Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-317
Chương 318: Quá điên rồ
Minh Duệ Viễn nổi giận đùng đùng nói, rồi lại ngồi xuống
Minh Duệ Tư nhìn cậu ta, vẻ mặt lập tức trở nên có chút phức tạp
“Hắn” không ngờ Minh Duệ Viễn lại oán giận mình đến như vậy
Mà nhiều năm qua, mình vẫn luôn sống vì cậu ta
Càng yêu thương thì càng không biết sợ hãi
Nhất thời, Minh Duệ Tư cảm thấy trái tim mình đau thắt lại
“Em làm anh quá thất vọng rồi” Rất lâu sau, “hắn” lẩm bẩm nói
“Thất vọng? Anh đã từng gửi gắm hy vọng với em à? Anh chỉ vì chính tương lai của anh mà thôi!” Minh Duệ Viễn khinh thường bĩu môi
“Hóa ra em vẫn luôn nghĩ anh như vậy” Minh Duệ Tự tức giận đến2nỗi bật cười, gật đầu
“Được, vậy em hỏi anh, rốt cuộc anh và Phó Cẩm Hành có thù sâu oán nặng gì mà lại đáng để anh xa xôi nghìn dặm chạy về Trung Hải chỉ vì để đối phó với anh ta? Anh nói đi, em sẽ tin!” Cậu ta nhân cơ hội hỏi
Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm mối nghi ngờ trong lòng Minh Duệ Viễn càng ngày càng lớn
Ban đầu cậu ta cũng không quá quan tâm
Nhưng từ lúc Minh Duệ Viễn nảy sinh hứng thú với Phó Cẩm Hành, hơn nữa điều tra được một số tin tức hữu dụng, cậu ta không thể không nghĩ đủ mọi cách đi chứng thực suy đoán của mình
“Anh nói7rồi, đây là chuyện của anh, không liên quan đến em!”
Dường như đề tài này là điều cấm kỵ của Minh Duệ Tư, trước đó Minh Duệ Viễn lớn giọng quát nạt, nói năng lỗ mãng, “hắn” đều không tức giận
Nhưng Minh Duệ Viễn vừa nhắc đến Phó Cẩm Hành, “hắn” lập tức không muốn tiếp tục nói nữa
“Ha ha, anh không nói cho em biết, em cũng có cách điều tra ra được
Có điều”
Hình như Minh Duệ Viễn đã sớm đoán được, dù sao thì từ trước đến giờ cậu ta và Minh Duệ Tư vẫn không hợp nhau, đối phương không nói cũng là hợp tình hợp lý
Cậu ta cố ý kéo dài giọng: “Có điều, có chuyện này em phải nhắc9nhở anh”
Minh Duệ Tư nhướng mày: “Chuyện gì?” “Anh đối phó với Phó Cẩm Hành, em không quan tâm
Nhưng anh đừng có động vào người phụ nữ đó, anh nhớ chưa?” Minh Duệ Viễn giơ ngón tay ra lắc trước mặt Minh Duệ Tư
Trong giọng nói của cậu ta lộ ra sự uy hiếp, không nói cũng hiểu
Minh Duệ Tư ngẩn ra, sau đó thong thả ung dung nói: “Vợ chồng là một, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
Em còn nhỏ, không hiểu đạo lý này cũng là bình thường
Nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, em muốn vợ Phó Cẩm Hành không bị liên lụy, căn bản là không thể”
“Anh nói cái gì?”
Minh Duệ Viễn tức giận, cậu ta nhấc tay5lên, gạt mạnh mấy món đồ trang trí trên bàn làm việc xuống đất
“Em có thái độ gì thế hả? Em và người phụ nữ kia có quan hệ gì?
Minh Duệ Tư như hiểu ra điều gì, căng thẳng nhìn chằm chằm Minh Duệ Viễn
“Anh đoán xem” Minh Duệ Viễn cười lạnh, vẻ mặt không giống một cậu thiếu niên chưa đến mười sáu tuổi chút nào
“Một người đàn ông để ý một người phụ nữ là cảm giác thể nào, anh không phải là trẻ con, chẳng lẽ không hiểu à?” Thấy Minh Duệ Tư để ý như vậy, Minh Duệ Viễn tức nổi muốn trêu “hắn”
“Em
em mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao em có thể” Minh Duệ Tư ngây ra tại chỗ,3nghẹn họng nhìn cậu ta
“Em mới bao nhiêu? Nếu như anh thật sự muốn nhìn, bây giờ em có thể cởi quần cho anh xem rõ!”
Minh Duệ Viễn đứng lên, làm ra vẻ định cởi quần
“Dừng lại! Cái thằng khốn nạn này!”
Minh Duệ Tư theo bản năng nghiêng đầu đi chỗ khác
“Hắn” biết cái thằng nhóc nổi loạn Minh Duệ Viễn này chuyện gì cũng làm được
“Làm gì mà anh phản ứng mạnh như vậy? Chúng ta đều là đàn ông, thứ em có anh cũng có, nhìn một cái cũng có chết được đâu
Vả lại, anh hỏi em bao nhiêu tuổi” Minh Duệ Viễn bỏ tay ra, dửng dưng lẩm bẩm
Đương nhiên cậu ta không có cái sở thích biến thái này, sẽ không cởi quần ra cho người ta xem thật, chỉ đùa một chút thôi
Ai ngờ Minh Duệ Tư lại tin
“Dù sao anh cũng không được động vào người phụ nữ đó” Cậu ta lặp lại một lần nữa
“Còn nữa, anh cũng không được động vào con trai cô ấy
Thằng nhóc đó tuy đáng ghét, nhưng nếu như nó xảy ra chuyện, Hà Tư Ca nhất định sẽ rất đau lòng” Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
“Anh nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện này không liên quan đến em!” Minh Duệ Tư không muốn dung túng cậu ta nữa, “hắn” nhấn mạnh, nhìn chằm chằm Minh Duệ Viễn
“Được thôi, anh chỉ cần nói cho em biết rốt cuộc nhà họ Minh chúng ta và Phó Cẩm Hành có dây mơ rễ má gì thì em sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa!”
Minh Duệ Viễn khoanh hai tay trước ngực, thái độ vẫn kiên quyết y như trước
Quay đi quay lại, lại quay về cái chủ đề này
“Em chỉ cần nhớ nhà họ Minh có ơn đối với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể làm gì có lỗi với nhà họ Minh là được!”
Vừa dứt lời, điện thoại của Minh Duệ Tư vang lên
“Hắn” nhìn một cái, lập tức nghe máy, đưa lưng về phía Minh Duệ Viễn
Thấy Minh Duệ Tư không quan tâm đến mình nữa, Minh Duệ Viễn khẽ mắng một tiếng, đạp lên ghế, căm phẫn đi ra ngoài
Đến cửa, cậu ta lại nhìn thấy A Hải
“Cậu hai, tôi bảo tài xế đưa cậu về” A Hải khách sáo nói
“Không cần! Trên đời này không phải chỉ có chó mới biết đường!”
Minh Duệ Viễn khinh bỉ, nghênh ngang rời đi
Đứng ở trong thang máy, trong đầu cậu ta không nén nổi hiện lên câu nói cuối cùng Minh Duệ Tư vừa nói” Nhà họ Minh có ơn với chúng ta
Chúng ta tuyệt đối không thể làm gì có lỗi với nhà họ Minh
Lời này nghe qua thì dường như không có vấn đề gì, nhưng Minh Duệ Viễn nghĩ lại, vì sao anh cả luôn miệng nói nhà họ Minh?
Bọn họ không phải là người nhà họ Minh sao? Khách sáo như vậy, xem ra “bắn” cũng chỉ hiếu thuận ngoài mặt thôi
Còn sau lưng, nhất định vẫn có tâm tư xấu xa gì
Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn thở dài một hơn, đợi cửa thang máy mở ra, cậu ta sải bước ra ngoài
Mới đi mấy bước, Minh Duệ Viễn sờ túi
“Đệch!”
Không thấy điện thoại đâu cả, nhất định là rơi trong phòng làm việc của Minh Duệ Tư rồi
Cậu ta phiền não quay vào thang máy, trở lại phòng của Minh Duệ Tư
Dọc đường đi, Minh Duệ Viễn không thấy một ai
Cậu ta đã sớm biết, Minh Duệ Tư là một người rất đa nghi, trừ A Hải ra, “hắn” gần như không tin bất cứ ai
Còn những đàn em kia, đối với Minh Duệ Tư mà nói chỉ là nhận tiền làm việc thôi
Đi đến cửa, Minh Duệ Viễn giơ tay, vừa định đẩy cửa ra thì đột nhiên nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói
“Cậu cả, để đứa bé kia ở trong bụng cô ta bao lâu nữa” “Trước tiên đừng vội”
Hai người đang nói chuyện chính là A Hải và Minh Duệ Tư
Minh Duệ Viễn lập tức nín thở, cảnh giác nhìn xung quanh
Chắc chắn bên cạnh không có ai, cậu ta mới dán tai lên tiếp tục nghe
“Nếu để lớn qua, em lo sẽ một xác hai mạng” A Hải có chút lo lắng nói
“Vậy cũng là nhà họ Phó tạo nghiệt, báo ứng rơi vào mẹ con bọn họ, không cần chúng ta thông cảm”
Minh Duệ Tư hơi do dự, giọng nói vẫn lạnh lùng cay nghiệt như cũ
“Vậy được ạ”
Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của “hắn”, A Hải đều tuyệt đối phục tùng vô điều kiện, không nói hai lời
“A Hải, cậu nói tôi làm như vậy, có phải là quá điên rồ không? Tôi gài bẫy khiến cho Hà Tư Ca mang thai, rồi lại muốn cô ta trải qua đau đớn sẩy thai, tôi” Giọng “hắn” dần dần thấp đi, Minh Duệ Tư không nói tiếp nữa, không biết có phải là bị dao động không
A Hải cũng im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Em chưa từng nghĩ đến những chuyện này, em chỉ phụ trách làm chuyện anh dặn dò”
“Đúng vậy, tôi hiểu rõ sự trung thành của cậu, khắc sâu trong lòng” Minh Duệ Tư vỗ vai hắn một cái, cảm khái nói
“Đợi anh dặn dò rồi, em sẽ bố trí giống như một chuyện ngoài ý muốn, sẽ không để Phó Cẩm Hành nghi ngờ là có liên quan đến chúng ta” A Hải gật đầu,
Không ngờ Minh Duệ Tư lại khẽ cười, “Cái này không quan trọng, cho dù cậu có làm cẩn thận hơn, dựa vào năng lực của Phó Cẩm Hành thì cuối cùng cũng nhất định sẽ tra ra chúng ta
Tôi chỉ muốn khiến hắn ta chịu đựng nỗi đau đớn mà năm đó thôi phải chịu”
Nghe đến đây, Minh Duệ Viễn theo bản năng siết chặt nắm tay lại
Khoảnh khắc này, cậu ta thật sự muốn đạp cửa phòng ra, xông vào tìm Minh Duệ Tư nói rõ ràng
Nhưng cậu ta vẫn cố gắng kiềm chế
Minh Duệ Viễn nhẹ chân lui về phía sau từng bước một, im lặng không một tiếng động rời đi, giống như chưa từng quay lại
Còn cái điện thoại không cẩn thận làm rơi kia, cậu ta căn bản đã không quan tâm nữa
“Ngài Minh có đồng ý không?” A Hải đột nhiên mở miệng hỏi
“Nếu ba tôi không đồng ý tôi làm như vậy, tôi dám sao?”
Minh Duệ Tư hừ lạnh nói: “Đừng quên, ba tôi còn hận nhà họ Phó hơn cả tôi, hận đến nỗi chỉ muốn cả nhà bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn! Tất cả những gì tôi làm bây giờ đều là ba tôi bày mưu đặt kế, coi như tôi báo đáp lại ân tình năm đó đi”
A Hải cảm thấy không đáng thay cho “hắn”: “Cậu cả, tại sao cậu không nói những chuyện này với cậu hai? Anh không nói, cậu ấy sẽ không hiểu, sẽ oán hận anh”
Nghe hắn nói vậy, Minh Duệ Tư thở dài
“Bỏ đi
Tôi hy vọng nó có thể sống vui vẻ cả đời này, nhất định đừng bị những chuyện cũ quấy nhiễu
Tất cả tội nghiệt cứ để tôi gánh, rồi tất cả sẽ kết thúc, tuyệt đối đừng ảnh hưởng đến nó
Tôi sẵn lòng dùng tất cả những gì tôi có để đổi cho nó một đời bình an”
Nói một hồi, giọng Minh Duệ Tư có chút nghẹn ngào
A Hải lặng lẽ đưa cho “hắn” một tờ khăn giấy, không mở miệng
Trên đường đi, Minh Duệ Viễn chạy thẳng đến một cửa hàng ở bên đường để mua một cái điện thoại và sim mới
Làm xong tất cả những thứ này, cậu ta tìm một quán cà phê, ngồi ở trong góc, bắt đầu gọi điện thoại
Gọi khoảng nửa tiếng, đến lúc viên đá trong cốc cà phê Americano tan hết, Minh Duệ Viễn mới đặt điện thoại xuống, uống mấy ngụm
Cậu ta nghĩ mình không thể lề mề thêm được nữa
Còn lề mề nữa, Hà Tư Ca sẽ xảy ra chuyện
Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê và chạy thẳng đến Phó Thị
Đến chỗ lễ tân Phó Thị, cậu ta tự nhiên báo tên: “Tôi muốn gặp Phó Cẩm Hành, cô nói với anh ta, tôi là Minh Duệ Viễn, anh ta nhất định sẽ gặp tôi”
Không phải lễ tân chưa từng gặp tình huống tương tự thế này
Đương nhiên cô sẽ không tin, nơi này đâu phải là cái chợ, ai cũng có thể tùy tiện ra vào
Nhưng có lẽ khí chất của Minh Duệ Viễn tương đối đặc biệt, cho nên lễ tân vẫn bảo cậu ta đợi, sau đó gọi điện thoại nội bộ
Minh Duệ Tư nhìn cậu ta, vẻ mặt lập tức trở nên có chút phức tạp
“Hắn” không ngờ Minh Duệ Viễn lại oán giận mình đến như vậy
Mà nhiều năm qua, mình vẫn luôn sống vì cậu ta
Càng yêu thương thì càng không biết sợ hãi
Nhất thời, Minh Duệ Tư cảm thấy trái tim mình đau thắt lại
“Em làm anh quá thất vọng rồi” Rất lâu sau, “hắn” lẩm bẩm nói
“Thất vọng? Anh đã từng gửi gắm hy vọng với em à? Anh chỉ vì chính tương lai của anh mà thôi!” Minh Duệ Viễn khinh thường bĩu môi
“Hóa ra em vẫn luôn nghĩ anh như vậy” Minh Duệ Tự tức giận đến2nỗi bật cười, gật đầu
“Được, vậy em hỏi anh, rốt cuộc anh và Phó Cẩm Hành có thù sâu oán nặng gì mà lại đáng để anh xa xôi nghìn dặm chạy về Trung Hải chỉ vì để đối phó với anh ta? Anh nói đi, em sẽ tin!” Cậu ta nhân cơ hội hỏi
Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm mối nghi ngờ trong lòng Minh Duệ Viễn càng ngày càng lớn
Ban đầu cậu ta cũng không quá quan tâm
Nhưng từ lúc Minh Duệ Viễn nảy sinh hứng thú với Phó Cẩm Hành, hơn nữa điều tra được một số tin tức hữu dụng, cậu ta không thể không nghĩ đủ mọi cách đi chứng thực suy đoán của mình
“Anh nói7rồi, đây là chuyện của anh, không liên quan đến em!”
Dường như đề tài này là điều cấm kỵ của Minh Duệ Tư, trước đó Minh Duệ Viễn lớn giọng quát nạt, nói năng lỗ mãng, “hắn” đều không tức giận
Nhưng Minh Duệ Viễn vừa nhắc đến Phó Cẩm Hành, “hắn” lập tức không muốn tiếp tục nói nữa
“Ha ha, anh không nói cho em biết, em cũng có cách điều tra ra được
Có điều”
Hình như Minh Duệ Viễn đã sớm đoán được, dù sao thì từ trước đến giờ cậu ta và Minh Duệ Tư vẫn không hợp nhau, đối phương không nói cũng là hợp tình hợp lý
Cậu ta cố ý kéo dài giọng: “Có điều, có chuyện này em phải nhắc9nhở anh”
Minh Duệ Tư nhướng mày: “Chuyện gì?” “Anh đối phó với Phó Cẩm Hành, em không quan tâm
Nhưng anh đừng có động vào người phụ nữ đó, anh nhớ chưa?” Minh Duệ Viễn giơ ngón tay ra lắc trước mặt Minh Duệ Tư
Trong giọng nói của cậu ta lộ ra sự uy hiếp, không nói cũng hiểu
Minh Duệ Tư ngẩn ra, sau đó thong thả ung dung nói: “Vợ chồng là một, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
Em còn nhỏ, không hiểu đạo lý này cũng là bình thường
Nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, em muốn vợ Phó Cẩm Hành không bị liên lụy, căn bản là không thể”
“Anh nói cái gì?”
Minh Duệ Viễn tức giận, cậu ta nhấc tay5lên, gạt mạnh mấy món đồ trang trí trên bàn làm việc xuống đất
“Em có thái độ gì thế hả? Em và người phụ nữ kia có quan hệ gì?
Minh Duệ Tư như hiểu ra điều gì, căng thẳng nhìn chằm chằm Minh Duệ Viễn
“Anh đoán xem” Minh Duệ Viễn cười lạnh, vẻ mặt không giống một cậu thiếu niên chưa đến mười sáu tuổi chút nào
“Một người đàn ông để ý một người phụ nữ là cảm giác thể nào, anh không phải là trẻ con, chẳng lẽ không hiểu à?” Thấy Minh Duệ Tư để ý như vậy, Minh Duệ Viễn tức nổi muốn trêu “hắn”
“Em
em mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao em có thể” Minh Duệ Tư ngây ra tại chỗ,3nghẹn họng nhìn cậu ta
“Em mới bao nhiêu? Nếu như anh thật sự muốn nhìn, bây giờ em có thể cởi quần cho anh xem rõ!”
Minh Duệ Viễn đứng lên, làm ra vẻ định cởi quần
“Dừng lại! Cái thằng khốn nạn này!”
Minh Duệ Tư theo bản năng nghiêng đầu đi chỗ khác
“Hắn” biết cái thằng nhóc nổi loạn Minh Duệ Viễn này chuyện gì cũng làm được
“Làm gì mà anh phản ứng mạnh như vậy? Chúng ta đều là đàn ông, thứ em có anh cũng có, nhìn một cái cũng có chết được đâu
Vả lại, anh hỏi em bao nhiêu tuổi” Minh Duệ Viễn bỏ tay ra, dửng dưng lẩm bẩm
Đương nhiên cậu ta không có cái sở thích biến thái này, sẽ không cởi quần ra cho người ta xem thật, chỉ đùa một chút thôi
Ai ngờ Minh Duệ Tư lại tin
“Dù sao anh cũng không được động vào người phụ nữ đó” Cậu ta lặp lại một lần nữa
“Còn nữa, anh cũng không được động vào con trai cô ấy
Thằng nhóc đó tuy đáng ghét, nhưng nếu như nó xảy ra chuyện, Hà Tư Ca nhất định sẽ rất đau lòng” Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
“Anh nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện này không liên quan đến em!” Minh Duệ Tư không muốn dung túng cậu ta nữa, “hắn” nhấn mạnh, nhìn chằm chằm Minh Duệ Viễn
“Được thôi, anh chỉ cần nói cho em biết rốt cuộc nhà họ Minh chúng ta và Phó Cẩm Hành có dây mơ rễ má gì thì em sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa!”
Minh Duệ Viễn khoanh hai tay trước ngực, thái độ vẫn kiên quyết y như trước
Quay đi quay lại, lại quay về cái chủ đề này
“Em chỉ cần nhớ nhà họ Minh có ơn đối với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể làm gì có lỗi với nhà họ Minh là được!”
Vừa dứt lời, điện thoại của Minh Duệ Tư vang lên
“Hắn” nhìn một cái, lập tức nghe máy, đưa lưng về phía Minh Duệ Viễn
Thấy Minh Duệ Tư không quan tâm đến mình nữa, Minh Duệ Viễn khẽ mắng một tiếng, đạp lên ghế, căm phẫn đi ra ngoài
Đến cửa, cậu ta lại nhìn thấy A Hải
“Cậu hai, tôi bảo tài xế đưa cậu về” A Hải khách sáo nói
“Không cần! Trên đời này không phải chỉ có chó mới biết đường!”
Minh Duệ Viễn khinh bỉ, nghênh ngang rời đi
Đứng ở trong thang máy, trong đầu cậu ta không nén nổi hiện lên câu nói cuối cùng Minh Duệ Tư vừa nói” Nhà họ Minh có ơn với chúng ta
Chúng ta tuyệt đối không thể làm gì có lỗi với nhà họ Minh
Lời này nghe qua thì dường như không có vấn đề gì, nhưng Minh Duệ Viễn nghĩ lại, vì sao anh cả luôn miệng nói nhà họ Minh?
Bọn họ không phải là người nhà họ Minh sao? Khách sáo như vậy, xem ra “bắn” cũng chỉ hiếu thuận ngoài mặt thôi
Còn sau lưng, nhất định vẫn có tâm tư xấu xa gì
Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn thở dài một hơn, đợi cửa thang máy mở ra, cậu ta sải bước ra ngoài
Mới đi mấy bước, Minh Duệ Viễn sờ túi
“Đệch!”
Không thấy điện thoại đâu cả, nhất định là rơi trong phòng làm việc của Minh Duệ Tư rồi
Cậu ta phiền não quay vào thang máy, trở lại phòng của Minh Duệ Tư
Dọc đường đi, Minh Duệ Viễn không thấy một ai
Cậu ta đã sớm biết, Minh Duệ Tư là một người rất đa nghi, trừ A Hải ra, “hắn” gần như không tin bất cứ ai
Còn những đàn em kia, đối với Minh Duệ Tư mà nói chỉ là nhận tiền làm việc thôi
Đi đến cửa, Minh Duệ Viễn giơ tay, vừa định đẩy cửa ra thì đột nhiên nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói
“Cậu cả, để đứa bé kia ở trong bụng cô ta bao lâu nữa” “Trước tiên đừng vội”
Hai người đang nói chuyện chính là A Hải và Minh Duệ Tư
Minh Duệ Viễn lập tức nín thở, cảnh giác nhìn xung quanh
Chắc chắn bên cạnh không có ai, cậu ta mới dán tai lên tiếp tục nghe
“Nếu để lớn qua, em lo sẽ một xác hai mạng” A Hải có chút lo lắng nói
“Vậy cũng là nhà họ Phó tạo nghiệt, báo ứng rơi vào mẹ con bọn họ, không cần chúng ta thông cảm”
Minh Duệ Tư hơi do dự, giọng nói vẫn lạnh lùng cay nghiệt như cũ
“Vậy được ạ”
Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của “hắn”, A Hải đều tuyệt đối phục tùng vô điều kiện, không nói hai lời
“A Hải, cậu nói tôi làm như vậy, có phải là quá điên rồ không? Tôi gài bẫy khiến cho Hà Tư Ca mang thai, rồi lại muốn cô ta trải qua đau đớn sẩy thai, tôi” Giọng “hắn” dần dần thấp đi, Minh Duệ Tư không nói tiếp nữa, không biết có phải là bị dao động không
A Hải cũng im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Em chưa từng nghĩ đến những chuyện này, em chỉ phụ trách làm chuyện anh dặn dò”
“Đúng vậy, tôi hiểu rõ sự trung thành của cậu, khắc sâu trong lòng” Minh Duệ Tư vỗ vai hắn một cái, cảm khái nói
“Đợi anh dặn dò rồi, em sẽ bố trí giống như một chuyện ngoài ý muốn, sẽ không để Phó Cẩm Hành nghi ngờ là có liên quan đến chúng ta” A Hải gật đầu,
Không ngờ Minh Duệ Tư lại khẽ cười, “Cái này không quan trọng, cho dù cậu có làm cẩn thận hơn, dựa vào năng lực của Phó Cẩm Hành thì cuối cùng cũng nhất định sẽ tra ra chúng ta
Tôi chỉ muốn khiến hắn ta chịu đựng nỗi đau đớn mà năm đó thôi phải chịu”
Nghe đến đây, Minh Duệ Viễn theo bản năng siết chặt nắm tay lại
Khoảnh khắc này, cậu ta thật sự muốn đạp cửa phòng ra, xông vào tìm Minh Duệ Tư nói rõ ràng
Nhưng cậu ta vẫn cố gắng kiềm chế
Minh Duệ Viễn nhẹ chân lui về phía sau từng bước một, im lặng không một tiếng động rời đi, giống như chưa từng quay lại
Còn cái điện thoại không cẩn thận làm rơi kia, cậu ta căn bản đã không quan tâm nữa
“Ngài Minh có đồng ý không?” A Hải đột nhiên mở miệng hỏi
“Nếu ba tôi không đồng ý tôi làm như vậy, tôi dám sao?”
Minh Duệ Tư hừ lạnh nói: “Đừng quên, ba tôi còn hận nhà họ Phó hơn cả tôi, hận đến nỗi chỉ muốn cả nhà bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn! Tất cả những gì tôi làm bây giờ đều là ba tôi bày mưu đặt kế, coi như tôi báo đáp lại ân tình năm đó đi”
A Hải cảm thấy không đáng thay cho “hắn”: “Cậu cả, tại sao cậu không nói những chuyện này với cậu hai? Anh không nói, cậu ấy sẽ không hiểu, sẽ oán hận anh”
Nghe hắn nói vậy, Minh Duệ Tư thở dài
“Bỏ đi
Tôi hy vọng nó có thể sống vui vẻ cả đời này, nhất định đừng bị những chuyện cũ quấy nhiễu
Tất cả tội nghiệt cứ để tôi gánh, rồi tất cả sẽ kết thúc, tuyệt đối đừng ảnh hưởng đến nó
Tôi sẵn lòng dùng tất cả những gì tôi có để đổi cho nó một đời bình an”
Nói một hồi, giọng Minh Duệ Tư có chút nghẹn ngào
A Hải lặng lẽ đưa cho “hắn” một tờ khăn giấy, không mở miệng
Trên đường đi, Minh Duệ Viễn chạy thẳng đến một cửa hàng ở bên đường để mua một cái điện thoại và sim mới
Làm xong tất cả những thứ này, cậu ta tìm một quán cà phê, ngồi ở trong góc, bắt đầu gọi điện thoại
Gọi khoảng nửa tiếng, đến lúc viên đá trong cốc cà phê Americano tan hết, Minh Duệ Viễn mới đặt điện thoại xuống, uống mấy ngụm
Cậu ta nghĩ mình không thể lề mề thêm được nữa
Còn lề mề nữa, Hà Tư Ca sẽ xảy ra chuyện
Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê và chạy thẳng đến Phó Thị
Đến chỗ lễ tân Phó Thị, cậu ta tự nhiên báo tên: “Tôi muốn gặp Phó Cẩm Hành, cô nói với anh ta, tôi là Minh Duệ Viễn, anh ta nhất định sẽ gặp tôi”
Không phải lễ tân chưa từng gặp tình huống tương tự thế này
Đương nhiên cô sẽ không tin, nơi này đâu phải là cái chợ, ai cũng có thể tùy tiện ra vào
Nhưng có lẽ khí chất của Minh Duệ Viễn tương đối đặc biệt, cho nên lễ tân vẫn bảo cậu ta đợi, sau đó gọi điện thoại nội bộ
Bình luận facebook