Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279: Thử Vương và Ngưu Vương kết hợp
"Lãnh Tu, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Ngưu Vương cười khẩy, liếc nhìn Lãnh Tu, giọng ồm ồm nói.
Khi hắn nói chuyện, chiếc khuyên mũi có kích cỡ như chiếc đũa xỏ trên mũi hắn cứ lắc lư qua lại, hình tượng khá giống Ngưu Ma Vương trong phim Tây Du Ký.
"Bây giờ anh còn nắm chắc mấy phần thắng?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tu, thực sự không nhịn được cười, cảm thấy tên này bất luận gặp chuyện gì, cũng luôn hốt hoảng sợ hãi.
Mồ hôi lạnh trên trán Lãnh Tu không ngừng rịn ra ngoài, cắn chặt răng nói: "Không có cơ hội thắng!"
"Sao cơ? Đường đường là sứ thần của Vua Đông Hải lại yếu như gà thế à?”
Diệp Vĩnh Khang cười phá lên, cảm thấy tên Lãnh Tu này thật sự quá đáng yêu.
Lãnh Tu khẽ mím môi, cũng không giải thích gì nhiều.
Tính cách của anh ta y như những gì Diệp Vĩnh Khang đánh giá về anh ta, tóm lại bằng hai chữ: Thận trọng!
Vì thế trước giờ những lời anh ta nói luôn có sao nói vậy, không quá khiêm tốn cũng không hề thổi phồng chém gió, tất nhiên, ngoại trừ những gì chiến thuật cần.
Lần này anh ta có thể nói ra câu không có cơ hội thắng, điều đó có nghĩa là anh ta thật sự không nắm chắc được phần thắng nào.
Thực ra anh ta đường đường là thủ lĩnh sứ thần của Vua Đông Hải, thực lực chắc chắn không hề yếu, cùng lúc đấu tay đôi với hai thuộc hạ Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn, tỷ lệ thắng ít nhất cũng đạt tới sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.
Nhưng ngoại trừ sự kết hợp của Thử Vương và Ngưu Vương ra.
Năng lực và đặc điểm của hai người này vừa hay có thể bù đắp cho nhau. Hơn nữa lại kết hợp với nhau cực kỳ ăn ý, nếu như ra tay cùng lúc, thì tốc độ, sức mạnh và cả kỹ năng sẽ có thể tăng nhiều hơn gấp đôi!
Hai người họ mà kết hợp với nhau, thậm chí có thể so sánh với tứ đại tướng dưới quyền của Mã Càn Khôn.
“Lãnh Tu, trước nay tao luôn cho rằng con người mày không tệ, bây giờ mày cải tà quy chính vẫn còn kịp, gia chủ của bọn tao rất quý trọng nhân tài, nếu như bây giờ mày bước qua đây, không những có thể xóa sạch những ân oán trước kia mà còn có nhiều vinh hoa phú quý hơn bây giờ gấp ít nhất mười lần!”
Thử Vương nói với Lãnh Tu, giọng điệu cũng rất thành khẩn.
Thế nhưng Lãnh Tu lại đáp với vẻ mặt nghiêm nghị: “Mã Càn Khôn tội ác tày trời, làm nhiều việc xấu, lần này Vua Đông Hải xuống núi là muốn thay trời hành đạo, theo tao thấy người nên cải tà quy chính là bọn mày mới đúng!”
“Ha ha ha ha!”
Thử Vương đột nhiên bật cười ha hả: “Vậy ý mày là chuyện này không còn gì để thương lượng nữa rồi phải không? Được, vậy thì để tao và lão Ngưu lãnh giáo dao pháp của nhà họ Lãnh bọn mày!”
Soạt...
Lãnh Tu vung một tay, thanh dao thon dài vẽ ra một đường trắng xóa, trong mắt đầy sự kiên định và quyết tâm liều mạng một trận.
“Cậu Diệp, tôi sẽ giữ chân bọn chúng, cậu tìm cơ hội lái xe chạy nhanh đi!”
Lãnh Tu trầm giọng nói.
Tuy rằng anh ta và Diệp Vĩnh Khang quen biết nhau chưa tới một giờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại là người mà Vua Đông Hải chí đích danh tên họ nhất định phải bảo vệ chu toàn.
Cho nên Lãnh Tu dù có chết, cũng sẽ cố gắng hết sức để Diệp Vĩnh Khang có cơ hội chạy trốn!
“Ha ha, chạy sao? Thật ngây thơ!”
Ngay cả câu nói này cũng không thể thoát khỏi đôi tai thính của Thử Vương, hắn bật cười ha hả, ngay sau đó một chân nhẹ nhàng giậm lên trên nóc xe, cả người đột nhiên bật lên.
Cùng lúc đó, Ngưu Vương bên cạnh cũng đã hành động.
Chỉ thấy hắn vung tay, tảng đá to lớn như bể nước bên cạnh đã bị hắn dễ dàng nâng lên, sau đó cùng với một tiếng hét lớn, hắn hung hăng ném tảng đá lớn đó về phía trước!
Tảng đá khổng lồ nặng hơn mấy tấn ngay lập tức bay với tốc độ cực nhanh giống như một viên thiên thạch, mang theo sức mạnh khủng khiếp, hung hăng đâm về phía Diệp Vĩnh Khang và Lãnh Tu.
Cùng lúc đó, tay kia của Ngưu Vương đột nhiên hướng về phía sau chiếc Land Rover, chiếc Land Rover rắn chắc và nặng nề lập tức giống như một chiếc xe đẩy, dễ dàng bị Ngưu Vương dùng hết tốc lực đẩy về phía trước!
Lãnh Tu chợt biến sắc!
Đã mấy năm không gặp, không ngờ rằng thực lực của Thử Vương và Ngưu Vương lại tăng nhanh đến cảnh giới này rồi!
Một tảng đá khổng lồ đang bay, cùng với chiếc Land Rover được đẩy với tốc độ tối đa như một cỗ xe tăng, còn có một Thử Vương nhanh như chớp trên nóc xe.
Sự kết hợp của những thế tấn công này y như một tấm lưới khổng lồ để dời núi lấp biển, dù là trên không hay trên mặt đất, tất cả đều được bịt kín đến nỗi cả gió cũng chẳng thể lùa vào!
Phập!
Lãnh Tu đột nhiên cắm thanh dao dài trong tay xuống đất, hai chân dang rộng trong tư thế bắn cung, hai tay giữ chặt cán dao, nghiến răng nói: "Cậu Diệp, chạy đi!"
Lúc này anh ta đã sẵn sàng tan xương nát thịt, động tác này đã hoàn toàn buông bỏ việc né tránh, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào thanh dao dài, chỉ mong có thể tranh thủ được một khoảnh khắc ngắn ngủi để cậu Diệp thoát thân.
Sứ thần của Vua Đông Hải dù chết cũng phải cố hết sức làm tròn trách nhiệm của mình!
Soạt...
Thế nhưng, vào lúc này, một bóng người bên cạnh đột nhiên vọt lên cao, Lãnh Tu vừa ngẩng đầu lên đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh!
Chỉ thấy cậu Diệp bay lên cao, rồi lao thẳng về phía tảng đá khổng lồ đang phóng tới với tốc độ cực nhanh giữa không trung!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Lãnh Tu đã chìm xuống đáy vực.
Vua Đông Hải, không phải là tôi không làm tròn trách nhiệm của mình, mà là cậu Diệp hành sự không thận trọng chút nào!
Sức mạnh của Ngưu Vương không ai sánh kịp trong số mười hai Cầm Tinh Vương. Tảng đá mà hắn ném bằng tất cả sức lực của mình, cộng với trọng lượng của tảng đá thì ngay cả một chiếc xe tăng cũng sẽ bị nghiền nát!
Càng huống hồ, lại là một người trần mắt thịt, mức độ tự tìm đến cái chết này ngay cả một con thiêu thân đang lao vào lửa cũng phải xấu hổ khi nhìn thấy!
Ngay khi suy nghĩ của Lãnh Tu vừa nảy sinh, cảnh tượng tiếp theo xuất hiện khiến anh ta tròn xoe mắt ngay lập tức!
Bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang lao như tia chớp về phía tảng đá to lớn với sức mạnh khủng khiếp, ở khoảng cách chưa đến hai mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên xoay người ở giữa không trung, tung một cước về phía tảng đá to lớn đó.
Ầm!
Một tiếng động như bom nổ vang lên, tảng đá to lớn mang theo sức mạnh khủng khiếp đã bị cú đá này quét bay ra ngoài.
Hơn nữa theo hướng bay này, nó đang lao thẳng về phía Thử Vương đang đứng một chân trên nóc xe!
Điều này xảy ra quá đột ngột, sắc mặt của Thử Vương lập tức thay đổi, lúc này muốn né tránh đã quá muộn nên chỉ có thể dùng một chân đạp mạnh vào nóc xe, cả người đột nhiên lao thẳng về phía tảng đá bay giống như một mũi tên được bắn ra từ dây cung.
Cũng may, sức mạnh bay của tảng đá đã giảm đi rất nhiều so với sức mạnh ném ra của Ngưu Vương lúc nãy, với thực lực của Thử Vương, việc chống lại nó ở giữa không trung cũng không phải là điều khó khăn gì.
Cơ thể Thử Vương quay một vòng giữa không trung, đầu hướng xuống đất, hai chân hướng lên, dùng hết sức đá thẳng vào tảng đá.
Ngay khi lòng bàn chân vừa chạm vào tảng đá, Thử Vương đã thầm thở phào nhẹ nhõm, lực đạo này quả thực không có chút uy hiếp nào đối với hắn.
"Cẩn thận!"
Tuy nhiên, đúng lúc này, Ngưu Vương bên dưới đột nhiên hét lên!
Soạt...
Cùng lúc đó, bóng dáng Diệp Vĩnh Khang đột nhiên rơi xuống giữa không trung, từ phía trên giậm mạnh chân xuống tảng đá đang rơi xuống.
Rầm!
Cùng với một tiếng vang lớn, Thử Vương chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bỗng chốc lệch vị trí, xương cốt và kinh mạch toàn thân đều phát ra tiếng nổ giòn vang như pháo nổ, sau đó vỡ nát!
Bụp!
Cuối cùng, cơ thể của Thử Vương và tảng đá to lớn đập mạnh xuống đất, trên mặt đất hình thành một cái hố lớn, chết không toàn thây!
Lãnh Tu ở cách đó không xa hoàn toàn ngơ ngác, khoảnh khắc ánh chớp tia lửa vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng chỉ có người luyện võ mới có thể thấy được nó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ ra sao!
Sức mạnh, tốc độ, thời gian, cùng với tình huống không có bất kỳ sự trợ lực nào, mà cơ thể vẫn có thể chuyển hướng tấn công bất cứ lúc nào. Cảnh giới như vậy chỉ có thể được mô tả bằng hai từ: kinh hoàng!
Tuy nhiên, điều mà Lãnh Tu không bao giờ ngờ tới là đây mới chỉ là sự khởi đầu!
Một loạt động tác tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang khiến hai tròng mắt của anh ta gần như bật ra khỏi hốc mắt!
Ngưu Vương cười khẩy, liếc nhìn Lãnh Tu, giọng ồm ồm nói.
Khi hắn nói chuyện, chiếc khuyên mũi có kích cỡ như chiếc đũa xỏ trên mũi hắn cứ lắc lư qua lại, hình tượng khá giống Ngưu Ma Vương trong phim Tây Du Ký.
"Bây giờ anh còn nắm chắc mấy phần thắng?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tu, thực sự không nhịn được cười, cảm thấy tên này bất luận gặp chuyện gì, cũng luôn hốt hoảng sợ hãi.
Mồ hôi lạnh trên trán Lãnh Tu không ngừng rịn ra ngoài, cắn chặt răng nói: "Không có cơ hội thắng!"
"Sao cơ? Đường đường là sứ thần của Vua Đông Hải lại yếu như gà thế à?”
Diệp Vĩnh Khang cười phá lên, cảm thấy tên Lãnh Tu này thật sự quá đáng yêu.
Lãnh Tu khẽ mím môi, cũng không giải thích gì nhiều.
Tính cách của anh ta y như những gì Diệp Vĩnh Khang đánh giá về anh ta, tóm lại bằng hai chữ: Thận trọng!
Vì thế trước giờ những lời anh ta nói luôn có sao nói vậy, không quá khiêm tốn cũng không hề thổi phồng chém gió, tất nhiên, ngoại trừ những gì chiến thuật cần.
Lần này anh ta có thể nói ra câu không có cơ hội thắng, điều đó có nghĩa là anh ta thật sự không nắm chắc được phần thắng nào.
Thực ra anh ta đường đường là thủ lĩnh sứ thần của Vua Đông Hải, thực lực chắc chắn không hề yếu, cùng lúc đấu tay đôi với hai thuộc hạ Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn, tỷ lệ thắng ít nhất cũng đạt tới sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.
Nhưng ngoại trừ sự kết hợp của Thử Vương và Ngưu Vương ra.
Năng lực và đặc điểm của hai người này vừa hay có thể bù đắp cho nhau. Hơn nữa lại kết hợp với nhau cực kỳ ăn ý, nếu như ra tay cùng lúc, thì tốc độ, sức mạnh và cả kỹ năng sẽ có thể tăng nhiều hơn gấp đôi!
Hai người họ mà kết hợp với nhau, thậm chí có thể so sánh với tứ đại tướng dưới quyền của Mã Càn Khôn.
“Lãnh Tu, trước nay tao luôn cho rằng con người mày không tệ, bây giờ mày cải tà quy chính vẫn còn kịp, gia chủ của bọn tao rất quý trọng nhân tài, nếu như bây giờ mày bước qua đây, không những có thể xóa sạch những ân oán trước kia mà còn có nhiều vinh hoa phú quý hơn bây giờ gấp ít nhất mười lần!”
Thử Vương nói với Lãnh Tu, giọng điệu cũng rất thành khẩn.
Thế nhưng Lãnh Tu lại đáp với vẻ mặt nghiêm nghị: “Mã Càn Khôn tội ác tày trời, làm nhiều việc xấu, lần này Vua Đông Hải xuống núi là muốn thay trời hành đạo, theo tao thấy người nên cải tà quy chính là bọn mày mới đúng!”
“Ha ha ha ha!”
Thử Vương đột nhiên bật cười ha hả: “Vậy ý mày là chuyện này không còn gì để thương lượng nữa rồi phải không? Được, vậy thì để tao và lão Ngưu lãnh giáo dao pháp của nhà họ Lãnh bọn mày!”
Soạt...
Lãnh Tu vung một tay, thanh dao thon dài vẽ ra một đường trắng xóa, trong mắt đầy sự kiên định và quyết tâm liều mạng một trận.
“Cậu Diệp, tôi sẽ giữ chân bọn chúng, cậu tìm cơ hội lái xe chạy nhanh đi!”
Lãnh Tu trầm giọng nói.
Tuy rằng anh ta và Diệp Vĩnh Khang quen biết nhau chưa tới một giờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại là người mà Vua Đông Hải chí đích danh tên họ nhất định phải bảo vệ chu toàn.
Cho nên Lãnh Tu dù có chết, cũng sẽ cố gắng hết sức để Diệp Vĩnh Khang có cơ hội chạy trốn!
“Ha ha, chạy sao? Thật ngây thơ!”
Ngay cả câu nói này cũng không thể thoát khỏi đôi tai thính của Thử Vương, hắn bật cười ha hả, ngay sau đó một chân nhẹ nhàng giậm lên trên nóc xe, cả người đột nhiên bật lên.
Cùng lúc đó, Ngưu Vương bên cạnh cũng đã hành động.
Chỉ thấy hắn vung tay, tảng đá to lớn như bể nước bên cạnh đã bị hắn dễ dàng nâng lên, sau đó cùng với một tiếng hét lớn, hắn hung hăng ném tảng đá lớn đó về phía trước!
Tảng đá khổng lồ nặng hơn mấy tấn ngay lập tức bay với tốc độ cực nhanh giống như một viên thiên thạch, mang theo sức mạnh khủng khiếp, hung hăng đâm về phía Diệp Vĩnh Khang và Lãnh Tu.
Cùng lúc đó, tay kia của Ngưu Vương đột nhiên hướng về phía sau chiếc Land Rover, chiếc Land Rover rắn chắc và nặng nề lập tức giống như một chiếc xe đẩy, dễ dàng bị Ngưu Vương dùng hết tốc lực đẩy về phía trước!
Lãnh Tu chợt biến sắc!
Đã mấy năm không gặp, không ngờ rằng thực lực của Thử Vương và Ngưu Vương lại tăng nhanh đến cảnh giới này rồi!
Một tảng đá khổng lồ đang bay, cùng với chiếc Land Rover được đẩy với tốc độ tối đa như một cỗ xe tăng, còn có một Thử Vương nhanh như chớp trên nóc xe.
Sự kết hợp của những thế tấn công này y như một tấm lưới khổng lồ để dời núi lấp biển, dù là trên không hay trên mặt đất, tất cả đều được bịt kín đến nỗi cả gió cũng chẳng thể lùa vào!
Phập!
Lãnh Tu đột nhiên cắm thanh dao dài trong tay xuống đất, hai chân dang rộng trong tư thế bắn cung, hai tay giữ chặt cán dao, nghiến răng nói: "Cậu Diệp, chạy đi!"
Lúc này anh ta đã sẵn sàng tan xương nát thịt, động tác này đã hoàn toàn buông bỏ việc né tránh, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào thanh dao dài, chỉ mong có thể tranh thủ được một khoảnh khắc ngắn ngủi để cậu Diệp thoát thân.
Sứ thần của Vua Đông Hải dù chết cũng phải cố hết sức làm tròn trách nhiệm của mình!
Soạt...
Thế nhưng, vào lúc này, một bóng người bên cạnh đột nhiên vọt lên cao, Lãnh Tu vừa ngẩng đầu lên đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh!
Chỉ thấy cậu Diệp bay lên cao, rồi lao thẳng về phía tảng đá khổng lồ đang phóng tới với tốc độ cực nhanh giữa không trung!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Lãnh Tu đã chìm xuống đáy vực.
Vua Đông Hải, không phải là tôi không làm tròn trách nhiệm của mình, mà là cậu Diệp hành sự không thận trọng chút nào!
Sức mạnh của Ngưu Vương không ai sánh kịp trong số mười hai Cầm Tinh Vương. Tảng đá mà hắn ném bằng tất cả sức lực của mình, cộng với trọng lượng của tảng đá thì ngay cả một chiếc xe tăng cũng sẽ bị nghiền nát!
Càng huống hồ, lại là một người trần mắt thịt, mức độ tự tìm đến cái chết này ngay cả một con thiêu thân đang lao vào lửa cũng phải xấu hổ khi nhìn thấy!
Ngay khi suy nghĩ của Lãnh Tu vừa nảy sinh, cảnh tượng tiếp theo xuất hiện khiến anh ta tròn xoe mắt ngay lập tức!
Bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang lao như tia chớp về phía tảng đá to lớn với sức mạnh khủng khiếp, ở khoảng cách chưa đến hai mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên xoay người ở giữa không trung, tung một cước về phía tảng đá to lớn đó.
Ầm!
Một tiếng động như bom nổ vang lên, tảng đá to lớn mang theo sức mạnh khủng khiếp đã bị cú đá này quét bay ra ngoài.
Hơn nữa theo hướng bay này, nó đang lao thẳng về phía Thử Vương đang đứng một chân trên nóc xe!
Điều này xảy ra quá đột ngột, sắc mặt của Thử Vương lập tức thay đổi, lúc này muốn né tránh đã quá muộn nên chỉ có thể dùng một chân đạp mạnh vào nóc xe, cả người đột nhiên lao thẳng về phía tảng đá bay giống như một mũi tên được bắn ra từ dây cung.
Cũng may, sức mạnh bay của tảng đá đã giảm đi rất nhiều so với sức mạnh ném ra của Ngưu Vương lúc nãy, với thực lực của Thử Vương, việc chống lại nó ở giữa không trung cũng không phải là điều khó khăn gì.
Cơ thể Thử Vương quay một vòng giữa không trung, đầu hướng xuống đất, hai chân hướng lên, dùng hết sức đá thẳng vào tảng đá.
Ngay khi lòng bàn chân vừa chạm vào tảng đá, Thử Vương đã thầm thở phào nhẹ nhõm, lực đạo này quả thực không có chút uy hiếp nào đối với hắn.
"Cẩn thận!"
Tuy nhiên, đúng lúc này, Ngưu Vương bên dưới đột nhiên hét lên!
Soạt...
Cùng lúc đó, bóng dáng Diệp Vĩnh Khang đột nhiên rơi xuống giữa không trung, từ phía trên giậm mạnh chân xuống tảng đá đang rơi xuống.
Rầm!
Cùng với một tiếng vang lớn, Thử Vương chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bỗng chốc lệch vị trí, xương cốt và kinh mạch toàn thân đều phát ra tiếng nổ giòn vang như pháo nổ, sau đó vỡ nát!
Bụp!
Cuối cùng, cơ thể của Thử Vương và tảng đá to lớn đập mạnh xuống đất, trên mặt đất hình thành một cái hố lớn, chết không toàn thây!
Lãnh Tu ở cách đó không xa hoàn toàn ngơ ngác, khoảnh khắc ánh chớp tia lửa vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng chỉ có người luyện võ mới có thể thấy được nó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ ra sao!
Sức mạnh, tốc độ, thời gian, cùng với tình huống không có bất kỳ sự trợ lực nào, mà cơ thể vẫn có thể chuyển hướng tấn công bất cứ lúc nào. Cảnh giới như vậy chỉ có thể được mô tả bằng hai từ: kinh hoàng!
Tuy nhiên, điều mà Lãnh Tu không bao giờ ngờ tới là đây mới chỉ là sự khởi đầu!
Một loạt động tác tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang khiến hai tròng mắt của anh ta gần như bật ra khỏi hốc mắt!
Bình luận facebook