Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281: Chẳng khác gì cháo thịt bò
Dù có là cao thủ lợi hại hơn nữa, khi đối diện với đòn công kích này thì tuyệt đối cũng sẽ không lựa chọn tiếp chiêu!
Xem ra lần này Diệp Vĩnh Khang đã sơ suất rồi!
Thế nhưng dù cho Lãnh Tu có lo lắng tới mức nào, ngoài việc hô lên một câu “Cậu Diệp cẩn thận” ra thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.
Bởi vì tốc độ của Ngưu Vương thật sự quá nhanh, nhanh tới mức ngay cả cơ hội để anh ta xông lên cùng chống đỡ với Diệp Vĩnh Khang cũng không có, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn như vậy!
Có lẽ cậu Diệp có ý định khác chăng?
Lãnh Tu siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng thầm ôm chút hi vọng.
Có điều hi vọng này rất nhanh cũng tan thành mây khói.
Bởi vì tiếp theo đó Diệp Vĩnh Khang đã làm một động tác khiến cho lòng anh ta lạnh như tro tàn.
Đối diện với đòn công kích quá mức dữ dội này của Ngưu Vương, vậy mà Diệp Vĩnh Khang lại chỉ chậm rãi giơ một nắm đấm ra đằng trước.
Đây rõ ràng đã không thể dùng hai tiếng “khinh địch” để hình dung nữa rồi, thế này với chủ động nộp mạng có khác gì nhau đâu!
Lãnh Tu tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại, không nhẫn tâm chứng kiến cảnh tượng máu me be bét tiếp theo đây.
Ầm!
Cùng tới một tiếng vang rất lớn, trái tim Lãnh Tu mạnh mẽ thắt lại.
Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người lập tức sợ tới mức phát run!
Không phải là khung cảnh máu thịt lẫn lộn như trong dự liệu.
Nắm đấm mà Diệp Vĩnh Khang bình thản giơ lên lại có thể mạnh mẽ khống chế được sức mạnh bộc phát của Ngưu Vương, khiến cho hắn dừng lại.
Gừ!
Ngưu Vương dường như cũng không tin vào sự thật này, trong miệng phát ra những tiếng gầm gào như sấm rền, tập trung toàn lực muốn tiếp tục xông lên trước.
Thế nhưng, bàn tay đang đặt trên trán của Ngưu Vương cứ như rãnh trời, dù Ngưu Vương có dùng lực thế nào cũng chẳng thể xê dịch dù chỉ một chút!
“Ngưu Vương?”
Diệp Vĩnh Khang bật cười khinh thường, năm ngón tay đang đặt trên trán Ngưu Vương đột nhiên dùng lực xiết mạnh, tiếp theo đó thì quăng lên không trung!
Vút…
Cơ thể to lớn của Ngưu Vương lập tức bị quăng lên trên cao, cùng lúc này, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang cũng nhảy vọt lên theo, xoay người giữa không trung, hai tay túm lấy hai bên vai của Ngưu Vương, tiếp theo đó chính là những cú đạp rất nhanh vào đầu gối!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Trên không trung truyền tới một chuỗi những tiếng vang nối tiếp nhau, không biết đầu gối Ngưu Vương đã phải hứng chịu bao nhiêu cú đá mạnh mẽ.
Vào lúc rơi xuống đất, cơ thể lực lưỡng giống một như một miếng bánh nằm bẹp trên mặt đất, xương cốt kinh mạch khắp người đã vỡ vụn hết cả!
“Ngưu Vương?”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng cười nói: “Tao thấy cũng chẳng khác gì cháo thịt bò!”
Lãnh Tu thân là thủ lĩnh sứ thần dưới trướng Vua Đông Hải, đương nhiên không phải một kẻ tuỳ tiện, không chỉ có võ thuật cao cường mà còn có tính cách trầm ổn, đầu óc bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cho cảm xúc của anh ta dao động mãnh liệt.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ của ngày hôm nay, cảm xúc của anh ta lại giống như xe đi qua núi, hết lên cao lại xuống thấp, khiến cho anh ta tự cảm thấy đầu óc hơi ngơ ngẩn.
Cậu Diệp tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh kia rốt cuộc là người như thế nào?
Ban nãy hai tên Ngưu Vương và Thử Vương mà người khác nghe danh thôi cũng đủ khiếp sợ, thế tiến công long trời lở đất ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứ giống như là trò chơi nhà chòi của trẻ con.
Khiến Lãnh Tu cảm thấy chấn động nhất là sau khi cậu Diệp xử lý xong tất cả lại chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần, cứ như chỉ vừa mới làm một chuyện bình thường như là ăn cơm đi ngủ.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn tôi nữa thì tôi sẽ hoài nghi ở phương diện nào đó anh có vấn đề đấy”.
Lúc Lãnh Tu vẫn đang sững sờ, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa đột nhiên lên thốt ra một câu.
“A? Ờ ờ, tôi không có cố ý”.
Lãnh Tu ngây ngẩn một lúc mới phản ứng trở lại, từ lúc lên xe tới giờ, anh ta vẫn cứ nhìn Diệp Vĩnh Khang không chớp mắt.
“Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta chuẩn bị làm gì đây?”
Lãnh Tu điều chỉnh lại cảm xúc, lên tiếng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ dùng tay xoa cằm: “Đám Mao Vương Cẩu Vương gì đó đang ở đâu?”
Lãnh Tu vội vàng đáp lời: “Mấy tên Cầm Tinh Vương dưới trướng Mã Càn Khôn hành tung bí hiểm, rất khó để định vị được chính xác vị trí của bọn chúng”.
“Thế nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, hai người này là vợ chồng, lần lượt là Hổ Vương và Thỏ Vương, bởi vì Thỏ Vương thích pha chế rượu nên hai người có kinh doanh một quán bar ở khu thành phố, hầu như ngày nào cũng ở đó, số còn lại thì tôi không biết nữa”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ngồi trước dẫn đường, tới quán bar đó trước đã”.
Xem ra lần này Diệp Vĩnh Khang đã sơ suất rồi!
Thế nhưng dù cho Lãnh Tu có lo lắng tới mức nào, ngoài việc hô lên một câu “Cậu Diệp cẩn thận” ra thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.
Bởi vì tốc độ của Ngưu Vương thật sự quá nhanh, nhanh tới mức ngay cả cơ hội để anh ta xông lên cùng chống đỡ với Diệp Vĩnh Khang cũng không có, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn như vậy!
Có lẽ cậu Diệp có ý định khác chăng?
Lãnh Tu siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng thầm ôm chút hi vọng.
Có điều hi vọng này rất nhanh cũng tan thành mây khói.
Bởi vì tiếp theo đó Diệp Vĩnh Khang đã làm một động tác khiến cho lòng anh ta lạnh như tro tàn.
Đối diện với đòn công kích quá mức dữ dội này của Ngưu Vương, vậy mà Diệp Vĩnh Khang lại chỉ chậm rãi giơ một nắm đấm ra đằng trước.
Đây rõ ràng đã không thể dùng hai tiếng “khinh địch” để hình dung nữa rồi, thế này với chủ động nộp mạng có khác gì nhau đâu!
Lãnh Tu tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại, không nhẫn tâm chứng kiến cảnh tượng máu me be bét tiếp theo đây.
Ầm!
Cùng tới một tiếng vang rất lớn, trái tim Lãnh Tu mạnh mẽ thắt lại.
Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người lập tức sợ tới mức phát run!
Không phải là khung cảnh máu thịt lẫn lộn như trong dự liệu.
Nắm đấm mà Diệp Vĩnh Khang bình thản giơ lên lại có thể mạnh mẽ khống chế được sức mạnh bộc phát của Ngưu Vương, khiến cho hắn dừng lại.
Gừ!
Ngưu Vương dường như cũng không tin vào sự thật này, trong miệng phát ra những tiếng gầm gào như sấm rền, tập trung toàn lực muốn tiếp tục xông lên trước.
Thế nhưng, bàn tay đang đặt trên trán của Ngưu Vương cứ như rãnh trời, dù Ngưu Vương có dùng lực thế nào cũng chẳng thể xê dịch dù chỉ một chút!
“Ngưu Vương?”
Diệp Vĩnh Khang bật cười khinh thường, năm ngón tay đang đặt trên trán Ngưu Vương đột nhiên dùng lực xiết mạnh, tiếp theo đó thì quăng lên không trung!
Vút…
Cơ thể to lớn của Ngưu Vương lập tức bị quăng lên trên cao, cùng lúc này, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang cũng nhảy vọt lên theo, xoay người giữa không trung, hai tay túm lấy hai bên vai của Ngưu Vương, tiếp theo đó chính là những cú đạp rất nhanh vào đầu gối!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Trên không trung truyền tới một chuỗi những tiếng vang nối tiếp nhau, không biết đầu gối Ngưu Vương đã phải hứng chịu bao nhiêu cú đá mạnh mẽ.
Vào lúc rơi xuống đất, cơ thể lực lưỡng giống một như một miếng bánh nằm bẹp trên mặt đất, xương cốt kinh mạch khắp người đã vỡ vụn hết cả!
“Ngưu Vương?”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng cười nói: “Tao thấy cũng chẳng khác gì cháo thịt bò!”
Lãnh Tu thân là thủ lĩnh sứ thần dưới trướng Vua Đông Hải, đương nhiên không phải một kẻ tuỳ tiện, không chỉ có võ thuật cao cường mà còn có tính cách trầm ổn, đầu óc bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cho cảm xúc của anh ta dao động mãnh liệt.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ của ngày hôm nay, cảm xúc của anh ta lại giống như xe đi qua núi, hết lên cao lại xuống thấp, khiến cho anh ta tự cảm thấy đầu óc hơi ngơ ngẩn.
Cậu Diệp tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh kia rốt cuộc là người như thế nào?
Ban nãy hai tên Ngưu Vương và Thử Vương mà người khác nghe danh thôi cũng đủ khiếp sợ, thế tiến công long trời lở đất ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứ giống như là trò chơi nhà chòi của trẻ con.
Khiến Lãnh Tu cảm thấy chấn động nhất là sau khi cậu Diệp xử lý xong tất cả lại chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần, cứ như chỉ vừa mới làm một chuyện bình thường như là ăn cơm đi ngủ.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn tôi nữa thì tôi sẽ hoài nghi ở phương diện nào đó anh có vấn đề đấy”.
Lúc Lãnh Tu vẫn đang sững sờ, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa đột nhiên lên thốt ra một câu.
“A? Ờ ờ, tôi không có cố ý”.
Lãnh Tu ngây ngẩn một lúc mới phản ứng trở lại, từ lúc lên xe tới giờ, anh ta vẫn cứ nhìn Diệp Vĩnh Khang không chớp mắt.
“Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta chuẩn bị làm gì đây?”
Lãnh Tu điều chỉnh lại cảm xúc, lên tiếng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ dùng tay xoa cằm: “Đám Mao Vương Cẩu Vương gì đó đang ở đâu?”
Lãnh Tu vội vàng đáp lời: “Mấy tên Cầm Tinh Vương dưới trướng Mã Càn Khôn hành tung bí hiểm, rất khó để định vị được chính xác vị trí của bọn chúng”.
“Thế nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, hai người này là vợ chồng, lần lượt là Hổ Vương và Thỏ Vương, bởi vì Thỏ Vương thích pha chế rượu nên hai người có kinh doanh một quán bar ở khu thành phố, hầu như ngày nào cũng ở đó, số còn lại thì tôi không biết nữa”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ngồi trước dẫn đường, tới quán bar đó trước đã”.
Bình luận facebook