-
Chương 246-250
Chương 246: Xuất viện
Tuy nhiên, Từ Thiên Thành thì nghĩ khác, thà nói thẳng việc khó làm, còn hơn hứa hẹn rồi không làm được, như vậy mới tỏ ra thành thật.
Quả nhiên Tô Vũ không có vẻ giận dữ, gật đầu nói: "Nếu khó mua thì các ông nghĩ cách thuê tạm cũng được, không cần lâu, một tháng là đủ, việc này chắc không khó lắm chứ?"
Nói đến thuê thì quả thật không khó, Từ Thiên Thành có quan hệ với giám đốc một bảo tàng cổ vật lớn, chỉ cần ông ta ra mặt và nói mượn một cái đỉnh đồng để mang đi trưng bày ở nơi khác, chắc chắn sẽ không khó.
Thấy hai người liên tục gật đầu, Tô Vũ đứng dậy nói: "Được rồi, thời gian cấp bách, các ông tranh thủ làm ngay đi. Còn 9 cây trúc thì phải còn tươi."
Việc này, Tô Vũ cảm thấy cần nhấn mạnh lại.
"Hội trưởng Thẩm, ông nghĩ anh Tô cần những thứ này là để làm gì vậy?" Sau khi Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành nghiêng đầu hỏi.
"Ông hỏi nhiều quá đấy, cứ lau sạch cát trên miệng đi rồi hãy nói." Thẩm Ngạo biết, bất kể Tô Vũ làm gì, nhất định đều có lý do của anh, những gì không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi.
Rời khỏi bãi biển, Tô Vũ đón một chiếc xe thẳng đến bệnh viện.
...
"Sư phụ, anh nói sao? Anh định cho Hà Hoành Vĩ xuất viện à?" Nghe Tô Vũ nói chuẩn bị cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiểu Tuyết Ny sửng sốt.
Cô ấy vừa hỏi bác sĩ phụ trách của Hà Hoành Vĩ về kế hoạch phẫu thuật tiếp theo của anh ta. Kết quả vừa quay về thì Tô Vũ nói sẽ cho anh ta xuất viện.
"Đúng vậy, chính là xuất viện." Tô Vũ cười nói.
“Nhưng bây giờ dây thần kinh ở chân của anh ấy vẫn chưa phục hồi, và do chậm trễ điều trị, một số đầu dây thần kinh đã hoại tử rồi. Cho dù phẫu thuật cũng khó có thể phục hồi như ban đầu. Nếu xuất viện bây giờ, có khi nửa đời sau phải ngồi xe lăn."
Những gì Tiêu Tuyết Ny nói đều là sự thật, dù cơ bắp có phục hồi nhưng thần kinh tổn thương thì đồng nghĩa với việc cả chân sẽ mất cảm giác, bây giờ xuất viện chắc chắn sẽ bị liệt.
"Cô không phải là đồ đệ của tôi sao? Sao lại không tin sư phụ chứ?" Tô Vũ vẫy tay tỏ vẻ bất lực.
Tiêu Tuyết Ny sững sờ, trước đây Tô Vũ đã chữa khỏi được cho Tô Thiếu Uy, sau đó chữa trị cho Thiện Vũ Băng, và cả dịch cúm mới.
Tiêu Tuyết Ny thực sự tự hào vì có một vị sư phụ như vậy, nhưng những bệnh kia đều là thương tổn bên trong, có thể chữa bằng cách thông qua Đông y để khai thông kinh mạch, cân bằng âm dương.
Nhưng Hà Hoành Vĩ bị ngoại thương, cô ấy thật sự khó tin Tô Vũ cũng có cách.
Thực ra, nếu Tiêu Tuyết Ny chứng kiến Tô Vũ khâu vá vết thương cho Thẩm Ngạo, cô ấy sẽ không còn lo lắng như vậy nữa.
"Không phải, chẳng lẽ sư phụ cũng có cách đối với vết thương bên ngoài như thế này ư?" Tiêu Tuyết Ny trực tiếp nói ra nghi ngờ của mình.
Dù sao, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, Tô Vũ là sư phụ của mình, chỗ nào không hiểu thì đương nhiên phải nói thẳng để sư phụ chỉ đường cho.
Tô Vũ không nói gì nhiều, chỉ gật đầu: "Cô giúp tôi chuẩn bị một căn nhà đi, tốt nhất là sau này cả gia đình Hà Hoành Vĩ có thể ở lâu dài. Tôi tin công chúa của tập đoàn đa quốc gia AG vẫn có thể làm được nhỉ?"
Nói đến đây, Tiêu Tuyết Ny ngượng ngùng cúi đầu xuống. Thực ra về thân phận của mình, cô ấy cũng không có ý định che giấu, nếu không cô ấy đã không xuất hiện cùng Phùng Chí Viễn ở lễ khai trương rồi.
"Nhanh chuẩn bị đi, tối nay sư phụ sẽ truyền thụ cho cô kỹ thuật cao cấp nhất của bổn môn, có học được hay không, còn phụ thuộc vào tài năng thiên phú của cô." Tô Vũ cười vỗ vai Tiêu Tuyết Ny nói.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Tuyết Ny, Tô Vũ có vẻ thích đệ tử này hơn.
Vì sinh ra trong gia tộc danh giá, nếu so về gia thế, có lẽ ít người trong Trung Quốc có thể sánh được.
Nhưng ở độ tuổi còn rất trẻ đã biết không khoe khoang, không tỏ ra mình là nhất, đặc biệt là thái độ chân thành cảm động khi xin nhập môn, quả thực rất hiếm có. Tô Vũ cũng có cảm giác tự hào khi người cha có được một cô con gái như Tiêu Tuyết Ny.
...
"Bác sĩ Tiêu, không phải là tôi nghe nhầm đấy chứ? Tôi đang sắp xếp phẫu thuật cho Hà Hoành Vĩ, giờ cô bảo cho anh ấy xuất viện ngay thì không ổn lắm đâu? Cô nghĩ kỹ đi, tình trạng anh ấy bây giờ, xuất viện rồi sẽ nguy hiểm thế nào, tôi không dám đảm bảo đâu."
Trong phòng làm việc của bác sĩ chủ trị của Hà Hoành Vĩ, Đặng Duy, Tiêu Tuyết Ny cầm giấyxuất viện bảo anh ta ký tên.
Thực ra nếu không phải Tô Vũ yêu cầu cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiêu Tuyết Ny cũng sẽ không làm ta quyết định liều lĩnh như vậy.
"Ôi, bác sĩ Đặng cứ yên tâm, tôi đã xin viện trưởng rồi, có vấn đề gì cũng không trách anh đâu." Tiêu Tuyết Ny nói rồi dùng ngón tay thon mảnh chấm chấm vào chỗ ký tên.
Chương 247: Em là may mắn của anh
Tiêu Tuyết Ny vừa lấy danh viện trưởng ra, khiến anh ta chẳng biết phản ứng thế nào.
Mọi người trong bệnh viện đều biết, viện trưởng rất quan tâm Tiêu Tuyết Ny như con gái của mình.
Hơn nữa, bây giờ Tiêu Tuyết Ny là ngôi sao sáng của bệnh viện, trước đó đã chữa khỏi cho bệnh nhân rối loạn kinh mạch bàng quang, rồi đưa ra phương pháp chữa cúm mới, thông thạo Đông Tây y, được tổ chức y tế quốc gia khen ngợi là bác sĩ xuất sắc.
Đặng Duy mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không có cách nào khác, cầm bút ký tên: "Cô ngày càng nghịch ngợm rồi đấy, thật là không biết xử lý cô thế nào. Cô nhớ đối xử tốt với bệnh nhân của tôi nhé."
Tiêu Tuyết Ny cầm giấy ra viện vỗ vỗ vào tay, quay lại nói với Đặng Duy: "Biết rồi, cảm ơn bác sĩ Đặng, có dịp sẽ mời anh ăn cơm. "
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny nhảy tót ra ngoài.
"Chị Lưu, anh Hà, Mông Mông. Mọi người đang ăn cơm à, tôi có chuyện muốn nói với các anh chị." Ở bệnh viện, bữa tối thường ăn sớm hơn.
Khi Tiêu Tuyết Ny đi vào phòng Hà Hoành Vĩ, cả nhà ba người đang quây quần bên giường ăn cơm. Thịt sốt tiêu, sườn rim, trứng chiên mướp đắng, trông cũng khá phong phú đối với một gia đình.
Thấy Tiêu Tuyết Ny đi vào, Mông Mông dùng cái tay nhỏ xíu nhét miếng sườn vào thùng rác, lau miệng dính đầy dầu mỡ, cười nói với Tiêu Tuyết Ny: "Chị Tuyết Ny tới rồi, bọn em đang ăn cơm đấy, cháo thịt trứng muối ngon lắm, chị có muốn ăn chút không?"
Từ khi Hà Hoành Vĩ nhập viện, Tiêu Tuyết Ny thường qua chơi với cả nhà, rất chăm sóc họ, nên cậu bé rất thích cô ấy.
"Úi, nhiều món thế này à! Dù chị Tuyết Ny rất muốn ăn cùng Mông Mông, nhưng chị hẹn người khác ăn rồi, nên không ăn với Mông Mông được." Tiêu Tuyết Ny đi tới, dùng khăn giấy lau miệng cho cậu bé.
"Bác sĩ Tiêu, sao cô lại đến đây?" Lưu Lâm cũng vội vàng lau miệng đứng dậy.
Đối với Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ, gia đình họ vô cùng biết ơn, tất cả lòng biết ơn chỉ có thể giữ trong lòng.
Tiêu Tuyết Ny đưa giấy xuất viện cho Lưu Lâm nói: "Chị Lưu, tôi có tin vui này, anh Hoành có thể xuất viện rồi đấy."
Lưu Lâm nhận lấy giấy xuất viện rồi nhìn, nhưng lại nhíu mày lo lắng.
Đâu phải tin vui, không cần bác sĩ nói, cô ta cũng biết với tình trạng của chồng hiện tại, làm sao có thể xuất viện được chứ?
Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny đã nói vậy, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nghĩ ngay đến chuyện phải đưa chồng đi đâu đó để ổn định, vì chiếc thuyền nhỏ trước đây không còn nữa, không lẽ dẫn chồng bệnh tật đi ngủ ngoài đường?
Trong lòng Lưu Lâm, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ thật sự đã tận tình tận nghĩa với gia đình cô ta, cô ta tưởng chồng cô ta cần nhiều tiền chữa bệnh, nên họ mới lịch sự đề nghị anh ta xuất viện như vậy.
"Bác sĩ Tiêu, có thể kéo dài thêm vài ngày được không? Thời gian quá gấp, chúng tôi chưa kịp tìm nơi ở." Lưu Lâm nhìn Tiêu Tuyết Ny van nài.
Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Không được, các chị ăn cơm xong thu dọn đồ đạc, tối tôi sẽ đến đón các chị. Còn chỗ ở, các chị đừng lo, tôi sẽ sắp xếp cho."
"Vậy thì quá phiền các cô rồi." Thực ra nghe có chỗ ở, Lưu Lâm rất vui trong lòng, điều này xua tan nỗi lo lớn nhất của cô ta. Nhưng bề ngoài vẫn phải nói lời lấy lòng.
"Đừng ngại, tôi chỉ đang thi hành lệnh của sư phụ thôi, nếu không lo cho các chị tốt, sư phụ sẽ trách tôi đấy. Tôi chỉ đến báo tin, các chị chuẩn bị đồ đạc nhé." Sau khi Tiêu Tuyết Ny dặn dò thì nói một tiếng với Mông Mông rồi đi ra ngoài.
"Bác sĩ Tiêu và anh Tô thật sự là người tốt." Nhìn bóng lưng của Tiêu Tuyết Ny, Hà Hoành Vĩ nói với vẻ biết ơn.
Lưu Lâm cũng gật đầu, họ thật sự là người tốt, chỉ là nghĩ đến chân của chồng, Lưu Lâm không vui lên nổi.
“Mông Mông, mau thu dọn sách vở để chúng ta xuất viện đi." Lưu Lâm vỗ nhẹ đầu con trai và nói.
"Nhưng chân của anh phải làm thế nào đây?" Con trai đã lớn, cũng nghe hiểu được phần nào những gì họ nói, nên Lưu Lâm không muốn con phải gánh vác áp lực cuộc sống.
Vì thế những lời này, cô ta mới nói khi con trai rời đi.
Hà Hoành Vĩ thì rất phóng khoáng, vỗ hai tay nói: "Ban đầu anh nghĩ cuộc đời anh đã kết thúc ngay khi anh rơi xuống biển. Nhưng may mắn thay anh vẫn còn sống sót, anh nghĩ em đã mang lại may mắn cho anh, từ khi quen em, anh cảm thấy mình thật may mắn. Vì vậy, anh tin chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ luôn may mắn."
Chương 248: Đây là nhà của hai người
Mắt Lưu Lâm đỏ hoe, ngồi xuống giường thở dài: "Đã là vợ chồng già cả rồi mà còn nói những lời buồn nôn thế, cái gì mà may mắn hay bất hạnh, dù thế nào thì em cũng không để anh xảy ra chuyện, anh đừng có làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa, đừng tưởng chỉ cần một nhát dao kết thúc hết trọng trách trên vai, để mình em gánh vác hết, nếu không, em sẽ không tha thứ cho anh suốt đời."
Lưu Lâm nói xong liếc nhìn cổ tay Hà Hoành Vĩ còn đang băng bó.
Dù Hà Hoành Vĩ nói là tai nạn, nhưng Lưu Lâm không phải ngốc, hỏi han bác sĩ y tá là sẽ biết rõ sự tình.
Và khi mọi chuyện đã rõ ràng, cô ta cũng biết tất cả là vì cô ta và con trai.
Một người đàn ông vì vợ con mà sẵn sàng hy sinh tính mạng, Lưu Lâm còn lý do gì mà không chăm sóc hết mình chứ?
Hà Hoành Vĩ là người không thích nói dối, thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, anh ta cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu:
"Hóa ra là em đã biết hết rồi à."
Lưu Lâm cười khì: "Anh tưởng em ngốc à, thôi thu dọn để xuất viện đi."
...
Trong nhà hàng dưới lầu của bệnh viện, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đang ăn tối.
"Sư phụ, tôi vẫn có một nghi ngờ, sư phụ thực sự có cách chữa lành được chân của Hà Hoành Vĩ sao?" Nếu vết thương này có thể lành nhanh đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, Tiêu Tuyết Ny chắc chắn sẽ bị dọa cho ngây người.
Cảnh tượng này trong ấn tượng của cô ấy chỉ có thể xuất hiện trong một vài bộ phim khoa học viễn tưởng.
Sau khi ăn một miếng, Tô Vũ nói: "Trước đây tôi đã bảo cô rồi, chỉ cần người chưa chết, tôi sẽ có cách. Được rồi, cũng xong rồi, cô đi đón họ về đi."
Thực ra, việc chữa bệnh cho Hà Hoành Vĩ lần này, với sức mạnh hiện tại của Tô Vũ, chắc chắn là tiêu hao không nhỏ.
Tuy nhiên, việc ra biển lại không thể thiếu một thủy thủ có kinh nghiệm và đáng tin cậy như anh ta. Nếu không, Tô Vũ đã định để anh ta nằm trong bệnh viện hai ba tháng.
Một tiếng sau, Tiêu Tuyết Ny dẫn theo gia đình Hà Hoành Vĩ, bước vào một khu chung cư rộng lớn đầy cây xanh.
Lưu Lâm đẩy chiếc xe lăn, phía trước là Tiêu Tuyết Ny và Mông Mông, quẹt thẻ qua cửa rồi Tiêu Tuyết Ny quay người lại, đưa thẻ cửa và chìa khóa phòng cho Lưu Lâm:
"Chị Lưu, cầm lấy cái này, thẻ cửa và chìa khóa phòng. Từ giờ đây là nhà của các người." Tiêu Tuyết Ny không nói là sẽ tặng luôn căn nhà này cho họ, mà chỉ bảo họ cứ tha hồ mà ở.
Đó là vì cô sợ ấy họ có áp lực tâm lý, bởi việc tặng luôn một căn nhà cho một gia đình bình thường sẽ khiến ai cũng hoảng hốt.
Tô Vũ cho cô ấy thời gian rất gấp, nên Tiêu Tuyết Ny không tìm được căn nhà nào tốt hơn, hiển nhiên là nhà sẵn có thì càng ít.
Nhưng may mắn là, trong xã hội này, có tiền là dễ làm được việc, Tiêu Tuyết Ny đã tìm được căn nhà này trên một trang cho thuê nhà, rồi bỏ ra một số tiền lớn để mua luôn nó.
Khi tới cửa nhà, Tiêu Tuyết Ny bấm chuông, Lưu Lâm lập tức nhíu mày nói: "Bác sĩ Tiêu, trong đó còn có người khác à?"
Không phải Lưu Lâm cảm thấy ở chung với người lạ là không tốt, mà vì gia đình cô ta có một bệnh nhân và một đứa trẻ, cô ta sợ làm phiền hàng xóm rồi họ sẽ xích mích.
Tiêu Tuyết Ny cười cười, lúc này cửa phòng đã mở, Tô Vũ nhìn thấy mọi người bên ngoài, tránh qua một bên và nói: "Tới rồi à, mau vào đi."
Thấy là Tô Vũ, Lưu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước vào, cô ta đã thấy nội thất bên trong sang trọng, đồ đạc đều mới toanh.
Đây chính là ngôi nhà mà Lưu Lâm luôn mơ ước, nhưng giờ đứng trong đó cô ta vẫn cảm thấy không chân thực.
"Cảm ơn anh Tô." Lưu Lâm xúc động, liền muốn quỳ xuống cảm tạ Tô Vũ.
Tô Vũ vội giơ tay ngăn cô ta lại: "Này, cô đừng quên là tôi đã lấy đồ của cô, những thứ này cô xứng đáng có, không những thế tôi còn nhờ chồng cô giúp tôi một việc, tôi mới là người hưởng lợi đây."
Hà Hoành Vĩ tự thấy bây giờ mình vô dụng, còn giúp được gì cho Tô Vũ chứ?
"Không biết anh Tô cần tôi ở khía cạnh nào?" Hà Hoành Vĩ thắc mắc hỏi.
Tô Vũ xua tay: "Không vội, đợi anh lành vết thương trước đã."
Nói rồi, Tô Vũ nháy mắt với Tiêu Tuyết Ny, cô ấy liền nhận xe lăn từ tay Lưu Lâm, rồi nói với cô ta: "Chị Lưu đưa Mông Mông làm quen nhà mới đi, chúng tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh Hà."
Dù sao Tiêu Tuyết Ny là bác sĩ, lại thêm Hà Hoành Vĩ mới xuất viện, vết thương cũng nên xử lý, vì thế Lưu Lâm cũng không hỏi thêm.
Cô ta dẫn con trai ngồi xuống sofa trong phòng khách làm bài tập.
Sau đó Hà Hoành Vĩ được Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ đưa vào phòng ngủ. Hà Hoành Vĩ cười nói: "Bác sĩ Tiêu, chân tôi mới băng bó khi xuất viện thôi mà, không cần xử lý gì đâu."
Tiêu Tuyết Ny liếc Tô Vũ: "Sư phụ, bây giờ phải làm sao?"
Chương 249: Tôi sẽ khiến anh đứng dậy
Tô Vũ hít một hơi thật sâu: "Hà Hoành Vĩ, anh biết vết thương của mình rất nặng đúng không?"
Hà Hoành Vĩ khẽ gật đầu, thực ra anh ta còn nghĩ có thể cả đời không đi lại được nữa.
"Tôi biết, tôi rất cảm kích các anh, dù chỉ có thể ngồi xe lăn cả đời, tôi cũng đã biết ơn lắm rồi. Anh Tô cứ nói, tôi có thể giúp gì cho anh."
Tô Vũ mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cần sự giúp đỡ của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải đứng dậy, và ngay lập tức tôi sẽ khiến anh đứng dậy, tuy nhiên anh cần phối hợp với tôi một chút, anh có thể làm được không?"
Hà Hoành Vĩ sửng sốt, bản thân anh ta đã quyết tâm sống cả đời không thể đứng dậy, giờ Tô Vũ lại bảo có thể khiến anh ta đứng dậy, và còn ngay lập tức nữa, làm sao có thể chứ?
Hà Hoành Vĩ hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Tuyết Ny, vì trong mắt anh ta, Tiêu Tuyết Ny là bác sĩ, lúc này nên giải thích hoặc nói cho anh ta biết tính xác thực của việc này.
"Anh Hà cứ yên tâm. Sẽ không sao đâu." Tiêu Tuyết Ny ngồi xổm xuống, kiên định nói với Hà Hoành Vĩ.
Thậm chí bây giờ Tiêu Tuyết Ny còn hơi háo hức, háo hức xem Tô Vũ sẽ dùng cách nào để khiến Hà Hoành Vĩ đứng dậy ngay lập tức.
Hà Hoành Vĩ nuốt nước bọt, qua thái độ của Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ, dường như họ không định thương lượng gì với anh ta cả.
Hà Hoành Vĩ cũng không nghĩ ra lý do gì để hai người này lại hại mình, nên gật đầu đồng ý phối hợp.
Sau đó, Tô Vũ ra hiệu cho Tiêu Tuyết Ny lui ra một bên, rồi dễ dàng nhấc Hà Hoành Vĩ lên giường.
"Cô nhìn kỹ nhé." Tô Vũ nói với Tiêu Tuyết Ny, rồi cầm tay cô ấy, một luồng linh khí chạy dọc cánh tay tụ lại ở đôi mắt cô ấy.
Ngay lập tức, một vệt tím khó nhận biết lóe lên trong đôi mắt xanh băng của cô ấy rồi biến mất.
Vì Tiêu Tuyết Ny vốn không có linh khí trong người, nên lát nữa cô ấy sẽ không thể nhìn thấy những cây châm vô sắc phản quang của Tô Vũ, bây giờ anh cho cô ấy một chút linh khí ẩn vào mắt, như thế này tất nhiên đủ để cô ấy có thể nhìn thấy.
Mặc dù Tiêu Tuyết Ny là phàm nhân, nhưng chỉ cần tu luyện theo phương pháp Tô Vũ chỉ, việc có đạo cơ tối thượng trên trái đất cũng không khó, đến lúc đó châm vô sắc cũng có thể thành thạo sử dụng.
Sau đó Tiêu Tuyết Ny rõ ràng thấy một luồng sáng trắng lướt qua cái chân đang băng bó của Hà Hoành Vĩ, luồng sáng nhọn như dao mổ, xé toạc lớp băng trắng nghe "toạt" một tiếng.
Điều khiến cô ấy kinh ngạc hơn là hoàn toàn không làm tổn thương da thịt bên dưới lớp băng, sự khống chế khoảng cách thật chính xác.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Tuyết Ny không kìm được mà nuốt nước bọt, rồi vô thức nhìn Tô Vũ đang tập trung cao độ.
Bởi vì lúc nãy trên tay Tô Vũ hoàn toàn không có dao, Tiêu Tuyết Ny thực sự không thể tưởng tượng anh dùng cách nào để cắt băng quấn vết thương của Hà Hoành Vĩ.
Đúng lúc cô ấy định hỏi thăm, thì lại chứng kiến cảnh tượng còn kinh ngạc hơn nữa.
Lòng bàn tay Tô Vũ lúc này có một mũi kim nhỏ xíu giống kim thêu nằm im lìm, tất nhiên nếu chỉ thế thì Tiêu Tuyết Ny không kinh ngạc gì.
Điều khiến cô ấy sốc là cái kim nhỏ xinh này đang lơ lửng giữa không trung. Do khoảng cách gần nên Tiêu Tuyết Ny nhìn rõ nó thực sự đang bay. Và cô ấy hoàn toàn không biết Tô Vũ lấy nó từ đâu ra.
Tô Vũ không cần quay lại cũng biết đầu óc Tiêu Tuyết Ny đầy ắp câu hỏi, anh bèn nói: "Tôi biết cô đầy nghi vấn, nhưng bây giờ cô chỉ cần chăm chú quan sát, có cơ hội tôi sẽ giải thích, đây là bí thuật độc môn của Quỷ Y Môn, Châm Vô Sắc Phản Quang."
Tô Vũ nói là bí thuật độc môn không sai, mặc dù Châm Vô Sắc Phản Quang này có ngưỡng cửa tu luyện không cao, nhưng ngay cả đồ đệ Quỷ Y Môn cũng không phải ai cũng biết, chỉ có chưởng môn truyền thụ trực tiếp, nếu không sẽ bị Thần Vực Tông trách phạt.
"Châm Vô Sắc Phản Quang..." Tiêu Tuyết Ny thầm nghĩ, cái này có tác dụng gì nhỉ, nhưng chỉ nhìn bề ngoài đã thấy thật kỳ diệu rồi.
"Cắn răng chịu đựng nhé, có thể sẽ hơi đau, tôi sẽ cố làm nhanh." Tô Vũ nói, Hà Hoành Vĩ gật đầu.
Thuận tay vén chăn che đầu mình lại.
Tiếp đó, Châm Vô Sắc Phản Quang trên tay Tô Vũ thoát ra, di chuyển cực nhanh giữa cơ bắp, kinh mạch, mạch máu và dây thần kinh của Hà Hoành Vĩ.
Chương 250: Đứng được rồi
Vốn dĩ tất cả những điều này theo lý mà nói, Tiêu Tuyết Ny không thể nhìn thấy. Nhưng lúc này đôi mắt cô ấy theo sát những mũi châm vô sắc, mọi chi tiết đều rõ ràng trước mắt cô ấy.
Từ đầu đến cuối cô ấy không hề chớp mắt, từng sợi thần kinh được khâu nối lại một cách khéo léo, không để lại dấu vết khâu nối nào, cũng không có một giọt máu rỉ ra.
Cảm giác như vết thương của Hà Hoành Vĩ đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, cả quá trình này, từ động tác của Tô Vũ đến sự lành lặn của vết thương Hà Hoành Vĩ, đều có thể mô tả là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng với Hà Hoành Vĩ, đó như một sự tra tấn.
Lúc này Hà Hoành Vĩ nắm chặt tấm ga giường, những giọt mồ hôi đẫm ướt trán anh ta, hàm răng nghiến chặt, cơ thể run rẩy vô thức.
Dù chịu đựng cơn đau khủng khiếp nhất đời, nhưng phải công nhận Hà Hoành Vĩ thật sự là một người đàn ông, trong tình huống này vẫn không kêu la hay có ý định rút chân ra.
Thực ra, trong tình trạng hiện tại của Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ hoàn toàn có thể gây tê cho anh ta. Nhưng Tô Vũ không làm vậy, bởi anh muốn bệnh nhân của mình hiểu một điều.
Không yêu quý cơ thể mình, dù thế nào cũng là một sự tra tấn, sau này mới có thể trân trọng cuộc sống hơn.
...
Khoảng mười phút sau, tay Tô Vũ đã run run, động tác cũng chậm đi rõ rệt. Vết thương của Hà Hoành Vĩ có phần khác với vết thương của Thẩm Ngạo trước đây.
Lần này vết thương sâu hơn, nên quá trình xử lý cũng phức tạp hơn. Nếu không phải thực lực hiện tại của Tô Vũ ở Trúc Cơ trung kỳ, anh không chắc có thể chịu đựng được.
Với động tác cuối cùng, cổ tay Tô Vũ giật nhẹ, vết thương rách toạc của Hà Hoành Vĩ giờ trơn nhẵn như mặt sàn xi măng, thậm chí không để lại một vết sẹo.
Sau khi hoàn thành tất cả, Tô Vũ "rầm" một tiếng nằm xuống giường, nằm ngửa mặt lên trời, thở hổn hển.
Tiêu Tuyết Ny giật mình đưa tay run rẩy sờ lên vết thương vừa rồi của Hà Hoành Vĩ.
Làn da mịn màng, trắng hồng như da em bé, nếu không tận mắt chứng kiến, không có cảm giác chạm vào, Tiêu Tuyết Ny không tin đây là sự thật, quá kỳ diệu, quá vượt sức tưởng tượng.
Nhưng Tiêu Tuyết Ny nhanh chóng phản ứng lại, nhìn sang Tô Vũ: "Sư phụ có sao không?"
Tô Vũ hít một hơi dài, rồi ngồi dậy, quay người tát một cái lên đùi Hà Hoành Vĩ: "Thôi được rồi, còn giả vò gì nữa?"
Hà Hoành Vĩ chậm rãi vén chăn che đầu ra, trợn mắt nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, xong rồi à?"
"Xong rồi, anh còn muốn thế nào nữa?" Tô Vũ trợn mắt lại.
"À!" Hà Hoành Vĩ kêu lên, rồi lau mồ hôi trên trán, dùng hai tay nâng người lên để thoải mái hơn, cử chỉ như thể chân không thể tự do cử động được.
Không ngờ, bây giờ anh ta đã bình thường như người khác, chỉ là anh ta chưa nhận ra, hoặc là chưa sẵn sàng đối diện với sự thật.
"Xuống đi, nằm hoài thế chưa đủ chán à?" Tô Vũ nói rồi giật phăng cái chăn che người Hà Hoành Vĩ.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hà Hoành Vĩ đã giật bắn người, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, khuôn mặt viết đầy vẻ kinh hoàng và bất ngờ.
"Cái... cái này... chân tôi... sao thế này?" Hà Hoành Vĩ kinh ngạc hỏi.
Nói xong, anh ta còn dụi mắt thật mạnh, tưởng đây là ảo giác.
Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh nói: "Anh Hà, mặc dù tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi có thể chắc chắn nói với anh đây là thật, bây giờ anh có thể xuống giường đi lại bình thường."
Một bệnh nhân trước đó còn phải dùng xe lăn, giờ bỗng nghe nói có thể xuống giường đi lại bình thường.
Không chỉ người khác, mà ngay cả chính Hà Hoành Vĩ cũng không tin tất cả điều này là thật.
Anh ta thử vươn tay sờ lên chỗ vết thương cũ, xoa xoa qua lại.
Sau đó nhìn Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny, anh ta từ từ nhấc chân lên, uốn cong vài cái, cử động thử vài lần, thấy không có gì bất thường.
Khuôn mặt anh ta dần nở nụ cười hân hoan, hai tay chống giường đứng thẳng dậy. Từ từ, anh ta bước xuống giường, đứng vững trên đôi chân.
"Tôi... tôi đứng dậy được rồi, đây không phải mơ..." Hà Hoành Vĩ xúc động đến nói lắp bắp.
Lúc này trong lòng Hà Hoành Vĩ chỉ có hai suy đoán, hoặc tất cả đều là mơ, hoặc là anh ta đã gặp phải thần tiên.
Tuy nhiên, Từ Thiên Thành thì nghĩ khác, thà nói thẳng việc khó làm, còn hơn hứa hẹn rồi không làm được, như vậy mới tỏ ra thành thật.
Quả nhiên Tô Vũ không có vẻ giận dữ, gật đầu nói: "Nếu khó mua thì các ông nghĩ cách thuê tạm cũng được, không cần lâu, một tháng là đủ, việc này chắc không khó lắm chứ?"
Nói đến thuê thì quả thật không khó, Từ Thiên Thành có quan hệ với giám đốc một bảo tàng cổ vật lớn, chỉ cần ông ta ra mặt và nói mượn một cái đỉnh đồng để mang đi trưng bày ở nơi khác, chắc chắn sẽ không khó.
Thấy hai người liên tục gật đầu, Tô Vũ đứng dậy nói: "Được rồi, thời gian cấp bách, các ông tranh thủ làm ngay đi. Còn 9 cây trúc thì phải còn tươi."
Việc này, Tô Vũ cảm thấy cần nhấn mạnh lại.
"Hội trưởng Thẩm, ông nghĩ anh Tô cần những thứ này là để làm gì vậy?" Sau khi Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành nghiêng đầu hỏi.
"Ông hỏi nhiều quá đấy, cứ lau sạch cát trên miệng đi rồi hãy nói." Thẩm Ngạo biết, bất kể Tô Vũ làm gì, nhất định đều có lý do của anh, những gì không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi.
Rời khỏi bãi biển, Tô Vũ đón một chiếc xe thẳng đến bệnh viện.
...
"Sư phụ, anh nói sao? Anh định cho Hà Hoành Vĩ xuất viện à?" Nghe Tô Vũ nói chuẩn bị cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiểu Tuyết Ny sửng sốt.
Cô ấy vừa hỏi bác sĩ phụ trách của Hà Hoành Vĩ về kế hoạch phẫu thuật tiếp theo của anh ta. Kết quả vừa quay về thì Tô Vũ nói sẽ cho anh ta xuất viện.
"Đúng vậy, chính là xuất viện." Tô Vũ cười nói.
“Nhưng bây giờ dây thần kinh ở chân của anh ấy vẫn chưa phục hồi, và do chậm trễ điều trị, một số đầu dây thần kinh đã hoại tử rồi. Cho dù phẫu thuật cũng khó có thể phục hồi như ban đầu. Nếu xuất viện bây giờ, có khi nửa đời sau phải ngồi xe lăn."
Những gì Tiêu Tuyết Ny nói đều là sự thật, dù cơ bắp có phục hồi nhưng thần kinh tổn thương thì đồng nghĩa với việc cả chân sẽ mất cảm giác, bây giờ xuất viện chắc chắn sẽ bị liệt.
"Cô không phải là đồ đệ của tôi sao? Sao lại không tin sư phụ chứ?" Tô Vũ vẫy tay tỏ vẻ bất lực.
Tiêu Tuyết Ny sững sờ, trước đây Tô Vũ đã chữa khỏi được cho Tô Thiếu Uy, sau đó chữa trị cho Thiện Vũ Băng, và cả dịch cúm mới.
Tiêu Tuyết Ny thực sự tự hào vì có một vị sư phụ như vậy, nhưng những bệnh kia đều là thương tổn bên trong, có thể chữa bằng cách thông qua Đông y để khai thông kinh mạch, cân bằng âm dương.
Nhưng Hà Hoành Vĩ bị ngoại thương, cô ấy thật sự khó tin Tô Vũ cũng có cách.
Thực ra, nếu Tiêu Tuyết Ny chứng kiến Tô Vũ khâu vá vết thương cho Thẩm Ngạo, cô ấy sẽ không còn lo lắng như vậy nữa.
"Không phải, chẳng lẽ sư phụ cũng có cách đối với vết thương bên ngoài như thế này ư?" Tiêu Tuyết Ny trực tiếp nói ra nghi ngờ của mình.
Dù sao, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, Tô Vũ là sư phụ của mình, chỗ nào không hiểu thì đương nhiên phải nói thẳng để sư phụ chỉ đường cho.
Tô Vũ không nói gì nhiều, chỉ gật đầu: "Cô giúp tôi chuẩn bị một căn nhà đi, tốt nhất là sau này cả gia đình Hà Hoành Vĩ có thể ở lâu dài. Tôi tin công chúa của tập đoàn đa quốc gia AG vẫn có thể làm được nhỉ?"
Nói đến đây, Tiêu Tuyết Ny ngượng ngùng cúi đầu xuống. Thực ra về thân phận của mình, cô ấy cũng không có ý định che giấu, nếu không cô ấy đã không xuất hiện cùng Phùng Chí Viễn ở lễ khai trương rồi.
"Nhanh chuẩn bị đi, tối nay sư phụ sẽ truyền thụ cho cô kỹ thuật cao cấp nhất của bổn môn, có học được hay không, còn phụ thuộc vào tài năng thiên phú của cô." Tô Vũ cười vỗ vai Tiêu Tuyết Ny nói.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Tuyết Ny, Tô Vũ có vẻ thích đệ tử này hơn.
Vì sinh ra trong gia tộc danh giá, nếu so về gia thế, có lẽ ít người trong Trung Quốc có thể sánh được.
Nhưng ở độ tuổi còn rất trẻ đã biết không khoe khoang, không tỏ ra mình là nhất, đặc biệt là thái độ chân thành cảm động khi xin nhập môn, quả thực rất hiếm có. Tô Vũ cũng có cảm giác tự hào khi người cha có được một cô con gái như Tiêu Tuyết Ny.
...
"Bác sĩ Tiêu, không phải là tôi nghe nhầm đấy chứ? Tôi đang sắp xếp phẫu thuật cho Hà Hoành Vĩ, giờ cô bảo cho anh ấy xuất viện ngay thì không ổn lắm đâu? Cô nghĩ kỹ đi, tình trạng anh ấy bây giờ, xuất viện rồi sẽ nguy hiểm thế nào, tôi không dám đảm bảo đâu."
Trong phòng làm việc của bác sĩ chủ trị của Hà Hoành Vĩ, Đặng Duy, Tiêu Tuyết Ny cầm giấyxuất viện bảo anh ta ký tên.
Thực ra nếu không phải Tô Vũ yêu cầu cho Hà Hoành Vĩ xuất viện, Tiêu Tuyết Ny cũng sẽ không làm ta quyết định liều lĩnh như vậy.
"Ôi, bác sĩ Đặng cứ yên tâm, tôi đã xin viện trưởng rồi, có vấn đề gì cũng không trách anh đâu." Tiêu Tuyết Ny nói rồi dùng ngón tay thon mảnh chấm chấm vào chỗ ký tên.
Chương 247: Em là may mắn của anh
Tiêu Tuyết Ny vừa lấy danh viện trưởng ra, khiến anh ta chẳng biết phản ứng thế nào.
Mọi người trong bệnh viện đều biết, viện trưởng rất quan tâm Tiêu Tuyết Ny như con gái của mình.
Hơn nữa, bây giờ Tiêu Tuyết Ny là ngôi sao sáng của bệnh viện, trước đó đã chữa khỏi cho bệnh nhân rối loạn kinh mạch bàng quang, rồi đưa ra phương pháp chữa cúm mới, thông thạo Đông Tây y, được tổ chức y tế quốc gia khen ngợi là bác sĩ xuất sắc.
Đặng Duy mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không có cách nào khác, cầm bút ký tên: "Cô ngày càng nghịch ngợm rồi đấy, thật là không biết xử lý cô thế nào. Cô nhớ đối xử tốt với bệnh nhân của tôi nhé."
Tiêu Tuyết Ny cầm giấy ra viện vỗ vỗ vào tay, quay lại nói với Đặng Duy: "Biết rồi, cảm ơn bác sĩ Đặng, có dịp sẽ mời anh ăn cơm. "
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny nhảy tót ra ngoài.
"Chị Lưu, anh Hà, Mông Mông. Mọi người đang ăn cơm à, tôi có chuyện muốn nói với các anh chị." Ở bệnh viện, bữa tối thường ăn sớm hơn.
Khi Tiêu Tuyết Ny đi vào phòng Hà Hoành Vĩ, cả nhà ba người đang quây quần bên giường ăn cơm. Thịt sốt tiêu, sườn rim, trứng chiên mướp đắng, trông cũng khá phong phú đối với một gia đình.
Thấy Tiêu Tuyết Ny đi vào, Mông Mông dùng cái tay nhỏ xíu nhét miếng sườn vào thùng rác, lau miệng dính đầy dầu mỡ, cười nói với Tiêu Tuyết Ny: "Chị Tuyết Ny tới rồi, bọn em đang ăn cơm đấy, cháo thịt trứng muối ngon lắm, chị có muốn ăn chút không?"
Từ khi Hà Hoành Vĩ nhập viện, Tiêu Tuyết Ny thường qua chơi với cả nhà, rất chăm sóc họ, nên cậu bé rất thích cô ấy.
"Úi, nhiều món thế này à! Dù chị Tuyết Ny rất muốn ăn cùng Mông Mông, nhưng chị hẹn người khác ăn rồi, nên không ăn với Mông Mông được." Tiêu Tuyết Ny đi tới, dùng khăn giấy lau miệng cho cậu bé.
"Bác sĩ Tiêu, sao cô lại đến đây?" Lưu Lâm cũng vội vàng lau miệng đứng dậy.
Đối với Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ, gia đình họ vô cùng biết ơn, tất cả lòng biết ơn chỉ có thể giữ trong lòng.
Tiêu Tuyết Ny đưa giấy xuất viện cho Lưu Lâm nói: "Chị Lưu, tôi có tin vui này, anh Hoành có thể xuất viện rồi đấy."
Lưu Lâm nhận lấy giấy xuất viện rồi nhìn, nhưng lại nhíu mày lo lắng.
Đâu phải tin vui, không cần bác sĩ nói, cô ta cũng biết với tình trạng của chồng hiện tại, làm sao có thể xuất viện được chứ?
Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny đã nói vậy, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nghĩ ngay đến chuyện phải đưa chồng đi đâu đó để ổn định, vì chiếc thuyền nhỏ trước đây không còn nữa, không lẽ dẫn chồng bệnh tật đi ngủ ngoài đường?
Trong lòng Lưu Lâm, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ thật sự đã tận tình tận nghĩa với gia đình cô ta, cô ta tưởng chồng cô ta cần nhiều tiền chữa bệnh, nên họ mới lịch sự đề nghị anh ta xuất viện như vậy.
"Bác sĩ Tiêu, có thể kéo dài thêm vài ngày được không? Thời gian quá gấp, chúng tôi chưa kịp tìm nơi ở." Lưu Lâm nhìn Tiêu Tuyết Ny van nài.
Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Không được, các chị ăn cơm xong thu dọn đồ đạc, tối tôi sẽ đến đón các chị. Còn chỗ ở, các chị đừng lo, tôi sẽ sắp xếp cho."
"Vậy thì quá phiền các cô rồi." Thực ra nghe có chỗ ở, Lưu Lâm rất vui trong lòng, điều này xua tan nỗi lo lớn nhất của cô ta. Nhưng bề ngoài vẫn phải nói lời lấy lòng.
"Đừng ngại, tôi chỉ đang thi hành lệnh của sư phụ thôi, nếu không lo cho các chị tốt, sư phụ sẽ trách tôi đấy. Tôi chỉ đến báo tin, các chị chuẩn bị đồ đạc nhé." Sau khi Tiêu Tuyết Ny dặn dò thì nói một tiếng với Mông Mông rồi đi ra ngoài.
"Bác sĩ Tiêu và anh Tô thật sự là người tốt." Nhìn bóng lưng của Tiêu Tuyết Ny, Hà Hoành Vĩ nói với vẻ biết ơn.
Lưu Lâm cũng gật đầu, họ thật sự là người tốt, chỉ là nghĩ đến chân của chồng, Lưu Lâm không vui lên nổi.
“Mông Mông, mau thu dọn sách vở để chúng ta xuất viện đi." Lưu Lâm vỗ nhẹ đầu con trai và nói.
"Nhưng chân của anh phải làm thế nào đây?" Con trai đã lớn, cũng nghe hiểu được phần nào những gì họ nói, nên Lưu Lâm không muốn con phải gánh vác áp lực cuộc sống.
Vì thế những lời này, cô ta mới nói khi con trai rời đi.
Hà Hoành Vĩ thì rất phóng khoáng, vỗ hai tay nói: "Ban đầu anh nghĩ cuộc đời anh đã kết thúc ngay khi anh rơi xuống biển. Nhưng may mắn thay anh vẫn còn sống sót, anh nghĩ em đã mang lại may mắn cho anh, từ khi quen em, anh cảm thấy mình thật may mắn. Vì vậy, anh tin chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ luôn may mắn."
Chương 248: Đây là nhà của hai người
Mắt Lưu Lâm đỏ hoe, ngồi xuống giường thở dài: "Đã là vợ chồng già cả rồi mà còn nói những lời buồn nôn thế, cái gì mà may mắn hay bất hạnh, dù thế nào thì em cũng không để anh xảy ra chuyện, anh đừng có làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa, đừng tưởng chỉ cần một nhát dao kết thúc hết trọng trách trên vai, để mình em gánh vác hết, nếu không, em sẽ không tha thứ cho anh suốt đời."
Lưu Lâm nói xong liếc nhìn cổ tay Hà Hoành Vĩ còn đang băng bó.
Dù Hà Hoành Vĩ nói là tai nạn, nhưng Lưu Lâm không phải ngốc, hỏi han bác sĩ y tá là sẽ biết rõ sự tình.
Và khi mọi chuyện đã rõ ràng, cô ta cũng biết tất cả là vì cô ta và con trai.
Một người đàn ông vì vợ con mà sẵn sàng hy sinh tính mạng, Lưu Lâm còn lý do gì mà không chăm sóc hết mình chứ?
Hà Hoành Vĩ là người không thích nói dối, thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, anh ta cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu:
"Hóa ra là em đã biết hết rồi à."
Lưu Lâm cười khì: "Anh tưởng em ngốc à, thôi thu dọn để xuất viện đi."
...
Trong nhà hàng dưới lầu của bệnh viện, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đang ăn tối.
"Sư phụ, tôi vẫn có một nghi ngờ, sư phụ thực sự có cách chữa lành được chân của Hà Hoành Vĩ sao?" Nếu vết thương này có thể lành nhanh đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, Tiêu Tuyết Ny chắc chắn sẽ bị dọa cho ngây người.
Cảnh tượng này trong ấn tượng của cô ấy chỉ có thể xuất hiện trong một vài bộ phim khoa học viễn tưởng.
Sau khi ăn một miếng, Tô Vũ nói: "Trước đây tôi đã bảo cô rồi, chỉ cần người chưa chết, tôi sẽ có cách. Được rồi, cũng xong rồi, cô đi đón họ về đi."
Thực ra, việc chữa bệnh cho Hà Hoành Vĩ lần này, với sức mạnh hiện tại của Tô Vũ, chắc chắn là tiêu hao không nhỏ.
Tuy nhiên, việc ra biển lại không thể thiếu một thủy thủ có kinh nghiệm và đáng tin cậy như anh ta. Nếu không, Tô Vũ đã định để anh ta nằm trong bệnh viện hai ba tháng.
Một tiếng sau, Tiêu Tuyết Ny dẫn theo gia đình Hà Hoành Vĩ, bước vào một khu chung cư rộng lớn đầy cây xanh.
Lưu Lâm đẩy chiếc xe lăn, phía trước là Tiêu Tuyết Ny và Mông Mông, quẹt thẻ qua cửa rồi Tiêu Tuyết Ny quay người lại, đưa thẻ cửa và chìa khóa phòng cho Lưu Lâm:
"Chị Lưu, cầm lấy cái này, thẻ cửa và chìa khóa phòng. Từ giờ đây là nhà của các người." Tiêu Tuyết Ny không nói là sẽ tặng luôn căn nhà này cho họ, mà chỉ bảo họ cứ tha hồ mà ở.
Đó là vì cô sợ ấy họ có áp lực tâm lý, bởi việc tặng luôn một căn nhà cho một gia đình bình thường sẽ khiến ai cũng hoảng hốt.
Tô Vũ cho cô ấy thời gian rất gấp, nên Tiêu Tuyết Ny không tìm được căn nhà nào tốt hơn, hiển nhiên là nhà sẵn có thì càng ít.
Nhưng may mắn là, trong xã hội này, có tiền là dễ làm được việc, Tiêu Tuyết Ny đã tìm được căn nhà này trên một trang cho thuê nhà, rồi bỏ ra một số tiền lớn để mua luôn nó.
Khi tới cửa nhà, Tiêu Tuyết Ny bấm chuông, Lưu Lâm lập tức nhíu mày nói: "Bác sĩ Tiêu, trong đó còn có người khác à?"
Không phải Lưu Lâm cảm thấy ở chung với người lạ là không tốt, mà vì gia đình cô ta có một bệnh nhân và một đứa trẻ, cô ta sợ làm phiền hàng xóm rồi họ sẽ xích mích.
Tiêu Tuyết Ny cười cười, lúc này cửa phòng đã mở, Tô Vũ nhìn thấy mọi người bên ngoài, tránh qua một bên và nói: "Tới rồi à, mau vào đi."
Thấy là Tô Vũ, Lưu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước vào, cô ta đã thấy nội thất bên trong sang trọng, đồ đạc đều mới toanh.
Đây chính là ngôi nhà mà Lưu Lâm luôn mơ ước, nhưng giờ đứng trong đó cô ta vẫn cảm thấy không chân thực.
"Cảm ơn anh Tô." Lưu Lâm xúc động, liền muốn quỳ xuống cảm tạ Tô Vũ.
Tô Vũ vội giơ tay ngăn cô ta lại: "Này, cô đừng quên là tôi đã lấy đồ của cô, những thứ này cô xứng đáng có, không những thế tôi còn nhờ chồng cô giúp tôi một việc, tôi mới là người hưởng lợi đây."
Hà Hoành Vĩ tự thấy bây giờ mình vô dụng, còn giúp được gì cho Tô Vũ chứ?
"Không biết anh Tô cần tôi ở khía cạnh nào?" Hà Hoành Vĩ thắc mắc hỏi.
Tô Vũ xua tay: "Không vội, đợi anh lành vết thương trước đã."
Nói rồi, Tô Vũ nháy mắt với Tiêu Tuyết Ny, cô ấy liền nhận xe lăn từ tay Lưu Lâm, rồi nói với cô ta: "Chị Lưu đưa Mông Mông làm quen nhà mới đi, chúng tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh Hà."
Dù sao Tiêu Tuyết Ny là bác sĩ, lại thêm Hà Hoành Vĩ mới xuất viện, vết thương cũng nên xử lý, vì thế Lưu Lâm cũng không hỏi thêm.
Cô ta dẫn con trai ngồi xuống sofa trong phòng khách làm bài tập.
Sau đó Hà Hoành Vĩ được Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ đưa vào phòng ngủ. Hà Hoành Vĩ cười nói: "Bác sĩ Tiêu, chân tôi mới băng bó khi xuất viện thôi mà, không cần xử lý gì đâu."
Tiêu Tuyết Ny liếc Tô Vũ: "Sư phụ, bây giờ phải làm sao?"
Chương 249: Tôi sẽ khiến anh đứng dậy
Tô Vũ hít một hơi thật sâu: "Hà Hoành Vĩ, anh biết vết thương của mình rất nặng đúng không?"
Hà Hoành Vĩ khẽ gật đầu, thực ra anh ta còn nghĩ có thể cả đời không đi lại được nữa.
"Tôi biết, tôi rất cảm kích các anh, dù chỉ có thể ngồi xe lăn cả đời, tôi cũng đã biết ơn lắm rồi. Anh Tô cứ nói, tôi có thể giúp gì cho anh."
Tô Vũ mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cần sự giúp đỡ của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải đứng dậy, và ngay lập tức tôi sẽ khiến anh đứng dậy, tuy nhiên anh cần phối hợp với tôi một chút, anh có thể làm được không?"
Hà Hoành Vĩ sửng sốt, bản thân anh ta đã quyết tâm sống cả đời không thể đứng dậy, giờ Tô Vũ lại bảo có thể khiến anh ta đứng dậy, và còn ngay lập tức nữa, làm sao có thể chứ?
Hà Hoành Vĩ hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Tuyết Ny, vì trong mắt anh ta, Tiêu Tuyết Ny là bác sĩ, lúc này nên giải thích hoặc nói cho anh ta biết tính xác thực của việc này.
"Anh Hà cứ yên tâm. Sẽ không sao đâu." Tiêu Tuyết Ny ngồi xổm xuống, kiên định nói với Hà Hoành Vĩ.
Thậm chí bây giờ Tiêu Tuyết Ny còn hơi háo hức, háo hức xem Tô Vũ sẽ dùng cách nào để khiến Hà Hoành Vĩ đứng dậy ngay lập tức.
Hà Hoành Vĩ nuốt nước bọt, qua thái độ của Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ, dường như họ không định thương lượng gì với anh ta cả.
Hà Hoành Vĩ cũng không nghĩ ra lý do gì để hai người này lại hại mình, nên gật đầu đồng ý phối hợp.
Sau đó, Tô Vũ ra hiệu cho Tiêu Tuyết Ny lui ra một bên, rồi dễ dàng nhấc Hà Hoành Vĩ lên giường.
"Cô nhìn kỹ nhé." Tô Vũ nói với Tiêu Tuyết Ny, rồi cầm tay cô ấy, một luồng linh khí chạy dọc cánh tay tụ lại ở đôi mắt cô ấy.
Ngay lập tức, một vệt tím khó nhận biết lóe lên trong đôi mắt xanh băng của cô ấy rồi biến mất.
Vì Tiêu Tuyết Ny vốn không có linh khí trong người, nên lát nữa cô ấy sẽ không thể nhìn thấy những cây châm vô sắc phản quang của Tô Vũ, bây giờ anh cho cô ấy một chút linh khí ẩn vào mắt, như thế này tất nhiên đủ để cô ấy có thể nhìn thấy.
Mặc dù Tiêu Tuyết Ny là phàm nhân, nhưng chỉ cần tu luyện theo phương pháp Tô Vũ chỉ, việc có đạo cơ tối thượng trên trái đất cũng không khó, đến lúc đó châm vô sắc cũng có thể thành thạo sử dụng.
Sau đó Tiêu Tuyết Ny rõ ràng thấy một luồng sáng trắng lướt qua cái chân đang băng bó của Hà Hoành Vĩ, luồng sáng nhọn như dao mổ, xé toạc lớp băng trắng nghe "toạt" một tiếng.
Điều khiến cô ấy kinh ngạc hơn là hoàn toàn không làm tổn thương da thịt bên dưới lớp băng, sự khống chế khoảng cách thật chính xác.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Tuyết Ny không kìm được mà nuốt nước bọt, rồi vô thức nhìn Tô Vũ đang tập trung cao độ.
Bởi vì lúc nãy trên tay Tô Vũ hoàn toàn không có dao, Tiêu Tuyết Ny thực sự không thể tưởng tượng anh dùng cách nào để cắt băng quấn vết thương của Hà Hoành Vĩ.
Đúng lúc cô ấy định hỏi thăm, thì lại chứng kiến cảnh tượng còn kinh ngạc hơn nữa.
Lòng bàn tay Tô Vũ lúc này có một mũi kim nhỏ xíu giống kim thêu nằm im lìm, tất nhiên nếu chỉ thế thì Tiêu Tuyết Ny không kinh ngạc gì.
Điều khiến cô ấy sốc là cái kim nhỏ xinh này đang lơ lửng giữa không trung. Do khoảng cách gần nên Tiêu Tuyết Ny nhìn rõ nó thực sự đang bay. Và cô ấy hoàn toàn không biết Tô Vũ lấy nó từ đâu ra.
Tô Vũ không cần quay lại cũng biết đầu óc Tiêu Tuyết Ny đầy ắp câu hỏi, anh bèn nói: "Tôi biết cô đầy nghi vấn, nhưng bây giờ cô chỉ cần chăm chú quan sát, có cơ hội tôi sẽ giải thích, đây là bí thuật độc môn của Quỷ Y Môn, Châm Vô Sắc Phản Quang."
Tô Vũ nói là bí thuật độc môn không sai, mặc dù Châm Vô Sắc Phản Quang này có ngưỡng cửa tu luyện không cao, nhưng ngay cả đồ đệ Quỷ Y Môn cũng không phải ai cũng biết, chỉ có chưởng môn truyền thụ trực tiếp, nếu không sẽ bị Thần Vực Tông trách phạt.
"Châm Vô Sắc Phản Quang..." Tiêu Tuyết Ny thầm nghĩ, cái này có tác dụng gì nhỉ, nhưng chỉ nhìn bề ngoài đã thấy thật kỳ diệu rồi.
"Cắn răng chịu đựng nhé, có thể sẽ hơi đau, tôi sẽ cố làm nhanh." Tô Vũ nói, Hà Hoành Vĩ gật đầu.
Thuận tay vén chăn che đầu mình lại.
Tiếp đó, Châm Vô Sắc Phản Quang trên tay Tô Vũ thoát ra, di chuyển cực nhanh giữa cơ bắp, kinh mạch, mạch máu và dây thần kinh của Hà Hoành Vĩ.
Chương 250: Đứng được rồi
Vốn dĩ tất cả những điều này theo lý mà nói, Tiêu Tuyết Ny không thể nhìn thấy. Nhưng lúc này đôi mắt cô ấy theo sát những mũi châm vô sắc, mọi chi tiết đều rõ ràng trước mắt cô ấy.
Từ đầu đến cuối cô ấy không hề chớp mắt, từng sợi thần kinh được khâu nối lại một cách khéo léo, không để lại dấu vết khâu nối nào, cũng không có một giọt máu rỉ ra.
Cảm giác như vết thương của Hà Hoành Vĩ đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, cả quá trình này, từ động tác của Tô Vũ đến sự lành lặn của vết thương Hà Hoành Vĩ, đều có thể mô tả là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng với Hà Hoành Vĩ, đó như một sự tra tấn.
Lúc này Hà Hoành Vĩ nắm chặt tấm ga giường, những giọt mồ hôi đẫm ướt trán anh ta, hàm răng nghiến chặt, cơ thể run rẩy vô thức.
Dù chịu đựng cơn đau khủng khiếp nhất đời, nhưng phải công nhận Hà Hoành Vĩ thật sự là một người đàn ông, trong tình huống này vẫn không kêu la hay có ý định rút chân ra.
Thực ra, trong tình trạng hiện tại của Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ hoàn toàn có thể gây tê cho anh ta. Nhưng Tô Vũ không làm vậy, bởi anh muốn bệnh nhân của mình hiểu một điều.
Không yêu quý cơ thể mình, dù thế nào cũng là một sự tra tấn, sau này mới có thể trân trọng cuộc sống hơn.
...
Khoảng mười phút sau, tay Tô Vũ đã run run, động tác cũng chậm đi rõ rệt. Vết thương của Hà Hoành Vĩ có phần khác với vết thương của Thẩm Ngạo trước đây.
Lần này vết thương sâu hơn, nên quá trình xử lý cũng phức tạp hơn. Nếu không phải thực lực hiện tại của Tô Vũ ở Trúc Cơ trung kỳ, anh không chắc có thể chịu đựng được.
Với động tác cuối cùng, cổ tay Tô Vũ giật nhẹ, vết thương rách toạc của Hà Hoành Vĩ giờ trơn nhẵn như mặt sàn xi măng, thậm chí không để lại một vết sẹo.
Sau khi hoàn thành tất cả, Tô Vũ "rầm" một tiếng nằm xuống giường, nằm ngửa mặt lên trời, thở hổn hển.
Tiêu Tuyết Ny giật mình đưa tay run rẩy sờ lên vết thương vừa rồi của Hà Hoành Vĩ.
Làn da mịn màng, trắng hồng như da em bé, nếu không tận mắt chứng kiến, không có cảm giác chạm vào, Tiêu Tuyết Ny không tin đây là sự thật, quá kỳ diệu, quá vượt sức tưởng tượng.
Nhưng Tiêu Tuyết Ny nhanh chóng phản ứng lại, nhìn sang Tô Vũ: "Sư phụ có sao không?"
Tô Vũ hít một hơi dài, rồi ngồi dậy, quay người tát một cái lên đùi Hà Hoành Vĩ: "Thôi được rồi, còn giả vò gì nữa?"
Hà Hoành Vĩ chậm rãi vén chăn che đầu ra, trợn mắt nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, xong rồi à?"
"Xong rồi, anh còn muốn thế nào nữa?" Tô Vũ trợn mắt lại.
"À!" Hà Hoành Vĩ kêu lên, rồi lau mồ hôi trên trán, dùng hai tay nâng người lên để thoải mái hơn, cử chỉ như thể chân không thể tự do cử động được.
Không ngờ, bây giờ anh ta đã bình thường như người khác, chỉ là anh ta chưa nhận ra, hoặc là chưa sẵn sàng đối diện với sự thật.
"Xuống đi, nằm hoài thế chưa đủ chán à?" Tô Vũ nói rồi giật phăng cái chăn che người Hà Hoành Vĩ.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hà Hoành Vĩ đã giật bắn người, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, khuôn mặt viết đầy vẻ kinh hoàng và bất ngờ.
"Cái... cái này... chân tôi... sao thế này?" Hà Hoành Vĩ kinh ngạc hỏi.
Nói xong, anh ta còn dụi mắt thật mạnh, tưởng đây là ảo giác.
Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh nói: "Anh Hà, mặc dù tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi có thể chắc chắn nói với anh đây là thật, bây giờ anh có thể xuống giường đi lại bình thường."
Một bệnh nhân trước đó còn phải dùng xe lăn, giờ bỗng nghe nói có thể xuống giường đi lại bình thường.
Không chỉ người khác, mà ngay cả chính Hà Hoành Vĩ cũng không tin tất cả điều này là thật.
Anh ta thử vươn tay sờ lên chỗ vết thương cũ, xoa xoa qua lại.
Sau đó nhìn Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny, anh ta từ từ nhấc chân lên, uốn cong vài cái, cử động thử vài lần, thấy không có gì bất thường.
Khuôn mặt anh ta dần nở nụ cười hân hoan, hai tay chống giường đứng thẳng dậy. Từ từ, anh ta bước xuống giường, đứng vững trên đôi chân.
"Tôi... tôi đứng dậy được rồi, đây không phải mơ..." Hà Hoành Vĩ xúc động đến nói lắp bắp.
Lúc này trong lòng Hà Hoành Vĩ chỉ có hai suy đoán, hoặc tất cả đều là mơ, hoặc là anh ta đã gặp phải thần tiên.
Bình luận facebook