Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 336: Nasha đến
Bởi vì đám người Nasha đến Giang Bắc lần này thông qua bảo mật nghiêm ngặt, hơn nữa phía sân bay cũng đã tạo ra một lối đi đặc biệt, cho nên không gây ra tình huống biển fans bu kín.
Cả lối đi chỉ có mỗi đám người Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang.
Khi cửa thoát hiểm của lối đi đặc biệt từ từ mở ra, Quách Thụy Hoa nhướng cao cổ, như thể bị người ta nhấc cổ lên vậy.
Khi vài bóng người từ từ đi về phía bên này, khuôn mặt của họ được ánh đèn bên cạnh chiếu rọi, biểu cảm của Quách Thụy Hoa đã thay đổi đáng kể!
"Cô Nasha!"
Lúc này không thể nào diễn tả được tâm trạng của ông ta, bọn họ thực sự đến rồi!
Quách Thụy Hoa quá phấn khích đến mức suýt vấp ngã về phía đám người Nasha.
Diệp Vĩnh Khang đang đứng cạnh cửa xe thì có vẻ hơi ngượng ngùng, anh chợt nhận ra không biết phải làm sao mới phải.
Từ giở trò khốn nạn với người ta giờ lại đi la liếm muốn mời người ta từ xa đến giúp đỡ.
Cùng với sự bướng bỉnh và tính khí cứng rắn của Nasha, sẽ rất rắc rối nếu như lát nữa cô ấy giơ súng ra tự sát.
"Vĩnh Khang".
Ngay lúc trong lòng Diệp Vĩnh Khang đang hỗn độn, phía trước anh đột nhiên vang lên giọng nói thánh thót của một cô gái.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên, thấy Nasha vẫn xinh đẹp như trước, trên người còn có thêm vẻ quyến rũ trưởng thành nữa.
Chiếc váy dài đen đơn giản đã tôn lên dáng người hoàn hảo của cô ấy, với những đường nét trên khuôn mặt không chê vào đâu được, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi và hai đôi mắt xanh biếc như bầu trời trong vắt.
Bên ngoài cô ấy đẹp hơn trên TV nhiều.
"Làm sao vậy, không muốn nói chuyện với em, hay là nhìn thấy em căng thẳng quá không nói nên lời?"
Nasha thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, không khỏi mỉm cười nói thêm: "Không ngờ đường đường là …"
Nói được nửa câu, Nasha đột nhiên liếc nhìn Quách Thụy Hoa và những người khác bên cạnh, sau đó tiếp tục nở nụ cười: "Không ngờ đường đường là Diệp Vĩnh Khang của nước Long Hạ cũng có lúc bối rối cơ đấy".
Diệp Vĩnh Khang đỏ bừng cả cổ khi nghe Nasha nói vậy, gãi gãi đầu cười nói: "Cũng không hẳn, chỉ là đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước".
"Cảm ơn anh, không dễ gì để có được lời khen ngợi từ anh Diệp, thật vinh hạnh cho em quá".
Khóe môi Nasha cong lên một nụ cười đặc biệt dễ mến.
"Haha, thật vinh dự cho tôi khi được gặp cô Nasha nổi tiếng thế giới mới đúng. Cô nói tiếng Long Hạ ngày càng trôi chảy đấy nhỉ. Nếu chỉ nghe giọng nói, chắc chắn sẽ nghĩ cô là người Long Hạ".
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Có lẽ dưới tác động khí chất bình tĩnh của Nasha, Diệp Vĩnh Khang cũng dần bớt căng thẳng.
"Mời, cô Nasha, hôm nay tôi sẽ là tài xế của cô".
Diệp Vĩnh Khang cười mở cửa xe, đưa tay ra làm động tác mời.
"Vậy làm phiền anh rồi".
Nasha tinh nghịch nháy mắt, sau đó cúi xuống và ngồi vào ghế lái phụ một cách duyên dáng.
Những siêu sao khác được Nasha mời đến thì lên xe do Quách Thụy Hoa sắp xếp.
Đoàn xe hùng hổ chạy về phía khách sạn đã đặt trước.
"Bây giờ cô cũng nổi tiếng ghê, đưa đại tay ra cũng mời được tận mấy minh tinh tầm cỡ quốc tế, nếu là người khác, muốn mời một trong số họ cũng phải hẹn trước một năm mới được đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười trêu đùa.
Những người đi cùng Nasha vừa rồi, bất kỳ ai trong số họ đều là những siêu sao nổi tiếng trên toàn thế giới.
Dù là danh tiếng hay địa vị, không biết cao hơn loại minh tinh như Lưu Tử Phong bao nhiêu lần.
"Bọn họ đều là bạn của em. Giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà. Mà này, người mặc âu phục, trông cao cao trắng trắng nãy anh có biết không".
Nasha hỏi.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Có thể không biết chắc? Tuy rằng siêu sao quốc tế Wilson mới nổi lên trong hai năm trở lại đây, nhưng tốc độ phát triển của anh ta có thể nói là kinh người. Trên đường phố, ngõ hẻm đều xuất hiện tạp chí có hình anh ta, không biết cũng khó".
Nasha mỉm cười: "Anh ấy là bạn trai của em".
"Cái quái gì thế?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Wilson là bạn trai của cô?"
Nasha mỉm cười: "Sao, em có bạn trai kì lắm à?"
"Không, không, không!"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu như trống bỏi: "Ý của tôi là..là…là…"
Thấy Diệp Vĩnh Khang lắp bắp hồi lâu cũng không nói ra được tròn câu, Nasha không khỏi cười thầm trước vẻ mặt của đối phương.
"Thật không ngờ, Điện Chủ của Điện Long Thần mà cũng có lúc cà lăm đấy, quả là chuyện lạ".
Nasha cười khúc khích: "Có phải anh muốn nói là, vì chuyện có lỗi mà anh đã làm với em, em sẽ hận anh mới đúng sau đó cứ chấp niệm với anh mãi không buông, cho nên sẽ không tìm bạn trai?"
Diệp Vĩnh Khang xấu hổ gật đầu, anh đã cho rằng như thế thật.
Không phải anh tự luyến cho rằng sức hút của mình cao ngất trời, mà việc Nasha dám rút súng dí vào đầu đã thực sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Anh cho rằng một người phụ nữ có tính cách như Nasha sẽ rất bướng bỉnh và cực đoan mới đúng nên anh hơi ngạc nhiên khi biết cô ấy đã tìm được bạn trai.
Nhắc đến sự việc đó, trong mắt Nasha thoáng qua một tia mất mát, thở dài nói: "Lúc đó em thật sự muốn chết, dùng chính cái chết của mình để anh mang tiếng xấu cả đời".
"Nhưng khi em thấy anh nói với em rằng anh đã tìm được người con gái của đời mình, cùng với ánh mắt của anh khi đưa lệnh bài và khẩu súng trước mặt em, em như chợt tỉnh ngộ".
"Khi đó, em không nhìn thấy trong mắt anh có chút bốc đồng nào, ngược lại lại có vẻ vô cùng bình tĩnh".
"Làm sao miêu tả được loại bình tĩnh đó đây? Dù sao cũng khiến người ta cảm thấy lần này anh thật sự gặp được người mình thích rồi".
"Và dù có nỗ lực đến đâu, em cũng sẽ không bao giờ thay thế được vị trí của người con gái đó trong trái tim anh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác".
"Vì vậy, em cảm thấy rằng em không nên làm phiền anh nữa, nên chúc phúc cho anh mới phải".
"Sau đó, em liền tập trung vào sự nghiệp của mình để khiến bản thân ngày một tốt hơn, và rồi, em cũng tìm được chân ái của mình".
"Vĩnh Khang, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, giờ em đang sống rất hạnh phúc, thật đấy".
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ nhõm: "Nasha, chúc mừng cô!"
"Em cũng chúc mừng anh, Vĩnh Khang!"
Hai người cười với nhau, và những nỗi day dứt trong lòng họ biến mất.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thư thái, nhưng anh không nhận ra, một tia mất mát và buồn bã lặng lẽ lóe lên quanh mắt Nasha.
"Nhân tiện, Nasha, bạn trai của cô, Wilson hiện đang rất hot. Tôi đã xem một số đoạn cắt trong phim của anh ta. Không phải nhờ kĩ sảo mà là có kĩ năng diễn xuất thật sự".
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói.
Nasha gật đầu: "Vâng, anh ấy nói với em rằng anh ấy có tập karate trước đây".
"Võ karate?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, thấy có cái gì không đúng: "Trước đây anh ta làm nghề gì vậy?"
Cả lối đi chỉ có mỗi đám người Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang.
Khi cửa thoát hiểm của lối đi đặc biệt từ từ mở ra, Quách Thụy Hoa nhướng cao cổ, như thể bị người ta nhấc cổ lên vậy.
Khi vài bóng người từ từ đi về phía bên này, khuôn mặt của họ được ánh đèn bên cạnh chiếu rọi, biểu cảm của Quách Thụy Hoa đã thay đổi đáng kể!
"Cô Nasha!"
Lúc này không thể nào diễn tả được tâm trạng của ông ta, bọn họ thực sự đến rồi!
Quách Thụy Hoa quá phấn khích đến mức suýt vấp ngã về phía đám người Nasha.
Diệp Vĩnh Khang đang đứng cạnh cửa xe thì có vẻ hơi ngượng ngùng, anh chợt nhận ra không biết phải làm sao mới phải.
Từ giở trò khốn nạn với người ta giờ lại đi la liếm muốn mời người ta từ xa đến giúp đỡ.
Cùng với sự bướng bỉnh và tính khí cứng rắn của Nasha, sẽ rất rắc rối nếu như lát nữa cô ấy giơ súng ra tự sát.
"Vĩnh Khang".
Ngay lúc trong lòng Diệp Vĩnh Khang đang hỗn độn, phía trước anh đột nhiên vang lên giọng nói thánh thót của một cô gái.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên, thấy Nasha vẫn xinh đẹp như trước, trên người còn có thêm vẻ quyến rũ trưởng thành nữa.
Chiếc váy dài đen đơn giản đã tôn lên dáng người hoàn hảo của cô ấy, với những đường nét trên khuôn mặt không chê vào đâu được, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi và hai đôi mắt xanh biếc như bầu trời trong vắt.
Bên ngoài cô ấy đẹp hơn trên TV nhiều.
"Làm sao vậy, không muốn nói chuyện với em, hay là nhìn thấy em căng thẳng quá không nói nên lời?"
Nasha thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, không khỏi mỉm cười nói thêm: "Không ngờ đường đường là …"
Nói được nửa câu, Nasha đột nhiên liếc nhìn Quách Thụy Hoa và những người khác bên cạnh, sau đó tiếp tục nở nụ cười: "Không ngờ đường đường là Diệp Vĩnh Khang của nước Long Hạ cũng có lúc bối rối cơ đấy".
Diệp Vĩnh Khang đỏ bừng cả cổ khi nghe Nasha nói vậy, gãi gãi đầu cười nói: "Cũng không hẳn, chỉ là đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước".
"Cảm ơn anh, không dễ gì để có được lời khen ngợi từ anh Diệp, thật vinh hạnh cho em quá".
Khóe môi Nasha cong lên một nụ cười đặc biệt dễ mến.
"Haha, thật vinh dự cho tôi khi được gặp cô Nasha nổi tiếng thế giới mới đúng. Cô nói tiếng Long Hạ ngày càng trôi chảy đấy nhỉ. Nếu chỉ nghe giọng nói, chắc chắn sẽ nghĩ cô là người Long Hạ".
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Có lẽ dưới tác động khí chất bình tĩnh của Nasha, Diệp Vĩnh Khang cũng dần bớt căng thẳng.
"Mời, cô Nasha, hôm nay tôi sẽ là tài xế của cô".
Diệp Vĩnh Khang cười mở cửa xe, đưa tay ra làm động tác mời.
"Vậy làm phiền anh rồi".
Nasha tinh nghịch nháy mắt, sau đó cúi xuống và ngồi vào ghế lái phụ một cách duyên dáng.
Những siêu sao khác được Nasha mời đến thì lên xe do Quách Thụy Hoa sắp xếp.
Đoàn xe hùng hổ chạy về phía khách sạn đã đặt trước.
"Bây giờ cô cũng nổi tiếng ghê, đưa đại tay ra cũng mời được tận mấy minh tinh tầm cỡ quốc tế, nếu là người khác, muốn mời một trong số họ cũng phải hẹn trước một năm mới được đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười trêu đùa.
Những người đi cùng Nasha vừa rồi, bất kỳ ai trong số họ đều là những siêu sao nổi tiếng trên toàn thế giới.
Dù là danh tiếng hay địa vị, không biết cao hơn loại minh tinh như Lưu Tử Phong bao nhiêu lần.
"Bọn họ đều là bạn của em. Giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà. Mà này, người mặc âu phục, trông cao cao trắng trắng nãy anh có biết không".
Nasha hỏi.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Có thể không biết chắc? Tuy rằng siêu sao quốc tế Wilson mới nổi lên trong hai năm trở lại đây, nhưng tốc độ phát triển của anh ta có thể nói là kinh người. Trên đường phố, ngõ hẻm đều xuất hiện tạp chí có hình anh ta, không biết cũng khó".
Nasha mỉm cười: "Anh ấy là bạn trai của em".
"Cái quái gì thế?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Wilson là bạn trai của cô?"
Nasha mỉm cười: "Sao, em có bạn trai kì lắm à?"
"Không, không, không!"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu như trống bỏi: "Ý của tôi là..là…là…"
Thấy Diệp Vĩnh Khang lắp bắp hồi lâu cũng không nói ra được tròn câu, Nasha không khỏi cười thầm trước vẻ mặt của đối phương.
"Thật không ngờ, Điện Chủ của Điện Long Thần mà cũng có lúc cà lăm đấy, quả là chuyện lạ".
Nasha cười khúc khích: "Có phải anh muốn nói là, vì chuyện có lỗi mà anh đã làm với em, em sẽ hận anh mới đúng sau đó cứ chấp niệm với anh mãi không buông, cho nên sẽ không tìm bạn trai?"
Diệp Vĩnh Khang xấu hổ gật đầu, anh đã cho rằng như thế thật.
Không phải anh tự luyến cho rằng sức hút của mình cao ngất trời, mà việc Nasha dám rút súng dí vào đầu đã thực sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Anh cho rằng một người phụ nữ có tính cách như Nasha sẽ rất bướng bỉnh và cực đoan mới đúng nên anh hơi ngạc nhiên khi biết cô ấy đã tìm được bạn trai.
Nhắc đến sự việc đó, trong mắt Nasha thoáng qua một tia mất mát, thở dài nói: "Lúc đó em thật sự muốn chết, dùng chính cái chết của mình để anh mang tiếng xấu cả đời".
"Nhưng khi em thấy anh nói với em rằng anh đã tìm được người con gái của đời mình, cùng với ánh mắt của anh khi đưa lệnh bài và khẩu súng trước mặt em, em như chợt tỉnh ngộ".
"Khi đó, em không nhìn thấy trong mắt anh có chút bốc đồng nào, ngược lại lại có vẻ vô cùng bình tĩnh".
"Làm sao miêu tả được loại bình tĩnh đó đây? Dù sao cũng khiến người ta cảm thấy lần này anh thật sự gặp được người mình thích rồi".
"Và dù có nỗ lực đến đâu, em cũng sẽ không bao giờ thay thế được vị trí của người con gái đó trong trái tim anh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác".
"Vì vậy, em cảm thấy rằng em không nên làm phiền anh nữa, nên chúc phúc cho anh mới phải".
"Sau đó, em liền tập trung vào sự nghiệp của mình để khiến bản thân ngày một tốt hơn, và rồi, em cũng tìm được chân ái của mình".
"Vĩnh Khang, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, giờ em đang sống rất hạnh phúc, thật đấy".
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ nhõm: "Nasha, chúc mừng cô!"
"Em cũng chúc mừng anh, Vĩnh Khang!"
Hai người cười với nhau, và những nỗi day dứt trong lòng họ biến mất.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thư thái, nhưng anh không nhận ra, một tia mất mát và buồn bã lặng lẽ lóe lên quanh mắt Nasha.
"Nhân tiện, Nasha, bạn trai của cô, Wilson hiện đang rất hot. Tôi đã xem một số đoạn cắt trong phim của anh ta. Không phải nhờ kĩ sảo mà là có kĩ năng diễn xuất thật sự".
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói.
Nasha gật đầu: "Vâng, anh ấy nói với em rằng anh ấy có tập karate trước đây".
"Võ karate?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, thấy có cái gì không đúng: "Trước đây anh ta làm nghề gì vậy?"
Bình luận facebook