-
Chương 146-150
Chương 146: Sao anh lại cứu tôi
Vì cây cầu bắc từ bên bờ đối diện đi qua đây đã bị nhân viên phong tỏa nên ngoài bọn họ ra, đáng lẽ ra không thể có ai tới được đây mới phải. Chàng trai trẻ này đã tới đây từ lúc nào? Tại sao bọn họ không hề phát hiện ra?
“Tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra xem.” Tô Vũ đến gần, nói thẳng.
Thấy là bác sĩ, mấy nhân viên của nơi này thức thời nhường chỗ cho anh.
Tô Vũ ngồi xổm xuống xem thử: “Sao lại là cô ta?” Rõ ràng Tô Vũ cũng rất kinh ngạc khi nạn nhân là Triệu Mộng Nhã.
Tiền Hào nuốt nước bọt, cầm tay Triệu Mộng Nhã nhìn Tô Vũ: “Mày nhất định phải mau chóng cứu cô ấy đấy!” Biểu cảm căng thẳng của Tiền Hào cứ như thể người phụ nữ đang nằm dưới đất này là người rất quan trọng trong đời anh ta vậy.
Đương nhiên Tô Vũ chỉ liếc mắt là nhận ra biểu cảm lo lắng này của Tiền Hào, anh đưa tay bắt mạch ở cổ của Triệu Mộng Nhã rồi nói: “Xem mày căng thẳng kìa, sao đấy, thích người ta rồi à?”
Bị Tô Vũ hỏi như thế, dù da mặt Tiền Hào rất dày nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Thực ra trong lúc lơ đãng, Tô Vũ thực sự đã chạm đến tình cảm nhạy cảm nhất trong lòng Tiền Hào.
Phải biết rằng người phụ nữ này chính là nữ thần quốc dân, e là bất kỳ người đàn ông nào đều không thể kiềm chế được khi ở trước mặt cô ta.
“Ôi, mày đừng đùa nữa, mau cứu người đi.” Tiền Hào lo lắng thúc giục Tô Vũ.
“Dìu cô ta ngồi dậy đi!” Tiền Hào dìu Triệu Mộng Nhã dậy theo lời Tô Vũ bảo.
Để giữ chắc người cô ta, Tiền Hào kéo đầu cô ta gác lên vai mình.
Hai tay Tô Vũ điểm mấy huyệt vị trên người Triệu Mộng Nhã, sau đó ngón tay phải ấn nhẹ vào gáy cô ta.
Anh chậm rãi dịch chuyển tay từ trên xuống dưới, đồng thời rót linh khí vào trong cơ thể của Triệu Mộng Nhã.
“Ộc!”
Khi ngón tay Tô Vũ di chuyển tới thắt lưng Triệu Mộng Nhã, cô ta bỗng há miệng, ho ra rất nhiều nước sông, khóe miệng ngậm một sợi rong, ho khan dữ dội.
Thấy Triệu Mộng Nhã tỉnh lại, các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, may mà không xảy ra chuyện, nếu không e là bọn họ sẽ mất việc.
Người mừng nhất là Tiền Hào, anh ta kéo sợi rong mắc ở miệng Triệu Mộng Nhã ra, nói với Tô Vũ: “Tiểu Vũ, mày giỏi thật, sau này nhất định tao sẽ cảm tạ mày đàng hoàng!”
Tô Vũ phủi tay nói: “Ha ha, được, có điều mày đừng mừng vội, cô ta không sống được bao lâu nữa đâu.”
Vừa rồi khi truyền linh khí cho Triệu Mộng Nhã, Tô Vũ đã phát hiện ra điểm bất thường trong cơ thể của cô ta. Cơ thể của cô ta giống như một môi trường nuôi cấy, bên trong có một con cổ trùng cực âm, nếu như không lấy được con cổ trùng này ra thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ chết trong đau đớn.
Mặc dù lời Tô Vũ nói khiến Tiền Hào ngẩn người nhưng anh ta cũng biết hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải chờ tình trạng của Triệu Mộng Nhã ổn định lại rồi tính sau.
Triệu Mộng Nhã ho mạnh hai tiếng rồi thở trở lại, tầm mắt lờ mờ nhìn Tiền Hào rơi lệ, hai tay yếu ớt đấm vào ngực anh ta.
“Sao anh lại cứu tôi, anh cứ để tôi chết quách đi cho rồi!”
Vốn dĩ Tiền Hào tưởng là Triệu Mộng Nhã sơ ý ngã xuống nước, giờ xem ra có vẻ như là tự sát.
Kết hợp với lời Tô Vũ vừa nói là Triệu Mộng Nhã không sống được bao lâu nữa, Tiền Hào hiểu ra, nhìn Triệu Mộng Nhã nói:
“Cô thật là, dù cho có mắc bệnh nan y thì cũng không nên nhảy sông chứ, cô có thiếu tiền đâu, có bệnh gì mà không chữa được? Với lại, cô có biết là cô chết thì bao nhiêu fan hâm mộ điện ảnh sẽ chết theo cô không.”
Lúc này, tóc Triệu Mộng Nhã vẫn còn nhỏ nước, cô ta ngồi dưới đất, không quan tâm tới hình tượng, bật khóc nức nở: “Xin anh hãy để tôi chết đi, sống tiếp chỉ thêm đau đớn mà thôi!”
Chẳng dễ gì Tiền Hào mới vớt được cô ta từ dưới nước lên, nếu lát nữa cô ta lại nhảy xuống nước thì đúng là uổng công.
Thấy Triệu Mộng Nhã chỉ lo khóc, không nói gì cả, Tiền Hào thấy hơi thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta quay đầu hỏi Tô Vũ: “Tiểu Vũ, chẳng phải mày là bác sĩ hay sao, vừa rồi mày nói cô ấy không sống được bao lâu nữa, rốt cuộc là cô ấy mắc bệnh gì, có chữa được không?”
Tô Vũ điềm nhiên ngồi xổm dưới đất như thể chuyện này không liên quan đến mình, nhìn Triệu Mộng Nhã khóc sướt mướt, nói: “Uổng công vợ tôi còn thần tượng cô. Cô nhìn lại mình đi, làm gì có chút dáng vẻ gì của thần tượng, có chút bệnh vặt ấy thôi mà đã nghĩ tới chuyện tự tử rồi, đúng là kém cỏi.”
Triệu Mộng Nhã quệt tay lau nước mắt, liếc nhìn Tô Vũ, nói bằng thái độ xem thường: “Anh khỏi cần nói mấy lời này để khích tôi, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho tôi thì tôi sẽ viết ngược tên mình.”
Tô Vũ “hừ” một tiếng: “Viết ngược tên thì có gì hay, thôi được rồi, nếu cô mà chết thì chắc chắn vợ tôi sẽ đau lòng, nếu cô xin tôi thì có lẽ tôi sẽ đồng ý cứu cô!”
“Đúng là tự cao tự đại, anh có biết tôi mắc bệnh gì không?” Triệu Mộng Nhã chẳng buồn nhìn Tô Vũ lấy một cái.
Trong lòng cô ta, Tô Vũ là một người thấy cô ta trong cảnh chật vật nên chạy tới khoe khoang, chẳng qua là muốn nhìn cô ta ở khoảng cách gần lâu hơn một lúc mà thôi.
Chương 147: Nổi trận lôi đình
Tô Vũ nhún vai nói: “Cổ đúng không, hơn nữa còn là một loại cổ cực hàn, bảy ngày phát tác một lần, mỗi lần phát tác, cô đều cảm thấy toàn thân như bị cả triệu con côn trùng cắn, đau tới độ không còn thiết sống. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc là cô không chịu nổi đau đớn nên mới tự sát chứ gì?”
Tô Vũ nói xong, Triệu Mộng Nhã quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó tin pha lẫn mừng rỡ.
“Anh thật sự có cách có thể loại bỏ cổ độc này ư?” Triệu Mộng Nhã chân thành hỏi.
Dù sao Tô Vũ cũng là người đầu tiên có thể chỉ nhìn thôi cũng biết trên người cô ta có cổ độc.
Tô Vũ gật đầu nói: “Thế nào, giờ tin rồi chứ gì? Có điều giờ vẫn chưa muộn đâu, cô xin tôi đi thì tôi cứu cô.”
Thực ra, từ lúc Tô Vũ biết Triệu Mộng Nhã mắc bệnh gì thì anh đã quyết định sẽ cứu cô ta rồi.
Bởi nếu anh không cứu thì chắc chắn Mã Hiểu Lộ cũng sẽ nhõng nhẽo xin anh cứu.
Triệu Mộng Nhã hít sâu một hơi, nhìn hai người Tiền Hào và Tô Vũ, nói: “Nếu hai người có cách cứu tôi, vậy thì tạm thời không phải lo cho tôi, mau đi cứu cô gái trẻ kia trước đi.”
Vì Triệu Mộng Nhã vừa mới ăn thuốc giải nên tạm thời cổ độc sẽ không phát tác. Trái lại, chẳng mấy chốc cổ độc trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác.
Hiện tại, Triệu Mộng Nhã muốn cứu Mã Hiểu Lộ trước, sau đó vạch trần những việc ác của Thân Kiến Quốc, để pháp luật trừng trị anh ta.
Đương nhiên hiện tại Tô Vũ vẫn chưa biết cô gái trẻ mà Triệu Mộng Nhã nhắc tới chính là Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ nhìn Triệu Mộng Nhã nói: “Tôi chỉ nhận lời cứu cô thôi, không hề nói muốn cứu người khác.”
Hai tay Triệu Mộng Nhã túm lấy Tô Vũ, cầu xin: “Xin anh, xin anh hãy nhanh chóng cứu cô ấy, chỉ cần anh cứu được cô ấy thì anh đòi bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho anh.”
Tiền Hào ngồi bên cạnh liếm môi một cái nói: “Cô nói tới nói lui làm tôi chóng cả mặt, cô ốc chẳng lo nổi mình ốc lại còn đòi mang cọc cho rêu, rốt cuộc cô gái đó là ai?”
Sở dĩ Triệu Mộng Nhã không lo cho bản thân là vì cô ta đã rơi vào hố lửa từ lâu, nhưng Mã Hiểu Lộ thì khác. Hiện tại, Mã Hiểu Lộ đang đứng bên bờ vực.
Trước khi Thân Kiến Quốc đắc thủ, cô ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản tất cả chuyện này.
“Anh mau đi cứu cô ấy đi, Mã Hiểu Lộ, tên cô ấy là Mã Hiểu Lộ.” Triệu Mộng Nhã lo lắng nói.
Lúc nghe thấy ba chữ “Mã Hiểu Lộ”, Tô Vũ và Tiền Hào đồng loạt sững sờ.
“Có phải cô ấy cũng đang ở trong khu du lịch này, trên người mặc một chiếc váy hoa xanh không?” Tiền Hào trợn tròn mắt hỏi Triệu Mộng Nhã.
Triệu Mộng Nhã gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, đúng là cô ấy, hai người mau đi cứu cô ấy đi, có người muốn ra tay với cô ấy.”
Nghe được tin này, hai tay Tô Vũ siết chặt kêu răng rắc.
Ánh sáng màu tím trong mắt anh càng ngày càng sáng hơn, tựa như một ngọn lửa màu tím đang cháy hừng hực. Lúc này, lửa giận trong lòng Tô Vũ bùng cháy tới tột độ.
Ham muốn giết chóc không ngừng tăng lên.
Bất kể đối phương là ai, hôm nay Tô Vũ cũng sẽ không để cho kẻ đó sống sót rời khỏi đây.
Sau đó, Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, nghiến chặt răng, chạy trở về.
...
“Alo, anh Tô à, tôi đang ở trên công trường...” Từ Thiên Thành đang sắp xếp công việc trên công trường thì Tô Vũ gọi điện tới.
Không đợi ông ta nói hết lời, Tô Vũ nói luôn: “Bất kể ông đang làm gì, lập tức tới trang viên Nghi Thủy ngay cho tôi.”
“Ngài có gì dặn dò à?” Từ Thiên Thành lập tức đứng thẳng lưng lên, căng thẳng hỏi.
“Giết người!” Tô Vũ nói xong thì cúp điện thoại.
Mặc dù đối với Từ Thiên Thành thì giết người vẫn chưa phải là chuyện quá quen tay, nhưng ít nhất cũng không tới mức chưa làm bao giờ. Mỗi lần giao chiến với Thẩm Ngạo là lại có không biết bao nhiêu người phải chết.
Thế nhưng khi nghe câu này thốt ra từ miệng Tô Vũ, ngay cả Từ Thiên Thành cũng thấy ớn lạnh sống lưng.
Ông ta thầm nghĩ, rốt cuộc là ai động vào Tô Vũ mà khiến anh nổi trận lôi đình như vậy.
Có điều dù thế nào đi nữa, lời Tô Vũ nói chính là mệnh lệnh, hơn nữa Thượng Nhiêu lại chính là địa bàn của ông ta.
Nếu như xảy ra chuyện ở địa bàn của mình thì Từ Thiên Thành khó bề ăn nói.
Cho nên sau khi để điện thoại xuống, ông ta lập tức gọi điện cho Tiền Hào. Thế nhưng đúng lúc này thì điện thoại của anh ta lại tắt máy làm Từ Thiên Thành bực bội đá một cú xuống đất.
Vừa rồi, sau khi phát hiện ra có người rơi xuống nước, trong lúc hỗn loạn, điện thoại của Tiền Hào đã bị người ta trộm mất nên đương nhiên là Từ Thiên Thành không thể liên lạc được với anh ta.
Nhưng dù thế nào thì Từ Thiên Thành cũng phải lập tức chạy tới trang viên Nghi Thủy ngay. Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta đành cưỡi con xe gắn máy của Lâm Quân, vội vã chạy qua đó.
...
Bên phía trang viên Nghi Thủy, Thân Kiến Quốc đi tìm khắp nơi không thấy Triệu Mộng Nhã đâu khiến anh ta tức điên.
Giờ khách đã ngồi vào bàn rồi nhưng đồ ăn lại chạy mất, anh ta biết giải thích với Điền Quốc Văn thế nào đây?
“Anh Thân, đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy chị Triệu đâu. Tôi nghe nhân viên nói là hình như chị Triệu đã thay đồ đi ra ngoài rồi.” Một người trợ lý báo cáo với Thân Kiến Quốc.
Đúng lúc này, Thân Kiến Quốc trông thấy Mã Hiểu Lộ đi ra khỏi phòng nghỉ.
Triệu Mộng Nhã biến mất vào lúc này thì tám, chín phần mười là đã trốn rồi. Có điều, Thân Kiến Quốc tin chắc, chẳng mấy ngày nữa, cô ta sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới chân anh ta, cầu xin anh ta.
Chương 148: Món khai vị
Đến lúc đó, anh ta sẽ không cho kẻ phản bội ấy cơ hội nữa, trơ mắt nhìn cô ta chết trước mặt mình.
Hiện tại, thấy Mã Hiểu Lộ xuất hiện, Thân Kiến Quốc không rảnh quan tâm xem có phải cô ta giở trò đánh tráo hay không, cứ tạm thời ứng phó tên háo sắc Điền Quốc Văn này đã rồi tính sau.
“Hiểu Lộ... Hiểu Lộ.” Nghe thấy có người đang gọi mình, Mã Hiểu Lộ nhìn quanh.
Sau đó, cô trông thấy Thân Kiến Quốc tươi cười chạy về phía mình.
Thấy Thân Kiến Quốc chạy về phía mình, Mã Hiểu Lộ cau mày, bản thân cô thật sự không có ước mơ làm ngôi sao.
Có điều cô biết người khác đều gọt đến nhọn cả đầu muốn tiến vào giới giải trí cũng chẳng có cơ hội. Tại sao khi đến lượt mình lại biến thành người khác chạy theo bảo cô tiến vào giới giải trí vậy? Cứ như mình thật sự có nhiều tiềm lực vậy.
“Anh Thân, có chuyện gì không?” Mã Hiểu Lộ vuốt tóc của mình rất lịch sự hỏi.
Thân Kiến Quốc cười nói: “Hiểu Lộ à, lúc nãy nói chuyện với Mộng Nhã thế nào rồi? Cô ấy đã nói rõ mọi chuyện với cô chưa?”
Lúc nãy Triệu Mộng Nhã lải nhải, đến bây giờ Mã Hiểu Lộ vẫn chưa hoàn hồn lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều cô có dự cảm, USB mà Triệu Mộng Nhã đưa cho cô kia rất quan trọng, không thể để cho người khác biết, dù là Thân Kiến Quốc cũng không được.
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: “Cô ấy đã nói một tràng dài nhưng tôi nghe không hiểu, cũng không biết cô ấy muốn bày tỏ điều gì.”
Nghe giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Thân Kiến Quốc suy đoán hẳn là Triệu Mộng Nhã đã nói lướt qua một số chuyện với cô. Có điều bây giờ Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ vẫn chưa phát tác, do đó hẳn là cô vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
Có thể nói bây giờ Mã Hiểu Lộ là một nhân vật nguy hiểm, bởi vì cô đã biết bí mật của mình. Mà một khi công bố bí mật này ra bên ngoài, mình sẽ thất bại thảm hại. Thế là Thân Kiến Quốc đã khống chế cô ngay tức khắc.
“Ha ha! Cô vẫn chưa tiến vào giới này nên vẫn chưa biết rõ về một số chuyện ở bên trong. Thế này đi, ở chỗ của tôi có một nhân vật quan trọng, cô hãy qua đó gặp mặt tán gẫu với ông ấy đi. Ông ấy sẽ nói cho cô biết về một số chuyện trong giới diễn viên, đến lúc đó cô sẽ hiểu thôi.”
Ở nơi đông người, Thân Kiến Quốc chỉ có thể vừa dỗ vừa lừa Mã Hiểu Lộ.
Có điều lần này dường như Mã Hiểu Lộ đã mất đi hứng thú, lắc đầu đáp: “Anh Thân, tôi thật sự không có hứng thú về chuyện tiến vào giới diễn viên. Tôi chỉ là một người mê phim của Triệu Mộng Nhã mà thôi, chứ không có thiên phú về phương diện này. Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Dứt lời, Mã Hiểu Lộ định rời đi, có điều Thân Kiến Quốc lại sốt sắng giữ cô lại: “Ơ kìa, sao cô nói đi là đi thế hả? Giới này đặc sắc lắm, nếu cô không thử nghiệm, chắc chắn sau này sẽ hối hận đó. Vả lại chỉ đi tán gẫu thôi mà. Nếu cô thật sự không cảm thấy hứng thú thì mọi người cứ coi như kết bạn với nhau. Mộng Nhã cũng đang ở đấy.”
Vừa nghe thấy Mộng Nhã cũng đang ở đấy, trái lại đã thành công khơi gợi niềm hứng thú của Mã Hiểu Lộ. Vừa hay cô cũng muốn hỏi thử xem rốt cuộc ban nãy Triệu Mộng Nhã nói những lời kia với cô là có ý gì.
“Thôi được rồi.”
Sau đó Mã Hiểu Lộ theo Thân Kiến Quốc tiến vào một căn phòng khá yên tĩnh.
Đợi đến khi tiến vào trong Mã Hiểu Lộ mới cau mày, bởi vì cả phòng chẳng hề có bóng dáng của Triệu Mộng Nhã, thế là cô quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc: “Anh Thân, Triệu Mộng Nhã đâu?”
Lúc này Thân Kiến Quốc đã nở nụ cười hồ ly gian xảo.
Anh ta nhẹ nhàng duỗi tay đóng cửa phòng lại, rồi nhìn Mã Hiểu Lộ đáp: “Tôi cũng chẳng biết Triệu Mộng Nhã đã đi đâu rồi. Có điều tôi tin rằng cô nhất định sẽ thích nơi này.”
Mã Hiểu Lộ vừa nhìn đã biết mọi chuyện không ổn, thế là rút điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ.
Nhưng Thân Kiến Quốc không cho cô cơ hội này, sau khi nháy mắt ra hiệu với hai người đàn ông ở bên cạnh, hai gã đó đã bước tới giật lấy điện thoại của Mã Hiểu Lộ, rồi ép cô ngồi xuống sofa ngay.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!” Mã Hiểu Lộ ra sức vùng vẫy.
Thế nhưng một cô gái yếu ớt làm sao có thể vùng vẫy thoát khỏi tay hai người đàn ông cơ chứ?
Cùng lúc đó, Điền Quốc Văn cũng đứng dậy, liếc nhìn Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa, rồi quay đầu nói với Thân Kiến Quốc: “Đây không phải là Triệu Mộng Nhã à?”
Thân Kiến Quốc nịnh nọt nhìn Điền Quốc Văn, hơi khom người nói: “Trưởng khu Điền, thật ngại quá. Hôm nay Triệu Mộng Nhã không được khỏe. Đây là món khai vị, bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng.”
Điền Quốc Văn xoay người lại nhìn Mã Hiểu Lộ. Ông ta vốn cho rằng Thân Kiến Quốc chỉ tùy ý tìm một cô gái để qua loa cho xong chuyện với ông ta.
Ai dè sau khi nhìn kỹ lại mới biết Thân Kiến Quốc này đã có dụng tâm. Nhưng thấy dáng vẻ của Mã Hiểu Lộ như thể cưỡng ép con gái nhà lành, chẳng hề cam tâm tình nguyện.
Nếu làm xong chuyện mà bị bại lộ thì không hay, thế là Điền Quốc Văn nói với Thân Kiến Quốc: “Dưa hái xanh không ngọt, cậu đang hại tôi đấy.”
Chương 149: Tần Thiên Nam
Thân Kiến Quốc nở nụ cười ngầm hiểu vội nói: “Trưởng khu Điền cứ yên tâm, tôi làm việc có cách của riêng mình. Nếu tôi đã bảo cô ta đến đây, vậy thì tôi sẽ có cách thuần phục cô ta đến mức ngoan ngoãn. Chúng ta đừng vội, chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh thôi. Chúng ta cứ uống trà trước đã.”
Trong mong muốn của Thân Kiến Quốc, hẳn là chẳng bao lâu nữa Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác. Đến lúc đó dưới sự thử thách đau thấu xương, anh ta không tin rằng Mã Hiểu Lộ sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
...
Từ Thiên Thành lái xe máy lao về phía trang viên như một cơn gió. Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng, ông ta tiện tay ném xe sang bên đường, định xông thẳng vào trong.
Bây giờ tạo hình của Từ Thiên Thành chẳng khác gì tên côn đồ ngoài đường, tất nhiên đã bị hai bảo vệ gác cổng chặn lại.
“Ông đứng lại đó. Ông đang làm gì vậy?” Một bảo vệ duỗi tay chặn Từ Thiên Thành lại hỏi.
Từ Thiên Thành chợt có kích động muốn giơ tay đánh hai người này. Nếu là mấy năm trước, có lẽ ông ta đã vung hai cái tát rồi.
Có điều bây giờ Từ Thiên Thành đã biết không được gây thêm rắc rối, mà chỉ vào hai bảo vệ nói: “Tôi muốn gặp ông chủ của mấy người, biết điều thì tránh ra cho tôi.”
Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi cười khinh bỉ. Trong đó có một người lên tiếng: “Ông có biết ông chủ của chúng tôi là ai không hả? Cút sang một bên đi, bằng không đừng trách hai anh em chúng tôi không khách sáo.”
Từ Thiên Thành bị hai tên chó gác cổng này chọc tức, thế là cười cười xoay người lại rút điện thoại ra gọi cho Tô Vũ trước.
“A lô, anh Tô, tôi đã đến rồi. Ngài đang ở đâu thế?”
Lúc này Tô Vũ đang ở trên xe điện ngắm cảnh, chạy đến bên này bằng tốc độ nhanh nhất.
“Ông đang ở đâu?” Tô Vũ hỏi.
Sau khi nói vị trí chính xác của mình, Từ Thiên Thành lại gọi điện cho ông chủ trang viên. Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói ồm ồm: “A lô, tôi là Tần Thiên Nam.”
“Ông còn biết mình là Tần Thiên Nam à? Mau cút ra đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không ngại tu sửa trang viên tồi tàn này của ông đâu.” Từ Thiên Thành giận dữ gào lên với Tần Thiên Nam ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe đã biết ông ta đang cực kỳ tức giận, có điều Tần Thiên Nam cũng được xem là người hiểu lí lẽ, biết người bình thường sẽ không bao giờ dám ăn nói với ông ta như vậy, ông ta nghiêm túc nói: “Cho hỏi ông là ai?”
“Từ Thiên Thành.”
Lúc nghe tên của người này, Tần Thiên Nam suýt không ngồi vững, ngã phịch xuống ghế.
Từ Thiên Thành là nhân vật gì cơ chứ? Đó là chúa đất ở Thượng Nhiêu đấy.
Vậy mà bây giờ ông ta đang nổi nóng bên ngoài trang viên của mình. Cho dù Tần Thiên Nam ngốc đến mấy cũng biết rằng đây không phải là điềm tốt, thế là đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài ngay.
Chẳng mấy chốc, từ đằng xa Tần Thiên Nam đã nhìn thấy Từ Thiên Thành đang đứng chống nạnh bằng hai tay ở trước cổng dưới ánh nắng chói chang.
Mặc dù hai người không qua lại gì mấy, mà chỉ chào hỏi xã giao vài lần trong tiệc rượu, rồi để lại danh thiếp cho Từ Thiên Thành.
Nhưng ông ta lại không lưu số điện thoại của Từ Thiên Thành, bởi vì mình cũng chẳng có tư cách gì để gọi cho người ta, dù sao cũng không đến nỗi trò chuyện thường ngày đúng không?
Tần Thiên Nam hơn năm mươi tuổi chạy bước nhỏ đến, nhìn Từ Thiên Thành cúi đầu khom lưng nói: “Ông chủ Từ đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thật sự quá có lỗi. Sao ông lại đứng dưới nắng thế? Mời vào.”
Từ Thiên Thành lườm hai bảo vệ vẫn đang khiếp sợ, lắc đầu nói: “Không được ông phê chuẩn, người của ông đâu để cho tôi đi vào.”
Tất nhiên Tần Thiên Nam hiểu rõ ý của ông ta, thế là giận dữ nhìn hai bảo vệ: “Hai người...”
“Chuyện của ông để sau này ông từ từ giải quyết đi. Tôi có việc gấp, không có thời gian lề mề với ông đâu.” Dứt lời, Từ Thiên Thành đẩy Tần Thiên Nam bước nhanh vào trong.
Vừa hay lúc này, Tô Vũ và Tiền Hào cũng đến. Tiền Hào vừa liếc mắt đã nhận ra Từ Thiên Thành, vội vàng nhảy xuống xe điện ngắm cảnh nói: “Ông chủ, sao ông lại ở đây?”
Từ Thiên Thành lườm anh ta, không nói gì cả, mà nhìn Tô Vũ, hơi khom người nói: “Anh Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Tô ư? Xưng hô này đã khiến Tiền Hào há hốc mồm, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Từ Thiên Thành kính trọng ai đến thế.
“Hai người... quen biết ư?” Tiền Hào khoác vai Tô Vũ hỏi.
Thấy hành động thân thiết giữa Tiền Hào và Tô Vũ, Từ Thiên Thành liền hiểu rõ, hẳn là quan hệ của hai người rất thân thiết.
Vốn dĩ ban nãy trong lòng ông ta còn định sa thải Tiền Hào, dù gì ông chủ cần dùng xe nhưng lại không liên lạc được, hại ông ta phải lái xe máy đến đây, vì vậy mới bị bảo vệ chặn ở cổng, ngẫm lại là thấy uất ức.
Nhưng nếu Tiền Hào đã có quan hệ tốt với Tô Vũ, tất nhiên Từ Thiên Thành cũng sẽ gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu sa thải Tiền Hào, chẳng khác nào không nể mặt Tô Vũ.
“Lúc trước tôi gọi điện cho cậu, tại sao cậu lại tắt máy?” Từ Thiên Thành quở trách Tiền Hào.
Tiền Hào lúng túng lắc đầu nói: “Xin lỗi ông chủ, tôi bị mất điện thoại rồi.”
Tô Vũ không rảnh đứng đây tán gẫu với họ: “Từ Thiên Thành, tôi gọi ông đến đây để tán gẫu à?”
Thấy Tô Vũ gọi thẳng tên Từ Thiên Thành, Tần Thiên Nam lên tiếng hỏi: “Vị này là?”
Từ Thiên Thành vội tiếp lời: “Để tôi giới thiệu với ông, vị này là...”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời đã bị Tô Vũ cắt ngang.
Chương 150: Chúa đất ở Thượng Nhiêu
“Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn làm quen với ông ta. Nếu ông không giúp gì được thì mau cút đi cho tôi.” Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Tô Vũ là đã thật sự nổi giận.
Dù là Từ Thiên Thành quyết đoán sát phạt thì lúc này cũng bị sát khí bắn ra từ trong mắt Tô Vũ dọa sợ đến mức sống lưng lạnh toát.
Nhưng đến thời điểm này, Từ Thiên Thành hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế ông ta chỉ có thể nhìn Tiền Hào bằng ánh mắt cầu cứu, may mà anh ta đã đi theo Từ Thiên Thành nhiều năm nên cũng học được bản lĩnh biết quan sát sắc mặt, gật đầu vội nói: “Đúng đúng, đi tìm người, cứu người, cứu chị dâu.”
Bởi vì lúc này điện thoại của Mã Hiểu Lộ cũng không liên lạc được, càng khiến Tô Vũ sốt sắng hơn. Dù phải lật tung cả trang viên này lên, anh cũng phải tìm bằng được Mã Hiểu Lộ.
Anh không tìm thấy người trong trang viên, tất nhiên muốn tìm người phải hỏi Tần Thiên Nam.
Cuối cùng dươi sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ đã biết được Thân Kiến Quốc và một người đàn ông có lai lịch không nhỏ đang ở trong phòng riêng Hà Hoa Phường.
Mà qua lời nhắc nhở của Triệu Mộng Nhã, hẳn là tìm thấy Thân Kiến Quốc sẽ tìm thấy Mã Hiểu Lộ.
Dưới sự dẫn đường của Tần Thiên Nam, mấy người nhanh chóng đi tới Hà Hoa Phường.
Tô Vũ vốn định tung một cước đá bay cánh cửa, nhưng lại bị Từ Thiên Thành ngăn cản.
“Anh Tô cứ đợi trước đã, bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ tình hình bên trong, nếu ngài tùy ý xông vào như vậy, tôi lo rằng bọn họ sẽ bị ép mà gây bất lợi cho phu nhân.
Thế này đi, mọi người cứ ở bên ngoài, tôi sẽ vào trong xem tình hình trước rồi hẵng tính tiếp.”
Ở nơi khác Từ Thiên Thành không dám nói gì, nhưng ở Thượng Nhiêu nhiều người vẫn phải nể mặt ông ta, do đó để ông ta vào là thích hợp nhất.
“Cốc cốc cốc.”
Từ Thiên Thành hít sâu một hơi gõ cửa phòng.
Chẳng bao lâu đã có một gã đàn ông mở ra một khe hở, nhìn Từ Thiên Thành ở bên ngoài nói: “Ông là ai?”
Từ Thiên Thành tươi cười nói với người kia: “Làm phiền cậu đi nói lại rằng Từ Thiên Thành muốn vào trong nói đôi lời.”
Ánh mắt người đàn ông kia lóe lên, rồi gật đầu xoay người đi vào trong.
“Anh Thân, bên ngoài có một người tên là Từ Thiên Thành bảo rằng muốn vào đây nói đôi lời.” Gã đàn ông kia đứng bên cạnh Thân Kiến Quốc nói.
Khi nghe thấy tên Từ Thiên Thành, Mã Hiểu Lộ đang bị trói tay sau lưng, miệng dán băng keo ngồi trên sofa bỗng trợn tròn mắt, biết rằng cứu tinh của mình đến rồi.
Thân Kiến Quốc xua tay nói: “Đi đi đi, đừng để đám chó mèo gì cũng chạy vào đây. Cậu đi nói cho ông ta biết chúng tôi không chào đón ông ta.”
Lúc người kia định xoay người đi ra ngoài thì Điền Quốc Văn đã giật mình ngăn cản, cau mày nói: “Cậu nói người đó tên là Từ Thiên Thành?”
Người kia gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trước đó Điền Quốc Văn đã nhìn thấy xe của Từ Thiên Thành, bây giờ người xuất hiện ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ.
Thế là ông ta vung tay nói: “Mau mời vào trong.”
Người kia không biết nên nghe theo ai. Thân Kiến Quốc nhướng mày hỏi: “Cậu không nghe thấy trưởng khu Điền nói gì à?”
Người kia gật đầu đáp: “Vâng.”
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
“Trưởng khu Điền, Từ Thiên Thành này là ai thế? Đáng để ông làm vậy ư?” Thân Kiến Quốc khó hiểu hỏi.
Điền Quốc Văn đứng dậy sửa sang lại quần áo chuẩn bị tiếp đón Từ Thiên Thành, nhìn Thân Kiến Quốc đáp: “Hẳn là cậu đã nghe qua về Từ Thiên Thành ở Thượng Nhiêu rồi nhỉ?”
Thân Kiến Quốc bỗng nhíu mày: “Ông đang nói...”
“Đúng vậy, người này là chúa đất ở Thượng Nhiêu - Từ Thiên Thành.” Trong lúc hai người trò chuyện, Từ Thiên Thành đã đi vào phòng.
Có điều bây giờ quần áo trên người ông ta hơi bừa bộn, tóc tai cũng bị gió thổi bay như ổ gà.
Từ Thiên Thành liếc nhìn mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy Mã Hiểu Lộ vẫn bình yên vô sự, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của ông ta cũng được thả lỏng.
Ông ta nhướng mày nhìn Điền Quốc Văn: “Trưởng khu Điền đang làm gì thế?”
Điền Quốc Văn liếm môi, trong đầu lóe lên tia sáng, cười lúng túng đi tới trước mặt Từ Thiên Thành nịnh nọt: “Ông chủ Từ, ông nhìn xem cô gái này xinh đến cỡ nào, chẳng phải tôi đang muốn biếu cho ông hay sao?”
Có điều một câu nói mà Điền Quốc Văn cảm thấy không có sai sót gì, nhưng lại đổi lấy cái tát như trời giáng của Từ Thiên Thành.
Vì cây cầu bắc từ bên bờ đối diện đi qua đây đã bị nhân viên phong tỏa nên ngoài bọn họ ra, đáng lẽ ra không thể có ai tới được đây mới phải. Chàng trai trẻ này đã tới đây từ lúc nào? Tại sao bọn họ không hề phát hiện ra?
“Tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra xem.” Tô Vũ đến gần, nói thẳng.
Thấy là bác sĩ, mấy nhân viên của nơi này thức thời nhường chỗ cho anh.
Tô Vũ ngồi xổm xuống xem thử: “Sao lại là cô ta?” Rõ ràng Tô Vũ cũng rất kinh ngạc khi nạn nhân là Triệu Mộng Nhã.
Tiền Hào nuốt nước bọt, cầm tay Triệu Mộng Nhã nhìn Tô Vũ: “Mày nhất định phải mau chóng cứu cô ấy đấy!” Biểu cảm căng thẳng của Tiền Hào cứ như thể người phụ nữ đang nằm dưới đất này là người rất quan trọng trong đời anh ta vậy.
Đương nhiên Tô Vũ chỉ liếc mắt là nhận ra biểu cảm lo lắng này của Tiền Hào, anh đưa tay bắt mạch ở cổ của Triệu Mộng Nhã rồi nói: “Xem mày căng thẳng kìa, sao đấy, thích người ta rồi à?”
Bị Tô Vũ hỏi như thế, dù da mặt Tiền Hào rất dày nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Thực ra trong lúc lơ đãng, Tô Vũ thực sự đã chạm đến tình cảm nhạy cảm nhất trong lòng Tiền Hào.
Phải biết rằng người phụ nữ này chính là nữ thần quốc dân, e là bất kỳ người đàn ông nào đều không thể kiềm chế được khi ở trước mặt cô ta.
“Ôi, mày đừng đùa nữa, mau cứu người đi.” Tiền Hào lo lắng thúc giục Tô Vũ.
“Dìu cô ta ngồi dậy đi!” Tiền Hào dìu Triệu Mộng Nhã dậy theo lời Tô Vũ bảo.
Để giữ chắc người cô ta, Tiền Hào kéo đầu cô ta gác lên vai mình.
Hai tay Tô Vũ điểm mấy huyệt vị trên người Triệu Mộng Nhã, sau đó ngón tay phải ấn nhẹ vào gáy cô ta.
Anh chậm rãi dịch chuyển tay từ trên xuống dưới, đồng thời rót linh khí vào trong cơ thể của Triệu Mộng Nhã.
“Ộc!”
Khi ngón tay Tô Vũ di chuyển tới thắt lưng Triệu Mộng Nhã, cô ta bỗng há miệng, ho ra rất nhiều nước sông, khóe miệng ngậm một sợi rong, ho khan dữ dội.
Thấy Triệu Mộng Nhã tỉnh lại, các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, may mà không xảy ra chuyện, nếu không e là bọn họ sẽ mất việc.
Người mừng nhất là Tiền Hào, anh ta kéo sợi rong mắc ở miệng Triệu Mộng Nhã ra, nói với Tô Vũ: “Tiểu Vũ, mày giỏi thật, sau này nhất định tao sẽ cảm tạ mày đàng hoàng!”
Tô Vũ phủi tay nói: “Ha ha, được, có điều mày đừng mừng vội, cô ta không sống được bao lâu nữa đâu.”
Vừa rồi khi truyền linh khí cho Triệu Mộng Nhã, Tô Vũ đã phát hiện ra điểm bất thường trong cơ thể của cô ta. Cơ thể của cô ta giống như một môi trường nuôi cấy, bên trong có một con cổ trùng cực âm, nếu như không lấy được con cổ trùng này ra thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ chết trong đau đớn.
Mặc dù lời Tô Vũ nói khiến Tiền Hào ngẩn người nhưng anh ta cũng biết hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải chờ tình trạng của Triệu Mộng Nhã ổn định lại rồi tính sau.
Triệu Mộng Nhã ho mạnh hai tiếng rồi thở trở lại, tầm mắt lờ mờ nhìn Tiền Hào rơi lệ, hai tay yếu ớt đấm vào ngực anh ta.
“Sao anh lại cứu tôi, anh cứ để tôi chết quách đi cho rồi!”
Vốn dĩ Tiền Hào tưởng là Triệu Mộng Nhã sơ ý ngã xuống nước, giờ xem ra có vẻ như là tự sát.
Kết hợp với lời Tô Vũ vừa nói là Triệu Mộng Nhã không sống được bao lâu nữa, Tiền Hào hiểu ra, nhìn Triệu Mộng Nhã nói:
“Cô thật là, dù cho có mắc bệnh nan y thì cũng không nên nhảy sông chứ, cô có thiếu tiền đâu, có bệnh gì mà không chữa được? Với lại, cô có biết là cô chết thì bao nhiêu fan hâm mộ điện ảnh sẽ chết theo cô không.”
Lúc này, tóc Triệu Mộng Nhã vẫn còn nhỏ nước, cô ta ngồi dưới đất, không quan tâm tới hình tượng, bật khóc nức nở: “Xin anh hãy để tôi chết đi, sống tiếp chỉ thêm đau đớn mà thôi!”
Chẳng dễ gì Tiền Hào mới vớt được cô ta từ dưới nước lên, nếu lát nữa cô ta lại nhảy xuống nước thì đúng là uổng công.
Thấy Triệu Mộng Nhã chỉ lo khóc, không nói gì cả, Tiền Hào thấy hơi thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta quay đầu hỏi Tô Vũ: “Tiểu Vũ, chẳng phải mày là bác sĩ hay sao, vừa rồi mày nói cô ấy không sống được bao lâu nữa, rốt cuộc là cô ấy mắc bệnh gì, có chữa được không?”
Tô Vũ điềm nhiên ngồi xổm dưới đất như thể chuyện này không liên quan đến mình, nhìn Triệu Mộng Nhã khóc sướt mướt, nói: “Uổng công vợ tôi còn thần tượng cô. Cô nhìn lại mình đi, làm gì có chút dáng vẻ gì của thần tượng, có chút bệnh vặt ấy thôi mà đã nghĩ tới chuyện tự tử rồi, đúng là kém cỏi.”
Triệu Mộng Nhã quệt tay lau nước mắt, liếc nhìn Tô Vũ, nói bằng thái độ xem thường: “Anh khỏi cần nói mấy lời này để khích tôi, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho tôi thì tôi sẽ viết ngược tên mình.”
Tô Vũ “hừ” một tiếng: “Viết ngược tên thì có gì hay, thôi được rồi, nếu cô mà chết thì chắc chắn vợ tôi sẽ đau lòng, nếu cô xin tôi thì có lẽ tôi sẽ đồng ý cứu cô!”
“Đúng là tự cao tự đại, anh có biết tôi mắc bệnh gì không?” Triệu Mộng Nhã chẳng buồn nhìn Tô Vũ lấy một cái.
Trong lòng cô ta, Tô Vũ là một người thấy cô ta trong cảnh chật vật nên chạy tới khoe khoang, chẳng qua là muốn nhìn cô ta ở khoảng cách gần lâu hơn một lúc mà thôi.
Chương 147: Nổi trận lôi đình
Tô Vũ nhún vai nói: “Cổ đúng không, hơn nữa còn là một loại cổ cực hàn, bảy ngày phát tác một lần, mỗi lần phát tác, cô đều cảm thấy toàn thân như bị cả triệu con côn trùng cắn, đau tới độ không còn thiết sống. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc là cô không chịu nổi đau đớn nên mới tự sát chứ gì?”
Tô Vũ nói xong, Triệu Mộng Nhã quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó tin pha lẫn mừng rỡ.
“Anh thật sự có cách có thể loại bỏ cổ độc này ư?” Triệu Mộng Nhã chân thành hỏi.
Dù sao Tô Vũ cũng là người đầu tiên có thể chỉ nhìn thôi cũng biết trên người cô ta có cổ độc.
Tô Vũ gật đầu nói: “Thế nào, giờ tin rồi chứ gì? Có điều giờ vẫn chưa muộn đâu, cô xin tôi đi thì tôi cứu cô.”
Thực ra, từ lúc Tô Vũ biết Triệu Mộng Nhã mắc bệnh gì thì anh đã quyết định sẽ cứu cô ta rồi.
Bởi nếu anh không cứu thì chắc chắn Mã Hiểu Lộ cũng sẽ nhõng nhẽo xin anh cứu.
Triệu Mộng Nhã hít sâu một hơi, nhìn hai người Tiền Hào và Tô Vũ, nói: “Nếu hai người có cách cứu tôi, vậy thì tạm thời không phải lo cho tôi, mau đi cứu cô gái trẻ kia trước đi.”
Vì Triệu Mộng Nhã vừa mới ăn thuốc giải nên tạm thời cổ độc sẽ không phát tác. Trái lại, chẳng mấy chốc cổ độc trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác.
Hiện tại, Triệu Mộng Nhã muốn cứu Mã Hiểu Lộ trước, sau đó vạch trần những việc ác của Thân Kiến Quốc, để pháp luật trừng trị anh ta.
Đương nhiên hiện tại Tô Vũ vẫn chưa biết cô gái trẻ mà Triệu Mộng Nhã nhắc tới chính là Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ nhìn Triệu Mộng Nhã nói: “Tôi chỉ nhận lời cứu cô thôi, không hề nói muốn cứu người khác.”
Hai tay Triệu Mộng Nhã túm lấy Tô Vũ, cầu xin: “Xin anh, xin anh hãy nhanh chóng cứu cô ấy, chỉ cần anh cứu được cô ấy thì anh đòi bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho anh.”
Tiền Hào ngồi bên cạnh liếm môi một cái nói: “Cô nói tới nói lui làm tôi chóng cả mặt, cô ốc chẳng lo nổi mình ốc lại còn đòi mang cọc cho rêu, rốt cuộc cô gái đó là ai?”
Sở dĩ Triệu Mộng Nhã không lo cho bản thân là vì cô ta đã rơi vào hố lửa từ lâu, nhưng Mã Hiểu Lộ thì khác. Hiện tại, Mã Hiểu Lộ đang đứng bên bờ vực.
Trước khi Thân Kiến Quốc đắc thủ, cô ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản tất cả chuyện này.
“Anh mau đi cứu cô ấy đi, Mã Hiểu Lộ, tên cô ấy là Mã Hiểu Lộ.” Triệu Mộng Nhã lo lắng nói.
Lúc nghe thấy ba chữ “Mã Hiểu Lộ”, Tô Vũ và Tiền Hào đồng loạt sững sờ.
“Có phải cô ấy cũng đang ở trong khu du lịch này, trên người mặc một chiếc váy hoa xanh không?” Tiền Hào trợn tròn mắt hỏi Triệu Mộng Nhã.
Triệu Mộng Nhã gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, đúng là cô ấy, hai người mau đi cứu cô ấy đi, có người muốn ra tay với cô ấy.”
Nghe được tin này, hai tay Tô Vũ siết chặt kêu răng rắc.
Ánh sáng màu tím trong mắt anh càng ngày càng sáng hơn, tựa như một ngọn lửa màu tím đang cháy hừng hực. Lúc này, lửa giận trong lòng Tô Vũ bùng cháy tới tột độ.
Ham muốn giết chóc không ngừng tăng lên.
Bất kể đối phương là ai, hôm nay Tô Vũ cũng sẽ không để cho kẻ đó sống sót rời khỏi đây.
Sau đó, Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, nghiến chặt răng, chạy trở về.
...
“Alo, anh Tô à, tôi đang ở trên công trường...” Từ Thiên Thành đang sắp xếp công việc trên công trường thì Tô Vũ gọi điện tới.
Không đợi ông ta nói hết lời, Tô Vũ nói luôn: “Bất kể ông đang làm gì, lập tức tới trang viên Nghi Thủy ngay cho tôi.”
“Ngài có gì dặn dò à?” Từ Thiên Thành lập tức đứng thẳng lưng lên, căng thẳng hỏi.
“Giết người!” Tô Vũ nói xong thì cúp điện thoại.
Mặc dù đối với Từ Thiên Thành thì giết người vẫn chưa phải là chuyện quá quen tay, nhưng ít nhất cũng không tới mức chưa làm bao giờ. Mỗi lần giao chiến với Thẩm Ngạo là lại có không biết bao nhiêu người phải chết.
Thế nhưng khi nghe câu này thốt ra từ miệng Tô Vũ, ngay cả Từ Thiên Thành cũng thấy ớn lạnh sống lưng.
Ông ta thầm nghĩ, rốt cuộc là ai động vào Tô Vũ mà khiến anh nổi trận lôi đình như vậy.
Có điều dù thế nào đi nữa, lời Tô Vũ nói chính là mệnh lệnh, hơn nữa Thượng Nhiêu lại chính là địa bàn của ông ta.
Nếu như xảy ra chuyện ở địa bàn của mình thì Từ Thiên Thành khó bề ăn nói.
Cho nên sau khi để điện thoại xuống, ông ta lập tức gọi điện cho Tiền Hào. Thế nhưng đúng lúc này thì điện thoại của anh ta lại tắt máy làm Từ Thiên Thành bực bội đá một cú xuống đất.
Vừa rồi, sau khi phát hiện ra có người rơi xuống nước, trong lúc hỗn loạn, điện thoại của Tiền Hào đã bị người ta trộm mất nên đương nhiên là Từ Thiên Thành không thể liên lạc được với anh ta.
Nhưng dù thế nào thì Từ Thiên Thành cũng phải lập tức chạy tới trang viên Nghi Thủy ngay. Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta đành cưỡi con xe gắn máy của Lâm Quân, vội vã chạy qua đó.
...
Bên phía trang viên Nghi Thủy, Thân Kiến Quốc đi tìm khắp nơi không thấy Triệu Mộng Nhã đâu khiến anh ta tức điên.
Giờ khách đã ngồi vào bàn rồi nhưng đồ ăn lại chạy mất, anh ta biết giải thích với Điền Quốc Văn thế nào đây?
“Anh Thân, đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy chị Triệu đâu. Tôi nghe nhân viên nói là hình như chị Triệu đã thay đồ đi ra ngoài rồi.” Một người trợ lý báo cáo với Thân Kiến Quốc.
Đúng lúc này, Thân Kiến Quốc trông thấy Mã Hiểu Lộ đi ra khỏi phòng nghỉ.
Triệu Mộng Nhã biến mất vào lúc này thì tám, chín phần mười là đã trốn rồi. Có điều, Thân Kiến Quốc tin chắc, chẳng mấy ngày nữa, cô ta sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới chân anh ta, cầu xin anh ta.
Chương 148: Món khai vị
Đến lúc đó, anh ta sẽ không cho kẻ phản bội ấy cơ hội nữa, trơ mắt nhìn cô ta chết trước mặt mình.
Hiện tại, thấy Mã Hiểu Lộ xuất hiện, Thân Kiến Quốc không rảnh quan tâm xem có phải cô ta giở trò đánh tráo hay không, cứ tạm thời ứng phó tên háo sắc Điền Quốc Văn này đã rồi tính sau.
“Hiểu Lộ... Hiểu Lộ.” Nghe thấy có người đang gọi mình, Mã Hiểu Lộ nhìn quanh.
Sau đó, cô trông thấy Thân Kiến Quốc tươi cười chạy về phía mình.
Thấy Thân Kiến Quốc chạy về phía mình, Mã Hiểu Lộ cau mày, bản thân cô thật sự không có ước mơ làm ngôi sao.
Có điều cô biết người khác đều gọt đến nhọn cả đầu muốn tiến vào giới giải trí cũng chẳng có cơ hội. Tại sao khi đến lượt mình lại biến thành người khác chạy theo bảo cô tiến vào giới giải trí vậy? Cứ như mình thật sự có nhiều tiềm lực vậy.
“Anh Thân, có chuyện gì không?” Mã Hiểu Lộ vuốt tóc của mình rất lịch sự hỏi.
Thân Kiến Quốc cười nói: “Hiểu Lộ à, lúc nãy nói chuyện với Mộng Nhã thế nào rồi? Cô ấy đã nói rõ mọi chuyện với cô chưa?”
Lúc nãy Triệu Mộng Nhã lải nhải, đến bây giờ Mã Hiểu Lộ vẫn chưa hoàn hồn lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều cô có dự cảm, USB mà Triệu Mộng Nhã đưa cho cô kia rất quan trọng, không thể để cho người khác biết, dù là Thân Kiến Quốc cũng không được.
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: “Cô ấy đã nói một tràng dài nhưng tôi nghe không hiểu, cũng không biết cô ấy muốn bày tỏ điều gì.”
Nghe giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Thân Kiến Quốc suy đoán hẳn là Triệu Mộng Nhã đã nói lướt qua một số chuyện với cô. Có điều bây giờ Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ vẫn chưa phát tác, do đó hẳn là cô vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
Có thể nói bây giờ Mã Hiểu Lộ là một nhân vật nguy hiểm, bởi vì cô đã biết bí mật của mình. Mà một khi công bố bí mật này ra bên ngoài, mình sẽ thất bại thảm hại. Thế là Thân Kiến Quốc đã khống chế cô ngay tức khắc.
“Ha ha! Cô vẫn chưa tiến vào giới này nên vẫn chưa biết rõ về một số chuyện ở bên trong. Thế này đi, ở chỗ của tôi có một nhân vật quan trọng, cô hãy qua đó gặp mặt tán gẫu với ông ấy đi. Ông ấy sẽ nói cho cô biết về một số chuyện trong giới diễn viên, đến lúc đó cô sẽ hiểu thôi.”
Ở nơi đông người, Thân Kiến Quốc chỉ có thể vừa dỗ vừa lừa Mã Hiểu Lộ.
Có điều lần này dường như Mã Hiểu Lộ đã mất đi hứng thú, lắc đầu đáp: “Anh Thân, tôi thật sự không có hứng thú về chuyện tiến vào giới diễn viên. Tôi chỉ là một người mê phim của Triệu Mộng Nhã mà thôi, chứ không có thiên phú về phương diện này. Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Dứt lời, Mã Hiểu Lộ định rời đi, có điều Thân Kiến Quốc lại sốt sắng giữ cô lại: “Ơ kìa, sao cô nói đi là đi thế hả? Giới này đặc sắc lắm, nếu cô không thử nghiệm, chắc chắn sau này sẽ hối hận đó. Vả lại chỉ đi tán gẫu thôi mà. Nếu cô thật sự không cảm thấy hứng thú thì mọi người cứ coi như kết bạn với nhau. Mộng Nhã cũng đang ở đấy.”
Vừa nghe thấy Mộng Nhã cũng đang ở đấy, trái lại đã thành công khơi gợi niềm hứng thú của Mã Hiểu Lộ. Vừa hay cô cũng muốn hỏi thử xem rốt cuộc ban nãy Triệu Mộng Nhã nói những lời kia với cô là có ý gì.
“Thôi được rồi.”
Sau đó Mã Hiểu Lộ theo Thân Kiến Quốc tiến vào một căn phòng khá yên tĩnh.
Đợi đến khi tiến vào trong Mã Hiểu Lộ mới cau mày, bởi vì cả phòng chẳng hề có bóng dáng của Triệu Mộng Nhã, thế là cô quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc: “Anh Thân, Triệu Mộng Nhã đâu?”
Lúc này Thân Kiến Quốc đã nở nụ cười hồ ly gian xảo.
Anh ta nhẹ nhàng duỗi tay đóng cửa phòng lại, rồi nhìn Mã Hiểu Lộ đáp: “Tôi cũng chẳng biết Triệu Mộng Nhã đã đi đâu rồi. Có điều tôi tin rằng cô nhất định sẽ thích nơi này.”
Mã Hiểu Lộ vừa nhìn đã biết mọi chuyện không ổn, thế là rút điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ.
Nhưng Thân Kiến Quốc không cho cô cơ hội này, sau khi nháy mắt ra hiệu với hai người đàn ông ở bên cạnh, hai gã đó đã bước tới giật lấy điện thoại của Mã Hiểu Lộ, rồi ép cô ngồi xuống sofa ngay.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!” Mã Hiểu Lộ ra sức vùng vẫy.
Thế nhưng một cô gái yếu ớt làm sao có thể vùng vẫy thoát khỏi tay hai người đàn ông cơ chứ?
Cùng lúc đó, Điền Quốc Văn cũng đứng dậy, liếc nhìn Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa, rồi quay đầu nói với Thân Kiến Quốc: “Đây không phải là Triệu Mộng Nhã à?”
Thân Kiến Quốc nịnh nọt nhìn Điền Quốc Văn, hơi khom người nói: “Trưởng khu Điền, thật ngại quá. Hôm nay Triệu Mộng Nhã không được khỏe. Đây là món khai vị, bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng.”
Điền Quốc Văn xoay người lại nhìn Mã Hiểu Lộ. Ông ta vốn cho rằng Thân Kiến Quốc chỉ tùy ý tìm một cô gái để qua loa cho xong chuyện với ông ta.
Ai dè sau khi nhìn kỹ lại mới biết Thân Kiến Quốc này đã có dụng tâm. Nhưng thấy dáng vẻ của Mã Hiểu Lộ như thể cưỡng ép con gái nhà lành, chẳng hề cam tâm tình nguyện.
Nếu làm xong chuyện mà bị bại lộ thì không hay, thế là Điền Quốc Văn nói với Thân Kiến Quốc: “Dưa hái xanh không ngọt, cậu đang hại tôi đấy.”
Chương 149: Tần Thiên Nam
Thân Kiến Quốc nở nụ cười ngầm hiểu vội nói: “Trưởng khu Điền cứ yên tâm, tôi làm việc có cách của riêng mình. Nếu tôi đã bảo cô ta đến đây, vậy thì tôi sẽ có cách thuần phục cô ta đến mức ngoan ngoãn. Chúng ta đừng vội, chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh thôi. Chúng ta cứ uống trà trước đã.”
Trong mong muốn của Thân Kiến Quốc, hẳn là chẳng bao lâu nữa Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác. Đến lúc đó dưới sự thử thách đau thấu xương, anh ta không tin rằng Mã Hiểu Lộ sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
...
Từ Thiên Thành lái xe máy lao về phía trang viên như một cơn gió. Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng, ông ta tiện tay ném xe sang bên đường, định xông thẳng vào trong.
Bây giờ tạo hình của Từ Thiên Thành chẳng khác gì tên côn đồ ngoài đường, tất nhiên đã bị hai bảo vệ gác cổng chặn lại.
“Ông đứng lại đó. Ông đang làm gì vậy?” Một bảo vệ duỗi tay chặn Từ Thiên Thành lại hỏi.
Từ Thiên Thành chợt có kích động muốn giơ tay đánh hai người này. Nếu là mấy năm trước, có lẽ ông ta đã vung hai cái tát rồi.
Có điều bây giờ Từ Thiên Thành đã biết không được gây thêm rắc rối, mà chỉ vào hai bảo vệ nói: “Tôi muốn gặp ông chủ của mấy người, biết điều thì tránh ra cho tôi.”
Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi cười khinh bỉ. Trong đó có một người lên tiếng: “Ông có biết ông chủ của chúng tôi là ai không hả? Cút sang một bên đi, bằng không đừng trách hai anh em chúng tôi không khách sáo.”
Từ Thiên Thành bị hai tên chó gác cổng này chọc tức, thế là cười cười xoay người lại rút điện thoại ra gọi cho Tô Vũ trước.
“A lô, anh Tô, tôi đã đến rồi. Ngài đang ở đâu thế?”
Lúc này Tô Vũ đang ở trên xe điện ngắm cảnh, chạy đến bên này bằng tốc độ nhanh nhất.
“Ông đang ở đâu?” Tô Vũ hỏi.
Sau khi nói vị trí chính xác của mình, Từ Thiên Thành lại gọi điện cho ông chủ trang viên. Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói ồm ồm: “A lô, tôi là Tần Thiên Nam.”
“Ông còn biết mình là Tần Thiên Nam à? Mau cút ra đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không ngại tu sửa trang viên tồi tàn này của ông đâu.” Từ Thiên Thành giận dữ gào lên với Tần Thiên Nam ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe đã biết ông ta đang cực kỳ tức giận, có điều Tần Thiên Nam cũng được xem là người hiểu lí lẽ, biết người bình thường sẽ không bao giờ dám ăn nói với ông ta như vậy, ông ta nghiêm túc nói: “Cho hỏi ông là ai?”
“Từ Thiên Thành.”
Lúc nghe tên của người này, Tần Thiên Nam suýt không ngồi vững, ngã phịch xuống ghế.
Từ Thiên Thành là nhân vật gì cơ chứ? Đó là chúa đất ở Thượng Nhiêu đấy.
Vậy mà bây giờ ông ta đang nổi nóng bên ngoài trang viên của mình. Cho dù Tần Thiên Nam ngốc đến mấy cũng biết rằng đây không phải là điềm tốt, thế là đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài ngay.
Chẳng mấy chốc, từ đằng xa Tần Thiên Nam đã nhìn thấy Từ Thiên Thành đang đứng chống nạnh bằng hai tay ở trước cổng dưới ánh nắng chói chang.
Mặc dù hai người không qua lại gì mấy, mà chỉ chào hỏi xã giao vài lần trong tiệc rượu, rồi để lại danh thiếp cho Từ Thiên Thành.
Nhưng ông ta lại không lưu số điện thoại của Từ Thiên Thành, bởi vì mình cũng chẳng có tư cách gì để gọi cho người ta, dù sao cũng không đến nỗi trò chuyện thường ngày đúng không?
Tần Thiên Nam hơn năm mươi tuổi chạy bước nhỏ đến, nhìn Từ Thiên Thành cúi đầu khom lưng nói: “Ông chủ Từ đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thật sự quá có lỗi. Sao ông lại đứng dưới nắng thế? Mời vào.”
Từ Thiên Thành lườm hai bảo vệ vẫn đang khiếp sợ, lắc đầu nói: “Không được ông phê chuẩn, người của ông đâu để cho tôi đi vào.”
Tất nhiên Tần Thiên Nam hiểu rõ ý của ông ta, thế là giận dữ nhìn hai bảo vệ: “Hai người...”
“Chuyện của ông để sau này ông từ từ giải quyết đi. Tôi có việc gấp, không có thời gian lề mề với ông đâu.” Dứt lời, Từ Thiên Thành đẩy Tần Thiên Nam bước nhanh vào trong.
Vừa hay lúc này, Tô Vũ và Tiền Hào cũng đến. Tiền Hào vừa liếc mắt đã nhận ra Từ Thiên Thành, vội vàng nhảy xuống xe điện ngắm cảnh nói: “Ông chủ, sao ông lại ở đây?”
Từ Thiên Thành lườm anh ta, không nói gì cả, mà nhìn Tô Vũ, hơi khom người nói: “Anh Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Tô ư? Xưng hô này đã khiến Tiền Hào há hốc mồm, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Từ Thiên Thành kính trọng ai đến thế.
“Hai người... quen biết ư?” Tiền Hào khoác vai Tô Vũ hỏi.
Thấy hành động thân thiết giữa Tiền Hào và Tô Vũ, Từ Thiên Thành liền hiểu rõ, hẳn là quan hệ của hai người rất thân thiết.
Vốn dĩ ban nãy trong lòng ông ta còn định sa thải Tiền Hào, dù gì ông chủ cần dùng xe nhưng lại không liên lạc được, hại ông ta phải lái xe máy đến đây, vì vậy mới bị bảo vệ chặn ở cổng, ngẫm lại là thấy uất ức.
Nhưng nếu Tiền Hào đã có quan hệ tốt với Tô Vũ, tất nhiên Từ Thiên Thành cũng sẽ gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu sa thải Tiền Hào, chẳng khác nào không nể mặt Tô Vũ.
“Lúc trước tôi gọi điện cho cậu, tại sao cậu lại tắt máy?” Từ Thiên Thành quở trách Tiền Hào.
Tiền Hào lúng túng lắc đầu nói: “Xin lỗi ông chủ, tôi bị mất điện thoại rồi.”
Tô Vũ không rảnh đứng đây tán gẫu với họ: “Từ Thiên Thành, tôi gọi ông đến đây để tán gẫu à?”
Thấy Tô Vũ gọi thẳng tên Từ Thiên Thành, Tần Thiên Nam lên tiếng hỏi: “Vị này là?”
Từ Thiên Thành vội tiếp lời: “Để tôi giới thiệu với ông, vị này là...”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời đã bị Tô Vũ cắt ngang.
Chương 150: Chúa đất ở Thượng Nhiêu
“Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn làm quen với ông ta. Nếu ông không giúp gì được thì mau cút đi cho tôi.” Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Tô Vũ là đã thật sự nổi giận.
Dù là Từ Thiên Thành quyết đoán sát phạt thì lúc này cũng bị sát khí bắn ra từ trong mắt Tô Vũ dọa sợ đến mức sống lưng lạnh toát.
Nhưng đến thời điểm này, Từ Thiên Thành hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế ông ta chỉ có thể nhìn Tiền Hào bằng ánh mắt cầu cứu, may mà anh ta đã đi theo Từ Thiên Thành nhiều năm nên cũng học được bản lĩnh biết quan sát sắc mặt, gật đầu vội nói: “Đúng đúng, đi tìm người, cứu người, cứu chị dâu.”
Bởi vì lúc này điện thoại của Mã Hiểu Lộ cũng không liên lạc được, càng khiến Tô Vũ sốt sắng hơn. Dù phải lật tung cả trang viên này lên, anh cũng phải tìm bằng được Mã Hiểu Lộ.
Anh không tìm thấy người trong trang viên, tất nhiên muốn tìm người phải hỏi Tần Thiên Nam.
Cuối cùng dươi sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ đã biết được Thân Kiến Quốc và một người đàn ông có lai lịch không nhỏ đang ở trong phòng riêng Hà Hoa Phường.
Mà qua lời nhắc nhở của Triệu Mộng Nhã, hẳn là tìm thấy Thân Kiến Quốc sẽ tìm thấy Mã Hiểu Lộ.
Dưới sự dẫn đường của Tần Thiên Nam, mấy người nhanh chóng đi tới Hà Hoa Phường.
Tô Vũ vốn định tung một cước đá bay cánh cửa, nhưng lại bị Từ Thiên Thành ngăn cản.
“Anh Tô cứ đợi trước đã, bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ tình hình bên trong, nếu ngài tùy ý xông vào như vậy, tôi lo rằng bọn họ sẽ bị ép mà gây bất lợi cho phu nhân.
Thế này đi, mọi người cứ ở bên ngoài, tôi sẽ vào trong xem tình hình trước rồi hẵng tính tiếp.”
Ở nơi khác Từ Thiên Thành không dám nói gì, nhưng ở Thượng Nhiêu nhiều người vẫn phải nể mặt ông ta, do đó để ông ta vào là thích hợp nhất.
“Cốc cốc cốc.”
Từ Thiên Thành hít sâu một hơi gõ cửa phòng.
Chẳng bao lâu đã có một gã đàn ông mở ra một khe hở, nhìn Từ Thiên Thành ở bên ngoài nói: “Ông là ai?”
Từ Thiên Thành tươi cười nói với người kia: “Làm phiền cậu đi nói lại rằng Từ Thiên Thành muốn vào trong nói đôi lời.”
Ánh mắt người đàn ông kia lóe lên, rồi gật đầu xoay người đi vào trong.
“Anh Thân, bên ngoài có một người tên là Từ Thiên Thành bảo rằng muốn vào đây nói đôi lời.” Gã đàn ông kia đứng bên cạnh Thân Kiến Quốc nói.
Khi nghe thấy tên Từ Thiên Thành, Mã Hiểu Lộ đang bị trói tay sau lưng, miệng dán băng keo ngồi trên sofa bỗng trợn tròn mắt, biết rằng cứu tinh của mình đến rồi.
Thân Kiến Quốc xua tay nói: “Đi đi đi, đừng để đám chó mèo gì cũng chạy vào đây. Cậu đi nói cho ông ta biết chúng tôi không chào đón ông ta.”
Lúc người kia định xoay người đi ra ngoài thì Điền Quốc Văn đã giật mình ngăn cản, cau mày nói: “Cậu nói người đó tên là Từ Thiên Thành?”
Người kia gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trước đó Điền Quốc Văn đã nhìn thấy xe của Từ Thiên Thành, bây giờ người xuất hiện ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ.
Thế là ông ta vung tay nói: “Mau mời vào trong.”
Người kia không biết nên nghe theo ai. Thân Kiến Quốc nhướng mày hỏi: “Cậu không nghe thấy trưởng khu Điền nói gì à?”
Người kia gật đầu đáp: “Vâng.”
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
“Trưởng khu Điền, Từ Thiên Thành này là ai thế? Đáng để ông làm vậy ư?” Thân Kiến Quốc khó hiểu hỏi.
Điền Quốc Văn đứng dậy sửa sang lại quần áo chuẩn bị tiếp đón Từ Thiên Thành, nhìn Thân Kiến Quốc đáp: “Hẳn là cậu đã nghe qua về Từ Thiên Thành ở Thượng Nhiêu rồi nhỉ?”
Thân Kiến Quốc bỗng nhíu mày: “Ông đang nói...”
“Đúng vậy, người này là chúa đất ở Thượng Nhiêu - Từ Thiên Thành.” Trong lúc hai người trò chuyện, Từ Thiên Thành đã đi vào phòng.
Có điều bây giờ quần áo trên người ông ta hơi bừa bộn, tóc tai cũng bị gió thổi bay như ổ gà.
Từ Thiên Thành liếc nhìn mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy Mã Hiểu Lộ vẫn bình yên vô sự, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của ông ta cũng được thả lỏng.
Ông ta nhướng mày nhìn Điền Quốc Văn: “Trưởng khu Điền đang làm gì thế?”
Điền Quốc Văn liếm môi, trong đầu lóe lên tia sáng, cười lúng túng đi tới trước mặt Từ Thiên Thành nịnh nọt: “Ông chủ Từ, ông nhìn xem cô gái này xinh đến cỡ nào, chẳng phải tôi đang muốn biếu cho ông hay sao?”
Có điều một câu nói mà Điền Quốc Văn cảm thấy không có sai sót gì, nhưng lại đổi lấy cái tát như trời giáng của Từ Thiên Thành.
Bình luận facebook