• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Truyền Nhân Thần Y

  • Chương 236-240

Chương 236: Tài của anh đâu?

Ở Tân Hải, dù là thị trưởng hay bí thư thành ủy, Thẩm Ngạo cũng có thể không nể mặt, nhưng với Phùng Chí Viễn này thì ông ta buộc phải coi trọng.

Bởi người này là tổng giám đốc của công ty đầu tư Xuyên Thái Bình Dương, và công ty này cũng là công ty con của Tập đoàn AG tại Trung Quốc.

Mặc dù chỉ là một công ty con, nhưng nói đứng thứ hai ở Trung Quốc thì không ai dám nói đứng nhất. Nói rằng công ty này có tài sản khổng lồ và mạng lưới quan hệ sâu rộng cũng không quá đáng.

"Ha ha, hóa ra là Hội trưởng Thẩm cũng ở đây à. Hôm nay là ngày khai trương của đối tác công ty đầu tư Vũ Lộ của công ty tôi, nên tôi cũng đến góp vui thôi." Nói xong, Phùng Chí Viễn nhìn sang Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh.

Tiêu Tuyết Ny chào Thẩm Ngạo rồi nói với Phùng Chí Viễn: "Chú Phùng, chú cứ từ từ trò chuyện đi, cháu vào trong tìm sư phụ."

"Sếp Phùng, bên ngoài nóng quá, mời ông vào trong nhanh đi." Nói rồi Thẩm Ngạo đích thân dẫn Phùng Chí Viễn vào trong.

Điều này khiến Tô Nhạc Luân và Tô Thiếu Uy đứng bên cạnh trợn mắt ngây ra, lúc nãy họ còn đang tự hỏi rốt cuộc là ai mới có thể khiến Thẩm Ngạo lễ phép đón tiếp như vậy.

Vừa quay lại nhìn, người khiến ông ta phải lễ phép đón tiếp đã xuất hiện trước mắt.

Trước đó chỉ là Điền Quốc Văn và Đoạn Huyên đã khiến họ choáng ngợp rồi, giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm Phùng Chí Viễn.

Điều này khiến họ không khỏi nghi ngờ trong lòng, không biết Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ vẫn còn là hai người như trước đây hay không.

Trước kia Tô Vũ cứ sống ngây dại, Mã Hiểu Lộ cũng chỉ là nhân viên bình thường của một công ty nhỏ thôi mà.

Ngay cả sau khi bị đuổi, bị kích thích và nỗ lực vươn lên, cũng không thể có sự thay đổi lớn như vậy trong thời gian ngắn được chứ?

Sự chênh lệch quá lớn một trời một vực này khiến họ nghi ngờ thế giới này có thể là giả, tất cả thực ra chỉ là cảnh trong mơ.

Ngay cả lúc này Tô Nhạc Luân vẫn không muốn chấp nhận, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt ông ta, Tô Vũ dường như thực sự khác rồi.

Lúc này Tô Nhạc Luân nghĩ đến một điều kì lạ, nếu ông ta không đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà, thì bây giờ tình huống sẽ thế nào?

Nhưng trên đời không có nếu như, chỉ có hối hận. Tô Nhạc Luân đã để lỡ cơ hội làm vang danh nhà họ Tô ở Tân Hải thậm chí là cả Trung Quốc.

"Hân Duyệt, chờ anh chút, em nói xem tốt xấu gì thì người tới cũng là khách mà, nơi này loạn như vậy, nếu anh đi lạc thì phải làm sao?" Từ Nguyên như một cái đuôi đuổi theo Thẩm Hân Duyệt.

Thực ra, Từ Nguyên đã có ý với Thẩm Hân Duyệt từ lâu, nhưng vì hai nhà xung khắc như nước với lửa, Từ Nguyên không thể thay đổi được, dù sao xung đột về lợi ích là điều không thể tránh khỏi.

Cho nên vụ mưu sát trên tàu hồi đó cũng do Từ Nguyên bí mật báo cho Thẩm Hân Duyệt biết để cô ta không đi, chỉ là lúc đó Thẩm Hân Duyệt không nhận được tin.

Bây giờ hai nhà có ý định liên minh lâu dài, Từ Nguyên tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.

"Từ Nguyên, anh có thể đừng đi theo tôi được không? Quẹo trái là nhà vệ sinh, nếu sợ bị lạc thì cứ ngoan ngoãn ngồi đó, giống như một em bé ngoan đừng có làm loạn là được." Thẩm Hân Duyệt chỉ vào ghế khách quý ở bên cạnh, hơi bực mình nói với Từ Nguyên.

Nghe Thẩm Hân Duyệt nói vậy, Từ Nguyên liền ngồi xuống ngoan ngoãn, rồi lại nhướng mày nhìn cô ta.

Thẩm Hân Duyệt không biết nên làm sao: Thật đúng là nghe lời quá nhỉ, giống như trẻ con vậy.

Lúc này hầu hết khách mời đã vào chỗ, Thẩm Hân Duyệt cũng tìm một vị trí xa Từ Nguyên mà ngồi xuống.

Nhưng không lâu sau, Từ Nguyên lại lén lút chạy tới ngồi cạnh Thẩm Hân Duyệt sau khi đổi chỗ với người khác.

"Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?" Thấy Từ Nguyên ngồi xuống cạnh mình, Thẩm Hân Duyệt liếc trắng mắt với anh ta một cái.

"Gì mà âm hồn không tan chứ? Bướm hoa thích tìm đến bông hoa là bản năng thôi mà." Từ Nguyên trả lời một cách hợp tình hợp lý.

"Thôi không thèm để ý anh nữa." Hai người này dù xét theo khía cạnh nào cũng giống như câu chuyện thần thoại Hy Lạp về Apolo và Daphne.

Một người cố trốn thoát, còn người kia cố hết sức đuổi theo.

"Này, hỏi em một chuyện này nhé, em có cảm thấy mình rất xinh đẹp không?" Từ Nguyên nghiêng đầu và tiến lại gần Thẩm Hân Duyệt hỏi.

Thẩm Hân Duyệt hít sâu một hơi, rồi bật ra một từ: "Cút!"

"Thường những cô gái xinh đẹp khi người khác khen họ xinh đẹp thì sẽ phản ứng rất bình tĩnh, vì đó là sự thật hiển nhiên, giống như em bây giờ đấy." Lời nói của Từ Nguyên vừa dứt, Thẩm Hân Duyệt liền quay đầu lại, nở nụ cười nói:

"Vậy có nghĩa là khi anh Từ khen tôi, tôi phải phản ứng như một cô gái mê trai phải không?"

Từ Nguyên liên tục xua tay: "Phải có khí chất cao ngạo chứ, giống như anh vậy, khi người khác khen ngợi anh, anh cũng rất bình tĩnh, tâm trạng yên ổn và khiêm tốn tiếp nhận. Em xem này, chúng ta đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp mà, em nói đúng không?"

Từ Nguyên là người da mặt dày nhất mà Thẩm Hân Duyệt từng gặp, không biết đã dùng chiêu này lừa bao nhiều cô gái nữa: "Trai tài gái sắc? Vậy tài của anh ở đâu?"
Chương 237: Phùng Chí Viễn

Thẩm Hân Duyệt biết, những thiếu gia giàu có như Từ Nguyên, trong bụng chẳng có kiến thức nào, thế mà cũng dám nói trai tài gái sắc gì đó.

Nhưng có vẻ Từ Nguyên hoàn toàn không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của Thẩm Hân Duyệt, thậm chí còn cười hí hí nói: "Sao thế, cuối cùng em quyết định sẽ bước vào thế giới nội tâm của anh rồi à?"

"Gì mà bước vào thế giới nội tâm của anh?"

"Muốn hiểu tài của anh, tất nhiên em cần phải bước vào thế giới nội tâm của anh mới có thể hiểu được chứ." Từ Nguyên giải thích một cách nghiêm túc.

"Thật là vô liêm sỉ, giống cha anh ghê..." Hai người cãi nhau qua lại, trông như một cặp tình nhân đang đùa giỡn, khiến người khác cảm thấy ghen tị.

...

"Chờ chút đi, sẽ có người dẫn chương trình chuyên nghiệp, bà chủ hãy ngồi đó làm cái bình hoa, đến lúc cắt băng thì cứ cầm kéo cắt là xong." Vì hôm qua Mã Hiểu Lộ bị trật chân nên Tô Vũ vẫn hơi đau lòng.

"Em biết rồi, anh cứ nhắc mãi, thật là lắm lời. Thôi gần đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi." Mã Hiểu Lộ cười và nắm tay Tô Vũ đi ra từ hậu trường.

Vừa bước ra, Tiêu Tuyết Ny ngồi hàng đầu đã phát hiện ra họ, liền chạy lại vui vẻ nói: "Sư phụ, sư nương!"

"Trời ơi, bảo rồi không được gọi thế mà, nhìn xem ở đây nhiều người lắm, gọi vậy ngại lắm." Mã Hiểu Lộ nhìn xung quanh, số lượng người có mặt suýt khiến cô hoảng hốt.

"Hì hì, để tôi giới thiệu với hai người." Nói rồi Tiêu Tuyết Ny kéo tay Tô Vũ, rồi kéo tay Mã Hiểu Lộ đến bên Phùng Chí Viễn.

"Đây là chú Phùng của tôi, đây là sư phụ Tô Vũ, và sư nương Mã Hiểu Lộ của cháu."

Phùng Chí Viễn đứng dậy, trước tiên là nhíu mày, dù có nghe Tiêu Tuyết Ny nói về sư phụ của mình, nhưng ông ta không thể tưởng tượng được sư phụ lại trẻ đến thế.

Nhưng vì lịch sự, ông ta liền mỉm cười bắt tay Tô Vũ: "Ha ha, nghe danh không bằng gặp mặt, Tuyết Ny hay nhắc về cậu, nói cậu là thần y giỏi nhất thế gian."

Tô Vũ cũng cười đáp lại: "Đâu có, chỉ là hư danh thôi, sếp Phùng quá khen rồi."

Sau đó Phùng Chí Viễn cũng bắt tay Mã Hiểu Lộ: "Cô Mã, thật sự chúc mừng nhé."

"Ông... ông chính là Phùng Chí Viễn của công ty đầu tư Xuyên Thái Bình Dương sao? À không, là tổng giám đốc Phùng." Mã Hiểu Lộ rõ ràng đã vô cùng bất ngờ.

Mặc dù công ty này chủ động đề nghị hợp tác với Mã Hiểu Lộ trước, và thực tế hai bên đã soạn thảo hợp đồng, nhưng cô không thể tưởng tượng được hôm nay Phùng Chí Viễn lại tự mình đến, thực sự khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy vô cùng được quan tâm mà lo sợ.

"Đúng là kẻ hèn này, thôi gần đến giờ rồi, các người còn bận, rảnh rỗi hãy cùng nhau uống trà." Phùng Chí Viễn thấy MC đã lên sân khấu, nên ra hiệu mời Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ gật đầu, rồi nhìn sang Tiêu Tuyết Ny, chỉ thấy cô ấy hơi thè lưỡi, rồi kéo tay Phùng Chí Viễn ngồi xuống.

Thấy vẻ mặt của Tiêu Tuyết Ny, Mã Hiểu Lộ hiểu ngay tất cả.

Trước đây cô còn thắc mắc, tại sao một công ty lớn như vậy lại chủ động đề nghị hợp tác với cô, bây giờ thì rõ ràng là do Tiêu Tuyết Ny âm thầm giở trò.

Mà Tiêu Tuyết Ny lại không hề đề cập gì với Mã Hiểu Lộ, giấu kín như vậy, đợi xong việc phải tra khảo cô ấy mới được.

Hai công ty tổ chức khai trương cắt băng cùng một lúc tại cùng địa điểm, chỉ cách nhau một tấm bình phong.

Bên công ty Mã Hiểu Lộ náo nhiệt, ồn ào, tương phản với sự im lặng của bên kia, khiến nhiều người bắt đầu xì xầm.

"Ê, bên kia là công ty gì mà khai trương đình đám thế nhỉ? Nghe có vẻ khí thế không nhỏ."

"Anh không biết à? Cũng không trách anh được, anh đến sớm nên chưa thấy, biết tôi thấy ai không? Nói ra sợ anh hết hồn đấy."

Nghe thấy bên này đang nói chuyện, nhiều người tụ tập lại.

"Ai vậy? Không phải công ty nhỏ đâu, khua chiêng gõ trống như thế, tôi thấy có thể là nhân vật lớn nào đó."

Người vừa nói quay lại trợn mắt: "Đoạn Huyên của Thịnh Lạc, các anh có ai không biết sếp Đoạn ư?"

"Không thể nào, ý anh là công ty nhỏ kia mà sếp Đoạn lại tới dự cắt băng ư?" Có người nghi ngờ.

"Theo tôi thấy, sếp Đoạn ở bên đó chỉ làm nền thôi. Tôi còn thấy cả khu trưởng Thượng Nhiêu Điền Quốc Văn, cùng đại diện công ty AG tại Trung Quốc là Phùng Chí Viễn ở bên kia kìa." Nghe có người vì một Đoạn Huyên mà trợn tròn mắt, mấy người chứng kiến liền nói thẳng sự thật.

"Vậy thì ít nhất cũng phải là tập đoàn xuyên quốc gia nhỉ, ghê gớm thật đấy, ông chủ đứng sau màn là ai thế nhỉ?"

Chỉ riêng ngày khai trương này, nhiều người đã cảm thấy công ty này chắc chắn sẽ có tương lai vô hạn.
Chương 238: Tuyệt đối không có khả năng

"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Sếp Mã mau đến đây, chuyện lớn thế mà ông giấu diếm thật là không hay gì cả." Có người thấy Mã Mật Phong đi vào từ cửa liền kéo ông ta lại, giống như có chuyện quan trọng cần xác minh vậy.

Mã Mật Phong chính là người đứng đầu thế hệ này của nhà họ Mã, nhà họ Mã từ thời nhà Thanh đã là một gia đình thương nhân giàu có, luôn kinh doanh phát đạt, nhưng do ảnh hưởng của thị trường ngoại lai sau khi mở cửa cải cách, dần dần suy tàn.

Thêm nữa, do tổ tiên sinh con đẻ cái nhiều, dòng dõi ngày càng đông đúc nhưng kinh doanh càng ngày càng ảm đạm. Nhiều người chỉ nhờ quan hệ huyết thống mà trở thành ký sinh trùng của nhà họ Mã, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến nhà họ Mã không thể hưng thịnh trở lại.

Mã Mật Phong là một người anh em họ xa của cha Mã Hiểu Lộ, và Mã Hiểu Lộ cùng gia đình luôn bị Mã Mật Phong coi là kẻ níu chân nhà họ Mã, vô dụng. Tuy nhiên, nể tình cũng mang họ Mã, ông ta đã sắp xếp cho cha mẹ Mã Hiểu Lộ một công việc ổn định.

Sau đó, để thiết lập mối quan hệ kinh doanh với nhà họ Tô, Mã Hiểu Lộ được gả cho Tô Vũ, trở thành vợ của anh. Sau nhiều năm, Mã Mật Phong gần như đã quên mất Mã Hiểu Lộ.

Bởi vì sau khi Mã Hiểu Lộ gả vào nhà họ Tô, dường như không còn bất cứ tin tức gì nữa. Thực ra là Mã Mật Phong cảm thấy Mã Hiểu Lộ không còn giá trị sử dụng, nên tự động xóa cô ra khỏi đầu óc mình.

"Chuyện gì vậy? Thấy các anh nói rôm rả ghê nhỉ?" Phần lớn ở đây đều là những đối tác kinh doanh cũ, bề ngoài thì thân thiện, nhưng thực chất là lục đục đấm đá nhau, vì những lợi ích nhỏ nhoi mà không từ thủ đoạn. Điển hình là miệng nam mô bụng bồ dao găm.

"Sếp Mã à, tôi nghe nói người đại diện pháp nhân của công ty bên cạnh là cháu gái của ông, đúng không thế?" Có người hỏi như vậy, Mã Mật Phong tất nhiên cũng sẽ nghĩ theo hướng đó.

Nhưng ông ta có quá nhiều cháu gái, làm sao ông ta biết họ nói đến ai chứ?

"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn rồi, cách đây vài năm khi cô gái đó cưới thằng ngốc nhà họ Tô, tôi còn có mặt đấy. Trước đó tôi đã thấy cô ấy rồi, dù không gặp mấy năm nhưng giờ cô ấy càng thêm xinh đẹp." Có người trong đám đông lên tiếng.

Lời này vừa nói ra, Mã Mật Phong nhíu mày suy nghĩ, một người đẹp đang ôm tay ông ta đứng bên cạnh, đưa tay che miệng lại, cúi xuống thì thầm bên tai ông ta: "Là Mã Hiểu Lộ."

Người phụ nữ này là vợ thứ hai của Mã Mật Phong, tất nhiên cũng coi là thím của Mã Hiểu Lộ.

"Các người nói đại diện pháp nhân của công ty kế bên là Mã Hiểu Lộ ư? Điều này tuyệt đối không có khả năng." Mã Mật Phong nghiêng đầu, cho dù tin vào chuyện trời rơi bánh ngon, ông ta cũng không tin Mã Hiểu Lộ có thể mở công ty, hơn nữa hiện tại nghe có vẻ đang phô trương thanh thế lớn như vậy.

Phân tích một cách lý trí là có thể biết, Mã Hiểu Lộ là con dâu nhà họ Tô, việc mở một công ty lớn như vậy mà không hỏi ý kiến người chú này, ít nhất nhà họ Tô cũng phải biết chứ.

Nếu nhà họ Tô biết rồi, bản thân mình tuyệt đối không thể không hay biết, vì vậy với ông ta, công ty kế bên là của Mã Hiểu Lộ, điều này hoàn toàn là chuyện địa đặt.

"Ha ha, việc quan trọng như vậy mà sếp Mã không biết sao? Nếu công ty kia thật sự của cháu gái ông, vậy từ giờ nhà họ Mã nên đổi người thừa kế rồi nhỉ?" Một số người từng có hiềm khích với Mã Mật Phong bắt đầu chế nhạo.

Cháu gái mình thành lập công ty, mà công ty này dù bây giờ chưa lộ rõ thực lực, nhưng xem đội hình hôm nay, chẳng mấy chốc sẽ vang danh Tân Hải thậm chí cả Trung Quốc.

Một công ty đầy tiềm năng như vậy, người sáng lập lại là cháu gái mình, thế mà Mã Mật Phong lại không hay biết, đây chắc chắn là một trò cười lớn.

"Sếp Lý à, ông không thấy lời nói của mình hơi sớm sao? Huống hồ công ty kia có phải của cháu tôi hay không, cho dù đúng, liệu một công ty mới thành lập đã có thể lay chuyển nhà họ Mã sao?" Mã Mật Phong chế nhạo sự thiếu hiểu biết của người khác, trong khi thực sự kẻ vô tri lại chính là ông ta.

Vào lúc này, lễ khai trương của công ty bên cạnh đã bắt đầu, người dẫn chương trình cầm micro nói: "Kính thưa quý vị khách quý, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Trước tiên, tôi xin đại diện công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Vũ Lộ, cảm ơn mọi người dành thời gian quý báu đến tham dự lễ khai trương này. Chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng công ty tràn đầy tinh thần giương buồm ra khơi xa nào."

Nói xong, dưới hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm, ngay cả người ở bên kia bức bình phong cũng có thể cảm nhận được không khí sôi động.

Thêm vào đó, nghe thấy bên kia bắt đầu lễ khai trương, dường như tất cả mọi người ở đây đều ngậm miệng lại, đựng thẳng tai nghe tình hình bên kia, giống như muốn tìm kiếm thông tin quan trọng vậy.

"Mã Hiểu Lộ? Không thể nào đâu?" Mã Mật Phong tự phủ nhận trong đầu khi nghe thấy.

Tiếng vỗ tay vang lên một phút mới dừng lại. Người dẫn chương trình mỉm cười nói với mọi người: "Thưa quý vị, tôi biết hôm nay ở đây có rất nhiều vị khách có tên tuổi lớn trong nhiều lĩnh vực. Và chủ tịch công ty đầu tư Vũ Lộ của chúng tôi có một người bạn thân cũng có mặt ở đây hôm nay. Cô ấy sẽ phát biểu chúc mừng công ty mới của chúng tôi. Mời cô ấy lên sân khấu, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng - Triệu Mộng Nhã!"
Chương 239: Triệu Mộng Nhã xuất hiện

Khi người dẫn chương trình thốt ra ba chữ "Triệu Mộng Nhã" thì tất cả mọi người đều xôn xao.

Độ nổi tiếng của Triệu Mộng Nhã chắc chắn không thua kém bất cứ ai ở đây, và họ cũng chưa từng nghe nói cô ta xuất hiện ở lễ khai trương của bất kỳ công ty nào.

Rất nhiều người háo hức muốn nhìn thấy dung nhan của cô ta, tất nhiên bao gồm cả một số người bên phía Tô Thiếu Uy, họ cũng hào hứng khi nghe đến tên ngôi sao lớn, thậm chí một số người thiếu tố chất còn đứng trên ghế cao.

Nhón chân muốn nhìn Triệu Mộng Nhã, giống như những fan không mua được vé xem concert chỉ có thể đứng ngoài xa ngắm nhìn vậy.

"Ôi, Triệu Mộng Nhã còn tới nữa, đây không phải ai cũng mời được đâu, hay chúng ta cũng sang xem nhỉ?" Đã có người trong đám đông bắt đầu ồn ào.

Hầu hết mọi người đều quên mất hôm nay họ đến dự lễ khai trương công ty của Tô Thiếu Uy, nhưng lại nhớ thương công ty đầu tư Vũ Lộ và Triệu Mộng Nhã.

Lúc này, trên mặt Tô Nhạc Luân có biểu cảm rất phức tạp, ông ta cũng không biết phải làm thế nào.

Có lẽ bây giờ trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng cũng rất rối rắm.

Dù người ta phát triển tốt đến đâu thì có thể làm gì chứ? Xét đến cùng Tô Vũ vẫn không phải con ruột của ông ta, đó vẫn luôn là một điểm mấu chốt băn khoăn trong lòng Tô Nhạc Luân.

...

"Sao cô ấy lại tới đây?" Đứng chờ trên hậu trường, Mã Hiểu Lộ cũng rất bất ngờ khi nghe tên Triệu Mộng Nhã.

Tô Vũ nhún vai nói: "Đừng nhìn anh, thật sự không phải anh sắp xếp đâu, có thể cô ấy muốn tạo bất ngờ cho em thôi."

Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ rồi chun mũi, đột ngột lao vào lòng anh, cọ cọ đầu vào ngực anh và thì thầm: "Cảm ơn anh!"

Sự xuất hiện của Triệu Mộng Nhã quả thật là một niềm vui bất ngờ, nhưng Mã Hiểu Lộ biết, niềm vui bất ngờ thực sự đang đứng trước mặt cô.

Sự xuất hiện của Tô Vũ đã mang lại cho cô quá nhiều niềm vui bất ngờ như mơ, trong lòng Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ là người không bao giờ đem cảm xúc tiêu cực đến với cô, là người hoàn toàn đáng tin cậy.

Trong vài phút Triệu Mộng Nhã phát biểu trên sân khấu, dưới khán đài vang lên những tràng pháo tay ngân vang như sấm.

Trong khi đó, Mã Hiểu Lộ vùi đầu vào ngực Tô Vũ, lắng nghe nhịp tim đầy nhịp điệu của anh, tận hưởng khoảnh khắc yên bình chỉ dành riêng cho cô.
Chương 240: Nỗi lo lắng của Tô Vũ

"Vâng, chúng tôi xin cảm ơn Triệu Mộng Nhã một lần nữa. Xin mời cô chờ một chút. Tiếp theo, chúng tôi xin mời hội trưởng Hải Đông Hội ở Tân Hải là ngài Thẩm Ngạo, Chủ tịch Thiên Thành Bang Thượng Nhiêu là ngài Từ Thiên Thành, đại diện Tập đoàn AG tại Trung Quốc là Phùng Chí Viễn, cùng nhân vật chính của hôm nay là nữ doanh nhân xinh đẹp Mã Hiểu Lộ, ngài Tô Vũ lên sân khấu cắt băng."

Người dẫn chương trình đọc theo bảng ghi chú, mời tất cả khách quý lên sân khấu.

"Các anh có nghe rõ không? Là Hải Đông Hội phải không? Không lầm được đúng không!" Rất nhiều người ở bên kia khi nghe đến tên Thẩm Ngạo cũng tới thì thốt lên không thể tin được.

Vì thế họ muốn xác nhận lại.

"Chắc chắn không thể nhầm được, hội trưởng Thẩm chắc chắn ở bên đó." Sau khi có người dẫn đầu, rất nhiều người ùa ra ngoài.

Mặc dù hầu hết chưa từng gặp Thẩm Ngạo, nhưng trong lòng họ hiểu rõ rằng phần lớn công việc kinh doanh của họ liên quan đến Hải Đông Hội.

Hôm nay đừng nói là làm quen với Thẩm Ngạo, điều này đối với họ là tuyệt đối không thể.

Cho dù có thể cùng Thẩm Ngạo ở chung một hội trường, sau này nói chuyện làm ăn, họ cũng có thể nói với đối phương rằng mình có mối quan hệ sâu xa với Hải Đông hội.

Một câu nói, đối với họ đó là có trăm lợi mà không một hại, ít nhất cũng để họ xem Thẩm Ngạo trông thế nào.

Công ty mà hội trưởng Hải Đông Hội phải tự mình ra mặt ủng hộ, chắc chắn phải là một công ty thế nào đó.

Chưa đầy 10 phút, tất cả mọi người ở lễ khai trương này đều chạy hết sang bên kia, chỉ còn lại gia đình Tô Nhạc Luân và vợ chồng Mã Mật Phong.

Khung cảnh lúc này trở nên vô cùng ngượng ngùng.

"Sếp Tô, tôi thấy có vẻ phải chúc mừng ông có một người con tốt đấy." Mã Mật Phong đi tới trước mặt Tô Nhạc Luân nói.

Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, hôm nay cái mặt già này của ông ta bị mất sạch rồi.

"Không phải là tôi nên cảm ơn ông đã cho gia đình chúng tôi một người con dâu tốt à?" Tô Nhạc Luân nói với ý tự giễu.

"Vậy ông nói xem, chúng ta có nên sang xem không? Dù sao cũng là người một nhà mà." Mã Mật Phong vẫn có thể mạnh mẽ nói là không mời mà đến.

Dù sao nói cho cùng, ông ta tự cho là mình đối xử với gia đình Mã Hiểu Lộ cũng tử tế đến mức tận nghĩa, tự nhận mình không có hiềm khích gì.

Nhưng Tô Nhạc Luân thì khác, giờ ông ta còn mặt mũi nào đi nịnh hót người ta nữa chứ?

...

"Xin lỗi, các ông không được vào." Lối vào hội trường bên kia đã chật ních người.

Ngoài những người vừa sang bên kia, còn có rất nhiều phóng viên, cùng nhiều fan của Triệu Mộng Nhã cầm biểu ngữ ủng hộ cô ta.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng trở nên hơi hỗn loạn, lực lượng an ninh tại chỗ cũng gặp khó khăn trong việc kiểm soát.

"Sau đây tôi tuyên bố, lễ khai trương công ty đầu tư Vũ Lộ đã kết thúc thành công." Cùng với lời của người dẫn chương trình.

Mã Hiểu Lộ cầm lấy chiếc băng đỏ vừa cắt xuống, vui sướng nhảy cẫng lên.

Với sự có mặt của Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo, Mã Hiểu Lộ không cần tự tay đi tiếp đón hầu hết khách mời.

Trong phòng nghỉ ở hậu trường, Mã Hiểu Lộ ngồi trên ghế sofa thở phào nhẹ nhõm, rồi nắm tay Triệu Mộng Nhã nói: "Đúng rồi, cô tới từ khi nào thế, cũng không báo trước cho tôi biết."

Sau một vài chuyện, hai người phụ nữ bây giờ trông giống như bạn thân, thậm chí còn trách móc nhau.

"Cô còn nói tôi à, tôi đây là người đại diện hình ảnh của công ty các cô mà, lễ cắt băng mà không báo cho tôi biết, nhìn tôi bận bịu lâu như thế, sau này phải mời tôi ăn một bữa thật ngon đấy, nếu không tôi không chịu đâu."

Triệu Mộng Nhã nói đùa với Mã Hiểu Lộ.

Không hiểu sao, có lẽ vì nhìn thấy Triệu Mộng Nhã mặt mày hồng hào, Mã Hiểu Lộ đột nhiên hỏi: "Sức khỏe của cô không có vấn đề gì chứ?"

Triệu Mộng Nhã tất nhiên biết Mã Hiểu Lộ nói đến điều gì, thực ra lúc đầu, Triệu Mộng Nhã cũng hơi lo lắng.

Mặc dù Tô Vũ đã xử lý cơ thể cho cô ta, nhưng không chích thuốc cũng không uống thuốc, cô ta hơi không tin mình đã khỏi bệnh như vậy.

Tuy nhiên, thực tế chứng minh cơ thể cô ta đã thực sự khỏi hẳn.

"Không sao nữa rồi, còn cô thì sao?" Triệu Mộng Nhã hỏi lại.

"Tôi có chuyện gì đâu? Có một bác sĩ trông chừng, muốn ốm giả cũng khó." Câu nói như không quan trọng của Mã Hiểu Lộ lại khiến Tô Vũ hơi lo lắng. Thực ra trong cơ thể Triệu Mộng Nhã quả thực đã được lấy cổ trùng ra.

Và theo lời của Triệu Mộng Nhã trước đây, trong cơ thể Mã Hiểu Lộ cũng chắc chắn có.

Nhưng Tô Vũ lại hoàn toàn không tìm thấy, càng như vậy thì càng khiến Tô Vũ cảm thấy bất an. Luôn cảm thấy đó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom