Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338: Lão đại, cho tôi ra vẻ tí
"Lão Hoàng, uy phong thật đấy!"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi về phía Hoàng Thử Lang, hắn vẫn ăn mặc theo phong cách áo ba lỗ đỏ, quần tây đen và giày du lịch màu trắng.
Điều khác biệt là hôm nay có thêm cây gậy và một bộ đàm trên eo, trên đầu đội một chiếc mũ bảo vệ màu xanh nhạt, trông thật buồn cười và hài hước.
"Cậu.. Diệp, cậu đến rồi".
Hoàng Thử Lang vốn dĩ muốn gọi Diệp Vĩnh Khang là anh Diệp như thường lệ, nhưng vừa mới mở miệng, liếc mắt sang bên một cái, sau đó lập tức đổi thành cậu Diệp.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Thiên Diệp Nhi cũng đang phối hợp giữ gìn trật tự hội trường, lại nhìn ra vẻ quan tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng lập tức hiểu ra.
"Ừ, đến xem chút, Đội trưởng Hoàng, công việc ở đây thuận lợi không".
Diệp Vĩnh Khang không vạch trần Hoàng Thử Lang, mà thuận nước đẩy thuyền, muốn xem tên này sẽ ra vẻ như thế nào.
"Hehe, không cần phải nhắc nhở đâu".
Hoàng Thử Lang lén liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, rồi hất cằm nói: "Danh tiếng của tôi ở Giang Bắc không phải cậu không biết. Tên tôi đại diện cho việc không có chút sơ hở nào, chỉ cần có tôi ở đây, dù Thiên Vương tới cũng phải lạy tôi ba cái!”
Nói xong, hắn quay sang Thiên Diệp Nhi lớn tiếng nói: "Em Diệp Nhi, em đừng bận như vậy nữa. Một cô gái như em thì nên ở nhà nghĩ ngơi chứ. Để đàn ông bọn anh làm những việc này".
"Nhân tiện, để anh giới thiệu với em. Đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ, cũng có tiếng ở Giang Bắc. Là đàn em của anh".
"Hửm?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Hoàng Thử Lang, tự hỏi tên này có phải ra vẻ hơi quá rồi không, nói anh là anh em của hắn thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám nói anh là đàn em của hắn?
Hoàng Thử Lang vội vàng thì thầm: "Anh Diệp, anh Diệp, tôi đang định tán cô em này, để tôi ra vẻ cho xong đi".
"Anh muốn tán cô ấy?"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, không nhịn được cười: "Diệp Nhi, không nghe thấy à? Đại ca của tôi bảo cô nghỉ ngơi một lát".
"Haha, thật sao, được rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi sau khi làm xong việc này".
Tất nhiên Thiên Diệp Nhi biết tình huống này là như nào, thậm chí còn biết rằng Diệp Vĩnh Khang đang hợp tác với Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được cười, nếu như tên này biết được thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, hắn sẽ sợ đến mức co quắp trên mặt đất mất.
Diệp Vĩnh Khang trong lòng cũng nghĩ, nếu Hoàng Thử Lang biết cô gái mà hắn muốn ‘tán’ thật ra có thân phận gì, có khi hắn sẽ sợ đến mức đái ra quần ấy chứ.
"Anh Diệp".
Lúc này, Trần Tiểu Túy từ một bên đi tới: "Việc xác minh chi tiết cuối cùng đang diễn ra ở hậu trường, em nghĩ tốt hơn hết là anh nên xem thử một chút".
Buổi biểu diễn khai mạc rất quan trọng, nhân lực lại thiếu trầm trọng, để tránh sai sót, buổi sáng Diệp Vĩnh Khang cũng đã gọi Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đến giúp.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau qua xem".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi theo Trần Tiểu Túy vào hậu trường buổi biểu diễn.
Phải nói Trần Tiểu Túy đúng là một người phụ nữ tài giỏi, hôm nay cô ấy mới động tay vào chuyện này, nhưng cô ấy đã ngay lập tức có thể uốn nắn và hoàn thiện nhiều thiếu sót.
Bây giờ toàn bộ hậu trường đã được tổ chức tốt và không chê vào đâu được, khiến người ta không bội phục không được.
"Tô Tô, Tiểu Mã đâu?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh, không thấy Tiểu Mã và Tô Tô đâu nên thuận miệng hỏi.
"Hai người đang cố ý làm phiền đấy à? Không thấy tôi nghỉ ngơi ở chỗ này sao? Cứ đi ra đi vào, cố tình đúng không!"
Lúc này, một giọng phụ nữ khó nghe đột nhiên vang lên từ phòng thay đồ bên cạnh.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chưa kịp nói gì, Quách Thụy Hoa bên cạnh đã nhanh chóng giải thích: "Anh Diệp, cô Triệu hai ngày nay có chút không thoải mái, nên khá kích động, xin anh thông cảm".
"Cô Triệu?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.
Quách Thụy Hoa vội vàng nói: "Là cô Triệu Nhã Lan, người dẫn chương trình vàng trong làng giải trí. Bởi vì cô ấy thuộc về bên đài truyền hình, nên lệnh cấm của Lưu Tử Phong lần này không hạn chế được cô ấy".
"Cô ấy sẽ là người dẫn chương trình đêm nay, đây cũng là điểm nhấn quan trọng của buổi biểu diễn này. Những năm gần đây, cô ấy rất nổi tiếng trong giới người dẫn chương trình, danh tiếng của cô ấy thậm chí còn vượt qua nhiều ngôi sao giải trí hạng nhất. Tôi cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể mời được cô ấy đến đây đấy".
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, khéo léo đi về phía phòng trang điểm.
Vừa bước vào đã thấy một người phụ nữ mặc váy dài, gò má hơi cao, chỉ vào Tiểu Mã và Tô Tô chửi bới.
Hai người cúi đầu, ngay cả hít thở cũng không dám.
"Cô Triệu, cho hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy".
Diệp Vĩnh Khang bước tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Anh cũng đã từng nhìn thấy người phụ nữ này trên TV rồi, vì dẫn chương trình bom tấn, nên thực sự rất nổi tiếng trong hai năm qua.
"Anh là ai?"
Triệu Nhã Lan liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang không hài lòng.
"Tôi là Diệp Vĩnh Khang, tổng phụ trách buổi hòa nhạc này. Xin cho tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến cô Triệu không vui như vậy".
Diệp Vĩnh Khang đáp không khiêm tốn cũng không hống hách.
Sống một thời gian trong xã hội bình thường, tính cách của Diệp Vĩnh Khang đã thay đổi rất nhiều, anh hiểu được quy luật của việc từ từ hòa nhập vào một xã hội bình thường.
Nếu không, với tính khí trước đây của anh, cho dù là người dẫn chương trình vàng đi nữa thì giờ cũng ăn bạt tai rồi.
"Cái gì, anh là người phụ trách?"
Triệu Nhã Lan chế nhạo: "Khu sản nghiệp hết người rồi hay sao? Để một người như vậy làm người phụ trách, thảo nào mấy ngày nay đen thật sự".
"Đừng có nói nhảm nữa, mau đuổi hai đứa này đi cho tôi, lỗ mãng, chẳng có tí lễ phép nào, nhìn đã thấy ngứa mắt rồi".
"Anh Diệp…"
Tiểu Mã vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ và cầu xin.
Anh ta vô cùng trân quý cơ hội này, nằm mơ cũng muốn thông qua cơ hội này để nổi tiếng, nếu thật sự bị đuổi đi, thì ước mơ này của anh ta sẽ tan thành mây khói.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng tay lên, ra hiệu Tiểu Mã đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Xin lỗi cô Triệu, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra".
"Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ!"
Triệu Nhã Lan sốt ruột nói: "Vừa rồi tôi đang nghỉ ngơi thoải mái ở đây. Hai đứa này xông vào khiến tôi tỉnh giấc. Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon. Thật là, mau đuổi hai đứa này đi nhanh lên, nhìn thấy là ngứa mắt!"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Tô Tô sau khi nghe xong, sau khi nhận được sự xác nhận của Tô Tô, anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Nhã Lan với ánh mắt đặc biệt bình tĩnh.
"Anh nhìn tôi làm gì? Điếc à, tôi bảo anh đuổi hai đứa này đi cho tôi!"
Triệu Nhã Lan tức giận mắng.
Quách Thụy Hoa ở bên lo lắng đến nỗi không ngừng túm góc áo, nhưng ông ta lại biết rất rõ Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì lúc này.
"Cậu Diệp, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".
Quách Thụy Hoa sợ Diệp Vĩnh Khang nóng máu lên mà làm hỏng việc nên đã vội vàng nhắc khéo.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi về phía Hoàng Thử Lang, hắn vẫn ăn mặc theo phong cách áo ba lỗ đỏ, quần tây đen và giày du lịch màu trắng.
Điều khác biệt là hôm nay có thêm cây gậy và một bộ đàm trên eo, trên đầu đội một chiếc mũ bảo vệ màu xanh nhạt, trông thật buồn cười và hài hước.
"Cậu.. Diệp, cậu đến rồi".
Hoàng Thử Lang vốn dĩ muốn gọi Diệp Vĩnh Khang là anh Diệp như thường lệ, nhưng vừa mới mở miệng, liếc mắt sang bên một cái, sau đó lập tức đổi thành cậu Diệp.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Thiên Diệp Nhi cũng đang phối hợp giữ gìn trật tự hội trường, lại nhìn ra vẻ quan tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng lập tức hiểu ra.
"Ừ, đến xem chút, Đội trưởng Hoàng, công việc ở đây thuận lợi không".
Diệp Vĩnh Khang không vạch trần Hoàng Thử Lang, mà thuận nước đẩy thuyền, muốn xem tên này sẽ ra vẻ như thế nào.
"Hehe, không cần phải nhắc nhở đâu".
Hoàng Thử Lang lén liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, rồi hất cằm nói: "Danh tiếng của tôi ở Giang Bắc không phải cậu không biết. Tên tôi đại diện cho việc không có chút sơ hở nào, chỉ cần có tôi ở đây, dù Thiên Vương tới cũng phải lạy tôi ba cái!”
Nói xong, hắn quay sang Thiên Diệp Nhi lớn tiếng nói: "Em Diệp Nhi, em đừng bận như vậy nữa. Một cô gái như em thì nên ở nhà nghĩ ngơi chứ. Để đàn ông bọn anh làm những việc này".
"Nhân tiện, để anh giới thiệu với em. Đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ, cũng có tiếng ở Giang Bắc. Là đàn em của anh".
"Hửm?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Hoàng Thử Lang, tự hỏi tên này có phải ra vẻ hơi quá rồi không, nói anh là anh em của hắn thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám nói anh là đàn em của hắn?
Hoàng Thử Lang vội vàng thì thầm: "Anh Diệp, anh Diệp, tôi đang định tán cô em này, để tôi ra vẻ cho xong đi".
"Anh muốn tán cô ấy?"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, không nhịn được cười: "Diệp Nhi, không nghe thấy à? Đại ca của tôi bảo cô nghỉ ngơi một lát".
"Haha, thật sao, được rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi sau khi làm xong việc này".
Tất nhiên Thiên Diệp Nhi biết tình huống này là như nào, thậm chí còn biết rằng Diệp Vĩnh Khang đang hợp tác với Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được cười, nếu như tên này biết được thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, hắn sẽ sợ đến mức co quắp trên mặt đất mất.
Diệp Vĩnh Khang trong lòng cũng nghĩ, nếu Hoàng Thử Lang biết cô gái mà hắn muốn ‘tán’ thật ra có thân phận gì, có khi hắn sẽ sợ đến mức đái ra quần ấy chứ.
"Anh Diệp".
Lúc này, Trần Tiểu Túy từ một bên đi tới: "Việc xác minh chi tiết cuối cùng đang diễn ra ở hậu trường, em nghĩ tốt hơn hết là anh nên xem thử một chút".
Buổi biểu diễn khai mạc rất quan trọng, nhân lực lại thiếu trầm trọng, để tránh sai sót, buổi sáng Diệp Vĩnh Khang cũng đã gọi Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đến giúp.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau qua xem".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi theo Trần Tiểu Túy vào hậu trường buổi biểu diễn.
Phải nói Trần Tiểu Túy đúng là một người phụ nữ tài giỏi, hôm nay cô ấy mới động tay vào chuyện này, nhưng cô ấy đã ngay lập tức có thể uốn nắn và hoàn thiện nhiều thiếu sót.
Bây giờ toàn bộ hậu trường đã được tổ chức tốt và không chê vào đâu được, khiến người ta không bội phục không được.
"Tô Tô, Tiểu Mã đâu?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh, không thấy Tiểu Mã và Tô Tô đâu nên thuận miệng hỏi.
"Hai người đang cố ý làm phiền đấy à? Không thấy tôi nghỉ ngơi ở chỗ này sao? Cứ đi ra đi vào, cố tình đúng không!"
Lúc này, một giọng phụ nữ khó nghe đột nhiên vang lên từ phòng thay đồ bên cạnh.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chưa kịp nói gì, Quách Thụy Hoa bên cạnh đã nhanh chóng giải thích: "Anh Diệp, cô Triệu hai ngày nay có chút không thoải mái, nên khá kích động, xin anh thông cảm".
"Cô Triệu?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.
Quách Thụy Hoa vội vàng nói: "Là cô Triệu Nhã Lan, người dẫn chương trình vàng trong làng giải trí. Bởi vì cô ấy thuộc về bên đài truyền hình, nên lệnh cấm của Lưu Tử Phong lần này không hạn chế được cô ấy".
"Cô ấy sẽ là người dẫn chương trình đêm nay, đây cũng là điểm nhấn quan trọng của buổi biểu diễn này. Những năm gần đây, cô ấy rất nổi tiếng trong giới người dẫn chương trình, danh tiếng của cô ấy thậm chí còn vượt qua nhiều ngôi sao giải trí hạng nhất. Tôi cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể mời được cô ấy đến đây đấy".
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, khéo léo đi về phía phòng trang điểm.
Vừa bước vào đã thấy một người phụ nữ mặc váy dài, gò má hơi cao, chỉ vào Tiểu Mã và Tô Tô chửi bới.
Hai người cúi đầu, ngay cả hít thở cũng không dám.
"Cô Triệu, cho hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy".
Diệp Vĩnh Khang bước tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Anh cũng đã từng nhìn thấy người phụ nữ này trên TV rồi, vì dẫn chương trình bom tấn, nên thực sự rất nổi tiếng trong hai năm qua.
"Anh là ai?"
Triệu Nhã Lan liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang không hài lòng.
"Tôi là Diệp Vĩnh Khang, tổng phụ trách buổi hòa nhạc này. Xin cho tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến cô Triệu không vui như vậy".
Diệp Vĩnh Khang đáp không khiêm tốn cũng không hống hách.
Sống một thời gian trong xã hội bình thường, tính cách của Diệp Vĩnh Khang đã thay đổi rất nhiều, anh hiểu được quy luật của việc từ từ hòa nhập vào một xã hội bình thường.
Nếu không, với tính khí trước đây của anh, cho dù là người dẫn chương trình vàng đi nữa thì giờ cũng ăn bạt tai rồi.
"Cái gì, anh là người phụ trách?"
Triệu Nhã Lan chế nhạo: "Khu sản nghiệp hết người rồi hay sao? Để một người như vậy làm người phụ trách, thảo nào mấy ngày nay đen thật sự".
"Đừng có nói nhảm nữa, mau đuổi hai đứa này đi cho tôi, lỗ mãng, chẳng có tí lễ phép nào, nhìn đã thấy ngứa mắt rồi".
"Anh Diệp…"
Tiểu Mã vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ và cầu xin.
Anh ta vô cùng trân quý cơ hội này, nằm mơ cũng muốn thông qua cơ hội này để nổi tiếng, nếu thật sự bị đuổi đi, thì ước mơ này của anh ta sẽ tan thành mây khói.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng tay lên, ra hiệu Tiểu Mã đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Xin lỗi cô Triệu, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra".
"Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ!"
Triệu Nhã Lan sốt ruột nói: "Vừa rồi tôi đang nghỉ ngơi thoải mái ở đây. Hai đứa này xông vào khiến tôi tỉnh giấc. Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon. Thật là, mau đuổi hai đứa này đi nhanh lên, nhìn thấy là ngứa mắt!"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Tô Tô sau khi nghe xong, sau khi nhận được sự xác nhận của Tô Tô, anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Nhã Lan với ánh mắt đặc biệt bình tĩnh.
"Anh nhìn tôi làm gì? Điếc à, tôi bảo anh đuổi hai đứa này đi cho tôi!"
Triệu Nhã Lan tức giận mắng.
Quách Thụy Hoa ở bên lo lắng đến nỗi không ngừng túm góc áo, nhưng ông ta lại biết rất rõ Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì lúc này.
"Cậu Diệp, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".
Quách Thụy Hoa sợ Diệp Vĩnh Khang nóng máu lên mà làm hỏng việc nên đã vội vàng nhắc khéo.
Bình luận facebook