Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi 1-301.html
Chương 302: Bí mật về thân thế (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Cầu gì được nấy
Tôi vẫn nhớ hồi đó lúc cô đi tìm tối, cô nằng nặc muốn gả cho anh ấy.” Hà Tư Ca siết chặt điện thoại, nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói
“Ha, đúng vậy
Lúc đó tôi nghe nói bên cạnh anh ấy có một người phụ nữ liền nóng lòng không đợi nổi muốn đi tìm cô ngả bài luôn.” Mạnh Gia Nhàn cụp mắt xuống, cười khổ một tiếng
Nếu đã nói như vậy thì Hà Tư Ca nghĩ, cô cứ nói hết suy nghĩ của mình với Mạnh Gia Nhàn là được rồi, miễn cho sau này cô ta vẫn nghi ngờ
“Nói thật với cô, mặc dù tôi mất trí nhớ, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng Tưởng Thành Hủ không phải là cha của Tân Tân, anh ấy2cũng không phải là chồng chưa cưới của tôi.” Mạnh Gia Nhàn kinh ngạc, cô ta vừa định mở miệng, Hà Tư Ca đã ra hiệu cho cô ta nghe tiếp
“Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô như vậy, tôi cũng thế
Cho nên, cho dù cô không đến tìm tôi, cho dù nhà họ Mạnh không gây áp lực với anh ấy thì tôi cũng đã sớm nghĩ xong, nhất định sẽ từ chối lời cầu hôn của anh ấy.” Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu như không phải là mọi người quả hấp tấp, để tôi nói rõ với anh ấy, đợi anh ấy bình tâm lại rồi mới kết hôn với cô, nói không chừng hai người sẽ không trở nên nông nỗi này.” Càng không có được, càng bị ngăn9cản thì càng làm người ta cảm thấy không cam tâm, không muốn quên
Mạnh Gia Nhàn liền hiểu
Vẻ mặt cô ta lập tức ảm đạm, lập tức có cảm giác như tỉnh ngộ, đồng thời lại vô cùng tiếc nuối
Mình và Tưởng Thành Hủ, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ nhau..
Nhưng trên thế giới này đâu có nhiều nếu như như vậy? “Cô Phó, có thể cất cánh rồi, mời đi theo tôi.” Một nhân viên hậu cần mặt đất đi qua, nói với Hà Tư Ca
Cô đứng dậy, cầm đồ lên, nhìn về phía Mạnh Gia Nhàn: “Chúng ta đi thôi.”
Mất hơn một tiếng, máy bay tư nhân mới hạ cánh an toàn ở Nam Bình
Hà Tư Ca ở Nam Bình hơn năm năm, nhưng mới rời đi chưa được một năm mà lúc thấy6cảnh tượng xung quanh thì cô lại cảm thấy xa lạ.
Quả nhiên là nơi nào có người nhà mới là nhà.
Có chồng, có con trai, Hà Tư Ca đã thích ứng với cuộc sống hiện tại rồi
“Trong nhà tôi có phòng cho khách, đều quét dọn sạch sẽ cả rồi, nếu cô không chê thì đừng ở khách sạn!” Mạnh Gia Nhàn đã thông báo cho tài xế gia đình từ trước, sau khi lên xe, cô ta chủ động nói
Thời buổi rối loạn, Hà Tư Ca đến đây một mình, Phó Cẩm Hành lại dặn đi dặn lại, cho nên cô cũng không từ chối
Dù sao thì chắc chắn nhà họ Mạnh cũng an toàn hơn khách sạn, “Ba cô thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không ở bệnh viện à?” Đột nhiên nghĩ0đến điều gì đó, Hà Tư Ca quay sang hỏi
Vành mắt Mạnh Gia Nhàn lại đỏ lên: “Bác sĩ nói với tôi bây giờ cho dù nằm viện cũng chỉ tăng thêm đau đớn, còn không bằng kể thêm nhiều thuốc giảm đau cho ông ấy thoải mái một chút
Người nhà đều không đồng ý từ bỏ, chỉ có một mình tôi cảm thấy bác sĩ nói đúng...” Nghe giọng là biết Mạnh Gia Nhàn chịu áp lực vô cùng lớn vì chuyện này
“Thật ra lựa chọn của cô không sai
Chỉ có điều người thân xảy ra chuyện thế này, mọi người không muốn chấp nhận hiện thực, đây cũng là chuyện bình thường.” Là người ngoài cuộc, Hà Tư Ca cảm thấy Mạnh Gia Nhàn làm thế là đúng
“Đây, cô ở đây đi, bên7cạnh chính là phòng tôi.”
Mạnh Gia Nhân dẫn Hà Tư Ca đến một căn phòng ngủ ở tầng ba, bảo cổ nghỉ ngơi trước.
Bữa tối cũng chỉ có hai người bọn họ ăn, bởi vì nhà họ Mạnh vừa mới tổ chức tang lễ, lại thêm Mạnh Sưởng bị bệnh, cho nên bầu không khí cũng có chút nặng nề
Ăn tối xong, Hà Tư Ca chủ động nhắc: “Nếu muốn gặp tôi, mà tôi cũng đến rồi, vậy thì đi gặp đi.” Mạnh Gia Nhàn gật đầu, cùng cô đến phòng ngủ của Mạnh Sưởng
Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, Mạnh Cường nằm trên giường, mặt mũi gầy gò, họ không ngừng được vô cùng kích động, ông cố ngồi dậy.
“Ba, ba đừng vội
Nào, con kê gối cho ba.”
Mạnh Gia Nhàn bước vội đến cạnh giường, cầm một cái gối đặt ở sau lưng ống để Mạnh Sưởng ngồi thoải mái một chút
“Cháu đến rồi à? Để cháu đi một chuyến, thật là vất vả cho cháu
Vốn dĩ bác muốn đến Trung Hải, đáng tiếc, bác sĩ nói bác bị viêm phổi, không thích hợp ra ngoài.” Mạnh Sưởng gẩy đến nỗi hơi dọa người, nhưng tinh thần của ông lại không tệ, giọng điệu chậm rãi, ngược lại cũng không đến nỗi quá yếu ớt.
Nhìn dáng vẻ ông, hình như đã biết bệnh tình của mình rồi
Có điều, bởi vì mọi người đều có ý giấu, cho nên Mạnh Sưởng cũng chỉ đành giả vờ như không biết
“Ba, không sao đâu, nửa tháng nữa là ổn rồi.” Mạnh Gia Nhàn quay mặt nhìn chỗ khác, nhẹ giọng nói
“Ngoan, đi hâm giúp ba cốc sữa, buổi tối ăn ít quá, ba lại đói rồi.” Mạnh Sưởng kéo tay cô ta, dịu dàng nói
Mạnh Gia Nhàn biết ông muốn nói chuyện riêng với Hà Tư Ca nên mới bảo mình ra ngoài trước
“Được, lát nữa con bê lên
Ba đừng nói quá nhiều...” Cô ta lo lắng nhìn Mạnh Sưởng
“Ba biết rồi, ba cứ ho mãi, nói mãi không xong cũng không tốt cho cháu Hà.” Mạnh Sưởng nhìn về phía Hà Tư Ca, lại nói: “Mở cửa sổ ra đi cho thoáng khí.” Hà Tư Ca biết, ông sợ mình kiêng kỵ
“Đừng mở ra, vừa mới có sương, chưa chắc đã trong lành.” Hà Tư Ca lên tiếng ngăn cản, nói với Mạnh Gia Nhàn: “Cô đi trước đi, không sao đâu.” Trong lòng cô phảng phất có một suy nghĩ, nhưng lại không chắc chắn, cho nên muốn hỏi Mạnh Sưởng ngay xem rốt cuộc suy đoán của mình có sai không
Đợi Mạnh Gia Nhàn đi rồi, Hà Tư Ca mới đến gần một chút
Mượn ánh đèn, cô quan sát kỹ Mạnh Sưởng, biết ông ấy đã là một trong số những người thân vô cùng ít ỏi của mình còn lại trên thế giới này
“Cháu..
có phải cháu nên gọi bác là bác không?” Do dự một lát, Hà Tư Ca hỏi
Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Mạnh Sưởng có chút tham lam rơi lên khuôn mặt cô, giống như nhìn thể nào cũng không đủ
Cuối cùng, ông ấy mới chậm rãi lắc đầu
Đợi Mạnh Gia Nhàn bê một cốc sữa nóng lên, gõ cửa phòng thì đã là mười lăm phút sau
Cô ta đoán bọn họ đã nói xong rồi
Vả lại, với tình trạng sức khỏe bây giờ của Mạnh Cường, Mạnh Gia Nhàn cũng không muốn để ông nói nhiều, như thể sẽ mệt mỏi quá độ
“Ba, con có thể đi vào chưa?” Cô ta cẩn thận hỏi
Mạnh Sưởng vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, tựa vào đầu giường, không nhìn ra được biểu cảm gì.
Nghe thấy tiếng, ông ấy nặn ra một nụ cười: “Mau vào đi.” Mạnh Gia Nhàn đặt ly sữa nóng xuống cạnh đầu giường, để cho nguội bớt trước
Ngẩng đầu lên, cô ta thấy Hà Tư Ca lại đứng trước cửa sổ một mình, đưa lưng về phía bọn họ, không biết đang nghĩ gì
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Sao nhìn như không được vui lắm” Mạnh Gia Nhàn thu hồi tầm mắt, do dự nói
Mạnh Sưởng khẽ mỉm cười: “Không sao, chỉ là vừa nói đến cô con, nói bà ấy đi quá sớm, không được hưởng phúc gì, trong lòng ba hơi buồn.” “Con vẫn chưa từng gặp người cô này, nói ra đúng là đáng tiếc.” Mạnh Gia Nhàn cũng có chút cảm khái, không ngờ mình và Hà Tư Ca lại có quan hệ họ hàng
“Đợi qua khoảng thời gian này, con đến Trung Hải một chuyến đi thăm mộ cổ con thay ba
Ba như thế này rồi, chỉ sợ là không đi được...” Tâm trạng Mạnh Sưởng bị ảnh hưởng, lại ho dữ dội, giọng điệu nặng nề
Vừa nghe thấy ông ấy lại ho, Mạnh Gia Nhàn kinh hãi, vội vàng dùng tay vỗ nhẹ lưng cho Mạnh Sưởng, giúp ông nhuận khí
“Mau, gọi người chăm sóc giúp tôi với, ở phòng bên cạnh!”
Cô ta hô lên với Hà Tư Ca.
Nghe thấy tình hình không ổn, Hà Tư Ca cũng vội vàng xông đến
Trong cơn hoảng loạn, Mạnh Gia Nhàn không để ý thấy mắt cô vô cùng đỏ
Qua rất lâu sau, Mạnh Sưởng mới ổn định lại được
Đợi ông ấy ngủ rồi, cuối cùng Mạnh Gia Nhàn và Hà Tư Ca cũng yên tâm cùng rời khỏi phòng ngủ của Mạnh Sưởng
“Đi thôi, uống một ly đi, bây giờ ba tôi bị bệnh, chỗ rượu vang đỏ quý giá cất trong nhà đành cho hai chúng ta hưởng rồi.” Mạnh Gia Nhàn kéo Hà Tư Ca xuống dưới tầng, mở một chai rượu rồi rót hai ly
Cô ta nâng một ly trong đó lên, khẽ lắc, giọng nói trầm thấp
“Thật không ngờ, tôi lại có thể có ngày ngồi uống rượu với cô.” Mạnh Gia Nhàn cảm khái
Đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng Hà Tư Ca, cô ta không nhịn được có chút kinh ngạc
Mạnh Gia Nhàn nghiêng đầu qua phát hiện Hà Tư Ca ngồi ở bên cạnh như đang thất thần, vẻ mặt cũng ngẩn ra
“Hả? Đúng vậy.” Dưới cái nhìn chằm chằm của Mạnh Gia Nhàn, Hà Tư Ca mới phản ứng được, cô cầm ly rượu vang trước mặt lên, uống một ngụm lớn.
Sau đó, cô hơi ngẩn ra: “Là rượu vang đỏ à? Tôi còn tưởng là nước.”
quá độ
Mạnh Gia Nhàn vô cùng ngờ vực: “Tôi nói với cô nửa ngày mà cô không nghe thấy gì hả? Rốt cuộc cô làm sao thế?” Hà Tư Ca dặt ly rượu xuống, vỗ đôi má hơi nóng lên, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là cảm khái đời người khó lường
Trước kia tôi luôn khổ đã...” Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, lại không biết nói thế nào, vừa cúi đầu, nước mắt đã rơi xuống
Thấy Hà Tư Ca khóc, Mạnh Gia Nhàn cũng cảm thấy khó chịu
Hai người không nói gì nữa, uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng lại uống cạn chai rượu
Cuối cùng, bọn họ dìu nhau lên tầng, trở về phòng của mình, đặt lưng xuống giường liền ngủ say mèm
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tư Ca bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hóa ra là Phó Cẩm Hành thấy cô mãi chưa trả lời lại tin nhắn, nên không yên tâm, vội vàng gọi điện thoại đến hỏi.
“Sao lại uống nhiều vậy?” Hắn hơi tức giận, không nhịn được thầm mắng Mạnh Gia Nhàn
“Không có gì, uống rượu vang là vậy mà, tác dụng chậm mà lại hơi mạnh.” Hà Tư Ca day cái trán đau nhức, dần dần tỉnh táo lại
Đúng rồi, em còn muốn nói với anh một tiếng, em về muộn mấy hôm nhé?” Cô biết Phó Cẩm Hành lo lắng cho mình, chỉ mong mình lập tức trở lại Trung Hải
Nhưng cô cũng có nỗi khổ của mình.
Mọi chuyện trên đời này không có cái gì là vẹn toàn, đạo lý này Hà Tư Ca hiểu y
Nhưng cô vẫn muốn cố gắng để mình không có quá nhiều điều tiếc nuối
Im lặng nửa phút, Phó Cẩm Hành không hỏi gì, chỉ thấp giọng nói: “Anh đợi em, em chú ý an toàn.” Hắn biết, nếu có đã nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân
Nhiều lúc, sự ăn ý giữa vợ chồng chính là như vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Tôi vẫn nhớ hồi đó lúc cô đi tìm tối, cô nằng nặc muốn gả cho anh ấy.” Hà Tư Ca siết chặt điện thoại, nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói
“Ha, đúng vậy
Lúc đó tôi nghe nói bên cạnh anh ấy có một người phụ nữ liền nóng lòng không đợi nổi muốn đi tìm cô ngả bài luôn.” Mạnh Gia Nhàn cụp mắt xuống, cười khổ một tiếng
Nếu đã nói như vậy thì Hà Tư Ca nghĩ, cô cứ nói hết suy nghĩ của mình với Mạnh Gia Nhàn là được rồi, miễn cho sau này cô ta vẫn nghi ngờ
“Nói thật với cô, mặc dù tôi mất trí nhớ, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng Tưởng Thành Hủ không phải là cha của Tân Tân, anh ấy2cũng không phải là chồng chưa cưới của tôi.” Mạnh Gia Nhàn kinh ngạc, cô ta vừa định mở miệng, Hà Tư Ca đã ra hiệu cho cô ta nghe tiếp
“Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô như vậy, tôi cũng thế
Cho nên, cho dù cô không đến tìm tôi, cho dù nhà họ Mạnh không gây áp lực với anh ấy thì tôi cũng đã sớm nghĩ xong, nhất định sẽ từ chối lời cầu hôn của anh ấy.” Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu như không phải là mọi người quả hấp tấp, để tôi nói rõ với anh ấy, đợi anh ấy bình tâm lại rồi mới kết hôn với cô, nói không chừng hai người sẽ không trở nên nông nỗi này.” Càng không có được, càng bị ngăn9cản thì càng làm người ta cảm thấy không cam tâm, không muốn quên
Mạnh Gia Nhàn liền hiểu
Vẻ mặt cô ta lập tức ảm đạm, lập tức có cảm giác như tỉnh ngộ, đồng thời lại vô cùng tiếc nuối
Mình và Tưởng Thành Hủ, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ nhau..
Nhưng trên thế giới này đâu có nhiều nếu như như vậy? “Cô Phó, có thể cất cánh rồi, mời đi theo tôi.” Một nhân viên hậu cần mặt đất đi qua, nói với Hà Tư Ca
Cô đứng dậy, cầm đồ lên, nhìn về phía Mạnh Gia Nhàn: “Chúng ta đi thôi.”
Mất hơn một tiếng, máy bay tư nhân mới hạ cánh an toàn ở Nam Bình
Hà Tư Ca ở Nam Bình hơn năm năm, nhưng mới rời đi chưa được một năm mà lúc thấy6cảnh tượng xung quanh thì cô lại cảm thấy xa lạ.
Quả nhiên là nơi nào có người nhà mới là nhà.
Có chồng, có con trai, Hà Tư Ca đã thích ứng với cuộc sống hiện tại rồi
“Trong nhà tôi có phòng cho khách, đều quét dọn sạch sẽ cả rồi, nếu cô không chê thì đừng ở khách sạn!” Mạnh Gia Nhàn đã thông báo cho tài xế gia đình từ trước, sau khi lên xe, cô ta chủ động nói
Thời buổi rối loạn, Hà Tư Ca đến đây một mình, Phó Cẩm Hành lại dặn đi dặn lại, cho nên cô cũng không từ chối
Dù sao thì chắc chắn nhà họ Mạnh cũng an toàn hơn khách sạn, “Ba cô thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không ở bệnh viện à?” Đột nhiên nghĩ0đến điều gì đó, Hà Tư Ca quay sang hỏi
Vành mắt Mạnh Gia Nhàn lại đỏ lên: “Bác sĩ nói với tôi bây giờ cho dù nằm viện cũng chỉ tăng thêm đau đớn, còn không bằng kể thêm nhiều thuốc giảm đau cho ông ấy thoải mái một chút
Người nhà đều không đồng ý từ bỏ, chỉ có một mình tôi cảm thấy bác sĩ nói đúng...” Nghe giọng là biết Mạnh Gia Nhàn chịu áp lực vô cùng lớn vì chuyện này
“Thật ra lựa chọn của cô không sai
Chỉ có điều người thân xảy ra chuyện thế này, mọi người không muốn chấp nhận hiện thực, đây cũng là chuyện bình thường.” Là người ngoài cuộc, Hà Tư Ca cảm thấy Mạnh Gia Nhàn làm thế là đúng
“Đây, cô ở đây đi, bên7cạnh chính là phòng tôi.”
Mạnh Gia Nhân dẫn Hà Tư Ca đến một căn phòng ngủ ở tầng ba, bảo cổ nghỉ ngơi trước.
Bữa tối cũng chỉ có hai người bọn họ ăn, bởi vì nhà họ Mạnh vừa mới tổ chức tang lễ, lại thêm Mạnh Sưởng bị bệnh, cho nên bầu không khí cũng có chút nặng nề
Ăn tối xong, Hà Tư Ca chủ động nhắc: “Nếu muốn gặp tôi, mà tôi cũng đến rồi, vậy thì đi gặp đi.” Mạnh Gia Nhàn gật đầu, cùng cô đến phòng ngủ của Mạnh Sưởng
Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, Mạnh Cường nằm trên giường, mặt mũi gầy gò, họ không ngừng được vô cùng kích động, ông cố ngồi dậy.
“Ba, ba đừng vội
Nào, con kê gối cho ba.”
Mạnh Gia Nhàn bước vội đến cạnh giường, cầm một cái gối đặt ở sau lưng ống để Mạnh Sưởng ngồi thoải mái một chút
“Cháu đến rồi à? Để cháu đi một chuyến, thật là vất vả cho cháu
Vốn dĩ bác muốn đến Trung Hải, đáng tiếc, bác sĩ nói bác bị viêm phổi, không thích hợp ra ngoài.” Mạnh Sưởng gẩy đến nỗi hơi dọa người, nhưng tinh thần của ông lại không tệ, giọng điệu chậm rãi, ngược lại cũng không đến nỗi quá yếu ớt.
Nhìn dáng vẻ ông, hình như đã biết bệnh tình của mình rồi
Có điều, bởi vì mọi người đều có ý giấu, cho nên Mạnh Sưởng cũng chỉ đành giả vờ như không biết
“Ba, không sao đâu, nửa tháng nữa là ổn rồi.” Mạnh Gia Nhàn quay mặt nhìn chỗ khác, nhẹ giọng nói
“Ngoan, đi hâm giúp ba cốc sữa, buổi tối ăn ít quá, ba lại đói rồi.” Mạnh Sưởng kéo tay cô ta, dịu dàng nói
Mạnh Gia Nhàn biết ông muốn nói chuyện riêng với Hà Tư Ca nên mới bảo mình ra ngoài trước
“Được, lát nữa con bê lên
Ba đừng nói quá nhiều...” Cô ta lo lắng nhìn Mạnh Sưởng
“Ba biết rồi, ba cứ ho mãi, nói mãi không xong cũng không tốt cho cháu Hà.” Mạnh Sưởng nhìn về phía Hà Tư Ca, lại nói: “Mở cửa sổ ra đi cho thoáng khí.” Hà Tư Ca biết, ông sợ mình kiêng kỵ
“Đừng mở ra, vừa mới có sương, chưa chắc đã trong lành.” Hà Tư Ca lên tiếng ngăn cản, nói với Mạnh Gia Nhàn: “Cô đi trước đi, không sao đâu.” Trong lòng cô phảng phất có một suy nghĩ, nhưng lại không chắc chắn, cho nên muốn hỏi Mạnh Sưởng ngay xem rốt cuộc suy đoán của mình có sai không
Đợi Mạnh Gia Nhàn đi rồi, Hà Tư Ca mới đến gần một chút
Mượn ánh đèn, cô quan sát kỹ Mạnh Sưởng, biết ông ấy đã là một trong số những người thân vô cùng ít ỏi của mình còn lại trên thế giới này
“Cháu..
có phải cháu nên gọi bác là bác không?” Do dự một lát, Hà Tư Ca hỏi
Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Mạnh Sưởng có chút tham lam rơi lên khuôn mặt cô, giống như nhìn thể nào cũng không đủ
Cuối cùng, ông ấy mới chậm rãi lắc đầu
Đợi Mạnh Gia Nhàn bê một cốc sữa nóng lên, gõ cửa phòng thì đã là mười lăm phút sau
Cô ta đoán bọn họ đã nói xong rồi
Vả lại, với tình trạng sức khỏe bây giờ của Mạnh Cường, Mạnh Gia Nhàn cũng không muốn để ông nói nhiều, như thể sẽ mệt mỏi quá độ
“Ba, con có thể đi vào chưa?” Cô ta cẩn thận hỏi
Mạnh Sưởng vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, tựa vào đầu giường, không nhìn ra được biểu cảm gì.
Nghe thấy tiếng, ông ấy nặn ra một nụ cười: “Mau vào đi.” Mạnh Gia Nhàn đặt ly sữa nóng xuống cạnh đầu giường, để cho nguội bớt trước
Ngẩng đầu lên, cô ta thấy Hà Tư Ca lại đứng trước cửa sổ một mình, đưa lưng về phía bọn họ, không biết đang nghĩ gì
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Sao nhìn như không được vui lắm” Mạnh Gia Nhàn thu hồi tầm mắt, do dự nói
Mạnh Sưởng khẽ mỉm cười: “Không sao, chỉ là vừa nói đến cô con, nói bà ấy đi quá sớm, không được hưởng phúc gì, trong lòng ba hơi buồn.” “Con vẫn chưa từng gặp người cô này, nói ra đúng là đáng tiếc.” Mạnh Gia Nhàn cũng có chút cảm khái, không ngờ mình và Hà Tư Ca lại có quan hệ họ hàng
“Đợi qua khoảng thời gian này, con đến Trung Hải một chuyến đi thăm mộ cổ con thay ba
Ba như thế này rồi, chỉ sợ là không đi được...” Tâm trạng Mạnh Sưởng bị ảnh hưởng, lại ho dữ dội, giọng điệu nặng nề
Vừa nghe thấy ông ấy lại ho, Mạnh Gia Nhàn kinh hãi, vội vàng dùng tay vỗ nhẹ lưng cho Mạnh Sưởng, giúp ông nhuận khí
“Mau, gọi người chăm sóc giúp tôi với, ở phòng bên cạnh!”
Cô ta hô lên với Hà Tư Ca.
Nghe thấy tình hình không ổn, Hà Tư Ca cũng vội vàng xông đến
Trong cơn hoảng loạn, Mạnh Gia Nhàn không để ý thấy mắt cô vô cùng đỏ
Qua rất lâu sau, Mạnh Sưởng mới ổn định lại được
Đợi ông ấy ngủ rồi, cuối cùng Mạnh Gia Nhàn và Hà Tư Ca cũng yên tâm cùng rời khỏi phòng ngủ của Mạnh Sưởng
“Đi thôi, uống một ly đi, bây giờ ba tôi bị bệnh, chỗ rượu vang đỏ quý giá cất trong nhà đành cho hai chúng ta hưởng rồi.” Mạnh Gia Nhàn kéo Hà Tư Ca xuống dưới tầng, mở một chai rượu rồi rót hai ly
Cô ta nâng một ly trong đó lên, khẽ lắc, giọng nói trầm thấp
“Thật không ngờ, tôi lại có thể có ngày ngồi uống rượu với cô.” Mạnh Gia Nhàn cảm khái
Đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng Hà Tư Ca, cô ta không nhịn được có chút kinh ngạc
Mạnh Gia Nhàn nghiêng đầu qua phát hiện Hà Tư Ca ngồi ở bên cạnh như đang thất thần, vẻ mặt cũng ngẩn ra
“Hả? Đúng vậy.” Dưới cái nhìn chằm chằm của Mạnh Gia Nhàn, Hà Tư Ca mới phản ứng được, cô cầm ly rượu vang trước mặt lên, uống một ngụm lớn.
Sau đó, cô hơi ngẩn ra: “Là rượu vang đỏ à? Tôi còn tưởng là nước.”
quá độ
Mạnh Gia Nhàn vô cùng ngờ vực: “Tôi nói với cô nửa ngày mà cô không nghe thấy gì hả? Rốt cuộc cô làm sao thế?” Hà Tư Ca dặt ly rượu xuống, vỗ đôi má hơi nóng lên, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là cảm khái đời người khó lường
Trước kia tôi luôn khổ đã...” Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, lại không biết nói thế nào, vừa cúi đầu, nước mắt đã rơi xuống
Thấy Hà Tư Ca khóc, Mạnh Gia Nhàn cũng cảm thấy khó chịu
Hai người không nói gì nữa, uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng lại uống cạn chai rượu
Cuối cùng, bọn họ dìu nhau lên tầng, trở về phòng của mình, đặt lưng xuống giường liền ngủ say mèm
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tư Ca bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hóa ra là Phó Cẩm Hành thấy cô mãi chưa trả lời lại tin nhắn, nên không yên tâm, vội vàng gọi điện thoại đến hỏi.
“Sao lại uống nhiều vậy?” Hắn hơi tức giận, không nhịn được thầm mắng Mạnh Gia Nhàn
“Không có gì, uống rượu vang là vậy mà, tác dụng chậm mà lại hơi mạnh.” Hà Tư Ca day cái trán đau nhức, dần dần tỉnh táo lại
Đúng rồi, em còn muốn nói với anh một tiếng, em về muộn mấy hôm nhé?” Cô biết Phó Cẩm Hành lo lắng cho mình, chỉ mong mình lập tức trở lại Trung Hải
Nhưng cô cũng có nỗi khổ của mình.
Mọi chuyện trên đời này không có cái gì là vẹn toàn, đạo lý này Hà Tư Ca hiểu y
Nhưng cô vẫn muốn cố gắng để mình không có quá nhiều điều tiếc nuối
Im lặng nửa phút, Phó Cẩm Hành không hỏi gì, chỉ thấp giọng nói: “Anh đợi em, em chú ý an toàn.” Hắn biết, nếu có đã nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân
Nhiều lúc, sự ăn ý giữa vợ chồng chính là như vậy.
Bình luận facebook