• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 332: Mạnh đến mức khó tin

Rầm.

Lúc Diệp Vĩnh Khang hét lên, một luồng sát khí nồng đậm bỗng lao đến, đây là oán hận của anh với nhà họ Diệp.

Ngay lúc đó Diệp Văn Sơn ngơ ngác mấy giây, đầu óc trống rỗng, đến khi phản ứng lại thì phát hiện thân trên đã ướt đẫm mồ hôi cứ như mới vừa dầm mưa.

Sát khí mạnh quá.

Diệp Văn Sơn chỉ cảm thấy từng tế bào trên người mình đều khẽ run lên giống như đang phát ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, tựa như ngay sau đó ngày tận thế sẽ đến.

“Vĩnh Khang, khi về tôi sẽ nói trước với bên giới giải trí một tiếng, tất cả nghệ sĩ sẽ cho cậu tùy ý chọn, thích người nào thì chọn người đó”.

“Dù là Lưu Tử Phong cũng được, tôi có thể gọi cậu ta đến công khai xin lỗi cậu, sau đó làm khách mời biểu diễn miễn phí cho lễ khai trương của các cậu”.

“Lời nói của tôi vẫn có chút giá trị ở giới giải trí, tôi đã có thể bảo họ tẩy chay công ty không cho hoạt động thì cũng có thể bảo họ xin lỗi và làm rõ mọi chuyện, đồng thời cung cấp miễn phí bất dịch vụ phục vụ nào cho cậu”.

Diệp Văn Sơn không hổ là một con cáo già chính hiệu, rất biết cách đưa ra lựa chọn thế nào trong những trường hợp gì.

Lúc này vệ sĩ đầu húi cua mà ông ta cho rằng gần như không ai có thể đánh bại đã bị Diệp Vĩnh Khang quật ngã ngay tức khắc một cách dễ dàng.

Sức chiến đấu của Diệp Vĩnh Khang vượt xa những gì ông ta nghĩ.

Mặc dù trước giờ ông ta cứ nghĩ làm việc lớn thì cũng cần có đầu óc, những người kiếm tiền nhờ vào nắm đấm chỉ là một đám thô bạo mà thôi, võ công có cao đi chăng nữa cũng chỉ là công cụ cho đám người có đầu óc.

Hơn nữa ông ta cũng biết không thể cứng rắn với những người kiếm tiền bằng nắm đấm, trong tình huống này lựa chọn tốt nhất là bảo vệ sự an toàn của mình trước.

Cho dù sau đó nên làm thế nào thì trước hết cứ thoát thân trước rồi tính sau.

Những lời ông ta vừa nói cũng xem như là rào trước đón sau chặt chẽ, bề ngoài có vẻ như đang mềm yếu chịu thua nhưng thật ra cũng mang theo chút đe dọa.

Ý đại khái là nếu hôm nay ông ta xảy ra bất trắc gì thì cả giới giải trí vẫn sẽ tẩy chay khu sản nghiệp.

Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Diệp Văn Sơn lại nở nụ cười vô cùng “hiền hòa” rồi nói: “Vĩnh Khang, dù nói thế nào mọi người đều là người một nhà cả, trước đây đúng là nhà họ Diệp có lỗi với cháu”.

“Bệnh tình của đứa em họ cháu, cháu không muốn giúp cũng có thể hiểu được, thật ra nếu đổi lại là bác, bác cũng sẽ làm giống cháu thôi”.

“Chúng ta đều là người phàm tục, không thể làm được mấy chuyện như lấy ơn báo oán”.

“Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, thế này nhé, bác cả chỉ có thể cố gắng hết sức bù đắp”.

“Vợ cháu - cô Hạ Huyền Trúc là một người rất tài giỏi, vay ngân hàng Kim Kỳ mấy tỷ để khai thác dự án khu sản nghiệp, số tiền lớn và sự hăng hái này khiến bác rất ngưỡng mộ”.

“Hơn nữa bác cũng nhìn thấy tiềm năng của khu sản nghiệp, chỉ cần buổi biểu diễn thuận lợi thì khu sản nghiệp sẽ thu về danh tiếng và danh dự ngay tức khắc”.

“Đến lúc đó nhiều nhất là chưa đến nửa năm, khu sản nghiệp sẽ lấy lại vốn, vợ cháu và công ty của nó sẽ vượt lên đến vài cấp bậc, trở thành doanh nghiệp hàng đầu”.

Diệp Văn Sơn nói có vẻ như rất chân thành, thật ra hàm ý trong đó càng thâm sâu hơn.

Là đang tỏ ý với Diệp Vĩnh Khang là nếu phá hỏng buổi biểu diễn này, dự án của khu sản nghiệp cũng sẽ bị tan hoang.

Đến lúc đó không đơn giản chỉ là phá sản, còn phải gánh trên vai nợ ngân hàng lên đến mấy tỷ, số nợ này đủ để ngồi tù hơn nửa đời người.

Dứt lời, Diệp Văn Sơn mỉm cười xoay người mở cửa xe ra bước lên, sau đó khởi động máy.

Vì ông ta có tự tin tuyệt đối, biết rõ quan hệ lợi và hại, chỉ cần là người có đầu óc bình thường một chút thì tuyệt đối sẽ không động vào ông ta ngay lúc này.

“Vĩnh Khang, bác đi trước đây, đợi lúc nào cháu rảnh có thể về thăm nhà bất cứ lúc nào, mọi người đều rất nhớ cháu”.

Diệp Văn Sơn quay đầu nhìn qua cửa xe mỉm cười nói với Diệp Vĩnh Khang, sau đó kéo cửa xe lên rồi đạp chân ga định chạy đi.

“Chỉ dựa vào đầu óc này của cậu mà sống trên thế giới này cũng lãng phí tài nguyên quá”.

Khoảnh khắc cửa xe vừa kéo lên gần hết, khóe môi Diệp Văn Sơn nhếch lên một nụ cười nham hiểm đáng sợ, tất nhiên ông ta không định giữ lời đã nói lúc nãy, sau khi về ông ta sẽ tìm cách báo thù càng hung ác với Diệp Vĩnh Khang hơn.

Rừm rừm...

Diệp Văn Sơn đạp chân ga nhưng lại nhận ra dù đạp hết ga chiếc xe vẫn đứng nguyên chỗ cũ không hề xê dịch.

Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông ta khiếp sợ đến vỡ mật.

Diệp Vĩnh Khang không biết xuất hiện ở phía trước từ lúc nào, bình tĩnh giơ một chân lên chặn đầu xe lại.

Diệp Văn Sơn biến sắc.

Xem ra ông ta vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của Diệp Vĩnh Khang rồi.

Động cơ của chiếc xe này là phân khối lớn được cải tiến, tốc độ cực mạnh, dù là đụng vào tường gạch, nó cũng sẽ đổ xuống ngay lập tức.

Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chỉ dùng một chân đã khiến chiếc xe không thể nhúc nhích.

Càng đáng sợ hơn là vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại thoải mái như thể đang làm một chuyện bình thường trong ngày như ăn cơm, đi ngủ.

Rừm rừm!

Rừm rừm!

Diệp Văn Sơn cố gắng đạp chân ga, bốn bánh xe cuốn cỏ dại và đất cát dưới đất lên cao nhưng chiếc xe vẫn không thể nhích về phía trước dù chỉ một chút.

Dường như người chặn trước mặt không phải là một người mà là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Ầm!

Diệp Vĩnh Khang bỗng tách chân ra bổ mạnh vào đầu xe, cả chiếc xe bỗng rung lắc cực mạnh, đầu xe bị bổ thành một cái hố lớn, cửa kính xe và kính chắn gió bỗng chốc vỡ nát.

Diệp Văn Sơn cũng bị đụng vào khiến mặt dính đầy máu, còn bị mảnh vỡ kính xe đâm vào, trông cực kỳ đáng sợ.

“Diệp Vĩnh Khang, cậu đừng làm bậy, tôi thừa nhận bây giờ cậu không như ngày trước, nhưng lẽ nào cậu nghĩ như thế là có thể khiến cả nhà họ Diệp lung lay được sao?”

Diệp Văn Sơn mặc kệ cơn đau trên mặt, ông ta đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Diệp Vĩnh Khang nên vội vàng cố ý nhắc đến nhà họ Diệp.

“Chắc cậu cũng biết rõ phong cách của nhà họ Diệp, dù bản thân cậu không sợ chết nhưng cậu cũng phải nghĩ đến vợ và con gái mình chứ, còn bạn bè bên cạnh nữa, lẽ nào cậu muốn họ cũng chết theo cậu sao?”

Diệp Văn Sơn tiếp tục chỉ rõ cái lợi và cái hại ra, mong có thể khiến Diệp Vĩnh Khang kiềm chế lại.

“Ha ha ha ha ha!”

Nhưng không ngờ nghe ông ta nói thế, Diệp Vĩnh Khang không chỉ không lộ ra chút vẻ do dự mà ngược lại còn ngang nhiên bật cười thành tiếng.

“Diệp Văn Sơn, nếu tôi muốn đối phó với nhà họ Diệp thật thì cũng dễ dàng như đạp một con kiến thôi, cần gì phải dùng đến hai từ lung lay chứ?”

Diệp Vĩnh Khang thú vị cười nhìn Diệp Văn Sơn.

Diệp Văn Sơn sững sờ, trong lòng bỗng có linh cảm không lành, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc cậu có thân phận gì?”

Lúc này Diệp Văn Sơn mới phản ứng lại, ông ta bỗng phát hiện sự tự tin và khinh thường trong mắt Diệp Vĩnh Khang chính là thái độ từ sâu tận đáy lòng, không chỉ là vì sức chiến đấu của anh hay oán hận với nhà họ Diệp.

Nếu không phải đứng ở vị trí trên cao thời gian dài, có quyền lực và địa vị cực cao thì tuyệt đối sẽ không thể có ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường cùng với thần thái nhìn đời bằng nửa con mắt đó.

Thế nên lúc này Diệp Văn Sơn có thể chắc chắn Diệp Vĩnh Khang không hề đơn giản như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom