• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 278: Thử Vương

Lãnh Tu nghiêm mặt nói: “Đầu tiên cậu đắc tội với Mã Ngọc Quyên, sau đó lại giết chết Xà Vương, Mã Càn Khôn nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu”.

"Sở dĩ ông ta không trả thù ngay là do Vua Đông Hải đột nhiên xuống núi, hình thành thế đối lập với nhà họ Mã”.

"Cho nên, Mã Càn Khôn tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này, nhưng ông ta là người có thù tất báo”.

"Chúng tôi nhận được tin tình báo chính xác, mặc dù bên ngoài Mã Càn Khôn tỏ vẻ không điều động ai nhưng thực ra ông ta đã âm thầm phái Thử Vương đến Giang Bắc trước”.

"Hiện giờ Thử Vương đang trên đường đến Giang Bắc, Thử Vương hung ác tàn bạo, chắc chắn không thua kém Xà Vương, vả lại hắn còn rất giỏi ám sát”.

"Do đó, Vua Đông Hải cố ý hạ lệnh, muốn anh em chúng tôi đảm bảo an toàn cho cậu Diệp!"

Diệp Vĩnh Khang nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, đột nhiên lại thấy buồn cười.

Anh đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, từ khi nào mà phải cần người khác bảo vệ an toàn cho anh thế?

Hơn nữa, đám người lấy tên là Thử Vương, Miêu Vương, Xà Vương gì đó, ở trong mắt anh không khác một đám sâu bọ là bao.

"Nếu tên Thử Vương gì đó lợi hại như lời anh nói, thì tôi muốn biết anh dựa vào đâu để có thể chắc chắn rằng sẽ đảm bảo an toàn được cho tôi?"

Diệp Vĩnh Khang hứng thú hỏi, giọng điệu hệt như lúc đùa giỡn với Diệp Tiểu Trân.

Sứ thần của Vua Đông Hải nghiêm mặt đáp: "Thử Vương quả thật rất lợi hại, nhưng mấy sứ thần của Vua Đông Hải như chúng tôi cũng không hề yếu”.

"Hơn nữa chúng tôi đã lên kế hoạch rất chu toàn và chặt chẽ, ngoài ra tôi còn cử một số anh em tìm một thế thân cho cậu”.

"Đến lúc đó cậu ẩn náu trước, chúng tôi sẽ tìm cách khiến Thử Vương giết chết thế thân của cậu, khiến hắn tưởng mọi việc đã thành công, sau đó rút khỏi Đông Hải”.

"Cứ như thế, Mã Càn Khôn sẽ không còn tập trung sự chú ý vào cậu nữa”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong khẽ nheo mắt, nhìn Lãnh Tu: “Ý kiến này của anh không tồi, nhưng, tôi còn có kế sách tốt hơn”.

Lãnh Tu nghiêm túc nói: "Kế sách gì? Nếu mấy anh em Lãnh Tu tôi giúp được gì thì cậu Diệp cứ nói, Vua Đông Hải đã dặn dò chúng tôi, tất cả đều nghe theo cậu Diệp chỉ huy, bao gồm cả mạng sống của mấy anh em chúng tôi!"

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.

Anh đang nghĩ xem rốt cuộc Vua Đông Hải này là ai?

Ngoại trừ Sở Phi Yến ra, ở Đông Hải anh cũng đâu quen ai khác mà nhỉ?

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ nhiều về việc này, Vua Đông Hải cũng được, Vua Bắc Hải cũng tốt, ở trong mắt Diệp Vĩnh Khang cũng không quan trọng lắm.

Lúc Lãnh Tu đang nghi ngờ kế sách của Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe bỗng khởi động phát ra một tiếng ầm rồi đi thẳng về phía trước.

"Cậu Diệp, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Lãnh Tu thấy Diệp Vĩnh Khang lái xe rời đi, không khỏi bối rối hỏi.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Có phải Vua Đông Hải đã nói mấy người phải phục tùng mệnh lệnh của tôi không?"

"Đúng vậy”.

"Vậy bây giờ tôi muốn anh câm miệng!"

Lãnh Tu: "Ơ...”

Chiếc xe lái một mạch về phía trước, đi thẳng về hướng Đông Hải, Lãnh Tu vài lần muốn lên tiếng, nhưng lại cố gắng gượng nuốt những lời mình muốn nói vào trong.

"Muốn nói gì thì nói đi, chỉ cần đừng hỏi mấy vấn đề nhàm chán là được”.

Diệp Vĩnh Khang để ý đến vẻ mặt của Lãnh Tu, cứ như thể có rất nhiều lời muốn nói.

Lúc này Lãnh Tu mới mở lời: “Cậu Diệp, theo như tin tình báo, bây giờ Thử Vương đang đi về hướng Giang Bắc, dựa trên thời gian để đoán, không đến mười phút nữa, chúng ta sẽ gặp Thử Vương trên đường quốc lộ!"

Khi Lãnh Tu nói những lời này, khuôn mặt có vẻ rất nghiêm trọng.

Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại thoải mái cười nói: “Gặp thì không phải càng tốt sao? Sao hả, anh thân là sứ thần của Vua Đông Hải mà đánh không lại Thử Vương à?"

Lãnh Tu lắc đầu nói: “Cũng không phải đánh không lại, mà là không nắm chắc sẽ thắng một trăm phần trăm”.

"À? Vậy anh nắm chắc mấy phần?"

Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.

Mới gặp Lãnh Tu hơn nửa giờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy người này rất thú vị, dù nói điều gì cũng mang vẻ nghiêm trang, khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thích thú.

Lãnh Tu nghiêm túc tính toán một lúc, mới đáp lời: "Chắc khoảng chín mươi phần trăm”.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Anh đã nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ thắng thì sao còn căng thẳng vậy?”

Lãnh Tu lại lắc đầu, khuôn mặt đanh lại, đáp: "Đối với tôi, việc gì không nắm chắc chín mươi chín phần trăm sẽ thắng thì chẳng khác nào tự tìm đến con đường chết”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Người anh em, anh thận trọng quá rồi đấy”.

Khi đang nói chuyện, đột nhiên Lãnh Tu nhìn chằm chằm phía trước nói: “Không ổn, Thử Vương đến rồi!"

Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn về phía trước cách đó không xa, một chiếc xe Land Rover màu đen chặn giữa đường, trên nóc xe có một người gầy gò tong teo đang ngồi xếp bằng, cả người tên lùn đó mặc quần áo màu xám, mắt nhỏ, cằm nhọn, quả thật rất giống một con chuột ngồi trên nóc xe.

Két...

Diệp Vĩnh Khang đạp phanh, cho xe dừng lại cách nơi đối phương khoảng năm mươi mét, sau đó mở cửa xe ra chuẩn bị bước xuống.

"Cậu Diệp!"

Lãnh Tu bất chợt giữ chặt lấy Diệp Vĩnh Khang, nghiêm túc nói: "Cậu Diệp, quay lại ngay thôi, bây giờ tôi chỉ nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ đánh thắng Thử Vương, chúng ta không thể chịu chết một cách vô nghĩa!"

Đối mặt với tên thận trọng quá mức khiến người ta dở khóc dở cười này, Diệp Vĩnh Khang thật sự cạn lời: “Vậy anh ngồi trong xe luôn đi”.

Dứt lời, anh lập tức xuống xe, Lãnh Tu ngây người, sau đó cũng vội vàng xuống theo.

"Con chuột kia, đây là em họ tao, đang chuẩn bị dẫn cậy ấy về Đông Hải, không phải mày muốn đi Giang Bắc tìm Diệp Vĩnh Khang sao, còn đứng ở đây làm gì?"

Lãnh Tu bước lên trước một bước, bảo vệ Diệp Vĩnh Khang phía sau, rồi lớn tiếng nói với Thử Vương.

"Ha ha ha ha!"

Không ngờ Thử Vương bất chợt cười lớn, tiếng cười của hắn không giống với người bình thường mà hệt như âm thanh tờ báo ma sát trên mặt kính khiến người nghe vô cùng khó chịu.

"Lãnh Tu, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại là em họ của mày, như vậy cũng tốt, hôm nay tiện thể xử lý mày luôn một thể, cho anh em chúng mày xuống dưới đoàn viên với nhau”.

Thử Vương ngồi xếp bằng trên nóc xe, cười ha hả nói.

Sắc mặt của Lãnh Tu đanh lại: “Mày có ý gì?”

Thử Vương cười ha ha nói: “Mày thực sự cho rằng chỉ bằng mấy đứa chúng mày mà có thể nắm bắt được tin tức tình báo trong tay bọn tao à?"

"Nói thật cho mày biết, tất cả tin tức chúng mày thu thập được đều là bọn tao cố ý thả ra cho chúng mày đấy”.

"Nhất cử nhất động của chúng mày ở Giang Bắc, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bọn tao từ lâu, có điều tên thế thân mà chúng mày tìm được cũng được lắm, quả thực khá giống với Diệp Vĩnh Khang”.

Lãnh Tu nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Không ổn rồi, cậu Diệp, chúng ta đã bị phát hiện rồi, xem ra lần này chúng ta chỉ có thể liều mạng đánh với hắn một trận, tuy khả năng thắng hơi thấp, nhưng không phải là không có cơ hội!"

"Liều mạng đánh ư?"

Nhưng những lời nói của Lãnh Tu lại bị tên Thử Vương tai thính nghe được rõ mồn một, hắn cười ha hả nói: “Lãnh Tu ơi là Lãnh Tu, người ta thường nói mày hành xử rất thận trọng, nhưng bây giờ xem ra, mày còn kém xa với lời khen ấy”.

"Nếu mày đã biết bọn tao hiểu rõ mưu kế của chúng mày, vậy mày nghĩ bọn tao sẽ không đưa ra đối sách tương ứng sao? Liều mạng đánh, ha ha, Lão Ngưu, mày nghe thấy không, có người muốn liều mạng đánh nhau với chúng ta đấy!"

Rầm!

Thử Vương vừa dứt lời, một tảng đá lớn to bằng bể nước đột nhiên rơi xuống từ trên sườn núi, nện thật mạnh vào nền đất, phát ra tiếng động lớn.

Ngay sau đó, một người đàn ông vạm vỡ đáng sợ, trên mũi còn xỏ khuyên, vóc dáng cường tráng như dã thú, nhảy từ trên sườn núi xuống, vang lên âm thanh hệt như tiếng vang của tảng đá lớn lúc nãy, vững vàng đáp đất.

"Ngưu Vương!"

Lãnh Tu nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom