• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên

  • Chương 281-285

Chương 281: Anh tức rồi anh tức giận rồi.

Hạ An Nhiên nhìn tình hình này, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Đó chính là—

Chạy!!!

Lăng Mặc đã chặn chỗ ra vào duy nhất, nơi duy nhất cô có thể chạy vào cũng chỉ có phòng thực nghiệm.

Cho dù biết rõ chạy vào phòng thực nghiệm sẽ đối mặt với nguy cơ bị chặn cửa, nhưng Hạ An Nhiên cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy.

Có chỗ để chạy đã là tốt lắm rồi, còn

kén cá chọn canh làm cái gì.

Nếu có thể ở trong phòng thực nghiệm một phút còn hạnh phúc hơn khi bị một tên điên phanh thây ngay lúc này.

Hạ An Nhiên quả quyết chạy về phía phòng thực nghiệm.

Mắt nhìn thấy cánh cửa phòng thực nghiệm, tay đã nắm lấy tay nắm cửa chỉ thiếu mỗi bước đi vào..

Nhưng có người từ phía sau trực tiếp ôm lấy eo của cô giữ lại,sống chết ôm chặt trong tay.

Có chỗ để chạy đã là tốt lắm rồi, còn

kén cá chọn canh làm cái gì.

Nếu có thể ở trong phòng thực nghiệm một phút còn hạnh phúc hơn khi bị một tên điên phanh thây ngay lúc này.

Hạ An Nhiên quả quyết chạy về phía phòng thực nghiệm.

Mắt nhìn thấy cánh cửa phòng thực nghiệm, tay đã nắm lấy tay nắm cửa chỉ thiếu mỗi bước đi vào..

Nhưng có người từ phía sau trực tiếp ôm lấy eo của cô giữ lại,sống chết ôm chặt trong tay.

Hạ An Nhiên muôn vùng vây thoát ra.

Nhưng đối phương lại đang ôm chặt lấy khiến cô căn bản không thể nào thoát ra được.

Hạ An Nhiên giãy dụa, có chút tuyệt vọng.

Trên phương diện sức lực, cô căn bản không phải là đối thủ của tên điên này.

Lúc này, Lăng Mặc dí sát vào tai Hạ An Nhiên, thì thầm một câu, “ Sao cô có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi?”

Hạ An Nhiên:

Khóc! Chạy không nổi rồi!!!

Hạ An Nhiên cố nặn ra nụ cười ngoan ngoãn dễ thương, “ Anh nói linh tình gì thế, tôi muốn chạy lúc nào chứ?

Tôi đây là muốn đến phòng thực nghiệm, xem đã thành phần có phải là đã phân tích ra rồi chưa, tôi đang tinh chế thuốc, rất bận đó, làm gì có thời gian chơi trò mèo vờn chuột với anh!”

Lăng Mặc nghe con mèo hoang nhỏ nói bậy.

Nếu như không phải vừa nãy nhìn thấy cô điên cuồng chạy về hướng phòng thực nghiệm, anh còn thật muốn tin lời nói dối của cô.

Cánh tay ôm chặt lấy eo của Hạ An Nhiên càng dùng thêm sức ôm chặt, “ chỉ là đơn thuần muốn vào phòng thực nghiệm, hay là bị tôi bắt được nên sợ rồi?”
1632367791901.png

Hạ An Nhiên cảm nhận được, lúc tên điên này nói chuyện, toàn thân bao phủ bới khí lạnh.

Giống như là một giây sau anh sẽ trực tiếp cho nổ viện nghiên cứu này vậy.

Tất nhiên là nhét cô vào trong viện nghiên cứu này rồi mới cho nổ...

Hạ An Nhiên muốn khóc.

Một phút sướng miệng mà sau lại phải chịu khổ, ;

Sau một lúc lâu, Hạ An Nhiên chớp chớp đôi mắt lưỡi liềm vô tội.

“ Lần này có phải là rất tức giận không? cảm thấy bị xỉ nhục kích thích đến mức muốn giậm chân luôn? Anh đường đường là Đại boss của tập đoàn Lăng thị, sao có thể không bằng một vật chết được chứ?”

Búng ngón tay một cái, cô ý bày ra

dáng vẻ chiến thắng.

“ Sáng sớm hôm nay anh còn chê tôi là màn cosplay tối hôm qua không đủ kích thích, tôi đây liền nghĩ cách khác,

nghĩ đến dùng cách này kích thích.........

nhìn dáng vẻ bây giờ, vẫn rất có tác dụng nha, anh xem, anh tức rồi, anh tức giận rồi!!!”

Cuối cùng lại lộ ra dáng vẻ ủy khuất, bắt đầu kể lể.

“ Còn không phải là trước đây anh nói với tôi là muốn thực hiện “ hình thức sủng vợ” sao, nhưng anh nhìn dáng vẻ bủn xỉn của anh bây giờ đi, làm gì có chút dáng vẻ sủng vợ nào, trước đây tôi đã nhắc nhở anh rồi, không

được tức giận, không được hung dữ với tôi, nhưng anh 1-2 ngày là lại làm thành cái dạng gì rồi? Anh như thế này tôi làm sao còn có thể giúp anh thu hút hỏa lực được, anh biểu hiện quá kém, đánh giá thấp!!!”

***
Chương 282: Mèo hoang nhỏ đang bảo vệ đồ ăn

Từ lúc bắt đầu con mèo hoang nhỏ đã bày ra dáng vẻ vô tội sau đó lại lộ ra sự đắc ý đến cuối cùng lại kể lể với anh.

Liên tiếp thay đổi cảm xúc, liền mạch lưu loát khiến cho Lăng Mặc không trả lời kịp.

Hơn nữa, còn phủi sạch sẽ “lỗi” của cô.

Ánh mắt Lăng Mặc thẫm lại, thâm trầm nhìn con mèo hoang nhỏ.

Ha An Nhiên bi nhìn chằm chằm như

vậy, trong lòng thực ra có chút lo lắng, không biết Lăng Mặc có ăn mình không.

Đúng vào lúc này, bụng của Hạ An Nhiên kêu lên “ùng ục”

Ánh mắt Lăng Mặc rơi xuống bụng của Hạ An Nhiên.

Trên mặt Hạ An Nhiên xoẹt qua tia ngại ngùng.

Tiếp đó, một giây sau lại lập tức kể khổ, khóc thút thít trong lòng Lăng Mặc, “ Hu hu hu, bụng người ta bây giờ đói meo rồi còn bị anh bắt nạt, tôi thật là thảm mà.”

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ lúc này lại giả vờ đáng thương.

Nắm được thóp anh rồi đúng không?

Hung hăng gõ một cái lên đầu của con mèo hoang nhỏ, “ Thu dọn chút đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”

Hạ An Nhiên cũng muốn đi ra ngoài ăn đò ăn ngon, nhưng nghĩ đến các thành phần thuốc tinh chế vẫn chưa phân tích xong trong phòng thực nghiệm liền lắc đầu, “ Không được, trong vòng một tiếng đồng hồ tôi phải quay lại, đâu thể ra ngoài ăn được a.”

Chủ động đề nghị, “Đồ ăn ở căng tin cũng không tệ, hay là chúng ta đến

đó ăn đi.

Lăng Mặc cau mày, rõ ràng là có chút không vui.

Hạ An Nhiên liền chủ động khoác lấy cánh tay Lăng Mặc, “ Anh dù gì cũng là boss đứng phía sau của viện nghiên cứu, liền coi như vi phục suất hành, xem xem đồ ăn của viện nghiên cứu như thế nào đi.”

Hạ An Nhiên kéo Lăng Mặc ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

Ra đến bên ngoài, ngạc nhiên nhìn thấy Thu Tử Châu lại đang đứng ngoài cửa.

Vì vậy, tình huống mất mặt vừa nãy của cô, Thu Tử Châu có phải là cũng nhìn thấy không?

Nhưng bây giờ chỉ có thể giả vờ làm một người không biết gì, kiêu ngạo ngẩng đầu, nói với Thu Tử Châu, “ Lăng Mặc muốn đến căng tin thị sát dân tình, anh có muốn đi cùng không?”

1632367812053.png

Trước đây Hạ An Nhiên còn chê bai dáng vẻ lười biếng của Thu Tử Châu, đâu có chút dáng vẻ nào của trợ lý.

Nhưng hôm nay đã hiểu được, người ta thực sự thích hợp để làm trợ lý.

Chính là hiệu suất làm việc, rất tuyệt vời!

Đến phòng riêng, Hạ An Nhiên nhìn đồ ăn trên bàn, hơi nhíu mày, “ Sao lại không có món dưa chuột muối đặc sắc của căng tin?”

Bữa trưa hôm nay cô đã lấy một đĩa dưa chuột muối, sau khi ăn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lập tức lại đi lấy một đĩa nữa.

Nhìn thấy trong đây không có, lại chuẩn bị đi đến cửa sổ căng tin lấy một ít.

Có điều, lúc ra khỏi phòng riêng lại khách sao hỏi Lăng Mặc một câu, “ Anh có muốn đi đến cửa sổ căng tin nhìn chút không? Trong này có không ít đồ ăn ngon, bên ngoài có khi không ăn được đâu.”

Hạ An Nhiên chỉ khách sáo chút thôi.

Nhưng không ngờ Lăng Mặc lại đứng lên, cùng cô đi ra khỏi phòng riêng.

Hạ An Nhiên: “......”

Tên điên này thật không khách sáo.

Có điều, buổi tối có không ít nhân viên nghiên cứu ăn cơm ở đây, với khuôn mặt tuấn mỹ như này của Lăng

Mặc đi ra ngoài, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Hạ An Nhiên gọi anh đứng lại, “ Anh đợi chút!”

Lăng Mặc không hiểu gì nhìn con mèo hoang nhỏ.

Hạ An Nhiên lại gần Lăng Mặc, lấy khẩu trang của mình xuống, kiễng chân lên đeo cho anh, “ Phái nữ trong viện nghiên cứu rất đông, anh ra ngoài phải để ý chút.”

Đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy, phải biết cách bảo vệ, để không bị người khác nhớ nhung.

Sau khi làm xong liền kéo lấy tay Lăng Mặc, “Được rồi! Chúng ta đi cửa sổ căng tin, đi muộn tôi sợ không còn dưa chuột muối nữa,”

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ đang kéo anh ra ngoài, ánh mắt có chút thay đổi, mũi càng hít thở không kiểm soát.

Đây là khẩu trang con mèo hoang nhỏ đeo cả buổi chiều, bên trong đều là mùi hương của cô, có chút ngọt ngào, lập tức dập tắt tâm trạng không vui của anh do bị con mèo hoang chọc giận.

Khóe miệng không khỏi gợi lên một tia vui sướng tột độ,

Đây là con mèo hoang nhỏ đang bảo vệ đồ ăn!
Chương 283: Cuốn gói cút đi!

Khi đến cửa bán vé của nhà ăn, Hạ An Nhiên trước tiên bưng hai đĩa dưa chuột muối nhỏ, sau đó quay đầu hỏi Lăng Mặc, "Anh thích ăn gì?"

Lăng Mặc không kén ăn.

Sau khi nhìn con mèo hoang nhỏ, anh thản nhiên nói: "Gà chanh."

Đôi mắt lưỡi liềm của Hạ An Nhiên cong lên, "Tôi cũng thích món này, khẩu vị của chúng ta giống nhau."

Sau khi lấy đồ ăn, Hạ An Nhiên vẫn muốn xem những những món ăn khác.

Các món ăn mà Thu Tử Châu yêu cầu nhà bếp chuẩn bị, cảm thấy không hấp dẫn bằng đồ ăn ở nhà ăn.

Tuy nhiên, sau khi cô ấy lấy ba món, thì mâm cơm đã hơi đầy.

Hạ An Nhiên vụng trộm nhìn Lăng Mặc, trầm mặc nói: "Tôi vẫn muốn xem còn món gì ngon, anh có thể giúp tôi mang về được không?"

Lăng Mặc hiểu ra, anh ấy đã bị lôi kéo đến đây như một phương tiện để phục vụ bưng bê thức ăn cho cô ấy.

Nhưng trước sự van xin của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc tự nhiên ngoan ngoãn cầm lấy đĩa thức ăn, nhưng

vẫn nghiêm túc nhắc nhở: "Ăn ít thôi, đau dạ dày, phải biết kiềm chế!"

Hạ An Nhiên "ừ"

"Tôi biết rồi....Tôi có thể lấy thêm nhiều nhất một hoặc hai món ăn phụ, phải không? "

Lăng Mặc cau mày, bất lực bỏ đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên bất mãn rên rỉ “ Rõ là, ở nhà đã quản chuyện ăn uống, bên ngoài cũng muốn quản, ăn một chút đồ ở tập đoàn của anh, có cần phải keo kiệt như vậy không?"

Lại của sổ của căn tin đồ ăn nhìn một

vòng.

Cô vô tình phát hiện ra có loại mận chua tự làm, nhìn chua chua ngọt ngọt rất ngon.

Hạ An Nhiên đưa tay lấy.

Vừa cầm lấy đĩa thức ăn, đột nhiên có một cánh tay khác duỗi ra, kéo mạnh ròi giật lấy đĩa thức ăn trên tay Hạ An Nhiên.

Hạ An Nhiên không ngờ rằng sẽ có người giật đồ ăn, vì vậy cô cau mày nhìn người đó.
1632367827801.png

Cát Mĩ Lộ trong mắt càng thêm khinh thường," Vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy cô cùng một người đàn ông ôm nhau, thế nào, hay là tôi nhìn nhầm?"

Hạ An Nhiên đoán ra, đối phương xem Lăng Mặc là người của Viện nghiên cứu.

Theo quy tắc thông thường, những người bên ngoài không thể tùy tiện vào Viện nghiên cứu.

Người bên kia hiểu lầm Lăng Mặc là người trong Viện nghiên cứu cũng có thể hiểu được.

Nhưng những lời ác ý của cô ta thì sao?

Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Cát Mĩ Lộ, "Ồ, cô nói người đàn ông đó, anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi ôm một chút thì đã sao?"

Cát Mĩ Lộ nghe xong, cười khẩy một tiếng, "Tôi nói, làm sao một cái bình hoa như cô có thể vào được Viện nghiên cứu của chúng tôi, hóa ra là dựa vào quan hệ."

Hôm nay Cát Mĩ Lộ ở trong nhỏm chat đã thấy ai đó gửi ảnh của Hạ An Nhiên.

Đã rất khỏ chịu vào lúc đó.

Viện nghiên cứu của bọn họ, từ khi nào đã trở thành nơi để thảo luận về vẻ đẹp của phụ nữ?

Thật sự làm bẩn thánh địa của Viện nghiên cứu này!

Cát Mĩ Lộ nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên rồi từng bước tiến lại gần, "Mọi người vào viện nghiên cứu của chúng tôi đều có năng lực. Loại bình hoa không có năng lực như cô, tốt nhất là nên nhanh chóng cuốn gói rời khỏi, đừng làm xấu hổ nơi này"
Chương 284: Nhân phẩm còn quan trọng hơn năng lực

Hạ An Nhiên cũng biết rằng tất cả mọi người vào Viện nghiên cứu tập đoàn Lăng Thị đều có năng lực.

Mà những người có năng lực, thì khó tránh khỏi sự kiêu ngạo.

Nhưng chỉ vì ngoại hình của cô ấy, liền tự nhận định rằng cô ấy không có năng lực, còn yêu cầu cô cút ra khỏi Viện nghiên cứu?

Hạ An Nhiên tiến một bước về phía Cát Mĩ Lộ, nhẹ nhàng nhìn cô ta "

Như vậy xem ra, cô hẳn là một người lợi hại? Chà, cô có thể cho tôi biết về

thành tích của cô không? Loại thuốc cô đã nghiên cứu, loại nào đang bán trên thị trường ? Tôi sẽ tìm hiểu và hướng về cô học tập tốt một chút"

Cát Mĩ Lộ mặt hơi cứng đờ.

Một nhà nghiên cứu trong lĩnh vực thuốc có thể nghiên cứu một loại thuốc đưa ra bán trên thị trường, đó là một thành tựu lớn.

Cát Mĩ Lộ hiện đã ngoài 30 tuổi.

Mặc dù cô ta đã tham gia vào một số dự án dược vật, nhưng vẫn chưa có loại thuốc nào trên thị trường.

Khi Hạ An Nhiên nhìn thấy giọng nói

của Cát Mĩ Lộ bị ngập thở, thì có chút thương hại, "Cho nên, cô thực sự không có‘ tác phẩm ’nào của mìnhlTôi còn nghĩ cô thực sự rất lp’i hại."

Cát Mĩ Lộ hung hăng nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, "Ai có thể chỉ mới ba mươi tuổi, đã có thành tựu như vậy?"

Hạ An Nhiên vô cùng vô tội nói:" Thu Lương Nhạc không phải đã làm được như vậy sao? Trước năm 30 tuổi, ông ấy đã nghiên cứu thành công rất nhiều loại thuốc và đưa ra thị trường, và chúng còn được thị trường công nhận"

Cát Mĩ Lộ càng muốn ói ra máu," Lấy giáo sư Thu so sánh với tôi sao? Tôi còn chưa đạt đến trình độ đó."

Hạ An Nhiên nhướng mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Cô cũng biết mình chưa đạt đến trình độ đó, dựa vào cái gì lại khoa tay múa chân như vậy?"

Ngay cả Thu Khanh Khanh năm đó cũng chưa từng nói như vậy với cô



ây.

Người dì trong thời kì tiền mãn kinh này cỏ tư cách gì mà chỉ trích cô?

Khuôn mặt vốn vẫn xinh đẹp của Hạ An Nhiên dần dần biến sắc.

Những người có thể vào Viện nghiên cứu này đều là những người có năng lực.

Chỉ là đôi khi năng lực là một chuyện, nhân phẩm con người là một chuyện khác.

Trong mắt cô ấy, nhâm phẩm so với năng lực quan trọng hơn.
1632367844969.png

cô sẽ dễ dàng bước vào thời kỳ mãn kinh sớm, sau đó tính khí của cô chỉ càng tồi tệ hơn thôi, tuần hoàn như thế sẽ càng ngày

càng xấu...Tình trạng của cô thật

khủng khiếp, phải bước vào tuổi già

sớm.

Cát Mĩ Lộ đã rất tức giận khi nghe thấy âm thanh của hai chữ "Cô ơi".

Nhưng Hạ An Nhiên không sự hãi chút nào.

Cô không khách khí duỗi tay ra, giật lấy quả mận chua trên tay của đối phương, bỏ lên khay của mình.

Sau đó, quay đầu lại và thản nhiên rời đi.

Cát Mĩ Lộ lạnh lùng nhìn bóng lưng Hạ An Nhiên rời đi, tức giận ném khay sang một bên.

Một người phụ nữ chứng kiến toàn bộ quá trình đã đến gần Cát Mĩ Lộ và khuyên: "Tính khí của giới trẻ bây giờ rất kém, không nên tức giận"

Cát Mĩ Lộ tức giận đến phát run, "Tôi chưa từng thấy qua, đã đi cửa sau lại còn kiêu ngạo như vậy, tôi nhất định phải báo cáo."

Người phụ nữ an ủi: "Cô ta hiện tại đi theo Đoạn Thư ... Haha, Đoạn Thư là ai, tôi và cô đều biết rõ, tiểu công chúa hư hỏng này ở trong tay hắn, làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp? Chúng ta cứ chờ xui xẻo tới với cô ta thôi"

***
Chương 285: Rõ ràng là đang nói dối.

Cát Mĩ Lộ nghe thấy lời này, khiến tính khí cô ta dịu đi đôi chút.

Lúc đầu cô ta chính là trợ thủ của Đoạn Thư trong phòng thí nghiệm, thực sự là không thể chịu nổi đối phương.

Đoạn Thư chính là một cực phẩm, chuyện gì cũng phải làm đến trình độ cao nhất.

Tăng ca thức đêm càng là chuyện như cơm bữa!

Càng quan trọng là, loại thuốc bệnh tiểu đường trước đó rõ ràng hiệu quả

cũng rất tốt, nhưng anh ta vẫn đang tốn thời gian, bặt bọn họ không ngừng làm lại việc điều chỉnh thành phần thuốc.

Đoạn Thư nhất định muốn tốn thời gian đến 100/100, mới đồng ý kết thúc dự án.

Nhưng điều này thật quá lãng phí thời gian.

Hơn nữa, đối với nhân viên nghiên cứu bọn họ mà nói, thời gian chính là vàng bạc.

Vì vậy lúc Cát Trì tìm cô ta mới đặc biệt chủ động rời đi.

Cát Mĩ Lộ nghĩ tới Hạ An Nhiên bây giờ đang trong tay Đoạn Thư, tâm trạng cuối cùng tốt lên không ít, “ Cũng đúng, sau khi bị Đoạn Thư mài thành chó, xem cô ta còn phách lối như nào.”

Hạ An Nhiên cầm lấy ô mai tự làm chạy về phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, liền thở phì phì nhét một viên ô mai vào miệng.

Mùi vị của ô mai cũng không tệ, Hạ An Nhiên liền một lúc nhét thêm mấy viên, sau đó còn ăn một miếng dưa chuột muối.

“ Quả nhiên vẫn rất ngon, có thể khiến tâm trạng của tôi vui vẻ.”

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ đem thứ đồ chua đến ghê răng nhét vô miệng, lông mày bắt đầu cau chặt lại.

Nhìn có vẻ như Tôn quản gia nói đúng, trước đây ở cô nhi viện con mèo hoang nhỏ chắc chắn không được ăn những món ăn ngon.

Bây giờ ăn những thứ rất buồn nôn này mà cô vẫn cỏ thể ăn ngon được.

Có điều, Lăng Mặc càng quan tâm là, “ Sao thế? Ai chọc tức cô ?”

Hạ An Nhiên vỗ bàn một cái, “ Tôi bị xem là bình hoa bởi vì quan hệ bám váy mới vào được viện nghiên cứu.”

Lăng Mặc thâm trầm nhìn con mèo hoang nhỏ, hỏi ngược lại, “ Lẽ nào không phải?”

Hạ An Nhiên ngây người.

Nghiêm túc xem lại, cô đúng là dựa vào quan hệ bám váy mới vào được viện nghiên cứu.

Có điều, Hạ An Nhiên không thay đổi sắc mặt ngẩng đầu, già mồm át lẽ phải nói, “ Thân là phu nhân đại boss, đến đây đã là nể mặt mũi bọn họ rồi, bọn họ có ý kiến với tôi, cũng phải

kìm nén cho tôi!

Lại nhét một viên ô mai vào miệng, “ Hơn nữa, bọn họ còn không có mắt nói tôi câu dẫn anh! Một cô gái tốt, đáng yêu, thuần khiết như tôi, làm sao cỏ thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy được!”

Lăng Mặc nghe thấy, nhìn con mèo hoang nhỏ đang tức giận một cái, “ Cô có thể thử xem.”
1632367863501.png

“ Chắc chắn là vì thích rồi.”

Ánh mắt phát sáng nhìn Lăng Mặc, “ Anh không cảm thấy việc nghiên cứu ra một loại thuốc mới rất có cảm giác thành tựu sao?”

Cũng giống như ông già năm đó.

Chỉ cần nghiên cứu ra một loại thuốc độc mới, ông liền cỏ thể vui sướng đến muốn lên trời, kéo cũng không kéo xuống được.

Lăng Mặc cau mày, trong lời nói này của con mèo hoang nhỏ có sơ hở, “ Cô từng tiếp xúc với cái này trước khi học kỹ thuật dược phẩm?” Nhưng lúc đó cô ở cô nhi viện, làm sao có thể

tiếp xúc được?

Hạ An Nhiên không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, “Đó là đương nhiên rồi.”

Lúc đầu ở bên cạnh ông già, không biết đã nhìn bao lâu, có thể không tiếp xúc sao?

Có điều, có một số chuyện Hạ An Nhiên không thể nói ra.

Nở nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc nói, “ Khi làm các thí nghiệm hóa học và sinh học ở trường trung học, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu a.”

Lăng Mặc nhìn dáng vẻ chân thành

này của con mèo hoang nhỏ.

Rõ ràng là đang nói dối!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom