Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-311.html
Chương 312: Tiếp cận (3)
“A Viễn giỏi nhất! A Viễn đẹp trai nhất!” “A Viễn, em muốn sinh con cho anh!”
Hà Tư Ca: “...”
Nếu cô nhớ không nhầm, cậu ta mới đến Trung Hải chưa được bao lâu nhỉ.
Nói nhiều cũng chỉ một, hai tháng mà thôi.
Chẳng trách những người khác đều ghen tỵ
Hà Tư Ca không hiểu hoạt động thể thao trượt ván này, cô ngồi đây chỉ là góp phần náo nhiệt thôi
Tuy nói như vậy, nhìn bóng dáng màu đen thoắt lên thoắt xuống, lúc cao lúc thấp của Minh Duệ Viễn, cô cũng thật sự cảm thấy, thiếu niên này đẹp trai mê người
Cậu ta rất ưa nhìn, cho nên cho dù ăn mặc thế nào đều làm người ta cảm thấy thuận mắt
Nếu như không phải là trên mặt lúc nào cũng mang cái vẻ ông cụ non cực2kỳ không tương xứng với lứa tuổi đó, Hà Tư Ca đoán cậu ta nhất định là một đứa bé làm người ta yêu thích.
Cô đã từng hỏi Phó Cẩm Hành, tại sao hắn không thích A Viễn.
Phó Cẩm Hành nói, đứa bé này không đơn thuần.
Hà Tư Ca cũng thừa nhận, hắn nói đúng.
Nhưng cô không biết, rốt cuộc A Viễn không đơn thuần chỗ nào, rốt cuộc cậu ta xuất thân trong gia đình thế nào
Thời gian thi đấu trôi qua từng giây từng phút, tâm tình của mọi người cũng dâng cao theo động tác biểu diễn kết thúc của từng đội
Những thiếu nữ kia đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, vừa nhảy vừa lớn tiếng hô, cổ vũ trợ uy cho Minh Duệ Viễn.
Lúc này Hà Tư Ca mới nhớ ra, không phải tên nhóc đó7nói cậu ta không có hậu viện à?
Nói dối!
Sớm biết cậu ta có nhiều fan như vậy, mình cần gì phải chạy đến đây.
“Chắc chắn là hạng nhất rồi!” “Tốt quá, quán quân và đội dẫn đầu đều là câu lạc bộ chúng ta, cho bọn họ tức chết đi!”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói hưng phấn của mọi người, Hà Tư Ca cũng cảm thấy vui lây, có chút mong đợi
Âm nhạc đã đến hồi kết, không thấy suy yếu, ngược lại càng sục sôi hơn
Minh Duệ Viễn dùng bản lĩnh xuất chúng làm một loạt động tác có độ khó cao hơn.
Lúc nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đột nhiên cậu ta rơi thẳng xuống từ giữa không trung! Bên trong cùng thể thao lập tức yên tĩnh như chết.
Khán đài rộ lên.
Ngay cả mấy giám khảo trên9bục giám khảo đều đều kinh ngạc há to miệng, không biết Minh Duệ Viễn xảy ra chuyện gì.
Ngã xuống, ngã bị thương rồi, hay là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? Hà Tư Ca ngây ra, kéo cậu thiếu niên cao lớn bên cạnh: “Cậu ta làm sao thế? Tại sao rơi xuống rồi không nhúc nhích nữa?” Cậu bé đó cũng há hốc mồm: “Không..
không biết!” Tất cả mọi người đều lo lắng
Đúng lúc này, Minh Duệ Viễn vốn đã rơi xuống đất dùng lực chân, lại mượn ván trượt sau khi rơi xuống làm giảm xung lực, một lần nữa leo lên sườn dốc, sau khi lượn một vòng đẹp mắt, đã vững vàng giẫm lên nền trượt! “Trời ơi! Tuyệt vời quá!” “Xuất sắc!”
Bên trong cung thể thao sùng sục lên giống như nước đến5điểm sôi, ai cũng không cầm nổi lòng vỗ tay như sấm rền vang.
“Cái tên này, quả nhiên thích làm màu.”
Hà Tư Ca vỗ tay theo những người khác, mỉm cười, lẩm bẩm
Khởi nghi ngờ gì nữa, hạng nhất của lần thi đấu này chính là Minh Duệ Viễn
Cậu ta nhanh chóng kết thúc bài thi đấu, trở lại khán đài.
Phía sau còn có mấy tuyển thủ tham gia thi đấu, nhưng trình độ của bọn họ rõ ràng tụt lại phía sau một đoạn, rất khó được đạt được hạng nhất.
Minh Duệ Viễn đập tay với các đồng đội xong, nói với đội trưởng: “Tôi đi trước đây, dù sao cũng thi xong rồi.” Mọi người ngạc nhiên: “Lát nữa còn có lễ trao giải!” Cậu ta không chút nghĩ ngợi kéo tay Hà Tư Ca, kéo cô ra3khỏi chỗ ngồi
“Đi.” Minh Duệ Viễn cao ngạo nói
Cho dù Hà Tư Ca có không nhạy bén thể nào cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung trên người mình! Gì mà lớn lối như vậy hả? Cô hốt hoảng, vội vàng kéo thấp mũ bóng chày vốn đã thấp lắm rồi xuống, gần như che mất nửa gương mặt
May mà trước khi ra ngoài mình khôn ngoan tiện tay cầm theo cái mũ
Nếu không, bây giờ thế nào cũng bị mấy cô nhóc kia trừng mắt đến nỗi không biết có bao nhiêu lỗ trên mặt rồi! Hà Tư Ca nghĩ lại mà rùng mình, đến lúc Minh Duệ Viễn kéo cô, đi ra khỏi cung thể thao
“Vừa rồi thật sự dọa chết tôi rồi.” Cô tỉnh bơ muốn rút tay mình ra.
Không ngờ, nhận ra động tác của Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn càng kéo cô xa hơn
“Chị, tôi có giỏi không?” Vẻ mặt cậu vô cùng trẻ con, đôi mắt sáng ngời
Hà Tư Ca cười khổ: “Tôi xem không hiểu, nhưng nhìn thật sự rất giỏi!”
Nhận được lời khẳng định từ cô, Minh Duệ Viễn tỏ ra vô cùng vui vẻ, gương mặt cũng rạng rỡ theo
“Nhưng mà,” Hà Tư Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: “Cậu đến thi đấu, không phải là vì giải thưởng sao? Nhưng bây giờ cậu bỏ đi rồi, còn chưa công bố thành tích nữa
Ngộ nhỡ được hạng nhất, cậu phải lên sân khấu nhận giải...”
Không đợi cô nói xong, Minh Duệ Viễn đã mất kiên nhẫn lắc đầu
“Tôi đâu có cần sự khẳng định của đám giám khảo đó, tôi chỉ cảm thấy sân bãi hôm nay không tệ, muốn thử một chút thôi
Bọn họ cũng đâu có bằng tôi, tôi cần gì phải quan tâm đánh giá của người không sánh được với tôi!” Cậu ta xem thường nói.
Nói cách khác, người này hôm nay chỉ đến để thể hiện mình mà thôi!
Hà Tư Ca nghe hiểu lời cậu ta, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Này, nếu không thèm để ý, sao cậu phải bắt tôi đến đây xem thi đấu? Hóa ra cậu cũng đang đùa giỡn tôi à?” Thấy cô hiểu lầm, Minh Duệ Viễn lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Chị, không phải! Chị nghe tôi nói, tôi là thật sự hy vọng chị ở bên cạnh tôi...” Thời khắc quan trọng như vậy, cậu ta vẫn muốn có một người mình để ý ở bên mình.
Mà cậu ta hy vọng người đó là cô.
“Từ nhỏ tôi chưa từng gặp mẹ tôi, trong nhà trừ giúp việc là nữ ra, tôi căn bản chưa gặp một người phụ nữ nào cả
Không, phải nói là tôi căn bản không gặp được một người bình thường.”
Minh Duệ Viễn cúi đầu, nhẹ giọng nói
Cậu ta vẫn nhớ lúc mình ba tuổi, người giúp việc phụ trách chăm sóc cậu ta là người biến thái, rất thích véo đùi cậu ta.
Bởi vì mặc quần, căn bản không nhìn thấy được, cho nên hành vi này của người giúp việc kéo dài hơn một năm mới bị người nhà phát hiện.
Lúc đó cậu ta còn nhỏ, muốn tố cáo, nhưng cũng không nói rõ được
Quan trọng hơn là cậu ta không biết có thể nói với ai
Từ đó về sau, Minh Duệ Viễn đã hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính mình
Lần đầu tiên cậu ta biết Hà Tư Ca là ở trên mạng
Là đoạn video cổ và Phó Cẩm Hành cùng nhận phỏng vấn, Minh Duệ Viễn đã tìm để xem.
Cậu ta muốn hiểu Phó Cẩm Hành, lén tìm tất cả tài liệu liên quan đến hắn, trong quá trình này, Minh Duệ Viễn không thể tránh được mà điều tra cả vợ hắn, Hà Tư Ca.
“Được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa
Thi đấu xong rồi, tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Nhận ra tâm trạng buồn bã của Minh Duệ Viễn, Hà Tư Ca cố hết sức nhẹ giọng hỏi
Nói ra thì không biết có phải trong cung thể thao quá ồn ào không, thật ra bây giờ cô cũng không cảm thấy thoải mái lắm
Cho nên, cô hy vọng có thể tìm một chỗ yên tĩnh ngồi uống chút gì đó một lúc
“Chúng ta đến khu vui chơi đi!” Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, hưng phấn nói
Hà Tư Ca lập tức từ chối: “Không được, tôi không muốn đi.”
Cô còn chưa chắc chắn có phải mình mang thai rồi không, không thể cùng cậu ta đi đến nơi như thể được.
“Chị, đi đi, đi đi mà.”
Thấy cô không đồng ý, Minh Duệ Viễn giữ lấy vai cô khẽ lắc, làm nũng với cô
Bị cậu ta lắc lấy lắc để như vậy, Hà Tư Ca vốn hoa mắt choáng váng càng cảm thấy chóng mặt hơn, trước mắt như lóe lên đầy sao
“Đừng, đừng lắc nữa...” Cô chỉ nhớ mình nói một câu như vậy, sau đó không còn cảm giác nữa
Thấy Hà Tư Ca trợn mắt lên, cơ thể mềm nhũn ngã xuống trước mặt mình, Minh Duệ Viễn đầu tiên là kinh hãi, sau đó ôm lấy cô.
“Chị! Chị!”
Cậu ta hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì
Chẳng lẽ là vừa rồi mình dùng quá sức sao? Minh Duệ Viễn tự trách, âm thầm hối hận.
Cậu ta quay đầu lại, lớn tiếng gọi tài xế ở bên cạnh: “Mau lái xe đến đây!” Nói xong, Minh Duệ Viễn bề ngang Hà Tư Ca lên
Đợi xe lái đến, cậu ta đặt cô vào trong xe, mình cũng ngồi vào
“Đến bệnh viện gần nhất, mau lên!” Ánh mắt Minh Duệ Viễn hung ác gầm lên
Tài xế không dám chậm trễ, vượt luôn hai cái đèn đỏ, dùng tốc độ có thể so với xe cứu thương để đưa Hà Tư Ca đến bệnh viện
Vừa xuống xe, Minh Duệ Viễn đã bể Hà Tư Ca lên, xông thẳng vào bệnh viện
“Người đâu! Cứu mạng!” Cậu ta hô to, trên trán đổ đầy mồ hôi
Thấy cậu ta lao đi như điên, những bệnh nhân khác dọc đường đều theo bản năng tránh cậu thiếu niên điên cuồng này, tránh gây ra phiền phức gì
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đến kiểm tra cho Hà Tư Ca.
Cô đã yếu ớt tỉnh lại, chỉ có điều sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Hà Tư Ca nắm lấy tay một y tá, nhẹ giọng nói: “Có lẽ..
có lẽ tôi có thai rồi.” Y tá gật đầu, lập tức bố trí cho cô đi kiểm tra theo trình tự
Minh Duệ Viễn ở bên cạnh ngẩn ra.
Mang thai?!
Cô lại mang thai rồi? Cô lại muốn sinh con cho người đàn ông đó sao? Đã sinh một đứa rồi vẫn chưa đủ, còn muốn sinh nữa à?
Vừa nghĩ đến chuyện chưa đến mười tháng nữa, Phó Cẩm Hành lại có một đứa con, tâm trạng Minh Duệ Viễn lập tức trở nên vô cùng phức tạp
Nếu như hắn và người phụ nữ hắn yêu có hai đứa con thì còn quan tâm đến đứa bé khác không?
Cậu ta hung dữ nghĩ.
Phải đợi ba mươi phút mới có thể có kết quả kiểm tra.
“Chị.”
Minh Duệ Viễn đờ đẫn đi đến bên cạnh Hà Tư Ca, giọng khô khốc.
Cô tưởng là cậu ta bị hoảng sợ vì mình ngất.
“Đừng sợ, tôi không sao.” Hà Tư Ca an ủi cậu ta: “May mà A Viễn đưa tôi tới bệnh viện.” Cậu ta theo bản năng gật đầu
Hà Tư Ca nhắm mắt lại, mặc dù nằm, nhưng cô vẫn có chút choáng váng
Chưa đến nửa tiếng, ở cửa phòng bệnh truyền đến hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn
Nghe ra được người đến rất vội vàng
Phó Cẩm Hành đẩy cửa phòng khép hờ ra, bước nhanh vào
Hắn nhìn thấy ngay Hà Tư Ca nằm ở trên giường, vẻ mặt lo lắng.
“Tu Ca!”
Phó Cẩm Hành vừa nhận được điện thoại nói cô được đưa vào bệnh viện, hắn vô cùng lo sợ, lập tức kết thúc cuộc họp, phi ngay đến đây.
Hắn lao đến trước giường, luống cuống không biết rốt cuộc cô bị làm sao
“Chồng..
hu hu...” Hà Tư Ca vốn không phải là một người yếu đuối, nhưng không hiểu tại sao, vào giờ phút này vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, cô lập tức kích động muốn khóc
Cô yếu ớt gọi một tiếng, đột nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân, liền khóc thật.
</>

Hà Tư Ca: “...”
Nếu cô nhớ không nhầm, cậu ta mới đến Trung Hải chưa được bao lâu nhỉ.
Nói nhiều cũng chỉ một, hai tháng mà thôi.
Chẳng trách những người khác đều ghen tỵ
Hà Tư Ca không hiểu hoạt động thể thao trượt ván này, cô ngồi đây chỉ là góp phần náo nhiệt thôi
Tuy nói như vậy, nhìn bóng dáng màu đen thoắt lên thoắt xuống, lúc cao lúc thấp của Minh Duệ Viễn, cô cũng thật sự cảm thấy, thiếu niên này đẹp trai mê người
Cậu ta rất ưa nhìn, cho nên cho dù ăn mặc thế nào đều làm người ta cảm thấy thuận mắt
Nếu như không phải là trên mặt lúc nào cũng mang cái vẻ ông cụ non cực2kỳ không tương xứng với lứa tuổi đó, Hà Tư Ca đoán cậu ta nhất định là một đứa bé làm người ta yêu thích.
Cô đã từng hỏi Phó Cẩm Hành, tại sao hắn không thích A Viễn.
Phó Cẩm Hành nói, đứa bé này không đơn thuần.
Hà Tư Ca cũng thừa nhận, hắn nói đúng.
Nhưng cô không biết, rốt cuộc A Viễn không đơn thuần chỗ nào, rốt cuộc cậu ta xuất thân trong gia đình thế nào
Thời gian thi đấu trôi qua từng giây từng phút, tâm tình của mọi người cũng dâng cao theo động tác biểu diễn kết thúc của từng đội
Những thiếu nữ kia đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, vừa nhảy vừa lớn tiếng hô, cổ vũ trợ uy cho Minh Duệ Viễn.
Lúc này Hà Tư Ca mới nhớ ra, không phải tên nhóc đó7nói cậu ta không có hậu viện à?
Nói dối!
Sớm biết cậu ta có nhiều fan như vậy, mình cần gì phải chạy đến đây.
“Chắc chắn là hạng nhất rồi!” “Tốt quá, quán quân và đội dẫn đầu đều là câu lạc bộ chúng ta, cho bọn họ tức chết đi!”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói hưng phấn của mọi người, Hà Tư Ca cũng cảm thấy vui lây, có chút mong đợi
Âm nhạc đã đến hồi kết, không thấy suy yếu, ngược lại càng sục sôi hơn
Minh Duệ Viễn dùng bản lĩnh xuất chúng làm một loạt động tác có độ khó cao hơn.
Lúc nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đột nhiên cậu ta rơi thẳng xuống từ giữa không trung! Bên trong cùng thể thao lập tức yên tĩnh như chết.
Khán đài rộ lên.
Ngay cả mấy giám khảo trên9bục giám khảo đều đều kinh ngạc há to miệng, không biết Minh Duệ Viễn xảy ra chuyện gì.
Ngã xuống, ngã bị thương rồi, hay là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? Hà Tư Ca ngây ra, kéo cậu thiếu niên cao lớn bên cạnh: “Cậu ta làm sao thế? Tại sao rơi xuống rồi không nhúc nhích nữa?” Cậu bé đó cũng há hốc mồm: “Không..
không biết!” Tất cả mọi người đều lo lắng
Đúng lúc này, Minh Duệ Viễn vốn đã rơi xuống đất dùng lực chân, lại mượn ván trượt sau khi rơi xuống làm giảm xung lực, một lần nữa leo lên sườn dốc, sau khi lượn một vòng đẹp mắt, đã vững vàng giẫm lên nền trượt! “Trời ơi! Tuyệt vời quá!” “Xuất sắc!”
Bên trong cung thể thao sùng sục lên giống như nước đến5điểm sôi, ai cũng không cầm nổi lòng vỗ tay như sấm rền vang.
“Cái tên này, quả nhiên thích làm màu.”
Hà Tư Ca vỗ tay theo những người khác, mỉm cười, lẩm bẩm
Khởi nghi ngờ gì nữa, hạng nhất của lần thi đấu này chính là Minh Duệ Viễn
Cậu ta nhanh chóng kết thúc bài thi đấu, trở lại khán đài.
Phía sau còn có mấy tuyển thủ tham gia thi đấu, nhưng trình độ của bọn họ rõ ràng tụt lại phía sau một đoạn, rất khó được đạt được hạng nhất.
Minh Duệ Viễn đập tay với các đồng đội xong, nói với đội trưởng: “Tôi đi trước đây, dù sao cũng thi xong rồi.” Mọi người ngạc nhiên: “Lát nữa còn có lễ trao giải!” Cậu ta không chút nghĩ ngợi kéo tay Hà Tư Ca, kéo cô ra3khỏi chỗ ngồi
“Đi.” Minh Duệ Viễn cao ngạo nói
Cho dù Hà Tư Ca có không nhạy bén thể nào cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung trên người mình! Gì mà lớn lối như vậy hả? Cô hốt hoảng, vội vàng kéo thấp mũ bóng chày vốn đã thấp lắm rồi xuống, gần như che mất nửa gương mặt
May mà trước khi ra ngoài mình khôn ngoan tiện tay cầm theo cái mũ
Nếu không, bây giờ thế nào cũng bị mấy cô nhóc kia trừng mắt đến nỗi không biết có bao nhiêu lỗ trên mặt rồi! Hà Tư Ca nghĩ lại mà rùng mình, đến lúc Minh Duệ Viễn kéo cô, đi ra khỏi cung thể thao
“Vừa rồi thật sự dọa chết tôi rồi.” Cô tỉnh bơ muốn rút tay mình ra.
Không ngờ, nhận ra động tác của Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn càng kéo cô xa hơn
“Chị, tôi có giỏi không?” Vẻ mặt cậu vô cùng trẻ con, đôi mắt sáng ngời
Hà Tư Ca cười khổ: “Tôi xem không hiểu, nhưng nhìn thật sự rất giỏi!”
Nhận được lời khẳng định từ cô, Minh Duệ Viễn tỏ ra vô cùng vui vẻ, gương mặt cũng rạng rỡ theo
“Nhưng mà,” Hà Tư Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: “Cậu đến thi đấu, không phải là vì giải thưởng sao? Nhưng bây giờ cậu bỏ đi rồi, còn chưa công bố thành tích nữa
Ngộ nhỡ được hạng nhất, cậu phải lên sân khấu nhận giải...”
Không đợi cô nói xong, Minh Duệ Viễn đã mất kiên nhẫn lắc đầu
“Tôi đâu có cần sự khẳng định của đám giám khảo đó, tôi chỉ cảm thấy sân bãi hôm nay không tệ, muốn thử một chút thôi
Bọn họ cũng đâu có bằng tôi, tôi cần gì phải quan tâm đánh giá của người không sánh được với tôi!” Cậu ta xem thường nói.
Nói cách khác, người này hôm nay chỉ đến để thể hiện mình mà thôi!
Hà Tư Ca nghe hiểu lời cậu ta, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Này, nếu không thèm để ý, sao cậu phải bắt tôi đến đây xem thi đấu? Hóa ra cậu cũng đang đùa giỡn tôi à?” Thấy cô hiểu lầm, Minh Duệ Viễn lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Chị, không phải! Chị nghe tôi nói, tôi là thật sự hy vọng chị ở bên cạnh tôi...” Thời khắc quan trọng như vậy, cậu ta vẫn muốn có một người mình để ý ở bên mình.
Mà cậu ta hy vọng người đó là cô.
“Từ nhỏ tôi chưa từng gặp mẹ tôi, trong nhà trừ giúp việc là nữ ra, tôi căn bản chưa gặp một người phụ nữ nào cả
Không, phải nói là tôi căn bản không gặp được một người bình thường.”
Minh Duệ Viễn cúi đầu, nhẹ giọng nói
Cậu ta vẫn nhớ lúc mình ba tuổi, người giúp việc phụ trách chăm sóc cậu ta là người biến thái, rất thích véo đùi cậu ta.
Bởi vì mặc quần, căn bản không nhìn thấy được, cho nên hành vi này của người giúp việc kéo dài hơn một năm mới bị người nhà phát hiện.
Lúc đó cậu ta còn nhỏ, muốn tố cáo, nhưng cũng không nói rõ được
Quan trọng hơn là cậu ta không biết có thể nói với ai
Từ đó về sau, Minh Duệ Viễn đã hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính mình
Lần đầu tiên cậu ta biết Hà Tư Ca là ở trên mạng
Là đoạn video cổ và Phó Cẩm Hành cùng nhận phỏng vấn, Minh Duệ Viễn đã tìm để xem.
Cậu ta muốn hiểu Phó Cẩm Hành, lén tìm tất cả tài liệu liên quan đến hắn, trong quá trình này, Minh Duệ Viễn không thể tránh được mà điều tra cả vợ hắn, Hà Tư Ca.
“Được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa
Thi đấu xong rồi, tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Nhận ra tâm trạng buồn bã của Minh Duệ Viễn, Hà Tư Ca cố hết sức nhẹ giọng hỏi
Nói ra thì không biết có phải trong cung thể thao quá ồn ào không, thật ra bây giờ cô cũng không cảm thấy thoải mái lắm
Cho nên, cô hy vọng có thể tìm một chỗ yên tĩnh ngồi uống chút gì đó một lúc
“Chúng ta đến khu vui chơi đi!” Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, hưng phấn nói
Hà Tư Ca lập tức từ chối: “Không được, tôi không muốn đi.”
Cô còn chưa chắc chắn có phải mình mang thai rồi không, không thể cùng cậu ta đi đến nơi như thể được.
“Chị, đi đi, đi đi mà.”
Thấy cô không đồng ý, Minh Duệ Viễn giữ lấy vai cô khẽ lắc, làm nũng với cô
Bị cậu ta lắc lấy lắc để như vậy, Hà Tư Ca vốn hoa mắt choáng váng càng cảm thấy chóng mặt hơn, trước mắt như lóe lên đầy sao
“Đừng, đừng lắc nữa...” Cô chỉ nhớ mình nói một câu như vậy, sau đó không còn cảm giác nữa
Thấy Hà Tư Ca trợn mắt lên, cơ thể mềm nhũn ngã xuống trước mặt mình, Minh Duệ Viễn đầu tiên là kinh hãi, sau đó ôm lấy cô.
“Chị! Chị!”
Cậu ta hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì
Chẳng lẽ là vừa rồi mình dùng quá sức sao? Minh Duệ Viễn tự trách, âm thầm hối hận.
Cậu ta quay đầu lại, lớn tiếng gọi tài xế ở bên cạnh: “Mau lái xe đến đây!” Nói xong, Minh Duệ Viễn bề ngang Hà Tư Ca lên
Đợi xe lái đến, cậu ta đặt cô vào trong xe, mình cũng ngồi vào
“Đến bệnh viện gần nhất, mau lên!” Ánh mắt Minh Duệ Viễn hung ác gầm lên
Tài xế không dám chậm trễ, vượt luôn hai cái đèn đỏ, dùng tốc độ có thể so với xe cứu thương để đưa Hà Tư Ca đến bệnh viện
Vừa xuống xe, Minh Duệ Viễn đã bể Hà Tư Ca lên, xông thẳng vào bệnh viện
“Người đâu! Cứu mạng!” Cậu ta hô to, trên trán đổ đầy mồ hôi
Thấy cậu ta lao đi như điên, những bệnh nhân khác dọc đường đều theo bản năng tránh cậu thiếu niên điên cuồng này, tránh gây ra phiền phức gì
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đến kiểm tra cho Hà Tư Ca.
Cô đã yếu ớt tỉnh lại, chỉ có điều sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Hà Tư Ca nắm lấy tay một y tá, nhẹ giọng nói: “Có lẽ..
có lẽ tôi có thai rồi.” Y tá gật đầu, lập tức bố trí cho cô đi kiểm tra theo trình tự
Minh Duệ Viễn ở bên cạnh ngẩn ra.
Mang thai?!
Cô lại mang thai rồi? Cô lại muốn sinh con cho người đàn ông đó sao? Đã sinh một đứa rồi vẫn chưa đủ, còn muốn sinh nữa à?
Vừa nghĩ đến chuyện chưa đến mười tháng nữa, Phó Cẩm Hành lại có một đứa con, tâm trạng Minh Duệ Viễn lập tức trở nên vô cùng phức tạp
Nếu như hắn và người phụ nữ hắn yêu có hai đứa con thì còn quan tâm đến đứa bé khác không?
Cậu ta hung dữ nghĩ.
Phải đợi ba mươi phút mới có thể có kết quả kiểm tra.
“Chị.”
Minh Duệ Viễn đờ đẫn đi đến bên cạnh Hà Tư Ca, giọng khô khốc.
Cô tưởng là cậu ta bị hoảng sợ vì mình ngất.
“Đừng sợ, tôi không sao.” Hà Tư Ca an ủi cậu ta: “May mà A Viễn đưa tôi tới bệnh viện.” Cậu ta theo bản năng gật đầu
Hà Tư Ca nhắm mắt lại, mặc dù nằm, nhưng cô vẫn có chút choáng váng
Chưa đến nửa tiếng, ở cửa phòng bệnh truyền đến hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn
Nghe ra được người đến rất vội vàng
Phó Cẩm Hành đẩy cửa phòng khép hờ ra, bước nhanh vào
Hắn nhìn thấy ngay Hà Tư Ca nằm ở trên giường, vẻ mặt lo lắng.
“Tu Ca!”
Phó Cẩm Hành vừa nhận được điện thoại nói cô được đưa vào bệnh viện, hắn vô cùng lo sợ, lập tức kết thúc cuộc họp, phi ngay đến đây.
Hắn lao đến trước giường, luống cuống không biết rốt cuộc cô bị làm sao
“Chồng..
hu hu...” Hà Tư Ca vốn không phải là một người yếu đuối, nhưng không hiểu tại sao, vào giờ phút này vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, cô lập tức kích động muốn khóc
Cô yếu ớt gọi một tiếng, đột nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân, liền khóc thật.
</>
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook