống tay lên má, nhàn nhã nhìn cô ta: “Thế thì sao, cảm giác thua trong tay những kẻ bị vứt bỏ như thế nào?”
Khương Mỹ Lâm vỗ mặt bàn đứng dậy: “Khương Mạn!”
“Thay tôi chào hỏi tới ba cô và bác cả của cô nhé, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Khương Mạn nói giọng thong dong: “Người trẻ tuổi, bớt nóng giận, sẽ xấu đi đấy.”
Cô nói xong liền tắt cuộc gọi video.
Khuôn mặt gớm ghiếc của Khương Mỹ Lâm biến mất trong chớp mắt.
Đầu bên kia cuộc gọi video, Khương Mỹ Lâm nhìn màn hình tối đen vừa bị tắt, giống như dùng hết sức đánh vào bông gòn, không những không thể làm tổn thương đối phương mà còn bị phản ngược lại!
“Đồ khốn kiếp.”
Cô ta nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp đẩy chiếc máy tính xuống đất.
“Nhị tiểu thư bớt giận, vì một đứa con hoang mà tức giận thì không đáng.” Người thư ký vội vàng khuyên giải.
“Mối liên hệ giữa chúng ta và Evergreen Capital đã hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù có điều tra thì không không tra tới chỗ chúng ta được.”
“Câm miệng! Chỉ vài kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương mà dám làm tôi mất hết mặt mũi, sau này tôi làm gì còn chỗ đứng trong gia tộc nữa?”
Sắc mặt Khương Mỹ Lâm khó coi: “Mấy kẻ ở chi chính ỷ vào có bác cả chống lưng, đã chiếm hết chỗ ngon và tài sản trong gia tộc rồi! Anh cả lại vô tích sự, sau này chi thứ hai của chúng ta……”
Khương Mỹ Lâm còn chưa nói xong, một ông lão đã gõ cửa tiến vào.
Sau khi nhìn thấy đối phương, Khương Mỹ Lâm thu bớt sự giận dữ của mình lại.
Ông lão nói: “Nhị tiểu thư, tiên sinh ở dinh thự chờ cô.”
Khương Mỹ Lâm sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng.
Chuyện lần này, vẫn bị truyền tới tai ba rồi sao ……
Chương 287: Cô đó trông giống Khương Mạn quá
Biệt thự Nam Sơn là tài sản riêng của người bác thứ hai nhà họ Khương.
Hiện nay người đứng đầu gia tộc họ Khương là Khương Nghiệp Thành còn người thứ hai lên là Khương Nghiệp Minh, chính là cha của Khương Mỹ Lâm.
Khương Mỹ Lâm xuống xe, liếc nhìn cổng biệt thự Nam Sơn, nhíu mày.
“Tại sao cha cháu lại ở đây?” Khương Mỹ Lâm đi đến phía trước hỏi một ông lão.
Ông lão này là quản gia của nhà bọn họ và cũng là người thân tín của của Khương Nghiệp Minh.
"Bệnh của người đó đó lại tái phát" Ông lão trả lời.
Khương Mỹ Lâm mím môi, khi gần đến vườn hoa, cô ta nhìn thấy một bóng người thậm thà thậm thụt ở đằng xa.
Khương Mỹ Lâm gọi: "Khương Tiểu Bảo?!"
Khi bị gọi tên, lưng cậu ta lập tức trở nên căng cứng, quấn chặt chiếc áo khoác lông chồn, ngoái đầu lại nhìn cô ta. Cậu ta đeo một chiếc kính râm cực kỳ hip-hop, cả người toát lên vẻ khoe khoang, giàu có.
"Chị hai! Suỵt! Chị nhỏ tiếng một chút!"
Khương Tiểu Bảo chắp tay hướng về phía cô ta.
“Sao em lại ở đây?” Vẻ mặt Khương Mỹ Lâm nghiêm túc, biệt thự Nam Sơn này được coi là vùng cấm địa.
"Là cha gọi em đến đây." Khương Tiểu Bảo cười, liếc trái liếc phải:
"Em vẫn luôn tự hỏi trong biệt thự Nam Sơn này rốt cuộc có gì, trông cũng rất bình thường thôi mà, em thực sự không biết tại sao cha lại cấm em không được đến đây."
Khương Mỹ Lâm phớt lờ lời phàn nàn của cậu ta
"Chị hai, em nghe nói lần này chị đã gây ra chuyện lớn." Khương Tiểu Bảo thần bí nói: "Có phải cha gọi chị đến đây để mắng không?"
Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn cậu ta, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét: "Những thứ này cần đến lượt em nói với chị à?"
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Sao chị lại không cho em nói, lần trước em đã mật báo chuyện của phó tổng Vương cho chị, nói ở Evergreen Capital có người dối trên gạt dưới, làm chuyện xấu sau lưng chị mà lúc đó chị còn không tin."
Mặt Khương Mỹ Lâm không biểu cảm nhìn cậu ta.
Khương Tiểu Bảo rất ngây thơ, ngây thơ đến mức có chút ngốc nghếch.
Ít nhất ở góc độ của cậu ta thì Khương Mỹ Lâm không hề biết gì về những việc làm bẩn thỉu mà Evergreen Capital đã làm.
"Nhưng Khương Mạn đó cũng khá giỏi, chị ơi, cô ta thật sự không phải là người nhà họ Khương chúng ta, đúng không?"
“Cô ta xứng sao?” Khương Mỹ Lâm dè bỉu.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Người phụ nữ đó rất vênh váo nhưng chuyện lần này cô ta làm cũng khá nghĩa khí. Ekip chương trình rác rưởi đó..."
Ánh mắt Khương Mỹ Lâm u ám nhìn cậu ta chằm chằm.
Khương Tiểu Bảo không hề hay biết, vẫn tiếp tục nói: "Em đoán là tập đoàn tài chính đã giúp cô ta. Nói không chừng Bạc Thiên Y đã nhắm trúng cô ta rồi, dù sao thì cô ta trông cũng rất được..."
"Nhưng mà Tập đoàn Hoàn Vũ thì có liên quan gì đến cô ta nhỉ? Em luôn cảm thấy rất quen tai..."
“Đủ rồi đấy.” Khương Mỹ Lâm lạnh giọng nói: “Đi chơi với đám bạn không ra gì của em đi, em cứ làm công tử bột là được rồi.”
“Ai là công tử bột chứ!” Khương Tiểu Bảo bất mãn hét lên.
Khương Mỹ Lâm không quan tâm đến cậu ta, điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi đi sâu vào phía trong vườn hoa.
Trong gian đình phía trước, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đang ngồi ở đó. Trông ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh và hướng nội.
Ông ta đang đọc sách, phía đối diện là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Có điều người phụ nữ này quay lưng về phía Khương Mỹ Lâm bọn họ, luôn cúi đầu xuống và không hề lên tiếng.
Khương Mỹ Lâm dừng lại bên ngoài đình, liếc mắt nhìn người phụ nữ đó, lo lắng cúi đầu xuống: "Cha."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ tò mò, cậu ta không biết người phụ nữ này là ai. Sau khi liếc mắt một cái thì bắt gặp ánh mắt u ám của Khương Nghiệp Minh liền ngoan ngoan nói: "Cha ~"
Sau khi người phụ nữ này nghe thấy giọng của cậu ta, cơ thể bà ta đột nhiên run lên. Khương Nghiệp Minh gấp sách lại và ra hiệu cho y tá ở bên cạnh đẩy người phụ nữ này vào trong biệt thự.
Khương Tiểu Bảo vẫn trộm liếc nhìn. Khi nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ này, đồng tử của cậu ta giãn ra, vẻ mặt không thể tin nổi! Khuôn mặt của người phụ nữ này ...
"Bà ấy... bà ấy ... sao bà ấy lại trông giống..."
Khương Tiểu Bảo lắp bắp chỉ vào người phụ nữ, Khương Mỹ Lâm ở bên cạnh biết rõ chuyện gì đang xảy ra nên cau mày không nói lời nào.
"Chị ơi, sao cô đó trông giống Khương Mạn quá vậy!"
"Ôi trời ơi, lẽ nào Khương Mạn thật sự là nhà họ Khương chúng ta? Cô ta có quan hệ gì với cha của chúng ta? Hơn nữa cô vừa rồi là ai vậy?" Khương Tiểu Bảo hỏi nhỏ.
Khương Mỹ Lâm mím môi không để ý đến cậu ta, nhưng lại nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, trong mắt mang chút chất vấn: "Cha, cha gọi Khương Tiểu Bảo tới đây làm gì?"
"Tại sao em không đến được? Chị, sao chị lại bơ em? Cha, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy, cha mau nói cho con biết đi! Người phụ nữ vừa rồi được đẩy đi là ai vậy?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta khiến khí thế của Khương Tiểu Bảo giảm đi một chút và trở nên ngoan ngoãn.
"Người vừa rồi rồi là cô của con, Khương Nhược Lai."
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo không thể tin nổi: "Còn còn có một người cô?! Tại sao con lại không biết chuyện này?"
Khương Mỹ Lâm chế nhạo: "Đến học hành em còn không muốn học cho tử tế, chỉ biết tiêu tiền hoang phí, chơi game, nói cho em biết những chuyện này để làm gì chứ."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ buồn bực, muốn oán trách nhưng lại không dám. Cậu ta chỉ có thể làm ra dáng vẻ đáng thương nhìn Khương Nghiệp Minh: "Cha, chị hai lại quát con."
“Con đứng sang bên cạnh đi.” Khương Nghiệp Minh lạnh lùng nói.
Khương Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, lén lút làm mặt xấu với Khương Mỹ Lâm.
“Cha.” Khi đối mặt với cha mình, Khương Mỹ Lâm vẫn có chút căng thẳng.
"Chuyện của Evergreen Capital cha không muốn truy cứu nữa." Ánh mắt Khương Nghiệp Minh u ám nhìn cô chằm chằm: "Cha đã từng nhắc nhở con rất nhiều lần rồi, làm người, làm việc không nên quá thực dụng nhưng con không nghe, sau này con nên từ chức đi."
“Cha!” Khương Mỹ Lâm cao giọng: “Cha định giao công ty cho anh cả đúng không? Anh ấy không có năng lực!
"Năng lực của nó không bằng con, nhưng ít nhất nó sẽ không làm bừa!" Khương Nghiệp Minh mắng: "Ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rằng ít qua lại với nhà bác cả thôi! Con thật sự cho rằng ta không biết, số vốn mà con dùng để vận hành Evergreen Capital là ai bắc cầu, vẽ đường cho con à!"
Khương Mỹ Lâm nắm chặt tay: "Đúng, đúng vậy! Là con đang giúp nhà bác cả! Nhưng chuyện này có thể trách con sao?!"
"Chính vì cha không thể tranh giành với bác cả nên gia đình chúng ta mới không tiếng nói ở nhà họ Khương. Đều là người nhà họ Khương nhưng tại sao chúng ta chỉ có thể lấy những thứ đã lọt ra khỏi tay của bác ấy !!" Khương Mỹ Lâm vô cùng kích động.
Khương Nghiệp Minh thất vọng nhìn cô ta: "Cha cảnh cáo con lần cuối, tránh xa người của nhà bác cả ra!"
"Còn cả những thằng nhóc của tập đoàn Hoàn Vũ đó nữa..."
Vẻ mặt Khương Nghiệp Minh có chút mệt mỏi:
"Dù sao cũng là người một nhà, không cần phải tranh giành đến mức một sống một còn."
Khương Mỹ Lâm bật cười thành tiếng:
"Người một nhà ư? Bọn họ chỉ là những người đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương. Nói một cách chính xác, bọn họ thuộc gia tộc Lanscelot, không liên quan gì đến Đế Quốc hay nhà họ Khương chúng ta cả!"
“Khương Mỹ Lâm!” Sắc mặt Khương Nghiệp Minh trở nên nghiêm nghị.
Khương Mỹ Lâm khẽ run lên, cô ta nuốt nước miếng, ngẩng đầu nói: "Cha, cha không tranh giành thì xin đừng ngăn cản con!"
"Con ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy là đủ rồi. Những gì thuộc về gia đình chúng ta, con nhất định sẽ giành lại hết!"
"Không chỉ có người của nhà bác cả mới xứng được gọi là nhà họ Khương của Đế Quốc!" Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của Khương Nghiệp Minh.
Khương Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh với vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn Khương Mỹ Lâm đã đi xa mới ngoảnh lại nhìn cha mình.
"Cha... Vừa rồi cha nói vậy là có ý gì?"
Cậu ta nuốt nước miếng nói: "Lanscelot... đó là gia tộc Lanscelot vô cùng giàu có ở Tây bán cầu sao? Tập đoàn Hoàn Vũ thuộc sở hữu của Lanscelot sao? !!"
"Khương Mạn cũng vậy sao? Cô ta là người nhà của chúng ta à? Con nhớ trên mạng nói rằng cô ta có bốn người anh trai, cô ta trông trông giống cô như vậy, lẽ nào cô ta là con gái của cô sao ạ?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp: "Nó là con gái của chú ba con, là chị họ của con."
Khương Tiểu Bảo sừng sờ, não của cậu ta sắp không thể load nổi rồi.
"Con còn có chú ba sao ạ?!"
Khương Tiểu Bảo giơ ngón tay lên: "Để con đếm xem ... Vậy con có một, hai, ba, bốn ... bốn người anh họ và một chị họ sao?!"
"Lanscelot vô cùng giàu có... Đó là lý do tại sao Khương Mạn lại kiêu ngạo như vậy. Sớm biết như vậy lần trước đã đòi chị ấy tiền rồi, chị họ cho tiền em họ cũng có vẻ hợp lý mà..."
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào đầu Khương Tiểu Bảo.
Những ân oán trong quá khứ không thể nào xoá bỏ, chuyện gì nên đến cũng phải đến...
"Tiểu Bảo."
"Dạ?"
"Sau này con hãy thường xuyên đến thăm... cô nhé."
“Tại sao ạ?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Khương Nghiệp Minh không trả lời, ánh mắt ông ta sâu thẳm, sâu đến mức Khương Tiểu Bảo không thể nhìn thấu sự áy náy giấu dưới đáy mắt của ông ta...
Chương 288: Bạc Hạc Hiên nói, tôi hẹn hò rồi
Evergreen Capital đã bị tập đoàn Hoàn Vũ mua lại. Các quan chức cấp cao cũ lần lượt bị sa thải.
Về phần Boss Khương- Khương Mạn, sau khi từ Quỳnh Thành trở về, cô cũng vô cùng bận rộn!
Thiên Phong Entertainment đã được đổi tên thành Hoàn Vũ Entertainment. Ngay cả khi Khương Mạn đã giao việc cho những người khác làm thì có một số việc trong công ty cũng cần cô phải trực tiếp xem xét. Sau khi xử lý xong những vấn đề này, cô mới được thư thái một chút.
Những ngày này Arthur luôn ở bên cạnh cô: "Sau khi chú husky xuất viện, chú ấy có còn sống với chúng ta ở nhà chú Hiên không?"
"Chuyện này ..." Khương Mạn chớp mắt.
Phim của Bạc Hạc Hiên sắp đóng máy, anh cũng sắp về rồi. Mối quan hệ giữa bản thân và anh, cô vẫn chưa nói rõ ràng với các anh của mình.
Dạo gần đây hình như anh tư và anh hai đang bận làm gì đó. Từ lúc về đến giờ bọn họ luôn ở studio của anh hai.
"Chú Hiên vẫn chưa theo đuổi được thím à?" Arthur cau mày: "Chú ấy thật vô dụng."
Khương Mạn phá lên cười, cô điều chỉnh lại giọng rồi nói: "Cũng tạm, thực ra anh ấy cũng khá được."
Arthur nhìn cô, trợn tròn mắt: "Cuối cùng thì chú ấy cũng thành công rồi sao?!"
Khương Mạn cười nhưng không nói gì.
Arthur nắm chặt tay: "Vậy khi nào thì hai người kết hôn ạ?"
Tay Khương Mạn đang cầm vô lăng suýt chút nữa vẹo đi, cô ho khan một tiếng: "Có phải nhanh quá không?"
Arthur hạ vai xuống: "Vậy thì chú ấy vẫn vô dụng, vẫn không biết tận dụng thời cơ."
Khương Mạn dở khóc dở cười, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe, cô gõ vào trán Arthur:
"Cháu còn nhỏ mà biết nhiều quá nhỉ."
Arthur tự lẩm bẩm trong lòng: Nếu không kết hôn làm sau hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau chứ. Bên cạnh thím còn có bốn chướng ngại vật, đặc biệt là người thứ tư...
Sau khi xuống xe, Arthur cúi đầu nghịch điện thoại, cậu bé đang gửi tin nhắn.
To: Bạc Hạc Hiên.
Nội dung vô cùng tức giận..
……
Tại Quỳnh Thành, cảnh quay cuối cùng đã xong.
"Cắt!"
"Chúc mừng anh Bạc đã đóng máy!!"
Khi tiếng đập Clapperboard vang lên, Bạc Hạc Hiên từ mặt đất bật dậy, khắp mặt, khắp người đều là huyết tương đạo cụ. Các nhân viên đã mang hoa và bánh đến.
"Cảm ơn."
Bạc Hạc Hiên nhận hoa nhưng không nhận bánh vì không ăn, anh không thích đồ ngọt cho lắm.
Tự Thiên Sách bưng đĩa lên rồi nhét bánh vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Hiên Hiên, lần này cậu hoàn toàn được giải thoát rồi!"
"Em gái tôi không tốt số như cậu, nghĩ lại khi con bé đóng máy xong thì chỉ có gió đông bắc và đá vụn ăn thôi!"
"Tên kén cá chọn canh như cậu, còn không ăn bánh ngọt nữa."
“Cậu nói đúng!” Đồng chí lão Vân nhân cơ hội chế giễu: “Nhất định phải phê bình tác phong kiêu ngạo, ngông cuồng này!
“Đúng!” Thiên Sách gật đầu: “Lão Vân à, sau này đừng hợp tác với những kẻ xấu như vậy, trực tiếp cho vào danh sách đen đi!
Vân Chí Sam sờ sờ cằm: "Nhất định phải bị đưa vào danh sách đen, trừ phi cậu ta lấy lòng bác."
Cả đoàn phim phá lên cười, có người còn vô tình nói ra lời thật lòng.
"Có phải đạo diễn Vân bị gì rồi không!"
"Nghĩ gì vậy, sao anh Bạc lại phải nịnh nọt ông ấy chứ? Đổi thành cô Khương thì có lẽ còn tàm tạm!"
Đồng chí lão Vân tức giận: "Ai nói đấy, đứng ra đây! Trừ lương! Trừ hết !!"
Bầu không khí của đoàn phim "Chiến cốt" rất tốt. Ban đầu nhân viên cảm thấy Bạc Hạc Hiên rất lạnh lùng nhưng vì bị Khương Mạn lôi kéo. Sau khi được tặng chiếc mũ pikachu màu vàng thì những người khác đã bắt đầu dám đùa vài câu với Bạc Hạc Hiên.
Sau đó, mọi người phát hiện ra ảnh đế Bạc Hạc Hiên này thực sự rất lạnh lùng, nhưng cũng không khó tiếp xúc với … Cũng có lúc rất hài hước.
Có điều, vui nhất là khi Khương võ thần chưa quay xong.
Khi hai người họ ở cạnh nhau, bọn họ hoàn toàn là những diễn viên hài!
“Nếu có thể ăn thì ăn nhiều một chút.” Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Tự Thiên Sách: “Nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ không thể ăn được nữa.”
Tự Thiên Sách: "... Cậu nguyền rủa tôi."
Bạc ảnh đế liếc nhìn đồng chí lão Vân: "Gần đây bác có liên lại với Trần Minh không?"
Vân Chí Sam: "Tại sao bác phải liên lạc với cậu ta?"
Bạc Hạc Hiên nhìn đỉnh đầu ông ta, cười nửa miệng: "Anh ta có kinh nghiệm trong việc ngăn ngừa rụng tóc."
Đồng chí lão Vân sờ lên đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của mình, trong lòng chửi mắng, nguyền rủa!
Bạc Hạc Hiên đi thay quần áo rồi, Tự Thiên Sách và lão Vân mỗi người cầm một miếng bánh nhỏ vừa ăn vừa mắng chửi.
"Tại sao trước đó tôi không phát hiện ra tên Bạc Hạc Hiên là loại người này?!"
"Lão Vân, bác nhìn sai người rồi, cậu ta vô cùng nham hiểm. Không có em gái của cháu ở đây thì không ai có thể quản được cậu ta.!"
"Tôi tức quá, thực sự muốn cắt hết cảnh quay của cậu ta đi!"
Tự Thiên Sách bĩu môi: "Bác dám cắt cảnh quay của nhà sản xuất và nhà đầu tư à?"
Đồng chí lão Vân trợn mắt, miệng phun ra toàn những tinh hoa của đất nước!
Dám cái rắm!
Trong phòng trang điểm, Bạc Hạc Hiên thay quần áo, sau khi dọn dẹp xong mới bật điện thoại lên.
Wechat hiện lên vài tin nhắn, tất cả đều là của Arthur.
Arthur: (Chú thật là ngu ngốc.)
Arthur: (Lẽ nào chú chưa chuẩn bị cho chuyện cầu hôn à? Chuyện này vẫn cần cháu nhắc nhở à)
Arthur: ( Chú Hiên, khi nào chú mới có thể trưởng thành hơn một chút đây?)
Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày: Trưởng thành?
"Thằng nhóc này ..." Anh cười cười rồi lắc đầu.
Tiểu Bắc (trợ lý) ở bên cạnh nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm, không thể nhịn được liền nói với Cố Trầm (quản lý): “Anh Trầm, anh có để ý rằng bây giờ Boss càng ngày càng thích cười không?
"Hôm qua trong lúc nghỉ ngơi em thấy anh ấy vừa nhìn điện thoại vừa cười. Anh ấy bị sao vậy?"
Ánh mắt cố chấp của Cố Trầm giương lên, liếc nhìn ông chủ tư bản một cái, bĩu môi nói: "Cậu chưa từng nghe nói đến ma lực xoay vòng của tình yêu sao?"
“Xoay cái gì cơ?” Tiểu Bắc - người độc thân từ trong bụng mẹ, tỏ vẻ bối rối.
"Hiện tại cậu ta mới chỉ cười, còn chưa bắt đầu xoay vòng, chứng tỏ vẫn còn lý trí, mặc kệ cậu ta đi." Quản lý Cố nói, tay trái lần tràng hạt.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Bạc Hạc Hiên, ánh mắt cố chấp đó lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Boss thân mến, boss có gì cần dặn dò?” Quản lý Cố đẩy kính, nở nụ cung kính của một người nhân viên.
"Còn một tháng nữa là qua năm mới, khoảng thời gian sau đừng nhận công việc gì cả, nghỉ ngơi."
Cố Trầm “hả”một tiếng?"Nghỉ tới khi nào?"
"Sang năm mới rồi tính sau."
"Cũng được, dù sao khoảng thời gian sau cũng chỉ có gameshow" Một cuộc sống khác trên thế giới". Ý của đạo diễn Lý bên đó là đợi sang năm sẽ bắt đầu ghi hình trở lại."
Cố Trầm nhún vai, ánh mắt nóng rực:"Boss, vậy tiền thưởng cuối năm năm nay..."
Giọng điệu của Bạc ảnh đế uể oải: "Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc thì lấy đâu ra tiền thưởng cuối năm?"
Cố Trầm tháo kính, nghiến răng hàm sau. Tên tư bản chết tiệt này thù dai quá!
"Này, tôi nghe nói bây giờ Hoàn Vũ Entertainment đang tuyển các loại quân, trong tay cô Khương đang thiếu quân tốt tướng tài."
Bạc Hạc Hiên cười nhạt nhìn anh ta.
Cố Trầm ngồi ngay ngắn, cười giả tạo: "Sếp yên tâm đi, tôi hoàn toàn không có ý định nhảy việc đâu."
"Cậu cũng có thể nhảy việc."
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nói: "Đúng rồi, có lẽ khoảng thời gian sau này cậu sẽ phải tăng ca rất nhiều, cậu sẽ phải dập tắt rất nhiều tin tức từ giới truyền thông."
Sắc mặt Cố Trầm như sụp đổ: "Cậu định làm gì?"
"Tôi hẹn hò rồi, có lẽ sẽ bị chụp được nhiều ảnh. Tạm thời tôi chưa muốn để lộ tin này." Bạc ảnh đế bình tĩnh nói.
Quản lý Cố và Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn anh.
Tiểu Bắc kêu lên: "Hẹn hò sao?! Với ai?!"
Cố Trầm tự vỗ vào trán mình: "Còn có thể là với ai được chứ!!"
Ngoại trừ Khương Mạn còn ai có thể tiếp nhận tên yêu quái này!
A…… Thật nực cười khi vừa rồi anh ta nói muốn nhảy việc sang công ty của Khương Mạn!
Chết tiệt!
Đến đó chẳng khác nào ra khỏi hang sói rồi lại vào hang cọp, sớm muộn gì Hoàn Vũ Entertainment cũng sẽ là của vợ chồng này! !
Giới giải trí sắp đi đời rồi! Vợ chồng họ sẽ không cho ai đường sống đâu!
Chương 289: Phim Bạc Hạc Hiên đóng máy thì nhà anh cũng bị phá tan tành
Bộ dạng của Khương Nhuệ Trạch khi nhìn thấy Khương Mạn giống như một con chó được gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, cuối cùng cũng thấy chủ nhân đến đón!
Anh ta vô cùng phấn khích, cứ như dưới lòng bàn chân có một cái lò xo, suýt chút nữa đã nhảy hết cỡ về phía bãi đỗ xe.
"Anh ba, kiềm chế một chút, vết thương." Khương Mạn nhắc nhở.
“Làm gì có vết thương nào, anh ba của em vẫn là hảo hán đó!” Khương Nhuệ Trạch đeo kính râm lên, kiên quyết không thừa nhận chuyện mình phẫu thuật ở mông.
Arthur lắc đầu, không muốn nói gì cả.
Khi đến bãi đỗ xe, Khương Nhuệ Trạch nhìn ngang nhìn dọc, giống như có chút thất vọng:
"Chỉ có em tới đón anh thôi à?"
“Anh cả bận, anh hai và anh tư cũng có việc phải làm.” Khương Mạn giải thích.
Khương Nhuệ Trạch ngồi ở hàng ghế sau, lẩm bẩm nói: "Ai nói ba người bọn họ..."
Khương Mạn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta qua gương xe, cô cười nói: "Hả? Vậy anh đang muốn nói đến ai vậy?"
“Không ai cả.” Khương Nhuệ Trạch lập tức im lặng, cắm đầu nhìn điện thoại.
Khương Mạn cũng không hỏi thêm, nhịn cười và bắt đầu lái xe đi.
Vừa xuất viện, Khương Nhuệ Trạch đã không kìm lòng được: "Tang không cay đâu?"
Khương Mạn cố ý hỏi: "Tang không cay là ai ạ?"
“Em gái !!” Khương husky nói.
Khương Mạn nhịn cười: "Nhà cô ấy có chút chuyện nên, đã trở về Thục Thành rồi nên không thể đến đón anh xuất viện được."
Hôm nay khi cô đến đây, Tang Điềm đã gọi điện thoại báo cho cô rồi.
Cụ thể là chuyện gì thì cô cũng không rõ.
Dựa vào tính cách của Tang Điềm nếu là chuyện có thể nói ra thì cô ấy nhất định sẽ nói. Cô ấy không nói có lẽ là bởi vì chuyện này khó nói cho nên Khương Mạn cung không hỏi.
Khương Nhuệ Trạch có vẻ cụt hứng, lẩm bẩm nói: "Đồ lừa đảo này, nhưng nếu có việc không thể tới, tại sao lại không trực tiếp nói với anh..."
Khương Mạn và Arthur nhìn nhau. Ồ, có vẻ giữa hai người này có gì đó ~
Xe chạy thẳng về Vân Miểu Thiên Châu.
Sau khi xuống xe, Khương Nhuệ Trạch lầu bầu nói: "Phim của lão Hiên vẫn chưa quay xong hả? Em gái, khi nào chúng ta chuyển về nhà mình ở vậy?"
"Em cũng chưa thấy nhà mới mà anh cả đã chuẩn bị cho em đúng không?"
“Đợi khi nào anh ấy về thì hãy tính sau.” Khương Mạn nói:
“Em đã hứa sẽ chăm sóc Ngạo Thiên và Tang Bưu cho anh ấy rồi.”
( Ngạo Thiên và Tang Bưu là tên con chó và con ngỗng do cô tự đặt, đã xuất hiện ở những chương trước)
Khi Khương Nhuệ Trạch nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt của anh ta trở nên hung dữ. Một con chó ngoan và một con ngỗng đang yên đang lành lại đặ hai cái tên này chúng!
Đến cửa, Khương Mạn đang định mở cửa thì đột nhiên nhíu mũi lại. Arthur cởi chiếc mũ trùm đầu Pikachu ra, lúc này khuôn mặt cậu bé cũng trở nên căng thẳng.
"Hình như…"
“Tại sao lại thối như vậy?” Khương Nhuệ Trạch hỏi.
Khương Mạn có dự cảm chẳng lành, cô liền mở khóa cửa. Giống như có cơn gió thổi qua, quấn lấy mùi hôi thối thấm thấu vào tận linh hồn!
"Oẹ" Khương Nhuệ Trạch xoay người ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu nôn.
Khương Mạn bịt mũi, sắc mặt tái xanh, Arthur cũng vô cùng kinh ngạc!
"Nhà của chú Hiên bị xâm chiếm rồi sao? !!"
Hơn cả một cuộc xâm lược, đây có thể được gọi là một cơn bão quét qua...
Đồ đạc liểng xiểng khắp nơi trên mặt đất ... Ghế sô pha bằng da bị xé nát, tấm thảm trải sàn cũng bị xé thành nhiều mảnh... những đồ trang trí trong nhà cũng bị vỡ tan tành.
Cảnh tượng này ... quen thuộc biết bao! Cảnh tượng không thể chấp nhận được nhất là lông ngỗng bay khắp nhà... phân văng tung tóe khắp nơi...
Lúc này! thậm chí Khương võ thần không dám nhúc nhích chân!
"Bạc Ngạo Thiên !!"
"Bạc Tang Bưu!!" Khương Mạn hung dữ hét lên.
"Gâu gâu gâu !!!" Con chó ngốc nghếch chạy ra miệng đầy lông ngỗng, đôi mắt nhỏ đầy vẻ oán hận và kích động, bộ lông cũng bẩn như lăn lộn trong bùn đất.
Có quỷ mới biết cái thứ dính đó là bùn hay phân ...
Nó chạy nhanh như chạy 100 mét, chuẩn bị vồ tới, Khương Mạn vội vàng ngăn lại: "Mày đứng lại đó!!"
"Gâu gâu" Husky bực bội kêu lên.
Khương Mạn kinh hãi nhìn nó, lúc này đây, ý định giết chó quanh quẩn trong đầu cô!
"Sao mày có thể làm vậy !!!"
"Mấy ngày nay không có người ở nhà, mày nghịch ngợm, phá hoại như vậy à, mày có muốn chết không hả?!!"
Ánh mắt con husky dần trở nên bướng bỉnh: "Gâu?!"
Người phụ nữ này, sao cô dám quát tôi?! Cô có tin tôi tiếp tục phá nhà hay không?
Khương Mạn tức giận, con chó một ngày không bị đánh không chịu nổi à.
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của cô, husky lập tức rú lên, tiếng rú đó như thể sắp bị lôi đi làm thịt!
"Ôi, cái mùi hôi này..."
Khương Nhuệ Trạch bịt mũi: "Còn con ngỗng nữa?! Em gái, chúng ta đừng mềm lòng nữa. Nghe anh, tối nay chúng ta ăn ngỗng hầm nồi gang và thịt chó kho đi! Vậy là đã giải quyết được hai tai hoạ này rồi!"
Husky: "Gâu gâu gâu !!" Khương husky ngu ngốc, anh thật sự muốn giết đồng loại à!
Khương Mạn vốn rất tức giận, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu của chó Ngạo Thiên, cô liền bật cười.
Cô liếc nhìn anh ba, rồi nhìn con chó ngốc nghếch, không khỏi thốt lên: "Thôi vậy, chém giết lẫn nhau là không nhân nghĩa."
Khương Nhuệ Trạch bối rối: "Chém giết lẫn nhau?"
Lúc này Arthur giật giật ống tay áo của Khương Mạn: "Thím, nhà của chú Hiên ... e rằng tạm thời sẽ không thể ở được, đúng không ạ?"
Biểu cảm của Khương Mạn cũng rất khó xử. Nếu không thể ở được, đó sẽ là một tổn thất rất lớn.
Có vẻ như lớp sơn tường đã bị con chó ngu ngốc cào. Còn con ngỗng Tang Bưu...
Có quỷ mới biết ác bá thôn đã đi đâu, có lẽ nó đang bơi trong hồ bơi trong vườn.
"Em sẽ gọi người đến xử lý."
Khương Mạn đau đầu, đi sang bên cạnh gọi điện thoại cho Lý Mặc.
Không phải cô không tìm được người khác để giải quyết, mà là trong nhà Bạc Hạc Hiên có rất nhiều 'cơ quan' và bí mật nên gọi người dọn dẹp nhà bình thường thì không ổn. Lý Mặc là cấp dưới của anh nên chuyện này để cho đối phương giải quyết có vẻ ổn hơn.
Mười phút sau, Khương Mạn đặt điện thoại xuống.
"Sẽ có người dọn dẹp nhà cửa. Chúng ta hãy bắt Ngạo Thiên và Tang Bưu lại trước và đưa chúng ra ngoài tắm."
Cô nói xong liền nhìn một mớ hỗn độn trong nhà và con chó ngu ngốc.
Không thể yêu thương nổi.
“Có cần thông báo cho chú Hiên không?” Arthur hỏi.
“Không cần đâu.” Khương Mạn còn nhớ tới dáng vẻ buồn bực của Bạc Hạc Hiên lần trước khi nhà bị phá.
"Chắc là mấy ngày nữa phim của anh ấy mới đóng máy. Khi anh ấy về, có lẽ ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ."
Arthur gật đầu, không nói gì cả.
"Vừa hay, bắt nhốt con chó ngu ngốc này và ác bá lại rồi chúng ta về nhà mình ở!" Khương Nhuệ Trạch xắn tay áo và vô cùng nóng lòng!
……
Sân bay Quỳnh Thành.
Cố Trầm bất lực nói: "Buổi chiều có gió lớn, tất cả các chuyến bay đều bị muộn hơn. Cho dù có bay được thì có lẽ cũng phải sáng sớm mới về tới Bắc Thành."
"Cậu vội như vậy sao? Nhất định phải về trong hôm nay à?" Quản lý Cố rất không hài lòng.
Bãi biển ngập tràn ánh nắng, đúng là một điểm đến thích hợp để đến du lịch, nghỉ dưỡng!
Bạc Hạc Hiên nhắm mắt lại, không quan tâm tới anh ta.
Đột nhiên trong điện thoại có một tin nhắn mới.
Yêu Nhi: (Khi nào anh về?)
Anh cụp mắt xuống, cười rồi trả lời: (Vài ngày nữa, em có nhớ anh không?)
Yêu Nhi: ( Lạnh lùng.jpg)
Quản lý Cố nhìn người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu này thầm khinh thường và khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc…… Bạc ảnh đế muốn tạo bất ngờ cho Yêu Nhi không hề hay biết … Nhà mình đã bị phá tan tành!
Ha ha ha ha! ! !
Chương 290: Không ngăn cản nổi thì tôi có thể tham gia
Chó Ngạo Thiên đã bị khuất phục, khoảnh khắc nó bị xiềng xích giống như linh hồn bị phong ấn.
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch u ám nhìn chằm chằm vào con chó, thân hình cao lớn lộ ra vẻ nhếch nhác. Hôm nay anh ta mặc bộ quần áo màu trắng, nhưng bây giờ toàn thân đều là bùn đất.
“Gâu gâu!” Anh nhìn cái gì mà nhìn! !
“Hãy hầm nó đi, em gái.” Khương Nhuệ Trạch cười nói.
Khương Mạn gãi gãi đầu: "Hay là anh với nó đánh nhau một trận?"
Cô cũng không hiểu tại sao anh ba mình và Ngạo Thiên là đồng loại mà lại như nước với lửa vậy. Cùng cực nên đẩy nhau à?
“Tốt hơn là để cháu dẫn Ngạo Thiên ra ngoài tắm.” Arthur nắm lấy dây xích chó, sợ rằng chút nữa một người một chó lại quay ra cắn nhau.
"Anh ba, anh đi thay quần áo trước đi. Em đi tìm Tang Bưu."
Từ ngôn ngữ của con husky, cô biết được rằng con ác bá thôn thực sự đã chạy ra từ lỗ chó trong vườn rồi. Nó bắt đầu chơi trò bỏ nhà ra đi!
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch vô cùng ấm ức, muốn nói cùng nhau đi đi, nhưng trên người toàn là bùn đất lại còn có mùi phân, không đi thay quần áo cũng không được.
Cả ba đã chia nhau ra hành động.
Sau khi Khương Mạn đi ra ngoài của, cô huýt sáo một cái thì có vài con chim từ trên cây bay xuống và đậu trên đầu cô.
"Dẫn đường đi."
Cô ra lệnh, các trinh sát chim cử bắt đầu hành động và dẫn cô đi tìm Tang Bưu. Con ngỗng đó bây giờ béo tốt, vừa nhìn đã biết là một nguyên liệu tốt để hầm!
Vậy nên nghĩ không thông muốn bỏ nhà đi, đây chẳng phải là "truyền hơi ấm" cho mọi người trong ngày đông giá lạnh sao? !
"Sớm biết như vậy thì đã hầm rồi."
"Mất công nuôi nó lâu như vậy mà lại để người khác no bụng."
"Nếu như hầm nó lên..."
Khương Mạn nuốt nước miếng: "Cắn hai miếng cũng còn ít..."
Nếu những đứa trẻ trong chương trình “ Một cuộc sống khác trên thế giới” nghe thấy tiếng lòng của Khương Mạn lúc này, có lẽ chúng sẽ khóc rất to!
Chẳng mấy chốc, Khương Mạn đã đứng trước một toàn biệt thự. Nghe nói rằng ngỗng Tang Bưu đã sa lưới của gia đình này.
Cô vừa định bấm chuông cửa thì nghe thấy tiếng la hét, mắng chửi bên trong.
"Tao đánh chết mày, thằng ranh con này!"
"Mô tô, mô tô, tao thấy mày sắp giống mô tô rồi đấy! Nếu mày còn dám lái xe ba bánh nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!!"
"Mày còn dám chạy à?!"
Cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người vội vàng chạy ra như thể bị một con chó hung dữ đuổi theo. Khoảnh khắc với Khương Mạn bốn mắt nhìn nhau giống như chuyển động chậm lại.
Một loạt biểu cảm hoảng sợ, choáng váng, sửng sốt và tức giận của đối phương như thể đang dừng hình trên khuôn mặt của anh ta.
Sở Thánh Kỳ phanh gấp và dừng lại,: "Sao cô lại ở đây ... a !!"
Một đôi dép đập vào gáy anh ta. Ôi hình tượng thái tử của Sở thiếu gia đã... tan tành!
"Thằng khốn nạn này!!"
Khương Mạn còn chưa kịp cười thì đã thấy ông Sở chân trần lao ra, trên tay còn cầm một chiếc dép khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạn, ông lão sững sờ!
"Đại, Đại Ngọc !!"
"Đại Ngọc nào ở đây, cô ta tên là Khương Mạn! Có phải ông lại hồ đồ rồi không!" Sở Thánh Kỳ nhân cơ hội hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thì bị tát một cái vào trán, đỏ mặt tía tai, không dám nói thêm gì nữa.
"Tao còn cần mày nhắc nhở à!" Ông lão mắng xong, khi nhìn về phía Khương Mạn, sắc mặt lập tức thay đổi, đó được gọi là hoà nhã, thân thiện.
"Cô gái, cháu có biết là ông đã tìm cháu gian nan, vất vả như thế nào không..."
"Sao cháu lại biết ông sống ở đây? Nào, nào nào,mau vào nhà đi..."
Ánh mắt Sở Thánh Kỳ khinh thường nhìn ông nội mình, tức giận trừng mắt nhìn Khương Mạn nói: "Đúng vậy, sao cô lại biết chúng tôi sống ở đây?"
Khương Mạn vẫn mỉm cười. Nếu tôi biết các người ở đây thì tôi đã không tới rồi...
Cô ho khan một tiếng: "Hiểu lầm thôi, thú cưng nhà cháu không thấy đâu nữa nên cháu mới tới hỏi xem sao."
"Thú cưng?" Ông lão sửng sốt: "Ồ, đúng! Đúng rồi! Cháu cũng sống ở Vân Miểu Thiên Châu!"
Ông ta vỗ trán, thật sự là già rồi nên đầu óc cũng không được tốt nữa.
Tìm người ta khắp nơi mà lại quên mất chuyện này!
"Đừng vội tìm thú cưng, vào nhà trước đi, lát nữa ta sẽ giúp cháu tìm!"
Trong lòng Khương Mạn nói: Cháu không vội, cháu sợ Tang Bưu sẽ vội.
"Có lẽ thú cưng nhà cháu đã không cẩn thận xông vào khu vườn của nhà ông rồi, hay là ông hỏi giúp cháu xem sao ạ?"
“Không thành vấn đề.” Ông Sở quay người lại, tức giận đùng đùng hét lên: “Bà Vương!
Một bác gái trông như bảo mẫu đeo tạp dề đi ra và nói: "Ông chủ, phu nhân cũng đang tìm ông, bà ấy hỏi ông muốn nấu con ngỗng kia theo cách nào?"
“Đương nhiên là hầm rồi!” Ông Sở tức giận nói.
Con ngỗng to béo đó đã làm hỏng tất cả những cây lan mà ông đã dày công chăm sóc hơn mười năm! Cá vàng trong bể cũng bị nó mổ chết không ít, nỗi hận trong lòng ông ta khó có thể cởi bỏ được!
"Đừng nói đến con ngỗng, bà có nhìn thấy..."
Ông lão dừng lại, quay đầu lại ân cần hỏi: "Cô gái, thú cưng của cháu là mèo hay chó?"
Khương Mạn xấu hổ cười: "Là ngỗng ạ."
"Ồ, là ngỗng à..."
Ông lão ngẩng đầu, há miệng rồi đột nhiên khép lại, kinh ngạc nhìn cô.
Khương Mạn chớp mắt.
Thực sự ... sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sở Thánh Kỳ bật cười thành tiếng rồi anh ta ôm bụng cười ha ha.
"Buồn cười chết mất! Con ngỗng trắng to béo đó là của cô nuôi à?!"
"Ha ha ha ha! Nuôi rất tốt đấy!"
Mặt ông Sở biến sắc, không kịp dạy dỗ thằng cháu bất tài của mình.
"Bà Vương, con ngỗng kia còn thở không?"
Bà Vương lo lắng nói: "Phòng bếp đang đun nước nóng. Chắc là ... chuẩn bị cắt tiết, nhổ lông rồi..."
"Dừng lại! Dừng tay lại ngay!" Ông Sở vội vàng chạy vào trong.
Khương Mạn giơ tay lên, nở nụ cười bối rối, ông à, ông không cần vội vàng như vậy đâu...
Sở Thánh Kỳ cười sặc sụa, nhìn chằm chằm vào cô: "Cô đến thật đúng lúc. Nếu cô đến muộn mấy phút thì con vịt của cô đã vào nồi rồi."
"Đúng vậy ..." Khương Mạn rất thất vọng: "Nếu như biết như vậy tôi đã tới muộn một chút rồi."
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ đông cứng lại? ? ?
"Không phải cô đến đây để ngăn cản người ta giết ngỗng sao?"
Khương Mạn nuốt nước miếng: "Không thể ngăn cản thì tôi cũng có thể tham gia, không thể nuôi không công được."
Sở Thánh Kỳ nhìn cô chằm chằm, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Một người phụ nữ ngồi bên chiếc nồi, vừa gặm chân ngỗng vừa giơ ngón tay cái lên: Ngon! Ngon quá! Ăn ngỗng mình tự nuôi thật là ngon !
Đột nhiên anh ta cảm thấy có chút ngưỡng mộ cô, người phụ nữ này thật là … không bao giờ hành động theo lẽ thường!
"Cô tới đây rồi cũng tốt. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút rằng con ngỗng cưng của cô rất phi thường."
“Nó xông vào vườn của ông tôi và làm hỏng hết vườn lan mà ông ấy đã trồng hơn mười năm nay. Hơn nữa nó còn mổ chết hết những con cá vàng trong bể cá”. Sở Thánh Kỳ nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Sau đó anh ta bước vào nhà, hồi lâu không nghe thấy giọng nói của Khương Mạn, ngoảnh lại thì đã thấy cô rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Sở thái tử sững sờ: "Cô đi đâu vậy?"
Bị phát hiện ... Khương Mạn dừng chân lại, nở nụ cười hoàn hảo: "Thực ra con ngỗng kia không phải do tôi nuôi."
Sở Thánh Kỳ khẽ nhướng mày: "Thực ra, vừa rồi cô muốn chuồn đúng không?"
Bên phía biệt thự.
Từng kẻ một trong ekip chương trình, toàn bộ đều không chạy thoát.
Đạo diễn Châu trực tiếp bị giam giữ, những người khác cũng bị đưa về thẩm vấn.
Bà Kim Lan đương nhiên cũng không thể rút lui an toàn, Sở Khiên Hồng là con dâu bà ta, cũng bị đưa về thẩm vấn.
Mục hot search tối nay chắc chắn là bùng nổ rồi.
Các anh em lập trình viên lại sắp hói đầu rồi!
#Nhân viên của ‘Người nhà’ toàn kẻ ác#
#Dương Dũng, Hứa Thuần Hoa-ác quỷ nhân gian#
#Evergreen Capital là thứ ma quỷ gì#
Nhưng chủ để khiến người ta cảm khái nhất lại là #Gia cảnh thật của Dương Na Ni#
Vào nửa đêm, quá khứ của Dương Na Ni đã bị moi ra toàn bộ.
Tên thật: Dương Nhị Nha
Tuổi thơ của Dương Na Ni cũng gọi là hạnh phúc, lúc năm tuổi, ba cô mất do tai nạn giao thông, mẹ cô tái giá cho người chồng hiện tại.
Sau đó, bi kịch đã bắt đầu.
Mẹ là một con ma men, cha dượng là kẻ nghiện cờ bạc, lại còn thường xuyên bạo lực gia đình.
Thành tích thời cấp hai của Dương Na Ni rất xuất sắc, ngoại trừ đi học, còn đi làm thêm khắp nơi để kiếm tiền trả học phí, chăm sóc người mẹ và người cha dượng như quỷ hút máu.
Vốn cho rằng, sau khi lên đại học, bản thân có thể rời bỏ hoàn cảnh này.
Nhưng giấy báo nhập học của cô bị cha dượng xé bỏ, năm ấy cô ta vừa tròn 18 tuổi, mẹ và cha dượng của cô ta chỉ vì mấy vạn tiền sính lễ nhỏ nhoi mà muốn gả cô cho một kẻ ngốc!
Cho nên Dương Na Ni chạy trốn……
Từ bỏ đại học, chạy trốn đi thật xa, vừa khéo gặp được Dương Dũng.
Người đàn ông thay đổi cả cuộc đời cô ta, lại là người đàn ông định sẵn sẽ hại cô rơi xuống địa ngục, không thể trở mình.
(Đúng là không biết phải đánh giá thế nào về Dương Na Ni, chuyện lừa gạt quần chúng một cách vô đạo đức là không thể nào phủ nhận được.)
(Dương Dũng bị lộ thông tin khi còn là ông trùm ngành than đã hại chết không ít người, thật đáng ăn vài phát đạn! Nếu cô ta không tham gia vào những vụ phạm tội của Dương Dũng thì hi vọng sau này cô ta có thể thay đổi, sống một cuộc đời mới.)
(Gia đình thật đã hại cô ta rất nhiều, nhưng sau này đi còn đường nào, chẳng phải đều do bản thân mình chọn lựa hay sao, quá khứ bi thảm không thể nào trở thành cái cớ cho tội ác được ……)
(Theo quan điểm của tôi thì căn nguyên của tội ác chính là Evergreen Capital, chẳng phải thế sao? Hứa Thuần Hoa, Dương Dũng, còn có đạo diễn Châu kia nữa, đều có liên quan tới cái công ty khốn nạn kia ……)
(Chỉ có tôi chú ý tới một điểm là Khương võ thần lại phá hỏng một gameshow nữa rồi hay sao?)
(Khương Mạn-sát thủ gameshow, cảm thấy các đạo diễn gameshow sau này nhìn thấy cô ấy đều phải sợ rồi ……)
Evergreen Capital lần này toi đời là cái chắc.
Danh tiếng nát bét thì chưa nói tới, tập đoàn Hoàn Vũ của Khương Lệ Sính cũng đồng thời tấn công.
Lần phối hợp đầu tiên của các anh em!
Toàn thắng!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi họp video của ban lãnh đạo cấp cao Evergreen Capital, hai bên dãy bàn dài đều chật kín người ngồi, lúc này tất cả đều đổ mồ hôi hột.
Ở trên màn hình chiếu đối diện đầu bàn phía trước, một người phụ nữ đang ngồi nghiêm túc.
Sắc mặt cô ta tối sầm, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, trông cả người toát ra vẻ sắc bén và can trường.
Chính là người chủ đứng sau Evergreen Capital, con gái thứ hai, chi thứ hai nhà họ Khương——Khương Mỹ Lâm!
Trong cuộc họp vô cùng áp lực.
“Trúng kế của kẻ khác mà không hề biết gì hết, chỉ vài con kiến nhỏ bé trong ngành giải trí cũng có thể hủy hoại danh tiếng của Evergreen, các người có bản lĩnh nhỉ!”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh, nói: “Tập đoàn Hoàn Vũ làm thế nào mà biết được nguồn vốn lưu động của Evergreen?”
Các lãnh đạo cấp cao đều toát hết cả mồ hôi, mặt đối mặt, không ai dám trả lời.
Một bầu không khí im phăng phắc, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Một đám người lao vào.
“Các người là ai?”
“Bảo vệ đâu? Mau lôi đám người này ra ngoài!”
“Đây là cuộc hội nghị cấp cao của Evergreen, các người coi đây là đâu hả?”
Các lãnh đạo cấp cao lần lượt đứng dậy, lớn tiếng quát.
Sau khi nhóm người áo đen tiến vào, tiếng bước chân giòn giã lọt vào tai bọn họ.
Từng bước như giẫm vào lòng người.
Một bóng dáng cao lớn sải bước vào phòng họp.
Chiếc áo len cổ lọ màu đen tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, quần tây bó sát được phối cùng bốt.
Chiếc áo khoác len dài màu đen khoác hờ trên vai.
Sao lại là cô ta?
“Các vị, chào buổi sáng, lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Mạn”
Khương Mạn bước thẳng tới phía đầu dãy bàn, tiện tay đẩy vị lãnh đạo cấp cao ở vị trí này ra.
Người đàn ông bên cạnh cô kéo một cái ghế tới, cô thản nhiên ngồi vắt chân xuống, dựa vào lưng ghế một cách lười biếng.
Vẻ lười biếng nhưng lại bá đạo!
Hai bàn tay cô đan vào nhau, để trên đùi, khẽ cười nói: “Bây giờ có ba phút, các người có thể tự mình rời đi.”
“Khương Mạn! Đây là Evergreen, cô tưởng cô là ai mà dám tới đây làm loạn?”
Một vị lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đứng ra quát.
“Năm phút trước, tập đoàn Hoàn Vũ đã thu mua toàn bộ cổ phần của Evergreen, các vị đang ngồi đây lẽ nào không biết?”
Khương Mạn cười chế giễu: “Việc trước kia Evergreen Capital thao túng thị trường và những sản nghiệp phi pháp mà công ty các người đầu tư, sẽ nhanh chóng được các ban ngành liên quan tới hỏi thăm thôi.”
Các lãnh đạo cấp cao đồng thời biến sắc.
“Nếu tôi là các vị, thì bây giờ sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích nữa, tranh thủ thời gian hít thở không khí thêm một chút đi.”
Cô nở nụ cười vô cùng sáng lạn: “Không khí của sự tự do không còn nhiều nữa đâu.”
Không bao lâu sau khi cô nói xong, điện thoại của những vị lãnh đạo cấp cao này đều reo lên, sau khi từng người một nghe máy thì đều luống cuống tay chân, chạy hết ra ngoài.
Trong nháy mắt, các lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đều đi hết.
Cuộc gọi video vẫn đang tiếp tục, trên màn hình chiếu đối diện chiếc bàn dài, Khương Mỹ Lâm lạnh lùng nhìn Khương Mạn.
“Cô chính là Khương Mạn?”
Khương Mỹ Lâm nhìn cô một cách khinh thường: “Cô cho rằng chỉ cần phá hủy một Evergreen Capital nhỏ bé là có thể làm lung lay cốt lõi của nhà họ Khương sao? Thế thì thật là ngây thơ.”
Khương Mạn vẫn tươi cười, chỉ nói ba từ: “Cô thua rồi.”
Khương Mỹ Lâm trầm mặt xuống: “Đây là Đế Quốc, không tới lượt mấy kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương tới chỉ đạo!”
Khương Mạn chống tay lên má, nhàn nhã nhìn cô ta: “Thế thì sao, cảm giác thua trong tay những kẻ bị vứt bỏ như thế nào?”
Khương Mỹ Lâm vỗ mặt bàn đứng dậy: “Khương Mạn!”
“Thay tôi chào hỏi tới ba cô và bác cả của cô nhé, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Khương Mạn nói giọng thong dong: “Người trẻ tuổi, bớt nóng giận, sẽ xấu đi đấy.”
Cô nói xong liền tắt cuộc gọi video.
Khuôn mặt gớm ghiếc của Khương Mỹ Lâm biến mất trong chớp mắt.
Đầu bên kia cuộc gọi video, Khương Mỹ Lâm nhìn màn hình tối đen vừa bị tắt, giống như dùng hết sức đánh vào bông gòn, không những không thể làm tổn thương đối phương mà còn bị phản ngược lại!
“Đồ khốn kiếp.”
Cô ta nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp đẩy chiếc máy tính xuống đất.
“Nhị tiểu thư bớt giận, vì một đứa con hoang mà tức giận thì không đáng.” Người thư ký vội vàng khuyên giải.
“Mối liên hệ giữa chúng ta và Evergreen Capital đã hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù có điều tra thì không không tra tới chỗ chúng ta được.”
“Câm miệng! Chỉ vài kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương mà dám làm tôi mất hết mặt mũi, sau này tôi làm gì còn chỗ đứng trong gia tộc nữa?”
Sắc mặt Khương Mỹ Lâm khó coi: “Mấy kẻ ở chi chính ỷ vào có bác cả chống lưng, đã chiếm hết chỗ ngon và tài sản trong gia tộc rồi! Anh cả lại vô tích sự, sau này chi thứ hai của chúng ta……”
Khương Mỹ Lâm còn chưa nói xong, một ông lão đã gõ cửa tiến vào.
Sau khi nhìn thấy đối phương, Khương Mỹ Lâm thu bớt sự giận dữ của mình lại.
Ông lão nói: “Nhị tiểu thư, tiên sinh ở dinh thự chờ cô.”
Khương Mỹ Lâm sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng.
Chuyện lần này, vẫn bị truyền tới tai ba rồi sao ……
Chương 287: Cô đó trông giống Khương Mạn quá
Biệt thự Nam Sơn là tài sản riêng của người bác thứ hai nhà họ Khương.
Hiện nay người đứng đầu gia tộc họ Khương là Khương Nghiệp Thành còn người thứ hai lên là Khương Nghiệp Minh, chính là cha của Khương Mỹ Lâm.
Khương Mỹ Lâm xuống xe, liếc nhìn cổng biệt thự Nam Sơn, nhíu mày.
“Tại sao cha cháu lại ở đây?” Khương Mỹ Lâm đi đến phía trước hỏi một ông lão.
Ông lão này là quản gia của nhà bọn họ và cũng là người thân tín của của Khương Nghiệp Minh.
"Bệnh của người đó đó lại tái phát" Ông lão trả lời.
Khương Mỹ Lâm mím môi, khi gần đến vườn hoa, cô ta nhìn thấy một bóng người thậm thà thậm thụt ở đằng xa.
Khương Mỹ Lâm gọi: "Khương Tiểu Bảo?!"
Khi bị gọi tên, lưng cậu ta lập tức trở nên căng cứng, quấn chặt chiếc áo khoác lông chồn, ngoái đầu lại nhìn cô ta. Cậu ta đeo một chiếc kính râm cực kỳ hip-hop, cả người toát lên vẻ khoe khoang, giàu có.
"Chị hai! Suỵt! Chị nhỏ tiếng một chút!"
Khương Tiểu Bảo chắp tay hướng về phía cô ta.
“Sao em lại ở đây?” Vẻ mặt Khương Mỹ Lâm nghiêm túc, biệt thự Nam Sơn này được coi là vùng cấm địa.
"Là cha gọi em đến đây." Khương Tiểu Bảo cười, liếc trái liếc phải:
"Em vẫn luôn tự hỏi trong biệt thự Nam Sơn này rốt cuộc có gì, trông cũng rất bình thường thôi mà, em thực sự không biết tại sao cha lại cấm em không được đến đây."
Khương Mỹ Lâm phớt lờ lời phàn nàn của cậu ta
"Chị hai, em nghe nói lần này chị đã gây ra chuyện lớn." Khương Tiểu Bảo thần bí nói: "Có phải cha gọi chị đến đây để mắng không?"
Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn cậu ta, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét: "Những thứ này cần đến lượt em nói với chị à?"
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Sao chị lại không cho em nói, lần trước em đã mật báo chuyện của phó tổng Vương cho chị, nói ở Evergreen Capital có người dối trên gạt dưới, làm chuyện xấu sau lưng chị mà lúc đó chị còn không tin."
Mặt Khương Mỹ Lâm không biểu cảm nhìn cậu ta.
Khương Tiểu Bảo rất ngây thơ, ngây thơ đến mức có chút ngốc nghếch.
Ít nhất ở góc độ của cậu ta thì Khương Mỹ Lâm không hề biết gì về những việc làm bẩn thỉu mà Evergreen Capital đã làm.
"Nhưng Khương Mạn đó cũng khá giỏi, chị ơi, cô ta thật sự không phải là người nhà họ Khương chúng ta, đúng không?"
“Cô ta xứng sao?” Khương Mỹ Lâm dè bỉu.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Người phụ nữ đó rất vênh váo nhưng chuyện lần này cô ta làm cũng khá nghĩa khí. Ekip chương trình rác rưởi đó..."
Ánh mắt Khương Mỹ Lâm u ám nhìn cậu ta chằm chằm.
Khương Tiểu Bảo không hề hay biết, vẫn tiếp tục nói: "Em đoán là tập đoàn tài chính đã giúp cô ta. Nói không chừng Bạc Thiên Y đã nhắm trúng cô ta rồi, dù sao thì cô ta trông cũng rất được..."
"Nhưng mà Tập đoàn Hoàn Vũ thì có liên quan gì đến cô ta nhỉ? Em luôn cảm thấy rất quen tai..."
“Đủ rồi đấy.” Khương Mỹ Lâm lạnh giọng nói: “Đi chơi với đám bạn không ra gì của em đi, em cứ làm công tử bột là được rồi.”
“Ai là công tử bột chứ!” Khương Tiểu Bảo bất mãn hét lên.
Khương Mỹ Lâm không quan tâm đến cậu ta, điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi đi sâu vào phía trong vườn hoa.
Trong gian đình phía trước, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đang ngồi ở đó. Trông ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh và hướng nội.
Ông ta đang đọc sách, phía đối diện là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Có điều người phụ nữ này quay lưng về phía Khương Mỹ Lâm bọn họ, luôn cúi đầu xuống và không hề lên tiếng.
Khương Mỹ Lâm dừng lại bên ngoài đình, liếc mắt nhìn người phụ nữ đó, lo lắng cúi đầu xuống: "Cha."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ tò mò, cậu ta không biết người phụ nữ này là ai. Sau khi liếc mắt một cái thì bắt gặp ánh mắt u ám của Khương Nghiệp Minh liền ngoan ngoan nói: "Cha ~"
Sau khi người phụ nữ này nghe thấy giọng của cậu ta, cơ thể bà ta đột nhiên run lên. Khương Nghiệp Minh gấp sách lại và ra hiệu cho y tá ở bên cạnh đẩy người phụ nữ này vào trong biệt thự.
Khương Tiểu Bảo vẫn trộm liếc nhìn. Khi nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ này, đồng tử của cậu ta giãn ra, vẻ mặt không thể tin nổi! Khuôn mặt của người phụ nữ này ...
"Bà ấy... bà ấy ... sao bà ấy lại trông giống..."
Khương Tiểu Bảo lắp bắp chỉ vào người phụ nữ, Khương Mỹ Lâm ở bên cạnh biết rõ chuyện gì đang xảy ra nên cau mày không nói lời nào.
"Chị ơi, sao cô đó trông giống Khương Mạn quá vậy!"
"Ôi trời ơi, lẽ nào Khương Mạn thật sự là nhà họ Khương chúng ta? Cô ta có quan hệ gì với cha của chúng ta? Hơn nữa cô vừa rồi là ai vậy?" Khương Tiểu Bảo hỏi nhỏ.
Khương Mỹ Lâm mím môi không để ý đến cậu ta, nhưng lại nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, trong mắt mang chút chất vấn: "Cha, cha gọi Khương Tiểu Bảo tới đây làm gì?"
"Tại sao em không đến được? Chị, sao chị lại bơ em? Cha, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy, cha mau nói cho con biết đi! Người phụ nữ vừa rồi được đẩy đi là ai vậy?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta khiến khí thế của Khương Tiểu Bảo giảm đi một chút và trở nên ngoan ngoãn.
"Người vừa rồi rồi là cô của con, Khương Nhược Lai."
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo không thể tin nổi: "Còn còn có một người cô?! Tại sao con lại không biết chuyện này?"
Khương Mỹ Lâm chế nhạo: "Đến học hành em còn không muốn học cho tử tế, chỉ biết tiêu tiền hoang phí, chơi game, nói cho em biết những chuyện này để làm gì chứ."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ buồn bực, muốn oán trách nhưng lại không dám. Cậu ta chỉ có thể làm ra dáng vẻ đáng thương nhìn Khương Nghiệp Minh: "Cha, chị hai lại quát con."
“Con đứng sang bên cạnh đi.” Khương Nghiệp Minh lạnh lùng nói.
Khương Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, lén lút làm mặt xấu với Khương Mỹ Lâm.
“Cha.” Khi đối mặt với cha mình, Khương Mỹ Lâm vẫn có chút căng thẳng.
"Chuyện của Evergreen Capital cha không muốn truy cứu nữa." Ánh mắt Khương Nghiệp Minh u ám nhìn cô chằm chằm: "Cha đã từng nhắc nhở con rất nhiều lần rồi, làm người, làm việc không nên quá thực dụng nhưng con không nghe, sau này con nên từ chức đi."
“Cha!” Khương Mỹ Lâm cao giọng: “Cha định giao công ty cho anh cả đúng không? Anh ấy không có năng lực!
"Năng lực của nó không bằng con, nhưng ít nhất nó sẽ không làm bừa!" Khương Nghiệp Minh mắng: "Ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rằng ít qua lại với nhà bác cả thôi! Con thật sự cho rằng ta không biết, số vốn mà con dùng để vận hành Evergreen Capital là ai bắc cầu, vẽ đường cho con à!"
Khương Mỹ Lâm nắm chặt tay: "Đúng, đúng vậy! Là con đang giúp nhà bác cả! Nhưng chuyện này có thể trách con sao?!"
"Chính vì cha không thể tranh giành với bác cả nên gia đình chúng ta mới không tiếng nói ở nhà họ Khương. Đều là người nhà họ Khương nhưng tại sao chúng ta chỉ có thể lấy những thứ đã lọt ra khỏi tay của bác ấy !!" Khương Mỹ Lâm vô cùng kích động.
Khương Nghiệp Minh thất vọng nhìn cô ta: "Cha cảnh cáo con lần cuối, tránh xa người của nhà bác cả ra!"
"Còn cả những thằng nhóc của tập đoàn Hoàn Vũ đó nữa..."
Vẻ mặt Khương Nghiệp Minh có chút mệt mỏi:
"Dù sao cũng là người một nhà, không cần phải tranh giành đến mức một sống một còn."
Khương Mỹ Lâm bật cười thành tiếng:
"Người một nhà ư? Bọn họ chỉ là những người đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương. Nói một cách chính xác, bọn họ thuộc gia tộc Lanscelot, không liên quan gì đến Đế Quốc hay nhà họ Khương chúng ta cả!"
“Khương Mỹ Lâm!” Sắc mặt Khương Nghiệp Minh trở nên nghiêm nghị.
Khương Mỹ Lâm khẽ run lên, cô ta nuốt nước miếng, ngẩng đầu nói: "Cha, cha không tranh giành thì xin đừng ngăn cản con!"
"Con ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy là đủ rồi. Những gì thuộc về gia đình chúng ta, con nhất định sẽ giành lại hết!"
"Không chỉ có người của nhà bác cả mới xứng được gọi là nhà họ Khương của Đế Quốc!" Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của Khương Nghiệp Minh.
Khương Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh với vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn Khương Mỹ Lâm đã đi xa mới ngoảnh lại nhìn cha mình.
"Cha... Vừa rồi cha nói vậy là có ý gì?"
Cậu ta nuốt nước miếng nói: "Lanscelot... đó là gia tộc Lanscelot vô cùng giàu có ở Tây bán cầu sao? Tập đoàn Hoàn Vũ thuộc sở hữu của Lanscelot sao? !!"
"Khương Mạn cũng vậy sao? Cô ta là người nhà của chúng ta à? Con nhớ trên mạng nói rằng cô ta có bốn người anh trai, cô ta trông trông giống cô như vậy, lẽ nào cô ta là con gái của cô sao ạ?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp: "Nó là con gái của chú ba con, là chị họ của con."
Khương Tiểu Bảo sừng sờ, não của cậu ta sắp không thể load nổi rồi.
"Con còn có chú ba sao ạ?!"
Khương Tiểu Bảo giơ ngón tay lên: "Để con đếm xem ... Vậy con có một, hai, ba, bốn ... bốn người anh họ và một chị họ sao?!"
"Lanscelot vô cùng giàu có... Đó là lý do tại sao Khương Mạn lại kiêu ngạo như vậy. Sớm biết như vậy lần trước đã đòi chị ấy tiền rồi, chị họ cho tiền em họ cũng có vẻ hợp lý mà..."
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào đầu Khương Tiểu Bảo.
Những ân oán trong quá khứ không thể nào xoá bỏ, chuyện gì nên đến cũng phải đến...
"Tiểu Bảo."
"Dạ?"
"Sau này con hãy thường xuyên đến thăm... cô nhé."
“Tại sao ạ?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Khương Nghiệp Minh không trả lời, ánh mắt ông ta sâu thẳm, sâu đến mức Khương Tiểu Bảo không thể nhìn thấu sự áy náy giấu dưới đáy mắt của ông ta...
Chương 288: Bạc Hạc Hiên nói, tôi hẹn hò rồi
Evergreen Capital đã bị tập đoàn Hoàn Vũ mua lại. Các quan chức cấp cao cũ lần lượt bị sa thải.
Về phần Boss Khương- Khương Mạn, sau khi từ Quỳnh Thành trở về, cô cũng vô cùng bận rộn!
Thiên Phong Entertainment đã được đổi tên thành Hoàn Vũ Entertainment. Ngay cả khi Khương Mạn đã giao việc cho những người khác làm thì có một số việc trong công ty cũng cần cô phải trực tiếp xem xét. Sau khi xử lý xong những vấn đề này, cô mới được thư thái một chút.
Những ngày này Arthur luôn ở bên cạnh cô: "Sau khi chú husky xuất viện, chú ấy có còn sống với chúng ta ở nhà chú Hiên không?"
"Chuyện này ..." Khương Mạn chớp mắt.
Phim của Bạc Hạc Hiên sắp đóng máy, anh cũng sắp về rồi. Mối quan hệ giữa bản thân và anh, cô vẫn chưa nói rõ ràng với các anh của mình.
Dạo gần đây hình như anh tư và anh hai đang bận làm gì đó. Từ lúc về đến giờ bọn họ luôn ở studio của anh hai.
"Chú Hiên vẫn chưa theo đuổi được thím à?" Arthur cau mày: "Chú ấy thật vô dụng."
Khương Mạn phá lên cười, cô điều chỉnh lại giọng rồi nói: "Cũng tạm, thực ra anh ấy cũng khá được."
Arthur nhìn cô, trợn tròn mắt: "Cuối cùng thì chú ấy cũng thành công rồi sao?!"
Khương Mạn cười nhưng không nói gì.
Arthur nắm chặt tay: "Vậy khi nào thì hai người kết hôn ạ?"
Tay Khương Mạn đang cầm vô lăng suýt chút nữa vẹo đi, cô ho khan một tiếng: "Có phải nhanh quá không?"
Arthur hạ vai xuống: "Vậy thì chú ấy vẫn vô dụng, vẫn không biết tận dụng thời cơ."
Khương Mạn dở khóc dở cười, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe, cô gõ vào trán Arthur:
"Cháu còn nhỏ mà biết nhiều quá nhỉ."
Arthur tự lẩm bẩm trong lòng: Nếu không kết hôn làm sau hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau chứ. Bên cạnh thím còn có bốn chướng ngại vật, đặc biệt là người thứ tư...
Sau khi xuống xe, Arthur cúi đầu nghịch điện thoại, cậu bé đang gửi tin nhắn.
To: Bạc Hạc Hiên.
Nội dung vô cùng tức giận..
……
Tại Quỳnh Thành, cảnh quay cuối cùng đã xong.
"Cắt!"
"Chúc mừng anh Bạc đã đóng máy!!"
Khi tiếng đập Clapperboard vang lên, Bạc Hạc Hiên từ mặt đất bật dậy, khắp mặt, khắp người đều là huyết tương đạo cụ. Các nhân viên đã mang hoa và bánh đến.
"Cảm ơn."
Bạc Hạc Hiên nhận hoa nhưng không nhận bánh vì không ăn, anh không thích đồ ngọt cho lắm.
Tự Thiên Sách bưng đĩa lên rồi nhét bánh vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Hiên Hiên, lần này cậu hoàn toàn được giải thoát rồi!"
"Em gái tôi không tốt số như cậu, nghĩ lại khi con bé đóng máy xong thì chỉ có gió đông bắc và đá vụn ăn thôi!"
"Tên kén cá chọn canh như cậu, còn không ăn bánh ngọt nữa."
“Cậu nói đúng!” Đồng chí lão Vân nhân cơ hội chế giễu: “Nhất định phải phê bình tác phong kiêu ngạo, ngông cuồng này!
“Đúng!” Thiên Sách gật đầu: “Lão Vân à, sau này đừng hợp tác với những kẻ xấu như vậy, trực tiếp cho vào danh sách đen đi!
Vân Chí Sam sờ sờ cằm: "Nhất định phải bị đưa vào danh sách đen, trừ phi cậu ta lấy lòng bác."
Cả đoàn phim phá lên cười, có người còn vô tình nói ra lời thật lòng.
"Có phải đạo diễn Vân bị gì rồi không!"
"Nghĩ gì vậy, sao anh Bạc lại phải nịnh nọt ông ấy chứ? Đổi thành cô Khương thì có lẽ còn tàm tạm!"
Đồng chí lão Vân tức giận: "Ai nói đấy, đứng ra đây! Trừ lương! Trừ hết !!"
Bầu không khí của đoàn phim "Chiến cốt" rất tốt. Ban đầu nhân viên cảm thấy Bạc Hạc Hiên rất lạnh lùng nhưng vì bị Khương Mạn lôi kéo. Sau khi được tặng chiếc mũ pikachu màu vàng thì những người khác đã bắt đầu dám đùa vài câu với Bạc Hạc Hiên.
Sau đó, mọi người phát hiện ra ảnh đế Bạc Hạc Hiên này thực sự rất lạnh lùng, nhưng cũng không khó tiếp xúc với … Cũng có lúc rất hài hước.
Có điều, vui nhất là khi Khương võ thần chưa quay xong.
Khi hai người họ ở cạnh nhau, bọn họ hoàn toàn là những diễn viên hài!
“Nếu có thể ăn thì ăn nhiều một chút.” Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Tự Thiên Sách: “Nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ không thể ăn được nữa.”
Tự Thiên Sách: "... Cậu nguyền rủa tôi."
Bạc ảnh đế liếc nhìn đồng chí lão Vân: "Gần đây bác có liên lại với Trần Minh không?"
Vân Chí Sam: "Tại sao bác phải liên lạc với cậu ta?"
Bạc Hạc Hiên nhìn đỉnh đầu ông ta, cười nửa miệng: "Anh ta có kinh nghiệm trong việc ngăn ngừa rụng tóc."
Đồng chí lão Vân sờ lên đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của mình, trong lòng chửi mắng, nguyền rủa!
Bạc Hạc Hiên đi thay quần áo rồi, Tự Thiên Sách và lão Vân mỗi người cầm một miếng bánh nhỏ vừa ăn vừa mắng chửi.
"Tại sao trước đó tôi không phát hiện ra tên Bạc Hạc Hiên là loại người này?!"
"Lão Vân, bác nhìn sai người rồi, cậu ta vô cùng nham hiểm. Không có em gái của cháu ở đây thì không ai có thể quản được cậu ta.!"
"Tôi tức quá, thực sự muốn cắt hết cảnh quay của cậu ta đi!"
Tự Thiên Sách bĩu môi: "Bác dám cắt cảnh quay của nhà sản xuất và nhà đầu tư à?"
Đồng chí lão Vân trợn mắt, miệng phun ra toàn những tinh hoa của đất nước!
Dám cái rắm!
Trong phòng trang điểm, Bạc Hạc Hiên thay quần áo, sau khi dọn dẹp xong mới bật điện thoại lên.
Wechat hiện lên vài tin nhắn, tất cả đều là của Arthur.
Arthur: (Chú thật là ngu ngốc.)
Arthur: (Lẽ nào chú chưa chuẩn bị cho chuyện cầu hôn à? Chuyện này vẫn cần cháu nhắc nhở à)
Arthur: ( Chú Hiên, khi nào chú mới có thể trưởng thành hơn một chút đây?)
Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày: Trưởng thành?
"Thằng nhóc này ..." Anh cười cười rồi lắc đầu.
Tiểu Bắc (trợ lý) ở bên cạnh nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm, không thể nhịn được liền nói với Cố Trầm (quản lý): “Anh Trầm, anh có để ý rằng bây giờ Boss càng ngày càng thích cười không?
"Hôm qua trong lúc nghỉ ngơi em thấy anh ấy vừa nhìn điện thoại vừa cười. Anh ấy bị sao vậy?"
Ánh mắt cố chấp của Cố Trầm giương lên, liếc nhìn ông chủ tư bản một cái, bĩu môi nói: "Cậu chưa từng nghe nói đến ma lực xoay vòng của tình yêu sao?"
“Xoay cái gì cơ?” Tiểu Bắc - người độc thân từ trong bụng mẹ, tỏ vẻ bối rối.
"Hiện tại cậu ta mới chỉ cười, còn chưa bắt đầu xoay vòng, chứng tỏ vẫn còn lý trí, mặc kệ cậu ta đi." Quản lý Cố nói, tay trái lần tràng hạt.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Bạc Hạc Hiên, ánh mắt cố chấp đó lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Boss thân mến, boss có gì cần dặn dò?” Quản lý Cố đẩy kính, nở nụ cung kính của một người nhân viên.
"Còn một tháng nữa là qua năm mới, khoảng thời gian sau đừng nhận công việc gì cả, nghỉ ngơi."
Cố Trầm “hả”một tiếng?"Nghỉ tới khi nào?"
"Sang năm mới rồi tính sau."
"Cũng được, dù sao khoảng thời gian sau cũng chỉ có gameshow" Một cuộc sống khác trên thế giới". Ý của đạo diễn Lý bên đó là đợi sang năm sẽ bắt đầu ghi hình trở lại."
Cố Trầm nhún vai, ánh mắt nóng rực:"Boss, vậy tiền thưởng cuối năm năm nay..."
Giọng điệu của Bạc ảnh đế uể oải: "Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc thì lấy đâu ra tiền thưởng cuối năm?"
Cố Trầm tháo kính, nghiến răng hàm sau. Tên tư bản chết tiệt này thù dai quá!
"Này, tôi nghe nói bây giờ Hoàn Vũ Entertainment đang tuyển các loại quân, trong tay cô Khương đang thiếu quân tốt tướng tài."
Bạc Hạc Hiên cười nhạt nhìn anh ta.
Cố Trầm ngồi ngay ngắn, cười giả tạo: "Sếp yên tâm đi, tôi hoàn toàn không có ý định nhảy việc đâu."
"Cậu cũng có thể nhảy việc."
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nói: "Đúng rồi, có lẽ khoảng thời gian sau này cậu sẽ phải tăng ca rất nhiều, cậu sẽ phải dập tắt rất nhiều tin tức từ giới truyền thông."
Sắc mặt Cố Trầm như sụp đổ: "Cậu định làm gì?"
"Tôi hẹn hò rồi, có lẽ sẽ bị chụp được nhiều ảnh. Tạm thời tôi chưa muốn để lộ tin này." Bạc ảnh đế bình tĩnh nói.
Quản lý Cố và Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn anh.
Tiểu Bắc kêu lên: "Hẹn hò sao?! Với ai?!"
Cố Trầm tự vỗ vào trán mình: "Còn có thể là với ai được chứ!!"
Ngoại trừ Khương Mạn còn ai có thể tiếp nhận tên yêu quái này!
A…… Thật nực cười khi vừa rồi anh ta nói muốn nhảy việc sang công ty của Khương Mạn!
Chết tiệt!
Đến đó chẳng khác nào ra khỏi hang sói rồi lại vào hang cọp, sớm muộn gì Hoàn Vũ Entertainment cũng sẽ là của vợ chồng này! !
Giới giải trí sắp đi đời rồi! Vợ chồng họ sẽ không cho ai đường sống đâu!
Chương 289: Phim Bạc Hạc Hiên đóng máy thì nhà anh cũng bị phá tan tành
Bộ dạng của Khương Nhuệ Trạch khi nhìn thấy Khương Mạn giống như một con chó được gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, cuối cùng cũng thấy chủ nhân đến đón!
Anh ta vô cùng phấn khích, cứ như dưới lòng bàn chân có một cái lò xo, suýt chút nữa đã nhảy hết cỡ về phía bãi đỗ xe.
"Anh ba, kiềm chế một chút, vết thương." Khương Mạn nhắc nhở.
“Làm gì có vết thương nào, anh ba của em vẫn là hảo hán đó!” Khương Nhuệ Trạch đeo kính râm lên, kiên quyết không thừa nhận chuyện mình phẫu thuật ở mông.
Arthur lắc đầu, không muốn nói gì cả.
Khi đến bãi đỗ xe, Khương Nhuệ Trạch nhìn ngang nhìn dọc, giống như có chút thất vọng:
"Chỉ có em tới đón anh thôi à?"
“Anh cả bận, anh hai và anh tư cũng có việc phải làm.” Khương Mạn giải thích.
Khương Nhuệ Trạch ngồi ở hàng ghế sau, lẩm bẩm nói: "Ai nói ba người bọn họ..."
Khương Mạn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta qua gương xe, cô cười nói: "Hả? Vậy anh đang muốn nói đến ai vậy?"
“Không ai cả.” Khương Nhuệ Trạch lập tức im lặng, cắm đầu nhìn điện thoại.
Khương Mạn cũng không hỏi thêm, nhịn cười và bắt đầu lái xe đi.
Vừa xuất viện, Khương Nhuệ Trạch đã không kìm lòng được: "Tang không cay đâu?"
Khương Mạn cố ý hỏi: "Tang không cay là ai ạ?"
“Em gái !!” Khương husky nói.
Khương Mạn nhịn cười: "Nhà cô ấy có chút chuyện nên, đã trở về Thục Thành rồi nên không thể đến đón anh xuất viện được."
Hôm nay khi cô đến đây, Tang Điềm đã gọi điện thoại báo cho cô rồi.
Cụ thể là chuyện gì thì cô cũng không rõ.
Dựa vào tính cách của Tang Điềm nếu là chuyện có thể nói ra thì cô ấy nhất định sẽ nói. Cô ấy không nói có lẽ là bởi vì chuyện này khó nói cho nên Khương Mạn cung không hỏi.
Khương Nhuệ Trạch có vẻ cụt hứng, lẩm bẩm nói: "Đồ lừa đảo này, nhưng nếu có việc không thể tới, tại sao lại không trực tiếp nói với anh..."
Khương Mạn và Arthur nhìn nhau. Ồ, có vẻ giữa hai người này có gì đó ~
Xe chạy thẳng về Vân Miểu Thiên Châu.
Sau khi xuống xe, Khương Nhuệ Trạch lầu bầu nói: "Phim của lão Hiên vẫn chưa quay xong hả? Em gái, khi nào chúng ta chuyển về nhà mình ở vậy?"
"Em cũng chưa thấy nhà mới mà anh cả đã chuẩn bị cho em đúng không?"
“Đợi khi nào anh ấy về thì hãy tính sau.” Khương Mạn nói:
“Em đã hứa sẽ chăm sóc Ngạo Thiên và Tang Bưu cho anh ấy rồi.”
( Ngạo Thiên và Tang Bưu là tên con chó và con ngỗng do cô tự đặt, đã xuất hiện ở những chương trước)
Khi Khương Nhuệ Trạch nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt của anh ta trở nên hung dữ. Một con chó ngoan và một con ngỗng đang yên đang lành lại đặ hai cái tên này chúng!
Đến cửa, Khương Mạn đang định mở cửa thì đột nhiên nhíu mũi lại. Arthur cởi chiếc mũ trùm đầu Pikachu ra, lúc này khuôn mặt cậu bé cũng trở nên căng thẳng.
"Hình như…"
“Tại sao lại thối như vậy?” Khương Nhuệ Trạch hỏi.
Khương Mạn có dự cảm chẳng lành, cô liền mở khóa cửa. Giống như có cơn gió thổi qua, quấn lấy mùi hôi thối thấm thấu vào tận linh hồn!
"Oẹ" Khương Nhuệ Trạch xoay người ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu nôn.
Khương Mạn bịt mũi, sắc mặt tái xanh, Arthur cũng vô cùng kinh ngạc!
"Nhà của chú Hiên bị xâm chiếm rồi sao? !!"
Hơn cả một cuộc xâm lược, đây có thể được gọi là một cơn bão quét qua...
Đồ đạc liểng xiểng khắp nơi trên mặt đất ... Ghế sô pha bằng da bị xé nát, tấm thảm trải sàn cũng bị xé thành nhiều mảnh... những đồ trang trí trong nhà cũng bị vỡ tan tành.
Cảnh tượng này ... quen thuộc biết bao! Cảnh tượng không thể chấp nhận được nhất là lông ngỗng bay khắp nhà... phân văng tung tóe khắp nơi...
Lúc này! thậm chí Khương võ thần không dám nhúc nhích chân!
"Bạc Ngạo Thiên !!"
"Bạc Tang Bưu!!" Khương Mạn hung dữ hét lên.
"Gâu gâu gâu !!!" Con chó ngốc nghếch chạy ra miệng đầy lông ngỗng, đôi mắt nhỏ đầy vẻ oán hận và kích động, bộ lông cũng bẩn như lăn lộn trong bùn đất.
Có quỷ mới biết cái thứ dính đó là bùn hay phân ...
Nó chạy nhanh như chạy 100 mét, chuẩn bị vồ tới, Khương Mạn vội vàng ngăn lại: "Mày đứng lại đó!!"
"Gâu gâu" Husky bực bội kêu lên.
Khương Mạn kinh hãi nhìn nó, lúc này đây, ý định giết chó quanh quẩn trong đầu cô!
"Sao mày có thể làm vậy !!!"
"Mấy ngày nay không có người ở nhà, mày nghịch ngợm, phá hoại như vậy à, mày có muốn chết không hả?!!"
Ánh mắt con husky dần trở nên bướng bỉnh: "Gâu?!"
Người phụ nữ này, sao cô dám quát tôi?! Cô có tin tôi tiếp tục phá nhà hay không?
Khương Mạn tức giận, con chó một ngày không bị đánh không chịu nổi à.
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của cô, husky lập tức rú lên, tiếng rú đó như thể sắp bị lôi đi làm thịt!
"Ôi, cái mùi hôi này..."
Khương Nhuệ Trạch bịt mũi: "Còn con ngỗng nữa?! Em gái, chúng ta đừng mềm lòng nữa. Nghe anh, tối nay chúng ta ăn ngỗng hầm nồi gang và thịt chó kho đi! Vậy là đã giải quyết được hai tai hoạ này rồi!"
Husky: "Gâu gâu gâu !!" Khương husky ngu ngốc, anh thật sự muốn giết đồng loại à!
Khương Mạn vốn rất tức giận, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu của chó Ngạo Thiên, cô liền bật cười.
Cô liếc nhìn anh ba, rồi nhìn con chó ngốc nghếch, không khỏi thốt lên: "Thôi vậy, chém giết lẫn nhau là không nhân nghĩa."
Khương Nhuệ Trạch bối rối: "Chém giết lẫn nhau?"
Lúc này Arthur giật giật ống tay áo của Khương Mạn: "Thím, nhà của chú Hiên ... e rằng tạm thời sẽ không thể ở được, đúng không ạ?"
Biểu cảm của Khương Mạn cũng rất khó xử. Nếu không thể ở được, đó sẽ là một tổn thất rất lớn.
Có vẻ như lớp sơn tường đã bị con chó ngu ngốc cào. Còn con ngỗng Tang Bưu...
Có quỷ mới biết ác bá thôn đã đi đâu, có lẽ nó đang bơi trong hồ bơi trong vườn.
"Em sẽ gọi người đến xử lý."
Khương Mạn đau đầu, đi sang bên cạnh gọi điện thoại cho Lý Mặc.
Không phải cô không tìm được người khác để giải quyết, mà là trong nhà Bạc Hạc Hiên có rất nhiều 'cơ quan' và bí mật nên gọi người dọn dẹp nhà bình thường thì không ổn. Lý Mặc là cấp dưới của anh nên chuyện này để cho đối phương giải quyết có vẻ ổn hơn.
Mười phút sau, Khương Mạn đặt điện thoại xuống.
"Sẽ có người dọn dẹp nhà cửa. Chúng ta hãy bắt Ngạo Thiên và Tang Bưu lại trước và đưa chúng ra ngoài tắm."
Cô nói xong liền nhìn một mớ hỗn độn trong nhà và con chó ngu ngốc.
Không thể yêu thương nổi.
“Có cần thông báo cho chú Hiên không?” Arthur hỏi.
“Không cần đâu.” Khương Mạn còn nhớ tới dáng vẻ buồn bực của Bạc Hạc Hiên lần trước khi nhà bị phá.
"Chắc là mấy ngày nữa phim của anh ấy mới đóng máy. Khi anh ấy về, có lẽ ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ."
Arthur gật đầu, không nói gì cả.
"Vừa hay, bắt nhốt con chó ngu ngốc này và ác bá lại rồi chúng ta về nhà mình ở!" Khương Nhuệ Trạch xắn tay áo và vô cùng nóng lòng!
……
Sân bay Quỳnh Thành.
Cố Trầm bất lực nói: "Buổi chiều có gió lớn, tất cả các chuyến bay đều bị muộn hơn. Cho dù có bay được thì có lẽ cũng phải sáng sớm mới về tới Bắc Thành."
"Cậu vội như vậy sao? Nhất định phải về trong hôm nay à?" Quản lý Cố rất không hài lòng.
Bãi biển ngập tràn ánh nắng, đúng là một điểm đến thích hợp để đến du lịch, nghỉ dưỡng!
Bạc Hạc Hiên nhắm mắt lại, không quan tâm tới anh ta.
Đột nhiên trong điện thoại có một tin nhắn mới.
Yêu Nhi: (Khi nào anh về?)
Anh cụp mắt xuống, cười rồi trả lời: (Vài ngày nữa, em có nhớ anh không?)
Yêu Nhi: ( Lạnh lùng.jpg)
Quản lý Cố nhìn người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu này thầm khinh thường và khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc…… Bạc ảnh đế muốn tạo bất ngờ cho Yêu Nhi không hề hay biết … Nhà mình đã bị phá tan tành!
Ha ha ha ha! ! !
Chương 290: Không ngăn cản nổi thì tôi có thể tham gia
Chó Ngạo Thiên đã bị khuất phục, khoảnh khắc nó bị xiềng xích giống như linh hồn bị phong ấn.
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch u ám nhìn chằm chằm vào con chó, thân hình cao lớn lộ ra vẻ nhếch nhác. Hôm nay anh ta mặc bộ quần áo màu trắng, nhưng bây giờ toàn thân đều là bùn đất.
“Gâu gâu!” Anh nhìn cái gì mà nhìn! !
“Hãy hầm nó đi, em gái.” Khương Nhuệ Trạch cười nói.
Khương Mạn gãi gãi đầu: "Hay là anh với nó đánh nhau một trận?"
Cô cũng không hiểu tại sao anh ba mình và Ngạo Thiên là đồng loại mà lại như nước với lửa vậy. Cùng cực nên đẩy nhau à?
“Tốt hơn là để cháu dẫn Ngạo Thiên ra ngoài tắm.” Arthur nắm lấy dây xích chó, sợ rằng chút nữa một người một chó lại quay ra cắn nhau.
"Anh ba, anh đi thay quần áo trước đi. Em đi tìm Tang Bưu."
Từ ngôn ngữ của con husky, cô biết được rằng con ác bá thôn thực sự đã chạy ra từ lỗ chó trong vườn rồi. Nó bắt đầu chơi trò bỏ nhà ra đi!
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch vô cùng ấm ức, muốn nói cùng nhau đi đi, nhưng trên người toàn là bùn đất lại còn có mùi phân, không đi thay quần áo cũng không được.
Cả ba đã chia nhau ra hành động.
Sau khi Khương Mạn đi ra ngoài của, cô huýt sáo một cái thì có vài con chim từ trên cây bay xuống và đậu trên đầu cô.
"Dẫn đường đi."
Cô ra lệnh, các trinh sát chim cử bắt đầu hành động và dẫn cô đi tìm Tang Bưu. Con ngỗng đó bây giờ béo tốt, vừa nhìn đã biết là một nguyên liệu tốt để hầm!
Vậy nên nghĩ không thông muốn bỏ nhà đi, đây chẳng phải là "truyền hơi ấm" cho mọi người trong ngày đông giá lạnh sao? !
"Sớm biết như vậy thì đã hầm rồi."
"Mất công nuôi nó lâu như vậy mà lại để người khác no bụng."
"Nếu như hầm nó lên..."
Khương Mạn nuốt nước miếng: "Cắn hai miếng cũng còn ít..."
Nếu những đứa trẻ trong chương trình “ Một cuộc sống khác trên thế giới” nghe thấy tiếng lòng của Khương Mạn lúc này, có lẽ chúng sẽ khóc rất to!
Chẳng mấy chốc, Khương Mạn đã đứng trước một toàn biệt thự. Nghe nói rằng ngỗng Tang Bưu đã sa lưới của gia đình này.
Cô vừa định bấm chuông cửa thì nghe thấy tiếng la hét, mắng chửi bên trong.
"Tao đánh chết mày, thằng ranh con này!"
"Mô tô, mô tô, tao thấy mày sắp giống mô tô rồi đấy! Nếu mày còn dám lái xe ba bánh nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!!"
"Mày còn dám chạy à?!"
Cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người vội vàng chạy ra như thể bị một con chó hung dữ đuổi theo. Khoảnh khắc với Khương Mạn bốn mắt nhìn nhau giống như chuyển động chậm lại.
Một loạt biểu cảm hoảng sợ, choáng váng, sửng sốt và tức giận của đối phương như thể đang dừng hình trên khuôn mặt của anh ta.
Sở Thánh Kỳ phanh gấp và dừng lại,: "Sao cô lại ở đây ... a !!"
Một đôi dép đập vào gáy anh ta. Ôi hình tượng thái tử của Sở thiếu gia đã... tan tành!
"Thằng khốn nạn này!!"
Khương Mạn còn chưa kịp cười thì đã thấy ông Sở chân trần lao ra, trên tay còn cầm một chiếc dép khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạn, ông lão sững sờ!
"Đại, Đại Ngọc !!"
"Đại Ngọc nào ở đây, cô ta tên là Khương Mạn! Có phải ông lại hồ đồ rồi không!" Sở Thánh Kỳ nhân cơ hội hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thì bị tát một cái vào trán, đỏ mặt tía tai, không dám nói thêm gì nữa.
"Tao còn cần mày nhắc nhở à!" Ông lão mắng xong, khi nhìn về phía Khương Mạn, sắc mặt lập tức thay đổi, đó được gọi là hoà nhã, thân thiện.
"Cô gái, cháu có biết là ông đã tìm cháu gian nan, vất vả như thế nào không..."
"Sao cháu lại biết ông sống ở đây? Nào, nào nào,mau vào nhà đi..."
Ánh mắt Sở Thánh Kỳ khinh thường nhìn ông nội mình, tức giận trừng mắt nhìn Khương Mạn nói: "Đúng vậy, sao cô lại biết chúng tôi sống ở đây?"
Khương Mạn vẫn mỉm cười. Nếu tôi biết các người ở đây thì tôi đã không tới rồi...
Cô ho khan một tiếng: "Hiểu lầm thôi, thú cưng nhà cháu không thấy đâu nữa nên cháu mới tới hỏi xem sao."
"Thú cưng?" Ông lão sửng sốt: "Ồ, đúng! Đúng rồi! Cháu cũng sống ở Vân Miểu Thiên Châu!"
Ông ta vỗ trán, thật sự là già rồi nên đầu óc cũng không được tốt nữa.
Tìm người ta khắp nơi mà lại quên mất chuyện này!
"Đừng vội tìm thú cưng, vào nhà trước đi, lát nữa ta sẽ giúp cháu tìm!"
Trong lòng Khương Mạn nói: Cháu không vội, cháu sợ Tang Bưu sẽ vội.
"Có lẽ thú cưng nhà cháu đã không cẩn thận xông vào khu vườn của nhà ông rồi, hay là ông hỏi giúp cháu xem sao ạ?"
“Không thành vấn đề.” Ông Sở quay người lại, tức giận đùng đùng hét lên: “Bà Vương!
Một bác gái trông như bảo mẫu đeo tạp dề đi ra và nói: "Ông chủ, phu nhân cũng đang tìm ông, bà ấy hỏi ông muốn nấu con ngỗng kia theo cách nào?"
“Đương nhiên là hầm rồi!” Ông Sở tức giận nói.
Con ngỗng to béo đó đã làm hỏng tất cả những cây lan mà ông đã dày công chăm sóc hơn mười năm! Cá vàng trong bể cũng bị nó mổ chết không ít, nỗi hận trong lòng ông ta khó có thể cởi bỏ được!
"Đừng nói đến con ngỗng, bà có nhìn thấy..."
Ông lão dừng lại, quay đầu lại ân cần hỏi: "Cô gái, thú cưng của cháu là mèo hay chó?"
Khương Mạn xấu hổ cười: "Là ngỗng ạ."
"Ồ, là ngỗng à..."
Ông lão ngẩng đầu, há miệng rồi đột nhiên khép lại, kinh ngạc nhìn cô.
Khương Mạn chớp mắt.
Thực sự ... sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sở Thánh Kỳ bật cười thành tiếng rồi anh ta ôm bụng cười ha ha.
"Buồn cười chết mất! Con ngỗng trắng to béo đó là của cô nuôi à?!"
"Ha ha ha ha! Nuôi rất tốt đấy!"
Mặt ông Sở biến sắc, không kịp dạy dỗ thằng cháu bất tài của mình.
"Bà Vương, con ngỗng kia còn thở không?"
Bà Vương lo lắng nói: "Phòng bếp đang đun nước nóng. Chắc là ... chuẩn bị cắt tiết, nhổ lông rồi..."
"Dừng lại! Dừng tay lại ngay!" Ông Sở vội vàng chạy vào trong.
Khương Mạn giơ tay lên, nở nụ cười bối rối, ông à, ông không cần vội vàng như vậy đâu...
Sở Thánh Kỳ cười sặc sụa, nhìn chằm chằm vào cô: "Cô đến thật đúng lúc. Nếu cô đến muộn mấy phút thì con vịt của cô đã vào nồi rồi."
"Đúng vậy ..." Khương Mạn rất thất vọng: "Nếu như biết như vậy tôi đã tới muộn một chút rồi."
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ đông cứng lại? ? ?
"Không phải cô đến đây để ngăn cản người ta giết ngỗng sao?"
Khương Mạn nuốt nước miếng: "Không thể ngăn cản thì tôi cũng có thể tham gia, không thể nuôi không công được."
Sở Thánh Kỳ nhìn cô chằm chằm, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Một người phụ nữ ngồi bên chiếc nồi, vừa gặm chân ngỗng vừa giơ ngón tay cái lên: Ngon! Ngon quá! Ăn ngỗng mình tự nuôi thật là ngon !
Đột nhiên anh ta cảm thấy có chút ngưỡng mộ cô, người phụ nữ này thật là … không bao giờ hành động theo lẽ thường!
"Cô tới đây rồi cũng tốt. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút rằng con ngỗng cưng của cô rất phi thường."
“Nó xông vào vườn của ông tôi và làm hỏng hết vườn lan mà ông ấy đã trồng hơn mười năm nay. Hơn nữa nó còn mổ chết hết những con cá vàng trong bể cá”. Sở Thánh Kỳ nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Sau đó anh ta bước vào nhà, hồi lâu không nghe thấy giọng nói của Khương Mạn, ngoảnh lại thì đã thấy cô rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Sở thái tử sững sờ: "Cô đi đâu vậy?"
Bị phát hiện ... Khương Mạn dừng chân lại, nở nụ cười hoàn hảo: "Thực ra con ngỗng kia không phải do tôi nuôi."
Sở Thánh Kỳ khẽ nhướng mày: "Thực ra, vừa rồi cô muốn chuồn đúng không?"
Bình luận facebook