Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339: Món khai vị
Diệp Vĩnh Khang cũng hiểu ý của Quách Thụy Hoa, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, lúc này nhất định không được phép có sơ sót, huống chi là một mắt xích quan trọng như người dẫn chương trình.
Nhưng có một số việc, Diệp Vĩnh Khang phải chỉ ra ranh giới cuối cùng cho Triệu Nhã Lan.
"Cô Triệu".
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Trước hết, tôi xin lỗi vì phiền phức mà chúng tôi đã gây ra cho cô".
"Thứ hai, phòng thay đồ là khu vực công cộng, tất cả các diễn viên đều có thể tự mình ra vào. Tô Tô và Tiểu Mã là khách quý của buổi hòa nhạc mà tôi mời tới. Họ vào phòng thay đồ không có gì sai".
"Trong trường hợp này, tôi không có lý do gì để đuổi Tiểu Mã và Tô Tô đi cả. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Đây là thành ý lớn nhất của tôi. Nếu cô Triệu vẫn chưa hài lòng, tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của cô Triệu".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền xoay người rời đi không thèm dây dưa dài dòng.
"Anh……."
Triệu Nhã Lan nghiến răng giận dữ, không ngờ một tên nhân viên quèn lại dám nói chuyện với mình như thế.
Vừa rồi ý tứ của Diệp Vĩnh Khang đã quá rõ ràng, chuyện này đến đây thôi, nếu còn tiếp tục làm lớn chuyện thì mời xéo đi!
"Cô Triệu nguôi giận, lấy đại cục làm trọng. Khi chuyện này kết thúc, cá nhân tôi sẵn sàng trả thêm cho cô Triệu một khoản thù lao là năm triệu".
Quách Thụy Hoa vội vàng bước tới hòa giải, nhưng trong thâm tâm ông ta đang kêu gào đau khổ.
Thầm nghĩ chuyện quái quỷ gì thế này, tự nhiên bản thân lại vạ lây, mất toi mấy triệu.
Có thể bởi vì năm triệu, Triệu Nhã Lan mới nén chút tức giận xua tay: "Thôi được rồi, tôi cũng không thèm so đo với loại người này làm gì, thế năm triệu kia chuyển vào số tài khoản khác của tôi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đưa số tài khoản cho ông".
"Được được được, sắp tới giờ rồi, vậy tôi không làm gián đoạn việc chuẩn bị của cô Triệu nữa, có việc gì cần cứ gọi tôi".
Quách Thụy Hoa giống như một tên hầu, cúi đầu khom lưng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vẫn còn nửa giờ trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu.
Toàn bộ sân vận động đã chật kín chỗ ngồi, vô số người hâm mộ giơ cao biển hiệu của Lưu Tử Phong, nóng lòng muốn hét lên tên của Lưu Tử Phong.
Hàng chục phương tiện truyền thông đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, buổi hòa nhạc này ngay lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ nước Long Hạ.
Hội trường không còn ghế trống, có vô số người theo dõi qua nhiều phương tiện truyền thông khác nhau, ước tính có hàng trăm triệu người đang theo dõi buổi hòa nhạc này.
"Hahahaha, xem này, chỉ có anh Phong mới có sức ảnh hưởng lớn như vậy!"
Cùng lúc đó, trong một biệt thự tư nhân xa xôi ở Hỗ Thị, tên bạn nhảy đang cao hứng xem số liệu và chương trình truyền hình trực tiếp ở hiện trường.
"Anh Phong, chiêu của anh hay thật đấy, không loan tin là anh đã chấm dứt hợp đồng với bọn họ".
"Mà đợi đến giây phút cuối cùng của buổi hòa nhạc, giờ có hàng trăm triệu người đang chú ý đến chuyện này".
"Đợi lát nữa khi chúng ta tung thông báo chấm dứt hợp đồng ra, không hiểu sẽ gây ra sóng to gió lớn gì".
"Lúc đó chỉ cần nước miếng và dư luận cũng có thể phá nát cái dự án khu sản nghiệp này. Để cho thằng chó Diệp Vĩnh Khang cùng con tiện nhân kia từ từ nếm trải đi!"
Lưu Tử Phong mặc một bộ đồ bằng lụa hoa vân anh, chậm rãi lắc lư ly rượu đỏ trong tay, nhưng trên khuôn mặt thanh tú kia lại hiện lên một vẻ xấu xa và độc ác.
"Đây chính là kết cục khi muốn đấu với tôi, đây mới chỉ là bắt đầu. Sau này, hai con chó đó sẽ phải gánh một khoản nợ khổng lồ, và sau đó ... hehe!"
Với câu nói này của Lưu Tử Phong, ngay cả tên bạn nhảy bên cạnh cũng không khỏi rùng mình.
Trong làng giải trí, ai cũng biết Lưu Tử Phong tuy có vẻ ngoài đẹp trai nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, đã làm rất nhiều điều tàn ác ghê tởm.
Cách đây không lâu, có một ca sĩ trẻ ra mắt thông qua buổi thử giọng, nhưng vì lỡ nói sai một câu nên đã bị Lưu Tử Phong cắt lưỡi!
Còn có một nữ diễn viên, vì không chịu chấp nhận quy tắc ngầm của Lưu Tử Phong, cuối cùng bị Lưu Tử Phong dùng roi da đánh cho máu thịt lẫn lộn!
Nhiều chuyện tương tự đã xảy ra, nhưng chưa một ai dám đứng ra quản những việc này.
Lý do rất đơn giản, ngoài lượt theo dõi hàng đầu của Lưu Tử Phong, trong giới cũng có tin đồn rằng anh ta có quan hệ khăng khít với nhà họ Diệp phía bắc.
Không cần nói cũng biết nhà họ Diệp là loại gia tộc như thế nào, chỉ cần biết năm ngoái lão phu nhân nhà họ Diệp mừng thọ, một lão đại có tiếng trong làng giải trí, chỉ vì món quà hơi nhẹ một chút, mà bị phạt quỳ trước mặt mọi người ba tiếng đồng hồ!
"Anh Phong, hai mươi phút nữa buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu. Anh có muốn tung thông báo hủy hợp đồng ra bây giờ không?"
Tên bạn nhảy liếc mắt nhìn thời gian, hỏi.
"Không vội".
Lưu Tử Phong cười lạnh một tiếng: "Trước khi món chính được dọn lên, cứ cho bọn chúng nếm món khai vị đi đã".
"Món khai vị?"
Tên bạn nhảy khó hiểu.
Lưu Tử Phong không giải thích quá nhiều, chỉ cầm điện thoại tìm một cái tên trong danh bạ, sau đó ra hiệu với tên bạn nhảy.
Tên bạn nhảy đã bị sốc, sau khi phản ứng lại, hắn vui mừng khôn xiết và nói: "Hahahaha, ý kiến hay, anh Phong đúng là cao tay, em sẽ thu xếp liền. Món khai vị này đảm bảo sẽ đáp ứng được khẩu vị của chúng, hahahaha!"
Thành phố Giang Bắc.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, đã đến bước cuối cùng rồi.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
"Cô Triệu, đây là kịch bản, có cần đọc lại lần nữa không?"
Quách Thụy Hoa mỉm cười, cúi đầu khom lưng đưa kịch bản cho Triệu Nhã Lan.
"Phiền phức, một người dẫn chương trình như tôi mà cần kịch bản sao? Mau đem đi đi, đừng cản trở tôi!"
Triệu Nhã Lan sốt ruột hét lên, rồi tiếp tục nhắm mắt nghiền ngẫm kịch bản có sẵn trong đầu.
Quách Thụy Hoa ở bên cạnh cũng không tức giận, ngược lại trong lòng nhẹ nhõm gật đầu.
Mặc dù nhân phẩm của Triệu Nhã Lan hơi kém một chút, và sự nổi tiếng của cô ta cũng có một phần do may mắn, nhưng phần lớn là dựa vào sự chuyên nghiệp của cô ta.
Bất kể khả năng ứng biến, tài hùng biện, hình tượng hay khí chất, cô ta hoàn toàn vượt trội trong giới dẫn chương trình.
Hơn nữa, cô ta không bao giờ sử dụng kịch bản để dẫn chương trình, mỗi chương trình đều có kịch bản sẵn trong đầu, sau đó sắp xếp để làm chủ sân khấu, điều này không khỏi làm người ta khâm phục.
"Chị Triệu".
Lúc này, trợ lý của Triệu Nhã Lan liền vội vàng đi tới, đanh mặt thì thầm vào tai Triệu Nhã Lan vài câu.
Triệu Nhã Lan sau khi nghe xong sửng sốt, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, kích động nói: "Lời em nói là thật sao!"
Cô trợ lý nhẹ gật đầu chắc chắn, Triệu Nhã Lan cao hứng đến mức ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp: "Đây là sự thật sao, chị đang nằm mơ sao, hahahahaha!"
Quách Thụy Hoa ở một bên bối rối, nghi ngờ nói: "Cô Triệu, cô …"
Triệu Nhã Lan hưng phấn hồi lâu, đến khi cảm xúc dịu đi một chút, đột nhiên quay đầu lại cười với Quách Thụy Hoa: "Sếp Quách, ông đã hứa sẽ cho tôi năm triệu, tôi không lấy nữa".
"Hả? Không lấy nữa?"
Trán Quách Thụy Hoa đầy dấu chấm hỏi, Triệu Nhã Lan nổi tiếng tham lam, sao đột nhiên lại nói không lấy nữa?
Mặt trời mọc đằng tây à?
Triệu Nhã Lan mỉm cười và gật đầu: "Hơn nữa, tôi cũng sẽ hoàn trả lại toàn bộ thù lao của buổi diễn này".
Quách Thụy Hoa sửng sốt, một dự cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng, cau mày nói: "Cô Triệu, cô có ý gì!"
Nhưng có một số việc, Diệp Vĩnh Khang phải chỉ ra ranh giới cuối cùng cho Triệu Nhã Lan.
"Cô Triệu".
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Trước hết, tôi xin lỗi vì phiền phức mà chúng tôi đã gây ra cho cô".
"Thứ hai, phòng thay đồ là khu vực công cộng, tất cả các diễn viên đều có thể tự mình ra vào. Tô Tô và Tiểu Mã là khách quý của buổi hòa nhạc mà tôi mời tới. Họ vào phòng thay đồ không có gì sai".
"Trong trường hợp này, tôi không có lý do gì để đuổi Tiểu Mã và Tô Tô đi cả. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Đây là thành ý lớn nhất của tôi. Nếu cô Triệu vẫn chưa hài lòng, tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của cô Triệu".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền xoay người rời đi không thèm dây dưa dài dòng.
"Anh……."
Triệu Nhã Lan nghiến răng giận dữ, không ngờ một tên nhân viên quèn lại dám nói chuyện với mình như thế.
Vừa rồi ý tứ của Diệp Vĩnh Khang đã quá rõ ràng, chuyện này đến đây thôi, nếu còn tiếp tục làm lớn chuyện thì mời xéo đi!
"Cô Triệu nguôi giận, lấy đại cục làm trọng. Khi chuyện này kết thúc, cá nhân tôi sẵn sàng trả thêm cho cô Triệu một khoản thù lao là năm triệu".
Quách Thụy Hoa vội vàng bước tới hòa giải, nhưng trong thâm tâm ông ta đang kêu gào đau khổ.
Thầm nghĩ chuyện quái quỷ gì thế này, tự nhiên bản thân lại vạ lây, mất toi mấy triệu.
Có thể bởi vì năm triệu, Triệu Nhã Lan mới nén chút tức giận xua tay: "Thôi được rồi, tôi cũng không thèm so đo với loại người này làm gì, thế năm triệu kia chuyển vào số tài khoản khác của tôi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đưa số tài khoản cho ông".
"Được được được, sắp tới giờ rồi, vậy tôi không làm gián đoạn việc chuẩn bị của cô Triệu nữa, có việc gì cần cứ gọi tôi".
Quách Thụy Hoa giống như một tên hầu, cúi đầu khom lưng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vẫn còn nửa giờ trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu.
Toàn bộ sân vận động đã chật kín chỗ ngồi, vô số người hâm mộ giơ cao biển hiệu của Lưu Tử Phong, nóng lòng muốn hét lên tên của Lưu Tử Phong.
Hàng chục phương tiện truyền thông đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, buổi hòa nhạc này ngay lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ nước Long Hạ.
Hội trường không còn ghế trống, có vô số người theo dõi qua nhiều phương tiện truyền thông khác nhau, ước tính có hàng trăm triệu người đang theo dõi buổi hòa nhạc này.
"Hahahaha, xem này, chỉ có anh Phong mới có sức ảnh hưởng lớn như vậy!"
Cùng lúc đó, trong một biệt thự tư nhân xa xôi ở Hỗ Thị, tên bạn nhảy đang cao hứng xem số liệu và chương trình truyền hình trực tiếp ở hiện trường.
"Anh Phong, chiêu của anh hay thật đấy, không loan tin là anh đã chấm dứt hợp đồng với bọn họ".
"Mà đợi đến giây phút cuối cùng của buổi hòa nhạc, giờ có hàng trăm triệu người đang chú ý đến chuyện này".
"Đợi lát nữa khi chúng ta tung thông báo chấm dứt hợp đồng ra, không hiểu sẽ gây ra sóng to gió lớn gì".
"Lúc đó chỉ cần nước miếng và dư luận cũng có thể phá nát cái dự án khu sản nghiệp này. Để cho thằng chó Diệp Vĩnh Khang cùng con tiện nhân kia từ từ nếm trải đi!"
Lưu Tử Phong mặc một bộ đồ bằng lụa hoa vân anh, chậm rãi lắc lư ly rượu đỏ trong tay, nhưng trên khuôn mặt thanh tú kia lại hiện lên một vẻ xấu xa và độc ác.
"Đây chính là kết cục khi muốn đấu với tôi, đây mới chỉ là bắt đầu. Sau này, hai con chó đó sẽ phải gánh một khoản nợ khổng lồ, và sau đó ... hehe!"
Với câu nói này của Lưu Tử Phong, ngay cả tên bạn nhảy bên cạnh cũng không khỏi rùng mình.
Trong làng giải trí, ai cũng biết Lưu Tử Phong tuy có vẻ ngoài đẹp trai nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, đã làm rất nhiều điều tàn ác ghê tởm.
Cách đây không lâu, có một ca sĩ trẻ ra mắt thông qua buổi thử giọng, nhưng vì lỡ nói sai một câu nên đã bị Lưu Tử Phong cắt lưỡi!
Còn có một nữ diễn viên, vì không chịu chấp nhận quy tắc ngầm của Lưu Tử Phong, cuối cùng bị Lưu Tử Phong dùng roi da đánh cho máu thịt lẫn lộn!
Nhiều chuyện tương tự đã xảy ra, nhưng chưa một ai dám đứng ra quản những việc này.
Lý do rất đơn giản, ngoài lượt theo dõi hàng đầu của Lưu Tử Phong, trong giới cũng có tin đồn rằng anh ta có quan hệ khăng khít với nhà họ Diệp phía bắc.
Không cần nói cũng biết nhà họ Diệp là loại gia tộc như thế nào, chỉ cần biết năm ngoái lão phu nhân nhà họ Diệp mừng thọ, một lão đại có tiếng trong làng giải trí, chỉ vì món quà hơi nhẹ một chút, mà bị phạt quỳ trước mặt mọi người ba tiếng đồng hồ!
"Anh Phong, hai mươi phút nữa buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu. Anh có muốn tung thông báo hủy hợp đồng ra bây giờ không?"
Tên bạn nhảy liếc mắt nhìn thời gian, hỏi.
"Không vội".
Lưu Tử Phong cười lạnh một tiếng: "Trước khi món chính được dọn lên, cứ cho bọn chúng nếm món khai vị đi đã".
"Món khai vị?"
Tên bạn nhảy khó hiểu.
Lưu Tử Phong không giải thích quá nhiều, chỉ cầm điện thoại tìm một cái tên trong danh bạ, sau đó ra hiệu với tên bạn nhảy.
Tên bạn nhảy đã bị sốc, sau khi phản ứng lại, hắn vui mừng khôn xiết và nói: "Hahahaha, ý kiến hay, anh Phong đúng là cao tay, em sẽ thu xếp liền. Món khai vị này đảm bảo sẽ đáp ứng được khẩu vị của chúng, hahahaha!"
Thành phố Giang Bắc.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, đã đến bước cuối cùng rồi.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
"Cô Triệu, đây là kịch bản, có cần đọc lại lần nữa không?"
Quách Thụy Hoa mỉm cười, cúi đầu khom lưng đưa kịch bản cho Triệu Nhã Lan.
"Phiền phức, một người dẫn chương trình như tôi mà cần kịch bản sao? Mau đem đi đi, đừng cản trở tôi!"
Triệu Nhã Lan sốt ruột hét lên, rồi tiếp tục nhắm mắt nghiền ngẫm kịch bản có sẵn trong đầu.
Quách Thụy Hoa ở bên cạnh cũng không tức giận, ngược lại trong lòng nhẹ nhõm gật đầu.
Mặc dù nhân phẩm của Triệu Nhã Lan hơi kém một chút, và sự nổi tiếng của cô ta cũng có một phần do may mắn, nhưng phần lớn là dựa vào sự chuyên nghiệp của cô ta.
Bất kể khả năng ứng biến, tài hùng biện, hình tượng hay khí chất, cô ta hoàn toàn vượt trội trong giới dẫn chương trình.
Hơn nữa, cô ta không bao giờ sử dụng kịch bản để dẫn chương trình, mỗi chương trình đều có kịch bản sẵn trong đầu, sau đó sắp xếp để làm chủ sân khấu, điều này không khỏi làm người ta khâm phục.
"Chị Triệu".
Lúc này, trợ lý của Triệu Nhã Lan liền vội vàng đi tới, đanh mặt thì thầm vào tai Triệu Nhã Lan vài câu.
Triệu Nhã Lan sau khi nghe xong sửng sốt, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, kích động nói: "Lời em nói là thật sao!"
Cô trợ lý nhẹ gật đầu chắc chắn, Triệu Nhã Lan cao hứng đến mức ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp: "Đây là sự thật sao, chị đang nằm mơ sao, hahahahaha!"
Quách Thụy Hoa ở một bên bối rối, nghi ngờ nói: "Cô Triệu, cô …"
Triệu Nhã Lan hưng phấn hồi lâu, đến khi cảm xúc dịu đi một chút, đột nhiên quay đầu lại cười với Quách Thụy Hoa: "Sếp Quách, ông đã hứa sẽ cho tôi năm triệu, tôi không lấy nữa".
"Hả? Không lấy nữa?"
Trán Quách Thụy Hoa đầy dấu chấm hỏi, Triệu Nhã Lan nổi tiếng tham lam, sao đột nhiên lại nói không lấy nữa?
Mặt trời mọc đằng tây à?
Triệu Nhã Lan mỉm cười và gật đầu: "Hơn nữa, tôi cũng sẽ hoàn trả lại toàn bộ thù lao của buổi diễn này".
Quách Thụy Hoa sửng sốt, một dự cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng, cau mày nói: "Cô Triệu, cô có ý gì!"
Bình luận facebook