• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 354: Đạn có linh hồn

Câu hỏi của Tiêu Chấn khiến Lý Thanh Từ không biết phải trả lời như thế nào, theo bản năng nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.

Thực ra lúc này Lý Thanh Từ cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng biết viên đạn xuyên qua đầu người chết là kiểu bắn thẳng khó hiểu.

Nhưng cô ấy có một cảm giác tin tưởng không thể giải thích được ở Diệp Vĩnh Khang, cô ấy luôn cảm thấy rằng anh có thể giải đáp mọi bí ẩn.

"Ai nói với ông là đạn không có mắt?"

Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang không làm cho Lý Thanh Từ thất vọng, anh nhướng mi, lười biếng nhìn Tiêu Chấn: "Có đôi khi đạn không chỉ có có mắt, mà còn có linh hồn đấy".

"Nhưng cái này phải tùy người sử dụng. Trong tay kẻ kém cỏi, viên đạn chỉ là một mảnh kim loại nhỏ vô hồn".

"Nhưng trong con mắt của một cao thủ thực sự, viên đạn sẽ được tiêm vào linh hồn và ý nghĩ trong tích tắc".

"Chỉ là những thứ tôi đang nói đến là quá cao cấp, ông tạm thời không thể hiểu được cũng là điều dễ hiểu".

Bốp!

"Mày nói cái gì!"

Lời ám chỉ của Diệp Vĩnh Khang khiến Tiêu Chấn lập tức xù lông, đập tay lên bàn, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Có giỏi thì nói lại xem!"

Diệp Vĩnh Khang chế nhạo, khinh thường nói: "Ông cứ thử chỉ tay vào tôi lần nữa thì sẽ biết tôi có giỏi hay không liền".

"Vĩnh Khang!"

Lý Thanh Từ vội vàng kéo Diệp Vĩnh Khang lại, cô ấy biết tên này là một con lừa ngoan cố, hơn nữa Tiêu Chấn cũng tính tình hung bạo, nếu không kịp thời ngăn cản, hai người sẽ đánh nhau ngay tại chỗ cũng nên.

"Im lặng, im lặng!"

Đỗ Duy Minh đập bàn hai lần và giận dữ nói với Tiêu Chấn: "Đội trưởng Tiêu, làm ơn chú ý đến hành vi của mình. Đây không phải là cái chợ, chứ đừng nói là nơi đánh nhau!"

Mép Tiêu Chấn giật giật hai cái, sau đó mới tức giận ngồi trở lại trên ghế.

"Anh Diệp, thực xin lỗi, đồng nghiệp của tôi tính tình không tốt, anh đừng để bụng".

Mặc dù Đỗ Duy Minh là đội trưởng của đội điều tra tội phạm, nhưng ông ấy chả kiêu ngạo chút nào, còn rất lịch sự với Diệp Vĩnh Khang.

Nhìn thấy thái độ này của đối phương, Diệp Vĩnh Khang xua tay ra hiệu không sao cả.

"Anh Diệp, tuy rằng đội trưởng Tiêu nói chuyện không lịch sự, nhưng không phải không có lý".

"Nếu theo những gì anh nói, phát súng được bắn trên sân thượng cao hàng chục tầng thì làm sao viên đạn có thể xuyên qua đầu người chết với đường bắn thẳng như vậy được?"

Đỗ Duy Minh lịch sự hỏi.

Ông ấy không phải tin vào Diệp Vĩnh Khang mà tin vào Lý Thanh Từ, ông ấy biết Lý Thanh Từ tuy là một cô gái trẻ nhưng làm gì cũng rất cẩn thận, nếu không cô ấy đã không tùy tiện đưa người đến tham gia thảo luận tình tiết vụ án.

"Vấn đề rất đơn giản. Trong tình huống bình thường, quả thực quỹ đạo của viên đạn không thể xuất hiện theo cách này".

"Nhưng khi sự việc xảy ra đêm qua, có một yếu tố quan trọng có thể thúc đẩy viên đạn bay theo cách kỳ lạ này".

"Và yếu tố này chính là cơn gió bất thường thổi vào đêm qua. Đối với một tay bắn tỉa hàng đầu, tác động của môi trường chả phải thứ gì khó khăn".

"Mà còn là một loại công cụ có thể lợi dụng, có nghĩa là, bất kể môi trường khắc nghiệt như thế nào trong mắt của hầu hết mọi người, trong mắt của những tay súng bắn tỉa hàng đầu ..."

"Hahahahaha!"

Diệp Vĩnh Khang còn chưa nói xong, Tiêu Chấn đột nhiên bật cười: "Cuối cùng hôm nay tôi cũng được thấy cái gọi là thằng điên nói chuyện nghiêm túc rồi".

"Há mồm ngậm mồm là tay bắn tỉa hàng đầu, mày có biết ba chữ tay bắn tỉa được viết như nào không?"

"Nếu chỉ dựa vào mỗi mồm nói, tao còn có thể suy ra kẻ sát nhân là người ngoài hành tinh, đã sử dụng vũ khí công nghệ cao để gây án. Lời giải thích này cũng hợp lý".

Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tiêu Chấn cũng không hề tức giận, do dự một lúc, quay đầu liếc nhìn đám mây trên bầu trời qua cửa sổ.

Sau đó anh nói với Đỗ Duy Minh: "Nhìn thời tiết này, trong khoảng một giờ nữa, sẽ có gió nổi lên bất thường giống như lúc vụ án xảy ra đêm qua".

"Nếu có thể, tôi có thể mô phỏng hiện trường vụ giết người đêm qua, bao gồm cả quỹ đạo bắn thẳng mà mọi người không hiểu!"

"Vậy thì tốt quá!"

Đỗ Duy Minh hào hứng nói: "Nếu chứng minh được, điều kiện gì tôi cũng đồng ý, anh nói đi, cần chúng tôi làm những gì".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Lập tại chỗ một mục tiêu cỡ đầu người, sau đó cung cấp cho tôi một khẩu súng bắn tỉa tốt nhất của mọi người, à, cộng thêm một trăm viên đạn".

"Ha!"

Tiêu Chấn sau khi nghe xong liền chế nhạo: "Một trăm viên đạn, sao mày không nói thẳng là lấy cho mày súng máy luôn đi".

Diệp Vĩnh Khang mặc kệ ông ta, nhìn Đỗ Duy Minh nói: "Có được không?"

"Không thành vấn đề, tôi sẽ thu xếp, Tiêu Chấn, ông đến đội của mình lấy khẩu súng bắn tỉa tốt nhất của bên ông đến đây, sau đó lấy thêm một trăm viên đạn nữa".

Đỗ Duy Minh nói.

"Nhưng…….."

"Đây là mệnh lệnh!"

"Cái này ... Ờ, được rồi!"

Tiêu Chấn miễn cưỡng đứng dậy, sau một cái liếc xéo về phía Diệp Vĩnh Khang, liền không vui bước ra khỏi văn phòng.

Bốn mươi phút sau, một nhóm người lên nóc tòa nhà.

"Này thằng kia, mày nghe cho kĩ đây. Đây là súng bắn tỉa có độ chính xác cao tốt nhất trong đội của chúng tao đấy. Cả đội chỉ có một khẩu thôi. Tầm bắn hiệu quả có thể lên tới một km!"

"Sau nếu không làm được, đừng viện cớ nói súng không tốt đấy. Hơn nữa, mày cẩn thận một chút, nếu làm hỏng..."

Tiêu Chấn cầm trên tay một khẩu súng bắn tỉa màu đen, lải nhải không ngừng.

"Nếu nó bị hỏng thì cũng không mượn ông quan tâm, đây là tài sản của đơn vị ông, ông nói như thể nó là của ông vậy".

Diệp Vĩnh Khang nóng nảy giật lấy khẩu súng từ tay Tiêu Chấn.

"Mày…….."

Tiêu Chấn chuẩn bị phát điên, thì đột nhiên phát hiện ra một điều rất kỳ lạ!

Đối với ông ta, người đã ở trong đội tuần tra đặc biệt gần hai thập kỷ, khẩu súng và ông ta từ lâu đã hòa vào nhau, giống như một cơ quan trong cơ thể ông ta vậy.

Chỉ cần ông ta không cho phép, người khác đừng hòng mà lấy được khẩu súng ra khỏi tay ông ta, giống như cánh tay của mình tuyệt đối sẽ không bị người ta cướp đi vậy.

Tuy nhiên, tên thanh niên này chỉ vồ đại một cái đã giành được khẩu súng trong tay ông ta!

Cạch----

Diệp Vĩnh Khang kéo chốt trên súng hỏi: "Thông số của khẩu súng này là bao nhiêu?"

Tiêu Chấn buột miệng nói: "Sơ tốc là 891 mét/giây, tầm bắn hiệu quả là 984 mét. Ngoài khoảng cách này, quỹ đạo bắt đầu thay đổi ..."

Bùm!

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng bóp cò bắn vào một khu rừng phía xa.

"Mày làm gì vậy!"

Tiêu Chấn tức giận gầm lên: "Ai cho mày bắn bừa bãi!"

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Đội trưởng Tiêu, những gì ông nói vừa rồi không hoàn toàn chính xác. Sơ tốc 891 mét/giây là số liệu khi độ ẩm không khí trên 90".

"Độ ẩm không khí hiện tại là từ 75 đến 80, vì vậy sơ tốc của khẩu súng này tại thời điểm này phải là 920 mét/giây".

"Tầm bắn hiệu quả tương ứng cũng là khoảng một nghìn năm mươi mét. Ngoài ra, quỹ đạo của khẩu súng này đã lệch sang trái hai micrômét. Chắc chắn đã bị hỏng từ trước rồi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom