• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Truyền Nhân Thần Y

  • Chương 241-245

Chương 241: Dẫn theo đứa con ghẻ thật phiền phức

Thực ra, chỉ cần nhìn qua, Tô Vũ đã có thể biết một người có vấn đề về sức khỏe hay không.

Chỉ là lo lắng thái quá thôi, thuyền đi từ từ mới vững. Thật ra anh cũng hy vọng có thể tìm thấy con cổ trùng trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, như vậy anh cũng có thể yên tâm.

"Ăn gì bây giờ đây? Em cũng đói rồi." Mã Hiểu Lộ ôm bụng hỏi Tô Vũ.

Nói tới đây, Tô Vũ ngồi lại gần, nắm tay Mã Hiểu Lộ rồi lén bắt mạch cho cô.

Gần đây Tô Vũ luôn cảm thấy rất kỳ lạ, đó là cơn đói của Mã Hiểu Lộ dần trở nên khủng khiếp, cho dù ở nhà hay ở ngoài.

Hoàn toàn không giống lượng ăn của một cô gái có thân hình đẹp. Thường thì cô có thể ăn phần cơm của hai người.

Phải nói lúc đầu khi Tô Vũ khai thông kinh mạch cho Mã Hiểu Lộ, cơ thể thoải mái nên tăng cảm giác thèm ăn là bình thường. Nhưng sau thời gian dài như thế.

Cũng không thấy cô tăng cân, cũng không giảm lượng ăn, khiến Tô Vũ hơi lo lắng.

Tuy nhiên, nhìn mạch tượng không thấy có gì bất thường, để Mã Hiểu Lộ khỏi lo lắng, Tô Vũ buông tay cô và hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"

"Phi Phi, lần trước chúng mình đi nhà hàng nào đó nhỉ, tôi quên tên rồi. " Mã Hiểu Lộ vươn cổ hỏi Triệu Phi Phi đang ngồi gần đó.

"Lần nào cơ?" Triệu Phi Phi vẫn đang cúi đầu xem hình chụp hôm nay.

"Lần đó, cô bảo không muốn có con nữa, lần chúng mình cùng đi đấy." Mã Hiểu Lộ nói thẳng nên khiến Triệu Phi Phi vô cùng xấu hổ, thật sự muốn ném cái điện thoại trong tay qua cho cô.

Cô ấy trợn mắt nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Tiên Thảo Đình, đừng tưởng chỉ vì cô là sếp tôi thì tôi sợ cô, đợi tôi về sẽ xử cô thế nào đây."

"Đúng rồi, chính là Tiên Thảo Đình, chúng ta đi ăn ở đó đi." Mã Hiểu Lộ trốn sau lưng Tô Vũ gật đầu nói.

"Không phải chứ, cô dẫn chúng tôi đi còn được, nhưng nếu Triệu Mộng Nhã cũng đi, chắc chắn quán nhỏ đó sẽ bị fan cuồng phá sập mất." Lục An Kỳ nhún vai nhắc nhở, trong nhóm chúng ta còn có một ngôi sao đỏ rực, chỉ cần đi bộ trên đường cũng gây tắc đường rồi.

"Đúng vậy, dẫn theo đứa con ghẻ thật phiền phức." Do đã quen thuộc nên Mã Hiểu Lộ nói chuyện với Triệu Mộng Nhã giống như nói chuyện với bạn thân vậy, có thể nói bất cứ điều gì.

"Cô nói gì vậy? Tôi không quan tâm đâu, hôm nay ai cũng không được bỏ rơi tôi cả, cho dù là đi ăn hàng quán ven đường, tôi cũng nhất định phải đi theo." Triệu Mộng Nhã cũng đùa giỡn làm bộ bất đắc dĩ, không hề có dáng vẻ ngôi sao gì cả, thậm chí còn nhắc tới hàng quán ven đường.

Nói tới đây, Mã Hiểu Lộ vỗ tay nói: "Đúng rồi, lần trước nhà hàng Nhất Phẩm Tiên, lần chúng ta liên hoa đó, các cô còn nhớ không, tôi cảm thấy cũng không tồi, vừa gần bờ biển, ăn no rồi còn có thể ngắm biển, mà cũng ít người, Triệu Mộng Nhã sẽ không bị vây xem như thú cưng."

Mọi người đều đồng ý với đề xuất của Mã Hiểu Lộ, Chu Triết cười nói: "Được, vậy tôi sắp xếp ngay, đặt chỗ xong chúng ta qua ngay."

"Gần đây em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi một cách có vẻ vô ý nhưng thực chất là có ý.

"Khó chịu ư? Không có khó chịu gì đâu, có có có." Mã Hiểu Lộ suy nghĩ kỹ rồi nói.

"Chỗ nào khó chịu vậy?" Tô Vũ hơi căng thẳng hỏi.

Mã Hiểu Lộ cười nói: "Anh chắc chắn không biết đâu, đã vài đêm rồi, giữa đêm khuya em thường xuyên phải dậy ăn vặt, vì thực sự rất đói, đói đến mức không ngủ được. Mỗi lần đói, em lại nghe thấy một tiếng động, giống như tiếng trẻ con khóc, hoặc là tiếng chim kêu vang vọng bên tai, cứ vang lên không ngừng. Nhưng ăn no rồi thì không còn nữa."

Đây là chuyện gì vậy? Những chuyện Mã Hiểu Lộ nói Tô Vũ chưa bao giờ nghe nói đến.

Đói quá mà không ngủ được thì bình thường, nhưng tiếng trẻ con khóc và chim hót là sao? Dù sao đi nữa, Sở Vũ quyết định sẽ theo dõi và quan sát kỹ càng, dù sao đây là chuyện quan trọng không được chủ quan.

Đang trò chuyện thì Tôn Kỳ từ ngoài cửa bước vào và nói với Mã Hiểu Lộ: "Sếp Mã, bên ngoài có một người tên Mã Mật Phong, nói là bác cả của chị, muốn gặp chị."

Nghe đến cái tên này, nụ cười trên mặt Mã Hiểu Lộ đông cứng lại, sau đó lại trở lại bình thường.

Trong mắt Mã Hiểu Lộ, Mã Mật Phong không có ấn tượng tốt đẹp gì, Mã Hiểu Lộ cảm thấy bản thân như một quân cờ trong tay ông ta. Lúc trước chính ông ta đã đe dọa và dụ dỗ để Mã Hiểu Lộ lấy Tô Vũ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó cũng không phải chuyện xấu.
Chương 242: Cũng không thể quên cội nguồn

"Để ông ấy vào đi." Mã Hiểu Lộ nói với Tôn Kỳ.

"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất, có phải đã lâu rồi em không gặp cha mẹ không? Hay là dành thời gian về thăm họ đi?" Tô Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Hiểu Lộ, khiến hai người đến gần nhau hơn.

"Đâu có lâu lắm đâu, mới gần đây thôi, lúc lang thang không nhà, em có về thăm một lần. Nhưng nghĩ rằng nếu nói với họ mình bị đuổi ra ngoài, họ chắc chắn sẽ đau lòng, rồi không biết phải làm sao nên em nhịn lại, nói rằng mình vẫn ổn." Nói tới đây, Mã Hiểu Lộ ấm ức bĩu môi.

"Nhưng vốn dĩ em vẫn ổn mà phải không?" Tô Vũ đùa cợt nói.

"Sao lại ổn chứ? Trước kia thì có thể no cơm, giờ suốt ngày cứ phải nghĩ cách nhồi thức ăn vào cái miệng này, anh hành hạ em đấy." Mã Hiểu Lộ oan ức nói với Tô Vũ, người ngoài nghe không biết chắc tưởng Mã Hiểu Lộ bị hành hạ nặng lắm.

Vào lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra lần nữa, cùng với Tôn Kỳ bước vào còn có một người đàn ông và một phụ nữ.

Mã Hiểu Lộ vội kéo Tô Vũ đi tới, cười nói: "Bác cả, bác gái cả."

"Ha ha, lúc nãy bác còn không dám tin, hóa ra quả thực là Hiểu Lộ, thật sự khiến bác kinh ngạc đấy, nhà họ Mã chúng ta cảm thấy tự hào về cháu đấy." Mã Mật Phong vừa đến đã khen ngợi Mã Hiểu Lộ, và trực tiếp khẳng định, dù thế nào Mã Hiểu Lộ vẫn là người nhà họ Mã, điều này là chuyện không thể nghi ngờ.

Sau đó, Mã Mật Phong lướt mắt quanh phòng, không cần nói chắc chắn lát nữa ông ta sẽ bắt Mã Hiểu Lộ giới thiệu những người kia.

Nghiêm túc mà nói thì điều này có thể coi là chuyện trong nhà của Mã Hiểu Lộ, nên vẫn không cần làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

"Bác cả, ở đây ồn quá, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé." Nói rồi Mã Hiểu Lộ nháy mắt với Tôn Kỳ.

Mã Mật Phong có vẻ miễn cưỡng, lúc vào ông ta đã thấy, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đang tiễn khách, và những vị khách đó đều là những nhân vật lớn.

Vì vậy, ông ta chắc chắn những người ngồi trong phòng nghỉ phía sau không phú cũng quý, khi thấy Triệu Mộng Nhã, suy đoán của ông ta đã được chứng thực.

Và những người này, chỉ cần ông ta đi theo Mã Hiểu Lộ thôi, công việc kinh doanh sau này sẽ không cần phải lo.

Tuy nhiên, rõ ràng Mã Hiểu Lộ không có ý định cho ông ta cơ hội đó.

Nhưng Mã Mật Phong cũng không thấy thất vọng, bởi chỉ cần Mã Hiểu Lộ vẫn còn ở đây, vẫn công nhận mình là người nhà họ Mã, thì cơ hội của ông ta vẫn còn mãi.

Không chỉ vậy, Mã Mật Phong bây giờ còn rất nhạy bén bắt được một thông tin quan trọng khác.

Đó là, có vẻ như quan hệ giữa Tô Vũ và Tô Nhạc Luân rất căng thẳng.

Muốn nói lý do công ty của Mã Hiểu Lộ khai trương mà không báo cho cha mẹ cô là điều dễ hiểu, dù sao cha mẹ cô chỉ là người làm công ăn lương, việc này họ cũng không giúp được gì.

Hơn nữa đây chỉ là lễ khai trương chứ không phải ăn mừng thành công, nên không báo cáo cũng được.

Nhưng xem tình huống Tô Nhạc Luân vừa nãy, có vẻ như Tô Vũ thậm chí còn không báo cho Tô Nhạc Luân. Không những thế, khi biết hôm nay là ngày khai trương công ty của Mã Hiểu Lộ, trên mặt Tô Nhạc Luân đầy vẻ khó chịu, và cho tới giờ ông ta vẫn chưa qua đây.

Mã Mật Phong có thể suy luận ra rằng, mối quan hệ giữa hai cha con có thể có vết nứt rất lớn.

"Bác cả, bác gái cả mời ngồi." Trong phòng bên cạnh, Mã Hiểu Lộ rất lễ phép mời hai người ngồi xuống, còn rót trà cho họ.

Sau khi ngồi xuống, Mã Mật Phong nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống và nói: "Hiểu Lộ à, giờ cháu coi như đã thành đạt ở bên ngoài, làm rạng danh tổ tiên, nhưng cũng không thể quên cội nguồn. Trong nhà vẫn còn ông nội tuổi cao sức yếu, rảnh rỗi thì nên về nhà thăm nhứ."

Mã Mật Phong vừa bắt đầu đã dùng lễ nghi Trung Quốc dạy dỗ Mã Hiểu Lộ, để thể hiện vị thế trưởng bối của mình.

Về những điều này, Mã Hiểu Lộ tự nhận không cần ông ta dạy, trước đây khi cô còn nghèo khổ, bị đuổi ra khỏi nhà, sao không thấy bác cả này lên tiếng thế?

Trái lại, ông ta biết tôn trọng người già, nhưng khi ông ta tàn nhẫn đẩy Mã Hiểu Lộ vào "hố lửa" Tô Vũ, có suy nghĩ đến việc yêu thương trẻ con không? Nói thật, xã hội này chỉ là lừa lọc lẫn nhau, chỉ là kẻ mạnh ăn hiếp người yếu, điều duy nhất bất biến chính là lợi ích.

"Bác cả nói đúng, rảnh rỗi cháu nhất định sẽ về thăm, không biết hôm nay bác đột nhiên ghé qua là có chuyện gì không?" Mã Hiểu Lộ nói điều này chỉ để trá hình, nói cho Mã Mật Phong biết cô và ông ta không có gì để nói, ý là khéo léo tiễn khách.

Thực ra, về bác cả này của Mã Hiểu Lộ, trong trí nhớ của Tô Vũ cũng không biết nhiều về gia đình cô.
Chương 243: Nỗi day dứt trong lòng Mã Hiểu Lộ

Điều duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc chính là đêm tân hôn, Mã Hiểu Lộ khóc rất đau buồn, đó vẫn là hình ảnh rõ ràng trong ký ức của Tô Vũ.

Mặc dù Tô Vũ cũng không biết, nhưng với thái độ của Mã Hiểu Lộ bây giờ, Tô Vũ không khó đoán ra rằng thực ra mối quan hệ giữa cô và họ không tốt cho lắm.

"À, bác được mời tham dự lễ khai trương công ty của Tô Thiếu Uy, không ngờ lại gặp các cháu, đúng là duyên phận." Mã Mật Phong thực sự không tìm ra lý do, chỉ có thể đổ cho duyên phận để lấy lệ.

Mã Hiểu Lộ gật đầu: "À, bên đó bây giờ chắc đang chúc mừng, bác cả đi luôn như thế thì hơi không hay lắm nhỉ?”

Ý của Mã Hiểu Lộ là nói, nếu đã là khách mời dự lễ khai trương của người khác, bây giờ sang đây làm gì?

Mã Mật Phong vốn muốn qua xác nhận thân phận của Mã Hiểu Lộ, đồng thời làm quen với một số nhân vật lớn, nhưng tình hình bây giờ có vẻ như hôm nay khó mà thực hiện được.

Ông ta cũng biết mình ở trong lòng Mã Hiểu Lộ có lẽ không có nhiều ấn tượng tốt, thay vì cố níu kéo ở lại đây, thì rời đi sớm còn để lại ấn tượng tốt hơn. Sau này cơ hội còn nhiều.

"Bác thấy cháu thành công quá nên nhất thời hơi xúc động thôi. Thấy cháu như vậy, bác thực sự vui mừng cho cháu. Bác đi trước đây, nhớ có thời gian về thăm nhà nhiều nhé." Mã Mật Phong cười nói rồi đứng dậy.

"Vâng, cháu còn bận chuyện, không tiễn hai bác được, hai bác đi thong thả." Mã Hiểu Lộ cũng lịch sự đứng dậy nói với hai người.

Chờ đến khi thấy hai người rời đi, Mã Hiểu Lộ mới ngồi phịch xuống ghế thở phào: "Thật là, sao hai người ấy lại đến vậy chứ, thấy là khó chịu rồi."

Tô Vũ tò mò hỏi: "Sao thế, nhìn em giống như không thích bác cả lắm."

Mã Hiểu Lộ thở dài nói: "Đổi lại là ai cũng sẽ không có cảm tình tốt đâu. Anh biết không, thực ra lúc nhỏ, có những chuyện rất nhỏ nhưng có thể khiến người ta nhớ mãi suốt đời, người lớn luôn nghĩ trẻ con nhỏ tuổi dễ quên, nhưng hoàn toàn ngược lại. Khi có những chuyện chạm đến nội tâm của đứa trẻ, những chuyện đó sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đứa trẻ đó.”

Nghe Mã Hiểu Lộ nói vậy, có vẻ còn ẩn tình, và ẩn tình đó liên quan tới bác cả của cô.

"Kể anh nghe đi." Tô Vũ tỏ ra vẻ háo hức nói với Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ, khuôn mặt dần bình tĩnh lại, một lúc sau cô nói: "Anh biết không, thực ra em còn có một đứa em trai, nhỏ hơn em 3 tuổi.

Lúc đó gia đình em rất nghèo, mặc dù sống trong thành phố nhưng điều kiện không hơn nhiều so với nông thôn anh sống thuở nhỏ.

Bốn người chúng em sống trong tầng thấp nhất của một chung cư kiểu cũ, tối tăm ẩm ướt, diện tích không quá 50 mét vuông.

Năm đó em 8 tuổi, em trai 5 tuổi. Cha em muốn cải thiện cuộc sống gia đình nên theo người khác đầu tư chứng khoán, kết quả thị trường sụp đổ, gia đình đã nghèo lại càng đói hơn.

Rồi họa đến dồn dập, em trai em bị viêm màng não cấp tính, nhà không có tiền chữa trị, cha mẹ em tìm đến bác cả của em, cũng chính là người lúc nãy.

Anh biết không, em tận mắt chứng kiến cha mẹ em quỳ trước cửa nhà ông ta, nhưng ông ta không cho chúng em một đồng nào. Cuối cùng, chúng em chỉ biết trơ mắt nhìn em trai chết trước mặt, lúc đó em có lẽ chưa hiểu hết, nhưng em biết em trai em đã mất rồi, mãi mãi mất rồi. Em bắt đầu khóc, khóc mệt rồi ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc.

Em thật sự mong chờ ngày nào đó em trai bỗng nhiên quay trở lại, nhưng sau đó em không bao giờ gặp lại em trai nữa, chỉ còn một bức ảnh đen trắng là vật trân quý mãi mãi của em, và em trai em cũng ngủ yên mãi mãi ở tuổi lên 5.

Sau đó cha em rất tự trách bản thân, suy sút tinh thần trong thời gian dài, ông bắt đầu uống rượu, dường như chỉ có rượu mới có thể khiến bản thân ông tê liệt.

Em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc đó bác cả từ chối cho vay tiền để chữa trị cho em trai là sai. Nhưng nó mãi mãi là một nỗi day dứt, là một điểm mấu chốt trong lòng em, em luôn nghĩ, nếu họ có một tấm lòng từ bi, có phải bây giờ em trai em vẫn nhảy nhót trước mặt em rồi không?

Có lẽ em quá cực đoan, đổ tất cả lỗi lầm lên họ, có thể họ thực sự không có lỗi."
Chương 244: Nơi đó là địa ngục

Nói tới đây, nước mắt Mã Hiểu Lộ đã làm mờ đôi mắt cô, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ về em trai, cô vẫn không cầm được nước mắt, có lẽ chuyện này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tim cô, không bao giờ quên được.

Tô Vũ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô để an ủi.

Nếu nói lúc đó Mã Mật Phong không có khả năng tài chính như vậy thì là điều không thể.

Thực tế, từ xưa đến nay, bất kỳ ai cho vay đều phải cân nhắc một vấn đề, đó là liệu người đi vay có khả năng trả nợ hay không.

Rõ ràng, cách đây hơn mười năm, chi phí để chữa bệnh viêm màng não cấp tính chắc chắn không nhỏ. Vừa mới thua lỗ nặng nề trên sàn chứng khoán, Mã Mật Phong tất nhiên liệt gia đình Mã Hiểu Lộ vào diện không có khả năng trả nợ.

Cũng không thể nói Mã Mật Phong có lỗi lầm gì quá lớn, nhưng cũng có thể nói ông ta tội ác tày trời.

Bởi vì thấy chết mà không cứu, thường khiến người ta đau lòng hơn là tự tay giết người.

Điều thứ nhất của Quỷ Y Môn là: Không phân biệt giàu nghèo khi chữa bệnh.

Người giàu có quyền được sống, người nghèo cũng vậy.

Tuy nhiên, mặc dù nhận ra Mã Hiểu Lộ không có cảm tình tốt với Mã Mật Phong, cô vẫn đối xử lễ độ, điều này khiến Mã Hiểu Lộ trông rất đức độ và được dạy dỗ tử tế.

"Thôi nào, đừng khóc nữa, anh tin em trai trên thiên đường nhìn thấy em khóc, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu đâu." Tô Vũ lau nước mắt ở khóe mắt Mã Hiểu Lộ và nói.

Mã Hiểu Lộ dụi đầu vào ngực Tô Vũ, giận dỗi nói: "Tại anh cả đấy, tại anh cả!"

"Này, sao lại đổ tại anh nữa chứ, lúc đó chúng ta còn chưa quen nhau mà?" Tô Vũ cười khổ nói.

"Chính vì không quen biết đấy, nếu anh xuất hiện sớm hơn thì em trai em đã không chết rồi." Mã Hiểu Lộ là người trọng tình cảm, cho đến bây giờ vẫn chưa thôi day dứt.

"Này, nếu lúc đó anh đã quen em thì anh nghĩ mình cũng sẽ không thích em đâu, vì lúc đó em nhất định là một cô bé nước mũi." Tô Vũ vừa dứt lời đã hối hận.

Mã Hiểu Lộ mạnh tay bóp vào phần thịt mềm ở hông của anh và nói: "Ai là cô bé nước mũi?"

"Là anh... là anh là được chứ gì..."

"Thế còn tạm được, miễn cưỡng tha cho anh đấy, em đói rồi, đi ăn cơm thôi." Mã Hiểu Lộ dùng khăn tay lau nước mắt, quay lại làm cái mặt quỷ với Tô Vũ rồi nghênh ngang bước đi.

...

Sau bữa trưa, Tô Vũ nằm dài trên bãi biển mát mẻ, thư thái tận hưởng không khí buổi chiều êm đềm.

Thỉnh thoảng vài con hải âu lướt qua đầu, kêu lên những tiếng kêu trầm thấp.

Ngoài Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành ra, những cô gái như Mã Hiểu Lộ tất nhiên không chịu ra, lý do rất đơn giản, sợ bị đen da.

"Anh Tôi, hôm nay chúng tôi làm việc không công, có phải ngài nên thưởng cho chúng tôi không?" Từ Thiên Thành nằm trên ghế uống nước cam hỏi.

Tô Vũ quay lại hỏi: "Ông muốn thưởng thế nào?"

Trước đó anh đã nhường nhiều lợi ích cho họ rồi còn gì, chẳng lẽ vẫn chưa đủ tính là thưởng sao?

Thẩm Ngạo là người thông minh, ông ta biết đó là việc họ phải làm.

"Đúng đấy, ông còn muốn thưởng thế nào nữa?"

Từ Thiên Thành lập tức câm nín, giả vờ ngủ.

Tô Vũ hít một hơi dài nhìn ra mặt biển xanh thẳm, như tự nói với mình: "Ông nói xem, từ đây ra phía trước 150 hải lý, sẽ là nơi nào?"

Thẩm Ngạo cũng không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Địa ngục!"

Tô Vũ tò mò hỏi: "Ồ, sao ông nói vậy?"

Thẩm Ngạo chỉ về phía mặt biển xa xa nói: "Từ đây ra xa 100 hải lý thì không ai dám đi tiếp nữa. Trong mắt nhiều thủy thủ già, đó là nơi bị mẹ đường thủy bỏ quên, nơi đó là lãnh địa của quỷ dữ.

Từ xưa tới nay, cho dù là thuyền buôn hay chiến hạm, thậm chí máy bay, sau khi vào đều chưa bao giờ ra được. Ngài nói xem có phải địa ngục không?"

"Kể nghe xem." Theo suy đoán trước đây của Tô Vũ, Âm Nhãn nơi anh luôn hướng về kia, có lẽ nằm trong phạm vi Thẩm Ngạo vừa nói, vì vậy Tô Vũ muốn tìm hiểu trước, để khỏi đến lúc đó lại luống cuống tay chân.

"Anh Tô, việc này không có gì để nói cả, các thế hệ lái thuyền đều biết, không ai dám liều mình vào đó.

Nghe đồn, thế kỷ trước, thời thế chiến thứ 2, tàu ngầm hạt nhân của Mỹ vô tình lọt vào, sau đó mất liên lạc luôn, cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy dấu vết gì cả, ngay cả tấm sắt cũng không có." Thẩm Ngạo nhún vai nói.

"Ý ông là nói không ai dám đi đến đó phải không?" Nghe giọng Tô Vũ có vẻ như định đi dạo một vòng.

Thẩm Ngạo vội ngồi thẳng dậy hỏi: "Anh Tô, không phải ngài định đi đó chứ?"

"Có ý định đó." Tô Vũ gật đầu thừa nhận.

"Anh Tô, không phải tôi không tin ngài, chỉ là nơi đó quả thật rất kỳ lạ, không thủy thủ nào muốn đi cả. Hơn nữa đó là vùng biển quốc tế, không có pháp luật bảo vệ, rất hỗn loạn." Thẩm Ngạo khuyên can.

Nhưng càng gán cho nơi đó màu sắc huyền bí, nó lại càng thu hút Tô Vũ.
Chương 245: Chuẩn bị phương án đề phòng

"Vậy là ngay cả ông cũng không tìm được một thủy thủ giỏi nào có thể đưa tôi đi à?" Nếu ở Tân Hải mà cả Thẩm Ngạo cũng không tìm được thủy thủ, chắc chắn sẽ không ai có thể tìm được.

Thấy Thẩm Ngạo lộ vẻ khó xử: "Không phải không tìm được, mà tôi lo sợ có vấn đề. Đúng rồi, thật ra có một người, có lẽ chỉ có anh ta mới có thể đi. "

"Ai vậy?"

"Người này ngài cũng quen, chính là Hà Hoành Vĩ đang nằm viện đó. Anh ta có thể coi là thủy thủ giỏi nhất Hải Đông Hội, trước đây ra khơi chưa bao giờ gặp nguy hiểm.

Tôi nghe nói, có lần thay đổi mùa, gió lớn dữ dội, đó là cơn bão hiếm thấy trong 100 năm, rất nhiều tàu thuyền không có cơ hội quay lại được nữa.

Nhưng Hà Hoành Vĩ sau cơn bão vẫn bình an vào bờ. Theo lời ông già canh hải đăng đêm đó kể lại, trong sấm chớp, ông ta thấy có một con rồng vàng lăn lộn trong sóng lớn.

Và một chiếc thuyền nhỏ, dưới sự hộ tống của nó đã vào bờ an toàn. Nhiều người bảo Hà Hoành Vĩ được Long Vương che chở nên chưa bao giờ gặp chuyện."

Thẩm Ngạo kể hết những điều mình biết.

Đối với sinh vật rồng, trên trái đất không ít người tuyên bố đã từng thấy, nhưng cũng không ít chuyên gia cho rằng đó là thứ không tồn tại.

Chỉ có Tô Vũ hiểu rõ ràng, rồng thực sự tồn tại, trước đây anh không nghĩ sinh vật đầy khí sinh linh như vậy sẽ sống trên trái đất.

Nhưng khi có được 3 vảy rồng, điều này đã xác nhận với anh rồng thực sự tồn tại trên trái đất. Chắc chắn lý do con tàu của Hà Hoành Vĩ thoát nạn là nhờ 3 mảnh vảy rồng đó.

Thủy thủ mà Thẩm Ngạo cũng không dễ dàng tìm được, thực ra Tô Vũ cũng không kỳ vọng vào Diêm Đan Dương, ngược lại còn lo ngại về người do người khác tìm.

Lúc này, Tô Vũ cần đến nơi huyền bí kia, tất yếu cần một thủy thủ có kinh nghiệm và đáng tin cậy. Hà Hoành Vĩ rõ ràng là sự lựa chọn số một.

Tuy nhiên, hiện giờ Hà Hoành Vĩ vẫn đang nằm trên giường bệnh, nếu dựa theo cách chữa bệnh truyền thống, thương gân động cốt như vậy cần 100 ngày trị liệu, anh ta chắc chắn không kịp ra khơi với Tô Vũ.

Nhưng với Tô Vũ, điều này cũng không phải chuyện khó, chỉ cần 3 ngày là có thể khiến anh ta nhảy cẫng lên được. Chỉ không biết lúc đó các bác sĩ chuyên gia ở bệnh viện sẽ kinh ngạc đến mức hàm rớt xuống đất không.

Hiện tại, Tô Vũ còn một chút lo lắng, đó là chuyện Lục Hợp Môn mà Từ Thiên Thành kể với anh.

Nếu phe đối phương thực sự có động thái, cộng với lễ khai trương công ty mới ở Tân Hải vừa rồi, họ sẽ nhanh chóng điều tra được thân thế của anh, lúc đó có thể gây bất lợi cho gia đình, dù sao chuyến đi này của Tô Vũ cũng không ngắn.

Nhưng điều này thực ra không phải là điều anh lo ngại nhất, bởi ngay cả nếu Lục Hợp Môn huy động toàn bộ lực lượng, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành vẫn có thể ứng phó trong thời gian ngắn, tệ nhất chỉ cần báo cho Thiện Bản Thanh một tiếng, tin rằng các môn phái giang hồ dù thế nào cũng không dám động đến quân chính quy.

Điều Tô Vũ lo ngại nhất bây giờ vẫn là Hoàng Ngư Ma Ma mà anh thấy ở ven hồ Phủ Tiên, được truyền tụng là thần bí khó lường.

Nếu bà ta muốn ra tay với anh, chắc chắn có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay, dù sao thì người thường rất khó phòng bị thứ cổ trùng này.

Bản thân anh cũng cần phải làm ra một vài cách đề phòng trước khi ra khơi.

"Tôi cần các ông chuẩn bị một số thứ cho tôi, trong vòng 3 ngày nữa." Tô Vũ nằm trên ghế nhìn ra biển nói khẽ.

Hai người bên cạnh lập tức vực dậy tinh thần, đặc biệt là Từ Thiên Thành, hào hứng đến nỗi ngã khỏi ghế, úp mặt xuống cát, khiến miệng đầy cát.

"Thứ gì vậy?" Thẩm Ngạo hỏi.

"Chín cây trúc xanh trăm năm tuổi, 13 viên thạch anh trong suốt kích cỡ lòng bàn tay, và một cái đỉnh đồng ba chân càng cổ càng tốt, 3 ngày nữa tôi cần, có vấn đề gì không?" Tô Vũ nói xong rồi nhìn hai người.

Những thứ Tô Vũ nói, đối với người bình thường không chỉ khó mà có được, mà ngay cả nhìn thấy cũng khó. Đặc biệt là đỉnh đồng ba chân, đồ cổ bây giờ rất hot, nhất là đồ đồng.

Nhưng nếu dễ kiếm thì anh đã không nhờ họ rồi.

"Anh Tô, các thứ khác có lẽ còn dễ kiếm, nhưng cái đỉnh đồng ba chân này có vẻ khó, vài năm trước may mắn còn có thể gặp ở chợ đen. Nhưng bây giờ luật pháp rõ ràng, những thứ đó là cổ vật, không ai dám mua bán tùy tiện, những cái đỉnh đồng có thể thấy đều ở bảo tàng trưng bày rồi, chưa nói đến giá cả, người ta cũng không chắc đã bán."

Từ Thiên Thành nói thẳng việc này có thể hơi khó, nói xong Thẩm Ngạo ho nhẹ hai tiếng, ý là nhiệm vụ anh Tô giao phó thì làm sao mà khó chứ, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, dù phải hao tổn công sức cũng phải làm được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom