-
Chương 251-255
Chương 251: Có lẽ đã gặp thần tiên
Tiếng cửa phòng ngủ mở khiến Lưu Lâm đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách giật mình ngẩng đầu lên.
Theo phản xạ, cô ta nghĩ người bước ra từ phòng ngủ có thể là Tô Vũ hoặc Tiêu Tuyết Ny, nhưng Hà Hoành Vĩ thì hoàn toàn ngoài dự liệu của cô ta.
Nhưng giờ đây Hà Hoành Vĩ đứng trước mặt cô ta, không những thế, anh ta không ngồi trên xe lăn được đẩy ra, mà tự đi bộ tiêu sái bước ra.
Cảnh tượng này khiến Lưu Lâm lập tức sững người, đến nỗi chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ vụn cũng không kéo cô ta ra khỏi trạng thái choáng váng.
Cuối cùng là Mông Mông, thấy Hà Hoành Vĩ, cậu bé vui mừng buông cây bút xuống, lao như con cừu con về phía anh ta, ôm chầm lấy đôi chân anh ta.
"Cha!"
Mặc dù Lưu Lâm chưa bao giờ nói với Mông Mông chuyện gì đã xảy ra với Hà Hoành Vĩ, nhưng cậu bé nhận ra cha mình không đứng dậy được vì chân đau.
Giờ thấy cha mình đứng đó vẫn khỏe mạnh, Mông Mông tất nhiên rất xúc động.
Và khi tiếng "cha" vừa thoát ra từ miệng Mông Mông, nước mắt Lưu Lâm ngồi trên ghế cũng rơi lã chã.
Từ khi Hà Hoành Vĩ gặp chuyện, cô ta không biết bao nhiêu lần lén khóc một mình, còn trước mặt Hà Hoành Vĩ thì cố tỏ ra mạnh mẽ.
Vì trụ cột trong nhà đã sập rồi, nếu cô ta không cứng rắn hơn, cả gia đình sẽ tan nát.
Và khi thấy Hà Hoành Vĩ bình an vô sự, những giọt nước mắt của Lưu Lâm rơi lúc này là nước mắt hạnh phúc.
Hà Hoành Vĩ cúi xuống ôm con trai lên, đi hai bước lớn đến bên Lưu Lâm:
"Con trai, đừng để mẹ khóc nữa."
Mông Mông giơ bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt ở khóe mắt Lưu Lâm, nức nở: "Mẹ à, đừng khóc, có con và cha đây."
Nói xong, Mông Mông vòng tay ôm cổ Lưu Lâm, hôn nhẹ lên mặt cô ta.
Sau đó, cả ba vòng tay ôm chặt lấy nhau, chỉ có Lưu Lâm khóc lớn trút hết nỗi uất ức trong lòng suốt thời gian qua.
Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny cũng đi theo ra, rõ ràng ai cũng nhận thấy, khuôn mặt Tô Vũ lúc này không được tốt cho lắm.
Hơi tái xanh, trán có vài giọt mồ hôi lạnh chưa khô.
Tiêu Tuyết Ny đỡ anh đi tới, lấy hai khăn giấy lau mồ hôi trán cho anh.
Nhưng Tô Vũ vẫy tay bảo không sao.
Thực ra bây giờ Tô Vũ không có vấn đề gì lớn, nhiều lắm là nghỉ ngơi qua đêm là ổn.
Hà Hoành Vĩ đặt con xuống, quay người quỳ sụp xuống đất: "Cảm ơn ân huệ tái sinh của anh Tô, tôi Hà Hoành Vĩ thề đời này kiếp này sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn cứu mạng của anh."
Tô Vũ giơ tay ra hiệu anh ta đứng dậy: "Đầu gối của đàn ông là vàng, đứng lên đi. Tôi đã nói tôi còn việc cần nhờ anh giúp, nhưng không gấp, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Nói rồi anh ho nhẹ một tiếng, quay người bước ra ngoài.
Hà Hoành Vĩ tiễn đến tận thang máy mới quay lại.
"Hoành Vĩ, nói cho em biết, trong phòng đã xảy ra chuyện gì, sao chân anh lại..." Vừa bước vào phòng, Hà Hoành Vĩ liền bị Lưu Lâm kéo ngồi xuống chất vấn.
Vì toàn bộ sự việc Lưu Lâm cảm thấy người bình thường khó có thể hiểu nổi, hoặc là không thể tưởng tượng ra.
"Thành thật mà nói, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Vào phòng, anh Tô nói anh ấy có thể khiến anh đứng dậy, lúc đó anh cũng không tin. Anh chỉ biết chân mình đau như bị gai nhọn xoắn trong thịt.
Cảm giác đau rất rõ ràng, suýt nữa anh không nhịn được la lên. Khoảng mười phút sau, cơn đau đột ngột biến mất.
Rồi anh kinh ngạc nhận ra chân mình đã khỏi, em xem có kỳ lạ không? Anh nghĩ có lẽ chúng ta gặp thần tiên rồi."
Nghe Hà Hoành Vĩ trình bày, Lưu Lâm cũng không phủ nhận hay khẳng định gì.
Rõ ràng Lưu Lâm không tin thần tiên, nếu Tô Vũ thật sự là thần tiên thì còn việc gì phải nhờ Hà Hoành Vĩ giúp đỡ chứ?
Chỉ là trong tưởng tượng của họ, thần tiên xuất thần nhập hóa, cải tử hoàn sinh, làm được mọi điều kỳ diệu, nhưng họ không biết một số thần tiên sống ngay bên cạnh họ, trông giống người bình thường, không khác gì cả.
...
"Sư phụ, sư phụ ổn chứ?" Sau khi xuống tầng, thấy Tô Vũ thở sâu liên tục, Tiêu Tuyết Ny hơi lo lắng hỏi.
Tô Vũ xua tay: "Không sao, đi dạo một vòng đi."
Tô Vũ biết lúc này trong đầu Tiêu Tuyết Ny chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, nếu không hỏi ra được, cô ấy sẽ không ngủ được đâu.
Chương 252: Là người phải không?
Hai người dạo bước trên một con đường nhỏ vắng vẻ trong công viên, đêm thu đầu mùa có phần thê lương, vài chiếc lá đã sớm úa vàng theo gió nhẹ cuốn tròn mà rơi xuống đất.
Không khí trong lành khiến tâm trạng con người thấy nhẹ nhàng, thoải mái, xung quanh ngoài tiếng gió “xoạt xoạt”, chỉ còn tiếng bước chân của hai người.
“Sao cô không hỏi tôi điều gì cả?” Tô Vũ chủ động phá vỡ sự im lặng.
Tiêu Tuyết Ny lém lỉnh bĩu môi, rồi nhướn mày nhìn Tô Vũ: “Nói chính xác hơn, tôi không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.”
“Vậy cô cảm nhận thế nào?” Tô Vũ mỉm cười, cơn gió tối thổi qua khiến anh run rẩy một cái, vô thức rụt cổ lại.
“Bất ngờ!”
“Còn gì nữa không?”
“Khó tin nhưng lại như mộng ảo. Tôi có câu hỏi, không biết nên hỏi hay không.” Tiêu Tuyết Ny dừng bước, nhìn Tô Vũ nói.
“Cứ hỏi đi.”
“Sư phụ, anh... là người phải không?” Suy đoán này thật to gan. Trong lô gíc suy nghĩ của Tiêu Tuyết Ny đã vượt quá tầm bình thường rồi.
Đồng thời cũng chứng tỏ, cô gái này thật thông minh, và cũng rất dũng cảm.
“Cô chửi tôi không phải người à?” Tô Vũ bật cười, giọng điệu không hề trách móc.
Tiêu Tuyết Ny kéo tay Tô Vũ nói: “Sư phụ, anh biết không, tôi không còn tò mò nữa rồi, chắc là cảm thấy không có khả năng, anh đã cho tôi thấy điều mà cả đời này tôi cũng không nghĩ là có thể xảy ra. Đối với tôi đó là một khái niệm hoàn toàn mới, một lĩnh vực mà loài người thậm chí chưa chạm tới, nên tôi cảm thấy đó không phải điều một người bình thường có thể làm được.”
Với tư cách là bác sĩ, Tiêu Tuyết Ny biết, vết thương của một bệnh nhân để lành lại cần những điều kiện gì, cần quá trình thế nào, cần bao lâu.
Tuyệt đối không thể như Tô Vũ, vết thương lành lại với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường, không những thế, điều quan trọng nhất là ở chỗ vết thương ban đầu, hoàn toàn không còn dấu vết sẹo nào dù là rất nhỏ.
Vì vậy, nói nghi ngờ Tô Vũ có phải là người hay không, chi bằng nói Tiêu Tuyết Ny đang nghi ngờ liệu Tô Vũ có phải là phàm nhân hay không sẽ thích hợp hơn.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài màu đen, Tô Vũ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm sáng lung linh trên bầu trời.
Anh nghĩ, có lẽ mình vốn không thuộc về thế giới này, cho dù cố gắng thích ứng với thế giới này đến đâu, anh vẫn cảm thấy mình không hợp với thế giới này, có lẽ trong mắt nhiều người, anh thực sự là một kẻ lập dị, giống như bây giờ Tiêu Tuyết Ny cũng đặt câu hỏi liệu anh có phải là con người hay không.
"Trong lịch sử loài người, có quá nhiều điều bất khả thi, liệu con người cách đây hơn 100 năm có thể tưởng tượng ra cuộc sống ngày nay không? Mọi điều không có khả năng chỉ đều dựa trên việc chưa từng chứng kiến, bị giới hạn bởi suy nghĩ của bản thân. Theo tôi, nhiều điều có vẻ khả thi nhưng thực ra không phải, còn những chuyện thần thoại xa vời cũng chưa chắc đã sai."
Trong lịch sử 5000 năm của Trung Quốc, có quá nhiều việc mà con người ngày nay hoàn toàn không thể giải thích được.
Nữ Oa vá trời, Khoa Phụ đuổi mặt trời... tất cả bị coi là thần thoại, do người xưa tưởng tượng ra, không thật sự tồn tại.
Nhưng theo Tô Vũ, biết đâu những chuyện đó thật sự từng xảy ra, dù đặt trong thời xưa hay bây giờ, đều không thể giải thích được, nên chỉ có thể cho là hành động của thần tiên.
Và có lẽ có một ngày, những hành động của Tô Vũ cũng sẽ bị coi là hành động của người trời, nhưng điều đó có nghĩa là chúng không tồn tại sao? Không, chỉ là hầu hết mọi người không muốn tin thôi.
"Vẫn chưa hiểu lắm, nhưng có vẻ thực sự không thể giải thích rõ ràng. Cái kim vừa nãy của anh, là thế nào vậy? Cảm giác thật kỳ diệu." Tiêu Tuyết Ny nói rồi còn bắt chước Tô Vũ đưa tay ra múa may.
"Nó gọi là Châm Vô Sắc Phản Quang, có thể coi là một loại lực lượng khác, khiến nó hòa hợp với mô da, từ đó đạt được mục đích chữa trị. Đó là cách giải thích dễ hiểu nhất mà tôi nghĩ ra được." Đây là lời giải thích dễ hiểu nhất mà Tô Vũ nghĩ ra có thể khiến Tiêu Tuyết Ny lĩnh hội được.
Thực chất là anh điều tiết linh khí trong cơ thể ra, thông qua Châm Vô Sắc Phản Quang giải phóng linh khí đó, khiến tế bào cơ thể tái tạo nhanh chóng. Tất nhiên, nguyên lý tăng tốc lành vết thương cũng có thể giúp giết chết một người trong nháy mắt.
"Lực lượng khác? Là lực gì vậy?" Tiêu Tuyết Ny vẫn còn mơ hồ.
"Ha ha, cái này chỉ có thể hiểu mà không thể nói rõ được. Ví dụ, việc cô có thể nhìn thấy kim của tôi, là do đã sử dụng lực này. Một thời gian nữa, khi cô có thể cảm nhận được lực này, cô sẽ tự hiểu nó là gì, giờ nói nhiều cô cũng chẳng lĩnh hội được đâu. Được rồi, trễ rồi, phải về thôi. Nếu không tôi sẽ phải quỳ bàn giặt quần áo đấy."
Tô Vũ đứng dậy vỗ vỗ mông rồi nói, Tiêu Tuyết Ny cũng không hỏi thêm gì nữa, tuy nhiên một điều cô ấy có thể khẳng định, đó là bản thân mình may mắn khi theo học dưới trướng Tô Vũ.
...
Chương 253: Em sợ anh không cần em nữa
Sau khi rời công viên, hai người tự về nhà mình. Khi Tô Vũ trở về biệt thự thì đã là 10 giờ tối, ca tuần tra đầu tiên của bảo vệ đã bắt đầu.
"Sao anh về muộn thế?" Trong phòng khách, Mã Hiểu Lộ quấn trong chăn trên sofa xem tivi.
Lương Dịch Phương do đã cao tuổi, giờ đã đi ngủ trên lầu cùng Lâm Thiến.
"À, anh có ghé bệnh viện thăm một bệnh nhân, em chưa ngủ à, vậy đúng lúc anh có chuyện muốn bàn với em." Không hiểu sao về muộn thế này, Tô Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên, mặc dù thực ra anh không làm gì cả.
Mã Hiểu Lộ lập tức ngồi thẳng dậy, lục lọi trong chiếc túi xách nhỏ bên cạnh: "Em cũng có chuyện muốn nói với anh. Cái này cho anh."
Nói rồi, Mã Hiểu Lộ lấy ra một thẻ ngân hàng từ túi và đưa cho Tô Vũ.
"Cái này là gì vậy?"
"Hôm nay có một người tên La Hồng, ông chủ công ty dược phẩm Thiên Thuận mà chúng ta hợp tác ấy, ông ấy nhờ em đưa cái này cho anh, nói là bồi thường tiền chai rượu lần trước cho anh. Sao thế, hai người đã quen biết từ trước à?"
Tô Vũ cười nhận lấy thẻ ngân hàng: "Người này thật là thú vị."
Chắc hẳn hôm nay tham dự lễ khai trương, La Hồng cũng có mặt. Ông ta chắc chắn đã thấy Tô Vũ đứng trên sân khấu.
Nghĩ rằng bản thân còn nợ tiền ông chủ, chắc trong lòng La Hồng khó chịu lắm. Trong suy nghĩ của ông ta, khi đã hứa hẹn thì nhất định phải thực hiện, đó là đạo đức giữ chữ tín cơ bản của một người làm ăn.
Rõ ràng La Hồng làm rất tốt, cũng chứng minh Tô Vũ không nhìn nhầm người.
"Nếu sếp La đã cho mà không nhận cũng hơi ngại, em cầm lấy đi, coi như chi tiêu gia đình." Tô Vũ trả lại thẻ ngân hàng cho Mã Hiểu Lộ nói.
Số tiền trong thẻ này, Tô Vũ đoán chắc không dưới một triệu, đối với La Hồng không phải số nhỏ, nếu không nhà máy của ông ta cũng không thể mãi không mở rộng quy mô được.
Khoản tiền này giúp Tô Vũ nhận ra La Hồng là người có năng lực, làm việc thực tế, chỉ cần Mã Hiểu Lộ hợp tác lâu dài với ông ta, sớm muộn số tiền này cũng sẽ kiếm lại được, thậm chí nhiều hơn nữa.
Mã Hiểu Lộ mỉm cười nhận lấy thẻ ngân hàng: "Coi như anh biết điều nộp lại đấy, đúng rồi, anh nói có chuyện gì muốn bàn với em phải không, cuối cùng là chuyện gì vậy?"
Tô Vũ ngồi trên ghế sofa nói: "À, là vài hôm nữa anh sẽ đi ra ngoài một chuyến, khoảng nửa tháng, nên báo trước với em."
Khi nghe Tô Vũ nói sẽ đi ra ngoài, lông mày Mã Hiểu Lộ nhíu lại.
Có lẽ cô là người duy nhất biết rõ hoàn cảnh của Tô Vũ, cũng là người duy nhất Tô Vũ tiết lộ sự thật. Vì vậy Mã Hiểu Lộ biết rõ, ở đây Tô Vũ chẳng quen ai, nên cô tìm không ra lý do gì để anh phải đi xa như vậy.
"Anh đi đâu vậy? Anh có quay lại không?" Đôi mắt to tròn long lanh của Mã Hiểu Lộ lấp lánh dưới ánh đèn treo pha lê, vài sợi tóc nghịch ngợm gần khóe mắt cô rung động, khiến cô trở nên quyến rũ hấp dẫn hơn.
Mã Hiểu Lộ đang lo lắng, cô sợ Tô Vũ sẽ lặng lẽ biến mất như lúc mới đến, đây là lời từ biệt của anh.
"Em nghĩ gì vậy? Suốt ngày chuyện công ty em không lo, lại đi nghĩ lung tung." Tô Vũ vỗ nhẹ lên đầu cô và nói.
Mã Hiểu Lộ nằm vào lòng Tô Vũ, nũng nịu: "Em có thể không nghĩ nhiều được sao, em sợ anh không cần em nữa."
Tô Vũ dở khóc dở cười trước sự dịu dàng của cô gái: "Này, em quên rồi à, em còn nói muốn sinh con nữa mà, cho dù muốn đi đâu, em cũng phải đi cùng chứ?"
"Nếu anh dám bỏ rơi em, thì em sẽ..." Mã Hiểu Lộ chưa dứt lời.
Đôi môi cô bị cái gì đó nóng rực chặn lại, khiến cô thở gấp, rồi vô thức nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang đánh thức thành phố Tân Hải tỉnh giấc.
Mọi người lại bắt đầu một ngày bận rộn mới.
Theo thói quen, Tô Vũ cũng đã thức dậy sớm, chuẩn bị lặng lẽ ra ngoài.
"Sao sớm thế đã dậy rồi?" Mã Hiểu Lộ nằm sấp trên gối, không mở mắt ra nói.
Cô nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận Tô Vũ thức dậy nên buồn ngủ mơ màng nói.
Tối qua, cô tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi trên phim ảnh thường diễn như vậy, tình cảm sâu đậm tự nhiên dẫn đến nhiều chuyện.
Nào ngờ Tô Vũ như quả bóng xì hơi, nằm trên giường ngủ luôn, khiến Mã Hiểu Lộ thấy buồn bực.
Thực ra, hôm qua chữa trị cho Hà Hoành Vĩ, anh đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, cần phải phục hồi một chút.
Chương 254: Thương lượng lộ trình
Lý do quan trọng hơn nữa, đến từ chính tâm tư của Tô Vũ.
Giống như Mã Hiểu Lộ hỏi hôm qua, liệu anh có bỏ rơi cô không?
Xét cho cùng, anh chẳng phải là muốn có ngày quay về sao? Quay về vị trí Chưởng môn Quỷ Y Môn được mọi người tôn sùng kính trọng.
Đến lúc đó, anh sẽ phải làm sao? Có nhẫn tâm bỏ lại người phụ nữ này, hay từ bỏ tất cả, mãi mãi ở bên cô, sống một đời bình thường?
Về tất cả điều này, Tô Vũ vẫn chưa nghĩ ra, tâm trạng anh rất mâu thuẫn. Ngay cả anh cũng không thể xử lý vấn đề tình cảm một cách quyết đoán.
Nhưng một điều Tô Vũ có thể khẳng định, 100% chắc chắn, đó là anh thật lòng với cô gái này.
Nhiều lần đối mặt với cô, anh cảm như có một thứ vô hình nào đó thôi thúc anh đến đây, để gặp gỡ, hiểu nhau và yêu thương cô theo cách này.
Mục đích là để anh ở đây, gặp gỡ cô như vậy.
"Anh vẫn thường dậy sớm mà, mấy hôm nay có việc bận rộn hơn thôi." Tô Vũ ngồi bên giường, kéo chăn đắp lên vai trần của Mã Hiểu Lộ và nói.
"Ừ, chú ý an toàn nhé." Mã Hiểu Lộ lại nhẹ nhàng cọ cọ vào gối rồi nói.
Nhìn Mã Hiểu Lộ ngủ say sưa thoải mái, Tô Vũ cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng hơi lo lắng.
Sự lo lắng tất nhiên vẫn đến từ cơn thèm ăn kỳ lạ của Mã Hiểu Lộ, khiến anh cũng khó hiểu. Không phải sợ cô ăn hết tiền của mình.
Mà anh lo có vấn đề tiềm ẩn nào đó.
Xuống lầu, Lâm Thiến và Lương Dịch Phương đã thức dậy từ sớm.
Người già đương nhiên thời gian ngủ ít hơn, thấy Tô Vũ đi xuống, Lâm Thiến quay lại cười nói: "Tiểu Vũ dậy rồi à, mau ăn sáng đi, hôm nay mẹ bảo người ta nấu súp gà đen cho con, trưa phải về uống nha."
Tô Vũ vừa bưng bát yến mạch lên thì bị câu nói của Lâm Thiến làm nghẹn họng.
Nghe giọng điệu có vẻ có gì đó không đúng.
Sao lại nấu súp gà đen cho mình chứ? Món đó bổ khí huyết mà, không lẽ tối qua mẹ thấy mình hơi thiếu máu?
Thực ra, tối qua Lâm Thiến không thấy Tô Vũ thiếu máu, nhưng vô tình nhìn thấy anh và Mã Hiểu Lộ hôn nhau say đắm.
Điều này khiến Lâm Thiến vui mừng, để có cháu bà không thúc giục nhưng trong lòng sốt ruột lắm.
Tuy nhiên, Tô Vũ không biết những điều đó. Sau khi ăn sáng, anh nói với Lâm Thiến: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ gọi cho cậu nhờ sắp xếp một đội thi công cho con, con muốn trồng mấy cây xung quanh nhà này."
Trước đó, Tô Vũ nhờ Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo chuẩn bị là để có thể dựng một Cửu Trúc Khóa Dương Trận, lấy biệt thự này làm trung tâm.
Khi thành hình, nơi này sẽ được bao bọc bởi dương khí, những người ở lâu dài trong đó cũng sẽ được hưởng lợi rất nhiều.
Đương nhiên lý do chính không phải vậy, mà là để ngăn chặn kẻ địch.
Tô Vũ tin rằng, cho dù bản thân không ở nhà, ngay cả Hoàng Ngư Ma Ma được mệnh danh là một trong Tứ đại tiên gia đến, thấy nơi này có dương khí bao quanh cũng sẽ không dám manh động.
Lâm Thiến gật đầu, Tô Vũ sau khi ăn sáng đã ra ngoài.
Mục tiêu hàng đầu của Tô Vũ hiện giờ vẫn là xuống nơi Âm Nhãn, chỉ khi bản thân đủ mạnh mới có thể đứng vững ở thế giới này.
Vì vậy, anh phải chuẩn bị thật kỹ cho chuyến ra biển lần này, trong đó việc thương lượng lộ trình cũng tuyệt đối không được chủ quan.
“Cốc cốc cốc!”
Tô Vũ gõ cửa nhà Hà Hoành Vĩ. Hà Hoành Vĩ vừa đưa con đi học về, chuẩn bị ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa.
Mở ra thấy là Tô Vũ, lập tức nhiệt tình đón tiếp: "Anh Tô đến sớm thế, mau vào nhà đi."
Lưu Lâm cũng cười nói với Tô Vũ: "Anh Tô đã dùng bữa chưa? Nếu chưa thì cứ dùng tạm chút gì đi."
Tô Vũ phất tay: "Đã ăn rồi, hai người cứ ăn trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
Dù Tô Vũ nói vậy, nhưng đối phương là ân nhân của cả nhà, sao có thể để anh chờ đợi được.
Hà Hoành Vĩ lau miệng, đặt đũa xuống nói với Lưu Lâm: "Lúc đưa Mông Mông đi học, anh ăn vội vài chiếc bánh bao nhỏ rồi, giờ chưa đói lắm, em dọn dẹp đi, anh nói chuyện với anh Tô một lát."
Lưu Lâm gật đầu, sau đó Hà Hoành Vĩ bước tới, ngồi cạnh Tô Vũ và hỏi: "Anh Tô, anh cứ nói có việc gì cần tôi giúp, cuối cùng là việc gì vậy?"
Nhưng Tô Vũ chỉ cười trả lời lạc quẻ: "Vết thương của anh thế nào rồi?"
Hà Hoành Vĩ vỗ vỗ đùi: "Không sao cả, chỉ là nằm lâu quá sức yếu đi thôi, hôm nay đưa con đi học mà đã mồ hôi nhễ nhại rồi, để một thời gian sẽ ổn."
Điều này cũng bình thường, trước đây Hà Hoành Vĩ lao động chân tay trên tàu cả ngày.
Đột nhiên bệnh nằm liệt giường bao lâu, tất nhiên sẽ như vậy, thích nghi một thời gian là ổn.
Chương 255: Tôi biết mình không nhìn lầm người
Sau đó, Tô Vũ vào luôn vấn đề chính: "Tôi muốn nhờ anh đưa tôi ra biển một chuyến, có vấn đề gì không?"
Ban đầu Hà Hoành Vĩ nghĩ Tô Vũ cần mình đi vào chỗ chết, ai ngờ chỉ là ra biển, đối với anh ta thật sự dễ như chuyện ăn cơm.
"Ha ha, tưởng việc gì chứ, tôi vốn sống trên biển mà, ra biển có gì khó, anh yên tâm cứ để tôi lo. Chỉ có điều bây giờ tôi không có thuyền thôi."
Hà Hoành Vĩ vỗ ngực đảm bảo.
Nhưng Tô Vũ lại phất tay: "Đừng vội nhận lời, nghe tôi nói hết đã, nếu anh thấy khó khăn gì thì cứ nói, tôi tuyệt đối không ép buộc đâu. Nơi tôi muốn đến, cách bờ biển phía đông thành phố Tân Hải 150 hải lý, chắc anh biết rõ nơi đó phải không?"
Khi Tô Vũ nói ra điểm đến, ngay cả Hà Hoành Vĩ là người lớn lên trên boong thuyền từ nhỏ mà đồng tử cũng co lại, thậm chí môi còn run run.
Rõ ràng, đó là nơi ngay cả các thủy thủ giàu kinh nghiệm cũng biến sắc nhắc tới.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ biết việc này chắc chắn không đơn giản, vùng biển đó hẳn là vùng ma quỷ trong lòng nhiều người.
"Có gì khó khăn không?" Thấy Hà Hoành Vĩ thể hiện vẻ mặt khó khăn, Tô Vũ hỏi.
Hà Hoành Vĩ rõ ràng hơi căng thẳng, tay run run rút điếu thuốc trên bàn, tự đốt hút mà quên cả hỏi Tô Vũ có muốn không.
Chỉ thấy Hà Hoành Vĩ hít một hơi thật sâu, khói thuốc cay xè ở phổi nén lại rồi từ từ thở ra: "Anh Tô, anh chắc chắn muốn đi Biển Đen sao?"
Biển Đen? Đây là lần đầu Tô Vũ nghe cái tên này, dường như các tên gọi khác nhau khiến vùng biển bí ẩn đó càng thêm bí hiểm.
"Biển Đen? Tôi không rõ, tôi chỉ muốn hỏi, nếu nhờ anh dẫn đường đi, anh có đồng ý không?" Tô Vũ hỏi thẳng vào vấn đề, xét cho cùng bây giờ Hà Hoành Vĩ đã có gia đình, tình cảm hòa thuận viên mãn.
Nếu Hà Hoành Vĩ không muốn, Tô Vũ cũng sẽ không ép buộc.
Hà Hoành Vĩ lại hít một hơi thuốc nữa, lần này hút hết một phần ba điếu thuốc, có thể thấy anh ta đang trải qua một cuộc chiến tranh tư tưởng mạnh mẽ.
Nhưng cuối cùng, anh ta nhìn đôi chân của mình, cắn răng nói: "Mạng này của tôi là do anh Tô cứu, việc gì anh Tô cần tôi làm, Hà Hoành Vĩ nhất định sẽ không nói chữ “không”. Tuy nhiên, có một số việc tôi cần nói rõ với anh Tô trước. Đó là vùng biển chết mà mẹ thiên nhiên bỏ quên, nguy hiểm vô cùng, mặc dù ngoài biển nhiều người gọi tôi là “Thường thắng tướng quân”, nhưng tôi chưa bao giờ đến đó, nên cũng không hoàn toàn tự tin."
Hà Hoành Vĩ là người thẳng thắn, trước tiên anh ta khẳng định, bất cứ việc gì Tô Vũ nhờ, anh ta nhất định sẽ không từ chối, nhưng anh ta không dám khoác lác, việc nặng nhẹ cấp bách anh ta vẫn phải nói rõ, cuối cùng cái mạng nát này của anh ta, không thể liên lụy đến Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu: "Tôi biết mình không nhìn lầm người, nhưng anh yên tâm, nếu tôi nhờ anh đi thì sẽ không để anh chết vô ích đâu. Hôm nay tôi đến là muốn bàn với anh về lộ trình cũng như những thứ cần chuẩn bị."
Nghe giọng điệu Tô Vũ, có vẻ như sắp khởi hành rồi, Hà Hoành Vĩ dập tắt điếu thuốc, nhíu mày hỏi: "Xin hỏi anh Tô dự định khởi hành khi nào?"
"Chắc khoảng 10 ngày nữa." Tô Vũ nói xong, Hà Hoành Vĩ vô thức ngẩng lên nhìn lịch, rồi vẻ mặt lo âu càng nặng thêm.
"Anh Tô, thời điểm này là giao mùa, dòng hải lưu trên biển đang khởi động, gió cũng thay đổi lung tung. Ngay cả nhiều tàu đánh cá cũng chọn cập bến tránh bão lúc này. Giờ ra biển nhất định phải có một con tàu chắc chắn."
"Việc đó khỏi lo, tôi đã nhờ người chuẩn bị tàu rồi, chắc hai ngày nữa sẽ xong, anh chỉ cần nói tôi cần lưu ý điều gì, rồi cụ thể định đi như thế nào." Tô Vũ cũng nghiêm túc nói.
Hà Hoành Vĩ xoa xoa tay: "Thành thật mà nói, trong mùa này, nguy hiểm nhất trên biển là gặp gió lớn, lúc đó tàu rất khó điều khiển hướng. Tôi không giấu gì anh, về Biển Đen, mặc dù ai cũng biết hướng đi đại khái, nhưng chưa ai đi qua, nên kể cả tôi cũng không có lộ trình chính xác."
Những người làm nghề đi biển đều biết, trên biển có lẽ vật tham chiếu duy nhất là mặt trời trên trời và la bàn trên tay.
Nhưng Hà Hoành Vĩ biết rõ, không chỉ là đi vào vùng biển đó, ngay cả khi tiến đến gần vùng biển đó la bàn cũng sẽ mất tác dụng, cộng thêm gặp bão trên biển, mây đen phủ kín trời, hoàn toàn không xác định được hướng.
May mắn thì lạc hướng giữa biển, còn nếu xui xẻo có thể va vào đá ngầm do sóng đẩy, kết cục là tàu chìm người chết.
Tiếng cửa phòng ngủ mở khiến Lưu Lâm đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách giật mình ngẩng đầu lên.
Theo phản xạ, cô ta nghĩ người bước ra từ phòng ngủ có thể là Tô Vũ hoặc Tiêu Tuyết Ny, nhưng Hà Hoành Vĩ thì hoàn toàn ngoài dự liệu của cô ta.
Nhưng giờ đây Hà Hoành Vĩ đứng trước mặt cô ta, không những thế, anh ta không ngồi trên xe lăn được đẩy ra, mà tự đi bộ tiêu sái bước ra.
Cảnh tượng này khiến Lưu Lâm lập tức sững người, đến nỗi chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ vụn cũng không kéo cô ta ra khỏi trạng thái choáng váng.
Cuối cùng là Mông Mông, thấy Hà Hoành Vĩ, cậu bé vui mừng buông cây bút xuống, lao như con cừu con về phía anh ta, ôm chầm lấy đôi chân anh ta.
"Cha!"
Mặc dù Lưu Lâm chưa bao giờ nói với Mông Mông chuyện gì đã xảy ra với Hà Hoành Vĩ, nhưng cậu bé nhận ra cha mình không đứng dậy được vì chân đau.
Giờ thấy cha mình đứng đó vẫn khỏe mạnh, Mông Mông tất nhiên rất xúc động.
Và khi tiếng "cha" vừa thoát ra từ miệng Mông Mông, nước mắt Lưu Lâm ngồi trên ghế cũng rơi lã chã.
Từ khi Hà Hoành Vĩ gặp chuyện, cô ta không biết bao nhiêu lần lén khóc một mình, còn trước mặt Hà Hoành Vĩ thì cố tỏ ra mạnh mẽ.
Vì trụ cột trong nhà đã sập rồi, nếu cô ta không cứng rắn hơn, cả gia đình sẽ tan nát.
Và khi thấy Hà Hoành Vĩ bình an vô sự, những giọt nước mắt của Lưu Lâm rơi lúc này là nước mắt hạnh phúc.
Hà Hoành Vĩ cúi xuống ôm con trai lên, đi hai bước lớn đến bên Lưu Lâm:
"Con trai, đừng để mẹ khóc nữa."
Mông Mông giơ bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt ở khóe mắt Lưu Lâm, nức nở: "Mẹ à, đừng khóc, có con và cha đây."
Nói xong, Mông Mông vòng tay ôm cổ Lưu Lâm, hôn nhẹ lên mặt cô ta.
Sau đó, cả ba vòng tay ôm chặt lấy nhau, chỉ có Lưu Lâm khóc lớn trút hết nỗi uất ức trong lòng suốt thời gian qua.
Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny cũng đi theo ra, rõ ràng ai cũng nhận thấy, khuôn mặt Tô Vũ lúc này không được tốt cho lắm.
Hơi tái xanh, trán có vài giọt mồ hôi lạnh chưa khô.
Tiêu Tuyết Ny đỡ anh đi tới, lấy hai khăn giấy lau mồ hôi trán cho anh.
Nhưng Tô Vũ vẫy tay bảo không sao.
Thực ra bây giờ Tô Vũ không có vấn đề gì lớn, nhiều lắm là nghỉ ngơi qua đêm là ổn.
Hà Hoành Vĩ đặt con xuống, quay người quỳ sụp xuống đất: "Cảm ơn ân huệ tái sinh của anh Tô, tôi Hà Hoành Vĩ thề đời này kiếp này sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn cứu mạng của anh."
Tô Vũ giơ tay ra hiệu anh ta đứng dậy: "Đầu gối của đàn ông là vàng, đứng lên đi. Tôi đã nói tôi còn việc cần nhờ anh giúp, nhưng không gấp, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Nói rồi anh ho nhẹ một tiếng, quay người bước ra ngoài.
Hà Hoành Vĩ tiễn đến tận thang máy mới quay lại.
"Hoành Vĩ, nói cho em biết, trong phòng đã xảy ra chuyện gì, sao chân anh lại..." Vừa bước vào phòng, Hà Hoành Vĩ liền bị Lưu Lâm kéo ngồi xuống chất vấn.
Vì toàn bộ sự việc Lưu Lâm cảm thấy người bình thường khó có thể hiểu nổi, hoặc là không thể tưởng tượng ra.
"Thành thật mà nói, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Vào phòng, anh Tô nói anh ấy có thể khiến anh đứng dậy, lúc đó anh cũng không tin. Anh chỉ biết chân mình đau như bị gai nhọn xoắn trong thịt.
Cảm giác đau rất rõ ràng, suýt nữa anh không nhịn được la lên. Khoảng mười phút sau, cơn đau đột ngột biến mất.
Rồi anh kinh ngạc nhận ra chân mình đã khỏi, em xem có kỳ lạ không? Anh nghĩ có lẽ chúng ta gặp thần tiên rồi."
Nghe Hà Hoành Vĩ trình bày, Lưu Lâm cũng không phủ nhận hay khẳng định gì.
Rõ ràng Lưu Lâm không tin thần tiên, nếu Tô Vũ thật sự là thần tiên thì còn việc gì phải nhờ Hà Hoành Vĩ giúp đỡ chứ?
Chỉ là trong tưởng tượng của họ, thần tiên xuất thần nhập hóa, cải tử hoàn sinh, làm được mọi điều kỳ diệu, nhưng họ không biết một số thần tiên sống ngay bên cạnh họ, trông giống người bình thường, không khác gì cả.
...
"Sư phụ, sư phụ ổn chứ?" Sau khi xuống tầng, thấy Tô Vũ thở sâu liên tục, Tiêu Tuyết Ny hơi lo lắng hỏi.
Tô Vũ xua tay: "Không sao, đi dạo một vòng đi."
Tô Vũ biết lúc này trong đầu Tiêu Tuyết Ny chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, nếu không hỏi ra được, cô ấy sẽ không ngủ được đâu.
Chương 252: Là người phải không?
Hai người dạo bước trên một con đường nhỏ vắng vẻ trong công viên, đêm thu đầu mùa có phần thê lương, vài chiếc lá đã sớm úa vàng theo gió nhẹ cuốn tròn mà rơi xuống đất.
Không khí trong lành khiến tâm trạng con người thấy nhẹ nhàng, thoải mái, xung quanh ngoài tiếng gió “xoạt xoạt”, chỉ còn tiếng bước chân của hai người.
“Sao cô không hỏi tôi điều gì cả?” Tô Vũ chủ động phá vỡ sự im lặng.
Tiêu Tuyết Ny lém lỉnh bĩu môi, rồi nhướn mày nhìn Tô Vũ: “Nói chính xác hơn, tôi không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.”
“Vậy cô cảm nhận thế nào?” Tô Vũ mỉm cười, cơn gió tối thổi qua khiến anh run rẩy một cái, vô thức rụt cổ lại.
“Bất ngờ!”
“Còn gì nữa không?”
“Khó tin nhưng lại như mộng ảo. Tôi có câu hỏi, không biết nên hỏi hay không.” Tiêu Tuyết Ny dừng bước, nhìn Tô Vũ nói.
“Cứ hỏi đi.”
“Sư phụ, anh... là người phải không?” Suy đoán này thật to gan. Trong lô gíc suy nghĩ của Tiêu Tuyết Ny đã vượt quá tầm bình thường rồi.
Đồng thời cũng chứng tỏ, cô gái này thật thông minh, và cũng rất dũng cảm.
“Cô chửi tôi không phải người à?” Tô Vũ bật cười, giọng điệu không hề trách móc.
Tiêu Tuyết Ny kéo tay Tô Vũ nói: “Sư phụ, anh biết không, tôi không còn tò mò nữa rồi, chắc là cảm thấy không có khả năng, anh đã cho tôi thấy điều mà cả đời này tôi cũng không nghĩ là có thể xảy ra. Đối với tôi đó là một khái niệm hoàn toàn mới, một lĩnh vực mà loài người thậm chí chưa chạm tới, nên tôi cảm thấy đó không phải điều một người bình thường có thể làm được.”
Với tư cách là bác sĩ, Tiêu Tuyết Ny biết, vết thương của một bệnh nhân để lành lại cần những điều kiện gì, cần quá trình thế nào, cần bao lâu.
Tuyệt đối không thể như Tô Vũ, vết thương lành lại với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường, không những thế, điều quan trọng nhất là ở chỗ vết thương ban đầu, hoàn toàn không còn dấu vết sẹo nào dù là rất nhỏ.
Vì vậy, nói nghi ngờ Tô Vũ có phải là người hay không, chi bằng nói Tiêu Tuyết Ny đang nghi ngờ liệu Tô Vũ có phải là phàm nhân hay không sẽ thích hợp hơn.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài màu đen, Tô Vũ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm sáng lung linh trên bầu trời.
Anh nghĩ, có lẽ mình vốn không thuộc về thế giới này, cho dù cố gắng thích ứng với thế giới này đến đâu, anh vẫn cảm thấy mình không hợp với thế giới này, có lẽ trong mắt nhiều người, anh thực sự là một kẻ lập dị, giống như bây giờ Tiêu Tuyết Ny cũng đặt câu hỏi liệu anh có phải là con người hay không.
"Trong lịch sử loài người, có quá nhiều điều bất khả thi, liệu con người cách đây hơn 100 năm có thể tưởng tượng ra cuộc sống ngày nay không? Mọi điều không có khả năng chỉ đều dựa trên việc chưa từng chứng kiến, bị giới hạn bởi suy nghĩ của bản thân. Theo tôi, nhiều điều có vẻ khả thi nhưng thực ra không phải, còn những chuyện thần thoại xa vời cũng chưa chắc đã sai."
Trong lịch sử 5000 năm của Trung Quốc, có quá nhiều việc mà con người ngày nay hoàn toàn không thể giải thích được.
Nữ Oa vá trời, Khoa Phụ đuổi mặt trời... tất cả bị coi là thần thoại, do người xưa tưởng tượng ra, không thật sự tồn tại.
Nhưng theo Tô Vũ, biết đâu những chuyện đó thật sự từng xảy ra, dù đặt trong thời xưa hay bây giờ, đều không thể giải thích được, nên chỉ có thể cho là hành động của thần tiên.
Và có lẽ có một ngày, những hành động của Tô Vũ cũng sẽ bị coi là hành động của người trời, nhưng điều đó có nghĩa là chúng không tồn tại sao? Không, chỉ là hầu hết mọi người không muốn tin thôi.
"Vẫn chưa hiểu lắm, nhưng có vẻ thực sự không thể giải thích rõ ràng. Cái kim vừa nãy của anh, là thế nào vậy? Cảm giác thật kỳ diệu." Tiêu Tuyết Ny nói rồi còn bắt chước Tô Vũ đưa tay ra múa may.
"Nó gọi là Châm Vô Sắc Phản Quang, có thể coi là một loại lực lượng khác, khiến nó hòa hợp với mô da, từ đó đạt được mục đích chữa trị. Đó là cách giải thích dễ hiểu nhất mà tôi nghĩ ra được." Đây là lời giải thích dễ hiểu nhất mà Tô Vũ nghĩ ra có thể khiến Tiêu Tuyết Ny lĩnh hội được.
Thực chất là anh điều tiết linh khí trong cơ thể ra, thông qua Châm Vô Sắc Phản Quang giải phóng linh khí đó, khiến tế bào cơ thể tái tạo nhanh chóng. Tất nhiên, nguyên lý tăng tốc lành vết thương cũng có thể giúp giết chết một người trong nháy mắt.
"Lực lượng khác? Là lực gì vậy?" Tiêu Tuyết Ny vẫn còn mơ hồ.
"Ha ha, cái này chỉ có thể hiểu mà không thể nói rõ được. Ví dụ, việc cô có thể nhìn thấy kim của tôi, là do đã sử dụng lực này. Một thời gian nữa, khi cô có thể cảm nhận được lực này, cô sẽ tự hiểu nó là gì, giờ nói nhiều cô cũng chẳng lĩnh hội được đâu. Được rồi, trễ rồi, phải về thôi. Nếu không tôi sẽ phải quỳ bàn giặt quần áo đấy."
Tô Vũ đứng dậy vỗ vỗ mông rồi nói, Tiêu Tuyết Ny cũng không hỏi thêm gì nữa, tuy nhiên một điều cô ấy có thể khẳng định, đó là bản thân mình may mắn khi theo học dưới trướng Tô Vũ.
...
Chương 253: Em sợ anh không cần em nữa
Sau khi rời công viên, hai người tự về nhà mình. Khi Tô Vũ trở về biệt thự thì đã là 10 giờ tối, ca tuần tra đầu tiên của bảo vệ đã bắt đầu.
"Sao anh về muộn thế?" Trong phòng khách, Mã Hiểu Lộ quấn trong chăn trên sofa xem tivi.
Lương Dịch Phương do đã cao tuổi, giờ đã đi ngủ trên lầu cùng Lâm Thiến.
"À, anh có ghé bệnh viện thăm một bệnh nhân, em chưa ngủ à, vậy đúng lúc anh có chuyện muốn bàn với em." Không hiểu sao về muộn thế này, Tô Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên, mặc dù thực ra anh không làm gì cả.
Mã Hiểu Lộ lập tức ngồi thẳng dậy, lục lọi trong chiếc túi xách nhỏ bên cạnh: "Em cũng có chuyện muốn nói với anh. Cái này cho anh."
Nói rồi, Mã Hiểu Lộ lấy ra một thẻ ngân hàng từ túi và đưa cho Tô Vũ.
"Cái này là gì vậy?"
"Hôm nay có một người tên La Hồng, ông chủ công ty dược phẩm Thiên Thuận mà chúng ta hợp tác ấy, ông ấy nhờ em đưa cái này cho anh, nói là bồi thường tiền chai rượu lần trước cho anh. Sao thế, hai người đã quen biết từ trước à?"
Tô Vũ cười nhận lấy thẻ ngân hàng: "Người này thật là thú vị."
Chắc hẳn hôm nay tham dự lễ khai trương, La Hồng cũng có mặt. Ông ta chắc chắn đã thấy Tô Vũ đứng trên sân khấu.
Nghĩ rằng bản thân còn nợ tiền ông chủ, chắc trong lòng La Hồng khó chịu lắm. Trong suy nghĩ của ông ta, khi đã hứa hẹn thì nhất định phải thực hiện, đó là đạo đức giữ chữ tín cơ bản của một người làm ăn.
Rõ ràng La Hồng làm rất tốt, cũng chứng minh Tô Vũ không nhìn nhầm người.
"Nếu sếp La đã cho mà không nhận cũng hơi ngại, em cầm lấy đi, coi như chi tiêu gia đình." Tô Vũ trả lại thẻ ngân hàng cho Mã Hiểu Lộ nói.
Số tiền trong thẻ này, Tô Vũ đoán chắc không dưới một triệu, đối với La Hồng không phải số nhỏ, nếu không nhà máy của ông ta cũng không thể mãi không mở rộng quy mô được.
Khoản tiền này giúp Tô Vũ nhận ra La Hồng là người có năng lực, làm việc thực tế, chỉ cần Mã Hiểu Lộ hợp tác lâu dài với ông ta, sớm muộn số tiền này cũng sẽ kiếm lại được, thậm chí nhiều hơn nữa.
Mã Hiểu Lộ mỉm cười nhận lấy thẻ ngân hàng: "Coi như anh biết điều nộp lại đấy, đúng rồi, anh nói có chuyện gì muốn bàn với em phải không, cuối cùng là chuyện gì vậy?"
Tô Vũ ngồi trên ghế sofa nói: "À, là vài hôm nữa anh sẽ đi ra ngoài một chuyến, khoảng nửa tháng, nên báo trước với em."
Khi nghe Tô Vũ nói sẽ đi ra ngoài, lông mày Mã Hiểu Lộ nhíu lại.
Có lẽ cô là người duy nhất biết rõ hoàn cảnh của Tô Vũ, cũng là người duy nhất Tô Vũ tiết lộ sự thật. Vì vậy Mã Hiểu Lộ biết rõ, ở đây Tô Vũ chẳng quen ai, nên cô tìm không ra lý do gì để anh phải đi xa như vậy.
"Anh đi đâu vậy? Anh có quay lại không?" Đôi mắt to tròn long lanh của Mã Hiểu Lộ lấp lánh dưới ánh đèn treo pha lê, vài sợi tóc nghịch ngợm gần khóe mắt cô rung động, khiến cô trở nên quyến rũ hấp dẫn hơn.
Mã Hiểu Lộ đang lo lắng, cô sợ Tô Vũ sẽ lặng lẽ biến mất như lúc mới đến, đây là lời từ biệt của anh.
"Em nghĩ gì vậy? Suốt ngày chuyện công ty em không lo, lại đi nghĩ lung tung." Tô Vũ vỗ nhẹ lên đầu cô và nói.
Mã Hiểu Lộ nằm vào lòng Tô Vũ, nũng nịu: "Em có thể không nghĩ nhiều được sao, em sợ anh không cần em nữa."
Tô Vũ dở khóc dở cười trước sự dịu dàng của cô gái: "Này, em quên rồi à, em còn nói muốn sinh con nữa mà, cho dù muốn đi đâu, em cũng phải đi cùng chứ?"
"Nếu anh dám bỏ rơi em, thì em sẽ..." Mã Hiểu Lộ chưa dứt lời.
Đôi môi cô bị cái gì đó nóng rực chặn lại, khiến cô thở gấp, rồi vô thức nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang đánh thức thành phố Tân Hải tỉnh giấc.
Mọi người lại bắt đầu một ngày bận rộn mới.
Theo thói quen, Tô Vũ cũng đã thức dậy sớm, chuẩn bị lặng lẽ ra ngoài.
"Sao sớm thế đã dậy rồi?" Mã Hiểu Lộ nằm sấp trên gối, không mở mắt ra nói.
Cô nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận Tô Vũ thức dậy nên buồn ngủ mơ màng nói.
Tối qua, cô tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi trên phim ảnh thường diễn như vậy, tình cảm sâu đậm tự nhiên dẫn đến nhiều chuyện.
Nào ngờ Tô Vũ như quả bóng xì hơi, nằm trên giường ngủ luôn, khiến Mã Hiểu Lộ thấy buồn bực.
Thực ra, hôm qua chữa trị cho Hà Hoành Vĩ, anh đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, cần phải phục hồi một chút.
Chương 254: Thương lượng lộ trình
Lý do quan trọng hơn nữa, đến từ chính tâm tư của Tô Vũ.
Giống như Mã Hiểu Lộ hỏi hôm qua, liệu anh có bỏ rơi cô không?
Xét cho cùng, anh chẳng phải là muốn có ngày quay về sao? Quay về vị trí Chưởng môn Quỷ Y Môn được mọi người tôn sùng kính trọng.
Đến lúc đó, anh sẽ phải làm sao? Có nhẫn tâm bỏ lại người phụ nữ này, hay từ bỏ tất cả, mãi mãi ở bên cô, sống một đời bình thường?
Về tất cả điều này, Tô Vũ vẫn chưa nghĩ ra, tâm trạng anh rất mâu thuẫn. Ngay cả anh cũng không thể xử lý vấn đề tình cảm một cách quyết đoán.
Nhưng một điều Tô Vũ có thể khẳng định, 100% chắc chắn, đó là anh thật lòng với cô gái này.
Nhiều lần đối mặt với cô, anh cảm như có một thứ vô hình nào đó thôi thúc anh đến đây, để gặp gỡ, hiểu nhau và yêu thương cô theo cách này.
Mục đích là để anh ở đây, gặp gỡ cô như vậy.
"Anh vẫn thường dậy sớm mà, mấy hôm nay có việc bận rộn hơn thôi." Tô Vũ ngồi bên giường, kéo chăn đắp lên vai trần của Mã Hiểu Lộ và nói.
"Ừ, chú ý an toàn nhé." Mã Hiểu Lộ lại nhẹ nhàng cọ cọ vào gối rồi nói.
Nhìn Mã Hiểu Lộ ngủ say sưa thoải mái, Tô Vũ cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng hơi lo lắng.
Sự lo lắng tất nhiên vẫn đến từ cơn thèm ăn kỳ lạ của Mã Hiểu Lộ, khiến anh cũng khó hiểu. Không phải sợ cô ăn hết tiền của mình.
Mà anh lo có vấn đề tiềm ẩn nào đó.
Xuống lầu, Lâm Thiến và Lương Dịch Phương đã thức dậy từ sớm.
Người già đương nhiên thời gian ngủ ít hơn, thấy Tô Vũ đi xuống, Lâm Thiến quay lại cười nói: "Tiểu Vũ dậy rồi à, mau ăn sáng đi, hôm nay mẹ bảo người ta nấu súp gà đen cho con, trưa phải về uống nha."
Tô Vũ vừa bưng bát yến mạch lên thì bị câu nói của Lâm Thiến làm nghẹn họng.
Nghe giọng điệu có vẻ có gì đó không đúng.
Sao lại nấu súp gà đen cho mình chứ? Món đó bổ khí huyết mà, không lẽ tối qua mẹ thấy mình hơi thiếu máu?
Thực ra, tối qua Lâm Thiến không thấy Tô Vũ thiếu máu, nhưng vô tình nhìn thấy anh và Mã Hiểu Lộ hôn nhau say đắm.
Điều này khiến Lâm Thiến vui mừng, để có cháu bà không thúc giục nhưng trong lòng sốt ruột lắm.
Tuy nhiên, Tô Vũ không biết những điều đó. Sau khi ăn sáng, anh nói với Lâm Thiến: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ gọi cho cậu nhờ sắp xếp một đội thi công cho con, con muốn trồng mấy cây xung quanh nhà này."
Trước đó, Tô Vũ nhờ Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo chuẩn bị là để có thể dựng một Cửu Trúc Khóa Dương Trận, lấy biệt thự này làm trung tâm.
Khi thành hình, nơi này sẽ được bao bọc bởi dương khí, những người ở lâu dài trong đó cũng sẽ được hưởng lợi rất nhiều.
Đương nhiên lý do chính không phải vậy, mà là để ngăn chặn kẻ địch.
Tô Vũ tin rằng, cho dù bản thân không ở nhà, ngay cả Hoàng Ngư Ma Ma được mệnh danh là một trong Tứ đại tiên gia đến, thấy nơi này có dương khí bao quanh cũng sẽ không dám manh động.
Lâm Thiến gật đầu, Tô Vũ sau khi ăn sáng đã ra ngoài.
Mục tiêu hàng đầu của Tô Vũ hiện giờ vẫn là xuống nơi Âm Nhãn, chỉ khi bản thân đủ mạnh mới có thể đứng vững ở thế giới này.
Vì vậy, anh phải chuẩn bị thật kỹ cho chuyến ra biển lần này, trong đó việc thương lượng lộ trình cũng tuyệt đối không được chủ quan.
“Cốc cốc cốc!”
Tô Vũ gõ cửa nhà Hà Hoành Vĩ. Hà Hoành Vĩ vừa đưa con đi học về, chuẩn bị ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa.
Mở ra thấy là Tô Vũ, lập tức nhiệt tình đón tiếp: "Anh Tô đến sớm thế, mau vào nhà đi."
Lưu Lâm cũng cười nói với Tô Vũ: "Anh Tô đã dùng bữa chưa? Nếu chưa thì cứ dùng tạm chút gì đi."
Tô Vũ phất tay: "Đã ăn rồi, hai người cứ ăn trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
Dù Tô Vũ nói vậy, nhưng đối phương là ân nhân của cả nhà, sao có thể để anh chờ đợi được.
Hà Hoành Vĩ lau miệng, đặt đũa xuống nói với Lưu Lâm: "Lúc đưa Mông Mông đi học, anh ăn vội vài chiếc bánh bao nhỏ rồi, giờ chưa đói lắm, em dọn dẹp đi, anh nói chuyện với anh Tô một lát."
Lưu Lâm gật đầu, sau đó Hà Hoành Vĩ bước tới, ngồi cạnh Tô Vũ và hỏi: "Anh Tô, anh cứ nói có việc gì cần tôi giúp, cuối cùng là việc gì vậy?"
Nhưng Tô Vũ chỉ cười trả lời lạc quẻ: "Vết thương của anh thế nào rồi?"
Hà Hoành Vĩ vỗ vỗ đùi: "Không sao cả, chỉ là nằm lâu quá sức yếu đi thôi, hôm nay đưa con đi học mà đã mồ hôi nhễ nhại rồi, để một thời gian sẽ ổn."
Điều này cũng bình thường, trước đây Hà Hoành Vĩ lao động chân tay trên tàu cả ngày.
Đột nhiên bệnh nằm liệt giường bao lâu, tất nhiên sẽ như vậy, thích nghi một thời gian là ổn.
Chương 255: Tôi biết mình không nhìn lầm người
Sau đó, Tô Vũ vào luôn vấn đề chính: "Tôi muốn nhờ anh đưa tôi ra biển một chuyến, có vấn đề gì không?"
Ban đầu Hà Hoành Vĩ nghĩ Tô Vũ cần mình đi vào chỗ chết, ai ngờ chỉ là ra biển, đối với anh ta thật sự dễ như chuyện ăn cơm.
"Ha ha, tưởng việc gì chứ, tôi vốn sống trên biển mà, ra biển có gì khó, anh yên tâm cứ để tôi lo. Chỉ có điều bây giờ tôi không có thuyền thôi."
Hà Hoành Vĩ vỗ ngực đảm bảo.
Nhưng Tô Vũ lại phất tay: "Đừng vội nhận lời, nghe tôi nói hết đã, nếu anh thấy khó khăn gì thì cứ nói, tôi tuyệt đối không ép buộc đâu. Nơi tôi muốn đến, cách bờ biển phía đông thành phố Tân Hải 150 hải lý, chắc anh biết rõ nơi đó phải không?"
Khi Tô Vũ nói ra điểm đến, ngay cả Hà Hoành Vĩ là người lớn lên trên boong thuyền từ nhỏ mà đồng tử cũng co lại, thậm chí môi còn run run.
Rõ ràng, đó là nơi ngay cả các thủy thủ giàu kinh nghiệm cũng biến sắc nhắc tới.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ biết việc này chắc chắn không đơn giản, vùng biển đó hẳn là vùng ma quỷ trong lòng nhiều người.
"Có gì khó khăn không?" Thấy Hà Hoành Vĩ thể hiện vẻ mặt khó khăn, Tô Vũ hỏi.
Hà Hoành Vĩ rõ ràng hơi căng thẳng, tay run run rút điếu thuốc trên bàn, tự đốt hút mà quên cả hỏi Tô Vũ có muốn không.
Chỉ thấy Hà Hoành Vĩ hít một hơi thật sâu, khói thuốc cay xè ở phổi nén lại rồi từ từ thở ra: "Anh Tô, anh chắc chắn muốn đi Biển Đen sao?"
Biển Đen? Đây là lần đầu Tô Vũ nghe cái tên này, dường như các tên gọi khác nhau khiến vùng biển bí ẩn đó càng thêm bí hiểm.
"Biển Đen? Tôi không rõ, tôi chỉ muốn hỏi, nếu nhờ anh dẫn đường đi, anh có đồng ý không?" Tô Vũ hỏi thẳng vào vấn đề, xét cho cùng bây giờ Hà Hoành Vĩ đã có gia đình, tình cảm hòa thuận viên mãn.
Nếu Hà Hoành Vĩ không muốn, Tô Vũ cũng sẽ không ép buộc.
Hà Hoành Vĩ lại hít một hơi thuốc nữa, lần này hút hết một phần ba điếu thuốc, có thể thấy anh ta đang trải qua một cuộc chiến tranh tư tưởng mạnh mẽ.
Nhưng cuối cùng, anh ta nhìn đôi chân của mình, cắn răng nói: "Mạng này của tôi là do anh Tô cứu, việc gì anh Tô cần tôi làm, Hà Hoành Vĩ nhất định sẽ không nói chữ “không”. Tuy nhiên, có một số việc tôi cần nói rõ với anh Tô trước. Đó là vùng biển chết mà mẹ thiên nhiên bỏ quên, nguy hiểm vô cùng, mặc dù ngoài biển nhiều người gọi tôi là “Thường thắng tướng quân”, nhưng tôi chưa bao giờ đến đó, nên cũng không hoàn toàn tự tin."
Hà Hoành Vĩ là người thẳng thắn, trước tiên anh ta khẳng định, bất cứ việc gì Tô Vũ nhờ, anh ta nhất định sẽ không từ chối, nhưng anh ta không dám khoác lác, việc nặng nhẹ cấp bách anh ta vẫn phải nói rõ, cuối cùng cái mạng nát này của anh ta, không thể liên lụy đến Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu: "Tôi biết mình không nhìn lầm người, nhưng anh yên tâm, nếu tôi nhờ anh đi thì sẽ không để anh chết vô ích đâu. Hôm nay tôi đến là muốn bàn với anh về lộ trình cũng như những thứ cần chuẩn bị."
Nghe giọng điệu Tô Vũ, có vẻ như sắp khởi hành rồi, Hà Hoành Vĩ dập tắt điếu thuốc, nhíu mày hỏi: "Xin hỏi anh Tô dự định khởi hành khi nào?"
"Chắc khoảng 10 ngày nữa." Tô Vũ nói xong, Hà Hoành Vĩ vô thức ngẩng lên nhìn lịch, rồi vẻ mặt lo âu càng nặng thêm.
"Anh Tô, thời điểm này là giao mùa, dòng hải lưu trên biển đang khởi động, gió cũng thay đổi lung tung. Ngay cả nhiều tàu đánh cá cũng chọn cập bến tránh bão lúc này. Giờ ra biển nhất định phải có một con tàu chắc chắn."
"Việc đó khỏi lo, tôi đã nhờ người chuẩn bị tàu rồi, chắc hai ngày nữa sẽ xong, anh chỉ cần nói tôi cần lưu ý điều gì, rồi cụ thể định đi như thế nào." Tô Vũ cũng nghiêm túc nói.
Hà Hoành Vĩ xoa xoa tay: "Thành thật mà nói, trong mùa này, nguy hiểm nhất trên biển là gặp gió lớn, lúc đó tàu rất khó điều khiển hướng. Tôi không giấu gì anh, về Biển Đen, mặc dù ai cũng biết hướng đi đại khái, nhưng chưa ai đi qua, nên kể cả tôi cũng không có lộ trình chính xác."
Những người làm nghề đi biển đều biết, trên biển có lẽ vật tham chiếu duy nhất là mặt trời trên trời và la bàn trên tay.
Nhưng Hà Hoành Vĩ biết rõ, không chỉ là đi vào vùng biển đó, ngay cả khi tiến đến gần vùng biển đó la bàn cũng sẽ mất tác dụng, cộng thêm gặp bão trên biển, mây đen phủ kín trời, hoàn toàn không xác định được hướng.
May mắn thì lạc hướng giữa biển, còn nếu xui xẻo có thể va vào đá ngầm do sóng đẩy, kết cục là tàu chìm người chết.
Bình luận facebook