-
Chương 151-155
Chương 151: Tha mạng
Điền Quốc Văn tự chọc nước bẩn, bây giờ còn muốn cọ lên người Từ Thiên Thành.
Lúc mới đến, Tô Vũ đã nói rất rõ ràng, hôm nay anh muốn giết người. Không cần nói nhiều, với thân phận nhìn không thấu này của Tô Vũ mà nói, dù giết Điền Quốc Văn tại đây cũng chẳng ai dám nói một câu thay ông ta.
“Hừ, đồ chó chết, lá gan không nhỏ nhỉ, người nào cũng dám động vào. Tôi thấy ông sắp toi mạng rồi đó.”
Từ Thiên Thành trừng mắt nhìn Điền Quốc Văn, rồi vội vàng bước đến cởi trói ở cổ tay cổ chân và gỡ băng keo trên miệng Mã Hiểu Lộ ra.
“Phu nhân... cô không sao chứ?” Một tiếng phu nhân này của Từ Thiên Thành đã khiến tim Điền Quốc Văn nguội lạnh một nửa.
Ông ta đã nói rồi mà, tại sao xe của Từ Thiên Thành lại ở chỗ này, hóa ra đây là người tình mà ông ta mới tìm. Vừa nghĩ đến việc Thân Kiến Quốc không tìm hiểu rõ nội tình đã bắt người đến trước mặt mình, chẳng khác nào đang cố tình hại ông ta.
Điền Quốc Văn nghiến răng, lườm Thân Kiến Quốc đang đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bằng ánh mắt thù hằn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bây giờ Điền Quốc Văn đã giết Thân Kiến Quốc không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ông chủ Từ... ông chủ Từ, thật xin lỗi. Tôi không biết đây là phu nhân, đều tại cậu ta. Mọi chuyện đều do Thân Kiến Quốc, tất cả đều do cậu ta sắp xếp, tôi chẳng biết gì cả.”
Điền Quốc Văn vừa thấy tình hình không ổn, tất nhiên sẽ muốn tìm kẻ chết thay ngay, chắc chắn Thân Kiến Quốc này là ứng cử viên thích hợp nhất.
“Bốp!”
Từ Thiên Thành trở tay tát mạnh lần nữa. Ông ta có thể không biết Thân Kiến Quốc này là ai, cũng chẳng có hứng thú muốn biết.
Nhưng Điền Quốc Văn là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, nói cách khác cũng là người của Thiên Thành Bang, vậy mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy. Chắc chắn Từ Thiên Thành cũng khó mà thoát tội.
May mà bọn họ không thật sự làm ra chuyện gì. Nếu làm ra chuyện gì thật, vậy thì mọi cố gắng mà ông ta đã làm trước mặt Tô Vũ ngày trước đều biến thành công cốc, không những thế khả năng cao mình cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này.
Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa xoa cổ tay bị ghì đến đỏ ửng của mình. Vốn dĩ trong lòng cô rất tức giận, nhưng bây giờ thấy Từ Thiên Thành đã tát đối phương hai cái liên tiếp, khóe miệng cũng rỉ máu rồi.
Trong lòng Mã Hiểu Lộ đã nguôi ngoai đi phần nào lửa giận về Điền Quốc Văn, nhưng đối với Thân Kiến Quốc lại càng căm hận hơn.
“Không ngờ anh lại là người mặt nam mô bụng bồ dao găm.” Dù gì Mã Hiểu Lộ cũng là con gái, đâu thể giống như người phụ nữ chua ngoa bước tới tát đối phương hai cái được.
Người khác không đau, ngược lại sẽ khiến tay mình đau, do đó dù giận dữ thế nào cũng chỉ mắng ngoài miệng mà thôi.
“Ông chủ Từ, tôi thật sự biết sai rồi, muốn giết muốn róc thế nào xin ông cứ tự nhiên.” Điền Quốc Văn quỳ phịch xuống sàn, dáng vẻ rất muốn chịu đòn nhận tội.
Nhưng trên thực tế lúc này Điền Quốc Văn lại đang diễn kịch, bởi vì nói thế nào thì ông ta cũng là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, vẫn còn rất nhiều hợp tác mua bán với Từ Thiên Thành.
Cộng thêm ông ta thật sự không biết sự tình, chính mình đã ăn nói khép nép đến bước này rồi, theo lý mà nói thì Từ Thiên Thành cũng phải nể mặt ông ta.
Ai dè Từ Thiên Thành lại xoay người cởi cúc áo sơ mi trắng, rồi xắn tay áo lên. Ông ta tiện tay kéo một chiếc ghế, nhìn Điền Quốc Văn nói: “Câu muốn giết muốn róc là do ông nói đấy nhé, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Vừa dứt lời, Từ Thiên Thành đã giơ ghế lên đập mạnh về phía Điền Quốc Văn.
Điền Quốc Văn cũng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng dù là vậy vẫn bị Từ Thiên Thành đập đến mức ngã nhào.
Sau khi lăn trên mặt đất hai lần, ông ta liên tục cầu xin: "Ông chủ Từ, xin ông chủ Từ tha thứ cho tôi!"
"Không phải ông vừa mới nói muốn giết muốn róc gì cũng được sao? Tôi sẽ thành toàn cho ông." Nói xong, Từ Thiên Thành ném chiếc ghế trong tay đi.
Đã lâu lắm rồi ông ta không tự mình động tay nên khong còn sung sức như trước nữa, chiếc ghế kia quá nặng nên ông ta cảm thấy hơi khó sử dụng.
Lập tức, ông ta cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh đập vào đầu Điền Quốc Văn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng”, Điền Quốc Văn chợt say sẩm mặt mày, tai cũng ù ù, Từ Thiên Thành đã xuất hiện bóng chồng trong mắt ông ta.
Mặc dù ý thức đã mơ hồ, nhưng phản ứng bản năng khiến ông ta khó nhọc xua tay, miệng liên tục cầu xin: “Tha mạng... tha mạng...”
Thấy bên này Điền Quốc Văn đã bị đập tét đầu, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc dưới sàn là rượu vang hay máu tươi.
Chương 152: Tôi có quyền kiện ông đấy
Từ nhỏ đến lớn Mã Hiểu Lộ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, bỗng sợ hãi đến mức ôm đầu hét toáng lên.
“Á!”
Tô Vũ đang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của Mã Hiểu Lộ thì nghiến răng, giơ chân đạp vào cánh cửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, không ngờ cả ván cửa bằng gỗ lại bị Tô Vũ đá bay ra ngoài ngay. Triệu Mộng Nhã, Tần Thiên Nam và Tiền Hào đang đứng bên cạnh thấy thế đều giật mình.
Nhất là Triệu Mộng Nhã, lúc Tô Vũ giơ chân thu chân, cả người cô ta đều sợ đến mức biến sắc, miệng há to đến nỗi quên luôn cả việc dùng tay che lại.
Mà người ở trong phòng cũng giật mình. Sau khi cánh cửa bay ra đã kéo theo một trận gió mạnh, suýt chút nữa đã khiến Thân Kiến Quốc không có sự chuẩn bị ngã xuống sàn.
Anh ta quay đầu lại nhìn, trên mặt Tô Vũ không mang theo cảm xúc gì, trong mắt lóe lên tia sáng màu tím xuất hiện ở cửa.
Có điều anh chẳng hề đoái hoài đến mấy người khác, mà ánh mắt tự động khóa chặt trên người Mã Hiểu Lộ đang cuộn tròn trên sofa.
Tô Vũ tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy cô: “Em không sao chứ?”
Lúc nãy Mã Hiểu Lộ hơi bị khiếp sợ, bây giờ mới hoàn hồn lại, nằm nhoài lên bả vai Tô Vũ gật đầu.
Mãi đến khi Tô Vũ xuất hiện, Mã Hiểu Lộ mới biết nghĩ mà sợ, cuối cùng lại òa khóc như một đứa trẻ.
Tô Vũ nắm tay cô, đau lòng nhìn vết trói rõ ràng trên tay cô, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào.
Từ Thiên Thành biết bây giờ Tô Vũ không thể không truy cứu chuyện này, mà cách tốt nhất hiện nay là đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thân Kiến Quốc kia.
“Nếu ông muốn sống thì mau giả chết đi.” Từ Thiên Thành xách cổ Điền Quốc Văn, ghé vào tai ông ta nói nhỏ một câu.
Mới đầu Điền Quốc Văn còn chưa hiểu ý của Từ Thiên Thành, nhưng bây giờ Từ Thiên Thành đâu rảnh giải thích cho ông ta nghe.
Từ Thiên Thành dùng mảnh vỡ chai rượu vang dí vào cổ Điền Quốc Văn, thấp giọng nói: “Ông muốn giả chết hay chết thật, ông tự chọn đi.”
Lúc lựa chọn sống chết thế này, Điền Quốc Văn vẫn khá tỉnh táo, cũng mặc kệ vết thương trên đầu có đau hay không. Ông ta nhìn Từ Thiên Thành gật đầu lia lịa, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn rất hợp tác nằm trên mặt đất, ông ta cũng thuận thế đẩy Điền Quốc Văn một cái, ném chai rượu vang trên tay xuống, rồi đứng dậy vỗ tay nói: “Cái đồ không có mắt, đáng chết!”
Mã Hiểu Lộ vừa nghe nói có người chết, cô càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy áo của Tô Vũ không chịu buông ra.
Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng của Mã Hiểu Lộ, dịu dàng an ủi cô: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.”
Nói xong anh bế Mã Hiểu Lộ đi thẳng ra ngoài.
Người bên ngoài nhìn thấy Tô Vũ đi ra, vội vàng tiến tới xem xét tình hình, may mà người không bị thương, chỉ bị hoảng sợ mà thôi.
Trong căn phòng riêng, sau khi Từ Thiên Thành nhìn thấy Tô Vũ rời đi, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi, đá mạnh vào Điền Quốc Văn rồi nói.
“Đứng dậy, cút ngay cho tao, vài ngày nữa tao sẽ tìm mày tính sổ!”
Điền Quốc Văn mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy ôm đầu, không nói một lời mà lủi nhanh ra ngoài như một con chuột.
Thân Kiến Quốc thấy vậy cũng muốn rời đi cùng Điền Quốc Văn nhưng bị Từ Thiên Thành gọi lại.
“Tao đã cho mày đi chưa?”
Tuy rằng Điền Quốc Văn rất sợ hãi người này, nhưng Thân Kiến Quốc lại không sợ: “Ông này, ông không cho tôi đi là đang hạn chế quyền tự do của tôi, tôi có quyền kiện ông đấy.”
Từ Thiên Thành đứng dậy, nhìn anh ta như một tên ngốc, nhổ một bãi nước bọt rồi nói: “Mày tưởng mày là ai hả? Ở trên địa bàn của tao mà đòi kiện tao hả? Còn nói tao hạn chế quyền tự do của mày, vậy hành động vừa rồi của mày có đáng bị tao tố cáo là bắt cóc không?”
“Bắt cóc? Người ở đâu? Người bị tôi bắt cóc ở đâu? Tôi chỉ thấy ông xông vào phòng riêng đả thương người khác. Về phần vụ bắt cóc, ai có thể chứng minh được hả?” Thân Kiến Quốc định dùng pháp luật để trấn áp Từ Thiên Thành.
Nhưng anh ta đã chọn nhầm người, có khi nào Từ Thiên Thành tuân theo pháp luật đâu cơ chứ?
Cho dù ngay lúc này cảnh sát ở ngay trước mặt, ông ta tự tay giết chết người này, nhưng khi ra khỏi cửa thì người khác cũng sẽ nói đó là tai nạn ngoài ý muốn.
“Hạn chế quyền tự do, cố ý làm bị thương người khác, vậy mày nên đi tố cáo tao đi. Mau gọi điện mời luật sư lại đây đi.” Từ Thiên Thành liệt kê vanh vách từng hành vi phạm tội của mình, tỏ vẻ ta đây không sợ gì cả.
Dù Thân Kiến Quốc có làm gì, mời ai, Từ Thiên Thành cũng không thể để anh ta đi, bởi vì anh ta đi rồi thì ông ta biết ăn nói thế nào với Tô Vũ đây?
Mà Từ Thiên Thành cũng không lo lắng Thân Kiến Quốc có bối cảnh lớn gì, nếu anh ta thật sự có bối cảnh lớn thì có cần thiết phải nịnh nọt Điền Quốc Văn không?
Chương 153: Luật sư bênh người ngoài
Thân Kiến Quốc đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh ta đã gọi điện thoại cho luật sư của mình, lại còn gọi cả cảnh sát nữa.
…
Triệu Mộng Nhã đưa Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đến căn phòng nơi cô ta ở trước đó, Tô Vũ đặt Mã Hiểu Lộ lên giường.
Từ đầu đến cuối, tay Mã Hiểu Lộ đều nắm chặt tay Tô Vũ, như thể đây là cách duy nhất mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Tô Vũ ngồi ở bên giường, một tay ôm lấy mặt Mã Hiểu Lộ, rồi nói: “Không sao, có anh ở đây!”
Tô Vũ xoa bóp vài huyệt đạo trên tay Mã Hiểu Lộ, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tô Vũ đứng dậy nói với Triệu Mộng Nha và Tiền Hào: “Hai người giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi còn có một số việc phải giải quyết.”
Tiền Hào gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tiểu... anh Vũ, anh đi làm việc của mình đi.”
Sau sự việc này, Tiền Hào biết Tô Vũ không phải người bình thường.
Người có thể khiến Từ Thiên Thành ăn nói khép nép như thế hẳn là bối cảnh không hề tầm thường, hoặc là năng lực không tầm thường.
Cho nên, anh ta không dám gọi Tô Vũ giống như trước kia nữa.
Sau khi Tô Vũ rời đi, Tiền Hào quay qua nhìn Triệu Mộng Nhã cũng đang lúng túng ở bên cạnh, nói: “Cô cũng đi tắm rửa thay quần áo đi, xem tiên khí trên người cô đã không còn nữa rồi kìa.”
Triệu Mộng Nhã hít một hơi thật sâu, gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Nhưng mới đi được hai bước, cô ta bỗng dừng lại, quay qua nhìn Tiền Hào nói: “Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
Tiền Hào được một ngôi sao lớn cảm ơn như vậy khiến anh ta cảm thấy cuộc sống của mình hơi bị đảo lộn.
Anh ta gãi đầu, lúng túng nói: “Ôi, thấy việc nghĩa hăng hái làm chính là truyền thống đạo đức tốt đẹp, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Triệu Mộng Nhã gật đầu, mỉm cười đi vào phòng tắm.
Bên trong căn phòng riêng, Từ Thiên Thành và Thân Kiến Quốc lần lượt ngồi trên hai chiếc ghế sofa, tư thế này giống như đang tranh giành vai vế với nhau.
Lúc này, cảnh sát và luật sư đã đến hiện trường gần như cùng một lúc.
Tuy nhiên, luật sư này không phải của Thân Kiến Quốc mà là luật sư của phía Thượng Nhiêu gửi đến cho anh ta.
Nhưng Thân Kiến Quốc biết chỉ cần trả thù lao thì anh ta sẽ sai khiến được luật sư.
Hơn nữa, rõ ràng là Từ Thiên Thành cố ý đánh trọng thương người khác, hạn chế quyền tự do của anh ta.
Đối với vụ bắt cóc mà Từ Thiên Thành nói, anh ta hoàn toàn có thể phủ nhận vì không có nhân chứng hay vật chứng nào cả.
Hơn nữa anh ta nghĩ trong tay mình còn có một con bài quan trọng, đó chính là Băng Linh Hàn Tàm trong cơ thể Mã Hiểu Lộ.
Anh ta tin chắc không bao lâu nữa, Tô Vũ vừa nãy còn diễu võ dương oai sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin anh ta, đến lúc đó ai còn dám buộc tội anh ta bắt cóc?
Vì điều này nên Thân Kiến Quốc vẫn tỏ vẻ đắc chí.
“Xin chào, anh Thân, đây là luật sư do văn phòng cảnh phát khu Thượng Nhiêu gửi đến cho anh. Luật sư Dương, anh có thể nói chuyện với anh ta.” Một vị cảnh sát đến trước mặt Thân Kiến Quốc, sau khi chào hỏi đã nói một tràng.
Thân Kiến Quốc đưa tay bắt tay luật sư Dương, sau đó chỉ vào Từ Thiên Thành nói: “Luật sư Dương, tôi tận mắt chứng kiến người đàn ông này xông vào phòng riêng, làm bị thương trưởng khu Điền, chai rượu vang dưới mặt đất chính là hung khí. Hơn nữa mọi người cũng đã thấy, ông ta không cho tôi rời khỏi đây, đã hạn chế quyền tự do của tôi, tôi muốn kiện ông ta.”
Luật sư Dương gật đầu đáp: “Như anh vừa nói, người này đã đánh bị thương trưởng khu Điền, tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Bởi vì chúng tôi vừa liên lạc với ông ấy xong, đúng là ông ấy bị thương nhưng chính miệng ông ấy đã nói do mình không cẩn thận bị thương đập vào đầu.
Về việc hạn chế quyền tự do của anh, điểm này không đủ chứng cứ cho lắm, bởi vì nơi này chỉ có hai người, ông ấy cũng không trói anh lại, thậm chí cũng không đóng cửa.
Nếu anh cương quyết, ông ấy cũng có thể nói anh đã hạn chế quyền tự do của ông ấy.”
Thân Kiến Quốc bị những lời nói của luật sư Dương làm cho tức giận, đây có phải là luật sư của anh ta không thế?
Tại sao câu nào cũng bênh người khác chằm chặp thế?
“Không phải chứ, luật sư Dương, anh là luật sư do tôi thuê, anh nên bào chữa cho khách hàng của mình mới đúng chứ?” Thân Kiến Quốc muốn ra tay lắm rồi.
Luật sư Dương gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên luật pháp, lời tố cáo của anh không có cơ sở pháp lý.”
Thân Kiến Quốc không hiểu, nhưng luật sư Dương sao có thể không hiểu được? Ở đây, Từ Thiên Thành chính là pháp luật, nếu muốn tiếp tục làm việc ở Thượng Nhiêu thì anh ta phải biết nên nói gì và xử lý thế nào.
Chương 154: Cổ sư
Thân Kiến Quốc cũng dần dần nhận ra những người tới đây đều là đang hướng về Từ Thiên Thành.
“Ông chủ Từ, chúng ta có nên tiếp tục xử lý việc này theo quy trình không?” Người cảnh sát vừa nói chuyện với Thân Kiến Quốc ban nãy hơi cúi đầu trước Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành xua tay, ông ta biết chuyện này phải đợi Tô Vũ đến mới giải quyết được, ông ta không thể độc đoán.
Vì vậy ông ta phất tay nói: “Tạm thời cứ chờ đã!”
Người cảnh sát kia gật đầu, bắt đầu chỉ đạo mấy người cảnh sát chụp ảnh vết máu trên mặt đất để thu thập chứng cứ, thật ra chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lúc này, Tô Vũ từ ngoài cửa đi vào, Từ Thiên Thành vội vàng đứng dậy, làm động tác mời Tô Vũ, nói: “Anh Tô, mời vào bên trong ạ.”
Tô Vũ bước vào, lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc, không nói gì mà chỉ ngồi trên ghế sô pha.
Từ Thiên Thành liếm môi, nói với Tô Vũ: “Anh Tô, ngài xem chuyện này có cần giao cho cảnh sát không?”
Tô Vũ lắc đầu, giao cho cảnh sát, cho dù Thân Kiến Quốc bị kết tội bắt cóc thì sẽ thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài năm tù giam.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc chịu trả tiền, anh ta có thể được hưởng án treo, vậy chẳng khác nào không bị xử gì cả.
Mà Tô Vũ muốn anh ta phải trả giá nhiều hơn thế, không chỉ vậy, Tô Vũ còn cảm thấy trong người Thân Kiến Quốc có ẩn giấu bí mật nào đó.
Dám hạ cổ lên người Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ sẽ không để một người như vậy sống sót trên cõi đời này.
Sau đó Từ Thiên Thành xua tay với cảnh sát và luật sư, ra hiệu bọn họ đã hết chuyện ở đây, mau ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc, cười khẩy: “Anh là một cổ sư à?”
Thân Kiến Quốc không sợ hãi trợn mắt nhìn Tô Vũ: “Mày cũng có con mắt tinh tường đấy, nếu đã biết tao là cổ sư, còn không nhanh chóng thả tao đi, nếu không mày sẽ hối hận cả đời.”
Bởi vì vừa rồi Thân Kiến Quốc đã nhìn thấy, Mã Hiểu Lộ rất quan trọng với Tô Vũ.
Mà bây giờ cổ độc trong cơ thể Mã Hiểu Lộ sắp phát tác, chỉ có anh ta mới có thể trấn áp cổ độc, cho nên trong mắt anh ta, giờ Tô Vũ phải quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta mới phải.
“Ồ, chỉ là một cổ sư mà đã vênh váo như thế à?” Tô Vũ nhún nhún vai, khinh thường nói.
Cho dù anh biết rất có thể trên người Mã Hiểu Lộ cũng có cổ trùng giống như trên người Triệu Mộng Nhã.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, nếu thân là chưởng môn của Quỷ Y Môn mà còn không đối phó được một con cổ trùng nho nhỏ thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Sở dĩ hiện tại anh không giết Thân Kiến Quốc là vì Tô Vũ biết cổ sư nói chung đều có truyền thừa, nói cách khác, bọn chúng không chỉ có một người.
Hẳn là một môn phái, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.
“Chẳng lẽ mày muốn nhìn thấy người mình thương chết một cách đau khổ ngay trước mặt mình à? Nếu giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao thấy vui thì sẽ mở lòng từ bi mà cứu cô ta.”
Thân Kiến Quốc tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Tô Vũ, muốn làm gì thì làm.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá sai.
Chỉ thấy Tô Vũ tùy ý vung tay lên, ba cây châm vô sắc phản quang từ trong tay anh bay ra, xuyên qua hai vai và một bên đùi của Thân Kiến Quốc.
Chỉ trong chốc lát, Thân Kiến Quốc đã đau đớn quỳ trên mặt đất.
Từ Thiên Thành ở bên cạnh sửng sốt, cũng nhận ra vừa rồi hình như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể Thân Kiến Quốc.
“Có phải lần trước Thiên Cường đã chết như thế này không? Đây là cái quái gì vậy?” Từ Thiên Thành trợn mắt nghĩ thầm.
Mặc dù Từ Thiên Thành không nhìn rõ đó là gì, nhưng có thể hiểu nó là một loại ám khí nào đó.
Rõ ràng, nếu không bắn trúng người Thân Kiến Quốc mà xuyên thẳng vào đầu anh ta như trên du thuyền kia thì làm sao bây giờ anh ta còn sống được?
“Dùng thân dưỡng cổ, chỉ là phế vật.” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc đang quỳ trên mặt đất, dùng thái độ trịch thượng như kẻ nắm giữ sinh tử nói.
Vừa nãy Tô Vũ chỉ tiện tay đã lấy được ra ba con cổ trùng từ trên người Thân Kiến Quốc, giờ chúng đang bị ghim chặt trên tường, không thể động đậy.
Tô Vũ muốn nói với Thân Kiến Quốc rằng cái thứ mà anh ta lấy làm kiêu ngạo gì đó chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Rốt cuộc mày là ai?” Thân Kiến Quốc dùng một tay che bả vai, một tay che đùi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa vung tay đã lấy được cổ trùng từ trong cơ thể anh ta ra, ngay cả đại trưởng lão cũng không thể làm được.
“Hừ, muốn mày chết thì mày vĩnh viễn không thể sống sót được.” Tô Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy.
Anh đi tới đứng trước mặt Thân Kiến Quốc, nói: “Nhìn vào mắt tao.”
Lúc Thân Kiến Quốc ngẩng đầu lên, một tia sáng màu tím nhảy vào mắt anh ta.
Sau đó, mắt anh ta như bị đốt cháy, bỏng rát và đau đớn.
Chương 155: Không có cổ trùng trong cơ thể
“Cút!” Sau khi Tô Vũ làm xong tất cả những chuyện kia, anh lại bất ngờ nói câu này.
Điều này khiến cả Thân Kiến Quốc và Từ Thiên Thành đều ngạc nhiên.
Vừa rồi Tô Vũ nói muốn giết người, nhưng trong nháy mắt lại muốn thả Thân Kiến Quốc đi, vậy quá hời cho anh ta rồi.
“Anh Tô, cứ thế tha cho cậu ta đi, có phải…”
Tô Vũ không để ý tới Từ Thiên Thành, quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc nói: “Còn chưa đi? Mày đang chờ tao đổi ý phải không?”
Thân Kiến Quốc không dám trì hoãn nữa, anh ta nghiến răng lê tấm thân tàn ra ngoài.
Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc rời đi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ Thiên Thành tiến lên hỏi: “Anh Tô, quá hời cho thằng nhãi này rồi, ít nhất cũng phải dạy cho nó một bài học chứ.”
Tuy nhiên, Tô Vũ không có ý định tha cho Thân Kiến Quốc đi. Vừa rồi anh ta chịu nhục nhã như vậy, chắc chắn sẽ chạy về hang ổ trước tiên.
Vừa rồi, Tô Vũ để lại một tia thần thức trong cơ thể Thân Kiến Quốc.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc quay về, Tô Vũ sẽ biết anh ta ở đâu, sau đó sẽ tìm cách bắt hết bọn chúng.
Giết một tên Thân Kiến quốc sao hả giận được? Đây coi như gậy ông đập lưng ông vậy!
“Chuyện hôm nay khiến ông vất vả rồi.” Sau khi Thân Kiến Quốc rời đi, Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành đang dính đầy máu, khen ngợi.
Từ Thiên Thành lắc đầu nói: “Anh Tô nói gì vậy, chỉ cần ngài nói một tiếng thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ chối. Phu nhân không sao chứ?”
Tô Vũ vỗ vỗ vai ông ta nói: “Chỉ bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Nhưng lần đầu tiên tới địa bàn của ông, đúng là khiến tôi rất khó quên.”
Lời này của Tô Vũ có vài phần trách móc, dù sao trên địa bàn của ông ta mà lại để xảy ra chuyện hoang đường như vậy, bị Tô Vũ nói hai câu là còn nhẹ.
“Anh Tô, tôi cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.” Hiện tại Tô Vũ ở trong mắt Từ Thiên Thành càng thần bí hơn.
Bối cảnh không rõ ràng, hơn nữa thân thủ không hề bình thường, ngẫm lại, người như vậy thật đáng sợ.
Mà nếu Từ Thiên Thành nhìn thấy thảm cảnh của Thân Kiến Quốc không lâu sau, nhất định ông ta sẽ quỳ xuống đất, gọi một tiếng thần tiên!
Gần một tiếng sau, Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Tô Vũ đang ngồi bên giường.
Có vẻ như Mã Hiểu Lộ đã hoàn toàn quên mất những chấn động mà cô từng trải qua, hoặc là nói vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Vũ khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cô dang tay ra nũng nịu đòi ôm, Tô Vũ thở dài nói: “Em thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trong khi Mã Hiểu Lộ đang ngủ, Tô Vũ đã tìm cơ hội để kiểm tra cơ thể của cô.
Kết quả không thể tìm được Băng Linh Hàn Tàm mà Thân Kiến Quốc đã nhắc đến, điều này khiến Tô Vũ rất bất ngờ.
Nếu tìm được, anh sẽ không tốn nhiều công sức để lấy nó ra.
Nhưng hiện tại không phát hiện được gì nên anh hơi lo lắng, bởi vì có khả năng thứ được gieo vào trong cơ thể Mã Hiểu Lộ không phải là Băng Linh Hàn Tàm.
Mà là một loại cổ trùng khác có thể ẩn nấp trong thời gian dài, nhưng Tô Vũ không hoàn toàn tin rằng Thân Kiến Quốc có thể hạ được một loại cổ trùng mà ngay cả anh cũng không thể tìm thấy.
Lời giải thích duy nhất là tất cả những gì Thân Kiến Quốc nói trước đây đều là lời nói dối, nhưng rất khó có thể xảy ra. Tất nhiên, Tô Vũ không biết rằng mặt dây chuyền ngọc bích anh tặng cho Mã Hiểu Lộ lại có tác dụng lớn như thế, không chỉ vậy, nó còn đang âm thầm lớn mạnh khi ở bên cạnh Mã Hiểu Lộ.
Lúc này Mã Hiểu Lộ ôm bụng, cuộn người lại, đau đớn nói: “Em đau bụng quá.”
Điều này khiến Tô Vũ lập tức căng thẳng, vội vàng cúi người xuống kiểm tra: “Sao vậy? Đau như thế nào?”
Mã Hiểu Lộ nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tô Vũ, bèn che miệng cười khanh khách.
Tô Vũ mỉm cười trợn mắt nhìn cô, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa với anh?
Tô Vũ tét vào mông của Mã Hiểu Lộ, nói: “Mau dậy đi, không về là mẹ lại lo đấy.”
Mã Hiểu Lộ trở mình trên giường hai lần không chịu dậy: “Ôi, em đói bụng lắm, không còn sức để dậy nữa.”
Tô Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, vỗ vỗ bả vai của mình, nói: “Nào, lên đây.”
Mã Hiểu Lộ vui vẻ ôm lấy cổ Tô Vũ, cúi đầu về phía trước.
Một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi Tô Vũ, khiến anh cảm thấy hơi choáng váng.
Sau đó Tô Vũ dễ dàng cõng Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài.
“Này, em nói cho anh nghe một chuyện nha?” Mã Hiểu Lộ ở sau lưng Tô Vũ tinh nghịch nói.
“Em nói đi.”
“Em luôn cảm thấy dạo này mình ăn nhiều quá, ăn giống như không đủ no vậy. Anh có biết cảm giác một miệng mà ăn cho hai người là thế nào không? Hay là em có thai rồi?”
Lời này của Mã Hiểu Lộ khiến Tô Vũ không nói nên lời, họ chưa từng ngủ cùng nhau, vậy cái thai này là của ai đây?
Điền Quốc Văn tự chọc nước bẩn, bây giờ còn muốn cọ lên người Từ Thiên Thành.
Lúc mới đến, Tô Vũ đã nói rất rõ ràng, hôm nay anh muốn giết người. Không cần nói nhiều, với thân phận nhìn không thấu này của Tô Vũ mà nói, dù giết Điền Quốc Văn tại đây cũng chẳng ai dám nói một câu thay ông ta.
“Hừ, đồ chó chết, lá gan không nhỏ nhỉ, người nào cũng dám động vào. Tôi thấy ông sắp toi mạng rồi đó.”
Từ Thiên Thành trừng mắt nhìn Điền Quốc Văn, rồi vội vàng bước đến cởi trói ở cổ tay cổ chân và gỡ băng keo trên miệng Mã Hiểu Lộ ra.
“Phu nhân... cô không sao chứ?” Một tiếng phu nhân này của Từ Thiên Thành đã khiến tim Điền Quốc Văn nguội lạnh một nửa.
Ông ta đã nói rồi mà, tại sao xe của Từ Thiên Thành lại ở chỗ này, hóa ra đây là người tình mà ông ta mới tìm. Vừa nghĩ đến việc Thân Kiến Quốc không tìm hiểu rõ nội tình đã bắt người đến trước mặt mình, chẳng khác nào đang cố tình hại ông ta.
Điền Quốc Văn nghiến răng, lườm Thân Kiến Quốc đang đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bằng ánh mắt thù hằn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bây giờ Điền Quốc Văn đã giết Thân Kiến Quốc không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ông chủ Từ... ông chủ Từ, thật xin lỗi. Tôi không biết đây là phu nhân, đều tại cậu ta. Mọi chuyện đều do Thân Kiến Quốc, tất cả đều do cậu ta sắp xếp, tôi chẳng biết gì cả.”
Điền Quốc Văn vừa thấy tình hình không ổn, tất nhiên sẽ muốn tìm kẻ chết thay ngay, chắc chắn Thân Kiến Quốc này là ứng cử viên thích hợp nhất.
“Bốp!”
Từ Thiên Thành trở tay tát mạnh lần nữa. Ông ta có thể không biết Thân Kiến Quốc này là ai, cũng chẳng có hứng thú muốn biết.
Nhưng Điền Quốc Văn là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, nói cách khác cũng là người của Thiên Thành Bang, vậy mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy. Chắc chắn Từ Thiên Thành cũng khó mà thoát tội.
May mà bọn họ không thật sự làm ra chuyện gì. Nếu làm ra chuyện gì thật, vậy thì mọi cố gắng mà ông ta đã làm trước mặt Tô Vũ ngày trước đều biến thành công cốc, không những thế khả năng cao mình cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này.
Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa xoa cổ tay bị ghì đến đỏ ửng của mình. Vốn dĩ trong lòng cô rất tức giận, nhưng bây giờ thấy Từ Thiên Thành đã tát đối phương hai cái liên tiếp, khóe miệng cũng rỉ máu rồi.
Trong lòng Mã Hiểu Lộ đã nguôi ngoai đi phần nào lửa giận về Điền Quốc Văn, nhưng đối với Thân Kiến Quốc lại càng căm hận hơn.
“Không ngờ anh lại là người mặt nam mô bụng bồ dao găm.” Dù gì Mã Hiểu Lộ cũng là con gái, đâu thể giống như người phụ nữ chua ngoa bước tới tát đối phương hai cái được.
Người khác không đau, ngược lại sẽ khiến tay mình đau, do đó dù giận dữ thế nào cũng chỉ mắng ngoài miệng mà thôi.
“Ông chủ Từ, tôi thật sự biết sai rồi, muốn giết muốn róc thế nào xin ông cứ tự nhiên.” Điền Quốc Văn quỳ phịch xuống sàn, dáng vẻ rất muốn chịu đòn nhận tội.
Nhưng trên thực tế lúc này Điền Quốc Văn lại đang diễn kịch, bởi vì nói thế nào thì ông ta cũng là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, vẫn còn rất nhiều hợp tác mua bán với Từ Thiên Thành.
Cộng thêm ông ta thật sự không biết sự tình, chính mình đã ăn nói khép nép đến bước này rồi, theo lý mà nói thì Từ Thiên Thành cũng phải nể mặt ông ta.
Ai dè Từ Thiên Thành lại xoay người cởi cúc áo sơ mi trắng, rồi xắn tay áo lên. Ông ta tiện tay kéo một chiếc ghế, nhìn Điền Quốc Văn nói: “Câu muốn giết muốn róc là do ông nói đấy nhé, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Vừa dứt lời, Từ Thiên Thành đã giơ ghế lên đập mạnh về phía Điền Quốc Văn.
Điền Quốc Văn cũng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng dù là vậy vẫn bị Từ Thiên Thành đập đến mức ngã nhào.
Sau khi lăn trên mặt đất hai lần, ông ta liên tục cầu xin: "Ông chủ Từ, xin ông chủ Từ tha thứ cho tôi!"
"Không phải ông vừa mới nói muốn giết muốn róc gì cũng được sao? Tôi sẽ thành toàn cho ông." Nói xong, Từ Thiên Thành ném chiếc ghế trong tay đi.
Đã lâu lắm rồi ông ta không tự mình động tay nên khong còn sung sức như trước nữa, chiếc ghế kia quá nặng nên ông ta cảm thấy hơi khó sử dụng.
Lập tức, ông ta cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh đập vào đầu Điền Quốc Văn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng”, Điền Quốc Văn chợt say sẩm mặt mày, tai cũng ù ù, Từ Thiên Thành đã xuất hiện bóng chồng trong mắt ông ta.
Mặc dù ý thức đã mơ hồ, nhưng phản ứng bản năng khiến ông ta khó nhọc xua tay, miệng liên tục cầu xin: “Tha mạng... tha mạng...”
Thấy bên này Điền Quốc Văn đã bị đập tét đầu, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc dưới sàn là rượu vang hay máu tươi.
Chương 152: Tôi có quyền kiện ông đấy
Từ nhỏ đến lớn Mã Hiểu Lộ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, bỗng sợ hãi đến mức ôm đầu hét toáng lên.
“Á!”
Tô Vũ đang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của Mã Hiểu Lộ thì nghiến răng, giơ chân đạp vào cánh cửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, không ngờ cả ván cửa bằng gỗ lại bị Tô Vũ đá bay ra ngoài ngay. Triệu Mộng Nhã, Tần Thiên Nam và Tiền Hào đang đứng bên cạnh thấy thế đều giật mình.
Nhất là Triệu Mộng Nhã, lúc Tô Vũ giơ chân thu chân, cả người cô ta đều sợ đến mức biến sắc, miệng há to đến nỗi quên luôn cả việc dùng tay che lại.
Mà người ở trong phòng cũng giật mình. Sau khi cánh cửa bay ra đã kéo theo một trận gió mạnh, suýt chút nữa đã khiến Thân Kiến Quốc không có sự chuẩn bị ngã xuống sàn.
Anh ta quay đầu lại nhìn, trên mặt Tô Vũ không mang theo cảm xúc gì, trong mắt lóe lên tia sáng màu tím xuất hiện ở cửa.
Có điều anh chẳng hề đoái hoài đến mấy người khác, mà ánh mắt tự động khóa chặt trên người Mã Hiểu Lộ đang cuộn tròn trên sofa.
Tô Vũ tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy cô: “Em không sao chứ?”
Lúc nãy Mã Hiểu Lộ hơi bị khiếp sợ, bây giờ mới hoàn hồn lại, nằm nhoài lên bả vai Tô Vũ gật đầu.
Mãi đến khi Tô Vũ xuất hiện, Mã Hiểu Lộ mới biết nghĩ mà sợ, cuối cùng lại òa khóc như một đứa trẻ.
Tô Vũ nắm tay cô, đau lòng nhìn vết trói rõ ràng trên tay cô, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào.
Từ Thiên Thành biết bây giờ Tô Vũ không thể không truy cứu chuyện này, mà cách tốt nhất hiện nay là đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thân Kiến Quốc kia.
“Nếu ông muốn sống thì mau giả chết đi.” Từ Thiên Thành xách cổ Điền Quốc Văn, ghé vào tai ông ta nói nhỏ một câu.
Mới đầu Điền Quốc Văn còn chưa hiểu ý của Từ Thiên Thành, nhưng bây giờ Từ Thiên Thành đâu rảnh giải thích cho ông ta nghe.
Từ Thiên Thành dùng mảnh vỡ chai rượu vang dí vào cổ Điền Quốc Văn, thấp giọng nói: “Ông muốn giả chết hay chết thật, ông tự chọn đi.”
Lúc lựa chọn sống chết thế này, Điền Quốc Văn vẫn khá tỉnh táo, cũng mặc kệ vết thương trên đầu có đau hay không. Ông ta nhìn Từ Thiên Thành gật đầu lia lịa, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn rất hợp tác nằm trên mặt đất, ông ta cũng thuận thế đẩy Điền Quốc Văn một cái, ném chai rượu vang trên tay xuống, rồi đứng dậy vỗ tay nói: “Cái đồ không có mắt, đáng chết!”
Mã Hiểu Lộ vừa nghe nói có người chết, cô càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy áo của Tô Vũ không chịu buông ra.
Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng của Mã Hiểu Lộ, dịu dàng an ủi cô: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.”
Nói xong anh bế Mã Hiểu Lộ đi thẳng ra ngoài.
Người bên ngoài nhìn thấy Tô Vũ đi ra, vội vàng tiến tới xem xét tình hình, may mà người không bị thương, chỉ bị hoảng sợ mà thôi.
Trong căn phòng riêng, sau khi Từ Thiên Thành nhìn thấy Tô Vũ rời đi, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi, đá mạnh vào Điền Quốc Văn rồi nói.
“Đứng dậy, cút ngay cho tao, vài ngày nữa tao sẽ tìm mày tính sổ!”
Điền Quốc Văn mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy ôm đầu, không nói một lời mà lủi nhanh ra ngoài như một con chuột.
Thân Kiến Quốc thấy vậy cũng muốn rời đi cùng Điền Quốc Văn nhưng bị Từ Thiên Thành gọi lại.
“Tao đã cho mày đi chưa?”
Tuy rằng Điền Quốc Văn rất sợ hãi người này, nhưng Thân Kiến Quốc lại không sợ: “Ông này, ông không cho tôi đi là đang hạn chế quyền tự do của tôi, tôi có quyền kiện ông đấy.”
Từ Thiên Thành đứng dậy, nhìn anh ta như một tên ngốc, nhổ một bãi nước bọt rồi nói: “Mày tưởng mày là ai hả? Ở trên địa bàn của tao mà đòi kiện tao hả? Còn nói tao hạn chế quyền tự do của mày, vậy hành động vừa rồi của mày có đáng bị tao tố cáo là bắt cóc không?”
“Bắt cóc? Người ở đâu? Người bị tôi bắt cóc ở đâu? Tôi chỉ thấy ông xông vào phòng riêng đả thương người khác. Về phần vụ bắt cóc, ai có thể chứng minh được hả?” Thân Kiến Quốc định dùng pháp luật để trấn áp Từ Thiên Thành.
Nhưng anh ta đã chọn nhầm người, có khi nào Từ Thiên Thành tuân theo pháp luật đâu cơ chứ?
Cho dù ngay lúc này cảnh sát ở ngay trước mặt, ông ta tự tay giết chết người này, nhưng khi ra khỏi cửa thì người khác cũng sẽ nói đó là tai nạn ngoài ý muốn.
“Hạn chế quyền tự do, cố ý làm bị thương người khác, vậy mày nên đi tố cáo tao đi. Mau gọi điện mời luật sư lại đây đi.” Từ Thiên Thành liệt kê vanh vách từng hành vi phạm tội của mình, tỏ vẻ ta đây không sợ gì cả.
Dù Thân Kiến Quốc có làm gì, mời ai, Từ Thiên Thành cũng không thể để anh ta đi, bởi vì anh ta đi rồi thì ông ta biết ăn nói thế nào với Tô Vũ đây?
Mà Từ Thiên Thành cũng không lo lắng Thân Kiến Quốc có bối cảnh lớn gì, nếu anh ta thật sự có bối cảnh lớn thì có cần thiết phải nịnh nọt Điền Quốc Văn không?
Chương 153: Luật sư bênh người ngoài
Thân Kiến Quốc đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh ta đã gọi điện thoại cho luật sư của mình, lại còn gọi cả cảnh sát nữa.
…
Triệu Mộng Nhã đưa Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đến căn phòng nơi cô ta ở trước đó, Tô Vũ đặt Mã Hiểu Lộ lên giường.
Từ đầu đến cuối, tay Mã Hiểu Lộ đều nắm chặt tay Tô Vũ, như thể đây là cách duy nhất mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Tô Vũ ngồi ở bên giường, một tay ôm lấy mặt Mã Hiểu Lộ, rồi nói: “Không sao, có anh ở đây!”
Tô Vũ xoa bóp vài huyệt đạo trên tay Mã Hiểu Lộ, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tô Vũ đứng dậy nói với Triệu Mộng Nha và Tiền Hào: “Hai người giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi còn có một số việc phải giải quyết.”
Tiền Hào gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tiểu... anh Vũ, anh đi làm việc của mình đi.”
Sau sự việc này, Tiền Hào biết Tô Vũ không phải người bình thường.
Người có thể khiến Từ Thiên Thành ăn nói khép nép như thế hẳn là bối cảnh không hề tầm thường, hoặc là năng lực không tầm thường.
Cho nên, anh ta không dám gọi Tô Vũ giống như trước kia nữa.
Sau khi Tô Vũ rời đi, Tiền Hào quay qua nhìn Triệu Mộng Nhã cũng đang lúng túng ở bên cạnh, nói: “Cô cũng đi tắm rửa thay quần áo đi, xem tiên khí trên người cô đã không còn nữa rồi kìa.”
Triệu Mộng Nhã hít một hơi thật sâu, gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Nhưng mới đi được hai bước, cô ta bỗng dừng lại, quay qua nhìn Tiền Hào nói: “Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
Tiền Hào được một ngôi sao lớn cảm ơn như vậy khiến anh ta cảm thấy cuộc sống của mình hơi bị đảo lộn.
Anh ta gãi đầu, lúng túng nói: “Ôi, thấy việc nghĩa hăng hái làm chính là truyền thống đạo đức tốt đẹp, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Triệu Mộng Nhã gật đầu, mỉm cười đi vào phòng tắm.
Bên trong căn phòng riêng, Từ Thiên Thành và Thân Kiến Quốc lần lượt ngồi trên hai chiếc ghế sofa, tư thế này giống như đang tranh giành vai vế với nhau.
Lúc này, cảnh sát và luật sư đã đến hiện trường gần như cùng một lúc.
Tuy nhiên, luật sư này không phải của Thân Kiến Quốc mà là luật sư của phía Thượng Nhiêu gửi đến cho anh ta.
Nhưng Thân Kiến Quốc biết chỉ cần trả thù lao thì anh ta sẽ sai khiến được luật sư.
Hơn nữa, rõ ràng là Từ Thiên Thành cố ý đánh trọng thương người khác, hạn chế quyền tự do của anh ta.
Đối với vụ bắt cóc mà Từ Thiên Thành nói, anh ta hoàn toàn có thể phủ nhận vì không có nhân chứng hay vật chứng nào cả.
Hơn nữa anh ta nghĩ trong tay mình còn có một con bài quan trọng, đó chính là Băng Linh Hàn Tàm trong cơ thể Mã Hiểu Lộ.
Anh ta tin chắc không bao lâu nữa, Tô Vũ vừa nãy còn diễu võ dương oai sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin anh ta, đến lúc đó ai còn dám buộc tội anh ta bắt cóc?
Vì điều này nên Thân Kiến Quốc vẫn tỏ vẻ đắc chí.
“Xin chào, anh Thân, đây là luật sư do văn phòng cảnh phát khu Thượng Nhiêu gửi đến cho anh. Luật sư Dương, anh có thể nói chuyện với anh ta.” Một vị cảnh sát đến trước mặt Thân Kiến Quốc, sau khi chào hỏi đã nói một tràng.
Thân Kiến Quốc đưa tay bắt tay luật sư Dương, sau đó chỉ vào Từ Thiên Thành nói: “Luật sư Dương, tôi tận mắt chứng kiến người đàn ông này xông vào phòng riêng, làm bị thương trưởng khu Điền, chai rượu vang dưới mặt đất chính là hung khí. Hơn nữa mọi người cũng đã thấy, ông ta không cho tôi rời khỏi đây, đã hạn chế quyền tự do của tôi, tôi muốn kiện ông ta.”
Luật sư Dương gật đầu đáp: “Như anh vừa nói, người này đã đánh bị thương trưởng khu Điền, tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Bởi vì chúng tôi vừa liên lạc với ông ấy xong, đúng là ông ấy bị thương nhưng chính miệng ông ấy đã nói do mình không cẩn thận bị thương đập vào đầu.
Về việc hạn chế quyền tự do của anh, điểm này không đủ chứng cứ cho lắm, bởi vì nơi này chỉ có hai người, ông ấy cũng không trói anh lại, thậm chí cũng không đóng cửa.
Nếu anh cương quyết, ông ấy cũng có thể nói anh đã hạn chế quyền tự do của ông ấy.”
Thân Kiến Quốc bị những lời nói của luật sư Dương làm cho tức giận, đây có phải là luật sư của anh ta không thế?
Tại sao câu nào cũng bênh người khác chằm chặp thế?
“Không phải chứ, luật sư Dương, anh là luật sư do tôi thuê, anh nên bào chữa cho khách hàng của mình mới đúng chứ?” Thân Kiến Quốc muốn ra tay lắm rồi.
Luật sư Dương gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên luật pháp, lời tố cáo của anh không có cơ sở pháp lý.”
Thân Kiến Quốc không hiểu, nhưng luật sư Dương sao có thể không hiểu được? Ở đây, Từ Thiên Thành chính là pháp luật, nếu muốn tiếp tục làm việc ở Thượng Nhiêu thì anh ta phải biết nên nói gì và xử lý thế nào.
Chương 154: Cổ sư
Thân Kiến Quốc cũng dần dần nhận ra những người tới đây đều là đang hướng về Từ Thiên Thành.
“Ông chủ Từ, chúng ta có nên tiếp tục xử lý việc này theo quy trình không?” Người cảnh sát vừa nói chuyện với Thân Kiến Quốc ban nãy hơi cúi đầu trước Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành xua tay, ông ta biết chuyện này phải đợi Tô Vũ đến mới giải quyết được, ông ta không thể độc đoán.
Vì vậy ông ta phất tay nói: “Tạm thời cứ chờ đã!”
Người cảnh sát kia gật đầu, bắt đầu chỉ đạo mấy người cảnh sát chụp ảnh vết máu trên mặt đất để thu thập chứng cứ, thật ra chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lúc này, Tô Vũ từ ngoài cửa đi vào, Từ Thiên Thành vội vàng đứng dậy, làm động tác mời Tô Vũ, nói: “Anh Tô, mời vào bên trong ạ.”
Tô Vũ bước vào, lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc, không nói gì mà chỉ ngồi trên ghế sô pha.
Từ Thiên Thành liếm môi, nói với Tô Vũ: “Anh Tô, ngài xem chuyện này có cần giao cho cảnh sát không?”
Tô Vũ lắc đầu, giao cho cảnh sát, cho dù Thân Kiến Quốc bị kết tội bắt cóc thì sẽ thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài năm tù giam.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc chịu trả tiền, anh ta có thể được hưởng án treo, vậy chẳng khác nào không bị xử gì cả.
Mà Tô Vũ muốn anh ta phải trả giá nhiều hơn thế, không chỉ vậy, Tô Vũ còn cảm thấy trong người Thân Kiến Quốc có ẩn giấu bí mật nào đó.
Dám hạ cổ lên người Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ sẽ không để một người như vậy sống sót trên cõi đời này.
Sau đó Từ Thiên Thành xua tay với cảnh sát và luật sư, ra hiệu bọn họ đã hết chuyện ở đây, mau ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc, cười khẩy: “Anh là một cổ sư à?”
Thân Kiến Quốc không sợ hãi trợn mắt nhìn Tô Vũ: “Mày cũng có con mắt tinh tường đấy, nếu đã biết tao là cổ sư, còn không nhanh chóng thả tao đi, nếu không mày sẽ hối hận cả đời.”
Bởi vì vừa rồi Thân Kiến Quốc đã nhìn thấy, Mã Hiểu Lộ rất quan trọng với Tô Vũ.
Mà bây giờ cổ độc trong cơ thể Mã Hiểu Lộ sắp phát tác, chỉ có anh ta mới có thể trấn áp cổ độc, cho nên trong mắt anh ta, giờ Tô Vũ phải quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta mới phải.
“Ồ, chỉ là một cổ sư mà đã vênh váo như thế à?” Tô Vũ nhún nhún vai, khinh thường nói.
Cho dù anh biết rất có thể trên người Mã Hiểu Lộ cũng có cổ trùng giống như trên người Triệu Mộng Nhã.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, nếu thân là chưởng môn của Quỷ Y Môn mà còn không đối phó được một con cổ trùng nho nhỏ thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Sở dĩ hiện tại anh không giết Thân Kiến Quốc là vì Tô Vũ biết cổ sư nói chung đều có truyền thừa, nói cách khác, bọn chúng không chỉ có một người.
Hẳn là một môn phái, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.
“Chẳng lẽ mày muốn nhìn thấy người mình thương chết một cách đau khổ ngay trước mặt mình à? Nếu giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao thấy vui thì sẽ mở lòng từ bi mà cứu cô ta.”
Thân Kiến Quốc tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Tô Vũ, muốn làm gì thì làm.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá sai.
Chỉ thấy Tô Vũ tùy ý vung tay lên, ba cây châm vô sắc phản quang từ trong tay anh bay ra, xuyên qua hai vai và một bên đùi của Thân Kiến Quốc.
Chỉ trong chốc lát, Thân Kiến Quốc đã đau đớn quỳ trên mặt đất.
Từ Thiên Thành ở bên cạnh sửng sốt, cũng nhận ra vừa rồi hình như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể Thân Kiến Quốc.
“Có phải lần trước Thiên Cường đã chết như thế này không? Đây là cái quái gì vậy?” Từ Thiên Thành trợn mắt nghĩ thầm.
Mặc dù Từ Thiên Thành không nhìn rõ đó là gì, nhưng có thể hiểu nó là một loại ám khí nào đó.
Rõ ràng, nếu không bắn trúng người Thân Kiến Quốc mà xuyên thẳng vào đầu anh ta như trên du thuyền kia thì làm sao bây giờ anh ta còn sống được?
“Dùng thân dưỡng cổ, chỉ là phế vật.” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc đang quỳ trên mặt đất, dùng thái độ trịch thượng như kẻ nắm giữ sinh tử nói.
Vừa nãy Tô Vũ chỉ tiện tay đã lấy được ra ba con cổ trùng từ trên người Thân Kiến Quốc, giờ chúng đang bị ghim chặt trên tường, không thể động đậy.
Tô Vũ muốn nói với Thân Kiến Quốc rằng cái thứ mà anh ta lấy làm kiêu ngạo gì đó chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Rốt cuộc mày là ai?” Thân Kiến Quốc dùng một tay che bả vai, một tay che đùi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa vung tay đã lấy được cổ trùng từ trong cơ thể anh ta ra, ngay cả đại trưởng lão cũng không thể làm được.
“Hừ, muốn mày chết thì mày vĩnh viễn không thể sống sót được.” Tô Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy.
Anh đi tới đứng trước mặt Thân Kiến Quốc, nói: “Nhìn vào mắt tao.”
Lúc Thân Kiến Quốc ngẩng đầu lên, một tia sáng màu tím nhảy vào mắt anh ta.
Sau đó, mắt anh ta như bị đốt cháy, bỏng rát và đau đớn.
Chương 155: Không có cổ trùng trong cơ thể
“Cút!” Sau khi Tô Vũ làm xong tất cả những chuyện kia, anh lại bất ngờ nói câu này.
Điều này khiến cả Thân Kiến Quốc và Từ Thiên Thành đều ngạc nhiên.
Vừa rồi Tô Vũ nói muốn giết người, nhưng trong nháy mắt lại muốn thả Thân Kiến Quốc đi, vậy quá hời cho anh ta rồi.
“Anh Tô, cứ thế tha cho cậu ta đi, có phải…”
Tô Vũ không để ý tới Từ Thiên Thành, quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc nói: “Còn chưa đi? Mày đang chờ tao đổi ý phải không?”
Thân Kiến Quốc không dám trì hoãn nữa, anh ta nghiến răng lê tấm thân tàn ra ngoài.
Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc rời đi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ Thiên Thành tiến lên hỏi: “Anh Tô, quá hời cho thằng nhãi này rồi, ít nhất cũng phải dạy cho nó một bài học chứ.”
Tuy nhiên, Tô Vũ không có ý định tha cho Thân Kiến Quốc đi. Vừa rồi anh ta chịu nhục nhã như vậy, chắc chắn sẽ chạy về hang ổ trước tiên.
Vừa rồi, Tô Vũ để lại một tia thần thức trong cơ thể Thân Kiến Quốc.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc quay về, Tô Vũ sẽ biết anh ta ở đâu, sau đó sẽ tìm cách bắt hết bọn chúng.
Giết một tên Thân Kiến quốc sao hả giận được? Đây coi như gậy ông đập lưng ông vậy!
“Chuyện hôm nay khiến ông vất vả rồi.” Sau khi Thân Kiến Quốc rời đi, Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành đang dính đầy máu, khen ngợi.
Từ Thiên Thành lắc đầu nói: “Anh Tô nói gì vậy, chỉ cần ngài nói một tiếng thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ chối. Phu nhân không sao chứ?”
Tô Vũ vỗ vỗ vai ông ta nói: “Chỉ bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Nhưng lần đầu tiên tới địa bàn của ông, đúng là khiến tôi rất khó quên.”
Lời này của Tô Vũ có vài phần trách móc, dù sao trên địa bàn của ông ta mà lại để xảy ra chuyện hoang đường như vậy, bị Tô Vũ nói hai câu là còn nhẹ.
“Anh Tô, tôi cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.” Hiện tại Tô Vũ ở trong mắt Từ Thiên Thành càng thần bí hơn.
Bối cảnh không rõ ràng, hơn nữa thân thủ không hề bình thường, ngẫm lại, người như vậy thật đáng sợ.
Mà nếu Từ Thiên Thành nhìn thấy thảm cảnh của Thân Kiến Quốc không lâu sau, nhất định ông ta sẽ quỳ xuống đất, gọi một tiếng thần tiên!
Gần một tiếng sau, Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Tô Vũ đang ngồi bên giường.
Có vẻ như Mã Hiểu Lộ đã hoàn toàn quên mất những chấn động mà cô từng trải qua, hoặc là nói vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Vũ khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cô dang tay ra nũng nịu đòi ôm, Tô Vũ thở dài nói: “Em thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trong khi Mã Hiểu Lộ đang ngủ, Tô Vũ đã tìm cơ hội để kiểm tra cơ thể của cô.
Kết quả không thể tìm được Băng Linh Hàn Tàm mà Thân Kiến Quốc đã nhắc đến, điều này khiến Tô Vũ rất bất ngờ.
Nếu tìm được, anh sẽ không tốn nhiều công sức để lấy nó ra.
Nhưng hiện tại không phát hiện được gì nên anh hơi lo lắng, bởi vì có khả năng thứ được gieo vào trong cơ thể Mã Hiểu Lộ không phải là Băng Linh Hàn Tàm.
Mà là một loại cổ trùng khác có thể ẩn nấp trong thời gian dài, nhưng Tô Vũ không hoàn toàn tin rằng Thân Kiến Quốc có thể hạ được một loại cổ trùng mà ngay cả anh cũng không thể tìm thấy.
Lời giải thích duy nhất là tất cả những gì Thân Kiến Quốc nói trước đây đều là lời nói dối, nhưng rất khó có thể xảy ra. Tất nhiên, Tô Vũ không biết rằng mặt dây chuyền ngọc bích anh tặng cho Mã Hiểu Lộ lại có tác dụng lớn như thế, không chỉ vậy, nó còn đang âm thầm lớn mạnh khi ở bên cạnh Mã Hiểu Lộ.
Lúc này Mã Hiểu Lộ ôm bụng, cuộn người lại, đau đớn nói: “Em đau bụng quá.”
Điều này khiến Tô Vũ lập tức căng thẳng, vội vàng cúi người xuống kiểm tra: “Sao vậy? Đau như thế nào?”
Mã Hiểu Lộ nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tô Vũ, bèn che miệng cười khanh khách.
Tô Vũ mỉm cười trợn mắt nhìn cô, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa với anh?
Tô Vũ tét vào mông của Mã Hiểu Lộ, nói: “Mau dậy đi, không về là mẹ lại lo đấy.”
Mã Hiểu Lộ trở mình trên giường hai lần không chịu dậy: “Ôi, em đói bụng lắm, không còn sức để dậy nữa.”
Tô Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, vỗ vỗ bả vai của mình, nói: “Nào, lên đây.”
Mã Hiểu Lộ vui vẻ ôm lấy cổ Tô Vũ, cúi đầu về phía trước.
Một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi Tô Vũ, khiến anh cảm thấy hơi choáng váng.
Sau đó Tô Vũ dễ dàng cõng Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài.
“Này, em nói cho anh nghe một chuyện nha?” Mã Hiểu Lộ ở sau lưng Tô Vũ tinh nghịch nói.
“Em nói đi.”
“Em luôn cảm thấy dạo này mình ăn nhiều quá, ăn giống như không đủ no vậy. Anh có biết cảm giác một miệng mà ăn cho hai người là thế nào không? Hay là em có thai rồi?”
Lời này của Mã Hiểu Lộ khiến Tô Vũ không nói nên lời, họ chưa từng ngủ cùng nhau, vậy cái thai này là của ai đây?
Bình luận facebook