• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Truyền Nhân Thần Y

  • Chương 136-140

Chương 136: Phụ nữ nào cũng có tính trẻ con

"Sườn núi Đả La ở bên kia hai ngày nay có đoàn làm phim đang quay phim đấy, có muốn sang xem không? Có ngôi sao lớn Triệu Mộng Nhã cơ đấy, rất nhiều nhân viên bảo vệ. Em còn có video phòng của cô ấy nữa, xem rồi mới biết cô ấy leo lên vị trí đó như thế nào, quan hệ với đạo diễn, nhà sản xuất thật rối rắm, sau này em chép cho anh một bản nhé?"

Ngụy Minh nói nhỏ và hích vào khuỷu tay Tiền Hào.

Triệu Mộng Nhã này hiện giờ đang ở đỉnh cao ở Trung Quốc, diễn chính trong mấy bộ phim thanh xuân thần tượng, không biết bao nhiêu đàn ông "luyện cánh tay kỳ lân" khi nhìn ảnh cô ta vào ban đêm.

"Cậu bây giờ càng ngày càng táo tợn rồi đấy, không sợ bị lộ à? Sau chép cho tôi một bản." Tiền Hào cười hiểm nói.

"Nào có chứ, em chỉ xem lén lút khi rảnh rỗi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mã Hiểu Lộ cứ thỉnh thoảng quay đầu lại khi đi, Tô Vũ tò mò hỏi: "Sao em cứ quay lại vậy?"

Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói: "Anh không thấy à? Vườn dâu trên kia đều là dâu đỏ, hồi nhỏ anh họ dẫn em lên núi hái, ngon lắm."

Mã Hiểu Lộ lớn lên trong thành phố, mấy trò chơi nông thôn như thế này cô cảm thấy rất mới lạ. Tô Vũ cười cười, hóa ra là Mã Hiểu Lộ đang thèm ăn.

"Này, sao hai người đi nhanh thế hả?" Tô Vũ gọi với theo Tiền Hào và Ngụy Minh ở phía trước.

"Bên này nắng quá, chúng ta vào phòng nghỉ mát trước đã, rồi tính chỗ đi chơi tiếp." Ngụy Minh quay lại nói với Tô Vũ.

Tô Vũ chỉ về phía vườn dâu bên ngoài: "Những trái dâu kia, có thể hái không?"

"Tất nhiên có thể rồi, nhưng có sẵn dâu hái sạch rồi, tôi bảo họ mang ra cho các anh chị ngay thôi." Ngụy Minh phẩy tay tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.

Ngồi trong phòng, Mã Hiểu Lộ ăn dâu như một đứa trẻ, hóa ra dù là phụ nữ thế nào, cũng đều có lúc có tính trẻ con, chỉ là khía cạnh đó không phải lúc nào cũng thể hiện trước mặt mọi người.

Tiền Hào chỉ về phía cây du lớn bên ngoài cửa sổ và nói với Tô Vũ: "Tiểu Vũ à, chỗ chúng ta đang ở bây giờ chính là nơi phơi lúa chung của thôn chúng ta đấy. Mày có thấy cây du lớn bên ngoài cửa sổ không? Hồi đó trên cây có tổ ong vò vẽ khổng lồ, chúng ta tan học về nhà đều phải đi đường vòng."

Tô Vũ gật đầu, thời gian đã in dấu lên những vòng tròn trên thân cây, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi, nhưng cũng như đã hoàn toàn thay đổi.

"Đúng rồi, Ngụy Minh vừa nói với tao, bên sườn núi Đả La có một đoàn làm phim đang quay, minh tinh đình đám Triệu Mộng Nhã cũng ở đó, lát nữa chúng ta qua xem thử nhé?" Tiền Hào hào hứng nói.

Thực ra anh ta cũng muốn đi xem Triệu Mộng Nhã, người được mệnh danh là nữ thần quốc dân, tuy đã ở bên Từ Thiên Thành lâu như vậy, gặp đủ thể loại người, nhưng vẫn chưa hề gặp được Triệu Mộng Nhã người thật hàng thật. Vì vậy anh ta rất mong chờ.

Nghe đến tên Triệu Mộng Nhã, Tô Vũ không có phản ứng gì, anh chưa bao giờ quan tâm đến những người nổi tiếng cả. Nhưng Mã Hiểu Lộ thì hớn hở kích động, vội vàng lau vệt nước trái dâu dính trên mép, mở to mắt nói: "Anh nói nữ thần quốc dân Triệu Mộng Nhã cũng ở đây à?"

Mã Hiểu Lộ bây giờ trông giống hệt một fan cuồng.

Triệu Mộng Nhã luôn là minh tinh yêu thích nhất của Mã Hiểu Lộ, cô sẵn sàng thức khuya dù có nguy cơ trễ giờ vào ngày hôm sau, chỉ để xem phim có Triệu Mộng Nhã đóng.

Cô luôn không ngừng làm mới trang web để chờ cập nhật tập mới.

Từng bộ phim điện ảnh của Triệu Mộng Nhã, Mã Hiểu Lộ đều cùng Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ mua vé đi xem ở rạp.

Đương nhiên đó cũng là một trong số ít niềm vui trong cuộc sống của Mã Hiểu Lộ.

Thấy Mã Hiểu Lộ hớn hở, Tô Vũ với tay lấy khăn ăn trên bàn, lau khóe miệng cho cô.

Tình cảm nuông chiều hiện rõ, khiến ngay cả Tiền Hảo nhìn cũng thấy hơi ngọt ngào quá.

"Không phải chỉ là một người thôi à, sao em hớn hở thế, lát nữa chúng ta đi xem nhé!" Tô Vũ dở khóc dở cười.

Mã Hiểu Lộ gật đầu như gà mổ thóc: "Cô ấy không phải người bình thường đâu, trong giới giải trí có được mấy người giống nàng thơ trẻ trung như cô ấy chứ, cô ấy chưa hề dính scandal nào cả, em thích nhất vai do cô ấy đóng trong phim Đoạn Kiếm Sở Uyển Hương."

Nói rồi Mã Hiểu Lộ còn khua tay múa chân để diễn tả.
Chương 137: Quy tắc ngầm

Tiền Hào tất nhiên hơi xấu hổ, nếu Mã Hiểu Lộ biết Ngụy Minh có video nhạy cảm của Triệu Mộng Nhã, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.

Tiền Hào lấy điện thoại ra xem, giờ anh ta phải theo dõi liên tục, kẻo sếp gọi mà không ai nghe thì rắc rối đấy.

"Nếu chị dâu có vẻ thích lắm, chúng ta sang đó luôn đi, không xa đâu."

Mã Hiểu Lộ ngồi trên xe du lịch, tay cầm rổ dâu nhỏ, vẻ mặt háo hức, tâm trạng hồi hộp lẫn phấn khích, dù sao thì đó cũng là thần tượng của cô mà.

...

Trong lều nghỉ ngơi tạm thời của diễn viên ở sườn núi Đả La, Triệu Mộng Nhã ngồi trước quạt điện, hai mắt đăm đăm, dù mái tóc bị quạt thổi tung thì cô ta cũng không để ý.

Lúc này, một người đàn ông mặt mày bóng loáng, ngoài 30 tuổi, vén màn bước vào.

Khi Triệu Mộng Nhã thấy anh ta, cả người hơi lùi lại, vô thức đưa hai tay che ngực, làm ra tư thế phòng vệ.

"Sao anh lại đến đây?" Triệu Mộng Nhã lạnh lùng hỏi, giọng nói không chút cảm xúc.

Gã đàn ông khẽ phủi bụi trên ống quần, từ từ tiến lại gần Triệu Mộng Nhã, hai tay vuốt dọc bờ vai mỏng manh của cô ta, cúi xuống tham lam hít một hơi vào người cô ta.

Hai mắt khép hờ ra vẻ say mê, rồi thì thầm bên tai Triệu Mộng Nhã: "Đêm qua đạo diễn Vương rất hài lòng, biểu hiện không tồi."

Nghe câu đó, Triệu Mộng Nhã khẽ run người, liếc ánh mắt hung dữ về phía gã đàn ông, nghiến răng không nói nên lời.

"Sao thế? Giờ lại nhìn tôi chòng chọc vậy? Đạo diễn Vương nói hôm qua em rất nghe lời đấy." Gã đàn ông dùng ngón tay nâng cằm Triệu Mộng Nhã lên, cười khẩy nói.

"Thân Kiến Châu, anh chỉ là tên khốn kiếp. Một ngày nào đó anh sẽ xuống địa ngục thôi." Triệu Mộng Nhã nhìn Thân Kiến Châu, hai mắt như phun ra lửa, thậm chí cả khi đóng những vai ác nhất trên màn ảnh, cô ta cũng chưa từng thể hiện sự dữ tợn như lúc này.

"Ha ha ha, mắng hay đấy, tôi đúng là tên khốn kiếp, nhưng em cũng chẳng tốt đẹp gì. Hay em cứ phơi bày tội ác của tôi ra đi, dám không?" Thân Kiến Châu lấy điện thoại ra, chủ động bấm nút ghi âm, bắt Triệu Mộng Nhã khai hết tội lỗi của anh ta ra.

Hai mắt của Triệu Mộng Nhã đỏ ngầu đầy tơ máu, nước mắt quay cuồng trong hốc mắt.

Hai người đối mặt như thế khá lâu, cuối cùng Triệu Mộng Nhã vẫn không nói nên lời, vì cô ta thực sự không dám, nói ra thì có ích lợi gì, ngọc nát đá tan sao?

"Sao không nói nữa? Nếu không nói, coi như chúng ta vẫn giữ thỏa thuận, hôm nay xong việc rồi, em chuẩn bị đẹp đẽ đi, tối còn phải tiếp đón vị khách quan trọng, đừng làm tôi thất vọng." Thân Kiến Châu cười hai tiếng rồi bước ra ngoài lều.

Chỉ còn lại Triệu Mộng Nhã ngồi đó, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống má.

Thân Kiến Châu là người đại diện của cô ta, từ những năm đầu Triệu Mộng Nhã ra mắt, cô ta đã gặp Thân Kiến Châu, bởi lúc đó anh ta rất hot trong giới, kết nối được mối quan hệ này chắc chắn sẽ có lợi cho sự nghiệp tương lai của cô ta.

Vậy là Triệu Mộng Nhã tìm mọi cách làm quen Thân Kiến Châu, và anh ta cũng bày tỏ Triệu Mộng Nhã rất có tiềm năng, là tài năng có thể định hình. Sau vài lần tiếp xúc, Triệu Mộng Nhã không hiểu biết gì cả đã ký hợp đồng với công ty quản lý của Thân Kiến Châu, từ đó chính thức có cơ hội hoạt động trên màn ảnh, nhưng cô ta không ngờ đây là khởi đầu của ác mộng.

Thân Kiến Châu nói với cô ta rất nhiều quy tắc ngầm trong giới, nói chung giới này cần biết cách thu phục lòng người, và cách đơn giản nhất là thỏa mãn mong muốn của họ, dù về kinh tế hay khía cạnh khác.

Đó chính là những gì mọi người vẫn gọi là "quy tắc ngầm", trong tháng đầu tiên tiếp xúc với Thân Kiến Châu, anh ta đưa Triệu Mộng Nhã gặp nhiều đạo diễn, nhà sản xuất nổi tiếng, còn mời biên kịch viết kịch bản riêng cho cô ta.

Tất cả tạo cho Triệu Mộng Nhã cảm giác gặp được Thân Kiến Châu là phước đức kiếp trước của mình.

Nhưng theo thời gian, Thân Kiến Châu bộc lộ bản chất sói tinh của mình, anh ta bắt Triệu Mộng Nhã làm những điều cô ta không muốn, đầu tiên là tiếp rượu, sau đó "tiếp khách" qua đêm.

Lúc đầu Triệu Mộng Nhã từ chối, nhưng khi nhận ra thì đã muộn, cô ta đã hoàn toàn lệ thuộc Thân Kiến Châu, trở thành con rối kiếm tiền cho anh ta.

Bao năm qua, Triệu Mộng Nhã nổi tiếng khắp nơi, nhưng đằng sau đó là vô số giao dịch bẩn thỉu. Phần lớn tiền đều rơi vào túi Thân Kiến Châu.
Chương 138: Tôi không thể sống ích kỷ

Nhưng cô ra không có lựa chọn nào khác, cô ta từng nghĩ đến việc tố giác tội ác của Thân Kiến Quốc, nhưng cô ta không dám, trước cái chết đau đớn, cô ta chọn cách tiếp tục duy trì mối quan hệ này với Thân Kiến Quốc, chỉ để có thể kéo dài hơi tàn.

Lần này qua lần khác đối mặt với những kẻ đàn ông tệ hại không bằng con chó con lợn, chúng leo trên người cô ta làm những điều tùy tiện xằng bậy, cô ta cảm thấy mình rất đê tiện, cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa.

Triệu Mộng Nhã nghiến răng ken két, cuối cùng gào thét điên cuồng: "Rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa mới chịu buông tha cho tôi chứ..."

Nghe tiếng Triệu Mộng Nhã la hét trong lều, các nhân viên đoàn phim bên ngoài vội chạy vào, thấy Triệu Mộng Nhã quỳ gối khóc lóc, họ hỏi: "Chị Triệu à, chị có sao không?"

Biết có người vào, Triệu Mộng Nhã cắn môi, lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Không sao, chị đang ôn lại kịch bản thôi."

Thấy Triệu Mộng Nhã không sao, người đó gật đầu: "Làm em hết hồn, em nói mà, chị Triệu nổi tiếng như bây giờ cũng không phải nhờ gương mặt xinh đẹp, mà nhờ sự nỗ lực, chăm chỉ. Chị Triệu là tấm gương cho em noi theo, cố lên nhé."

Nói xong, người kia làm động tác chiến thắng rồi quay đi.

"Mình lại là tấm gương của người khác sao? Người như mình còn xứng đáng làm tấm gương cho ai chứ?" Triệu Mộng Nhã nhắm mắt lại, khoảnh khắc này cô ta nghĩ đến cách dùng một cách cực đoan để vứt bỏ gánh nặng trên vai mình.

"Thân Kiến Quốc, mọi chuyện phải có hồi kết, hãy để tất cả dừng lại ở đây đi!" Triệu Mộng Nhã thầm quyết định trong lòng.

"Này, có thấy không, người đó có phải Triệu Mộng Nhã không?" Ngồi trên xe ngắm cảnh, Tiền Hào tinh mắt nhận ra Triệu Mộng Nhã cũng đang ngồi trên một chiếc xe ngắm cảnh khác, vẫn mặc trang phục đóng phim.

Mã Hiểu Lộ đưa tay vén mái che nắng, nhìn theo hướng đó, mặc dù cách xa nhưng khi nhìn thấy thần tượng, Mã Hiểu Lộ không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

"Sụp" một tiếng đứng bật dậy, đầu đập vào trần xe đau điếng.

Nhưng cô vẫn thờ ơ, người nghiêng ra ngoài, dang rộng hai tay vẫy mạnh.

Động tác này làm Tô Vũ giật mình, chiếc xe ngắm cảnh không có lan can gì cả, cô nghiêng người ra ngoài thế kia, ngộ nhơ chao đảo một cái là ngã xuống mất.

Tô Vũ vội vàng ôm lấy eo Mã Hiểu Lộ: "Em cẩn thận chút có được không, ngã xuống thì sao?"

Nhưng Mã Hiểu Lộ dường như không nghe thấy, cảm nhận có ai đó ôm eo mình, đôi tay dang ra ngoài còn vẫy mạnh hơn.

"Triệu Mộng Nhã... Triệu Mộng Nhã..." Mã Hiểu Lộ hét lớn không màng tới hình tượng.

Tô Vũ đứng phía sau Mã Hiểu Lộ lắc đầu, cười khổ trong lòng: Mã Hiểu Lộ săn đón ngôi sao cũng quá cuồng nhiệt rồi.

Phải đặt Triệu Mộng Nhã trước mặt cô để cô nhìn rõ, người ta cũng chỉ có hai mắt một miệng thôi, không khác gì cô. Thậm chí nếu Mã Hiểu Lộ chịu trang điểm cẩn thận, cũng không hẳn kém Triệu Mộng Nhã.

Nghe thấy có người gọi, Triệu Mộng Nhã cũng thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Mã Hiểu Lộ.

Thấy có người vẫy tay với mình, Triệu Mộng Nhã cũng lịch sự cười vẫy tay đáp lại.

"Không thể làm thất vọng người hâm mộ của mình, tôi không thể sống ích kỷ, họ nên biết sự thật tàn nhẫn, đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho họ bây giờ." Nghĩ thầm vậy, Triệu Mộng Nhã liếc nhìn Thân Kiến Quốc ngồi cạnh mình.

Lúc này Thân Kiến Quốc nhìn Mã Hiểu Lộ cứ vẫy tay ở phía xa xa, khóe miệng anh ta nở nụ cười tham lam, trong lòng nghĩ: "Thời của Triệu Mộng Nhã đã qua rồi, gần đây cô ta cũng không hợp tác nữa, cô gái kia có vẻ là tài năng có thể định hình."

Thân Kiến Quốc chọn Mã Hiểu Lộ làm mục tiêu tiếp theo.

Về tâm lý người hâm mộ, không ai hiểu hơn Thân Kiến Quốc, họ vừa hâm mộ theo đuổi thần tượng, vừa khao khát mình cũng có một ngày đứng trước máy quay, đối diện ống kính.

Để thể hiện hình ảnh hoàn hảo nhất của mình trên màn ảnh, được hàng ngàn khán giả tung hô ủng hộ.

Và để thao túng những con người như vậy, Thân Kiến Quốc có cách riêng, đầu tiên phải kích thích sự tò mò của họ, rồi mọi thứ sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông.

Bây giờ có Triệu Mộng Nhã bên cạnh, chỉ cần anh ta muốn, tùy tiện ngoắc ngón tay, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ phấn khích khôn xiết.

Rồi sẽ bảo Triệu Mộng Nhã nói, lúc đó Mã Hiểu Lộ nhất định sẽ tin tưởng, dần dần trở thành sản phẩm thay thế của Triệu Mộng Nhã. Nhưng thực ra, Triệu Mộng Nhã chưa bao giờ là quân cờ duy nhất của anh ta, chỉ là món hàng nóng bỏng thời điểm này thôi.

"Em quay lại đây, suýt nhảy xuống xe rồi kìa." Tô Vũ kéo Mã Hiểu Lộ ngồi xuống cạnh mình.

Mã Hiểu Lộ vẫn nhìn sang bên kia, nói: "Anh thấy chưa, đúng là Triệu Mộng Nhã đấy, hôm nay em vui quá. Giá mà xin được chữ ký, thậm chí chụp ảnh chung nữa, về khoe với Phi Phi và An Kỳ chắc họ ghen tị chết đi được thôi."
Chương 139: Muốn chụp hình xin chữ ký

Tô Vũ có nhìn thấy, nhưng trong mắt anh, cô ta chỉ là một người bình thường, một diễn viên hoạt động trên màn ảnh thôi, tất nhiên là dựa trên tiền đề Tô Vũ không quan tâm đến giới giải trí.

Lúc này Mã Hiểu Lộ phấn khích như một đứa trẻ, Tiền Hào cười nói: "Xin chữ ký, chụp ảnh thì có gì khó, đoàn phim của họ ở đây chắc chắn có chút giao thiệp với khu trang viên, tìm Ngụy Minh thì chắc có thể thực hiện giấc mơ nhỏ này của chị dâu đấy."

Nghe vậy, Mã Hiểu Lộ càng phấn khích hơn: "Thật sao, tôi có thể chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã à?"

Tô Vũ cười khổ: "Trời ạ, em hớn hở quá đấy, chỉ là chụp ảnh thôi mà, chụp ảnh khi đăng ký kết hôn, em cũng không vui mừng thế."

Phải biết rằng, lúc đăng ký kết hôn, Mã Hiểu Lộ cũng không thể dùng từ vui mừng để hình dung, toàn là vẻ mặt như đưa đám, cuối cùng mới miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.

Mã Hiểu Lộ phồng má, vỗ vào mặt Tô Vũ: "Anh xấu thế này, chụp ảnh với anh sao em lại vui được chứ."

Tô Vũ không biết phải đáp trả thế nào, dù là chê bai anh, cũng không thể thể hiện rõ ràng đến thế chứ?

Mã Hiểu Lộ cố gắng chải lại mái tóc bị gió thổi tung, rồi liếm môi, nháy nháy đôi mắt to tròn nhìn Tô Vũ: "Thế nào, em như thế này có được không?"

Tô Vũ gật đầu thật mạnh: "Ừ, được được, hơi giống anh khi soi gương."

"Được là tốt rồi..." Mã Hiểu Lộ nói được một nửa thì mới phản ứng lại câu nói có ý nghĩa khác của Tô Vũ.

Vừa rồi cô còn nói anh xấu, bây giờ anh lại nói cô giống anh khi soi gương, đó không phải là ngầm nói cô cũng xấu sao?

"Anh nói gì? Anh vừa ngầm nói em xấu đúng không?" Mã Hiểu Lộ siết mạnh hai tay vào eo Tô Vũ.

Khiến anh nhăn mặt vì đau: "Anh nào dám nói em xấu chứ? Tiểu Hào mau làm chứng giùm tao đi!"

Tiền Hào nhún vai làm ngơ: "Tao vừa ăn cơm chó từ hai người, bây giờ mày bảo tao làm chứng cái gì chứ?"

....

Lúc trở về, Tiền Hào nói lại với Ngụy Minh, Ngụy Minh bảo lần này đoàn phim đến đây quay phim, cả khu trang viên hoàn toàn miễn phí tiếp đãi.

Lý do là vì đoàn phim đến, vô hình trung quảng cáo cho trang viên, ông chủ vui mừng khôn xiết, làm sao có thể thu phí nữa chứ.

Vì vậy, đoàn phim cũng rất lịch sự với nhân viên của trang viên. Là quản lý tiền sảnh, việc Ngụy Minh xin chữ ký, chụp ảnh với Triệu Mộng Nhã không khó.

Trong phòng nghỉ, Triệu Mộng Nhã mặc đồ thường, ngồi trên ghế cầm cốc nước, suy nghĩ kế hoạch trong đầu.

Thân Kiến Quốc lấy từ túi ra một lọ nhỏ màu đỏ, bên trong đựng một viên thuốc đen tròn, đưa cho Triệu Mộng Nhã.

Khi Triệu Mộng Nhã đưa tay ra để nhận, Thân Kiến Quốc đột ngột rụt tay lại và nhắc nhở: "Cái này tôi có thể cho em, nhưng em phải nghe lời, không được làm trò gì, nếu không hậu quả sẽ ra sao em phải rõ."

Nói rồi, Thân Kiến Quốc đặt chai thuốc xuống tay Triệu Mộng Nhã, quay người bước ra khỏi phòng.

Mặc dù miễn cưỡng, mặc dù muốn phản kháng, nhưng có một bàn tay vô hình siết cổ cô ta, khiến cô ta không thể cử động.

Trong chai màu đỏ kia chứa thuốc cứu mạng của cô ta.

Không có nó, cô ta sẽ chết, hơn nữa còn chết một cách đau đớn dã man, cuối cùng tan thành một vũng mủ.

Triệu Mộng Nhã mở nắp chai, lấy viên thuốc đặt trong lòng bàn tay, trong giây lát cô ta thực sự muốn ném viên thuốc qua cửa sổ, đánh một trận sinh tử cùng số phận.

Nhưng ý nghĩ ấy vụt tắt, cô ta nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Thân Kiến Quốc vừa bước ra đã thấy Mã Hiểu Lộ đang đứng bên ngoài đám đông, không ngừng ngóng chờ và tìm kiếm.

Đang suy nghĩ thì một nhân viên chạy tới, nói với Thân Kiến Quốc: "Anh Thân, vừa rồi quản lý tiền sảnh khu nghỉ mát báo có người bạn muốn chụp ảnh cùng cô Triệu, không biết có được không?"

Nói xong, anh ta nhìn sang phía Mã Hiểu Lộ.

Thân Kiến Quốc cười khẩy: "Cô gái mặc váy hoa liền màu xanh phải không?"

Người kia gật đầu: "Đúng vậy, chính là cô ấy."

Thân Kiến Quốc vỗ vai anh ta hỏi: "Tôi biết rồi, trưởng khu Điền chưa tới à?"

"Chưa ạ."

Thân Kiến Quốc gật đầu: "Ừ, biết rồi, cậu quay về xem đi, trưởng khu Điền là khách quý phải chiêu đãi tốt, không được thiếu sót."

Sau khi người đó rời đi, Thân Kiến Quốc mỉm cười đi tới trước mặt Ngụy Minh: "Quản lý Ngụy, không biết cậu nói ai vậy?"

Thấy Thân Kiến Quốc chủ động nói chuyện, Ngụy Minh cũng thấy vô cùng vinh hạnh, hai tay để trong túi giới thiệu với Mã Hiểu Lộ: "Tôi giới thiệu một chút, đây là người đại diện của Triệu Mộng Nhã, anh Thân Kiến Quốc. Anh Thân, đây là khách quý của tôi, Mã Hiểu Lộ, muốn chụp tấm hình lưu niệm chắc không vấn đề gì chứ?"
Chương 140: Từng bước lọt bẫy

Thân Kiến Quốc bắt tay Mã Hiểu Lộ và nói: "Rất hân hạnh được gặp cô, nếu cô là khách quý của quản lý Ngụy, đương nhiên cũng là bạn tôi. Mộng Nhã đang nghỉ trong đó, hôm nay trời nóng, có lẽ cô ấy mệt rồi, vốn không tiếp khách, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, cô cứ vào với tôi đi."

Nói rồi Thân Kiến Quốc ra hiệu mời Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ đâu quan tâm, liền đi theo Thân Kiến Quốc vào trong.

Đây là cơ hội Ngụy Minh tạo ra để cô có thể gặp riêng Triệu Mộng Nhã, cô rất vui mừng.

Nhưng Tô Vũ vươn tay nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ, trong lòng hơi lo lắng.

"Anh làm gì thế?" Mã Hiểu Lộ quay lại nhìn Tô Vũ.

Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Tô Vũ, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra. Tiền Hào lập tức hòa giải: "Này, đây là nơi công cộng mà, chẳng có chuyện gì đâu, chị dâu cũng đã lớn rồi, yên tâm đi."

Mã Hiểu Lộ dang tay ôm cổ Tô Vũ, hôn lên mặt anh: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Nói rồi, Tô Vũ gật đầu, Mã Hiểu Lộ đi theo Thân Kiến Quốc vào trong.

Thấy Tô Vũ vẫn lo lắng, Tiền Hào vỗ vai anh: "Mày không tin tao hay không tin vợ mày vậy? Vợ mày đi gặp phụ nữ mà, Triệu Mộng Nhã là nữ nghệ sĩ của công chúng, cho cô ấy thỏa mãn chút ước mơ nhỏ thôi mà. Hơn nữa, đây là địa bàn của thằng béo kia kìa, mày nói xem có đúng không?"

Ngụy Minh mà Tiền Hào nói tới liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

Mặc dù Ngụy Minh thề son thề sắt nhưng vẫn không xua tan được lo lắng trong lòng Tô Vũ. Bởi vì Thân Kiến Quốc cho anh cảm giác khó tả, mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng đã khiến Tô Vũ cảm thấy người này có phần nguy hiểm.

"Thôi nào, đừng nhìn nữa, lát cô ấy sẽ gọi điện cho mày. Bây giờ chúng ta đi tắm ở thác nước đi, hồi nhỏ chúng ta thích ôm lốp xe chạy đến đó lắm." Tiền Hào khoác vai Tô Vũ nói.

Tô Vũ thở dài, lắc đầu, quay lại nhìn và thầm nghĩ: "Hy vọng mình lo quá mức thôi."

Nhưng anh cũng không thực sự lo lắng, nếu Thân Kiến Quốc dám làm gì Mã Hiểu Lộ, thì cơn thịnh nộ từ trên trời giáng xuống này sẽ khiến anh ta không chịu nổi.

"Cô tên là Mã Hiểu Lộ phải không?" Vừa đi vào trong, Thân Kiến Quốc vừa trò chuyện với Mã Hiểu Lộ.

Anh ta cũng muốn tìm hiểu thông tin cơ bản về Mã Hiểu Lộ trước, vì cô là người mà quản lý tiền sảnh Ngụy Minh dẫn tới, mặc dù chỉ là một tên Ngụy Minh nhỏ bé không lọt vào mắt anh ta, nhưng lỡ như có thế lực mạnh phía sau thì sao, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mã Hiểu Lộ gật đầu: "Vâng, gọi tôi là Hiểu Lộ cũng được."

Đi theo Thân Kiến Quốc, Mã Hiểu Lộ đi tới một chiếc ghế sofa, Thân Kiến Quốc ra dấu mời: "Mời ngồi!"

Mã Hiểu Lộ nhìn quanh một lượt, có vẻ băn khoăn nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống: "Còn Triệu Mộng Nhã đâu ạ?"

Thân Kiến Quốc cũng ngồi xuống, rót nước cho Mã Hiểu Lộ rồi nói: "À, cô ấy đang nghỉ ở phòng bên trong, lát nữa có thể gặp. Chúng ta nói chuyện về cô trước đi."

Mã Hiểu Lộ chỉ vào mình: "Tôi à? Tôi có gì để nói chứ?"

Thân Kiến Quốc mỉm cười, đan hai tay đặt lên đầu gối: "Thế này nhé, tôi muốn hỏi cô có ý định theo đuổi nghề diễn viên không?"

Mã Hiểu Lộ sững sờ trước câu hỏi của Thân Kiến Quốc: "Tôi à? Ôi không đâu, tôi không phải dạng người đó, hơn nữa tôi cũng không học ngành biểu diễn, chắc chắn không được đâu."

Nhưng Thân Kiến Quốc lại phẩy tay: "Được hay không cũng không phải do cô nói là được, nhiều thứ không thể kết luận trước khi thử. Tin tôi đi, mắt thẩm mỹ chuyên nghiệp của tôi nói với tôi rằng cô chắc chắn có tiềm năng trong lĩnh vực này. Nếu cô cố gắng, cô sẽ trở thành Triệu Mộng Nhã tiếp theo."

Nếu không phải nghe từ miệng một người đại diện chuyên nghiệp như Thân Kiến Quốc, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không tin.

Làm sao gặp mặt lần đầu đã nhận ra tài năng diễn xuất của mình chứ? Tuy nhiên, cô cũng nghe nói có nhiều người tinh mắt, chỉ cần một cái nhìn đã thấy giá trị tiềm ẩn trong người ai đó.

Thấy Mã Hiểu Lộ vẫn còn nghi ngờ, Thân Kiến Quốc tiếp tục: "Này, ngoài Triệu Mộng Nhã, tôi còn quản lý các ngôi sao hạng nhất trong nước như Diệp Nhu, Đỗ Quân Như, trong đó tình huống của Diệp Nhu cũng tương tự cô, không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cuối cùng cũng từng bước vươn lên thành công đó thôi."

Về những nghệ sĩ mà Thân Kiến Quốc nhắc tới, Mã Hiểu Lộ ít nhiều đều biết, đặc biệt Diệp Nhu là tấm gương lội ngược dòng của giới giải trí.

Nói nhiều như vậy, Mã Hiểu Lộ cũng hơi tin. Sau đó cô nói chuyện với Thân Kiến Quốc, không phải Mã Hiểu Lộ thực sự muốn trở thành ngôi sao.

Mà là vì tò mò, cô muốn biết ngôi sao trên màn ảnh sống thế nào ngoài đời thực. Đó là điều bất kỳ fan hâm mộ phim ảnh nào cũng tò mò.

Và cứ như vậy, Mã Hiểu Lộ vô tình lọt vào bẫy của Thân Kiến Quốc từng bước một.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom