• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 276: Tiểu Túy, làm vậy có đáng không?

Bước ra khỏi trang viên nhà họ Sở, lúc này bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt.

“Phi Yến, chuyện của ông nội cô, tôi chỉ có thể nói xin lỗi”.

Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ này của Sở Phi Yến, trong lòng anh cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tiếp theo cô định làm gì? Chỉ cần tôi có thể lo liệu được thì nhất định sẽ dốc hết sức mình”.

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói, mặc dù anh đã giúp Sở Phi Yến trả mối thù lớn, thế nhưng điều đó vẫn chưa thể khiến cho anh cảm thấy hai người đã trả hết nợ cho nhau.

Bởi vì nếu không phải lúc đầu anh mang mật trăn mào gà đi thì nhà họ Sở cũng sẽ không gặp phải biến cố như vậy.

“Anh Diệp, tôi không trách anh, mật trăn đó vốn là do anh giành được, anh không có nghĩa vụ phải tặng nó cho tôi”.

Sở Phi Yến khẽ thở dài, cảm xúc ngược lại rõ ràng rất bình tĩnh.

Mấy ngày này tinh thần của cô ấy đã trải qua sự giày vò giống như địa ngục, lúc này thậm chí ngay cả sức lực đau lòng buồn bã cô ấy cũng chẳng có nữa.

“Tiếp theo tôi dự định đến một nơi xa lạ sống một khoảng thời gian, để cho bản thân được thư giãn một chút, nếu không tôi thật sự không biết nên đối diện với những sự thật này như thế nào”.

Mặc dù giọng nói của Sở Phi Yến rất bình tĩnh, thế nhưng vẫn lộ ra nỗi thống khổ và bất lực vô tận, khiến người ta nghe mà lo lắng.

“Phi Yến, nếu như cô không chê thì theo tôi tới An Dương sống một khoảng thời gian đi!”

“Cô vừa mới trải qua những chuyện này, bất luận là tinh thần hay là cơ thể thì cũng đều cần bình phục, nếu không với dáng vẻ này của cô, tôi thật sự không yên tâm chút nào”.

Phương Nhất Minh không nhịn được mà lên tiếng.

Diệp Vĩnh Khang cũng gật đầu nói: “Ừ, đây cũng là cách hay, thế này đi, Nhất Minh, anh đừng trở về Giang Bắc làm gì vội, công việc của anh cứ cử người tới xử lý là được”.

“Tôi giao Phi Yến lại cho anh, khoảng thời gian này phải chăm sóc cô ấy cho tốt, có chuyện gì thì phải lập tức liên lạc với tôi”.

Phương Nhất Minh vội vàng nói: “Yên tâm đi anh Diệp, tôi nhất định sẽ đối đãi với Phi Yến như em gái ruột!”

“Ừ, thế thì tốt, được rồi, cứ tạm thời như vậy đã nhé, mấy người đến An Dương thì nhắn tin cho tôi”.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, vốn dĩ muốn an ủi Sở Phi Yến mấy câu, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Đối diện với tình cảnh như vậy, có nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ là phí lời, vậy nên cuối cùng Diệp Vĩnh Khang chỉ nở một nụ cười với Sở Phi Yến rồi quay người lên xe rời đi.

Cả đoạn đường tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang đều rất bức bối, mặc dù Sở Phi Yến không hề trách móc anh, nhưng chuyện này từ đầu tới cuối đều có quan hệ vô cùng mật thiết với anh.

Nghĩ tới chuyện Sở Phi Yến vốn là một cô chủ nhà giàu vô lo vô nghĩ, tâm địa lương thiện, bây giờ lại đi tới bước đường này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cảm thấy quá đỗi buồn phiền.

Sau khi trở về Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới nơi ở của Tần Minh.

Lúc Tần Minh nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang rút ra một gốc Thiên Trúc Lan từ trong ngực thì không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Diệp Vĩnh Khang, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Anh Diệp, tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được thế giới này còn có chuyện gì mà anh không làm được, xem ra ban đầu tôi tìm anh để đòi chút nhân tình là lựa chọn đúng đắn”.

Lúc này, địa vị của Diệp Vĩnh Khang trong lòng Tần Minh đã tăng thêm không chỉ một bậc.

Bất luận là mật trăn mào gà hay Thiên Trúc Lan cũng đều là những thứ rất hiếm gặp trong thế gian, thế nhưng lần nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều có thể hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, chuyện này không khỏi khiến người ta cảm thấy kính phục từ tận trong thâm tâm!

“Kể từ lúc này trở đi, tôi đã nợ anh hai ân huệ rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Tuý nằm trên giường đá cẩm thạch, vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê rồi mỉm cười.

Tần Minh mỉm cười nhún vai, sau đó lập tức bắc lò để nấu thuốc.

Tình trạng của Trần Tiểu Tuý mặc dù tốt hơn tình trạng của Hạ Huyền Trúc khi trước một chút, thế nhưng quá trình giải độc lại rắc rối hơn nhiều.

Chỉ riêng quá trình nấu thuốc, Tần Minh đã dùng hết bốn, năm tiếng đồng hồ, tiếp đó dùng kim châm huyệt lại mất thêm hơn một tiếng nữa, lúc này Trần Tiểu Tuý mới từ từ tỉnh lại.

Khi cô ấy vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, biểu cảm lập tức trở nên lo lắng, vội vàng nói: “Anh Diệp, có người muốn đối phó với anh, trong tay người đó có một con rắn độc, tôi…”

Nói được một nửa, Trần Tiểu Tuý mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, nhìn xung quanh một lượt rồi hoài nghi hỏi: “Đây là nơi nào?”

Tần Minh đứng bên cạnh mỉm cười giải thích: “Cô Trần, chào cô, tôi là Tần Minh của bệnh viện số hai thành phố, khi trước cô bị trúng độc, giờ đã không sao rồi, cô phải cảm ơn anh Diệp thật tử tế, nếu như không có anh đây thì dù Hoa Đà có tới cũng chỉ là vô dụng”.

Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn Trần Tiểu Tuý rồi dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi, không sao nữa, người đó đã chết rồi”.

Sau khi rời khỏi nhà Tần Minh, Diệp Vĩnh Khang lái xe, Trần Tiểu Tuý ngồi trên ghế lái phụ, cũng không biết trong lòng hai người đang nghĩ những chuyện gì, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí trong xe rõ ràng vô cùng ngột ngạt.

Chẳng mấy chốc đã tới trước cổng khu dân cư nơi Trần Tiểu Tuý sống, Trần Tiểu Tuý chậm rãi cởi dây an toàn, nghiến răng lấy hết dũng khí nói: “Anh Diệp, xin lỗi anh, em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi”.

“Có điều em thật sự không hề cố ý, xin anh đừng nổi giận với em, em thực sự đã nỗ lực để giữ khoảng cách với anh, thế nhưng vẫn mang tới rắc rối cho anh”.

“Nhưng anh yên tâm, em đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai em sẽ rời khỏi Giang Bắc, cách anh xa thật xa và sẽ không quấy rầy hay mang tới phiền phức cho anh thêm nữa, em chỉ mong anh đừng nổi giận với em, em thật sự không hề cố ý”.

Trần Tiểu Tuý rưng rưng nước mắt, trên mặt ngập tràn vẻ áy náy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Tiểu Tuý, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy trái tim mình khó chịu giống như bị kim đâm vào.

“Tôi muốn thương lượng một vụ làm ăn với cô”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mỉm cười nói với Trần Tiểu Tuý: “Khu sản nghiệp sắp khai trương rồi, những nhà kinh doanh tới ở đến từ đủ mọi ngành nghề”.

“Hiện giờ lại thiếu mất một nhà kinh doanh châu báu cao cấp, cả Giang Bắc cũng chỉ cô mới có tư cách này thôi”.

“Vậy nên tôi đã để trống ra ba mặt tiền có vị trí tốt nhất, giờ tôi thành tâm mời cô gia nhập”.

“Chỉ có điều vị trí ba mặt tiền đó vô cùng tốt, tiền thuê mỗi năm e là hơi mắc một chút, thế nhưng nể tình người quen, tôi có thể giảm cho cô hai mươi phần trăm, không biết ý cô thế nào?”

Trần Tiểu Tuý hoàn toàn ngơ ngác, sững sờ hồi lâu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi từ trong khoé mắt.

“Ít nhất phải giảm ba mươi phần trăm!”

Trần Tiểu Tuý vừa lau nước mắt vừa cười nói.

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả nói: “Được, cô nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, đi thôi, tôi đưa cô về, nhân tiện lên phòng cô uống ly nước”.

Trần Tiểu Tuý là một người phụ nữ có yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống đặc biệt cao, nhà của cô ấy được bài trí vô cùng tao nhã tinh tế, trên nền nhà trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi, các loại sách và chậu cây cảnh khiến cho cả căn phòng trở nên tràn đầy sức sống.

“Căn phòng lớn như vậy một mình cô ở không cảm thấy sợ sao?”

Diệp Vĩnh Khang vừa bước qua cửa đưa mắt nhìn bốn phía đã bật cười trêu đùa một câu.

“Quen rồi, không có gì đáng sợ hết, anh muốn uống nước hoa quả hay cà phê?”

Tố chất tâm lý của Trần Tiểu Tuý quả thực rất mạnh, biểu hiện bên ngoài vô cùng thoải mái, không giống với dáng vẻ vừa ở trên bờ vực sinh tử dù chỉ một chút.

“Không cần phiền phức như vậy, nước lọc là được rồi”.

“Vậy thì anh ngồi xuống trước đi, em đi đun nước cho anh”.

Thời gian đợi Trần Tiểu Tuý đi đun nước, Diệp Vĩnh Khang đứng trong phòng khách nhìn khắp bốn bề một lượt, ánh mắt dừng lại ở mắt camera treo ở hai góc trên trần nhà.

Anh lập tức bước đến bên cạnh chiếc máy tính để bàn đặt gần ghế sô pha, gõ lên bàn phím mấy lần, sau đó tra ra được đoạn video giám sát ngày hôm đó.

Vừa xem được mấy phút, Diệp Vĩnh Khang đã cảm thấy cổ họng mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, mũi hơi cay cay.

Đoạn video giám sát ghi lại rất rõ tình cảnh và cuộc đối thoại khi đó, mãi tới thời khắc cuối cùng, Trần Tiểu Tuý vẫn liều mạng để bảo vệ cho anh.

Thật ra từ cuộc đối thoại của hai người là có thể nhìn ra, dựa vào cái đầu của Trần Tiểu Tuý thì hoàn toàn có cách để vật lộn với Xà Vương rồi lại chờ thời cơ tháo chạy.

Thế nhưng cô ấy lại không làm như vậy, mà dưới tình cảnh biết rõ tỉ lệ thành công gần như bằng không, cô ấy vẫn lựa chọn mạo hiểm tính mạng để rút ra lọ phun sương phòng vệ đó…

“Nước hơi nóng, để đó một lúc đã… anh làm sao thế?”

Lúc này, Trần Tiểu Tuý bưng một ly nước tiến lại, đột nhiên nhìn thấy viền mắt đỏ bừng của Diệp Vĩnh Khang, còn anh thì đang nhìn mình chăm chú.

“Tiểu Tuý, cô làm như vậy có đáng không?”

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ áy náy và hơi nghẹn lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom